Chương 183: 183: Vấn Chính

Hai ngày sau, đại điển tế thiên được cử hành ở Vạn Tượng Thần Cung.
Sơ hiến vẫn là Võ Hoàng, á hiến vẫn là Thái Bình, chung hiến lại biến thành Lâm Tri Vương Lý Long Cơ được Võ Hoàng nuôi dưỡng dưới gối.

Nhóm cựu thần Lý Đường nhìn thấy một màn này, ánh mắt không khỏi sáng rỡ.
Công chúa sinh nữ nhi làm thân thể tổn hại, sau này không còn khả năng sinh hài tử, cho nên Võ Hoàng có đề bạt nàng ta như thế nào, Đại Chu cũng không có khả năng có một Hoàng Thái Nữ dưới gối không có nam đinh.

Các triều thần nhìn thấu một tầng này, kiêng kỵ chuyện Thái Bình có thể kế vị liền giảm đi hơn phân nửa.

Hơn nữa Thái Bình xưa nay không tranh không đoạt, chỉ làm đúng sự thật, hảo cảm của triều thần với Trấn Quốc Công Chúa càng ngày càng tăng.
Đông Cung bỏ không nhiều năm, năm trước sau chuyện hoàng tử, phần lớn triều thần hy vọng Võ Hoàng sớm ngày tiếp Lư Lăng Vương về Thần Đô, làm chủ Đông Cung.

Võ Hoàng chậm chạp không có động tĩnh, hôm nay lựa chọn Lý Long Cơ chung hiến, các triều thần liền bắt đầu nổi lên tâm tư.
Lư Lăng Vương tầm thường, hoàng tôn Lâm Tri Vương tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng nếu Võ Hoàng dụng tâm dạy dỗ, có lẽ thích hợp kế thừa ngôi vị hơn cả Lư Lăng Vương.

Dù sao, đế vị trực tiếp truyền cho tôn nhi, từ xưa đã có, nhóm cựu thần Lý Đường cũng có thể tiếp thu kết quả như vậy.
Võ thị từ khi Võ Tam Tư cùng Võ Thừa Tự lần lượt qua đời, một năm này thu liễm rất nhiều.

Hiện giờ trong dòng họ Võ thị, nhánh của phò mã xem như là nhánh hiển hách nhất, đám con cháu kia phần lớn đều nịnh hót Võ Du Ninh cùng Võ Du Kỵ.

Võ Hoàng giao toàn bộ Nam Nha binh quyền cho Võ Du Kỵ, chính là muốn cho Võ thị nắm chút thực quyền để an thân bảo mệnh.
Hết tháng Giêng, dưới sự điều hành của Võ Hoàng, các thế lực trên triều đình cân bằng ổn định.

Ngày đó, Diêu Sùng cùng Tống Cảnh được phái đến cai quản nơi phong nguyệt Giang Nam gửi tấu chương về, Uyển Nhi thấy rõ tên người gửi, liền trực tiếp trình lên cho Võ Hoàng.
Võ Hoàng đang phê duyệt tấu chương về công trình thuỷ lợi của Công Bộ, chỉ liếc mắt nhìn qua một cái, nhàn nhạt nói: “Đọc lên.” Nói xong, nàng tiếp tục suy nghĩ rốt cuộc có nên chấp thuận tấu chương công trình thuỷ lợi kia hay không.
Uyển Nhi mở tấu chương ra một lần nữa, đọc theo trình tự: “Thần Diêu Sùng khởi bẩm, chốn phong nguyệt ở Giang Nam, nhiều lần cấm vẫn không ngừng, nếu chỉ dựa vào triều đình xét xử, kỹ viện lớn sẽ hoá thành kỹ viện nhỏ, kỹ viện nhỏ sẽ ẩn mình trong tối, kỹ nữ, nhìn như mai danh ẩn tích, kỳ thật căn bản lại không.

Thần góp lời, khẩn cầu bệ hạ cho phép, thu kỹ nữ, phạt tú bà, nếu cứ tiếp tục như thế, có thể chấm dứt……” Uyển Nhi đọc đến một nửa, rốt cuộc không đọc nữa, trực tiếp khép tấu chương lại.
Võ Hoàng thở dài, “Vốn dĩ là ngựa tốt, lại cố chấp góc nhìn nam nữ, đáng tiếc, hắn xác thật cũng không khác đám triều thần bên ngoài.” Nói xong, Võ Hoàng nhìn về phía Uyển Nhi, “Đổi lại nếu ngươi tới cai quản chốn phong nguyệt, Uyển Nhi, ngươi có đối sách gì?”
“Kỹ nữ, xác thật nên thu dụng, dạy kỹ năng sinh tồn, dệt vải, nữ công, vẽ tranh, hoặc nông cày, lại dời sang châu khác, bắt đầu lại một lần nữa.” Uyển Nhi trả lời đúng sự thật.
Võ Hoàng vừa lòng gật đầu, “Phương pháp này có thể thực hiện.” Kể từ đó, những nữ tử kia có thể rời khỏi địa phương nhận thức các nàng, chân chính sinh hoạt một lần nữa.
Uyển Nhi lại nói: “Nên phạt tú bà, cũng nên phạt nặng những kẻ môi giới.

Thần nghĩ, không có nữ tử trong thiện hạ nguyện ý làm loại nghề đó, cho nên hai loại người này đểu phải phạt nặng.” Hơi dừng lại, Uyển Nhi trầm giọng nói, “Ngoại trừ chuyện này, người cần phải tăng thêm trừng phạt nhất, hẳn là những người đến dạo chơi chốn phong nguyệt.

Thường dân phạt ba mươi trượng, quan viên liền tăng gấp đôi, giáng xuống một cấp.

Chỉ cần triều đình dùng biện pháp nghiêm khắc, những chỗ phong nguyệt sẽ tự biến mất.”
“Những lời này, Địch công đều đã nói qua với trẫm.” Võ Hoàng cười, “Đây là tập tục xấu trăm ngàn năm nay, muốn xoay chuyển trong nay mai, cũng không dễ dàng.

Nhưng trẫm từ trước đến nay dù biết rõ trong núi có hổ, cũng muốn bước theo chân hổ vào núi, vậy bắt đầu từ án này, trẫm sẽ rửa sạch từng tấc từng tấc thiên hạ!”
Uyển Nhi vui mừng, “Bệ hạ anh minh!”
“Soạn chiếu.” Võ Hoàng nghĩ nghĩ, nàng trước tiên ra chiêu “xao sơn chấn hổ”, nếu còn không thu liễm hối cải, vậy liền “giết gà dọa khỉ”, nếu như còn có người ngược gió làm bậy, vậy đừng trách nàng tàn nhẫn độc ác.
Sau đó, Võ Hoàng hạ chỉ, lệnh Diêu Sùng cùng Tống Cảnh tiếp tục lưu lại trấn giữ Giang Nam, xét xử người mua vui, y theo lời Uyển Nhi, bắt được một người, phạt một người.

Uyển Nhi viết xong chiếu lệnh, Võ Hoàng xem qua, liền để Uyển Nhi tự mình đưa đến Loan Đài.

Uyển Nhi nhận chỉ rời khỏi Vạn Tượng Thần Cung không lâu, Thái Bình liền tới Vạn Tượng Thần Cung yết kiến.
Nàng bước vào Thần Cung, không nhìn thấy Uyển Nhi ở trước mặt Võ Hoàng, không khỏi có chút lo lắng.

Thái Bình không dám biểu lộ quá nhiều, cung kính hành lễ với Võ Hoàng, chuẩn bị làm chính sự trước, sau đó lại tìm cơ hội hỏi Võ Hoàng, Uyển Nhi đi nơi nào.
Võ Hoàng buông bút son, “Lúc này tới gặp trẫm, có chuyện gì à?”
Thái Bình lấy tấu chương ra, hai tay trình cho Võ Hoàng, “Mẫu hoàng, việc này không thể lại kéo dài.” Giọng nói của nàng nghiêm túc, thần sắc ngưng trọng.
Võ Hoàng tiếp nhận, mở ra vội vàng quét qua một lần, sắc mặt nháy mắt che kín một tầng sương tuyết.
“Chuyện lưu dân ở Lĩnh Nam tạo phản, án đã định, ngươi đột nhiên lật lại bản án, chính là đánh vào mặt trẫm.” Võ Hoàng nghiêm túc nhắc nhở, “Thái Bình, ngươi có nghĩ đến khó xử của trẫm?”
Thái Bình gật đầu, “Mẫu hoàng không dễ, tất nhiên con hiểu được.

Nhưng một ngày không loại bỏ ác quan, mẫu hoàng làm sao thu hết hiền sĩ thiên hạ? Án lưu dân ở Lĩnh Nam, liên lụy quá nhiều người vô tội uổng mạng, nếu không tra rõ đến cùng, khó trấn áp phẫn nộ của người dân Lĩnh Nam.

Có lẽ lưu dân vô tâm tạo phản, nhưng bởi vì không có cửa giải oan, bọn họ quyết ý dấy lên, cựu thần trong triều lấy việc này làm to chuyện, khi đó mẫu hoàng mới là chân chính bị động!” Nói xong, Thái Bình quỳ gối trước mặt Võ Hoàng, thành khẩn thỉnh chỉ, “Con nguyện tự mình đến Lĩnh Nam giải quyết việc này!”
Võ Hoàng ngũ vị tạp trần, “Thái Bình, con cũng biết nước quá trong ắt không có cá?”
“Con biết.” Thái Bình trả lời, “Thánh nhân đều sẽ phạm sai lầm, biết sai lại không thay đổi, mới là sai lầm chân chính.”
Võ Hoàng lại hỏi: “Trẫm xác thật muốn thu thập bọn họ, nhưng nếu thu thập quá sạch sẽ, trẫm sẽ không có đao giết người.”
“Thế cục trong triều đang dần ổn định, mẫu hoàng hiện nay cần nhất chính là công lao, cho dù là bảo vệ lãnh thổ, hay là quốc thái dân an, mẫu hoàng làm càng nhiều, triều đình liền càng ổn định.” Nửa câu sau Thái Bình cũng không nói, bởi vì nàng biết a nương hiểu được.
Giết người có thể uy hiếp nhất thời, lại không thể uy hiếp một đời.
Đao, nhìn qua chỉ có một lưỡi, nhưng giết người càng nhiều, một mặt khác có lẽ sẽ bị mài trở nên sắc bén, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà chém lại người cầm đâo.
Hiện giờ xem ra, những ác quan vì lập công đang không ngừng giết người vô tội, đã bắt đầu chém lại Võ Hoàng.
“A nương, người tin tưởng con, con chỉ nghĩ sớm giải quyết việc này, miễn cho nuôi thành đại họa.” Thái Bình thay đổi xưng hô, trong ánh mắt nàng tràn đầy lo lắng.
Võ Hoàng đã nghĩ tới giao việc này cho Địch Nhân Kiệt, nhưng nàng do dự, chỉ vì Địch Nhân Kiệt có đôi khi làm việc cương trực, kết quả tra được nhất định làm Võ Hoàng không thể xuống đài.

Những ác quan đó sở dĩ ngang ngược hoành hành, cũng là vì nắm được điểm này, bọn họ tin tưởng Võ Hoàng sẽ không lấy chuyện lạm sát kẻ vô tội để thu thập bọn họ, bởi vì một khi định tội, Võ Hoàng cũng không tránh thoát can hệ.
Thái Bình biết Võ Hoàng do dự chuyện gì, nàng kiên định nói: “A nương yên tâm, con sẽ buộc bọn họ tội tha.m nhũng.”
Ánh mắt Võ Hoàng hơi sáng lên, cân nhắc đề nghị này của Thái Bình, “Tha.m nhũng?”
“Chỉ là th.am nhũng.” Thái Bình nhấn mạnh hai chữ “chỉ là”.
Tảng đá lớn treo trong lòng Võ Hoàng buông xuống một chút, cười như không cười, “Con cần phải nghĩ kỹ, việc này nếu làm sai, trên triều đình nhất định sẽ nhấc lên một trận gió tanh mưa máu, tất cả lưỡi đao đều sẽ hướng về trẫm.”
“Bất luận như thế nào, con đều sẽ đứng trước mặt a nương, con còn một hơi thở, sẽ không để cho bọn họ thương tổn a nương dù chỉ một chút!” Thái Bình chém đinh chặt sắt.
Võ Hoàng nghe được trong lòng ấm áp, cười to: “Con nghĩ là trẫm mặc cho bọn hắn đắn đo sao?” Nói xong, ra hiệu cho Bùi thị im lặng hầu hạ ở một bên tiến lên, “Nâng công chúa dậy.”
Bùi thị lĩnh mệnh tiến lên, nâng Thái Bình dậy.
Võ Hoàng chậm rãi dặn dò: “Lĩnh Nam xa xôi, giặc cỏ rất đông.

Thái Bình, chuyến đi này nhất định phải cẩn thận mọi chuyện.”
“Vâng!” Thái Bình gật đầu thật mạnh, “Con sẽ mang theo phủ vệ, cải trang thành thương nhân tầm thường lên đường.” Nói xong, Thái Bình lại bái Võ Hoàng, “Án này, con chỉ cầu một chỉ thị viết tay của a nương, con sẽ tức tốc kết án, không để những người đó đến trước mặt a nương cầu xin ân xá.”
“Con đừng xem thường đám người kia, chỉ sợ đã sớm thành một giuộc ở địa phương, nếu không cho con chỉ thị rõ ràng, bọn họ ngoan cố chống cự, không biết sẽ làm ra chuyện gì.” Võ Hoàng không yên tâm Thái Bình mạo hiểm như vậy.
Thái Bình lắc đầu, “A nương hạ chỉ công khai, không phải bọn họ sẽ càng có chuẩn bị?”
Võ Hoàng cười lạnh, “Hạ chỉ cho con, là để người trong thiên hạ nhìn thấy.”
Thái Bình giật mình, “Sau đó?”
“Trẫm đã có đối sách.” Võ Hoàng đã nghĩ kỹ nên xử lý án này như thế nào.
Thái Bình không tiện hỏi nữa, chỉ phải lĩnh mệnh, “Vâng.”
Võ Hoàng phất tay cho Thái Bình lui ra, “Đợi trẫm cân nhắc thêm mấy ngày, được thánh chỉ của trẫm rồi con hẵn lên đường.”
“Vâng, con xin cáo lui.” Thái Bình nói xong, cúi đầu lui khỏi điện.
Nỗi lòng Võ Hoàng phức tạp, từ lúc ngồi lên long ỷ này, nàng không có một ngày có thể lơi lỏng.

Mỗi người đều nói, gần vua như gần cọp, nhưng có ai biết, mỗi ngày nàng đều phải đề phòng một đám người lúc nào cũng muốn kéo nàng xuống long ỷ.
Không phải nàng làm quân vương không tốt, mà là vì nàng là nữ nhân.
Nữ nhân quân lâm thiên hạ, sẽ làm cho bọn họ sợ hãi, trị quốc có đường lối, thiên hạ thái bình, bọn họ sẽ càng sợ hãi.

Võ Hoàng chứng minh nữ tử cũng có thể giống như nam nhi, không thể nghi ngờ đã chọc thủng lời nói dối của bọn họ trăm ngàn năm nay.

Nàng chói loá như vậy, cho dù đã là lão nhân xế bóng, nhưng chỉ cần nàng đứng ở nơi đó, đó là nơi mà vạn dân thiên hạ kính ngưỡng.
Giống như tên nàng, Võ Chiếu.
Nhật nguyệt lăng không, vô tiền khoáng hậu.
“Bùi thị, triệu Địch Nhân Kiệt đến.” Võ Hoàng lẳng lặng suy nghĩ một khắc, nhìn văn võ cả triều, việc này giao thác cho Địch Nhân Kiệt, nàng có thể an tâm rất nhiều.
Bùi thị lĩnh mệnh, “Vâng.”
Nói tiếp Thái Bình rời khỏi Vạn Tượng Thần Cung, mới vừa đi đến cung giai, liền nhìn thấy Uyển Nhi cúi đầu đi lên cung giai.
Nàng thở phào một hơi nhẹ nhõm, mỉm cười xuống đón, “Uyển Nhi!”
Uyển Nhi không nghĩ tới lúc này điện hạ vậy mà sẽ vào cung, không khỏi có chút kinh hỉ, “Điện hạ sao lại tới?”
“Chính sự.” Thái Bình tươi cười ấm áp, thấy Uyển Nhi vẫn mạnh khỏe, nàng liền an tâm.
Uyển Nhi bị nàng ấy nhìn chằm chằm làm cho gương mặt không khỏi nóng lên, nhỏ giọng nhắc nhở: “Thần còn phải về hầu hạ bệ hạ.”
“Ngày mai là ngày Uyển Nhi nghỉ hưu mộc rồi.” Thái Bình mỉm cười, “Uyển Nhi sẽ đến Trác Ngọc tư thục làm phu tử một ngày à?”
“Tuy chỉ có hai ba tiểu nha đầu, nhưng thần vẫn nên tự mình dạy bảo.” Uyển Nhi gật đầu.
Thật ra Thái Bình có chút kinh ngạc, “Ngoại trừ Đông Tầm, lại thu hai người sao?”
“A nương gặp được hai tiểu nữ oa bán thân táng mẫu trên đường, nàng nhất thời không đành lòng liền nhận nuôi, tự mình dạy bảo.” Uyển Nhi cũng không nản lòng, “Ít nhất, hiện nay đã có ba học sinh.”
“Cũng tốt, đã có ba người.” Thái Bình dịu dàng cổ vũ, “Uyển Nhi nhất định có thể xử lý tốt Trác Ngọc tư thục.” Hơi dừng lại, Thái Bình đè thấp giọng nói, hơi hơi ghé lại gần Uyển Nhi, “Ngày mai ta tới tư thục nhìn một cái, nàng không được phép đi đâu hết.”
Uyển Nhi nhịn cười, thấp giọng hờn trách: “Điện hạ bá đạo!”
“Chờ ta……” Hai chữ cuối cùng Thái Bình nói được ôn nhu lại mị hoặc, cào một chút vào lòng Uyển Nhi, tim bỗng dưng đập nhanh nửa nhịp.
Nhìn thấy đáy mắt Uyển Nhi dâng lên tình ý, Thái Bình cười ra tiếng vì đạt được mục đích, xoay người nghênh ngang rời đi.
Uyển Nhi nhìn theo điện hạ đi xa, điện hạ của nàng tắm dưới ánh mặt trời xán lạn, bất luận lúc nào cũng đều là nơi lộng nhất trong lòng, trong đáy mắt nàng.
_____
Chú giải
Vấn chính: hỏi chính sự
Vô tiền khoáng hậu: trước kia chưa từng có, tương lai cũng khó có được.

Chapter
1 Chương 1: Rượu Độc
2 Chương 2: Ánh Trăng
3 Chương 3: Hoa Lê
4 Chương 4: Cánh Diều
5 Chương 5: Đề Hồ
6 Chương 6: Tàng Chuyết
7 Chương 7: Lựa Chọn
8 Chương 8: Thư Đồng
9 Chương 9: Nghe Giảng
10 Chương 10: Tin Đồn
11 Chương 11: Du Hồ
12 Chương 12: Trụy Thủy
13 Chương 13: Noãn Y
14 Chương 14: Manh Mối
15 Chương 15: Biến Số
16 Chương 16: Chiết Liễu
17 Chương 17: Hoàn Thư
18 Chương 18: Trở Về
19 Chương 19: Kiêu Căng
20 Chương 20: Dư Âm
21 Chương 21: Ngũ Tự
22 Chương 22: Thăm Dò
23 Chương 23: Tiết Tấu
24 Chương 24: Đạo Thuật
25 Chương 25: Giương Cánh
26 Chương 26: Mã Cầu
27 Chương 27: Lưỡi Đao
28 Chương 28: Kiến Hồng
29 Chương 29: 29: Trường An
30 Chương 30: 30: Sóng Ngầm
31 Chương 31: 31: Cửu Biệt
32 Chương 32: 32: Mộ Minh
33 Chương 33: 33: Viết Chữ
34 Chương 34: 34: Tương Thủ
35 Chương 35: 35: Long Ân
36 Chương 36: 36: Khiển Trách
37 Chương 37: 37: Thỉnh Cầu
38 Chương 38: 38: Lạc Tuyết
39 Chương 39: 39: Tư Náo
40 Chương 40: 40: Xuất Cung
41 Chương 41: 41: Pháo Hoa
42 Chương 42: 42: Đừng Sợ
43 Chương 43: 43: Điểm Trang
44 Chương 44-45
45 Chương 46: 46: Diện Thánh
46 Chương 47: 47: Xoa Má
47 Chương 48: 48: Ám Độ
48 Chương 49: 49: Thị Tẩm
49 Chương 50: 50: Sấm Cung
50 Chương 51: 51: Tâm Nguyện
51 Chương 52: 52: Lưu Cung
52 Chương 53: 53: Nữ Quan
53 Chương 54: 54: Đêm Lành
54 Chương 55: 55: Làm Thơ
55 Chương 56: 56: Hương Thu
56 Chương 57: 57: Giải Vây
57 Chương 58: 58: Giáo Huấn
58 Chương 59: 59: Dấu Hôn
59 Chương 60: 60: Cung Dạ
60 Chương 61: 61: Cam Tâm
61 Chương 62: 62: Máu Tanh
62 Chương 63: 63: May Mắn
63 Chương 64: 64: Lĩnh Mệnh
64 Chương 65: 65: Rời Lao
65 Chương 66: 66: Dạ Thám
66 Chương 67: 67: Thái Tử
67 Chương 68: 68: Vi Thị
68 Chương 69: 69: Ngắn Ngủi
69 Chương 70: 70: Tra Hỏi
70 Chương 71: 71: Suy Đoán
71 Chương 72: 72: Không Cho
72 Chương 73: 73: Lễ Vật
73 Chương 74: 74: Tuyết Đông
74 Chương 75: 75: Bắt Đầu
75 Chương 76: 76: Bỏ Được
76 Chương 77: 77: Lĩnh Mệnh
77 Chương 78: 78: Đuổi Đi
78 Chương 79: 79: Tương Kiến
79 Chương 80: 80: Chá Chi
80 Chương 81: 81: Thủy Đăng
81 Chương 82: 82: Diễn Trò
82 Chương 83: 83: Chính Sự
83 Chương 84: 84: Danh Sách
84 Chương 85: 85: Đêm Xuân
85 Chương 86: 86: Cảnh Báo
86 Chương 87: 87: Hậu Phách
87 Chương 88: 88: Góp Lời
88 Chương 89: 89: Thận Trọng
89 Chương 90: 90: Hai Nơi
90 Chương 91: 91: Mai Đỏ
91 Chương 92: 92: Cữu Ngũ
92 Chương 93: 93: Đi Theo
93 Chương 94: 94: Đường Về
94 Chương 95: 95: Hợp Mưu
95 Chương 96: 96: Mặt Nạ
96 Chương 97: 97: Vào Đông
97 Chương 98: 98: Quà Mừng
98 Chương 99: 99: Chiếu Thư
99 Chương 100: 100: Thỉnh Chỉ
100 Chương 101: 101: Thỉnh Tội
101 Chương 102: 102: Tương Tư
102 Chương 103: 103: Xá Địch
103 Chương 104: 104: Biển Giấm
104 Chương 105: 105: Phạm Thượng
105 Chương 106: 106: Vết Tích
106 Chương 107: 107: Nắng Sớm
107 Chương 108: 108: Đạo Yến
108 Chương 109: 109: Lâm Biệt
109 Chương 110: 110: Đưa Tiễn
110 Chương 111: 111: Nổi Gió
111 Chương 112: 112: Quan Nhỏ
112 Chương 113: 113: Không Về
113 Chương 114: 114: Dã Tâm
114 Chương 115: 115: Lửa Lớn
115 Chương 116: 116: Tâm Dược
116 Chương 117: 117: Vảy Ngược
117 Chương 118: 118: Sơ Tâm
118 Chương 119: 119: Hôn Sự
119 Chương 120: 120: Dạ Thoại
120 Chương 121: 121: Về Triều
121 Chương 122: 122: Tàng Kinh
122 Chương 123: 123: Ôm Nhau
123 Chương 124: 124: Đứa Nhỏ
124 Chương 125: 125: Minh Đường
125 Chương 126: 126: Sâu Kiến
126 Chương 127: 127: Phò Mã
127 Chương 128: 128: Hoa Chúc
128 Chương 129: 129: Hoà Ly
129 Chương 130: 130: Đưa Thuốc
130 Chương 131: 131: Thanh Trì
131 Chương 132: 132: Giấy Đỏ
132 Chương 133: 133: Hàn Chứng
133 Chương 134: 134: Kẽ Hở
134 Chương 135: 135: Thiên Hạ
135 Chương 136: 136: Gia Viên
136 Chương 137: 137: Thói Quen
137 Chương 138: 138: Võ Thị
138 Chương 139: 139: Phi Ngựa
139 Chương 140: 140: Tư Hình
140 Chương 141: 141: Đêm Trước
141 Chương 142: 142: Nữ Hoàng
142 Chương 143: 143: Lễ Mừng
143 Chương 144: 144: Quan Nhỏ
144 Chương 145: 145: Nuốt Lời
145 Chương 146: 146: Cá Chạch
146 Chương 147: 147: Sát Tâm
147 Chương 148: 148: Khó Độ
148 Chương 149: 149: Danh Tướng
149 Chương 150: 150: Sáng Tỏ
150 Chương 151: 151: Đánh Giá
151 Chương 152: 152: Đế Tâm
152 Chương 153: 153: Sơ Thắng
153 Chương 154: 154: Triều Bái
154 Chương 155: 155: Quốc Yến
155 Chương 156: 156: Thái Bình
156 Chương 157: 157: Phụng Dưỡng
157 Chương 158: 158: Đại Thế
158 Chương 159: 159: Nói Thật
159 Chương 160: 160: Ngư Ông
160 Chương 161: 161: Nguy Cơ
161 Chương 162: 162: Di Hoa
162 Chương 163: 163: Khả Nghi
163 Chương 164: 164: Ngự Rượu
164 Chương 165: 165: Tứ Ca
165 Chương 166: 166: Mật Thẩm
166 Chương 167: Lựa chọn
167 Chương 168: Ngủ đông
168 Chương 169: Noãn ngọc
169 Chương 170: Thanh toán
170 Chương 171: Vây Ngụy
171 Chương 172: Cầu mây
172 Chương 173: Hoàng trang
173 Chương 174: Nhớ nhung
174 Chương 175: Đầy tháng
175 Chương 176: Đậu đỏ
176 Chương 177: Phá trận
177 Chương 178: Không cam
178 Chương 179: Tư thục
179 Chương 180: Tinh diễm
180 Chương 181: 181: Chiêm Sự
181 Chương 182: 182: Chính Sự
182 Chương 183: 183: Vấn Chính
183 Chương 184: 184: Phu Tử
184 Chương 185: 185: Tạm Biệt
185 Chương 186: 186: Có Nàng
186 Chương 187: 187: Thu Lưới
187 Chương 188: 188: Thắng Trận
188 Chương 189: 189: Bình Yên
189 Chương 190: 190: Trảm Nịnh
190 Chương 191: 191: Mời Cầu
191 Chương 192: 192: Chơi Cầu
192 Chương 193-194: 193: Tâm thù - 194: Trải Đường
193 Chương 195: 195: Ám Tiễn
194 Chương 196: 196: Đồ Đao
195 Chương 197: 197: Giăng Lưới
196 Chương 198: 198: Phản Sát
197 Chương 199: 199: Đền Tội
198 Chương 200: 200: Thu Quan
199 Chương 201: 201: Danh Tự
200 Chương 202: 202: Sách Phong
201 Chương 203: 203: Thành Toàn
202 Chương 204: 204: Quân Lâm
203 Chương 205: 205: Tranh Chấp
204 Chương 206: 206: Chiêu Nghi
205 Chương 207: 207: Hôn Quân
206 Chương 208: 208: Nuông Chiều
207 Chương 209: 209: Hợp Cẩn
208 Chương 210: 210: Đông Tầm
209 Chương 211: 211: Đỏ Tươi
210 Chương 212: 212: Vô Biên
211 Chương 213: 213: Di Chiếu
212 Chương 214: 214: Thượng Nguyên
213 Chương 215: 215: Ngoại Truyện 1 Mạch Thượng Hoa
214 Chương 216: 216: Ngoại Truyện 2 Niệm Thanh Mai Hết
Chapter

Updated 214 Episodes

1
Chương 1: Rượu Độc
2
Chương 2: Ánh Trăng
3
Chương 3: Hoa Lê
4
Chương 4: Cánh Diều
5
Chương 5: Đề Hồ
6
Chương 6: Tàng Chuyết
7
Chương 7: Lựa Chọn
8
Chương 8: Thư Đồng
9
Chương 9: Nghe Giảng
10
Chương 10: Tin Đồn
11
Chương 11: Du Hồ
12
Chương 12: Trụy Thủy
13
Chương 13: Noãn Y
14
Chương 14: Manh Mối
15
Chương 15: Biến Số
16
Chương 16: Chiết Liễu
17
Chương 17: Hoàn Thư
18
Chương 18: Trở Về
19
Chương 19: Kiêu Căng
20
Chương 20: Dư Âm
21
Chương 21: Ngũ Tự
22
Chương 22: Thăm Dò
23
Chương 23: Tiết Tấu
24
Chương 24: Đạo Thuật
25
Chương 25: Giương Cánh
26
Chương 26: Mã Cầu
27
Chương 27: Lưỡi Đao
28
Chương 28: Kiến Hồng
29
Chương 29: 29: Trường An
30
Chương 30: 30: Sóng Ngầm
31
Chương 31: 31: Cửu Biệt
32
Chương 32: 32: Mộ Minh
33
Chương 33: 33: Viết Chữ
34
Chương 34: 34: Tương Thủ
35
Chương 35: 35: Long Ân
36
Chương 36: 36: Khiển Trách
37
Chương 37: 37: Thỉnh Cầu
38
Chương 38: 38: Lạc Tuyết
39
Chương 39: 39: Tư Náo
40
Chương 40: 40: Xuất Cung
41
Chương 41: 41: Pháo Hoa
42
Chương 42: 42: Đừng Sợ
43
Chương 43: 43: Điểm Trang
44
Chương 44-45
45
Chương 46: 46: Diện Thánh
46
Chương 47: 47: Xoa Má
47
Chương 48: 48: Ám Độ
48
Chương 49: 49: Thị Tẩm
49
Chương 50: 50: Sấm Cung
50
Chương 51: 51: Tâm Nguyện
51
Chương 52: 52: Lưu Cung
52
Chương 53: 53: Nữ Quan
53
Chương 54: 54: Đêm Lành
54
Chương 55: 55: Làm Thơ
55
Chương 56: 56: Hương Thu
56
Chương 57: 57: Giải Vây
57
Chương 58: 58: Giáo Huấn
58
Chương 59: 59: Dấu Hôn
59
Chương 60: 60: Cung Dạ
60
Chương 61: 61: Cam Tâm
61
Chương 62: 62: Máu Tanh
62
Chương 63: 63: May Mắn
63
Chương 64: 64: Lĩnh Mệnh
64
Chương 65: 65: Rời Lao
65
Chương 66: 66: Dạ Thám
66
Chương 67: 67: Thái Tử
67
Chương 68: 68: Vi Thị
68
Chương 69: 69: Ngắn Ngủi
69
Chương 70: 70: Tra Hỏi
70
Chương 71: 71: Suy Đoán
71
Chương 72: 72: Không Cho
72
Chương 73: 73: Lễ Vật
73
Chương 74: 74: Tuyết Đông
74
Chương 75: 75: Bắt Đầu
75
Chương 76: 76: Bỏ Được
76
Chương 77: 77: Lĩnh Mệnh
77
Chương 78: 78: Đuổi Đi
78
Chương 79: 79: Tương Kiến
79
Chương 80: 80: Chá Chi
80
Chương 81: 81: Thủy Đăng
81
Chương 82: 82: Diễn Trò
82
Chương 83: 83: Chính Sự
83
Chương 84: 84: Danh Sách
84
Chương 85: 85: Đêm Xuân
85
Chương 86: 86: Cảnh Báo
86
Chương 87: 87: Hậu Phách
87
Chương 88: 88: Góp Lời
88
Chương 89: 89: Thận Trọng
89
Chương 90: 90: Hai Nơi
90
Chương 91: 91: Mai Đỏ
91
Chương 92: 92: Cữu Ngũ
92
Chương 93: 93: Đi Theo
93
Chương 94: 94: Đường Về
94
Chương 95: 95: Hợp Mưu
95
Chương 96: 96: Mặt Nạ
96
Chương 97: 97: Vào Đông
97
Chương 98: 98: Quà Mừng
98
Chương 99: 99: Chiếu Thư
99
Chương 100: 100: Thỉnh Chỉ
100
Chương 101: 101: Thỉnh Tội
101
Chương 102: 102: Tương Tư
102
Chương 103: 103: Xá Địch
103
Chương 104: 104: Biển Giấm
104
Chương 105: 105: Phạm Thượng
105
Chương 106: 106: Vết Tích
106
Chương 107: 107: Nắng Sớm
107
Chương 108: 108: Đạo Yến
108
Chương 109: 109: Lâm Biệt
109
Chương 110: 110: Đưa Tiễn
110
Chương 111: 111: Nổi Gió
111
Chương 112: 112: Quan Nhỏ
112
Chương 113: 113: Không Về
113
Chương 114: 114: Dã Tâm
114
Chương 115: 115: Lửa Lớn
115
Chương 116: 116: Tâm Dược
116
Chương 117: 117: Vảy Ngược
117
Chương 118: 118: Sơ Tâm
118
Chương 119: 119: Hôn Sự
119
Chương 120: 120: Dạ Thoại
120
Chương 121: 121: Về Triều
121
Chương 122: 122: Tàng Kinh
122
Chương 123: 123: Ôm Nhau
123
Chương 124: 124: Đứa Nhỏ
124
Chương 125: 125: Minh Đường
125
Chương 126: 126: Sâu Kiến
126
Chương 127: 127: Phò Mã
127
Chương 128: 128: Hoa Chúc
128
Chương 129: 129: Hoà Ly
129
Chương 130: 130: Đưa Thuốc
130
Chương 131: 131: Thanh Trì
131
Chương 132: 132: Giấy Đỏ
132
Chương 133: 133: Hàn Chứng
133
Chương 134: 134: Kẽ Hở
134
Chương 135: 135: Thiên Hạ
135
Chương 136: 136: Gia Viên
136
Chương 137: 137: Thói Quen
137
Chương 138: 138: Võ Thị
138
Chương 139: 139: Phi Ngựa
139
Chương 140: 140: Tư Hình
140
Chương 141: 141: Đêm Trước
141
Chương 142: 142: Nữ Hoàng
142
Chương 143: 143: Lễ Mừng
143
Chương 144: 144: Quan Nhỏ
144
Chương 145: 145: Nuốt Lời
145
Chương 146: 146: Cá Chạch
146
Chương 147: 147: Sát Tâm
147
Chương 148: 148: Khó Độ
148
Chương 149: 149: Danh Tướng
149
Chương 150: 150: Sáng Tỏ
150
Chương 151: 151: Đánh Giá
151
Chương 152: 152: Đế Tâm
152
Chương 153: 153: Sơ Thắng
153
Chương 154: 154: Triều Bái
154
Chương 155: 155: Quốc Yến
155
Chương 156: 156: Thái Bình
156
Chương 157: 157: Phụng Dưỡng
157
Chương 158: 158: Đại Thế
158
Chương 159: 159: Nói Thật
159
Chương 160: 160: Ngư Ông
160
Chương 161: 161: Nguy Cơ
161
Chương 162: 162: Di Hoa
162
Chương 163: 163: Khả Nghi
163
Chương 164: 164: Ngự Rượu
164
Chương 165: 165: Tứ Ca
165
Chương 166: 166: Mật Thẩm
166
Chương 167: Lựa chọn
167
Chương 168: Ngủ đông
168
Chương 169: Noãn ngọc
169
Chương 170: Thanh toán
170
Chương 171: Vây Ngụy
171
Chương 172: Cầu mây
172
Chương 173: Hoàng trang
173
Chương 174: Nhớ nhung
174
Chương 175: Đầy tháng
175
Chương 176: Đậu đỏ
176
Chương 177: Phá trận
177
Chương 178: Không cam
178
Chương 179: Tư thục
179
Chương 180: Tinh diễm
180
Chương 181: 181: Chiêm Sự
181
Chương 182: 182: Chính Sự
182
Chương 183: 183: Vấn Chính
183
Chương 184: 184: Phu Tử
184
Chương 185: 185: Tạm Biệt
185
Chương 186: 186: Có Nàng
186
Chương 187: 187: Thu Lưới
187
Chương 188: 188: Thắng Trận
188
Chương 189: 189: Bình Yên
189
Chương 190: 190: Trảm Nịnh
190
Chương 191: 191: Mời Cầu
191
Chương 192: 192: Chơi Cầu
192
Chương 193-194: 193: Tâm thù - 194: Trải Đường
193
Chương 195: 195: Ám Tiễn
194
Chương 196: 196: Đồ Đao
195
Chương 197: 197: Giăng Lưới
196
Chương 198: 198: Phản Sát
197
Chương 199: 199: Đền Tội
198
Chương 200: 200: Thu Quan
199
Chương 201: 201: Danh Tự
200
Chương 202: 202: Sách Phong
201
Chương 203: 203: Thành Toàn
202
Chương 204: 204: Quân Lâm
203
Chương 205: 205: Tranh Chấp
204
Chương 206: 206: Chiêu Nghi
205
Chương 207: 207: Hôn Quân
206
Chương 208: 208: Nuông Chiều
207
Chương 209: 209: Hợp Cẩn
208
Chương 210: 210: Đông Tầm
209
Chương 211: 211: Đỏ Tươi
210
Chương 212: 212: Vô Biên
211
Chương 213: 213: Di Chiếu
212
Chương 214: 214: Thượng Nguyên
213
Chương 215: 215: Ngoại Truyện 1 Mạch Thượng Hoa
214
Chương 216: 216: Ngoại Truyện 2 Niệm Thanh Mai Hết