Chương 182: Xung đột, đánh!

Cố Duệ lê lết thân thể xác ướp vừa xem vừa chép sách, thật là mệt chết được. Nhưng ngày hôm sau, mới sáng sớm Thẩm Thanh Nguyệt đã nghe Cố Duệ nói cô hy vọng đồng môn của mình cũng có thể trở thành người có văn hóa, vậy nên Thẩm Thanh Nguyệt đồng ý để Lý Đại Hùng và Yêu Yêu cùng chung số phận với cô...

Lý Đại Hùng:  Khỉ chết tiệt, đây là báo thù báo oán mà!

Thẩm Thanh Nguyệt vứt lại câu nói kia rồi bỏ đi, Lý Đại Hùng muốn kháng nghị cũng không tìm được người, chỉ có thể lê lết thương thế ngậm ngùi nuốt nước mắt chép sách. 

Công hiệu của dược phẩm kia quả nhiên rất tốt, Cố Duệ mới dùng chưa được ba ngày mà thương thế đã hồi phục một nửa, cứ như vậy mười ngày êm đềm trôi qua.

Cố Duệ đang chép sách, đột nhiên nghe thấy Lý Đại Hùng cũng đang ngồi chép bên cạnh lên tiếng kêu đói.

“Yêu Yêu sao còn chưa tới nữa, không phải đã nói trưa hôm nay ăn cá chua cay sao.” 

“Ngốc, muốn ăn cá chua cay thì đầu tiên phải có cá, mấy ngày nay anh đều xem sách chép sách, không chuẩn bị nguyên liệu, Yêu Yêu ắt hẳn đã đi đến bờ hồ câu cá rồi.”

Nghĩ đến câu cá, Cố Duệ biết bờ hồ kia, cách chỗ Đao Phong khá gần, thỉnh thoảng có lúc Lý Đại Hùng còn nhìn thấy đám đệ tử của Đao Phong.

“Được rồi, anh ngồi chép đi, tôi đi xem thử đã.” 

Cố Duệ bỏ qua vẻ mặt ủy khuất của Đại Hùng, trực tiếp ra khỏi thư phòng.

“Hừ, chỉ biết tốt với Yêu Yêu, nếu như tôi mất tích, cô có tìm tôi không?” Lý Đại Hùng tức giận gào lên, nhưng lại nghe tiếng Cố Duệ từ bên ngoài nói vọng vào.

“Tôi đó giờ không tìm người xấu xí.” 

Lý Đại Hùng: Tổ tông nhà cô!

Có điều hắn quay đầu nhìn thấy Hồng Nhan của Cố Duệ vẫn còn ở trên mặt đất, vốn định gọi cô mang đi, nhưng nghĩ nghĩ Hồng Nhan vốn là thứ mời gọi kẻ khác, chỉ là đi tìm Yêu Yêu mà thôi, cũng không phải đi đánh nhau, không mang theo cũng không sao, thế nên hắn vẫn cúi đầu chép sách.

----

Bắc Trúc Phong có một cái hồ ở lưng núi, mặt nước hồ này khi ánh sáng chiếu vào trông giống như màu sứ Thanh Hoa, vô cùng tươi đẹp.

Giữa khung cảnh tươi đẹp đó nếu như có thêm một giai nhân khuynh quốc thì sẽ ảo diệu biết bao.

Giai nhân kia vẫn đang ngồi câu cá. 

Hành động câu cá vốn tao nhã, lọt vào tay Yêu Yêu lại được nâng lên tầm mức mới, không chỉ tao nhã, mà còn làm say lòng người.

Thế nên đám đệ tử Thần Tiêu đang luyện Hàng Thuật cách đó một ngọn núi nhìn thấy cảnh sắc phía đối diện kia liền quên mất công việc tu luyện, si mê nhìn sang.

Trong đó bao gồm cả Triệu Khoát. 

Hắn đã rất lâu rồi không được nhìn thấy Yêu Yêu, lúc trước khi đám người Cố Duệ vào núi, bọn hắn vốn còn tâm tư, mỗi ngày đi qua chỗ Bắc Trúc Phong chờ đợi, nhưng đợi mãi không thấy người, cuối cùng đành từ bỏ, thật không ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy.

“Tam sư huynh, tam sư huynh.” Bên cạnh có đệ tử gọi hắn, Triệu Khoát hồi thần, nhìn thấy Dương Khai và Vu Linh đang từ trong đám sư đệ sư muội tiến đến.

Trong lòng hắn thầm kêu lên không ổn, nhưng không kịp ngăn cản, hai người Dương Khai đã nhìn thấy Yêu Yêu, vẻ mặt nhất thời thay đổi. 

Nhìn thấy con người nhan sắc tuyệt thế kia, bọn họ liền nghĩ ngay tới Cố Duệ, một kẻ nhỏ nhắn nhưng xấu xa.

Vu Linh trầm mặt, hừ một tiếng: “Là hắn! Ba người hắn đúng là vận may cứt chó, thế mà vào được Bắc Trúc Phong, nhìn dáng vẻ đắc ý kia kìa…”

Lớn lên quá xinh đẹp cũng khiến người ta oán hận, đặc biệt là loại người có chút nhan sắc như Vu Linh, bình thường luôn được mọi người cưng chiều, vừa nhìn thấy Yêu Yêu chỉ cần một cọng tóc cũng đủ để tiêu diệt vẻ đẹp của mình, cô liền cảm thấy tức tối, hận không thể xé nát Yêu Yêu. 

Cô nhìn thấy tất cả sư huynh bao gồm cả Dương Khai cũng ngây người ra nhìn, nhất thời tức tối muốn nghiền nát Yêu Yêu.

Ngay lúc này, nàng ta đột nhiên nhìn thấy một người đang cách đó không xa, nhất thời con ngươi lay chuyển, mở miệng cất tiếng: “Vu biểu ca!”

Người kia bước chân dừng lại, nhìn thấy tình hình bên này thì nhíu mày, phía sau có mấy người đệ tử đang khúc khích cười. 

“Vu sư huynh, là Vu Linh sư muội, sư huynh không đi xem thử sao?”

Vu Lược Phong là đệ tử xếp vào hạng nhất nhì của Đao Phong, không kém gì so với Triệu Khoát, thuộc nhóm ba người đứng đầu của Thần Tiêu Đao Phong, cũng xem như là tứ sư huynh của Thần Tiêu.

Hắn và Vu Linh đều xuất thân từ Vu gia, một danh môn gia tộc của Trấn Giang, có thể nói là quan hệ biểu huynh muội, chẳng qua hắn là chủ gia, Vu Linh là phân gia, nhưng trên danh nghĩa vẫn là có chút quan hệ. 

Chẳng qua biểu ca biểu muội gì đó, nghe ra có chút ám muội, đám đệ tử cũng thường hay lấy ra châm chọc.

Vu Lược Phong con người này phong lưu phóng túng, nghe thấy vậy cũng chẳng bận lòng, chỉ nhếch chân mày rồi cười mỉm, liếc nhìn Vu Linh một cái nhàn nhạt, nhưng đột nhiên ánh mắt đông cứng lại, nhìn chằm chằm vào ngọn núi phía đối diện…

Thật là một mỹ nhân tuyệt thế. 

Hắn bước lên một bước, những người phía sau cũng tiến lên theo.

“Lược Phong sư đệ.” Triệu Khoát nhìn hấy Vu Lược Phong đến đây thì vô cùng tức giận Vu Linh, ai không biết tên Lược Phong này là một kẻ háo sắc, ỷ vào gia thế mà hành vi phóng túng, hơn nữa vì thiên phú tu luyện không tồi, mà được các sư tôn coi trọng, do vậy lời nói và hành vi càng ngông nghênh, nếu như hắn quá phận, người bên dưới cũng vì kiêng kỵ mà không dám đi tố cáo với sư tôn, khiến cho hắn càng lúc càng ngông cuồng.

Hiện tại, ánh mắt của hắn rõ ràng đang nhìn chằm chằm vào Yêu Yêu cô nương. 

Triệu Khoát tiến lên một bước ngăn cản tầm nhìn của Vu Lược Phong. Vu Lược Phong trừng mắt nhìn Triệu Khoát.

“Triệu sư huynh, huynh đang cản tầm nhìn của ta.”

Triệu Khoát thần sắc lạnh nhạt: “Vu sư đệ muốn làm gì, đối diện chính là Bắc Trúc Phong.” 

Vu Lược Phong híp mắt, đáy mắt lóe lên một tia sáng nhạt, Bắc Trúc Phong sao, quả thật không nên chọc đến.

Nhưng… hắn chăm chú nhìn mỹ nhân đang ngồi câu cá ở phía đối diện không biết bên này có bao nhiêu người đang nhìn nàng, càng lúc càng cảm thấy si mê.

Đẹp, quá đẹp, nhân gian khó tìm, đừng nói là Thần Tiêu này không có ai sánh bằng, mà ngay cả trong toàn Trấn Giang cũng không ai có thể so sánh được với nàng. 

Hắn từng nghe những trưởng bối trong nhà nói, Lạc Dương phồn hoa có rất nhiều mỹ nhân, đặc biệt là các quý nữ thế gia, hắn sớm đã động tâm, nhưng hôm nay, nhìn thấy vẻ đẹp này, hắn cảm thấy tất cả những quý nữ kia, dung mạo và khí chất đều không bằng nàng.

Lòng hắn ngứa ngáy, nhưng nhớ đến sự lợi hại của Bắc Trúc Phong, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn mà rời đi…

“Vu biểu ca, người đó là người của một môn phái nhỏ, mấy ngày trước chạy đến nương tựa Thần Tiêu của chúng ta.” Vu Linh đột nhiên mở miệng nói ra câu này khiến cho dục vọng trong lòng Vu Lược Phong dâng lên. 

Chỉ là chạy đến nương tựa? Như vậy chính là người ngoài! Đương nhiên không có lai lịch gì ghê gớm.

Trong lòng Vu Nhược Phong xuất hiện một tia vui mừng, trực tiếp phớt lờ Triệu Khoát, nhún chân một cái liền bay tới đỉnh núi bên kia, xuật hiện ngay bên cạnh Yêu Yêu đang câu cá.

Yêu Yêu vốn dĩ không tu luyện Hàng Thuật, hiện tại lại đang chuyên tâm câu cá, suy nghĩ về việc trưa nay sẽ nấu món cá chua cay cho hai người Cố Duệ, vậy nên căn bản chẳng hề để ý đến chuyện ở núi bên kia. 

Lại nói hai bên ngọn núi này vốn dĩ là nước sông không phạm nước giếng, anh không nghĩ là sẽ có người phá lệ!

Đột nhiên nhìn thấy Vu Lược Phong, Yêu Yêu cũng giật mình, nhưng anh không biểu lộ ra ngoài, chỉ lui một bước, thu lại cần câu rồi bước đi.

Vu Lược Phong ngăn cản Yêu Yêu: “Cô nương, có duyên tương ngộ, sao lại vội đi như vậy.” 

“Đúng rồi, ta còn chưa giới thiệu, tại hạ là Vu Lược Phong.”

Yêu Yêu không nhìn hắn, chỉ nhàn nhạt đáp lại: “Hạnh ngộ, Thanh Nguyệt tiền bối còn đang chờ ta trở về nấu cơm, cáo từ.”

Yêu Yêu nhắc đến Thẩm Thanh Nguyệt khiến Vu Lược Phong khẽ chau mày, nhưng rất nhanh hắn liền nở nụ cười: “Nàng muốn dọa ta sao? Tiền bối ấy đã đi đến Thanh Vi phí rồi, nàng không dọa được ta đâu.” 

Yêu Yêu rũ mắt, người này xem ra ở trong Thần Tiêu phái cũng có chút thân phận, nếu không sẽ không biết được chuyện Thẩm Thanh Nguyệt rời đi.”

Có chút khó chơi rồi.

“Vậy cho nên, ngươi muốn thế nào?” Yêu Yêu vẻ mặt lạnh nhạt, Vu Lược Phong xác định Yêu Yêu không hề có Hàng Lực dao động, hiển nhiên là người phàm, điều này khiến cho hắn càng thêm đắc ý, hắn nở nụ cười. 

“Vừa gặp đã yêu, nàng nói ta nên thế nào...” Hắn nhịn không được vươn tay sờ mặt Yêu Yêu.

Triệu Khoát nhìn thấy như vậy thì tức giận, đang định bay qua...

Đột nhiên Vu Lược Phong mặt mày biến sắc, một hòn đá vừa được bắn tới ngay vị trí hắn vươn tay ra, ghim vào thân cây. 

“Kẻ nào!” Vu Lược Phong gầm lên, quay đầu thì thấy một người.

Vẫn chưa nhìn rõ là ai thì người đó đã phóng qua.

Tốc độ rất nhanh, người này phóng đến, trợ lực, nhảy lên, hắn phóng đến nhanh hệt như viên đá được bắn đến lúc nãy, chớp mắt... bàn chân kia đã đã thẳng vào mặt Vu Lược Phong. 

Vu Lược Phong né không kịp, cũng không kịp rút kiếm vắt bên hông ra, chỉ có thể theo phản xạ dùng cánh tay đưa lên đỡ.

Ầm!

Cả người Vu Lược Phong bị đá một cước. 

Lăn một vòng, đáp đất, bàn tay ấn trên nền đất, cánh tay giơ ra đỡ lúc nãy vẫn còn đang run run, nhưng rất nhanh hắn liền rút kiếm ra.

Nếu như là phàm nhân kiếm khách rút kiếm, thì sẽ lấy nhanh mạnh làm trọng, nhưng nếu là Hàng Sư rút kiếm, thì sẽ là khởi động Hàng Thuật, ngưng tụ Hàng Lực!

Sau khi kiếm rút ra, Hàng Lực đã từ trong lòng bàn tay truyền lên trên thân kiếm, Hàng Lực dao động theo khóe môi mấp máy của Vu Lược Phong, kim quang tỏa ra sắc bén. 

Kiếm rút ra, kim quang ép thành một đường, trực tiếp tấn công Cố Duệ!

Tốc độ cũng rất nhanh.

Nhưng... lưu quang kia chỉ đánh vào không khí! 

Cố Duệ đã không còn đứng ở đó nữa, mà đã phóng đến chỗ cái cây, gót chân điểm một cái đã bay lên chạc cây, nhưng cô không dừng lại, Vu Lược Phong xoay người xông đến, thu lại đường kiếm.

Cố Duệ nghiêng người nhấc chân, gót giày đạp lên mũi kiếm, Vu Lược Phong xoay người, bàn tay kia vẽ chữ ngưng kết trên thân kiếm.

Hàng Thuật: Kim Quang! 

Hàng Tự Thần Tiêu và Hàng Thuật ngưng tụ trong ánh sáng, ánh sáng kia rất sắc bén, tốc độ nhanh như tia chớp.

Lúc này Cố Duệ cũng đã lao ra, kim quang kia rất nhanh, Triệu Khoát ở đầu bên kia cảm thấy bản thân mình cũng chưa chắc có thể tránh được, còn Yêu Yêu thì đang cảm thấy tên Vu Lược Phong này đại khái không chỉ dừng lại ở Hàng Sư nhất quái, có lẽ hắn đã đạt đến trình độ nhị quái.

A Duệ cô ấy... 

Yêu Yêu nắm tay lại, lúc này kim quang kia đã đến gần như trước mắt Cố Duệ, cô nhấc tay, Tử Mẫu Phi Diệm Nỏ bắn ra.

Ầm! Hỏa quang phóng tới, bắn vào kim quang, kim và hỏa cùng nổ tung trong không trung.

Rõ ràng chỉ có Hàng Lực của Hàng Sư nhất quái, nhưng lại có thể đánh ngang hàng! 

Vu Lược Phong kinh ngạc trước sự lợi hại của đối thủ, nhưng oán hận trong lòng, nắm lấy kiếm định xông lên, nhưng hắn chợt giật mình... người đâu?

“Biểu ca, cẩn thận!” Vu Linh la lên!

Vu Lược Phong cảm thấy phía sau người có gió lạnh, hắn lập tức quay lại, quét kiếm qua... 

Kiếm quét qua không trung, nhưng chỉ chém đứt một cái bóng.

Cái bóng kia chớp mắt đã lướt đến bên cạnh hắn, chân giơ lên, một cước đá thẳng vào bên hông hắn.

Ầm! Vu Lược Phong ăn môt cước, bay thẳng vào trong hồ. 

Nước hồ nổi bong bóng ùng ục, Vu Lược Phong bay ra, hét lớn: “Các người còn chờ đó làm gì! Động thủ!”

Đám đệ tử đi theo sau sớm đã ngây người, giờ phút này nghe mắng mới hoàn hồn, lập tức phóng qua đỉnh núi bên này tấn công Cố Duệ!

“Không được! Dừng tay hết lại cho ta!” Triệu Khoát nhìn đám đệ tử ùn ùn kéo sang Bắc Trúc Phong tấn công Cố Duệ nhất thời cảm thấy sự việc lớn rồi, lớn tiếng ngăn cản mọi người, thế nhưng đám người kia đa số là những kẻ đi theo Vu Lược Phong, sớm đã hình thành vòng tròn lợi ích, làm sao có thể nghe theo lời Triệu Khoát, bọn họ vội vàng rút Hàng Khí ra, vây quanh tấn công Cố Duệ. 

Chapter
1 Chương 1: Cố Gia Kỳ Nhân
2 Chương 2: Bà Mối
3 Chương 3: Chàng Trai
4 Chương 4: Giết! Tiêu Diệt?
5 Chương 5: Giằng Co
6 Chương 6: Vớt Xác
7 Chương 7: Rốt Cuộc Cô Là Ai?
8 Chương 8: Mò Vàng
9 Chương 9: Đại Nhân
10 Chương 10: Phạm Dương Lư Thị
11 Chương 11: Chim Cú Núi Và Thôn Tiểu Dương
12 Chương 12: Xuống Nước Và Canh Rong Biển
13 Chương 13: Thi Thể Dưới Đáy Nước
14 Chương 14: Ném Bao Nhiêu Tảng Đá?
15 Chương 15: Đọc Nhiều Sách
16 Chương 16: Cực Cô
17 Chương 17: Nhà Họ Xa
18 Chương 18: Cát Dạ Quang
19 Chương 19: Xung Hỉ
20 Chương 20: Tập Kích Ban Đêm
21 Chương 21: Có Lên Hay Không!
22 Chương 22: Nghi Ngờ
23 Chương 23: Ngôi Nhà Ma
24 Chương 24: Phương Pháp Phá Vỡ Huyễn Thuật
25 Chương 25: Xác Giấu Trong Tường Và Người Đó!
26 Chương 26: Mật Thất Trong Lầu Các
27 Chương 27: Xa Phu Nhân
28 Chương 28: Hy Sinh Vì Nước
29 Chương 29: Ám Sát
30 Chương 30: Nhà Lao
31 Chương 31: Lý Mãnh
32 Chương 32: Vẫn Ở Trên Đường...
33 Chương 33: Hoài Nghi
34 Chương 34: Vấn Đề
35 Chương 35: Tha Thứ
36 Chương 36: Lều Bán Trà
37 Chương 37: Ông Lão 18+
38 Chương 38: Treo Ngược, Ánh Trăng Đong Đầy Trời Đất
39 Chương 39: Hồ Thái Khuê
40 Chương 40: Đóng Cửa Lại Nhé?
41 Chương 41: Ko!
42 Chương 42: Tổ Sư Gia Mấy Người Cũng Làm Vậy Sao?
43 Chương 43: Ngủ Với Ai?
44 Chương 44: Ba Điểm Quan Trọng Của Hàng Đạo
45 Chương 45: Ba Ải, Mưa Đêm
46 Chương 46: Sơn Quỷ
47 Chương 47: Thi Thể Nam Dưới Mưa
48 Chương 48: Một Con Gà
49 Chương 49: Hàng Tự Và Trí Nhớ
50 Chương 50: Thời Gian Như Bóng Câu Qua Cửa Sổ
51 Chương 51: Qua Ải?
52 Chương 52: Khách Đến
53 Chương 53: Vụ Án Cây Lựu
54 Chương 54: Mạng Người Quan Trọng
55 Chương 55: Mất Tích
56 Chương 56: Đêm Tỏ Tình
57 Chương 57: Cuộc Sống Về Đêm Và Ngồi Xổm Trong Nhà Xác
58 Chương 58: Mùi Chua Và Mùi Hương
59 Chương 59: Cào Nát Mặt
60 Chương 60: Có! Không Có!
61 Chương 61: Dấu Vết
62 Chương 62: Cái Gì Cũng Có Thể Thử Khi Tuyệt Vọng
63 Chương 63: Sống?
64 Chương 64: Bọ Hung Máu
65 Chương 65: Cũng Không Phải Bị Mù!
66 Chương 66: Cậu Nhóc Cầm Ná
67 Chương 67: Thích À? Tôi Cũng Thế
68 Chương 68: Giếng? Phía Dưới Có Gì?
69 Chương 69: Độc
70 Chương 70: Cảm Kích
71 Chương 71: Túi Thơm
72 Chương 72: Phân Tích
73 Chương 73: Người Chết, Dụng Cụ Giả Thi Thể
74 Chương 74: Vụ Án Thứ Hai
75 Chương 75: Đi Câu Đêm
76 Chương 76: Người Giả?
77 Chương 77: Thiết Chùy! Chết Rồi?
78 Chương 78: Muốn Ngủ Cùng Chị?
79 Chương 79: Ruồi Nhặng
80 Chương 80: Chỉ Là Nữ Thôi Mà
81 Chương 81: Phu Canh Và Ăn Trộm
82 Chương 82: Nấu Canh
83 Chương 83: Khổng Động Sinh
84 Chương 84: Tơ Máu
85 Chương 85: Hai Người Chết, Hai Hung Thủ!
86 Chương 86: Anh Họ
87 Chương 87: Giải Rượu
88 Chương 88: Đợi Một Người
89 Chương 89: Không Cam Lòng
90 Chương 90: Nhị Phu Nhân
91 Chương 91: Chết Có Đôi
92 Chương 92: Triệu Tử Kỳ
93 Chương 93: Quan Với Quan
94 Chương 94: Hẻm Mộc Đồng
95 Chương 95: Thổ Ngập Đáp
96 Chương 96: Ngọc Đuôi Cá
97 Chương 97: Giấu Thi Thể?
98 Chương 98: Xương Thịt Heo Xào
99 Chương 99: Đường Nước Ngầm
100 Chương 100: Xảo Quyệt
101 Chương 101: Vô Sỉ?
102 Chương 102: Đùa Tôi À?
103 Chương 103: Một Cái Động
104 Chương 104: Tên Da Xanh
105 Chương 105: Dưới Nước!
106 Chương 106: Cuộn Tơ
107 Chương 107: Kiểu Này Thì Đánh Kiểu Gì!
108 Chương 108: Kẻ Ngu Xuẩn Thật Sự!
109 Chương 109: Tuyển Thủ Dụ Quái Số Một
110 Chương 110: Sẽ Chết
111 Chương 111: Rồng Trong Kính!
112 Chương 112: Con Đường Bí Mật Dưới Đất
113 Chương 113: Đời Có Khi Nào Không Biệt Li
114 Chương 114: Bảng Nhãn Nhà Họ Trần
115 Chương 115: Lại Là Vườn Trái Cây
116 Chương 116: Thôn Ẩn Nguyệt
117 Chương 117: Rình Trộm
118 Chương 118: Ăn Ngựa
119 Chương 119: Cự Xà
120 Chương 120: Nhân Vật Hung Ác
121 Chương 121: Dưới Lò
122 Chương 122: Khổng Nhị Thúc, Tam Quốc Mộ
123 Chương 123: Đào Tẩu Ban Đêm?
124 Chương 124: May Mắn
125 Chương 125: Cầm Thú!
126 Chương 126: Áo Choàng Lớn
127 Chương 127: Hắn Dẫn Tới
128 Chương 128: Một Kích Tất Trúng!
129 Chương 129: Đánh Chết, Bại Lộ, Chia Của?
130 Chương 130: Quan Hệ Nam Nữ Không Bình Thường?
131 Chương 131: Lộc Hợi, Quân Thục
132 Chương 132: Cây Mục
133 Chương 133: Xác Dưới Cây
134 Chương 134: Ngũ Hành Hữu Thủy
135 Chương 135: Vén Rèm
136 Chương 136: Xác Chết Vùng Dậy
137 Chương 137: Lôi Vũ
138 Chương 138: Lên Núi, Lên Núi
139 Chương 139: Hề Nang
140 Chương 140: Dã Cẩu
141 Chương 141: Vết Nứt
142 Chương 142: Hy Vọng
143 Chương 143: Mê Hoặc
144 Chương 144: Hố Lớn
145 Chương 145: Thông Đạo Lõm Vào
146 Chương 146: Có Sờ Không?
147 Chương 147: Lầu Bia Đá
148 Chương 148: Lầu Trúc Trong Núi
149 Chương 149: Thượng Thất Tinh
150 Chương 150: Ăn Cỏ
151 Chương 151: Sư Phụ Đến Rồi!
152 Chương 152: Hùng Hoàng
153 Chương 153: Cô Muốn Sao, Cho Cô Hết
154 Chương 154: Thất Tinh Thập Tam Quan
155 Chương 155: Mở Quan Tài, Nhấc Thi Thể
156 Chương 156: Lỗ Đại Sư
157 Chương 157: Thiên Tuyết Thiền, Lão Gừng Già Đầu Trọc
158 Chương 158: Cương Thi Sống Dậy, Ra Khỏi Mộ
159 Chương 159: Tuyệt Sắc
160 Chương 160: Hàng Sư Chân Chính
161 Chương 161: Du Thi, Mồi Nhử
162 Chương 162: Dẫn Thi
163 Chương 163: Thỏ Khôn Ba Hang
164 Chương 164: Chiếc Thuyền
165 Chương 165: Lỗ, Lộc!
166 Chương 166: Pháo Lép
167 Chương 167: Nói Nhiều Quá
168 Chương 168: Thay Thế
169 Chương 169: Khí Thế
170 Chương 170: Nhận Chủ
171 Chương 171: Thanh hà thôi lương
172 Chương 172: Trên thuyền
173 Chương 173: Ôm một cái?
174 Chương 174: Tôi thích cô
175 Chương 175: Miếu cổ, đi tiểu
176 Chương 176: Phàm nhân qua đường, chê cười rồi!
177 Chương 177: Ngọc nương
178 Chương 178: Thần tiêu bạch hạc
179 Chương 179: Cái hố thật lớn
180 Chương 180: Nữ thần tha mạng
181 Chương 181: Xác ướp
182 Chương 182: Xung đột, đánh!
183 Chương 183: Tức giận!
184 Chương 184: Nghiêm trị?
185 Chương 185: Phần lãi
186 Chương 186: Yêu nghiệt a!
187 Chương 187: Hắn đào mộ tổ tiên ngươi?
188 Chương 188: Xuống nước
189 Chương 189: Kiềm chế chút
190 Chương 190: Trưởng thành
Chapter

Updated 190 Episodes

1
Chương 1: Cố Gia Kỳ Nhân
2
Chương 2: Bà Mối
3
Chương 3: Chàng Trai
4
Chương 4: Giết! Tiêu Diệt?
5
Chương 5: Giằng Co
6
Chương 6: Vớt Xác
7
Chương 7: Rốt Cuộc Cô Là Ai?
8
Chương 8: Mò Vàng
9
Chương 9: Đại Nhân
10
Chương 10: Phạm Dương Lư Thị
11
Chương 11: Chim Cú Núi Và Thôn Tiểu Dương
12
Chương 12: Xuống Nước Và Canh Rong Biển
13
Chương 13: Thi Thể Dưới Đáy Nước
14
Chương 14: Ném Bao Nhiêu Tảng Đá?
15
Chương 15: Đọc Nhiều Sách
16
Chương 16: Cực Cô
17
Chương 17: Nhà Họ Xa
18
Chương 18: Cát Dạ Quang
19
Chương 19: Xung Hỉ
20
Chương 20: Tập Kích Ban Đêm
21
Chương 21: Có Lên Hay Không!
22
Chương 22: Nghi Ngờ
23
Chương 23: Ngôi Nhà Ma
24
Chương 24: Phương Pháp Phá Vỡ Huyễn Thuật
25
Chương 25: Xác Giấu Trong Tường Và Người Đó!
26
Chương 26: Mật Thất Trong Lầu Các
27
Chương 27: Xa Phu Nhân
28
Chương 28: Hy Sinh Vì Nước
29
Chương 29: Ám Sát
30
Chương 30: Nhà Lao
31
Chương 31: Lý Mãnh
32
Chương 32: Vẫn Ở Trên Đường...
33
Chương 33: Hoài Nghi
34
Chương 34: Vấn Đề
35
Chương 35: Tha Thứ
36
Chương 36: Lều Bán Trà
37
Chương 37: Ông Lão 18+
38
Chương 38: Treo Ngược, Ánh Trăng Đong Đầy Trời Đất
39
Chương 39: Hồ Thái Khuê
40
Chương 40: Đóng Cửa Lại Nhé?
41
Chương 41: Ko!
42
Chương 42: Tổ Sư Gia Mấy Người Cũng Làm Vậy Sao?
43
Chương 43: Ngủ Với Ai?
44
Chương 44: Ba Điểm Quan Trọng Của Hàng Đạo
45
Chương 45: Ba Ải, Mưa Đêm
46
Chương 46: Sơn Quỷ
47
Chương 47: Thi Thể Nam Dưới Mưa
48
Chương 48: Một Con Gà
49
Chương 49: Hàng Tự Và Trí Nhớ
50
Chương 50: Thời Gian Như Bóng Câu Qua Cửa Sổ
51
Chương 51: Qua Ải?
52
Chương 52: Khách Đến
53
Chương 53: Vụ Án Cây Lựu
54
Chương 54: Mạng Người Quan Trọng
55
Chương 55: Mất Tích
56
Chương 56: Đêm Tỏ Tình
57
Chương 57: Cuộc Sống Về Đêm Và Ngồi Xổm Trong Nhà Xác
58
Chương 58: Mùi Chua Và Mùi Hương
59
Chương 59: Cào Nát Mặt
60
Chương 60: Có! Không Có!
61
Chương 61: Dấu Vết
62
Chương 62: Cái Gì Cũng Có Thể Thử Khi Tuyệt Vọng
63
Chương 63: Sống?
64
Chương 64: Bọ Hung Máu
65
Chương 65: Cũng Không Phải Bị Mù!
66
Chương 66: Cậu Nhóc Cầm Ná
67
Chương 67: Thích À? Tôi Cũng Thế
68
Chương 68: Giếng? Phía Dưới Có Gì?
69
Chương 69: Độc
70
Chương 70: Cảm Kích
71
Chương 71: Túi Thơm
72
Chương 72: Phân Tích
73
Chương 73: Người Chết, Dụng Cụ Giả Thi Thể
74
Chương 74: Vụ Án Thứ Hai
75
Chương 75: Đi Câu Đêm
76
Chương 76: Người Giả?
77
Chương 77: Thiết Chùy! Chết Rồi?
78
Chương 78: Muốn Ngủ Cùng Chị?
79
Chương 79: Ruồi Nhặng
80
Chương 80: Chỉ Là Nữ Thôi Mà
81
Chương 81: Phu Canh Và Ăn Trộm
82
Chương 82: Nấu Canh
83
Chương 83: Khổng Động Sinh
84
Chương 84: Tơ Máu
85
Chương 85: Hai Người Chết, Hai Hung Thủ!
86
Chương 86: Anh Họ
87
Chương 87: Giải Rượu
88
Chương 88: Đợi Một Người
89
Chương 89: Không Cam Lòng
90
Chương 90: Nhị Phu Nhân
91
Chương 91: Chết Có Đôi
92
Chương 92: Triệu Tử Kỳ
93
Chương 93: Quan Với Quan
94
Chương 94: Hẻm Mộc Đồng
95
Chương 95: Thổ Ngập Đáp
96
Chương 96: Ngọc Đuôi Cá
97
Chương 97: Giấu Thi Thể?
98
Chương 98: Xương Thịt Heo Xào
99
Chương 99: Đường Nước Ngầm
100
Chương 100: Xảo Quyệt
101
Chương 101: Vô Sỉ?
102
Chương 102: Đùa Tôi À?
103
Chương 103: Một Cái Động
104
Chương 104: Tên Da Xanh
105
Chương 105: Dưới Nước!
106
Chương 106: Cuộn Tơ
107
Chương 107: Kiểu Này Thì Đánh Kiểu Gì!
108
Chương 108: Kẻ Ngu Xuẩn Thật Sự!
109
Chương 109: Tuyển Thủ Dụ Quái Số Một
110
Chương 110: Sẽ Chết
111
Chương 111: Rồng Trong Kính!
112
Chương 112: Con Đường Bí Mật Dưới Đất
113
Chương 113: Đời Có Khi Nào Không Biệt Li
114
Chương 114: Bảng Nhãn Nhà Họ Trần
115
Chương 115: Lại Là Vườn Trái Cây
116
Chương 116: Thôn Ẩn Nguyệt
117
Chương 117: Rình Trộm
118
Chương 118: Ăn Ngựa
119
Chương 119: Cự Xà
120
Chương 120: Nhân Vật Hung Ác
121
Chương 121: Dưới Lò
122
Chương 122: Khổng Nhị Thúc, Tam Quốc Mộ
123
Chương 123: Đào Tẩu Ban Đêm?
124
Chương 124: May Mắn
125
Chương 125: Cầm Thú!
126
Chương 126: Áo Choàng Lớn
127
Chương 127: Hắn Dẫn Tới
128
Chương 128: Một Kích Tất Trúng!
129
Chương 129: Đánh Chết, Bại Lộ, Chia Của?
130
Chương 130: Quan Hệ Nam Nữ Không Bình Thường?
131
Chương 131: Lộc Hợi, Quân Thục
132
Chương 132: Cây Mục
133
Chương 133: Xác Dưới Cây
134
Chương 134: Ngũ Hành Hữu Thủy
135
Chương 135: Vén Rèm
136
Chương 136: Xác Chết Vùng Dậy
137
Chương 137: Lôi Vũ
138
Chương 138: Lên Núi, Lên Núi
139
Chương 139: Hề Nang
140
Chương 140: Dã Cẩu
141
Chương 141: Vết Nứt
142
Chương 142: Hy Vọng
143
Chương 143: Mê Hoặc
144
Chương 144: Hố Lớn
145
Chương 145: Thông Đạo Lõm Vào
146
Chương 146: Có Sờ Không?
147
Chương 147: Lầu Bia Đá
148
Chương 148: Lầu Trúc Trong Núi
149
Chương 149: Thượng Thất Tinh
150
Chương 150: Ăn Cỏ
151
Chương 151: Sư Phụ Đến Rồi!
152
Chương 152: Hùng Hoàng
153
Chương 153: Cô Muốn Sao, Cho Cô Hết
154
Chương 154: Thất Tinh Thập Tam Quan
155
Chương 155: Mở Quan Tài, Nhấc Thi Thể
156
Chương 156: Lỗ Đại Sư
157
Chương 157: Thiên Tuyết Thiền, Lão Gừng Già Đầu Trọc
158
Chương 158: Cương Thi Sống Dậy, Ra Khỏi Mộ
159
Chương 159: Tuyệt Sắc
160
Chương 160: Hàng Sư Chân Chính
161
Chương 161: Du Thi, Mồi Nhử
162
Chương 162: Dẫn Thi
163
Chương 163: Thỏ Khôn Ba Hang
164
Chương 164: Chiếc Thuyền
165
Chương 165: Lỗ, Lộc!
166
Chương 166: Pháo Lép
167
Chương 167: Nói Nhiều Quá
168
Chương 168: Thay Thế
169
Chương 169: Khí Thế
170
Chương 170: Nhận Chủ
171
Chương 171: Thanh hà thôi lương
172
Chương 172: Trên thuyền
173
Chương 173: Ôm một cái?
174
Chương 174: Tôi thích cô
175
Chương 175: Miếu cổ, đi tiểu
176
Chương 176: Phàm nhân qua đường, chê cười rồi!
177
Chương 177: Ngọc nương
178
Chương 178: Thần tiêu bạch hạc
179
Chương 179: Cái hố thật lớn
180
Chương 180: Nữ thần tha mạng
181
Chương 181: Xác ướp
182
Chương 182: Xung đột, đánh!
183
Chương 183: Tức giận!
184
Chương 184: Nghiêm trị?
185
Chương 185: Phần lãi
186
Chương 186: Yêu nghiệt a!
187
Chương 187: Hắn đào mộ tổ tiên ngươi?
188
Chương 188: Xuống nước
189
Chương 189: Kiềm chế chút
190
Chương 190: Trưởng thành