Chương 18: Ngưng sầu

Buổi sáng tỉnh lại cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, đột nhiên nhớ ra chính mình tối hôm qua mê sảng, liền hận không tự thể tát mình mấy bạt tay.

Đứng dậy tùy tiện sắp xếp một chút, đang muốn xuất môn, đã thấy Đoạn Khâm mở cửa tiến vào, trên tay còn bưng một chén cháo hoa.

“Đoạn Khâm, ngươi …” Hai tay ngượng ngùng xoa xoa góc áo, cúi đầu không biết đối mặt với hắn như thế nào.

“Ngươi đói bụng rồi, ăn chén cháo này đi.” Hắn thản nhiên nói, trên mặt cũng là thản nhiên không có biểu tình gì.

“Ngày hôm qua ta …” Đang muốn mở miệng giải thích, lại bị hắn mở miệng cắt ngang. Ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng không có nhìn ta, hai tròng mắt trong suốt lạnh lùng thanh thanh, ánh mắt dường như đang hướng về nơi xa xăm nào đó.

“Ta có chút chuyện cần xử lý, phải đi xa một thời gian, ngươi không cần quan tâm.” Đặt chén cháo lên bàn, nói xong liền xoay người đi, khi bước tới cửa lại ngừng lại, đưa lưng về phía ta nói: “Nhớ kỹ, Mục Thanh Dương kia cũng không đơn giản, ngươi phải cẩn thận đề phòng hắn.” Sau đó liền rời đi không chút do dự.

Nhìn bóng dáng hắn rời đi, thân ảnh hồng sắc kia phản quang mà đi, giống như ảm đạm đi rất nhiều, mất đi nhẹ nhàng ngày xưa.

Mông lung trong đình viện, ta đứng ở đầu này, nhìn hắn dần dần biến mất tại đầu kia.

Gió nhẹ thổi qua, cuốn đi ít nhiều phiền muộn vô thường trên thế gian, lại xoay quanh tản ra không đi.

Nhất sầu khổ khi.

Trong lòng phi thường nặng nề, muốn giữ hắn lại, lại không biết như thế nào mở miệng.

Quá khứ kia hết thảy tựa như một khối cự thạch đè nặng trong lòng hắn. Ta cứ nghĩ cự thạch này sớm hay muộn cũng sẽ nhỏ dần, rồi tiêu biến, bỗng nhiên lại phát hiện nó đã sớm sinh sôi, chặt chẽ bám trong lòng hắn. Mà ta, lại một lần nữa xả nứt miệng vết thương kia ra.

Đoạn Khâm, ta đến tột cùng tổn thương ngươi bao nhiêu?

Liên tiếp vài ngày, Đoạn Khâm đều không trở về. Ta cũng không có tâm tư gì để ý Liễu Trần Cư, liền đóng cửa ngừng kinh doanh vài ngày. Lập tức có người tìm tới cửa.

“Mục Thanh Dương?” Buổi tối thật lâu vẫn không ngủ được, ngày kế tỉnh lại là lúc mặt trời đã lên cao, vừa ra cửa phòng, liền thấy nam nhân ngồi ở đình viện một mình uống rượu. “Ngươi như thế nào ở trong này?”

“Ta tới tìm ngươi, biết ngươi chưa dậy, liền ở nơi này chờ ngươi. “Mục Thanh Dương cười nói, hoàn toàn nhìn không ra có chút sầu não nào đối với sự kiện kia. “Liễu Trần Cư không tiếp tục kinh doanh?”

“Ân, nghỉ ngơi vài ngày.” Ánh mắt lơ đãng quét đến chén rượu trên tay hắn, trong lòng lộp bộp một chút.

“Ngươi … ngươi … ngươi thế nhưng uống trộm nữ nhi hồng ta cất giấu đã lâu!” Ta chỉ vào hắn kêu to. Nữ nhi hồng này chính là ta lén Đoạn Khâm cất giấu, chính mình uống một ngụm cũng luyến tiếc, cứ như vậy bị hắn phá mất.

“Sai, ta không phải uống trộm, là quang minh chính đại uống.” Hắn vươn một ngón tay trắng nõn thon dài ở trước mắt ta lay động nói, mặt mày mỉm cười, mang theo anh khí chỉ mình hắn có.

Ta đoạt lấy bình rượu chỉ còn một nửa trên bàn, gắt gao ôm vào trong ngực, hung hăng trừng hắn: “Đây là rượu của ta, ai cho ngươi uống? Ta rõ ràng giấu rất kỹ, như thế nào ngươi tìm được?”

“Lần trước ngươi đáp ứng cùng ta uống vài chén, nhưng mới uống một ly ngươi lại bỏ chạy, chẳng lẽ không nên bồi thường ta sao?” Hắn làm ra vẻ căm tức, trong mắt lại quang hoa lưu chuyển, “Về việc ta như thế nào tìm được, đương nhiên là dựa vào cái này!” Nói xong nâng ngón tay chỉ vào cái mũi của mình.

Ngươi là chó sao, mũi thính như vậy? Ta bĩu môi, phẫn hận nghĩ. Quả nhiên vẫn là đối với sự kiện kia canh cánh trong lòng, thế nhưng lại phục thù ta như vậy.

“Ngươi làm cái gì mắng ta?” Đại khái thật sự có chút giận, hắn nhíu mày, môi hơi mím lại, thân thể có chút run rẩy, sắc mặt bắt đầu đỏ lên không bình thường.

“A?” Ta kinh ngạc nhìn hắn. Ta đem những lời này nói ra miệng?

“Ê, ngươi cũng không cần giận dữ như vậy? Ngươi …” Mắt thấy hắn run càng lúc càng dữ dội, hai mắt loan thành một cái độ cong, sắc mặt cũng càng ngày càng hồng. Bộ dáng đó, dĩ nhiên là nghẹn cười!

“Ha ha ha …” Hắn cuối cùng nhịn không được cười to, tiếng cười hào phóng phiêu đãng trong đình viện trong trẻo nhưng lạnh lùng, kinh khởi mấy con chim sẻ phác lăng lăng bay qua.

Ta thần tình hắc tuyến.

Chờ hắn rốt cục cười đủ rồi, con ngươi mát lạnh nhìn lại ta, bên miệng lại tràn ra tươi cười thỏa mãn. “Không có trà uống, uống rượu cũng không tệ. Hôm nay ta uống đủ rồi, tạm thời cáo từ, hôm nào lại đến tìm ngươi.” Nói xong mở ra ống tay áo, thân hình chợt lóe lập tức không thấy bóng dáng, chỉ chừa trong không khí một mùi rượu, thấm vào ruột gan.

“Biết khinh công có gì đặc biệt hơn người, như thế nào một tên hai tên đều thích bay tới bay lui, mạc danh kỳ diệu.” Ta lẩm bẩm, trong lòng chợt thấy có chút không đúng, cúi đầu nhìn bình rượu đã nhẹ đi rất nhiều trong ***g ngực.

“Chẳng lẽ hắn đến nơi này của ta chỉ để lừa gạt uống rượu?!”

Một trận gió phi thường hợp thời thổi qua, vì thế ta ở trong gió hỗn độn …

Chapter
1 Chương 1: Biến cố
2 Chương 2: Trúng độc
3 Chương 3: Phụ tử
4 Chương 4: Đoạn tụ
5 Chương 5: Đoạn khâm
6 Chương 6: Tranh chấp
7 Chương 7: Chữa thương
8 Chương 8: Rời đi
9 Chương 9: Phi mộng
10 Chương 10: Hái hoa tặc
11 Chương 11: Cứu người
12 Chương 12: Qua lại
13 Chương 13: Tiên sinh phòng thu chi
14 Chương 14: Vong xuyên
15 Chương 15: Trọng ức (kí ức quan trọng)
16 Chương 16: Tùy ngôn
17 Chương 17: Kỹ viện
18 Chương 18: Ngưng sầu
19 Chương 19: Chiết tâm
20 Chương 20: Ma yểm
21 Chương 21: Đau
22 Chương 22: Tình cổ
23 Chương 23: Tản mộng
24 Chương 24: Tiếc là không làm gì được
25 Chương 25: Không làm sao hơn
26 Chương 26: Hôn mê
27 Chương 27: Biệt ly tâm
28 Chương 28: Nói vội vàng
29 Chương 29: Gặp lại
30 Chương 30: Tình kí
31 Chương 31: Xa hoa chi đêm
32 Chương 32: Hoàng khâu
33 Chương 33: Cùng củ
34 Chương 34: Kiếp phù du đoạn trường
35 Chương 35: Hoài không
36 Chương 36: Tình sâu
37 Chương 37: Hối hoặc
38 Chương 38: Thù hận
39 Chương 39: Mưa gió tùy ý
40 Chương 40: Tình mê ly
41 Chương 41: Biết khổ vì ai
42 Chương 42: Mạc thu
43 Chương 43: Vọng thư nhan
44 Chương 44: Biết vị đường
45 Chương 45: Dục tĩnh không ngớt
46 Chương 46: Tranh mạc đình
47 Chương 47: Không thể không ưu
48 Chương 48: Quay về mộng lãnh
49 Chương 49: Gặp lại không nhìn được
50 Chương 50: Độc giải
51 Chương 51: Hướng nhân (một)
52 Chương 52: Hướng nhân (hai)
53 Chương 53: Thanh dương
54 Chương 54: Tái thiệp trần thế
55 Chương 55: Diễn chi nhan
56 Chương 56: Thiều quang
57 Chương 57: Di đoan
58 Chương 58: Miên cổ
59 Chương 59: Tâm lạc mưa gió
60 Chương 60: Hư giống
61 Chương 61: Ai mạc hưu
62 Chương 62: Quạnh quẽ
63 Chương 63: Cố nhân hiện
64 Chương 64: Đêm rét lạnh
65 Chương 65: Chịu nhục
66 Chương 66: Buông tay
67 Chương 67: Biết chi bằng không biết
68 Chương 68: Không thể ngủ
69 Chương 69: Mưa gió
70 Chương 70: Thanh y
71 Chương 71: Ân uý ly
72 Chương 72: Gặp lại
73 Chương 73: Tố tâm sự
74 Chương 74: Ấm lòng
75 Chương 75: Đêm xuân
76 Chương 76: Không hỏi gặp lại
77 Chương 77: Du thành về
78 Chương 78: Ôn nhu ý nùng
79 Chương 79: Tả niệm chi thương
80 Chương 80: Mê tình hoặc
81 Chương 81: Tình đã nặc, nói chưa trì
82 Chương 82: Hồn định ba (1)
83 Chương 83: Hồn định ba (2)
84 Chương 84: Tình lưu luyến (1)
85 Chương 85: Tình lưu luyến (2)
86 Chương 86: Nùng tình
87 Chương 87: Tình địch chi ngộ
88 Chương 88: Lang tâm khó dò
89 Chương 89: Tranh giành tình nhân
90 Chương 90: Thận thận thận nhập!
91 Chương 91: Tác tình khiên (1)
92 Chương 92: Tác tình khiên (2)
93 Chương 93: Tâm tự phiêu linh
94 Chương 94: Đi nơi nào
95 Chương 95: Tái kiến hoàng khâu
96 Chương 96: U minh giản
97 Chương 97: Tình thâm không thọ
98 Chương 98: Hiểu nhau mấy phần
99 Chương 99: Một mình đoạn trường
100 Chương 100: Lôi chấn chi yến (1)
101 Chương 101: Lôi chấn chi yến (2)
102 Chương 102: Lôi chấn chi yến (3)
103 Chương 103: Lôi chấn chi yến (4)
104 Chương 104: Giao phong chi chiến
105 Chương 105: Thân chịu trọng thương
106 Chương 106: Không nói gì chi chương
107 Chương 107: Chuyện trước kia
108 Chương 108: Già mà không nghiêm
109 Chương 109: Mê man bất tỉnh
110 Chương 110: Hồn chi yểm (1)
111 Chương 111: Hồn chi yểm (2)
112 Chương 112: Bị thương sơ tỉnh
113 Chương 113: Bôn tẩu bác dương
114 Chương 114: Một mình ứng đối
115 Chương 115: Định thắng bại
116 Chương 116: Chữa thương
117 Chương 117: Vãn quân tâm
118 Chương 118: Tâm này hướng ngươi
119 Chương 119: Nguyên phối xuất hiện
120 Chương 120: Hồng trần lạc định (kết thúc)
121 Chương 121: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc
122 Chương 122: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc
123 Chương 123: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc
124 Chương 124: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc
125 Chương 125: Phiên Ngoại – Đại Thúc Phản Công
126 Chương 126: Phiên Ngoại – Đại Thúc Phản Công
Chapter

Updated 126 Episodes

1
Chương 1: Biến cố
2
Chương 2: Trúng độc
3
Chương 3: Phụ tử
4
Chương 4: Đoạn tụ
5
Chương 5: Đoạn khâm
6
Chương 6: Tranh chấp
7
Chương 7: Chữa thương
8
Chương 8: Rời đi
9
Chương 9: Phi mộng
10
Chương 10: Hái hoa tặc
11
Chương 11: Cứu người
12
Chương 12: Qua lại
13
Chương 13: Tiên sinh phòng thu chi
14
Chương 14: Vong xuyên
15
Chương 15: Trọng ức (kí ức quan trọng)
16
Chương 16: Tùy ngôn
17
Chương 17: Kỹ viện
18
Chương 18: Ngưng sầu
19
Chương 19: Chiết tâm
20
Chương 20: Ma yểm
21
Chương 21: Đau
22
Chương 22: Tình cổ
23
Chương 23: Tản mộng
24
Chương 24: Tiếc là không làm gì được
25
Chương 25: Không làm sao hơn
26
Chương 26: Hôn mê
27
Chương 27: Biệt ly tâm
28
Chương 28: Nói vội vàng
29
Chương 29: Gặp lại
30
Chương 30: Tình kí
31
Chương 31: Xa hoa chi đêm
32
Chương 32: Hoàng khâu
33
Chương 33: Cùng củ
34
Chương 34: Kiếp phù du đoạn trường
35
Chương 35: Hoài không
36
Chương 36: Tình sâu
37
Chương 37: Hối hoặc
38
Chương 38: Thù hận
39
Chương 39: Mưa gió tùy ý
40
Chương 40: Tình mê ly
41
Chương 41: Biết khổ vì ai
42
Chương 42: Mạc thu
43
Chương 43: Vọng thư nhan
44
Chương 44: Biết vị đường
45
Chương 45: Dục tĩnh không ngớt
46
Chương 46: Tranh mạc đình
47
Chương 47: Không thể không ưu
48
Chương 48: Quay về mộng lãnh
49
Chương 49: Gặp lại không nhìn được
50
Chương 50: Độc giải
51
Chương 51: Hướng nhân (một)
52
Chương 52: Hướng nhân (hai)
53
Chương 53: Thanh dương
54
Chương 54: Tái thiệp trần thế
55
Chương 55: Diễn chi nhan
56
Chương 56: Thiều quang
57
Chương 57: Di đoan
58
Chương 58: Miên cổ
59
Chương 59: Tâm lạc mưa gió
60
Chương 60: Hư giống
61
Chương 61: Ai mạc hưu
62
Chương 62: Quạnh quẽ
63
Chương 63: Cố nhân hiện
64
Chương 64: Đêm rét lạnh
65
Chương 65: Chịu nhục
66
Chương 66: Buông tay
67
Chương 67: Biết chi bằng không biết
68
Chương 68: Không thể ngủ
69
Chương 69: Mưa gió
70
Chương 70: Thanh y
71
Chương 71: Ân uý ly
72
Chương 72: Gặp lại
73
Chương 73: Tố tâm sự
74
Chương 74: Ấm lòng
75
Chương 75: Đêm xuân
76
Chương 76: Không hỏi gặp lại
77
Chương 77: Du thành về
78
Chương 78: Ôn nhu ý nùng
79
Chương 79: Tả niệm chi thương
80
Chương 80: Mê tình hoặc
81
Chương 81: Tình đã nặc, nói chưa trì
82
Chương 82: Hồn định ba (1)
83
Chương 83: Hồn định ba (2)
84
Chương 84: Tình lưu luyến (1)
85
Chương 85: Tình lưu luyến (2)
86
Chương 86: Nùng tình
87
Chương 87: Tình địch chi ngộ
88
Chương 88: Lang tâm khó dò
89
Chương 89: Tranh giành tình nhân
90
Chương 90: Thận thận thận nhập!
91
Chương 91: Tác tình khiên (1)
92
Chương 92: Tác tình khiên (2)
93
Chương 93: Tâm tự phiêu linh
94
Chương 94: Đi nơi nào
95
Chương 95: Tái kiến hoàng khâu
96
Chương 96: U minh giản
97
Chương 97: Tình thâm không thọ
98
Chương 98: Hiểu nhau mấy phần
99
Chương 99: Một mình đoạn trường
100
Chương 100: Lôi chấn chi yến (1)
101
Chương 101: Lôi chấn chi yến (2)
102
Chương 102: Lôi chấn chi yến (3)
103
Chương 103: Lôi chấn chi yến (4)
104
Chương 104: Giao phong chi chiến
105
Chương 105: Thân chịu trọng thương
106
Chương 106: Không nói gì chi chương
107
Chương 107: Chuyện trước kia
108
Chương 108: Già mà không nghiêm
109
Chương 109: Mê man bất tỉnh
110
Chương 110: Hồn chi yểm (1)
111
Chương 111: Hồn chi yểm (2)
112
Chương 112: Bị thương sơ tỉnh
113
Chương 113: Bôn tẩu bác dương
114
Chương 114: Một mình ứng đối
115
Chương 115: Định thắng bại
116
Chương 116: Chữa thương
117
Chương 117: Vãn quân tâm
118
Chương 118: Tâm này hướng ngươi
119
Chương 119: Nguyên phối xuất hiện
120
Chương 120: Hồng trần lạc định (kết thúc)
121
Chương 121: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc
122
Chương 122: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc
123
Chương 123: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc
124
Chương 124: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc
125
Chương 125: Phiên Ngoại – Đại Thúc Phản Công
126
Chương 126: Phiên Ngoại – Đại Thúc Phản Công