Chương 18: Một Lời Hứa Muộn Màng Vô Nghĩa

Mục Tuyết Y trằn trọc một đêm, ngồi trên sofa đợi Chu Chẩm Nguyệt quay về.

Đợi mãi đến hừng đông, cánh cửa kia vẫn im lìm bất động.

Không chỉ hôm đó, mấy ngày tiếp theo Chu Chẩm Nguyệt cũng không có quay về.

Mục Tuyết Y biết, dù có gửi tin nhắn WeChat, Chu Chẩm Nguyệt vẫn không trả lời, nàng cũng không có số điện thoại của cô, chỉ đành hỏi thăm Tiểu Ngải.

Tiểu Ngải bảo Chu Chẩm Nguyệt rất bận, cụ thể là làm gì cũng không nói rõ.

Năm ngày sau, Tiểu Ngải quay lại khách sạn, đưa cho nàng tấm vé máy bay, bảo rằng muốn đưa Mục Tuyết Y bay về thành phố Ngạn Dương.

Mục Tuyết Y do dự hồi lâu, hỏi Chu Chẩm Nguyệt có về cùng nàng không.

Tiểu Ngải trả lời: "Chu tổng đã về từ hôm qua rồi."
Mục Tuyết Y kinh ngạc, cũng không nói nữa.

Chu Chẩm Nguyệt đột nhiên thay đổi, làm cho nàng giống như một người bị dìm chết dưới đáy biển sâu, các lỗ chân lông khắp toàn cơ thể trở nên vô lực, không thể khác đi, không cứu được mình.

Trở về Ngạn Dương, nàng vẫn ở lại căn hộ ven sông.

Trừ Tiểu Ngải đúng hạn lui tới cung cấp thực phẩm, thì không còn ai đến, ngay cả những người quét dọn cũng thế.

Chu Phong Niên có liên lạc với nàng một lần, cho nàng năm vạn tệ, nói là tiền lì xì cho cháu dâu.

Nàng vốn muốn từ chối, nhưng lại sợ ông sẽ nghi ngờ mối quan hệ giữa hai người, thế là chỉ đành nhận lấy, gửi tiền vào tấm thẻ ngân hàng mới, một đồng cũng không xài.

Nửa tháng thầm lặng trôi qua.

Một ngày nọ, Mục Như Tình đột ngột gọi cho nàng.

Điện thoại gọi tới, Mục Tuyết Y đang giặt quần áo.

Nhìn thấy số của người gọi, trong mắt nàng có hơi hoảng hốt.

Nàng đã kéo số điện thoại của Mục Như Tình vào danh sách đen rồi, nhưng hàng số trên điện thoại, lại khắc sâu vào đầu nàng.

Đó là số điện thoại lúc sơ trung Mục Quốc Thừa đưa cho bọn họ, nó ngắn hơn số điện thoại của nàng ba chữ số.

Do dự chốc lát, vẫn là bắt máy.

Mục Như Tình: "Tuyết Y...?"
Giọng nói không cay nghiệt như mọi khi.

Mục Tuyết Y hít sâu một hơi, cố gắng kiểm soát âm lượng: "Không cần gọi điện cho em làm gì."
Mục Như Tình khẽ cười: "Trốn nhà đi hơn một tháng rồi, em vẫn chưa quậy đủ?"
Mục Tuyết Y khó chịu: "Em không đùa với chị."
Mục Như Tình bật cười: "Chị mở tài khoản cho em rồi, còn gửi vào đó một ít tiền nữa.

Hôm nay là sinh nhật em, ở nhà có tổ chức một buổi tiệc nhỏ, tối nay em nhớ về nhà dùng cơm đấy."
Giọng điệu Mục Như Tình như của một người chị gái trong gia đình, hiểu chuyện, biết khuyên nhủ, dễ dàng tha thứ cho cô em gái bồng bột xốc nổi của mình.

Mục Tuyết Y là đứa trẻ thiếu thốn tình cảm, đặc biệt là tình cảm của gia đình.

Đôi khi chỉ dành một chút ấm áp, cũng đủ sưởi ấm trái tim tưởng chừng như không lung lay được của nàng.

Dù lý trí hiểu rõ, đây có thể là giả tạo, cũng có thể là Mục Như Tình vui vẻ bố thí.

Dù có là thế đi chăng nữa, nàng vẫn rất trân trọng sự ấm áp hiếm có này.

Nhưng nàng không mù quáng, dây mơ rễ má với nhà họ Mục, nhất định phải dứt khoát chặt đứt.

"Cơm em có thể về nhà ăn, nhưng tiền sẽ không lấy."
Mục Như Tình ngồi ở bàn làm việc, có thể mơ hồ nghe ra tiếng lách cách từ cây bút của nàng ta: "Tùy em vậy."
Nàng ta chuyển đề tài, hỏi: "Dạo này em thế nào? Chu Chẩm Nguyệt có đối xử tốt với em không?"
Mục Tuyết Y trầm mặc: "Không có quan hệ với chị."
Mục Như Tình thế mà lại không tức giận, chỉ nói: "Tuyết Y à, có một số việc em cần biết.

Chu Chẩm Nguyệt là người như thế nào chứ? Cô ấy giống như chị, là quản lý của một tập đoàn lớn.

Kẻ có thể ngồi vững ở vị trí này, tính cách lúc nào cũng sẽ đa nghi.

Em từng lừa cô ấy một lần, coi như là còn tình cảm với em, hai người cũng không thể quay trở lại mối quan hệ như trước kia được nữa.

Em định làm gì? Cả đời u mê, ở bên cạnh kẻ khác đoán già đoán non, tháng ngày lúc lạnh lúc nóng?"
Mục Tuyết Y nhíu mày: "Ý của chị là gì?"
Mục Như Tình: "Có lòng tốt muốn khuyên em quay đầu lại mà thôi, em không thích nghe thì chị tắt.

Tạm biệt."
Tuy kết thúc cuộc gọi không vui vẻ mấy, nhưng Mục Như Tình chịu chủ động giúp nàng tổ chức sinh nhật vẫn làm cho Mục Tuyết Y cảm thấy mềm lòng.

Chị gái từ nhỏ đã không lọt mắt nàng, nàng còn tưởng rằng cả đời này chị ta cũng không nhớ đến sinh nhật mình.

Kỳ thật, nàng càng mong đợi người đó nhớ đến sinh nhật của mình hơn.

Có chút mộng tưởng.

Ngày hôm nay đã qua hơn phân nửa, ngay cả điện thoại của Tiểu Ngải cũng không có.

Đến tối.

Mục Tuyết Y đúng hẹn đến nhà họ Mục.

Mục Như Tình đúng như đã nói, tổ chức một buổi tiệc nhỏ cho nàng, còn mời thêm mấy người bạn.

Chung Uyển cũng đến, nhìn thấy Mục Tuyết Y, mặt mày chán nản của nàng mới hứng khởi lên, cười khanh khách ôm hộp quà đi tới.

Chung Uyển: "Tuyết Y, lâu rồi không gặp cậu!"
Nàng đem món quà nhét vào tay Mục Tuyết Y, lôi kéo cổ tay muốn dẫn Mục Tuyết Y đi vào trong: "Cậu xem bánh gato này, là do tôi đến tận cửa hàng chọn lựa đó."
Sảnh bên trong được trang trí tỉ mỉ, trên trần nhà còn treo rất nhiều ruy băng và bong bóng.

Bánh gato có tới năm tầng, nằm trên một cái xe đẩy nhỏ.

Bên cạnh vậy mà còn có một người quen thuộc đang ngồi.

Thẩm Hoài Tinh thấy Mục Tuyết Y tới rồi, thận trọng đứng dậy, đưa quà cho nàng: "Tuyết Y, sinh nhật vui vẻ."
Mục Tuyết Y không nghĩ rằng sẽ gặp Thẩm Hoài Tinh ở đây, vô thức cầm lấy hộp quà, lát sau mới hỏi: "Cô giáo...? Sao cô lại ở đây?"
Thẩm Hoài Tinh đẩy gọng kính, ngậm cười: "Chị gái em mời cô đến đây."
Mục Tuyết Y không biết nói gì, chỉ gật gù: "Cảm...!cảm ơn cô."
Thẩm Hoài Tinh ngồi bên cạnh Mục Tuyết Y, dựa người đối diện nàng, tư thế và giọng điệu có chút ám muội: "Mở ra xem thử có thích hay không? Nếu không thích thì tôi sẽ đổi cái khác."
Mục Tuyết Y có hơi bất an, yên lặng nhích ra một khoảng cách nhỏ.

Nàng cúi đầu, xé quà, nhìn thấy bên trong có một chiếc lắc tay rất khéo léo tinh xảo, kim cương lấp lánh bao phủ xung quanh, ở trên còn đính kèm ngôi sao bằng bạc nho nhỏ.

Thẩm Hoài Tinh cầm nó, hai tay nắm lấy hai bên, lẳng lặng mà nhìn Mục Tuyết Y.

Theo lễ phép, Mục Tuyết Y vẫn vươn tay ra.

Chiếc lắc tay đã nằm trọn trên cổ tay nàng.

Thế nhưng độ dài có hơi kỳ quặc, quấn hai vòng thì dư ra một đoạn, quấn ba vòng thì lại thiếu một đoạn.

Thẩm Hoài Tinh thu tay về, thở dài: "Em quá gầy, lắc tay này quấn hai vòng thôi."
Lắc tay không thích hợp trái lại để Mục Tuyết Y thở phào nhẹ nhõm, nàng nói: "Không sao, ý tốt của cô em nhận, cô có thể giữ lại, sửa tới sửa lui rất phiền phức."
Thẩm Hoài Tinh cười cười: "Em không nhận cô có thể hiểu, chúng ta hiện tại còn chưa tiến tới mối quan hệ có thể tặng đồ đắt tiền."
Thẩm Hoài Tinh dừng một chút, hạ thấp thanh âm: "Nhưng em thật sự...!không nhớ nó sao?"
Mục Tuyết Y nhìn cái lắc tay, đáy mắt khẽ rung nhè nhẹ.

Làm sao nàng lại không nhớ?
Năm đó, nàng chỉ vào quầy hàng nói với Thẩm Hoài Tinh: "Cô giáo, sau này chụp ảnh áo cưới, em muốn đeo nó."
Lúc đó Thẩm Hoài Tinh không dám mua, bây giờ lại mua, có ý nghĩa gì chứ?
Lời hứa đã muộn màng, không còn ý nghĩa nữa.

Mục Tuyết Y chớp mắt, đáp: "Em không nhớ."
Thẩm Hoài Tinh rũ mắt, nắm chặt chiếc lắc trong tay.

Thái độ của Mục Tuyết Y rất kiên quyết, sau nhiều lần thăm dò, đã biết rõ nàng ngầm từ chối chính mình.

Nhưng Thẩm Hoài Tinh không cam lòng, không cam lòng mất đi Mục Tuyết Y.

Kỳ quái thật, dũng khí mà năm xưa không có, tất cả như đảo ngược dành hết cho hiện tại.

Buổi tiệc kết thúc, Mục Như Tình gọi Mục Như Tình vào phòng mình.

Mục Như Tình khác lạ tự tay rót nước cho nàng, khi đưa cho nàng, lại trêu tức hỏi: "Chị thấy hôm nay em phải bắt xe tới, sao vậy, Chu Chẩm Nguyệt không kêu tài xế chở em đi à?"
Mục Tuyết Y đang nhận ly nước mà nàng ta đưa, nghe thấy thế liền dừng lại, nắm chặt cái ly, một mực không nói.

Mục Như Tình ngồi vào sofa, bắt chéo chân: "Chị thấy cô Thẩm đối với em rất tốt, lúc trước không phải hai người yêu tới chết đi sống lại sao? Hiện giờ có cơ hội để phát triển tình cảm, em nên vui vẻ mới đúng chứ.

Ba cũng cảm thấy, gia đình ta có thể kết thân với nhà họ Thẩm."
Mục Tuyết Y nực cười: "Bây giờ đổi giọng rồi? Lúc trước quan hệ giữa hai bên rơi vào bế tắc, sao không thấy các người ủng hộ?"
Mục Như Tình: "Lúc đó em còn quá nhỏ."
Mục Tuyết Y chế nhạo: "Không.

Là bởi vì lúc đó bác Thẩm còn chưa lên chức Hiệu trưởng của Đại học Ngạn Dương, vẫn chưa có giá trị lợi dụng mà thôi."
Mục Như Tình từ tốn ngẩng đầu nhìn cô em gái của mình.

Mục Tuyết Y hỏi: "Nói thẳng đi, lý do hôm nay chị gọi em tới đây?"
Mục Như Tình nhún nhún vai: "Tổ chức sinh nhật cho em nha."
Mục Tuyết Y nhìn chằm chằm nàng ta: "Em yếu đuối, em vô dụng, nhưng em không ngu si.

Trước khi nhắc đến ba, em còn có chút tin tưởng chị vì em mà tổ chức sinh nhật.

Em đoán, chị gọi em về nhà thế này, là bởi vì muốn tác hợp em với Thẩm Hoài Tinh, hoặc là dự định cưỡng ép dụ dỗ em trộm đồ của Chu gia, hoặc là..."
Nàng cắn răng: "Chính là cố ý cho A Nguyệt xem."
Mục Như Tình chỉ cười, không nói lời nào.

Mục Tuyết Y: "A Nguyệt biết em quay về nhà họ Mục, chị ấy sẽ đoán mò quan hệ giữa chúng ta, chị biết chị ấy nhạy cảm nhất là những thứ này...!Hôm nay chị nhắc tới A Nguyệt nhiều lần, không giống ghét bỏ như mọi hôm, còn nói nhiều như thế, chắc hẳn là muốn kích động quan hệ giữa hai bên."
Nói tới đây, Mục Tuyết Y nhớ lại cú điện thoại kia, xâu chuỗi những việc vừa diễn ra lúc trước: "Chị ấy đột nhiên xa lánh em, là do chị giở trò?"
Mục Như Tình chậm rãi thở dài: "Mục Tuyết Y, tuy rằng tôi rất ghét em, nhưng phải thừa nhận một điều, em thông minh hơn tôi nghĩ."
Vẻ mặt của Mục Tuyết Y thay đổi: "Đúng thật là do chị làm!"
Mục Như Tình không phản biện: "Đúng, là do tôi làm.

Tôi cũng không sợ nói cho em biết, nửa tháng trước, tôi cố ý để Chu Chẩm Nguyệt hiểu lầm rằng em muốn trộm bảng báo giá của công ty.

Tôi cho rằng em bị cô ta lạnh nhạt, đúng lúc cô giáo Thẩm lại quan tâm em, em sẽ ngoan ngoãn trở về, không chừng còn dại dột làm tên trộm vặt thêm lần nữa."
Nàng ta cười một cách lộ liễu, không giống như sợ hãi dù đã bại lộ kế hoạch.

"Xem ra mấy cái quỷ kế đa đoan này không dụ được em, chi bằng thẳng thắn luôn đi."
Sắc mặt Mục Tuyết Y xám trắng, ngón tay cong lại tạo thành nắm đấm.

Mục Như Tình: "Tôi muốn bảng báo giá của công ty bọn họ, trong vòng mười ngày, em phải nghĩ cách lấy được."
Mục Tuyết Y nhếch mép: "Dựa vào cái gì chị nghĩ em sẽ nghe lời?"
Mục Như Tình ung dung nhìn chằm chằm nàng: "Lão già họ Chu kia vẫn chưa biết chuyện tốt mà em làm ba năm trước nhỉ?"
Cơ thể Mục Tuyết Y cứng đờ.

Mục Như Tình vặn vẹo cười: "Em đoán xem, nếu như lão ta biết em ở bên cạnh Chu Chẩm Nguyệt đều là vì hư tình giả ý, là em hại cháu gái thân yêu của lão ta gặp tai nạn giao thông, suýt chút nữa mất luôn cái mạng, lão còn...!hòa ái dễ gần như bây giờ không?".

Chapter
1 Chương 1: Giai Đoạn Nhị Tiểu Thư Mỏng Manh Bé Nhỏ
2 Chương 2: A Nguyệt Em Thích Chị
3 Chương 3: Tôi Muốn Em Ấy Thuộc Về Riêng Mình
4 Chương 4: Giáo Viên Hay Chủ Tịch
5 Chương 5: Muốn A Nguyệt Thổi
6 Chương 6: Hợp Đồng Tình Yêu
7 Chương 7: Nhị Tiểu Thư Xảy Ra Chuyện
8 Chương 8: Người Đến Trước Và Kẻ Đến Sau
9 Chương 9: Hôn Một Cái Ôm Một Cái
10 Chương 10: Trượt Vào Khe Hở Giữa Ngực
11 Chương 11: Ngủ Ngon Tuyết Y
12 Chương 12: Trò Chuyện Một Lúc
13 Chương 13: Mục Tuyết Y Mất Liên Lạc
14 Chương 14: Ngu Ngốc
15 Chương 15: Ừm Em Thích Chúng Nó
16 Chương 16: Ảo Tưởng Về Danh Phận
17 Chương 17: Hiểu Sai
18 Chương 18: Một Lời Hứa Muộn Màng Vô Nghĩa
19 Chương 19: Có Lẽ Em Mãi Cũng Không Hiểu
20 Chương 20: Món Đó Có Ngon Không
21 Chương 21: Ngủ Chung Giường
22 Chương 22: Chỉ Có Một Chiếc Chăn
23 Chương 23: Vì Người Mà Sống
24 Chương 24: Không Liên Quan Tới Nợ Nần
25 Chương 25: Đi Nhặt Thử Xem
26 Chương 26: A Nguyệt Chị Có Ở Phía Sau Không
27 Chương 27: Sự Sỉ Nhục
28 Chương 28: Bí Mật Bị Phát Hiện
29 Chương 29: Đi Làm Vào Ngày Mai
30 Chương 30: Chị Cũng Không Phải Người Ngoài
31 Chương 31: Mua Cà Phê Cho Chu Tổng!
32 Chương 32: Trốn Nhà Đi
33 Chương 33: Hôn Nhẹ Một Cái Tăng Thêm Mười Năm
34 Chương 34: Theo Đuổi Tôi Thêm Một Lần Nữa Đi
35 Chương 35: Trình Độ 100 Điểm
36 Chương 36: Đừng Đi
37 Chương 37: Chị Gái!
38 Chương 38: Chỉ Nhìn Mỗi Em
39 Chương 39: Chỗ Dựa Vững Chắc
40 Chương 40: Em Ấy Xứng Đáng Với Mọi Thứ Tốt Đẹp
41 Chương 41: Cô Bảo Vệ Nàng Luôn Luôn Đúng Lúc
42 Chương 42: Mục Quốc Thừa
43 Chương 43: A Nguyệt Chị Có Tin Em Không
44 Chương 44: Ngồi Xe Lăn Suốt Đời
45 Chương 45: Sân Khấu Điên Cuồng Của Nhị Tiểu Thư
46 Chương 46: Đừng Khóc A Nguyệt
47 Chương 47: Bất Cứ Ai Làm Tổn Thương Chị Đều Đáng Chết
48 Chương 48: Tôi Rất Mong Đợi Ngày Đó
49 Chương 49: Máu Và Thịt Tất Cả Đều Đòi Lại
50 Chương 50: Tôi Là Lương Tri Cuối Cùng Của Em
51 Chương 51: Một Màn Kịch Hay
52 Chương 52: Khiêu Khích
53 Chương 53: A Nguyệt Muốn Em
54 Chương 54: Hơi Thở Đan Xen
55 Chương 55: Trò Chơi Bắt Đầu
56 Chương 56: Đặt Cược
57 Chương 57: Tôi Đoán Chị Điên Trước
58 Chương 58: Sống Không Bằng Chết
59 Chương 59: Tôi Thà Rằng Em Không Còn Yêu Tôi Nữa
60 Chương 60: A Nguyệt Xin Lỗi
61 Chương 61: Xin Hãy Cứu Lấy Em
62 Chương 62: Trên Tay Người Ấy Là Chiếc Nhẫn Ngọc Quen Thuộc
63 Chương 63: Đồng Hành Cùng Em Đi Qua Thế Gian Khổ Ải
64 Chương 64: Nụ Hôn Của A Nguyệt
65 Chương 65
66 Chương 66: Em Có Trăm Triệu Loại Tốt
67 Chương 67: Bão Tuyết
68 Chương 68: Tìm Thấy Tuyết Y Trước
69 Chương 69: Bị Kẹt Trong Bão Tuyết
70 Chương 70: Nếu Như
71 Chương 71: Hừ Không Biết Xấu Hổ
72 Chương 72: Tiên Nữ Ghé Thăm
73 Chương 73: Em Có Tôi Sớm Hơn Em Nghĩ
74 Chương 74: Thẹn Thùng
75 Chương 75
76 Chương 76: Chu Chẩm Nguyệt Thật Là Xấu Xa!
77 Chương 77: Đừng Chạm Vào Tôi
78 Chương 78: A Nguyệt Kiếp Sau Hãy Tránh Xa Em Ra
79 Chương 79: Đan Xen Tan Chảy Biến Mất
80 Chương 80: Thế Giới Của Hai Người Từ Đây Sẽ Không Bao Giờ Trùng Lặp Nữa
81 Chương 81: A Nguyệt Nhìn Này
82 Chương 82: Tôi Chỉ Cần Một Chút Thời Gian Để Đứng Dậy
83 Chương 83: Tiểu Mục Tổng Mới Được Bổ Nhiệm
84 Chương 84: Đối Mặt
85 Chương 85: Hợp Tác Bị Hủy
86 Chương 86: Còng Tay Vàng Ròng
87 Chương 87: Dạo Này Chu Tổng Khỏe Chứ
88 Chương 88: Tôi Muốn Dằn Vặt Em
89 Chương 89: Đêm Nay Đừng Về Nhà
90 Chương 90: Thương Phẩm Mới Treo Giá
91 Chương 91: Thêm Gấp Đôi Khoai Môn Viên!
92 Chương 92: Khắc Lên Em
93 Chương 93: Bất Động Bất Tử
94 Chương 94: Quyền Quyết Định Nằm Ở Chị
95 Chương 95: Em Có Ngoan Không
96 Chương 96: Thế Sự Có Bao Nhiêu Gian Nan Năm Tháng Vẫn Không Buông Tha
97 Chương 97: Năm Xưa
98 Chương 98: Ý Nghĩa Của Chiếc Nhẫn
99 Chương 99: Phản Đòn Trên Xích Đu
100 Chương 100: Chúng Ta Kết Hôn Nhé
101 Chương 101: Cô Ấy Là Vợ Tôi
102 Chương 102: Kỳ Thanh
103 Chương 103: Có Thể Giới Thiệu Cho Tôi Không
104 Chương 104: Bản Ghi Nhớ
105 Chương 105: Vẫn Luôn Hướng Về Nhau
106 Chương 106: Ghen
107 Chương 107: Nghe Nói Ga Trải Giường Của Cô Vô Cùng Thê Thảm
108 Chương 108: Mục Tuyết 1
109 Chương 109: Có Muốn Nếm Thử Tư Vị Sống Không Bằng Chết
110 Chương 110: Bây Giờ Không Sợ Nữa
111 Chương 111: Cả Người Toàn Mùi Khói Thuốc Còn Muốn Hôn Tôi
112 Chương 112: Chơi Mạt Chược Nào
113 Chương 113: Chị Ở Phía Trước Em
114 Chương 114: Tuyết Y Chúng Ta Quay Lại Đi
115 Chương 115: Người Của Hai Thế Giới
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124: Ngoại truyện 1: Sau khi kết hôn
125 Chương 125: Ngoại truyện 2: Sau khi kết hôn
126 Chương 126: Ngoại truyện 3: Nhổ răng khôn
Chapter

Updated 126 Episodes

1
Chương 1: Giai Đoạn Nhị Tiểu Thư Mỏng Manh Bé Nhỏ
2
Chương 2: A Nguyệt Em Thích Chị
3
Chương 3: Tôi Muốn Em Ấy Thuộc Về Riêng Mình
4
Chương 4: Giáo Viên Hay Chủ Tịch
5
Chương 5: Muốn A Nguyệt Thổi
6
Chương 6: Hợp Đồng Tình Yêu
7
Chương 7: Nhị Tiểu Thư Xảy Ra Chuyện
8
Chương 8: Người Đến Trước Và Kẻ Đến Sau
9
Chương 9: Hôn Một Cái Ôm Một Cái
10
Chương 10: Trượt Vào Khe Hở Giữa Ngực
11
Chương 11: Ngủ Ngon Tuyết Y
12
Chương 12: Trò Chuyện Một Lúc
13
Chương 13: Mục Tuyết Y Mất Liên Lạc
14
Chương 14: Ngu Ngốc
15
Chương 15: Ừm Em Thích Chúng Nó
16
Chương 16: Ảo Tưởng Về Danh Phận
17
Chương 17: Hiểu Sai
18
Chương 18: Một Lời Hứa Muộn Màng Vô Nghĩa
19
Chương 19: Có Lẽ Em Mãi Cũng Không Hiểu
20
Chương 20: Món Đó Có Ngon Không
21
Chương 21: Ngủ Chung Giường
22
Chương 22: Chỉ Có Một Chiếc Chăn
23
Chương 23: Vì Người Mà Sống
24
Chương 24: Không Liên Quan Tới Nợ Nần
25
Chương 25: Đi Nhặt Thử Xem
26
Chương 26: A Nguyệt Chị Có Ở Phía Sau Không
27
Chương 27: Sự Sỉ Nhục
28
Chương 28: Bí Mật Bị Phát Hiện
29
Chương 29: Đi Làm Vào Ngày Mai
30
Chương 30: Chị Cũng Không Phải Người Ngoài
31
Chương 31: Mua Cà Phê Cho Chu Tổng!
32
Chương 32: Trốn Nhà Đi
33
Chương 33: Hôn Nhẹ Một Cái Tăng Thêm Mười Năm
34
Chương 34: Theo Đuổi Tôi Thêm Một Lần Nữa Đi
35
Chương 35: Trình Độ 100 Điểm
36
Chương 36: Đừng Đi
37
Chương 37: Chị Gái!
38
Chương 38: Chỉ Nhìn Mỗi Em
39
Chương 39: Chỗ Dựa Vững Chắc
40
Chương 40: Em Ấy Xứng Đáng Với Mọi Thứ Tốt Đẹp
41
Chương 41: Cô Bảo Vệ Nàng Luôn Luôn Đúng Lúc
42
Chương 42: Mục Quốc Thừa
43
Chương 43: A Nguyệt Chị Có Tin Em Không
44
Chương 44: Ngồi Xe Lăn Suốt Đời
45
Chương 45: Sân Khấu Điên Cuồng Của Nhị Tiểu Thư
46
Chương 46: Đừng Khóc A Nguyệt
47
Chương 47: Bất Cứ Ai Làm Tổn Thương Chị Đều Đáng Chết
48
Chương 48: Tôi Rất Mong Đợi Ngày Đó
49
Chương 49: Máu Và Thịt Tất Cả Đều Đòi Lại
50
Chương 50: Tôi Là Lương Tri Cuối Cùng Của Em
51
Chương 51: Một Màn Kịch Hay
52
Chương 52: Khiêu Khích
53
Chương 53: A Nguyệt Muốn Em
54
Chương 54: Hơi Thở Đan Xen
55
Chương 55: Trò Chơi Bắt Đầu
56
Chương 56: Đặt Cược
57
Chương 57: Tôi Đoán Chị Điên Trước
58
Chương 58: Sống Không Bằng Chết
59
Chương 59: Tôi Thà Rằng Em Không Còn Yêu Tôi Nữa
60
Chương 60: A Nguyệt Xin Lỗi
61
Chương 61: Xin Hãy Cứu Lấy Em
62
Chương 62: Trên Tay Người Ấy Là Chiếc Nhẫn Ngọc Quen Thuộc
63
Chương 63: Đồng Hành Cùng Em Đi Qua Thế Gian Khổ Ải
64
Chương 64: Nụ Hôn Của A Nguyệt
65
Chương 65
66
Chương 66: Em Có Trăm Triệu Loại Tốt
67
Chương 67: Bão Tuyết
68
Chương 68: Tìm Thấy Tuyết Y Trước
69
Chương 69: Bị Kẹt Trong Bão Tuyết
70
Chương 70: Nếu Như
71
Chương 71: Hừ Không Biết Xấu Hổ
72
Chương 72: Tiên Nữ Ghé Thăm
73
Chương 73: Em Có Tôi Sớm Hơn Em Nghĩ
74
Chương 74: Thẹn Thùng
75
Chương 75
76
Chương 76: Chu Chẩm Nguyệt Thật Là Xấu Xa!
77
Chương 77: Đừng Chạm Vào Tôi
78
Chương 78: A Nguyệt Kiếp Sau Hãy Tránh Xa Em Ra
79
Chương 79: Đan Xen Tan Chảy Biến Mất
80
Chương 80: Thế Giới Của Hai Người Từ Đây Sẽ Không Bao Giờ Trùng Lặp Nữa
81
Chương 81: A Nguyệt Nhìn Này
82
Chương 82: Tôi Chỉ Cần Một Chút Thời Gian Để Đứng Dậy
83
Chương 83: Tiểu Mục Tổng Mới Được Bổ Nhiệm
84
Chương 84: Đối Mặt
85
Chương 85: Hợp Tác Bị Hủy
86
Chương 86: Còng Tay Vàng Ròng
87
Chương 87: Dạo Này Chu Tổng Khỏe Chứ
88
Chương 88: Tôi Muốn Dằn Vặt Em
89
Chương 89: Đêm Nay Đừng Về Nhà
90
Chương 90: Thương Phẩm Mới Treo Giá
91
Chương 91: Thêm Gấp Đôi Khoai Môn Viên!
92
Chương 92: Khắc Lên Em
93
Chương 93: Bất Động Bất Tử
94
Chương 94: Quyền Quyết Định Nằm Ở Chị
95
Chương 95: Em Có Ngoan Không
96
Chương 96: Thế Sự Có Bao Nhiêu Gian Nan Năm Tháng Vẫn Không Buông Tha
97
Chương 97: Năm Xưa
98
Chương 98: Ý Nghĩa Của Chiếc Nhẫn
99
Chương 99: Phản Đòn Trên Xích Đu
100
Chương 100: Chúng Ta Kết Hôn Nhé
101
Chương 101: Cô Ấy Là Vợ Tôi
102
Chương 102: Kỳ Thanh
103
Chương 103: Có Thể Giới Thiệu Cho Tôi Không
104
Chương 104: Bản Ghi Nhớ
105
Chương 105: Vẫn Luôn Hướng Về Nhau
106
Chương 106: Ghen
107
Chương 107: Nghe Nói Ga Trải Giường Của Cô Vô Cùng Thê Thảm
108
Chương 108: Mục Tuyết 1
109
Chương 109: Có Muốn Nếm Thử Tư Vị Sống Không Bằng Chết
110
Chương 110: Bây Giờ Không Sợ Nữa
111
Chương 111: Cả Người Toàn Mùi Khói Thuốc Còn Muốn Hôn Tôi
112
Chương 112: Chơi Mạt Chược Nào
113
Chương 113: Chị Ở Phía Trước Em
114
Chương 114: Tuyết Y Chúng Ta Quay Lại Đi
115
Chương 115: Người Của Hai Thế Giới
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124: Ngoại truyện 1: Sau khi kết hôn
125
Chương 125: Ngoại truyện 2: Sau khi kết hôn
126
Chương 126: Ngoại truyện 3: Nhổ răng khôn