Chương 177: Xin hãy tha thứ cho tôi được không

"Thanh Tú, Thanh Tú..." Ở đầu dây kia của điện thoại, Tăng Thanh Hải lo lắng hô lên, tiếc rằng lúc này Quách Thanh Tú không thể nào nghe thấy giọng anh nói nữa.

Quách Thanh Tú nghĩ tới hàng trăm hàng nghìn giả thiết, nhưng không thể ngờ rằng, Lâm Việt Thịnh tiễn cô đi chưa đầy ba ngày.

Mà đã vội vàng kết hôn với người phụ nữ khác!!!

Cô nằm mơ cũng không thể ngờ rằng kết quả lại là như vậy.

Từ sau khi biết mình bị nhiễm virus, tuy rằng có suy nghĩ nghi ngờ Lâm Việt Thịnh, nhưng trong lòng cô vẫn sót lại một chút tâm lý cầu may ít ỏi.

Cho nên, cô bất chấp tất cả để chạy về đây, là để chứng minh suy nghĩ hoang tưởng còn sót lại của mình.

Tiếc rằng, hiện thực vô tình bỗng chốc đập nát hết tất tần tật ảo tưởng của cô.

Nhà họ Lâm rất ồn ào, trong khuôn viên giăng đèn kết hoa, điểm xuyết cả những chùm đèn neon, trông có vẻ giống hoàng cung trong ảo mông.

Không có nhiều quan khách lắm, toàn là bảo vệ trong nhà họ Lâm mặc quần áo tươm tắt, vội vã mở sâm-panh, uống rượu mừng.

Người không quá đông nhưng cảnh tượng vô cùng vui vẻ.

Dương Hà Khuê mặc váy cưới trắng muốt, ôm bó hoa hồng nguyệt quý màu hồng nhạt, đứng bên cạnh Lâm Việt Thịnh, nụ cười mỉm ngọt ngào nở trên gương mặt.

Lâm Việt Thịnh vẫn mặc âu phục màu đen, trong dáng vẻ ngông cuồng ấy lẫn cùng chút lãnh đạm và mất tập trung.

Dương Ha Khuê khác tay Lâm Việt Thịnh: "Chồng ơi, em có đẹp không!!"

Lúc này đây, trái tim đã nát vụn của Quách Thanh Tú rơi xuống đất.

Cô chưa từng nghĩ rằng, Dương Hà Khuê sẽ thực sự thắng được cô, cô tưởng rằng ít nhất thì...

Tiếc rằng, hiển nhiên cô đã sai rồi.

"Cô Quách..."

Lê Hùng Việt hô lên một tiếng đầy kinh ngạc, tiếng hô "cô Quách" này vang lên khiến toàn bộ hội trường bỗng chốc im lặng.

Sự tĩnh lặng kì dị ấy khiến cho tiếng một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Lâm Việt Thịnh ngẩng đầu lên, khi hắn nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của Quách Thanh Tú, hắn bỗng chốc hoảng hốt.

Sao cô ấy lại ở đây?

Sao cô ấy lại xuất hiện ở đây?

Sau phút giây trống rỗng ngắn ngủi của não bộ, Lâm Việt Thịnh hất tay Dương Hà Khuê ra, chạy tới chỗ Quách Thanh Tú.

"Thanh Tú, sao em đã về rồi?"

Quách Thanh Tú cười lạnh, ném chiếc túi xách trong tay về phía Lâm Việt Thịnh.

"Quay lại chúc mừng hôn lễ của anh chứ! Tên khốn nạn!"

Lâm Việt Thịnh nhìn thấy sự tuyệt vọng và đau đớn trong đôi mắt của Quách Thanh Tú, hắn đưa tay tóm được chiếc túi mà Quách Thanh Tú quăng tới, vươn tay định túm lấy cô.

"Thanh Tú, không phải như tưởng tượng của em đâu, em nghe anh giải thích..."

"Giải thích?" Quách Thanh Tú lặng lẽ cười, nụ cười ấy chất đầy đau đớn.

"Anh không cảm thấy, bây giờ có giải thích gì cũng không có tác dụng sao?"

"Thanh Tú..." Lâm Việt Thịnh đau khổ mà dè dặt nhìn cô, hắn giơ tay muốn giữ lấy cô, nhưng cô né tránh với vẻ chán ghét.

Quách Thanh Tú lùi về sau một bước, cắn chặt môi dưới, cố gắng kìm nén cảm giác cay sè xông lên trong mắt.

Cô nhìn về phía Dương Hà Khuê sau lưng hắn, Dương Hà Khuê nhếch môi lên đầy phách lối, ánh mắt tràn ngập đắc ý nhìn Quách Thanh Tú.

"Nhìn thấy chưa, ai mới là người cười đến sau cùng."

Dương Hà Khuê đắc ý nói vậy, Lâm Việt Thịnh quay người, giơ tay bóp cổ Dương Hà Khuê, khẽ gầm lên: "Mẹ kiếp cô mà không im mồm vào, tôi bóp chết cô ngay bây giờ."

Dương Hà Khuê cười to: "Anh không dám đâu, anh không nỡ, đúng không nào?"

Lâm Việt Thịnh đau đớn đến run rẩy, từ từ buông lỏng các ngón tay, đúng vậy, hắn không dám, cô ta là hi vọng duy nhất của Quách Thanh Tú, hắn không thể để chút hi vọng này bị mình bóp chết.

Quách Thanh Tú không thể nhẫn nhịn được nữa, nước mắt lã chã rơi xuống.

"Lâm Việt Thịnh, cuối cùng tôi cũng nhìn thấu con người anh, tôi hận anh!"

Nói xong, cô tuyệt tình quay người đi.

"Đừng đi, Thanh Tú, nghe anh giải thích..." Lâm Việt Thịnh đuổi theo cô ra ngoài, giơ tay nắm lấy cánh tay Quách Thanh Tú.

Quách Thanh Tú hất mạnh hắn ra: "Cút ra, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, Lâm Việt Thịnh, anh quá tởm lợm, khiến tôi rất buồn nôn."

Bất kể Quách Thanh Tú nói thế nào, Lâm Việt Thịnh không chịu buông tay, đôi mắt đen như mực nhìn cô, tràn ngập vẻ van xin.

"Thanh Tú, đừng đi, anh xin em, thật đó, cho anh một cơ hội này thôi, để anh giải thích rõ với em."

Trong đôi mắt của Quách Thanh Tú thoáng hiện lên ánh sáng chết chóc.

"Đủ rồi, cậu chủ Lâm, ân oán của nhà họ Quách và nhà họ Lâm, kết thúc từ cái chết của tôi đi!"

"Chết!!" Khi Lâm Việt Thịnh nghe thấy từ này, toàn thân trống rỗng, dường như rơi thẳng từ triền dốc cao vạn trượng xuống, bay lơ lửng không nhìn thấy nền đất.

"Thanh Tú, rốt cuộc em đã nghe nói gì rồi?" Lâm Việt Thịnh cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.

Quách Thanh Tú lạnh lùng đáp: "HVE... Cậu chủ Lâm, anh đừng nói với tôi là anh không biết!"

Lâm Việt Thịnh hít một hơi thật sâu, nhưng không khí chui vào buồng phổi cũng thấy đau đớn.

Quách Thanh Tú thấy hắn ngầm thừa nhận, trái tim cô như bị dao cùn cứa, từng miếng từng miếng thịt còn dính da bị cứa cho nát bét.

"Xin lỗi, Thanh Tú, anh không cố ý giấu em, anh có nỗi khổ trong lòng." Giọng nói của Lâm Việt Thịnh trở nên khàn đặc vì đau đớn.

Khoảng cách gần như vậy, Quách Thanh Tú mới nhìn rõ, mấy ngày không gặp, hắn đã gầy đi rất nhiều.

Dưới cằm lún phún râu, trong đôi mắt đen sâu không thấy đáy ẩn giấu sắc thái đau khổ sâu sắc.

Không, đừng nhìn hắn, đừng thương cảm với hắn, đừng bị mê hoặc nữa.

Chính vì năm đó, ở lễ đính hôn của chị, cô nhìn hắn thêm một chút, cho nên mới rơi vào bước đường cùng không thể quay trở lại này.

Đôi mắt hắn có độc, không thể nhìn vào đó, càng không thể tiếc thương.

Quách Thanh Tú nhắm nghiền mắt lại, dùng giọng điệu lạnh tanh nói rằng: "Tôi chỉ muốn hỏi anh một câu!"

"Thanh Tú..."

"Anh đưa tôi đến Hong Kong, căn bản không phải để tôi kiểm tra sức khỏe, mà để tiện cho việc kết hôn cùng Dương Hà Khuê đúng không?" Khi hỏi câu này, đến cả phổi của Quách Thanh Tú cũng đau rát.

Cô cảm thấy da mặt mình dày vô cùng tận, đến cả câu hỏi như thế này cũng dám hỏi.

"Thanh Tú, xin lỗi..." Lâm Việt Thịnh không nên phải trả lời thế nào.

"Buông tay ra, Lâm Việt Thịnh, tôi không cần nói gì với anh nữa, tôi đã hiểu cả rồi, anh buông tay ra!"

"Thanh Tú, em không thể đi!"

Lâm Việt Thịnh cố chấp túm lấy bàn tay cô.

Hắn biết rất rõ, nếu như lúc này buông tay cô ra, họ sẽ bỏ lỡ nhau cả đời.

Hắn không buông tay, hắn không thể buông tay, hắn mãi mãi cũng không buông bàn tay cô.

Quách Thanh Tú hất mạnh tay hắn ta, muốn thoát khỏi hắn, nhưng hắn thực sự khỏe hơn cô nhiều, hắn túm rất chặt, cô không thể nào thoát ra được.

"Lâm Việt Thịnh, anh buông tay ra, anh đừng ép tôi..." Quách Thanh Tú rơi nước mắt, giọng điệu vô cùng xa cách.

"Anh không buông!"

Xung quanh đông cứng lại, Quách Thanh Tú đột nhiên dùng tay còn lại ôm bụng, đau đớn nhíu mày: "Bụng... đau quá!"

Lâm Việt Thịnh hoảng hốt, vội vàng buông tay, Quách Thanh Tú đột ngột nhanh nhẹn lùi về sau một bước, sau đó chạy đi như một con thỏ.

"Thanh Tú, qua đây..." Giọng nói của Tăng Thanh Hải vang lên.

Một chiếc xe một trắng xông ra từ trong bóng tôi, xẹt ngang giữa hai người, chặn đường Lâm Việt Thịnh, chiếc xe này xuất hiện quá đột ngột, Lâm Việt Thịnh hoàn toàn không có sự chuẩn bị.

Đợi khi hắn phản ứng kịp, Quách Thanh Tú đã chui vào xe rồi.

Nhìn chiếc xe lùi lại có ý định rẽ ngoặt đi, Lâm Việt Thịnh bước nhanh xông về phía trước.

Lăn từ trên đỉnh xe xuống trước mũi xe.

Một tiếng phanh gấp bén nhọn vang lên, Quách Thanh Tú cũng kinh hoàng khiếp vía, Lâm Việt Thịnh không muốn sống nữa sao?

Trong cơn chấn động, bóng dáng của Lâm Việt Thịnh từ từ đứng dậy từ trước mũi xe.

Trên đỉnh đầu có dòng máu đỏ chảy xuống.

Cùng lúc đó, trong tay hắn cầm một khẩu súng, họng súng đen ngòm chĩa vào Tăng Thanh Hải ở vị trí lái xe.

"Xuống xe!"

Trong bóng tối, đôi mắt đen như mực của Lâm Việt Thịnh như bắn ra tia lửa giận.

Hắn vô cùng ghét Tăng Thanh Hải, trong giờ phút quan trọng này mà anh ta dám nhảy ra gây thêm rắc rối cho hắn.

Tăng Thanh Hải nhìn Quách Thanh Tú: "Hắn không dám nổi súng đâu, chúng ta quay đầu xe..."

Quách Thanh Tú không trả lời, cô ngước mắt nhìn Lâm Việt Thịnh.

Họng súng trong tay Lâm Việt Thịnh từ từ hướng về cánh tay hắn, hắn nhìn chằm chằm Quách Thanh Tú.

"Xuống đây, Quách Thanh Tú, anh nói lại lần nữa, em không xuống anh sẽ nổ súng..."

Tăng Thanh Hải lạnh lùng nhìn hắn, bắt đầu quay đầu xe.

"Pằng!" Một tiếng súng vang dội, Quách Thanh Tú sợ điếng người.

"Mở cửa, dừng xe..."

Quách Thanh Tú bất chấp tất cả mà lao xuống, cô vẫn yêu hắn, bất kể hắn có xấu xa có tàn ác thế nào, cô vẫn yêu hắn.

Tăng Thanh Hải nhìn Quách Thanh Tú với vẻ đau đớn và thất vọng.

Một lần nữa, anh có thể cảm nhận rõ ràng, Quách Thanh Tú đang cách xa anh ta, cả cơ thể cô, cả trái tim cô đều thuộc về Lâm Việt Thịnh.

Cho dù anh có hi sinh nhiều hơn nữa, anh cũng không thể đạt được gì.

Quách Thanh Tú xông tới trước mặt Lâm Việt Thịnh: "Anh điên rồi sao! Lâm Việt Thịnh, anh là tên biến thái, anh tưởng tự mình hại mình như thế có thể khiến tôi hồi tâm chuyển ý sao?"

Sắc mặt Lâm Việt Thịnh đã trở nên trắng bệch, máu chảy thấm ướt cánh tay hắn, không ngừng trào ra khỏi vết thương rồi chảy xuống đất.

Thân hình cao lớn của hắn lung lay như sắp đổ, bàn tay to lớn lạnh như băng nắm chặt lấy tay Quách Thanh Tú.

Do mất máu quá nhiều, thần trí hắn đã bắt đầu mơ hồ, hắn cố gắng khống chế bản thân mình.

"Quách Thanh Tú... đừng đi... cho anh một cơ hội giải thích..."

Trong lòng Quách Thanh Tú như có cái gì đó trào lên và gột rửa, cô không nói được gì cả.

"Cô Quách, cậu chủ sắp không ổn rồi, cô mau đồng ý đi, cứ tiếp tục thế này thì cậu chủ sẽ chết mất..." Lê Hùng Việt xông tới, muốn đỡ lấy Lâm Việt Thịnh nhưng bị Lâm Việt Thịnh đẩy mạnh ra.

Quách Thanh Tú nhìn Lâm Việt Thịnh, nước mắt mơ hồ: "Anh là tên khốn kiếp! Đưa súng cho tôi!"

Quách Thanh Tú giằng lấy khẩu súng trong tay Lâm Việt Thịnh, ném cho Lê Hùng Việt.

"Cậu chủ, đi bệnh viện thôi! Tôi cõng cậu lên xe..." Lê Hùng Việt dẫn theo vài bảo vệ xông tới.

Lâm Việt Thịnh vẫn cố chấp nhìn Quách Thanh Tú: "Hứa với tôi, không được đi!"

Nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt trên mặt, Quách Thanh Tú gật mạnh một cái.

Lúc này Lâm Việt Thịnh mới thở phào một hơi, đôi môi anh tuấn khẽ nhếch lên như một nụ cười.

Toàn thân đột ngột ngả về sau.

"Cậu chủ..."

"Lâm Việt Thịnh..."

"Anh Thịnh..."

Khung cảnh bỗng chốc trở nên hỗn loạn.

Chiếc xe đưa Lâm Việt Thịnh vào bệnh viện lăn bánh, khung cảnh ồn ã ban nãy bỗng chốc nguội lạnh đi.

Tăng Thanh Hải đờ đẫn tại chỗ, ngoài anh ta ra, vẫn còn một bóng người cô độc khác.

Dương Hà Khuê bước tới, vỗ vỗ cửa kính xe của Tăng Thanh Hải: "Anh bỏ cuộc đi, cô ấy sẽ không yêu anh đâu."

Tăng Thanh Hải cười lạnh: "Cô nhầm rồi, tôi trước giờ không từ bỏ bất kì thứ gì thuộc về tôi."

Chapter
1 Chương 1-1: MỞ ĐẦU
2 Chương 1-2: Ánh mắt thách thức
3 Chương 2: Sự lỗ mãng của cậu chủ ác độc
4 Chương 3: Đau quá, cầu xin anh nhẹ nhàng một chút
5 Chương 4: Uy hiếp sau khi bị cưỡng đoạt
6 Chương 5: Người đàn ông của chị gái
7 Chương 6: Nên trừng phạt cô thế nào đây
8 Chương 7: Cô tự đưa mình đến
9 Chương 8: Lại một lần nữa bị ăn sạch sẽ
10 Chương 9: Tôi muốn trút giận, muốn trút giận!
11 Chương 10: Làm tình nhân bí mật của tôi đi
12 Chương 11: Để tôi dạy dỗ cô
13 Chương 12: Cô tưởng hắn muốn hôn cô
14 Chương 13: Tất cả những thứ anh chạm vào tôi đều không cần
15 Chương 14: Quỳ xuống mua vui cho tôi đi
16 Chương 15: Phụ nữ phải chủ động một chút (phần một)
17 Chương 16: Phụ nữ phải chủ động một chút (phần hai)
18 Chương 17: Đòi lại lợi ích ngay bây giờ
19 Chương 18: Dấu vết sau cuộc tình ái
20 Chương 19: Vòng tay của hắn không đáng để lưu luyến
21 Chương 20: Tối nay muốn ở bên tôi không
22 Chương 21: Tôi không muốn uống thuốc của anh
23 Chương 22: Tối nay đến tìm tôi
24 Chương 23: Cô gái, cô biết thứ tôi muốn là gì
25 Chương 24: Anh có thể đừng đói khát như thế không
26 Chương 25: Mấy người đừng không coi ai ra gì như vậy
27 Chương 26: Đừng tự kỷ như thế chứ
28 Chương 27: Thả tôi ra đồ Cầm thú
29 Chương 28: Cô gái không nghe lời
30 Chương 29: Đứa nào dám động đến người phụ nữ của tao
31 Chương 30: Chỉ được phép để một mình tôi ngắm
32 Chương 31: Bỏ lỡ cả một đời
33 Chương 32: Nửa đêm sờ vào trong chăn
34 Chương 33: Muốn tôi đụng vào chỗ nào của cô
35 Chương 34: Quách thanh tú lập tức lăn về đây
36 Chương 35: Rốt cuộc anh chơi đùa với bao nhiêu người
37 Chương 36: Sẽ nhốt cô cả đời
38 Chương 37: Đồ Khốn, thả tôi ra
39 Chương 38: Tình nhân tiêu chuẩn (phần một)
40 Chương 39: Tình nhân tiêu chuẩn (phần hai)
41 Chương 40: Tình nhân tiêu chuẩn (phần ba)
42 Chương 41: Thể lực của người đàn ông này thật tốt
43 Chương 42: Ám muội sai lầm
44 Chương 43: Tên cầm thú này, anh thả tôi ra!
45 Chương 44: Sự thật tàn khốc
46 Chương 45: Thực xin lỗi, em yêu chị
47 Chương 46: Nụ hôn sâu nóng bỏng đầy kích thích
48 Chương 47: Đêm lãng mạn
49 Chương 48: Sao lại lớn như vậy chứ
50 Chương 49: Quách thanh tú, em dám chết xem
51 Chương 50: Ngài tổng giám đốc cũng biết làm
52 Chương 51: Đêm nay cô chỉ thuộc về tôi
53 Chương 52: Đừng nên tốt với tôi quá
54 Chương 53: Ác mộng của nhiều phụ nữ
55 Chương 54: Em có thể thức thời một chút được không
56 Chương 55: Kịch liệt thở dốc
57 Chương 56: Dùng thân thể của con để đổi tiền
58 Chương 57: Sao cô bé này chẳng có tí đầu óc nào vậy
59 Chương 58: Thật sự động tâm với em
60 Chương 59: Một lần nữa lại trầm luân
61 Chương 60: Anh làm tất cả là vì em
62 Chương 61: Không phải cô muốn tìm chết sao
63 Chương 62: Tôi và anh không đội trời chung
64 Chương 63: Khốn nạn, anh đừng đến đây
65 Chương 64: Anh phải nhẹ nhàng một chút
66 Chương 65: Tôi không cùng ngủ với anh nữa (phần một)
67 Chương 66: Tôi không cùng ngủ với anh nữa (phần hai)
68 Chương 67: Khốn nạn tôi muốn giết anh
69 Chương 68: Xin lỗi! Tôi muốn giết chết anh
70 Chương 69: Cho tôi một lý do để tha thứ cho anh
71 Chương 70: Ác ma đừng xông tới đây
72 Chương 71: Hắn ta đã đưa em đi đâu
73 Chương 72: Cô gái trên thuyền tôi
74 Chương 73: Không cho phép em rời khỏi vòng tay tôi
75 Chương 74: THẬT CÓ LỖI VỚI Lâm Hào Thành
76 Chương 75: Ai dám đụng vào người phụ nữ của tôi
77 Chương 76: Suýt chút nữa thì đã bị lừa
78 Chương 77: Trở về điểm xuất phát một lần nữa (phần một)
79 Chương 78: Trở về điểm xuất phát một lần nữa
80 Chương 79: Quách thanh tú sao cô dám quyến rũ đàn ông
81 Chương 80: Mỉm cười và sa vào vòng tay anh
82 Chương 81: Em nhất định phải cứu anh
83 Chương 82: Em lưu luyến trong vòng tay anh
84 Chương 83: Thả lỏng chút đi, được không
85 Chương 84: Cô dám phản bội tôi
86 Chương 85: Anh trung thành với em đến mức nào_
87 Chương 86: Lời tỏ tình bị vuột mất
88 Chương 87: Giam cầm cô cho tới chết mới thôi
89 Chương 88: Đắm chìm dưới thân thể của hắn
90 Chương 89: Búp bê vải rách rưới
91 Chương 90: Khế ước kết thúc
92 Chương 91: Tôi sẽ không bao giờ buông tay
93 Chương 92: Để chúng ta ở bên nhau
94 Chương 93: Em muốn gả cho anh
95 Chương 94: Tình yêu anh dành cho em vĩnh viễn không đổi
96 Chương 95: Tôi phải dạy dỗ em
97 Chương 96: Người phụ nữ của ba
98 Chương 97: Xé rách màn đêm
99 Chương 98: Em không muốn quay về
100 Chương 99: Tôi không muốn trở thành công cụ của các người
101 Chương 100: Cô dâu hạnh phúc nhất
102 Chương 101: Tình nhân của ba
103 Chương 102: Cô thích ga giường như thế nào
104 Chương 103: Tôi làm sao có thể để em kết hôn với người khác
105 Chương 104: Chúng ta thật sự có thể ở bên nhau sao_
106 Chương 105: Kế ly gián thất bại
107 Chương 106: Hai chúng ta đã kết thúc rồi
108 Chương 107: Anh ấy là người đàn ông của tôi
109 Chương 108: Chìm đắm trong lòng anh
110 Chương 109: Mang thai con của người khác
111 Chương 110: Nữ người hầu giá ba trăm triệu
112 Chương 111: Hôn lễ không thể ngăn cản
113 Chương 112: Ba ơi, sao ba lại muốn hại con
114 Chương 113: Ba của đứa trẻ là ai vậy_
115 Chương 114: Có muốn giữ đứa trẻ lại không_
116 Chương 115: Anh có thể làm một người ba thích hợp không_
117 Chương 116: Tiếp tục thử thách tiêu chuẩn làm ba
118 Chương 117: Động cơ không mấy trong sáng
119 Chương 118: Người đẹp cầu xin làm ấm giường
120 Chương 119: Ăn cơm trước kẻng
121 Chương 120: Không kịp nói lời chia tay
122 Chương 121: Anh có định lấy tôi không
123 Chương 122: Người đàn ông không đứng đắn
124 Chương 123: Hoàn toàn mê hoặc
125 Chương 124: Ác mộng của một đứa con hoang
126 Chương 125: Nhặt được đứa bé bị bỏ rơi
127 Chương 126: Tiểu lên xe tổng giám đốc
128 Chương 127: Cậu bé hờn dỗi
129 Chương 128: Rời khỏi anh ấy, nếu không cô sẽ chết
130 Chương 129: Ai là kẻ nổ súng
131 Chương 130: Tình yêu của chúng ta
132 Chương 131: Anh là đồ Ngu ngốc
133 Chương 132: Ba của đứa trẻ
134 Chương 133: Ba là ba ruột của con sao
135 Chương 134: Vực thẳm báo thù
136 Chương 135: Làm một người ba xuất săc
137 Chương 136: Bản tính lưu manh
138 Chương 137: Điểm tâm ngọt buổi sáng
139 Chương 138: Anh không thể không có tình yêu của em
140 Chương 139: Rốt cuộc cô đi với tôi hay đi với anh ta
141 Chương 140: Anh và em
142 Chương 141: Em chỉ muốn ở một mình
143 Chương 142: Chúng ta không thể sai lầm nữa
144 Chương 143: Nằm viện lần nữa
145 Chương 144: Giấc mộng cô dâu tan vỡ
146 Chương 145: Tên khốn kiếp
147 Chương 146: Cô gái kia đừng hòng chạy thoát
148 Chương 147: Cuối cùng cũng qua hết giai đoạn nguy hiểm
149 Chương 148: Ngọt ngào phát ngấy
150 Chương 149: Con yêu tên gì
151 Chương 150: Hạnh phúc bên bờ vực tan vỡ
152 Chương 151: Không thể tin tưởng nhau
153 Chương 152: Em động lòng người như thế đó
154 Chương 153: Làm chuyện mình muốn làm
155 Chương 154: Yêu vô tận, đau vô cùng
156 Chương 155: Có chết cũng muốn ở bên em
157 Chương 156: Anh thề rằng mình thật sự yêu em
158 Chương 157: Dám đụng vào cô ấy tôi sẽ giết cô
159 Chương 158: Bỏ đứa nhỏ đi
160 Chương 159: Chiến tranh lạnh
161 Chương 160: Phá thai đi
162 Chương 161: Chia tay đi! Tôi chỉ cần đứa bé
163 Chương 162: Thả tôi về nhà
164 Chương 163: Làm vợ cướp biển nhé
165 Chương 164: Ai dám động vào cô ấy thì đều phải chết
166 Chương 165: Món quà bất ngờ
167 Chương 166: Người phụ nữ trong phòng khách
168 Chương 167: Để tôi chính tay bóp chết cô
169 Chương 168: Mất ba
170 Chương 169: Con mình biết đạp rồi
171 Chương 170: Lấy mạng đổi mạng
172 Chương 171: Tôi có cách giày vò cô
173 Chương 172: Không cho phép cô ở bên cạnh hắn
174 Chương 173: Chạy tới hong kong chờ sinh
175 Chương 174: Tôi thực sự bị bệnh sao
176 Chương 175: Anh dám cưới cô ấy
177 Chương 176: Sao anh không chết đi
178 Chương 177: Xin hãy tha thứ cho tôi được không
179 Chương 178: Yêu tôi thì giết cô ấy
180 Chương 179: Từng bước từng bước đi về phía vực sâu
181 Chương 180: Để chúng ta gặp nhau dưới địa ngục đi
182 Chương 181: Từng bước vượt qua khó khăn
183 Chương 182: Vì yêu, thêu dệt mộng tưởng
184 Chương 183: Để anh dẫn em đi
185 Chương 184: Thì ra thật sự là anh làm
186 Chương 185: Muốn tôi hay muốn cô ta
187 Chương 186: Đứa bé không giữ được
188 Chương 187: Con em đâu rồi
189 Chương 188: Nó chết rồi
190 Chương 189: Hắn bắt đầu không về nhà ban đêm
191 Chương 190: Có chết cũng không chia tay
192 Chương 191: Hắn không yêu em thì theo anh đi
193 Chương 192: Tôi chơi chán cô rồi
194 Chương 193: Người tình trở về
195 Chương 194: Giam cầm người yêu
196 Chương 195: Lễ cưới biến thái
197 Chương 196: Kết cục không thể né tránh
198 Chương 197: Tối cần em
199 Chương 198: Đứa bé này thật đáng yêu
200 Chương 199: Cha thằng bé cút xa chút
201 Chương 200: Người mẹ này nhiệt tình quá
202 Chương 201: Sống mái với nhau tôi phải cướp được em
203 Chương 202: Không đồng ý hôn sự của các người
204 Chương 203: Cả nhà lưu vong
205 Chương 204: Người mẹ này có chút điên cuồng
Chapter

Updated 205 Episodes

1
Chương 1-1: MỞ ĐẦU
2
Chương 1-2: Ánh mắt thách thức
3
Chương 2: Sự lỗ mãng của cậu chủ ác độc
4
Chương 3: Đau quá, cầu xin anh nhẹ nhàng một chút
5
Chương 4: Uy hiếp sau khi bị cưỡng đoạt
6
Chương 5: Người đàn ông của chị gái
7
Chương 6: Nên trừng phạt cô thế nào đây
8
Chương 7: Cô tự đưa mình đến
9
Chương 8: Lại một lần nữa bị ăn sạch sẽ
10
Chương 9: Tôi muốn trút giận, muốn trút giận!
11
Chương 10: Làm tình nhân bí mật của tôi đi
12
Chương 11: Để tôi dạy dỗ cô
13
Chương 12: Cô tưởng hắn muốn hôn cô
14
Chương 13: Tất cả những thứ anh chạm vào tôi đều không cần
15
Chương 14: Quỳ xuống mua vui cho tôi đi
16
Chương 15: Phụ nữ phải chủ động một chút (phần một)
17
Chương 16: Phụ nữ phải chủ động một chút (phần hai)
18
Chương 17: Đòi lại lợi ích ngay bây giờ
19
Chương 18: Dấu vết sau cuộc tình ái
20
Chương 19: Vòng tay của hắn không đáng để lưu luyến
21
Chương 20: Tối nay muốn ở bên tôi không
22
Chương 21: Tôi không muốn uống thuốc của anh
23
Chương 22: Tối nay đến tìm tôi
24
Chương 23: Cô gái, cô biết thứ tôi muốn là gì
25
Chương 24: Anh có thể đừng đói khát như thế không
26
Chương 25: Mấy người đừng không coi ai ra gì như vậy
27
Chương 26: Đừng tự kỷ như thế chứ
28
Chương 27: Thả tôi ra đồ Cầm thú
29
Chương 28: Cô gái không nghe lời
30
Chương 29: Đứa nào dám động đến người phụ nữ của tao
31
Chương 30: Chỉ được phép để một mình tôi ngắm
32
Chương 31: Bỏ lỡ cả một đời
33
Chương 32: Nửa đêm sờ vào trong chăn
34
Chương 33: Muốn tôi đụng vào chỗ nào của cô
35
Chương 34: Quách thanh tú lập tức lăn về đây
36
Chương 35: Rốt cuộc anh chơi đùa với bao nhiêu người
37
Chương 36: Sẽ nhốt cô cả đời
38
Chương 37: Đồ Khốn, thả tôi ra
39
Chương 38: Tình nhân tiêu chuẩn (phần một)
40
Chương 39: Tình nhân tiêu chuẩn (phần hai)
41
Chương 40: Tình nhân tiêu chuẩn (phần ba)
42
Chương 41: Thể lực của người đàn ông này thật tốt
43
Chương 42: Ám muội sai lầm
44
Chương 43: Tên cầm thú này, anh thả tôi ra!
45
Chương 44: Sự thật tàn khốc
46
Chương 45: Thực xin lỗi, em yêu chị
47
Chương 46: Nụ hôn sâu nóng bỏng đầy kích thích
48
Chương 47: Đêm lãng mạn
49
Chương 48: Sao lại lớn như vậy chứ
50
Chương 49: Quách thanh tú, em dám chết xem
51
Chương 50: Ngài tổng giám đốc cũng biết làm
52
Chương 51: Đêm nay cô chỉ thuộc về tôi
53
Chương 52: Đừng nên tốt với tôi quá
54
Chương 53: Ác mộng của nhiều phụ nữ
55
Chương 54: Em có thể thức thời một chút được không
56
Chương 55: Kịch liệt thở dốc
57
Chương 56: Dùng thân thể của con để đổi tiền
58
Chương 57: Sao cô bé này chẳng có tí đầu óc nào vậy
59
Chương 58: Thật sự động tâm với em
60
Chương 59: Một lần nữa lại trầm luân
61
Chương 60: Anh làm tất cả là vì em
62
Chương 61: Không phải cô muốn tìm chết sao
63
Chương 62: Tôi và anh không đội trời chung
64
Chương 63: Khốn nạn, anh đừng đến đây
65
Chương 64: Anh phải nhẹ nhàng một chút
66
Chương 65: Tôi không cùng ngủ với anh nữa (phần một)
67
Chương 66: Tôi không cùng ngủ với anh nữa (phần hai)
68
Chương 67: Khốn nạn tôi muốn giết anh
69
Chương 68: Xin lỗi! Tôi muốn giết chết anh
70
Chương 69: Cho tôi một lý do để tha thứ cho anh
71
Chương 70: Ác ma đừng xông tới đây
72
Chương 71: Hắn ta đã đưa em đi đâu
73
Chương 72: Cô gái trên thuyền tôi
74
Chương 73: Không cho phép em rời khỏi vòng tay tôi
75
Chương 74: THẬT CÓ LỖI VỚI Lâm Hào Thành
76
Chương 75: Ai dám đụng vào người phụ nữ của tôi
77
Chương 76: Suýt chút nữa thì đã bị lừa
78
Chương 77: Trở về điểm xuất phát một lần nữa (phần một)
79
Chương 78: Trở về điểm xuất phát một lần nữa
80
Chương 79: Quách thanh tú sao cô dám quyến rũ đàn ông
81
Chương 80: Mỉm cười và sa vào vòng tay anh
82
Chương 81: Em nhất định phải cứu anh
83
Chương 82: Em lưu luyến trong vòng tay anh
84
Chương 83: Thả lỏng chút đi, được không
85
Chương 84: Cô dám phản bội tôi
86
Chương 85: Anh trung thành với em đến mức nào_
87
Chương 86: Lời tỏ tình bị vuột mất
88
Chương 87: Giam cầm cô cho tới chết mới thôi
89
Chương 88: Đắm chìm dưới thân thể của hắn
90
Chương 89: Búp bê vải rách rưới
91
Chương 90: Khế ước kết thúc
92
Chương 91: Tôi sẽ không bao giờ buông tay
93
Chương 92: Để chúng ta ở bên nhau
94
Chương 93: Em muốn gả cho anh
95
Chương 94: Tình yêu anh dành cho em vĩnh viễn không đổi
96
Chương 95: Tôi phải dạy dỗ em
97
Chương 96: Người phụ nữ của ba
98
Chương 97: Xé rách màn đêm
99
Chương 98: Em không muốn quay về
100
Chương 99: Tôi không muốn trở thành công cụ của các người
101
Chương 100: Cô dâu hạnh phúc nhất
102
Chương 101: Tình nhân của ba
103
Chương 102: Cô thích ga giường như thế nào
104
Chương 103: Tôi làm sao có thể để em kết hôn với người khác
105
Chương 104: Chúng ta thật sự có thể ở bên nhau sao_
106
Chương 105: Kế ly gián thất bại
107
Chương 106: Hai chúng ta đã kết thúc rồi
108
Chương 107: Anh ấy là người đàn ông của tôi
109
Chương 108: Chìm đắm trong lòng anh
110
Chương 109: Mang thai con của người khác
111
Chương 110: Nữ người hầu giá ba trăm triệu
112
Chương 111: Hôn lễ không thể ngăn cản
113
Chương 112: Ba ơi, sao ba lại muốn hại con
114
Chương 113: Ba của đứa trẻ là ai vậy_
115
Chương 114: Có muốn giữ đứa trẻ lại không_
116
Chương 115: Anh có thể làm một người ba thích hợp không_
117
Chương 116: Tiếp tục thử thách tiêu chuẩn làm ba
118
Chương 117: Động cơ không mấy trong sáng
119
Chương 118: Người đẹp cầu xin làm ấm giường
120
Chương 119: Ăn cơm trước kẻng
121
Chương 120: Không kịp nói lời chia tay
122
Chương 121: Anh có định lấy tôi không
123
Chương 122: Người đàn ông không đứng đắn
124
Chương 123: Hoàn toàn mê hoặc
125
Chương 124: Ác mộng của một đứa con hoang
126
Chương 125: Nhặt được đứa bé bị bỏ rơi
127
Chương 126: Tiểu lên xe tổng giám đốc
128
Chương 127: Cậu bé hờn dỗi
129
Chương 128: Rời khỏi anh ấy, nếu không cô sẽ chết
130
Chương 129: Ai là kẻ nổ súng
131
Chương 130: Tình yêu của chúng ta
132
Chương 131: Anh là đồ Ngu ngốc
133
Chương 132: Ba của đứa trẻ
134
Chương 133: Ba là ba ruột của con sao
135
Chương 134: Vực thẳm báo thù
136
Chương 135: Làm một người ba xuất săc
137
Chương 136: Bản tính lưu manh
138
Chương 137: Điểm tâm ngọt buổi sáng
139
Chương 138: Anh không thể không có tình yêu của em
140
Chương 139: Rốt cuộc cô đi với tôi hay đi với anh ta
141
Chương 140: Anh và em
142
Chương 141: Em chỉ muốn ở một mình
143
Chương 142: Chúng ta không thể sai lầm nữa
144
Chương 143: Nằm viện lần nữa
145
Chương 144: Giấc mộng cô dâu tan vỡ
146
Chương 145: Tên khốn kiếp
147
Chương 146: Cô gái kia đừng hòng chạy thoát
148
Chương 147: Cuối cùng cũng qua hết giai đoạn nguy hiểm
149
Chương 148: Ngọt ngào phát ngấy
150
Chương 149: Con yêu tên gì
151
Chương 150: Hạnh phúc bên bờ vực tan vỡ
152
Chương 151: Không thể tin tưởng nhau
153
Chương 152: Em động lòng người như thế đó
154
Chương 153: Làm chuyện mình muốn làm
155
Chương 154: Yêu vô tận, đau vô cùng
156
Chương 155: Có chết cũng muốn ở bên em
157
Chương 156: Anh thề rằng mình thật sự yêu em
158
Chương 157: Dám đụng vào cô ấy tôi sẽ giết cô
159
Chương 158: Bỏ đứa nhỏ đi
160
Chương 159: Chiến tranh lạnh
161
Chương 160: Phá thai đi
162
Chương 161: Chia tay đi! Tôi chỉ cần đứa bé
163
Chương 162: Thả tôi về nhà
164
Chương 163: Làm vợ cướp biển nhé
165
Chương 164: Ai dám động vào cô ấy thì đều phải chết
166
Chương 165: Món quà bất ngờ
167
Chương 166: Người phụ nữ trong phòng khách
168
Chương 167: Để tôi chính tay bóp chết cô
169
Chương 168: Mất ba
170
Chương 169: Con mình biết đạp rồi
171
Chương 170: Lấy mạng đổi mạng
172
Chương 171: Tôi có cách giày vò cô
173
Chương 172: Không cho phép cô ở bên cạnh hắn
174
Chương 173: Chạy tới hong kong chờ sinh
175
Chương 174: Tôi thực sự bị bệnh sao
176
Chương 175: Anh dám cưới cô ấy
177
Chương 176: Sao anh không chết đi
178
Chương 177: Xin hãy tha thứ cho tôi được không
179
Chương 178: Yêu tôi thì giết cô ấy
180
Chương 179: Từng bước từng bước đi về phía vực sâu
181
Chương 180: Để chúng ta gặp nhau dưới địa ngục đi
182
Chương 181: Từng bước vượt qua khó khăn
183
Chương 182: Vì yêu, thêu dệt mộng tưởng
184
Chương 183: Để anh dẫn em đi
185
Chương 184: Thì ra thật sự là anh làm
186
Chương 185: Muốn tôi hay muốn cô ta
187
Chương 186: Đứa bé không giữ được
188
Chương 187: Con em đâu rồi
189
Chương 188: Nó chết rồi
190
Chương 189: Hắn bắt đầu không về nhà ban đêm
191
Chương 190: Có chết cũng không chia tay
192
Chương 191: Hắn không yêu em thì theo anh đi
193
Chương 192: Tôi chơi chán cô rồi
194
Chương 193: Người tình trở về
195
Chương 194: Giam cầm người yêu
196
Chương 195: Lễ cưới biến thái
197
Chương 196: Kết cục không thể né tránh
198
Chương 197: Tối cần em
199
Chương 198: Đứa bé này thật đáng yêu
200
Chương 199: Cha thằng bé cút xa chút
201
Chương 200: Người mẹ này nhiệt tình quá
202
Chương 201: Sống mái với nhau tôi phải cướp được em
203
Chương 202: Không đồng ý hôn sự của các người
204
Chương 203: Cả nhà lưu vong
205
Chương 204: Người mẹ này có chút điên cuồng