Chương 176: Phàm nhân qua đường, chê cười rồi!

Cố Duệ bị dọa, vừa muốn hỏi hai người Yêu Yêu có cảm thấy cái miếu hoang kia có chút cổ quái không, thì liền nghe thấy tiếng thất thanh của Lý Đại Hùng.

Không xong! Cố Duệ nhanh chóng phóng qua, Lý Đại Hùng đang ngồi xổm trên đất, mặt đầy khủng bố.

“Chuyện gì...” Cố Duệ đang muốn hỏi, nhưng lại nhìn theo hướng ánh mắt hoảng sợ của Lý Đại Hùng. 

Ở một nơi đen như mực, dưới ánh trăng thê lương có thể nhìn thấy một thứ gì đó nổi lên, gò đất?

Phía trước gò đất có một thứ gì đó.

Bia mộ. 

“Cái tên ngốc nhà anh, tiểu trên mộ nhà người ta, muốn tìm chết sao!” Cố Duệ hận không thể tát chết cái tên Lý Đại Hùng này.

Lý Đại Hùng vẻ mặt ủy khuất: “Tôi cũng mới phát hiện ra, cũng sợ chết rồi nè.”

“Sợ chết rồi?” Cố Duệ nhìn Lý Đại Hùng đang ngồi trên đất nắm đũng quần, mắt híp lại, cười âm hiểm: “A, sợ chết rồi.” 

Lý Đại Hùng giật mình, tức giận hét lên: “Cô là đồ lưu manh!”

Cố Duệ nhếch mép: “Nhìn bộ dạng kinh hãi của anh kìa, sợ hãi nắm đũng quần làm gì, người không biết còn tưởng anh bị táo bón!”

Lý Đại Hùng ấp a ấp úng, cuối cùng cất tiếng: “Lúc nãy tôi còn chưa tiểu, đột nhiên có một cơn gió lạnh ập tới, tôi rùng mình một cái, đột nhiên thấy bản thân đã tiểu lên bia mộ...” 

Ban đêm ban hôm, sao lại đáng sợ vậy.

Cố Duệ nghĩ cũng phải, đúng là chuyện thường tình: “Được rồi, còn không mau cúi người xin lỗi người ta, tránh để người ta ghi nhớ lên đệ đệ của anh...

Đệ đệ! Đã sống chung được hai năm rồi, Lý Đại hùng làm sao lại không biết ý nghĩa của đệ đệ. 

Đó chính là mệnh căn truyền tự, Lý Đại Hùng sợ hãi, cúi người một cái chẳng sao, nếu như thật sự mạo phạm đến người ta, bảo hắn quỳ xuống cũng còn được!

Vậy nên hắn vội vàng vái một lạy trước ngôi mộ.

Cố Duệ đứng bên cạnh lười nhác nhìn sang... 

Lý Đại Hùng vái một lạy này rất thành khẩn, cả người đều khom xuống, lúc ngẩng người lên đột nhiên phát hiện trên bia mộ không có chữ gì cả.

Cái quái quỷ gì thế, bia mộ không có chữ? Dây dưa cả ngày trời hóa ra đây là...

Lý Đại Hùng buồn bực, chửi rủa trong lòng, nhưng đột nhiên cảm thấy mắt mình hoa lên, sao trên bia mộ lại có chữ chứ! 

Hơn nữa còn là cái gì mà...

“Ta... thích... đệ đệ... của ngươi.” Càng đọc, gương mặt Lý Đại hùng càng trở nên trắng bệch, ngữ khí cũng càng lúc càng yếu ớt.

Cố Duệ ở bên cạnh tức giận, đá cho hắn một cái. 

“Thích cái rắm, tôi không có đệ đệ!”

Lý Đại Hùng đã quen chịu đòn rồi, cả người không nhúc nhích, ngược lại hắn ôm chặt cánh tay Cố Duệ, cả người run lên: “Khỉ, Khỉ này, nhìn nó đi, bên trên có chữ, thật đấy!”

Cố Duệ nhăn mày: “Anh sợ cái quái gì vậy, bên trên làm gì có chữ!” 

Không có? Lý Đại Hùng dụi dụi hai mắt, cẩn thận nhìn lại, thật sự không còn nữa.

Đây là gặp quỷ rồi! Lý Đại Hùng cũng chẳng biết đây là không cam tâm hay là vui mừng, nhưng Cố Duệ vẫn rất thận trọng: “Không ấy anh vái lạy lại thử đi!”

Lý Đại Hùng nghĩ nghĩ, nếu như không có quỷ, lạy thêm một cái cũng chẳng sao. 

Vậy nên hắn lạy thêm một cái, Cố Duệ nhìn bia mộ...

... Để đệ đệ của ngươi lại cho ta, có được không.

“Mẹ kiếp! Thật sự có quỷ! Chạy mau! Yêu Yêu!” Cố Duệ vẫn không quên gọi Yêu Yêu đang đứng gần đó, kết quả vừa quay đầu liền không thấy Yêu Yêu đâu, cả vùng đất hoang vu đen như mực chỉ có cô và Lý Đại Hùng. 

“Đại Hùng, Yêu Yêu đâu!” Cố Duệ vừa cất tiếng hỏi, đột nhiên cảm thấy bàn tay đang nắm lấy tay cô dường như đang sờ soạng... Phản ứng đầu tiên của Cố Duệ chính là không phải Đại Hùng, cô quay đầu nhìn, nhìn thấy bàn tay đang nắm lấy cánh tay cô mọc ra rất nhiều lông, ánh mắt cô nhìn lên, Lý Đại Hùng cao to đang run rẩy đứng bất động, gương mặt... mặt mèo!!!

---

Nửa đêm ra ngoài đi tiểu không gặp quỷ, thật may! 

Nhưng nếu như gặp yêu thì sao?

Cố Duệ nhìn gương mặt mèo này, mèo trong mắt của cô chẳng phải là thứ gì đáng sợ, ở thời hiện đại chẳng thiếu gì BOSS mèo.

Nhưng mà ở cái Đại Đường thần quỷ này, yêu mèo, đặc biệt là yêu mèo nửa đêm xuất hiện trên bia mộ... 

“Đại Hùng, nửa đêm còn mang mặt nạ gì chứ, rất dọa người đó!” Cố Duệ dịu dàng nói, mặt khác sờ lên móng vuốt mèo đang nắm chặt cánh tay cô.

Đại Hùng mặt mèo nở một nụ cười quái dị, âm thanh âm lạnh, là giọng nữ nhân.

“Phải dọa chết ngươi, ta mới có cơm ăn nha!” 

Lòng Cố Duệ đánh bộp một tiếng, cảm thấy động tác của cái móng vuốt mèo đang nắm cánh tay cô càng dịu dàng hơn...

Cố Duệ đối mặt: “Như vậy sao, vậy ngươi có thể đừng sờ ta không?”

Cố Duệ nhíu mắt, Đại Hùng mặt mèo cũng nhíu mắt. 

Ánh mắt hai người trong màn đêm đen kịt thể hiện sự gian trá, phía sau là một nấm mộ, còn có cả một cái bia mộ.

Nhìn thế nào cũng rất khủng bố.

Bốn mắt nhìn nhau một hồi lâu. 

Móng vuốt của Đại Hùng mặt mèo đột nhiên hung hãn cào về phía mặt Cố Duệ, gương mặt mèo béo tốt kia trở nên vô cùng tàn bạo, ánh mắt xanh lục, hàm răng sắc bén.

Thân thể của Cố Duệ gần như không nhúc nhích, cô trở tay nắm lấy vuốt mèo.

“Ngươi đói sao, vừa khéo lão nương đây cũng đang thiếu đồ ăn khuya.” 

Nói xong, Hàng Lực trong người Cố Duệ phát động, Hàng Sư sao, một Hàng Sư hợp lệ đương nhiên bất kể đi đâu cũng phải mang binh khí theo, Hồng Nhan chính là ở sau lưng cô... chỉ là nằm trong một cái hộp.

Nhưng Cố Duệ không rút nó ra, chỉ phát động Hàng Lực trên bàn tay, xiết chặt cánh tay của Lý Đại Hùng mặt mèo, sau đó hung hãn đá một cái.

Ầm! 

Cơ thể to lớn của Đại Hùng bị một cú đá của Cố Duệ đẩy bay ra xa, lúc đáp đất là tứ chi đáp xuống, giống y như một con mèo hung hãn, nó bày ra gương mặt nhe nanh múa vuốt, gầm gừ xông về phía Cố Duệ, nhưng trước mắt là một bàn chân đá tới, một cước này vô cùng tàn nhẫn, trực tiếp đá vào mặt...

Ầm!

Một lần nữa lại bị đá bay đi rớt trên nấm mộ. 

Nó hiển nhiên không ngờ rằng Cố Duệ lại mạnh như vậy, nhưng mà nó cũng chẳng yếu như trong dự đoán của Cố Duệ, tứ chi nó cào lên nấm mộ, miệng kêu gầm gừ, bùn đất trên nấm mộ bị khoét ra thành từng cái hố, những con chuột to béo xuất hiện, bọn chúng từ dưới nấm mộ bò lên, trông rất đáng sợ.

“Được mở rộng tầm mắt rồi, miêu yêu còn có thể nuôi chuột nữa.” Cố Duệ nói như vậy nhưng cũng không dám xem thường, bởi vì mấy con chuột kia đang lù lù chạy đến.

Nói ra, lúc trên thuyền người đông, tai mắt nhiều, hiển nhiên không phải là lúc tốt để truyền thụ Hàng Thuật, vậy nên tuy rằng tên đầu trọc đã nói sẽ nghiêm túc dạy cho bọn họ, nhưng trên thực tế Cố Duệ hiện tại vẫn chưa học được chút gì, đương nhiên Hàng Pháp tự học cũng có chút đỉnh. 

Ví dụ như Kính Trung Long... nhưng mà không có kính rồi.

Ví dụ như Thanh Hỏa... cái này phải có Thanh Xích, dùng Hồng Nhan sợ là khống chế không được.

Tử Mẫu Phi Diệm Nỏ? 

Cái này... bắn một phát sẽ tốn hơn một nửa Hàng Lực, để giết một con chuột sao?

Ai da, chuyện này có chút khó khăn nha... Cố Duệ chẳng nói nhiều liền nhảy lên, xông về phía nấm mộ: “Đại Hùng” trên nấm mộ giật mình, nhảy về phía sau, mấy con chuột kia cũng quay ngược lại.

Nó vừa kêu lên... Cố Duệ liền một cước đá vào bia bộ. 

Tại sao lại đá vào bia mộ, Cố Duệ kỳ thực vẫn chưa luyện Động Sát Thuật giống như Bạch Ngọc Đường, không thể nào chỉ nhìn một cái liền thấy ngay được tà tông yêu khí. Nhưng khả năng quan sát của cô rất biến thái, lúc mới bắt đầu đã cảm thấy bia mộ này có chút kỳ quái, từ việc Lý Đại Hùng nhìn thấy chữ trên bia mộ cho đến đám chuột từ dưới mộ bò lên, cô liền biết bia mộ này không bình thường.

Cho nên cô đá nó!

Cú đá của cô từ đó đến nay vốn dĩ chưa bao giờ thiếu sự tàn độc! Vậy nên cái bia mộ khá mỏng kia liền bị đá gãy. 

Một nửa tấm bia gãy rớt đập lên nấm mộ, một luồng hắc khí gào thét bay ra, bên cạnh đó còn có cả tiếng kêu gào thống thiết của “Đại Hùng”

Hắc khí thét gào, Cố Duệ hất tay áo nhảy ra, sau đó đám chuột kia liền biến mất không dấu vết, bóng đêm và ánh trăng hòa vào nhau, “Đại Hùng” đứng lắc lư...

Bốp! Cố Duệ xông lên liền tặng Đại Hùng một cái tát. 

“A! Đau! Khỉ, sao cô lại đánh tôi!” Đầu Lý Đại Hùng vẫn còn choáng váng, đột nhiên lại bị Cố Duệ cho ăn thêm một cái tát, nhất thời xay xẩm, tức giận mắng.

Cố Duệ nhìn thấy biểu cảm của tên này, liền biết không sao rồi: “Lúc nãy anh bị miêu yêu nhập vào.”

“Hả? Cái gì chứ? Không thể nào!” Lý Đại Hùng kinh ngạc, bất giác nhìn xung quanh, nhìn thấy trên đất có không ít dấu vết cào xướt, còn có bia mộ bị gãy đôi. 

Hắn vẫn bán tín bán nghi, mãi đến khi Cố Duệ lấy lấy một tấm hoàng phù chuyên dùng để kiểm tra yêu khí dán lên tấm bia gãy, hoàng phù bốc cháy, tạo thành ánh lửa màu đỏ, hắn mới tin.

“Thật sự có yêu khí! Vậy miêu yêu đâu?” Lý Đại Hùng chạy đến sau lưng Cố Duệ, nhưng hắn nhớ đến lời giáo huấn của tên đầu trọc trong mấy ngày gần đây, liền cảm thấy bản thân cần phải có chút trách nhiệm của nam nhân, nên hắn liền đứng chắn trước mặt Cố Duệ...

“Né sang một bên, đừng cản tầm nhìn của tôi, tôi còn phải tìm xem Yêu Yêu đi đâu rồi, con miêu yêu này có chút cổ quái.” 

Cố Duệ nói xong, Lý Đại Hùng liền cảm thấy lo lắng, không giống với hai người họ, Yêu Yêu rất yếu ớt, có khi nào miêu yêu cảm thấy anh ấy quá đẹp, nên đã bắt về làm tiểu tướng công không?

Thế nhưng rốt cuộc đẳng cấp của hai người cũng không đủ, tìm hết xung quanh cũng không thấy Yêu Yêu đâu.

“Trình độ của con miêu yêu này không cao lắm, theo lý mà nói trong thời gian ngắn không thể nào bắt một người sống lôi đi được.” 

Hai người chạy đến chỗ lúc nãy Yêu Yêu đi tiểu, Lý Đại Hùng ngửi ngửi: “Không ngửi thấy mùi nước tiểu, chắc chắn Yêu Yêu chưa kịp tè đã bị bắt đi rồi.”

Cố Duệ bị lời này làm cho sững sờ, thầm nói Yêu Yêu xinh đẹp như hoa, từ nhỏ đã sống chung với tên thổ tặc này nhưng vẫn không bị làm cho ô nhiễm, đúng là hoa sen trắng, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Rất đáng kính phục! 

“Đừng lãng phí thời gian nữa, trước tiên quay về miếu tìm tên đầu trọc!”

Cố Duệ không muốn Yêu Yêu gặp phải nguy hiểm, quyết đoán mang Lý Đại Hùng chạy về miếu hoang, thế nhưng Lý Đại Hùng ở bên ngoài kêu gào đến khàn giọng cũng không thấy tên đầu trọc đáp lời.

Ngủ như heo sao? Cố Duệ có dự cảm không lành. Sau khi xông vào trong miếu liền thấy chỗ tên đầu trọc nằm lúc nãy không thấy bóng người. 

“Xong rồi, sư phụ cũng bị yêu miêu bắt đi rồi.” Lý Đại Hùng vô cùng bi thương.

Cố Duệ khẽ chau mày, quan sát xung quanh một vòng: “Theo tôi đi ra phía sau xem thử.”

Không chờ Lý Đại Hùng trả lời, cô đã phóng ra phía sau tượng Phật. 

Ngôi miếu hoang này thật sư khá lớn, nhưng lúc đầu bọn họ không để ý đến phía sau miếu còn có một khu rừng nữa.

Khu rừng xem ra khá nhỏ, cây cối lưa thưa, nhưng vào lúc ban đêm, cảm thấy nó đặc biệt u ám, trong bóng cây đu đưa...

“Mẹ ơi, Khỉ này, sao tôi nhìn thấy trên cái cây kia có treo cái gì đó giống như một người...” 

Lý Đại Hùng cầm lấy Phong Lôi Cung, Hàng Lực của hắn cũng chỉ cao hơn Cố Duệ một chút, nên cũng chỉ có thể bắn ra một mũi tên, do vậy hắn vô cùng thận trọng.

Phong Lôi Cung tuy rằng khi dùng rất bá đạo, nhưng cũng tiêu tốn rất nhiều năng lượng.

Cố Duệ cũng lẳng lặng siết chặt chiếc nhẫn Tử Mẫu Phi Diệm. 

Hai người chầm chậm tiến lại gần cái cây có treo bóng người kia…. Không hẹn mà gặp, cả hai đều đồng thời nhớ đến Vương Thanh.

Lột da người!

Sắc mặt Cố Duệ rất khó coi, không phải lại gặp phải miêu yêu có khẩu vị nặng như vậy chứ? 

Toàn thân phòng bị, hai người nhìn kỹ cái cây kia, lập tức sững sờ.

Bóng người này… Kỳ thực là một nhánh cây bị gãy rũ xuống mà thôi, trong bóng đêm nhìn thoáng qua rất giống như treo người chết.

Cố Duệ nhìn cái thân cây sần sùi to lớn này này, dường như có điều gì suy nghĩ. 

Cái nhánh cây này… quá thô.

Không hài hòa.

“Phù, dọa chết tôi rồi, tôi còn tưởng là Yêu Yêu, ai da, cái miệng thúi của tôi.” Lý Đại Hùng biết bản thân đã nói lời xúi quẩy, liền lập tức vả miệng mình, nhưng Cố Duệ lại mạnh mẽ kéo ra, gót giày đẩy nhẹ một cái, một viên đất bay lên, bốp! 

Nó đánh vào thân cây, thân cây bật ra độ cong, đột nhiên có bóng đen từ phía sau nó phóng ra, dường như đã bị kinh động.

Tốc độ của cái bóng đen này rất nhanh, phóng đi như quỷ mị, bay vèo tới một cái cây khác cách đó ba bốn mét.

Lý Đại Hùng mắt tinh, đã nhìn thấy rõ ràng. 

“Là mèo!”

Là một con miêu yêu.

Con miêu yêu này vốn đã bị Cố Duệ đánh cho một trận, lần này lại bị cô nhìn ra nơi ẩn nấp, đương nhiên vừa cố kỵ vừa oán hận, đôi mắt mèo xanh lè hung hãn nhìn chằm chằm hai người Cố Duệ, nó cất tiếng kêu, từ trong rừng những âm thanh thưa thớt truyền đến. 

“Là chuột, cẩn thận.”

Cố Duệ vừa dặn dò Lý Đại Hùng, vừa móc từ trong tay nải ra Sí Quang Hoàn được Nhạc Nhu tặng cho.

Rắc! 

Sí Quang Hoàn phát ra ánh sáng trắng trên mặt đất.

Có ánh sáng, những con chuột kia nhất thời bị kích thích mạnh mà mù mắt.

Lý Đại Hùng đã chuyển Phong Lôi Cung ra đeo sau lưng, rút lấy bội đao bên hông. 

Hàng Khí và binh khí phàm nhân dùng song song với nhau, đây chính là phương thức sử dụng của những Hàng Sư không có Hàng Lực mạnh mẽ.

Thanh đao này là Thanh Vũ tặng... hài dà, người nghèo là vậy, ngay cả trang bị cũng là do đại gia tiếp tế.

Đao của Thanh Vũ đương nhiên là rất tốt, rất tinh tế, tuy rằng không phải là hoành đao chuyên dụng của Đại Lý, nhưng so với một món binh khí bình thường thì lợi hại hơn rất nhiều, hắn xông lên chém hai ba nhát đao liền giết chết mấy con chuột đen to lớn xung quanh. 

Vào lúc này, ngón tay Cố Duệ đã ấn vào trên chiếc nhẫn, Tử Mẫu Phi Diệm Nỏ nhắm thẳng vào con miêu yêu nhất thời bị ánh sáng trắng làm lóa mắt, tập trung sức lực chuẩn bị bắn...

Nhưng cũng ngay trong khoảnh khác này, một luồng ánh sáng từ trong rừng đột nhiên bay đến.

Ầm! 

Ánh sáng đánh lên thân cây nơi con miêu yêu đứng đó, không đánh trúng, ngược lại khiến cho nó tỉnh lại, trực tiếp xông ra.

Nhờ ánh sáng trắng, Cố Duệ nhìn thấy hai người từ phía đối diện xông đến.

Một nam một nữ, đều còn rất trẻ, y phục ăn mặc cũng thông thường, ầy, trong tay đều có Hàng Khí, trong tay người nam là đao, trong tay người nữ là kiếm, luồng ánh sáng vừa nãy chính là mũi kiếm dùng Hàng Lực ép vào bắn ra. 

Lực đạo không tệ, chỉ là ngắm không tốt, nên đánh lệch sang một bên.

Con miêu yêu đáp trên một cái cây khác, cất tiếng kêu, đám chuột xung quanh liền vây bốn người lại.

“Sư muội, đám chuột đen này là do miêu yêu nuôi dưỡng, trên người có yêu khí, đừng để bị cắn trúng, nếu không sẽ làm thương tổn thể phách.” 

“Nếu không phải vừa nãy con miêu yêu này bị mấy kẻ dư thừa kia quấy rầy, muội đã sớm đánh chết nó, làm gì cho nó có cơ hội triệu hồi nhiều chuột đen đến như vậy!”

Hai sư huynh muội này, một xướng một tùy, vốn dĩ Cố Duệ còn định mọi người liên thủ cùng nhau đối phó, lúc này cô chỉ cười lạnh.

Đây là đệ tử môn phái nào, sao lại không biết nhục như vậy. 

Lý Đạ Hùng càng thấy không vui, thiên hạ này, người như Nhạc nhu cô nương, vừa xinh đẹp tốt bụng, vừa thông minh rộng lượng quả nhiên cực hiếm, hừ, hừ!

Nghe Lý Đại Hùng hừ hai tiếng, cặp nam nữ kia cũng không vui, đồng loạt rút đao kiếm, dùng lực tiêu diệt đám chuột đen kia, sau đó liếc nhìn Đại Hùng, chẳng qua là một kẻ dùng thanh đao phàm nhân để chém chuột.

Cao thấp đã phân rõ ràng. 

Nữ tử cười lạnh: “Chỉ là mấy kẻ phàm nhân lại đến nơi này tìm chết, đúng là không biết điều.”

Lời này vừa nói xong, tên sư huynh bên kia đã hét lên: “Súc sinh kia muốn chạy sao?”

Đúng vậy, con miêu yêu kia nhìn thấy có nhiều người liền muốn bỏ chạy, nó đã phóng ra mười mấy mét cách đó, mắt nhìn thấy yêu miêu sắp thoát ra khỏi khu rừng… 

Sư huynh muội đều xông lên, sau đó… ngọn lửa đỏ rực từ phía sau bọn họ bắn tới, lướt qua, chớp mắt bắn hạ con miêu yêu đang nhảy trên không trung, thậm chí xuyên qua cả cái cây đại thụ đối diện. Ầm! Phi Diệm Tiễn xuyên qua thân cây, cái thân cây kia trực tiếp bị lửa thiêu hóa thành bụi. Lý Đại Hùng nghe thấy tiếng mèo kêu thảm thiết, trước mắt là con miêu yêu lơ lửng trên không trung toàn thân hừng hực lửa đỏ, tiếng kêu của nó vô cùng thê lương, nhưng chỉ trong phút chốc liền rơi xuống mặt đất hóa thành tro bụi.

Cặp nam nữ kia trong phút chốc câm nín, ánh mắt trợn trừng nhìn Cố Duệ vừa bắn ra mũi tên kia.

Chỉ thấy trong khu rừng âm u tối mịt, dưới ánh lửa rực rỡ, một cô nương dung nhan thanh tú, nước da trắng nõn như ngọc, đuôi chân mày hất xéo, khóe mắt nhếch lên, đôi môi đang đặt cạnh chiếc nhẫn thổi một hơi. 

“Thật ngại quá, phàm nhân qua đường, khiến các vị chê cười rồi.”

Sư huynh muội: “…”

Chapter
1 Chương 1: Cố Gia Kỳ Nhân
2 Chương 2: Bà Mối
3 Chương 3: Chàng Trai
4 Chương 4: Giết! Tiêu Diệt?
5 Chương 5: Giằng Co
6 Chương 6: Vớt Xác
7 Chương 7: Rốt Cuộc Cô Là Ai?
8 Chương 8: Mò Vàng
9 Chương 9: Đại Nhân
10 Chương 10: Phạm Dương Lư Thị
11 Chương 11: Chim Cú Núi Và Thôn Tiểu Dương
12 Chương 12: Xuống Nước Và Canh Rong Biển
13 Chương 13: Thi Thể Dưới Đáy Nước
14 Chương 14: Ném Bao Nhiêu Tảng Đá?
15 Chương 15: Đọc Nhiều Sách
16 Chương 16: Cực Cô
17 Chương 17: Nhà Họ Xa
18 Chương 18: Cát Dạ Quang
19 Chương 19: Xung Hỉ
20 Chương 20: Tập Kích Ban Đêm
21 Chương 21: Có Lên Hay Không!
22 Chương 22: Nghi Ngờ
23 Chương 23: Ngôi Nhà Ma
24 Chương 24: Phương Pháp Phá Vỡ Huyễn Thuật
25 Chương 25: Xác Giấu Trong Tường Và Người Đó!
26 Chương 26: Mật Thất Trong Lầu Các
27 Chương 27: Xa Phu Nhân
28 Chương 28: Hy Sinh Vì Nước
29 Chương 29: Ám Sát
30 Chương 30: Nhà Lao
31 Chương 31: Lý Mãnh
32 Chương 32: Vẫn Ở Trên Đường...
33 Chương 33: Hoài Nghi
34 Chương 34: Vấn Đề
35 Chương 35: Tha Thứ
36 Chương 36: Lều Bán Trà
37 Chương 37: Ông Lão 18+
38 Chương 38: Treo Ngược, Ánh Trăng Đong Đầy Trời Đất
39 Chương 39: Hồ Thái Khuê
40 Chương 40: Đóng Cửa Lại Nhé?
41 Chương 41: Ko!
42 Chương 42: Tổ Sư Gia Mấy Người Cũng Làm Vậy Sao?
43 Chương 43: Ngủ Với Ai?
44 Chương 44: Ba Điểm Quan Trọng Của Hàng Đạo
45 Chương 45: Ba Ải, Mưa Đêm
46 Chương 46: Sơn Quỷ
47 Chương 47: Thi Thể Nam Dưới Mưa
48 Chương 48: Một Con Gà
49 Chương 49: Hàng Tự Và Trí Nhớ
50 Chương 50: Thời Gian Như Bóng Câu Qua Cửa Sổ
51 Chương 51: Qua Ải?
52 Chương 52: Khách Đến
53 Chương 53: Vụ Án Cây Lựu
54 Chương 54: Mạng Người Quan Trọng
55 Chương 55: Mất Tích
56 Chương 56: Đêm Tỏ Tình
57 Chương 57: Cuộc Sống Về Đêm Và Ngồi Xổm Trong Nhà Xác
58 Chương 58: Mùi Chua Và Mùi Hương
59 Chương 59: Cào Nát Mặt
60 Chương 60: Có! Không Có!
61 Chương 61: Dấu Vết
62 Chương 62: Cái Gì Cũng Có Thể Thử Khi Tuyệt Vọng
63 Chương 63: Sống?
64 Chương 64: Bọ Hung Máu
65 Chương 65: Cũng Không Phải Bị Mù!
66 Chương 66: Cậu Nhóc Cầm Ná
67 Chương 67: Thích À? Tôi Cũng Thế
68 Chương 68: Giếng? Phía Dưới Có Gì?
69 Chương 69: Độc
70 Chương 70: Cảm Kích
71 Chương 71: Túi Thơm
72 Chương 72: Phân Tích
73 Chương 73: Người Chết, Dụng Cụ Giả Thi Thể
74 Chương 74: Vụ Án Thứ Hai
75 Chương 75: Đi Câu Đêm
76 Chương 76: Người Giả?
77 Chương 77: Thiết Chùy! Chết Rồi?
78 Chương 78: Muốn Ngủ Cùng Chị?
79 Chương 79: Ruồi Nhặng
80 Chương 80: Chỉ Là Nữ Thôi Mà
81 Chương 81: Phu Canh Và Ăn Trộm
82 Chương 82: Nấu Canh
83 Chương 83: Khổng Động Sinh
84 Chương 84: Tơ Máu
85 Chương 85: Hai Người Chết, Hai Hung Thủ!
86 Chương 86: Anh Họ
87 Chương 87: Giải Rượu
88 Chương 88: Đợi Một Người
89 Chương 89: Không Cam Lòng
90 Chương 90: Nhị Phu Nhân
91 Chương 91: Chết Có Đôi
92 Chương 92: Triệu Tử Kỳ
93 Chương 93: Quan Với Quan
94 Chương 94: Hẻm Mộc Đồng
95 Chương 95: Thổ Ngập Đáp
96 Chương 96: Ngọc Đuôi Cá
97 Chương 97: Giấu Thi Thể?
98 Chương 98: Xương Thịt Heo Xào
99 Chương 99: Đường Nước Ngầm
100 Chương 100: Xảo Quyệt
101 Chương 101: Vô Sỉ?
102 Chương 102: Đùa Tôi À?
103 Chương 103: Một Cái Động
104 Chương 104: Tên Da Xanh
105 Chương 105: Dưới Nước!
106 Chương 106: Cuộn Tơ
107 Chương 107: Kiểu Này Thì Đánh Kiểu Gì!
108 Chương 108: Kẻ Ngu Xuẩn Thật Sự!
109 Chương 109: Tuyển Thủ Dụ Quái Số Một
110 Chương 110: Sẽ Chết
111 Chương 111: Rồng Trong Kính!
112 Chương 112: Con Đường Bí Mật Dưới Đất
113 Chương 113: Đời Có Khi Nào Không Biệt Li
114 Chương 114: Bảng Nhãn Nhà Họ Trần
115 Chương 115: Lại Là Vườn Trái Cây
116 Chương 116: Thôn Ẩn Nguyệt
117 Chương 117: Rình Trộm
118 Chương 118: Ăn Ngựa
119 Chương 119: Cự Xà
120 Chương 120: Nhân Vật Hung Ác
121 Chương 121: Dưới Lò
122 Chương 122: Khổng Nhị Thúc, Tam Quốc Mộ
123 Chương 123: Đào Tẩu Ban Đêm?
124 Chương 124: May Mắn
125 Chương 125: Cầm Thú!
126 Chương 126: Áo Choàng Lớn
127 Chương 127: Hắn Dẫn Tới
128 Chương 128: Một Kích Tất Trúng!
129 Chương 129: Đánh Chết, Bại Lộ, Chia Của?
130 Chương 130: Quan Hệ Nam Nữ Không Bình Thường?
131 Chương 131: Lộc Hợi, Quân Thục
132 Chương 132: Cây Mục
133 Chương 133: Xác Dưới Cây
134 Chương 134: Ngũ Hành Hữu Thủy
135 Chương 135: Vén Rèm
136 Chương 136: Xác Chết Vùng Dậy
137 Chương 137: Lôi Vũ
138 Chương 138: Lên Núi, Lên Núi
139 Chương 139: Hề Nang
140 Chương 140: Dã Cẩu
141 Chương 141: Vết Nứt
142 Chương 142: Hy Vọng
143 Chương 143: Mê Hoặc
144 Chương 144: Hố Lớn
145 Chương 145: Thông Đạo Lõm Vào
146 Chương 146: Có Sờ Không?
147 Chương 147: Lầu Bia Đá
148 Chương 148: Lầu Trúc Trong Núi
149 Chương 149: Thượng Thất Tinh
150 Chương 150: Ăn Cỏ
151 Chương 151: Sư Phụ Đến Rồi!
152 Chương 152: Hùng Hoàng
153 Chương 153: Cô Muốn Sao, Cho Cô Hết
154 Chương 154: Thất Tinh Thập Tam Quan
155 Chương 155: Mở Quan Tài, Nhấc Thi Thể
156 Chương 156: Lỗ Đại Sư
157 Chương 157: Thiên Tuyết Thiền, Lão Gừng Già Đầu Trọc
158 Chương 158: Cương Thi Sống Dậy, Ra Khỏi Mộ
159 Chương 159: Tuyệt Sắc
160 Chương 160: Hàng Sư Chân Chính
161 Chương 161: Du Thi, Mồi Nhử
162 Chương 162: Dẫn Thi
163 Chương 163: Thỏ Khôn Ba Hang
164 Chương 164: Chiếc Thuyền
165 Chương 165: Lỗ, Lộc!
166 Chương 166: Pháo Lép
167 Chương 167: Nói Nhiều Quá
168 Chương 168: Thay Thế
169 Chương 169: Khí Thế
170 Chương 170: Nhận Chủ
171 Chương 171: Thanh hà thôi lương
172 Chương 172: Trên thuyền
173 Chương 173: Ôm một cái?
174 Chương 174: Tôi thích cô
175 Chương 175: Miếu cổ, đi tiểu
176 Chương 176: Phàm nhân qua đường, chê cười rồi!
177 Chương 177: Ngọc nương
178 Chương 178: Thần tiêu bạch hạc
179 Chương 179: Cái hố thật lớn
180 Chương 180: Nữ thần tha mạng
181 Chương 181: Xác ướp
182 Chương 182: Xung đột, đánh!
183 Chương 183: Tức giận!
184 Chương 184: Nghiêm trị?
185 Chương 185: Phần lãi
186 Chương 186: Yêu nghiệt a!
187 Chương 187: Hắn đào mộ tổ tiên ngươi?
188 Chương 188: Xuống nước
189 Chương 189: Kiềm chế chút
190 Chương 190: Trưởng thành
Chapter

Updated 190 Episodes

1
Chương 1: Cố Gia Kỳ Nhân
2
Chương 2: Bà Mối
3
Chương 3: Chàng Trai
4
Chương 4: Giết! Tiêu Diệt?
5
Chương 5: Giằng Co
6
Chương 6: Vớt Xác
7
Chương 7: Rốt Cuộc Cô Là Ai?
8
Chương 8: Mò Vàng
9
Chương 9: Đại Nhân
10
Chương 10: Phạm Dương Lư Thị
11
Chương 11: Chim Cú Núi Và Thôn Tiểu Dương
12
Chương 12: Xuống Nước Và Canh Rong Biển
13
Chương 13: Thi Thể Dưới Đáy Nước
14
Chương 14: Ném Bao Nhiêu Tảng Đá?
15
Chương 15: Đọc Nhiều Sách
16
Chương 16: Cực Cô
17
Chương 17: Nhà Họ Xa
18
Chương 18: Cát Dạ Quang
19
Chương 19: Xung Hỉ
20
Chương 20: Tập Kích Ban Đêm
21
Chương 21: Có Lên Hay Không!
22
Chương 22: Nghi Ngờ
23
Chương 23: Ngôi Nhà Ma
24
Chương 24: Phương Pháp Phá Vỡ Huyễn Thuật
25
Chương 25: Xác Giấu Trong Tường Và Người Đó!
26
Chương 26: Mật Thất Trong Lầu Các
27
Chương 27: Xa Phu Nhân
28
Chương 28: Hy Sinh Vì Nước
29
Chương 29: Ám Sát
30
Chương 30: Nhà Lao
31
Chương 31: Lý Mãnh
32
Chương 32: Vẫn Ở Trên Đường...
33
Chương 33: Hoài Nghi
34
Chương 34: Vấn Đề
35
Chương 35: Tha Thứ
36
Chương 36: Lều Bán Trà
37
Chương 37: Ông Lão 18+
38
Chương 38: Treo Ngược, Ánh Trăng Đong Đầy Trời Đất
39
Chương 39: Hồ Thái Khuê
40
Chương 40: Đóng Cửa Lại Nhé?
41
Chương 41: Ko!
42
Chương 42: Tổ Sư Gia Mấy Người Cũng Làm Vậy Sao?
43
Chương 43: Ngủ Với Ai?
44
Chương 44: Ba Điểm Quan Trọng Của Hàng Đạo
45
Chương 45: Ba Ải, Mưa Đêm
46
Chương 46: Sơn Quỷ
47
Chương 47: Thi Thể Nam Dưới Mưa
48
Chương 48: Một Con Gà
49
Chương 49: Hàng Tự Và Trí Nhớ
50
Chương 50: Thời Gian Như Bóng Câu Qua Cửa Sổ
51
Chương 51: Qua Ải?
52
Chương 52: Khách Đến
53
Chương 53: Vụ Án Cây Lựu
54
Chương 54: Mạng Người Quan Trọng
55
Chương 55: Mất Tích
56
Chương 56: Đêm Tỏ Tình
57
Chương 57: Cuộc Sống Về Đêm Và Ngồi Xổm Trong Nhà Xác
58
Chương 58: Mùi Chua Và Mùi Hương
59
Chương 59: Cào Nát Mặt
60
Chương 60: Có! Không Có!
61
Chương 61: Dấu Vết
62
Chương 62: Cái Gì Cũng Có Thể Thử Khi Tuyệt Vọng
63
Chương 63: Sống?
64
Chương 64: Bọ Hung Máu
65
Chương 65: Cũng Không Phải Bị Mù!
66
Chương 66: Cậu Nhóc Cầm Ná
67
Chương 67: Thích À? Tôi Cũng Thế
68
Chương 68: Giếng? Phía Dưới Có Gì?
69
Chương 69: Độc
70
Chương 70: Cảm Kích
71
Chương 71: Túi Thơm
72
Chương 72: Phân Tích
73
Chương 73: Người Chết, Dụng Cụ Giả Thi Thể
74
Chương 74: Vụ Án Thứ Hai
75
Chương 75: Đi Câu Đêm
76
Chương 76: Người Giả?
77
Chương 77: Thiết Chùy! Chết Rồi?
78
Chương 78: Muốn Ngủ Cùng Chị?
79
Chương 79: Ruồi Nhặng
80
Chương 80: Chỉ Là Nữ Thôi Mà
81
Chương 81: Phu Canh Và Ăn Trộm
82
Chương 82: Nấu Canh
83
Chương 83: Khổng Động Sinh
84
Chương 84: Tơ Máu
85
Chương 85: Hai Người Chết, Hai Hung Thủ!
86
Chương 86: Anh Họ
87
Chương 87: Giải Rượu
88
Chương 88: Đợi Một Người
89
Chương 89: Không Cam Lòng
90
Chương 90: Nhị Phu Nhân
91
Chương 91: Chết Có Đôi
92
Chương 92: Triệu Tử Kỳ
93
Chương 93: Quan Với Quan
94
Chương 94: Hẻm Mộc Đồng
95
Chương 95: Thổ Ngập Đáp
96
Chương 96: Ngọc Đuôi Cá
97
Chương 97: Giấu Thi Thể?
98
Chương 98: Xương Thịt Heo Xào
99
Chương 99: Đường Nước Ngầm
100
Chương 100: Xảo Quyệt
101
Chương 101: Vô Sỉ?
102
Chương 102: Đùa Tôi À?
103
Chương 103: Một Cái Động
104
Chương 104: Tên Da Xanh
105
Chương 105: Dưới Nước!
106
Chương 106: Cuộn Tơ
107
Chương 107: Kiểu Này Thì Đánh Kiểu Gì!
108
Chương 108: Kẻ Ngu Xuẩn Thật Sự!
109
Chương 109: Tuyển Thủ Dụ Quái Số Một
110
Chương 110: Sẽ Chết
111
Chương 111: Rồng Trong Kính!
112
Chương 112: Con Đường Bí Mật Dưới Đất
113
Chương 113: Đời Có Khi Nào Không Biệt Li
114
Chương 114: Bảng Nhãn Nhà Họ Trần
115
Chương 115: Lại Là Vườn Trái Cây
116
Chương 116: Thôn Ẩn Nguyệt
117
Chương 117: Rình Trộm
118
Chương 118: Ăn Ngựa
119
Chương 119: Cự Xà
120
Chương 120: Nhân Vật Hung Ác
121
Chương 121: Dưới Lò
122
Chương 122: Khổng Nhị Thúc, Tam Quốc Mộ
123
Chương 123: Đào Tẩu Ban Đêm?
124
Chương 124: May Mắn
125
Chương 125: Cầm Thú!
126
Chương 126: Áo Choàng Lớn
127
Chương 127: Hắn Dẫn Tới
128
Chương 128: Một Kích Tất Trúng!
129
Chương 129: Đánh Chết, Bại Lộ, Chia Của?
130
Chương 130: Quan Hệ Nam Nữ Không Bình Thường?
131
Chương 131: Lộc Hợi, Quân Thục
132
Chương 132: Cây Mục
133
Chương 133: Xác Dưới Cây
134
Chương 134: Ngũ Hành Hữu Thủy
135
Chương 135: Vén Rèm
136
Chương 136: Xác Chết Vùng Dậy
137
Chương 137: Lôi Vũ
138
Chương 138: Lên Núi, Lên Núi
139
Chương 139: Hề Nang
140
Chương 140: Dã Cẩu
141
Chương 141: Vết Nứt
142
Chương 142: Hy Vọng
143
Chương 143: Mê Hoặc
144
Chương 144: Hố Lớn
145
Chương 145: Thông Đạo Lõm Vào
146
Chương 146: Có Sờ Không?
147
Chương 147: Lầu Bia Đá
148
Chương 148: Lầu Trúc Trong Núi
149
Chương 149: Thượng Thất Tinh
150
Chương 150: Ăn Cỏ
151
Chương 151: Sư Phụ Đến Rồi!
152
Chương 152: Hùng Hoàng
153
Chương 153: Cô Muốn Sao, Cho Cô Hết
154
Chương 154: Thất Tinh Thập Tam Quan
155
Chương 155: Mở Quan Tài, Nhấc Thi Thể
156
Chương 156: Lỗ Đại Sư
157
Chương 157: Thiên Tuyết Thiền, Lão Gừng Già Đầu Trọc
158
Chương 158: Cương Thi Sống Dậy, Ra Khỏi Mộ
159
Chương 159: Tuyệt Sắc
160
Chương 160: Hàng Sư Chân Chính
161
Chương 161: Du Thi, Mồi Nhử
162
Chương 162: Dẫn Thi
163
Chương 163: Thỏ Khôn Ba Hang
164
Chương 164: Chiếc Thuyền
165
Chương 165: Lỗ, Lộc!
166
Chương 166: Pháo Lép
167
Chương 167: Nói Nhiều Quá
168
Chương 168: Thay Thế
169
Chương 169: Khí Thế
170
Chương 170: Nhận Chủ
171
Chương 171: Thanh hà thôi lương
172
Chương 172: Trên thuyền
173
Chương 173: Ôm một cái?
174
Chương 174: Tôi thích cô
175
Chương 175: Miếu cổ, đi tiểu
176
Chương 176: Phàm nhân qua đường, chê cười rồi!
177
Chương 177: Ngọc nương
178
Chương 178: Thần tiêu bạch hạc
179
Chương 179: Cái hố thật lớn
180
Chương 180: Nữ thần tha mạng
181
Chương 181: Xác ướp
182
Chương 182: Xung đột, đánh!
183
Chương 183: Tức giận!
184
Chương 184: Nghiêm trị?
185
Chương 185: Phần lãi
186
Chương 186: Yêu nghiệt a!
187
Chương 187: Hắn đào mộ tổ tiên ngươi?
188
Chương 188: Xuống nước
189
Chương 189: Kiềm chế chút
190
Chương 190: Trưởng thành