Chương 174: Tố Tố

Editor: Xám

Đột phá vòng vây khỏi sơn trang Minh Nguyệt, chỉ là khởi đầu của chiến sự. Tần Cửu biết, chiến sự tiếp theo càng thêm tàn khốc. Thiên Thần tông mưu đồ nhiều năm, trận chiến này sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy. Quả nhiên sự việc cũng giống như Tần Cửu nghĩ, khi bọn họ xuống núi đến Lệ Kinh, mới phát hiện Thiên Thần tông đã liên thủ với nghịch tặc trong cung, đánh vào kinh sư.

Mười lăm tháng tám, vốn là ngày đoàn viên. Thế nhưng, chiến sự liên tiếp, nhất định sẽ khiến rất nhiều gia đình không thể đoàn viên nữa. Những năm gần đây, tình hình của Đại Dục quốc vẫn xem như là an ổn, nhưng giống như dòng sông, phía dưới vẻ yên bình không một gợn sóng, thực chất đã sớm có sóng ngầm mãnh liệt. Cũng không ai biết, cơn biến động đã ấp ủ nhiều năm này sẽ bộc phát trong đêm trung thu.

Sau khi xuống núi, Tần Cửu lập tức nhanh chóng triệu tập người trong Tố Y cục, ngay từ trước lúc vào núi, nàng đã nghi ngờ đêm nay Liên Ngọc Nhân có khả năng nhân cơ hội Nhan Túc nổi dậy mà mưu nghịch, đã sớm báo trước cho những người này. Những người này đến rất nhanh, mặc dù số người không quá ngàn người, nhưng những người này rèn luyện trên giang hồ nhiều năm, khá hiểu rõ võ công tà môn trên giang hồ, nhất là dùng để đối phó với một số cao thủ võ công trong Thiên Thần tông.

Quân Phong thành do Nhiếp Nhân thống lĩnh đến đây cứu viện kịp thời, phối hợp với quân Vân thành của Nhan Túc. Từ lúc Tần Cửu luyện võ công đến nay, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy sự thảm khốc của chiến sự. Cũng chính vào đêm này, biên cương phía bắc truyền đến tin tức quân sự, Bắc Diệp quốc có động tĩnh dị thường. Bởi vậy đại quân không dám tùy tiện xuôi nam, vậy nên, trọng trách giành lại kinh sư đã rơi xuống người quân đội trước mắt này. Chiến đấu ác liệt hai ngày hai đêm, sự thảm khốc trong đó là những thứ cả đời Tần Cửu khó quên.  

Mãi cho đến hoàng hôn của một đêm, cuối cùng đã thành công tấn công vào kinh thành, Thiên Thần tông tổn thất nặng nề, không thể trở thành mối họa của Dục quốc nữa.

Chỉ là đến cuối cùng, tông chủ Liên Ngọc Nhân của Thiên Thần tông đã chạy thoát cùng với môn chủ thuộc hạ của hắn. Điều này khiến lòng Tần Cửu trĩu nặng, sự chạy trốn của Liên Ngọc Nhân, khiến nàng cảm thấy sự việc sẽ không hề kết thúc dễ dàng.

Nàng cẩn thận hồi tưởng lại chiến sự mấy ngày nay, chỉ cảm thấy hiểm càng thêm hiểm.

Tại sơn trang Minh Nguyệt, nếu như khúc nhạc ma âm của Tiêu Nhạc Bạch thực hiện được, Khánh Đế cùng với thần tử quan trọng của ngài sẽ mất mạng. Mà tấn công núi Cửu Mạn sau đó, nếu như Trương Ngọc Lan làm được, Nhan Túc có thể sẽ không may trúng độc thân vong. Sau đó chắc hẳn Liên Ngọc Nhân còn đối phó với Nhan Duật, để từng người của Nhan gia gặp nạn nguy hiểm trong chiến tranh, như thế, Liên Ngọc Nhân tiếp tục chiếm đóng kinh sư, cả thiên hạ này, chính là của hắn rồi.

Đến lúc đó, nếu như hắn muốn danh chính ngôn thuận, Tần Cửu đột nhiên nghĩ tới đứa bé của Nhan Túc trong bụng Tô Vãn Hương.

Kèm cặp hoàng tử duy nhất này của Nhan gia để ngồi vững thiên hạ.

Như vậy, có phải có thể chứng tỏ, Tô Vãn Hương có khả năng có liên quan đến Liên Ngọc Nhân hay không?

Một buổi hoàng hôn nọ, gió thu tiêu điều, mây hồng như máu đọng lại phía chân trời. Trong lúc các binh sĩ đang thu dọn tàn cuộc của chiến sự Tần Cửu đứng trên chiến trường vùng ngoại ô Lệ Kinh, binh sĩ phía trước phía sau đều bị thương, máu vương đầy khắp núi đồi, nhuộm đỏ y phục của mọi người, nhuộm đỏ cả đất đai dưới chân. Gió mang theo mùi máu thổi tới từ phía sau, sự lạnh giá đó giống như có thể luồn vào đến khớp xương, dường như mùa thu đã qua rồi.

Đây là lần đầu tiên sau khi Tần Cửu học thành võ công nhìn thấy chiến trường thật sự, không ngừng có người ngã xuống, có người bị thương, có người chết đi, hai bên đỏ mắt chém giết.

Tần Cửu thở dài một tiếng.

Gió thu quét qua cỏ khô, mang theo mùi máu tanh và vị đắng chát.

Một hồi tiếng vang tinh tế truyền đến, Tần Cửu chậm rãi xoay người lại, chỉ thấy Hổ Trảo không biết từ lúc nào đã đứng trong bụi cỏ khô cách nàng không xa.

Hổ Trảo hình như gầy hơn lần nàng nhìn thấy ở Minh Nguyệt sơn trang một chút, nhìn qua hình như có chút mất tinh thần. Nhưng trong khoảnh khắc Tần Cửu quay đầu, ánh mắt mờ mịt của Hổ Trảo chăm chú dừng lại trên người Tần Cửu, nó hung phấn kêu lên một tiếng, lung cong lại, người nhảy vút, lập tức nhảy vọt về phía nàng.

Một nữ tử Tố Y cục đứng bên cạnh nàng thấy thế, nhún người nghênh đón, vung chưởng lập tức vỗ về phía đầu Hổ Trảo.

Tần Cửu kinh hãi, khung thêu hoa trong tay vung lên, vài sợi tơ bắn ra ngoài, quấn chi chít lên cổ tay nữ tử.

"Dừng tay!" Tần Cửu thấp giọng nói.

Nữ tử thu lại lực của chưởng, nhìn Hổ Trảo lướt qua cạnh mình, nhào về phía Tần Cửu, đụng ngã nàng xuống mặt đất.

Nữ tử Tố Y cục không hiểu vì sao Tần Cửu lại ngăn mình, chờ đến khi nhìn thấy hai móng của Hổ Trảo vắt lên vai Tần Cửu, ngửi tới ngửi lui trên người Tần Cửu, còn thỉnh thoảng thè lưỡi, muốn liếm lên mặt Tần Cửu một cái, cái đuôi lại càng vui sướng đung đưa qua lại, rõ ràng là bộ dạng rất nịnh nọt, rất thân thiết.

Nử tử ngây người.

Tần Cửu ôm lấy đầu Hổ Trảo, kéo nó xuống khỏi người, liếc trái liếc phải giống như kẻ trộm, thấy ngoài nữ tử Tố Y cục này ra, không hề có ai khác chú ý đến nơi này. Nàng vội vàng bò dậy từ dưới đất, kéo Hổ Trảo đến một nơi không có ai.

Nàng vỗ vỗ đầu Hổ Trảo, nhỏ giọng nói: "Hổ Trảo, sau này đừng tới tìm ta nữa, được không?"

Hổ Trảo tròn mắt nhìn nàng, bất mãn nức nở một tiếng, ý là không được. Đuôi nó lắc lắc, cố tình đi qua đi lại quét vào vạt áo nàng, nói gì cũng không chịu đi.

"Vậy ta cho ngươi ăn ngon, sau khi ăn xong ngươi hãy đi, nếu không, ngươi quay lại ta sẽ đánh ngất ngươi đấy!" Tần Cửu vừa dỗ dành vừa uy hiếp.

Nàng lấy ra một miếng từ khô từ trong gói hành lý của nữ tử Tố Y cục bên cạnh, ném về phía Hổ Trảo. Thế nhưng, Hổ Trảo lại rất có khí phách không ăn, thậm chí ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn miếng thịt kia một cái. Ngược lại nghiêng đầu nhìn nàng, ý tứ là, người bảo ta ăn thịt rồi cút đi, ta còn lâu mới ăn đấy.

Tần Cửu cố ý đứng dậy rời đi, Hổ Trảo nhắm mắt theo đuôi đi theo nàng, nàng sang trái nó cũng sang trái, nàng sang phải nó cũng sang phải phải.

Rốt cuộc Tần Cửu không còn cách nào, cứ theo đà này, Hổ Trảo đang muốn như hình với bóng với nàng rồi. Nàng đang cân nhắc, có nên đánh ngất nó hay không, sau đó mình thừa cơ chạy trốn. Ý nghĩ này một khi đã nảy ra, Tần Cửu lập tức quyến định phải làm như vậy.

Ngay trước lúc nàng quyết định hành động, đầu tiên là nhìn tình hình xung quanh, sau đó, cả người nàng lập tức cứng tại đó.

Trên một sườn núi cao phía trước, không biết từ lúc nào Nhan Túc đã đứng ở đó, nhìn về phía nàng, duy trì tư thế dõi mắt nhìn xa.

Chiến bào màu trắng trên người hắn, lúc này đã nhuộm thành màu đỏ, sắc đỏ còn hừng hực hơn ngọn lửa, điều này khiến Tần Cửu đột nhiên nhớ tới dáng vẻ ngày hắn cưới Tô Vãn Hương. Hắn đang cười, lâu như vậy đến nay, lần đầu tiên Tần Cửu nhìn thấy trên mặt Nhan Túc hiện ra nụ cười như vậy. Chỉ là, đôi con ngươi giống như mặc ngọc (ngọc đen) kia, lại dần có khí tức ưu thương bao phủ.

Trong tích tắc này, dường như Tần Cửu lại nhìn thấy Nhan Túc của trước đây.

Không phải nam nhân đã phụ bạc nàng, không phải nam nhân bức vua thoái vị, mà là Nhan Túc, chính là Nhan Túc.

Tần Cửu cười khan hai tiếng, chậm rãi nói: "Con chó này là của ngươi phải không, ta nhớ ngươi gọi nó là Hổ Trảo, nó thật là hiểu tính người, ta cho nó ăn vài miếng thịt, nó đã trở nên thân thiết với ta rồi!" Đang nói, Hổ Trảo cọ vào bên cạnh nàng, vẫy đuôi bên cạnh nàng.

Từ trên sườn núi cao Nhan Túc chậm rãi di chuyển bước chân đi xuống, chiến đấu ác liệt hai ngày hai đêm, rốt cuộc hắn cũng đã bị thương, mặc dù bước đi nặng nề, nhưng không chậm, tựa hồ trong thoáng chốc, đã đến trước mặt Tần Cửu.

"Hổ Trảo của ta, nó chưa bao giờ ăn đồ người lạ cho nó!" Nhan Túc nhìn chằm chằm Tần Cửu với ánh mắt sáng quắc, chậm rãi nói.

"Đúng vậy, đúng vậy, ta nói tại sao nó không chịu ăn miếng thịt này chứ!” Tần Cửu chỉ vào miếng thịt vừa rồi đến nhìn Hổ Trảo cũng không thèm nhìn nói. Ai ngờ, có lẽ là để đối đầu với nàng, chính vào lúc này, Hổ Trảo lại cúi đầu ngậm miếng thịt kia, vui vẻ ăn. Tần Cửu lúng túng cười: "Ta cũng không tính là người lạ phải không, hôm ở Minh Nguyệt sơn trang, ta cũng xem như là từng gặp nó rồi, đúng không, Hổ Trảo!"

"Nói đến lần đó, ta nhớ là hình như Hổ Trảo nhào ra muốn cắn nàng, nó hoàn toàn xem nàng là người lạ mà! Hay là, thật ra lần đó nó hoàn toàn không phải nhào qua cắn nàng, mà giống như lần này, nhào qua thân thiết với nàng!" Giọng nói của Nhan Túc khàn khàn, từng chữ từng câu, nói ra cực chậm.

Tần Cửu ngẩn ra, nụ cười trên mặt từ từ biến mất, thì ra, hắn đã sớm nhìn thấy màn Hổ Trảo nhào qua vừa rồi.

Trong thoáng chốc, Tần Cửu đã hiểu ra.

Rõ ràng là Hổ Trảo không phải tự mình tìm tới, là do Nhan Túc cố ý thả ra để thăm dò mình. Hắn đã nghi ngờ nàng, ngay khi bọn họ chiến đấu dưới tháp Lãm Nguyệt, hắn nói tay nàng rất đẹp, vào lúc đó, đã nghi ngờ nàng rồi!

"Ta nghe nói, Cửu gia đã đàn một khúc《 Tố Tâm 》ở sơn trang Minh Nguyệt, mới giúp phần lớn người tránh khỏi ma âm xâm nhập, cứu được tính mạng mọi người, chỉ đáng tiếc ta không chính tai nghe thấy, chẳng biết hôm nay may mắn có thể nghe Cửu gia đích thân đánh đàn được không!" Giọng nói của Nhan Túc hơi ngừng, mang theo đau khổ.

Trái tim Tần Cửu đập nhanh, từ từ lùi lại hai bước, nhẹ giọng nói: "Hôm nay ta đã tổn thương nguyên khí, sợ là không thể đánh đàn nữa rồi, thật sự xin lỗi!"

"Tố Tố......" Nhan Túc đột nhiên sải bước lên trước một bước, đôi môi run rẩy, nhả ra hai chữ này giống như nói mê.

Tần Cửu thản nhiên cười nhẹ, híp mắt nhìn Nhan Túc nói: "Chắc là vương gia hồ đồ rồi phải không, ta tên là Tần Cửu, ngài có thể gọi ta là Cửu gia, cũng có thể gọi ta là Tần Cửu!"

Nhan Túc không nói lời nào, chỉnhìn nàng chằm chằm.

Chiều tà như máu, chiếu lên mặt hắn, tròng mắt hắn lấp lánh giống như thủy tinh, đánh thẳng vào trái tim Tần Cửu.

Bất kể chinh phạt thiên hạ thế nào, cho dù lãnh khốc vô tình ra sao, nhưng vào buổi hoàng hôn ráng chiều bao phủ này, hắn giống như một đứa trẻ, đứng ở trước mặt nàng.

Tần Cửu nhìn hắn một cái, ánh mắt lạnh giá hững hờ, giống như hồ Kính đóng băng, không dấy một gợn sóng. Nàng nhẹ buông Hổ Trảo ra, đứng thẳng người, xoay người sải bước rời đi.

Cho dù hắn nhận ra nàng, nàng và hắn cũng không còn gì để nói.

Những năm tháng trẻ tuổi ngông cuồng, ngọt ngào tươi đẹp kia, những năm tháng nàng đã từng cho là tốt đẹp nhất, hạnh phúc nhất, ngàn vàng cũng không đổi được nhất, bây giờ đã giống như phong cảnh trải qua sương tuyết, không nhìn thấy chút tươi đẹp nào nữa.

"Chúng ta đi thôi!" Tần Cửu nói với tùy tùng Tố Y cục đi theo bên cạnh nàng.

Sau lưng truyền đến một tràng tiếng vang liên tục dị thường, Tần Cửu không nhịn được nhíu mày, dừng bước.

Cuối cùng nàng vẫn quay đầu lại, chỉ thấy không biết từ lúc nào Nhan Túc đã ngã xuống mặt đất, hắn nằm sấp trên mặt đất. Chiến đấu kịch liệt suốt mấy ngày, thể lực vốn đã kiệt quệ, có lẽ còn bị thương, khiến nhìn hắn cực kỳ tiều tụy và tang thương. Thế nhưng, dáng vẻ hắn lúc này vẫn khiến Tần Cửu cảm thấy khó thở.

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2: Đoạt đèn
3 Chương 3: Bản sắc yêu nữ
4 Chương 4: Cởi y phục của hắn
5 Chương 5
6 Chương 6: Diêm Vương
7 Chương 7: Lại cởi y phục
8 Chương 8: Biển cạn đá mòn, gắn bó kề cận bên nhau
9 Chương 9: Không chỗ trốn tránh
10 Chương 10: Tỷ thí
11 Chương 11: Ngươi là ai?
12 Chương 12: Chuẩn bị cho ta bốn nam nhân
13 Chương 13: Nô tài đã không còn từ lâu rồi
14 Chương 14: Bạch Tố Huyên đã chết
15 Chương 15: Bị ép nhìn xuân cung sống
16 Chương 16: Mắt ta mù
17 Chương 17: Xuất thủy phù dung
18 Chương 18: Diễm phúc không mỏng
19 Chương 19: Đình thẩm
20 Chương 20: Thật muốn đâm mù mắt hắn
21 Chương 21: Tứ đại mỹ nhân của thúc
22 Chương 22: Nắm đấm của Cửu gia
23 Chương 23: Ngươi còn có trinh tiết sao
24 Chương 24: Giết gà dọa khỉ
25 Chương 25: Lăng Ba Đạp Bộ
26 Chương 26: Noãn quyên (Lụa tơ ấm áp)
27 Chương 27: Ma chú nhỏ máu
28 Chương 28: Rất đủ vị?
29 Chương 29: Vung tiền như rác
30 Chương 30: Ghét bỏ
31 Chương 31: Lễ Cầu Tuyết
32 Chương 32: Trừng phạt đúng tội
33 Chương 33: Ống tay áo phần phật
34 Chương 34: Trong mắt đều là y phục hoa Thược Dược
35 Chương 35: Tô Vãn Hương
36 Chương 36: Cả đài toàn là hương Mẫu Đơn
37 Chương 37: Người thuần khiết lương thiện
38 Chương 38: Có người không được như ý
39 Chương 39: Buông tay
40 Chương 40: Thương dân
41 Chương 41: Hoan lạc
42 Chương 42: Tiêu Nhạc Bạch
43 Chương 43: Chỉ như lần đầu gặp gỡ
44 Chương 44: Cuộc gặp gỡ trí mạng
45 Chương 45: Hàn mai tịch mịch nở về phía tuyết
46 Chương 46: Sợ lạnh
47 Chương 47: Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện
48 Chương 48: Mãn lâu hồng tụ chiêu
49 Chương 49: Hoa đán tuyệt sắc
50 Chương 50: Vô liêm sỉ đến cực điểm
51 Chương 51: Đánh cược
52 Chương 52: Xù lông
53 Chương 53: Dám chơi dám chịu
54 Chương 54: Yêu nghiệt ra ngoài lúc tắm
55 Chương 55: Pha trà lập thệ
56 Chương 56: Một hòn đá hạ ba con chim
57 Chương 57: Quỳnh Lâm yến
58 Chương 58: Ngọc đẹp sa xuống bùn
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62: Bản sắc Diêm Vương
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67: Áp đảo
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79: Uyên ương kề cổ
80 Chương 80: Một con chim cưỡi một con mèo
81 Chương 81: Hổ Trảo
82 Chương 82: Thân thiết
83 Chương 83: Dịu dàng
84 Chương 84: Quyến rũ thất thúc
85 Chương 85: Cười nhạo
86 Chương 86: Ngài không mệt sao
87 Chương 87: Đừng sợ
88 Chương 88: Tính kế
89 Chương 89: Lại lợi dụng bản vương?
90 Chương 90: Câu hồn
91 Chương 91: Bao che
92 Chương 92: Trong sạch
93 Chương 93: Khó dò
94 Chương 94: Hùng hổ dọa người
95 Chương 95: Mặc nàng sắp xếp
96 Chương 96: Ta cho ngươi dựa vào
97 Chương 97: Phải thương yêu lẫn nhau
98 Chương 98: Ôm ấp yêu thương
99 Chương 99: Hôn môi
100 Chương 100: Vĩnh viễn sẽ không trở thành tình nhân
101 Chương 101: Tình địch tranh giành
102 Chương 102: Mị lực quá lớn
103 Chương 103: Hôn hay không hôn
104 Chương 104: Niềm vui ban đầu
105 Chương 105: Thần tiên tỷ tỷ
106 Chương 106: Tức phụ nhi (Cô vợ trẻ)
107 Chương 107: Không có gì không thể thay thế
108 Chương 108: Kẻ thù không đội trời chung
109 Chương 109: Xin túi hương
110 Chương 110: Hôn lễ đệ nhất thiên hạ
111 Chương 111: Ban hôn
112 Chương 112: Ngọc Hoành, xin nhờ
113 Chương 113: Phượng Minh
114 Chương 114: Liên tục nhìn thấy một người già
115 Chương 115: Ngươi xem bản vương là bao cát sao
116 Chương 116: Thiết kế cạm bẫy
117 Chương 117: Vương quan thất châu
118 Chương 118: Đình biện
119 Chương 119: Ngươi có cất giữ chân dung của bản vương không
120 Chương 120: Lột sạch ăn ngay
121 Chương 121: Liên Ngọc Nhân
122 Chương 122: Ở lại cùng nhau nghỉ ngơi
123 Chương 123: Hắn thích nàng, nàng thích hắn?
124 Chương 124: Chuyện năm đó
125 Chương 125: Ngươi vô lễ với ta rồi sao
126 Chương 126: Tỷ thí
127 Chương 127: Liều mạng
128 Chương 128: Xin lỗi, đã làm bẩn y phục của ngài rồi
129 Chương 129: Lần đầu gặp gỡ (Cửu và thúc)
130 Chương 130: Đánh đàn
131 Chương 131: Gặp lại ở ôn tuyền là một cơn tai họa
132 Chương 132: Yêu quý sinh mệnh, rời xa yêu nghiệt
133 Chương 133: Ta am hiểu tìm mỹ nhân
134 Chương 134: Xuất giá
135 Chương 135: Lễ này không thể cử hành
136 Chương 136
137 Chương 137: Người mô phỏng nét chữ
138 Chương 138: Ăn ý
139 Chương 139: Khiêu khích
140 Chương 140: Có phải nàng đã… gì đó không
141 Chương 141: Tô Thanh sụp đổ
142 Chương 142: Kinh hãi đau đớn
143 Chương 143: Ta là Bạch Tú Cẩm
144 Chương 144: Nhìn ngươi một chút
145 Chương 145: Bạch Tố Huyên
146 Chương 146: Nghi ngờ
147 Chương 147: Yêu Tần Cửu
148 Chương 148: Khi thất thúc yêu 1
149 Chương 149: Khi thất thúc yêu 2
150 Chương 150: Khi thất thúc yêu 3
151 Chương 151: Nụ hôn đó
152 Chương 152: Trộm hương bị bắt
153 Chương 153: Ăn miếng trả miếng
154 Chương 154
155 Chương 155: Bàn tay trắng nõn nhỏ máu 1
156 Chương 156: Bàn tay trắng nõn nhỏ máu 2
157 Chương 157: Tình nhân đến rồi
158 Chương 158: Ôm ấp
159 Chương 159: Suy nghĩ
160 Chương 160: Người chính là nàng
161 Chương 161: Trăng tròn màu máu 1
162 Chương 162: Trăng tròn màu máu 2
163 Chương 163: Trăng tròn màu máu 3: Thật quyến rũ
164 Chương 164: Trăng tròn màu máu 4
165 Chương 165: Tay ngươi rất đẹp
166 Chương 166: Thất thúc lập công
167 Chương 167: Mị âm nhập cốt
168 Chương 168: Đấu cầm
169 Chương 169: Một mình ta có thể tương đương với mười đồng nam tử
170 Chương 170: Mộng xuân không vết tích
171 Chương 171: Thống lĩnh Tố Y cục
172 Chương 172: Bản vương chính là bị ép buộc
173 Chương 173: Lời hứa của nàng
174 Chương 174: Tố Tố
175 Chương 175: Nàng còn sống, thật tốt
176 Chương 176: Nhận ra nhau
177 Chương 177: Hoàng thái đệ
178 Chương 178: Ngoài nàng ra, không ai xứng đáng
179 Chương 179: Trái tim vỡ thành ngàn vạn mảnh, vẫn là của nàng
180 Chương 180: Thịnh yến trọng lễ
181 Chương 181: Máu lạnh vô tình
182 Chương 182: Lại thấy hỏa hoạn
183 Chương 183: Lại thấy vết bỏng
184 Chương 184: Bị vu hãm
185 Chương 185: Chủ nhân cũ của Hoàng Mao
186 Chương 186: Bởi vì nàng không khóc
187 Chương 187: Người phóng hỏa
188 Chương 188: Bắt kẻ gian
189 Chương 189: Thất thúc tra án
190 Chương 190: Giống như lời tâm tình
191 Chương 191: Kể chuyện xưa cho ngươi nhé
192 Chương 192: Đó là cuộc sống cẩm tú của ta
193 Chương 193: Túc Tố gặp mặt
194 Chương 194: Mẫu tử bi ai nhất
195 Chương 195: Sẽ không tha cho ngươi
196 Chương 196: Có thể trả ta vòng ngọc không
197 Chương 197: Không còn gì để nói
198 Chương 198: Tần Cửu nhất định phải yêu người khác
199 Chương 199: Lấy thân mạo hiểm
200 Chương 200: Quan Thư môn chủ
201 Chương 201: Tiêu Nhạc Bạch
202 Chương 202: Mê hoặc
203 Chương 203: Hỉ cục
204 Chương 204: Kết cục (thượng)
205 Chương 205: Đến đón nữ nhân của ta
206 Chương 206: Trận quyết chiến cuối cùng
207 Chương 207: Ngoại truyện 1: Gió đông nắng chiều (một)
208 Chương 208: Ngoại truyện 2: Gió đông nắng chiều (hai)
209 Chương 209: Ngoại truyện 3: Yểu điệu quân tử, thục nữ hảo cầu
Chapter

Updated 209 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2: Đoạt đèn
3
Chương 3: Bản sắc yêu nữ
4
Chương 4: Cởi y phục của hắn
5
Chương 5
6
Chương 6: Diêm Vương
7
Chương 7: Lại cởi y phục
8
Chương 8: Biển cạn đá mòn, gắn bó kề cận bên nhau
9
Chương 9: Không chỗ trốn tránh
10
Chương 10: Tỷ thí
11
Chương 11: Ngươi là ai?
12
Chương 12: Chuẩn bị cho ta bốn nam nhân
13
Chương 13: Nô tài đã không còn từ lâu rồi
14
Chương 14: Bạch Tố Huyên đã chết
15
Chương 15: Bị ép nhìn xuân cung sống
16
Chương 16: Mắt ta mù
17
Chương 17: Xuất thủy phù dung
18
Chương 18: Diễm phúc không mỏng
19
Chương 19: Đình thẩm
20
Chương 20: Thật muốn đâm mù mắt hắn
21
Chương 21: Tứ đại mỹ nhân của thúc
22
Chương 22: Nắm đấm của Cửu gia
23
Chương 23: Ngươi còn có trinh tiết sao
24
Chương 24: Giết gà dọa khỉ
25
Chương 25: Lăng Ba Đạp Bộ
26
Chương 26: Noãn quyên (Lụa tơ ấm áp)
27
Chương 27: Ma chú nhỏ máu
28
Chương 28: Rất đủ vị?
29
Chương 29: Vung tiền như rác
30
Chương 30: Ghét bỏ
31
Chương 31: Lễ Cầu Tuyết
32
Chương 32: Trừng phạt đúng tội
33
Chương 33: Ống tay áo phần phật
34
Chương 34: Trong mắt đều là y phục hoa Thược Dược
35
Chương 35: Tô Vãn Hương
36
Chương 36: Cả đài toàn là hương Mẫu Đơn
37
Chương 37: Người thuần khiết lương thiện
38
Chương 38: Có người không được như ý
39
Chương 39: Buông tay
40
Chương 40: Thương dân
41
Chương 41: Hoan lạc
42
Chương 42: Tiêu Nhạc Bạch
43
Chương 43: Chỉ như lần đầu gặp gỡ
44
Chương 44: Cuộc gặp gỡ trí mạng
45
Chương 45: Hàn mai tịch mịch nở về phía tuyết
46
Chương 46: Sợ lạnh
47
Chương 47: Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện
48
Chương 48: Mãn lâu hồng tụ chiêu
49
Chương 49: Hoa đán tuyệt sắc
50
Chương 50: Vô liêm sỉ đến cực điểm
51
Chương 51: Đánh cược
52
Chương 52: Xù lông
53
Chương 53: Dám chơi dám chịu
54
Chương 54: Yêu nghiệt ra ngoài lúc tắm
55
Chương 55: Pha trà lập thệ
56
Chương 56: Một hòn đá hạ ba con chim
57
Chương 57: Quỳnh Lâm yến
58
Chương 58: Ngọc đẹp sa xuống bùn
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62: Bản sắc Diêm Vương
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67: Áp đảo
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79: Uyên ương kề cổ
80
Chương 80: Một con chim cưỡi một con mèo
81
Chương 81: Hổ Trảo
82
Chương 82: Thân thiết
83
Chương 83: Dịu dàng
84
Chương 84: Quyến rũ thất thúc
85
Chương 85: Cười nhạo
86
Chương 86: Ngài không mệt sao
87
Chương 87: Đừng sợ
88
Chương 88: Tính kế
89
Chương 89: Lại lợi dụng bản vương?
90
Chương 90: Câu hồn
91
Chương 91: Bao che
92
Chương 92: Trong sạch
93
Chương 93: Khó dò
94
Chương 94: Hùng hổ dọa người
95
Chương 95: Mặc nàng sắp xếp
96
Chương 96: Ta cho ngươi dựa vào
97
Chương 97: Phải thương yêu lẫn nhau
98
Chương 98: Ôm ấp yêu thương
99
Chương 99: Hôn môi
100
Chương 100: Vĩnh viễn sẽ không trở thành tình nhân
101
Chương 101: Tình địch tranh giành
102
Chương 102: Mị lực quá lớn
103
Chương 103: Hôn hay không hôn
104
Chương 104: Niềm vui ban đầu
105
Chương 105: Thần tiên tỷ tỷ
106
Chương 106: Tức phụ nhi (Cô vợ trẻ)
107
Chương 107: Không có gì không thể thay thế
108
Chương 108: Kẻ thù không đội trời chung
109
Chương 109: Xin túi hương
110
Chương 110: Hôn lễ đệ nhất thiên hạ
111
Chương 111: Ban hôn
112
Chương 112: Ngọc Hoành, xin nhờ
113
Chương 113: Phượng Minh
114
Chương 114: Liên tục nhìn thấy một người già
115
Chương 115: Ngươi xem bản vương là bao cát sao
116
Chương 116: Thiết kế cạm bẫy
117
Chương 117: Vương quan thất châu
118
Chương 118: Đình biện
119
Chương 119: Ngươi có cất giữ chân dung của bản vương không
120
Chương 120: Lột sạch ăn ngay
121
Chương 121: Liên Ngọc Nhân
122
Chương 122: Ở lại cùng nhau nghỉ ngơi
123
Chương 123: Hắn thích nàng, nàng thích hắn?
124
Chương 124: Chuyện năm đó
125
Chương 125: Ngươi vô lễ với ta rồi sao
126
Chương 126: Tỷ thí
127
Chương 127: Liều mạng
128
Chương 128: Xin lỗi, đã làm bẩn y phục của ngài rồi
129
Chương 129: Lần đầu gặp gỡ (Cửu và thúc)
130
Chương 130: Đánh đàn
131
Chương 131: Gặp lại ở ôn tuyền là một cơn tai họa
132
Chương 132: Yêu quý sinh mệnh, rời xa yêu nghiệt
133
Chương 133: Ta am hiểu tìm mỹ nhân
134
Chương 134: Xuất giá
135
Chương 135: Lễ này không thể cử hành
136
Chương 136
137
Chương 137: Người mô phỏng nét chữ
138
Chương 138: Ăn ý
139
Chương 139: Khiêu khích
140
Chương 140: Có phải nàng đã… gì đó không
141
Chương 141: Tô Thanh sụp đổ
142
Chương 142: Kinh hãi đau đớn
143
Chương 143: Ta là Bạch Tú Cẩm
144
Chương 144: Nhìn ngươi một chút
145
Chương 145: Bạch Tố Huyên
146
Chương 146: Nghi ngờ
147
Chương 147: Yêu Tần Cửu
148
Chương 148: Khi thất thúc yêu 1
149
Chương 149: Khi thất thúc yêu 2
150
Chương 150: Khi thất thúc yêu 3
151
Chương 151: Nụ hôn đó
152
Chương 152: Trộm hương bị bắt
153
Chương 153: Ăn miếng trả miếng
154
Chương 154
155
Chương 155: Bàn tay trắng nõn nhỏ máu 1
156
Chương 156: Bàn tay trắng nõn nhỏ máu 2
157
Chương 157: Tình nhân đến rồi
158
Chương 158: Ôm ấp
159
Chương 159: Suy nghĩ
160
Chương 160: Người chính là nàng
161
Chương 161: Trăng tròn màu máu 1
162
Chương 162: Trăng tròn màu máu 2
163
Chương 163: Trăng tròn màu máu 3: Thật quyến rũ
164
Chương 164: Trăng tròn màu máu 4
165
Chương 165: Tay ngươi rất đẹp
166
Chương 166: Thất thúc lập công
167
Chương 167: Mị âm nhập cốt
168
Chương 168: Đấu cầm
169
Chương 169: Một mình ta có thể tương đương với mười đồng nam tử
170
Chương 170: Mộng xuân không vết tích
171
Chương 171: Thống lĩnh Tố Y cục
172
Chương 172: Bản vương chính là bị ép buộc
173
Chương 173: Lời hứa của nàng
174
Chương 174: Tố Tố
175
Chương 175: Nàng còn sống, thật tốt
176
Chương 176: Nhận ra nhau
177
Chương 177: Hoàng thái đệ
178
Chương 178: Ngoài nàng ra, không ai xứng đáng
179
Chương 179: Trái tim vỡ thành ngàn vạn mảnh, vẫn là của nàng
180
Chương 180: Thịnh yến trọng lễ
181
Chương 181: Máu lạnh vô tình
182
Chương 182: Lại thấy hỏa hoạn
183
Chương 183: Lại thấy vết bỏng
184
Chương 184: Bị vu hãm
185
Chương 185: Chủ nhân cũ của Hoàng Mao
186
Chương 186: Bởi vì nàng không khóc
187
Chương 187: Người phóng hỏa
188
Chương 188: Bắt kẻ gian
189
Chương 189: Thất thúc tra án
190
Chương 190: Giống như lời tâm tình
191
Chương 191: Kể chuyện xưa cho ngươi nhé
192
Chương 192: Đó là cuộc sống cẩm tú của ta
193
Chương 193: Túc Tố gặp mặt
194
Chương 194: Mẫu tử bi ai nhất
195
Chương 195: Sẽ không tha cho ngươi
196
Chương 196: Có thể trả ta vòng ngọc không
197
Chương 197: Không còn gì để nói
198
Chương 198: Tần Cửu nhất định phải yêu người khác
199
Chương 199: Lấy thân mạo hiểm
200
Chương 200: Quan Thư môn chủ
201
Chương 201: Tiêu Nhạc Bạch
202
Chương 202: Mê hoặc
203
Chương 203: Hỉ cục
204
Chương 204: Kết cục (thượng)
205
Chương 205: Đến đón nữ nhân của ta
206
Chương 206: Trận quyết chiến cuối cùng
207
Chương 207: Ngoại truyện 1: Gió đông nắng chiều (một)
208
Chương 208: Ngoại truyện 2: Gió đông nắng chiều (hai)
209
Chương 209: Ngoại truyện 3: Yểu điệu quân tử, thục nữ hảo cầu