Chương 174: Thoát khỏi kinh thành

Editor: Vện

Tạ Cảnh Tu và Tiêu Ngự ngồi chung một ngựa, dẫn ba trăm binh sĩ chạy đến Quảng Bình môn phía Nam.

Lúc vào là công phá Phục Linh môn phía Tây, tướng canh giữ Phục Linh môn Vệ Kỳ lần đầu tiên rời đảo Vô Danh, là tâm phúc của Tạ Cảnh Tu.

Vệ Kỳ lúc mới năm tuổi đã được Tạ Cảnh Tu cứu mạng, đưa đến đảo Vô Danh, cùng những thiếu niên xuất thân nghèo khổ khác rèn luyện ròng rã mười năm.

Đảo Vô Danh hoàn toàn tách biệt với thế gian, khi đó cả đảo là một vùng hoang vu, chỉ có vài bộ lạc thổ dân sinh sống.

Huấn luyện bí mật kéo dài mười năm, ăn, mặc, ở, đi lại đều do Tạ Cảnh Tu ban tặng, tướng lĩnh tập huấn cũng là tâm phúc của Tạ Cảnh Tu. Mười năm sau, các thiếu niên chỉ biết Tạ Cảnh Tu là chủ nhân chí cao vô thượng, không biết phủ Nguyên Vương, càng không biết thiên tử Đại Lương là gì.

Kinh thành không thiếu các thiếu niên cùng độ tuổi mười ba mười bốn được cho rời đảo như Vệ Kỳ, chủ nhân chuẩn bị hộ tịch cho bọn họ, để bọn họ tự mưu cầu công danh, bình thường cũng không liên lạc với họ, chỉ để họ tự do phát triển tài năng của mình.

Vệ Kỳ cũng không biết những đồng đội kia ở đâu, chức vị của hắn không phải cao nhất, bản lĩnh cũng không phải giỏi nhất.

Không ngờ người có thể giúp đỡ chủ nhân ở phút cuối lại là hắn.

Cởi bỏ quan phục tướng thủ thành, khoác lên huyền giáp đặc chế của đảo Vô Danh, Vệ Kỳ cầm trường kích trở về với đồng đội, kích động trào dâng trong lòng không cách nào diễn tả bằng lời!

Ngón tay hắn vuốt dọc trường kích và huyền giáp lạnh lẽo trên mình như vuốt ve báu vật quý giá nhất.

Cuối cùng hắn đã có thể quay về, có thể quang minh chính đại phò tá chủ nhân!

Vì những năm qua chủ nhân không cho hắn lén liên hệ, Vệ Kỳ không có một khắc yên lòng, tâm tình hoang mang chưa bao giờ vơi đi.

Hắn biết chủ nhân ở ngay trong phủ Nguyên Vương tường cao sơn đỏ, nhưng vì chủ nhân đã hạ lệnh cấm, ngay cả lảng vảng gần phủ Nguyên Vương hắn cũng không dám.

Suốt khoảng thời gian rời đảo Vô Danh, sống trong kinh thành, bất kể hắn luồn cúi nhịn nhục thế nào đi nữa, trái tim hắn vẫn như lục bình, mãi mãi không có bến đỗ.

Mãi cho đến giờ khắc này, bao nhiêu nghi hoặc, nỗi sợ không chốn nương thân mới triệt để tan biến.

Cuối cùng hắn đã có thể về nhà rồi.

Đoàn quân của Tạ Cảnh Tu thế như chẻ tre xông ra Quảng Bình môn.

Đại nội thị vệ bị khí thế uy nghiêm của binh sĩ huyền giáp chấn trụ, hoàn toàn không có sức đánh trả. Huống chi nương nương ngàn sủng vạn sủng của bọn họ đang bị bắt giữ, máu me đầy mặt, dưỡi đao sắc bén đặt ngay trên cái cổ non mềm của nàng, ai dám làm bậy

Mặc kệ có lập được công hay không, nếu bị cái tội ảnh hưởng đến an nguy của Quý phi nương nương đè lên đầu, bọn họ sẽ không bao giờ trở mình được nữa.

Bởi vậy, đại nội thị vệ chỉ dám cầm đao vây xung quanh, không một ai thật sự muốn hợp lực cản đường.

Tiêu Ngự ngồi trên lưng ngựa, thấy cảnh này, chút lo lắng trong lòng cuối cùng cũng được buông xuống.

Tạ Cảnh Tu nhìn như làm việc lỗ mãng nhưng cho đến bây giờ vẫn đâu vào đấy, ung dung bình thản. Điều này dĩ nhiên không phải do may mắn. Cứ như hắn giải phẫu cho bệnh nhân cũng vậy, tất cả đã thuộc nằm lòng, mọi tình huống đều nắm trong lòng bàn tay mới dám tùy tiện làm cái việc trong mắt người khác là nông nổi nhất thời.

Về phần sau khi thoát khỏi hoàng cung phải làm sao mới rời khỏi kinh thành, Tiêu Ngự không muốn nghĩ nhiều, nhất định Tạ Cảnh Tu đã an bài thỏa đáng hết rồi.

Từ Thái Y viện chạy ra Quảng Bình môn, con đường âm u bình thường vốn rất dài, nay hành quân cấp tốc chỉ mất thời gian hai nén hương đã đến nơi.

Quả nhiên, trước Quảng Bình môn đã có mấy nghìn thị vệ dưới tường thành và trên lầu quan sát đón đầu, trật tự lãnh tĩnh, khác hẳn những đại nội thị vệ rụt rè lo được lo mất.

Đây mới thật sự là lực lượng tinh nhuệ bảo vệ hoàng thành, Vũ lâm quân dưới quyền Lâm Hiển.

Tạ Cảnh Tu ghìm cương chiến mã, ba trăm binh sĩ huyền giáp cũng ngừng lại cách đó sáu mươi trượng.

Lâm Hiển eo gác trường đao, đứng trên cao nhìn xuống Tạ Cảnh Tu và Tiêu Ngự, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Thiếu niên ngồi phía trước Tạ thế tử là ân nhân cứu mạng của hắn, không ngờ lại tái ngộ trong tình cảnh này.

Phượng đại phu có ơn với hắn, vương triều Đại Lương hắn phải trung thành thủ hộ, phải lấy oán trả ơn hay phản bội hoàng triều Hôm nay, hắn đã được định trước là trung nghĩa khó vẹn toàn.

Một nam tử trung niên đến cạnh hắn, nhìn Tạ Cảnh Tu và mấy trăm binh sĩ dưới tường thành.

Một bên chỉ vỏn vẹn ba trăm, một bên ước chừng một vạn quân tinh nhuệ, Lý Sung hoàn toàn yên tâm, càng thêm xem thường Tạ Cảnh Tu bị một nam nhân làm mê muội.

Nếu y vì một nữ nhân khuynh quốc khuynh thành mà trở mặt với quân vương, cho dù cuối cùng phải bỏ mình cũng có thể được lưu truyền giai thoại phong lưu.

Nhưng y vì một nam nhân mà làm đến thế này thì gọi là gì Đúng là buồn cười.

Hắn nhìn Lâm Hiển, “Lâm thống lĩnh, ngươi còn ngây ra đó làm gì! Còn không mau bắt tên phản tặc này! Tiến cung hộ giá!”

Lâm Hiển liếc hắn, “Vũ lâm quân trên lầu quan sát không có nỏ, chỉ có trường cung, tầm bắn xa nhất chỉ được năm mươi trượng.”

Tạ Cảnh Tu hiển nhiên đã tính trước, dừng chân ngoài tầm bắn. Cung tên của Vũ lâm quân không có đất dụng võ, chỉ có nước lao xuống liều mạng hoặc án binh bất động, chờ Tạ Cảnh Tu ra tay trước.

Mà Tạ Cảnh Tu muốn thoát khỏi hoàng cung, đâu thể bất động ở đây mãi được.

Binh sĩ huyền giáp sau lưng y có kỵ binh, cũng có bộ binh, số lượng tuy ít nhưng khí thế mạnh mẽ, trang bị trường kích thép luyện và mũ giáp huyền thiết, nếu đánh trực diện hoàn toàn có thể áp chế Vũ lâm quân.

“Không có cung tên giành ưu thế, Vũ lâm quân phải xuống tường thành liều mạng, nhưng cuối cùng phải rơi vào kết cục hai bên đều tổn hại.” Lâm Hiển lạnh nhạt nói, “Tuy y chỉ có ba trăm bộ binh, hơn mười kỵ binh nhưng cũng đủ lập trận pháp, huống hồ trang bị hoàn hảo, công thủ toàn diện. Vũ lâm quân ngoại trừ hơn về số lượng thì không có lấy một ưu thế nào cả. Cứ cho số lượng đông hơn là lợi thế thì cũng không chọi lại ba trăm quân tinh nhuệ kia. Không nghĩ kỹ mà xuống tường thành, chỉ sợ tạo cho y cơ hội phản kích.”

Trang bị của Vũ lâm quân còn không bằng trang bị của đại nội thị vệ, trong khi mũ giáp và trường kích của binh sĩ Tạ Cảnh Tu vừa nhìn đã biết được chế tác hoàn hảo.

Tất cả những bất lợi này đều do Lý gia ban tặng. Lý gia không cách nào làm dao động địa vị Vũ lâm quân trong lòng Vĩnh Vinh đế nên chỉ có thể cắt xén đủ đường.

Lý Sung nghe Lâm Hiển nói thế, thầm rủa hắn không chịu liều mạng với Tạ Cảnh Tu nhưng cũng không dám phản bác.

Ai mà nghĩ có ngày hắn phải nhờ cậy Vũ lâm quân bảo vệ.

Lâm Hiển không để ý hắn, chỉ chăm chăm nhìn xuống tường thành.

Tạ Cảnh Tu dám đơn độc xông vào cấm cung, lẽ nào thật sự không có chuẩn bị gì khác Lâm Hiển không dám khinh địch.

Với lại, sâu trong nội tâm hắn không muốn xuống tay với Tạ Cảnh Tu và Tiêu Ngự.

Lý Sung đứng một bên cau mày, cẩn thận quan sát tình hình.

Hắn vốn định lợi dụng Lâm Hiển để chế phục Tạ Cảnh Tu. Lý gia bọn họ giỏi nhất là khống chế người khác, Lâm Hiển lại một lòng trung thành với hoàng thất, dắt mũi tiểu tử này là chuyện dễ như trở bàn tay.

Không ngờ Lâm Hiển lấy cớ trang bị không tốt mà không muốn tốc chiến tốc thắng, cố tình đổ lỗi cho Lý gia tạo thành cục diện hôm nay.

Lý Sung là quan văn, hắn chỉ phiến diện nhìn chênh lệch về quân số, hắn không tin phân tích của Lâm Hiển nhưng lại sợ chết.

Chức trách của Lâm Hiển là chỉ bảo vệ tính mạng cho một mình Hoàng đế, chỉ cần Hoàng đế không có bất trắc thì Lâm Hiển vẫn được xem là hoàn thành nhiệm vụ. Nếu hắn cho Tạ Cảnh Tu thoát thân, không muốn thí mạng quân mình cũng rất hợp tình hợp lý.

Phải làm sao mới thuyết phục được tên đần này liều mạng với Tạ Cảnh Tu… Lý Sung đảo mắt, tâm tư xoay chuyển.

Tạ Cảnh Tu đột ngột nâng tay, một binh sĩ cao to từ trong đội quân bước ra, trong tay túm một nữ nhân ăn mặc xa hoa như xách con gà.

Lý Sung vọt lên phía trước, bấu mép tường thành, trừng to mắt nhìn nữ nhân một thân chật vật kia.

Lâm Hiển khẽ nhíu mày, thầm thở phào một hơi mà ngay bản thân hắn cũng không phát hiện.

Tạ Cảnh Tu giương roi chỉ nữ nhân kia, cất giọng, “Lâm thống lĩnh, gian phi Lý thị ở đây! Muốn nàng sống hay chết tùy vào ý niệm của ngươi! Các ngươi mau chóng mở cửa thành, rút lính canh, bằng không đừng trách ta hạ thủ vô tình!”

Y vừa dứt lời, binh sĩ đằng sau lập tức khua thương hưởng ứng, tiếng hô vang dội như sấm rền.

Tuy không nghe rõ y nói gì, nhưng loại âm thanh sặc mùi chết chóc khiến Lý Yên Nhi sợ đến mức run cầm cập, cổ họng cố hít lấy không khí nhưng không thể phát ra tiếng.

Nàng không phải nữ tử nhu nhược, quan viên quyền cao chức trọng chết trong tay nàng nhiều không đếm xuể.

Nàng có thể nhìn không chớp mắt cảnh hành hình nơi pháp trường, nhìn thân nhân những tội quan bị nàng hãm hại oan ức gào khóc, nhìn đầu người rơi xuống đất mà không chút động lòng.

Nàng luôn tin rằng mình là người làm đại sự, có cơn sóng to gió lớn nào mà nàng chưa từng trải qua Những nữ nhân dung tục trong thâm cung tính là cái gì so với rèn luyện nàng phải chịu đựng Thời điểm Vĩnh Vinh đế chưa bị thuốc phiện làm thần trí u mê, nàng chỉ dựa vào chính bản thân mà giành được thánh sủng.

Nhưng bây giờ nàng mới biết, âm mưu thủ đoạn của nàng hoàn toàn bất lực trước giết chóc trên chiến trường.

Thậm chí, nơi này đâu thể xem như chiến trường mà đã khiến người ta khiếp vía, chỉ một tiếng hô không rõ nghĩa đã dọa nàng bay mất nửa cái hồn.

Tiêu Ngự nghe Tạ Cảnh Tu nói thế, trong lòng rục rịch, quay lại nhìn y.

Tạ Cảnh Tu lại nheo mắt nhìn Lâm Hiển trên tường thành đằng xa.

Lâm Hiển còn chưa làm gì, Tạ Cảnh Tu đã rút trường kích chĩa vào đầu Lý Yên Nhi.

“Lâm thống lĩnh, kiên nhẫn của ta có hạn. Ta đếm đến ba…”

Trên tường thành rốt cuộc cũng vang lên âm thanh quyết đoán của Lâm Hiển, “Không cần. Tạ thế tử, ngươi thắng rồi. Ta có thể thả ngươi đi, nhưng ngươi phải giao lại Quý phi nương nương toàn thân nguyên vẹn cho Vũ lâm quân.”

Lý Sung giận dữ quát, “Lâm Hiển! Ai cho ngươi tự ý quyết định như thế!”

Lâm Hiển chuyển đôi mắt lạnh lẽo qua hắn, “Lâm mỗ bất tài, vì tính mạng Quý phi nương nương nên đành phải nhượng bộ. Hay là Lý đại nhân có cách gì cứu Quý phi nương nương trở về à! Lâm mỗ sẽ dốc toàn lực phối hợp!”

“Ngươi!” Lý Sung tức giận trừng mắt, lại không biết phải nói gì.

Hắn chỉ quen thao túng quyền mưu, bàn về so đấu đao thật kiếm thật, hắn thì làm được cái gì!

“Quý phi nương nương phải cứu! Tạ Cảnh Tu cũng phải giết tại chỗ!” Lý Sung tức tối gào lên, “Lâm thống lĩnh, ngươi mà dám để Tạ Cảnh Tu chạy thoát thì chính là đại nghịch bất đạo!”

Lâm Hiển nheo mắt, khóe môi nhếch nụ cười khinh thường.

“Nếu như vậy, hạ quan xin chờ đại nhân dâng tấu lên thánh thượng. Lâm mỗ bất tài, chỉ có thể lấy nhiệm vụ bảo vệ tính mạng Quý phi nương nương và bệ hạ làm đầu, những thứ khác không quan trọng.”

Lý Sung tức muốn té ngửa, lại không nghĩ ra cách nào.

Đừng tưởng hắn không nhìn ra, rõ ràng Lâm Hiển không muốn đấu với Tạ Cảnh Tu! Đã vậy còn luôn miệng lấy tính mạng Quý phi nương nương làm cái cớ, đúng là đáng ghét!

Lý Sung nhìn Lý Yên Nhi bị binh sĩ kia bắt, trong lòng căm hận muội muội thành sự không đủ bại sự có thừa!

Nếu không phải nàng gây chuyện thì hôm nay Tạ Cảnh Tu đâu có bất chấp xé bỏ mặt nạ! Vương gia nhìn trúng Tạ Cảnh Tu, mượn sức không được liền hạ lệnh tiêu diệt, cơ hội lần này quá tốt, thế mà bị Lý Yên Nhi phá hỏng!

Lý Sung có giận cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Hiển cho người mở cổng thành, để Tạ Cảnh Tu và ba trăm binh sĩ đi ra như chốn không người, thuận lợi thông qua Quảng Bình môn.

Tạ Cảnh Tu đứng dưới tường thành, âm thanh hùng hậu truyền vào tai từng người.

“Lâm thống lĩnh, tại hạ vì lo lắng cho thê tử mà tự tiện xông vào cấm cung, tự biết tội không thể tha, kinh thành đã không còn chỗ để tại hạ dung thân. Tại hạ muốn ra cửa Nam kinh thành, xin Lâm thống lĩnh giúp mở đường. Chờ ra khỏi cửa Nam, tại hạ sẽ hoàn trả Lý quý phi lông tóc vô thương!”

Vũ lâm quân trên tường thành nhìn Lý quý phi mặt đầy máu run lẩy bẩy, thầm mắng câu “hoàn trả Lý quý phi lông tóc vô thương” của Tạ Cảnh Tu đúng là nói khoác không biết ngượng.

Tiêu Ngự lo lắng hỏi nhỏ, “Làm vậy có được không Lâm Hiển cũng bị Lý gia chèn ép chứ chưa chắc đã để ý tính mạng Lý quý phi. Ta còn có ân cứu mạng hắn, Thế tử có thể lấy đó lợi dụng.”

Tạ Cảnh Tu cong môi, ôm chặt thiếu niên trong lòng, “Yên tâm, Lâm thống lĩnh biết chừng mực.”

Y biết Lâm Hiển là người trung nghĩa, lòng trung với hoàng thất Đại Lương không thể triệt tiêu trong một sớm một chiều, nhưng Ngọc Nhi có ân cứu mạng Lâm Hiển, tất nhiên trong nội tâm hắn cũng không muốn làm khó dễ.

Bắt Lý quý phi là vì y muốn cho Lâm Hiển cái cớ để giữ vững nghĩa khí.

Mặc kệ Lâm Hiển có quan tâm tính mạng Lý quý phi hay không, hắn sẽ cam tâm tình nguyện, thậm chí còn hào hứng mở đường cho y và Ngọc Nhi. Vừa không phạm lòng trung, vừa giữ được nghĩa của bản thân, còn có thể chặn miệng đám đông, tội gì không làm.

Báo ân là biện pháp ấu trĩ nhất. Dùng ân cứu mạng bức ép hắn phạm đạo trung thần, dù cho lần này Lâm Hiển chịu tuân theo nhưng sau này không thể kết giao được nữa.

Khi đó, ơn cứu mạng không còn là ân tình mà trở thành khúc mắc.

Tạ Cảnh Tu chưa bao giờ thích “ép buộc” người khác làm gì, y thích để người ta chủ động, còn mang lòng cảm kích mà làm.

Ngoại trừ lần ép buộc Ngọc Nhi thành thân, ngoài cách bức bách thì không còn phương pháp nào khác…

Vũ lâm quân trên tường thành nghe Tạ thế tử xem như chuyện đương nhiên hạ lệnh bảo bọn họ đi trước mở đường, vẻ mặt ai cũng quái dị, không biết phải làm thế nào.

Lâm Hiển lại vô cùng bình tĩnh, trầm ngâm một lát, nói, “Vì an toàn của Quý phi nương nương, cũng không còn cách nào.”

Lý Sung nhìn bộ dáng ra vẻ đạo mạo của hắn, tức muốn hộc máu. Rõ ràng bản thân hắn có tình riêng với tiểu yêu tinh Phượng Chiếu Ngọc, không muốn truy kích, còn đem tất cả đổ lên đầu Quý phi nương nương, sao có thể không đáng hận!

“Hết thảy đều vì Quý phi nương nương bình an trở về.” Lâm Hiển nghiêm mặt nói, “Xem ra, chúng ta không thể không thuận theo Tạ Cảnh Tu.”

Lần này Lý Sung thật sự hộc ra máu.

Lâm Hiển đứng trên thành cao, lớn tiếng nói với Tạ Cảnh Tu, “Tạ Cảnh Tu! Ngươi đừng được voi đòi tiên! Nếu Quý phi nương nương bị tổn thương, bất luận ngươi chạy đến đâu, bản tướng cũng nhất định đuổi theo bắt ngươi về, giao cho hoàng thượng trị tội!”

Tạ Cảnh Tu cũng cười lạnh, “Lâm thống lĩnh, an nguy của Lý thị do ngươi quyết định chứ không phải ta. Ngươi hãy cân nhắc thật kỹ. Nếu ngươi có hành động khác thường, tại hạ bảo đảm Lý thị không sống qua hôm nay. Thánh thượng xem Lý thị như bảo bối, chẳng lẽ ngươi muốn mặc kệ tính mạng của Lý thị Lâm thống lĩnh trung thành với thánh thượng như vậy sao!”

Lâm Hiển nghiến răng, “Tiểu tử vô sỉ!”

Tạ Cảnh Tu, “Lâm thống lĩnh hãy tự lo liệu.”

Tiêu Ngự nghe mà đầu óc xoay mòng mòng. Tuy hai người đối đáp rất hợp với tình cảnh, nhưng sao cảm thấy… giống đang diễn kịch vậy nhỉ… rốt cuộc hai người này đang làm gì thế

Lâm Hiển trầm giọng hạ lệnh, “Được! Bản tướng sẽ đưa ngươi đến ngoài cửa Nam! Ngươi phải bảo hộ Quý phi nương nương, bằng không, ngươi nên biết hậu quả.”

Lý Sung nghe hai tên này ngươi qua ta lại, hận không thể xách cung bắn chết Lý Yên Nhi cho rồi.

Lâm Hiển là Thống lĩnh Vũ lâm quân, nói không hai lời, lại có uy vọng cực cao trong đại doanh Bắc thành.

Đại doanh Bắc thành cách kinh thành không xa, lúc này hẳn là đã nhận được tin, đang chạy về kinh thành tiếp viện. Chỉ cần kéo thời gian thêm nửa khắc, hai mươi vạn đại quân sẽ đến nơi, lúc đó Tạ Cảnh Tu có mọc cánh cũng chạy không thoát.

Thế cờ đẹp đến như vậy lại bị Lý Yên Nhi phá hủy hết! Nữ nhân ngu xuẩn, rõ ràng có nhiều thị vệ bảo vệ đến thế, thấy Tạ Cảnh Tu đánh vào cấm cung còn không chịu chạy đi, để cho bị bắt như vậy!

Có Lâm Hiển mở đường, Tạ Cảnh Tu chạy khỏi kinh thành vô cùng thuận lợi, e là đại doanh Bắc thành còn chưa kịp xuất hiện, Tạ Cảnh Tu đã sớm trốn mất dạng!

Lý Sung đã tính toán cẩn thận, Tạ Cảnh Tu cũng thật sự kiêng kỵ hai mươi vạn nhân mã của đại doanh Bắc thành.

Thế lực của y chủ yếu tập trung ở đảo Vô Danh, hai vạn tư quân trong kinh thành đã bị Hoàng đế thu hồi, vùng rừng núi phụ cận kinh thành đang ẩn náu ba vạn binh mã.

Nhưng hai vạn tư quân phủ Nguyên Vương đã sớm bị Tạ Cảnh Tu thu phục, trên danh nghĩa là phục vụ phủ Nguyên Vương, thực tế thì toàn quân chỉ nghe lệnh Tạ Cảnh Tu.

Lòng trung thành của những người này không sánh bằng binh sĩ được huấn luyện ở đảo Vô Danh, nhưng tiền tài làm động lòng người, y có nguồn thu nhập kếch xù từ giao thương đường biển chống đỡ, vung bạc ra thì họ sẽ tự động nghe theo thôi.

Gia quyến của binh lính trong tư quân đã được bí mật chuyển lên đảo Vô Danh. Đất đai đảo Vô Danh màu mỡ, khí hậu ôn hòa, tuy không sánh bằng Giang Nam đất lành phì nhiêu nhưng vẫn cần rất nhiều người khai hoang. Điều kiện sinh sống tốt như vậy, binh lính tư quân với người nhà của họ dĩ nhiên sẽ tận tâm tận lực cống hiến. Ngoài mặt thấy tư quân bị giải tán nhưng thực tế vẫn nằm trong tay Tạ Cảnh Tu.

Lúc này họ đã được phái đi bao vây Lý phủ, Phương phủ và các quý phủ của quan viên cấp cao, đồng thời đối phó với hai vạn quân xuất phát từ Binh Mã ty.

Còn năm trăm quân tinh nhuệ do Nhị Cửu lãnh đạo thì di dời người trong Quảng An đường và phủ Nguyên Vương ra khỏi kinh thành.

Tín hiệu đã phát từ lâu, ba vạn binh mã ắt hẳn đã tập hợp ngoài cửa Nam, chỉ chờ lệnh xuất phát.

Các cửa hiệu cháo thuốc bên ngoài chính là dùng để nuôi ba vạn thiết kỵ binh này.

Muốn nuôi binh cần nhất là lương thảo, số lượng ba vạn quân không phải con số nhỏ. Hoạt động bố thí cháo thuốc của các cửa hiệu là phương thức ngụy trang tốt nhất.

Nếu Tiêu Ngự biết nội tình, không biết hắn sẽ bực bội vì Tạ Cảnh Tu vung tiền như nước cho Giản lục tiểu thư xây dựng thanh danh hay thông cảm cho nàng bị Tạ Cảnh Tu lợi dụng.

Lâm Hiển tỏ vẻ coi trọng Lý quý phi, đích thân xuống mở đường, dẫn quân đội của Tạ Cảnh Tu chạy đến cửa Nam.

Tạ Cảnh Tu lệnh cho thuộc hạ phóng đạn tín hiệu màu đỏ và vàng, tiếng xé gió bén nhọn truyền khắp mấy con phố.

Từ lúc bách tính toàn thành thấy đội quân cầm binh khí không biết xuất hiện từ đâu đã vội vàng trốn vào nhà, khóa chặt cửa nẻo, không dám ló mặt ra đường.

Bất luận bên ngoài xảy ra chuyện gì, chỉ cần không phải người Hồ(*) xâm phạm kinh thành thì dân chúng vẫn có thể sống bình yên.

(*) Trung Quốc cổ đại gọi những dân tộc ở phương Bắc hoặc Tây Vực là người Hồ.

Binh sĩ bao vây Lý phủ, Phương phủ và các phủ khác ngẩng đầu nhìn đạn tín hiệu, tướng lĩnh dẫn đầu móc trong ngực ra đồng hồ quả quýt mua từ hải ngoại xem canh giờ, vung tay nói, “Rút lui! Một khắc sau tập hợp ở cửa Nam!”

Tướng sĩ nghe lệnh, lập tức xếp thành hàng, bước chân đều nhịp, lặng lẽ rời đi y hệt như lúc xuất hiện.

Lý tướng nghe tiếng vây binh rút đi liền sai người chuẩn bị xe ngựa, để đại quản gia Lý phủ đến hoàng thành thăm dò tình hình thế nào.

Đại quản gia tuy trong lòng rất sợ nhưng không dám trái lệnh, chỉ có thể bị người đỡ lên xe ngựa phóng đến hoàng thành.

—o0o—

Trong Phương phủ, Phương đại phu nhân khóc lóc thảm thiết, níu vạt áo phu quân không cho hắn đi.

“Phu quân, việc bình loạn đã có võ tướng lo, đa phần võ tướng lại là tay sai của Lý gia, xưa nay không bước chung đường với Phương gia chúng ta. Ngươi ra đó để làm gì Tội gì vô duyên vô cớ khiến mình lọt vào hiểm cảnh!” Huống chi, chính nàng là người lừa Phượng đại phu tiến cung, nàng đâu có ngờ vì vậy mà hại Phượng đại phu gặp nguy hiểm, dẫn đến Tạ thế tử tạo phản!

Bây giờ người Phương gia mà lộ diện, ai biết Tạ Cảnh Tu có giận cá chém thớt, tính sổ với Phương gia hay không!

Phương Hoàn vừa vội vừa tức, kéo ống tay áo về, xoay người ra ngoài, “Tầm nhìn hạn hẹp!”

Mưu phản, chuyện lớn như vậy, ngay cả cổng hoàng cung cũng bị đạp đổ, không biết Hoàng đế và Hoàng hậu bây giờ thế nào. Nếu chẳng may bị Lý gia thừa cơ đưa Tam hoàng tử lên ngôi, chẳng phải sẽ rối loạn cương thường sao!

Phụ tử Phương tướng thấy vây binh tản đi liền đánh xe chạy đến hoàng cung.

“Bất luận ra sao… phải bảo vệ Hoàng hậu và tiểu Thái tử.” Phương tướng ngồi trên xe, trầm giọng nói, “Lâm thống lĩnh và Vũ lâm quân trung với quân vương, có thể nhờ cậy.”

Lòng trung của phủ Việt Bắc hầu và Phương tướng đã kéo dài suốt mấy trăm năm vương triều Đại Lương.

Nếu hoàng thượng băng hà, lão tuyệt đối không thể nhìn con trai của gian phi lên ngôi, phá hủy vận mệnh Đại Lương!

Nhưng phụ tử Phương gia nào biết, tiểu Thái tử mà bọn họ xem là huyết mạch chính thống đang yên bình ngủ trong lòng loạn thần tặc tử, chạy ra cửa thành.

—o0o—

Hưng Ninh cung, Hoàng hậu Tư Không Ngọc mặc phẩm phục sang trọng lẳng lặng ngồi ở chính điện.

Nàng biết, Hoàng đế lúc nào cũng sống trong cơn mơ “tu luyện” nhất định sẽ đến tìm nàng.

Ai bảo Hoàng hậu như nàng trở về không chút thương tổn, còn sủng phi ngài nhất mực cưng chiều lại bị phản quân bắt mất.

Huống chi nàng còn tự tay giao tiểu Thái tử cho phản tặc trước bao nhiêu con mắt.

Không biết đã đợi bao lâu, ánh nắng gay gắt ngoài cửa điện dần ngả về Tây, rốt cuộc cũng có tiếng bước chân hỗn loạn vang lên.

Hoàng hậu nhếch khóe môi đỏ thắm.

Cuối cùng cũng đến rồi.

Vĩnh Vinh đế tức đến khó thở vào đại điện Hưng Ninh cung, đá văng cung nữ quỳ trước mặt.

“Tư Không Ngọc! Xem ngươi làm ra chuyện tốt gì kìa!” Vĩnh Vinh đế giận dữ quát lớn, hai mắt đỏ ngầu bước đến chỗ nàng.

Các cung nữ vội bò dậy muốn đến che chắn cho nàng, Tư Không Ngọc nhẹ nhàng phất tay, “Các ngươi lui ra đi, để bổn cung nói chuyện với hoàng thượng.”

Các cung nữ đành phải lui qua một bên, theo sau Hoàng đế ngoài các nội thị tâm phúc, còn có Quế đại nương, Quế đại nương quỳ xuống, khóc lóc thê lương, “Hoàng hậu nương nương, ai cũng biết xưa nay ngươi không vừa mắt Quý phi nương nương, vậy cũng không nên để người ngoài xông vào hậu cung bắt Quý phi nương nương, còn giao tiểu Thái tử cho chúng nữa! Cho dù ngày sau tiểu Thái tử bình an trở về, vương triều Đại Lương chúng ta sao có thể chấp nhận một Thái tử từng bị phản thần bắt đi chứ! Ngươi muốn phá hoại quốc vận của Đại Lương chúng ta đúng không!”

Hoàng đế nghe vậy liền nổi giận, đá đổ lư hương tiên hạc bên chân.

“Nó là cái thá gì Nó cũng xứng để ảnh hưởng đến vận mệnh Đại Lương à! Quốc vận nằm trong tay trẫm, trẫm đâu chỉ có mình nó là con trai!”

Hoàng hậu lạnh lùng nhìn Quế đại nương diễn trò. Dường như Quế đại nương chẳng lo lắng gì cho Lý Yên Nhi, chỉ một lòng mưu cầu phú quý cho Tam hoàng tử.

Nàng ta không quan tâm sống chết của Lý Yên Nhi hay chắc chắn rằng Lý Yên Nhi sẽ không gặp bất trắc

Nghe Hoàng đế nói xong, Hoàng hậu thu lại tầm mắt, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn Vĩnh Vinh đế đứng trước mặt.

Gương mặt vừa quen thuộc vừa quá đỗi xa lạ, nam nhân này chính là phu quân của nàng.

“Nó là cái thá gì” Hoàng hậu chậm rãi lên tiếng, thấp giọng lặp lại câu đó, đột nhiên bật cười, “Ngươi nói Nghiên Nhi của ta là cái thá gì à Tống Lí, nó là con của ngươi! Ngươi nói nó là cái thá gì sao!” Hoàng hậu bất chợt nâng cao giọng, Vĩnh Vinh đế bỗng dưng thấy trong đầu như có thanh kiếm sắc bén cắm vào, tầm nhìn chao đảo, không đứng thẳng được.

Vài nội thị thấy thế liền tiến lên đỡ ngài.

Nội thị Cố Đức Đông sẵng giọng trách mắng, “To gan! Dám lớn tiếng trước mặt hoàng thượng.”

Hoàng hậu hung hăng trừng gã, đôi mắt phượng bắn ra tia sáng bức người.

Thống lĩnh nội thị trước giờ ỷ vào tín nhiệm của Hoàng đế và Lý quý phi, dưới hai người trên vạn người, lúc này bị ánh mắt kia nhìn cho mềm chân, vội vàng cúi đầu, không dám đối diện với nàng.

“Xem ra bổn cung yên lặng quá lâu rồi, để đám cẩu nô tài các ngươi dần quên mất địa vị của bổn cung, quên mất thân phận của mình!” Hoàng hậu đứng dậy, chỉ xuống Quế đại nương đau khổ gào khóc và Thống lĩnh nội thị, cất giọng, “Người đâu! Hai tiện tỳ này dám không phân tôn ti trật tự, hô to gọi nhỏ trước mặt bổn cung, xem thường bổn cung, lập tức kéo ra loạn côn đánh chết!”

“Ngươi dám!” Cả đám vừa sợ vừa giận, cũng không biết là ai lớn tiếng kêu lên.

“Ngươi dám!” Vĩnh Vinh đế tức xanh mặt, căm hận nhìn Hoàng hậu.

Hoàng hậu đứng trên cao nhìn xuống, mắt phượng mang khí thế bễ nghễ chúng sinh.

“Bổn cung không dám Vì sao bổn cung lại không dám! Tống Lí, bổn cung là quốc mẫu Đại Lương, là nhất quốc chi hậu được Thái thượng hoàng và Thái hậu nương nương sắc phong! Bổn cung là đích trưởng nữ cao quý nhất gia tộc Tư Không, có cái gì mà bổn cung không dám làm hả!”

Hoàng hậu nói xong, thân hình đột ngột lay động, bắt lấy cánh tay Vĩnh Vinh đế khóa trước ngực, cưỡng chế ngài ngồi vào thượng tọa.

Mọi người chỉ thấy hoa mắt, Hoàng đế đã bị Hoàng hậu chế trụ, ghim chặt trong ghế, một lưỡi dao bén ngót đặt ngay giữa cổ Vĩnh Vinh đế.

“Thả hoàng thượng ra!” Không biết là ai hét lên, cả cung điện rối loạn như cái chợ.

“Tất cả câm miệng!” Tư Không Ngọc mất kiên nhẫn quát một tiếng, dao găm kê sát cổ Vĩnh Vinh đế, hằn ra vết máu đỏ tươi.

Mọi người thấy vậy, không dám kêu la inh ỏi, chỉ biết mở to mắt, hoảng loạn nhìn hai người trên bậc thang.

Ai cũng không ngờ, Hoàng hậu thường ngày cẩn trọng, cái gì cũng sợ, tình cảnh chẳng hơn gì phi tần trong lãnh cung lại có gan lấy dao kề vào cổ hoàng thượng.

Tư Không Ngọc lạnh lùng nhìn các cung nhân, “Bổn cung vừa mới nói gì, lập tức kéo mụ già và thái giám kia ra ngoài loạn côn đánh chết, các ngươi không nghe à!”

Lần này không ai dám nói “Ngươi dám” nữa.

Kề dao vào cổ Hoàng đế nàng còn dám, vậy còn cái gì nàng không dám!

Cung nữ và nội thị của Hưng Ninh cung phục hồi tinh thần, tuân lệnh Hoàng hậu, đồng loạt quỳ xuống đáp lời.

Bốn tên nội thị chia nhau khống chế Quế đại nương và Cố Đức Đông, bịt cái miệng kêu la không ngừng của họ, kéo thẳng ra cửa Hưng Ninh cung, hai nội thị khác thuận tay chụp hai giá đèn ngọc thạch, đi ra cửa đánh túi bụi.

Các nội thị Vĩnh Vinh đế mang theo sợ nơm nớp quỳ bất động, không dám lên tiếng.

Vĩnh Vinh đế Tống Lí dựa lưng ghế, cổ ngửa lên bị lưỡi dao chèn ngay mạch máu đang nảy bần bật, nhìn đại điện hỗn loạn, nghiến răng nói, “Được, được lắm, Hoàng hậu của trẫm uy phong thật lớn!”

“Nào có uy phong như ngươi nói.” Tư Không Ngọc nghe tiếng vật cứng đập vào da thịt, trong lòng vô cùng sảng khoái, “Hoàng thượng, phu thê chúng ta đã bao nhiêu năm rồi chưa trò chuyện vui vẻ với nhau nhỉ Bây giờ không còn những tên thượng vàng hạ cám quấy nhiễu, cuối cùng chúng ta cũng có thể thoải mái nói chuyện rồi.”

Vĩnh Vinh đế vừa tức vừa sợ. Ngài vừa mới phục hồi tinh thần sau khi “tu luyện” đã nghe tin Nguyên Vương thế tử mang binh đánh vào hoàng thành, liền hạ chỉ triệu Thế tử Việt Bắc hầu Lâm Hiển tiến cung cứu giá, Quế đại nương bên cạnh Lý quý phi nước mắt đầm đìa chạy đến bẩm báo rằng Hoàng hậu nương nương giao tiểu Thái tử cho Tạ Cảnh Tu, Tạ Cảnh Tu còn bắt mất Lý quý phi!

Vĩnh Vinh đế chỉ muốn tìm Hoàng hậu hỏi cho rõ ràng, không ngờ Tư Không Ngọc điên cuồng đến như vậy!

Hoàng hậu kinh ngạc nhìn gò má hõm sâu của Vĩnh Vinh đế, đôi mắt đỏ ngầu phủ đầy tơ máu, lát sau nàng khép hờ mắt, thở dài, “Tống Lí, ngươi già rồi.”

Chapter
1 Chương 01: Bí ẩn chốn trâm trạch
2 Chương 02: Giấc mộng Trang Chu
3 Chương 03: Tỉnh giấc mộng dài
4 Chương 04: Độc thủ mưu tài
5 Chương 05: Không thể che giấu
6 Chương 06: Thời cơ phản kích
7 Chương 07: Lần đầu đối mặt
8 Chương 08: Chẳng sợ đục nước
9 Chương 09: Đối chọi gay gắt
10 Chương 10: Chất vấn ở công đường
11 Chương 11: Kiểm tra sổ sách
12 Chương 12: Đánh rắn bảy tấc
13 Chương 13: Bản năng nghề nghiệp
14 Chương 14: Thiên chức người hành y
15 Chương 15: Cải tử hoàn sinh
16 Chương 16: Thiếu nợ trả tiền
17 Chương 17: Quân tử hảo cầu
18 Chương 18: Chủ tớ diễn kịch
19 Chương 19: Song sinh ràng buộc
20 Chương 20: Ngọc ca dạy đệ
21 Chương 21: Tự rước lấy nhục
22 Chương 22: Y học đương thời
23 Chương 23: Thảo dược khả nghi
24 Chương 24: Trừng trị ác nô
25 Chương 25: Có người trúng độc
26 Chương 26: Phương pháp cứu người
27 Chương 27: Giải phẫu cấp cứu
28 Chương 28: Sơ cứu hóc dị vật
29 Chương 29: Phân tích thời cuộc
30 Chương 30: Thích khách đột kích
31 Chương 31: Ta là đại phu
32 Chương 32: Giải phẫu lần thứ hai
33 Chương 33: Tình thế biến chuyển
34 Chương 34: Đào hoa đóa đóa
35 Chương 35: Cây ngải bụi trị sốt rét
36 Chương 36: Giải phẫu trị thương
37 Chương 37: Bàn chuyện hôn nhân
38 Chương 38: Thế tử giá lâm
39 Chương 39: Lần đầu gặp gỡ
40 Chương 40: Tái ngộ trên đường
41 Chương 41: Tiểu phẫu khâu vết thương
42 Chương 42: Như rất thân quen
43 Chương 43: Tìm cách hồi kinh
44 Chương 44: Tiếp cận lưu dân
45 Chương 45: Chữa bệnh dịch tả
46 Chương 46: Động viên toàn thể
47 Chương 47: Góc nhìn của thẳng nam
48 Chương 48: Tiêu tan như vô hình
49 Chương 49: Rắc rối tìm đến
50 Chương 50: Tránh xa hắn ra
51 Chương 51: Công lao lớn nhất
52 Chương 52: Lại sinh độc kế
53 Chương 53: Có đồng ý không
54 Chương 54: Lên đường hồi kinh
55 Chương 55: Gặp nạn trên đường
56 Chương 56: Kẻ phản bội Vương phủ
57 Chương 57: Xử tội phản đồ
58 Chương 58: Công tâm là thượng sách
59 Chương 59: Rung động
60 Chương 60: Tâm tình thiếu niên
61 Chương 61: Khai báo thân phận
62 Chương 62: Trở lại kinh thành
63 Chương 63: Khóc lóc bên đường
64 Chương 64: Đường ai nấy đi
65 Chương 65: Ly hôn thả người
66 Chương 66: Lần đầu vào Vương phủ
67 Chương 67: Chuyện nhà Vương phủ
68 Chương 68: Bị người mưu hại
69 Chương 69: Vu oan giá họa
70 Chương 70: Phẫu thuật mở lồng ngực
71 Chương 71: Tổng quản Thái y
72 Chương 72: Thẳng thắn chuyện xưa
73 Chương 73: Tỷ tỷ ca ca
74 Chương 74: Thỉnh cầu tứ hôn
75 Chương 75: Thánh chỉ ban hôn
76 Chương 76: Ba điều quy ước
77 Chương 77: Phương tam lão gia
78 Chương 78: Minh Châu quận chúa
79 Chương 79: Lấy ác trị ác
80 Chương 80: Y thuật Giản gia
81 Chương 81: Gán tội
82 Chương 82: Phương pháp giải độc
83 Chương 83: Ai tốt hơn ai
84 Chương 84: Tâm ý của Thế tử
85 Chương 85: Ca bệnh mới
86 Chương 86: Đồng tâm hợp lực
87 Chương 87: Khoe khoang như thế
88 Chương 88: Tranh chấp chi phí
89 Chương 89: Quan tâm không ít
90 Chương 90: Chọn ngày thành thân
91 Chương 91: Mãnh thú
92 Chương 92: Trước lúc đại hôn
93 Chương 93: Thời khắc thành thân
94 Chương 94: Ngày sau tân hôn
95 Chương 95: Trình báo chân tướng
96 Chương 96: Cố tình gây sự
97 Chương 97: Đấu gạo nuôi thù
98 Chương 98: Mang ơn báo đáp
99 Chương 99: Lựa chọn của nàng
100 Chương 100: Kế hoạch của y quán
101 Chương 101: Giải cứu hai người
102 Chương 102: Y án dược đường
103 Chương 103: Lần đầu khám bệnh tại nhà
104 Chương 104: Phẫu thuật sinh mổ
105 Chương 105: Tạm thời xa cách
106 Chương 106: Tình ý đong đầy
107 Chương 107: Có người cần y
108 Chương 108: Đạo thầy thuốc
109 Chương 109: Chẳng ra cái gì
110 Chương 110: Lòng dạ đàn bà
111 Chương 111: Thiên đạo luân hồi
112 Chương 112: Bụi trần lắng đọng
113 Chương 113: Cửa hiệu cháo thuốc
114 Chương 114: Xung đột thăng cấp
115 Chương 115: Chữa thương ở từ đường
116 Chương 116: Lòng người khó đoán
117 Chương 117: Ngày càng nghiêm trọng
118 Chương 118: Vũ lâm quân
119 Chương 119: Ấm áp của hắn
120 Chương 120: Thái y hội chẩn
121 Chương 121: Mua danh chuộc tiếng
122 Chương 122: Âm mưu dương mưu
123 Chương 123: Không thể nhẫn nhịn
124 Chương 124: Y quán – công đường
125 Chương 125: Ăn miếng trả miếng
126 Chương 126: Thoát được một kiếp
127 Chương 127: Ngươi có thai rồi
128 Chương 128: Ly hôn thì ly hôn
129 Chương 129: Ngoại truyện – Bông đào đầu tiên của bác sĩ Tiêu
130 Chương 130: Hắn là nam nhân
131 Chương 131: Công bằng
132 Chương 132: Kết cục thế nào
133 Chương 133: Cướp đoạt tư quân
134 Chương 134: Của hồi môn
135 Chương 135: Trẻ con và chó
136 Chương 136: Cục diện mới
137 Chương 137: Điểm khả nghi
138 Chương 138: Phát hiện dấu vết
139 Chương 139: Hóa giải nguy khốn
140 Chương 140: Tranh phong đối chất
141 Chương 141: Tìm ra hang ổ
142 Chương 142: Thân phận của Lô thị
143 Chương 143: Hưu thư
144 Chương 144: Thương thế của Lâm Hiển
145 Chương 145: Tái chữa trị
146 Chương 146: Ngoài sóng gió, trong…
147 Chương 147: Biện pháp chữa trị
148 Chương 148: Quang minh chính đại
149 Chương 149: Dùng giòi trị liệu
150 Chương 150: Trị liệu thành công
151 Chương 151: Phủ Việt Bắc hầu
152 Chương 152: Kết chuyện Hầu phủ
153 Chương 153: Thế tử khác thường
154 Chương 154: Giáp mặt khiêu khích
155 Chương 155: Thổ lộ tình cảm
156 Chương 156: Phương phủ
157 Chương 157: Cá từ hải cảng
158 Chương 158: Thẳng thắn triệt để
159 Chương 159: Trước lúc phong ba
160 Chương 160: Trời sinh một đôi
161 Chương 161: Đến chùa Hộ Quốc
162 Chương 162: Thích khách đột kích
163 Chương 163: Hoảng loạn
164 Chương 164: Thay đổi Thế tử
165 Chương 165: Vương phi tỉnh ngộ
166 Chương 166: Một góc băng trôi
167 Chương 167: Thái tử nguy kịch
168 Chương 168: Tiến cung chẩn bệnh
169 Chương 169: Cấp cứu công khai
170 Chương 170: Ỷ thế bức người
171 Chương 171: Loạn thần tặc tử
172 Chương 172: Muốn phản thì phản
173 Chương 173: Binh đội huyền giáp
174 Chương 174: Thoát khỏi kinh thành
175 Chương 175: Giong buồm xuất phát
176 Chương 176: Đón ai lên tàu
177 Chương 177: Nhổ neo rời bến
178 Chương 178: Lần đầu lên đảo Vô Danh
179 Chương 179: Điều chế penicillin
180 Chương 180: Chế xuất thuốc hay
181 Chương 181: Công tử bị đùa giỡn
182 Chương 182: Tối cao vô thượng
183 Chương 183: Thế nào là yêu đương
184 Chương 184: Mỹ thiếu niên
185 Chương 185: Tình cờ chạm mặt
186 Chương 186: Gian tế chiêu hàng
187 Chương 187: Thay đổi bất ngờ
188 Chương 188: Ghen tỵ
189 Chương 189: Tỷ muội Phượng thị
190 Chương 190: Việc vui trọn vẹn
191 Chương 191: Đơn phương
192 Chương 192: Các kiểu bán manh
193 Chương 193: Nuôi một bé cưng
194 Chương 194: Bàn tay sau màn
195 Chương 195: Gia tộc Dự Vương
196 Chương 196: Biến loạn sắp đến
197 Chương 197: Tiên sơn đảo chủ
198 Chương 198: Chênh lệch thẩm mỹ
199 Chương 199: Thế nào là quân y
200 Chương 200: Tương trợ nơi chiến trường
201 Chương 201: Còn ra thể thống gì
202 Chương 202: Cái gọi là mưu kế
203 Chương 203: Gió Đông
204 Chương 204: Tranh giành thiên hạ
205 Chương 205: Hoàng thành đón chủ
206 Chương 206: Thống nhất giang sơn
Chapter

Updated 206 Episodes

1
Chương 01: Bí ẩn chốn trâm trạch
2
Chương 02: Giấc mộng Trang Chu
3
Chương 03: Tỉnh giấc mộng dài
4
Chương 04: Độc thủ mưu tài
5
Chương 05: Không thể che giấu
6
Chương 06: Thời cơ phản kích
7
Chương 07: Lần đầu đối mặt
8
Chương 08: Chẳng sợ đục nước
9
Chương 09: Đối chọi gay gắt
10
Chương 10: Chất vấn ở công đường
11
Chương 11: Kiểm tra sổ sách
12
Chương 12: Đánh rắn bảy tấc
13
Chương 13: Bản năng nghề nghiệp
14
Chương 14: Thiên chức người hành y
15
Chương 15: Cải tử hoàn sinh
16
Chương 16: Thiếu nợ trả tiền
17
Chương 17: Quân tử hảo cầu
18
Chương 18: Chủ tớ diễn kịch
19
Chương 19: Song sinh ràng buộc
20
Chương 20: Ngọc ca dạy đệ
21
Chương 21: Tự rước lấy nhục
22
Chương 22: Y học đương thời
23
Chương 23: Thảo dược khả nghi
24
Chương 24: Trừng trị ác nô
25
Chương 25: Có người trúng độc
26
Chương 26: Phương pháp cứu người
27
Chương 27: Giải phẫu cấp cứu
28
Chương 28: Sơ cứu hóc dị vật
29
Chương 29: Phân tích thời cuộc
30
Chương 30: Thích khách đột kích
31
Chương 31: Ta là đại phu
32
Chương 32: Giải phẫu lần thứ hai
33
Chương 33: Tình thế biến chuyển
34
Chương 34: Đào hoa đóa đóa
35
Chương 35: Cây ngải bụi trị sốt rét
36
Chương 36: Giải phẫu trị thương
37
Chương 37: Bàn chuyện hôn nhân
38
Chương 38: Thế tử giá lâm
39
Chương 39: Lần đầu gặp gỡ
40
Chương 40: Tái ngộ trên đường
41
Chương 41: Tiểu phẫu khâu vết thương
42
Chương 42: Như rất thân quen
43
Chương 43: Tìm cách hồi kinh
44
Chương 44: Tiếp cận lưu dân
45
Chương 45: Chữa bệnh dịch tả
46
Chương 46: Động viên toàn thể
47
Chương 47: Góc nhìn của thẳng nam
48
Chương 48: Tiêu tan như vô hình
49
Chương 49: Rắc rối tìm đến
50
Chương 50: Tránh xa hắn ra
51
Chương 51: Công lao lớn nhất
52
Chương 52: Lại sinh độc kế
53
Chương 53: Có đồng ý không
54
Chương 54: Lên đường hồi kinh
55
Chương 55: Gặp nạn trên đường
56
Chương 56: Kẻ phản bội Vương phủ
57
Chương 57: Xử tội phản đồ
58
Chương 58: Công tâm là thượng sách
59
Chương 59: Rung động
60
Chương 60: Tâm tình thiếu niên
61
Chương 61: Khai báo thân phận
62
Chương 62: Trở lại kinh thành
63
Chương 63: Khóc lóc bên đường
64
Chương 64: Đường ai nấy đi
65
Chương 65: Ly hôn thả người
66
Chương 66: Lần đầu vào Vương phủ
67
Chương 67: Chuyện nhà Vương phủ
68
Chương 68: Bị người mưu hại
69
Chương 69: Vu oan giá họa
70
Chương 70: Phẫu thuật mở lồng ngực
71
Chương 71: Tổng quản Thái y
72
Chương 72: Thẳng thắn chuyện xưa
73
Chương 73: Tỷ tỷ ca ca
74
Chương 74: Thỉnh cầu tứ hôn
75
Chương 75: Thánh chỉ ban hôn
76
Chương 76: Ba điều quy ước
77
Chương 77: Phương tam lão gia
78
Chương 78: Minh Châu quận chúa
79
Chương 79: Lấy ác trị ác
80
Chương 80: Y thuật Giản gia
81
Chương 81: Gán tội
82
Chương 82: Phương pháp giải độc
83
Chương 83: Ai tốt hơn ai
84
Chương 84: Tâm ý của Thế tử
85
Chương 85: Ca bệnh mới
86
Chương 86: Đồng tâm hợp lực
87
Chương 87: Khoe khoang như thế
88
Chương 88: Tranh chấp chi phí
89
Chương 89: Quan tâm không ít
90
Chương 90: Chọn ngày thành thân
91
Chương 91: Mãnh thú
92
Chương 92: Trước lúc đại hôn
93
Chương 93: Thời khắc thành thân
94
Chương 94: Ngày sau tân hôn
95
Chương 95: Trình báo chân tướng
96
Chương 96: Cố tình gây sự
97
Chương 97: Đấu gạo nuôi thù
98
Chương 98: Mang ơn báo đáp
99
Chương 99: Lựa chọn của nàng
100
Chương 100: Kế hoạch của y quán
101
Chương 101: Giải cứu hai người
102
Chương 102: Y án dược đường
103
Chương 103: Lần đầu khám bệnh tại nhà
104
Chương 104: Phẫu thuật sinh mổ
105
Chương 105: Tạm thời xa cách
106
Chương 106: Tình ý đong đầy
107
Chương 107: Có người cần y
108
Chương 108: Đạo thầy thuốc
109
Chương 109: Chẳng ra cái gì
110
Chương 110: Lòng dạ đàn bà
111
Chương 111: Thiên đạo luân hồi
112
Chương 112: Bụi trần lắng đọng
113
Chương 113: Cửa hiệu cháo thuốc
114
Chương 114: Xung đột thăng cấp
115
Chương 115: Chữa thương ở từ đường
116
Chương 116: Lòng người khó đoán
117
Chương 117: Ngày càng nghiêm trọng
118
Chương 118: Vũ lâm quân
119
Chương 119: Ấm áp của hắn
120
Chương 120: Thái y hội chẩn
121
Chương 121: Mua danh chuộc tiếng
122
Chương 122: Âm mưu dương mưu
123
Chương 123: Không thể nhẫn nhịn
124
Chương 124: Y quán – công đường
125
Chương 125: Ăn miếng trả miếng
126
Chương 126: Thoát được một kiếp
127
Chương 127: Ngươi có thai rồi
128
Chương 128: Ly hôn thì ly hôn
129
Chương 129: Ngoại truyện – Bông đào đầu tiên của bác sĩ Tiêu
130
Chương 130: Hắn là nam nhân
131
Chương 131: Công bằng
132
Chương 132: Kết cục thế nào
133
Chương 133: Cướp đoạt tư quân
134
Chương 134: Của hồi môn
135
Chương 135: Trẻ con và chó
136
Chương 136: Cục diện mới
137
Chương 137: Điểm khả nghi
138
Chương 138: Phát hiện dấu vết
139
Chương 139: Hóa giải nguy khốn
140
Chương 140: Tranh phong đối chất
141
Chương 141: Tìm ra hang ổ
142
Chương 142: Thân phận của Lô thị
143
Chương 143: Hưu thư
144
Chương 144: Thương thế của Lâm Hiển
145
Chương 145: Tái chữa trị
146
Chương 146: Ngoài sóng gió, trong…
147
Chương 147: Biện pháp chữa trị
148
Chương 148: Quang minh chính đại
149
Chương 149: Dùng giòi trị liệu
150
Chương 150: Trị liệu thành công
151
Chương 151: Phủ Việt Bắc hầu
152
Chương 152: Kết chuyện Hầu phủ
153
Chương 153: Thế tử khác thường
154
Chương 154: Giáp mặt khiêu khích
155
Chương 155: Thổ lộ tình cảm
156
Chương 156: Phương phủ
157
Chương 157: Cá từ hải cảng
158
Chương 158: Thẳng thắn triệt để
159
Chương 159: Trước lúc phong ba
160
Chương 160: Trời sinh một đôi
161
Chương 161: Đến chùa Hộ Quốc
162
Chương 162: Thích khách đột kích
163
Chương 163: Hoảng loạn
164
Chương 164: Thay đổi Thế tử
165
Chương 165: Vương phi tỉnh ngộ
166
Chương 166: Một góc băng trôi
167
Chương 167: Thái tử nguy kịch
168
Chương 168: Tiến cung chẩn bệnh
169
Chương 169: Cấp cứu công khai
170
Chương 170: Ỷ thế bức người
171
Chương 171: Loạn thần tặc tử
172
Chương 172: Muốn phản thì phản
173
Chương 173: Binh đội huyền giáp
174
Chương 174: Thoát khỏi kinh thành
175
Chương 175: Giong buồm xuất phát
176
Chương 176: Đón ai lên tàu
177
Chương 177: Nhổ neo rời bến
178
Chương 178: Lần đầu lên đảo Vô Danh
179
Chương 179: Điều chế penicillin
180
Chương 180: Chế xuất thuốc hay
181
Chương 181: Công tử bị đùa giỡn
182
Chương 182: Tối cao vô thượng
183
Chương 183: Thế nào là yêu đương
184
Chương 184: Mỹ thiếu niên
185
Chương 185: Tình cờ chạm mặt
186
Chương 186: Gian tế chiêu hàng
187
Chương 187: Thay đổi bất ngờ
188
Chương 188: Ghen tỵ
189
Chương 189: Tỷ muội Phượng thị
190
Chương 190: Việc vui trọn vẹn
191
Chương 191: Đơn phương
192
Chương 192: Các kiểu bán manh
193
Chương 193: Nuôi một bé cưng
194
Chương 194: Bàn tay sau màn
195
Chương 195: Gia tộc Dự Vương
196
Chương 196: Biến loạn sắp đến
197
Chương 197: Tiên sơn đảo chủ
198
Chương 198: Chênh lệch thẩm mỹ
199
Chương 199: Thế nào là quân y
200
Chương 200: Tương trợ nơi chiến trường
201
Chương 201: Còn ra thể thống gì
202
Chương 202: Cái gọi là mưu kế
203
Chương 203: Gió Đông
204
Chương 204: Tranh giành thiên hạ
205
Chương 205: Hoàng thành đón chủ
206
Chương 206: Thống nhất giang sơn