Chương 174: Đe Dọa

Khi bước vào cửa lớn của khoa tim mạch, Đường Hoan vừa vặn chạm mặt Đoạn Lâm Phong, giọng nói dịu dàng của anh ta trở nên vô cùng rõ ràng trong hành lang bệnh viện.
Cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Đoạn Lâm Phong, cô khẽ nheo mắt lại, đúng là âm hồn bất tán!
Cô không muốn dây dưa với anh ta nên đi vòng qua anh ta và chuẩn bị đi về phía phòng bệnh của Đoạn Trấn Nam, nhưng có một số người không chịu làm theo ý cô.
“Hoan Hoan, em không muốn nhìn thấy anh như vậy sao?” Anh vươn tay ra chặn đường cô lại: “Hay là nói em sợ ở riêng với anh, sợ sẽ nhớ đến những chuyện quá khứ nên mới đi gấp như vậy?”
Anh nhìn thẳng vào cô, hôm nay Đường Hoan mặc một chiếc sơ mi màu trắng, quần tây màu đen và phối với một đôi giày cao gót mày đen, cô ăn mặc rất đơn giản, chuyên nghiệp và gọn gàng, trông rất có kinh nghiệm.
“Cút đi.

Khi thấy Đoạn Lâm Phong không có ý định nhường đường, Đường Hoan không còn kiên nhẫn nữa.

Nhìn ánh mắt chán ghét của Đường Hoan, trong lòng dâng lên một nỗi bị thương: “Hoan Hoan, sao em có thể bày ra dáng vẻ này với anh? Em có biết mỗi tối anh đều rất nhớ em không?”
Lời tỏ tình chân thành khi lọt vào tại Đường Hoạn lại trở nên cực kỳ mỉa mai, Lúc trước khi cô yêu anh, anh không trân trọng, bây giờ lại sống chết bám lấy cô, lẽ nào đàn ông đều để tiện như anh ta sao?
Không, chỉ có mình anh ta để tiện như vậy mà thôi.
“Nếu như em ngoãn ngoãn trở về bên anh, anh hứa sẽ không làm tổn thương em, nếu không em nhất định sẽ hối hận.

Giây trước còn dịu dàng trìu mến, giây sau đã lập tức thay đổi sắc mặt.
Haha….người đàn ông này đúng là chết không đổi tính, đổi qua đổi lại giữa tình cảm và sự tàn nhẫn.

“Nếu như anh còn bám lấy tôi, tôi sẽ báo cảnh sát.

Đường Hoan nghiến răng nói: “Nếu như để người khác biết anh bám lấy chị dâu của mình, chỉ sợ anh sẽ không giữ nổi cái mặt này đâu.
Cô vốn tưởng rằng những lời này sẽ khiến Đoạn Lâm
Phong có chút kiêng kỵ, dù sao anh ta và Đoạn Kim Thần có mối quan hệ gì thì mọi người đều biết, nhưng cô đã sai.

Đoạn Lâm Phong bình tĩnh lấy điện thoại ra đưa cho cô, đồng thời thúc giục cô: “Nào, gọi cảnh sát đi, anh muốn xem xem họ sẽ bắt anh hay là bắt em.
Nhìn vẻ mặt muốn ăn đòn của anh ta, Đường Hoan tức giận trong lòng, móng tay sắc bén cầm sâu vào da thịt cô.
Bây giờ giá trị của Đoạn Lâm Phong đã tăng vọt, cho dù có gọi cảnh sát, cảnh sát cũng không dám làm gì anh ta, ngược lại người bày trò sẽ là có, người ngoài sẽ chỉ nói cô không biết quan tâm đến danh tiếng của nhà họ Đoạn mà báo cảnh sát bắt chủ nhỏ của mình.
Thấy cô không đón lấy điện thoại, Đoạn Lâm Phong lắc điện thoại và nói: “Anh đã cho em cơ hội, là em không biết trân trọng, điều anh thích nhất chính là thái độ không chịu khuất phục của em, điều này khiến anh nhìn thấy mình của năm đó.
“Hoan Hoan, hãy thừa nhận đi, em và anh đều cùng một loại người, chỉ có chúng ta mới là thích hợp nhất, cho dù quá khứ anh đã làm gì, thì anh đều muốn cho người mình thích một cuộc sống tốt nhất.” Nói rồi anh vươn tay định chạm vào mặt Đường Hoan nhưng lại bị cô né tránh và hất ra.
“Đoạn Lâm Phong, phiền anh hãy chú ý, anh không cần thể diện nhưng tôi cần!”
Rõ ràng anh ta sinh ra trong một gia đình danh gia vọng tộc, nhận được sự giáo dục cao cấp, nhưng tại sao anh ta lại có thể không màng đến hình tượng của gia đình mà luôn làm theo ý mình như vậy? “Thể diện là cái gì vậy?” Đoạn Lâm Phong cười khẩy “Chỉ cần trong tay có quyền có tiền, thì em có thể sống một cuộc sống mà em muốn, mấy thứ nông cạn như thể diện này đã không còn quan trọng với anh từ lâu rồi, hơn nữa, nếu như như vậy có thể khiến em trở về bên anh, anh còn cần thể diện làm gì?”
Vừa dứt lời, anh liền ghì tay lên vai Đường Hoan và đẩy cô vào góc tường: “Hoan Hoan, anh từng nói, chỉ cần em ngoãn ngoãn trở về bên anh, anh sẽ yêu thương em như trước đây, Đoạn Kim Thần sẽ không yêu em đầu, chỉ có anh mới toàn tâm toàn ý yêu em mà thôi.”
Trong mắt lóe lên một tia hoảng sợ, Đường Hoan đẩy mạnh anh ta ra: “Buông tôi ra! Đoạn Lâm Phong, anh đừng có bám lấy tôi nữa, cho dù tôi biến thành ma cũng sẽ không tha cho anh đâu.
Cô hoảng sợ nhìn xung quanh, hy vọng có người đi qua, nhưng hành lang trống không, thậm chí không có một bóng người.

Đây là khu VIP, để không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bệnh nhân, hiệu quả cách âm ở đây rất tốt, cho nên dù Đường Hoan có hét khàn cả cổ cũng không ai nghe thấy.

Khi Đường Hoan đang lo lắng toát đầy mồ hôi thì một
Làm thế nào đây? giọng nói tức giận vang lên.
“Đoạn Lâm Phong, buông cô ấy ra
Lúc đầu Đoạn Lâm Phong còn tưởng là Đoạn Kim Thần, nhưng khi quay người lại thì nhận ra là Giang Chi Thịnh, anh đang định cười chế nhạo thì ăn trong một cú đẩm.
Anh không tự chủ được mà lùi lại hai bước, Đường Hoan nhân cơ hội rời khỏi anh, cô vội vàng chạy đến bên cạnh Giang Chi Thịnh: “Đại Thịnh, sao anh lại ở đây?”
Khóe miệng Đoạn Lâm Phong chảy máu, nhưng anh không vội bước lên trước mà đưa tay lên lau vết máu trên khóe miệng, anh tức giận trừng mắt nhìn Giang Chi Thịnh: “Giang Chi Thịnh, đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, liên quan gì đến anh, tôi khuyên anh tốt hơn hết là đừng lo chuyện bao đồng”
Giang Chi Thịnh bảo vệ Đường Hoan ở sau lưng, anh không sợ hãi mà nhìn thẳng vào anh ta: “Đoạn Lâm Phong, nếu như sau này anh còn quấy rầy Hoan Hoan, tôi nhất định sẽ không tha cho anh.
Trong mắt Đoạn Lâm Phong lóe lên tia tức giận, anh hung hăng trừng mắt nhìn Giang Chi Thịnh, sau đó ánh mắt rơi trên người Đường Hoan: “Hoan Hoan, em đúng là khiến anh mở rộng tầm mắt, khả năng quyến rũ đàn ông của em ngày càng lợi hại rồi đấy!
Ánh mắt Đường Hoan tối sầm lại, cô lạnh lùng nhìn anh ta: “Đoạn Lâm Phong, anh ăn nói cẩn thận một chút.
Anh ta luôn miệng nói yêu cô, không muốn làm tổn thương cô, nhưng bây giờ anh ta lại dùng lời nói để bôi nhọ cô, Đoạn Lâm Phong anh được lắm.
“Anh nói chuyện như vậy không đủ lễ phép sao?” Trong lòng Đoạn Lâm Phong vừa tức giận vừa ghen tuông “Em dám nói hai người trong sạch không?”
Anh nhìn thẳng vào Đường Hoan và tưởng rằng sẽ nghe được câu trả lời của cô nhưng không ngờ cô lại cười khẩy: “Tôi và anh ấy có quan hệ gì thì liên quan gì đến anh, Đoạn Lâm Phong, anh hãy thu lại vẻ mặt này của anh đi, bởi vì tôi cảm thấy ghê tởm.
Câu nói cuối cùng, cô cố ý gần từng chữ, sắc mặt Đoạn Lâm Phong lập tức thay đổi, lửa giận giống như biển lửa không ngừng ăn mòn anh, anh bước tới vươn tay ra muốn kéo cô, nhưng lại bị Giang Chi Thịnh gạt ra.

Bị ngăn cản hết lần này đến lần khác, Đoạn Lâm Phong đã hoàn toàn tức giận, anh giơ tay lên muốn chào hỏi Giang Chi Thịnh.
Nhưng Giang Chi Thịnh đã có phòng bị nên nghiêng người tránh được cú đấm của anh, nhân cơ hội Đoạn Lâm Phong không kịp phản ứng lại, Giang Chi Thịnh giơ chân đá vào bụng Đoạn Lâm Phong.
“Ưm.” Đoạn Lâm Phong bị đá đập mạnh lưng vào tường, anh rên rỉ đau đớn, lông mày khẽ cau lại.
Hai người lập tức không phân cao thấp, Đoạn Lâm Phong không ngờ Giang Chi Thịnh có vẻ ngoài mềm yếu lại mạnh mẽ như vậy, anh đã quá bất cẩn rồi.
“Lần sau nếu như còn để tôi biết anh quấy rầy cô ấy thì sẽ không đơn giản như một cú đá thế này đâu.

Bình thường Giang Chi Thịnh rất ít khi đánh người, nhưng chỉ cần có ai đó làm tổn thương Đường Hoan, anh đều sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Anh không cho Đoạn Lâm Phong cơ hội nói chuyện mà kéo Đường Hoan rời đi, nhìn bóng lưng bọn họ càng lúc càng đi xa, Đoạn Lâm Phong tức giận đấm lên tường, dục vọng chiếm hữu Đường Hoan của anh ngày càng lớn.
Ra khỏi cổng bệnh viện, Đường Hoan lặng lẽ rút tay lại và khẽ cười nói: “Đại Thịnh, vừa rồi cảm ơn anh, nếu như không có anh em thực sự không biết phải thoát thân thế nào, đúng rồi, sao anh lại ở đây “Anh đến bệnh viện tái khám, có phải gần đây anh ta thường xuyên làm phiền em không?”
Tất nhiên người anh ám chỉ chính là Đoạn Lâm Phong.

Ánh mắt Đường Hoan hơi tối lại, cô không muốn nói nhiều nên lắc đầu: “Không, hôm nay vô tình gặp anh ta mà thôi.”
Anh bước lên một bước, khí tức của người đàn ông bao quanh cô, trên mặt Đường Hoan thoáng qua một tia gượng gạo, cô lặng lẽ lùi lại một bước.

“Hoan Hoan, cho dù xảy ra chuyện gì anh đều ở bên cạnh em, nếu như em có chuyện gì tuyệt đối đừng giấu anh” Giọng nói dịu dàng khiến người nghe dễ chịu, ảnh mắt nhìn cô tràn đầy tình cảm dịu dàng.

Cô không dám nhìn vào đôi mắt tràn đầy tình cảm của anh, cô nhìn sang chỗ khác và mỉm cười: “Đại Thịnh, anh lại giúp em một lần rồi, lần sau em sẽ mời anh ăn cơm.

Đúng rồi, gần đây Vưu Phi thế nào rồi? Anh có liên lạc với cô ấy không?” Kể từ khi La Thị khôi phục lại như trước, cô rất ít khi liên lạc với La Vưu Phi, một là vì cô ấy rất bận, hai là vì cô luôn cảm thấy có lỗi với cô ấy, nên cũng không có nhiều dũng khí để chủ động tìm cô ấy.

Cái tên La Vưu Phi khiến nụ cười trên mặt Giang Chi Thịnh đông cứng lại: “Gần đây anh không liên lạc với cô ấy, vì bận chuyện của công ty, hôm nào chúng ta hãy cùng nhau ăn cơm đi, đã lâu chúng ta không tụ tập rồi.

Thực ra anh không liên lạc với La Vưu Phi không phải vì anh bận, mà là vì anh không muốn để cô ấy có những hiểu lầm không đáng có.

“Anh hãy giúp em quan tâm nhiều hơn đến cô ấy, gần đây công ty rất nhiều việc nên em cũng ít liên lạc với cô ấy Bây giờ việc duy nhất cô có thể giúp La Vưu Phi là có gắng để họ có nhiều không gian tiếp xúc với nhau hơn, để Giang Chi Thịnh nhận ra vẻ đẹp của cô ấy.

Làm sao Giang Chi Thịnh có thể không hiểu ý của cô cơ chứ, bước chân anh đột nhiên dừng lại, nụ cười trên mặt cũng tắt lịm, anh nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc: “Hoan Hoan, em biết rõ người anh thích là ai, tại sao em vẫn muốn đẩy anh ra?” Trái anh tim như bị đá chặn lại khiến anh không thể thở nổi.

Rốt cuộc anh có chỗ nào không bằng Đoạn Kim Thần, tại sao cô thà để người ngoài giúp cô còn hơn là để anh giúp cô, lẽ nào cô không hề có chút tình cảm nào với anh sao?
Nhìn tâm trạng kích động của Giang Chi Thịnh, Đường Hoan nhíu mày: “Đại Thịnh, từ trước đến nay em không hề có bất kỳ tình cảm nam nữ nào với anh, anh không cần thiết phải lãng phí thời gian ở bên cạnh em, em cũng không muốn lần nào cũng phải lặp lại điều này với anh.”
“Hoan Hoan….em nói xem rốt cuộc anh có chỗ nào không bằng anh ta? Tại sao em thà nợ anh ta còn hơn là để anh giúp em.

Tận sâu trong lòng Giang Chi Thịnh có một sự đau đớn không thể xóa nhòa, hai tay anh khẽ siết vai cô.
Đường Hoan đau đớn nhíu mày, cô đưa tay đẩy anh ra: “Đại Thịnh, rốt cuộc em phải nói với anh bao nhiêu lần nữa anh mới chịu hiểu? Em và anh…..
“Xoet…”
Trong lúc hai người đang lôi lôi kéo kéo thì một chiếc xe màu đen đỗ lại bên cạnh bọn họ, bánh xe cọ xát với mặt đường phát ra âm thanh chói tại và cắt ngang lời nói còn dang dờ của Đường Hoan.
Cả hai đồng thời dừng động tác và quay đầu lại, đập vào mắt họ là một đôi giày da bóng loáng, dọc theo đôi giày là một chiếc quần tây màu đen, hướng lên trên thì thứ dễ thấy nhất chính là sợi chỉ vàng ở cổ tay áo, Hô hấp của Đường Hoan như dừng lại, máu trong người cô đông lại, bởi vì người đến chính là Đoạn Kim Thần.

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36: Sự Tức Giận Khó Hiểu
37 Chương 37: Dùng Lực Quá Mạnh
38 Chương 38: Đoạn Kim Thần Kiêu Ngạo
39 Chương 39: Bữa Tiệc Thường Niên
40 Chương 40: Gặp Phải Lưu Manh
41 Chương 41: Đánh Đập Tàn Nhẫn
42 Chương 42: Cảnh Cáo
43 Chương 43: Sống Không Bằng Chết
44 Chương 44: Trả Thù
45 Chương 45: Món Nợ Khổng Lồ
46 Chương 46: Phạt Roi Đường Vãn Tình
47 Chương 47: Đe Họa
48 Chương 48: Tát Thử Một Cái
49 Chương 49: Tra Tấn
50 Chương 50: Đừng Chạm Vào Tối
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111: Thời Gian Đếm Ngược Của Nhà Họ Đường
112 Chương 112: Dập Đầu Nhận Sai
113 Chương 113: Sự Thật
114 Chương 114: Áp Lực Quá Lớn
115 Chương 115: Ngộ Độc Rượu
116 Chương 116: Cầu Cứu
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141: Sốt Cao
142 Chương 142: Chết Tâm
143 Chương 143: Trở Lại Công Ty
144 Chương 144: Chế Giễu
145 Chương 145: Sóng Gió Lại Đến
146 Chương 146: Nguy Cơ Tiềm Ẩn
147 Chương 147: Lo Lắng
148 Chương 148: Dập Đầu Nhận Lỗi
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154
155 Chương 155: Xảy Ra Chuyện
156 Chương 156
157 Chương 157: Thăng Chức
158 Chương 158: Vô Tình Gặp Được
159 Chương 159: Cạm Bẫy
160 Chương 160: Tương Kế Tựu Kế
161 Chương 161: Bất Ngờ
162 Chương 162: Nguy Cơ Tiềm Ẩn
163 Chương 163: Công Ty Đổi Chủ
164 Chương 164: Ly Hôn
165 Chương 165: Mất Kiểm Soát
166 Chương 166: Vào Tù
167 Chương 167: Âm Thầm Khiêu Khích
168 Chương 168: Đột Nhiên Đổ Bệnh
169 Chương 169
170 Chương 170: Không Thể Chịu Nổi Cơn Thịnh Nộ
171 Chương 171: Giày Vò
172 Chương 172: Oan Gia Ngõ Hẹp
173 Chương 173: Không Có Cách Nào Đối Diện Với Sự Thật
174 Chương 174: Đe Dọa
175 Chương 175: Đánh Nhau
176 Chương 176: Hôn Mê
177 Chương 177: Mặt Dày
178 Chương 178
179 Chương 179: Căm Ghét
180 Chương 180
181 Chương 181: Tìm Kiếm Hợp Tác
182 Chương 182: Cuộc Điện Thoại Bí Ẩn
183 Chương 183: Một Đêm Mị Tình
184 Chương 184: Mị Tình
185 Chương 185: Tỉnh Lại
186 Chương 186: Mất Trí Nhớ
187 Chương 187: Đoán Đúng Nguyên Nhân
188 Chương 188: Gặp Phải Côn Đồ
189 Chương 189: Âm Thầm
190 Chương 190: Gặp Lại Đoạn Lâm Phong
191 Chương 191: Trùng Hợp
192 Chương 192: Hãnh Diện
193 Chương 193: Đau Đớn Rời Đi
194 Chương 194: Theo Dõi
195 Chương 195: Có Phải Anh Ấy Đến Rồi Không
196 Chương 196: Được Cứu
197 Chương 197: Tình Cảm Mãnh Liệt
198 Chương 198: Chất Vấn
199 Chương 199: Ăn Cắp Kế Hoạch
200 Chương 200: Ly Gián
201 Chương 201
202 Chương 202: Vô Tình Nhìn Thấy Sự Thật
203 Chương 203
204 Chương 204: Tin Nhắn Nặc Danh
205 Chương 205
206 Chương 206: Không Phải Người Nhà Họ Đường
207 Chương 207: Xảy Ra Chuyện
208 Chương 208: Chỉ Là Thích!
209 Chương 209: Rời Khỏi
210 Chương 210: Tin Nhắn Thần Bí
211 Chương 211
212 Chương 212: Tổn Thương
213 Chương 213
214 Chương 214: Ngất Xỉu
215 Chương 215: Đánh Nhau
216 Chương 216: Không Xứng
217 Chương 217: Cuộc Sống Riêng
218 Chương 218: Bị Đánh
219 Chương 219: Hận
220 Chương 220: Tan Vỡ
221 Chương 221: Giày Vò
222 Chương 222: Cưỡng Ép
223 Chương 223: Mộ Vũ Nghiên
224 Chương 224: Gặp Nhau Lúc Làm Việc
225 Chương 225
226 Chương 226
227 Chương 227: Tôi Mới Là Bà Đoạn
228 Chương 228: Thật Lòng Hay Giả Dối
229 Chương 229: Chó Điên
230 Chương 230
231 Chương 231: Bênh Vực Kẻ Yếu
232 Chương 232: Bình Luận Tiêu Cực
233 Chương 233
234 Chương 234: Phản Kích Tuyệt Đẹp
235 Chương 235
236 Chương 236: Sắp Đặt
237 Chương 237
238 Chương 238: Quyết Định
239 Chương 239: Đau Lòng
240 Chương 240: Chuyện Xấu
241 Chương 241: Khuyên Nhủ
242 Chương 242
243 Chương 243: Mượn Rượu Giải Sầu
244 Chương 244: Bệnh Tình Chuyển Biến Xấu
245 Chương 245: Cơ Hội
246 Chương 246: Sốt Nhẹ
247 Chương 247: Cảm Xúc Mơ Hồ
248 Chương 248: Hôn Trộm
249 Chương 249: Khiêu Chiến
250 Chương 250: Mất Tích
251 Chương 251
252 Chương 252
253 Chương 253
254 Chương 254
255 Chương 255
256 Chương 256: Bởi Móc
257 Chương 257: Nhà Họ Phong
258 Chương 258: Lại Là Đối Thủ
259 Chương 259: Ăn Miếng Trả Miếng
260 Chương 260: Hâm Nóng Tình Cảm
261 Chương 261: Bắt Cóc
262 Chương 262: Bị Ép Uống Thuốc
263 Chương 263: Được Cứu
264 Chương 264: Đổ Dầu Vào Lửa
265 Chương 265: Ra Lệnh Đuổi Khách
266 Chương 266: Lời Nói Bịa Đặt
267 Chương 267: Cảnh Cáo
268 Chương 268
269 Chương 269: Tranh Giành Người Đẹp
270 Chương 270: Chuyện Cười
271 Chương 271: Đêm Khuya Mị Tình
272 Chương 272: Cách Kích Tướng
273 Chương 273: Ươm Mầm “hận Thù”
274 Chương 274: Chống Lưng
275 Chương 275: Say Khướt
276 Chương 276: Thất Vọng
277 Chương 277: Tâm Sự Riêng
278 Chương 278: Phối Hợp
279 Chương 279: Nổi Trên Mặt Nước
280 Chương 280: Bụi Trần Lắng Đọng
Chapter

Updated 280 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36: Sự Tức Giận Khó Hiểu
37
Chương 37: Dùng Lực Quá Mạnh
38
Chương 38: Đoạn Kim Thần Kiêu Ngạo
39
Chương 39: Bữa Tiệc Thường Niên
40
Chương 40: Gặp Phải Lưu Manh
41
Chương 41: Đánh Đập Tàn Nhẫn
42
Chương 42: Cảnh Cáo
43
Chương 43: Sống Không Bằng Chết
44
Chương 44: Trả Thù
45
Chương 45: Món Nợ Khổng Lồ
46
Chương 46: Phạt Roi Đường Vãn Tình
47
Chương 47: Đe Họa
48
Chương 48: Tát Thử Một Cái
49
Chương 49: Tra Tấn
50
Chương 50: Đừng Chạm Vào Tối
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111: Thời Gian Đếm Ngược Của Nhà Họ Đường
112
Chương 112: Dập Đầu Nhận Sai
113
Chương 113: Sự Thật
114
Chương 114: Áp Lực Quá Lớn
115
Chương 115: Ngộ Độc Rượu
116
Chương 116: Cầu Cứu
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141: Sốt Cao
142
Chương 142: Chết Tâm
143
Chương 143: Trở Lại Công Ty
144
Chương 144: Chế Giễu
145
Chương 145: Sóng Gió Lại Đến
146
Chương 146: Nguy Cơ Tiềm Ẩn
147
Chương 147: Lo Lắng
148
Chương 148: Dập Đầu Nhận Lỗi
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154
155
Chương 155: Xảy Ra Chuyện
156
Chương 156
157
Chương 157: Thăng Chức
158
Chương 158: Vô Tình Gặp Được
159
Chương 159: Cạm Bẫy
160
Chương 160: Tương Kế Tựu Kế
161
Chương 161: Bất Ngờ
162
Chương 162: Nguy Cơ Tiềm Ẩn
163
Chương 163: Công Ty Đổi Chủ
164
Chương 164: Ly Hôn
165
Chương 165: Mất Kiểm Soát
166
Chương 166: Vào Tù
167
Chương 167: Âm Thầm Khiêu Khích
168
Chương 168: Đột Nhiên Đổ Bệnh
169
Chương 169
170
Chương 170: Không Thể Chịu Nổi Cơn Thịnh Nộ
171
Chương 171: Giày Vò
172
Chương 172: Oan Gia Ngõ Hẹp
173
Chương 173: Không Có Cách Nào Đối Diện Với Sự Thật
174
Chương 174: Đe Dọa
175
Chương 175: Đánh Nhau
176
Chương 176: Hôn Mê
177
Chương 177: Mặt Dày
178
Chương 178
179
Chương 179: Căm Ghét
180
Chương 180
181
Chương 181: Tìm Kiếm Hợp Tác
182
Chương 182: Cuộc Điện Thoại Bí Ẩn
183
Chương 183: Một Đêm Mị Tình
184
Chương 184: Mị Tình
185
Chương 185: Tỉnh Lại
186
Chương 186: Mất Trí Nhớ
187
Chương 187: Đoán Đúng Nguyên Nhân
188
Chương 188: Gặp Phải Côn Đồ
189
Chương 189: Âm Thầm
190
Chương 190: Gặp Lại Đoạn Lâm Phong
191
Chương 191: Trùng Hợp
192
Chương 192: Hãnh Diện
193
Chương 193: Đau Đớn Rời Đi
194
Chương 194: Theo Dõi
195
Chương 195: Có Phải Anh Ấy Đến Rồi Không
196
Chương 196: Được Cứu
197
Chương 197: Tình Cảm Mãnh Liệt
198
Chương 198: Chất Vấn
199
Chương 199: Ăn Cắp Kế Hoạch
200
Chương 200: Ly Gián
201
Chương 201
202
Chương 202: Vô Tình Nhìn Thấy Sự Thật
203
Chương 203
204
Chương 204: Tin Nhắn Nặc Danh
205
Chương 205
206
Chương 206: Không Phải Người Nhà Họ Đường
207
Chương 207: Xảy Ra Chuyện
208
Chương 208: Chỉ Là Thích!
209
Chương 209: Rời Khỏi
210
Chương 210: Tin Nhắn Thần Bí
211
Chương 211
212
Chương 212: Tổn Thương
213
Chương 213
214
Chương 214: Ngất Xỉu
215
Chương 215: Đánh Nhau
216
Chương 216: Không Xứng
217
Chương 217: Cuộc Sống Riêng
218
Chương 218: Bị Đánh
219
Chương 219: Hận
220
Chương 220: Tan Vỡ
221
Chương 221: Giày Vò
222
Chương 222: Cưỡng Ép
223
Chương 223: Mộ Vũ Nghiên
224
Chương 224: Gặp Nhau Lúc Làm Việc
225
Chương 225
226
Chương 226
227
Chương 227: Tôi Mới Là Bà Đoạn
228
Chương 228: Thật Lòng Hay Giả Dối
229
Chương 229: Chó Điên
230
Chương 230
231
Chương 231: Bênh Vực Kẻ Yếu
232
Chương 232: Bình Luận Tiêu Cực
233
Chương 233
234
Chương 234: Phản Kích Tuyệt Đẹp
235
Chương 235
236
Chương 236: Sắp Đặt
237
Chương 237
238
Chương 238: Quyết Định
239
Chương 239: Đau Lòng
240
Chương 240: Chuyện Xấu
241
Chương 241: Khuyên Nhủ
242
Chương 242
243
Chương 243: Mượn Rượu Giải Sầu
244
Chương 244: Bệnh Tình Chuyển Biến Xấu
245
Chương 245: Cơ Hội
246
Chương 246: Sốt Nhẹ
247
Chương 247: Cảm Xúc Mơ Hồ
248
Chương 248: Hôn Trộm
249
Chương 249: Khiêu Chiến
250
Chương 250: Mất Tích
251
Chương 251
252
Chương 252
253
Chương 253
254
Chương 254
255
Chương 255
256
Chương 256: Bởi Móc
257
Chương 257: Nhà Họ Phong
258
Chương 258: Lại Là Đối Thủ
259
Chương 259: Ăn Miếng Trả Miếng
260
Chương 260: Hâm Nóng Tình Cảm
261
Chương 261: Bắt Cóc
262
Chương 262: Bị Ép Uống Thuốc
263
Chương 263: Được Cứu
264
Chương 264: Đổ Dầu Vào Lửa
265
Chương 265: Ra Lệnh Đuổi Khách
266
Chương 266: Lời Nói Bịa Đặt
267
Chương 267: Cảnh Cáo
268
Chương 268
269
Chương 269: Tranh Giành Người Đẹp
270
Chương 270: Chuyện Cười
271
Chương 271: Đêm Khuya Mị Tình
272
Chương 272: Cách Kích Tướng
273
Chương 273: Ươm Mầm “hận Thù”
274
Chương 274: Chống Lưng
275
Chương 275: Say Khướt
276
Chương 276: Thất Vọng
277
Chương 277: Tâm Sự Riêng
278
Chương 278: Phối Hợp
279
Chương 279: Nổi Trên Mặt Nước
280
Chương 280: Bụi Trần Lắng Đọng