Chương 170: Tiền phong, tạm biệt!

Trước cổng tòa án nhất thời đại loạn, một nhóm cảnh sát lập tức tiến lên đoạt lại dao trong tay người phụ nữ kia, chế ngự cô ta.

Phong Kính dùng tốc độ nhanh nhất mở cửa xe chạy tới, ôm chặt Tô Mộc Vũ vào trong ngực. Hắn ở trên xe nhìn thấy một cảnh như vậy, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Mà Tiền Phong cũng hoàn toàn ngây người, là chuyện gì vừa xảy ra? Hắn nhớ rõ là hắn đã đẩy hai người ra, tại sao con sói hoang hung bạo của hắn lúc này lại đầy máu nằm đây?

Nhìn máu trên người cô vẫn không ngừng chảy, Tiền Phong giật mình một cái, lập tức ôm lấy Chu Hiểu Đồng chạy ra ngoài, ngăn lại một chiếc xe, hung hăng hét lớn: “Tôi là kiểm sát trưởng, tôi lệnh cho anh ngay lập tức lái đến bệnh viện! Lập tức lái đi cho tôi!”

Hắn ôm lấy Chu Hiểu Đồng, cả người đều run rẩy. Hắn cố sống cố chết giữ chặt tay cô, cắn răng, hai mắt đỏ ngầu.

_________________

Yêu một người, đồng dạng với chết một đời.

Những lời này là lúc Chu Hiểu Đồng tỉnh lại, ngay lập tức hiện ra trong đầu.

Chúng thật hay, thật đúng. Chu Hiểu Đồng chưa bao giờ cảm thấy mình ngu xuẩn giống như lúc này.

Cô dùng biết bao nhiêu sức lực để thuyết phục chính mình vì hắn mà thay đổi, lại ngay lúc cô tưởng rằng mình đã có thể chạm tay vào hạnh phúc mà giội cho cô một gáo nước lạnh, khiến cô run rẩy không còn sức bám víu.

Mày nhìn đi Chu Hiểu Đồng, biết rõ trong lòng hắn chỉ yêu một người, mà người đó vốn dĩ không phải là mày. Thế mà mày cứ điên cuồng nhào vào như con thiêu thân, kết cục như vậy thì mày có thể trách mắng ai đây? Mày làm chuyện ngu xuẩn thì hậu quả phải do tự mày chịu trách nhiệm thôi.

Cô nhìn trần nhà màu trắng, bật cười, không âm thanh nhưng lại có chút chấn động liền khiến người nằm gục bên cạnh bật tỉnh.

“Hiểu Đồng, em tỉnh rồi? Có thấy đau ở đâu không?”

Tiền Phong thật tự nhiên tươn tay áp lên trán cô, lại bị Chu Hiểu Đồng nghiêng đầu, né tránh.

Cánh tay giơ giữa không trung của hắn cứng đờ, Chu Hiểu Đồng vẫn duy trì tư thế nghiêng đầu, ánh mắt nhẹ nhàng nhắm lại, chính là dùng phương thức này nói lên sự cự tuyệt.

Trong phòng bệnh an tĩnh, an tĩnh đến khiến cho người ta nghe thấy được mạch máu đang lưu động, còn có thể nghe thấy âm thanh đau đớn xé rách chói tai.

Tiền Phong có rất nhiều lời muốn nói, muốn nói hắn không phải cố ý, muốn nói trong lòng hắn không phải không có cô, muốn nói hắn thật sự không nghĩ tới hậu quả sẽ như thế này, nếu hắn biết, hắn tình nguyện tự mình nhảy đến chắn con dao đó. Hắn muốn nói rất nhiều, nhưng đến bên miệng lại một chữ cũng nói không nên lời.

Có những câu nói khi đứng trước sự thật lại rất yếu ớt.

Đã tổn thương người khác, thì đó cũng là một sự thật.

Không biết qua bao lâu, Chu Hiểu Đồng hít một hơi thật sâu, âm thanh khàn khàn nói từng chữ: “Tiền Phong, anh đi đi”. Cô nghiêng đầu đối mặt với hắn, nụ cười nhạt dần nở trên mặt: Em… buông tay cho anh rồi.

Đến lúc Tiền Phong hiểu được hàm ý của những lời này, đôi mắt bỗng dưng dại ra “Hiểu Đồng! Em đang nói cái gì vậy?”, môi hắn khẽ run rẩy.

Chu Hiểu Đồng nhẹ nhàng nói, nhưng mỗi chữ đều vô cùng nặng nề: “Biết không? Khi con người đưa ra lựa chọn trong tình huống khẩn cấp, thì đó là lựa chọn phát ra từ nội tâm, mà lòng của anh, đã thay anh đưa ra lựa chọn đó, người anh yêu… từ đầu đến cuối cũng không phải là em…”

Tiền Phong bật người, vội giải thích: “Hiểu Đồng, em nên hiểu tình huống lúc đó…” Đúng vậy, trước tình huống khẩn cấp lúc đó, vốn dĩ hắn không có thời gian để lo lắng.

Chu Hiểu Đồng tiếp tục cười, thế nhưng nụ cười trên khuôn mặt tái nhợt kia lại không thể làm cho người ta cảm nhận được sự vui vẻ của cô “Em hiểu, em đều hiểu, cho nên em không trách anh, đương nhiên cũng không thể trách chị Mộc Vũ, chỉ là lúc này chúng ta nên nói lời tạm biệt thật rồi”

Chu Hiểu Đồng vừa cười, nhưng đôi mắt lại ứa lệ.

Từ đầu tới cuối, cũng chỉ là tự mình gắng gượng. Tiền vốn cùng tiền lời trong tình yêu quả thật chênh lệch, một bên tình nguyện hy sinh thì kết quả cũng chỉ một mình mình tự cảm động.

Ngưng cười, Chu Hiểu Đồng đưa bàn tay đang truyền dịch ra, cô nhìn thấy ánh bạc của chiếc nhẫn, nhìn thấy sự xinh đẹp mộc mạc của nó. Sau đó từ từ rút nó ra, cũng như rút hết tình cảm trong trái tim mình.

Trên mu bàn tay đang cắm kim truyền dịch, vì cô dùng sức mà nhỏ ra một giọt máu.

Tiền Phong nhào đến ngăn cản cô, lại bị sự quyết tuyệt trong mắt cô ngăn lại “Hiểu Đồng, em đừng như vậy. Chúng ta… chúng ta…” Bọn họ chẳng phải sẽ kết hôn sao? Mọi thứ đều đã chuẩn bị gần xong, cũng sắp tiến vào lễ đường không phải sao? Không nên xảy ra chuyện như thế này!

Thế nhưng khi hắn nhìn thấy sự kiên định trong mắt Chu Hiểu Đồng, môi của hắn không thể bật ra thêm bất kỳ chữ nào nữa.

Khi chiếc nhẫn được rút ra khỏi ngón áp út, Chu Hiểu Đồng khẽ thở dài một tiếng, gương mặt tái nhợt rốt cuộc cũng lộ ra tươi cười, là nụ cười được giải thoát.

Cô rút cây kim truyền dịch ra, ngọ nguậy bước xuống giường, đi chân không đến bên cửa sổ, dùng sức ném chiếc nhẫn ra ngoài.

Một cái ném liền tượng trưng cho sự cắt đứt, hai người bọn họ từ nay về sau chỉ là người xa lạ.

Tiền Phong trợn to hai mắt nhìn, muốn chạy đến bắt lấy nhưng đã không kịp. Hắn chỉ biết đứng nhìn chiếc nhẫn cưới cả hai cùng nhau chọn mua bay ra ngoài cửa sổ, hắn còn nhớ lúc đó, cả hai còn trẻ con tranh giành giận dỗi nhau chỉ vì chuyện mua nhẫn.

Chu Hiểu Đồng cười, cười đến chảy ra nước mắt. Cô đưa lưng về phía hắn, âm thanh khàn khàn vang lên: “Tiền kiểm sát trưởng, chúng ta giờ đã không còn quan hệ gì nữa, xin anh ra ngoài đi, tôi còn muốn nghỉ ngơi”

Trong phòng bệnh, hai người cứ đứng im như vậy, ai cũng không nhìn ai, chỉ có âm thanh hít thở khiến cho lòng người chua xót. Trầm mặc, trầm mặc, chỉ còn là trầm mặc.

Không biết qua bao lâu sau, hai mắt Tiền Phong đỏ hoe, hắn cắn răng không nói một lời chạy ào ra khỏi phòng bệnh, hướng xuống cầu thang, lao ra sân cỏ phía dưới. Hắn quỳ trên mặt đất, lật từng bụi cỏ một.

Trong phòng bệnh, Chu Hiểu Đồng cười. Cô giơ tay lên, chậm rãi xoa lấy vị trí nơi tim mình. Tại sao lại không có cảm giác đau? Chẳng lẽ là nhờ thuốc tê chưa hết tác dụng sao? Phải không?

Y tá tiến vào nhìn thấy kim tiêm lăn dài trên đất, vài giọt máu vương xung quanh, cô ta sợ tới mức hét lên một tiếng. Chu Hiểu Đồng mặc kệ tiếng thét chói tai của y tá, bình tĩnh nằm lại trên giường, đưa lưng về phía tất cả.

“Bệnh nhân này, tại sao cô lại rút kim tiêm ra? Cô vừa được phẫu thuật, miệng vết thương rất dễ vỡ ra…” Y tá nói nửa ngày, một chữ Chu Hiểu Đồng cũng không lọt tai, chỉ hé miệng cười, khóe mắt đều là nước.

Tô Mộc Vũ nhìn thấy Tiền Phong chạy vội qua liền nhận ra có chút gì đó không ổn. Cô ấy vội chạy vào phòng bệnh liền nhìn thấy một cảnh này.

Tô Mộc Vũ đi đến vòng tay ôm lấy cô, Chu Hiểu Đồng cũng không quan tâm. Tô Mộc Vũ vẫn kiên trì, Chu Hiểu Đồng rốt cuộc nhịn không được liền nhào vào trong lòng Tô Mộc Vũ, gắt gao giữ chặt quần áo cô ấy mà gào khóc.

Tô Mộc Vũ ngẩng cao đầu, cố ngăn nước mắt nhưng đôi mắt cũng đã đỏ hoe.

Chu Hiểu Đồng vừa được phẫu thuật lại khóc một trận như thế, mệt mỏi nhanh chóng đến mà ngủ thiếp đi. Tô Mộc Vũ giúp cô đắp kín mền, đóng cửa phòng, đi ra ngoài.

Nhạc Nhạc cùng Nữu Nữu hoàn toàn bị dọa, Phong Kính la một trận thì hai đứa mới chịu đi ngủ. Trước khi ngủ còn muốn đòi đến thăm dì Đồng Đồng.

Phong Kính đi đến, bàn tay giữ lấy bả vai Tô Mộc Vũ, đôi mắt hắn cũng tràn đầy mệt mỏi.

Tô Mộc Vũ tựa đầu vào vai hắn, nhắm mắt lại nói khẽ: “Phong, em…” Tô Mộc Vũ thật khó chịu, nếu lúc ấy không phải do cô thì Chu Hiểu Đồng cùng Tiền Phong sẽ không xảy ra chuyện như lúc này.

Phong Kính ôm lấy cô, hôn nhẹ lên mái đầu rối bời, nói: “Em không phải là Đức Mẹ, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến em, hiểu không?”

Tô Mộc Vũ vùi đầu vào ngực Phong Kính, nhẹ nhàng gật đầu.

Giờ phút này cô cảm thấy mình thật may mắn vì đã gặp được Phong Kính. Người đàn ông này, bao dung cô, cứu vớt cô. Cô cảm kích hắn, yêu hắn, không có hắn cô sẽ chịu không được.

Thế nhưng Chu Hiểu Đồng cùng Tiền Phong, hai người bọn họ lại trôi về đâu…

___________________

Trên sân cỏ, một thân ảnh chấp nhất ngồi chồm hổm trên mặt đất bới móc tìm kiếm. Khắp người hắn đều là cỏ vụn nhưng hắn lại như một chú chó săn không ngừng tìm kiếm hi vọng của chính mình. Trời tối, Phương Thiệu Hoa đi đến, một cước đạp vào người Tiền Phong, nói: “Thần kinh, đừng tìm nữa. Một nơi rộng lớn như vậy, cậu có tìm tới sáng mai cũng không thấy đâu. Bây giờ cậu như vậy còn có ích gì? Tất cả cũng không phải do chính cậu tự tìm sao?”

Tiền Phong nằm dài trên bãi cỏ, ngẩn người, mặc kệ cho Phương Thiệu Hoa muốn nói gì thì nói, hắn cái gì cũng không nghe. Cho đến khi tia sáng đầu tiên của ngày mới chiếu rọi xuống, hắn mới nâng cánh tay lên che lại đôi mắt mình, tiếp tục ngẩn người.

Tiền Phong lau mặt, lảo đảo đứng lên, đầu gối lại tê rần khiến hắn té ngã, máu chảy ra.

Phương Thiệu Hoa quả thật không biết nên nói điều gì với hắn cho được: “Thần kinh, không muốn sống nữa à? Mau vào bên trong xử lý vết thương đi” Vết thương này là muốn cho ai xem đây? Chẳng phải người ta cũng chẳng màng nhìn tới hắn sao?

Tiền Phong không quan tâm, đẩy Phương Thiệu Hoa ra, đứng lên, cũng không quay đầu lại, bình tĩnh rời khỏi bệnh viện.

Ai đến nói thử xem? Chuyện này không phải lỗi của hắn, cũng không phải lỗi của cô, người ngoài lại càng không sai, vậy rốt cuộc là do ai đây? Rốt cuộc là ai sai…

_______________________

Chu Hiểu Đồng chấp nhận rằng, cô yêu Tiền Phong, nhưng cho dù cô yêu hắn cũng không thể vì hắn mà chấp nhận tất cả.

Chu Hiểu Đồng cô cũng là con người, cũng có tôn nghiêm của mình, đứng trong đám đông thì cô lại vô cùng nhỏ bé…

Ha ha, tính xem, một lần, hai lần… đây là lần thứ mười bọn họ chia tay nhau, mà lần này, cô cùng Tiền Phong là chia tay thật sự, hoàn toàn chấm dứt.

Kiều Na dùng sức đặt một chai rượu lên bàn, cả giận nói: “Đàn ông là cái gì? Người ngoài hành tinh có ba con mắt thì tìm không ra chứ đàn ông vẫn đầy rẫy ngoài đường kia kìa. Kẻ nào quy định chỉ có thể phụ nữ mới bị đàn ông đùa bỡn? Hiểu Đồng, đi theo mình đi, chị đây sẽ dẫn cậu đi chơi đùa hết tất cả đàn ông trên đời này, khiến cho tất cả bọn họ phải khúm núm ở dưới quần của chúng ta!”

Chu Hiểu Đồng nâng chai rượu, từng ngụm chuốc vào cổ họng mình, hào phóng đáp: “Được!”

Tô Mộc Vũ một bên nhìn thấy hai người này, lắc đầu khuyên nhủ: “Hiểu Đồng, em đừng có hét lên như thế, miệng vết thương vẫn chưa lành đâu, uống rượu cũng không tốt nữa. Còn Kiều Na nữa, em đừng tiếp tục giựt giây em ấy!”

Nhưng Chu Hiểu Đồng cũng không nghe, tiếp tục bưng một chai chuốc vào. Đừng nói là phóng túng, nói phát tiết thì hợp tình hợp lý hơn. Chỉ thấy khóe mắt cô đã tràn đầy nước như chực vỡ ra.

Rượu kia sao đắng như vậy? Đắng đến nỗi mắt cô cũng thấy cay cay.

Tô Mộc Vũ còn muốn khuyên nhủ, lại bị Kiều Na ngăn lại “Chị đừng ngăn cản, để cô ấy uống say một lần đi”

Kiều Na đứng một bên, không nói một lời nào cứ uống rượu cùng với Chu Hiểu Đồng, một chai lại một chai, dường như chính bản thân mình cũng đang có nhiều tâm sự.

Tô Mộc Vũ nhìn hai người như vậy, bất đắc dĩ mấp máy môi, cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh im lặng.

Cuối cùng Kiều Na uống đến choáng váng, mà Chu Hiểu Đồng chỉ có thể dùng từ “say như chết” để hình dung. Vẫn chỉ có mình Tô Mộc Vũ là còn tỉnh táo để đưa Chu Hiểu Đồng lên taxi, về nhà.

Ba mẹ Chu Hiểu Đồng vẫn bị giấu chuyện cô bị thương, cô không muốn khiến bọn họ lo lắng. Dù sao ba mẹ cũng đã lớn tuổi, cứ khiến họ nóng ruột nóng gan sẽ không tốt cho sức khỏe của người già, vì thế sau khi xuất viện, cô đều tìm nhà bên ngoài để ở qua ngày.

Tô Mộc Vũ vốn muốn đưa cô về nhà, nhưng Chu Hiểu Đồng lại cười cười, phất phất tay, sau đó ngã xuống.

“Hiểu Đồng, em ở một mình ổn chứ?” Tô Mộc Vũ thật sự không yên lòng để cô ở đây một mình, hơn nữa tình trạng hiện tại, cô đang…

Chu Hiểu Đồng ha ha cười, lại vẫy vẫy tay, nói: “Em là ai nha? Em là Chu Hiểu Đồng đó, là một Chu Hiểu Đồng anh dũng vô địch, ha ha ha…”

Chu Hiểu Đồng nằm ở trên giường vỗ vỗ ngực kiêu ngạo cười to.

Tô Mộc Vũ nhìn thấy cô mượn rượu làm càn, dở khóc dở cười cởi giày, áo khoác cho cô, sau đó vùi cô vào mền, vén gọn góc mền, cho đến khi Chu Hiểu Đồng phát ra tiếng hít thở đều đều, cô ấy mới rời đi.

Thế nhưng cô ấy không hề biết, sau khi bản thân đóng cửa rời khỏi đó, Chu Hiểu Đồng lại mở mắt.

Cô nhìn màn đêm tối đen trầm mặc một hồi rồi bước xuống giường. Cô bước đến góc phòng, nhìn toàn bộ những thứ của mình mang khỏi từ nhà Tiền Phong, hoặc là những thứ Tiền Phong đã mua ình.

Cô cầm cái kéo, cắt toàn bộ những cái quần, cái áo, những tấm hình, cắt thành những mảnh nhỏ, đống hỗn độn rơi đầy trên nền nhà. Cuối cùng, một người ngồi trong góc, đầu vùi thật sâu vào hai tay, không tiếng động rơi nước mắt, chỉ có bả vai gầy yếu là không ngừng run run.

Cô hận Tiền Phong sao?

Khoan hãy nói điều này, chỉ cần nói hai người bọn họ đều là là hai đứa nhỏ ngốc nghếch thôi, chỉ chăm chăm chạy trên một con đường, mà mỗi lần ngẩng đầu nhìn cũng chỉ thấy quang cảnh đằng trước. Cô thương hắn, thế nhưng hắn lại chỉ yêu người kia.

Cô chỉ là hận, vì sao hắn không thương cô, lại hết lần này đến lần khác tìm cô làm hòa, hết lần này đến lần khác mang đến cho cô một thứ hi vọng không thực tế? Kết hôn… kết hôn… thật sự là một câu chuyện cười…

Chu Hiểu Đồng không nhớ rõ mình có ngủ được chút nào hay không, chỉ biết khi tia sáng đầu tiên của ngày mới xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trên người mình, cô liền mở mắt.

Cô vươn hai cái chân mỏi nhừ, đứng lên, đi vào toilet.

Nhìn vào gương, nhìn chính bản thân mình bên trong, sau đó cô nở một nụ cười, thì thầm: Chu Hiểu Đồng. không đau.

Cô cầm lấy di động, tìm số điện thoại đặt chế độ ưu tiên trong danh bạ, sau đó ngón tay ấn vào dòng “Xóa bỏ”

Xác nhận xóa bỏ?

Chấp chận…

Chu Hiểu Đồng nhìn màn hình màu đen, sau đó mở vòi sen, quần áo cũng không cởi ra cứ đứng dưới dòng nước xối xả như thế.

Có người nói: Kiếp này đầy máu và nước mắt là do kiếp trước chất chứa quá nhiều nước trong người, bây giờ cô cho nước dội một đường từ trên xuống dưới, Chu Hiểu Đồng cô cũng nên trở về thời điểm ban đầu thôi.

Cùng lúc đó…

Thư ký nhẹ nhàng đẩy cánh cửa vào liền nhìn thấy Tiền Phong ngẩn ngơ ôm điện thoại. Cả tháng nay hắn đều gần như thức trắng đêm trong văn phòng, buổi sáng làm việc buổi tối thức đêm, mỗi ngày mỗi ngày cà phê như một thứ thuốc phiện hút vào cơ thế hắn, mãi cho đến lúc nhịn không được nữa mới miễn cưỡng nhắm mắt trong chốc lát. Hắn rất ít rời khỏi văn phòng này, giống như muốn xem nơi đây như nhà mình. Trong mắt đã đầy tơ máu khiến cho người ta nhìn đến cũng thấy đau lòng.

Hắn nâng tay lên, do dự thật lâu, thật lâu, ấn xuống một nút.

Chỉ nghe thấy tiếng “Tít…”

Một thứ gì đó đã bị xóa bỏ.

Tiền Phong nằm trên ghế, đầu tựa vào chiếc gối nệm, nhắm hai mắt lại…

Chapter
1 Chương 1: Khách sạn
2 Chương 2: Bị chồng ruồng bỏ,được nhiều hay ít?
3 Chương 3: Ân đoạn nghĩa tuyệt
4 Chương 4: Ranh giới cuối cùng
5 Chương 5: Bức hình không sạch sẽ
6 Chương 6: Hắn lại xuất hiện
7 Chương 7: Tôi sẽ làm chuyện đó, cô có tin không!
8 Chương 8: Cha Mẹ lòng dạ ác độc
9 Chương 9: Đêm mưa nguy hiểm
10 Chương 10: Trốn chạy và bắt giữ
11 Chương 11: Giao dịch
12 Chương 12: Dạy cô làm nữ nhân
13 Chương 13: Cùng ngủ
14 Chương 14: Khoá học đầu tiên
15 Chương 15: Bờ mi sáng như sao
16 Chương 16: Dạy cô khoá thứ 2
17 Chương 17: Thân phận của hắn
18 Chương 18: Chất vấn hắn
19 Chương 19: Nụ hôn của sói
20 Chương 20: Cấm lệnh của tà thiếu
21 Chương 21: Chồng cũ dây dưa
22 Chương 22: Ôn nhu của hắn
23 Chương 23: Kiều Na khiêu khích
24 Chương 24: Chủ nhân và thú cưng
25 Chương 25: Gặp lại tiện nhân
26 Chương 26: Lại so chiêu
27 Chương 27: Thay đổi… lặng lẽ diễn ra
28 Chương 28: Cậu bạn xương sườn
29 Chương 29: Đừng có nghĩ rằng mình rất quan trọng
30 Chương 30: Vệ Nhu Y
31 Chương 31: Bức hình bị lộ
32 Chương 32: Mẹ như vậy
33 Chương 33: Hắn động tâm
34 Chương 34: Ngài là ông chủ (1)
35 Chương 35: Ngài là ông chủ (2)
36 Chương 36: Tặng cô ta cho cậu!
37 Chương 37: Tô Mộc Tình mang thai
38 Chương 38: Cúi đầu trước tôi!
39 Chương 39: Thiệp cưới
40 Chương 40: Cầu xin tôi đi!
41 Chương 41: Nhận thiệp cưới
42 Chương 42: Cô muốn đi đâu
43 Chương 43: Mẹ chồng đấu nàng dâu
44 Chương 44: Giáo huấn bà Tô
45 Chương 45: Phương Thiệu Hoa
46 Chương 46: Cởi ra!
47 Chương 47: Vì yếu ớt
48 Chương 48: Thay cô ra mặt
49 Chương 49: Bí mật của Kiều Na
50 Chương 50: Vũ hội của cô bé lọ lem
51 Chương 51: Trái tim của ai bị tổn thương?
52 Chương 52: Đỡ đạn thay hắn
53 Chương 53: Không được yêu tôi
54 Chương 54: Tự làm tự chịu
55 Chương 55: Có người muốn gặp cô
56 Chương 56: Thỉnh cầu của Vệ Nhu Y
57 Chương 57: Nỗi đau của hắn
58 Chương 58: Tôi làm được
59 Chương 59: Tần Nghị Hằng do dự
60 Chương 60: Hôn lễ của Tô Mộc Tình
61 Chương 61: Hoàn toàn kết thúc
62 Chương 62: Bay đến Italy
63 Chương 63: Thở dài dưới chân cầu Nhãn Lệ
64 Chương 64: Thiên Đường Địa Ngục
65 Chương 65: Sự thật tàn khốc
66 Chương 66: Cô cãi lời
67 Chương 67: Cô muốn như thế nào?
68 Chương 68: Suối nước nóng
69 Chương 69: Chọn một
70 Chương 70: Đều là kẻ có tội
71 Chương 71: Lời nguyền rủa của Tô Mộc Tình
72 Chương 72: Không cho phép bước ra
73 Chương 73: Yêu? Nực cười!
74 Chương 74: Phong Khải
75 Chương 75: Chưa chết chưa ngừng
76 Chương 76: Năm mới
77 Chương 77: Cùng nhau về nhà
78 Chương 78: Thiên đường sụp đổ
79 Chương 79: Hủy diệt
80 Chương 80: Tôi còn kịp… yêu em không?
81 Chương 81: Cảnh xuân
82 Chương 82: Mang thai?!
83 Chương 83: Hạnh phúc ngắn ngủi
84 Chương 84: Kiệt tác của Tô Mộc Tình
85 Chương 85: Trừng phạt Tô Mộc Tình
86 Chương 86: Tự sát
87 Chương 87: Tôi đem chính mình giao cho em, em có muốn hay không?
88 Chương 88: Thử một lần
89 Chương 89: Ánh mặt trời
90 Chương 90: Đứa bé họ Phong
91 Chương 91: Thay đổi bất ngờ
92 Chương 92: Hiềm nghi
93 Chương 93: Họa trong họa ngoài
94 Chương 94: Tiền Phong quỳ gối
95 Chương 95: Trăng treo trong nước
96 Chương 96: Đã từng được yêu thương
97 Chương 97: Thắng lợi của Vệ Nhu Y
98 Chương 98: Ai là diễn viên chính?
99 Chương 99: Hôn lễ của bọn họ
100 Chương 100: Hôn lễ đẫm máu
101 Chương 101: Chỉ cần đứa nhỏ
102 Chương 102: Hai năm sau
103 Chương 103: Lại bỏ qua
104 Chương 104: Trái tim nơi xa xăm
105 Chương 105: Họp báo
106 Chương 106: Gặp lại
107 Chương 107: Hận cũng không có
108 Chương 108: Gặp lại Tần Nghị Hằng
109 Chương 109: Nhạc Nhạc vô địch
110 Chương 110: Giao dịch một lần nữa
111 Chương 111: Trái tim đã chết
112 Chương 112: Nhạc Nhạc sợ hãi
113 Chương 113: Truy đuổi
114 Chương 114: Mười chín tầng địa ngục
115 Chương 115: Tôi hận em!
116 Chương 116: Phương Thiệu Hoa tức giận
117 Chương 117: Bức thư của Vệ Nhu Y
118 Chương 118: Hai người?
119 Chương 119: Thật giả
120 Chương 120: Lấy giả làm thật
121 Chương 121: Trò chơi của Phong Nghi
122 Chương 122: Đùa giỡn
123 Chương 123: Vạch trần
124 Chương 124: Chạy trốn
125 Chương 125: Phong gia
126 Chương 126: Bảo vệ cả đời
127 Chương 127: Hắn tức giận
128 Chương 128: Chờ anh mềm lòng
129 Chương 129: Đổi lại, em theo đuổi tôi đi!
130 Chương 130: Thiên lý truy phu lộ – Ngàn dặm theo đuổi chồng
131 Chương 131: Cầu hôn tôi đi
132 Chương 132: Điên vậy điên luôn đi
133 Chương 133: Chúc em hạnh phúc
134 Chương 134: Nhất niệm chi soa – Nghĩ sai là sai hết
135 Chương 135: Xin anh cưới em
136 Chương 136: Hôn lễ
137 Chương 137: Hôn lễ
138 Chương 138: Nhạc Nhạc bị trói
139 Chương 139: Giành giật từng phút từng giây
140 Chương 140: Kết thúc (1)
141 Chương 141: Kết thúc (2)
142 Chương 142: Kết thúc (3)
143 Chương 143: Kết thúc (4)
144 Chương 144: Có loại duyên phận gọi là nghiệt duyên
145 Chương 145: Một đống sổ sách xộn xộn
146 Chương 146: Bắt buộc xem mắt
147 Chương 147: Yêu cầu rất cao
148 Chương 148: Cãi nhau
149 Chương 149: Chiến tranh lạnh
150 Chương 150: Cẩu huyết chết tiệt
151 Chương 151: Ngã bệnh
152 Chương 152: Sữa chua lên men
153 Chương 153: Nữ tướng cướp của anh
154 Chương 154: Em làm một phần thì đừng trách tôi làm ra mười lăm
155 Chương 155: Lần thứ chín
156 Chương 156: Bạn gái mới của tôi
157 Chương 157: Nguy cơ
158 Chương 158: Tiền phong hắn!
159 Chương 159: Ai chỉnh ai?
160 Chương 160: Sói dữ
161 Chương 161: Đàn ông là mây bay
162 Chương 162: Không phải là chỉ uống rượu thôi sao?
163 Chương 163: Em là phụ nữ sao?
164 Chương 164: Chúng ta kết hôn đi!
165 Chương 165: Con đường đầy chông gai của sói hoang
166 Chương 166: Cha mẹ chồng không dễ chọc
167 Chương 167: Lông nhím của sói hoang
168 Chương 168: Sói hoang cũng có thể hiền lành
169 Chương 169: Hai chọn một
170 Chương 170: Tiền phong, tạm biệt!
171 Chương 171: Sau khi chia tay
172 Chương 172: Ai là báu vật của ai?
173 Chương 173: Bữa tiệc ngượng ngùng
174 Chương 174: Ngày tàn của sói hoang
175 Chương 175: Bầu trời tối đen
176 Chương 176: Yêu hay không yêu? yêu bao nhiêu?
177 Chương 177: Mèo đào hoa
178 Chương 178: Mục tiêu kết hôn của sói hoang
179 Chương 179: Sói hoang cũng có hoa đào
180 Chương 180: Tiền mừng
181 Chương 181: Khuyên bảo
182 Chương 182: Sói hoang trèo tường
183 Chương 183: Anh phục tùng mệnh lệnh chứng minh cho em
184 Chương 184: Cảnh tỉnh
185 Chương 185: Tiền thần kinh
186 Chương 186: Cầu hôn sói hoang
187 Chương 187: Cô dâu mới
188 Chương 188: Bọn nhỏ lớn dần
189 Chương 189: Phòng làm việc huyền bí của ba ba
190 Chương 190: Ba ba của nữu nữu
191 Chương 191: Kỷ niệm ngày cưới (1)
192 Chương 192: Kỷ niệm ngày cưới (2)
193 Chương 193: Kỷ niệm ngày cưới (3)
194 Chương 194: Kỷ niệm ngày cưới (4)
195 Chương 195: Kỷ niệm ngày cưới (5)
196 Chương 196: Kỷ niệm ngày cưới (6)
197 Chương 197: Gặp lại nữu nữu
198 Chương 198: Đền anh cho tôi đi!
199 Chương 199: Nữ vương kiều na
200 Chương 200: Nữ vương không dễ chọc
201 Chương 201: Là ai đùa giỡn ai
202 Chương 202: Người từng trải
203 Chương 203: Xét nghiệm
204 Chương 204: Phục vụ đến nơi đến chốn
205 Chương 205: Mang thai ngoài ý muốn
206 Chương 206: Sự tàn nhẫn của phương thiếu
207 Chương 207: Đứa nhỏ của ai?
208 Chương 208: Hai kẻ đấu đá
209 Chương 209: Mạn đà la màu đen (1)
210 Chương 210: Cống hiến
211 Chương 211: Hợp tác hay là giao dịch?
212 Chương 212: Cô, không xứng
213 Chương 213: Có quá nhiều đàn ông
214 Chương 214: Khí thế nữ vương
215 Chương 215: Kiều na nhếch nhác
216 Chương 216: Đùa với lửa
217 Chương 217: Thói quen nhẫn nại
218 Chương 218: Anh thật độc
219 Chương 219: Trạm khắc thâm tình
220 Chương 220: Cái chết của vệ nhu y
221 Chương 221: Vết sẹo hình chữ thập
222 Chương 222: Không tới lượt hắn ra giá!
223 Chương 223: Nơi đất khách gặp lại người cũ
224 Chương 224: Một đao cắt đứt
225 Chương 225: Tôi bây giờ, anh mua không nổi
226 Chương 226: Anh cũng nên kết hôn đi
227 Chương 227: Scandal tai tiếng nổ tung
228 Chương 228: Hôn lễ tiến hành
229 Chương 229: Khoảng cách giữa viên đạn và nước mắt
230 Chương 230: Thuần phục em, nữ vương của anh
Chapter

Updated 230 Episodes

1
Chương 1: Khách sạn
2
Chương 2: Bị chồng ruồng bỏ,được nhiều hay ít?
3
Chương 3: Ân đoạn nghĩa tuyệt
4
Chương 4: Ranh giới cuối cùng
5
Chương 5: Bức hình không sạch sẽ
6
Chương 6: Hắn lại xuất hiện
7
Chương 7: Tôi sẽ làm chuyện đó, cô có tin không!
8
Chương 8: Cha Mẹ lòng dạ ác độc
9
Chương 9: Đêm mưa nguy hiểm
10
Chương 10: Trốn chạy và bắt giữ
11
Chương 11: Giao dịch
12
Chương 12: Dạy cô làm nữ nhân
13
Chương 13: Cùng ngủ
14
Chương 14: Khoá học đầu tiên
15
Chương 15: Bờ mi sáng như sao
16
Chương 16: Dạy cô khoá thứ 2
17
Chương 17: Thân phận của hắn
18
Chương 18: Chất vấn hắn
19
Chương 19: Nụ hôn của sói
20
Chương 20: Cấm lệnh của tà thiếu
21
Chương 21: Chồng cũ dây dưa
22
Chương 22: Ôn nhu của hắn
23
Chương 23: Kiều Na khiêu khích
24
Chương 24: Chủ nhân và thú cưng
25
Chương 25: Gặp lại tiện nhân
26
Chương 26: Lại so chiêu
27
Chương 27: Thay đổi… lặng lẽ diễn ra
28
Chương 28: Cậu bạn xương sườn
29
Chương 29: Đừng có nghĩ rằng mình rất quan trọng
30
Chương 30: Vệ Nhu Y
31
Chương 31: Bức hình bị lộ
32
Chương 32: Mẹ như vậy
33
Chương 33: Hắn động tâm
34
Chương 34: Ngài là ông chủ (1)
35
Chương 35: Ngài là ông chủ (2)
36
Chương 36: Tặng cô ta cho cậu!
37
Chương 37: Tô Mộc Tình mang thai
38
Chương 38: Cúi đầu trước tôi!
39
Chương 39: Thiệp cưới
40
Chương 40: Cầu xin tôi đi!
41
Chương 41: Nhận thiệp cưới
42
Chương 42: Cô muốn đi đâu
43
Chương 43: Mẹ chồng đấu nàng dâu
44
Chương 44: Giáo huấn bà Tô
45
Chương 45: Phương Thiệu Hoa
46
Chương 46: Cởi ra!
47
Chương 47: Vì yếu ớt
48
Chương 48: Thay cô ra mặt
49
Chương 49: Bí mật của Kiều Na
50
Chương 50: Vũ hội của cô bé lọ lem
51
Chương 51: Trái tim của ai bị tổn thương?
52
Chương 52: Đỡ đạn thay hắn
53
Chương 53: Không được yêu tôi
54
Chương 54: Tự làm tự chịu
55
Chương 55: Có người muốn gặp cô
56
Chương 56: Thỉnh cầu của Vệ Nhu Y
57
Chương 57: Nỗi đau của hắn
58
Chương 58: Tôi làm được
59
Chương 59: Tần Nghị Hằng do dự
60
Chương 60: Hôn lễ của Tô Mộc Tình
61
Chương 61: Hoàn toàn kết thúc
62
Chương 62: Bay đến Italy
63
Chương 63: Thở dài dưới chân cầu Nhãn Lệ
64
Chương 64: Thiên Đường Địa Ngục
65
Chương 65: Sự thật tàn khốc
66
Chương 66: Cô cãi lời
67
Chương 67: Cô muốn như thế nào?
68
Chương 68: Suối nước nóng
69
Chương 69: Chọn một
70
Chương 70: Đều là kẻ có tội
71
Chương 71: Lời nguyền rủa của Tô Mộc Tình
72
Chương 72: Không cho phép bước ra
73
Chương 73: Yêu? Nực cười!
74
Chương 74: Phong Khải
75
Chương 75: Chưa chết chưa ngừng
76
Chương 76: Năm mới
77
Chương 77: Cùng nhau về nhà
78
Chương 78: Thiên đường sụp đổ
79
Chương 79: Hủy diệt
80
Chương 80: Tôi còn kịp… yêu em không?
81
Chương 81: Cảnh xuân
82
Chương 82: Mang thai?!
83
Chương 83: Hạnh phúc ngắn ngủi
84
Chương 84: Kiệt tác của Tô Mộc Tình
85
Chương 85: Trừng phạt Tô Mộc Tình
86
Chương 86: Tự sát
87
Chương 87: Tôi đem chính mình giao cho em, em có muốn hay không?
88
Chương 88: Thử một lần
89
Chương 89: Ánh mặt trời
90
Chương 90: Đứa bé họ Phong
91
Chương 91: Thay đổi bất ngờ
92
Chương 92: Hiềm nghi
93
Chương 93: Họa trong họa ngoài
94
Chương 94: Tiền Phong quỳ gối
95
Chương 95: Trăng treo trong nước
96
Chương 96: Đã từng được yêu thương
97
Chương 97: Thắng lợi của Vệ Nhu Y
98
Chương 98: Ai là diễn viên chính?
99
Chương 99: Hôn lễ của bọn họ
100
Chương 100: Hôn lễ đẫm máu
101
Chương 101: Chỉ cần đứa nhỏ
102
Chương 102: Hai năm sau
103
Chương 103: Lại bỏ qua
104
Chương 104: Trái tim nơi xa xăm
105
Chương 105: Họp báo
106
Chương 106: Gặp lại
107
Chương 107: Hận cũng không có
108
Chương 108: Gặp lại Tần Nghị Hằng
109
Chương 109: Nhạc Nhạc vô địch
110
Chương 110: Giao dịch một lần nữa
111
Chương 111: Trái tim đã chết
112
Chương 112: Nhạc Nhạc sợ hãi
113
Chương 113: Truy đuổi
114
Chương 114: Mười chín tầng địa ngục
115
Chương 115: Tôi hận em!
116
Chương 116: Phương Thiệu Hoa tức giận
117
Chương 117: Bức thư của Vệ Nhu Y
118
Chương 118: Hai người?
119
Chương 119: Thật giả
120
Chương 120: Lấy giả làm thật
121
Chương 121: Trò chơi của Phong Nghi
122
Chương 122: Đùa giỡn
123
Chương 123: Vạch trần
124
Chương 124: Chạy trốn
125
Chương 125: Phong gia
126
Chương 126: Bảo vệ cả đời
127
Chương 127: Hắn tức giận
128
Chương 128: Chờ anh mềm lòng
129
Chương 129: Đổi lại, em theo đuổi tôi đi!
130
Chương 130: Thiên lý truy phu lộ – Ngàn dặm theo đuổi chồng
131
Chương 131: Cầu hôn tôi đi
132
Chương 132: Điên vậy điên luôn đi
133
Chương 133: Chúc em hạnh phúc
134
Chương 134: Nhất niệm chi soa – Nghĩ sai là sai hết
135
Chương 135: Xin anh cưới em
136
Chương 136: Hôn lễ
137
Chương 137: Hôn lễ
138
Chương 138: Nhạc Nhạc bị trói
139
Chương 139: Giành giật từng phút từng giây
140
Chương 140: Kết thúc (1)
141
Chương 141: Kết thúc (2)
142
Chương 142: Kết thúc (3)
143
Chương 143: Kết thúc (4)
144
Chương 144: Có loại duyên phận gọi là nghiệt duyên
145
Chương 145: Một đống sổ sách xộn xộn
146
Chương 146: Bắt buộc xem mắt
147
Chương 147: Yêu cầu rất cao
148
Chương 148: Cãi nhau
149
Chương 149: Chiến tranh lạnh
150
Chương 150: Cẩu huyết chết tiệt
151
Chương 151: Ngã bệnh
152
Chương 152: Sữa chua lên men
153
Chương 153: Nữ tướng cướp của anh
154
Chương 154: Em làm một phần thì đừng trách tôi làm ra mười lăm
155
Chương 155: Lần thứ chín
156
Chương 156: Bạn gái mới của tôi
157
Chương 157: Nguy cơ
158
Chương 158: Tiền phong hắn!
159
Chương 159: Ai chỉnh ai?
160
Chương 160: Sói dữ
161
Chương 161: Đàn ông là mây bay
162
Chương 162: Không phải là chỉ uống rượu thôi sao?
163
Chương 163: Em là phụ nữ sao?
164
Chương 164: Chúng ta kết hôn đi!
165
Chương 165: Con đường đầy chông gai của sói hoang
166
Chương 166: Cha mẹ chồng không dễ chọc
167
Chương 167: Lông nhím của sói hoang
168
Chương 168: Sói hoang cũng có thể hiền lành
169
Chương 169: Hai chọn một
170
Chương 170: Tiền phong, tạm biệt!
171
Chương 171: Sau khi chia tay
172
Chương 172: Ai là báu vật của ai?
173
Chương 173: Bữa tiệc ngượng ngùng
174
Chương 174: Ngày tàn của sói hoang
175
Chương 175: Bầu trời tối đen
176
Chương 176: Yêu hay không yêu? yêu bao nhiêu?
177
Chương 177: Mèo đào hoa
178
Chương 178: Mục tiêu kết hôn của sói hoang
179
Chương 179: Sói hoang cũng có hoa đào
180
Chương 180: Tiền mừng
181
Chương 181: Khuyên bảo
182
Chương 182: Sói hoang trèo tường
183
Chương 183: Anh phục tùng mệnh lệnh chứng minh cho em
184
Chương 184: Cảnh tỉnh
185
Chương 185: Tiền thần kinh
186
Chương 186: Cầu hôn sói hoang
187
Chương 187: Cô dâu mới
188
Chương 188: Bọn nhỏ lớn dần
189
Chương 189: Phòng làm việc huyền bí của ba ba
190
Chương 190: Ba ba của nữu nữu
191
Chương 191: Kỷ niệm ngày cưới (1)
192
Chương 192: Kỷ niệm ngày cưới (2)
193
Chương 193: Kỷ niệm ngày cưới (3)
194
Chương 194: Kỷ niệm ngày cưới (4)
195
Chương 195: Kỷ niệm ngày cưới (5)
196
Chương 196: Kỷ niệm ngày cưới (6)
197
Chương 197: Gặp lại nữu nữu
198
Chương 198: Đền anh cho tôi đi!
199
Chương 199: Nữ vương kiều na
200
Chương 200: Nữ vương không dễ chọc
201
Chương 201: Là ai đùa giỡn ai
202
Chương 202: Người từng trải
203
Chương 203: Xét nghiệm
204
Chương 204: Phục vụ đến nơi đến chốn
205
Chương 205: Mang thai ngoài ý muốn
206
Chương 206: Sự tàn nhẫn của phương thiếu
207
Chương 207: Đứa nhỏ của ai?
208
Chương 208: Hai kẻ đấu đá
209
Chương 209: Mạn đà la màu đen (1)
210
Chương 210: Cống hiến
211
Chương 211: Hợp tác hay là giao dịch?
212
Chương 212: Cô, không xứng
213
Chương 213: Có quá nhiều đàn ông
214
Chương 214: Khí thế nữ vương
215
Chương 215: Kiều na nhếch nhác
216
Chương 216: Đùa với lửa
217
Chương 217: Thói quen nhẫn nại
218
Chương 218: Anh thật độc
219
Chương 219: Trạm khắc thâm tình
220
Chương 220: Cái chết của vệ nhu y
221
Chương 221: Vết sẹo hình chữ thập
222
Chương 222: Không tới lượt hắn ra giá!
223
Chương 223: Nơi đất khách gặp lại người cũ
224
Chương 224: Một đao cắt đứt
225
Chương 225: Tôi bây giờ, anh mua không nổi
226
Chương 226: Anh cũng nên kết hôn đi
227
Chương 227: Scandal tai tiếng nổ tung
228
Chương 228: Hôn lễ tiến hành
229
Chương 229: Khoảng cách giữa viên đạn và nước mắt
230
Chương 230: Thuần phục em, nữ vương của anh