Chương 17: Nổ súng

‘Tôi đổi ý, bắt sống!” Mạc Sở Hàn nghe nói người của mình đã khống chế được cục diện, trong lòng không khỏi vui mừng, ảo não và phiền muộn nhất thời tiêu tan phân nửa. “Nhất định phải bắt sống, nghe rõ chưa?”

Lời của hắn là thánh chỉ tối cao, thông qua sóng điện nháy mắt lọt vào tai các thành viên trong tổ chức, sau đó mọi người, chấp hành mênh lệnh một cách chuẩn xác không có bất kì sai lầm nào.

Thôi Liệt trở lại Thu Cẩm Viên vẫn chưa rời đi, lúc nãy nghe Mạc Sở Hàn ra lệnh, anh ta không khỏi nhíu mày lo lắng, khuyên nhủ hắn: “Đã có cơ hội giết bọn họ thì làm dứt một chút, thiếu gia, ngài trăm triệu lần không nên để Lương Tuấn Đào sống sót. Hắn còn sống, chúng ta sẽ chết!”

Thư Khả cũng đồng ý với Thôi Liệt, cô ta vội vàng nhăn trán ôn nhu khuyên nhủ: “Sở Hàn, em cũng không thích anh giết người nhưng Lương Tuấn Đào kia thật đáng sợ, trong tay hắn còn có quân quyền, nếu hắn thoát được, một ngày nào đấy hắn sẽ trả thù anh gấp bội.”

Mạc Sở Hàn trầm mặc, ngực phập phồng kịch liệt, tựa hồ nơi nào đó đang giãy giụa.

“Lần trước ở quân khu cô ta đã xúi giục Lương Tuấn Đào đánh anh ác như vậy, thương tích trên mặt đến giờ còn chưa khỏi hẳn đâu.” Thư Khả vươn tay ngọc đau lòng xoa xoa một bên mặt hắn, đôi mắt đen láy như muốn khóc: “Sở Hàn, em không muốn để cô ta có cơ hội tổn thương anh lần nữa.”

Môi mấp máy hạ xuống, rốt cuộc Mạc Sở Hàn không nói gì. Hắn quay đầu tránh ánh mắt Thư Khả, lấy trầm mặc đáp lại cô ta.

“Sở Hàn!” Thư Khả thương tâm, phẫn nộ chất vấn: “Chẳng lẽ đến giờ dư tình của anh với cô ta còn chưa dứt sao?”

Mạc Sở Hàn ngầng đầu, có chút không khách khí nhìn chằm chằm cô ta lạnh lùng nói: “Anh chỉ không muốn để cô ta chết thoải mái thôi!”

**

Lâm Tuyết từ ghế sau nhoài lên ghế phụ, cô bình tĩnh ra lệnh cho Lương Tuấn Đào: “Anh tránh ra, tôi mở cửa xe!”

Lương Tuấn Đào ngồi vững như thái sơn, nheo mắt liếc cô một cái nhếch môi nói: “Cô muốn khoe khoang kĩ thuật à? Có thể vượt qua tôi sao?”

Cái người này! Đến lúc này còn rắm thúi, chờ tới lúc bị bánh xe tải nghiền nát xem hắn có bị quăng đi không. Lâm Tuyết tức giận nói: “Không muốn chết mau lăn xuống xe, thừa dịp họ không phát hiện anh tìm chỗ trốn đi, để tôi đối phó với bọn bọ.”

“Khẩu khí thật lớn a, nói cho tôi nghe một chút coi, cô đối phó với bọn họ thế nào?” Thần sắc Lương Tuấn Đào bình tĩnh thoải mái như không sợ hãi chút nào việc sắp đi gặp thượng đế.

“…” Đây không phải là nói nhảm sao? Cô có biện pháp gì chứ, bất quá là liều mạng chết tâm, không muốn liên lụy hắn chết cùng mình thôi.

“Nghe lệnh!” Lương Tuấn Đào đột nhiên thu lại nụ cười, mặt trở nên nghiêm túc, trầm giọng thét ra: “Thắt chặt dây an toàn, chuẩn bị xông lên!”

Xông lên? Xông về hướng nào? Lâm Tuyết thắt dây an toàn, ngẩng đầu giật mình sợ hãi phát hiện ra — Lương lão nhị đã đạp mạnh chân ga hướng vách đá cao kia mà xông tới!

Cô dám khẳng định là Lương Tuấn Đào cố ý. Hắm cố ý giảm tốc độ để xe tải phía sau đuổi theo, sau đó lại nhanh chóng tăng tốc dụ xe phía sau tăng tốc theo, cuối cùng lao về phía vách núi được ăn cả ngã về không.

Lâm Tuyết chưa kịp hỏi hắn chiêu cuối cùng dụng ý là gì, nếu hai người thực sự có duyên trên đường tới hoàng tuyền, Lâm Tuyết nhất định phải hỏi cho rõ: hắn chết kiểu này là muốn dũng cảm hi sinh hay thà chết cũng không làm tù binh?

Năm mươi thước … ba mươi thước … hai mươi thước … Mắt thấy sẽ đâm vào vách đá, Lâm Tuyết theo bản năng nhắm mắt lại.

Nhưng vào lúc này, cô hình như nghe được một âm thanh kì quái, giống như tiếng cửa sắt nặng nề chậm rãi mở ra. Một giây đồng hồ trước khi xe đâm vào đá, Lâm Tuyết dũng cảm mở mắt vì thế được chứng kiến một màn hí kịch.

Vách đá cứng rắn nhưng bên trong trống rỗng, hai phiến đá là cửa vừa mở liền lộ ra miệng động đen ngòm, độ rộng vừa đủ để một xe tải hạng nặng đi qua, cho nên chiếc Porsche không cần tốn sức cứ vậy trốn vào.

Màn mạo hiểm kế tiếp khiến Lâm Tuyết cả đời khó quên: trong nháy mắt xe lùi vào động, xe tải phía sau cũng đuổi kịp, nhưng cùng lúc đó cửa động đột nhiên khép lại, xe tải hạng nặng phanh không kịp, cả đầu húc vào cửa đá phát ra tiếng vang kinh thiên động địa. tiếp theo liên bật tung lên ngã vào khe sâu bên cạnh “Rầm rầm rầm” rơi xuống một mảnh cũng không còn.

Các xe phía sau cũng hối hả tông vào đuôi nhau, tiếng phanh xe tiếng va chạm vang lên cùng lúc, thảm khốc vô cùng.

Đương nhiên tất cả đều bị ngăn sau cửa đá bên ngoài, Lâm Tuyết cũng không nhìn thấy nhưng cô có thể tưởng tượng được trận thế nếu ở trước mặt sẽ “đồ sộ” đến đâu.

“Chi —-dát!” Xe phanh mãnh liệt, trong bóng tối bánh xe xoay tròn hối hả cơ hồ ma sát bắn ra tia lửa, lực tác dụng cực lớn, thân thể Lâm Tuyết nhanh chóng văng về phía trước, tiếp theo lại bị dây an toàn nặng nề kéo trở lại, khiến ngực phát đau.

Hóa ra bảo cô thắt chặt dây an toàn là vì chuyện này. Lâm Tuyết hiểu, quả nhiên Lương Tuấn Đào bày mưu tính kế không sai chút nào.

Xe chạy nhanh nháy mắt đã dừng lại, có thể tưởng tượng tư vị kia thật không đáng khen, quán tính cực lớn khiến ngực bọn họ cuồn cuộn, suýt nữa thì nôn ra.

“Vì sao phải phanh gấp như vậy?” Lâm Tuyết chậm rãi hít thở, đây là câu đầu tiên cô hỏi hắn.

Đèn xe chiếu sáng, phía trước không thấy chướng ngại vật nhưng mơ hồ nghe được tiếng nước chảy, giống như nơi này có mạch nước ngầm chảy xuyên qua.

Lương Tuấn Đào lãnh lệ, môi mỏng nhếch lên, dường như đang kiềm chế cảm xúc nào đó. Đôi mắt sắc bén dừng lại tại một điểm, hắn lầm bầm nói: “Năm đó đại ca tôi cứ như vậy bị xe khác đâm vào đuôi xe, anh ấy đến nay … vẫn ngồi xe lăn.”

Năm đó, Lí Nguy và Lương Thiên Dật là bạn thân, cùng nhau chơi trò đua xe thể thao, trong một lần đua trên đường việt dã, tại chỗ ngoặt chữ S nguy hiểm nhất, Lí Nguy mất khống chế tông vào đuôi xe Lương Thiên Dật, Lương Thiên Dật bị đẩy về phía vách núi, xe bị tổn hại nghiêm trọng không còn hình thù, anh bị kẹt ở trong gãy hai chân.

Không thể điều tra ra được nguyên nhân của chuyện không may hồi ấy, bước đầu phán đoán do phanh xe của Lí Nguy có vấn đề, mà Lí Nguy, cả người cả xe đều rơi xuống vách núi cũng không tìm thấy xác.

Đôi mắt Lâm Tuyết ảm đạm, nhìn bàn tay của người đàn ông đặt trên tay lái đang cố khắc chế cảm xúc kích động, lòng cô mềm nhũn. Không rõ là Lâm Tuyết muốn an ủi hắn hay muốn biểu đạt lòng biết ơn, cô nhẹ nhàng vươn cánh tay mềm mại vòng qua thắt lưng mạnh mẽ của Lương Tuấn Đào.

“Đừng buồn, chân của anh trai anh sẽ khỏi thôi. Chỉ cần khuyên anh ấy phối hợp trị liệu, tôi tin rằng một ngày nào đó anh ấy lại có thể đứng lên.”

Lâm Tuyết thề rằng cô thuần túy chỉ muốn làm hắn vui vẻ một chút, tuyệt đối không có ý tứ gì khác nhưng chuyện kế tiếp lại có chút mất khống chế.

Lương Tuấn Đào chẳng những tiếp nhận sự an ủi ôn như từ cô mà còn tích cực đáp lại. Hắn xoay người, đem cô gái đang vòng tay quanh thắt lưng mình ôm vào trong ngực, sau đó còn không chút khách khí hôn lên cánh hoa tươi nhuận của cô.

Chiếm được đôi môi Lâm Tuyết, lưỡi rồng đẩy hàm răng ra tham lam tiến vào hấp thu dịch ngọt, sau khi nhấm nháp hương thơm còn dụ dỗ cái lưỡi thơm tho của cô triền miên cùng mình.

Lâm Tuyết gần như ngây người, cô thật sự không tưởng tượng được người đàn ông này lại có dấu hiệu động tình, hơn nữa thế công mãnh liệt, nháy mắt đã khiến cô quăng trộm bỏ giáp. “A …” Lâm Tuyết liều mạng giơ tay đánh mạnh vào lưng Lương Tuấn Đào, muốn hắn buông mình ra, cô đã bị hắn hôn đến mức sắp hít thở không thông.

Tiếng thở dốc càng trầm đục lỗ mãng, bàn tay lớn của Lương Tuấn Đào cũng bắt đầu vuốt ve cô, ở bên cạnh vừa hôn vừa áp chặt cô vào ghế.

Thân thể to lớn nóng hổi đến thiêu đốt bao phủ trẻn người Lâm Tuyết, nơi nào đó đã đứng lên uy hiếp cô, đã chuẩn bị công thành chiếm đất. Lâm Tuyết ngừng giãy dụa, cô phát hiện ra đàn ông đều là động vật ăn thịt, con mồi càng giãy giụa, bọn hắn càng hưng phấn.

Cảm thấy cô ngừng phản kháng, Lương Tuấn Đào có chút cảm giác ngoài ý muốn, hắn không tin cô gái nhỏ bé này lại dễ dàng nghe theo mình như vậy.

Quả nhiên, khác thường là biểu hiện có vấn đề, Lương Tuấn Đào rất nhanh đã phải trả giá lớn cho hành động lỗ mãng của mình.

Lâm Tuyết từ bên trong giày rút ra một khẩu súng lục, họng súng lạnh như băng men theo đôi chân thon dài của hắn chậm rãi lên trên, cuối cùng dừng lại trên mặt lão Nhị. “Anh còn dám xằng bậy, tôi sẽ nổ súng!”

Chapter
1 Chương 1: Lần đầu gặp mặt
2 Chương 2: Cho tôi một khẩu súng
3 Chương 3: Manh sát
4 Chương 4: Nhập ngũ
5 Chương 5: Huấn luyện
6 Chương 6: Cô ta không xứng
7 Chương 7: Không từ thủ đoạn
8 Chương 8: Tôi sẽ thay cậu cầu tình
9 Chương 9: Cô ta đáng bị đánh
10 Chương 10: Hỗn chiến
11 Chương 11: Đánh hắn
12 Chương 12: Nghịch lân (trái ý)
13 Chương 13: Hăng hái làm việc nghĩa
14 Chương 14: Vị hôn phu tiền tiền nhiệm
15 Chương 15: Sao không để ý đến tôi?
16 Chương 16: Tử lộ
17 Chương 17: Nổ súng
18 Chương 18: Kẻ bại hoại này
19 Chương 19: Từ chối
20 Chương 20: Diễn kịch
21 Chương 21: Khách quý
22 Chương 22: Buông cô ấy ra
23 Chương 23: Đa tạ
24 Chương 24: Nói lời phải giữ chữ tín
25 Chương 25: Đau thì cùng đau
26 Chương 26: Tin tốt lành
27 Chương 27: Khế ước vợ chồng
28 Chương 28: Còn thích cô ta không?
29 Chương 29: Đào tạo lại
30 Chương 30: Đơn độc chiến đấu
31 Chương 31: Nếu thua
32 Chương 32: Bị cắn ngược lại một miếng
33 Chương 33: Thuyên chuyển công tác
34 Chương 34: Lập mưu từ lâu
35 Chương 35: Sổ đen
36 Chương 36: Đột biến
37 Chương 37: Anh cũng có thể
38 Chương 38: Sao lại giày vò thành thế này!
39 Chương 39: Người đàn ông xui xẻo
40 Chương 40: Trở về nhà
41 Chương 41: Thối đến mức không ai muốn
42 Chương 42: Theo yêu cầu
43 Chương 43: Giải thích
44 Chương 44: Làm sao để tha thứ cho cô?
45 Chương 45: Anh giúp em
46 Chương 46: Chúng ta còn chưa động phòng đâu!
47 Chương 47: Mâu thuẫn
48 Chương 48: Danh phận
49 Chương 49: Ngoài ý muốn
50 Chương 50: Vợ anh đang nhìn chúng ta đấy!
51 Chương 51: Tình yêu khuynh thành
52 Chương 52: Không hợp lẽ thường
53 Chương 53: Cách thế ôn tồn
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154
155 Chương 155
156 Chương 156
157 Chương 157
158 Chương 158
159 Chương 159
160 Chương 160
161 Chương 161
162 Chương 162
163 Chương 163
164 Chương 164
165 Chương 165
166 Chương 166
167 Chương 167
168 Chương 168
169 Chương 169
170 Chương 170
171 Chương 171
172 Chương 172
173 Chương 173
174 Chương 174
175 Chương 175
176 Chương 176
177 Chương 177
178 Chương 178
179 Chương 179
180 Chương 180
181 Chương 181
182 Chương 182
183 Chương 183
184 Chương 184
185 Chương 185
186 Chương 186
Chapter

Updated 186 Episodes

1
Chương 1: Lần đầu gặp mặt
2
Chương 2: Cho tôi một khẩu súng
3
Chương 3: Manh sát
4
Chương 4: Nhập ngũ
5
Chương 5: Huấn luyện
6
Chương 6: Cô ta không xứng
7
Chương 7: Không từ thủ đoạn
8
Chương 8: Tôi sẽ thay cậu cầu tình
9
Chương 9: Cô ta đáng bị đánh
10
Chương 10: Hỗn chiến
11
Chương 11: Đánh hắn
12
Chương 12: Nghịch lân (trái ý)
13
Chương 13: Hăng hái làm việc nghĩa
14
Chương 14: Vị hôn phu tiền tiền nhiệm
15
Chương 15: Sao không để ý đến tôi?
16
Chương 16: Tử lộ
17
Chương 17: Nổ súng
18
Chương 18: Kẻ bại hoại này
19
Chương 19: Từ chối
20
Chương 20: Diễn kịch
21
Chương 21: Khách quý
22
Chương 22: Buông cô ấy ra
23
Chương 23: Đa tạ
24
Chương 24: Nói lời phải giữ chữ tín
25
Chương 25: Đau thì cùng đau
26
Chương 26: Tin tốt lành
27
Chương 27: Khế ước vợ chồng
28
Chương 28: Còn thích cô ta không?
29
Chương 29: Đào tạo lại
30
Chương 30: Đơn độc chiến đấu
31
Chương 31: Nếu thua
32
Chương 32: Bị cắn ngược lại một miếng
33
Chương 33: Thuyên chuyển công tác
34
Chương 34: Lập mưu từ lâu
35
Chương 35: Sổ đen
36
Chương 36: Đột biến
37
Chương 37: Anh cũng có thể
38
Chương 38: Sao lại giày vò thành thế này!
39
Chương 39: Người đàn ông xui xẻo
40
Chương 40: Trở về nhà
41
Chương 41: Thối đến mức không ai muốn
42
Chương 42: Theo yêu cầu
43
Chương 43: Giải thích
44
Chương 44: Làm sao để tha thứ cho cô?
45
Chương 45: Anh giúp em
46
Chương 46: Chúng ta còn chưa động phòng đâu!
47
Chương 47: Mâu thuẫn
48
Chương 48: Danh phận
49
Chương 49: Ngoài ý muốn
50
Chương 50: Vợ anh đang nhìn chúng ta đấy!
51
Chương 51: Tình yêu khuynh thành
52
Chương 52: Không hợp lẽ thường
53
Chương 53: Cách thế ôn tồn
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154
155
Chương 155
156
Chương 156
157
Chương 157
158
Chương 158
159
Chương 159
160
Chương 160
161
Chương 161
162
Chương 162
163
Chương 163
164
Chương 164
165
Chương 165
166
Chương 166
167
Chương 167
168
Chương 168
169
Chương 169
170
Chương 170
171
Chương 171
172
Chương 172
173
Chương 173
174
Chương 174
175
Chương 175
176
Chương 176
177
Chương 177
178
Chương 178
179
Chương 179
180
Chương 180
181
Chương 181
182
Chương 182
183
Chương 183
184
Chương 184
185
Chương 185
186
Chương 186