Chương 17: Muối

Zimmer, hôm nay ăn cái gì ?” Buku chú ý cách Tôn Chí Tân chế biến thức ăn không giống mọi hôm.

“Nấm thiêu thịt.” Tôn Chí Tân đáp.

Hôm nay miếng thịt nhận được nhiều mỡ, hắn mới xúc động sinh ra ý tưởng này.

Trước kia thịt nhà này chuẩn bị ăn cũng chỉ trước tùy tiện cạo cạo lông xong là vào bụng, đại bộ phận cọng lông thô đúng là được trừ đi, những vẫn còn lại vô số cọng nhỏ, gốc lông…Bọn họ có thể ăn, Tôn Chí Tân thì không thể. Hắn đầu tiên là cạo lông, rồi hơ phần bì trên lửa đến khi có màu nâu chay, loại bọ gốc lông, chuẩn bị cho bước tiếp theo. Tiếp theo là đem thịt ra sông rửa sạch, cắt thành miếng nhỏ. Qúa trình này không dễ dàng lắm, mấu chốt là ở công cụ cắt thái quá lạc hậu, dùng dao đá thật là vừa tốn công vừa tốn sức.

Bắt tay vào chiến đấu với miếng thịt mềm oặt không xương, Tôn Chí Tân vô cùng hoài niệm dao thái thời hiện đại. Cho dù là loại dao rẻ tiền cũng vạn lần tốt hơn cái dao đá này. Đây không phải ở cắt a ? căn bản chính là ghè, hoặc là cưa thì đúng hơn, dùng răng cắn xé còn hiệu quả hơn thế này.

Naaru ở trong lều đợi Tôn Chí Tân nửa ngày không thấy trở về, không khỏi trong lòng lo lắng. Đi ra ngoài tìm hắn thì thấy hắn đang nghiến răng nghiến lợi chiến đấu với miếng thịt, nhịn không được nở nụ cười, lấy dao đá cắt thành từng khối theo yêu cầu của Tôn Chí Tân. Naaru là vũ phu khổng võ hữu lực, dao đá cùn đến đâu cũng ko chịu được sức mạnh của hắn. Chí Tân nhìn mà vô cùng nhụt chí, khó trách mình luôn bị hắn áp, giá trị vũ lực không cùng một cấp a……

Trở về lều đem thịt cho nào nồi xao qua, xao đến khi mỡ chảy ra thì thêm chút muối, bỏ thêm vào vụn nầm để lấy mùi. Tiếp tục xao đến khi phần lớn mỡ chảy ramàu da biến thành vàng óng ánh đồng thới rút chặt lại. Lúc này mới cho thêm muối lần hai, đem nấm đã rửa sạch cho vào, thêm nước đến khi xâm xấp đồ ăn trong nồi mới tìm một cái lá lớn đậy nồi lại, để cho đồ bên trong từ từ chín.

Toàn bộ quá trình nấu nướng, hương vị toát ra khiến ba cha con nước miếng chảy ròng ròng. Cái mùi này khác với những mùi thường ngửi đến, là một cỗ mùi dầu rán nồng đặc, cùng với mùi thơm của nấm đã được xào qua mỡ béo, quả thực vừa thơm vừa nồng, làm cho người ta bắt đầu vô tận tưởng tượng hương vị chân chính của thứ trong nồi sau khi nấu xong ăn vào trong miệng.

Auge đối với thủ pháp nấu ăn của Tôn Chí Tân bội phục vô cùng, không dám trêu chọc hắn, chỉ sợ Zimmer giận không chịu nấu cơm, phải quay trở lạ ăn đồ ăn đáng sợ của Buku.

Buku thấy Tôn Chí Tân không bài xích cùng mình thân cận, tiếp tục ôm Cổ Tôn Chí Tân kêu Zimmer. Tôn Chí Tân đáng thương nghe không hiểu, liền kêu một tiếng ứng một tiếng, chỉ cho một loại xưng hô, càng thêm củng cố vị trí Zimmer.

Naaru thì ngồi xem Tôn Chí Tân luyện chế muối, dùng hai ngón tay nhón lấy một ít vân vê, lại cho vào miệng nhấm nháp, xác nhận nó chính là muối. So với loại ban đầu dùng ăn, nó đã loáng thoáng có hình dạng tinh thể bột, tuy vì còn chứa tạp chất mà ố vàng, vẻ ngoài so với trước kia khả quan hơn rất nhiều, hơi lộ ra màu sắc vốn có của nó.Hơn nữa vị lại nồng đậm, không có vị tanh tao kì quái, hương vị thuần khiết hơn rất nhiều.

“Này vẫn là muối ?”

Tôn Chí Tân gật đầu:“Ta dùng phương pháp thẩm tách…… Ách, chính là dùng nước nấu, đổ nước muối ra, gạn hết cặn bùn, rồi lại đổ nước muối vào nấu lại, lặp đi lặp lại mấy lần liền thành ra như vậy. Hương vị của nó so với muối thô ban đầu tốt hơn nhiều lắm.”

Naaru đem muối trên tay thả ra, kinh ngạc nhìn Tôn Chí Tân:“Ngươi hiểu được thật nhiều.”

Tôn Chí Tân cười hắc hắc, không giải thích. Giải thích cũng không giải thích rõ được, là một người hiện đại, hắn đương nhiên biết rất nhiều.

Naaru lại nghĩ, hỏi:“có thể đem phương pháp này nói cho mọi người được ko?”

“Có thể.” Tôn Chí Tân chẳng hề để ý đáp.

Đối với sự vô tư của Tôn Chí Tân Naaru cực kỳ vui mừng, rất muốn vươn tay ra ôm Tôn Chí Tân, thấy hắn giống như con mối cảnh giác nhìn chằm chằm tay của mình, chỉ đành ngượng ngùng rút về.

Sao cứ thích tùy tiện nhào lên người khác như vậy? Quả thực chẳng khác gì đại hình khuyển. Tôn Chí Tân lắc đầu thở dài, lại nghĩ đến một chuyện, nói: “Muối không những có thể dùng nấu ăn, còn có thể hòa thành nước muối tẩy trừ miệng vết thương. Ngươi nhớ kỹ, về sau nếu có người bị thương, tận lực dùng nước muối nhanh chóng rửa sạch, nó có thể thanh độc…ừ, chính là có thể bảo vệ miệng vết thương, làm cho người ta càng dễ sống sót. Nhớ kỹ chưa?”

Naaru dụng tâm ghi tạc trong lòng, chợt nghe Tôn Chí Tân lại nói:“Đúng rồi. bảo vệ miệng vết thương, nó cũng có thể giữ cho thịt để rất lâu mà không bị hư thối.” Đột nhiên ánh mắt sáng lên:“Đúng ! phải tìm một lượng muối lớn! Các người về sau săn được thức ăn, có thể muối để lưu trữ, nói cách khác, chỉ cần có rất nhiều muối, ngày mai là có thể bắt đầu chuẩn bị thức ăn cho mùa đông, mà không cần đợi thời tiết chuyển lạnh.”

“Thật sao ?” Naaru mừng rỡ, tuy rằng chưa từng có nghe nói qua phương pháp này, nhưng Tôn Chí Tân nói, hắn liền tin tưởng.

“Tin ta, đến lúc đó ta hướng dẫn mọi người cách muối thịt để ăn. Muốn làm thịt muối nhất định phải nhiều muối. Đúng rồi, muối trong tộc là lấy ở đâu thế?”

Naaru nói:“Bên kia núi có hải dương, là bộ tộc gần chỗ chúng ta nhất. Bộ tộc đó gọi là Gi ó Biển, bọn họ biết chế muối, cũng biết muối cá, chỉ là chưa bao giờ hướng dẫn bộ tộc khác cách làm. Trong bộ tộc vô luận nam nữ già trẻ đều rất giỏi, cá là món chính của bọn họ. Mà kĩ năng săn thú của bọn họ thua xa chúng ta, bờ biển cũng không có trái cây, bộ tộc chúng ta cần muối sẽ đổi da thú và thịt, còn mang theo trái cây đến đổi. Bởi vì bọn họ không tìm đâu ra trái cây, nên đổi được càng nhiều muối.”

Bộ lạc biết chế muối ? Tôn Chí Tân nghe xong thực hưng phấn, nói:“Mau chóng chuẩn bị người đi đổi nhiều muối, có thể đổi bao nhiêu liền đổi bấy nhiêu. Không bằng như vậy, lần sau đi đổi muối cho ta đi cùng !”

Naaru lập tức lắc đầu:“Ngươi không thể đi.”

“Vì cái gì ?”

Naaru sắc mặt ửng đỏ, do dự hồi lâu mới nói:“Ngươi nhớ rõ lúc ngươi tới không ?”

“Nhớ rõ.” Tôn Chí Tân gật đầu. Lúc ấy mình rơi xuống bị cả đám người vây quanh, chính giữa có hai nam nhân quyết đấu, trong đó một người là Naaru, một người trong giống hải tặc Viking. Ách, đúng rồi, mình còn đè chết nữ nhân kia mà. Cũng không biết bà chị béo kia có đầu thai không, hay là xuyên qua . Chỉ hy vọng nàng ta vô luận tồn tại như thế nào, nhất định phải rất tốt, như vậy chính mình mới an tâm chút.

Đột nhiên trong đầu đại động. Một đám nam nhân, hai người quyết đấu, một nữ nhân. Tôn Chí Tân trong đầu linh quang hiện lên, ngạc nhiên nói:“Không phải chứ ? các ngươi quyết đấu vì tranh đoạt nữ nhân kia ?”

Naaru nhăn nhó một trận, khuôn mặt dương cương tục tằng hiện lên biểu tình xấu hổ quẫn bách. Sau đó lập tức lại nghĩ đến cái gì, ngốc hướng Tôn Chí Tân giải thích:“Ta không thích nàng. Là trí giả an bài, ta có ngươi là đủ rồi. Trong tộc đã gả đi qua một nữ nhân bồi thường bọn họ , ngươi không cần lo lắng.”

X ! Lời Naaru nói Tôn Chí Tân căn bản không nghe vào, chỉ nghĩ quả nhiên là báo ứng, mình đè chết người thì phải thay thế người bị Naaru đè…Trong minh minh, quả nhiên là một báo trả một báo, chính là tiền định. Mặt Tôn Chí Tân chớp mắt liền đen, rất khó không nhớ lại tao ngộ đáng thương bị Naaru đè ở dưới thân của mình.

Naaru còn tiếp tục nói:“ nữ nhân kia đến từ một bộ tộc ở xa, trí giả nói kết hôn xa mới có thể làm cho người trong tộc càng thêm khỏe mạnh, mà vợ của ta đã mất, cần có vợ của tộc trưởng gánh vác nhiệm vụ của bộ tộc, cho nên…… Nhưng mà tên tộc trưởng của bộ tộc kia là tên tham lam vô sỉ, hắn thu cả cống phẩm của ta và bộ tộc Gi ó biển. Ta và bộ tộc gió biển đều không biết, lúc cưới đụng nhau, chỉ có thể dùng quyết đấu quyết định quyền sở hữu nàng.” Bỗng ngừng lại, nói:“Hoàn hảo nàng chết, để ta có ngươi. Hắc hắc, tù trưởng tộc gió biển không có đoạt được của ta.” Lại dùng mang theo may mắn khẩu khí nói:“may mà ra đoạt được, bằng không hối hận chết.” Naaru nói xong, trên mặt thần thái bay lên, hiển nhiên phi thường đắc ý.

Tôn Chí Tân thì đã bị sét đánh đùng đùng từ trong ra ngoài, cái nơi quỷ quái này thực sự có cả cướp người về áp trại? Ngay cả đàn ông cũng cướp? Thật sự là chay mặn không kị, nam nữ chẳng phân nha…

Bên tai nghe được Naaru lại nói:“Ngươi đè chết nữ nhân của ta, ấn quy củ ngươi nên thay thế thành đệ thân. Ha ha, ta giành trước hắn một bước, hắn cũng chỉ có buổi tối nằm một mình. Hắc hắc, nữ nhân rất khó tìm, kết đệ thân cũng không phải dễ dàng như vậy, không mấy nam nhân đồng ý làm. Vẫn là ta lợi hại, cướp được ngươi.”

Tôn Chí Tân sắc mặt đã muốn đen như đáy nồi, ủy khuất nghĩ, mẹ ta nếu đánh thắng được ngươi, còn có thể để ngươi cưỡi sao ? ngươi vênh váo cái gì ? khốn khiếp, được tiện nghi còn khoe mã.

Naaru lại hiểu sai ý, nói:“Ngươi yên tâm, có ta bảo hộ ngươi, hắn không dám tới đoạt ! bọn họ đến mùa đông cũng sẽ cần thịt để ăn dự trữ qua mùa đông, cùng lắm thì ta đổi thêm thịt lấy muối của họ.” Sắc mặt lại lạnh xuống, lộ ra chân chính dã nhân bàn hung tàn:“Xem như hắn là tộc truỏng bộ tộc gió biển, hắn dám đến cướp đoạt ngươi, ta sẽ giết hắn ! ngươi là đệ thân của ta,chỉ là của mình ta!”

Trong lời nói nồng đậm dục vọng chiếm hữu làm Tôn Chí Tân hoảng sợ. Không phải chứ…Mình một thân xương cứng thịt rắn, có cái gì tốt? Đàn ông thích đàn bà mềm mại mới là vương đạo đi, lại nghe khẩu khí Naaru rõ ràng là đã nhận định mình rồi. Không phải trong lòng không cảm thấy mừng thầm khi được người cần đến, còn có cái loại hư vinh khi được cho là rất quan trọng, chỉ là mông sẽ thực không hay ho a… Với tính tình dương cương dã tính của Naaru sẽ không đồng ý để người ta phản áp cưỡi trên người . Cùng hắn ở chung, chẳng phải là thành vạn năm tiểu thụ ? không được, vạn vạn không được ! nhất định phải phản kháng, đúng, phản kháng ! Thật sự không thể phản công thì đè ngược được một lần cũng tính là hòa nhau một ván.

Tôn Chí Tân không lên tiếng , trong lòng bắt đầu nghĩ chủ ý xấu. Chẳng qua nhất thời cũng nghĩ không ra cái gì tốt, ngoài miệng không hé răng, cúi đầu đầu nhìn chằm chằm nồi.

Naaru đoán không được Tôn Chí Tân suy nghĩ cái gì, nói:“Ngày mai ta sẽ cùng trí giả Esuike thương lượng chuyện này. Dù sao ngươi hướng dẫn mọi người hái nấm, lượng ăn thịt giảm bớt, dùng nó để đổi muối. Cứ như vậy.”

“Trên đường an toàn không ?”

“Qigeli biết một lối đi an toàn. Vừa lúc hắn không thể đi săn, để cho hắn dẫn đoàn đi đổi muối.”

Tôn Chí Tân cũng hiểu được an bài này rất thích hợp, gật đầu đồng ý.

Thịt nguyên sinh thái quả nhiên chất lượng phì nộn, không giống chất thịt súc vật do phương pháp nuôi dưỡng thúc ép của thời hiện đại tạo ra, chỉ cần một nửa thời gian là đã nấu được rồi. Tôn Chí Tân mở nắp lá, nhất thời một trận mùi thơm dầu nồng độc hữu của đồ hầm liền bốc lên, dẫn đến Buku hoan hô vui vẻ, kích động chạy đi cầm chén.

Một bữa ăn thịt làm cho ba người nhà Naaru hô to thống khoái, ăn xong ngay cả Auge cũng nhịn không được dùng ngón tay vét nước dầu dính ở cạnh nồi xuống đưa vào miệng, cùng Buku hai anh em quét một cái nồi sạch đến độ không cần mang đi rửa nữa.

Chapter
1 Chương 1: Xuyên không đại thần không có mắt
2 Chương 2: Những người đàn ông đã trở lại
3 Chương 3: Vật lộn phiên bản tiền sử
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6: Bài xích đồng tính …
7 Chương 7: Bi thảm xuyên qua…
8 Chương 8: Xuyên qua đại thần, gia với ngươi mão thượng !…
9 Chương 9: Tôn Chí Tân học nói
10 Chương 10: Dung nhập
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14: Cơm tập thể…
15 Chương 15: Hái nấm thời tiền sử
16 Chương 16
17 Chương 17: Muối
18 Chương 18: Phát hiện kinh hỉ
19 Chương 19
20 Chương 20: Naaru bị thương
21 Chương 21
22 Chương 22: Hai người không hài hòa ở chung…
23 Chương 23: Ống thổi tên
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26: Naaru khiển trách
27 Chương 27: Con trai cha dượng…
28 Chương 28: Sống về đêm
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31: Cường hôn ?…
32 Chương 32: Mãn doanh địa phốc phốc thí vang mấy ngày liền…
33 Chương 33: Sống về đêm
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37: Tới cửa đòi nợ nam nhân…
38 Chương 38: Duy kinh hải tặc dạng nam nhân…
39 Chương 39: Bốn nam nhân nhất đài hí
40 Chương 40: Liên thủ qua mùa đông
41 Chương 41: Tôn Chí Tân tư nhân lều
42 Chương 42: Trở tay không kịp
43 Chương 43
44 Chương 44: Bắt đầu mùa đông chuẩn bị…
45 Chương 45
46 Chương 46: Lưới cá…
47 Chương 47
48 Chương 48: Tiger tâm tư…
49 Chương 49: Thổ lộ
50 Chương 50
51 Chương 51: Naaru nghịch tập
52 Chương 52: Bữa sáng quỷ dị
53 Chương 53: Chuẩn bị xuất hành
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56: Xuất phát !
57 Chương 57: Năng lực cổ quái của Alfa
58 Chương 58: Kỳ cảnh cùng quá hiện !
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71: Xoo sau các loại 囧 nhân 囧 sự
72 Chương 72: Ăn Cơm Dã Ngoại
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75: Đói
76 Chương 76
77 Chương 77: Sinh hoạt tư vị
78 Chương 78
79 Chương 79: Ăn cua
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83: Chúc mừng thắng lợi
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86: Tiger sinh bệnh
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93: Hiểu nhầm Tiger
94 Chương 94: Chọi gà
95 Chương 95
96 Chương 96: Ngươi tiết sớm?
97 Chương 97: Phân đồ sứ
98 Chương 98: Mê hoặc
99 Chương 99
100 Chương 100: Hỗn chiến
101 Chương 101: Chuyện bị câm
102 Chương 102: Muối đồ ăn cùng ách ngữ
103 Chương 103
104 Chương 104: Tiệc bí đỏ
105 Chương 105: Thuộc da
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109: May y phục
110 Chương 110: Buku khiến người ta phát điên
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117: Gặp được quái sói chỉ số thông minh cao
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120: Sói đưa thức ăn báo ân trong truyền thuyết
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123: Thời tiết thay đổi
124 Chương 124: Trốn
125 Chương 125
126 Chương 126: Chạy đua sinh tử
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133: An Cư
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139: Canh cửi và dệt nương
140 Chương 140: Tường băng công sự phòng ngự
141 Chương 141: Động động động động phòng
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144: Tái tham quan hang động
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148: Người sói
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154
155 Chương 155
156 Chương 156
157 Chương 157
158 Chương 158
159 Chương 159
160 Chương 160
161 Chương 161: Kinh hỉ
162 Chương 162
163 Chương 163
164 Chương 164: Mừng
165 Chương 165
166 Chương 166
167 Chương 167
168 Chương 168: Chiến sự khởi
169 Chương 169
170 Chương 170
171 Chương 171
172 Chương 172
173 Chương 173: Nguy cơ
174 Chương 174
175 Chương 175
176 Chương 176
177 Chương 177
178 Chương 178
179 Chương 179
180 Chương 180
181 Chương 181: Ulan Hart vs Tôn Chí Tân
182 Chương 182
183 Chương 183: Chiến lang
184 Chương 184
185 Chương 185: Nhai hạ ác đấu
186 Chương 186
187 Chương 187: Naaru bị thương
188 Chương 188: Ngoài dự liệu
189 Chương 189: Sói Naaru
190 Chương 190: Tộc trưởng sói
191 Chương 191
192 Chương 192: Kế hoạch nuôi sói nhà
193 Chương 193: Di vật của Ulan Hart
194 Chương 194
195 Chương 195
196 Chương 196
197 Chương 197: Chính văn nông phu và gieo trồng
198 Chương 198: Chờ đợi mùa xuân
199 Chương 199
200 Chương 200
Chapter

Updated 200 Episodes

1
Chương 1: Xuyên không đại thần không có mắt
2
Chương 2: Những người đàn ông đã trở lại
3
Chương 3: Vật lộn phiên bản tiền sử
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6: Bài xích đồng tính …
7
Chương 7: Bi thảm xuyên qua…
8
Chương 8: Xuyên qua đại thần, gia với ngươi mão thượng !…
9
Chương 9: Tôn Chí Tân học nói
10
Chương 10: Dung nhập
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14: Cơm tập thể…
15
Chương 15: Hái nấm thời tiền sử
16
Chương 16
17
Chương 17: Muối
18
Chương 18: Phát hiện kinh hỉ
19
Chương 19
20
Chương 20: Naaru bị thương
21
Chương 21
22
Chương 22: Hai người không hài hòa ở chung…
23
Chương 23: Ống thổi tên
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26: Naaru khiển trách
27
Chương 27: Con trai cha dượng…
28
Chương 28: Sống về đêm
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31: Cường hôn ?…
32
Chương 32: Mãn doanh địa phốc phốc thí vang mấy ngày liền…
33
Chương 33: Sống về đêm
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37: Tới cửa đòi nợ nam nhân…
38
Chương 38: Duy kinh hải tặc dạng nam nhân…
39
Chương 39: Bốn nam nhân nhất đài hí
40
Chương 40: Liên thủ qua mùa đông
41
Chương 41: Tôn Chí Tân tư nhân lều
42
Chương 42: Trở tay không kịp
43
Chương 43
44
Chương 44: Bắt đầu mùa đông chuẩn bị…
45
Chương 45
46
Chương 46: Lưới cá…
47
Chương 47
48
Chương 48: Tiger tâm tư…
49
Chương 49: Thổ lộ
50
Chương 50
51
Chương 51: Naaru nghịch tập
52
Chương 52: Bữa sáng quỷ dị
53
Chương 53: Chuẩn bị xuất hành
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56: Xuất phát !
57
Chương 57: Năng lực cổ quái của Alfa
58
Chương 58: Kỳ cảnh cùng quá hiện !
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71: Xoo sau các loại 囧 nhân 囧 sự
72
Chương 72: Ăn Cơm Dã Ngoại
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75: Đói
76
Chương 76
77
Chương 77: Sinh hoạt tư vị
78
Chương 78
79
Chương 79: Ăn cua
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83: Chúc mừng thắng lợi
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86: Tiger sinh bệnh
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93: Hiểu nhầm Tiger
94
Chương 94: Chọi gà
95
Chương 95
96
Chương 96: Ngươi tiết sớm?
97
Chương 97: Phân đồ sứ
98
Chương 98: Mê hoặc
99
Chương 99
100
Chương 100: Hỗn chiến
101
Chương 101: Chuyện bị câm
102
Chương 102: Muối đồ ăn cùng ách ngữ
103
Chương 103
104
Chương 104: Tiệc bí đỏ
105
Chương 105: Thuộc da
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109: May y phục
110
Chương 110: Buku khiến người ta phát điên
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117: Gặp được quái sói chỉ số thông minh cao
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120: Sói đưa thức ăn báo ân trong truyền thuyết
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123: Thời tiết thay đổi
124
Chương 124: Trốn
125
Chương 125
126
Chương 126: Chạy đua sinh tử
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133: An Cư
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139: Canh cửi và dệt nương
140
Chương 140: Tường băng công sự phòng ngự
141
Chương 141: Động động động động phòng
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144: Tái tham quan hang động
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148: Người sói
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154
155
Chương 155
156
Chương 156
157
Chương 157
158
Chương 158
159
Chương 159
160
Chương 160
161
Chương 161: Kinh hỉ
162
Chương 162
163
Chương 163
164
Chương 164: Mừng
165
Chương 165
166
Chương 166
167
Chương 167
168
Chương 168: Chiến sự khởi
169
Chương 169
170
Chương 170
171
Chương 171
172
Chương 172
173
Chương 173: Nguy cơ
174
Chương 174
175
Chương 175
176
Chương 176
177
Chương 177
178
Chương 178
179
Chương 179
180
Chương 180
181
Chương 181: Ulan Hart vs Tôn Chí Tân
182
Chương 182
183
Chương 183: Chiến lang
184
Chương 184
185
Chương 185: Nhai hạ ác đấu
186
Chương 186
187
Chương 187: Naaru bị thương
188
Chương 188: Ngoài dự liệu
189
Chương 189: Sói Naaru
190
Chương 190: Tộc trưởng sói
191
Chương 191
192
Chương 192: Kế hoạch nuôi sói nhà
193
Chương 193: Di vật của Ulan Hart
194
Chương 194
195
Chương 195
196
Chương 196
197
Chương 197: Chính văn nông phu và gieo trồng
198
Chương 198: Chờ đợi mùa xuân
199
Chương 199
200
Chương 200