Chương 169: Tranh giành

Tiêu Thiểu Mân chỉ mặc một áo bào, cài cũng chưa cài xong, phía dưới khỏa thân lộ ra làn da, có thể thấy được bên trong là trạng thái trống không.

Tiêu Thiểu Giác một quyền quật ngã Tiêu Thiểu Mân trên mặt đất, chợt rút bội đao bên hông ra, “Khốn kiếp, nữ nhân của bổn vương ngươi cũng dám đụng, bổn vương giết ngươi.” Hai mắt hắn đỏ tươi, hiển nhiên đã thẹn quá thành giận. Nói xong câu đó, hắn quả thật hung hăng đâm xuống một đao.

Sỉ nhục lớn nhất của nam nhân, đại khái chính là trên đầu bị đeo nón xanh, huống chi tính tình của Tiêu Thiểu Giác vốn là không tốt đẹp gì.

Mắt thấy Tiêu Thiểu Mân sẽ máu chảy dưới đao, chỉ nghe thấy có người hét lên một tiếng: “Tiêu Thiểu Giác, ngươi dám!”

Một người khác hô: “Đao hạ lưu nhân!” Là Tiêu Thiểu Cảnh.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, Tiền Hoàng hậu và Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử tất cả đều nghe thấy tin tức chạy tới.

Hai vị Nhị, Tứ hoàng tử còn chưa hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, chỉ nhìn thấy Tiêu Thiểu Giác muốn một đao chém chết Tiêu Thiểu Mân.

Tiêu Thiểu Cảnh vội vàng rút bội kiếm ra nhảy vào, “Leng keng” một tiếng đánh rời bội đao của Tiêu Thiểu Giác ra, “Cửu đệ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lão Bát cho dù không đúng đi nữa, hắn nói như thế nào cũng là ca ca ngươi, sao ngươi có thể tàn nhẫn hạ thủ?”

Tiêu Thiểu Giác hai mắt đỏ ngầu, quát to: “Cút ngay! Còn không tránh ra, ngay cả ngươi ta cũng giết!”

Mặt Tiêu Thiểu Cảnh liền biến sắc: “Lão Cửu, ngươi điên rồi phải không?”

Tiêu Thiểu Giác căn bản là không nói nhảm với hắn, không chút lưu tình chém tới một đao, một đao kia nhanh như thiểm điện, không thể phòng, Tiêu Thiểu Cảnh không ngờ hắn nói được là làm được, hận không thể một đao chém chết mình, vội vàng thẳng kiếm chiêu. Tiêu Thiểu Giác chỉ công không thủ, đao đao tiến sát, thế như sấm đánh, giống như hổ điên. Võ công của Tiêu Thiểu Cảnh vốn không bằng hắn, còn phải bận tâm Bát đệ nằm dưới đất, nhất thời đỡ trái hở phải, cực kỳ nguy hiểm.

Bọn thị vệ ở một bên giương mắt nhìn, các hoàng tử đánh nhau, bọn họ căn bản không dám chộn rộn theo. Tiêu Thiểu Huyền thấy tình hình này, hét lớn một tiếng: “Nhị ca, ta tới giúp ngươi!” Cũng rút bội kiếm ra gia nhập chiến đoàn. Hai đánh một, lúc này mới khó khăn ổn định trận cước, nhưng hai người không dám thương tổn Tiêu Thiểu Giác, muốn chế phục hắn nói dễ hơn làm?

Bên này đánh náo nhiệt, mấy vị Đại hoàng tử, ngũ, lục, thất, thập hoàng tử cũng tới.

Thời khắc mấu chốt, liền nhìn ra xa gần thân sơ. Thập hoàng tử nhìn thấy hai vị Nhị, Tứ hoàng tử vây công Tiêu Thiểu Giác, nhất thời cũng không thể mặc kệ, “Hai đánh một, các ngươi thật không biết xấu hổ.” Cầm vũ khí liền gia nhập chiến đoàn, bốn người bắt cặp hai hai, đánh thành một đoàn.

Lúc Hoàng đế đến, hiện trường một mảnh hỗn độn, giận đến thiếu chút nữa sặc khí. “Dừng tay, các ngươi đều xem trẫm chết hết sao? Đều dừng tay cho trẫm!”

Tiêu Thiểu Cảnh và Tiêu Thiểu Huyền lui ra, Tiêu Thiểu Vĩ cũng lôi kéo Tiêu Thiểu Giác thối lui đến bên kia.

Tiêu Thiểu Vĩ lúc này mới rảnh để hỏi: “Cửu ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Tiêu Thiểu Giác nghiến răng nghiến lợi, căn bản không trả lời.

Hoàng đế giận đến toàn thân phát run, “Các ngươi vứt binh khí, quỳ đến trước mặt trẫm.”

Tiêu Thiểu Cảnh, Tiêu Thiểu Huyền, Tiêu Thiểu Vĩ rất nghe lời, tất cả đều đi tới quỳ bên chân của hoàng đế, Tiêu Thiểu Giác đứng ở nơi đó, đỏ mắt thở nặng hô hô.

Hoàng đế thông cảm tâm tình của hắn, cũng không quan tâm hắn. Hắn nói với ba nhi tử: “Đánh giặc thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh, trẫm từ nhỏ đã dạy các ngươi những lời này, hôm nay nhìn biểu hiện của các ngươi, thế nhưng vì một nữ nhân tranh đến bể đầu chảy máu, tất cả đều đã ném những lời này vào bụng chó rồi ư!” Hắn tức giận khó bình tĩnh nổi, mỗi người một cước đạp ba nhi tử ngã lật trên mặt đất.

Tiêu Thiểu Giác chợt quỳ gối trước mặt hoàng đế, lớn tiếng nói: “Van xin phụ hoàng làm chủ cho nhi thần!”

Gia Hòa đế nhìn hắn, ánh mắt phức tạp: “Ngươi muốn như thế nào?”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Xin phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nhi thần muốn giải trừ hôn ước cùng Thanh Huệ quận chúa!”

Gia Hòa đế sắc mặt trầm xuống, “Lão Cửu, ngươi nghĩ thông suốt rồi chứ?”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Nhi tử đã nghĩ thông suốt. Lúc nhi tử đi vào, Thanh Huệ y phục cũng chưa mặc, trần truồng ngồi ở trên giường, hiện tại việc này mọi người đều biết, nếu nhi tử còn có thể nén giận, chẳng phải là muốn làm con rùa cả đời, nhi tử thật sự gánh không nổi người này!”

Đới Thống nhìn thoáng qua Tiêu Thiểu Mân rúc ở trên mặt đất, đến bây giờ còn chưa bò dậy, dựa theo phát triển của tình hình hiện tại, Thanh Huệ quận chúa sợ rằng chỉ có thể gả cho Tiêu Thiểu Mân.

Thanh Huệ quận chúa thành Bát vương phi, cũng là ý nghĩa Trấn Bắc vương phủ phải cột vào một chiếc chiến xa Nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử mặt ngoài cực kỳ khách khí đối với hắn, nhưng trong lòng cực kỳ xem thường Trấn Bắc vương phủ. Huống chi hắn vẫn có dã tâm bừng bừng, chí lớn nhưng tài mọn, muốn đem Bắc Cương quy vào địa bàn Đại Tề, nếu hắn làm hoàng đế, người thứ nhất phải diệt chính là Trấn Bắc vương phủ, đây cũng là nguyên nhân Đới Thống vẫn không muốn kết minh cùng Nhị hoàng tử.

Huống chi, một cái Đại Tề thống nhất, đoàn kết, đối với Trấn Bắc vương phủ mà nói tuyệt đối không thể xem là chuyện tốt, vốn ý định của hắn là, cho dù Cửu hoàng tử không cướp được ngôi vị hoàng đế, có sự ủng hộ của Trấn Bắc vương phủ, cũng có thể chống lại tân hoàng, cục diện như thế mới có lợi nhất đối với Bắc Cương.

Đới Thống mở miệng bổ cứu nói: “Khánh vương, có lẽ chuyện không phải giống như ngươi nghĩ!”

Trinh tiết của một nữ nhân so với lợi ích chính trị, cái nào quan trọng hơn, ngươi còn chưa hiểu rõ sao? Lúc trước Tiền Hoàng hậu và Nhị hoàng tử vẫn thuyết phục hắn, để hắn gả Thanh Huệ quận chúa cho Bát hoàng tử, hắn đều cự tuyệt. Tối nay xảy ra chuyện như vậy, hắn cực độ nghi ngờ, Thanh Huệ quận chúa là bị mẹ con Tiền Hoàng hậu phái cao thủ trộm ra.

Trong lòng hắn cực kỳ không vui.

Tiêu Thiểu Giác cả giận nói “Không phải như vậy, còn có thể là dạng gì?”

Đới Thống thầm than một tiếng, cảm thấy Tiêu Thiểu Giác vẫn còn quá non rồi. Trước mặt mọi người nói ra lời như vậy, danh tiết Thanh Huệ quận chúa nhất định là giữ không được. Một chút hi vọng của hắn và Thanh Huệ cuối cùng cũng tan vỡ.

Gia Hòa đế cũng tức giận vô cùng. Hắn để cho Tiêu Thiểu Giác cưới Thanh Huệ quận chúa, có cân nhắc về phương diện chính trị, hiện giờ cục diện này lại làm rối loạn tất cả bố cục lúc trước của hắn.

Gia Hòa đế vẫy tay về phía Tiêu Thiểu Mân: “Nghiệt chướng, ngươi tới đây.”

Tiền Hoàng hậu đang tự tay rịt thuốc trên mặt cho Bát hoàng tử, vừa rồi Tiêu Thiểu Giác hạ thủ thật là độc ác, mặt Tiêu Thiểu Mân cái mũi đều bị hỏng, đôi môi sưng giống như lạp xưởng.

Tiêu Thiểu Mân thấy ánh mắt hoàng đế hung ác nghiêm nghị, do do dự dự đi tới, hoàng đế vung cánh tay hung hăng tát một cái trên mặt hắn, đánh nghiêng Tiêu Thiểu Mân tại chỗ trên mặt đất, “Nghiệt chướng, ngươi nói cho trẫm, đây là chuyện gì xảy ra, chuyện gì xảy ra?” Nói xong lời cuối cùng, đã là khàn cả giọng.

Tiêu Thiểu Mân chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hồi lâu mới bò dậy, khóc chít chít nói: “Nhi thần, nhi thần không biết là chuyện gì xảy ra a!”

Hắn là thật sự không biết! Hắn cho rằng Trịnh Minh Tú hẹn hắn yêu đương vụng trộm, tiến vào lều đã bị người đánh ngất xỉu rồi, đợi lúc tỉnh lại, Thanh Huệ quận chúa đã trần truồng nằm ở dưới thân hắn rồi, việc hai người nên làm cũng đã sớm làm xong.

Hắn còn chưa hiểu đến cùng là chuyện gì xảy ra, Tiêu Thiểu Giác liền tựa như phát điên xông tới, hành hung hắn một trận, về sau hoàng đế đã tới rồi.

“Ngươi không biết! Ngươi không biết?!” Hoàng đế giận không kìm được, liều mạng đạp người của hắn một trận điên cuồng, “Ngươi cái đồ nghịch tử này trẫm đêm nay vừa mới dạy dỗ ngươi, ngươi chẳng những không nghe dạy bảo của trẫm, dám biến vốn thêm lời, ngươi có biết Thanh Huệ là đệ muội của ngươi hay không!”

Hoàng đế bị chọc tức, ra chân rất nặng, Tiêu Thiểu Mân đau đến gào khóc.

Tiêu Thiểu Mân rốt cuộc là ruột thịt của Tiền Hoàng hậu, thấy hắn chịu khổ như vậy làm sao chịu được, “Hoàng thượng tha mạng a!” Nói xong liền nhào tới trên người Tiêu Thiểu Mân, hoàng đế nhất thời không kịp dừng chân, nặng nề đá vào phía sau lưng của hoàng hậu một chút.

Hoàng thượng vẫn rất kính trọng Tiền Hoàng hậu, rốt cuộc không muốn ở trước mặt mọi người làm mất mặt mũi của nàng. Cũng đành thu chân. Hừ một tiếng: “Cái thứ nghiệt tử này, ngươi còn muốn che chở hắn sao?”

Tiền Hoàng hậu nói: “Ngài thật sự muốn đánh chết Mân nhi sao? Dù nói thế nào hắn cũng là nhi tử ruột thịt của ngài a!”

Gia Hòa đế trong cơn giận dữ: “Trẫm không có nhi tử thua kém như vậy!” Cái nhi tử này nhìn thế nào cũng thật không vừa mắt.

Lúc này Đới Thống từ trong lều đi ra. Mới vừa rồi mấy vị hoàng tử đánh thành một đoàn, Đới Thống quan tâm nữ nhi, liền tiến vào trong trướng xem xét. Xảy ra chuyện như vậy, Thanh Huệ quận chúa không muốn mất mặt xấu hổ, đương nhiên ở trong lều không chịu đi ra ngoài.

Gia Hòa đế thấy sắc mặt Đới Thống âm trầm, hỏi vội: “Thanh Huệ như thế nào?”

Đới Thống tức giận nói: “Không chết được!” Lúc hắn đi vào, thấy Thanh Huệ quận chúa không nói không động, giống như là ngây dại u mê, lộ vẻ nhận phải kích thích rất lớn.

Đới Thống hung hăng trợn mắt nhìn Tiêu Thiểu Mân một cái, quay đầu nói với Gia Hòa đế: “Chuyện này, hoàng thượng định xử trí như thế nào?”

Gia Hòa đế suy nghĩ một chút, “Trẫm sẽ cho ngươi một công đạo.”

Nháo đến nửa đêm, hoàng thượng cũng thật sự mệt mỏi, lưu Đại hoàng tử ở lại hiện trường chiếu ứng, liền về hành cung nghỉ ngơi trước. Đới Thống phái Đới Phục Quang lưu lại một đội nhân mã trông chừng Thanh Huệ quận chúa trong doanh trướng, bản thân cũng trở về doanh địa.

Tiêu Thiểu Cảnh và Tiền Hoàng hậu thì mang Tiêu Thiểu Mân về trong viện của Tiền Hoàng hậu.

Tiền Hoàng hậu gọi thái y tới bôi thuốc cho Tiêu Thiểu Mân, thấy nhi tử mặt tím tím xanh xanh, khắp nơi đều là vết thương, trong lòng cực kỳ khó chịu. Tiêu Thiểu Cảnh thì đè nén không được hưng phấn, trong phòng đi tới đi lui.

Tiền Hoàng hậu cau mày nói: “Lão Nhị, ngươi có thể ngồi xuống không, ngươi di chuyển đến đầu của Bổn cun cũng choáng luôn.”

Tiêu Thiểu Cảnh ý thức được mình có chút thất thố, ngồi xuống, có chút khẩn cấp hỏi: “Lão Bát, tối hôm nay rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Tiêu Thiểu Mân nói: “Ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra.”

“Vậy ngươi đang yên lành, sao lại đến trong lều hạ nhân của tả quân phủ đô đốc.”

Tiêu Thiểu Mân ngập ngừng một trận, Tiền Hoàng hậu nói: “Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn muốn gạt chúng ta sao? Ngươi không nói ra chân tướng, chúng ta làm sao giúp ngươi?”

Tiêu Thiểu Mân lúc này mới đem chuyện Trịnh Minh Tú hẹn gặp riêng hắn nói một lần.

Tiền Hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi mắng: “Cái đồ hồ ly lẳng lơ này!”

Tiêu Thiểu Cảnh có chút kỳ quái: “Ngươi lúc trước thật sự không có gì với Thanh Huệ quận chúa ư?”

Tiêu Thiểu Mân nói: “Không có a, lúc trước mẫu hậu và Nhị hoàng huynh bảo ta tiếp cận Thanh Huệ quận chúa, nhưng nàng xem thường ta, vẫn luôn không để ý tới ta!”

Tiêu Thiểu Cảnh nói: “Chuyện này thật kỳ lạ, nếu không phải nàng cố ý chạy đến hẹn hò với ngươi, là ai đem nàng ra khỏi đó, lại đưa đến trong lều của ngươi? Người nào có bổn sự không kinh động thiết kỵ của Trấn Bắc vương phủ liền làm được điểm này sao?”

Tiền Hoàng hậu nói: “Bên cạnh phụ hoàng ngươi, có rất nhiều ám vệ võ công cao cường, ngay cả Đông Xưởng cũng không điều động được, chỉ nắm giữ ở trong tay Lão hoạn quan Trương Tú. Nếu là phụ hoàng ngươi xuất thủ, cũng có thể làm được.”

Tiêu Thiểu Cảnh lắc đầu: “Không thể nào. Phụ hoàng không có lý do gì làm như vậy.”

Tiền Hoàng hậu nói: “Trừ phụ hoàng ngươi ra, Lão Đại, còn có Lão Cửu, bên cạnh cũng có không ít cao thủ, có lẽ cũng có năng lực làm như vậy. Nhất là Lão Cửu, hiện ở trong tay hắn vừa có Cẩm Y Vệ lại có Đông Xưởng, thủ hạ tài ba dị sĩ vô số, có phải là hắn làm không? Thanh Huệ quận chúa kia ngang ngược kiêu ngạo, Lão Cửu không thích nàng, hắn thích là Lục cô nương của Trường Hưng Hầu phủ, cho nên cố ý làm hỏng trong sạch của Thanh Huệ, làm cho nàng không gả được cho mình.”

Nàng thật sự là đã đoán đúng.

Tiêu Thiểu Cảnh lắc đầu bác bỏ, “Không thể nào! Ta là nam nhân, ta sẽ hiểu rõ tâm tư của nam nhân. Nam nhân không chịu được nhất chính là bị mang nón xanh trên đầu, Lão Cửu tâm cao khí ngạo như vậy, càng không thể dễ dàng tha thứ điểm này. Hắn thích Lục Thanh Lam, tìm cách xin phụ hoàng ban cho hắn làm trắc phi là được, không cần thiết phải đẩy lui hôn sự với Trấn Bắc vương phủ. Lão Cửu hứng thú với quyền thế như thế, chỗ dựa vững chắc như Trấn Bắc vương phủ hắn tuyệt sẽ không đẩy ra bên ngoài. Hiềm nghi Lão Cửu, loại bỏ.”

Tiền Hoàng hậu: “Không phải là hắn, chẳng lẽ là Lão Đại?”

Tiêu Thiểu Cảnh nói: “Vậy thì càng không thể. Tác hợp Lão Bát và Thanh Huệ với nhau, đối với hắn mà nói có trăm hại mà không một lợi. Hắn cần gì phải làm loại chuyện phí sức lấy lòng này?”

Tiền Hoàng hậu trăm mối vẫn không có cách giải: “Cái này cũng không phải cái kia cũng không phải, rốt cuộc là tên quỷ lén lút nào?”

Tiêu Thiểu Cảnh cũng nghĩ không thông, “Có phải là Chu quốc hoặc là Lương quốc không? Bọn họ muốn nội bộ chúng ta rối loạn, mưu đồ cho lợi ích của bọn họ.” Hắn thật sự nghĩ mãi mà không rõ hắc thủ phía sau màn là ai.

Tiền Hoàng hậu nghĩ đến có chút nhức đầu: “Được rồi, nếu đoán không ra trước hết không đoán nữa. Phái người đi dò tra chẳng phải sẽ biết. Mấu chốt là kế tiếp chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Tiêu Thiểu Cảnh cười đi hỏi Tiêu Thiểu Mân: “Lão Bát, buổi tối hôm qua ngươi và Thanh Huệ quận chúa có được việc có hay không?”

Sắc mặt Tiêu Thiểu Mân đỏ lên, Tiêu Thiểu Cảnh cười nói: “Ta cùng mẫu hậu cũng là chí thân của ngươi, ở trước mặt chí thân còn có cái gì ngượng ngùng.”

Tiêu Thiểu Mân lúc này mới gật đầu.

Tiêu Thiểu Cảnh cười lớn vỗ vai của hắn một chút: “Như vậy cũng tốt.” Hắn nói với Tiền Hoàng hậu: “Chúng ta vẫn luôn muốn kéo lực lượng Trấn Bắc vương phủ này đến bên này chúng ta, hiện tại cơ hội tới. Chỉ cần Lão Bát thay Lão Cửu cưới Thanh Huệ quận chúa, không phải tất cả vấn đề đều được giải quyết dễ dàng?”

Chapter
1 Chương 1: Nguyên nhân
2 Chương 2: Sống lại
3 Chương 3: Chúc phúc
4 Chương 4: Cha mẹ
5 Chương 5: Tiến cung
6 Chương 6: Sơ ngộ
7 Chương 7: Giao phong*
8 Chương 8: Thỉnh an
9 Chương 9: Thiên vị
10 Chương 10: Yếu điểm
11 Chương 11: Tiến cung lần hai
12 Chương 12: Chỗ dựa
13 Chương 13: Bôi thuốc
14 Chương 14: Phân xử
15 Chương 15: Ăn hàng
16 Chương 16: Làm bạn
17 Chương 17: Trắc phi
18 Chương 18: Độc kế
19 Chương 19: Phá vỡ cục diện
20 Chương 20: Tiến cung lần ba
21 Chương 21
22 Chương 22: Giám sát
23 Chương 23: Chày gỗ
24 Chương 24: Yến hội
25 Chương 25: Xáo trộn
26 Chương 26: Làm bẽ mặt
27 Chương 27: Bẽ mặt (2)
28 Chương 28: Bẽ mặt (3)
29 Chương 29: Bẽ mặt (4)
30 Chương 30: Bẽ mặt (5)
31 Chương 31: Bẽ mặt (6)
32 Chương 32: Tâm cơ
33 Chương 33: Tâm cơ (2)
34 Chương 34: Tâm cơ (3)
35 Chương 35: Thông minh sớm
36 Chương 36: Chuẩn bị
37 Chương 37: Chủ mưu
38 Chương 38: Đầu mối
39 Chương 39: Đánh vỡ
40 Chương 40: Khổ sở
41 Chương 41: Khổ sở (2)
42 Chương 42: Khổ sở (3)
43 Chương 43: Tìm đường chết
44 Chương 44: Tìm đường chết (2)
45 Chương 45: Tìm đường chết (3)
46 Chương 46: Chuyện tốt thành đôi
47 Chương 47: Chuyện tốt thành đôi (2)
48 Chương 48: Chuyện tốt thành đôi (3)
49 Chương 49: Chuyện tốt thành đôi (4)
50 Chương 50: Lớn lên
51 Chương 51: Tình ý nảy mầm
52 Chương 52: Gặp mặt
53 Chương 53: Mừng thọ
54 Chương 54: Lý Ngọc
55 Chương 55: Đối đầu
56 Chương 56: Xà họa
57 Chương 57: Cứu người
58 Chương 58: Chăm sóc
59 Chương 59: Khẩu thị tâm phi
60 Chương 60: Bước ngoặt
61 Chương 61: Ngọn nguồn
62 Chương 62: Ngọn nguồn (tiếp)
63 Chương 63: Lấy lòng
64 Chương 64: Phủ An Bình hầu
65 Chương 65: Kỳ lạ
66 Chương 66: Kỳ lạ (2)
67 Chương 67: Kỳ lạ (3)
68 Chương 68: Kỳ lạ (4)
69 Chương 69: Tình thâm
70 Chương 70: Trở về
71 Chương 71: Ở chung
72 Chương 72: Sinh con
73 Chương 73: Mưu kế
74 Chương 74: Phát mại
75 Chương 75: Báo thù
76 Chương 76: Hứa hôn
77 Chương 77: Thôn trang
78 Chương 78: Mong muốn
79 Chương 79: Hợp tác
80 Chương 80: Ước định
81 Chương 81: Biểu tỷ
82 Chương 82: Tuyển phi
83 Chương 83: Biểu tỷ
84 Chương 84: Cây mùa đông
85 Chương 85: Biểu tỷ (3)
86 Chương 86: Biểu tỷ (4)
87 Chương 87: Biểu tỷ (5)
88 Chương 88: Biểu tỷ (6)
89 Chương 89: Ác nhân tự có ác nhân trị
90 Chương 90: Lại mặt
91 Chương 91: Biểu tỷ (7)
92 Chương 92: Biểu tỷ (8)
93 Chương 93: Lên núi
94 Chương 94: Lên núi (2)
95 Chương 95: Lên núi (3)
96 Chương 96: Lên núi (4)
97 Chương 97: Lên núi (5)
98 Chương 98: Tự cứu
99 Chương 99: Biến nguy thành an
100 Chương 100: Chờ đợi
101 Chương 101: Được cứu
102 Chương 102: Ghen
103 Chương 103: Có thai
104 Chương 104: Mang thai (2)
105 Chương 105: Mang thai (3)
106 Chương 106: Mang thai (4)
107 Chương 107: Mang thai (5)
108 Chương 108: Diễn kịch
109 Chương 109: Vết răng
110 Chương 110: Mang thai (6)
111 Chương 111: Mang thai (7)
112 Chương 112: Mang thai (8)
113 Chương 113: Trộm đổi
114 Chương 114: Tết Nguyên Tiêu
115 Chương 115: Ngắm đèn
116 Chương 116: Cự tuyệt
117 Chương 117: Thiếu
118 Chương 118: Cứu giá
119 Chương 119: Lập công
120 Chương 120: Thiệt hại
121 Chương 121: Ghen ghét
122 Chương 122: Nhìn thấu
123 Chương 123: Tra rõ
124 Chương 124: Kết thân
125 Chương 125: Đổi cưới
126 Chương 126: Châm ngòi
127 Chương 127: Trúng kế
128 Chương 128: Xử trí
129 Chương 129: Khánh vương phủ
130 Chương 130: Quận chúa
131 Chương 131: Quận chúa (tiếp)
132 Chương 132: Bị tập kích
133 Chương 133: Tham vọng
134 Chương 134: Cấu kết
135 Chương 135: Đe dọa
136 Chương 136: Biến hóa
137 Chương 137: Nghiên mực
138 Chương 138: Đoan Ngọ
139 Chương 139: Cuộc thi thuyền rồng
140 Chương 140: Đấu thuyền rồng (tiếp)
141 Chương 141: Phản kích
142 Chương 142: Nguyệt sự
143 Chương 143: So nghệ
144 Chương 144: Thẳng người bước ra
145 Chương 145: Xứng danh
146 Chương 146: Vinh dự
147 Chương 147: Tâm linh tương thông
148 Chương 148: Làm mai
149 Chương 149: Cầu hôn
150 Chương 150: Tình nghĩa
151 Chương 151: Cưỡng hôn
152 Chương 152: Đề thân
153 Chương 153: Khảo nghiệm
154 Chương 154: Xúc động
155 Chương 155: Tứ cô nương xuất giá
156 Chương 156: Tính kế
157 Chương 157: Đột phá
158 Chương 158: Giải quyết
159 Chương 159: Tâm ngứa
160 Chương 160: Hà bao
161 Chương 161: Xuất hành
162 Chương 162: Tâm loạn
163 Chương 163: Vây săn
164 Chương 164: Định tâm hoàn
165 Chương 165: Che đậy
166 Chương 166: Dám yêu dám hận
167 Chương 167: Cầu tình
168 Chương 168: Biểu diễn
169 Chương 169: Tranh giành
170 Chương 170: Nhận lời
171 Chương 171: Con mồi
172 Chương 172: Phạm hiểm
173 Chương 173: Cái bẫy
174 Chương 174: Giằng co
175 Chương 175: Nguy cấp
176 Chương 176: Chuyển nguy thành an
177 Chương 177: Hoạn nạn
178 Chương 178: Ám tiễn
179 Chương 179: Truy lùng
180 Chương 180: Thân mật
181 Chương 181: Hồi mã thương*
182 Chương 182: Mạo hiểm
183 Chương 183: Lên cơn sốt
184 Chương 184: Đút ăn
185 Chương 185: Ký ức
186 Chương 186: Thanh Châu
187 Chương 187: Chuyện rắc rối
188 Chương 188: Trạm dịch
189 Chương 189: Lục soát
190 Chương 190: Chạm mặt
191 Chương 191: Tiêu điểm
192 Chương 192: Tiếp viện
193 Chương 193: Ca ca
194 Chương 194: Trở về
195 Chương 195: Hồi kinh
196 Chương 196: Địa đạo
197 Chương 197: Sinh con
198 Chương 198: Ra mặt cầu hôn
199 Chương 199: Bác bỏ mặt mũi
200 Chương 200: Công sự
201 Chương 201: Tới cửa
202 Chương 202: Tứ hôn
203 Chương 203: Thánh chỉ
204 Chương 204: Nạp thái
205 Chương 205: Đồ Cưới
206 Chương 206: Cái bẫy
207 Chương 207: Chờ đợi
208 Chương 208: Vạch trần
209 Chương 209: Ân chỉ
210 Chương 210: Hôn kỳ
211 Chương 211: Nhục nhã
212 Chương 212: Sính lễ
213 Chương 213: Đợi gả
214 Chương 214|: Xuất giá
215 Chương 215: | Rước dâu
216 Chương 216|: Động phòng
217 Chương 217|: Động phòng (hạ)
218 Chương 218|: Hàng đêm
219 Chương 219|: Thái hậu
220 Chương 220|: Bệ kiến*
221 Chương 221|: Hùng hổ doạ người
222 Chương 222|: Chỗ dựa
223 Chương 223|: Trinh phi
224 Chương 224|: Lập uy
225 Chương 225|: Nội trạch
226 Chương 226|: Lễ lại mặt
227 Chương 227|: Nhà mẹ đẻ
228 Chương 228|: Suy nghĩ không an phận
229 Chương 229|: Thăm dò thật giả
230 Chương 230|: Thanh lý
231 Chương 231|: Hạnh phúc
232 Chương 232|: Thế tử
233 Chương 233|: Nắm giữ
234 Chương 234|: Yến vương phủ
235 Chương 235|: Kích thích
236 Chương 236|: Yến quốc
237 Chương 237|: Đại thắng
238 Chương 238|: Khúc mắc
239 Chương 239|: Danh dự quay về
240 Chương 240|: Hạ thủ
241 Chương 241|: Tận tâm
242 Chương 242|: Hòa hợp
243 Chương 243|: Chứng cớ
244 Chương 244|: Cổ quái
245 Chương 245|: Lời đồn
246 Chương 246|: Làm ầm ĩ
247 Chương 247|: Hết đường chối cãi*
248 Chương 248|: Nhân quả
249 Chương 249|: Lạc định
250 Chương 250|: Phải giết
251 Chương 214: Xuất giá
252 Chương 216: Động phòng
253 Chương 217: Động phòng (hạ)
254 Chương 218: Hàng đêm
255 Chương 219: Thái hậu
256 Chương 220: Bệ kiến*
257 Chương 221: Hùng hổ doạ người
258 Chương 222: Chỗ dựa
259 Chương 223: Trinh phi
260 Chương 224: Lập uy
261 Chương 225: Nội trạch
262 Chương 226: Lễ lại mặt
263 Chương 227: Nhà mẹ đẻ
264 Chương 228: Suy nghĩ không an phận
265 Chương 229: Thăm dò thật giả
266 Chương 230: Thanh lý
267 Chương 231: Hạnh phúc
268 Chương 232: Thế tử
269 Chương 233: Nắm giữ
270 Chương 234: Yến vương phủ
271 Chương 235: Kích thích
272 Chương 236: Yến quốc
273 Chương 237: Đại thắng
274 Chương 238: Khúc mắc
275 Chương 239: Danh dự quay về
276 Chương 240: Hạ thủ
277 Chương 241: Tận tâm
278 Chương 242: Hòa hợp
279 Chương 243: Chứng cớ
280 Chương 244: Cổ quái
281 Chương 245: Lời đồn
282 Chương 246: Làm ầm ĩ
283 Chương 247: Hết đường chối cãi*
284 Chương 248: Nhân quả
285 Chương 249: Lạc định
286 Chương 250: Phải giết
287 Chương 251: Bị loại
288 Chương 252: Cách lòng
289 Chương 253: Ủng hộ
290 Chương 254: Mắt cao
291 Chương 255: Cố nhân
292 Chương 256: Đinh tử
293 Chương 257: Thành ý
294 Chương 258: Đại doanh
295 Chương 259: Bệnh sốt rét
296 Chương 260: Thuốc thử nghiệm
297 Chương 261: Hồi phủ
298 Chương 262: Dệt chuyện
299 Chương 263: Bí mật
300 Chương 264: Vặn hỏi
301 Chương 265: Bảo vệ
302 Chương 266: Xảy ra chuyện
303 Chương 267: Trừng trị
Chapter

Updated 303 Episodes

1
Chương 1: Nguyên nhân
2
Chương 2: Sống lại
3
Chương 3: Chúc phúc
4
Chương 4: Cha mẹ
5
Chương 5: Tiến cung
6
Chương 6: Sơ ngộ
7
Chương 7: Giao phong*
8
Chương 8: Thỉnh an
9
Chương 9: Thiên vị
10
Chương 10: Yếu điểm
11
Chương 11: Tiến cung lần hai
12
Chương 12: Chỗ dựa
13
Chương 13: Bôi thuốc
14
Chương 14: Phân xử
15
Chương 15: Ăn hàng
16
Chương 16: Làm bạn
17
Chương 17: Trắc phi
18
Chương 18: Độc kế
19
Chương 19: Phá vỡ cục diện
20
Chương 20: Tiến cung lần ba
21
Chương 21
22
Chương 22: Giám sát
23
Chương 23: Chày gỗ
24
Chương 24: Yến hội
25
Chương 25: Xáo trộn
26
Chương 26: Làm bẽ mặt
27
Chương 27: Bẽ mặt (2)
28
Chương 28: Bẽ mặt (3)
29
Chương 29: Bẽ mặt (4)
30
Chương 30: Bẽ mặt (5)
31
Chương 31: Bẽ mặt (6)
32
Chương 32: Tâm cơ
33
Chương 33: Tâm cơ (2)
34
Chương 34: Tâm cơ (3)
35
Chương 35: Thông minh sớm
36
Chương 36: Chuẩn bị
37
Chương 37: Chủ mưu
38
Chương 38: Đầu mối
39
Chương 39: Đánh vỡ
40
Chương 40: Khổ sở
41
Chương 41: Khổ sở (2)
42
Chương 42: Khổ sở (3)
43
Chương 43: Tìm đường chết
44
Chương 44: Tìm đường chết (2)
45
Chương 45: Tìm đường chết (3)
46
Chương 46: Chuyện tốt thành đôi
47
Chương 47: Chuyện tốt thành đôi (2)
48
Chương 48: Chuyện tốt thành đôi (3)
49
Chương 49: Chuyện tốt thành đôi (4)
50
Chương 50: Lớn lên
51
Chương 51: Tình ý nảy mầm
52
Chương 52: Gặp mặt
53
Chương 53: Mừng thọ
54
Chương 54: Lý Ngọc
55
Chương 55: Đối đầu
56
Chương 56: Xà họa
57
Chương 57: Cứu người
58
Chương 58: Chăm sóc
59
Chương 59: Khẩu thị tâm phi
60
Chương 60: Bước ngoặt
61
Chương 61: Ngọn nguồn
62
Chương 62: Ngọn nguồn (tiếp)
63
Chương 63: Lấy lòng
64
Chương 64: Phủ An Bình hầu
65
Chương 65: Kỳ lạ
66
Chương 66: Kỳ lạ (2)
67
Chương 67: Kỳ lạ (3)
68
Chương 68: Kỳ lạ (4)
69
Chương 69: Tình thâm
70
Chương 70: Trở về
71
Chương 71: Ở chung
72
Chương 72: Sinh con
73
Chương 73: Mưu kế
74
Chương 74: Phát mại
75
Chương 75: Báo thù
76
Chương 76: Hứa hôn
77
Chương 77: Thôn trang
78
Chương 78: Mong muốn
79
Chương 79: Hợp tác
80
Chương 80: Ước định
81
Chương 81: Biểu tỷ
82
Chương 82: Tuyển phi
83
Chương 83: Biểu tỷ
84
Chương 84: Cây mùa đông
85
Chương 85: Biểu tỷ (3)
86
Chương 86: Biểu tỷ (4)
87
Chương 87: Biểu tỷ (5)
88
Chương 88: Biểu tỷ (6)
89
Chương 89: Ác nhân tự có ác nhân trị
90
Chương 90: Lại mặt
91
Chương 91: Biểu tỷ (7)
92
Chương 92: Biểu tỷ (8)
93
Chương 93: Lên núi
94
Chương 94: Lên núi (2)
95
Chương 95: Lên núi (3)
96
Chương 96: Lên núi (4)
97
Chương 97: Lên núi (5)
98
Chương 98: Tự cứu
99
Chương 99: Biến nguy thành an
100
Chương 100: Chờ đợi
101
Chương 101: Được cứu
102
Chương 102: Ghen
103
Chương 103: Có thai
104
Chương 104: Mang thai (2)
105
Chương 105: Mang thai (3)
106
Chương 106: Mang thai (4)
107
Chương 107: Mang thai (5)
108
Chương 108: Diễn kịch
109
Chương 109: Vết răng
110
Chương 110: Mang thai (6)
111
Chương 111: Mang thai (7)
112
Chương 112: Mang thai (8)
113
Chương 113: Trộm đổi
114
Chương 114: Tết Nguyên Tiêu
115
Chương 115: Ngắm đèn
116
Chương 116: Cự tuyệt
117
Chương 117: Thiếu
118
Chương 118: Cứu giá
119
Chương 119: Lập công
120
Chương 120: Thiệt hại
121
Chương 121: Ghen ghét
122
Chương 122: Nhìn thấu
123
Chương 123: Tra rõ
124
Chương 124: Kết thân
125
Chương 125: Đổi cưới
126
Chương 126: Châm ngòi
127
Chương 127: Trúng kế
128
Chương 128: Xử trí
129
Chương 129: Khánh vương phủ
130
Chương 130: Quận chúa
131
Chương 131: Quận chúa (tiếp)
132
Chương 132: Bị tập kích
133
Chương 133: Tham vọng
134
Chương 134: Cấu kết
135
Chương 135: Đe dọa
136
Chương 136: Biến hóa
137
Chương 137: Nghiên mực
138
Chương 138: Đoan Ngọ
139
Chương 139: Cuộc thi thuyền rồng
140
Chương 140: Đấu thuyền rồng (tiếp)
141
Chương 141: Phản kích
142
Chương 142: Nguyệt sự
143
Chương 143: So nghệ
144
Chương 144: Thẳng người bước ra
145
Chương 145: Xứng danh
146
Chương 146: Vinh dự
147
Chương 147: Tâm linh tương thông
148
Chương 148: Làm mai
149
Chương 149: Cầu hôn
150
Chương 150: Tình nghĩa
151
Chương 151: Cưỡng hôn
152
Chương 152: Đề thân
153
Chương 153: Khảo nghiệm
154
Chương 154: Xúc động
155
Chương 155: Tứ cô nương xuất giá
156
Chương 156: Tính kế
157
Chương 157: Đột phá
158
Chương 158: Giải quyết
159
Chương 159: Tâm ngứa
160
Chương 160: Hà bao
161
Chương 161: Xuất hành
162
Chương 162: Tâm loạn
163
Chương 163: Vây săn
164
Chương 164: Định tâm hoàn
165
Chương 165: Che đậy
166
Chương 166: Dám yêu dám hận
167
Chương 167: Cầu tình
168
Chương 168: Biểu diễn
169
Chương 169: Tranh giành
170
Chương 170: Nhận lời
171
Chương 171: Con mồi
172
Chương 172: Phạm hiểm
173
Chương 173: Cái bẫy
174
Chương 174: Giằng co
175
Chương 175: Nguy cấp
176
Chương 176: Chuyển nguy thành an
177
Chương 177: Hoạn nạn
178
Chương 178: Ám tiễn
179
Chương 179: Truy lùng
180
Chương 180: Thân mật
181
Chương 181: Hồi mã thương*
182
Chương 182: Mạo hiểm
183
Chương 183: Lên cơn sốt
184
Chương 184: Đút ăn
185
Chương 185: Ký ức
186
Chương 186: Thanh Châu
187
Chương 187: Chuyện rắc rối
188
Chương 188: Trạm dịch
189
Chương 189: Lục soát
190
Chương 190: Chạm mặt
191
Chương 191: Tiêu điểm
192
Chương 192: Tiếp viện
193
Chương 193: Ca ca
194
Chương 194: Trở về
195
Chương 195: Hồi kinh
196
Chương 196: Địa đạo
197
Chương 197: Sinh con
198
Chương 198: Ra mặt cầu hôn
199
Chương 199: Bác bỏ mặt mũi
200
Chương 200: Công sự
201
Chương 201: Tới cửa
202
Chương 202: Tứ hôn
203
Chương 203: Thánh chỉ
204
Chương 204: Nạp thái
205
Chương 205: Đồ Cưới
206
Chương 206: Cái bẫy
207
Chương 207: Chờ đợi
208
Chương 208: Vạch trần
209
Chương 209: Ân chỉ
210
Chương 210: Hôn kỳ
211
Chương 211: Nhục nhã
212
Chương 212: Sính lễ
213
Chương 213: Đợi gả
214
Chương 214|: Xuất giá
215
Chương 215: | Rước dâu
216
Chương 216|: Động phòng
217
Chương 217|: Động phòng (hạ)
218
Chương 218|: Hàng đêm
219
Chương 219|: Thái hậu
220
Chương 220|: Bệ kiến*
221
Chương 221|: Hùng hổ doạ người
222
Chương 222|: Chỗ dựa
223
Chương 223|: Trinh phi
224
Chương 224|: Lập uy
225
Chương 225|: Nội trạch
226
Chương 226|: Lễ lại mặt
227
Chương 227|: Nhà mẹ đẻ
228
Chương 228|: Suy nghĩ không an phận
229
Chương 229|: Thăm dò thật giả
230
Chương 230|: Thanh lý
231
Chương 231|: Hạnh phúc
232
Chương 232|: Thế tử
233
Chương 233|: Nắm giữ
234
Chương 234|: Yến vương phủ
235
Chương 235|: Kích thích
236
Chương 236|: Yến quốc
237
Chương 237|: Đại thắng
238
Chương 238|: Khúc mắc
239
Chương 239|: Danh dự quay về
240
Chương 240|: Hạ thủ
241
Chương 241|: Tận tâm
242
Chương 242|: Hòa hợp
243
Chương 243|: Chứng cớ
244
Chương 244|: Cổ quái
245
Chương 245|: Lời đồn
246
Chương 246|: Làm ầm ĩ
247
Chương 247|: Hết đường chối cãi*
248
Chương 248|: Nhân quả
249
Chương 249|: Lạc định
250
Chương 250|: Phải giết
251
Chương 214: Xuất giá
252
Chương 216: Động phòng
253
Chương 217: Động phòng (hạ)
254
Chương 218: Hàng đêm
255
Chương 219: Thái hậu
256
Chương 220: Bệ kiến*
257
Chương 221: Hùng hổ doạ người
258
Chương 222: Chỗ dựa
259
Chương 223: Trinh phi
260
Chương 224: Lập uy
261
Chương 225: Nội trạch
262
Chương 226: Lễ lại mặt
263
Chương 227: Nhà mẹ đẻ
264
Chương 228: Suy nghĩ không an phận
265
Chương 229: Thăm dò thật giả
266
Chương 230: Thanh lý
267
Chương 231: Hạnh phúc
268
Chương 232: Thế tử
269
Chương 233: Nắm giữ
270
Chương 234: Yến vương phủ
271
Chương 235: Kích thích
272
Chương 236: Yến quốc
273
Chương 237: Đại thắng
274
Chương 238: Khúc mắc
275
Chương 239: Danh dự quay về
276
Chương 240: Hạ thủ
277
Chương 241: Tận tâm
278
Chương 242: Hòa hợp
279
Chương 243: Chứng cớ
280
Chương 244: Cổ quái
281
Chương 245: Lời đồn
282
Chương 246: Làm ầm ĩ
283
Chương 247: Hết đường chối cãi*
284
Chương 248: Nhân quả
285
Chương 249: Lạc định
286
Chương 250: Phải giết
287
Chương 251: Bị loại
288
Chương 252: Cách lòng
289
Chương 253: Ủng hộ
290
Chương 254: Mắt cao
291
Chương 255: Cố nhân
292
Chương 256: Đinh tử
293
Chương 257: Thành ý
294
Chương 258: Đại doanh
295
Chương 259: Bệnh sốt rét
296
Chương 260: Thuốc thử nghiệm
297
Chương 261: Hồi phủ
298
Chương 262: Dệt chuyện
299
Chương 263: Bí mật
300
Chương 264: Vặn hỏi
301
Chương 265: Bảo vệ
302
Chương 266: Xảy ra chuyện
303
Chương 267: Trừng trị