Chương 169: Mộc Hồng Ngọc

“Nữ nhân? Muốn giết ngươi?”.

Dạ Vô Hàm và Phong Linh đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều lắc đầu bật cười.
Phong Linh chọt vào trán hắn. “Này, ngươi làm chuyện gì thất đức hả, nói mau, tại sao người ta lại muốn giết ngươi?”.

“Trời đất chứng giám! Thật sự là ta không làm gì mà”. Dạ Dập Tuyên nằm
dài trên bàn ảo não nói. “Mấy ngày nay, chỉ cần ta vừa ra khỏi phủ là
nàng giống như oan hồn quấn lấy ta, nhất định muốn giết ta, ta có hỏi
nàng là tại sao lại muốn giết ta, ta không nói, chết tiệt là võ công
nàng ta rất lợi hại………..”.

Dạ Vô Hàm nhíu mày, “Nói như vậy là đệ không đánh lại nàng ta?”. Nếu như bị một người có võ công cao đuổi giết thì tính chất sự việc đã thay
đổi.

Phong Linh ngó hắn. “Ngươi không có việc gì chứ?”.

Mặc dù hơi mất thể diện nhưng Dạ Dập Tuyên chỉ có thể chỉ chỉ ra ngoài cửa. “Ta có hộ vệ”.

“Ha ha,……….”. Phong Linh cười lớn. “Tiểu Tuyên Tuyên ơi tiểu Tuyên
Tuyên, ngươi mà cũng có lúc phải mang hộ vệ ra cửa, ta thật là muốn gặp
mặt vị nữ hiệp kia một lần”.

Đột nhiên, sắc mặt Dạ Dập Tuyên biến đổi, nhìn chằm chằm cửa lớn, lẩm bẩm nói. “Như ngươi mong muốn, nàng đã tới rồi………”.

Đứng ở cửa là một nữ nhân đang tức giận đùng đùng, xinh xắn, lanh lợi,
cả người là màu đỏ rực, trong tay nắm một cây roi da màu đen. Nàng nhìn
chăm chú vào Dạ Dập Tuyên, “Nếu như ngươi là nam nhân thì mau lăn ra đây cho ta!”.

Nàng ta vừa mở miệng là kinh động tất cả mọi người.

Dạ Dập Tuyên núp sau lưng Dạ Vô Hàm. “Ta không!”.

Tất cả mọi người đều nhìn hắn khinh bỉ, Dạ Dập Tuyên mặc kệ. Hắn tiến
tới nói nhỏ với Dạ Vô Hàm. “Vương huynh, nàng ta rất lợi hại, huynh phải cẩn thận roi trong tay nàng ta đó”.

Dạ Vô Hàm đứng dậy. “Vị cô nương này, xin hỏi vì sao cô nương lại muốn đuổi giết đệ đệ của ta?”.

“Chuyện này không liên quan đến ngươi”. Bốn chữ, lưu loát dứt khoát.

Nàng từng bước một đi vào trong khách điếm, Hinh Nhi bị dọa sợ trốn vào
trong ngực Vấn Xuân, không dám nhìn nàng ấy. Người này còn hung dữ hơn
cả nương bé đó.

“Ha ha, xin lỗi, chuyện ngày hôm nay ta nhất định phải quản rồi”.

“Vậy thì chịu chết đi!”.

Nữ tử áo đó vung roi lên, phản ứng đầu tiên của Dạ Vô Hàm chính là ôm
lấy Phong Linh tránh ra, như vậy thì Dạ Dập Tuyên lại lộ ra. Hắn kêu lên một tiếng “Má ơi” sau đó vội vàng nhảy tránh ra. Mà cây roi này giống
như có mắt, đuổi sát theo hắn.

Dạ Vô Hàm đặt Phong Linh ở một vị trí an toàn sau đó xoay người lại đỡ đòn, hai người đấu trong khách điếm.

Phong Linh nhìn chằm chằm vào hai người, nàng nghi ngờ nhìn, nữ tử này
rất lợi hại mặt cũng đầy sát ý, cũng hơi kinh người nhưng nàng nhìn thế
nào thì nàng ấy cũng không giống sát thủ, lại càng không giống loại nữ
nhân vô duyên vô cớ đi giết người.

Nhất là khi nàng nhìn về phía Dạ Dập Tuyên thì giống một loại như là thẹn quá thành giận.

Trừ khi là………….

Với cảm giác nhạy bén nghề nghiệp thì nàng có thể kết luận, nhất định là do Tiểu Tuyên Tuyên có lỗi với người ta trước.

Trong lúc Dạ Vô Hàm giao chiến với nữ tử áo đỏ thì hắn cảm thấy thực lực của đối phương đúng là không tầm thường. Hắn sợ sẽ làm tổn thương đến
những người khác nên muốn kết thúc nhanh chóng. Dùng một chiêu giả, sau
đó hắn bắt được roi của nữ tử áo đỏ, nữ tử áo đỏ giận dữ. “Nếu như ngươi còn che chở cho hắn thì ta sẽ không khách khí nữa đâu”.

Dạ Vô Hàm nghiêng mắt nhìn Dạ Dập Tuyên một cái, nhún vai nói. “Hết cách rồi, cho dù cô nương không khách khí thì hắn cũng là đệ đệ ta, người
này ta nhất định phải che chở rồi”.

“Được, vậy thì đừng trách ta hạ sát thủ”.

Đúng lúc này, Phong Linh chen vào, chặn ngang giữa hai người.

“Tam Nương!”. Dạ Vô Hàm sợ làm nàng bị thương nên vội vàng thu tay.

Phong Linh đi tới chỗ nữ tử áo đỏ, cười mập mờ, không biết tiến tới nói
nhỏ cái gì vào tai nàng ấy. Nàng ấy sửng sốt một chút sau đó nhíu mày,
nhìn chằm chằm Dạ Dập Tuyên, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.

Dạ Dập Tuyên kinh hãi, lặng lẽ di chuyển đến trước mặt Dạ Vô Hàm. “Vương huynh, Tam Nương nói gì thế?”.

Dạ Vô Hàm nghi ngờ lắc đầu.

“Làm ơn, huynh mau đưa Tam Nương đi chỗ khác đi”. Dạ Dập Tuyên rùng
mình. “Tại sao đệ có cảm giác nếu nàng ở đây thì đệ sẽ càng chết sớm
hơn”.

Thấy phản ứng của nàng, Phong Linh đã hoàn toàn chứng minh được suy nghĩ của mình. Nàng che miệng cười một tiếng, vỗ vỗ vai nàng ta, giống như
quen thuộc. “Ai nha, hắn ta là người không tim không phổi, cho dù ngươi
giết hắn rồi nhưng hắn còn không biết mình phạm phải lỗi gì thì không
phải là ngươi bị lỗ à?”.

Nữ tử áo đỏ cắn môi, thu roi lại.

Dạ Dập Tuyên sợ hãi, chỉ cần nói vài lời mà Phong Linh đã khuyên được nàng ta?!

Dạ Vô Hàm dường như nhìn ra được chút đầu mối, đi tới hỏi. “Tam Nương, có chuyện gì vậy?”.

Phong Linh khoát tay. “Tạm thời các ngươi không cần biết”. Nàng quay đầu lại cười với nữ tử áo đỏ. “Cô nương, cô nương tên là gì?”.

Dường như dáng vẻ sảng khoái của Phong Linh lấy được hảo cảm của nàng
ta, sát ý trên mặt nàng ta mất dần. “Hồng Ngọc, Mộc Hồng Ngọc”.

“Ta tên là Phong Linh, đây là Vấn Xuân, Sơ Hạ, còn đứa nhỏ này là Hinh Nhi. Vừa rồi đánh với ngươi là cha con bé, Dạ Vô Hàm”.

Phong Linh giới thiệu một vòng, Hồng Ngọc gật đầu với mấy người đó, sau
đó nàng lại trợn mắt nhìn Dạ Dập Tuyên, nghiến răng nghiến lợi.

Dạ Dập Tuyên tự động lui ra sau lưng Dạ Vô Hàm.

“Hồng Ngọc, đi, lên phòng ta, chúng ta hàn huyên một chút”.

Hồng Ngọc được Phong Linh đưa lên lầu, lúc này Dạ Dập Tuyên mới thở phào nhẹ nhõm. “Làm đệ sợ muốn chết, nữ nhân này chính là một kẻ điên”.

“Kẻ điên thì sẽ không nói đạo lý”. Dạ Vô Hàm nói một câu, sau đó nhìn Dạ Dập Tuyên hỏi. “Rốt cuộc đệ làm gì người ta?”.

“Vương huynh, huynh còn không rõ cách làm người của đệ sao? Ngoại trừ
Quan Dư Tình thì những nữ nhân khác đệ cũng không thèm nhìn, làm sao có
thể làm gì nàng ta?”.

Dạ Vô Hàm nhướn mày, rõ ràng là không tin tưởng. “Thật sao?”.

Dạ Dập Tuyên chẳng thèm giải thích, nhíu mày. “Không được, đệ phải điều
thêm một ít cao thủ đến đây! Ai mà biết được nữ nhân này có đồng bọn hay không?”.

Trên lầu, Phong Linh kêu lên. “Cái gì? Ngươi nói là sự thật sao?!”.

Một lúc sau, Phong Linh tức giận đùng đùng đi xuống lầu, nhìn chằm chằm
Dạ Dập Tuyên. “Tiểu Tuyên Tuyên, ta đã thật sự nhìn nhầm ngươi rồi!
Không ngờ ngươi lại là người như vậy!”.

“Ta…. Ta làm sao?”. Dạ Dập Tuyên muốn điên rồi. “Nữ nhân kia đã nói gì hả? Trời ạ, nàng ta là ai ta cũng không biết cơ mà”.

Phong Linh chậc chậc. “Thật là người xấu”.

“Phong Tam Nương, đủ chưa, giết người cũng phải có lý do chứ, ngươi tàn phá tinh thần ta như vậy là không có đạo đức đâu đấy”.

Phong Linh tiến tới gần hắn, meo mắt. “Có phải sáu năm trước ngươi đã trúng xuân dược không?”.

Một câu nói làm Dạ Vô Hàm và Dạ Dập Tuyên giật mình, cả hai người nhìn chằm chằm nàng.

Đột nhiên Dạ Dập Tuyên thốt lên. “Ngươi…… làm sao ngươi biết?”.

“Người xấu, ngươi là người xấu!”.

Dạ Dập Tuyên nóng nảy. “Ngươi nói rõ ràng cho ta”.

Dạ Vô Hàm cũng hỏi. “Tam Nương, rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì?”.
Bỗng nhiên hắn như nhớ tới cái gì, chỉ lên lầu. “Chẳng lẽ nàng là……..”.

“Đúng vậy, hôm đó là ngày đại hôn của Hồng Ngọc, tiểu tử này vọt vào phòng người ta động phòng cùng người ta!”.

Chapter
1 Chương 1: Vương phi mập
2 Chương 2: Động phòng
3 Chương 3: Có thể đi gặp thượng đế
4 Chương 4: Bị hưu
5 Chương 5: Phong tam nương
6 Chương 6: Gặp lại Hàm Vương
7 Chương 7: Tập hợp
8 Chương 8: Làm mối tập thể
9 Chương 9: Gừng càng già càng cay
10 Chương 10: Mặc kệ ngươi biết, cứ cho là không biết
11 Chương 11: Thay đổi hình tượng bà mai
12 Chương 12: Ngươi cũng tới mua đồ ăn
13 Chương 13: Muốn mau lớn phải ăn nhiều thịt
14 Chương 14: Ngươi rất ngây ngô
15 Chương 15: Cha đến đây
16 Chương 16: Sát thủ tiên sinh ngài nhầm rồi
17 Chương 17: Ta là sát thủ
18 Chương 18: Không phải gia đi dạo ở kỹ viện mà là đi tìm hiểu nhân sinh
19 Chương 19: Đầu bảng là gián điệp Tàng Tâm
20 Chương 20: Bữa sáng rất quan trọng
21 Chương 21: Dạ Vô Hàm không đáng tin
22 Chương 22: Là bạn bè thì không nên có bí mật
23 Chương 23: Nương là người ngay thẳng thật thà
24 Chương 24: Tỷ là người đàn bà đanh đá, tỷ sợ ai
25 Chương 25: Thu phục ngươi
26 Chương 26: Vẫn là người đáng ghét như năm đó
27 Chương 27: Thượng đế rất công bằng
28 Chương 28: Ngươi gọi ta là tiểu mai
29 Chương 29: Niếp Tố Tố phong tam nương
30 Chương 30: Binh tới hướng chặn
31 Chương 31: Cha của ngươi ở đâu
32 Chương 32: Một nhà ba người
33 Chương 33: Nàng là nương tử của ta
34 Chương 34: Cầm thú
35 Chương 35: Làm việc tốt không thu tiền
36 Chương 36: Không nên tùy tiện xem náo nhiệt
37 Chương 37: Không nên mê tín
38 Chương 38: Trở lại Hàm vương phủ
39 Chương 39: Ta cũng có đạo đức nghề nghiệp
40 Chương 40: Đánh con muỗi
41 Chương 41: Ai muốn làm vương phi hả
42 Chương 42: Bao giờ thì ngươi cưới ta
43 Chương 43: Ai là cha của nó
44 Chương 44: Tỷ không chỉ trẻ mà còn đẹp
45 Chương 45: Ai mới là nữ chủ nhân
46 Chương 46: Ngươi muốn moi tim thì moi đi
47 Chương 47: Tiểu tử ngươi đẹp trai lên nhiều
48 Chương 48: Ai dám động đến nương
49 Chương 49: Bà cô, ngươi thật xấu xí
50 Chương 50: Người có thể khiến ta cuối đầu chỉ có nương
51 Chương 51: Là hắn
52 Chương 52: Nhân vật đóng vai
53 Chương 53: Thế thì thích nương của đứa nhỏ
54 Chương 54: Ngươi là ai
55 Chương 55: Hỏng, nàng gây họa rồi
56 Chương 56: Lão đầu Cảnh Vương
57 Chương 57: Kéo theo làm con tim
58 Chương 58: Tại sao Dạ Vô Hàm cho phép nàng ta sinh con?
59 Chương 59: Mặt của Bảo gia không dễ đánh như vậy đâu
60 Chương 60: Động khẩu không động thủ
61 Chương 61: Nam nhân đó
62 Chương 62: Khẩu vị của ta nặng
63 Chương 63: Khiêu khích
64 Chương 64: Địch mạnh ta yếu, địch đuổi ta chạy
65 Chương 65: Nguyên nhân
66 Chương 66: Ngươi tin ta không
67 Chương 67: Ta không quan tâm nó là con trai của ai
68 Chương 68: Ngực nam nhân phẳng
69 Chương 69: Là ai?
70 Chương 70: Diêu hoàng hậu
71 Chương 71: Hắn đang ghen ghét với ta
72 Chương 72: Tiểu Nguyệt Nguyệt
73 Chương 73: Đêm đầu
74 Chương 74: Ngươi phải lấy ta
75 Chương 75: Ta là nữ nhân
76 Chương 76: Ngươi lấy ta cũng được, ta lấy ngươi cũng tốt
77 Chương 77: Hàm Vương, ngài định làm gì ta
78 Chương 78: Đồng bạn hợp tác
79 Chương 79: Lâu rồi vương gia chưa tới
80 Chương 80: Châu Châu
81 Chương 81: Người có một con gái
82 Chương 82: Dường như là thích
83 Chương 83: Nam nhân có thể bảo vệ mẹ con nàng
84 Chương 84: Mẹ con và mẫu tử
85 Chương 85: Một mũi tên hạ hai con chim
86 Chương 86: Ngươi xác định là ngươi không cần
87 Chương 87: Hạnh phúc của nàng và con gái
88 Chương 88: Chỉ cần nàng ta chết
89 Chương 89: Ngươi tin không?
90 Chương 90: Không còn đường lui
91 Chương 91: Qua tối nay không cho phép nhớ hắn
92 Chương 92: Viện binh
93 Chương 93: Nam nhân xướng với nàng chỉ có ta
94 Chương 94: Thận trọng
95 Chương 95: Ngươi là bánh bao thịt kế tiếp
96 Chương 96: Bảo Bảo -Thám tử nhỏ
97 Chương 97: Hiện trường phá án
98 Chương 98: Ngươi nhìn lầm rồi sao? Nhìn lầm rồi sao?
99 Chương 99: Chính là nữ nhân sáu năm trước
100 Chương 100: Nàng không có ngực
101 Chương 101: Vương huynh ta rất mỏng manh yếu ớt
102 Chương 102: Đứa bé không được chúc phúc
103 Chương 103: Ai không biết dùng khổ nhục kế
104 Chương 104: Tiểu yêu tu luyện thành tinh
105 Chương 105: Tiện nhân bị coi thường, tất phải có chỗ tiện (tiện trong tiện nhân)
106 Chương 106: Ngươi hôn ta một cái
107 Chương 107: Nữ nhân có lòng muốn trả thù thật đáng sợ
108 Chương 108: Có ta ở đây mọi chuyện sẽ tốt thôi
109 Chương 109: Nàng là ái thiếp của bổn vương
110 Chương 110
111 Chương 111: Ngươi thích nương của ta
112 Chương 112: Hai mẹ con phát tài
113 Chương 113: Nương, con muốn giúp mụ ấy
114 Chương 114: Không ai mắng lại được
115 Chương 115: Quản gia có mắt nhìn
116 Chương 116: Gián điệp hai mặt
117 Chương 117: Con trai, con là áo bông của nương
118 Chương 118: Sa mạc ấm áp
119 Chương 119: Yêu tinh đoạt mệnh, phong tam nương
120 Chương 120: Đánh nhau là thích hợp nhất
121 Chương 121: Huynh có mấy vị phu nhân
122 Chương 122: Cưới heo muội của ngươi đi
123 Chương 123: Hàm vương bị làm sao rồi
124 Chương 124: Thái tử phi
125 Chương 125: Không xinh đẹp, không có dáng người
126 Chương 126: Khiêu chiến
127 Chương 127: Dạ Tàn Nguyệt
128 Chương 128: Thái tử điên rồi
129 Chương 129: Dạ Vô Hàm, ngươi đang ở đâu
130 Chương 130: Tuyệt đối không lưu lại hậu hoạn
131 Chương 131: Cái răng cửa của nàng
132 Chương 132: Cởi quần áo làm gì
133 Chương 133: Ta là nam nhân của nàng
134 Chương 134: Thân phận của nàng là thái tử phi
135 Chương 135: Thái tử phi và hoàng trưởng tôn
136 Chương 136
137 Chương 137: Ngươi có bản lĩnh thì tự đến mà cầm
138 Chương 138: Ai mà không biết chúng ta đã động phòng chứ
139 Chương 139: Đầu ơi đầu ta không muốn ngươi rời khỏi ta
140 Chương 140: Cơ hội duy nhất
141 Chương 141: Gọi cha nghe một chút
142 Chương 142: Phong tam nương, nàng có sợ quỷ không?
143 Chương 143: Đối với vợ rất tốt
144 Chương 144: Có bản lĩnh thì nàng cứ chạy, ta không ngăn cản
145 Chương 145: Làm chuyện nam nhân đều muốn làm
146 Chương 146: Hắn có muội muội sao
147 Chương 147: Lại gặp sát thủ tiên sinh
148 Chương 148: Dạ tàn nguyệt thật đáng sợ
149 Chương 149: Nốt ruồi hoa đào
150 Chương 150: Địch cuồng lần đầu biết yêu
151 Chương 151: Khốn kiếp và ngu ngốc
152 Chương 152: Không có quan hệ huyết thống
153 Chương 153: Ngay từ ban đầu nàng đã là người của ta
154 Chương 154: Ta muốn xuất phủ
155 Chương 155: Tự lập môn hộ
156 Chương 156: Đều là người phóng khoáng, lạc quan
157 Chương 157: Lợi dụng đồ bỏ
158 Chương 158: Một đền mười
159 Chương 159
160 Chương 160: Nữ nhân của ta
161 Chương 161: Nương của nó phải là người thâm tàng bất lộ
162 Chương 162: Đi con đường tốt
163 Chương 163: Chứng sợ hãi sân khấu
164 Chương 164: Nàng chỉ cần nhìn ta là được rồi
165 Chương 165: Tỷ là người có tiền
166 Chương 166
167 Chương 167: Hắn không có nguyên tắc
168 Chương 168: Có một nữ nhân muốn giết ta
169 Chương 169: Mộc Hồng Ngọc
170 Chương 170: Nô dịch hắn cả đời
171 Chương 171: Bệnh nghề nghiệp
172 Chương 172: Hôn lễ của thái tử
173 Chương 173: Lương tri đáng chết
174 Chương 174: Chuyện ngu như vậy ta chỉ làm một lần duy nhất
175 Chương 175: Đêm rất yên tĩnh
176 Chương 176: Đã nhận định thì chính là cả đời
177 Chương 177: Ai không dám gặp hắn
178 Chương 178: Tình chú
179 Chương 179: Dạ Tàn Nguyệt, tại sao ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy?
180 Chương 180: Phương pháp cứu nàng
181 Chương 181: Đừng nói trách nhiệm với ta
182 Chương 182: Không ai có thể tính kế hắn
183 Chương 183: Phải làm như thế nào thì nàng mới có thể yêu ta
184 Chương 184: Thừa nhận đi, nàng đã động lòng với ta rồi
185 Chương 185: Nàng khóc nhìn rất xấu
186 Chương 186: Phong Tam Nương, nàng càng ngày càng kém
187 Chương 187: Rắn đã ra khỏi động
188 Chương 188: Tuyên vương và Tuyên vương phi
189 Chương 189: Thế giới quá yên tĩnh
190 Chương 190: Sự tàn nhẫn chân chính
191 Chương 191: Sống như vậy còn ý nghĩa gì nữa
192 Chương 192: Đói bụng sao?
193 Chương 193: Nàng mập là chuyện của nàng
194 Chương 194: Thủy Băng Nguyệt
195 Chương 195: Làm hại nhân gian
196 Chương 196: Chảy máu mũi
197 Chương 197: Nàng thật buồn nôn
198 Chương 198: Đừng nghĩ ta sẽ không đánh
199 Chương 199: Nàng ta chính là Phong Tam Nương!
200 Chương 200: Sự tùy hứng của ngươi dừng lại ở đây
201 Chương 201: Ta muốn thu hồi chủ quyền
202 Chương 202: Yêu nghiệt, ngươi chạy đi đâu
203 Chương 203: Ta đã là người của nàng
204 Chương 204: Pháp hạ
205 Chương 205: Ta muốn chết
206 Chương 206: Hồi quang phản chiếu
207 Chương 207: Nghỉ đi
208 Chương 208: Ngay cạnh phòng nàng
209 Chương 209: Ngủ chung giường
210 Chương 210: Đêm nay hãy để nàng rơi xuống
211 Chương 211: Nụ cười trên mặt con trai
212 Chương 212: Chỉ số thông minh của Thần Hoàng bị giảm
213 Chương 213: Viết thư ước hẹn
214 Chương 214: Đừng khóc nữa
215 Chương 215: Ghét nhau
216 Chương 216: Nghi Nhân bị vô lễ
217 Chương 217: Người kia là ai vậy
218 Chương 218: Công tử, ngươi thật anh tuấn
219 Chương 219: Ngươi thích nam sắc sao?
220 Chương 220: Là tướng công của nàng, ta nuôi được nàng
221 Chương 221: Tính toán
222 Chương 222: Sáu năm trước, ngươi làm cái gì
223 Chương 223: Nhiếp Tố Tố của sáu năm trước
224 Chương 224: Người cách địa ngục rất gần
225 Chương 225: Nghi Nhân ở đâu?
226 Chương 226: Tìm được hắn
227 Chương 227: Đổi cho huynh của ngươi
228 Chương 228: Không cần một đời một thế, chỉ cần giờ phút này
229 Chương 229: Chúng ta nên đổi khách thành chủ
230 Chương 230: Trở thành đối thủ
231 Chương 231: Ta đang ở đây
232 Chương 232: Ngươi là sư phụ của nàng ta?
233 Chương 233: Chân tướng sự việc
234 Chương 234: Tiễn ngươi đến một nơi tốt
235 Chương 235: Huynh đệ của ta không vui
236 Chương 236: Nhi tử, con phải báo thù cho nương
237 Chương 237: Nỗi khổ cuả nam nhân
238 Chương 238: Bệnh kén ăn
239 Chương 239: Lựa chọn của hắn
240 Chương 240: Chỉ cần có tiền, ta sẽ yêu ngươi cả đời
241 Chương 241: Tên của ta là Nhiếp Tố Tố
242 Chương 242: Một giấc ngủ sáu năm
243 Chương 243: Nhiếp Tố Tố thích ứng trong mọi hoàn cảnh
244 Chương 244: Trong ngươi có ta
245 Chương 245: Thu quân hồi triều
246 Chương 246: Nói thật cũng là sai sao?
247 Chương 247: Cuối cùng cũng tấn công
248 Chương 248: Hắn không có lựa chọn khác
249 Chương 249: Khởi đầu mới
250 Chương 250: Ý tưởng điên cuồng
251 Chương 251: Đường nhân duyên quanh co
252 Chương 252: Ta là một muội khác
253 Chương 253: Cuộc sống vẫn cần một chút ngoài ý muốn
254 Chương 254: Chuyện cả đời
255 Chương 255: Ngoại truyện 1
256 Chương 256: Ngoại truyện 2
Chapter

Updated 256 Episodes

1
Chương 1: Vương phi mập
2
Chương 2: Động phòng
3
Chương 3: Có thể đi gặp thượng đế
4
Chương 4: Bị hưu
5
Chương 5: Phong tam nương
6
Chương 6: Gặp lại Hàm Vương
7
Chương 7: Tập hợp
8
Chương 8: Làm mối tập thể
9
Chương 9: Gừng càng già càng cay
10
Chương 10: Mặc kệ ngươi biết, cứ cho là không biết
11
Chương 11: Thay đổi hình tượng bà mai
12
Chương 12: Ngươi cũng tới mua đồ ăn
13
Chương 13: Muốn mau lớn phải ăn nhiều thịt
14
Chương 14: Ngươi rất ngây ngô
15
Chương 15: Cha đến đây
16
Chương 16: Sát thủ tiên sinh ngài nhầm rồi
17
Chương 17: Ta là sát thủ
18
Chương 18: Không phải gia đi dạo ở kỹ viện mà là đi tìm hiểu nhân sinh
19
Chương 19: Đầu bảng là gián điệp Tàng Tâm
20
Chương 20: Bữa sáng rất quan trọng
21
Chương 21: Dạ Vô Hàm không đáng tin
22
Chương 22: Là bạn bè thì không nên có bí mật
23
Chương 23: Nương là người ngay thẳng thật thà
24
Chương 24: Tỷ là người đàn bà đanh đá, tỷ sợ ai
25
Chương 25: Thu phục ngươi
26
Chương 26: Vẫn là người đáng ghét như năm đó
27
Chương 27: Thượng đế rất công bằng
28
Chương 28: Ngươi gọi ta là tiểu mai
29
Chương 29: Niếp Tố Tố phong tam nương
30
Chương 30: Binh tới hướng chặn
31
Chương 31: Cha của ngươi ở đâu
32
Chương 32: Một nhà ba người
33
Chương 33: Nàng là nương tử của ta
34
Chương 34: Cầm thú
35
Chương 35: Làm việc tốt không thu tiền
36
Chương 36: Không nên tùy tiện xem náo nhiệt
37
Chương 37: Không nên mê tín
38
Chương 38: Trở lại Hàm vương phủ
39
Chương 39: Ta cũng có đạo đức nghề nghiệp
40
Chương 40: Đánh con muỗi
41
Chương 41: Ai muốn làm vương phi hả
42
Chương 42: Bao giờ thì ngươi cưới ta
43
Chương 43: Ai là cha của nó
44
Chương 44: Tỷ không chỉ trẻ mà còn đẹp
45
Chương 45: Ai mới là nữ chủ nhân
46
Chương 46: Ngươi muốn moi tim thì moi đi
47
Chương 47: Tiểu tử ngươi đẹp trai lên nhiều
48
Chương 48: Ai dám động đến nương
49
Chương 49: Bà cô, ngươi thật xấu xí
50
Chương 50: Người có thể khiến ta cuối đầu chỉ có nương
51
Chương 51: Là hắn
52
Chương 52: Nhân vật đóng vai
53
Chương 53: Thế thì thích nương của đứa nhỏ
54
Chương 54: Ngươi là ai
55
Chương 55: Hỏng, nàng gây họa rồi
56
Chương 56: Lão đầu Cảnh Vương
57
Chương 57: Kéo theo làm con tim
58
Chương 58: Tại sao Dạ Vô Hàm cho phép nàng ta sinh con?
59
Chương 59: Mặt của Bảo gia không dễ đánh như vậy đâu
60
Chương 60: Động khẩu không động thủ
61
Chương 61: Nam nhân đó
62
Chương 62: Khẩu vị của ta nặng
63
Chương 63: Khiêu khích
64
Chương 64: Địch mạnh ta yếu, địch đuổi ta chạy
65
Chương 65: Nguyên nhân
66
Chương 66: Ngươi tin ta không
67
Chương 67: Ta không quan tâm nó là con trai của ai
68
Chương 68: Ngực nam nhân phẳng
69
Chương 69: Là ai?
70
Chương 70: Diêu hoàng hậu
71
Chương 71: Hắn đang ghen ghét với ta
72
Chương 72: Tiểu Nguyệt Nguyệt
73
Chương 73: Đêm đầu
74
Chương 74: Ngươi phải lấy ta
75
Chương 75: Ta là nữ nhân
76
Chương 76: Ngươi lấy ta cũng được, ta lấy ngươi cũng tốt
77
Chương 77: Hàm Vương, ngài định làm gì ta
78
Chương 78: Đồng bạn hợp tác
79
Chương 79: Lâu rồi vương gia chưa tới
80
Chương 80: Châu Châu
81
Chương 81: Người có một con gái
82
Chương 82: Dường như là thích
83
Chương 83: Nam nhân có thể bảo vệ mẹ con nàng
84
Chương 84: Mẹ con và mẫu tử
85
Chương 85: Một mũi tên hạ hai con chim
86
Chương 86: Ngươi xác định là ngươi không cần
87
Chương 87: Hạnh phúc của nàng và con gái
88
Chương 88: Chỉ cần nàng ta chết
89
Chương 89: Ngươi tin không?
90
Chương 90: Không còn đường lui
91
Chương 91: Qua tối nay không cho phép nhớ hắn
92
Chương 92: Viện binh
93
Chương 93: Nam nhân xướng với nàng chỉ có ta
94
Chương 94: Thận trọng
95
Chương 95: Ngươi là bánh bao thịt kế tiếp
96
Chương 96: Bảo Bảo -Thám tử nhỏ
97
Chương 97: Hiện trường phá án
98
Chương 98: Ngươi nhìn lầm rồi sao? Nhìn lầm rồi sao?
99
Chương 99: Chính là nữ nhân sáu năm trước
100
Chương 100: Nàng không có ngực
101
Chương 101: Vương huynh ta rất mỏng manh yếu ớt
102
Chương 102: Đứa bé không được chúc phúc
103
Chương 103: Ai không biết dùng khổ nhục kế
104
Chương 104: Tiểu yêu tu luyện thành tinh
105
Chương 105: Tiện nhân bị coi thường, tất phải có chỗ tiện (tiện trong tiện nhân)
106
Chương 106: Ngươi hôn ta một cái
107
Chương 107: Nữ nhân có lòng muốn trả thù thật đáng sợ
108
Chương 108: Có ta ở đây mọi chuyện sẽ tốt thôi
109
Chương 109: Nàng là ái thiếp của bổn vương
110
Chương 110
111
Chương 111: Ngươi thích nương của ta
112
Chương 112: Hai mẹ con phát tài
113
Chương 113: Nương, con muốn giúp mụ ấy
114
Chương 114: Không ai mắng lại được
115
Chương 115: Quản gia có mắt nhìn
116
Chương 116: Gián điệp hai mặt
117
Chương 117: Con trai, con là áo bông của nương
118
Chương 118: Sa mạc ấm áp
119
Chương 119: Yêu tinh đoạt mệnh, phong tam nương
120
Chương 120: Đánh nhau là thích hợp nhất
121
Chương 121: Huynh có mấy vị phu nhân
122
Chương 122: Cưới heo muội của ngươi đi
123
Chương 123: Hàm vương bị làm sao rồi
124
Chương 124: Thái tử phi
125
Chương 125: Không xinh đẹp, không có dáng người
126
Chương 126: Khiêu chiến
127
Chương 127: Dạ Tàn Nguyệt
128
Chương 128: Thái tử điên rồi
129
Chương 129: Dạ Vô Hàm, ngươi đang ở đâu
130
Chương 130: Tuyệt đối không lưu lại hậu hoạn
131
Chương 131: Cái răng cửa của nàng
132
Chương 132: Cởi quần áo làm gì
133
Chương 133: Ta là nam nhân của nàng
134
Chương 134: Thân phận của nàng là thái tử phi
135
Chương 135: Thái tử phi và hoàng trưởng tôn
136
Chương 136
137
Chương 137: Ngươi có bản lĩnh thì tự đến mà cầm
138
Chương 138: Ai mà không biết chúng ta đã động phòng chứ
139
Chương 139: Đầu ơi đầu ta không muốn ngươi rời khỏi ta
140
Chương 140: Cơ hội duy nhất
141
Chương 141: Gọi cha nghe một chút
142
Chương 142: Phong tam nương, nàng có sợ quỷ không?
143
Chương 143: Đối với vợ rất tốt
144
Chương 144: Có bản lĩnh thì nàng cứ chạy, ta không ngăn cản
145
Chương 145: Làm chuyện nam nhân đều muốn làm
146
Chương 146: Hắn có muội muội sao
147
Chương 147: Lại gặp sát thủ tiên sinh
148
Chương 148: Dạ tàn nguyệt thật đáng sợ
149
Chương 149: Nốt ruồi hoa đào
150
Chương 150: Địch cuồng lần đầu biết yêu
151
Chương 151: Khốn kiếp và ngu ngốc
152
Chương 152: Không có quan hệ huyết thống
153
Chương 153: Ngay từ ban đầu nàng đã là người của ta
154
Chương 154: Ta muốn xuất phủ
155
Chương 155: Tự lập môn hộ
156
Chương 156: Đều là người phóng khoáng, lạc quan
157
Chương 157: Lợi dụng đồ bỏ
158
Chương 158: Một đền mười
159
Chương 159
160
Chương 160: Nữ nhân của ta
161
Chương 161: Nương của nó phải là người thâm tàng bất lộ
162
Chương 162: Đi con đường tốt
163
Chương 163: Chứng sợ hãi sân khấu
164
Chương 164: Nàng chỉ cần nhìn ta là được rồi
165
Chương 165: Tỷ là người có tiền
166
Chương 166
167
Chương 167: Hắn không có nguyên tắc
168
Chương 168: Có một nữ nhân muốn giết ta
169
Chương 169: Mộc Hồng Ngọc
170
Chương 170: Nô dịch hắn cả đời
171
Chương 171: Bệnh nghề nghiệp
172
Chương 172: Hôn lễ của thái tử
173
Chương 173: Lương tri đáng chết
174
Chương 174: Chuyện ngu như vậy ta chỉ làm một lần duy nhất
175
Chương 175: Đêm rất yên tĩnh
176
Chương 176: Đã nhận định thì chính là cả đời
177
Chương 177: Ai không dám gặp hắn
178
Chương 178: Tình chú
179
Chương 179: Dạ Tàn Nguyệt, tại sao ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy?
180
Chương 180: Phương pháp cứu nàng
181
Chương 181: Đừng nói trách nhiệm với ta
182
Chương 182: Không ai có thể tính kế hắn
183
Chương 183: Phải làm như thế nào thì nàng mới có thể yêu ta
184
Chương 184: Thừa nhận đi, nàng đã động lòng với ta rồi
185
Chương 185: Nàng khóc nhìn rất xấu
186
Chương 186: Phong Tam Nương, nàng càng ngày càng kém
187
Chương 187: Rắn đã ra khỏi động
188
Chương 188: Tuyên vương và Tuyên vương phi
189
Chương 189: Thế giới quá yên tĩnh
190
Chương 190: Sự tàn nhẫn chân chính
191
Chương 191: Sống như vậy còn ý nghĩa gì nữa
192
Chương 192: Đói bụng sao?
193
Chương 193: Nàng mập là chuyện của nàng
194
Chương 194: Thủy Băng Nguyệt
195
Chương 195: Làm hại nhân gian
196
Chương 196: Chảy máu mũi
197
Chương 197: Nàng thật buồn nôn
198
Chương 198: Đừng nghĩ ta sẽ không đánh
199
Chương 199: Nàng ta chính là Phong Tam Nương!
200
Chương 200: Sự tùy hứng của ngươi dừng lại ở đây
201
Chương 201: Ta muốn thu hồi chủ quyền
202
Chương 202: Yêu nghiệt, ngươi chạy đi đâu
203
Chương 203: Ta đã là người của nàng
204
Chương 204: Pháp hạ
205
Chương 205: Ta muốn chết
206
Chương 206: Hồi quang phản chiếu
207
Chương 207: Nghỉ đi
208
Chương 208: Ngay cạnh phòng nàng
209
Chương 209: Ngủ chung giường
210
Chương 210: Đêm nay hãy để nàng rơi xuống
211
Chương 211: Nụ cười trên mặt con trai
212
Chương 212: Chỉ số thông minh của Thần Hoàng bị giảm
213
Chương 213: Viết thư ước hẹn
214
Chương 214: Đừng khóc nữa
215
Chương 215: Ghét nhau
216
Chương 216: Nghi Nhân bị vô lễ
217
Chương 217: Người kia là ai vậy
218
Chương 218: Công tử, ngươi thật anh tuấn
219
Chương 219: Ngươi thích nam sắc sao?
220
Chương 220: Là tướng công của nàng, ta nuôi được nàng
221
Chương 221: Tính toán
222
Chương 222: Sáu năm trước, ngươi làm cái gì
223
Chương 223: Nhiếp Tố Tố của sáu năm trước
224
Chương 224: Người cách địa ngục rất gần
225
Chương 225: Nghi Nhân ở đâu?
226
Chương 226: Tìm được hắn
227
Chương 227: Đổi cho huynh của ngươi
228
Chương 228: Không cần một đời một thế, chỉ cần giờ phút này
229
Chương 229: Chúng ta nên đổi khách thành chủ
230
Chương 230: Trở thành đối thủ
231
Chương 231: Ta đang ở đây
232
Chương 232: Ngươi là sư phụ của nàng ta?
233
Chương 233: Chân tướng sự việc
234
Chương 234: Tiễn ngươi đến một nơi tốt
235
Chương 235: Huynh đệ của ta không vui
236
Chương 236: Nhi tử, con phải báo thù cho nương
237
Chương 237: Nỗi khổ cuả nam nhân
238
Chương 238: Bệnh kén ăn
239
Chương 239: Lựa chọn của hắn
240
Chương 240: Chỉ cần có tiền, ta sẽ yêu ngươi cả đời
241
Chương 241: Tên của ta là Nhiếp Tố Tố
242
Chương 242: Một giấc ngủ sáu năm
243
Chương 243: Nhiếp Tố Tố thích ứng trong mọi hoàn cảnh
244
Chương 244: Trong ngươi có ta
245
Chương 245: Thu quân hồi triều
246
Chương 246: Nói thật cũng là sai sao?
247
Chương 247: Cuối cùng cũng tấn công
248
Chương 248: Hắn không có lựa chọn khác
249
Chương 249: Khởi đầu mới
250
Chương 250: Ý tưởng điên cuồng
251
Chương 251: Đường nhân duyên quanh co
252
Chương 252: Ta là một muội khác
253
Chương 253: Cuộc sống vẫn cần một chút ngoài ý muốn
254
Chương 254: Chuyện cả đời
255
Chương 255: Ngoại truyện 1
256
Chương 256: Ngoại truyện 2