Chương 167: 167: Nỗi Đau Hằn Trong Tim

Cậu nhìn lên trần nhà tập trung suy nghĩ vấn đề đó, trong lúc ấy Thùy Duyên tận dụng cơ hội cởi nút áo của cậu ra để lau bên trong.

Thấy cậu không để ý cô ta liền lấy tay của cậu đặt lên bụng mình.

Đứa nhỏ trong bụng của cô như cảm nhận được cha của nó mà đạp mạnh.

Cái đạp đó làm cho Gia Nguyên giật mình nhìn lại tay mình, Thùy Duyên liền mỉm cười di chuyển tay cậu xung quanh bụng, nói:"Con cũng lo cho anh đó, từ tối tới giờ nó cứ đạp suốt thôi....Bây giờ tuy anh không thương các con nhưng ít ra chúng cũng có cha để khoe với bạn bè Sau này lỡ anh có mệnh hệ gì, con cũng không có cha.

Nếu em đi thêm bước nữa lỡ người đàn ông đó không tốt thì sao? Cảnh không cha không mẹ anh hiểu rõ nhất, anh nỡ lòng để các con chịu lại cảnh khổ đó sao?"Thùy Duyên nói câu nào cũng lý lẽ rõ ràng như thế, thật sự khiến Gia Nguyên phải trầm tư nghĩ lại.

Duyên chú ý quan sát ánh mắt của cậu, cảm thấy hình có tác dụng liền ngồi xuống giường, chạm nhẹ tay lên mặt cậu, dịu dàng hỏi:" Anh bây giờ tiều tụy thế này, còn đâu người thanh niên trước kia? Sống khổ sỡ như thế chẳng đáng tí nào cả.

Tình cảm của anh với chị ấy cứ bắt buộc phải đêm ngày cạnh nhau mới được sao? Chi bằng giờ anh giấu tình cảm đó vào lòng, chấp nhận đứng một bên nhìn chị ấy hạnh phúc vui cười.

Giả sử anh giành lại được thì chắc gì chị ấy đã yêu anh, với lại ngoài kia đầy rãnh người phản đối, chị Giao phải sống thế nào với những lời độc địa xung quanh? Anh và chị ấy không còn khả năng nữa, chỉ có thể âm thầm nhìn chị ấy hạnh phúc mà thôi."Gia Nguyên cảm giác như không hiểu, cậu ngẩng người ngồi dậy nhìn vào mắt Thùy Duyên: "Tại sao chỉ có thể âm thầm, bỏ qua tất cả tôi và Giao vẫn bên cạnh nhau được cơ mà?”"Anh có yêu chị ấy không?""Đương nhiên là có.""Vậy thì càng nên buông tay,giữ tình yêu này ở mức còn cho nhau được lòng thương hại.

Nếu càng níu kéo, một ngày nào đó sẽ trở thành thù hận.""Hận cũng tốt, ít ra thì Giao sẽ không quên tôi.""Tại sao phải đem thù hận ra mới nhớ nhau được? Anh có thể lấy lại hình ảnh người luôn yêu thương, bỏ qua cho chị ấy mọi chuyện mà.

Hình ảnh tốt anh không tạo, anh lại muốn đi vào vết xe đổ do quá yêu mà xin ra độc đoán đó sao? Anh nên nhớ, do đâu mà chị Giao mới quyết tâm bỏ anh theo chú Kính.

Là do anh đã quên mất tình yêu là phải thông cảm, chia sẻ với nhau.

Từ sau khi có được chị ấy anh luôn áp đặt, ghen tuông mù quáng.

Với tính khí của anh, không yêu anh không coi ra gì, mà càng yêu anh lại đi hủy hoại người ta.

Đã tới lúc anh thay đổi rồi! Anh tỉnh lại đi!"Những lời nói sắc bén này khiến toàn bộ thế giới quan của Gia Nguyên từ bé đến lớn bị đảo lộn.

Cậu không nghe nổi nữa, ngay lập tức bịt kín hai tai lại rồi trốn vào chăn.

Cậu không chấp nhận được sự thật, mãi vẫn chưa thoát được tư tưởng khắc sâu trong đầu.

Thùy Duyên không nén được lòng mà rơi lệ, cô ta nói nhiều như thế vẫn không làm cậu tỉnh mộng được, đến đây cô ta đã bó tay rồi.Ít lâu sau, Thùy Duyên rời khỏi phòng để đi mua đồ ăn cho cậu.

Nhân cơ hội này cậu liền bước xuống giường ra ngoài muốn trốn viện.

Trên đường đi, do sức khỏe chưa ổn định nên cậu va phải người một bác sĩ làm cho tài liệu trên tay bác sĩ rơi xuống sàn.

Gia Nguyên thấy thế liền hốt hoảng vội ngồi xuống nhặt lên cho bác sĩ.

Nhặt được vài tờ tài liệu cậu bỗng thấy một cái tên quen thuộc "Trần Giao Giao", nhìn kĩ chút nữa cậu thấy cả ngày tháng năm sinh và biết là khám ở khoa hiếm muộn.

Cảm thấy chuyện có vấn đề, Gia Nguyên đưa tài liệu lại cho bác sĩ rồi vờ như không có gì rời đi.

Đến nơi trực của y tá, cậu mượn được điện thoại để gọi thì ngay lập tức gọi cho Giao.

Một tiếng chuông chờ máy dài, lúc này Giao đang ngủ trưa ở phòng làm việc, cô bị âm thanh điện thoại làm cho tỉnh giấc.

Mơ mơ màn màn, cô nhìn số rồi vỗ mặt tỉnh táo nghe máy.

Thấy cô bắt máy, Gia Nguyên mừng huýnh, hai tay cầm chặt điện thoại, nói ngay:“Giao, là anh, Gia Nguyên đây.

Anh bị bệnh rồi, đang ở bệnh viện, em đến đây đi.”Biết là Gia Nguyên gọi, cô tỏ ra bất lực thờ dài.

Biết rằng rắc rố này khó bỏ, càng trốn càng không ra vấn đề gì nên cô hông vội tắt máy.

Suy nghĩ một lúc rồi cô quyết định tiếp chuyện, nghiêm túc hỏi lại:“Bị bệnh gì?”Gia Nguyên ấp úng: “Hôm…hôm qua em không tới gặp anh.

Trong lúc không suy nghĩ, anh…anh nhảy xuống sông tự tử được người ta cứu lên.”Ban đầu mới nghe cô còn tưởng nói đùa mà cười cợt không tin.

Vài tiếng cười giòn vang lên hạ tâm trạng của cậu đến mức thấp nhất, cô hùa theo cậu mà nói:“Hiểu rồi hiểu rồi.

Nhảy sông tự tử phải không? Vậy giờ bị bệnh cảm đúng chứ? Vợ con cậu đâu, họ để cậu một mình sao?”Nghẹn ngào một chút gì đó ở cổ, cậu hạ giọng trầm xuống trả lời:“Không có ai ở cạnh anh cả.

Em đến chăm sóc anh có được không? Anh không nói đùa đâu.”“Tôi biết cậu không nói đùa.

Nhưng mà tôi rất bận, tôi đang mệt muốn chết đây, cả người ê nhứt mệt mỏi, bị tật đầy mình lấy đâu sức mà chăm lo cho cậu? Thôi nhé, tới giờ uống thuốc của tôi rồi.

Tạm biệt.”Nói xong, cô còn giả ho vài cái cho cậu tin là thật rồi mới ngắt máy.

Nghe cô nói đang bệnh cậu bất chợt cảm thấy lo lắng, sự lãng tránh của cô cậu chẳng hề nhận ra mà cho đó là thật.

Sau khi trả lại điện thoại cho y tá, cậu như người mất hồn chậm rãi quay đầu đi về hướng hàng lang bệnh viện, trong đầu suy nghĩ rất nhiều thứ giống như đang lập một ván cờ sẵn các bước đi.

Không còn bồng bột muốn làm gì thì làm như ngày trước nữa, cậu ngẫm nghĩ cách vẹn cả đôi đường.

Đi một đoạn dài, cậu tới khu khám khoa hiếm muộn của bệnh viện, nhìn vào những đôi vợ chồng đang chờ được khám ngồi trên ghế tự khắc có chút ý tưởng....Nửa đêm hôm đó, Gia Nguyên từ giường bệnh ngồi dậy, mắt đảo sang nhìn Thùy Duyên đã ngủ say bên giường đối diện cậu mới an tâm đặt chân nhẹ nhàng bước xuống đi ra khỏi phòng.

Hành động của cậu lén lút tránh mặt bác sĩ trực đêm, chạy vào trong ngóc tối đến hành lang ban sáng đã đi rồi lại đến khoa hiếm muộn.

Lúc này, từ trong phòng làm việc có một bác sĩ tăng ca trùng hợp rời khỏi để đi vệ sinh.

Gia Nguyên không lãng phí cơ hội trời cho này lập tức lẽn vào bên trong phòng vội vã tìm hồ sơ của Giao Giao trong đống hồ sơ trên bàn.

Thời gian gấp rút, cậu tìm đủ các tập hồ sơ mà không thấy.

Mãi đến lúc nghe tiếng bước chân của bác sĩ trở vào thì mới tìm ra được.

Sợ bị phát hiện, cậu đem tập hồ sơ đó chạy vào một gian phòng khác bên cạnh.

May mắn là bác sĩ không nhận ra, khi trở về liền ngồi vào bàn tiếp tục làm việc không để ý gì cả.

Gia Nguyên ở phòng bên này hồi hộp suýt ngưng thở, cậu ngồi dựa vào vách tường thở nhanh vài cái rồi mở tập hồ sơ ra xem.

Bên trong đó ghi đủ các thông tin số lần thụ tinh trong ống nghiệm, có cả ngày hẹn trả kết quả và cả kết quả.

Nhìn những con chữ không mấy khả quan đó là biết ngay Giao và chồng của mình đã thất bại tất cả khiến cậu không nén được vui mừng mà cười, trong thâm tâm thật sự mãn nguyện.

Lòng cậu thầm nghĩ đã thế thì chú Kính không có gì vững chắc với Giao cả.

Đứa con gái An Lạc bây giờ chính là mấu chốt, chỉ cần An Lạc chịu nhận cậu thì Giao Giao không có quyền gì ngăn cản cả.Một lúc sau, cậu nhân cơ hội bác sĩ quay đi lấy tài liệu mà rời khỏi đó trở về phòng bệnh của mình.

Khi quay về cậu thấy Duyên cũng vừa mới tỉnh dậy hình như đang tìm cậu.

Bộ dạng mang thai cực khổ đó cậu cũng xót xa nhưng trong tim không yêu thì cũng chỉ là chút thương hại.

Cậu đi đến nằm lại vào giường rồi nói với Duyên:“Ngày mai tôi xuất viện về nhà, cô không cần lo cho tôi nữa.”Duyên có chút buồn bã, chân nhẹ bước đi đến gần, nhỏ giọng hỏi:“Anh vừa đi đâu về vậy?”Gia Nguyên lạnh nhạt trả lời:“Đi dạo chút thôi, không cần lo.”“Ừm…Em hơi đau bụng, thức dậy lại không thấy anh nên hơi sợ.”Nghe câu này, cậu liền nhìn lại Duyên, nội tâm có chút lo lắng, sốt sắn ngồi dậy:“Cô đau bụng à? Đau nhiều không?”Duyên lắc đầu nhẹ: “Không sao, tại tối lạnh lại lạ chỗ nên em không quen…Nếu được nằm cạnh anh chắc sẽ ấm hơn, em sẽ không đau bụng nữa.”Duyên đã nói thế thì cậu cũng không thể lạnh nhạt cho qua, giường dù sao cũng còn chỗ trống, bên giường cho người chăm bệnh lại nhỏ như vậy đúng thật là không tốt cho bà bầu.

Gia Nguyên đắng do hồi lâu, cuối cùng cũng động lòng mà xít qua một bên chừa chỗ cho Duyên rồi nắm xuống quay mặt đi chỗ khác.

Duyên hiểu được ý của cậu nên nằm xuống rồi ôm lấy eo cậu, lúc ấy bỗng thấy ấm áp lạ thường, đôi môi mỉm cười trong hạnh phúc.

Gia Nguyên có chút khó chịu khi bị ôm như thế nhưng cũng không đẩy ra, cam tâm nằm yên một chỗ không động đậy.

Đây có lẽ là phần ấm áp với người khác còn sót lại trong con người cậu.Ba hôm sau, Gia Nguyên xuất viện.

Ngày hôm đó cậu cố tình bảo Thùy Duyên đưa con trai lớn Gia Hưng tới.

Trên đường về nhà, việc đầu tiên cậu làm chính là lái xe đến trước cổng trường mầm non mà An Lạc đang theo học.

Ngay khi dừng xe lại cậu liền hỏi Gia Hưng đang ngồi sau cùng Duyên:"Gia Hưng, con có muốn đến học trường này không?"Gia Hưng còn bé lại chưa từng được đến trường, nhìn thấy trong sân có một nhóm trẻ đang chơi cầu trượt và cả những bước tranh từng tươi sáng, thằng bé không giấu nổi thích thú mà trả lời:"Muốn, muốn! Cha, con muốn vào trường."Gia Nguyên hài lòng gật đầu:"Muốn là được, ở đây con sẽ rất vui."Nói rồi, cậu liền tăng ga lái xe chạy đi tiếp.

Thùy Duyên cảm giác không lành về thái độ hôm nay của cậu, ngoái đầu nhìn lại ngôi trường cậu muốn con trai theo học xem có gì đặc biệt nhưng vẫn không hề biết rằng ở đó có con gái của cậu và Giao cũng đang học ở đây.

Về đến nhà, Gia Nguyên để mẹ con Thùy Duyên xuống xe nhưng lại không vào nhà mà tiếp tục chạy đi.

Thùy Duyên lòng đầy khổ tâm nắm tay con trai nhìn theo xe của cậu, không biết rằng lần này cậu đi sẽ làm ra thêm những chuyện điên rồ gì nữa..

Chapter
1 Chương 1: Biến Cố Lớn
2 Chương 2: Khốn Khổ
3 Chương 3: Không Ngờ Lại Có Ngày Này
4 Chương 4: Vào Nhà Người Lạ
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10: Cậu Chủ Lớn Rồi!
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18: Tệ Hại!
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22: Muốn Trốn Không Dễ
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33: Sự Việc Không Lường Trước
34 Chương 34
35 Chương 35: Chẳng Phải Mọi Thứ Đều Vì Tiền Sao
36 Chương 36: Bản Năng Sinh Tồn Ép Tôi Phải Luôn Diễn
37 Chương 37: Anh Ấy Về Rồi Tôi Chẳng Muốn Ở Lại Nữa
38 Chương 38: Liều Lần Nữa Liệu Có Thành Công Không
39 Chương 39: Xem Ra Tôi Đã Sai Khi Đặt Hạnh Phúc Vào Một Gã Đàn Ông Đê Hèn
40 Chương 40: Liệu Pháp Bảo Vệ Mình Là Hãy Nói Dối Nhiều Nhất Có Thể
41 Chương 41: Rõ Ràng Là Tình Thân
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44: Sợ Chết Tôi Rồi!
45 Chương 45: Quá Đáng Ghét!
46 Chương 46: Liều Mạng Lần Thứ N
47 Chương 47: Tình Cũ Không Rủ Cũng Đến
48 Chương 48: Lộ Đuôi
49 Chương 49: Thuyết Phục Bằng Quyền Lực Liệu Tốt Chăng
50 Chương 50: Tình Cảm Bấy Lâu Hóa Ra Đều Là Rẻ Tiền
51 Chương 51: Khó Lòng Vui Vẻ
52 Chương 52: Số Phận Ấy Vì Thân Phận Mà Ra
53 Chương 53: Số Phận Ấy Vì Thân Phận Mà Ra
54 Chương 54: Vì Đâu Ra Nỗi Này
55 Chương 55: Vì Đâu Ra Nỗi Này
56 Chương 56: Vì Đâu Nỗi Này
57 Chương 57: Như Thế Mãi Có Vui Vẻ Gì Không
58 Chương 58: Như Thế Mãi Có Vui Vẻ Gì Không
59 Chương 59: Có Lẽ Họ Đúng
60 Chương 60: Thuyết Phục Bằng Tiền Tốt Chăng
61 Chương 61: Thất Vọng Này Do Tôi Tự Tạo
62 Chương 62: Đều Do Tôi Tự Tạo
63 Chương 63: Chuyện Gì Nên Đến Cũng Đến
64 Chương 64: Dừng Lại!
65 Chương 65: Thật Sự Chẳng Còn Gì
66 Chương 66: Tự Nhủ Phải Luôn Vui Vẻ
67 Chương 67: Tự Nhủ Bản Thân Phải Vui Vẻ
68 Chương 68: Tự Tìm Niềm Vui Cho Mình
69 Chương 69: Tự Tìm Niềm Vui Cho Chính Mình
70 Chương 70: Chẳng Có Lý Do Gì Để Một Lòng Một Dạ
71 Chương 71: Coi Như Một Cơn Ác Mộng
72 Chương 72: Ngày Hôm Đó Tình Trong Tôi Trở Về
73 Chương 73: Ngày Hôm Đó Tình Trong Tôi Trở Về
74 Chương 74: Có Chút Đắng Lòng
75 Chương 75: Có Chút Điên Dại
76 Chương 76: Không Vờ Điên Có Khi Lại Điên Thật
77 Chương 77: Thời Gian Sau Đều Là Điên Dại Để Sống
78 Chương 78: Chốn Bình Yên Mà Năm Xưa Tôi Bỏ Lỡ
79 Chương 79: Tôi Đi Tìm Gì Trong Khi Người Cần Tìm Luôn Ở Bên Tôi
80 Chương 80: Khao Khát Của Tôi Là Sớm Xa Cậu
81 Chương 81: Công Việc Thường Nhật
82 Chương 82: Nỗi Khổ Đã Sớm Đoán Được
83 Chương 83: Nổi Khổ Đã Sớm Đoán Được
84 Chương 84: Nổi Khổ Đã Sớm Đoán Được
85 Chương 85: Là Định Mệnh Sao
86 Chương 86: Là Do Ý Trời
87 Chương 87: Làm Người Sống Ở Đời Phải Biết Tìm Đường Lui Trước
88 Chương 88: Thứ Nghĩ Là Không Nên Đến Không Ngờ Giờ Thành Động Lực Sống
89 Chương 89: Tình Yêu Đáng Trân Quý
90 Chương 90: Người Đàn Ông Tự Lực Không Bao Giờ Là Người Đơn Giản
91 Chương 91: Khi Người Đàn Ông Điềm Đạm Bày Mưu
92 Chương 92: Khoảng Thời Gian Phóng Đãng
93 Chương 93: Thời Khắc Quyết Định
94 Chương 94: Giữa Chúng Ta Luôn Có Một Người Cản Đường
95 Chương 95: Nổi Đắng Đo
96 Chương 96: Chọn Đúng Người Thế Giới Sẽ Tốt Đẹp Lên
97 Chương 97: Chọn Đúng Người Không Sợ Không Được Yêu Thương
98 Chương 98: Có Lẽ Ghen Rồi!
99 Chương 99: Có Lẽ Ghen Rồi!
100 Chương 100: Lòng Thành Trong Trẻo
101 Chương 101: Xong Nhiệm Vụ Rồi
102 Chương 102: Dành Cho Người Xứng Đáng
103 Chương 103: Biến Cố Lại Đến
104 Chương 104: Sự Hạnh Phúc Ngắn Ngủi
105 Chương 105: Hạnh Phúc Ngắn Ngủi
106 Chương 106: Xung Đột
107 Chương 107: Xung Đột
108 Chương 108: Hà Khắc
109 Chương 109: Khổ Tâm
110 Chương 110: Dục Vọng
111 Chương 111: Hạnh Phúc Duy Nhất Còn Sót Lại
112 Chương 112: Hai Thái Cực Của Cảm Xúc
113 Chương 113: Lòng Dạ Con Người
114 Chương 114: Lòng Dạ Con Người
115 Chương 115: Lòng Dạ Con Người
116 Chương 116: Lòng Dạ Con Người
117 Chương 117: Lòng Dạ Con Người
118 Chương 118: Còn Gì Luyến Lưu
119 Chương 119: Còn Gì Luyến Lưu
120 Chương 120: Đã Đến Hồi Kết
121 Chương 121: Đã Đến Hồi Kết
122 Chương 122: Cố Chấp Chỉ Càng Khiến Nhau Đau Khổ
123 Chương 123: Càng Cố Chấp Càng Khiến Nhau Đau Khổ
124 Chương 124: Níu Kéo Có Được Gì
125 Chương 125: Kẻ Bi Thương Kẻ Lại Hạnh Phúc
126 Chương 126: Còn Gì Ngoài Những Xót Xa
127 Chương 127: Hối Hận Muộn Màng
128 Chương 128: Cuộc Sống Mới Hành Trình Mới
129 Chương 129: Yên Ổn Chưa Bao Lâu
130 Chương 130: Kẻ Bám Đuôi
131 Chương 131: Kẻ Bám Đuôi
132 Chương 132: Kẻ Bám Đuôi
133 Chương 133: Kẻ Bám Đuôi
134 Chương 134: Kẻ Bám Đuôi
135 Chương 135: Kẻ Bám Đuôi
136 Chương 136: Kẻ Bám Đuôi
137 Chương 137: Kẻ Bám Đuôi
138 Chương 138: Kẻ Bám Đuôi
139 Chương 139: Kẻ Bám Đuôi
140 Chương 140
141 Chương 141: Kẻ Bám Đuôi
142 Chương 142: Kẻ Bám Đuôi
143 Chương 143: Kẻ Bám Đuôi
144 Chương 144: Kẻ Bám Đuôi
145 Chương 145: Kẻ Bám Đuôi
146 Chương 146: Kẻ Bám Đuôi
147 Chương 147: Kẻ Bám Đuôi
148 Chương 148: Kẻ Bám Đuôi
149 Chương 149
150 Chương 150: Kẻ Bám Đuôi
151 Chương 151: Kẻ Bám Đuôi
152 Chương 152: Kẻ Bám Đuôi
153 Chương 153: 153: Kẻ Bám Đuôi
154 Chương 154: 154: Kẻ Bám Đuôi
155 Chương 155: 155: Kẻ Bám Đuôi
156 Chương 156: 156: Kẻ Bám Đuôi
157 Chương 157: 157: Kẻ Bám Đuôi
158 Chương 158: 158: Kẻ Bám Đuôi
159 Chương 159: 159: Kẻ Bám Đuôi
160 Chương 160: 160: Kẻ Bám Đuôi
161 Chương 161: 161: Kẻ Bám Đuôi
162 Chương 162: 162: Kẻ Bám Đuôi
163 Chương 163: 163: Kẻ Bám Đuôi
164 Chương 164: 164: Kẻ Bám Đuôi
165 Chương 165: 165: Kẻ Bám Đuôi
166 Chương 166: 166: Nỗi Đau Hằn Trong Tim
167 Chương 167: 167: Nỗi Đau Hằn Trong Tim
168 Chương 168: 168: Nỗi Đau Hằn Trong Tim
169 Chương 169: 169: Nỗi Đau Hằn Trong Tim
Chapter

Updated 169 Episodes

1
Chương 1: Biến Cố Lớn
2
Chương 2: Khốn Khổ
3
Chương 3: Không Ngờ Lại Có Ngày Này
4
Chương 4: Vào Nhà Người Lạ
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10: Cậu Chủ Lớn Rồi!
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18: Tệ Hại!
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22: Muốn Trốn Không Dễ
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33: Sự Việc Không Lường Trước
34
Chương 34
35
Chương 35: Chẳng Phải Mọi Thứ Đều Vì Tiền Sao
36
Chương 36: Bản Năng Sinh Tồn Ép Tôi Phải Luôn Diễn
37
Chương 37: Anh Ấy Về Rồi Tôi Chẳng Muốn Ở Lại Nữa
38
Chương 38: Liều Lần Nữa Liệu Có Thành Công Không
39
Chương 39: Xem Ra Tôi Đã Sai Khi Đặt Hạnh Phúc Vào Một Gã Đàn Ông Đê Hèn
40
Chương 40: Liệu Pháp Bảo Vệ Mình Là Hãy Nói Dối Nhiều Nhất Có Thể
41
Chương 41: Rõ Ràng Là Tình Thân
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44: Sợ Chết Tôi Rồi!
45
Chương 45: Quá Đáng Ghét!
46
Chương 46: Liều Mạng Lần Thứ N
47
Chương 47: Tình Cũ Không Rủ Cũng Đến
48
Chương 48: Lộ Đuôi
49
Chương 49: Thuyết Phục Bằng Quyền Lực Liệu Tốt Chăng
50
Chương 50: Tình Cảm Bấy Lâu Hóa Ra Đều Là Rẻ Tiền
51
Chương 51: Khó Lòng Vui Vẻ
52
Chương 52: Số Phận Ấy Vì Thân Phận Mà Ra
53
Chương 53: Số Phận Ấy Vì Thân Phận Mà Ra
54
Chương 54: Vì Đâu Ra Nỗi Này
55
Chương 55: Vì Đâu Ra Nỗi Này
56
Chương 56: Vì Đâu Nỗi Này
57
Chương 57: Như Thế Mãi Có Vui Vẻ Gì Không
58
Chương 58: Như Thế Mãi Có Vui Vẻ Gì Không
59
Chương 59: Có Lẽ Họ Đúng
60
Chương 60: Thuyết Phục Bằng Tiền Tốt Chăng
61
Chương 61: Thất Vọng Này Do Tôi Tự Tạo
62
Chương 62: Đều Do Tôi Tự Tạo
63
Chương 63: Chuyện Gì Nên Đến Cũng Đến
64
Chương 64: Dừng Lại!
65
Chương 65: Thật Sự Chẳng Còn Gì
66
Chương 66: Tự Nhủ Phải Luôn Vui Vẻ
67
Chương 67: Tự Nhủ Bản Thân Phải Vui Vẻ
68
Chương 68: Tự Tìm Niềm Vui Cho Mình
69
Chương 69: Tự Tìm Niềm Vui Cho Chính Mình
70
Chương 70: Chẳng Có Lý Do Gì Để Một Lòng Một Dạ
71
Chương 71: Coi Như Một Cơn Ác Mộng
72
Chương 72: Ngày Hôm Đó Tình Trong Tôi Trở Về
73
Chương 73: Ngày Hôm Đó Tình Trong Tôi Trở Về
74
Chương 74: Có Chút Đắng Lòng
75
Chương 75: Có Chút Điên Dại
76
Chương 76: Không Vờ Điên Có Khi Lại Điên Thật
77
Chương 77: Thời Gian Sau Đều Là Điên Dại Để Sống
78
Chương 78: Chốn Bình Yên Mà Năm Xưa Tôi Bỏ Lỡ
79
Chương 79: Tôi Đi Tìm Gì Trong Khi Người Cần Tìm Luôn Ở Bên Tôi
80
Chương 80: Khao Khát Của Tôi Là Sớm Xa Cậu
81
Chương 81: Công Việc Thường Nhật
82
Chương 82: Nỗi Khổ Đã Sớm Đoán Được
83
Chương 83: Nổi Khổ Đã Sớm Đoán Được
84
Chương 84: Nổi Khổ Đã Sớm Đoán Được
85
Chương 85: Là Định Mệnh Sao
86
Chương 86: Là Do Ý Trời
87
Chương 87: Làm Người Sống Ở Đời Phải Biết Tìm Đường Lui Trước
88
Chương 88: Thứ Nghĩ Là Không Nên Đến Không Ngờ Giờ Thành Động Lực Sống
89
Chương 89: Tình Yêu Đáng Trân Quý
90
Chương 90: Người Đàn Ông Tự Lực Không Bao Giờ Là Người Đơn Giản
91
Chương 91: Khi Người Đàn Ông Điềm Đạm Bày Mưu
92
Chương 92: Khoảng Thời Gian Phóng Đãng
93
Chương 93: Thời Khắc Quyết Định
94
Chương 94: Giữa Chúng Ta Luôn Có Một Người Cản Đường
95
Chương 95: Nổi Đắng Đo
96
Chương 96: Chọn Đúng Người Thế Giới Sẽ Tốt Đẹp Lên
97
Chương 97: Chọn Đúng Người Không Sợ Không Được Yêu Thương
98
Chương 98: Có Lẽ Ghen Rồi!
99
Chương 99: Có Lẽ Ghen Rồi!
100
Chương 100: Lòng Thành Trong Trẻo
101
Chương 101: Xong Nhiệm Vụ Rồi
102
Chương 102: Dành Cho Người Xứng Đáng
103
Chương 103: Biến Cố Lại Đến
104
Chương 104: Sự Hạnh Phúc Ngắn Ngủi
105
Chương 105: Hạnh Phúc Ngắn Ngủi
106
Chương 106: Xung Đột
107
Chương 107: Xung Đột
108
Chương 108: Hà Khắc
109
Chương 109: Khổ Tâm
110
Chương 110: Dục Vọng
111
Chương 111: Hạnh Phúc Duy Nhất Còn Sót Lại
112
Chương 112: Hai Thái Cực Của Cảm Xúc
113
Chương 113: Lòng Dạ Con Người
114
Chương 114: Lòng Dạ Con Người
115
Chương 115: Lòng Dạ Con Người
116
Chương 116: Lòng Dạ Con Người
117
Chương 117: Lòng Dạ Con Người
118
Chương 118: Còn Gì Luyến Lưu
119
Chương 119: Còn Gì Luyến Lưu
120
Chương 120: Đã Đến Hồi Kết
121
Chương 121: Đã Đến Hồi Kết
122
Chương 122: Cố Chấp Chỉ Càng Khiến Nhau Đau Khổ
123
Chương 123: Càng Cố Chấp Càng Khiến Nhau Đau Khổ
124
Chương 124: Níu Kéo Có Được Gì
125
Chương 125: Kẻ Bi Thương Kẻ Lại Hạnh Phúc
126
Chương 126: Còn Gì Ngoài Những Xót Xa
127
Chương 127: Hối Hận Muộn Màng
128
Chương 128: Cuộc Sống Mới Hành Trình Mới
129
Chương 129: Yên Ổn Chưa Bao Lâu
130
Chương 130: Kẻ Bám Đuôi
131
Chương 131: Kẻ Bám Đuôi
132
Chương 132: Kẻ Bám Đuôi
133
Chương 133: Kẻ Bám Đuôi
134
Chương 134: Kẻ Bám Đuôi
135
Chương 135: Kẻ Bám Đuôi
136
Chương 136: Kẻ Bám Đuôi
137
Chương 137: Kẻ Bám Đuôi
138
Chương 138: Kẻ Bám Đuôi
139
Chương 139: Kẻ Bám Đuôi
140
Chương 140
141
Chương 141: Kẻ Bám Đuôi
142
Chương 142: Kẻ Bám Đuôi
143
Chương 143: Kẻ Bám Đuôi
144
Chương 144: Kẻ Bám Đuôi
145
Chương 145: Kẻ Bám Đuôi
146
Chương 146: Kẻ Bám Đuôi
147
Chương 147: Kẻ Bám Đuôi
148
Chương 148: Kẻ Bám Đuôi
149
Chương 149
150
Chương 150: Kẻ Bám Đuôi
151
Chương 151: Kẻ Bám Đuôi
152
Chương 152: Kẻ Bám Đuôi
153
Chương 153: 153: Kẻ Bám Đuôi
154
Chương 154: 154: Kẻ Bám Đuôi
155
Chương 155: 155: Kẻ Bám Đuôi
156
Chương 156: 156: Kẻ Bám Đuôi
157
Chương 157: 157: Kẻ Bám Đuôi
158
Chương 158: 158: Kẻ Bám Đuôi
159
Chương 159: 159: Kẻ Bám Đuôi
160
Chương 160: 160: Kẻ Bám Đuôi
161
Chương 161: 161: Kẻ Bám Đuôi
162
Chương 162: 162: Kẻ Bám Đuôi
163
Chương 163: 163: Kẻ Bám Đuôi
164
Chương 164: 164: Kẻ Bám Đuôi
165
Chương 165: 165: Kẻ Bám Đuôi
166
Chương 166: 166: Nỗi Đau Hằn Trong Tim
167
Chương 167: 167: Nỗi Đau Hằn Trong Tim
168
Chương 168: 168: Nỗi Đau Hằn Trong Tim
169
Chương 169: 169: Nỗi Đau Hằn Trong Tim