Chương 166: Phiên Ngoại 2

Phía Tây Nam Từ Ninh Cung, một nơi không xa hồ sen, có một hoa phòng được cố ý dựng nên.

Trạch viện lục doanh, loang lổ tường vây, dây thường xuân từ trêи bức từng cao cao một đường lan tràn xuống phía dưới, sau khi chạm đất thế không giảm, bò đến tận vọng hoa đình cách xa mấy trượng.

Ghế đá cẩm thạch trong đình được mài đến nhẵn bóng, Cố Sanh ngồi phía trêи, được hương hoa từ bốn phương tám hướng vây lấy, lọt vào trong tầm mắt chính là từng mảng hoa cỏ mềm mại, hoa cỏ của mùa nào cũng có.

Mỹ cảnh di nhân, tâm tình của nàng dường như thả lỏng rất nhiều, không còn sống trong kinh hoảng từ những giấc mộng kỳ quái liên tục ba ngày qua

Thái giám không có bản lĩnh của thị vệ,đến phủ quận chúa vài lần nhưng động tĩnh gì cũng không điều tra ra được.

Hôm nay không có lý do gì tùy ý vận dụng cận vệ của Hoàng Thượng, Cố Sanh vài lần nói với Giang Trầm Nguyệt về giấc mộng của mình nhưng bệ hạ đều cho rằng nàng chỉ là gặp ác mộng, ngoại trừ trấn an cũng không điều tra gì đối với A Na Nhĩ.

Tâm tư rơi vào trong mộng cảnh, bên tai quanh quẩn tiếng khóc nức nở thống khổ của A Na Nhĩ, giọng nói gián đoạn lại chân thực rõ ràng: “Bắt đầu đi….”

Vu bà mắt xám nhìn nàng bằng ánh mắt đau lòng, nhưng mệnh chủ khó cãi, vu bà thuận theo xốc tấm vải đỏ che phủ ba đỉnh đồng trêи tế đàn lên.

Đỉnh đồng tản ra chu quang, mơ hồ có thể thấy một khối nguyên thạch không rõ màu sắc ở bên trong.

Vu bà bắt đầu thao niệm, hình ảnh trước mắt liền trở nên mơ hồ.

Cố Sanh ở trong mộng cảnh, dường như trở lại Thanh Y Viên, ngồi trong lương đình, si ngốc chờ Cửu Điện Hạ trở về.

Có một thị nữ xa lạ chạy đến trước mặt nàng bẩm báo, nói chính là ngôn ngữ Tây Cương, nhưng kỳ lạ là nàng có thể nghe hiểu được.

—” Nương nương, Cửu Điện Hạ đêm nay nghỉ ở Khúc Viện Phòng.”

Nghe vậy, trong lòng dâng lên tuyệt vọng, vung tay áo, hất đổ trản trà trêи bàn.

Cố Sanh nhíu mày lắc lắc đầu, muốn xua đi cảm giác đau lòng cùng đố kị trong đầu đi.

Rốt cục vì sao lại có những giấc mộng này?

Lẽ nào trong Khôn Ninh Cung vẫn còn sót lại chấp niệm kiếp trước của A Na Nhĩ?

Cố Sanh vài lần nửa đêm giật mình tỉnh giấc, Giang Trầm Nguyệt tuy rằng kiên trì an ủi, nhưng vẫn không đem giấc mộng của Cố Sanh đặt ở trong lòng, dù sao người không hiểu sự tình làm sao có thể tin tưởng một giấc mộng?

Cố Sanh cũng không muốn nói ra bí mật kiếp trước của bản thân.

Phải mở miệng thế nào?

Nói cho Giang Trầm Nguyệt biết, nàng sớm đã không nên tồn tại trêи thế gian?

Cho dù tiểu nhân tra không e ngại thân thể lai lịch bất minh này của nàng, tất nhiên cũng sẽ truy cứu kiếp trước của nàng đã trải qua những gì.

Đã trải qua những gì?

Cùng Giang Hàm gần nhau mười năm.

Cố Sanh thống khổ nhắm mắt lại, nàng biết, chuyện gì cũng được, chỉ chuyện này Giang Trầm Nguyệt không cách nào chấp nhận.

Kiếp trước của nàng, bất quá là một cô nương chịu đủ khổ đau, hai mươi tuổi đã gầy yếu héo rũ, trêи đường Kinh Giám Hội được Giang Trầm Nguyệt cứu giúp.

Không phải vừa gặp đã yêu, cũng không có lãng mạn tái kiến, tất cả tàn khốc đến khiến người ta không muốn nhớ lại.

Siêu phẩm hoàng tước cao cao tại thượng kia từng thay nàng nhặt khăn che mặt, đưa cho nàng cười như không cười liễm đôi thiển đồng hoa đào.

” Tư sắc như vậy, không cần quá mức cẩn thận!”

Hôm nay nhớ đến, thật ra lúc trước trong nội tâm của nàng chính là kinh diễm, có thể từ rất sớm, từ một khắc Cửu Điện Hạ dùng chuôi đao vén mành kiệu, rung động đã là thân bất do kỷ.

Nhưng kiếp trước nàng đối với Cửu Điện Hạ bất quá là một người xa lạ râu ria.

Có cung nữ vội vã đi vào hoa phòng: “Nương nương, tiểu công chúa khóc nháo không ngừng.”

Cố Sanh lấy lại tinh thần, trong lòng chấn động.

Giang Liên, hài tử của nàng, nha đầu phì nộn kia giống như cổ sức mạnh kéo nàng về hiện thực.

Nàng phải bảo vệ hài tử, không thể tiếp tục chậm trễ, nếu như một khi mộng tỉnh tất cả đều hóa thành bọt nước, Giang Liên của nàng phải làm thế nào?

Trở lại Khôn Ninh Cung, từ trong tay nhũ mẫu tiếp nhận nha đầu kia, chờ nàng an tĩnh lại mới ôm quay về phòng ngủ cho uống sữa.

Nha đầu kia phồng quai hàm phì nộn, chưa uống được mấy ngụm sữa thì đã nhắm mắt lại, hàng mi thật dài che phủ trêи mí mắt, vô cùng xinh đẹp.

Cố Sanh vô thức ôm chặt hài tử, không thể chậm trễ nữa.

Quận chúa phủ có thể đã bắt đầu tiến hành làm phép, mục tiêu là nàng cùng tiểu hoàng nữ, phải minh đao minh thương giao chiến, ngăn chặn A Na Nhĩ.

Giang Trầm Nguyệt vẫn không xem đó là vấn đề, nhưng vì trấn an tâm tư Cố Sanh, nên vẫn thuận theo phân phó thị vệ đến phủ quận chúa tìm hiểu.

Vừa điều tra thì quả thật đã xảy ra chuyện.

Trong hậu viện Quận chúa phủ thực sự dựng tế đàn, có một lão bà Tây Cương xa lạ ngày ngày ngồi trêи tế đàn thao niệm.

Thị vệ phủ phục trêи mái nhà, thấy A Na Nhĩ lo lắng qua lại xung quanh tế đàn.

Sau khi kết thúc một lần tụng niệm, A Na Nhĩ tiến lên hỏi lão bà kia: “Thế nào còn không có tác dụng? Có phải ngươi gạt ta hay không? Người của phụ vương sẽ nhanh chóng điều tra ra được!”

Vu bà xoay người gật đầu với công chúa: “Công chúa, sức mạnh của thần thạch đã bị người khác làm hao mòn, sợ rằng phải tĩnh dưỡng mấy trăm năm mới có thể khôi phục.”

A Na Nhĩ nổi trận lôi đình: “Ngươi nói bậy bạ gì đó! Tảng đá này đặt ở Thạch Đính Các của Tây Cương gần nghìn năm, chưa từng có người động qua, làm sao có thể không còn sức mạnh! Có phải ngươi không chịu giúp ta hay không!”

” Lão nô không dám.” Vu bà cúi lưng càng thêm thấp: “Công chúa, thần thạch một khi đã mở, tất nhiên Càn Khôn xoay chuyển tinh đẩu chuyển vị, tất cả đều xảy ra biến hóa. Xem trêи mệnh bàn thì thần thạch xác thực chưa hề được mở ra nhưng trêи thực tế sức mạnh của thần thạch đã vì lý do nào đó mà tiêu giảm.”

A Na Nhĩ quá sợ hãi: “Ai đã động qua tảng đá này?”

Vu bà giương mắt quan sát nàng trầm giọng hồi đáp: “Hồi bẩm công chúa, nếu như mục tiêu mệnh bàn cải biến không có quan hệ gì với ngài, như vậy chuyện đã xảy ra trước sau cải biến, biến hóa hẳn là không lớn.”

A Na Nhĩ nhíu mày: “Có ý gì?”

Vu bà lại nhìn nàng một cái, không dám nói tiếp.

A Na Nhĩ ánh mắt sáng lên: “Ngươi là nói, tảng đá này ở kiếp trước là bản thân ta đã mở ra?”

Vu bà gật đầu cam chịu.

A Na Nhĩ giật mình lui về phía sau một bước, nghiêng đầu lăng lăng nhìn về phía nguyên thạch, chợt cả giận nói: “Điều này sao có thể! Nếu như kiếp trước ta đã ước nguyện, muốn Giang Trầm Nguyệt lấy ta làm thê tử, lúc này tại sao ta vẫn còn ở quận chúa phủ!”

Vu bà nói quanh co chốc lát, hồi đáp: “Ước nguyện ban đầu của Công chúa, chưa hẳn đã giống như hiện tai.”

” Điều này sao có thể!” A Na Nhĩ hung tợn nhìn nàng: “Ta đời này không có tâm nguyện thứ hai!”

Cận vệ trêи mái nhà hai mặt nhìn nhau, mấy người trong nháy mắt xuất kϊƈɦ như thiểm điện, chế phục mấy hộ vệ Đột Quyết trong viện, đem vu bà cùng A Na Nhĩ áp giải vào cung tiện thể bưng khối nguyên thạch trêи tế đàn về.

Người chứng vật chứng được mang đến trước mắt, Cố Sanh vừa mừng vừa sợ, nhìn về phía vu bà đã gặp qua trong mộng, còn có tảng đá toả ra màu son, trong lòng kiên định.

Giang Trầm Nguyệt cả kinh không nhẹ, liếc nhìn thư đồng ngốc khó có được lúc liệu sự như thần, nâng tay niết khuôn mặt của nàng: “A Sanh là một tiểu vu bà.”

Cố Sanh bĩu môi, dùng thân khuê nữ uy hϊế͙p͙ tiểu nhân tra: “Bệ hạ người xem đi! Vi thần nói như thế nào, ngài còn chậm trễ không chừng sẽ không thấy được Liên Nhi nữa!”

Tiểu nhân tra lãnh úc gật đầu tán thành, không ngờ vừa mới giả nghiêm túc liền bật cười, vui đùa nói: “Hậu quả này, nghe qua cũng không phải rất nghiêm trọng a!”

” Bệ hạ!” Cố Sanh nổi trận lôi đình: “Ngay cả thần thϊế͙p͙ ngài cũng không muốn gặp nữa!”

Tiểu nhân tra lúc này mới thu liễm vui đùa, nghiêm trang dự định hạ lệnh điều tra, Cố Sanh vội vàng ngăn cản: “Bệ hạ, chuyện này trước giao cho vi thần thẩm vấn, vi thần đã gặp qua khối đá đó, biết một chút nội tình, điều tra sẽ thuận lợi hơn so với Tông Nhân Phủ.”

* * * * * * * * * * *

Cố Sanh đem vu bà cùng A Na Nhĩ ngăn ở ngăn phòng riêng, thẩm vấn từng người, bắt đầu từ vu bà.

Cố Sanh mặt lạnh đứng trước mặt vu bà, huấn luyện uy nghi mấy tháng qua phát huy công dụng, khóe miệng xụ xuống, cả người tản ra khí thế sắc bén, bất động thanh sắc lạnh giọng mở miệng: “Các ngươi là muốn chú chết bản cung?”

Trước tiên là chụp mũ tử tội, không sợ vu bà không vì giữ mạng mà cung khai.

” Không! Không phải! Hoàng hậu nương nương! thần thạch của Tây Vương Mẫu là thánh thạch, không thể đả thương người, chỉ có thể độ người tránh khỏi kiếp nạn! Lão nô vạn vạn không có tâm tư thương tổn nương nương!”

Quả nhiên, vu bà nhất thời rối loạn.

Cố Sanh đạm nhạt cười một tiếng, xoay người ngồi trêи ghế quý phi, nâng chung trà lên: “Vậy, là Tây Cương công chúa của các ngươi muốn thay thế bản cung, ngồi trêи phượng y?”

Nhìn thấy vu bà lắp bắp cúi đầu không đáp lời, Cố Sanh lớn tiếng quát: “Nói!”

Vu bà dập đầu “bộp bộp”: “Nương nương minh giám, công chúa là quá mức ngưỡng mộ thánh thượng, đánh mất lý trí nên mới làm ra việc hồ đồ!

Tây Vương Mẫu thần thạch hôm nay đã mất đi sức mạnh, việc hôm nay cho dù nương nương không phát hiện cũng sẽ không tạo thành bất luận hậu quả gì!”

” Nếu như là thần thạch vì sao lại vô duyên vô cớ mất đi sức mạnh, ngươi là muốn khiến bản cung lơ là?”

” Thực sự đã mất đi sức mạnh! Lão nô nếu như không đoán sai thì thần thạch đã được công chúa phát động qua một lần, một khi Càn Khôn xoay chuyển, thần thạch chí ít phải mất bảy trăm năm mới có thể khôi phục thần lực!”

Thì ra tảng đá kia đã phế đi rồi, Cố Sanh thở dài một hơi.

Nàng đã đoán trước nàng trọng sinh tất nhiên có liên quan đến việc kiếp trước A Na Nhĩ mở ra thần thạch.

Nhưng vì sao kiếp này, chỉ có một mình nàng mang theo ký ức của kiếp trước?

Nàng không dám tùy tiện hỏi vu bà, chỉ đành uyển chuyển hỏi: “Ngươi nói, tảng đá kia không thể hại người, chỉ có thể độ người, hơn nữa có thể khiến Càn Khôn xoay chuyển?”

” Đúng vậy, nương nương.”

” Vì sao kiếp trước A Na Nhĩ lại mở thần thạch?”

” Lão nô không thể nào biết được.”

” Lừa gạt bản cung, đối với ngươi không có lợi ích gì, đối với A Na Nhĩ càng không có lợi.”

Vu bà chần chờ mở miệng: “Lão nô không dám, chuyện đã xảy ra trước khi mệnh bàn cải biến, chỉ có hàm tiếp mệnh cách mới có thể biết được.”

Trong lòng Cố Sanh cả kinh, cái gọi là hàm tiếp mệnh cách có lẽ chính là nàng: “Cái gì là hàm tiếp mệnh cách?”

” Chính là người vì thực hiện tâm nguyện của công chúa, mà được thần thạch chuyển mệnh.”

” Nói bậy!”

Cố Sanh nhíu mày, làm sao sẽ là tâm nguyện của công chúa?

Kiếp trước A Na Nhĩ cùng nàng cũng không hề quen biết, làm sao có thể ước nguyện nàng cùng Giang Trầm Nguyệt yêu nhau?

Căn cứ chờ mong, đố kị cùng tuyệt vọng trong mộng, Cố Sanh suy đoán khả năng lớn nhất là A Na Nhĩ không chịu nổi tính phong lưu của Cửu Điện Hạ kiếp trước, lúc này mới ước nguyện Giang Trầm Nguyệt toàn tâm toàn ý đối với nàng ấy.

Nhưng nàng ấy vì sao sẽ biến thành nàng?

Cố Sanh nhìn ra được lão vu bà còn cất giấu bí mật, nóng lòng muốn biết, chỉ đành mở miệng nói: “Nếu như ngươi bị chuyển cho Tông Nhân Phủ thẩm vấn, có còn mạng trở ra hay không cũng không thể nói chắc.”

Vu bà lập tức cúi người dập đầu: “Cầu Hoàng hậu nương nương khai ân, lão nô biết nhất định sẽ nói.”

” Vậy nói cho ta biết, kiếp trước A Na Nhĩ rốt cục đã ước nguyện điều gì.”

Vu bà trầm mặc một lúc lâu, đè thấp giọng nói: “Xin nương nương hứa trước sẽ tha tội cho công chúa và lão nô.”

Gật đầu gật đầu: “Chỉ cần ngươi thành thực nói ra, ta đáp ứng ngươi.”

“Ta có thể nói nhưng nương nương sợ rằng không hy vọng sự tình bị tiết lộ.”

Trong lòng Cố Sanh căng thẳng, trêи dưới quan sát lão bà bà khô gầy, thầm nghĩ nàng ta cũng không đến mức có can đảm thương tổn nàng, liền phân phó mọi người ra ngoài, chờ ở ngoài cửa.

Vu bà vẫn quỳ ở tại chỗ, chờ mọi người ra ngoài, nàng mới trầm giọng mở miệng: “Thứ lão nô nói thẳng, nương nương hẳn là người hàm tiếp mệnh cách được chuyển mệnh đi?”

Cố Sanh theo bản năng muốn phủ nhận nhưng do dự chốc lát, nếu không thẳng thắn thành khẩn tương đối, vu bà cũng không có cách nào khác phát huy công dụng.

Trầm mặc giây lát nàng lạnh lùng nói: “Dám truyền ra ngoài, ngươi sẽ không sống được.”

Vu bà gật đầu nói: “Lão nô không dám, chỉ là muốn mời nương nương phối hợp. Lão nô có thể từ trong giấc mộng của ngài, dẫn nhập đến thời điểm thạch mở ra tiếp nhận ước nguyện.”

Cố Sanh nhíu mày: “Ngươi bảo ta ngủ ngay trước mặt ngươi?”

Vu bà: “Mộng cảnh chỉ có ngài có thể thấy được, nếu như ngài lo lắng, trong quá trình dẫn dắt có thể phái người tùy thời giám sát lão nô. Ngài là Hoàng Hậu của Đại Hạ, nhận được thánh sủng , nếu có chút sơ xuất nào, không chỉ lão nô không gánh nổi mà cả Tây Cương đều sẽ gặp tai họa. Công chúa chỉ là nhất thời tâm tính hài tử, đem thần thạch cùng lão nô dời đến kinh thành, hôm nay thần thạch đã mở không thể nào vãn hồi, lão nô tuyệt không dám phiêu lưu.”

Cố Sanh đáp ứng rồi.

Nàng phải biết kiếp trước A Na Nhĩ rốt cục có nguyện vọng gì, để tránh tương lai của nàng bởi vì vậy mà gặp chuyện xấu.

Nhưng nàng lo lắng đối với vu bà này.

Tính mệnh quan trọng, giao cho thị nữ nàng lo lắng, giao cho thị vệ cũng lo lắng.

Cố Sanh nằm trêи giường cuối cùng quyết định rất dũng cảm, nàng mời đương kim hoàng thượng đến bên giường, làm hộ vệ cho nàng.

Bị đôi thiển đồng tràn đầy nghi hoặc cùng cảnh giác của siêu phẩm hoàng tước nhìn chằm chằm, vu bà thầm nghĩ thực sự là thấy quỷ rồi, Hoàng Hậu này rốt cục được sủng ái bao nhiêu…

Cũng may dẫn mộng không nguy hiểm, chỉ là dẫn dắt mộng cảnh mà thôi.

Bởi vì bị nhìn chằm chằm nên khẩn trương, vu bà run rẩy lập lại ba lần, rốt cục cũng dẫn Hoàng Hậu nhập mộng.

* * * * * *

Cố Sanh đứng trong mưa to, đại điện trước mắt nhìn rất quen mắt, bốn phía đều treo bạch sắc tơ lụa bị mưa xối ướt đẫm.

Đầu óc có chút hỗn độn, bản năng thân thể đi về phía trước, đẩy ra cửa điện, trong điện ánh đèn hôn ám, âm lãnh ẩm ướt.

Cố Sanh đi bước một về phía trước, rốt cục đi đến đầu cùng của đại điện, ngạc nhiên nhìn thấy một cổ quan tài đặt giữa điện.

Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng khóc nghẹn ngào, khiến nàng không hiểu sao cảm thấy đau lòng mà bật khóc.

Theo tiếng khóc nhìn lại, một thân ảnh cuộn người bên cạnh quan tài, một tay bưng đôi mắt nghẹn ngào lặp lại: “Nhi thần vô năng….. Nhi thần vô năng….”

“Điện hạ? Điện hạ!” Cố Sanh nhận ra của tiều tụy kia, vội vàng muốn tiến lên trấn an, nhưng hình ảnh trước mắt lại dần dần ảm đạm đi.

Một khắc trước khi hoàn toàn rơi vào hắc ám, nàng nhìn thấy Giang Trầm Nguyệt cuộn người bên quan tài buông tay xuống, lộ ra đôi mắt sưng đỏ, đứng dậy vuốt ve quan tài, thần sắc lộ vẻ tuyệt vọng nàng chưa bao giờ gặp qua.

Đó là… Quan tài của Vưu Quý Phi?

Hình ảnh kế tiếp xoay chuyển rất nhanh, mỗi một hình ảnh trước mắt đều là Giang Trầm Nguyệt chìm trong ân hận tinh thần sa sút.

Ân hận cùng đau xót dường như hết ngày này qua ngày khác, vĩnh viễn không thể kết thúc.

Mộng đến cuối, Cố Sanh thấy A Na Nhĩ đứng trước tế đàn, mặt không biểu tình mở miệng nói với vu bà: “Ta muốn quý phi nương nương sống lại, để bệ hạ không còn áy náy nữa.”

Trước khi Vu bà thi triển, ngẩng đầu, đôi mắt khàn đục nhìn về phía A Na Nhĩ: “Hoàng hậu nương nương, một khi mệnh bàn xoay chuyển, ngài cũng sẽ bị liên lụy.”

“Mặc kệ, chỉ cần Vưu Quý Phi trở về, ta còn ở bên cạnh bệ hạ là được rồi.”

Vu bà chần chờ hồi lâu vẫn là nhắc nhở: “Nương nương, ngài chưa hẳn có thể ở lại bên cạnh bệ hạ.”

A Na Nhĩ nhất thời tràn đầy lửa giận, tiến lên lật đổ tế phẩm trêи tế đàn, rít gào nói: “Không được! Vậy không làm nữa!”

Xoay người chạy ra ngoài, chạy rất xa, rồi A Na Nhĩ bỗng nhiên dừng lại, trong đầu hiện lên thần sắc bi thương của Giang Trầm Nguyệt.

Chân nặng như đổ chì, cũng nhấc không lên nữa, hồi lâu A Na Nhĩ xoay người, cứng nhắc trở về, nước mắt điên cuồn rơi xuống.

Trở lại tế đàn, nâng tay áo lau nước mũi cùng nước mắt, khom người nhặt tế phẩm đặt lại trêи bàn, run giọng nghẹn ngào: “Bảo ngươi làm…thì làm đi, nói nhiều lời vô ích như vậy làm gì?

Bệ hạ sẽ không… Sẽ không bỏ rơi ta, thê tử tốt như vậy, đi nơi nào tìm?”

Đôi mắt của nàng bị nước mắt làm nhòe đi, nàng quay đầu không dám nhìn vu bà: “Bắt đầu đi….”

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154
155 Chương 155
156 Chương 156
157 Chương 157
158 Chương 158
159 Chương 159
160 Chương 160
161 Chương 161
162 Chương 162
163 Chương 163
164 Chương 164
165 Chương 165: Phiên Ngoại 1
166 Chương 166: Phiên Ngoại 2
167 Chương 167: Phiên Ngoại 3
168 Chương 168: Phiên ngoại 4
169 Chương 169: Phiên Ngoại 5
Chapter

Updated 169 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154
155
Chương 155
156
Chương 156
157
Chương 157
158
Chương 158
159
Chương 159
160
Chương 160
161
Chương 161
162
Chương 162
163
Chương 163
164
Chương 164
165
Chương 165: Phiên Ngoại 1
166
Chương 166: Phiên Ngoại 2
167
Chương 167: Phiên Ngoại 3
168
Chương 168: Phiên ngoại 4
169
Chương 169: Phiên Ngoại 5