Chương 166: Du y, ngươi nói có tin vui?

“Hai đứa bé kia chưa chết, nương nương, vẫn là câu nói kia, ngài tự giải quyết cho tốt.”

Mạc Nữ nói xong lời
này rồi hoàn toàn biến mất trong tầm mắt Lũng Niệm Từ.
Lũng Niệm Từ đối với hai đứa bé kia
không có bất kỳ áy náy gì, những chuyện táng tận thiên lương trên đời
này bà đều đã làm, nghe Mạc Nữ nói vậy, bà cũng chỉ cười mấy tiếng sau
đó đi tới giường tre trong góc nằm ngủ.
Ngày tiếp theo, vừa qua canh năm, ngay
khi lò hương vừa tàn, Đông Phương Tuấn Lạc đã một đêm không ngủ, hắn gọi Khánh Hỉ vào giúp hắn thay long bào rồi lập tức lên triều.
Cuộc sống cứ như vậy, cứ qua đi mà
không có bất cứ thay đổi nào.

Đông Phương Tuấn Lạc vừa nhận được tin mà
ẩn vệ của Bích Liễu cung truyền tới, Bích Liễu cung bị náo loạn đến mức
gà chó không yên đã là ngày thứ bảy.

Tối nay một cây kiếm đào mộc bị găm lên cửa Bích Liễu cung, khoảng canh tư cùng ngày xuất hiện kỳ cảnh bách quỷ dạ hành, mỗi lần Khanh Bật Liễu muốn ngủ sẽ vang lên những tiếng không phải của
người cũng chẳng phải của quỷ, khi nàng giận dữ giơ kiếm chửi mắng sẽ bị một chậu máu chó từ trên trần dội xuống.(Kiếm đào mộc: kiếm để trừ ma, bách quỷ dạ hành kiểu như cả trăm loại quỷ đi tuần)Mỗi ngày Đông Phương Tuấn Lạc đều nghe
những chuyện dường như không liên quan gì đến quốc gia đại sự này, sau
đó vẻ mặt bất tri bất giác sẽ dịu dàng hơn, thỉnh thoảng còn nhoẻn miệng cười.

Khắp hậu cung bắt đầu truyền tai nhau những chuyện ma quái, mà
địa điểm đều tập trung vào Bích Liễu cung.

Cứ cách hai ba ngày, Đông
Phương Tuấn Lạc lại phải tới Bích Liễu cung an ủi mọi chuyện lắng xuống, sau đó vờ như mắng chửi nhóm thị vệ mấy tiếng, cấm vệ quân cứ thay đi
đổi lại mãi nhưng Khanh Bật Liễu vẫn bị hành hạ đến mức không muốn sống
nữa.
Một ngày nọ, Khanh Bật Liễu khó chịu
nằm trên giường mềm, một cái khăn ướt đắp trên trán, ma ma cầm quạt lông nhẹ nhàng quạt cho nàng.
“Nương nương, nhân lúc trời còn chưa
tối, người mau ngủ một chút đi.”

Ai cũng biết mấy ngày qua Khanh Bật
Liễu thậm chí ngủ không ngon, thời điểm yên ổn duy nhất chỉ có ban ngày.
“Những tên đó điều tra ra chưa? Nuôi
nhiều người như vậy chẳng lẽ một cái bóng cũng không tra ra?”

Khanh Bật
Liễu đau khổ nói, ngọc nhan vô song cũng đã khô vàng mất vài phần, giống như quả cà bị trải qua sương đêm.
“Không phải không tra ra… Mà là…”

“Mà là cái gì?”

“Mà là… Căn bản không bắt được người, không cách nào rat ay a…”

Ma ma kia vẻ mặt ngập ngừng.
“Ngươi nói xem khắp Đông Ly quốc có bao nhiêu người có khả năm làm như vậy? Ta nuôi các ngươi còn không bằng
nuôi chó, chó còn biết vị trí mà đi, còn các ngươi ngay cả một chuyện
cũng làm không xong, ta nuôi các người thật vô dụng.”

Khanh Bật Liễu lấy tay che mắt, toàn thân bực bội không chịu nổi.
Ma ma kia quỳ xuống: “Nương nương, đối phương quả thật là năng lực bất phàm, hay là… thật sự không phải người?”

“Ngươi nói gì?”

Khanh Bật Liếu hét lên
một tiếng, hất cái khăn che trên trán ra, năm ngón tay tát lên mặt ma
ma: “Trên đời không có quỷ, bổn cung không tin tà đạo!”

Ma ma kia uất ức bò lổm ngổm trên đất,
sau đó từ từ lui ra: “Vâng… Lão nô nhất định sẽ điều tra ra, nhất định
sẽ tra ra manh mối.”

Trong tổng bộ Minh bang, một vị Du y
trên giang hồ được đón vào, tấm rèm che lại bóng dáng Phiêu Tuyết, một
sợi tơ hồng buộc vào tay nàng, một đầu khác trong tay Du y.
“Thế nào?”

Trương Mặc lo lắng hỏi,
“Ai~~”

Du y thở dài một hơi, “Mạch của cô nương không bỉnh thường, giống như… thật giống như…”

Ánh mắt Du y hướng lên trên, nói giống như một lúc lâu, cuối cùng vẫn không biết nói tiếp thế nào.
“Giống như cái gì? Ngươi nói đi a!”

Hiếm khi nào như hôm nay, Bạch Ngọc yên ổn đứng trong phòng mà không ra ngoài quậy phá.
“Thật giống như… thật giống như… giống như có tin vui?”

Giọng nói Du y nhỏ như muỗi kêu.
“Ngươi nói cái gì?”

Bạch Ngọc nghe xong, trong lòng thấy cực kì khó chịu, chỉ muốn đạp qua một cước.
“Bạch Ngọc, đừng náo loạn, hắn vừa nói cái gì?”

Giọng nói Du y quá nhỏ, Trương Mặc cũng không nghe ra hắn nói cái gì.
Vẻ mặt Bạch Ngọc không vui: “Quan tâm
lời hắn nói làm gì? Ngươi nhìn cái bộ dáng lấm la lấm lét kia xem, chỗ
nào có thể nhìn ra là người sẽ chữa được cho bang chủ? Mau đi ra, mau đi ra.”

Nàng làm bộ như muốn đuổi Du y ra ngay lập tức.
Mấy ngày nay Phiêu Tuyết đều bị các
nàng náo loạn đến không chịu nổi, mỗi ngày Trương Mặc đều đưa đến rất
nhiều lang trung, ngay cả đại đệ tử của Thần y cốc từ ngàn dặm xa xôi
cũng bị hắn trói tới, thật sự không nhìn ra một kẻ thư sinh như Trương
Mặc khi làm việc cũng độc ác đến mức làm người ta muốn lọt tròng.

Hắn
ngay cả gà cũng không chịu giết mà lại động đao động thương trói cả
người của Thần y cốc đưa về Minh bang! Nghĩ đến Phiêu Tuyết lại thấy
buồn cười.

Mặc dù vẫn duy trì được tâm trạng nhưng mối ngày người đến
người đi, ai cũng lắc đầu bỏ đi làm Phiêu Tuyết cũng sẽ khó mà vui lên
được.
Phiêu Tuyết cũng không trông cậy gì vào người tới hôm nay, chỉ muốn xem mạch xong nhanh nhanh, có thể chữa được thì đó chính là đại phúc trời cho.
“Ai~~”

Phiêu Tuyết thở dài một hơi sau rèm, thấy bộ dạng thở hổn hển của Bạch Ngọc, nàng cũng không quan tâm Du y kia đã nói gì.
Bạch Ngọc đạp người kia ra bên ngoài, Trương Mặc vẫn chưa từ bỏ ý định ngăn cản Du y bỏ đi: “Trở lại.”

Du y lại loạng choạng đi vào, đã bất
ngờ bị người ta “mời”

tới đây còn bị người ta hành hạ, hai chân hắn run
run hỏi: “Công, công tử… còn, còn việc gì sao?”

Trương Mặc nhìn dáng vẻ này của Du y, thật sự vừa tức giận vừa buồn cười: “Kết quả xem mạch vừa rồi thế nào?”

Đôi môi Du y kia run lên, không biết có nên nói hay không? Liếc qua bộ dạng hung thần ác sát của Bạch Ngọc, cảm thấy cực kỳ rối rắm.
“Vị cô nương kia… Giống như, giống như… không bình thường… Mạch, mạch quá yếu… Hình như là có tin vui… Thật
giống như, giống như… chỉ giống như thôi.”

“Cái gì? Ngươi nói có tin vui?”

Trương
Mặc quát to một tiếng, trong khoảnh khắc nghe thấy lời nói kia, đầu óc
hắn như trống rỗng.
“Cái gì? Có tin vui?”

Phiêu Tuyết từ
đâu nghe được giọng nói Trương Mặc, đột nhiên hất tay, không cẩn thận
vung tay vào lò hương bên cạnh, hương bên trong còn chưa cháy hết rơi
lên mu bàn tay Phiêu Tuyết, làm nàng bị thương.

Đau đớn vô cùng chân
thật như vậy nói cho nàng biết nàng không nằm mơ.

Lang trung nói nàng có tin vui?
Hài tử, có hải tử của mình rồi? Nàng thật sự có hải tử của A Li?
Tất cả chuyện này có phải sự thật hay không? Nàng thật sự có hài tử?
Phiêu Tuyết không biết giải thích tâm
trạng lúc nào như thế nào, phức tạp, vui sướng, kích động, đột nhiên
nước mắt chảy ra, ngay cả chính mình cũng không biết mình vì sao mà
khóc, vì sao lại yếu ớt như vậy? Tin tức chưa biết thật giả này lại có
thể làm cho nàng nhảy nhót trong lòng?
Phiêu Tuyết men theo ánh sáng lảo đảo
đi tới, lo lắng hỏi: “Trương Mặc! Trương Mặc! Ta có hài tử? Ta thật sự
có hải tử? Mau, mau nói cho ta biết! ta thật sự có hài tử?”

Chapter
1 Chương 1: Gả cho tối thượng
2 Chương 2: Gợn sóng bất thường
3 Chương 3: Quân chủ Đông Li
4 Chương 4: Đông Li quốc hôn
5 Chương 5: Một đám gian phi
6 Chương 6: Tỷ muội hài hòa
7 Chương 7: Hôn khánh đại điển
8 Chương 8: Cao thủ diễn trò
9 Chương 9: Sắc phong vô danh
10 Chương 10: Dưới đài xem diễn
11 Chương 11: Thảo yếu tỉ ấn
12 Chương 12: Không còn phụ thuộc
13 Chương 13: Thượng quan uyển nhi
14 Chương 14: Trang Chu mộng điệp
15 Chương 15: Truyền chỉ đêm yến
16 Chương 16: Thực là có lệ
17 Chương 17: Đêm yến cung đình [nhất]
18 Chương 18: Đêm yến cung đình [nhị]
19 Chương 19: Đêm yến cung đình [tam]
20 Chương 20: Tranh kì khoe sắc [nhất]
21 Chương 21: Tranh kì khoe sắc [nhị]
22 Chương 22: Lung tung đánh đàn
23 Chương 23: Kết thúc bối rối
24 Chương 24: Tin chết người
25 Chương 25: Hắn thật hắc ám
26 Chương 26: Muốn làm điểm ái muội
27 Chương 27: Nàng làm quân cờ
28 Chương 28: Hồ ly đánh nhau
29 Chương 29: Ván bài phi vị
30 Chương 30: Quan chức tranh chấp
31 Chương 31: Phụng trà [nhất]
32 Chương 32: Phụng trà [nhị]
33 Chương 33: Phụng trà [tam]
34 Chương 34: Chiết hoa chi tội [nhất]
35 Chương 35: Chiết hoa chi tội [nhị]
36 Chương 36: Cứu binh [nhất]
37 Chương 37: Cứu binh [nhị]
38 Chương 38: Tiếng cười quỷ dị
39 Chương 39: Thị vệ thân cận
40 Chương 40: Lạc hồng tai ương
41 Chương 41: Đồng ý đính khế
42 Chương 42: Đừng nghĩ chạy thoát
43 Chương 43: Hắn rời đi
44 Chương 44: Một đêm mây mưa
45 Chương 45: Hoàng cung bí tân
46 Chương 46: Lại là tia nắng ban mai
47 Chương 47: Rắn chuột một ổ
48 Chương 48: Trăm điểu hướng phượng
49 Chương 49: Phượng nướng trăm điểu
50 Chương 50: Ngươi là của ta
51 Chương 51: Huyền cơ diệu ngữ
52 Chương 52: Cấu kết với nhau làm việc xấu
53 Chương 53: Băng Liên nghiệt duyên
54 Chương 54: Châm ngôn trở thành sự thật
55 Chương 55: Thỏa hiệp lẫn nhau (nhất)
56 Chương 56: Thỏa hiệp lẫn nhau (nhị)
57 Chương 57: Lại mặt thăm viếng (nhất)
58 Chương 58: Lại mặt thăm viếng (nhị)
59 Chương 59: Lạc Tuyết trở về nhà
60 Chương 60: Lê mộng Duy Trúc
61 Chương 61: Có phải hắn hay không?
62 Chương 62: Không chịu nổi chuyện cũ
63 Chương 63: Không phải Duy Trúc
64 Chương 64: Yêu nghiệt vs yêu nghiệt
65 Chương 65: Gà trống sinh gà con
66 Chương 66: Gặp quỷ
67 Chương 67: Đảo điên
68 Chương 68: Ngả bài
69 Chương 69: Đi theo ta
70 Chương 70: Một màn kinh người
71 Chương 71: Tin tức của Minh bang
72 Chương 72: Câu lan ca diễn
73 Chương 73: Mật đạo xuất khẩu
74 Chương 74: Kẻ địch ở tám hướng
75 Chương 75: Trả thù tới
76 Chương 76: Ai cho ai hứa hẹn
77 Chương 77: Thế cục hỗn loạn ở sòng bạc
78 Chương 78: Sóng ngầm mãnh liệt
79 Chương 79: Quyết đấu chính diện
80 Chương 80: Cãi nhau
81 Chương 81: Duy nữ tử nan dưỡng dã
82 Chương 82: Phu thê đồng tâm
83 Chương 83: Hoàng Thượng và quý phi
84 Chương 84: Tông Nhân phủ
85 Chương 85: Tru di cửu tộc
86 Chương 86: Thanh danh của Phi Sương
87 Chương 87: Hạ sính (sính ~ lễ cưới)
88 Chương 88: Mặc Ngọc công tử
89 Chương 89: Ầm ĩ
90 Chương 90: Bị cắn ngược lại một cái
91 Chương 91: Hồi cung được không?
92 Chương 92: Lũng phi mang thai
93 Chương 93: Tiểu Lạc thật đáng thương
94 Chương 94: Y Lan hí phường bị thiêu hủy
95 Chương 95: Miếu thành hoàng
96 Chương 96: Lịch sự tao nhã năm xưa
97 Chương 97: Gặp – lại như không quen biết
98 Chương 98: Phát hiện nhu tình của hắn
99 Chương 99: Xem ta đùa giỡn ngươi như thế nào no.1
100 Chương 100: Để ngươi hiểu ta no.2
101 Chương 101: Hồi cung
102 Chương 102: Ngăn đón ngự giá no.4
103 Chương 103: Đưa nàng tới Trai Nguyệt Cung
104 Chương 104: Cãi nhau ầm ĩ thú vị
105 Chương 105: Lan Tịch Cung tối như mực
106 Chương 106: Chúng ta sinh đứa nhỏ đi
107 Chương 107: A Li, chúng ta sinh một đứa
108 Chương 108: Ngươi là hạnh phúc lớn của ta
109 Chương 109: Một đêm
110 Chương 110: Xuân trà Long Tĩnh
111 Chương 111: Minh chủ thương bang là ai
112 Chương 112: Thật ra ta không muốn biết
113 Chương 113: Hôn sự đã thành định cục
114 Chương 114: Đúng hạn tiến hành hôn sự
115 Chương 115: Trong lòng ngươi vẫn còn hắn
116 Chương 116: Bắt đầu không tín nhiệm
117 Chương 117: Khanh bật liễu
118 Chương 118: Đập đàn
119 Chương 119: Có thể không yêu ngươi hay không
120 Chương 120: Bối cảnh ở Trai Nguyệt cung
121 Chương 121: Dụng ý chân chính
122 Chương 122: Thương tâm thì ca hát
123 Chương 123: Không dễ dàng như vậy
124 Chương 124: Xin ngươi mau rời đi
125 Chương 125: Tảng đá ném chết ngươi
126 Chương 126: Hồi cung cảnh tỉnh
127 Chương 127: Thỉnh chỉ lãnh cung
128 Chương 128: Ai đưa dược
129 Chương 129: Thật sự vào lãnh cung
130 Chương 130: Bị phế không chỉ một người
131 Chương 131: Nam cung hàm ngư
132 Chương 132: Lại gặp Tùy Nghị
133 Chương 133: Câu chuyện kinh khủng của Trúc Uyển
134 Chương 134: Đoán được thân phận của ngươi
135 Chương 135: Đi thăm Lũng Tịch Ngọc
136 Chương 136: Thì ra là Nguyệt Nô
137 Chương 137: Tình cảnh rối loạn này
138 Chương 138: Yêu giống như vỏ ốc, càng kéo càng nặng
139 Chương 139: Ấn tượng lúc đầu
140 Chương 140: Ác mộng kinh khủng
141 Chương 141: Khách không mời mà đến
142 Chương 142: Cái gọi là tỷ muội đoàn tụ
143 Chương 143: Muốn ngươi lúng túng
144 Chương 144: Ăn miếng trả miếng
145 Chương 145: Giấu giếm
146 Chương 146: Gặp Tử quý phi
147 Chương 147: Mẹ chồng nàng dâu nói chuyện
148 Chương 148: Những bí mật chưa từng biết
149 Chương 149: Dẫn nàng đi nhìn mặt trời mọc
150 Chương 150: Ác mộng một lần nữa
151 Chương 151: Giây phút hạnh phúc nhất
152 Chương 152: Phát bệnh
153 Chương 153: Trả sâm
154 Chương 154: Mưa gió liên miên tiễn người đi xa
155 Chương 155: Lần đầu tiên rời đi
156 Chương 156: Không có cách chữa
157 Chương 157: Lũng Tịch Ngọc bị chết cháy
158 Chương 158: Loạn cuộc, kiếp nạn của thâm cung
159 Chương 159: Hắn rất bình tĩnh
160 Chương 160: Bình tĩnh mới là có vấn đề
161 Chương 161: Phân tích thế cục
162 Chương 162: Mật hàm
163 Chương 163: Chim sẽ muốn tạo phản
164 Chương 164: Khanh Bật Liễu bị ám sát
165 Chương 165: Ta không có hài tử
166 Chương 166: Du y, ngươi nói có tin vui?
167 Chương 167: Lại chẩn đoán, không có hỉ mạch
168 Chương 168: Ta chỉ là muốn một đứa trẻ
169 Chương 169: Đây không phải hoa, đây là tâm
170 Chương 170: Ta rất nhớ hắn
171 Chương 171: Duy Trúc ở Quang Lộc Tự
172 Chương 172: Chuyện đến hồi kết thúc
173 Chương 173: Khống chế, quẫn thú tranh đấu
174 Chương 174: Cái chết của Khanh Bật Liễu
175 Chương 175: Cao tăng không cứu
176 Chương 176: Đem đôi mắt của ta cho nàng (nhất)
177 Chương 177: Đem đôi mắt ta cho nàng (nhị)
178 Chương 178: Ánh sáng trở lại (nhất)
179 Chương 179: Ánh sáng trở lại (nhị)
180 Chương 180: Hoa mộng tan cuộc
181 Chương 181: Ta đã trở về
182 Chương 182: Không cho đi nữa
183 Chương 183: Phong Hậu? Trở về rồi tính
184 Chương 184: Cuộc sống 囧囧 sau khi trở về
185 Chương 185: Phiên ngoại: Hai đứa nhỏ nhà Đông Phương
Chapter

Updated 185 Episodes

1
Chương 1: Gả cho tối thượng
2
Chương 2: Gợn sóng bất thường
3
Chương 3: Quân chủ Đông Li
4
Chương 4: Đông Li quốc hôn
5
Chương 5: Một đám gian phi
6
Chương 6: Tỷ muội hài hòa
7
Chương 7: Hôn khánh đại điển
8
Chương 8: Cao thủ diễn trò
9
Chương 9: Sắc phong vô danh
10
Chương 10: Dưới đài xem diễn
11
Chương 11: Thảo yếu tỉ ấn
12
Chương 12: Không còn phụ thuộc
13
Chương 13: Thượng quan uyển nhi
14
Chương 14: Trang Chu mộng điệp
15
Chương 15: Truyền chỉ đêm yến
16
Chương 16: Thực là có lệ
17
Chương 17: Đêm yến cung đình [nhất]
18
Chương 18: Đêm yến cung đình [nhị]
19
Chương 19: Đêm yến cung đình [tam]
20
Chương 20: Tranh kì khoe sắc [nhất]
21
Chương 21: Tranh kì khoe sắc [nhị]
22
Chương 22: Lung tung đánh đàn
23
Chương 23: Kết thúc bối rối
24
Chương 24: Tin chết người
25
Chương 25: Hắn thật hắc ám
26
Chương 26: Muốn làm điểm ái muội
27
Chương 27: Nàng làm quân cờ
28
Chương 28: Hồ ly đánh nhau
29
Chương 29: Ván bài phi vị
30
Chương 30: Quan chức tranh chấp
31
Chương 31: Phụng trà [nhất]
32
Chương 32: Phụng trà [nhị]
33
Chương 33: Phụng trà [tam]
34
Chương 34: Chiết hoa chi tội [nhất]
35
Chương 35: Chiết hoa chi tội [nhị]
36
Chương 36: Cứu binh [nhất]
37
Chương 37: Cứu binh [nhị]
38
Chương 38: Tiếng cười quỷ dị
39
Chương 39: Thị vệ thân cận
40
Chương 40: Lạc hồng tai ương
41
Chương 41: Đồng ý đính khế
42
Chương 42: Đừng nghĩ chạy thoát
43
Chương 43: Hắn rời đi
44
Chương 44: Một đêm mây mưa
45
Chương 45: Hoàng cung bí tân
46
Chương 46: Lại là tia nắng ban mai
47
Chương 47: Rắn chuột một ổ
48
Chương 48: Trăm điểu hướng phượng
49
Chương 49: Phượng nướng trăm điểu
50
Chương 50: Ngươi là của ta
51
Chương 51: Huyền cơ diệu ngữ
52
Chương 52: Cấu kết với nhau làm việc xấu
53
Chương 53: Băng Liên nghiệt duyên
54
Chương 54: Châm ngôn trở thành sự thật
55
Chương 55: Thỏa hiệp lẫn nhau (nhất)
56
Chương 56: Thỏa hiệp lẫn nhau (nhị)
57
Chương 57: Lại mặt thăm viếng (nhất)
58
Chương 58: Lại mặt thăm viếng (nhị)
59
Chương 59: Lạc Tuyết trở về nhà
60
Chương 60: Lê mộng Duy Trúc
61
Chương 61: Có phải hắn hay không?
62
Chương 62: Không chịu nổi chuyện cũ
63
Chương 63: Không phải Duy Trúc
64
Chương 64: Yêu nghiệt vs yêu nghiệt
65
Chương 65: Gà trống sinh gà con
66
Chương 66: Gặp quỷ
67
Chương 67: Đảo điên
68
Chương 68: Ngả bài
69
Chương 69: Đi theo ta
70
Chương 70: Một màn kinh người
71
Chương 71: Tin tức của Minh bang
72
Chương 72: Câu lan ca diễn
73
Chương 73: Mật đạo xuất khẩu
74
Chương 74: Kẻ địch ở tám hướng
75
Chương 75: Trả thù tới
76
Chương 76: Ai cho ai hứa hẹn
77
Chương 77: Thế cục hỗn loạn ở sòng bạc
78
Chương 78: Sóng ngầm mãnh liệt
79
Chương 79: Quyết đấu chính diện
80
Chương 80: Cãi nhau
81
Chương 81: Duy nữ tử nan dưỡng dã
82
Chương 82: Phu thê đồng tâm
83
Chương 83: Hoàng Thượng và quý phi
84
Chương 84: Tông Nhân phủ
85
Chương 85: Tru di cửu tộc
86
Chương 86: Thanh danh của Phi Sương
87
Chương 87: Hạ sính (sính ~ lễ cưới)
88
Chương 88: Mặc Ngọc công tử
89
Chương 89: Ầm ĩ
90
Chương 90: Bị cắn ngược lại một cái
91
Chương 91: Hồi cung được không?
92
Chương 92: Lũng phi mang thai
93
Chương 93: Tiểu Lạc thật đáng thương
94
Chương 94: Y Lan hí phường bị thiêu hủy
95
Chương 95: Miếu thành hoàng
96
Chương 96: Lịch sự tao nhã năm xưa
97
Chương 97: Gặp – lại như không quen biết
98
Chương 98: Phát hiện nhu tình của hắn
99
Chương 99: Xem ta đùa giỡn ngươi như thế nào no.1
100
Chương 100: Để ngươi hiểu ta no.2
101
Chương 101: Hồi cung
102
Chương 102: Ngăn đón ngự giá no.4
103
Chương 103: Đưa nàng tới Trai Nguyệt Cung
104
Chương 104: Cãi nhau ầm ĩ thú vị
105
Chương 105: Lan Tịch Cung tối như mực
106
Chương 106: Chúng ta sinh đứa nhỏ đi
107
Chương 107: A Li, chúng ta sinh một đứa
108
Chương 108: Ngươi là hạnh phúc lớn của ta
109
Chương 109: Một đêm
110
Chương 110: Xuân trà Long Tĩnh
111
Chương 111: Minh chủ thương bang là ai
112
Chương 112: Thật ra ta không muốn biết
113
Chương 113: Hôn sự đã thành định cục
114
Chương 114: Đúng hạn tiến hành hôn sự
115
Chương 115: Trong lòng ngươi vẫn còn hắn
116
Chương 116: Bắt đầu không tín nhiệm
117
Chương 117: Khanh bật liễu
118
Chương 118: Đập đàn
119
Chương 119: Có thể không yêu ngươi hay không
120
Chương 120: Bối cảnh ở Trai Nguyệt cung
121
Chương 121: Dụng ý chân chính
122
Chương 122: Thương tâm thì ca hát
123
Chương 123: Không dễ dàng như vậy
124
Chương 124: Xin ngươi mau rời đi
125
Chương 125: Tảng đá ném chết ngươi
126
Chương 126: Hồi cung cảnh tỉnh
127
Chương 127: Thỉnh chỉ lãnh cung
128
Chương 128: Ai đưa dược
129
Chương 129: Thật sự vào lãnh cung
130
Chương 130: Bị phế không chỉ một người
131
Chương 131: Nam cung hàm ngư
132
Chương 132: Lại gặp Tùy Nghị
133
Chương 133: Câu chuyện kinh khủng của Trúc Uyển
134
Chương 134: Đoán được thân phận của ngươi
135
Chương 135: Đi thăm Lũng Tịch Ngọc
136
Chương 136: Thì ra là Nguyệt Nô
137
Chương 137: Tình cảnh rối loạn này
138
Chương 138: Yêu giống như vỏ ốc, càng kéo càng nặng
139
Chương 139: Ấn tượng lúc đầu
140
Chương 140: Ác mộng kinh khủng
141
Chương 141: Khách không mời mà đến
142
Chương 142: Cái gọi là tỷ muội đoàn tụ
143
Chương 143: Muốn ngươi lúng túng
144
Chương 144: Ăn miếng trả miếng
145
Chương 145: Giấu giếm
146
Chương 146: Gặp Tử quý phi
147
Chương 147: Mẹ chồng nàng dâu nói chuyện
148
Chương 148: Những bí mật chưa từng biết
149
Chương 149: Dẫn nàng đi nhìn mặt trời mọc
150
Chương 150: Ác mộng một lần nữa
151
Chương 151: Giây phút hạnh phúc nhất
152
Chương 152: Phát bệnh
153
Chương 153: Trả sâm
154
Chương 154: Mưa gió liên miên tiễn người đi xa
155
Chương 155: Lần đầu tiên rời đi
156
Chương 156: Không có cách chữa
157
Chương 157: Lũng Tịch Ngọc bị chết cháy
158
Chương 158: Loạn cuộc, kiếp nạn của thâm cung
159
Chương 159: Hắn rất bình tĩnh
160
Chương 160: Bình tĩnh mới là có vấn đề
161
Chương 161: Phân tích thế cục
162
Chương 162: Mật hàm
163
Chương 163: Chim sẽ muốn tạo phản
164
Chương 164: Khanh Bật Liễu bị ám sát
165
Chương 165: Ta không có hài tử
166
Chương 166: Du y, ngươi nói có tin vui?
167
Chương 167: Lại chẩn đoán, không có hỉ mạch
168
Chương 168: Ta chỉ là muốn một đứa trẻ
169
Chương 169: Đây không phải hoa, đây là tâm
170
Chương 170: Ta rất nhớ hắn
171
Chương 171: Duy Trúc ở Quang Lộc Tự
172
Chương 172: Chuyện đến hồi kết thúc
173
Chương 173: Khống chế, quẫn thú tranh đấu
174
Chương 174: Cái chết của Khanh Bật Liễu
175
Chương 175: Cao tăng không cứu
176
Chương 176: Đem đôi mắt của ta cho nàng (nhất)
177
Chương 177: Đem đôi mắt ta cho nàng (nhị)
178
Chương 178: Ánh sáng trở lại (nhất)
179
Chương 179: Ánh sáng trở lại (nhị)
180
Chương 180: Hoa mộng tan cuộc
181
Chương 181: Ta đã trở về
182
Chương 182: Không cho đi nữa
183
Chương 183: Phong Hậu? Trở về rồi tính
184
Chương 184: Cuộc sống 囧囧 sau khi trở về
185
Chương 185: Phiên ngoại: Hai đứa nhỏ nhà Đông Phương