Chương 164: Hương Diệp xuất thủ

Hương Diệp thấy sự mê man nơi đáy mắt Hương Nại Nhi, chỉ nói, “Tiêu Cẩm mặc dù đã gây ra chuyện như vậy, nhưng bọn mình dù sao cũng lớn lên cùng nhau, ca ca có chuyện, anh ta nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu, mình nghĩ, ban đầu Ngọc Sanh Hàn cũng nghĩ vậy nên mới quyết định để Tần Khê đi trấn áp trước.”

“Cậu mang phong thư này cùng với ngọc bài này về Ngọc Khê hầu phủ, tìm một người đáng tin đi thông đêm, chuyển đến tay Tiêu Vương gia.”

Hương Nại Nhi nhận lấy miếng ngọc bài kia, hơi an tâm, nhìn Hương Diệp gật đầu nặng nề, “Mình biết rồi!”

“Còn chuyện Lam Điền bị bắt, An Quế đã lén nói cho mình biết, mình nghĩ nếu trộm được Ngọc Vân lệnh trên người Hoàng thượng thì có thể sai Ám Vệ của Ngọc Sanh Hàn giúp cậu tìm người!”

“Trộm?” Hương Nại Nhi hơi giật thót, “Vậy chẳng phải nguy hiểm lắm sao? Với lại đám Ám Vệ đó không phải chỉ nghe lệnh trực tiếp từ Hoàng Đế sao.”

“Cậu yên tâm, người của Ám Vệ cũng biết mình, nếu như mình ra mặt, thay Hoàng thượng ra lệnh, bọn họ nhất định sẽ tuân theo.” Hương Diệp thản nhiên nói, thật ra thì từ sau đêm bị đuổi về lãnh cung đó, cô vẫn luôn nghĩ xem làm cách nào mới giao được thư cho Tiêu Cẩm, nếu thuận lợi, không chỉ có thể nhờ hắn giúp một tay tìm được Tần Khê, nói không chừng còn có thể khiến hắn quay đầu, thừa dịp lúc này còn chưa muộn.

Thấy dáng vẻ còn có chút do dự của Hương Nại Nhi, Hương Diệp cười nhẹ nói, “Yên tâm đi, cho dù bị Hoàng thượng phát hiện, cùng lắm là nhốt mình lại lãnh cung, hoặc là trực tiếp phế bỏ mình, không làm gì mình đâu.”

Hương Nại Nhi nghe vậy, nét mặt hơi thả lỏng một chút, ngay sau đó bĩu môi, bất đắc dĩ nói, “Có ai làm Hoàng hậu như cậu không, cả ngày chỉ nghĩ cách cho Hoàng đế phế mình~”

Hương Diệp nhẹ nhàng cười một tiếng, lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng hô, “Hoàng thượng giá lâm~”

Hương Diệp sửng sốt, vội vàng bảo Hương Nại Nhi cất đồ đi.

Ngọc Sanh Hàn bước vào, thấy Hương Nại Nhi, chỉ hơi nhíu mày, nhớ lại lời An Quế nói, cô ta là thê tử chưa qua cửa của Tần Khê? Chẳng trách lại biết Hương Diệp Nhi.

“Tham kiến Hoàng thượng. “ Hương Diệp kéo Hương Nại Nhi hành lễ theo quy củ, Ngọc Sanh Hàn thấy vậy, bước tới, mỉm cười nói, “Hoàng hậu miễn lễ.”

Hương Nại Nhi nghe mà mặt đầy hắc tuyến, tên này cũng bơ cô quá đấy, trong mắt chỉ có một Hoàng hậu thôi sao?

Xem ra Tần Khê bảo Ngọc Sanh Hàn trước đây cùng Ngọc Tiêu Cẩm tranh giành Hương Diệp là thật, hay đấy, sao chẳng có ai thích cô vậy?

Ngọc Sanh Hàn liếc mắt nhìn hai người, lại nhìn mấy bình rượu gạo chưa được động tới trên bàn, khẽ cau mày, “Đám cung nhân này, cứ thế mà để ở đây như vậy!”

Hương Diệp thấy hắn định quay đầu trách cứ hạ nhân, vội nói, “Hoàng thượng, rượu này là nô tì sai người để đó, vừa vặn có Hương Nại Nhi đến thắm, đang muốn cùng Hương Nại Nhi uống chút rượu cho bớt phiền muộn.”

“Phiền muộn? Hương Diệp Nhi sao vậy?” Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, lập tức kéo tay Hương Diệp hỏi cặn kẽ, cánh tay Hương Diệp nhất thời cứng đờ, quên phải mở miệng, cũng may Hương Nại Nhi nhanh trí, cố ý thở dài nói, “Còn không phải là vì chuyện của Hầu gia, vừa nãy tiểu nữ và Hoàng hậu nương nương nói đến chuyện Hầu gia giờ này vẫn không rõ sống chết, nương nương lo lắng cho ca ca, Hoàng thượng người lại trì hoãn không xuất chỉ phái quân đi hỗ trợ, nương nương cũng chỉ có thể tự mình phiền muộn.”

Hương Nại Nhi nói xong, lựa góc độ mà Ngọc Sanh Hàn không nhìn thấy khẽ nháy mắt mấy cái với Hương Diệp , cả cô cũng thấy bội phục tài năng của bản thân mình quá rồi, Hương Diệp thấy Hương Nại Nhi nói vậy, cũng hơi nhíu mày, đóng kịch với cô nàng.

Ngọc Sanh Hàn nghe lời của Hương Nại Nhi, lại nhìn dáng vẻ cúi đầu im lặng của Hương Diệp, sắc mặt hơi ngưng trọng, nói, “Chuyện của Ngọc Khê hầu Trẫm cũng đã nghe, Hương Diệp Nhi đừng lo, nếu Tần Khê đã là cữu cữu của Trẫm, Trẫm đảm bảo nhất định hắn sẽ bình an vô sự.”

“Hoàng thượng, lúc trước Hoàng thượng phải Tân Đại tướng quân đi bình định các bộ tộc nổi loạn trước, nay bộ tộc đã liên thủ với Tiêu Vương, sao không để cho Tân Đại tướng quân đến trợ chiến, cũng có thể sớm tìm được Hầu gia cho nương nương được an tâm?” An Quế đứng một bên mở miệng đúng dịp, rõ ràng cũng đang giúp Hương Diệp, dù sao Hậu cung không được tham gia vào chính sự, chuyện này đã có mở đầu, để ông ta nhắc nhở thì thích hợp hơn.

Hương Nại Nhi nghe câu đó của An Quế thực sự hữu dụng, bí mật ném cho ông ta một cái hôn gió, An Quế thấy vậy, thân mình run lên, vội vàng quay qua một bên, làm như không thấy gì cả, điều này khiến cho Hương Nại Nhi rất tức giận, hung hăng trợn mắt nhìn ông ta một cái, không thèm đếm xỉa đến ông ta nữa.

“Còn có cả chuyện này, xem ra trong triều thực sự xảy ra đại sự.” Sắc mặt Ngọc Sanh Hàn càng thêm nặng nề, nhìn Hương Diệp nói, “Chuyện này để Trẫm báo với mẫu hậu rồi sẽ hạ chỉ sai Tân Đại tướng quân đi trước.”

Hương Nại Nhi nghe vậy, chợt ngẩng đầu lên, thốt ra, “Còn bẩm báo Thái hậu làm gì? Ngươi trực tiếp làm chủ không được sao!”

Ngọc Sanh Hàn nghe vậy lại quát một tiếng, “Càn rỡ!”

Hương Diệp thấy thế, vội vàng kéo Ngọc Sanh Hàn lại, giải thích, “Hoàng thượng, Hương Nại Nhi chẳng qua là lo lắng cho ca ca, nhất thời cấp bách mới lỡ miệng không suy nghĩ, Hoàng thượng ngàn vạn chớ có trách tội nàng, huồng hồ cũng là bởi vì Hương Nại Nhi biết, Thái hậu đã sớm không tham gia vào chính sự nữa rồi, mới xuất khẩu nói sai.”

Nói xong, nháy mắt với Hương Nại Nhi, Hương Nại Nhi chỉ đành tâm không cam tình không nguyện quỳ xuống, từ lúc cô tới cái thế giới này, đã bao giờ phải quỳ trước người ta chưa? Kẻ đầu tiên lại là Ngọc Sanh Hàn, oắt con, nhớ đấy!

“Hoàng thượng, dân nữ biết tội, xin Hoàng thượng thứ tội~”

Ngọc Sanh Hàn nghe vậy cũng khiếp sợ, trong một năm rưỡi ngắn ngủn khi hắn mất trí nhớ, Thái hậu vậy mà đã rút lui khỏi chính sự? Như vậy bây giờ hắn là tay nắm thực quyền? Nhìn Hương Nại Nhi đang quỳ trên mặt đất, Ngọc Sanh Hàn khép lại nghi hoặc trong lòng, nói, “Thôi. Trẫm niệm tình ngươi sốt ruột nhớ chồng, Hoàng hậu lại thay ngươi cầu cạnh, lần này Trẫm tạm thời bỏ qua cho ngươi, lần sau còn dám nói không suy nghĩ, chẳng phân tôn ti, Trẫm sẽ không dễ dãi như vậy nữa đâu.”

Dáng vẻ rất uy nghiêm, lời nói ra cũng mang vẻ cao hơn người một bậc, trong lòng Hương Nại Nhi đã ý kiến, ngoài miệng vẫn cung kính tạ ơn.

Nếu không phải cần mi giúp một tay, ta đã sớm đá bay mi rồi! Nghĩ đến đây, Hương Nại Nhi đột nhiên thấy nhớ cái tên Ngọc Sanh Hàn trước kia vô cùng, cho dù cô có nói gì làm gì, đều dùng hàn quang bắn phá, khiến cho cô đông lạnh đến tan tác tơi bời tay chân phát cóng, nhưng mà chẳng phạt cô gì cả.

Lại càng không trưng cái vẻ cao cao tại thương như thế kia ra!

Thấy Hương Nại Nhi cúi đầu quỳ trên mặt đất tạ ơn, Hương Diệp biết trong lòng Hương Nại Nhi nhất định đã mắng Hoàng thượng đến tơi tả rồi, tiếp tục ở lại cũng không tiện cho cô ấy, liền đi qua, đỡ Hương Nại Nhi dậy, “Nếu Hoàng thượng đã đồng ý với ngươi rồi thì cũng đừng lo lắng quá, không còn sớm nữa, mau về đi thôi.”

Hương Nại Nhi liếc mắt nhìn Ngọc Sanh Hàn, thấy hắn không phản đối, mới nói một tiếng rời đi, An Quế thấy vậy, thuận miệng nói, “Hương cô nương, nô tài đưa cô ra ngoài.”

Chẳng qua chỉ là thói quen của An Quế, lại khiến cho Ngọc Sanh Hàn nghe mà sửng sốt, An Quế là nô tài thiếp thân của hắn, lúc nào thì thành cái dạng này, còn phải đưa một nữ tử ra ngoài? Thoạt nhìn, giống như là rất quen thuộc vậy.

“Hương Diệp Nhi, lại đây.” Hắn nhẹ giọng ra lệnh, Hương Diệp hơi cứng người, một lúc sau mới từ từ xoay người lại, nhạt giọng nói, “Hoàng thượng vừa mới khỏi bệnh, lại vì chuyện đón nô tì ra ngoài mà phải đến chỗ Thái hậu nương nương chắc là rất mệt mỏi, không bằng…”

Còn chưa dứt lời, đã bị hắn kéo vào trong ngực, ngồi thẳng lên đùi hắn, lại nghe thấy hắn thấp giọng cười nói, “Hương Diệp Nhi đang quan tâm đến Trẫm sao? Yên tâm đi, thân thể của Trẫm không sao, nghe nói ngủ hai ngày rồi, động đậy như vậy trái lại cũng không mệt mỏi mấy.”

Hương Diệp cứng người trong lòng hắn, không nhịn được hơi giãy giụa nói, “Hoàng thượng, như vậy không hợp lễ giáo, kính xin Hoàng thượng…”

“Trẫm là Hoàng thượng, ôm Hoàng hậu thì có gì không hợp?” Ngọc Sanh Hàn khẽ nhướn mày, động tác cũng như vậy, chỉ có điều vẫn cảm thấy có chút bất đồng với anh, thì ra ánh mắt của Ngọc Thăng Hàn lạnh lùng nhưng lại không có vẻ phô trương như vậy.

Ngươi kia là nội liễm trầm ổn.

“Hương Diệp Nhi, nàng là Hoàng hậu của Trẫm, nàng biết Trẫm thấy may mắn vì nàng đã là Hoàng hậu của Trẫm thế nào không?” Ngọc Sanh Hàn ôm cô, ngửi hương cỏ xanh đặc biệt trên người cô, xoay thân thể đang cứng đờ của cô lại, nhìn thẳng vào cô, ôm lấy bờ vai Hương Diệp định hôn cô.

Hương Diệp hoảng hốt, vội vàng né khỏi vòng tay của hắn lùi lại, mặt Ngọc Sanh Hàn biến sắc, trầm mặt hỏi cô, “Nàng đang làm gì vậy?”

Hương Diệp nhìn Hoàng đế trước mặt, im lặng, một lúc lâu mới nói, “Hoàng thượng, bây giờ vẫn đang là ban ngày, xin Hoàng thượng hãy giữ điển phạm.”

Ngọc Sanh Hàn nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu sau, cười to một tiếng, “Trẫm không ngờ Hương Diệp Nhi lại là người trọng quy củ như vậy đấy, được rồi, sau này Trẫm còn nhiều thì giờ để hiểu nàng hơn.” Nói xong, liền đứng dậy, bước tới trước mặt Hương Diệp, cúi người nói nhỏ bên tai cô, “Tối nay Trẫm lại đến tìm nàng.”

Nói xong, liền cười rời đi.

Hương Diệp nhìn hắn đi xa, cho đến khi biến mất không thấy bóng dáng, thân thể mới mềm nhũn, dựa vào chiếc cột phía sau lưng. Khuôn mặt cúi gằm, yên lặng không nói gì, một lúc lâu mới thấy một tiếng thở dài, “Không giống chút nào cả…”

Cảm giác không giống với Ngọc Thăng Hàn.

Lại nói Hương Nại Nhi ra khỏi Phượng Hoàn cung, bảo An Quế quay lại trông nom Hương Diệp cho tốt, lúc này mới xoay người rời đi, lúc đi qua khúc ngoặt ở Trường Môn, lại đi nhanh quá, không cẩn thận đụng phải một cung nữ, ngọc bài trong ngực áo nhất thời rớt ra ngoài, Hương Nại Nhi thấy vậy, vội nhét ngọc bài lại trong tay áo, ngẩng đầu, đã thấy Cầm Phi và Hinh Phi đều ở đây.

“Hương cô nương, ngươi không sao chứ?” Cầm Phi đỡ Hương Nại Nhi dậy, ánh mắt khẽ rơi vào khoảng tay áo của cô, lại quay đầu sang một bên khẽ trách mắng, “Tú Nhi, ngươi đi đường mắt mũi để đâu thế?”

“Nương nương tha tội, nô tỳ biết lỗi rồi.”

Hương Nại Nhi thấy tiểu cung nữ kia quỳ xuống, vội nói, “Cầm Phi nương nương, không sao đâu, không liên quan đến nàng, là ta đi vội quá không nhìn rõ người.”

“Nghe nói chiều nay Hoàng thượng đã đón Hoàng hậu nương nương về Phượng Hoàn cung rồi, Hương cô nương là đến thăm nương nương sao?” Cầm Phi nhẹ nhàng hỏi, Hương Nại Nhi chỉ có thể gật đầu một cái, Hinh Phi thấy vậy, “Bản cung cùng với Cầm Phi đang muốn tới Phượng Hoàn cung thăm nương nương đây, Hương cô nương mới gặp nương nương, Hoàng hậu muội muội vẫn khỏe chứ?”

“Ạch, cũng bình thường, có hơi mập ra.” Hương Nại Nhi thuận miệng lên tiếng, “Vừa đúng lúc Hoàng thượng cũng đang ở đó, ta còn có việc, ta đi trước nhé.”

Hương Nại Nhi nói xong, vội vã rời đi, Cầm Phi nhìn theo bóng lưng của Hương Nại Nhi, như có điều suy nghĩ, lại nghe thấy Hinh Phi nhẹ giọng nói, “Muội muội, Hoàng thượng đang ở Phượng Hoàn cung với Hoàng hậu, chúng ta không tiện đến quấy rầy, hay để ngày khác tới đi?”

Cầm Phi nghe vậy, khẽ gật đầu.

Hai người cùng nhau trở về, Cầm Phi về thẳng cung, viết một phong thư giao cho cung nữ tên gọi Tú Nhi lúc nãy, phân phó nàng lập tức xuất cung.

Hương Nại Nhi quay về Ngọc Khê hầu phủ, Tú Nhi xuất cung ngay sau đó, đi về hướng khác, đi thẳng đến một dinh thự, tiến lên gõ cửa, sau đó đi vào, dinh thự cũng không quá xa hoa, người làm cũng không nhiều, quản gia dẫn Tú Nhi đi thẳng tới hậu viện, đi qua một hành làng dài, nhìn thẳng ra, thấy gian phòng cuối cùng được khóa bằng một chiếc khóa mới tinh, bên trong có người đang đập cửa muốn ra ngoài.

Tú Nhi không dám nhìn lâu, đi theo quản gia vào trong vườn, dừng trước đình nghỉ chân, Tú Nhi nhìn nam tử đang ngồi yên lặng trong đình ngắm nhìn những chú cá, tiến lên khẽ hành lễ, “Nô tỳ Tú Nhi tham kiến Vương gia.”

Nam tử quay đầu lại, phiến môi hồng khẽ cong lên, đuôi mắt lộ ra vẻ khôn khéo, khoát tay nói, “Bình thân.”

“Vương gia, nương nương sai nô tỳ giao thứ này cho Vương gia.” Tú Nhi cung kính dâng phong thư lên, nam tử nhận lấy thư, xem một chút, giống như cười nhạt một tiếng, phân phó quản gia thưởng cho chút bạc, rồi nói, “Được rồi, ngươi về đi. Thay bổn vương cảm tạ nương nương nhà ngươi, nói với nàng, Tiêu Vương gia sẽ rất cảm kích nàng.”

“Dạ.” Tú Nhi đáp lại, sau đó vội vàng rời đi, xong việc vẫn không nhịn được nhìn cánh cửa bị khóa chặt kia, bên tai tựa hồ còn nghe thấy tiếng kêu của một cô gái.

Quản gia vội vã kéo cô ta ra, dẫn cô ta ra khỏi phủ, sau đó mới trở về đình nghỉ chân, nam tử vẫn tựa trên chiếc ghế dài, cầm lá thư kia trên tay, nhìn quản gia cười một tiếng âm trầm, “Hoàng hậu nương nương của chúng ta hình như đã giao cho người ta thứ gì đó để chuyển đi, ngươi phái người đến phủ Hầu gia xem xét một chuyến.”

“Dạ, Vương gia.”

Chapter
1 Chương 1: Mở màn, tấn công hạ bộ của hắn
2 Chương 2: Tôi có rất nhiều ca ca
3 Chương 3: Vẫn còn là trẻ con
4 Chương 4: Baidu không thấy thì qua Sohu
5 Chương 5: Suy yếu giống như chẳng còn sống được bao lâu?
6 Chương 6: Hai cái phiền toái
7 Chương 7: Sáu năm sau
8 Chương 8: Sắc tím lưu ly
9 Chương 9: Hành thích vua
10 Chương 10: Cô là người của đoàn phim nào?
11 Chương 11: Ở đây không có trồng cà phê
12 Chương 12: Đều là thật
13 Chương 13: So với lần trước còn ác hơn
14 Chương 14: Nước không thể một ngày không có vua
15 Chương 15: Liên thủ diễn trò
16 Chương 16: Tốt nhất là có chuyện
17 Chương 17: Tối nay đốt đèn nói chuyện đêm khuya đi
18 Chương 18: Bị sắp đặt
19 Chương 19: Hôm nay miễn triều
20 Chương 20: Ai chọc đến ngươi?
21 Chương 21: Cho nàng thứ tốt nhất
22 Chương 22: Giống như hoa lê
23 Chương 23: Trả muội muội lại cho ta!
24 Chương 24: Ngày hôm qua thật sự đụng hỏng đầu?
25 Chương 25: Ca ca rất dễ dỗ
26 Chương 26: Vỗ tay ăn thề
27 Chương 27: Bỏ qua cho tôi đi
28 Chương 28: Lần đầu tiên lên triều
29 Chương 29: Cuối cùng cũng bãi triều
30 Chương 30: Chết đạo hữu không chết bần đạo
31 Chương 31: Chẳng qua là người qua đường Giáp
32 Chương 32: Màu hồng quá mộng ảo
33 Chương 33: Người trong lòng cô ấy
34 Chương 34: Bị hóc
35 Chương 35: Hoàng hậu tương lai
36 Chương 36: Tế điệu mối tình đầu
37 Chương 37: Buông tay
38 Chương 38: Châm ngòi
39 Chương 39: Đại lễ sắc phong
40 Chương 40: Hoàng thượng đúng là nôn nóng
41 Chương 41: Nếu không phải lòng đã có nơi chốn
42 Chương 42: Sự kiện đồ ăn sáng
43 Chương 43: Tân hôn của hai người
44 Chương 44: Tỷ muội tương xứng
45 Chương 45: Phạt chép
46 Chương 46: Tâm tâm tương tích
47 Chương 47: Quái lão đầu
48 Chương 48: Làm đồ đệ của ta đi
49 Chương 49: Ba người làm đồ đệ
50 Chương 50: Náo nhiệt quá, rất buồn bực
51 Chương 51: Chính là bảo bối
52 Chương 52: Muốn đi cậu đi mà đi
53 Chương 53: Trúng độc
54 Chương 54: Hương Diệp chết?
55 Chương 55: Đầu heo
56 Chương 56: Cái tên trên tay ông là ca ca ta
57 Chương 57: Danh Dược, không phải người?
58 Chương 58: Cả hai đều không phải
59 Chương 59: Người trong nhà
60 Chương 60: Đi đâu rồi?
61 Chương 61: Bộ dạng giống như thiếu sư phụ
62 Chương 62: Ta tự mình cứu
63 Chương 63: Một năm sau
64 Chương 64: Thiếu bao nhiêu tính cả một lượt
65 Chương 65: Bắt đầu tính sổ đi
66 Chương 66: Hát cho gia nghe một bài
67 Chương 67: Một mỹ nữ hiện đại phong cách
68 Chương 68: Giống như Tử Vi, mọi người biết rồi đấy
69 Chương 69: Đang có mang
70 Chương 70: Đi vào thời đại mới
71 Chương 71: Hổ thẹn
72 Chương 72: Nếu không làm giả hóa thật
73 Chương 73: Phỏng vấn
74 Chương 74: Ta nhìn ra ngươi không phải người tốt
75 Chương 75: Đồng loại bị lạc
76 Chương 76: Đồ lừa đảo chết tiệt!
77 Chương 77: Ngay cả dấu chấm câu cũng mang châm chọc
78 Chương 78: Chúng ta đều có
79 Chương 79: Tần Khê sẽ phụ trách
80 Chương 80: Sinh vật gâu gâu
81 Chương 81: Anh mới là lão Nhị
82 Chương 82: Chúc thọ chúc mừng
83 Chương 83: Múa Hoa đăng
84 Chương 84: Người thuyết minh thực bất đắc dĩ
85 Chương 85: Không nói dối, chỉ lừa dối
86 Chương 86: Hành động phản kích
87 Chương 87: Đại hội thi gan
88 Chương 88: Có thù báo thù, có oán báo oán
89 Chương 89: Chia đường mà đi
90 Chương 90: Có cảm giác
91 Chương 91: “Hẹn hò” thi gan
92 Chương 92: Đùa giỡn
93 Chương 93: Anh cũng có ưu điểm
94 Chương 94: Ăn trái nho đi
95 Chương 95: Giỏi nhất là dội nước lã
96 Chương 96: Nàng cũng nên tỉnh
97 Chương 97: Ai chán?
98 Chương 98: Hoàng đế giả
99 Chương 99: Đơn giản là thú vui
100 Chương 100: Bộ nào cũng nói hợp
101 Chương 101: Vẻ mặt khi ngủ
102 Chương 102: Ái muội không rõ
103 Chương 103: Chủ nhân chiếc khăn
104 Chương 104: Phiên bản hậu cung rất nhiều
105 Chương 105: Chủ nhân thật sự của khăn tay
106 Chương 106: Nói cho người có thể hiểu rõ hiểu được
107 Chương 107: Tên gọi là gì
108 Chương 108: Khúc Đoàn tụ sum vầy
109 Chương 109: Quan hệ tiên sinh phu nhân
110 Chương 110: May mắn tới
111 Chương 111: Chúng ta cũng có thể
112 Chương 112: Thập đại khổ hình được bật mí
113 Chương 113: Là sinh nhật
114 Chương 114: Tặng hoa
115 Chương 115: Bữa tối dưới ánh nến
116 Chương 116: Búp bê gấu
117 Chương 117: Tên em là Hoa Hương Dư
118 Chương 118: Đáp lễ
119 Chương 119: Trả lời đúng sự thật
120 Chương 120: Cậu bắt nạt muội muội tôi à
121 Chương 121: Giật dây cho hắn
122 Chương 122: Bên trong rừng trúc
123 Chương 123: Trà an thần cám ơn
124 Chương 124: Hội nghị nghiên thảo chân tướng
125 Chương 125: Bằng chứng lạc đề
126 Chương 126: Thật giả Hoàng đế biện luận hội
127 Chương 127: Cái này gọi là sủng ái
128 Chương 128: Nhân tố bẩm sinh tốt
129 Chương 129: Thần thiếp có tội
130 Chương 130: Hoa nở rực rỡ
131 Chương 131: Chấm dứt
132 Chương 132: Ta văn võ song toàn
133 Chương 133: Không thể nói lý
134 Chương 134: Lãnh cung thật náo nhiệt
135 Chương 135: Trà hoa đoàn tụ
136 Chương 136: Không muốn nghe anh nói nữa
137 Chương 137: Gấu bự sai rồi
138 Chương 138: Không có ai rình cùng
139 Chương 139: Gấu bự ở bên em
140 Chương 140: Thiên Sứ Các khai trương
141 Chương 141: Người như anh không uy cho lắm
142 Chương 142: Quảng trường Prague
143 Chương 143: Cho mọi người đều vui trong đau khổ
144 Chương 144: Chúng ta là Thiên Sứ Các
145 Chương 145: Bọn họ xem thường anh
146 Chương 146: Đều bị vũ nhục
147 Chương 147: Làm cổ đông kiểu thế à
148 Chương 148: Số đặc biệt mừng lễ tình nhân 1
149 Chương 149: Số đặc biệt mừng Lễ tình nhân 2 – Sô cô la bản gốc
150 Chương 150: Bánh ngọt bằng đường mạch nha vào lễ tình nhân
151 Chương 151: Lễ tình nhân – Thời kỳ hỗn loạn
152 Chương 152: Trèo cây
153 Chương 153: Trời chiều đổ về tây
154 Chương 154: Anh chờ
155 Chương 155: Đêm kinh hoàng
156 Chương 156: Đi không tiễn
157 Chương 157: Người nào đó không tim không phổi
158 Chương 158: Một con mèo ba chân
159 Chương 159: Liên Y bị bắt
160 Chương 160: Không rõ tung tích
161 Chương 161: Thái hậu, suỵt
162 Chương 162: Thông báo, Hoa si vào V
163 Chương 163: Hắn không phải là anh ấy
164 Chương 164: Hương Diệp xuất thủ
165 Chương 165: Trước kia lạnh thân, bây giờ lạnh tâm
166 Chương 166: Vì hai chữ
167 Chương 167: Ngươi còn nhớ rõ mối thù tám năm trước không
168 Chương 168: Ngự giá thân chinh
169 Chương 169: Số điện thoại bao nhiêu?
170 Chương 170: Sống chết cùng theo
171 Chương 171: Bức thư tình bí mật của Lam Vương
172 Chương 172: Một cuộc chiến giả
173 Chương 173: Ta là heo
174 Chương 174: Mị lực không bằng
175 Chương 175: Hắn khinh bạc thiếp
176 Chương 176: Em là của anh
177 Chương 177: Từng nghịch cát bao giờ chưa?
178 Chương 178: Ăn cho đủ số
179 Chương 179: Vượt ngục đi
180 Chương 180: Chính là cái đó tới
181 Chương 181: Cô em, cùng nhau làm chuyện xấu đi
182 Chương 182: Nương nương có tin vui
183 Chương 183: Con của người nọ
184 Chương 184: Anh xác định em thực máu lạnh
185 Chương 185: Lấy lùi để tiến
186 Chương 186: Gấu bự cũng bị vứt bỏ
187 Chương 187: Kể chuyện xưa cho ông
188 Chương 188: Nơi giống như trước đây
189 Chương 189: Rượu cất không thành
190 Chương 190: Em với anh làm hòa
191 Chương 191: Là aQ hay là Từ Chí Ma
192 Chương 192: Thích muội muội hay thích cô
193 Chương 193: Biến thành lòng có linh tê
194 Chương 194: Nàng là vợ trước của ta
195 Chương 195: Thất vọng thay tình yêu
196 Chương 196: Sư phụ ta
197 Chương 197: Không thích hợp khuyên bảo người khác
198 Chương 198: Con heo kia
199 Chương 199: Liên quan đến thương hại cái rắm!
200 Chương 200: Mặt nạ dưỡng da mới của Hương Nại Nhi
201 Chương 201: Mười chuyện tình nhân phải hoàn thành trước khi kết hôn
202 Chương 202: Phế hậu chiếu 1
203 Chương 203: Phế hậu chiếu 2
204 Chương 204: Phế hậu chiếu 3
205 Chương 205: Phế hậu chiếu 4
206 Chương 206: Du lịch đi
207 Chương 207: Từ Hoàng cung này sang Hoàng cung khác
208 Chương 208: Tại sao chia tay
209 Chương 209: Bị bệnh, nhớ anh
210 Chương 210: Không oán không hối thay cô ấy
211 Chương 211: Lưu luyến khóm hoa rồi
212 Chương 212: Phần thưởng bí mật
213 Chương 213: Kết cục hơn nửa năm
214 Chương 214: Rất nhiều phong thư
215 Chương 215: Tâm trạng khi về nhà thế nào?
216 Chương 216: Không cần đau thay cô
217 Chương 217: Thỉnh thoảng mệt mỏi
218 Chương 218: Đừng nói em là bạn gái của anh
219 Chương 219: Tiếp tục chiến tranh lạnh
220 Chương 220: Tân hoan bị ngó lơ
221 Chương 221: Nhặt được đồ tốt
222 Chương 222: Xuyên không vẫn rất lưu hành
223 Chương 223: Không phải người béo thì đừng giả bộ mập mạp
224 Chương 224: Đồng loại cũng không đáng tin
225 Chương 225: Phượng cầu hoàng 1
226 Chương 226: Phượng cầu hoàng 2
227 Chương 227: Phượng cầu hoàng 3
228 Chương 228: Phượng cầu hoàng 4
229 Chương 229: Phượng cầu hoàng 5
230 Chương 230: Lôi đi một, vẫn còn một
231 Chương 231: Quấy rầy người ta hẹn hò là không tốt nha
232 Chương 232: Còn sớm, mở tiệc nướng đi
233 Chương 233: Lại một khúc Phượng cầu hoàng
234 Chương 234: Hai lựa chọn, con đường thứ ba
235 Chương 235: Khúc hân hoan 1
236 Chương 236: Khúc hân hoan 2
237 Chương 237: Khúc hân hoan 3
238 Chương 238: Một cải tạo, một chào hàng
239 Chương 239: Tôi là Hoàng phi, anh là Ngọc Quân
240 Chương 240: Say rượu
241 Chương 241: Tham luyến nữ sắc
242 Chương 242: Hoàng tử, chữa bệnh nào
243 Chương 243: Đều là người xấu
244 Chương 244: Thật không có phong độ
245 Chương 245: Chuyên gia phiên dịch rất hộc máu
246 Chương 246: Toàn dân giảm béo
247 Chương 247: Muội muội không giống với bà xã
248 Chương 248: Chứng trầm cảm lâm sàng
249 Chương 249: Chân trời chân trời
250 Chương 250: Ước nguyện với mưa sao băng
251 Chương 251: Thắng được thiên hạ thắng được người
252 Chương 252: Anh nguyện cưới lại, em nguyện gả lại
253 Chương 253: Trang đầu Tây Ngọc, Thiên tử cầu hôn
254 Chương 254: Thái hậu nói
255 Chương 255: Phóng hỏa
256 Chương 256: Tỉnh mộng, Ngọc phu nhân hiện đại
257 Chương 257: Một tia hơi thở cuối cùng
258 Chương 258: Tê tâm phế liệt
259 Chương 259: Kẻ phụ bạc
260 Chương 260: Là muội muội đó
261 Chương 261: Say rượu loạn tình
262 Chương 262: Lời đồn, không cần để ý
263 Chương 263: Chầm chậm mà đi là được
264 Chương 264: Ngoại truyện: Hàng hiệu ở Hầu phủ 1
265 Chương 265: Ngoại truyện: Hàng hiệu ở Hầu phủ 2
266 Chương 266: Ngoại truyện: Hàng hiệu ở Hầu phủ 3
267 Chương 267: Ngoại truyện: Haagen Daz 1
268 Chương 268: Ngoại truyện: Haagen Daz 2
269 Chương 269: Ngoại truyện: Haagen Daz 3
270 Chương 270: Ngoại truyện: Haagen Daz 4
271 Chương 271: Tuần trăng mật ở Đông Linh 1
272 Chương 272: Tuần trăng mật ở Đông Linh 2 – Thích Thiếu Thương
273 Chương 273: Nghe nói
274 Chương 274: Vấn đề tự mình xuống bếp
275 Chương 275: Không phải thập toàn thập mỹ
276 Chương 276: Số đặc biệt ngày Cá tháng tư —- Sinh nhật vui vẻ
277 Chương 277: Ngoại truyện: Cá tháng tư —- Đùa mà thành thật
278 Chương 278: Ngoại truyện: Ngọc Tiêu Cẩm, Cầm Sắt hòa minh
279 Chương 279: Ngoại truyện: Minh lam tạp tử yên
280 Chương 280: Ngoại truyện: Hàn Thanh
281 Chương 281: Bạn chúng ta A Thương, Kỳ Thiếu Thương
282 Chương 282: Ngoại truyện cuối cùng của cuối cùng 1
283 Chương 283: Ngoại truyện cuối cùng của cuối cùng 2
284 Chương 284: Ngoại truyện cuối cùng của cuối cùng 3
285 Chương 285: Ngoại truyện cuối cùng của cuối cùng 4
Chapter

Updated 285 Episodes

1
Chương 1: Mở màn, tấn công hạ bộ của hắn
2
Chương 2: Tôi có rất nhiều ca ca
3
Chương 3: Vẫn còn là trẻ con
4
Chương 4: Baidu không thấy thì qua Sohu
5
Chương 5: Suy yếu giống như chẳng còn sống được bao lâu?
6
Chương 6: Hai cái phiền toái
7
Chương 7: Sáu năm sau
8
Chương 8: Sắc tím lưu ly
9
Chương 9: Hành thích vua
10
Chương 10: Cô là người của đoàn phim nào?
11
Chương 11: Ở đây không có trồng cà phê
12
Chương 12: Đều là thật
13
Chương 13: So với lần trước còn ác hơn
14
Chương 14: Nước không thể một ngày không có vua
15
Chương 15: Liên thủ diễn trò
16
Chương 16: Tốt nhất là có chuyện
17
Chương 17: Tối nay đốt đèn nói chuyện đêm khuya đi
18
Chương 18: Bị sắp đặt
19
Chương 19: Hôm nay miễn triều
20
Chương 20: Ai chọc đến ngươi?
21
Chương 21: Cho nàng thứ tốt nhất
22
Chương 22: Giống như hoa lê
23
Chương 23: Trả muội muội lại cho ta!
24
Chương 24: Ngày hôm qua thật sự đụng hỏng đầu?
25
Chương 25: Ca ca rất dễ dỗ
26
Chương 26: Vỗ tay ăn thề
27
Chương 27: Bỏ qua cho tôi đi
28
Chương 28: Lần đầu tiên lên triều
29
Chương 29: Cuối cùng cũng bãi triều
30
Chương 30: Chết đạo hữu không chết bần đạo
31
Chương 31: Chẳng qua là người qua đường Giáp
32
Chương 32: Màu hồng quá mộng ảo
33
Chương 33: Người trong lòng cô ấy
34
Chương 34: Bị hóc
35
Chương 35: Hoàng hậu tương lai
36
Chương 36: Tế điệu mối tình đầu
37
Chương 37: Buông tay
38
Chương 38: Châm ngòi
39
Chương 39: Đại lễ sắc phong
40
Chương 40: Hoàng thượng đúng là nôn nóng
41
Chương 41: Nếu không phải lòng đã có nơi chốn
42
Chương 42: Sự kiện đồ ăn sáng
43
Chương 43: Tân hôn của hai người
44
Chương 44: Tỷ muội tương xứng
45
Chương 45: Phạt chép
46
Chương 46: Tâm tâm tương tích
47
Chương 47: Quái lão đầu
48
Chương 48: Làm đồ đệ của ta đi
49
Chương 49: Ba người làm đồ đệ
50
Chương 50: Náo nhiệt quá, rất buồn bực
51
Chương 51: Chính là bảo bối
52
Chương 52: Muốn đi cậu đi mà đi
53
Chương 53: Trúng độc
54
Chương 54: Hương Diệp chết?
55
Chương 55: Đầu heo
56
Chương 56: Cái tên trên tay ông là ca ca ta
57
Chương 57: Danh Dược, không phải người?
58
Chương 58: Cả hai đều không phải
59
Chương 59: Người trong nhà
60
Chương 60: Đi đâu rồi?
61
Chương 61: Bộ dạng giống như thiếu sư phụ
62
Chương 62: Ta tự mình cứu
63
Chương 63: Một năm sau
64
Chương 64: Thiếu bao nhiêu tính cả một lượt
65
Chương 65: Bắt đầu tính sổ đi
66
Chương 66: Hát cho gia nghe một bài
67
Chương 67: Một mỹ nữ hiện đại phong cách
68
Chương 68: Giống như Tử Vi, mọi người biết rồi đấy
69
Chương 69: Đang có mang
70
Chương 70: Đi vào thời đại mới
71
Chương 71: Hổ thẹn
72
Chương 72: Nếu không làm giả hóa thật
73
Chương 73: Phỏng vấn
74
Chương 74: Ta nhìn ra ngươi không phải người tốt
75
Chương 75: Đồng loại bị lạc
76
Chương 76: Đồ lừa đảo chết tiệt!
77
Chương 77: Ngay cả dấu chấm câu cũng mang châm chọc
78
Chương 78: Chúng ta đều có
79
Chương 79: Tần Khê sẽ phụ trách
80
Chương 80: Sinh vật gâu gâu
81
Chương 81: Anh mới là lão Nhị
82
Chương 82: Chúc thọ chúc mừng
83
Chương 83: Múa Hoa đăng
84
Chương 84: Người thuyết minh thực bất đắc dĩ
85
Chương 85: Không nói dối, chỉ lừa dối
86
Chương 86: Hành động phản kích
87
Chương 87: Đại hội thi gan
88
Chương 88: Có thù báo thù, có oán báo oán
89
Chương 89: Chia đường mà đi
90
Chương 90: Có cảm giác
91
Chương 91: “Hẹn hò” thi gan
92
Chương 92: Đùa giỡn
93
Chương 93: Anh cũng có ưu điểm
94
Chương 94: Ăn trái nho đi
95
Chương 95: Giỏi nhất là dội nước lã
96
Chương 96: Nàng cũng nên tỉnh
97
Chương 97: Ai chán?
98
Chương 98: Hoàng đế giả
99
Chương 99: Đơn giản là thú vui
100
Chương 100: Bộ nào cũng nói hợp
101
Chương 101: Vẻ mặt khi ngủ
102
Chương 102: Ái muội không rõ
103
Chương 103: Chủ nhân chiếc khăn
104
Chương 104: Phiên bản hậu cung rất nhiều
105
Chương 105: Chủ nhân thật sự của khăn tay
106
Chương 106: Nói cho người có thể hiểu rõ hiểu được
107
Chương 107: Tên gọi là gì
108
Chương 108: Khúc Đoàn tụ sum vầy
109
Chương 109: Quan hệ tiên sinh phu nhân
110
Chương 110: May mắn tới
111
Chương 111: Chúng ta cũng có thể
112
Chương 112: Thập đại khổ hình được bật mí
113
Chương 113: Là sinh nhật
114
Chương 114: Tặng hoa
115
Chương 115: Bữa tối dưới ánh nến
116
Chương 116: Búp bê gấu
117
Chương 117: Tên em là Hoa Hương Dư
118
Chương 118: Đáp lễ
119
Chương 119: Trả lời đúng sự thật
120
Chương 120: Cậu bắt nạt muội muội tôi à
121
Chương 121: Giật dây cho hắn
122
Chương 122: Bên trong rừng trúc
123
Chương 123: Trà an thần cám ơn
124
Chương 124: Hội nghị nghiên thảo chân tướng
125
Chương 125: Bằng chứng lạc đề
126
Chương 126: Thật giả Hoàng đế biện luận hội
127
Chương 127: Cái này gọi là sủng ái
128
Chương 128: Nhân tố bẩm sinh tốt
129
Chương 129: Thần thiếp có tội
130
Chương 130: Hoa nở rực rỡ
131
Chương 131: Chấm dứt
132
Chương 132: Ta văn võ song toàn
133
Chương 133: Không thể nói lý
134
Chương 134: Lãnh cung thật náo nhiệt
135
Chương 135: Trà hoa đoàn tụ
136
Chương 136: Không muốn nghe anh nói nữa
137
Chương 137: Gấu bự sai rồi
138
Chương 138: Không có ai rình cùng
139
Chương 139: Gấu bự ở bên em
140
Chương 140: Thiên Sứ Các khai trương
141
Chương 141: Người như anh không uy cho lắm
142
Chương 142: Quảng trường Prague
143
Chương 143: Cho mọi người đều vui trong đau khổ
144
Chương 144: Chúng ta là Thiên Sứ Các
145
Chương 145: Bọn họ xem thường anh
146
Chương 146: Đều bị vũ nhục
147
Chương 147: Làm cổ đông kiểu thế à
148
Chương 148: Số đặc biệt mừng lễ tình nhân 1
149
Chương 149: Số đặc biệt mừng Lễ tình nhân 2 – Sô cô la bản gốc
150
Chương 150: Bánh ngọt bằng đường mạch nha vào lễ tình nhân
151
Chương 151: Lễ tình nhân – Thời kỳ hỗn loạn
152
Chương 152: Trèo cây
153
Chương 153: Trời chiều đổ về tây
154
Chương 154: Anh chờ
155
Chương 155: Đêm kinh hoàng
156
Chương 156: Đi không tiễn
157
Chương 157: Người nào đó không tim không phổi
158
Chương 158: Một con mèo ba chân
159
Chương 159: Liên Y bị bắt
160
Chương 160: Không rõ tung tích
161
Chương 161: Thái hậu, suỵt
162
Chương 162: Thông báo, Hoa si vào V
163
Chương 163: Hắn không phải là anh ấy
164
Chương 164: Hương Diệp xuất thủ
165
Chương 165: Trước kia lạnh thân, bây giờ lạnh tâm
166
Chương 166: Vì hai chữ
167
Chương 167: Ngươi còn nhớ rõ mối thù tám năm trước không
168
Chương 168: Ngự giá thân chinh
169
Chương 169: Số điện thoại bao nhiêu?
170
Chương 170: Sống chết cùng theo
171
Chương 171: Bức thư tình bí mật của Lam Vương
172
Chương 172: Một cuộc chiến giả
173
Chương 173: Ta là heo
174
Chương 174: Mị lực không bằng
175
Chương 175: Hắn khinh bạc thiếp
176
Chương 176: Em là của anh
177
Chương 177: Từng nghịch cát bao giờ chưa?
178
Chương 178: Ăn cho đủ số
179
Chương 179: Vượt ngục đi
180
Chương 180: Chính là cái đó tới
181
Chương 181: Cô em, cùng nhau làm chuyện xấu đi
182
Chương 182: Nương nương có tin vui
183
Chương 183: Con của người nọ
184
Chương 184: Anh xác định em thực máu lạnh
185
Chương 185: Lấy lùi để tiến
186
Chương 186: Gấu bự cũng bị vứt bỏ
187
Chương 187: Kể chuyện xưa cho ông
188
Chương 188: Nơi giống như trước đây
189
Chương 189: Rượu cất không thành
190
Chương 190: Em với anh làm hòa
191
Chương 191: Là aQ hay là Từ Chí Ma
192
Chương 192: Thích muội muội hay thích cô
193
Chương 193: Biến thành lòng có linh tê
194
Chương 194: Nàng là vợ trước của ta
195
Chương 195: Thất vọng thay tình yêu
196
Chương 196: Sư phụ ta
197
Chương 197: Không thích hợp khuyên bảo người khác
198
Chương 198: Con heo kia
199
Chương 199: Liên quan đến thương hại cái rắm!
200
Chương 200: Mặt nạ dưỡng da mới của Hương Nại Nhi
201
Chương 201: Mười chuyện tình nhân phải hoàn thành trước khi kết hôn
202
Chương 202: Phế hậu chiếu 1
203
Chương 203: Phế hậu chiếu 2
204
Chương 204: Phế hậu chiếu 3
205
Chương 205: Phế hậu chiếu 4
206
Chương 206: Du lịch đi
207
Chương 207: Từ Hoàng cung này sang Hoàng cung khác
208
Chương 208: Tại sao chia tay
209
Chương 209: Bị bệnh, nhớ anh
210
Chương 210: Không oán không hối thay cô ấy
211
Chương 211: Lưu luyến khóm hoa rồi
212
Chương 212: Phần thưởng bí mật
213
Chương 213: Kết cục hơn nửa năm
214
Chương 214: Rất nhiều phong thư
215
Chương 215: Tâm trạng khi về nhà thế nào?
216
Chương 216: Không cần đau thay cô
217
Chương 217: Thỉnh thoảng mệt mỏi
218
Chương 218: Đừng nói em là bạn gái của anh
219
Chương 219: Tiếp tục chiến tranh lạnh
220
Chương 220: Tân hoan bị ngó lơ
221
Chương 221: Nhặt được đồ tốt
222
Chương 222: Xuyên không vẫn rất lưu hành
223
Chương 223: Không phải người béo thì đừng giả bộ mập mạp
224
Chương 224: Đồng loại cũng không đáng tin
225
Chương 225: Phượng cầu hoàng 1
226
Chương 226: Phượng cầu hoàng 2
227
Chương 227: Phượng cầu hoàng 3
228
Chương 228: Phượng cầu hoàng 4
229
Chương 229: Phượng cầu hoàng 5
230
Chương 230: Lôi đi một, vẫn còn một
231
Chương 231: Quấy rầy người ta hẹn hò là không tốt nha
232
Chương 232: Còn sớm, mở tiệc nướng đi
233
Chương 233: Lại một khúc Phượng cầu hoàng
234
Chương 234: Hai lựa chọn, con đường thứ ba
235
Chương 235: Khúc hân hoan 1
236
Chương 236: Khúc hân hoan 2
237
Chương 237: Khúc hân hoan 3
238
Chương 238: Một cải tạo, một chào hàng
239
Chương 239: Tôi là Hoàng phi, anh là Ngọc Quân
240
Chương 240: Say rượu
241
Chương 241: Tham luyến nữ sắc
242
Chương 242: Hoàng tử, chữa bệnh nào
243
Chương 243: Đều là người xấu
244
Chương 244: Thật không có phong độ
245
Chương 245: Chuyên gia phiên dịch rất hộc máu
246
Chương 246: Toàn dân giảm béo
247
Chương 247: Muội muội không giống với bà xã
248
Chương 248: Chứng trầm cảm lâm sàng
249
Chương 249: Chân trời chân trời
250
Chương 250: Ước nguyện với mưa sao băng
251
Chương 251: Thắng được thiên hạ thắng được người
252
Chương 252: Anh nguyện cưới lại, em nguyện gả lại
253
Chương 253: Trang đầu Tây Ngọc, Thiên tử cầu hôn
254
Chương 254: Thái hậu nói
255
Chương 255: Phóng hỏa
256
Chương 256: Tỉnh mộng, Ngọc phu nhân hiện đại
257
Chương 257: Một tia hơi thở cuối cùng
258
Chương 258: Tê tâm phế liệt
259
Chương 259: Kẻ phụ bạc
260
Chương 260: Là muội muội đó
261
Chương 261: Say rượu loạn tình
262
Chương 262: Lời đồn, không cần để ý
263
Chương 263: Chầm chậm mà đi là được
264
Chương 264: Ngoại truyện: Hàng hiệu ở Hầu phủ 1
265
Chương 265: Ngoại truyện: Hàng hiệu ở Hầu phủ 2
266
Chương 266: Ngoại truyện: Hàng hiệu ở Hầu phủ 3
267
Chương 267: Ngoại truyện: Haagen Daz 1
268
Chương 268: Ngoại truyện: Haagen Daz 2
269
Chương 269: Ngoại truyện: Haagen Daz 3
270
Chương 270: Ngoại truyện: Haagen Daz 4
271
Chương 271: Tuần trăng mật ở Đông Linh 1
272
Chương 272: Tuần trăng mật ở Đông Linh 2 – Thích Thiếu Thương
273
Chương 273: Nghe nói
274
Chương 274: Vấn đề tự mình xuống bếp
275
Chương 275: Không phải thập toàn thập mỹ
276
Chương 276: Số đặc biệt ngày Cá tháng tư —- Sinh nhật vui vẻ
277
Chương 277: Ngoại truyện: Cá tháng tư —- Đùa mà thành thật
278
Chương 278: Ngoại truyện: Ngọc Tiêu Cẩm, Cầm Sắt hòa minh
279
Chương 279: Ngoại truyện: Minh lam tạp tử yên
280
Chương 280: Ngoại truyện: Hàn Thanh
281
Chương 281: Bạn chúng ta A Thương, Kỳ Thiếu Thương
282
Chương 282: Ngoại truyện cuối cùng của cuối cùng 1
283
Chương 283: Ngoại truyện cuối cùng của cuối cùng 2
284
Chương 284: Ngoại truyện cuối cùng của cuối cùng 3
285
Chương 285: Ngoại truyện cuối cùng của cuối cùng 4