Chương 163: 163: Khả Nghi

“Đại nhân, Võ Hoàng tuyên triệu.”
Võ Thừa Tự còn đang đắm chìm trong đắc ý, đột nhiên bị nội thị thông truyền ngắt ngang.

Hắn nhiều ít đã đoán được chút ý tứ của Võ Hoàng, hắn tin tưởng mặc dù Võ Hoàng nắm được chứng cứ, cũng không dám trị tội hắn trước mặt mọi người.
“Đã biết.” Võ Thừa Tự sửa sang lại y quan, “Ta liền tiến cung.” Hắn đi ra hậu viện, đưa một ánh mắt cho quản sự nhà mình.
Quản sự là kẻ thông minh, rất nhiều chuyện đều do hắn dẫn đầu.

Thấy ánh mắt của chủ tử, quản sự liền biết chủ tử nhất định lại muốn ra tay giết người.

Hắn sẽ chuẩn bị tốt nhân lực, chờ đợi chủ tử trở về nói rõ mục tiêu là ai.
Võ Hoàng cũng không triệu kiến hắn đến Vạn Tượng Thần Cung, mà là mời hắn đến thiên điện.
Bên trong thiên điện chỉ có hai cung tì chờ sẵn, trên kỷ án đặt một ly rượu.
Võ Thừa Tự buồn chán chờ ở thiên điện hai canh giờ, mãi không thấy Võ Hoàng xuất hiện.

Hắn có chút nôn nóng, nhịn không được hỏi cung tì, “Bệ hạ đâu?”
Cung tì không trả lời, chỉ hành lễ với Võ Thừa Tự.
Mắt thấy sắc trời đã tối, chốc lát nữa cửa cung sẽ khóa, Võ Thừa Tự càng thêm nôn nóng.

Không được Thiên Tử đặc biệt cho phép, nếu ngoại thần qua đêm trong cung, đó là vượt khuôn phép, Võ Hoàng chưa triệu kiến, nếu lén lút rời đi, vậy đó là kháng chỉ.
Hắn bị kẹt trong thế lưỡng nan, lùi cũng không được, tiến cũng không xong, chỉ cảm thấy chuyện này dường như không quá thích hợp.
Lúc này, Võ Hoàng triệu Địch Nhân Kiệt đánh cờ, hai người ở tại Vạn Tượng Thần Cung đã phân tranh hai ván, một ván Võ Hoàng thắng, một ván Địch Nhân Kiệt thắng, hiện tại một bàn cờ này đang đến hồi mấu chốt, hai bên chém giết khó phân thắng bại.
Địch Nhân Kiệt đặt một quân cờ xuống, trầm giọng nói: “Sắp đến canh giờ khoá cửa cung, lão thần cũng nên rời khỏi.”

“Ván cờ này chưa phân thắng bại, Địch công không thể đi được.” Võ Hoàng nhanh chóng đặt một quân xuống, ăn liền ba quân của Địch Nhân Kiệt.
Địch Nhân Kiệt mỉm cười, “Điện hạ là người làm việc kiên định, bệ hạ không cần lo lắng.”
Võ Hoàng cười lạnh, “Tất nhiên là trẫm yên tâm về phần Thái Bình.” Nói xong, Võ Hoàng cầm lấy một quân cờ của mình từ trên bàn cờ, “Trẫm cũng để bụng hoàng tôn, cung nhân được phái đi chiếu cố tôn nhi đều do trẫm tự mình chọn lựa, cũng không có qua tay Ngụy Vương.” Nàng ngắm nghía quân cờ trắng trong tay, “Trẫm không rõ, hắn làm sao để thu mua những người này?”
Địch Nhân Kiệt nghiêm túc nói: “Ngụy Vương ỷ vào quyền lực, bệ hạ đã bỏ qua cho hắn quá nhiều lần.”
“Người khác không hiểu khó xử của trẫm, Địch công cũng không hiểu sao?” Võ Hoàng cười khổ.
Tất nhiên Địch Nhân Kiệt hiểu rõ.

Thế lực của cựu thần Lý Đường không thể khinh thường, nếu không phải Võ Hoàng bồi dưỡng Võ thị âm thầm cạnh tranh với bọn họ, dời đầu mâu về phía khác, ngôi vị hoàng đế này nhất định ngồi không vững.
“Lần này bệ hạ còn muốn tha cho hắn sao?” Địch Nhân Kiệt nghiêm túc hỏi.
“Hắn động đến nhiều tôn nhi của trẫm như vậy, lần này trẫm nhất định sẽ không tha cho hắn.” Võ Hoàng bỗng nhiên vứt quân cờ cầm trong tay vào hộp đựng cờ, “Trẫm nên giết hắn, nhưng chỉ có thể dùng tội danh khác để giết hắn.

Việc này, chỉ có thể làm phiền Địch công xử lý.”
Địch Nhân Kiệt đứng dậy nhất bái với Võ Hoàng, “Lão thần lĩnh mệnh.”
“Chờ một chút, chờ cửa cung khoá lại, ngày mai mặt trời mọc lên, ngươi lại mang người đến bắt hắn.” Võ Hoàng đã nghĩ kỹ tội danh cho Võ Thừa Tự.
Địch Nhân Kiệt cúi đầu, “Vâng.”
Bóng đêm nhanh chóng bao phủ toàn bộ Thần Đô, đèn đuốc trong chính điện ở phủ Trấn Quốc Công Chúa vẫn còn sáng trưng.
Thái Bình cùng Uyển Nhi ngồi bên kỷ án, một lần nữa xem xét lại án hoàng tôn đồng thời tử vong.
Uyển Nhi lâm vào trầm tư hồi lâu, nhìn thì có vẻ như tất cả đã rõ ràng, nhưng nàng luôn cảm thấy có chỗ nào không được thích hợp.
Thái Bình nghĩ tới nghĩ lui, một chỗ kỳ quái nhất chính là “đồng thời” tử vong.
“Uyển Nhi, nàng nói xem Võ Thừa Tự gấp gáp chuyện gì vậy?” Thái Bình thật sự không hiểu, “Chẳng lẽ hắn bộc phát bệnh nặng, cho nên mới sốt ruột không chờ nổi như vậy?”
Uyển Nhi cũng không hiểu rõ chỗ này, “Mật thám mà điện hạ cài vào phủ của hắn có tin tức gì không?”
“Ta đã sai Lý Lăng đi hỏi.” Thái Bình tính tính canh giờ, “Chờ Lý Lăng trở về, hẳn là sẽ có tin tức.”
Hai người lại đợi một lát, cuối cùng nghe thấy có người gõ vang song cửa sổ.

Thái Bình đứng dậy mở cửa sổ, Lý Lăng từ bên ngoài nhảy vào, cung kính nhất bái với Thái Bình, “Điện hạ, có tin tức!”
“Lại đây nói rõ!” Thái Bình nhanh chóng đóng kín cửa sổ, dẫn Lý Lăng đi đến kỷ án.
Lý Lăng nhất bái với Uyển Nhi, liền mở miệng nói: “Mật thám báo lại hai tin tức, chuyện thứ nhất, thân thể của Võ Thừa Tự khoẻ mạnh, cũng không có mắc phải bệnh nặng nào.” Ánh mắt hắn hồ nghi, do dự nói ra tin tức còn lại, “Chuyện thứ hai…… mật thám ở đất phiên báo lại, mấy tháng qua, ngoại trừ phủ của Bình Ân quận vương, phủ của quận vương ở nơi khác không có tuyển thêm cung tì bên ngoài.”
“Không có?!” Thái Bình không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Nếu người xuống tay không phải trà trộn vào ở thời điểm sau này, vậy là từ lúc bắt đầu đã ở đó.

Nếu Võ Thừa Tự có bản lĩnh như vậy, thế lực mà hắn âm thầm nuôi trồng thực sự không thể khinh thường.
Uyển Nhi lại lắc đầu vào ngay lúc này: “Không đúng!” Nàng nhớ rõ, khi Võ Hoàng lựa chọn cung nhân thì nàng cũng ở bên, “Võ Hoàng sợ cung nhân hầu hạ hoàng tôn có người của Võ thị lẫn vào, cho nên xuất thân của cung nhân đều tra xét rất kỹ, Võ Thừa Tự tuyệt đối không có khả năng xếp người đến gần hoàng tôn.”
“Chuyện này……” Thái Bình lại lần nữa lâm vào nghi hoặc.

A nương làm việc không lọt một giọt nước, người có thể tránh được pháp nhãn của nàng cũng không nhiều, Võ Thừa Tự xác thật sẽ không có năng lực như vậy.
Uyển Nhi không thể không sắp xếp những chuyện này lại một lần nữa.
Nàng ngồi bên kỷ án, mang một trương giấy Tuyên Thành ra, trải rộng trên kỷ án, nhanh chóng viết xuống ba chữ “Võ Thừa Tự”.
“Nhìn theo lẽ thường, người được lợi lớn nhất từ việc này chính là hắn, nhưng người có hiềm nghi lớn nhất cũng là hắn.” Uyển Nhi suy nghĩ cẩn thận, cho dù là đời trước hay là đời này, trong trí nhớ của nàng Võ Thừa Tự không có khả năng có lòng dạ thâm sâu như vậy, “Điện hạ, chúng ta thử thoát ra khỏi suy nghĩ này, nghĩ lại xem còn có ai sẽ được lợi từ việc này?”
Thái Bình nghe theo Uyển Nhi chỉ dẫn, nhanh chóng nghĩ tới hai người, “Tam ca cùng tứ ca sao?”
“Lư Lăng Vương rời xa triều đình nhiều năm, hắn ở cung Phòng Châu chỉ có thể xem như người nhàn rỗi, ngày thường cửa cung đóng chặt, không có người ra vào.

Võ Hoàng trông coi hắn rất kỹ, cách ba ngày sẽ có mật thám truyền lại thư từ, nói rõ tình hình gần đây của Lư Lăng Vương.” Uyển Nhi nói chính xác những gì mà mình biết đến, “Bên Vi thị cũng có rất ít người dùng được.

Nếu bị tình cảm của quần chúng kích động, người kế thừa gần nhất cũng thân cận nhất với bệ hạ, chỉ có thể là hoàng tử.”
Thái Bình phảng phất bị cái gì hung hăng đâm vào tim.

Ngày thường tứ ca là người an tĩnh nhất, chỉ cần hắn không mở miệng, cũng sẽ không ai chú ý tới hắn ngồi ở chỗ đó.

Sau khi mẫu hoàng đăng cơ, một nhà bọn họ tạm thời dời vào Đông Cung, phái Vũ Lâm Quân nhìn chằm chằm mọi thời khắc.

Tuy là trông giữ nghiêm ngặt, nhưng ngày thường vẫn sẽ có quan viên tới cửa bái phỏng tứ ca.
“Hoàng tử nuôi dưỡng rất nhiều bồ câu.” Lý Lăng nhịn không được nhắc nhở Thái Bình.
Hoàng tử nuôi dưỡng bồ câu nhiều năm, bất luận là triều thần hay là mẫu hậu, đều đã tập mãi thành quen.

Ngay cả đời trước, tứ ca cùng Uyển Nhi dùng bồ câu trao đổi thư từ, nàng cũng phải đến đoạn thời gian cuối cùng mới biết được.
Chỉ là hổ dữ cũng không ăn thịt con, tứ ca từ trước đến nay ôn hoà hiền hậu, làm sao có thể làm ra việc tàn nhẫn như vậy?!
“Rút củi dưới đáy nồi, chỉ cần có thể chứng thực việc này do Võ Thừa Tự làm, hoàng tử chính là người bị hại lớn nhất.” Uyển Nhi càng nghĩ càng thấy hợp lý, “Đến lúc đó dư luận nhấc lên, chuyện duy nhất Võ Hoàng có thể làm đó là xử trí Võ Thừa Tự, nhường ngôi cho hoàng tử, lui về hậu cung.”
Một chiêu này nếu thành công, có thể hiệu quả hơn nhiều so với cung biến bức vua thoái vị.
Thái Bình tự nhiên hiểu rõ giữa lợi và hại, chỉ là nàng nhất thời không thể tin tứ ca sẽ làm chuyện như vậy.
“Còn có một chuyện, lúc trước cảm thấy kỳ quái, hiện giờ bỗng nhiên thuận lý thành chương.” Uyển Nhi lại nghĩ tới một chuyện, “Thời điểm đầu Xuân, Lâm Tri quận vương vốn nên khởi hành đến Lâm Tri, nhưng cứ bệnh rồi lại bệnh, thái y trong cung cũng không tìm ra được nguồn gốc căn bệnh.”
Sắc mặt Thái Bình xanh mét, chuyện Uyển Nhi nhắc nhở không thể nghi ngờ chính là tiếng sấm giữa trời quang, chấn động làm cho Thái Bình ngây ngốc tại chỗ.
Lý Lăng hỏi: “Điện hạ, có cần thuộc hạ âm thầm đi tra việc này không?”
“Tra, chỉ cần có tin tức gì, lập tức dùng bồ câu đưa thư cho bổn cung.” Thái Bình lập tức hạ lệnh.
“Vâng!” Lý Lăng không còn gì để báo, lập tức nhảy qua cửa sổ rời khỏi chính điện, biến mất ở trong bóng đêm.
Gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào trong chính điện, thổi đến Thái Bình không khỏi rùng mình một cái.
Uyển Nhi đứng dậy khép cửa sổ nhỏ, nàng đứng ở trước cửa sổ, chậm chạp không xoay người lại, “Nếu…… thật sự là do hoàng tử làm……”
“Tứ ca không nên là dạng người này……” Bất kể là đời trước, hay là đời này, Thái Bình không thể tin tứ ca là một người nhẫn tâm có thể vì quyền lực mà hy sinh hài tử của chính mình.
Uyển Nhi xoay người lại, ánh nến chỉ có thể chiếu sáng một nửa người nàng, khuôn mặt nàng biến mất ở trong bóng đen, thanh âm lạnh lẽo giống như sương tuyết, “Đời này có rất nhiều chuyện đã thay đổi.”
Đúng vậy, đời này có rất nhiều chuyện đã thay đổi.
Thái Bình nắm chặt nắm tay, cúi thấp đầu xuống.
Uyển Nhi đến gần Thái Bình, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng ấy, nghiêm túc nói: “Nếu thật sự là hắn, lần này điện hạ vạn vạn lần không thể trọng tình.” Nàng giơ tay xoa nhẹ gương mặt của Thái Bình, “Một người ngay cả cốt nhục thân sinh cũng có thể xuống tay, ngày nào đó tuyệt đối sẽ không đối xử tử tế với điện hạ.”
“Ta biết.” Thanh âm của Thái Bình khàn đặc, phủ lên mu bàn tay của Uyển Nhi, “Ta sẽ không cho hắn có cơ hội như vậy.” Nếu thật sự do tứ ca gây ra, nàng nhất định sẽ không che giấu giúp hắn.

Uyển Nhi biết rõ Thái Bình lúc này có bao nhiêu khổ sở, nàng đến trước nửa bước, thuận thế ôm Thái Bình vào trong lòng, ủ ấm nàng ấy, dịu dàng trấn an, “Thiếp cũng sẽ không cho hắn cơ hội.”
Thái Bình ôm eo Uyển Nhi, chỉ cảm thấy từng trận hàn ý ập vào trong lòng.
Uyển Nhi khẽ xoa lưng Thái Bình, mặc dù tất cả giống như thuận lý thành chương, Uyển Nhi vẫn cảm thấy thấp thỏm.

Loại thấp thỏm này chỉ xuất hiện một lần ở đời trước, đó là vào cái đêm nàng làm giả di chiếu, tim đập nhanh từng trận, một khắc cũng không chậm lại được.
Sáng sớm ngày thứ hai, Thái Bình để Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy ở lại phủ công chúa, dù sao một đường cũng đã có Uyển Nhi chăm sóc, không cần mang theo quá nhiều cung nhân.

Nàng cùng Uyển Nhi lên xe ngựa, sau khi hội hợp với tứ ca ở Định Đỉnh Môn, liền khởi hành đến đất phong của Hành Dương quận vương trước.
Cùng lúc đó, Võ Thừa Tự đợi cả đêm ở thiên điện đến mức héo khô, suy sụp ngồi ở bên kỷ án, vừa đói vừa khát vừa khổ.

Trên kỷ án có rượu, hắn lại không dám uống một ngụm.

Rượu ở trong cung chỉ có hai loại, khi Thiên Tử cao hứng ban thưởng có thể uống, khi Thiên Tử không cao hứng mà ban thưởng thì tuyệt đối không thể uống.
Một bình rượu này, hẳn là vế sau.
“Bệ hạ giá lâm ——”
Cuối cùng đã chờ được Võ Hoàng giá lâm, Võ Thừa Tự kích động đến đón, còn chưa kịp mở miệng, đã bị Vũ Lâm tướng sĩ hai bên bắt trói vào cây cột.
“Cô cô! Đây là làm sao vậy?” Võ Thừa Tự hoảng loạn vô cùng, hắn tự nghĩ từ khi vào cung đến nay, vẫn luôn quy quy củ củ chui rúc ở trong thiên điện, cung tì trong điện cũng có thể làm chứng.
“Đi xuống.” Võ Hoàng phất tay ra hiệu cho mọi người lui xuống trước.
Ngoài điện, Địch Nhân Kiệt tự tay đóng cửa điện, cùng mọi người lui ra phía sau mười bước chờ đợi.
Võ Hoàng đến gần kỷ án, nhấc bình rượu lên, rót một ly rượu.
“Cô cô!”
“Ai là cô cô của ngươi?!”
Võ Hoàng tức giận quát lên một tiếng, cầm ly rượu đến gần Võ Thừa Tự, cắn răng nói: “Máu tươi dính trên tay ngươi, chính là từ tôn nhi của trẫm! Ngươi là cái thá gì! Suốt ngày vọng tưởng ngôi vị Đông Cung, nếu không có trẫm, ngươi sẽ có vinh hoa phú quý như ngày hôm nay sao?! Chó nuôi trong nhà còn biết không được cắn chủ nhân, ngươi cũng thật lợi hại, một ngụm liền cắn chết bốn tôn nhi của trẫm, ngươi cho là trẫm thật sự không thể giết ngươi?!”
Võ Thừa Tự không khỏi run giọng nói: “Cô cô, người nghe ta nói, không, bệ hạ, ngài nghe ta nói!”
“Uống đi, trẫm sẽ đối xử tử tế với hài tử của ngươi.” Võ Hoàng đút ly rượu cho Võ Thừa Tự, giờ khắc này, nàng không muốn nghe hắn giải thích dù chỉ một chữ..

Chapter
1 Chương 1: Rượu Độc
2 Chương 2: Ánh Trăng
3 Chương 3: Hoa Lê
4 Chương 4: Cánh Diều
5 Chương 5: Đề Hồ
6 Chương 6: Tàng Chuyết
7 Chương 7: Lựa Chọn
8 Chương 8: Thư Đồng
9 Chương 9: Nghe Giảng
10 Chương 10: Tin Đồn
11 Chương 11: Du Hồ
12 Chương 12: Trụy Thủy
13 Chương 13: Noãn Y
14 Chương 14: Manh Mối
15 Chương 15: Biến Số
16 Chương 16: Chiết Liễu
17 Chương 17: Hoàn Thư
18 Chương 18: Trở Về
19 Chương 19: Kiêu Căng
20 Chương 20: Dư Âm
21 Chương 21: Ngũ Tự
22 Chương 22: Thăm Dò
23 Chương 23: Tiết Tấu
24 Chương 24: Đạo Thuật
25 Chương 25: Giương Cánh
26 Chương 26: Mã Cầu
27 Chương 27: Lưỡi Đao
28 Chương 28: Kiến Hồng
29 Chương 29: 29: Trường An
30 Chương 30: 30: Sóng Ngầm
31 Chương 31: 31: Cửu Biệt
32 Chương 32: 32: Mộ Minh
33 Chương 33: 33: Viết Chữ
34 Chương 34: 34: Tương Thủ
35 Chương 35: 35: Long Ân
36 Chương 36: 36: Khiển Trách
37 Chương 37: 37: Thỉnh Cầu
38 Chương 38: 38: Lạc Tuyết
39 Chương 39: 39: Tư Náo
40 Chương 40: 40: Xuất Cung
41 Chương 41: 41: Pháo Hoa
42 Chương 42: 42: Đừng Sợ
43 Chương 43: 43: Điểm Trang
44 Chương 44-45
45 Chương 46: 46: Diện Thánh
46 Chương 47: 47: Xoa Má
47 Chương 48: 48: Ám Độ
48 Chương 49: 49: Thị Tẩm
49 Chương 50: 50: Sấm Cung
50 Chương 51: 51: Tâm Nguyện
51 Chương 52: 52: Lưu Cung
52 Chương 53: 53: Nữ Quan
53 Chương 54: 54: Đêm Lành
54 Chương 55: 55: Làm Thơ
55 Chương 56: 56: Hương Thu
56 Chương 57: 57: Giải Vây
57 Chương 58: 58: Giáo Huấn
58 Chương 59: 59: Dấu Hôn
59 Chương 60: 60: Cung Dạ
60 Chương 61: 61: Cam Tâm
61 Chương 62: 62: Máu Tanh
62 Chương 63: 63: May Mắn
63 Chương 64: 64: Lĩnh Mệnh
64 Chương 65: 65: Rời Lao
65 Chương 66: 66: Dạ Thám
66 Chương 67: 67: Thái Tử
67 Chương 68: 68: Vi Thị
68 Chương 69: 69: Ngắn Ngủi
69 Chương 70: 70: Tra Hỏi
70 Chương 71: 71: Suy Đoán
71 Chương 72: 72: Không Cho
72 Chương 73: 73: Lễ Vật
73 Chương 74: 74: Tuyết Đông
74 Chương 75: 75: Bắt Đầu
75 Chương 76: 76: Bỏ Được
76 Chương 77: 77: Lĩnh Mệnh
77 Chương 78: 78: Đuổi Đi
78 Chương 79: 79: Tương Kiến
79 Chương 80: 80: Chá Chi
80 Chương 81: 81: Thủy Đăng
81 Chương 82: 82: Diễn Trò
82 Chương 83: 83: Chính Sự
83 Chương 84: 84: Danh Sách
84 Chương 85: 85: Đêm Xuân
85 Chương 86: 86: Cảnh Báo
86 Chương 87: 87: Hậu Phách
87 Chương 88: 88: Góp Lời
88 Chương 89: 89: Thận Trọng
89 Chương 90: 90: Hai Nơi
90 Chương 91: 91: Mai Đỏ
91 Chương 92: 92: Cữu Ngũ
92 Chương 93: 93: Đi Theo
93 Chương 94: 94: Đường Về
94 Chương 95: 95: Hợp Mưu
95 Chương 96: 96: Mặt Nạ
96 Chương 97: 97: Vào Đông
97 Chương 98: 98: Quà Mừng
98 Chương 99: 99: Chiếu Thư
99 Chương 100: 100: Thỉnh Chỉ
100 Chương 101: 101: Thỉnh Tội
101 Chương 102: 102: Tương Tư
102 Chương 103: 103: Xá Địch
103 Chương 104: 104: Biển Giấm
104 Chương 105: 105: Phạm Thượng
105 Chương 106: 106: Vết Tích
106 Chương 107: 107: Nắng Sớm
107 Chương 108: 108: Đạo Yến
108 Chương 109: 109: Lâm Biệt
109 Chương 110: 110: Đưa Tiễn
110 Chương 111: 111: Nổi Gió
111 Chương 112: 112: Quan Nhỏ
112 Chương 113: 113: Không Về
113 Chương 114: 114: Dã Tâm
114 Chương 115: 115: Lửa Lớn
115 Chương 116: 116: Tâm Dược
116 Chương 117: 117: Vảy Ngược
117 Chương 118: 118: Sơ Tâm
118 Chương 119: 119: Hôn Sự
119 Chương 120: 120: Dạ Thoại
120 Chương 121: 121: Về Triều
121 Chương 122: 122: Tàng Kinh
122 Chương 123: 123: Ôm Nhau
123 Chương 124: 124: Đứa Nhỏ
124 Chương 125: 125: Minh Đường
125 Chương 126: 126: Sâu Kiến
126 Chương 127: 127: Phò Mã
127 Chương 128: 128: Hoa Chúc
128 Chương 129: 129: Hoà Ly
129 Chương 130: 130: Đưa Thuốc
130 Chương 131: 131: Thanh Trì
131 Chương 132: 132: Giấy Đỏ
132 Chương 133: 133: Hàn Chứng
133 Chương 134: 134: Kẽ Hở
134 Chương 135: 135: Thiên Hạ
135 Chương 136: 136: Gia Viên
136 Chương 137: 137: Thói Quen
137 Chương 138: 138: Võ Thị
138 Chương 139: 139: Phi Ngựa
139 Chương 140: 140: Tư Hình
140 Chương 141: 141: Đêm Trước
141 Chương 142: 142: Nữ Hoàng
142 Chương 143: 143: Lễ Mừng
143 Chương 144: 144: Quan Nhỏ
144 Chương 145: 145: Nuốt Lời
145 Chương 146: 146: Cá Chạch
146 Chương 147: 147: Sát Tâm
147 Chương 148: 148: Khó Độ
148 Chương 149: 149: Danh Tướng
149 Chương 150: 150: Sáng Tỏ
150 Chương 151: 151: Đánh Giá
151 Chương 152: 152: Đế Tâm
152 Chương 153: 153: Sơ Thắng
153 Chương 154: 154: Triều Bái
154 Chương 155: 155: Quốc Yến
155 Chương 156: 156: Thái Bình
156 Chương 157: 157: Phụng Dưỡng
157 Chương 158: 158: Đại Thế
158 Chương 159: 159: Nói Thật
159 Chương 160: 160: Ngư Ông
160 Chương 161: 161: Nguy Cơ
161 Chương 162: 162: Di Hoa
162 Chương 163: 163: Khả Nghi
163 Chương 164: 164: Ngự Rượu
164 Chương 165: 165: Tứ Ca
165 Chương 166: 166: Mật Thẩm
166 Chương 167: Lựa chọn
167 Chương 168: Ngủ đông
168 Chương 169: Noãn ngọc
169 Chương 170: Thanh toán
170 Chương 171: Vây Ngụy
171 Chương 172: Cầu mây
172 Chương 173: Hoàng trang
173 Chương 174: Nhớ nhung
174 Chương 175: Đầy tháng
175 Chương 176: Đậu đỏ
176 Chương 177: Phá trận
177 Chương 178: Không cam
178 Chương 179: Tư thục
179 Chương 180: Tinh diễm
180 Chương 181: 181: Chiêm Sự
181 Chương 182: 182: Chính Sự
182 Chương 183: 183: Vấn Chính
183 Chương 184: 184: Phu Tử
184 Chương 185: 185: Tạm Biệt
185 Chương 186: 186: Có Nàng
186 Chương 187: 187: Thu Lưới
187 Chương 188: 188: Thắng Trận
188 Chương 189: 189: Bình Yên
189 Chương 190: 190: Trảm Nịnh
190 Chương 191: 191: Mời Cầu
191 Chương 192: 192: Chơi Cầu
192 Chương 193-194: 193: Tâm thù - 194: Trải Đường
193 Chương 195: 195: Ám Tiễn
194 Chương 196: 196: Đồ Đao
195 Chương 197: 197: Giăng Lưới
196 Chương 198: 198: Phản Sát
197 Chương 199: 199: Đền Tội
198 Chương 200: 200: Thu Quan
199 Chương 201: 201: Danh Tự
200 Chương 202: 202: Sách Phong
201 Chương 203: 203: Thành Toàn
202 Chương 204: 204: Quân Lâm
203 Chương 205: 205: Tranh Chấp
204 Chương 206: 206: Chiêu Nghi
205 Chương 207: 207: Hôn Quân
206 Chương 208: 208: Nuông Chiều
207 Chương 209: 209: Hợp Cẩn
208 Chương 210: 210: Đông Tầm
209 Chương 211: 211: Đỏ Tươi
210 Chương 212: 212: Vô Biên
211 Chương 213: 213: Di Chiếu
212 Chương 214: 214: Thượng Nguyên
213 Chương 215: 215: Ngoại Truyện 1 Mạch Thượng Hoa
214 Chương 216: 216: Ngoại Truyện 2 Niệm Thanh Mai Hết
Chapter

Updated 214 Episodes

1
Chương 1: Rượu Độc
2
Chương 2: Ánh Trăng
3
Chương 3: Hoa Lê
4
Chương 4: Cánh Diều
5
Chương 5: Đề Hồ
6
Chương 6: Tàng Chuyết
7
Chương 7: Lựa Chọn
8
Chương 8: Thư Đồng
9
Chương 9: Nghe Giảng
10
Chương 10: Tin Đồn
11
Chương 11: Du Hồ
12
Chương 12: Trụy Thủy
13
Chương 13: Noãn Y
14
Chương 14: Manh Mối
15
Chương 15: Biến Số
16
Chương 16: Chiết Liễu
17
Chương 17: Hoàn Thư
18
Chương 18: Trở Về
19
Chương 19: Kiêu Căng
20
Chương 20: Dư Âm
21
Chương 21: Ngũ Tự
22
Chương 22: Thăm Dò
23
Chương 23: Tiết Tấu
24
Chương 24: Đạo Thuật
25
Chương 25: Giương Cánh
26
Chương 26: Mã Cầu
27
Chương 27: Lưỡi Đao
28
Chương 28: Kiến Hồng
29
Chương 29: 29: Trường An
30
Chương 30: 30: Sóng Ngầm
31
Chương 31: 31: Cửu Biệt
32
Chương 32: 32: Mộ Minh
33
Chương 33: 33: Viết Chữ
34
Chương 34: 34: Tương Thủ
35
Chương 35: 35: Long Ân
36
Chương 36: 36: Khiển Trách
37
Chương 37: 37: Thỉnh Cầu
38
Chương 38: 38: Lạc Tuyết
39
Chương 39: 39: Tư Náo
40
Chương 40: 40: Xuất Cung
41
Chương 41: 41: Pháo Hoa
42
Chương 42: 42: Đừng Sợ
43
Chương 43: 43: Điểm Trang
44
Chương 44-45
45
Chương 46: 46: Diện Thánh
46
Chương 47: 47: Xoa Má
47
Chương 48: 48: Ám Độ
48
Chương 49: 49: Thị Tẩm
49
Chương 50: 50: Sấm Cung
50
Chương 51: 51: Tâm Nguyện
51
Chương 52: 52: Lưu Cung
52
Chương 53: 53: Nữ Quan
53
Chương 54: 54: Đêm Lành
54
Chương 55: 55: Làm Thơ
55
Chương 56: 56: Hương Thu
56
Chương 57: 57: Giải Vây
57
Chương 58: 58: Giáo Huấn
58
Chương 59: 59: Dấu Hôn
59
Chương 60: 60: Cung Dạ
60
Chương 61: 61: Cam Tâm
61
Chương 62: 62: Máu Tanh
62
Chương 63: 63: May Mắn
63
Chương 64: 64: Lĩnh Mệnh
64
Chương 65: 65: Rời Lao
65
Chương 66: 66: Dạ Thám
66
Chương 67: 67: Thái Tử
67
Chương 68: 68: Vi Thị
68
Chương 69: 69: Ngắn Ngủi
69
Chương 70: 70: Tra Hỏi
70
Chương 71: 71: Suy Đoán
71
Chương 72: 72: Không Cho
72
Chương 73: 73: Lễ Vật
73
Chương 74: 74: Tuyết Đông
74
Chương 75: 75: Bắt Đầu
75
Chương 76: 76: Bỏ Được
76
Chương 77: 77: Lĩnh Mệnh
77
Chương 78: 78: Đuổi Đi
78
Chương 79: 79: Tương Kiến
79
Chương 80: 80: Chá Chi
80
Chương 81: 81: Thủy Đăng
81
Chương 82: 82: Diễn Trò
82
Chương 83: 83: Chính Sự
83
Chương 84: 84: Danh Sách
84
Chương 85: 85: Đêm Xuân
85
Chương 86: 86: Cảnh Báo
86
Chương 87: 87: Hậu Phách
87
Chương 88: 88: Góp Lời
88
Chương 89: 89: Thận Trọng
89
Chương 90: 90: Hai Nơi
90
Chương 91: 91: Mai Đỏ
91
Chương 92: 92: Cữu Ngũ
92
Chương 93: 93: Đi Theo
93
Chương 94: 94: Đường Về
94
Chương 95: 95: Hợp Mưu
95
Chương 96: 96: Mặt Nạ
96
Chương 97: 97: Vào Đông
97
Chương 98: 98: Quà Mừng
98
Chương 99: 99: Chiếu Thư
99
Chương 100: 100: Thỉnh Chỉ
100
Chương 101: 101: Thỉnh Tội
101
Chương 102: 102: Tương Tư
102
Chương 103: 103: Xá Địch
103
Chương 104: 104: Biển Giấm
104
Chương 105: 105: Phạm Thượng
105
Chương 106: 106: Vết Tích
106
Chương 107: 107: Nắng Sớm
107
Chương 108: 108: Đạo Yến
108
Chương 109: 109: Lâm Biệt
109
Chương 110: 110: Đưa Tiễn
110
Chương 111: 111: Nổi Gió
111
Chương 112: 112: Quan Nhỏ
112
Chương 113: 113: Không Về
113
Chương 114: 114: Dã Tâm
114
Chương 115: 115: Lửa Lớn
115
Chương 116: 116: Tâm Dược
116
Chương 117: 117: Vảy Ngược
117
Chương 118: 118: Sơ Tâm
118
Chương 119: 119: Hôn Sự
119
Chương 120: 120: Dạ Thoại
120
Chương 121: 121: Về Triều
121
Chương 122: 122: Tàng Kinh
122
Chương 123: 123: Ôm Nhau
123
Chương 124: 124: Đứa Nhỏ
124
Chương 125: 125: Minh Đường
125
Chương 126: 126: Sâu Kiến
126
Chương 127: 127: Phò Mã
127
Chương 128: 128: Hoa Chúc
128
Chương 129: 129: Hoà Ly
129
Chương 130: 130: Đưa Thuốc
130
Chương 131: 131: Thanh Trì
131
Chương 132: 132: Giấy Đỏ
132
Chương 133: 133: Hàn Chứng
133
Chương 134: 134: Kẽ Hở
134
Chương 135: 135: Thiên Hạ
135
Chương 136: 136: Gia Viên
136
Chương 137: 137: Thói Quen
137
Chương 138: 138: Võ Thị
138
Chương 139: 139: Phi Ngựa
139
Chương 140: 140: Tư Hình
140
Chương 141: 141: Đêm Trước
141
Chương 142: 142: Nữ Hoàng
142
Chương 143: 143: Lễ Mừng
143
Chương 144: 144: Quan Nhỏ
144
Chương 145: 145: Nuốt Lời
145
Chương 146: 146: Cá Chạch
146
Chương 147: 147: Sát Tâm
147
Chương 148: 148: Khó Độ
148
Chương 149: 149: Danh Tướng
149
Chương 150: 150: Sáng Tỏ
150
Chương 151: 151: Đánh Giá
151
Chương 152: 152: Đế Tâm
152
Chương 153: 153: Sơ Thắng
153
Chương 154: 154: Triều Bái
154
Chương 155: 155: Quốc Yến
155
Chương 156: 156: Thái Bình
156
Chương 157: 157: Phụng Dưỡng
157
Chương 158: 158: Đại Thế
158
Chương 159: 159: Nói Thật
159
Chương 160: 160: Ngư Ông
160
Chương 161: 161: Nguy Cơ
161
Chương 162: 162: Di Hoa
162
Chương 163: 163: Khả Nghi
163
Chương 164: 164: Ngự Rượu
164
Chương 165: 165: Tứ Ca
165
Chương 166: 166: Mật Thẩm
166
Chương 167: Lựa chọn
167
Chương 168: Ngủ đông
168
Chương 169: Noãn ngọc
169
Chương 170: Thanh toán
170
Chương 171: Vây Ngụy
171
Chương 172: Cầu mây
172
Chương 173: Hoàng trang
173
Chương 174: Nhớ nhung
174
Chương 175: Đầy tháng
175
Chương 176: Đậu đỏ
176
Chương 177: Phá trận
177
Chương 178: Không cam
178
Chương 179: Tư thục
179
Chương 180: Tinh diễm
180
Chương 181: 181: Chiêm Sự
181
Chương 182: 182: Chính Sự
182
Chương 183: 183: Vấn Chính
183
Chương 184: 184: Phu Tử
184
Chương 185: 185: Tạm Biệt
185
Chương 186: 186: Có Nàng
186
Chương 187: 187: Thu Lưới
187
Chương 188: 188: Thắng Trận
188
Chương 189: 189: Bình Yên
189
Chương 190: 190: Trảm Nịnh
190
Chương 191: 191: Mời Cầu
191
Chương 192: 192: Chơi Cầu
192
Chương 193-194: 193: Tâm thù - 194: Trải Đường
193
Chương 195: 195: Ám Tiễn
194
Chương 196: 196: Đồ Đao
195
Chương 197: 197: Giăng Lưới
196
Chương 198: 198: Phản Sát
197
Chương 199: 199: Đền Tội
198
Chương 200: 200: Thu Quan
199
Chương 201: 201: Danh Tự
200
Chương 202: 202: Sách Phong
201
Chương 203: 203: Thành Toàn
202
Chương 204: 204: Quân Lâm
203
Chương 205: 205: Tranh Chấp
204
Chương 206: 206: Chiêu Nghi
205
Chương 207: 207: Hôn Quân
206
Chương 208: 208: Nuông Chiều
207
Chương 209: 209: Hợp Cẩn
208
Chương 210: 210: Đông Tầm
209
Chương 211: 211: Đỏ Tươi
210
Chương 212: 212: Vô Biên
211
Chương 213: 213: Di Chiếu
212
Chương 214: 214: Thượng Nguyên
213
Chương 215: 215: Ngoại Truyện 1 Mạch Thượng Hoa
214
Chương 216: 216: Ngoại Truyện 2 Niệm Thanh Mai Hết