Chương 161: Vì cậu mà buộc hắn ra đi là đùa giỡn?

Lúc Hạ Diệu và Viên Tung rời đi, một mình Điền Nghiêm Kỳ ở trong xechịu đựng đày đọa như luyện ngục.

Bạn hữu của Hạ Diệu gọi điện rất nhiều cú cho Điền Nghiêm Kỳ, ĐiềnNghiêm Kỳ lại đang đê mê không nghe thấy, trong miệng thì luyên thuyên không biết đang nói cái gì. Ánh mắt túc trực quét ra ngoài cửasổ, gương mặt cười như không cười của Báo Đen đang dần dần hiện rõ.

Hơn một giờ sau, bằng hữu của Hạ Diệu mới tìm được chỗ của Điền Nghiêm Kỳ. Lúc này trời đã tối đen, bạn hữu của Hạ Diệu đi tới chỗ chiếc xe mà Điền Nghiêm Kỳ đang nằm bên trong, còn chưa kịp đem cửa xe mở ra, cảm giác một cường lực từ phía sau ập vào đầu, sau đó thì cái gì cũng không biết.

Tay của Báo Đen nhẹ nhàng kéo, cửa xe mở ra.

Con ngươi đỏ ngầu của Điền Nghiêm Kỳ lập tức nhìn hắn.

"Thế nào rồi? Tôi tới giúp cậu giải quyết chuyện khẩn cấp được chứ?"

Điền Nghiêm Kỳ dường như đã đem môi cắn ra máu, mỗi một tấc da trên cơ thể đều đang kêu gào thèm khát được thỏa mãn, thế nhưng trong tiềm thức vẫn còn nhận ra mình đang giùng giằng với ai. Đời này của Điền Nghiêm Kỳ vẫn chưa cùng bất kì ai ân ái, không thể cứ như vậy tự đem bản thân mình hủy diệt.

Vì vậy Điền Nghiêm Kỳ tự luồng tay vào trong quần, coi như không có aimà bắt đầu "hành sự".

"Đủ sướng rồi, không cần ngươi."

Báo Đen đùa cợt một câu, sau đó ngồi vào trong xe, quả thực nắm lấytay của Điền Nghiêm Kỳ, không cho hắn tự giải quyết, ác tâm mà nhìnĐiền Nghiêm Kỳ giãy dụa, thống khổ thở dốc.

"Thế nào? Có cần hay không cần tôi giải quyết cho cậu?"

Trên trán Điền Nghiêm Kỳ mồ hôi hột to như hạt đậu, xâu thành chuỗi màchảy xuống, con ngươi như lồi ra bên ngoài, trong ánh mắt tràn đầy dục vọng lẫn phẫn nộ, nhìn vào ánh mắt soi mói của Báo Đen mà thiêu đốt.

Báo Đen lại đem bàn tay luồng vào bên trong lớp quần áo của Điền Nghiêm Kỳ. Vừa va chạm vào da tay của hắn, Điền Nghiêm Kỳ liền một trận run rẩy kịch liệt.

"Thật sự không cần tôi giúp?"

Điền Nghiêm Kỳ cắn chặc hàm răng, khó khăn mà cự tuyệt.

"Một chút cũng không cần."

Báo Đen hanh cười một tiếng, hắn là người từng trải, đối phó với đứanon nớt như Điền Nghiêm Kỳ dễ như trở bàn tay. Chẳng qua là muốn xem tâm tình của cậu ta thế nào, dù sao tình trạng của Điền Nghiêm Kỳ vẫn còn chưa đạt tới mức hưng phấn mà hắn mong đợi.

"Ách..."

Điền Nghiêm Kỳ thống khổ mà vặn vẹo hàng lông mày, nơi đũng quần một trận run rẩy, dịch thể đặc sệt nồng nặc vô thức tuôn ra.

Báo Đen híp hai mắt nhìn chăm chú vào Điền Nghiêm Kỳ, trong lòng lấylàm ngạc nhiên, được lắm! Tiểu tử này rất khí phách, khiến ông chú như tôi đây liền nhìn cậu bằng cặp mắt khác. Nếu là Báo Đen tuổi còn trẻ, hắn nhất định không làm được như Điền Nghiêm Kỳ, chuyện thủ dâm trước mặt một gã đàn ông khác là một chuyện ghê tởm.Vì vậy, Báo Đen đưa tay vào trong quần Điền Nghiêm Kỳ.

"A a a a —— "

Điền Nghiêm Kỳ chịu không được liền bắn sạch tất cả ra khỏi cơ thể,tiếng rên rỉ tiêu hồn của cậu ta rốt cục đã đánh thức "lão nhị" của Báo Đen.

"Đừng cố chịu đựng, cũng vô ích thôi!"

Điền Nghiêm Kỳ đem đôi môi cắn rách nát, gần như rơi vào trạng thái hôn mê, nhưng vẫn còn đang gắt gao chịu đựng.

Con ngươi của Báo Đen liếc qua lộvẻ tàn độc, dùng ngón tay quệt mộtbãi tinh dịch của Điền Nghiêm Kỳ vừa mới bắn, thọc vào cơ thể cậu ta. Giữa lúc tiếng thét của Điền Nghiêm Kỳ đang vang vọng, Báo Đen trực tiếp đem hàng rào phòng ngự của cậu ta phá vỡ.

Trong nháy mắt, Điền Nghiêm Kỳ hô to tên của Viên Tung.

Mặc dù Báo Đen đối với Điền Nghiêm Kỳ không có hảo cảm, nhưng nghe đến cái tên này, cảm giác như có loại dục vọng khiêu chiến quấy phá trong người.

Viên Tung! Ta làm kẻ thù của ngươi nhiều năm như vậy, hôm nay thôi thìgiúp ngươi thanh toán xong việc này.

Đang lúc thưởng thức cảm giác mê mẫn trong quá trình thâm nhập, độtnhiên một đợt dồn chặt hấp thụ "cây gậy" của Báo Đen, khiến hắn bạorống.

"Tôi thao, thật sự chặt quá!"

Điền Nghiêm Kỳ không biết là quá thoải mái hay là quá tuyệt vọng, độtnhiên tự mình lắc mông dạng háng, ra sức kẹp chặt ấn sâu dương v*t của Báo Đen vào cơ thể mình. Quán quân "Bảo tiêu toàn năng" đạitài, người hai thước cao, thể năng tương đương với Viên Tung, hơn nữa lại đang bị dược tính của dầu kích dục khống chế, Điền Nghiêm Kỳ phen này có thể nói là long trời lở đất, gió cuốn mây tan, khí thế trànđầy.

Ngay cả "thân kinh bách chiến" như Báo Đen, lúc này cũng có chút cầmcự không được.

"Tôi thao... Cậu muốn kẹp chết lão nhị nhà tôi à!!"

"Phải, là muốn ngươi thao đấy, tới đi!"

"Đừng kẹp chặt vậy chứ, tôi thao....đệt mẹ nó, sướng quá!"

"..."

Từ lúc Báo Đen "lấy chồng", làm tình xong cũng sẽ không vui sướngthỏa mãn như lúc này. Điền Nghiêm Kỳ quả thật khỏe mạnh! Cái loại công phu "vô sự tự thông" (*) này của cậu ta, khiến Báo Đen rất ấn tượng.

(*) vô sự tự thông: không học cũng biết.

Nhiệt lượng trên người Điền Nghiêm Kỳ bắt đầu tiêu tan, nhãn thần hưngphấn kích tình lúc nãy giờ đã trở nên đờ đẫn mệt nhoài.

"Tiểu Điền nhi, sướng không?" tay của Báo Đen kéo cái cằm của ĐiềnNghiêm Kỳ lên.

Điền Nghiêm Kỳ nghiêng đầu hờ hững nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ.

Báo Đen khẽ cười một tiếng, đem một cái máy quay phim đến trước mặt Điền Nghiêm Kỳ.

"Cậu đã không còn sự lựa chọn nào khác."

Điền Nghiêm Kỳ ánh mắt rực đỏ nhìn thấy vẻ mặt tiêu hồn dâm đãngcủa bản thân trong đoạn video đó, tưởng tượng đến lúc chiếu đoạn này lên màn hình chính của đại sảnh công ty, toàn bộ nhân viên công tác và cả Viên Tung sẽ kinh ngạc mà nhìn hắn bằng ánh mắt khinh miệt."Hoặc là bị mọi người phỉ nhổ, hoặc là đi theo tôi gầy dựng sự nghiệp."

"..."

Ngày hôm sau, Điền Nghiêm Kỳ đem xe lái về công ty.

Hạ Diệu thấy cửa xe mốp méo, nhớ tới Báo Đen ngày hôm qua cũng xuất hiện ở bên cạnh xe của Điền Nghiêm Kỳ và Viên Tung, trong nháy mắt hiểu được chuyện gì đã xảy ra, dụng sức hung hăng ở trên mui xe đập một quyền.

"Tôi đây nhất định sẽ sang bằng sào huyệt của Hắc Báo!!"

Nếu là bình thường, Điền Nghiêm Kỳ nghe xong lời này, nhất định sẽnhiệt huyết sôi trào, gia nhập vào chiến đội của Hạ Diệu. Thế nhưngngày hôm nay, thần sắc của hắn đặc biệt hửng hờ.

"Cảnh sát Hạ, tôi phải đi."

Hạ Diệu thần sắc ngưng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Điền Nghiêm Kỳ.

"Cậu nói cái gì?"

Điền Nghiêm Kỳ nói: "Tôi phải rời khỏi công ty này."

Hai hàng lông mày của Hạ Diệu dựng đứng lên, ánh mắt vừa lo lắng vừa dò xét.

"Cậu...cậu có ý gì?"

Điền Nghiêm Kỳ nói: "Cám ơn anh đã chiếu cố tôi trong thời gian dàinhư vậy, anh là người duy nhất trong công ty thật lòng xem tôi là anh em, đáng tiếc tôi phải đứng ở hàng ngũ khác."

Hạ Diệu vội vã hỏi: "Cậu là bởi vì chuyện ngày hôm qua sao? Tôi đặcbiệt chưa từng tính toán với cậu cái gì cả. Đó là do bản thân tôi mangvề dầu kích dục, tôi chịu thiệt thì tôi nhận, tôi đáng đời!"

Điền Nghiêm Kỳ cười cười vỗ vai Hạ Diệu.

"Đặc biệt yêu mến tính cách của anh, thật đấy."

Nói xong, Điền Nghiêm Kỳ mặc kệ tâm trạng bàng hoàng của Hạ Diệu, vội bước nhanh về ký túc xá.

Chỉ trong vòng một buổi tối, Điền Nghiêm Kỳ lại đi đến phòng làm việccủa Viên Tung, cảnh thì còn nhưng người đã sớm đổi thay.

"Tôi không muốn nghe anh bảo tôi cút đi, cho nên chủ động tới chào từ giả."

Viên Tung ánh mắt phức tạp, thẳng tắp nhìn về phía Điền Nghiêm Kỳ.

Điền Nghiêm Kỳ đột nhiên cười, "Chuyện đã xảy ra tới mức này, anh vẫn nhìn tôi chằm chằm, tôi vẫn như cũ có một loại cảm giác tim đập rộn lên."

Viên Tung không nói lời nào.

"Tôi rèn đèn sách không nhiều, thế nhưng tôi vẫn nhớ lão sư đã từngnói qua một câu nói, nhắm vào mục tiêu không bằng rèn luyện bản thân,muốn một bước lên mây bản thân phải toàn tài. Mà tôi lại nhảy lên mâymãi không tới, chỉ có thể rớt xuống cho tan xương nát thịt."

Điền Nghiêm Kỳ nói tiếp: "Anh biết vì sao tôi không đứng trước mặt anhđể bày tỏ tấm lòng không? Bởi vì tôi biết: một ngày nào đó tôi lên tiếng nói ra, tôi sẽ phải cuốn xéo khỏi nơi này."

"Thế nhưng tôi không có gì tiếc nuối, cứ như vậy mà ra đi, trong lòng trái lại rất thống khoái."

"Được rồi, tôi không lãi nhãi nữa, đến sau cùng tôi vẫn muốn lưu lạitrong anh một ấn tượng tốt đẹp."Điền Nghiêm Kỳ hướng về Viên Tung chào theo kiểu quân đội, quay đầu rời đi.

Cũng không biết là ai đã nghe được Điền Nghiêm Kỳ và Hạ Diệu nóichuyện, tin tức Điền Nghiêm Kỳ ra đi nhanh chóng khuếch tán. Ngay lúcĐiền Nghiêm Kỳ còn chưa bước ra cửa lớn công ty nửa bước, rất nhiềungười đã biết được thông tin.

"Tiểu Điền à! Anh tại sao phải đi?"

Điền Nghiêm Kỳ vẫn toát ra hình tượng ngay thẳng ngạo nghễ, khóe miệng tỏ ra dáng tươi cười khí phách.

"Bởi vì tôi muốn qua bên công ty bảo vệ Hắc Báo, bên đó ra giá mười triệu."

Điền Nghiêm Kỳ trong nháy mắt diễn tròn vai đạo đức giả, đại nghịchluân lý, cất bước rời đi.

"Tôi thao, thứ buồn nôn!"

"Chẳng lẽ..trước giờ chỉ là giả vờ?"

"Hóa ra cũng là loại không cưỡng được cám dỗ, còn bày đặt xem năm trăm vạn kia không ra gì!"

"Tôi nguyền rủa hắn ra khỏi cửa bị xe đụng chết!"

"..."

Điền Nghiêm Kỳ tiêu sái đi tới cửa công ty, cô độc. Lăn lộn như thếnày, nhưng ngay cả một chiếc xe cũng không có, cứ như vậy đi langthang giữa dòng người qua lại, cuối cùng là leo lên một chiếc xe buýt.

Lời dèm pha vẫn còn âm ĩ sau lưng hắn, Hạ Diệu lập tức một tiếng gầm lên.

"Các người đừng hèn mọn như vậy, nên làm cái gì thì nhanh chóng làm đi!"

Đám người này lập tức giải tán, Hạ Diệu chạy nhanh về phòng làm việc của Viên Tung.

Rầm một tiếng cửa lớn bật ra, Hạ Diệu vội vã phóng tới trước mặt của Viên Tung.

"Anh thực sự để tiểu Điền ra đi?"

Viên Tung bình tĩnh, ánh mắt nhìn chăm chú vào Hạ Diệu, nói: "Khôngphải là tôi để cho hắn đi, mà là hắn phải đi."

Hạ Diệu rùng mình, siết vai của Viên Tung tra hỏi.

"Vì sao? Cũng bởi vì hắn đã lật bài ngửa với anh?"

Viên Tung không nói chuyện.

Hạ Diệu gắt gao nắm lấy tay của Viên Tung khuyên nhủ: "Anh không thể như vậy được đâu, Điền Nghiêm Kỳ nắm giữ rất nhiều tư liệu của công ty chúng ta, thời gian gần đây rất nhiều kế hoạch quan trọng đều do hắn đảm nhiệm! Anh cứ như vậy để hắn đi, sẽ dễ gây ra nguy cơ rất lớn!"

"Viên Tung, anh không thể thiếu suy nghĩ như vậy được, chuyện có baolớn đâu? Tôi chưa từng già mồm với anh cái gì, anh làm như vậy, ngườihưởng lợi chính là Báo Đen, anh không nhận ra sao?"

Hạ Diệu nhìn thấy Viên Tung thờ ơ, chợt nhảy lên trên người của hắn,ôm đầu của hắn xuống dùng sức mà hôn môi cầu xin, trong giọng nói lộ ra vẻ lo lắng vô cùng.

"Viên Tung, tôi trước đây nói anh đuổi hắn đi chỉ là đùa giỡn, tronglòng tôi chưa từng muốn như vậy, chút chuyện nhỏ này mà toán cái gìchứ? Tôi một chút cũng không để tâm, thực sự không để tâm."

"Tôi xin anh, anh tìm hắn quay về đi, ngộ nhỡ hắn đi theo Báo Đen thìanh biết phải làm sao? Đến lúc đó anh phải chịu bao nhiêu tổn thất á!"

"Báo Đen gia nghiệp lớn mạnh, dù công ty của hắn có gặp chuyện gì cũng có thể đứng dậy rất nhanh, nhưng anh nếu như quỵ ngã sẽ là đòn công kích rất lớn! Anh là từ Bắc Kinh mà đứng vững trên gót chân, công ty của chúng ta chỉ vừa phát triển mạnh, không thể chấp nhận bất kì trùng kích nào!"

"..."

Hạ Diệu đau khổ cầu xin vô số lần, Viên Tung vẫn chỉ cho cậu ta một câu.

"Cậu cho rằng tôi vì cậu mà buộc hắn phải ra đi chỉ là đùa giỡn?"

Nói xong câu này, trong nháy mắt cảm giác như toàn bộ thế giới nhưkhông còn một ai.

Hạ Diệu kinh ngạc nhìn chăm chú vào Viên Tung, không biết nhìn baolâu, cảm xúc trong lòng tăng vọt, rốt cục đem khoảnh khắc yên lặng phátan, nhào đến cắn lên cổ của Viên Tung, dịch thể tanh mặn chảyra...uống sạch.

Chapter
1 Chương 1: Giải đọ sức
2 Chương 2: Ai nói đấy?
3 Chương 3: Nỗi niềm khó nói nghĩ lại còn kinh
4 Chương 4: Giúp em làm mối đi mà!
5 Chương 5: Nhân vật “nguy hiểm”
6 Chương 6: Lần đầu giao chiến
7 Chương 7: Một hộp bánh cookie
8 Chương 8: Cút càng xa càng tốt!
9 Chương 9: Đừng đặc biệt không biết xấu hổ như thế!
10 Chương 10: Mắng cho chết nhà ngươi!
11 Chương 11: Yểng ta chán nản rồi
12 Chương 12: Thời gian trước khi bắn
13 Chương 13: Tôi nhìn trúng cậu rồi
14 Chương 14: Đây là cái kiểu logic gì chứ?
15 Chương 15: Quần cậu có chút thấp!
16 Chương 16: Chặt chẽ khóa trong tim
17 Chương 17: Nếu cậu cười với tôi một chút…
18 Chương 18: Đàn ông như này mới đủ tuyệt diệu!
19 Chương 19: Không thể thương lượng
20 Chương 20: Gửi nuôi
21 Chương 21: Lặng thầm bảo vệ em
22 Chương 22: Trong cửa sổ, ngoài cửa sổ
23 Chương 23: Mặc quần nhỏ vào
24 Chương 24: Tập kích đêm khuya
25 Chương 25: Tiểu nhu tình đêm mưa
26 Chương 26: Nhớ nhung đại yểng
27 Chương 27: Tìm hiểu mặt bên
28 Chương 28: Sao không chờ tôi về rồi hẵng kiểm tra sức khỏe?
29 Chương 29: Vụng trộm
30 Chương 30: Một chữ ngàn vàng
31 Chương 31: Trúc mã hội tụ
32 Chương 32: Cắn tai anh nha!
33 Chương 33: Đại vũ trì thủy
34 Chương 34: Dẫn trộm vào nhà
35 Chương 35: Đêm qua người tôi cắn không phải là cậu?
36 Chương 36: Đau đến thực tiêu hồn
37 Chương 37: Tranh chấp
38 Chương 38: Tuyên đại thiếu gia làm loạn không hối tiếc
39 Chương 39: Cùng sửa máy tập
40 Chương 40: Nhóc con ti tiện
41 Chương 41: Bất công
42 Chương 42: Đào củ sen
43 Chương 43: Ham ăn
44 Chương 44: Cùng tôi đi hóng gió
45 Chương 45: Xuất phát nào!
46 Chương 46: Tình yêu manh nha
47 Chương 47: Đó là nụ hôn đầu của lão tử!
48 Chương 48: Hiểu nhau thêm chút nữa
49 Chương 49: Dừng xe!
50 Chương 50: Tiểu bỉ ổi trong ổ chăn
51 Chương 51: Không chống đỡ nổi
52 Chương 52: Cuối cùng cũng tóm được mày rồi!
53 Chương 53: Oan gia chạm trán
54 Chương 54: Lại bị sập bẫy
55 Chương 55: Hai quả lựu to
56 Chương 56: Mỹ nam bên bể bơi
57 Chương 57: Đại tiệc mỹ vị
58 Chương 58: Sự cố
59 Chương 59: Đút ăn
60 Chương 60: Viện cớ mượn ổ chăn
61 Chương 61: Tình cảm chạy lệch
62 Chương 62: Khó chịu
63 Chương 63: Một mình vụng trộm hành sự
64 Chương 64: Xấu hổ đỏ bừng cả mặt
65 Chương 65: Mở cửa ra, để tôi vào!
66 Chương 66: Thời điểm tiến hành giải quyết mâu thuẫn
67 Chương 67: Ông nội anh!
68 Chương 68: Thu hoạch ngoài mong đợi
69 Chương 69: Gãi thêm tí nữa đi
70 Chương 70: Ngây thơ
71 Chương 71: Cùng yêu cùng thương
72 Chương 72: Cậu cũng đối tốt với hắn đi
73 Chương 73: Tôi lạy cậu luôn
74 Chương 74: Vuốt vuốt giận, không sao đâu mà
75 Chương 75: Thật vừa
76 Chương 76: Giới thiệu một cô bạn gái cho anh
77 Chương 77: Tôi sắp bị em gái anh đùa đến chết rồi!
78 Chương 78: Chườm nóng
79 Chương 79: Cậu cứ tha hồ mà ghen đi
80 Chương 80: Tu thân dưỡng tính
81 Chương 81: Hắn là của tôi!
82 Chương 82: Tiến triển thêm một bước
83 Chương 83: Sĩ khả sát bất khả nhục (Quân tử thà chết không chịu nhục)
84 Chương 84: Có thể chống lại ý trời
85 Chương 85: Thêm một cái đầu não
86 Chương 86: Đặc biệt hiếu thảo
87 Chương 87: Hạ Diệu cậu ở lại
88 Chương 88: Nhóc con, cho cậu khiêu khích này!
89 Chương 89: Chuyến khởi hành lừa đảo
90 Chương 90: Nỗi ám ảnh hoán đổi người
91 Chương 91: Cậu á đem miệng giữ kín một chút
92 Chương 92: Miễn tìm! Trước
93 Chương 93: Huynh muội tán gẫu
94 Chương 94: Người vợ đảm
95 Chương 95: Huynh đệ của anh hắn điên rồi!
96 Chương 96: Kì nghỉ quá dài
97 Chương 97: Đường về nhà chồng trắc trở
98 Chương 98: Hảo tiểu tử
99 Chương 99: Tôi không thể mất một người
100 Chương 100: Hai gã đàn ông điên loạn
101 Chương 101: BẮT ĐƯỢC "GIAN DÂM"
102 Chương 102: Tiểu tổ tông ấm áp
103 Chương 103: Cực kì đại phát
104 Chương 104: Hậu quả của kì nghỉ đông
105 Chương 105: Tôi phục cậu luôn!
106 Chương 106: Cảm ơn cậu
107 Chương 107: Mặt mày bầm dập
108 Chương 108: Trứng trọc lốc không có lông
109 Chương 109: Mắt to mắt nhỏ
110 Chương 110: Giải trừ tâm bệnh
111 Chương 111: Trả thù
112 Chương 112: Tâm trí không thể thoải mái
113 Chương 113: Chuyện không ngờ tới
114 Chương 114: Một con sói đến từ phương bắc
115 Chương 115: Viên đại tiểu thư đáng thương
116 Chương 116: Một trò hề
117 Chương 117: Tôi thật ngốc
118 Chương 118: Khủng hoảng tứ phía
119 Chương 119: Cảnh giới phóng đãng
120 Chương 120: Cảm giác đã sai chỗ
121 Chương 121: Hóa giải mâu thuẫn
122 Chương 122: Anh chớ ép tôi dùng biện pháp mạnh
123 Chương 123: Màn kịch chua xót
124 Chương 124: Quần lót bị mất
125 Chương 125: Cậu đêm qua đã hiện nguyên hình?
126 Chương 126: Quần lót bị rộng
127 Chương 127: Kẻ trộm đi bắt phạm nhân
128 Chương 128: Làm hòa
129 Chương 129: Bị dọa đến tè ra quần
130 Chương 130: Chính là tự tin như vậy
131 Chương 131: Bảo đảm không bạc đãi cậu
132 Chương 132: Sáu quý ông tề tụ
133 Chương 133: Không trượt một phát
134 Chương 134: Giá quá mắc
135 Chương 135: Tự hắc đế
136 Chương 136: Tránh xa người này ra
137 Chương 137: Tiêu chuẩn
138 Chương 138: Nội bộ lục đục
139 Chương 139: Cái gì gọi là trời sinh một đôi
140 Chương 140: Phong tỏa huyệt cười
141 Chương 141: Tình huống bất ngờ
142 Chương 142: Gọi cứu binh
143 Chương 143: CẢM ƠN "ĐẠI TẨU"
144 Chương 144: Hạ tiểu yêu trở mặt
145 Chương 145: Bắt đầu tính sổ
146 Chương 146: Hiểu ra mọi chuyện
147 Chương 147: Một mình tôi làm ba nghìn người
148 Chương 148: Cậu đó nha nhãn thần thật tốt!
149 Chương 149: Thật sự lo lắng!
150 Chương 150: Gọi!
151 Chương 151: Đại thần thánh từ trên trời giáng xuống!
152 Chương 152: Nam nhân không có gì tốt
153 Chương 153: Cùng 'báo ngạn tổ' nói lời ngôn tình
154 Chương 154: Vạch trần
155 Chương 155: Tuyên đại bịp
156 Chương 156: Liên tục gặp trục trặc
157 Chương 157: Thổ hào chân chính
158 Chương 158: Đứng núi này trông núi nọ
159 Chương 159: Nghìn vạn lần phải chờ tôi
160 Chương 160: MAU TRẢ "ĐÒN BÁNH TÉT BỰ" LẠI CHO TA
161 Chương 161: Vì cậu mà buộc hắn ra đi là đùa giỡn?
162 Chương 162: Hy sinh
163 Chương 163: Ngươi là người bị thần kinh
164 Chương 164: Xé mở ngụy trang
165 Chương 165: Loại bỏ tâm bệnh
166 Chương 166: Biến cố
167 Chương 167: Việc này tôi quyết định rồi
168 Chương 168: Về nhà
169 Chương 169: Cuộc chiến truyền thông bắt đầu!
170 Chương 170: Cái gì mới được gọi là chân ái?
171 Chương 171: Lòng đau tựa dao cắt
172 Chương 172: Thẳng thắn một lần
173 Chương 173: Mất tích
174 Chương 174: Ách
175 Chương 175: Anh ta tại sao cũng ở đây?
176 Chương 176: Đại cuộc đã định
177 Chương 177: Vật về nguyên chủ
178 Chương 178: Cảm giác có nguy cơ
179 Chương 179: Một chút giống con người cũng không có
180 Chương 180: Thật sự rất thoải mái
181 Chương 181: Cười
182 Chương 182: Kỳ thực cậu đã sớm hối hận
183 Chương 183: Con hươu tuyết ngu xuẩn
184 Chương 184: Vô tình gặp trên đường
185 Chương 185: Anh cứ chờ cho tới chết đi
186 Chương 186: Không bao giờ chơi đùa nữa
187 Chương 187: Biết vậy đừng làm
188 Chương 188: Anh mãi là no.1
189 Chương 189: Tình yêu trên bờ vai
190 Chương 190: Tiếng gọi của tình yêu
191 Chương 191: Tỉnh lại
192 Chương 192: Hết lòng chăm sóc
193 Chương 193: Đại tổ tông
194 Chương 194: An ủi
195 Chương 195: Chỉ nguyện được sống trong cơn mê đắm
196 Chương 196: Chiến tích
197 Chương 197: Rốt cục ai không đứng đắn ?
198 Chương 198: Khẩu vị của cậu nặng như vậy?
199 Chương 199: Cậu trốn đi đâu?
200 Chương 200: Phản kích
201 Chương 201: Thế nào lại là ngươi ???
202 Chương 202: Hàn đại thần tiên
203 Chương 203: Cắt đứt tơ tình
204 Chương 204: Nội chiến
205 Chương 205: Thừa dịp châm dầu
206 Chương 206: Thực sự xinh đẹp phi thường
207 Chương 207: Về nước
208 Chương 208: Một cái tin nhắn
209 Chương 209: Theo đuổi mẹ vợ
210 Chương 210: Thật không có phẩm hạnh TrướcTiếp
211 Chương 211: Ghen tuông với cả ngạch nương
212 Chương 212: Giống như lột da heo
213 Chương 213: Tôi thấy vậy cũng tốt!
214 Chương 214: Biến đi! biến ra đi! biến đi
215 Chương 215: Chương cuối
216 Chương 216: Phiên ngoại 1
217 Chương 217: Phiên ngoại 2
218 Chương 219: Phiên Ngoại 4
219 Chương 220: Phiên Ngoại 5
220 Chương 221: Phiên Ngoại 6
221 Chương 222: Phiên Ngoại 7
222 Chương 223: Phiên Ngoại 8
223 Chương 224: Phiên Ngoại 9
Chapter

Updated 223 Episodes

1
Chương 1: Giải đọ sức
2
Chương 2: Ai nói đấy?
3
Chương 3: Nỗi niềm khó nói nghĩ lại còn kinh
4
Chương 4: Giúp em làm mối đi mà!
5
Chương 5: Nhân vật “nguy hiểm”
6
Chương 6: Lần đầu giao chiến
7
Chương 7: Một hộp bánh cookie
8
Chương 8: Cút càng xa càng tốt!
9
Chương 9: Đừng đặc biệt không biết xấu hổ như thế!
10
Chương 10: Mắng cho chết nhà ngươi!
11
Chương 11: Yểng ta chán nản rồi
12
Chương 12: Thời gian trước khi bắn
13
Chương 13: Tôi nhìn trúng cậu rồi
14
Chương 14: Đây là cái kiểu logic gì chứ?
15
Chương 15: Quần cậu có chút thấp!
16
Chương 16: Chặt chẽ khóa trong tim
17
Chương 17: Nếu cậu cười với tôi một chút…
18
Chương 18: Đàn ông như này mới đủ tuyệt diệu!
19
Chương 19: Không thể thương lượng
20
Chương 20: Gửi nuôi
21
Chương 21: Lặng thầm bảo vệ em
22
Chương 22: Trong cửa sổ, ngoài cửa sổ
23
Chương 23: Mặc quần nhỏ vào
24
Chương 24: Tập kích đêm khuya
25
Chương 25: Tiểu nhu tình đêm mưa
26
Chương 26: Nhớ nhung đại yểng
27
Chương 27: Tìm hiểu mặt bên
28
Chương 28: Sao không chờ tôi về rồi hẵng kiểm tra sức khỏe?
29
Chương 29: Vụng trộm
30
Chương 30: Một chữ ngàn vàng
31
Chương 31: Trúc mã hội tụ
32
Chương 32: Cắn tai anh nha!
33
Chương 33: Đại vũ trì thủy
34
Chương 34: Dẫn trộm vào nhà
35
Chương 35: Đêm qua người tôi cắn không phải là cậu?
36
Chương 36: Đau đến thực tiêu hồn
37
Chương 37: Tranh chấp
38
Chương 38: Tuyên đại thiếu gia làm loạn không hối tiếc
39
Chương 39: Cùng sửa máy tập
40
Chương 40: Nhóc con ti tiện
41
Chương 41: Bất công
42
Chương 42: Đào củ sen
43
Chương 43: Ham ăn
44
Chương 44: Cùng tôi đi hóng gió
45
Chương 45: Xuất phát nào!
46
Chương 46: Tình yêu manh nha
47
Chương 47: Đó là nụ hôn đầu của lão tử!
48
Chương 48: Hiểu nhau thêm chút nữa
49
Chương 49: Dừng xe!
50
Chương 50: Tiểu bỉ ổi trong ổ chăn
51
Chương 51: Không chống đỡ nổi
52
Chương 52: Cuối cùng cũng tóm được mày rồi!
53
Chương 53: Oan gia chạm trán
54
Chương 54: Lại bị sập bẫy
55
Chương 55: Hai quả lựu to
56
Chương 56: Mỹ nam bên bể bơi
57
Chương 57: Đại tiệc mỹ vị
58
Chương 58: Sự cố
59
Chương 59: Đút ăn
60
Chương 60: Viện cớ mượn ổ chăn
61
Chương 61: Tình cảm chạy lệch
62
Chương 62: Khó chịu
63
Chương 63: Một mình vụng trộm hành sự
64
Chương 64: Xấu hổ đỏ bừng cả mặt
65
Chương 65: Mở cửa ra, để tôi vào!
66
Chương 66: Thời điểm tiến hành giải quyết mâu thuẫn
67
Chương 67: Ông nội anh!
68
Chương 68: Thu hoạch ngoài mong đợi
69
Chương 69: Gãi thêm tí nữa đi
70
Chương 70: Ngây thơ
71
Chương 71: Cùng yêu cùng thương
72
Chương 72: Cậu cũng đối tốt với hắn đi
73
Chương 73: Tôi lạy cậu luôn
74
Chương 74: Vuốt vuốt giận, không sao đâu mà
75
Chương 75: Thật vừa
76
Chương 76: Giới thiệu một cô bạn gái cho anh
77
Chương 77: Tôi sắp bị em gái anh đùa đến chết rồi!
78
Chương 78: Chườm nóng
79
Chương 79: Cậu cứ tha hồ mà ghen đi
80
Chương 80: Tu thân dưỡng tính
81
Chương 81: Hắn là của tôi!
82
Chương 82: Tiến triển thêm một bước
83
Chương 83: Sĩ khả sát bất khả nhục (Quân tử thà chết không chịu nhục)
84
Chương 84: Có thể chống lại ý trời
85
Chương 85: Thêm một cái đầu não
86
Chương 86: Đặc biệt hiếu thảo
87
Chương 87: Hạ Diệu cậu ở lại
88
Chương 88: Nhóc con, cho cậu khiêu khích này!
89
Chương 89: Chuyến khởi hành lừa đảo
90
Chương 90: Nỗi ám ảnh hoán đổi người
91
Chương 91: Cậu á đem miệng giữ kín một chút
92
Chương 92: Miễn tìm! Trước
93
Chương 93: Huynh muội tán gẫu
94
Chương 94: Người vợ đảm
95
Chương 95: Huynh đệ của anh hắn điên rồi!
96
Chương 96: Kì nghỉ quá dài
97
Chương 97: Đường về nhà chồng trắc trở
98
Chương 98: Hảo tiểu tử
99
Chương 99: Tôi không thể mất một người
100
Chương 100: Hai gã đàn ông điên loạn
101
Chương 101: BẮT ĐƯỢC "GIAN DÂM"
102
Chương 102: Tiểu tổ tông ấm áp
103
Chương 103: Cực kì đại phát
104
Chương 104: Hậu quả của kì nghỉ đông
105
Chương 105: Tôi phục cậu luôn!
106
Chương 106: Cảm ơn cậu
107
Chương 107: Mặt mày bầm dập
108
Chương 108: Trứng trọc lốc không có lông
109
Chương 109: Mắt to mắt nhỏ
110
Chương 110: Giải trừ tâm bệnh
111
Chương 111: Trả thù
112
Chương 112: Tâm trí không thể thoải mái
113
Chương 113: Chuyện không ngờ tới
114
Chương 114: Một con sói đến từ phương bắc
115
Chương 115: Viên đại tiểu thư đáng thương
116
Chương 116: Một trò hề
117
Chương 117: Tôi thật ngốc
118
Chương 118: Khủng hoảng tứ phía
119
Chương 119: Cảnh giới phóng đãng
120
Chương 120: Cảm giác đã sai chỗ
121
Chương 121: Hóa giải mâu thuẫn
122
Chương 122: Anh chớ ép tôi dùng biện pháp mạnh
123
Chương 123: Màn kịch chua xót
124
Chương 124: Quần lót bị mất
125
Chương 125: Cậu đêm qua đã hiện nguyên hình?
126
Chương 126: Quần lót bị rộng
127
Chương 127: Kẻ trộm đi bắt phạm nhân
128
Chương 128: Làm hòa
129
Chương 129: Bị dọa đến tè ra quần
130
Chương 130: Chính là tự tin như vậy
131
Chương 131: Bảo đảm không bạc đãi cậu
132
Chương 132: Sáu quý ông tề tụ
133
Chương 133: Không trượt một phát
134
Chương 134: Giá quá mắc
135
Chương 135: Tự hắc đế
136
Chương 136: Tránh xa người này ra
137
Chương 137: Tiêu chuẩn
138
Chương 138: Nội bộ lục đục
139
Chương 139: Cái gì gọi là trời sinh một đôi
140
Chương 140: Phong tỏa huyệt cười
141
Chương 141: Tình huống bất ngờ
142
Chương 142: Gọi cứu binh
143
Chương 143: CẢM ƠN "ĐẠI TẨU"
144
Chương 144: Hạ tiểu yêu trở mặt
145
Chương 145: Bắt đầu tính sổ
146
Chương 146: Hiểu ra mọi chuyện
147
Chương 147: Một mình tôi làm ba nghìn người
148
Chương 148: Cậu đó nha nhãn thần thật tốt!
149
Chương 149: Thật sự lo lắng!
150
Chương 150: Gọi!
151
Chương 151: Đại thần thánh từ trên trời giáng xuống!
152
Chương 152: Nam nhân không có gì tốt
153
Chương 153: Cùng 'báo ngạn tổ' nói lời ngôn tình
154
Chương 154: Vạch trần
155
Chương 155: Tuyên đại bịp
156
Chương 156: Liên tục gặp trục trặc
157
Chương 157: Thổ hào chân chính
158
Chương 158: Đứng núi này trông núi nọ
159
Chương 159: Nghìn vạn lần phải chờ tôi
160
Chương 160: MAU TRẢ "ĐÒN BÁNH TÉT BỰ" LẠI CHO TA
161
Chương 161: Vì cậu mà buộc hắn ra đi là đùa giỡn?
162
Chương 162: Hy sinh
163
Chương 163: Ngươi là người bị thần kinh
164
Chương 164: Xé mở ngụy trang
165
Chương 165: Loại bỏ tâm bệnh
166
Chương 166: Biến cố
167
Chương 167: Việc này tôi quyết định rồi
168
Chương 168: Về nhà
169
Chương 169: Cuộc chiến truyền thông bắt đầu!
170
Chương 170: Cái gì mới được gọi là chân ái?
171
Chương 171: Lòng đau tựa dao cắt
172
Chương 172: Thẳng thắn một lần
173
Chương 173: Mất tích
174
Chương 174: Ách
175
Chương 175: Anh ta tại sao cũng ở đây?
176
Chương 176: Đại cuộc đã định
177
Chương 177: Vật về nguyên chủ
178
Chương 178: Cảm giác có nguy cơ
179
Chương 179: Một chút giống con người cũng không có
180
Chương 180: Thật sự rất thoải mái
181
Chương 181: Cười
182
Chương 182: Kỳ thực cậu đã sớm hối hận
183
Chương 183: Con hươu tuyết ngu xuẩn
184
Chương 184: Vô tình gặp trên đường
185
Chương 185: Anh cứ chờ cho tới chết đi
186
Chương 186: Không bao giờ chơi đùa nữa
187
Chương 187: Biết vậy đừng làm
188
Chương 188: Anh mãi là no.1
189
Chương 189: Tình yêu trên bờ vai
190
Chương 190: Tiếng gọi của tình yêu
191
Chương 191: Tỉnh lại
192
Chương 192: Hết lòng chăm sóc
193
Chương 193: Đại tổ tông
194
Chương 194: An ủi
195
Chương 195: Chỉ nguyện được sống trong cơn mê đắm
196
Chương 196: Chiến tích
197
Chương 197: Rốt cục ai không đứng đắn ?
198
Chương 198: Khẩu vị của cậu nặng như vậy?
199
Chương 199: Cậu trốn đi đâu?
200
Chương 200: Phản kích
201
Chương 201: Thế nào lại là ngươi ???
202
Chương 202: Hàn đại thần tiên
203
Chương 203: Cắt đứt tơ tình
204
Chương 204: Nội chiến
205
Chương 205: Thừa dịp châm dầu
206
Chương 206: Thực sự xinh đẹp phi thường
207
Chương 207: Về nước
208
Chương 208: Một cái tin nhắn
209
Chương 209: Theo đuổi mẹ vợ
210
Chương 210: Thật không có phẩm hạnh TrướcTiếp
211
Chương 211: Ghen tuông với cả ngạch nương
212
Chương 212: Giống như lột da heo
213
Chương 213: Tôi thấy vậy cũng tốt!
214
Chương 214: Biến đi! biến ra đi! biến đi
215
Chương 215: Chương cuối
216
Chương 216: Phiên ngoại 1
217
Chương 217: Phiên ngoại 2
218
Chương 219: Phiên Ngoại 4
219
Chương 220: Phiên Ngoại 5
220
Chương 221: Phiên Ngoại 6
221
Chương 222: Phiên Ngoại 7
222
Chương 223: Phiên Ngoại 8
223
Chương 224: Phiên Ngoại 9