Chương 161: Phân tích thế cục

“Đều là mơ ước hão huyền, các nàng cho
rằng A Li dễ đối phó như vậy sao?”

Nam Cung Hiên Dật ha ha cười to mấy
tiếng, sau đó bị gió lạnh làm đau chân đến mức nhe rặng trợn mắt “Khanh
Bật Liễu cũng chẳng là gì, làm người chắc chắn sẽ có nhược điểm, chỉ cần nàng muốn cái gì nhất định sẽ đưa tay cướp lấy, đến lúc đó thì không lo không có sơ hở.

Liễu Mệ Sinh thật sự là một nhân tài, nếu không phải
muốn cởi bỏ âm mưu lớn như thế này, A Li đã không có hứng thú đối tốt
với Khanh Bật Liễu, hành động lần này chỉ là tước vũ khí của bọn chúng
thuận tiện giải quyết âm mưu của các nàng thôi, để các nàng dùng cái bẫy của mình tự quấn lấy mình, A Li đã quá hiểu cái này, nhưng…”

Túc thân vương cũng mỉm cười gật đầu, có thể có một quân vương chân chính như thế, thiên hạ này không lâu sẽ…
Không khí vốn thật vất vất vả mới có
thể thoải mái lại, khi Nam Cung Hiên Dật đang nói đến chiêu thức gậy ông đập lưng ông của Tuấn Lạc, hắn không khỏi nhớ đến bóng người xinh đẹp
kia, Nam Cung Hiên Dật không kịp che miệng nói: “A Li a, đời này chưa
từng nếm qua thì sẽ không mệt, mưu kế này rất tốt nhưng nhiều năm như
vậy ta mới chỉ thấy hắn đại bại trước Cố Phiêu Tuyết, trăm điểu hướng
phượng lại bị bắt đi nướng, lãng phí ý tốt của A Li nha.”

Vốn chỉ là lời nói đùa, trong thời khắc như vậy lại làm trái tim Tuấn Lạc như bị xuyên qua, Túc thân vương có
được nghe kể về chuyện trăm điểu hướng phượng lại không biết hôm nay
Phiêu Tuyết đã bỏ đi.
Chỉ thấy Tuấn Lạc rất khó khăn che dấu
những tâm tình trong đáy mắt, những đợt sóng sợ hãi lại cuộn trào trong
lòng: “Hôm nay chúng ta nói chính sự.”

Ngữ khí của hắn đột nhiên lại mất đi một nửa độ ấm.
“Được được được… Chúng ta tiếp tục nói chính sự.”

Nam Cung Hiên Dật nghĩ rằng hắn thẹn quá hóa giận nên rất lơ đễnh.
“Hai huynh muội kia có tín vật gì của Lũng Niệm Từ không?”

Tuấn Lạc trầm giọng hỏi.
“Có”

Tiếp lời là Túc thân vương.
“Ta phái người đi tìm hai người bọn họ
cũng vì một đôi ngọc bội phương huyết.”

Nam Cung Hiên Dật nhướng mày, vẻ mặt tự đắc, “Cảnh tượng chặn xe vua kia là thế nào? Bọn họ vì muốn tìm
mẫu thân mà thử tất cả mọi cách, ta cũng chỉ nhắc nhở nho nhở một chút
lập tức đã có một cảnh chặn xe vua.”

Thì ra hôm đó là Nam Cung Hiên Dật
cưỡi bạch mã ra khỏi miếu thành hoàng chính vì chuyện này.
Kết cuộc này sớm đã định, chỉ còn việc kết thúc.
“Lần này nhất định phải diệt trừ toàn
bộ thế lực của lão yêu bà, Khanh Bật Liễu muốn làm người kế tiếp lão yêu bà rốt cuộc lại tính sai.”

Nam Cung Hiên Dật cười quỷ quái.
Ba người ở trong ngự thư phòng thảo
luận đủ chuyện, mãi cho đến canh ba nửa đêm, Túc thân vương và Nam Cung
Hiên Dật mới chào Tuấn Lạc trở về.
Sau khi hai người kia đi, Tuấn Lạc gọi
Khánh Hỉ vẫn đang gác đêm bên ngoài, Khánh Hỉ lập tức đi đến im lặng
nhặt những tấu chương lộn xộn trên đất lên, dọn xong lại im lặng lui ra
ngoài.
Tuấn Lạc nhìn đống tấu chương một cái,
tâm tình hắn dường như đã bình ổn lại, đống tấu chương vẫn hoàn chỉnh
nằm đó, giống như chưa từng bị ném đi.
Hắn ngồi xuống, tiện tay cầm một quyển
tấu chương lên, phải tìm chút chuyện để làm mới có thể vượt qua đêm dài
vô tận này.

Bút son để một bên, xử lý từng việc lớn nhỏ.
Dần dần, trên bầu trời bao la xuất hiện một tia nắng phá tan đêm tối, Tuấn Lạc dừng bút trên tấu chương của Mặc Duy Thận.

Nội dung là giúp Mặc Ngọc từ chối chức vị trung thư lệnh.
Chuyện hôm yến tiệc đó, Mặc Ngọc hôn mê được đưa về tới giờ vẫn chưa
tỉnh lại.
Đột nhiên cửa ngự thư phòng bị nhẹ
nhàng đẩy ra, Nguyệt Nô cầm một chén trà nóng và một chút điểm tâm đi
tới, nàng mặc trang phục của nữ quan nhất đẳng trong cung, xem ra là cấp bậc rất cao.
“Hoàng Thượng, một đêm đã qua, ít nhất
cũng dùng một chút đi,”

nàng nhẹ giọng khuyên nhủ.

“Nếu không khi nương
nương trở lại, người lại bị bệnh.”

Tuấn Lạc cười nhẹ một tiếng, thức trắng một đêm, dung nhan chưa chỉnh, cằm cũng mọc râu, vẻ mặt hắn không có gì khác thường, giống như hôm qua là một ngày thật bình thường, không khác gì những ngày khác.
Hắn bê chén trà lên uống một ngụm.

Nước nóng chảy xuôi, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều.
“Để những thứ này lại, gọi nữ quan y phục đến đổi triều phục cho trẫm, trẫm muốn lên triều.”

“Vâng.”

Nguyệt Nô nhẹ nhàng lui ra.
.
Trên triều, Tuấn Lạc vẫn là nam tử phong hoa tuyệt đại như trước, toàn thân tản ra một loại hơi thở khinh người.
“Bẩm Hoàng Thượng, khu vực đồng bằng
trộm cướp hoành hành, cướp bóc dân lành, hô hào nam trộm đạo nữ bán
thân, bại hoại thuần phong mỹ tục.”

Một vị đại thần bẩm báo chính sự.
“Bao vây tiêu diệt.”

Tuấn Lạc không ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh như băng.
Vị đại thần kia nhận được ý chỉ, yên lặng lui xuống.
Một vị đại thần khác bước ra: “Ngột
quốc ở biên giới phía bắc không ít lần quấy nhiễu dân chúng, thần xin
phép điều động biên cảnh, bảo vệ biên giới Đông Ly quốc ta.”

“Được.”

Vẫn đáp lời ngắn gọn như trước.
“Đường thủy ở hành châu làm ăn tốt,
thái thú địa phương tham ô hơn vạn lượng, san hô của lạ nhiều không kể
xiết, đã chuyển sang phủ tông nhân.”

“Chém.”


Các vị đại thần bàng hoàng trong lòng.
Sau khi tan triều, mấy vị đại nhân ngồi quây thành một nhóm: “Chuyện hôm qua các ngươi nghe nói chưa?”

“Phương đại nhân hỏi chuyện lãnh cung bị cháy?”

“Chính là chuyện này”

“Nghe nói trận đại hỏa này cháy hai
canh giờ mới tắt, khi quan y vào thu nhặt hài cốt phát hiện bốn bộ hài
cốt… Trên giường có một nam một nữ, ngoài cửa hai người… Ngươi nói xem,
chuyện này thật sự là không tầm thường.”

“Nghe nói Hoàng Thượng cũng niêm phong Trúc Uyển của Cố phi, sáu nữ quan cũng bị phân về những cung khác.”

“Cố mà kiêng kị Cố phi, Cố gia quyền
cao chức trọng, lúc này Cố phi một mình ở trong lãnh cung sợ là sẽ phải
sống trong đấy cả đời, chỉ là thật khó cho Cố tể tướng, bây giờ mới biết con gái bị phế vào lãnh cung, theo ta thấy năm đó chúng ta đã nhìn sai
Hoàng Thượng quá nhiều, gần vua như gần cọp a…”

Người mặc triều phục màu xanh nước biển lắc đầu.
“Con gái thứ hai gả cho tân khoa trạng
nguyên, nhưng nghe nói tân khoa trạng nguyên đã trình tấu từ quan, sau
chuyện hôm đó đã được đưa đến Quang Lộc Tự tìm cách chữa trị, chưa rõ
sống chết.”

“Hai vị nữ nhi này của Cố tể tướng vốn là mệnh giàu sang, đáng tiếc… đây là nghiệt!”

Mấy người đứng một chỗ bàn luận mấy câu rồi lắc đầu nhanh chóng tản ra.=============== Tác giả có lời muốn nói ===========Có lẽ nên giải thích những chuyện mờ
mịt lúc trước một chút, sợ mọi người xem không hiểu rõ nên giải thích ở
đây một chút.

Chủ yếu là mấy chỗ để có thể hiểu Tuấn Lạc vẫn là người
nắm trong tay tất cả tranh đấu cung đình.

Bắt đầu ở Cố phủ, trong thư
phòng của Như Tuyết các, một lần hắn mất khống chế kia, hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn không có lý do tiêu diệt Lũng thái
hậu, “Cuộc đời này thề không đội trời chung với bà ta.”

, sau câu
nói này là một loạt tranh đấu âm thầm.

Sau đó là lúc Nam Cung Hiên Dật
nghênh ngang cưỡi ngựa rời khỏi miếu thành hoàng.

Mặc dù đầu tiên A Li
lừa Ngọc tỷ, diệt trừ tay chân Lũng thái hậu rồi chiếm quyền nhưng vẫn
không thể hoàn toàn dẹp yên Đông Ly.

Khi Tử Quý Phi nhìn thấy Phiêu
Tuyết, bà hoài nghi Phiêu Tuyết là mật thám thì cũng có thể hiểu được,
phá đám hậu cung này khẳng định không chỉ có một người; Tuấn Lạc luôn
luôn bị vây trong tình cảnh thù trong giặc ngoài.
Lúc trước không thể ở chung với Phiêu
Tuyết cũng vì quốc gia chưa ổn định, phải tiêu diệt những người này
trước, yêu một người thì muốn giấu người đó đi (giải thích: Phiêu
Tuyết hiểu lầm Tuấn Lạc yêu Khanh Bật Liễu vì đã có kinh nghiệm về cách
sống của Tuấn Lạc, yêu một người thì sẽ giấu người đó thật kĩ.

Thật ra
nàng không phát hiện, trước kia Tuấn Lạc cùng nàng kề vai chiến đấu là
vì khi đó Tuấn Lạc còn chưa thật sự yên nàng, bây giờ nàng mới là người
được Tuấn Lạc cẩn thận giấu đi), hắn cũng sẽ không để cho Phiêu
Tuyết bước lên quyền thế một lần nữa, cho nên hắn tự mình gánh vác tất
cả, cho dù Phiêu tuyết có cảm giác không an tâm rất mãnh liệt, mặc dù
hắn biết nếu hắn sủng ái Phiêu Tuyết dù chỉ một chút thì mọi chuyện sẽ
thất bại trong gang tấc nhưng hắn vẫn làm.

Nửa đêm chạy tới lén nhìn
Phiêu Tuyết, sau đó còn mang nàng đi gặp tử quý phi, đi xem mặt trời
mọc.

Nay, dưới tình huống Phiêu tuyết tự mình quyết định xuất cung này,
Tuấn Lạc cảm thấy nàng xuất cung có thể sẽ tốt hơn ở trong cung nên mới
yên lặng chấp nhận.

Vì vậy hắn không đuổi thao, cũng không xử phạt ai,
mà tiếp tục làm những thứ nên làm, mặc dù không tự chủ được mà để lộ ra
loại độc ác này nhưng thật ra hắn rất khó chịu trong lòng.
Sau đó là nguyên nhân Phiêu tuyết xuất cung.Một, không muốn liên lụy Tuấn
Lạc.

Phiêu Tuyết thông minh, biết hậu cung không thể cứ yên bình như
vậy, sâm độc Lũng Tịch Ngọc đưa tới đã chỉ ra cho nàng rằng nàng có thể
thoát được một lần này nhưng sau này khi hoàn toàn mù, khó có thể bảo vệ chính mình, lại còn khiến A Li dung nhiều sức lực bảo vệ nàng.

Thứ nhất nàng không thể liên lụy đến A Li, thứ hai là không thể để cho mình xảy
ra chuyện gì, mạng sống quan trọng hơn tất cả, nếu một ngày nào đó nàng
không cẩn thận chết đi hay gặp nạn, Tuấn Lạc sao có thể sống một mình?
Hai, ngự y trong cung không có
cách chữa, Minh Bang của Phiêu Tuyết thế lực rất lớn, nàng có thể xuất
cung kiên nhẫn đi tìm một thần y khác, đôi khi thái y trong cung cũng
không phải tốt nhất.

Cho nên Phiêu Tuyết xuất cung bỏ đi.
Giải thích về việc Tuấn Lạc biết tất cả mọi chuyện:
Ngay khi hồi cung bắt đầu đoạt quyền Tuấn Lạc đã phong Khanh Bật Liễu làm phi.
Khi Nguyệt Phàm cầm đá ném người, Tuấn Lạc chọn đỡ Khanh Bật Liễu đứng dậy vì không muốn việc nhỏ làm hỏng mưu lớn.
Trong việc Duy Trúc suýt chút nữa bị Khanh Bật Liễu giết, Tùy Nghị không ra cứu cũng vì mưu đồ đã lập này.
Dung túng Khanh Bật Liễu thành lập đội
ám vệ, cả việc Lũng Tịch Ngọc đi tới chỗ Khanh Bật Liễu, Tuấn Lạc không
thể nào không biết.

Tuấn Lạc đang muốn lợi dụng Lũng Tịch Ngọc để Khanh
Bật Liễu lộ ra sơ hở, sau đó Túc thân vương điều tra tìm chứng cớ là
được, thời cơ đồng loạt tới.
Tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng
bàn tay hắn, hẵn cũng tự xem mình là một quân cờ.

Giải thích lúc trước
chính là những suy nghĩ trong lòng hắn, thứ duy nhất hắn không thể nắm
trong tay trong cuộc đời chính là Phiêu Tuyết.

Phiêu Tuyết xuất cung là
một chuyện ngoài ý muốn, hắn cũng choáng váng.

Đế vương thật ra là có tình, chỉ là cái tình này đã bỏ đi.

Hắn vì bảo vệ Phiêu Tuyết mà tự mình nuốt xuống tất cả.
Lần này Phiêu Tuyết đi ra ngoài, chính nàng và hắn cũng không biết có thể trở lại hay không.
Tóm lại chuyện này rất loạn… Nhan ác độc im lặng bay qua…

Chapter
1 Chương 1: Gả cho tối thượng
2 Chương 2: Gợn sóng bất thường
3 Chương 3: Quân chủ Đông Li
4 Chương 4: Đông Li quốc hôn
5 Chương 5: Một đám gian phi
6 Chương 6: Tỷ muội hài hòa
7 Chương 7: Hôn khánh đại điển
8 Chương 8: Cao thủ diễn trò
9 Chương 9: Sắc phong vô danh
10 Chương 10: Dưới đài xem diễn
11 Chương 11: Thảo yếu tỉ ấn
12 Chương 12: Không còn phụ thuộc
13 Chương 13: Thượng quan uyển nhi
14 Chương 14: Trang Chu mộng điệp
15 Chương 15: Truyền chỉ đêm yến
16 Chương 16: Thực là có lệ
17 Chương 17: Đêm yến cung đình [nhất]
18 Chương 18: Đêm yến cung đình [nhị]
19 Chương 19: Đêm yến cung đình [tam]
20 Chương 20: Tranh kì khoe sắc [nhất]
21 Chương 21: Tranh kì khoe sắc [nhị]
22 Chương 22: Lung tung đánh đàn
23 Chương 23: Kết thúc bối rối
24 Chương 24: Tin chết người
25 Chương 25: Hắn thật hắc ám
26 Chương 26: Muốn làm điểm ái muội
27 Chương 27: Nàng làm quân cờ
28 Chương 28: Hồ ly đánh nhau
29 Chương 29: Ván bài phi vị
30 Chương 30: Quan chức tranh chấp
31 Chương 31: Phụng trà [nhất]
32 Chương 32: Phụng trà [nhị]
33 Chương 33: Phụng trà [tam]
34 Chương 34: Chiết hoa chi tội [nhất]
35 Chương 35: Chiết hoa chi tội [nhị]
36 Chương 36: Cứu binh [nhất]
37 Chương 37: Cứu binh [nhị]
38 Chương 38: Tiếng cười quỷ dị
39 Chương 39: Thị vệ thân cận
40 Chương 40: Lạc hồng tai ương
41 Chương 41: Đồng ý đính khế
42 Chương 42: Đừng nghĩ chạy thoát
43 Chương 43: Hắn rời đi
44 Chương 44: Một đêm mây mưa
45 Chương 45: Hoàng cung bí tân
46 Chương 46: Lại là tia nắng ban mai
47 Chương 47: Rắn chuột một ổ
48 Chương 48: Trăm điểu hướng phượng
49 Chương 49: Phượng nướng trăm điểu
50 Chương 50: Ngươi là của ta
51 Chương 51: Huyền cơ diệu ngữ
52 Chương 52: Cấu kết với nhau làm việc xấu
53 Chương 53: Băng Liên nghiệt duyên
54 Chương 54: Châm ngôn trở thành sự thật
55 Chương 55: Thỏa hiệp lẫn nhau (nhất)
56 Chương 56: Thỏa hiệp lẫn nhau (nhị)
57 Chương 57: Lại mặt thăm viếng (nhất)
58 Chương 58: Lại mặt thăm viếng (nhị)
59 Chương 59: Lạc Tuyết trở về nhà
60 Chương 60: Lê mộng Duy Trúc
61 Chương 61: Có phải hắn hay không?
62 Chương 62: Không chịu nổi chuyện cũ
63 Chương 63: Không phải Duy Trúc
64 Chương 64: Yêu nghiệt vs yêu nghiệt
65 Chương 65: Gà trống sinh gà con
66 Chương 66: Gặp quỷ
67 Chương 67: Đảo điên
68 Chương 68: Ngả bài
69 Chương 69: Đi theo ta
70 Chương 70: Một màn kinh người
71 Chương 71: Tin tức của Minh bang
72 Chương 72: Câu lan ca diễn
73 Chương 73: Mật đạo xuất khẩu
74 Chương 74: Kẻ địch ở tám hướng
75 Chương 75: Trả thù tới
76 Chương 76: Ai cho ai hứa hẹn
77 Chương 77: Thế cục hỗn loạn ở sòng bạc
78 Chương 78: Sóng ngầm mãnh liệt
79 Chương 79: Quyết đấu chính diện
80 Chương 80: Cãi nhau
81 Chương 81: Duy nữ tử nan dưỡng dã
82 Chương 82: Phu thê đồng tâm
83 Chương 83: Hoàng Thượng và quý phi
84 Chương 84: Tông Nhân phủ
85 Chương 85: Tru di cửu tộc
86 Chương 86: Thanh danh của Phi Sương
87 Chương 87: Hạ sính (sính ~ lễ cưới)
88 Chương 88: Mặc Ngọc công tử
89 Chương 89: Ầm ĩ
90 Chương 90: Bị cắn ngược lại một cái
91 Chương 91: Hồi cung được không?
92 Chương 92: Lũng phi mang thai
93 Chương 93: Tiểu Lạc thật đáng thương
94 Chương 94: Y Lan hí phường bị thiêu hủy
95 Chương 95: Miếu thành hoàng
96 Chương 96: Lịch sự tao nhã năm xưa
97 Chương 97: Gặp – lại như không quen biết
98 Chương 98: Phát hiện nhu tình của hắn
99 Chương 99: Xem ta đùa giỡn ngươi như thế nào no.1
100 Chương 100: Để ngươi hiểu ta no.2
101 Chương 101: Hồi cung
102 Chương 102: Ngăn đón ngự giá no.4
103 Chương 103: Đưa nàng tới Trai Nguyệt Cung
104 Chương 104: Cãi nhau ầm ĩ thú vị
105 Chương 105: Lan Tịch Cung tối như mực
106 Chương 106: Chúng ta sinh đứa nhỏ đi
107 Chương 107: A Li, chúng ta sinh một đứa
108 Chương 108: Ngươi là hạnh phúc lớn của ta
109 Chương 109: Một đêm
110 Chương 110: Xuân trà Long Tĩnh
111 Chương 111: Minh chủ thương bang là ai
112 Chương 112: Thật ra ta không muốn biết
113 Chương 113: Hôn sự đã thành định cục
114 Chương 114: Đúng hạn tiến hành hôn sự
115 Chương 115: Trong lòng ngươi vẫn còn hắn
116 Chương 116: Bắt đầu không tín nhiệm
117 Chương 117: Khanh bật liễu
118 Chương 118: Đập đàn
119 Chương 119: Có thể không yêu ngươi hay không
120 Chương 120: Bối cảnh ở Trai Nguyệt cung
121 Chương 121: Dụng ý chân chính
122 Chương 122: Thương tâm thì ca hát
123 Chương 123: Không dễ dàng như vậy
124 Chương 124: Xin ngươi mau rời đi
125 Chương 125: Tảng đá ném chết ngươi
126 Chương 126: Hồi cung cảnh tỉnh
127 Chương 127: Thỉnh chỉ lãnh cung
128 Chương 128: Ai đưa dược
129 Chương 129: Thật sự vào lãnh cung
130 Chương 130: Bị phế không chỉ một người
131 Chương 131: Nam cung hàm ngư
132 Chương 132: Lại gặp Tùy Nghị
133 Chương 133: Câu chuyện kinh khủng của Trúc Uyển
134 Chương 134: Đoán được thân phận của ngươi
135 Chương 135: Đi thăm Lũng Tịch Ngọc
136 Chương 136: Thì ra là Nguyệt Nô
137 Chương 137: Tình cảnh rối loạn này
138 Chương 138: Yêu giống như vỏ ốc, càng kéo càng nặng
139 Chương 139: Ấn tượng lúc đầu
140 Chương 140: Ác mộng kinh khủng
141 Chương 141: Khách không mời mà đến
142 Chương 142: Cái gọi là tỷ muội đoàn tụ
143 Chương 143: Muốn ngươi lúng túng
144 Chương 144: Ăn miếng trả miếng
145 Chương 145: Giấu giếm
146 Chương 146: Gặp Tử quý phi
147 Chương 147: Mẹ chồng nàng dâu nói chuyện
148 Chương 148: Những bí mật chưa từng biết
149 Chương 149: Dẫn nàng đi nhìn mặt trời mọc
150 Chương 150: Ác mộng một lần nữa
151 Chương 151: Giây phút hạnh phúc nhất
152 Chương 152: Phát bệnh
153 Chương 153: Trả sâm
154 Chương 154: Mưa gió liên miên tiễn người đi xa
155 Chương 155: Lần đầu tiên rời đi
156 Chương 156: Không có cách chữa
157 Chương 157: Lũng Tịch Ngọc bị chết cháy
158 Chương 158: Loạn cuộc, kiếp nạn của thâm cung
159 Chương 159: Hắn rất bình tĩnh
160 Chương 160: Bình tĩnh mới là có vấn đề
161 Chương 161: Phân tích thế cục
162 Chương 162: Mật hàm
163 Chương 163: Chim sẽ muốn tạo phản
164 Chương 164: Khanh Bật Liễu bị ám sát
165 Chương 165: Ta không có hài tử
166 Chương 166: Du y, ngươi nói có tin vui?
167 Chương 167: Lại chẩn đoán, không có hỉ mạch
168 Chương 168: Ta chỉ là muốn một đứa trẻ
169 Chương 169: Đây không phải hoa, đây là tâm
170 Chương 170: Ta rất nhớ hắn
171 Chương 171: Duy Trúc ở Quang Lộc Tự
172 Chương 172: Chuyện đến hồi kết thúc
173 Chương 173: Khống chế, quẫn thú tranh đấu
174 Chương 174: Cái chết của Khanh Bật Liễu
175 Chương 175: Cao tăng không cứu
176 Chương 176: Đem đôi mắt của ta cho nàng (nhất)
177 Chương 177: Đem đôi mắt ta cho nàng (nhị)
178 Chương 178: Ánh sáng trở lại (nhất)
179 Chương 179: Ánh sáng trở lại (nhị)
180 Chương 180: Hoa mộng tan cuộc
181 Chương 181: Ta đã trở về
182 Chương 182: Không cho đi nữa
183 Chương 183: Phong Hậu? Trở về rồi tính
184 Chương 184: Cuộc sống 囧囧 sau khi trở về
185 Chương 185: Phiên ngoại: Hai đứa nhỏ nhà Đông Phương
Chapter

Updated 185 Episodes

1
Chương 1: Gả cho tối thượng
2
Chương 2: Gợn sóng bất thường
3
Chương 3: Quân chủ Đông Li
4
Chương 4: Đông Li quốc hôn
5
Chương 5: Một đám gian phi
6
Chương 6: Tỷ muội hài hòa
7
Chương 7: Hôn khánh đại điển
8
Chương 8: Cao thủ diễn trò
9
Chương 9: Sắc phong vô danh
10
Chương 10: Dưới đài xem diễn
11
Chương 11: Thảo yếu tỉ ấn
12
Chương 12: Không còn phụ thuộc
13
Chương 13: Thượng quan uyển nhi
14
Chương 14: Trang Chu mộng điệp
15
Chương 15: Truyền chỉ đêm yến
16
Chương 16: Thực là có lệ
17
Chương 17: Đêm yến cung đình [nhất]
18
Chương 18: Đêm yến cung đình [nhị]
19
Chương 19: Đêm yến cung đình [tam]
20
Chương 20: Tranh kì khoe sắc [nhất]
21
Chương 21: Tranh kì khoe sắc [nhị]
22
Chương 22: Lung tung đánh đàn
23
Chương 23: Kết thúc bối rối
24
Chương 24: Tin chết người
25
Chương 25: Hắn thật hắc ám
26
Chương 26: Muốn làm điểm ái muội
27
Chương 27: Nàng làm quân cờ
28
Chương 28: Hồ ly đánh nhau
29
Chương 29: Ván bài phi vị
30
Chương 30: Quan chức tranh chấp
31
Chương 31: Phụng trà [nhất]
32
Chương 32: Phụng trà [nhị]
33
Chương 33: Phụng trà [tam]
34
Chương 34: Chiết hoa chi tội [nhất]
35
Chương 35: Chiết hoa chi tội [nhị]
36
Chương 36: Cứu binh [nhất]
37
Chương 37: Cứu binh [nhị]
38
Chương 38: Tiếng cười quỷ dị
39
Chương 39: Thị vệ thân cận
40
Chương 40: Lạc hồng tai ương
41
Chương 41: Đồng ý đính khế
42
Chương 42: Đừng nghĩ chạy thoát
43
Chương 43: Hắn rời đi
44
Chương 44: Một đêm mây mưa
45
Chương 45: Hoàng cung bí tân
46
Chương 46: Lại là tia nắng ban mai
47
Chương 47: Rắn chuột một ổ
48
Chương 48: Trăm điểu hướng phượng
49
Chương 49: Phượng nướng trăm điểu
50
Chương 50: Ngươi là của ta
51
Chương 51: Huyền cơ diệu ngữ
52
Chương 52: Cấu kết với nhau làm việc xấu
53
Chương 53: Băng Liên nghiệt duyên
54
Chương 54: Châm ngôn trở thành sự thật
55
Chương 55: Thỏa hiệp lẫn nhau (nhất)
56
Chương 56: Thỏa hiệp lẫn nhau (nhị)
57
Chương 57: Lại mặt thăm viếng (nhất)
58
Chương 58: Lại mặt thăm viếng (nhị)
59
Chương 59: Lạc Tuyết trở về nhà
60
Chương 60: Lê mộng Duy Trúc
61
Chương 61: Có phải hắn hay không?
62
Chương 62: Không chịu nổi chuyện cũ
63
Chương 63: Không phải Duy Trúc
64
Chương 64: Yêu nghiệt vs yêu nghiệt
65
Chương 65: Gà trống sinh gà con
66
Chương 66: Gặp quỷ
67
Chương 67: Đảo điên
68
Chương 68: Ngả bài
69
Chương 69: Đi theo ta
70
Chương 70: Một màn kinh người
71
Chương 71: Tin tức của Minh bang
72
Chương 72: Câu lan ca diễn
73
Chương 73: Mật đạo xuất khẩu
74
Chương 74: Kẻ địch ở tám hướng
75
Chương 75: Trả thù tới
76
Chương 76: Ai cho ai hứa hẹn
77
Chương 77: Thế cục hỗn loạn ở sòng bạc
78
Chương 78: Sóng ngầm mãnh liệt
79
Chương 79: Quyết đấu chính diện
80
Chương 80: Cãi nhau
81
Chương 81: Duy nữ tử nan dưỡng dã
82
Chương 82: Phu thê đồng tâm
83
Chương 83: Hoàng Thượng và quý phi
84
Chương 84: Tông Nhân phủ
85
Chương 85: Tru di cửu tộc
86
Chương 86: Thanh danh của Phi Sương
87
Chương 87: Hạ sính (sính ~ lễ cưới)
88
Chương 88: Mặc Ngọc công tử
89
Chương 89: Ầm ĩ
90
Chương 90: Bị cắn ngược lại một cái
91
Chương 91: Hồi cung được không?
92
Chương 92: Lũng phi mang thai
93
Chương 93: Tiểu Lạc thật đáng thương
94
Chương 94: Y Lan hí phường bị thiêu hủy
95
Chương 95: Miếu thành hoàng
96
Chương 96: Lịch sự tao nhã năm xưa
97
Chương 97: Gặp – lại như không quen biết
98
Chương 98: Phát hiện nhu tình của hắn
99
Chương 99: Xem ta đùa giỡn ngươi như thế nào no.1
100
Chương 100: Để ngươi hiểu ta no.2
101
Chương 101: Hồi cung
102
Chương 102: Ngăn đón ngự giá no.4
103
Chương 103: Đưa nàng tới Trai Nguyệt Cung
104
Chương 104: Cãi nhau ầm ĩ thú vị
105
Chương 105: Lan Tịch Cung tối như mực
106
Chương 106: Chúng ta sinh đứa nhỏ đi
107
Chương 107: A Li, chúng ta sinh một đứa
108
Chương 108: Ngươi là hạnh phúc lớn của ta
109
Chương 109: Một đêm
110
Chương 110: Xuân trà Long Tĩnh
111
Chương 111: Minh chủ thương bang là ai
112
Chương 112: Thật ra ta không muốn biết
113
Chương 113: Hôn sự đã thành định cục
114
Chương 114: Đúng hạn tiến hành hôn sự
115
Chương 115: Trong lòng ngươi vẫn còn hắn
116
Chương 116: Bắt đầu không tín nhiệm
117
Chương 117: Khanh bật liễu
118
Chương 118: Đập đàn
119
Chương 119: Có thể không yêu ngươi hay không
120
Chương 120: Bối cảnh ở Trai Nguyệt cung
121
Chương 121: Dụng ý chân chính
122
Chương 122: Thương tâm thì ca hát
123
Chương 123: Không dễ dàng như vậy
124
Chương 124: Xin ngươi mau rời đi
125
Chương 125: Tảng đá ném chết ngươi
126
Chương 126: Hồi cung cảnh tỉnh
127
Chương 127: Thỉnh chỉ lãnh cung
128
Chương 128: Ai đưa dược
129
Chương 129: Thật sự vào lãnh cung
130
Chương 130: Bị phế không chỉ một người
131
Chương 131: Nam cung hàm ngư
132
Chương 132: Lại gặp Tùy Nghị
133
Chương 133: Câu chuyện kinh khủng của Trúc Uyển
134
Chương 134: Đoán được thân phận của ngươi
135
Chương 135: Đi thăm Lũng Tịch Ngọc
136
Chương 136: Thì ra là Nguyệt Nô
137
Chương 137: Tình cảnh rối loạn này
138
Chương 138: Yêu giống như vỏ ốc, càng kéo càng nặng
139
Chương 139: Ấn tượng lúc đầu
140
Chương 140: Ác mộng kinh khủng
141
Chương 141: Khách không mời mà đến
142
Chương 142: Cái gọi là tỷ muội đoàn tụ
143
Chương 143: Muốn ngươi lúng túng
144
Chương 144: Ăn miếng trả miếng
145
Chương 145: Giấu giếm
146
Chương 146: Gặp Tử quý phi
147
Chương 147: Mẹ chồng nàng dâu nói chuyện
148
Chương 148: Những bí mật chưa từng biết
149
Chương 149: Dẫn nàng đi nhìn mặt trời mọc
150
Chương 150: Ác mộng một lần nữa
151
Chương 151: Giây phút hạnh phúc nhất
152
Chương 152: Phát bệnh
153
Chương 153: Trả sâm
154
Chương 154: Mưa gió liên miên tiễn người đi xa
155
Chương 155: Lần đầu tiên rời đi
156
Chương 156: Không có cách chữa
157
Chương 157: Lũng Tịch Ngọc bị chết cháy
158
Chương 158: Loạn cuộc, kiếp nạn của thâm cung
159
Chương 159: Hắn rất bình tĩnh
160
Chương 160: Bình tĩnh mới là có vấn đề
161
Chương 161: Phân tích thế cục
162
Chương 162: Mật hàm
163
Chương 163: Chim sẽ muốn tạo phản
164
Chương 164: Khanh Bật Liễu bị ám sát
165
Chương 165: Ta không có hài tử
166
Chương 166: Du y, ngươi nói có tin vui?
167
Chương 167: Lại chẩn đoán, không có hỉ mạch
168
Chương 168: Ta chỉ là muốn một đứa trẻ
169
Chương 169: Đây không phải hoa, đây là tâm
170
Chương 170: Ta rất nhớ hắn
171
Chương 171: Duy Trúc ở Quang Lộc Tự
172
Chương 172: Chuyện đến hồi kết thúc
173
Chương 173: Khống chế, quẫn thú tranh đấu
174
Chương 174: Cái chết của Khanh Bật Liễu
175
Chương 175: Cao tăng không cứu
176
Chương 176: Đem đôi mắt của ta cho nàng (nhất)
177
Chương 177: Đem đôi mắt ta cho nàng (nhị)
178
Chương 178: Ánh sáng trở lại (nhất)
179
Chương 179: Ánh sáng trở lại (nhị)
180
Chương 180: Hoa mộng tan cuộc
181
Chương 181: Ta đã trở về
182
Chương 182: Không cho đi nữa
183
Chương 183: Phong Hậu? Trở về rồi tính
184
Chương 184: Cuộc sống 囧囧 sau khi trở về
185
Chương 185: Phiên ngoại: Hai đứa nhỏ nhà Đông Phương