Chương 161: Chìa khóa

Điều mà bà ấy muốn biết? Chỉ qua những câu nói vừa rồi, Hạ Vy biết sẽ không dễ gì để bà ấy có thể giải đáp những câu hỏi của cô. Hạ Vy nên làm sao bây giờ. Một khoảng lặng bao trùm cả hai người, chỉ có tiếng đàn nhạc nhẹ nhàng, bài hát chuyển đổi, Hạ Vy nhắm mắt lắng nghe.

- Bản nhạc Sonata Ánh Trăng của Beethoven…

Hạ Vy lẩm bẩm, đây là bản phối đánh theo giai điệu của đàn piano, kết hợp Dương Cầm, bài hát chỉ phát phần đầu, ngay khi chúng vừa dứt, Hạ Vy lặng lẽ đúng dậy, kéo tấm mành trắng trong góc nhà ra, đây là chiếc đàn piano của Trạch Dương ở Cổ Gia, cô đưa tay chạm nhẹ lên những phím đàn, nhắm mắt đưa cả tâm tìm hòa mình vào giai điệu của chúng, bắt đầu đánh nối tiếp những giai điệu đó, ngay khi tiếng nhạc vừa cất lên, Tiêu Cung đứng ngoài của khẽ mỉm cười, anh nghĩ là cô đã tìm thấy chìa khóa của hòm kho báu rồi, tách trà đặt nhẹ xuống bàn mang theo biểu cảm ngỡ ngàng cùng với, đôi mắt từ lúc nào đã sớm ngấn lệ, Vũ Anh nghĩ mình đã nhìn lầm, bà thấy bóng dáng Mĩ Như sau tấm lưng ấy của Hạ Vy, thoắt một nhịp bà nhìn thấy một đứa bé trai ngồi bên cạnh đánh đàn cùng Hạ Vy, do bà ảo tưởng hay sao. Vũ Anh không tài nào kìm được, bà khóc nấc lên, tay ôm chặt lấy khung ảnh cũ kĩ của Mĩ Như, nụ cười của cô gái đó trong bức ảnh thật đẹp.

Trong tim Hạ Vy chợt nhói đau, cảm xúc buồn bã đưa theo bản tấu này, ánh mắt cô long lanh, vừa chớp nhẹ, những giọt nước mắt như viên pha lê lăn dài trên má, trong tiếng nhạc cô nghe thấy tiếng khóc, trong tiếng nhạc cô nghe thấy tiếng thét kìm nén của Thanh Di, bản nhạc này cô đã nhiều lần chơi cùng Trạch Dương, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm nhận nó sâu sắc như vậy. Bài nhạc kết thúc, Hạ Vy buồn bã nhìn gương mặt của Vũ Anh mang đầy sự đau khổ, trên tay bà ôm chặt tấm ảnh của Mĩ Như, đó là mẹ của Trạch Dương và Thanh Di, Hạ Vy tiến tới, ôm chặt lấy Vũ Anh, Bà ấy khóc lên như một đứa trẻ, lúc đó Hạ Vy mới biết Vũ Anh là vú nuôi của Mĩ Như, bà theo Mĩ Như cho đến lúc cô ấy lên xe hoa về nhà chống, đó chẳng khác nào một người mẹ, một người mẹ vô vùng yêu thương con gái của mình, cái chết của Mĩ Như quá độ ngột và quá thương tâm, nó đã để lại nỗi đau vô cùng lớn cho người ở cõi trần thế. Cái chết đó không phải do tai nạn trong quá trình sinh đẻ, Mĩ Như đã chết vì nạn trọng nam khinh nữ, cô ấy đã ra đi quá sớm do sự bạc bẽo lạnh lùng cùng cái tôi của người chồng.

* Các bạn đọc lại chap 143 để rõ hơn về cái chết của Mĩ Như nhé!

Hạ Vy chợt quay ra sau khi nghe thấy tiếng động phía sau, cô nhìn bà Vũ Anh, bà ấy khẽ gật đầu.

- Bản nhạc Sonata Ánh Trăng của Beethoven là bản nhạc piano tự tấu của Mĩ Như trong cuộc thi đàn đầu tiên mà nó tham gia, bản nhạc đó đã giúp Mĩ Như đạt được giải thưởng cao nhất trong cuộc thi đó, đó vẫn luôn là bản nhạc mà nó thích nhất, cho đến nay, chỉ có Trạch Dương là đứa trẻ duy nhất đánh lại được nó một cách hoàn hảo nhất và cô, Cô đã cho ta biết điều ta muốn, ta đương nhiên sẽ giải đáp câu hỏi của ngươi. Hãy bỏ cuốn sách màu đỏ kia ra, nó sẽ chỉ lối tất cả mọi thứ.

Hạ Vy làm như đúng lời của Vũ Anh nói, cô vửa bỏ cuốn sách ra, một cánh của mới xuất hiện, đồng lúc chưa kịp xác định được thứ trước nó, nó bỗng ôm chầm lấy khiến Hạ Vy mất đã ngã về sau. Cô vừa kêu lên, Tiêu Cung đã đùng sức đẩy cửa xông vào trong, anh quan sát xung quanh, ánh mắt lo lắng nhìn Hạ Vy và một cô gái nữa ôm lấy người Hạ Vy.

- Thanh Di..,

Hạ Vy ngỡ ngàng nói, cô chắc chắn là mình không hề nhầm lẫn, nhưng chung một điểm, Hạ Vy và Tiêu Cung đều cả kinh nhìn cô bé, nhưng đây đúng là Thanh Di. Cô bé khóc nức lên, vừa khóc vừa gọi

- Mẹ, mẹ ơi…

Hạ Vy ôm chặt lấy Thanh Di, cô tìm thấy con bé rồi, nước mắt cứ thi nhau lã chã rơi xuống, cố gạt bao nhiêu lần đều không thể ngăn chúng lại, trái tim Hạ Vy như bị tiếng khóc của Thanh Di quấn lấy bóp nghẹt, cổ hỏng nghẹn ứng lại, muốn nói cũng không thể, chỉ phát ra được những tiếng ư ư cắn chặt môi, vị máu tanh nồng pha trộn trong miệng cô, nỗi đâu này cô không thể nào miêu tả được, cứ như những con dao găm vào trái tim ngày một sâu hơn, đậm đến tận cùng nỗi đau của một con người. Đến Vũ Anh cũng không thể nào ngăn được cảm xúc của bản thân, Tiêu Cung đỡ lẫy bà dựa vào người mình, ánh mắt mang bao nhiêu muộn phiền nhìn Hạ Vy.

Phải mất một lúc rất lâu, cảm xúc của tất cả mới cùng nhau chìm lắng xuống, Hạ Vy đưa Thanh Di lên sofa ngồi, cô ngồi im để mặc cho từng ngón tay Thanh Di sờ lên mặt mình, ban đầu cô bé có hơi rụt rè những mỗi lần như vậy, Hạ Vy đều nắm tay cô bé trấn an, bàn tay nhỏ đặt nhẹ lên má, Hạ Vy liền lấy tay mình ôm bàn tay đó áp vào má mình, mắt nhắm lại, thủ thỉ câu nói.

- Thanh Di, chị rất nhớ em.

- Chị Hạ Vy

- Chị đây.

Ngay khi vừa gọi tên Hạ Vy, Thanh Di một lần nữa khóc lớn hơn, nhưng cô bé lại chẳng cất ra tiếng nào như cô tìm nén, cô bé cúi người xuống, bàn tay bịp chặt miệng mình, ngăn những tiếc nấc lại, đó có lẽ là tiếng khóc trong bóng tối,, muốn nhưng không thể nào phát ra, vì nếu như phát ra tiếng sẽ có kẻ xấu phát hiện, thế nên khi khóc Thanh Di mới bịp miệng mình chặt lại như vậy, lát sau Hạ Vy gỡ tấm vải màu trắng quấn quanh mắt Thanh Di, Hạ Vy mỉm cười, vuốt mái tóc Thanh Di.

- Em thật xinh đẹp Thanh Di.

- Chị Hạ Vy…

Một nụ cười nhẹ rơi trên môi Thanh Di, Tiêu Cung đứng từ đằng sau ngơ ngẩn nhìn cô bé.

- Hạ Vy, ngoài chị và bà Vũ Anh còn có một người nữa ở đây đúng không?

Hạ Vy bất ngờ nhìn Tiêu Cung, rồi lại nhẹ nhàng nắm tay Thanh Di nói

- đúng vậy, em đừng sợ đó là Tiêu Cung, anh ấy là bác sĩ của chị.

Vừa dứt câu, Hạ Vy liền đặt tay Thanh Di lên bụng mình, như hiểu ý cô bé mững rỡ cười lên

- Hạ Vy, chị đã có em bé rồi.

- Đúng vậy.

- Em rất muốn nhìn thấy nó.

- Thanh Di…

Hạ Vy đau nhói, theo lời Vũ Anh nói, ngày Cổ Gia bị bỗng xảy ra một vụ hỏa hoạn, Thanh Di đã bị bỏng rất nặng phần da, và khói độc đã khiến mắt cô bé tổn thương, không thể nhìn mọi thứ xung quanh được nữa, Vũ Anh đã nuôi Thanh Di từ lúc đó,đó cũng chính là lúc bà ấy cứu Thanh Di khỏi Cổ Lão, trong vụ cháy đó ai cũng đã nghĩ là Thanh Di đã chết, để bảo vệ cô bé, bà ấy đã để Thanh Di sống dưới tầng hầm của căn nhà cũ kĩ này, còn về Trạch Dương lúc đó đang ở đâu, bà ấy hoàn toàn không biết, Hạ Vy nghĩ người duy nhất có thể giải đáp điều này chính là Thanh Di mà thôi, nhưng liệu nhắc đến chuyện đó không biết Thanh Di sẽ có phản ứng như thế nào. Mãi suy nghĩ, Hạ Vy không để ý là Thanh Di đã đúng dậy, cô huơ huơ tay mình, không để ý mà vấp chân cả người ngã trọn vào trong lòng Tiêu Cung. Ánh mắt cô mơ màng, bàn tay bóm lấy tay Tiêu Cung như một điểm trụ vững.

- Cô không sao chứ?

- Tôi không sao, cảm ơn anh., Tiêu Cung. Anh là bác sĩ sao?

- Đúng vậy.

- Anh có thể giúp tôi có thể nhìn lại một lần nữa không?

- …

- Một lần thôi cũng được, tôi muốn đi tìm em trai mình.

Cả Hạ Vy và Tiêu Cung đều giật mình trước câu nói của Thanh Di, Hạ Vy nhìn Tiêu Cung, như hiểu ý, anh đỡ Thanh Di ngồi xuống. Nhưng cô bé liền bóm chặt cánh tay của Tiêu Cung biểu đạt sự nài nỉ lẫn chờ mong của mình.

- Được không? Bác sĩ…

Hiện giờ Tiêu Cung chưa nắm được bệnh tình của Thanh Di ra sao, nhưng anh có thể phán rằng, đám cháy đó đã để lại những vết bỏng vô cùng nặng trên người Thanh Di, bằng chứng là chân và cánh tay của Thanh Di đều hiện lên những mảng sẹo lớn đa phần là do lửa, và còn có những vết đánh, Tiêu Cung không bất ngờ cho lắm trước những vết đánh đó, vì có lẽ anh đã nhìn thấy nó trên chính người của Trạch Dương. Việc trước mắt là phải tìm hiểu xem vụ cháy năm đó là do đâu, lúc ấy đã xảy ra chuyện gì và Trạch Dương.

- nhất định tôi sẽ tìm bác sĩ chuyên khoa để giúp cô, nhưng đầu tiên chúng ta phải tìm hiểu xem khí độc đã xúc tác với mắt cô là gì, từ đó chúng ta mới có thể tìm ra biện pháp để chữa trị, cô có thể kể tôi nghe mọi việc không.

- …

Thanh Di cự nhiên trầm mặc, đồng thời buông cánh tay của Tiêu Cung ra, cô bé tự mình ngồi xuống ghế, ánh mắt nhìn thẳng phía trước mặc cho Hạ Vy hỏi, cô đều như không trả lời. cứ như Thanh Di đang ở tronng một không gian khác hoàn toàn chi phối tiếng nói của mọi người, một không gian mà cô bé tự tạo ra cho mình. Hạ Vy ngần ngại nhìn Thanh Di và đưa mắt nhìn Vũ Anh, bà đều ngao ngán lắc đầu, bao năm qua chăm sóc, bà đều không thể dò hỏi một chút thông tin gì liên quan đến chuyện này từ Thanh Di, Hạ Vy nhẫn nại chờ đợi, thật ra cô và Tiêu Cung đều đã đoán trước trường hợp này, chỉ là họ không ngờ đã có một số chuyện xảy ra với Thanh Di, nên cô và anh vẫn chưa thể tìm ra biện pháp khác cho chuyện này, hơn nữa khi xác định đi đến đây, Hạ Vy và Tiêu Cung đều chỉ hi vọng tìm được một chút thông tin thôi, ai ngờ lại có thể tìm được Thanh Di, thời gín trôi qua, Thanh Di vẫn trầm mặc trong suy nghĩ của mình, trong lúc đó Tiêu Cung có ra xe lấy sữa theo bữa xế chiều cho Hạ Vy. Vũ Anh cũng đi pha thêm trà. Chỉ còn lại Hạ Vy ở lại cùng với Thanh Di, Hạ Vy cười nhẹ, tay cô xoa chiếc vòng tay mà cô bé đang đeo, Hạ Vy nhớ chiếc vòng này, Thanh Di rất thích nó, đó là chiếc vòng mà Mĩ Như để lại cho con gái của mình, như một món quà quý giá nhất. Cô đan tay mình nắm lấy tay Thanh Di, mỉm cười nhẹ nhàng, cô vuốt mái tóc xoăn dài sáng rực dưới ánh mặt trời.

- Thanh Di, chị xin lỗi, đáng lẽ năm đó chị nên ở lại cùng các em, chị không nên quá cả tin vào những lời hứa của ông ta, đáng lẽ sau khi cùng em lừa Trạch Dương lên máy bay, chị đã nghĩ nếu chị đồng ý với ông ta, ông ta sẽ đưa hai em sang nước ngoài sinh sống, chị đã nghĩ mình có thể tạo một cuộc sống mới tốt hơn cho hai đứa, Chị xin lỗi Thanh Di, nhưng hiện tại chỉ có em mới là người có khả năng cứu được Trạch Dương, làm ơn hãy nói cho chị nghe chuyện gì đã xảy ra được không?

Hạ Vy chút tâm tình dặn thành lời, nhưng Thanh Di vẫn im lặng, khi nhắc đến Trạch Dương, cô bé có quay sang phía Hạ Vy, đôi mắt nâu trở nên mờ đục, hòa vào nhau tạo ra một chiếc hố đen không đáy, sâu thẳm đến nỗi mà chẳng ai có thể nhìn thấu được suy nghĩ của Thanh Di. Hạ Vy khẽ gật đầu cùng với mọt tiếng thở dài nhẹ, chuyện này không hề dễ dàng, vậy nên để giái quyết trong ngày một ngày hai hoàn toàn là việc bất khả thi. Tiếng cửa mở ra, Hạ Vy nhìn Tiêu Cung, khuôn mặt anh có chút không đúng, anh làm kí hiệu, Hạ Vy hiểu ý, cô liền đi ra phía đó.

- Sao vậy?

- Hạ Vy, chị không thấy lạ sao, bây giờ đã là xế chiều rồi mà, Trạch Dương vẫn chưa trở về, đáng lẽ buổi biểu diễn phải kết thúc từ hai tiếng trước rồi.

Cũng đúng, mi tâm Hạ Vy nhíu chặt lại, mải mê với chuyện của Thanh Di mà cô đã quên mất chuyện này, thời gian họ được nán lại đây cũng dài hơn nhiều so với dự tính. Một cảm giác không lành liền nổi lên trong lòng Hạ Vy, cô mím môi nhìn Thanh Di, đồng lúc đó bà Vũ Anh cũng vừa mới pha trà xong.

- Có chuyện gì vậy >

- Bà ơi, có lẽ bọn con xin phép nên về sớm, ngày hôm sau, bọn con sẽ lại dến thăm hai người.

- Được rồi, trời cũng muộn, thai phụ nên được nghỉ ngơi.

- phiền bà chăm sóc Thanh Di giúp con, nếu như có chuyện gì bà hãy báo cho con được chứ.

Tiêu Cung cúi đầu chào Vũ Anh, anh giúp Hạ Vy lấy khăn và áo khoác, còn cô thì vội vàng đến bên Thanh Di, ôm lấy cô bé một cái ôm thật chặt.

- Thanh Di, hiện tại chị phải đi rồi, ngày khác chị lại đến thăm em được không, chị và Tiêu Cung sẽ cố gắng tìm ra bác sĩ giúp em chữa khỏi bệnh, rồi chúng ta sẽ cùng nhau đi tìm Trạch Dương được chứ.

Hạ Vy chẳng kịp nghe một lời hồi đáp từ Thanh Di, chỉ biết rằng khi bóng lưng hai người càng ngày càng xa dần, tiếng xe khởi động di chuyển, giọt nước mát Thanh Di cự nhiên rơi trên má, cùng giọng nói nhỏ run run.

- Đừng đi Hạ Vy, đứa trẻ đó.... không phải là Trạch Dương.

***********

- Cuối cùng là vote và follow mình nha ❤

Chapter
1 Chương 1: Mạnh mẽ chiếm đoạt
2 Chương 2: Mật ngọt chết người
3 Chương 3: buổi khiêu vũ
4 Chương 4: Cô gái giá 10 tỷ
5 Chương 5: Chọc giận
6 Chương 6: Biết trước - cầu xin
7 Chương 7
8 Chương 8: Bữa tối ấm áp
9 Chương 9: Ác mabiết ốm
10 Chương 10: Sự dịu dàng ấm áp
11 Chương 11: Ác ma không khoan nhượng
12 Chương 12: Cái chết cận kề
13 Chương 13: Cái chết cận kề tiếp
14 Chương 14: Hi vọng
15 Chương 15
16 Chương 16: Cuộc gọi bí ẩn
17 Chương 17: Xin lỗi
18 Chương 18: Cảnh giác
19 Chương 19: Nguy hiểm
20 Chương 20: Luôn chờ đợi
21 Chương 21: Quyết bảo vệ
22 Chương 22: Giải cứu
23 Chương 23: Cô nhớ hắn
24 Chương 24: Trong phòng bệnh thì làn gì
25 Chương 25: Dục ái
26 Chương 26: Người cấm động
27 Chương 27: Định nghĩa từ ăn
28 Chương 28: Cô không dễ bắt nạt
29 Chương 29: Tổng tài cũng biết chăm sóc người khác
30 Chương 30: Người con gái hắn trân trọng
31 Chương 31: Hạ vy ghen rồi
32 Chương 32: Lần đầu chủ động
33 Chương 33: Lần đầu chủ động2
34 Chương 34: Chuyện viên thuốcngọt
35 Chương 35: Người phụ nữ không thể dứt
36 Chương 36: Hình phạt ngọt ngào
37 Chương 37: Người thứ ba
38 Chương 38: Tôi sẽ ở bên anh
39 Chương 39: Xuất viện
40 Chương 40
41 Chương 41: Sự quyến rũ
42 Chương 42: Tiếng động lạ
43 Chương 43: Câu trả lời thỏa tình
44 Chương 44: Cô chủ tuyệt vời
45 Chương 45: Bữa cơm chúc mừng
46 Chương 46: Ôm lấy tôi
47 Chương 47: Phòng thay đồ
48 Chương 48: Hai trái tim một tiếng yêu
49 Chương 49
50 Chương 50: Thân gửi các tềnh iu
51 Chương 51: Tôi muốn hôn anh
52 Chương 52: Mạc cao kì của em
53 Chương 53: Quái vật mang tên công viên trò chơi
54 Chương 54: Vợ chồng nhà mạc
55 Chương 55: Em yêu anh
56 Chương 56: Hạnh phúc
57 Chương 57: Tôi dại em
58 Chương 58
59 Chương 59: Kỉ vật
60 Chương 60: Trở thành người phụ nữ của tôi
61 Chương 61: Nghi ngờ
62 Chương 62: Vị hôn thê bất ngờ
63 Chương 63: Ai làm ai say
64 Chương 64: Sao trong đêm
65 Chương 65: Chuyện sáng sớm
66 Chương 66: Hẹn hò
67 Chương 67: Hoa đã có chậu
68 Chương 68: Quà tặng độc giả
69 Chương 69: Đó là chồng tôi
70 Chương 70: Cả thế giới
71 Chương 71: Hoa tàn trong đêm
72 Chương 72: Tổn thương
73 Chương 73: Xung đột
74 Chương 74: Do hắn chọn
75 Chương 75: Hoa tàn trong gió
76 Chương 76: Khởi đầu công việc
77 Chương 77: Lộ tư hợp tác
78 Chương 78: Nguyệt
79 Chương 79: Bông hoa phát sáng
80 Chương 80: Lời nói ẩn ý
81 Chương 81: Điểm thắt trong quá khứ
82 Chương 82: Dục vọng nhuốm đêm
83 Chương 83: Lời tự thú của kẻ si tình
84 Chương 84: Dần dần hé lộ1
85 Chương 85: Dần dần hé lộ 2
86 Chương 86: Vị khách không mời
87 Chương 87: Bảo vật
88 Chương 88: Kẻ đánh mất tình yêu
89 Chương 89: Vote you are a writer
90 Chương 90: Chị ấy là vợ anh đó kẻ ngốc
91 Chương 91: Ngang trái
92 Chương 92: Sinh nhật jen
93 Chương 93: Chân tướng 1
94 Chương 94
95 Chương 95: Bí mật chiếc vòng
96 Chương 96: Đã luôn ở bên
97 Chương 97: Làm theo một mục đích
98 Chương 98: Nỗi sợ
99 Chương 99: Bão
100 Chương 100: Không biết nên nói gì
101 Chương 101: Tất cả là vì một chữ- yêu 1
102 Chương 102: Đính chính
103 Chương 103: Tất cả là vì một chữ- yêu 2
104 Chương 104: Tất cả là vì một chữ- yêu 3
105 Chương 105: Ngàn cân treo sợi tóc
106 Chương 106: Hai chữ hi sinh
107 Chương 107: Bất đồng
108 Chương 108: Kẻ ngốc tìm thấy tình yêu
109 Chương 109: Pandora milcah
110 Chương 110: Thân phận thật sự
111 Chương 111: Tôi không phải cậu chủ của em
112 Chương 112: Mạc cao kì ghét cô
113 Chương 113: Không thể kiềm chế
114 Chương 114: Khổ tâm nhược kế
115 Chương 115: Kẻ đuổi người chạy
116 Chương 116: Cuộc chiến mang tên vòi phun nước
117 Chương 117: Ngang ngược đã là bản tính
118 Chương 118: Nhà của chúng ta
119 Chương 119: Thương thương bổn thiếu gia
120 Chương 120: Bất trắc
121 Chương 121: Anh cần em
122 Chương 122: Nguyệt hạ vy tin mạc cao kì
123 Chương 123: Chưng cầu dân ý
124 Chương 124: Kẻ hèn nhát người sợ hãi
125 Chương 125: Căn phòng cũ
126 Chương 126: Không thấu hiểu
127 Chương 127: Vì nhau mà cố gắng
128 Chương 128: Định mệnh
129 Chương 129: Ngủ đặc biệt
130 Chương 130: Chuyện đêm khuya
131 Chương 131: Trung hoà làm một
132 Chương 132: Nhất định là anh nhất định là em
133 Chương 133: Kẻ lăng nhăng
134 Chương 134: Khái niệm tình yêu
135 Chương 135: Marry me!
136 Chương 136: Quá khứ đau thương
137 Chương 137: Thói quen yêu thương
138 Chương 138: Lời đe doạ từ kẻ lạ mặt
139 Chương 139: Hạ vy đừng ngủ
140 Chương 140: Đừng giết anh ấy
141 Chương 141: Giấc mơ kì lạ
142 Chương 142: Tra khảo
143 Chương 143: Ngộ độc
144 Chương 144: Luật sư lâm tĩnh như
145 Chương 145: Uy quyền nhà vương gia
146 Chương 146: Là hạ vy
147 Chương 147: Mảnh ghép kí ức
148 Chương 148: Cảnh báo
149 Chương 149: Hạ vy mất tích
150 Chương 150: Điều chưa từng hé lộ
151 Chương 151: Điều chưa từng hé lộ2
152 Chương 152: Cổ trạch dương
153 Chương 153: Vô tình
154 Chương 154: Miaw
155 Chương 155: Uy hiếp
156 Chương 156: Phát bệnh
157 Chương 157: Đâu là thực
158 Chương 158: Lý do để ở lại
159 Chương 159: Ẩn sau nụ cười
160 Chương 160: Mặt trời và ánh trăng
161 Chương 161: Chìa khóa
162 Chương 162: Không hẹn mà gặp
163 Chương 163: Tình yêu hay tội lỗi
164 Chương 164: Kẻ chơi cờ
165 Chương 165: Cao kì chờ đợi em được không
166 Chương 166: Điều em muốn nói
167 Chương 167: Giấc mơ hay đời thực
168 Chương 168: Thú hoang
169 Chương 169: Kẻ Bức Người 1
170 Chương 170: Kẻ Bức Người 2
171 Chương 171: Hiểu Lầm
172 Chương 172: Hiểu Lầm 2
173 Chương 173: Vết Thương Năm Ấy
174 Chương 174: Vì Duyên Hay Vì Nợ 1
175 Chương 175: Vì Duyên Hay Vì Nợ 2
176 Chương 176: Lựa Chọn
177 Chương 177: Đáng Thương Hay Đáng Trách
Chapter

Updated 177 Episodes

1
Chương 1: Mạnh mẽ chiếm đoạt
2
Chương 2: Mật ngọt chết người
3
Chương 3: buổi khiêu vũ
4
Chương 4: Cô gái giá 10 tỷ
5
Chương 5: Chọc giận
6
Chương 6: Biết trước - cầu xin
7
Chương 7
8
Chương 8: Bữa tối ấm áp
9
Chương 9: Ác mabiết ốm
10
Chương 10: Sự dịu dàng ấm áp
11
Chương 11: Ác ma không khoan nhượng
12
Chương 12: Cái chết cận kề
13
Chương 13: Cái chết cận kề tiếp
14
Chương 14: Hi vọng
15
Chương 15
16
Chương 16: Cuộc gọi bí ẩn
17
Chương 17: Xin lỗi
18
Chương 18: Cảnh giác
19
Chương 19: Nguy hiểm
20
Chương 20: Luôn chờ đợi
21
Chương 21: Quyết bảo vệ
22
Chương 22: Giải cứu
23
Chương 23: Cô nhớ hắn
24
Chương 24: Trong phòng bệnh thì làn gì
25
Chương 25: Dục ái
26
Chương 26: Người cấm động
27
Chương 27: Định nghĩa từ ăn
28
Chương 28: Cô không dễ bắt nạt
29
Chương 29: Tổng tài cũng biết chăm sóc người khác
30
Chương 30: Người con gái hắn trân trọng
31
Chương 31: Hạ vy ghen rồi
32
Chương 32: Lần đầu chủ động
33
Chương 33: Lần đầu chủ động2
34
Chương 34: Chuyện viên thuốcngọt
35
Chương 35: Người phụ nữ không thể dứt
36
Chương 36: Hình phạt ngọt ngào
37
Chương 37: Người thứ ba
38
Chương 38: Tôi sẽ ở bên anh
39
Chương 39: Xuất viện
40
Chương 40
41
Chương 41: Sự quyến rũ
42
Chương 42: Tiếng động lạ
43
Chương 43: Câu trả lời thỏa tình
44
Chương 44: Cô chủ tuyệt vời
45
Chương 45: Bữa cơm chúc mừng
46
Chương 46: Ôm lấy tôi
47
Chương 47: Phòng thay đồ
48
Chương 48: Hai trái tim một tiếng yêu
49
Chương 49
50
Chương 50: Thân gửi các tềnh iu
51
Chương 51: Tôi muốn hôn anh
52
Chương 52: Mạc cao kì của em
53
Chương 53: Quái vật mang tên công viên trò chơi
54
Chương 54: Vợ chồng nhà mạc
55
Chương 55: Em yêu anh
56
Chương 56: Hạnh phúc
57
Chương 57: Tôi dại em
58
Chương 58
59
Chương 59: Kỉ vật
60
Chương 60: Trở thành người phụ nữ của tôi
61
Chương 61: Nghi ngờ
62
Chương 62: Vị hôn thê bất ngờ
63
Chương 63: Ai làm ai say
64
Chương 64: Sao trong đêm
65
Chương 65: Chuyện sáng sớm
66
Chương 66: Hẹn hò
67
Chương 67: Hoa đã có chậu
68
Chương 68: Quà tặng độc giả
69
Chương 69: Đó là chồng tôi
70
Chương 70: Cả thế giới
71
Chương 71: Hoa tàn trong đêm
72
Chương 72: Tổn thương
73
Chương 73: Xung đột
74
Chương 74: Do hắn chọn
75
Chương 75: Hoa tàn trong gió
76
Chương 76: Khởi đầu công việc
77
Chương 77: Lộ tư hợp tác
78
Chương 78: Nguyệt
79
Chương 79: Bông hoa phát sáng
80
Chương 80: Lời nói ẩn ý
81
Chương 81: Điểm thắt trong quá khứ
82
Chương 82: Dục vọng nhuốm đêm
83
Chương 83: Lời tự thú của kẻ si tình
84
Chương 84: Dần dần hé lộ1
85
Chương 85: Dần dần hé lộ 2
86
Chương 86: Vị khách không mời
87
Chương 87: Bảo vật
88
Chương 88: Kẻ đánh mất tình yêu
89
Chương 89: Vote you are a writer
90
Chương 90: Chị ấy là vợ anh đó kẻ ngốc
91
Chương 91: Ngang trái
92
Chương 92: Sinh nhật jen
93
Chương 93: Chân tướng 1
94
Chương 94
95
Chương 95: Bí mật chiếc vòng
96
Chương 96: Đã luôn ở bên
97
Chương 97: Làm theo một mục đích
98
Chương 98: Nỗi sợ
99
Chương 99: Bão
100
Chương 100: Không biết nên nói gì
101
Chương 101: Tất cả là vì một chữ- yêu 1
102
Chương 102: Đính chính
103
Chương 103: Tất cả là vì một chữ- yêu 2
104
Chương 104: Tất cả là vì một chữ- yêu 3
105
Chương 105: Ngàn cân treo sợi tóc
106
Chương 106: Hai chữ hi sinh
107
Chương 107: Bất đồng
108
Chương 108: Kẻ ngốc tìm thấy tình yêu
109
Chương 109: Pandora milcah
110
Chương 110: Thân phận thật sự
111
Chương 111: Tôi không phải cậu chủ của em
112
Chương 112: Mạc cao kì ghét cô
113
Chương 113: Không thể kiềm chế
114
Chương 114: Khổ tâm nhược kế
115
Chương 115: Kẻ đuổi người chạy
116
Chương 116: Cuộc chiến mang tên vòi phun nước
117
Chương 117: Ngang ngược đã là bản tính
118
Chương 118: Nhà của chúng ta
119
Chương 119: Thương thương bổn thiếu gia
120
Chương 120: Bất trắc
121
Chương 121: Anh cần em
122
Chương 122: Nguyệt hạ vy tin mạc cao kì
123
Chương 123: Chưng cầu dân ý
124
Chương 124: Kẻ hèn nhát người sợ hãi
125
Chương 125: Căn phòng cũ
126
Chương 126: Không thấu hiểu
127
Chương 127: Vì nhau mà cố gắng
128
Chương 128: Định mệnh
129
Chương 129: Ngủ đặc biệt
130
Chương 130: Chuyện đêm khuya
131
Chương 131: Trung hoà làm một
132
Chương 132: Nhất định là anh nhất định là em
133
Chương 133: Kẻ lăng nhăng
134
Chương 134: Khái niệm tình yêu
135
Chương 135: Marry me!
136
Chương 136: Quá khứ đau thương
137
Chương 137: Thói quen yêu thương
138
Chương 138: Lời đe doạ từ kẻ lạ mặt
139
Chương 139: Hạ vy đừng ngủ
140
Chương 140: Đừng giết anh ấy
141
Chương 141: Giấc mơ kì lạ
142
Chương 142: Tra khảo
143
Chương 143: Ngộ độc
144
Chương 144: Luật sư lâm tĩnh như
145
Chương 145: Uy quyền nhà vương gia
146
Chương 146: Là hạ vy
147
Chương 147: Mảnh ghép kí ức
148
Chương 148: Cảnh báo
149
Chương 149: Hạ vy mất tích
150
Chương 150: Điều chưa từng hé lộ
151
Chương 151: Điều chưa từng hé lộ2
152
Chương 152: Cổ trạch dương
153
Chương 153: Vô tình
154
Chương 154: Miaw
155
Chương 155: Uy hiếp
156
Chương 156: Phát bệnh
157
Chương 157: Đâu là thực
158
Chương 158: Lý do để ở lại
159
Chương 159: Ẩn sau nụ cười
160
Chương 160: Mặt trời và ánh trăng
161
Chương 161: Chìa khóa
162
Chương 162: Không hẹn mà gặp
163
Chương 163: Tình yêu hay tội lỗi
164
Chương 164: Kẻ chơi cờ
165
Chương 165: Cao kì chờ đợi em được không
166
Chương 166: Điều em muốn nói
167
Chương 167: Giấc mơ hay đời thực
168
Chương 168: Thú hoang
169
Chương 169: Kẻ Bức Người 1
170
Chương 170: Kẻ Bức Người 2
171
Chương 171: Hiểu Lầm
172
Chương 172: Hiểu Lầm 2
173
Chương 173: Vết Thương Năm Ấy
174
Chương 174: Vì Duyên Hay Vì Nợ 1
175
Chương 175: Vì Duyên Hay Vì Nợ 2
176
Chương 176: Lựa Chọn
177
Chương 177: Đáng Thương Hay Đáng Trách