Chương 160: Tham Gia Tang Lễ

Thời tiết càng ngày càng lạnh, Trương Thành bệnh cũng càng ngày càng nặng, cuối cùng đã ngừng thở vào một buổi sáng.

Dường như Trương Nhã Quyên khóc đến muốn ngất, trái lại chú ruột cô ta, con trai của Trương Thành thì không phản ứng gì, chỉ là tận dụng mọi thứ khuyên bảo, đừng quá dễ dàng tin tưởng người ngoài.
Tim Trương Nhã Quyên bị đám người gọi là nhà họ Trương này làm tan nát rồi, trong lòng càng ỷ lại Thẩm Dã hơn, cái người không nói gì hết, nhưng kiên nhẫn ở bên cạnh mình.
Bảy ngày sau, Trương gia tổ chức lễ tang, Trương Nhã Quyên dựa vào vai Thẩm Dã, đã ở trước linh cữu Trương Thành một đêm.

Thêm 5 3 tiếng nữa là khách khứa tới rồi, đến lúc đó luật sư cũng sẽ tuyên bố di chúc của Trương Thành.

Thể lực Trương Nhã Quyên đã đến cực hạn, Thẩm Dã vỗ vỗ cô ta: "Đi ngủ một lát đi, một chút nữa còn có rất nhiều chuyện phải làm, đừng để ông nội lo lắng."
Trương Nhã Quyên đã khóc đến mức hết sức, giờ phút này ngơ ngẩn nhìn anh ta, trong ánh mắt sưng đỏ tràn đầy sự ỷ lại: "Anh đi với em được không?"
Thẩm Dã dừng một chút, bất đắc dĩ mà nắm tay cô ta: "Trước linh cữu của ông nội không thể không có người, anh muốn ở đây trông chừng."
Trương Nhã Quyên cắn cắn môi, cuối cùng vẫn là tự mình quay về nghỉ ngơi.

Từ lúc bọn họ quen biết đến bây giờ, tuy hai người đã đăng ký kết hôn, nhưng Thẩm Dã chưa từng chạm vào cô ta, trong ánh mắt của Trương Nhã Quyên hiện lên một tia vô định, nhưng lại không dám nghĩ nữa, vì dù sao bây giờ ngoài Thẩm Dã ra có thể nói cô ta không còn một người thân nào.
Trương Nhã Quyên đi rồi, cuối cùng sự dịu dàng trên mặt Thẩm Dã biến mất hết, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm quan tài đen thui.

Trong khoảng thời gian này, Cố Quyện Thư liên hợp với mấy đại gia tộc, cứ luôn đánh đuổi mình, mỗi lần đều lấy sự chênh lệch nhỏ bé thắng được, quả thực ở nơi sáng chói nói cho mình biết, Chu Chu đã nói tất cả mọi chuyện với anh.
Nhưng vậy thì thế nào anh ta sẽ không thua.

Đáy mắt Thẩm Dã hiện lên một tia tàn nhẫn, sau đó nhếch khóe môi lên.

Hôm nay là lễ tang của Trương Thành, Chu Chu cũng sẽ theo Cố Quyện Thư đến đây nhỉ.
"Coi như ông cũng có chút đóng góp." Thẩm Dã nhẹ nhàng gõ vào quan tài, đáy mắt không có một tia kính sợ.
Thời gian trôi qua từng chút, đảo mắt đã tới giờ trưa, khách khứa vào phúng viếng càng ngày càng nhiều, Thẩm Dã an tĩnh đứng ở một bên đỡ Trương Nhã Quyên, phân biệt rõ ràng với người Trương gia bên kia.

(Truyện chính chủ TieuHiTieuHi).

Cuộc nội chiến đã hoàn toàn không giấu được.
Thẩm Dã rất khinh thường đám người Trương gia ngu xuẩn này, nhưng bây giờ cũng lười phản ứng bọn họ, bởi vì ánh mắt anh ta vẫn luôn nằm ở lối ra vào, gấp gáp muốn gặp người kia.
Tâm tư phụ nữ mẫn cảm nhất, sau khi Trương Nhã Quyên thấy anh ta thỉnh thoảng xuất thần, cắn cắn môi hỏi: "Anh Dã, anh đang đợi ai à?"
"Ừm." Thẩm Dã thoải mái thừa nhận: "Sao luật sư còn chưa tới, không phải là bị chuyện gì vướng chân chứ, anh gọi điện thoại hỏi thăm tình hình một chút, không thể xảy ra ngoài ý muốn ngay lúc này được, sẽ khiến ông nội không được yên lòng."
Nghe thấy Thẩm Dã đang quan tâm chuyện của mình, Trương Nhã Quyên mới thở phào nhẹ nhõm, thầm trách bản thân mẫn cảm quá mức.

Anh ấy vì mình làm nhiều điều như vậy, thế mà còn không tin tưởng.
"Em đi kêu người hỏi một chút, anh chờ em một lát." Trương Nhã Quyên áy náy nói ra, thấy Thẩm Dã gật đầu thì đi ra sau vườn.
Cô ta vừa rời khỏi, Cố Quyện Thư đã dẫn theo Quý Chu Chu xuất hiện.

Con người của Thẩm Dã hơi lóe lên, cuối cùng toát ra một chút dịu dàng.

Bởi vì hôm nay là lễ tang, cho nên cô mặc một bộ váy tây trang màu đen, cảm giác trông giỏi giang, có sức sống, lại thêm một chút thành thục, rất là xinh đẹp.
Sớm biết cô ăn mặc sẽ đẹp như thế thì lúc trước nên làm Trương Thành chết sớm một chút.

Môi Thẩm Dã kéo lên một vòng cung không rõ ràng, sau khi Quý Chu Chu nhìn qua thì lập tức che đậy biểu cảm của mình lại.
Quý Chu Chu nhìn thấy Thẩm Dã, theo bản năng moi moi chiếc gương trong túi, cảm giác gương nhỏ lập tức phát ra hơi nóng, ý bảo bản thân đã thấy được.

Cô nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới nhìn về phía Cố Quyện Thư: "Bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Bởi vì mình là một cô nhi, ngay cả một người nhà cũng không có, cho nên vẫn chưa từng tham gia tang lễ, lúc này thật sự không biết mình nên làm gì.
Cố Quyện Thư nhìn ánh mắt ngây thơ của cô, trên mặt hơi bất mãn: "Ở nhà ăn bánh kem xem phim tốt biết bao, làm gì nhất định phải theo tới đây, cơm ở đây lại không ngon."
Nếu không phải thấy tiểu bạch hoa ngày càng suy yếu, có khả năng số lần nhìn thấy Thẩm Dã sẽ càng ngày càng ít, thì anh cho rằng em muốn đến à.

Quý Chu Chu liếc anh một cái, ngoài miệng qua loa: "Còn không phải bởi vì em chưa từng tham gia, cho nên muốn đến xem thử à." Xin lỗi ông Trương, lấy ngài làm cớ.
"Muốn xem tang lễ, lần sau anh lại dẫn em đi xem, hà tất gì phải tới nơi này." Cố Quyện Thư nói xong, không vui liếc Thẩm Dã một cái.

Không phải anh không muốn dẫn Chu Chu ra ngoài, mà là hôm nay còn có một trò hay phải xem, nhưng nội dung thật sự không thích hợp với cô gái nhỏ như Chu Chu.
Quý Chu Chu thấy mình đã tới rồi mà anh còn ở đó dong dài, lập tức hơi quạu: "Bây giờ em tới rồi, anh còn đuổi em về được sao?"
"Nếu em muốn về, anh kêu Chu Trường Quân đưa em về." Cố Quyện Thư lập tức trả lời.
Quý Chu Chu giật giật khóe miệng, không cảm xúc nhìn chằm chằm anh.
"Đứng ở cửa không tốt, vào thôi." Cố Quyện Thư nói xong, thì đi về phía linh đường(*).
(*) Linh đường: hội trường để linh cữu (nơi để người ta đến viếng).

Quý Chu Chu nhìn dáng vẻ hơi vội vã của anh, nhịn không được hừ nhẹ một tiếng.

Sớm biết rằng dùng sự uy hiếp là được, vậy khi nãy cô không tốn nhiều nước bọt với anh.
Cố Quyện Thư đi được vài bước thì thả chậm bước chân, chờ Quý Chu Chu đến đây rồi mới cùng nhau đi về phía trước.

Lúc đến trước mặt Thẩm Dã nhàn nhạt nói một câu: "Nén bi thương."
"Bên ngoài gió lạnh, mời vào trong." Thẩm Dã rũ mắt nhường đường.
Quý Chu Chu nhìn đáy mắt thâm đen của anh ta một cái, vốn dĩ muốn lén lấy gương ra, nhưng quá nhiều người, hiện tại cô mà lấy chiếc gương ra thì nhất định trông rất kỳ quái.
Câu nén bi thương này của Cố Quyện Thư cũng là làm theo phép lịch sự, trước sau như một, anh vẫn không thích ánh mắt Thẩm Dã nhìn Chu Chu, cho nên lập tức dẫn người vào phòng, sau khi phúng viếng thì muốn tìm một góc ngồi xuống.
Vì có thể nhìn thấy Thẩm Dã, Quý Chu Chu không hài lòng với vị trí mà anh tìm lắm, do đó lôi kéo người dạo qua một vòng mới ngồi xuống.
"Em làm sao vậy?" Cố Quyện Thư nhíu mày, cảm thấy hôm nay cô hơi kỳ lạ.
Quý Chu Chu liếm môi một cái, ngại ngùng nói: "Vừa rồi cách Trương Thành gần quá, em sợ."
Cố Quyện Thư nhìn thoáng qua vị trí hiện tại, quả nhiên cách xa Trương Thành một chút.

Anh rất là bất đắc dĩ nhìn Quý Chu Chu: "Anh đưa em về nhé."
"Không cần, em muốn đi theo anh." Quý Chu Chu lập tức bắt lấy tay anh.
Cố Quyện Thư thật không hiểu suy nghĩ của cô lắm, nhưng cũng thể từ chối cô được, đành phải bất đắc dĩ đồng ý.

Quý Chu Chu thở phào nhẹ nhõm, lén lấy gương ra, ở dưới bàn đùa nghịch.

Cố Quyện Thư nhìn qua, liền tùy cô tự mình chơi.
Sau khi lắc lư chiếc gương mấy góc độ, cuối cùng nó bắt đầu nóng lên liên tục.

Quý Chu Chu biết, đây là tiểu bạch hoa nhìn thấy Thẩm Dã rồi, vì thế giữ vững động tác này.
Thẩm Dã đang đứng ở cửa, đột nhiên lòng ngực run lên, anh ta theo bản năng nhìn về phía Quý Chu Chu, thấy cô cũng nhìn mình thì ngẩn ra một chút, vừa định nói chuyện thì Trương Nhã Quyên đi tới.
"Anh Dã, luật sư sắp đến rồi." Trương Nhã Quyên đỡ cánh tay anh ta.
Thẩm Dã bình tĩnh quay lại đầu, qua loa lên tiếng nhưng tất cả tâm tư lại ở trên người Quý Chu Chu.

(Truyện chính chủ TieuHiTieuHi).

Đang lúc suy tư, trong lòng đột nhiên giật một cái thì cảm giác kỳ quái này biến mất rồi.

Trương Nhã Quyên ở bên cạnh, vì để không gây phiền phức cho Quý Chu Chu, anh ta miễn cưỡng nhịn xuống quay đầu lại nghĩ ngợi.
Bên này Quý Chu Chu quả thật cất gương đi, bởi vì nếu không cất, cô cũng nghi ngờ chiếc gương muốn nổ tung.
"Em đi vệ sinh một chút." Quý Chu Chu nhỏ giọng nói.
Cố Quyện Thư gật gật đầu: "Cần anh đi với em không?"
"Không cần." Quý Chu Chu nói xong thì vội vàng rời đi.
Cô vừa rời khỏi, một người đàn ông đối diện Cố Quyện Thư liền đi tới, gật đầu rất nhỏ với anh rồi bước đi.

Cố Quyện Thư nhếch khóe môi lên, chờ kịch hay bắt đầu.

Quý Chu Chu mang gương vào nhà vệ sinh, xác định bên trong không có ai rồi mới lấy gương ra hâm dọa: "Nếu cô không muốn bây giờ biến mất hoàn toàn, thì tốt nhất nín khóc."
"Tôi không khóc." Vẻ mặt của Tiểu bạch hoa tuy đau thương, nhưng khóe mắt quả thật là khô: "Chẳng qua tôi mừng cho anh ấy, bây giờ anh ấy có người bên cạnh rồi, tôi đã hoàn toàn yên tâm."
Mí mắt của Quý Chu Chu giật giật: "Đó là anh ta liên hôn không có tình cảm, không phải cô nhìn không ra chứ? Hơn nữa, tôi thật không hiểu nổi, Thẩm Dã cay nghiệt với cô như thế, rốt cuộc nơi nào đáng giá để cô thích."
Tiểu bạch hoa sửng sốt một chút, dường như chưa từng nghĩ tới vấn đề này, do dự hồi lâu rũ mắt: "Đại khái là số mệnh đi."
"Ò."
"Có đôi khi tôi cũng không hiểu bản thân mình, vì sao không buông bỏ anh ấy được, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể sử dụng từ Số mệnh này để giải thích." Tiểu bạch hoa cười khổ một tiếng, "Nói ra có thể cô không tin, đôi khi tôi cũng không làm chủ bản thân được, rõ ràng biết anh ấy sai, còn không kiềm chế đi thích.

Tôi, tôi cũng không hiểu vì sao."
Hiểu rồi, chính là bởi vì người giả thiết đó.

Quý Chu Chu mím môi, đột nhiên cảm thấy rất ủ rũ.

Suy cho cùng bản chất của nhân vật trong sách vẫn là người trang giấy, làm sao cũng không chạy thoát được gông cùm xiềng xích của người thiết lập.

Dù tiểu bạch hoa biết mình đắm chìm không hề có đạo lý, nhưng cũng bất lực thay đổi hiện trạng.
"Bỏ đi, tôi không nói cô nữa.

Cô đã thấy Thẩm Dã rồi, bây giờ vào người tôi nghỉ ngơi đi." Quý Chu Chu đau đầu nhìn cô ấy.

Hôm nay Thẩm Dã và Trương Nhã Quyên nhất định sẽ như hình với bóng, gần đây tiểu bạch hoa càng ngày càng suy yếu, cô không muốn để cô gái này ra ngoài chịu đả kích.
Tiểu bạch hoa cũng hiểu ý tốt của cô, cảm kích cười cười rồi nghe lời trở về người cô.

Quý Chu Chu chờ độ ấm trong gương hoàn toàn biến mất, lúc này mới cất gương quay lại linh đường.
Cô vừa đến linh đường thì cảm nhận được bầu không khí quỷ dị hơn trước đó rất nhiều.

Trước di ảnh của Trương Thành, người Trương gia chia làm hai phe giằng co, một bên là Thẩm Dã và Trương Nhã Quyên, một bên là những người còn lại ở Trương gia.

Quý Chu Chu núp ở góc cửa, tìm khắp nơi một vòng, nhìn thấy Cố Quyện Thư vẫy tay về phía mình thì nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu vội vàng đi đến chỗ anh.
"Sao đi lâu vậy?" Cố Quyện Thư nắm lấy đôi tay phát lạnh của cô, lặng lẽ giúp cô sưởi ấm.
"Đi vệ sinh nào có cố định thời gian." Quý Chu Chu cười gượng, liếc mắt nhìn đám người ở giữa linh đường một cái, không hiểu liền hỏi: "Em chỉ đi ra ngoài chốc lát, ở đây sắp đánh nhau rồi?"
"Ừm, sắp rồi." Hấp dẫn đáng xem, hơn nữa, tuồng này còn do chính mình làm đạo diễn, Cố Quyện Thư hơi sung sướng.
Quý Chu Chu khó hiểu liếc anh một cái: "Đã xảy ra chuyện gì à?".

Chapter
1 Chương 1: Giới Thiệu
2 Chương 2
3 Chương 3: Căn phòng xa hoa đâu?
4 Chương 4: Sở thích của đại gia thật đặc biệt
5 Chương 5: Tiểu bạch hoa mạnh mẽ
6 Chương 6: Em thật xấu!
7 Chương 7: Anh hãy nghe tôi giải thích
8 Chương 8: Mỗi ngày đều muốn chết
9 Chương 9: Đạo diễn lớn đến rồi
10 Chương 10: Đại gia ba tuổi rưỡi
11 Chương 11: Bửa tiệc thượng lưu
12 Chương 12: Đại gia bao che con gái
13 Chương 13: Tiệc rượu ngoài trời
14 Chương 14: Người đàn ông giống hồ ly tinh
15 Chương 15: Sau khi say rượu
16 Chương 16: Hôn một cái
17 Chương 17: Chu Chu bận bịu sự nghiệp
18 Chương 18: Muốn ôm một cái
19 Chương 19: Bởi vì con là gay
20 Chương 20: Hóa ra em vẫn không thay đổi ý nghĩ đó
21 Chương 21: Vậy hãy khiến nó phối hợp
22 Chương 22: Thuốc phú bà vui vẻ
23 Chương 23: Em là của tôi
24 Chương 24: Em lại muốn đánh tôi?
25 Chương 25: Đồ phế vật
26 Chương 26: 150 vạn
27 Chương 27: Cố gia đều là của tôi!
28 Chương 28: Kim chủ! Anh bị cắm sừng rồi
29 Chương 29: Tôi còn tưởng giấu được anh
30 Chương 30: Cô ấy hôn
31 Chương 31: Vậy anh nói xem, tôi cướp gì?
32 Chương 32: Chị Chu Chu, đã lâu không gặp
33 Chương 33: Cố tiên sinh, mau cứu tôi
34 Chương 34: Ba ba
35 Chương 35: Vậy em đỏ mặt cái gì?
36 Chương 36: Em đang bực bội với tôi?
37 Chương 37: Nếu như tôi bị què
38 Chương 38: Rất thích lăn giường?
39 Chương 39: Tôi nghĩ rằng tôi sắp chết
40 Chương 40: "Tội phạm giết người"
41 Chương 41: Lại bị anh phát hiện rồi
42 Chương 42: Có phải anh thích ai rồi không?
43 Chương 43: Vậy anh đi ngủ sô pha!
44 Chương 44: Bởi vì không có bịt mắt
45 Chương 45: Khen kỹ thuật của tôi giỏi à?
46 Chương 46: Em đánh tôi?
47 Chương 47: Không phải hôn mà là cắn
48 Chương 48: Thật trùng hợp
49 Chương 49: Anh làm gì dọa tôi?
50 Chương 50: Thẩm Dã, anh đánh em..
51 Chương 51: Anh ta sẽ giết em
52 Chương 52: Thẩm Dã tìm em làm gì?
53 Chương 53: Vì sao phải đối tốt với tôi?
54 Chương 54: Anh nhất định phải sống!
55 Chương 55: Lý Nhu Nhu OUT!
56 Chương 56: Thẩm Dã trùng sinh
57 Chương 57: Chu Chu giảm cân
58 Chương 58: Biên kịch Chu Tứ Quý
59 Chương 59: Bạn tôi muốn đến đây
60 Chương 60: Tôi bị bà mập chiếm tiện nghi
61 Chương 61: Cùng nhau đi ngủ nha!
62 Chương 62: Cai nghiện internet
63 Chương 63: Em muốn rời khỏi tôi? 3
64 Chương 64: Mua bảo hiểm
65 Chương 65: Tôi không phải anh trai cô ấy! 2
66 Chương 66: Anh tin tôi không?
67 Chương 67: Dễ thương không?
68 Chương 68: Tôi không ăn cắp!
69 Chương 69: Sửa kịch bản
70 Chương 70: Em thích cậu ta?
71 Chương 71: Ăn cơm với bạn gái
72 Chương 72: Đêm nay ngủ với tôi!
73 Chương 73: Bữa sáng tình yêu
74 Chương 74: Kim chủ! Tôi yêu anh!
75 Chương 75: 500 vạn
76 Chương 76: Cô cãi nhau với Quyện Thư?
77 Chương 77: Hạng mục
78 Chương 78: Lý do tôi tới tìm em là gì?
79 Chương 79: Quan hệ thuần khiết
80 Chương 80: Cùng nhau chết đi!
81 Chương 81: Chiến tranh lạnh
82 Chương 82: Cố Quyện Thư thích cô
83 Chương 83: Kế hoạch chạy trốn
84 Chương 84: Anh đưa tôi đi đâu?
85 Chương 85: Tôi muốn cầu hôn
86 Chương 86: Loại chướng ngại vật
87 Chương 87: Bị bệnh sao không nói?
88 Chương 88: Cô ấy chưa từng thích tôi (1)
89 Chương 89: Rời khỏi thành phố A
90 Chương 90: Chu Tứ Quý – Quý Chu Chu
91 Chương 91: Tập chạy xe đạp
92 Chương 92: Còn chạy?
93 Chương 93: Em có tim không?
94 Chương 94: Em cảm thấy, tôi còn thích em?
95 Chương 95: Em tránh tôi?
96 Chương 96: Tại sao không thích tôi?
97 Chương 97: Cố Quyện Thư nấu ăn
98 Chương 98: Cô nợ Quyện Thư
99 Chương 99: Hình như cánh tay bị gãy rồi
100 Chương 100: Tôi thật sự không đi!
101 Chương 101: Y tá nhỏ
102 Chương 102: Em nhất định sẽ thích tôi
103 Chương 103: Em ghen?
104 Chương 104: Xoa bóp
105 Chương 105: Anh ta đánh tôi
106 Chương 106: Em không tin tôi?
107 Chương 107: Em cảm thấy tôi sẽ để em đi?
108 Chương 108: Anh điên thật rồi
109 Chương 109: Tự mình hại mình
110 Chương 110: Cô ấy không muốn gặp tôi?
111 Chương 111: Thật xin lỗi... Cảm ơn!
112 Chương 112: Sao cậu lại tới đây?
113 Chương 113: Gặp bà dì lựu đạn
114 Chương 114: Cố Quyện Thư đánh cậu?
115 Chương 115: Tôi là bạn gái Kiều Tây?
116 Chương 116: Vẫn cảm thấy rất thích cô ấy
117 Chương 117: Thẳng thắn với nhau
118 Chương 118: Cho chúng ta một cơ hội
119 Chương 119: Thử
120 Chương 120: Mua sắm
121 Chương 121: Đừng nhúc nhích
122 Chương 122: Mua giường cho đàn ông
123 Chương 123: Em muốn đi xem mắt?
124 Chương 124: Kỹ thuật có thể đền bù
125 Chương 125: Kích cỡ dọa người
126 Chương 126: Con trai bà liệt dương
127 Chương 127: Phải bồi thường 20 vạn
128 Chương 128: Cố Quyện Thư, tránh ra!
129 Chương 129: Điều tra nội gián
130 Chương 130: Tôi đang đợi em 2
131 Chương 131: Cảm giác không bắt được em
132 Chương 132: Em muốn kết hôn với anh?
133 Chương 133: Bạn trai bạn gái
134 Chương 134: Duyên phận chết tiệt
135 Chương 135: Chịu trách nhiệm
136 Chương 136: Tại sao em khóc?
137 Chương 137: Ăn tiệc với lão phu nhân
138 Chương 138: Cách xa lão phu nhân một chút
139 Chương 139: Tôi đánh cô dâu
140 Chương 140: Không ầm ĩ nữa
141 Chương 141: Bị chụp lén
142 Chương 142: Muốn ngủ với em
143 Chương 143: Ha Tra Nữ!
144 Chương 144: Đăng Ảnh
145 Chương 145: Anh Nghi Ngờ Em 1
146 Chương 146: Em Sẽ Bị Trời Phạt Không
147 Chương 147: Bị Lừa Đến Công Ty
148 Chương 148: Cùng Nhau Làm Việc
149 Chương 149: Cô Là
150 Chương 150: Xin Hãy Tha Cho Anh Ấy
151 Chương 151: Tìm Cao Nhân
152 Chương 152: Chạm Mặt
153 Chương 153: Bát Tự Không Hợp
154 Chương 154: Cô Là Thứ Gì
155 Chương 155: Mượn Xác Hoàn Hồn
156 Chương 156: Muốn Nhốt Em Bao Lâu
157 Chương 157: Em Là Quý Chu Chu
158 Chương 158: Trương Gia
159 Chương 159: Có Phải Anh Làm Em Lo Lắng
160 Chương 160: Tham Gia Tang Lễ
161 Chương 161: Cùng Nhau Xem Kịch
162 Chương 162: Sụp Bẫy
163 Chương 163: Cầu Hôn
164 Chương 164: Gặp Phụ Huynh
165 Chương 165: Anh Không Có Phá Sản
166 Chương 166: Cô Là
167 Chương 167: Anh Sẽ Không Tổn Thương Em
168 Chương 168: Chu Chu Là Em Sao
169 Chương 169: Coi Như Em Cầu Xin Anh
170 Chương 170: Em Không Phải Là Gì
171 Chương 171: Cô Chạy Mau Là Thẩm Dã
172 Chương 172: Đừng Lo Tôi Sẽ Quay Lại
173 Chương 173: Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Đi
174 Chương 174: Mình Muốn Quay Về
175 Chương 175: Ba Năm Nay Cô Đi Đâu
176 Chương 176: Sao Hôm Nay Cô Lại Trở Về
177 Chương 177: Anh Thật Sự Nhìn Thấy Cô Ấy
178 Chương 178: Còn Đi Không
179 Chương 179: Vậy em sẽ cùng anh già đi?
180 Chương 180: Về nhà với anh nhé
181 Chương 181: Anh không đi làm à?
182 Chương 182: Anh muốn đoạt lại Cố Thị
183 Chương 183: Vợ à, anh sai rồi!
184 Chương 184: Em đồng ý gả cho anh không?
Chapter

Updated 184 Episodes

1
Chương 1: Giới Thiệu
2
Chương 2
3
Chương 3: Căn phòng xa hoa đâu?
4
Chương 4: Sở thích của đại gia thật đặc biệt
5
Chương 5: Tiểu bạch hoa mạnh mẽ
6
Chương 6: Em thật xấu!
7
Chương 7: Anh hãy nghe tôi giải thích
8
Chương 8: Mỗi ngày đều muốn chết
9
Chương 9: Đạo diễn lớn đến rồi
10
Chương 10: Đại gia ba tuổi rưỡi
11
Chương 11: Bửa tiệc thượng lưu
12
Chương 12: Đại gia bao che con gái
13
Chương 13: Tiệc rượu ngoài trời
14
Chương 14: Người đàn ông giống hồ ly tinh
15
Chương 15: Sau khi say rượu
16
Chương 16: Hôn một cái
17
Chương 17: Chu Chu bận bịu sự nghiệp
18
Chương 18: Muốn ôm một cái
19
Chương 19: Bởi vì con là gay
20
Chương 20: Hóa ra em vẫn không thay đổi ý nghĩ đó
21
Chương 21: Vậy hãy khiến nó phối hợp
22
Chương 22: Thuốc phú bà vui vẻ
23
Chương 23: Em là của tôi
24
Chương 24: Em lại muốn đánh tôi?
25
Chương 25: Đồ phế vật
26
Chương 26: 150 vạn
27
Chương 27: Cố gia đều là của tôi!
28
Chương 28: Kim chủ! Anh bị cắm sừng rồi
29
Chương 29: Tôi còn tưởng giấu được anh
30
Chương 30: Cô ấy hôn
31
Chương 31: Vậy anh nói xem, tôi cướp gì?
32
Chương 32: Chị Chu Chu, đã lâu không gặp
33
Chương 33: Cố tiên sinh, mau cứu tôi
34
Chương 34: Ba ba
35
Chương 35: Vậy em đỏ mặt cái gì?
36
Chương 36: Em đang bực bội với tôi?
37
Chương 37: Nếu như tôi bị què
38
Chương 38: Rất thích lăn giường?
39
Chương 39: Tôi nghĩ rằng tôi sắp chết
40
Chương 40: "Tội phạm giết người"
41
Chương 41: Lại bị anh phát hiện rồi
42
Chương 42: Có phải anh thích ai rồi không?
43
Chương 43: Vậy anh đi ngủ sô pha!
44
Chương 44: Bởi vì không có bịt mắt
45
Chương 45: Khen kỹ thuật của tôi giỏi à?
46
Chương 46: Em đánh tôi?
47
Chương 47: Không phải hôn mà là cắn
48
Chương 48: Thật trùng hợp
49
Chương 49: Anh làm gì dọa tôi?
50
Chương 50: Thẩm Dã, anh đánh em..
51
Chương 51: Anh ta sẽ giết em
52
Chương 52: Thẩm Dã tìm em làm gì?
53
Chương 53: Vì sao phải đối tốt với tôi?
54
Chương 54: Anh nhất định phải sống!
55
Chương 55: Lý Nhu Nhu OUT!
56
Chương 56: Thẩm Dã trùng sinh
57
Chương 57: Chu Chu giảm cân
58
Chương 58: Biên kịch Chu Tứ Quý
59
Chương 59: Bạn tôi muốn đến đây
60
Chương 60: Tôi bị bà mập chiếm tiện nghi
61
Chương 61: Cùng nhau đi ngủ nha!
62
Chương 62: Cai nghiện internet
63
Chương 63: Em muốn rời khỏi tôi? 3
64
Chương 64: Mua bảo hiểm
65
Chương 65: Tôi không phải anh trai cô ấy! 2
66
Chương 66: Anh tin tôi không?
67
Chương 67: Dễ thương không?
68
Chương 68: Tôi không ăn cắp!
69
Chương 69: Sửa kịch bản
70
Chương 70: Em thích cậu ta?
71
Chương 71: Ăn cơm với bạn gái
72
Chương 72: Đêm nay ngủ với tôi!
73
Chương 73: Bữa sáng tình yêu
74
Chương 74: Kim chủ! Tôi yêu anh!
75
Chương 75: 500 vạn
76
Chương 76: Cô cãi nhau với Quyện Thư?
77
Chương 77: Hạng mục
78
Chương 78: Lý do tôi tới tìm em là gì?
79
Chương 79: Quan hệ thuần khiết
80
Chương 80: Cùng nhau chết đi!
81
Chương 81: Chiến tranh lạnh
82
Chương 82: Cố Quyện Thư thích cô
83
Chương 83: Kế hoạch chạy trốn
84
Chương 84: Anh đưa tôi đi đâu?
85
Chương 85: Tôi muốn cầu hôn
86
Chương 86: Loại chướng ngại vật
87
Chương 87: Bị bệnh sao không nói?
88
Chương 88: Cô ấy chưa từng thích tôi (1)
89
Chương 89: Rời khỏi thành phố A
90
Chương 90: Chu Tứ Quý – Quý Chu Chu
91
Chương 91: Tập chạy xe đạp
92
Chương 92: Còn chạy?
93
Chương 93: Em có tim không?
94
Chương 94: Em cảm thấy, tôi còn thích em?
95
Chương 95: Em tránh tôi?
96
Chương 96: Tại sao không thích tôi?
97
Chương 97: Cố Quyện Thư nấu ăn
98
Chương 98: Cô nợ Quyện Thư
99
Chương 99: Hình như cánh tay bị gãy rồi
100
Chương 100: Tôi thật sự không đi!
101
Chương 101: Y tá nhỏ
102
Chương 102: Em nhất định sẽ thích tôi
103
Chương 103: Em ghen?
104
Chương 104: Xoa bóp
105
Chương 105: Anh ta đánh tôi
106
Chương 106: Em không tin tôi?
107
Chương 107: Em cảm thấy tôi sẽ để em đi?
108
Chương 108: Anh điên thật rồi
109
Chương 109: Tự mình hại mình
110
Chương 110: Cô ấy không muốn gặp tôi?
111
Chương 111: Thật xin lỗi... Cảm ơn!
112
Chương 112: Sao cậu lại tới đây?
113
Chương 113: Gặp bà dì lựu đạn
114
Chương 114: Cố Quyện Thư đánh cậu?
115
Chương 115: Tôi là bạn gái Kiều Tây?
116
Chương 116: Vẫn cảm thấy rất thích cô ấy
117
Chương 117: Thẳng thắn với nhau
118
Chương 118: Cho chúng ta một cơ hội
119
Chương 119: Thử
120
Chương 120: Mua sắm
121
Chương 121: Đừng nhúc nhích
122
Chương 122: Mua giường cho đàn ông
123
Chương 123: Em muốn đi xem mắt?
124
Chương 124: Kỹ thuật có thể đền bù
125
Chương 125: Kích cỡ dọa người
126
Chương 126: Con trai bà liệt dương
127
Chương 127: Phải bồi thường 20 vạn
128
Chương 128: Cố Quyện Thư, tránh ra!
129
Chương 129: Điều tra nội gián
130
Chương 130: Tôi đang đợi em 2
131
Chương 131: Cảm giác không bắt được em
132
Chương 132: Em muốn kết hôn với anh?
133
Chương 133: Bạn trai bạn gái
134
Chương 134: Duyên phận chết tiệt
135
Chương 135: Chịu trách nhiệm
136
Chương 136: Tại sao em khóc?
137
Chương 137: Ăn tiệc với lão phu nhân
138
Chương 138: Cách xa lão phu nhân một chút
139
Chương 139: Tôi đánh cô dâu
140
Chương 140: Không ầm ĩ nữa
141
Chương 141: Bị chụp lén
142
Chương 142: Muốn ngủ với em
143
Chương 143: Ha Tra Nữ!
144
Chương 144: Đăng Ảnh
145
Chương 145: Anh Nghi Ngờ Em 1
146
Chương 146: Em Sẽ Bị Trời Phạt Không
147
Chương 147: Bị Lừa Đến Công Ty
148
Chương 148: Cùng Nhau Làm Việc
149
Chương 149: Cô Là
150
Chương 150: Xin Hãy Tha Cho Anh Ấy
151
Chương 151: Tìm Cao Nhân
152
Chương 152: Chạm Mặt
153
Chương 153: Bát Tự Không Hợp
154
Chương 154: Cô Là Thứ Gì
155
Chương 155: Mượn Xác Hoàn Hồn
156
Chương 156: Muốn Nhốt Em Bao Lâu
157
Chương 157: Em Là Quý Chu Chu
158
Chương 158: Trương Gia
159
Chương 159: Có Phải Anh Làm Em Lo Lắng
160
Chương 160: Tham Gia Tang Lễ
161
Chương 161: Cùng Nhau Xem Kịch
162
Chương 162: Sụp Bẫy
163
Chương 163: Cầu Hôn
164
Chương 164: Gặp Phụ Huynh
165
Chương 165: Anh Không Có Phá Sản
166
Chương 166: Cô Là
167
Chương 167: Anh Sẽ Không Tổn Thương Em
168
Chương 168: Chu Chu Là Em Sao
169
Chương 169: Coi Như Em Cầu Xin Anh
170
Chương 170: Em Không Phải Là Gì
171
Chương 171: Cô Chạy Mau Là Thẩm Dã
172
Chương 172: Đừng Lo Tôi Sẽ Quay Lại
173
Chương 173: Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Đi
174
Chương 174: Mình Muốn Quay Về
175
Chương 175: Ba Năm Nay Cô Đi Đâu
176
Chương 176: Sao Hôm Nay Cô Lại Trở Về
177
Chương 177: Anh Thật Sự Nhìn Thấy Cô Ấy
178
Chương 178: Còn Đi Không
179
Chương 179: Vậy em sẽ cùng anh già đi?
180
Chương 180: Về nhà với anh nhé
181
Chương 181: Anh không đi làm à?
182
Chương 182: Anh muốn đoạt lại Cố Thị
183
Chương 183: Vợ à, anh sai rồi!
184
Chương 184: Em đồng ý gả cho anh không?