Chương 16: Mười Năm

Trong năm đầu tiên, nơi mà Bạch Phàm tới lui nhiều nhất chính là hàng bán đá vụn, hắn bỏ vốn liếng ít ỏi để mua một lượng lớn đá thô có chứa ngọc bích, bất luận phẩm chất tốt xấu, cho dù vận khí của Bạch Phàm không tốt thì rốt cục hắn vẫn tách ra được ngọc thạch mà không phải hòn đá, cho nên tài sản của hắn luôn vững bước gia tăng.

Đợi cho đến năm thứ hai, mấy trăm ngàn của hắn lúc trước đã tăng lên mấy triệu, tuy rằng mấy triệu ở thị trường cược thạch vẫn là con số không đủ lật đổ một thùng nước, nhưng với nhiêu đó tài sản đã đủ để Bạch Phàm mua loại đá thô còn nguyên vẹn. Hơn nữa một năm qua hắn mua thạch cũng không phải nhắm mắt mà mua đại, khi tự tay tách một lượng lớn đá thô để lấy ngọc bích thì hắn đã học được không ít kinh nghiệm, đã có thể luyện thành một đôi mắt xem ngọc lão luyện, dùng một cách phổ biến để nói thì đã là người trong nghề, mấy người làm ngọc giả chỉ cần vừa thấy hắn đến chọn lựa đá thô thì cũng không dám đưa ra hàng giả.

Mua đá thô loại tốt cũng có nghĩa phiêu lưu lớn hơn nữa, nhưng chi tiêu dùng để mua thạch cược không bao giờ vượt quá một nửa tổng tài sản của hắn, đây là nguyên tắc của Bạch Phàm, mặc kệ gặp phải loại cám dỗ cỡ nào thì hắn đều tử thủ nguyên tắc này. Lý do là vì có rất nhiều câu chuyện lưu truyền trong nghề về việc mơ ước một đêm phất nhanh rồi sau đó vốn liếng tiêu tan, táng gia bại sản, thậm chí là nhảy lầu tự sát. Dù sao thì hắn cũng sẽ không bị ảnh hưởng nhiều lắm, cược thắng, hắn thản nhiên nhận lấy, cược thua, hắn cũng sẽ không tự tổn thương chính mình.

Muốn nói thu hoạch lớn nhất khi Bạch Phàm tiến vào nghề này không phải là tiền tài mà là có được thời gian hoàn toàn tự do. Bạch Phàm sẽ không ở thị trường giao dịch đá thô quá nhiều, khi tìm được ngọc bích trong đá thô thì hắn tự mình mang về tách ra, sau khi tách xong thì phân loại phẩm chất, mỗi cuối tháng thống kê rồi tung hàng, còn lại phần lớn thời gian đều dành cho việc luyện tập quyền pháp và kiếm thuật, tiêu hóa nội dung mà mỗi ngày Ân Duệ phải học, hắn vốn có chênh lệch rất lớn về công phu đối với Ân Duệ thì lúc này đã có thể rút ngắn khoảng cách, hơn nữa dần dần có xu thế đuổi theo.

Lại vài năm trôi qua, Bạch Phàm đã trở thành thương nhân buôn bán đá quý chân chính, hắn không còn đi đi lại lại ở thị trường giao dịch đá thô nữa, mà mỗi khi bên Miến Điện nhập khẩu đá thô mới thì hắn sẽ cùng với các thương nhân đại gia buôn bán đá quý khác ồ ạt tiến đến, mỗi lần giao dịch đều hơn mười triệu đồng, những lúc khác thì Bạch Phàm ít khi ra tay mà lại dành nhiều thời gian để đóng cửa tu luyện ở biệt thự trên vùng núi của mình.

Năm tháng vội vã, bánh xe thời gian xoay nhanh, khuôn mặt non nớt của Ân Duệ dần dần trưởng thành, mày đen mắt phượng, dáng người thon cao, là một thiếu niên vô cùng đẹp mắt, nhưng hơi thở nghiêm nghị lạnh lùng cũng càng ngày càng tăng, trong giáo ít có ai dám cả gan nhìn thẳng, phàm là gặp phải hắn thì đều cúi đầu thật sâu, cung kính xưng hô một tiếng “Giáo chủ vạn an”. Bọn họ đều biết Giáo chủ không thích có người nhìn mặt của hắn, cho nên phản ứng đầu tiên khi bọn họ nhìn thấy Giáo chủ là khom người cúi đầu. fynnz.wordpress.com

Ân Duệ lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ rồi cất bước rời đi.

Hiện tại từ khi Bạch Phàm và Ân Duệ quen biết nhau cũng đã được mười năm, Ân Duệ cũng từ một tiểu hài tử tám tuổi trở thành một thiếu niên mười tám, lại là người máu lạnh tàn nhẫn, không có bất luận kẻ nào dám khinh thường người đứng đầu thần giáo. Giáo chủ tiền nhiệm Ân Nam Hàn một năm trước nghe nói trên núi Thái Nguyên xuất hiện kho tàng, vì vậy hắn tự mình đi đến đó, nhưng ra đi thì không thấy quay về, có người lưu truyền Ân Nam Hàn chiếm được tuyệt thế bí kiếp, ẩn nấp để bế quan tu luyện, cũng có người nói kho tàng kia căn bản chỉ là một âm mưu, một cái âm mưu dụ Ân Nam Hàn tiến đến, đại ma đầu Ân Nam Hàn đã sớm bị võ lâm chính đạo hợp lực giết chết ở Thái Nguyên.

Nhưng giết chết một đại ma đầu như Ân Nam Hàn vốn là một đại sự kiện, đáng lý khắp chốn phải vui mừng, nhưng nhiều môn phái võ lâm đều không hề hé mồm, chuyện này làm cho lòng người có một chút bất an, cho nên việc Ân Nam Hàn mất tích vẫn là một bí ẩn.

Nhưng bất luận Ân Nam Hàn chiếm được tuyệt thế bí kiếp đang bế quan tu luyện hay là đã bỏ mạng thì Hắc Nguyệt thần giáo mất đi Giáo chủ vẫn diễn ra một hồi rối loạn, ngay lúc này, Ân Duệ, nhi tử bất lộ tướng của Ân Nam Hàn lấy thủ đoạn mạnh mẽ mà hợp nhất Hắc Nguyệt thần giáo, tử thừa phụ vị, trở thành tân Giáo chủ Hắc Nguyệt thần giáo, trong giáo không phải không có người khinh giáo chủ còn trẻ nên muốn ức hiếp, nhưng Ân Duệ là người cẩn thận, lại có thủ đoạn tàn nhẫn quyết đoán, mấy kẻ đó vừa xuất đầu thì đều bị hắn dẹp bỏ, khiến cả giáo vô cùng khiếp sợ.

Ân Duệ dùng một năm dể củng cố ngôi vị Giáo chủ này, hiện tại trong giáo tuy rằng vẫn có một chút phản đối, nhưng đã không đủ để lo lắng, hơn nữa người phản đối cũng không phải cho rằng năng lực của Ân Duệ không đủ để kế thừa chức vụ Giáo chủ mà bọn họ cho rằng sinh tử của Ân Nam Hàn không rõ, Ân Duệ lại tự lên ngôi Giáo chủ thì thật sự không ổn chút nào.

Nhìn đám người ồn ào muốn tìm Ân Nam Hàn, khóe miệng của Ân Duệ lộ ra một chút cười lạnh, bọn họ thật ra đều là hảo cẩu trung thành.

Chính ngọ, Ân Duệ dùng xong ngọ thiện thì tùy tiện chọn một miếng bánh đặt vào trong y mệ rồi chậm rãi xuất môn. Hắn càng lúc càng tiến đến nơi hẻo lánh, cuối cùng đi vào một khu rừng trúc âm u xanh rì, hộ vệ đi theo phía sau đều tự động dừng lại khi đến đây, ngay cả ảnh vệ trốn ở góc khuất cũng ngừng lại, ai cũng biết nơi này là cấm địa của Hắc Nguyệt thần giáo là chỗ để Giáo chủ bế quan tu luyện.

Bên sâu trong rừng trúc có một ngọn núi đơn độc, bên trong ngọn núi đã được khoét thành hang động, Ân Duệ đi vào trong động, khoanh chân ngồi xuống trên một cái đệm cói, nhắm mắt định thần, thời gian trôi qua, ảnh vệ và thủ vệ bên ngoài rừng trúc vẫn rất trung thực mà đứng yên tại chỗ, nhưng nếu trong bọn họ có người tiến vào thì sẽ phát hiện bên trong đã sớm không còn một bóng người.

Đây là một hang động âm u, không khí rất lạnh lẽo ẩm ướt lại nhỏ hẹp, còn tràn ngập một mùi hôi thối khó có thể diễn tả, dường như hết thảy những từ ngữ tệ nhất đều có thể dùng ở trong này.

Nơi đây rất yên tĩnh, là một loại tịch mịch, ngoại trừ thỉnh thoảng vang lên tiếng va chạm của dây xích thì không còn tiếng động nào khác, nếu không vận dụng thị lực thì sẽ không ai phát hiện nơi này còn có một người, một người bị khóa bằng dây xích, nhìn không rõ mặt.

Đến gần một chút thì mới phát hiện tình trạng của người nọ vô cùng kinh hãi, y phục trên người đã sớm rách nát, còn dính dấu vết của một loại uế vật nào đó không biết tên cùng với vết máu đã chuyển sang màu đen sậm, một sợi dây xích kéo dài từ vách đá xuyên qua xương bả vai, đính chặt người kia ngay tại đó.

Khi Ân Duệ xuất hiện thì người đang ngồi lặng yên chậm rãi ngẩng đầu lên, đó là một loại cảm giác tràn ngập áp bách, ánh mắt thẳng tắp nhìn ra ngoài bên dưới mái tóc rối bù hoàn toàn khác biệt với thân mình chật vật của hắn, nếu lúc này Bạch Phàm ở ngay đây, chỉ cần liếc mắt một cái thì sẽ nhận ra đó chính là Ân Nam Hàn đã mất tích một năm qua.

Chapter
1 Chương 1: Khởi Đầu Của Tất Cả
2 Chương 2: Giáo Chủ Phu Nhân
3 Chương 3: Một Thân Hai Hồn
4 Chương 4: Cây Bồ Công Anh
5 Chương 5: Thẳng Thắng
6 Chương 6: Lại Độc Thân
7 Chương 7: Không Phải Của Ta
8 Chương 8: Nhập Chủ
9 Chương 9: Trốn Đi
10 Chương 10: Tự Chế Nước Dược
11 Chương 11: Cược Thạch
12 Chương 12: Đánh Cược
13 Chương 13: Diễn Đàn Võ Cổ Điễn
14 Chương 14: Thay Đổi
15 Chương 15: Tích Cóp
16 Chương 16: Mười Năm
17 Chương 17: Cái Gọi Là Cao Nhân
18 Chương 18: Lòng Dạ Hẹp Hòi
19 Chương 19: Cái Gọi Là Thân Cận
20 Chương 20: Gặp Lại La Suất
21 Chương 21: Bạn Học Cũ
22 Chương 22: Không Thể Đắc Tội
23 Chương 23: Bức Chân Dung Không Có Mặt
24 Chương 24: Ta Muốn Ôm Ngươi Một Cái
25 Chương 25: Mười Năm Thư Từ
26 Chương 26: Tặng Cho Ta Có Được Hay Không
27 Chương 27: Thay Đổi
28 Chương 28: Một Vò Rượu
29 Chương 29: Gặp Trộm
30 Chương 30: Tỉnh Lại
31 Chương 31: Trở Lại Quỹ Đạo
32 Chương 32: Cái Gọi Là Áp Lực
33 Chương 33: Rượu Của Cao Nhân
34 Chương 34: Hậu Quả
35 Chương 35: Binh Thư
36 Chương 36: Vệ Sĩ
37 Chương 37: Không Nên An Tâm Nhất Chính Là Ta
38 Chương 38: Uyên Ương Chẩm
39 Chương 39: Xuất Viện
40 Chương 40: Nơi Bế Quan
41 Chương 41: Tiếng Vang Kỳ Quái
42 Chương 42: Bộ Dáng Của Phàm
43 Chương 43: Ước Định
44 Chương 44: Mất Ngủ
45 Chương 45: Đã Tìm Thấy
46 Chương 46: Tươi Đẹp
47 Chương 47: Mộng
48 Chương 48: Con Giun
49 Chương 49: Hỉ Nộ Vô Thường
50 Chương 50: Ra Tay Trượng Nghĩa
51 Chương 51: Gặp Thì Gặp
52 Chương 52: Cháy
53 Chương 53: Không Rõ
54 Chương 54: Hắn Là Ai Vậy
55 Chương 55: Kẻ Tù Tội Trong Mật Thất
56 Chương 56: Đến Cứu Phụ Thân
57 Chương 57: Lửa Giận
58 Chương 58: Giấu Diếm
59 Chương 59: Nhìn Thấy
60 Chương 60: Chân Tướng
61 Chương 61: Cuộn Tranh Trong Mật Thất
62 Chương 62: Dưới Đáy Vực Thẳm
63 Chương 63: Ban Ngày Ban Đêm
64 Chương 64: Thư Từ Bị Ngăn Cản
65 Chương 65: Điều Khó Nói
66 Chương 66
67 Chương 67: Tiếng Nước Chảy
68 Chương 68: Mù Lòa
69 Chương 69: Mục Đích Của Ngươi Là Gì
70 Chương 70: Thang Mây
71 Chương 71: Truy Tìm Dưới Vực
72 Chương 72: Kéo Về Đây
73 Chương 73: Kéo Co
74 Chương 74: Bệnh Viện Ác Đức
75 Chương 75: Vì Sao Anh Lại Ở Đây
76 Chương 76: Phục Vụ
77 Chương 77: Cẩu Nam Nam
78 Chương 78: Cái Gì Gọi Là Mặt Người Dạ Thú
79 Chương 79: Nhân Sinh Hà Xứ Bất Tương Phùng
80 Chương 80: Dạy Dỗ
81 Chương 81: Bi Ai Của Ảnh Thất
82 Chương 82: Giấu Diếm
83 Chương 83: Nhất Kiến Chung Tình
84 Chương 84: Cùng Nhau Về Nhà Thăm Mẹ
85 Chương 85: Thuận Lợi Tiến Vào
86 Chương 86: Ra Tay
87 Chương 87: Bản Tính
88 Chương 88: Hắn Trẻ Tuổi Hơn Cậu
89 Chương 89: Hắn Trẻ Tuổi Hơn Cậu
90 Chương 90: Đừng Hòng Rời Bỏ Ta
91 Chương 91: Kết Thúc
92 Chương 92: Phiên Ngoại
Chapter

Updated 92 Episodes

1
Chương 1: Khởi Đầu Của Tất Cả
2
Chương 2: Giáo Chủ Phu Nhân
3
Chương 3: Một Thân Hai Hồn
4
Chương 4: Cây Bồ Công Anh
5
Chương 5: Thẳng Thắng
6
Chương 6: Lại Độc Thân
7
Chương 7: Không Phải Của Ta
8
Chương 8: Nhập Chủ
9
Chương 9: Trốn Đi
10
Chương 10: Tự Chế Nước Dược
11
Chương 11: Cược Thạch
12
Chương 12: Đánh Cược
13
Chương 13: Diễn Đàn Võ Cổ Điễn
14
Chương 14: Thay Đổi
15
Chương 15: Tích Cóp
16
Chương 16: Mười Năm
17
Chương 17: Cái Gọi Là Cao Nhân
18
Chương 18: Lòng Dạ Hẹp Hòi
19
Chương 19: Cái Gọi Là Thân Cận
20
Chương 20: Gặp Lại La Suất
21
Chương 21: Bạn Học Cũ
22
Chương 22: Không Thể Đắc Tội
23
Chương 23: Bức Chân Dung Không Có Mặt
24
Chương 24: Ta Muốn Ôm Ngươi Một Cái
25
Chương 25: Mười Năm Thư Từ
26
Chương 26: Tặng Cho Ta Có Được Hay Không
27
Chương 27: Thay Đổi
28
Chương 28: Một Vò Rượu
29
Chương 29: Gặp Trộm
30
Chương 30: Tỉnh Lại
31
Chương 31: Trở Lại Quỹ Đạo
32
Chương 32: Cái Gọi Là Áp Lực
33
Chương 33: Rượu Của Cao Nhân
34
Chương 34: Hậu Quả
35
Chương 35: Binh Thư
36
Chương 36: Vệ Sĩ
37
Chương 37: Không Nên An Tâm Nhất Chính Là Ta
38
Chương 38: Uyên Ương Chẩm
39
Chương 39: Xuất Viện
40
Chương 40: Nơi Bế Quan
41
Chương 41: Tiếng Vang Kỳ Quái
42
Chương 42: Bộ Dáng Của Phàm
43
Chương 43: Ước Định
44
Chương 44: Mất Ngủ
45
Chương 45: Đã Tìm Thấy
46
Chương 46: Tươi Đẹp
47
Chương 47: Mộng
48
Chương 48: Con Giun
49
Chương 49: Hỉ Nộ Vô Thường
50
Chương 50: Ra Tay Trượng Nghĩa
51
Chương 51: Gặp Thì Gặp
52
Chương 52: Cháy
53
Chương 53: Không Rõ
54
Chương 54: Hắn Là Ai Vậy
55
Chương 55: Kẻ Tù Tội Trong Mật Thất
56
Chương 56: Đến Cứu Phụ Thân
57
Chương 57: Lửa Giận
58
Chương 58: Giấu Diếm
59
Chương 59: Nhìn Thấy
60
Chương 60: Chân Tướng
61
Chương 61: Cuộn Tranh Trong Mật Thất
62
Chương 62: Dưới Đáy Vực Thẳm
63
Chương 63: Ban Ngày Ban Đêm
64
Chương 64: Thư Từ Bị Ngăn Cản
65
Chương 65: Điều Khó Nói
66
Chương 66
67
Chương 67: Tiếng Nước Chảy
68
Chương 68: Mù Lòa
69
Chương 69: Mục Đích Của Ngươi Là Gì
70
Chương 70: Thang Mây
71
Chương 71: Truy Tìm Dưới Vực
72
Chương 72: Kéo Về Đây
73
Chương 73: Kéo Co
74
Chương 74: Bệnh Viện Ác Đức
75
Chương 75: Vì Sao Anh Lại Ở Đây
76
Chương 76: Phục Vụ
77
Chương 77: Cẩu Nam Nam
78
Chương 78: Cái Gì Gọi Là Mặt Người Dạ Thú
79
Chương 79: Nhân Sinh Hà Xứ Bất Tương Phùng
80
Chương 80: Dạy Dỗ
81
Chương 81: Bi Ai Của Ảnh Thất
82
Chương 82: Giấu Diếm
83
Chương 83: Nhất Kiến Chung Tình
84
Chương 84: Cùng Nhau Về Nhà Thăm Mẹ
85
Chương 85: Thuận Lợi Tiến Vào
86
Chương 86: Ra Tay
87
Chương 87: Bản Tính
88
Chương 88: Hắn Trẻ Tuổi Hơn Cậu
89
Chương 89: Hắn Trẻ Tuổi Hơn Cậu
90
Chương 90: Đừng Hòng Rời Bỏ Ta
91
Chương 91: Kết Thúc
92
Chương 92: Phiên Ngoại