Chương 16: Áp chế

Dịch giả: Dương Thiên Mạc

– Cái gì? Gặp phải phục kích võ trang?

Tại doanh địa tạm thời của công ty Umbrella, một tiếng gầm thét đột nhiên vang lên:

– Chết tiết! Mấy người ai có thể nói cho tôi biết, cái bọn gọi là phần tử vũ trang kia chui từ đâu ra không? Chẳng lẽ thành phố Raccoon đã không còn nằm trong lòng bàn tay của chúng ta nữa? Hay là bọn họ rơi từ trên trời xuống? Lũ ăn hại các người dùng cứt thay cơm rồi sao?

Một đám kỹ thuật viên bị tổng quản lý mắng té tát vào đầu.

– Còn không mau tra cho ra! – Tổng quản lý vuốt phẳng lại âu phục của mình, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn:

– Nếu không tra ra thì các người hãy tự đi hiến thân cho zombie đi. Tôi nghĩ, bọn nó đang rất đói.

Các kỹ thuật viên lập tức tiến tới trước máy vi tính, ngón tay vội vàng gõ trên bàn phím. Sau đó, màn hình máy tính hiệu “Sony” không ngừng hiện ra các cửa sổ chương trình khác nhau. Chúng chớp tắt chớp hiện, cứ liên tục tuần hoàn như thế.

Rốt cục, một kỹ thuật viên Á Châu có vóc dáng thấp đứng lên run run rẩy rẩy nói:

– Thưa… thưa sếp… đã điều tra ra.

– Nói!

Kỹ thuật viên thấp bé kia gật đầu nói:

– Phán đoán ban đầu, bọn họ… bọn họ là một đám du học sinh Trung Quốc đi ra từ cửa hàng giá rẻ số 21 đường Oak.

Chát!

Một tiếng bạt tai vang dội. Trên khuôn mặt mập mạp của tên kỹ thuật viên in hằn dấu tay đỏ lòm.

– Đồ con lợn! Mày nghe không hiểu lời tao nói à? Tao muốn tư liệu về phần tử vũ trang chứ không phải là tìm ra du học sinh Trung Quốc gì!

Tên kỹ thuật viên thấp thỏm nói:

– Nhưng mà thưa sếp…

– Quên đi! – Tổng quản lý đột nhiên bỏ tai nghe ra, nói:

– Không sao. Bọn Nikolai đã đối đầu với bọn chúng, mặc dù tôi rất hiếu kỳ bọn lực lượng vũ trang kia tới từ đâu nhưng tôi có thể khoan dung cho những kẻ sắp trở về với vòng tay của Chúa.

Nói xong, ông ta khoát tay áo. Sau đó, hai đội bảo vệ liền đi tới kéo kỹ thuật viên vóc dáng thấp bé kia ra ngoài.

– Thưa sếp… Thưa sếp… Xin sếp hãy nghe lời giải thích của tôi… Đừng, đừng vậy… a a…

Tổng quảy lý nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu đỏ, từ tốn nói:

– Được rồi, con ruồi đáng ghét đã bị đuổi đi, bắt đầu công việc của mình đi. Bắt đầu đi…

Nhóm kỹ thuật viên sửng sốt, sau đó nhanh chóng hiểu ra.

– Vâng thưa sếp!

– Kế hoạch Nữ thần báo thủ, khởi động!

*

* *

Đinh đinh đinh!

Từng viên đạn bắn vào khung xe làm tóe ra hoa lửa. Khung cảnh hôn ám đó được chút hoa lửa chiếu sáng lại có thêm phần xinh đẹp.

Ánh sáng lập lòe chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của Doãn Khoáng. Vẻ mặt của hắn lúc này vừa sợ hãi vừa hưng phấn, vô cùng phức tạp, mâu thuẫn.

Giờ phút này, hắn đang núp mình trong ghế ngồi của một chiếc xe lật úp ngửa bụng lên trời.

Cách đó không xa, Lê Sương Mộc núp gọn dưới chiếc xe bus, thỉnh thoảng lại ló đầu ra bắn một phát súng, sau đó nhanh chóng rụt vào.

Còn thằng Vương Ninh, nó không biết đã giấu thân ở cái xó xỉnh nào rồi.

Cho dù Doãn Khoáng căng mắt tìm thế nào cũng không thể thấy bóng dáng của tên đó. Nhớ đến kỹ năng “Kiêm Tốn Là Vương Đạo” của tên kia, Doãn Khoáng chợt hiểu ra được. Nhưng mà vậy cũng tốt, bên mình cũng không tìm được vị trí của hắn thì kẻ địch chưa chắc đã tìm được. Nói không chừng, hắn đang trốn ở chỗ nào đó, rình cơ hội bắn lén.

“Không biết cha Tăng Phi ở chỗ đó thế nào rồi. Sau khi bắn phát súng đầu tiên, thằng đó không thấy ló mặt ra nữa. Chẳng lẽ nó bị phát hiện rồi? Nhưng mà cũng thật phải bội phục thằng đấy, dám thẳng tay giết người, hơn nữa còn rất chuẩn, một súng nát đầu. Khả năng có khi vượt xa Tiêu Thúc.”

“Tiêu Thúc” là bạn học cùng phòng với hắn thời cấp ba. Thằng kia đã chơi Cross Fire đã lên cấp Đại Tướng 1, đùa AK tới cảnh giới xuất thần nhập hóa rồi. Thằng đó thiện nhất là bắn lén, nhảy bắn, ngồi xuống bắn. Khi mà kẻ địch còn chưa nhìn thấy hắn thì trên màn hình đã xuất hiện chiếc đầu lâu màu vàng với một tia sét xẹt ngang qua rồi.

“Nếu thằng Tiêu Thúc ở đây chỉ sợ sẽ không chật vật như mình bây giờ.” Bị súng đạn bắn liên tiếp không ngẩng đầu lên được, Doãn Khoáng lại có thời gian suy nghĩ miên man.

“Xùy! Hiện tại là lúc quái nào rồi mà mày còn để tâm tư đi nghĩ lung tung nữa, đúng là không muốn sống!” Doãn Khoáng đột nhiên sợ hãi, bất đắc dĩ cất tiếng cười khổ. Hắn đưa mắt nhìn khẩu súng trong tay. “Vừa rồi nếu không phải may mắn thì mày đâu thể bắn trúng người ta. Bây giờ, sợ là đạn của người ta sắp găm vào đầu mày rồi. Không được, không thể tiếp tục trốn ở chỗ này…”

Đúng lúc này, khóe mắt hắn đột nhiên liếc thấy một vật màu đen…

– Lựu đạn!

Doãn Khoáng giống như một con mèo bị dẫm đuôi, cả tóc gáy cũng dựng đứng hết lên.

– Chạy!!

Không chỉ mình Doãn Khoáng gặp được “quả lựu” này, cách đó không xa, Lê Sương Mộc cũng bất hạnh được tặng một quả y hệt.

Lê Sương Mộc đột nhiên thét lên một tiếng, đồng thời, thân thể hắn cũng bật lên như một con báo, điên cuồng chạy khỏi chỗ vừa ẩn núp.

Bùm!

Ánh sáng chói mắt, ngọn lửa bùng cháy, khói trắng khắp nơi, sóng xung kích cường đại đẩy Lê Sương Mộc ngã lăn lộn trên mặt đất.

Còn Doãn Khoáng thì sao? Mặc dù hắn đã chui ra khỏi xe trước nhưng đến bước cuối cùng vẫn bị dư âm của vụ nổ hất bay ra ngoài. Thân hình nhỏ gầy của Doãn Khoáng đập vỡ mặt kính thủy tinh, rơi vào bên trong một cửa hàng bán quần áo.

Không thể không nói, vận khí của Doãn Khoáng cũng không tệ. Bay vào tiệm quần áo thì đã may rồi nhưng may hơn đó là được ngã trên một đống quần áo êm ái. Mảnh đạn được xe ô tô cản, ngọn lửa thì được bức tường của cửa hàng ngăn, một chút lửa xâm nhập vào được thì lại chỉ xém vào tầng quần áo bên trên. Mặc dù Doãn Khoáng bị hất bay nhưng vết thương trên người không đến nỗi trí mạng.

Dĩ nhiên, hắn bị bom nổ hất bay là sự thật không thể tranh cãi. Lượng máu vốn không nhiều lắm lúc này trực tiếp giảm hẳn một nửa.

Không thể không nói, đối mặt những người lính tinh anh kia, bọn Doãn Khoáng bên này quả thực giống như mấy con mồi không đủ để nhét kẽ răng. Đừng nhìn Lê Sương Mộc có năng lực cá nhân không tệ nhưng hai bên đọ súng cần có sự phối hợp giữa các đồng đội với nhau, bắn yểm trợ, bắn luân phiên, theo dõi tình hình địch…v.v… Cho nên một mình Lê Sương Mộc có phát huy khả năng đến mức nào đi chăng nữa cũng bị hạn chế rất nhiều. Còn Doãn Khoáng thì sao, không nói hắn chưa bao giờ tham gia bắn nhau thế này, riêng việc cầm súng cũng mới chỉ là lần đầu. Một tay mơ kiểu này có dũng khí bắn nhau với binh lính lão luyện đã là khá lắm rồi, làm sao còn có khả năng am hiểu phối hợp. Thằng Vương Ninh thì, ai chà, nói đến cũng không biết nó trốn đâu mất tiêu từ đầu đến giờ.

Một vấn đề thực tế bày ra trước mặt đám Doãn Khoáng. Bọn họ ngay cả kẻ địch có mấy người cũng không biết, địch núp ở chỗ nào cũng không hay. Từ đầu tới đuôi, ngoại trừ việc rình trộm bắn chết được một thằng cha da đen lắm mồm, gặp may bắn bị thương một tên da trắng ra, bọn họ vẫn không kiếm được chút thành quả chiến đấu nào nữa. Cả bọn bị kẻ địch áp chế cho không thể nào đánh lại.

Cuộc chiến này, nói thật là quá chênh lệch!

– Bực thật! Bực thật! – Lê Sương Mộc vẫn luôn ôn hòa cho tới bây giờ cũng không nhịn được tức giận đến đỏ bừng cả mặt!

– Rặt một lũ ngu! Một lũ ngu như lợn! Khi múa mép thì hay lắm đấy, vậy mà đến lúc mấu chốt thì lại run như cầy sấy. Sao mà tao xui thế này, sao lại ở cùng một tổ với bọn nó! Thật hối hận khi nhận cái nhiệm vụ này!

Lê Sương Mộc oán giận nhổ một ngụm nước bọt. Đây là lần đầu tiên hắn làm cái chuyện thô lỗ như vậy, nếu bây giờ đang ở nhà thì hắn nhất định sẽ bị trừng phạt vô cùng nghiêm khắc. Nhưng ở chỗ này, hắn có thể tùy tiện nhổ bậy, sẽ không có ai cấm…

– Ha! Lần đầu tiên cảm thấy chỗ này cũng không đến nỗi tệ! – Lê Sương Mộc cất tiếng cười tự giễu.

Sau đó, Lê Sương Mộc lấy ra một cái gương, lặng lẽ thò ra để dò xét tình hình bên ngoài.

Nhìn vào mặt gương, Lê Sương Mộc thấy hai bóng đen đang chậm rãi đi về phía này. Trên lối đi bộ nằm ngổn ngang rất nhiều xe, chúng đã trở thành vật chắn tự nhiên. Bọn họ còn đi lại rất cẩn thận, phối hợp thì hoàn mỹ cho nên Lê Sương Mộc căn bản không tìm được cơ hội ra tay.

Hơn nữa, hắn còn không rõ ở trong những chỗ tối không nhìn thấy ánh sáng kia có bao nhiêu họng súng đang nhắm vào mình.

– Mẹ kiếp! Thằng Tăng Phi làm cái quái gì không biết nữa! – Lê Sương Mộc mắng một tiếng:

– Quên đi, cầu người không bằng cầu mình! Tao không tin tao đường đường là cậu chủ nhà họ Lê lại không thể giải quyết được lũ chúng mày!

Vừa nói xong, hắn cởi cái áo trên người mình xuống, sau đó ném mạnh nó ra ngoài!

Đoàng đoàng đoàng…

Tiếng đạn vang lên như mưa rền gió rít, cái áo còn chưa kịp rơi xuống đất trở thành cái giẻ vụn.

Còn Lê Sương Mộc thì đã xuất hiện ở một nơi khác.

Trong khoảnh khắc súng bắn, Lê Sương Mộc đã tìm được hai chỗ ẩn nấp của đối phương. Súng trong tay nhả đạn về phía đó, sau đó hắn thuận thế lăn trên mặt đất.

Chapter
1 Chương 1: Thi đậu… đại học? (thượng)
2 Chương 2: Thi đậu... đại học? (Hạ)
3 Chương 3: Lớp 1204
4 Chương 4: Hỏa diễm queen
5 Chương 5: "Trợ giảng"
6 Chương 6: "Thuộc tính cá nhân"
7 Chương 7: Cuộc thi nhập học?
8 Chương 8: Sinh hóa… Cái chết… Đường trở về!
9 Chương 9: Sinh hóa! Nguy cơ!
10 Chương 10: Gây ra
11 Chương 11: Lựa chọn
12 Chương 12: Chú chó Mary
13 Chương 13: Chờ đợi
14 Chương 14: Đánh lén! (Thượng)
15 Chương 15: Đánh lén! (Hạ)
16 Chương 16: Áp chế
17 Chương 17: Chiến đấu trong bóng tối! Viên đạn bay lượn! (1)
18 Chương 18: Chiến đấu trong bóng tối! Viên đạn bay lượn! (2)
19 Chương 19: Rút lui!
20 Chương 20: Vương ninh
21 Chương 21: Doãn khoáng
22 Chương 22: Chạy trốn!
23 Chương 23: Giọt máu trái tim của chú chó Mary
24 Chương 24: Giao dịch điên cuồng
25 Chương 25: Thật ra thì tôi không phải là người tốt
26 Chương 26: Tính toán của Doãn Khoáng
27 Chương 27: Doãn Khoáng và công ty Umbrella
28 Chương 28: Doãn Khoáng và công ty Umbrella (hạ)
29 Chương 29: Quyết định của Lê Sương Mộc
30 Chương 30: Giáo đường bí mật (thượng)
31 Chương 31: Giáo đường bí mật (hạ)
32 Chương 32: Động tĩnh của năm phe (thượng)
33 Chương 33: Động tĩnh của năm phe (hạ)
34 Chương 34: Tiến sĩ Isaac
35 Chương 35: Nổ chết chúng mày!
36 Chương 36: Kẻ muốn chết
37 Chương 37: Kẻ muốn chết (hạ)
38 Chương 38: Lấy được T-Virus!
39 Chương 39: Lấy được T-Virus! (hạ)
40 Chương 40: G! Sống lại!
41 Chương 41: Trong lúc bất chợt…
42 Chương 42: Còn đứa nào?
43 Chương 43: Sinh hóa, kết thúc!
44 Chương 44: Về “trường”
45 Chương 45: Quy củ?
46 Chương 46: Thu hoạch và “Thịt Đường Tăng”
47 Chương 47: Thứ gì đó đội hoa hồng
48 Chương 48: Hội trưởng Hiệp hội Người sói háo sắc
49 Chương 49: Cái gọi là “phòng ở”
50 Chương 50: Sáu người
51 Chương 51: “Hộ chăn nuôi”, đánh nhau
52 Chương 52: Đàn ông là phải như thế
53 Chương 53: Giáo viên mặt đen
54 Chương 54: “Cuộc thi chung” đột xuất!
55 Chương 55: Cuộc thi chung, bắt đầu!
56 Chương 56: Lũ đần!
57 Chương 57: Sát vai cùng Tử Thần
58 Chương 58: Tử Thần, chắc chắn không thừa nhận sai lầm!
59 Chương 59: Giết người, trả nợ!
60 Chương 60: Lần đầu gặp ông bác da đen
61 Chương 61: Tử vong hàng lâm!
62 Chương 62: Máu nhuộm nhà thể dục
63 Chương 63: Lê Sương Mộc thật sự?
64 Chương 64: Nhân số giảm mạnh!
65 Chương 65: Đến cùng là ai tính kế ai?
66 Chương 66: Lần thứ nhất
67 Chương 67: Sát tâm!
68 Chương 68: Cẩn thận thăm dò
69 Chương 69: Lập kế hoạch, phát hiện
70 Chương 70: Vây giết! (1)
71 Chương 71: Vây giết (2)
72 Chương 72: Ông bác da đen bí ẩn
73 Chương 73: Từ bỏ? Tuyệt đối không thể!
74 Chương 74: Tính sai!
75 Chương 75: Chuẩn bị sẵn sàng!
76 Chương 76: Vận Mệnh Spa (1)
77 Chương 77: Vận Mệnh Spa (2)
78 Chương 78: T vs G (1)
79 Chương 79: T vs G (2)
80 Chương 80: Cái đuôi của con mèo đen!
81 Chương 81: Ủng hộ Lê Sương Mộc?
82 Chương 82: Thủ đoạn của Lê Sương Mộc!
83 Chương 83: Cứu vớt
84 Chương 84: Ý đồ của hiệu trưởng!
85 Chương 85: Dùng sinh mệnh trả một cái giá lớn!
86 Chương 86: Trưởng thành, ngày thứ tư điên cuồng
87 Chương 87: Tự cứu! Cứu người!
88 Chương 88: Cảnh báo của ông bác da đen
89 Chương 89: Hàng loạt vấn đề
90 Chương 90: Bút ký tử vong
91 Chương 91: Ông bác da đen lại là
92 Chương 92: Mục tiêu mới!
93 Chương 93: Tử vong tiếp diễn
94 Chương 94: Bắt cóc!
95 Chương 95: Hữu kinh vô hiểm
96 Chương 96: Đoạt bát cơm của Tử Thần
97 Chương 97: Mọi sự đều đã có chuẩn bị
98 Chương 98: Cơn mưa lửa (1)
99 Chương 99: Cơn mưa lửa (2)
100 Chương 100: Cơn mưa lửa (3)
Chapter

Updated 100 Episodes

1
Chương 1: Thi đậu… đại học? (thượng)
2
Chương 2: Thi đậu... đại học? (Hạ)
3
Chương 3: Lớp 1204
4
Chương 4: Hỏa diễm queen
5
Chương 5: "Trợ giảng"
6
Chương 6: "Thuộc tính cá nhân"
7
Chương 7: Cuộc thi nhập học?
8
Chương 8: Sinh hóa… Cái chết… Đường trở về!
9
Chương 9: Sinh hóa! Nguy cơ!
10
Chương 10: Gây ra
11
Chương 11: Lựa chọn
12
Chương 12: Chú chó Mary
13
Chương 13: Chờ đợi
14
Chương 14: Đánh lén! (Thượng)
15
Chương 15: Đánh lén! (Hạ)
16
Chương 16: Áp chế
17
Chương 17: Chiến đấu trong bóng tối! Viên đạn bay lượn! (1)
18
Chương 18: Chiến đấu trong bóng tối! Viên đạn bay lượn! (2)
19
Chương 19: Rút lui!
20
Chương 20: Vương ninh
21
Chương 21: Doãn khoáng
22
Chương 22: Chạy trốn!
23
Chương 23: Giọt máu trái tim của chú chó Mary
24
Chương 24: Giao dịch điên cuồng
25
Chương 25: Thật ra thì tôi không phải là người tốt
26
Chương 26: Tính toán của Doãn Khoáng
27
Chương 27: Doãn Khoáng và công ty Umbrella
28
Chương 28: Doãn Khoáng và công ty Umbrella (hạ)
29
Chương 29: Quyết định của Lê Sương Mộc
30
Chương 30: Giáo đường bí mật (thượng)
31
Chương 31: Giáo đường bí mật (hạ)
32
Chương 32: Động tĩnh của năm phe (thượng)
33
Chương 33: Động tĩnh của năm phe (hạ)
34
Chương 34: Tiến sĩ Isaac
35
Chương 35: Nổ chết chúng mày!
36
Chương 36: Kẻ muốn chết
37
Chương 37: Kẻ muốn chết (hạ)
38
Chương 38: Lấy được T-Virus!
39
Chương 39: Lấy được T-Virus! (hạ)
40
Chương 40: G! Sống lại!
41
Chương 41: Trong lúc bất chợt…
42
Chương 42: Còn đứa nào?
43
Chương 43: Sinh hóa, kết thúc!
44
Chương 44: Về “trường”
45
Chương 45: Quy củ?
46
Chương 46: Thu hoạch và “Thịt Đường Tăng”
47
Chương 47: Thứ gì đó đội hoa hồng
48
Chương 48: Hội trưởng Hiệp hội Người sói háo sắc
49
Chương 49: Cái gọi là “phòng ở”
50
Chương 50: Sáu người
51
Chương 51: “Hộ chăn nuôi”, đánh nhau
52
Chương 52: Đàn ông là phải như thế
53
Chương 53: Giáo viên mặt đen
54
Chương 54: “Cuộc thi chung” đột xuất!
55
Chương 55: Cuộc thi chung, bắt đầu!
56
Chương 56: Lũ đần!
57
Chương 57: Sát vai cùng Tử Thần
58
Chương 58: Tử Thần, chắc chắn không thừa nhận sai lầm!
59
Chương 59: Giết người, trả nợ!
60
Chương 60: Lần đầu gặp ông bác da đen
61
Chương 61: Tử vong hàng lâm!
62
Chương 62: Máu nhuộm nhà thể dục
63
Chương 63: Lê Sương Mộc thật sự?
64
Chương 64: Nhân số giảm mạnh!
65
Chương 65: Đến cùng là ai tính kế ai?
66
Chương 66: Lần thứ nhất
67
Chương 67: Sát tâm!
68
Chương 68: Cẩn thận thăm dò
69
Chương 69: Lập kế hoạch, phát hiện
70
Chương 70: Vây giết! (1)
71
Chương 71: Vây giết (2)
72
Chương 72: Ông bác da đen bí ẩn
73
Chương 73: Từ bỏ? Tuyệt đối không thể!
74
Chương 74: Tính sai!
75
Chương 75: Chuẩn bị sẵn sàng!
76
Chương 76: Vận Mệnh Spa (1)
77
Chương 77: Vận Mệnh Spa (2)
78
Chương 78: T vs G (1)
79
Chương 79: T vs G (2)
80
Chương 80: Cái đuôi của con mèo đen!
81
Chương 81: Ủng hộ Lê Sương Mộc?
82
Chương 82: Thủ đoạn của Lê Sương Mộc!
83
Chương 83: Cứu vớt
84
Chương 84: Ý đồ của hiệu trưởng!
85
Chương 85: Dùng sinh mệnh trả một cái giá lớn!
86
Chương 86: Trưởng thành, ngày thứ tư điên cuồng
87
Chương 87: Tự cứu! Cứu người!
88
Chương 88: Cảnh báo của ông bác da đen
89
Chương 89: Hàng loạt vấn đề
90
Chương 90: Bút ký tử vong
91
Chương 91: Ông bác da đen lại là
92
Chương 92: Mục tiêu mới!
93
Chương 93: Tử vong tiếp diễn
94
Chương 94: Bắt cóc!
95
Chương 95: Hữu kinh vô hiểm
96
Chương 96: Đoạt bát cơm của Tử Thần
97
Chương 97: Mọi sự đều đã có chuẩn bị
98
Chương 98: Cơn mưa lửa (1)
99
Chương 99: Cơn mưa lửa (2)
100
Chương 100: Cơn mưa lửa (3)