Chương 155: Trần ai lạc định

Sau đó, ầm ầm ầm, ba tiếng liên tục vang lên.

Trận pháp lúc này tràn ngập nguy cơ.

Thẩm Tu Lâm hét lớn “Tăng mạnh phòng ngự.”

Sau khi hắn nói xong, bên trong trận pháp nhanh chóng vận chuyển năng lượng.

Đông Phương Hiển thì lại kéo Ngô Tranh tới bên cạnh mình “Tình huống khẩn cấn, ta chuyển tinh thần lực của ta cho ngươi, chính ngươi tự thay đổi. Hơn nữa, ngươi phải nhớ kỹ, dùng phương thức kia.”

Đông Phương Hiển vô cùng nghiêm túc.

Ngô Tranh cũng trịnh trọng gật đầu “Được, tôi hiểu.”

Đông Phương Hiển truyền âm cho Thẩm Tu Lâm “Tranh thủ cho tôi 3 phút.”

Thẩm Tu Lâm lúc này cũng không có thời gian hỏi Đông Phương Hiển đang chuẩn bị làm cái gì, càng không có thời gian chạy tới ngăn cản y.

Hắn chỉ có thể cắn răng đồng ý “Được, 3 phút, giao cho anh.”

Thể chất lưu trữ có một điểm đặc thù. Nếu như không có điểm đặc thù đó, số lượng thể chất lưu trữ làm sao sẽ ít như vậy, nhưng lại vẫn khiến cho vô số người muốn có được.

Trong truyền thuyết, người có thể chất lưu trữ chỉ cần dung hợp tinh thần lực có tính chất thôn phệ, như vậy, có thể tạo ra một loại phương thức tấn công rất đặc biệt.

Phương thức này, nghe đồn rằng so với việc dùng tinh thần lực bình thường, thì không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần.

Trước đó, Đông Phương Hiển không nghĩ tới cách làm này, chỉ để Ngô Tranh làm nhiệm vụ trạm trung chuyển năng lượng.

Thế nhưng hiện tại, quái vật này đã hợp hai thành một, khiến cho bọn họ nhận ra, cách tấn công hiện giờ không thể thắng được.

Thậm chí, đến cả người mới vừa coi quái vật là thức ăn, Thẩm Dật Hiên, lúc này cũng không thể tới gần quái vật.

Quanh thân quái vật có một tầng khí, nhìn không rõ có phải tử khí hay không, hoàn toàn ngăn cách bất cứ loại tấn công nào tới gần.

Cũng ngăn cách tất cả mọi người tới gần.

Cho nên, Đông Phương Hiển chỉ có thể mạo hiểm thử một lần.

Sở dĩ nói là mạo hiểm, đó là bởi vì phương pháp dung hợp này vốn rất khó thành công.

Thế nhưng cũng may là, cả hai người đều là Dấu, hơn nữa, tính tới một trình độ nhất định nào đó, tinh thần lực của cả hai người đều khá đặc thù.

Mặc dù không thể so sánh hai loại tinh thần lực với nhau, thế nhưng vẫn có thể dung hợp lại.

Nếu như thất bại, Đông Phương Hiển cũng phải chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống tinh thần lực bị phản phệ lại.

Thế nên, Đông Phương Hiển mới nói rằng y đang đánh cuộc.

Sau khi hai con quái vật hợp lại làm một, Đông Phương Hiển cảm thấy quái vật này không phải dễ dàng có thể đối phó được.

Nếu như cứ tiếp tục duy trì như hiện nay, trận pháp có thể sẽ bị phá.

Thực ra, Đông Phương Hiển cũng không quá để ý việc người dân của thành Song Ưu sống hay chết.

Thế nhưng, nơi này ngoại trừ người của thành Song Ưu, thì vẫn còn có thủ hạ của Thẩm Tu Lâm.

Cho nên, y không thể nhìn những người này chết.

Thẩm Tu Lâm tiếp nhận nhiệm vụ kéo dài 3 phút.

3 phút này kỳ thực cũng không phải dễ dàng có thể gánh vác nổi.

Đặc biệt là, có vẻ như quái vật đã nhận thấy được điều gì đó, mỗi lần nó tấn công đều nhắm về phía Đông Phương Hiển và Ngô Tranh.

Thẩm Tu Lâm không còn cách nào khác. chỉ có thể tự mình chống đỡ.

Đội dị năng giả cũng chạy tới.

Thế nhưng, trận pháp do đội dị năng bày ra không tới nửa phút đã bị phá nát.

Sau đó, một nửa số người trong đội đều phun ra một ngụm máu tươi.

Có năm người trực tiếp bị đánh chết.

Thẩm Tu Lâm cắn răng, chỉ có thể tiếp tục.

“Thẩm thiếu, chúng ta tới.” Lúc này, những người đứng trong trận pháp cỡ lớn hét lên.

Đây là trận pháp do người dân toàn thành phố chia nhau vận chuyển.

Thẩm Tu Lâm thoáng lui về sau một chút, dùng tốc độ nhanh nhất để hồi phục.

Lúc này, Thẩm Tu Lâm chỉ cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, quá chậm.

Hắn hi vọng mình có thể khôi phục nhanh một chút.

Hắn hi vọng mình có thể đạt được trạng thái tốt nhất nhanh một chút.

Thế nhưng… không thể.

Mọi người trong trận pháp điên cuồng vận chuyển tất cả sức mạnh, không có người ở giữa làm điểm trung chuyển, khiến cho bọn họ lãng phí không ít sức lực.

Nhưng những công kích này vẫn được phát huy.

Nhiều người nhiều sức, câu nói này ở một mức độ nào đó thực sự rất có lý.

Sau lần tấn công này, quái vật nghiêng ngả, còn kêu lên một tiếng đau đớn.

Chỉ tiếc cũng không có tác dụng quá lớn.

Dù là như vậy, mọi người vẫn thấy được hi vọng.

Cho nên, bọn họ liên tục tấn công.

Nhưng lần này, bọn họ sẽ không còn may mắn như thế.

Quái vật dùng quạt trong tay quạt thẳng về hướng trận pháp mười lần.

Rốt cuộc, ở lần tấn công thứ mười, trận pháp… bị phá nát.

Hai mắt Thẩm Tu Lâm đỏ tươi như máu, bởi vì hắn nhìn thấy một nửa số người trong trận pháp ngã xuống, không biết sống hay chết.

Quái vật cũng gào lên một tiếng, sau đó, Thẩm Tu Lâm nhìn thấy vô số sợi màu đen ẩn chứa sức mạnh từ trong cơ thể của mọi người tràn ra, rồi liên tục vọt về phía quái vật.

Thẩm Tu Lâm hoảng hốt.

Hắn cảm nhận được, nếu như không ngăn cản con quái vật này, thì dù bản thân mình có thể kiên trì chống đỡ được 3 phút, phương pháp của Đông Phương Hiển cũng không nhất định có thể gây ra thương tổn cho quái vật.

Vì vậy, Thẩm Tu Lâm cắn răng, hét lên một tiếng “Thuỷ Bạch Sắc!”

Thẩm Tu Lâm gào rất lớn, Thuỷ Bạch Sắc từ trong ý thức hải của hắn bay ra, đồng thời còn có ba Quang khác.

Khi Thuỷ Bạch Sắc và ba Quang xuất hiện, quái vật không tiếp tục hấp thu những sợi màu đen kia nữa, mà lại nhìn về phía bên này.

Quái vật kia hấp thu loại sức mạnh này, tức là có thể hấp thu được sức mạnh của dị năng giả.

Nếu như quái vật hấp thu được sức mạnh của dị năng giả thì nó sẽ càng mạnh mẽ hơn, còn dị năng giả thì lại chết.

Thẩm Tu Lâm lớn tiếng nói “Không tiếc bất cứ giá nào, ngăn cản nó!”

Thuỷ Bạch Sắc bình tĩnh đáp một tiếng “Đã biết, chủ nhân.”

Sau đó, chúng đồng loạt bay về phía quái vật.

Toàn thân Thuỷ Bạch Sắc toả ra vầng sáng màu trắng bạc, lao thẳng về phía não của quái vật.

Nhất thời, quái vật không có cách nào hấp thu được sức mạnh của những dị năng giả kia nữa.

Thẩm Tu Lâm cũng phối hợp tấn công.

Quái vật nổi giận, quạt về phía Thẩm Tu Lâm.

Lúc này, Thẩm Dật Hiên hai mắt vằn sọc đỏ cũng chạy tới “Không cho mày tổn thương chú Thẩm!”

Thẩm Dật Hiên gào lên, nhào tới ôm chặt lấy tay quái vật.

Kích cỡ của quái vật quá lớn, Thẩm Dật Hiên dù muốn ôm tay nó cũng không ôm nổi.

Mục đích của Thẩm Dật Hiên cũng không phải chỉ vì muốn ngăn cản quái vật.

Cho nên, sau khi túm được tay quái vật, Thẩm Dật Hiên lập tức cắn một miếng.

Cậu ta cứ thế cắn từng miếng từng miếng một, nghiến răng nghiến lợi cắn.

Quái vật lại hất Thẩm Dật Hiên ra ngoài, đây đã là lần thứ ba Thẩm Dật Hiên bị ném ra.

Thẩm Dật Hiên ngã tới mức vỡ đầu chảy máu, nhưng không tới hai giây lại nhảy tới, cố gắng cắn.

Cứ như vậy, quái vật chỉ tấn công được Thẩm Tu Lâm mấy lần.

Thế nên, Thẩm Tu Lâm thì không có vấn đề gì, nhưng Thẩm Dật Hiên thì lại thảm.

Thẩm Dật Hiên bị quái vật chộp tới trong tay, nó giận dữ tới mức muốn bóp nát Thẩm Dật Hiên.

“Dật Hiên!” Thẩm Tu Lâm thét lên, nhào tới chỗ quái vật.

Mà lúc này, Ngô Tranh đến.

Hai mắt của Ngô Tranh biến thành vô cùng quỷ dị, một bên màu xanh lục, một bên màu đen.

Bên mắt màu đen âm u tới mức khiến cho người khác không nhìn thấy được đáy mắt… Còn bên mắt màu xanh lục, lại khiến cho người khác thấy được sinh cơ.

Sinh cơ vô cùng rực rỡ.

Thế nhưng, khi sinh cơ quá nhiều, kỳ thực cũng không phải chuyện tốt, sẽ dìm người khác chết đuối mất.

Ngô Tranh đá một cước về phía ngực quái vật.

Quái vật ngã ngửa về phía sau, bàn tay không tự chủ được thả lỏng Thẩm Dật Hiên ra.

Thẩm Dật Hiên cuối cùng cũng trốn thoát được khỏi tay quái vật.

Lúc này, Ngô Tranh tiếp tục tấn công.

Đông Phương Hiển cũng chạy tới, Thẩm Tu Lâm vội vã đi về phía y.

“Đông Phương.”

Thẩm Tu Lâm cẩn thận quan sát Đông Phương Hiển.

Sắc mặt của Đông Phương Hiển có chút trắng, thế nhưng y lại lắc đầu “Tôi không sao, chúng ta giải quyết nó đã.”

Thẩm Tu Lâm cắn răng, hiểu được hiện giờ bọn họ chỉ có thể tiếp tục tấn công đối thủ.

Vì vậy, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển nắm tay nhau, đồng thời hướng về phía quái vật.

Hai người nắm tay, tinh thần lực thông qua hai tay đang quấn chặt vào nhau để tấn công.

Đông Phương Hiển có chút kinh ngạc, không ngờ tới khi hai người dung hợp tinh thần lực, hao tổn khi nãy của y thế mà lại đang chậm rãi khôi phục.

Mặc dù tốc độ khôi phục rất chậm, thế nhưng đúng thực là có tiến triển.

Lúc này cũng không kịp suy nghĩ thêm, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển chạy tới chỗ quái vật.

Ngô Tranh vẫn đang giao đấu với quái vật.

Kích cỡ của quái vật cũng rút xuống chỉ bằng một người bình thường. Trông từ bên ngoài thì quả thật giống con người, chỉ là hơi xấu một chút.

Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển cùng nhau tấn công.

Thẩm Dật Hiên cũng không sợ chết nhào tới.

Vào lúc này, Tuyết Lang từ hôn mê tỉnh lại, không để ý tới bản thân đang trọng thương, cũng chạy tới.

Thẩm Hình tỉnh lại, cũng tham gia vào.

Ngoài ra còn có cả Lâm Tôn.

Lâm Tôn dù hôn mê một khoảng thời gian, thế nhưng lúc trước lại bạo phát năng lượng cùng với huỷ đi một chiếc quạt khiến cho quái vật trọng thương.

Nếu anh ta không làm như vậy, thì khi đó Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm cũng không có cách nào đối phó được với quái vật.

Lúc này, Ngô Tranh bay tới, gào lên “Tất cả mọi người, dùng dị năng từ cấp năm trở xuống, rót tới trong cơ thể tôi.”

Sau đó, tất cả mọi người đều làm theo.

Ngô Tranh thừa nhận hết tất cả sức mạnh của mọi người, không cần thông qua trận pháp. �

Ngô Tranh thét lên một tiếng, dùng toàn bộ tinh thần lực cùng dị năng tồn trữ trong cơ thể mình tấn công.

“Rống!” Quát vật hét thảm một tiếng kinh thiên động địa.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng tấn công quái vật một đòn cuối cùng.

Ngay khi công kích đạt tới mục tiêu, Thẩm Dật Hiên cùng Tuyết Lang lại chạy tới.

Sau đó, một người từ phía trên ăn xuống, một lang từ phía dưới ăn lên.

Cả hai giống như đang thi đấu với nhau, tranh giành quái vật.

Hai người Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng đến gần quái vật.

Đông Phương Hiển đưa tay, tinh thần lực tràn ra, móc lấy năng lượng thể từ trong đầu quái vật.

Năng lượng thể này là viên lớn nhất mà bọn họ có được tính tới hiện giờ, lớn cỡ ba nắm tay người trưởng thành.

Năng lượng thể tối đen như mực.

Khi cầm nó trong tay, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển lập tức cảm nhận được khí tức năng lượng rất đậm.

Đông Phương Hiển thu viên năng lượng thể này vào trong không gian.

Vào lúc này, Thẩm Dật Hiên và Tuyết Lang cũng chia nhau ăn hết cơ thể quái vật.

Ngay khi cả hai ăn xong, đồng thời ngã ra, hôn mê bất tỉnh.

“Hiên Hiên!” Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển vừa đúng lúc nhìn sang, hai người giật mình hoảng hốt.

Bọn họ nhanh chóng chạy tới, Thẩm Tu Lâm bế Thẩm Dật Hiên lên.

Lông mày Thẩm Dật Hiên nhíu chặt, cả khuôn mặt đều cho thấy hiện giờ cậu đang rất khó chịu.

Đông Phương Hiển kiểm tra cho Thẩm Dật Hiên.

Thẩm Hình cả người trọng thương đi tới “Thế nào rồi?”

Một lát sau, Đông Phương Hiển bất đắc dĩ nói “Có thể là do hấp thu quá nhiều năng lượng, cho nên hiện tại không tiêu hoá kịp.”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy lập tức nói “Chúng ta trở về rồi hãy nói.”

“Được.” Đông Phương Hiển không có ý kiến gì.

Lâm Tôn trọng thương, thế nhưng lúc này lại không thể không ở lại xử lý hậu quả.

Khi trận pháp bị phá, một nửa số người bên trong ngã xuống.

Hơn nữa, tất cả mọi người lại bị hấp thu tinh thần lực.

Lúc này còn chưa biết rõ tình huống bên đó đến cùng ra sao.

Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển có thể không để tâm, thế nhưng Lâm Tôn lại nhất định phải quản.

Nơi này chính là địa bàn của anh ta.

Vì vậy, Lâm Tôn đi tìm những thủ hạ còn sống sót, sau đó thông báo nhiệm vụ cho bọn họ…

Việc khắc phục và giải quyết hậu quả này, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển không tham dự vào.

Điều duy nhất may mắn là, những dị năng giả thủ hạ của bọn họ trong đoàn xe đều còn sống.

Từng người một còn đang nhảy nhót tưng bừng.

Được rồi, nói như vậy cũng hơi kỳ quái thật.

Mặc dù trận pháp bị phá, bọn họ vẫn có thể sống sót, như vậy đã chứng minh được năng lực của bọn họ.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đều tương đối hài lòng về vấn đề này.

Mặt khác, Thẩm Hình ôm Thẩm Dật Hiên về chăm sóc, chờ cho Thẩm Dật Hiên tỉnh lại.

Mà Long Thành Uyên thì chạy tới chăm sóc Tuyết Lang.

Tuyết Lang cũng hôn mê, hơn nữa, trong khi hôn mê, thân thể của Tuyết Lang còn lớn hơn một cỡ.

Hoàn toàn lớn hơn một cỡ, Long Thành Uyên chính mắt nhìn thấy đối phương thay đổi.

Thuỷ Bạch Sắc cùng ba Quang quay trở lại ý thức hải của Thẩm Tu Lâm.

Đến lúc này, sự kiện quái vật thành Song Ưu, xem như đã hoàn toàn khép lại.

Chỉ là không biết tình trạng thương vong thế nào.

Nếu như tổn thất ít một chút thì tốt rồi…

Sau mấy tiếng, Lâm Tôn tới.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đều đang tu luyện khôi phục.

Hiện giờ cũng đã hồi phục được phần lớn, còn dư lại, không phải chỉ dựa vào tu luyện là có thể khôi phục được, mà là cần thời gian để tích luỹ.

Tình trạng lúc này của bọn họ đều đã khá tốt rồi.

Ngược lại, nếu so với tình trạng của hai người Thẩm Tu Lâm, Lâm Tôn thoạt nhìn kém hơn rất nhiều, mặt của đối phương vẫn còn trắng bệch.

“Trước đó, ngươi nói nó còn ẩn giấu hậu chiêu?” Đông Phương Hiển hỏi.

Lâm Tôn bất đắc dĩ thở dài “Ừm, trong người tôi. Trước đấy không phát hiện ra. Nó muốn khống chế trái tim của tôi.”

Nếu tim bị khống chế, như vậy người còn không phải đã chết rồi hay sao?

Ai cũng biết được điều này.

Nếu như không phải Lâm Tôn còn giấu một vài lá bài hộ mệnh, hơn nữa đối với kẻ thù còn đủ tàn nhẫn, thì có lẽ… thực sự đã rơi vào trong tay quái vật rồi.

Quái vật kia, đúng là vẫn còn rất thông minh.

“Đáng tiếc là đến giờ vẫn không biết quái vật kia là cái gì.” Thẩm Tu Lâm nói.

Lâm Tôn nghe vậy, nói “Tôi có thể nhìn nội đan của quái vật kia không? Chỉ nhìn qua một chút thôi.”

“Nội đan?” Đông Phương Hiển nhíu mày, không từ chối “Ngươi gọi nó như vậy?”

“Quái vật đó là sinh vật, tôi có thể xác định được. Hơn nữa, nó không phải là người, như vậy, đương nhiên gọi là nội đan rồi. Trên thực tế, gọi là cái gì cũng không quan trọng.”

Đúng vậy, gọi nó là cái gì cũng không quan trọng.

Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển cũng không cần giấu diếm làm gì.

Vì vậy, Lâm Tôn cầm lấy nội đan trong tay, cẩn thận quan sát.

Một lúc sau, Lâm Tôn trả lại nội đan cho Đông Phương Hiển “Thuộc tính rất hắc ám.”

“Ừm.” Đông Phương Hiển gật đầu “Thuộc tính của ta là thôn phệ, cũng coi như thích hợp.”

Lâm Tôn gật đầu “Phải, đây là thứ hai người nên được, cảm ơn rất nhiều.”

“Haha, anh dùng thân phận thành chủ của thành Song Ưu để nói cảm ơn sao?” Thẩm Tu Lâm cười.

Lâm Tôn nghe vậy cũng cười “Nơi này vốn là địa bàn của tôi, tôi dùng thân phận thành chủ để nói cảm ơn với hai người, cũng không có vấn đề gì đúng không?”

“Phải.” Thẩm Tu Lâm gật đầu, giống như đang suy nghĩ gì đó, nói “Thành chủ sao, đúng là rất lợi hại.”

Lâm Tôn cười haha, bỗng dưng sặc, rồi ho khan hai tiếng.

Thẩm Tu Lâm không nhịn được nói “Anh cẩn thận một chút.”

Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm, hai mắt lại bắt đầu u ám.

Lâm Tôn khoát tay, sau đó nhìn về phía Đông Phương Hiển “Mọi người định bao giờ rời khỏi? Dường như mục đích của mọi người là tới Đế đô?”

“Ừm.” Đông Phương Hiển lạnh nhạt đáp một tiếng, không nói lời nào.

Thẩm Tu Lâm cười, nói “Không vội, nhưng có lẽ cũng chỉ ngày một ngày hai thôi. Cũng phải chờ thủ hạ của tôi nghỉ ngơi hồi phục một chút. Đúng rồi, tôi thấy thành phố này vẫn còn có nhiều vật tư lắm. Chỗ tôi đang cần một ít nhân tài, thành chủ Lâm, anh nếu mà là thành chủ…”

Thẩm Tu Lâm lại cười “Tôi nghĩ, đối với những nhân tài này, anh nhất định sẽ trợ giúp một chút đúng không? Thành phố chỗ chúng tôi quá nhỏ, muốn tìm nhân tài cũng khó.”

Lâm Tôn “…”

Đây là đang than vãn kể khổ sao?

Đây là đang muốn cướp người sao?

Lâm Tôn chỉ muốn chửi ầm lên, thế nhưng phong độ và khí chất của bản thân anh ta lại không cho phép làm ra những việc mất hình tượng như vậy.

Thế nên, cuối cùng, Lâm Tôn dở khóc dở cười nói “Đều dễ thương lượng thôi.”

“Haha, tốt rồi, thành chủ Lâm thực đúng là hào phóng.”

Lâm Tôn “…”

Chính mình thật sự không muốn làm người hào phòng một chút nào đâu.

Thật đấy!

Không phải rõ lắm rồi hay sao?

Thẩm Tu Lâm rõ ràng đã dự định kế hoạch cướp người từ lâu, nhất thời, Lâm Tôn cũng không có cách nào nói thêm được cái gì.

Một lúc sau, Lâm Tôn đi khỏi.

Đông Phương Hiển nhìn bộ dạng dở khóc dở cười của Lâm Tôn, trong lòng ngược lại cảm thấy vui vẻ hơn nhiều.

Nhìn sang người bên cạnh, vẻ mặt “làm chuyện xấu mà lại được như ý” của Thẩm Tu Lâm lúc này… đúng là có chút buồn cười.

Vì vậy, Đông Phương Hiển cũng cười…

Chapter
1 Chương 1: Trước mạt thế
2 Chương 2: Không gian trong mảnh ngọc vỡ
3 Chương 3: Mở ra không gian
4 Chương 4: Bạch lâm
5 Chương 5: Chuông điện thoại
6 Chương 6: Trực tiếp làm mất mặt
7 Chương 7: Cướp đoạt cơ duyên
8 Chương 8: Hiểu rõ lòng người
9 Chương 9: Luyện thể một tầng
10 Chương 10: Tác dụng của không gian
11 Chương 11: Nhìn thoáng qua
12 Chương 12: Lần đầu giao phong
13 Chương 13: Thu hoạch ngoài ý muốn
14 Chương 14: Huyền cơ của bức bình phong
15 Chương 15: Tặng quà
16 Chương 16: Làm sao có khả năng
17 Chương 17: Thẳng thắn nói ra
18 Chương 18: Tức đến nổ phổi
19 Chương 19: Có kế hoạch
20 Chương 20: Trùng hợp như thế
21 Chương 21: Đánh cược một lần
22 Chương 22: Đánh cược gián đoạn
23 Chương 23: Nói không sai
24 Chương 24: Một chút thưởng thức
25 Chương 25: Phú khả địch quốc
26 Chương 26: Nữ nhân tính kế
27 Chương 27: Hợp tác vui vẻ
28 Chương 28: Thực lực trọng yếu
29 Chương 29: Dấu hiệu trúng kế
30 Chương 30: Một vệt hồng nhạt
31 Chương 31: Xoá bỏ ký ức
32 Chương 32: Gắp lửa bỏ tay người
33 Chương 33: Tu la địa ngục
34 Chương 34: Năng lực nghịch thiên
35 Chương 35: Rời khỏi khách sạn
36 Chương 36: “Chúc ngủ ngon” thật ôn nhu
37 Chương 37: Không thể quá tự tại
38 Chương 38: Tang thi cấp năm
39 Chương 39: Chỉ là ngoài ý muốn
40 Chương 40: Giao phó phía sau lưng
41 Chương 41: Có chút chột dạ
42 Chương 42: Kẻ đó hại chết ngươi
43 Chương 43: Một người khác
44 Chương 44: Tụ hội âm mưu
45 Chương 45: Chậm rãi buông tay
46 Chương 46: Đả kích quá lớn
47 Chương 47: Không dám tới
48 Chương 48: Bình tĩnh gõ cửa
49 Chương 49: Hung hăng tùy ý
50 Chương 50: Ba nhà liên hợp
51 Chương 51: Đặt bẫy vu hại
52 Chương 52: Đồng ý lời mời
53 Chương 53: Tim đập thình thịch
54 Chương 54: Còn có hậu chiêu
55 Chương 55: Bài xích tình cảm
56 Chương 56: Tặng công pháp
57 Chương 57: Ra ngoài vào lúc đêm khuya
58 Chương 58: Đêm trước giông bão
59 Chương 59: Tình cảm không đáng giá
60 Chương 60: Mạt thế bắt đầu
61 Chương 61: Không coi ai ra gì
62 Chương 62: Cần gì phải nói ra
63 Chương 63: Chiêu nạp nhân tài
64 Chương 64: Đồng thời tu luyện
65 Chương 65: Thẩm gia căn cứ
66 Chương 66: Cho ta cơ hội
67 Chương 67: Không nên to tiếng với ngươi
68 Chương 68: Ý chí biến hóa
69 Chương 69: Gặp được Trương Tô Hàng
70 Chương 70: Có cảm giác an toàn
71 Chương 71: Một đôi nam nữ
72 Chương 72: Tuyết lang trong lòng đất
73 Chương 73: Nhưng thật ra là người
74 Chương 74: Tủ lạnh quỷ dị
75 Chương 75: Khởi tử hoàn sinh
76 Chương 76: Cùng nhảy xuống
77 Chương 77: Không gian phản xạ
78 Chương 78: Lên đường
79 Chương 79: Thôn dân chặn đường
80 Chương 80
81 Chương 81: Đồng bạn tốt nhất
82 Chương 82: Nhiều thêm một con sóc
83 Chương 83: Bên tai đỏ ửng
84 Chương 84: Thuộc tính giống nhau
85 Chương 85: Xem con là người ngoài sao?
86 Chương 86: Ta muốn bảo hộ ngươi
87 Chương 87: Chọn nhẫn
88 Chương 88: Che giấu tâm sự
89 Chương 89: Ta sẽ ở bên cạnh ngươi
90 Chương 90: Lòng tham
91 Chương 91: Phân công hợp tác
92 Chương 92: Ngấm ngầm bỏ túi
93 Chương 93: Ngồi xem trò vui là được
94 Chương 94: Giao thủ lần thứ hai
95 Chương 95: Vì ngươi mà đau lòng
96 Chương 96: Tang thi cấp bảy
97 Chương 97: Hợp tác với tang thi
98 Chương 98: Giải quyết quái vật
99 Chương 99: Kiêu căng trở về
100 Chương 100: Tìm kiếm trong đêm
101 Chương 101: Cực kỳ xui xẻo
102 Chương 102: Đi làm cái gì?
103 Chương 103: Tiến hành huấn luyện
104 Chương 104: Sợ rắn
105 Chương 105: Hạ quyết tâm
106 Chương 106: Gia đình ấm áp
107 Chương 107: Sắc mặt khó coi
108 Chương 108: Đại chiến sắp bắt đầu
109 Chương 109: Ấm áp bên nhau
110 Chương 110: Chữa trị
111 Chương 111: Anh rất vui
112 Chương 112: Không lo lắng sao
113 Chương 113: Cường địch đột kích
114 Chương 114: Thiên hạ của ta
115 Chương 115: Người biến hóa
116 Chương 116: Tin ta là được
117 Chương 117: Chiến đấu lúc đêm khuya
118 Chương 118: Chúng ta ly hôn đi
119 Chương 119: Lễ vật cầu hôn
120 Chương 120: Cảm giác của gia đình
121 Chương 121: Chuẩn bị hôn lễ
122 Chương 122: Biến cố nảy sinh
123 Chương 123: Đứa nhỏ vô địch
124 Chương 124: Cảm giác quen thuộc
125 Chương 125: Phương pháp nguy hiểm
126 Chương 126: Điên cuồng thăng cấp
127 Chương 127: Không quá thích
128 Chương 128: Không có tiếc nuối
129 Chương 129: Chuẩn bị rời đi
130 Chương 130: Muốn xuống sao?
131 Chương 131: Năng lượng đối đầu
132 Chương 132: Mạnh mẽ giao dịch
133 Chương 133: Không cần như vậy
134 Chương 134: Chú ơi, chú ăn đi
135 Chương 135: Một nhà ba người
136 Chương 136: Tính kế lẫn nhau
137 Chương 137: Mặt dày
138 Chương 138: Ngột ngạt khó giải thích được
139 Chương 139: Tâm linh dung hợp
140 Chương 140: Tự gánh lấy hậu quả
141 Chương 141: Thủ đoạn của ác ma
142 Chương 142: Đồng hương
143 Chương 143: Phương pháp nào?
144 Chương 144: Phá vỡ dấu ấn
145 Chương 145: Chọn lựa ứng cử viên
146 Chương 146: Vô ý gây tội
147 Chương 147: Vô cùng thu hút
148 Chương 148: Lời kêu gọi
149 Chương 149: Trận pháp cỡ lớn
150 Chương 150: Cưỡng chế luyện hóa
151 Chương 151: Cưỡng chế luyện hóa
152 Chương 152: Nguy cơ trùng trùng
153 Chương 153: Coi là đồ Ăn
154 Chương 154: Hợp sức ngăn cản
155 Chương 155: Trần ai lạc định
156 Chương 156: Bất ngờ xảy ra
157 Chương 157: Thiếu
158 Chương 158: Quân đoàn trẻ nhỏ
159 Chương 159: Hoàn toàn bất lực
160 Chương 160: Mai táng chí thân
161 Chương 161: Phải khiến nó hối hận
162 Chương 162: Ngươi là heo à
163 Chương 163: Chữa trị cho đứa nhỏ
164 Chương 164: Anh đừng hận em
165 Chương 165: Thế lực của Đế đô
166 Chương 166: Tiếp cận chân tướng
167 Chương 167: Tìm cớ mà đến
168 Chương 168: Ngông cuồng tự đại
169 Chương 169: Biến hoá ẩn giấu
170 Chương 170: Hồ Nước kỳ dị
171 Chương 171: Ở bên nhau
172 Chương 172: Đúng thật là có
173 Chương 173: Cuối cùng cũng tới
174 Chương 174: Đồ Ngốc trợ giúp
175 Chương 175: Tự đánh lẫn nhau
176 Chương 176: Hiện trạng quỷ dị
177 Chương 177: Kết quả khác
178 Chương 178: Xác thối hoành hành
179 Chương 179: Biến thành người
180 Chương 180: Cuối cùng cũng ra khỏi
181 Chương 181: Đứa nhỏ báo ân
182 Chương 182: Tâm tư kỳ dị
183 Chương 183: Là vợ của tôi
184 Chương 184: Hoạt tử nhân
185 Chương 185: Nói chuyện
186 Chương 186: Sẽ đau lòng
187 Chương 187: Tiểu thư Trương gia
188 Chương 188: Khẩn cầu của Thẩm Dật Hiên
189 Chương 189: Lôi trận
190 Chương 190: Xác nhận thân phận
191 Chương 191: Tiện đường cứu người
192 Chương 192: Liên hệ bên trong
193 Chương 193: Mảnh vỡ của hắc tử
194 Chương 194: Nhiều việc chồng chất
195 Chương 195: Cùng đi một chuyến
196 Chương 196: Xuống dưới lòng đất
197 Chương 197: Đống đổ nát chồng chất như núi
198 Chương 198: Cảm giác bất ổn
199 Chương 199: Đã xảy ra chuyện gì?
200 Chương 200: Cảm giác kỳ dị
201 Chương 201: Trận pháp vây nhốt
202 Chương 202: Tăng mạnh về chất
203 Chương 203: Đứng ngồi không yên
204 Chương 204: Gia nhập
205 Chương 205: Đoàn xe lên đường
206 Chương 206: Bảo Bảo đáng yêu
207 Chương 207: Không gian tị nạn
208 Chương 208: Đêm khuya bị tập kích
209 Chương 209: Tình địch cũ
210 Chương 210: Ba chắc chắn sao?
211 Chương 211: Thiếu
212 Chương 212: Là người xấu
213 Chương 213: Phải lên đường
214 Chương 214: Bàn bạc kỹ càng
215 Chương 215: Năn nỉ giúp cho ba nhé?
216 Chương 216: Bị ép nhận chủ
217 Chương 217: Thờ ơ không động lòng
218 Chương 218: Không muốn đi
219 Chương 219: Đấu tranh nội bộ
220 Chương 220: Thứ thu hút sự chú ý
221 Chương 221: Bị nhốt trong trận pháp
222 Chương 222: Khí độc
223 Chương 223: Mỏ khoáng kỳ dị
224 Chương 224: Đột nhiên đánh người
225 Chương 225: Bộ tộc Thanh Hồ
226 Chương 226: Căn cứ bị bao vây
227 Chương 227: Mưa acid
228 Chương 228: Lôi điện vụt sáng
229 Chương 229: Dương Phân gặp nguy
230 Chương 230: Tiêu tốn rất nhiều
231 Chương 231: Dị trạng
232 Chương 232: Khống chế
233 Chương 233: Trao đổi đồng giá
234 Chương 234: Hứa hẹn
235 Chương 235: Chuyện tốt hay xấu?
236 Chương 236: Huyện tứ hội
237 Chương 237: Bị nhốt
238 Chương 238: Người trong tượng băng
239 Chương 239: Vị diện cao cấp
240 Chương 240: Khởi phong đậu ân
241 Chương 241: Hồng trần luyện tâm
242 Chương 242: Ngươi không phải là em ấy
243 Chương 243: Hạnh phúc phức tạp
244 Chương 244: Tập trung đồng đội
245 Chương 245: Giải thoát
Chapter

Updated 245 Episodes

1
Chương 1: Trước mạt thế
2
Chương 2: Không gian trong mảnh ngọc vỡ
3
Chương 3: Mở ra không gian
4
Chương 4: Bạch lâm
5
Chương 5: Chuông điện thoại
6
Chương 6: Trực tiếp làm mất mặt
7
Chương 7: Cướp đoạt cơ duyên
8
Chương 8: Hiểu rõ lòng người
9
Chương 9: Luyện thể một tầng
10
Chương 10: Tác dụng của không gian
11
Chương 11: Nhìn thoáng qua
12
Chương 12: Lần đầu giao phong
13
Chương 13: Thu hoạch ngoài ý muốn
14
Chương 14: Huyền cơ của bức bình phong
15
Chương 15: Tặng quà
16
Chương 16: Làm sao có khả năng
17
Chương 17: Thẳng thắn nói ra
18
Chương 18: Tức đến nổ phổi
19
Chương 19: Có kế hoạch
20
Chương 20: Trùng hợp như thế
21
Chương 21: Đánh cược một lần
22
Chương 22: Đánh cược gián đoạn
23
Chương 23: Nói không sai
24
Chương 24: Một chút thưởng thức
25
Chương 25: Phú khả địch quốc
26
Chương 26: Nữ nhân tính kế
27
Chương 27: Hợp tác vui vẻ
28
Chương 28: Thực lực trọng yếu
29
Chương 29: Dấu hiệu trúng kế
30
Chương 30: Một vệt hồng nhạt
31
Chương 31: Xoá bỏ ký ức
32
Chương 32: Gắp lửa bỏ tay người
33
Chương 33: Tu la địa ngục
34
Chương 34: Năng lực nghịch thiên
35
Chương 35: Rời khỏi khách sạn
36
Chương 36: “Chúc ngủ ngon” thật ôn nhu
37
Chương 37: Không thể quá tự tại
38
Chương 38: Tang thi cấp năm
39
Chương 39: Chỉ là ngoài ý muốn
40
Chương 40: Giao phó phía sau lưng
41
Chương 41: Có chút chột dạ
42
Chương 42: Kẻ đó hại chết ngươi
43
Chương 43: Một người khác
44
Chương 44: Tụ hội âm mưu
45
Chương 45: Chậm rãi buông tay
46
Chương 46: Đả kích quá lớn
47
Chương 47: Không dám tới
48
Chương 48: Bình tĩnh gõ cửa
49
Chương 49: Hung hăng tùy ý
50
Chương 50: Ba nhà liên hợp
51
Chương 51: Đặt bẫy vu hại
52
Chương 52: Đồng ý lời mời
53
Chương 53: Tim đập thình thịch
54
Chương 54: Còn có hậu chiêu
55
Chương 55: Bài xích tình cảm
56
Chương 56: Tặng công pháp
57
Chương 57: Ra ngoài vào lúc đêm khuya
58
Chương 58: Đêm trước giông bão
59
Chương 59: Tình cảm không đáng giá
60
Chương 60: Mạt thế bắt đầu
61
Chương 61: Không coi ai ra gì
62
Chương 62: Cần gì phải nói ra
63
Chương 63: Chiêu nạp nhân tài
64
Chương 64: Đồng thời tu luyện
65
Chương 65: Thẩm gia căn cứ
66
Chương 66: Cho ta cơ hội
67
Chương 67: Không nên to tiếng với ngươi
68
Chương 68: Ý chí biến hóa
69
Chương 69: Gặp được Trương Tô Hàng
70
Chương 70: Có cảm giác an toàn
71
Chương 71: Một đôi nam nữ
72
Chương 72: Tuyết lang trong lòng đất
73
Chương 73: Nhưng thật ra là người
74
Chương 74: Tủ lạnh quỷ dị
75
Chương 75: Khởi tử hoàn sinh
76
Chương 76: Cùng nhảy xuống
77
Chương 77: Không gian phản xạ
78
Chương 78: Lên đường
79
Chương 79: Thôn dân chặn đường
80
Chương 80
81
Chương 81: Đồng bạn tốt nhất
82
Chương 82: Nhiều thêm một con sóc
83
Chương 83: Bên tai đỏ ửng
84
Chương 84: Thuộc tính giống nhau
85
Chương 85: Xem con là người ngoài sao?
86
Chương 86: Ta muốn bảo hộ ngươi
87
Chương 87: Chọn nhẫn
88
Chương 88: Che giấu tâm sự
89
Chương 89: Ta sẽ ở bên cạnh ngươi
90
Chương 90: Lòng tham
91
Chương 91: Phân công hợp tác
92
Chương 92: Ngấm ngầm bỏ túi
93
Chương 93: Ngồi xem trò vui là được
94
Chương 94: Giao thủ lần thứ hai
95
Chương 95: Vì ngươi mà đau lòng
96
Chương 96: Tang thi cấp bảy
97
Chương 97: Hợp tác với tang thi
98
Chương 98: Giải quyết quái vật
99
Chương 99: Kiêu căng trở về
100
Chương 100: Tìm kiếm trong đêm
101
Chương 101: Cực kỳ xui xẻo
102
Chương 102: Đi làm cái gì?
103
Chương 103: Tiến hành huấn luyện
104
Chương 104: Sợ rắn
105
Chương 105: Hạ quyết tâm
106
Chương 106: Gia đình ấm áp
107
Chương 107: Sắc mặt khó coi
108
Chương 108: Đại chiến sắp bắt đầu
109
Chương 109: Ấm áp bên nhau
110
Chương 110: Chữa trị
111
Chương 111: Anh rất vui
112
Chương 112: Không lo lắng sao
113
Chương 113: Cường địch đột kích
114
Chương 114: Thiên hạ của ta
115
Chương 115: Người biến hóa
116
Chương 116: Tin ta là được
117
Chương 117: Chiến đấu lúc đêm khuya
118
Chương 118: Chúng ta ly hôn đi
119
Chương 119: Lễ vật cầu hôn
120
Chương 120: Cảm giác của gia đình
121
Chương 121: Chuẩn bị hôn lễ
122
Chương 122: Biến cố nảy sinh
123
Chương 123: Đứa nhỏ vô địch
124
Chương 124: Cảm giác quen thuộc
125
Chương 125: Phương pháp nguy hiểm
126
Chương 126: Điên cuồng thăng cấp
127
Chương 127: Không quá thích
128
Chương 128: Không có tiếc nuối
129
Chương 129: Chuẩn bị rời đi
130
Chương 130: Muốn xuống sao?
131
Chương 131: Năng lượng đối đầu
132
Chương 132: Mạnh mẽ giao dịch
133
Chương 133: Không cần như vậy
134
Chương 134: Chú ơi, chú ăn đi
135
Chương 135: Một nhà ba người
136
Chương 136: Tính kế lẫn nhau
137
Chương 137: Mặt dày
138
Chương 138: Ngột ngạt khó giải thích được
139
Chương 139: Tâm linh dung hợp
140
Chương 140: Tự gánh lấy hậu quả
141
Chương 141: Thủ đoạn của ác ma
142
Chương 142: Đồng hương
143
Chương 143: Phương pháp nào?
144
Chương 144: Phá vỡ dấu ấn
145
Chương 145: Chọn lựa ứng cử viên
146
Chương 146: Vô ý gây tội
147
Chương 147: Vô cùng thu hút
148
Chương 148: Lời kêu gọi
149
Chương 149: Trận pháp cỡ lớn
150
Chương 150: Cưỡng chế luyện hóa
151
Chương 151: Cưỡng chế luyện hóa
152
Chương 152: Nguy cơ trùng trùng
153
Chương 153: Coi là đồ Ăn
154
Chương 154: Hợp sức ngăn cản
155
Chương 155: Trần ai lạc định
156
Chương 156: Bất ngờ xảy ra
157
Chương 157: Thiếu
158
Chương 158: Quân đoàn trẻ nhỏ
159
Chương 159: Hoàn toàn bất lực
160
Chương 160: Mai táng chí thân
161
Chương 161: Phải khiến nó hối hận
162
Chương 162: Ngươi là heo à
163
Chương 163: Chữa trị cho đứa nhỏ
164
Chương 164: Anh đừng hận em
165
Chương 165: Thế lực của Đế đô
166
Chương 166: Tiếp cận chân tướng
167
Chương 167: Tìm cớ mà đến
168
Chương 168: Ngông cuồng tự đại
169
Chương 169: Biến hoá ẩn giấu
170
Chương 170: Hồ Nước kỳ dị
171
Chương 171: Ở bên nhau
172
Chương 172: Đúng thật là có
173
Chương 173: Cuối cùng cũng tới
174
Chương 174: Đồ Ngốc trợ giúp
175
Chương 175: Tự đánh lẫn nhau
176
Chương 176: Hiện trạng quỷ dị
177
Chương 177: Kết quả khác
178
Chương 178: Xác thối hoành hành
179
Chương 179: Biến thành người
180
Chương 180: Cuối cùng cũng ra khỏi
181
Chương 181: Đứa nhỏ báo ân
182
Chương 182: Tâm tư kỳ dị
183
Chương 183: Là vợ của tôi
184
Chương 184: Hoạt tử nhân
185
Chương 185: Nói chuyện
186
Chương 186: Sẽ đau lòng
187
Chương 187: Tiểu thư Trương gia
188
Chương 188: Khẩn cầu của Thẩm Dật Hiên
189
Chương 189: Lôi trận
190
Chương 190: Xác nhận thân phận
191
Chương 191: Tiện đường cứu người
192
Chương 192: Liên hệ bên trong
193
Chương 193: Mảnh vỡ của hắc tử
194
Chương 194: Nhiều việc chồng chất
195
Chương 195: Cùng đi một chuyến
196
Chương 196: Xuống dưới lòng đất
197
Chương 197: Đống đổ nát chồng chất như núi
198
Chương 198: Cảm giác bất ổn
199
Chương 199: Đã xảy ra chuyện gì?
200
Chương 200: Cảm giác kỳ dị
201
Chương 201: Trận pháp vây nhốt
202
Chương 202: Tăng mạnh về chất
203
Chương 203: Đứng ngồi không yên
204
Chương 204: Gia nhập
205
Chương 205: Đoàn xe lên đường
206
Chương 206: Bảo Bảo đáng yêu
207
Chương 207: Không gian tị nạn
208
Chương 208: Đêm khuya bị tập kích
209
Chương 209: Tình địch cũ
210
Chương 210: Ba chắc chắn sao?
211
Chương 211: Thiếu
212
Chương 212: Là người xấu
213
Chương 213: Phải lên đường
214
Chương 214: Bàn bạc kỹ càng
215
Chương 215: Năn nỉ giúp cho ba nhé?
216
Chương 216: Bị ép nhận chủ
217
Chương 217: Thờ ơ không động lòng
218
Chương 218: Không muốn đi
219
Chương 219: Đấu tranh nội bộ
220
Chương 220: Thứ thu hút sự chú ý
221
Chương 221: Bị nhốt trong trận pháp
222
Chương 222: Khí độc
223
Chương 223: Mỏ khoáng kỳ dị
224
Chương 224: Đột nhiên đánh người
225
Chương 225: Bộ tộc Thanh Hồ
226
Chương 226: Căn cứ bị bao vây
227
Chương 227: Mưa acid
228
Chương 228: Lôi điện vụt sáng
229
Chương 229: Dương Phân gặp nguy
230
Chương 230: Tiêu tốn rất nhiều
231
Chương 231: Dị trạng
232
Chương 232: Khống chế
233
Chương 233: Trao đổi đồng giá
234
Chương 234: Hứa hẹn
235
Chương 235: Chuyện tốt hay xấu?
236
Chương 236: Huyện tứ hội
237
Chương 237: Bị nhốt
238
Chương 238: Người trong tượng băng
239
Chương 239: Vị diện cao cấp
240
Chương 240: Khởi phong đậu ân
241
Chương 241: Hồng trần luyện tâm
242
Chương 242: Ngươi không phải là em ấy
243
Chương 243: Hạnh phúc phức tạp
244
Chương 244: Tập trung đồng đội
245
Chương 245: Giải thoát