Chương 154: Cô Là Thứ Gì

Người có sắc mặt vi diệu như vậy chính là đại sư, sau khi hai người đưa mắt nhìn Cố Quyện Thư rời đi thì trố mắt nhìn nhau hồi lâu, thế mà ai cũng không có đánh vỡ sự yên lặng này.

Sau một lúc lâu, đại sư cười mỉa một tiếng: "Tôi coi là biết, vì sao vị này mệnh cô độc." Với tính tình này, ai cũng không dám thèm á.

"Đắc tội nhiều rồi, đắc tội nhiều rồi." Quý Chu Chu cười ha ha, hoàn toàn không có tính tình chó cậy gần nhà(*) như khi nãy.

(*) Chó cậy gần nhà: ỷ vào thế có lợi của mình mà hung hăng, bắt nạt người...!
Đại sư liếc nhìn cô một cái, rũ mắt khẽ cười một tiếng: "Hôm nay cô tới, e là không chỉ vì tính chuyện nhân duyên nhỉ."
"Đại sư quả nhiên dự đoán như thần." Quý Chu Chu khen một câu, sau đó bỗng nhiên tới gần ông ta, thần bí hỏi: "Ngài xem xem tôi có cái gì không đúng."
Tuy rằng từ lúc bắt đầu, đã nhìn ra người này không phải là thần côn gì đó, nhưng mà để thận trọng, cô cảm thấy hay là nên thử một chút.

Đại sư ghét bỏ lùi về phía sau: "Cách xa tôi một chút, tôi không thích thứ đồ trên người cô." Phàm là đồ vật có chấp niệm quá mạnh mẽ, ông ta đều không thích.

"Ông đã nhìn ra." Ánh mắt Quý Chu Chu sáng lên.

"Chấp niệm mạnh mẽ như thế, người mù mới không nhìn ra.

Thứ đồ này cùng với chấp niệm trên người Thẩm tiên sinh kia không khác nhau lắm, hẳn là bọn họ có quan hệ không ít nhỉ." Đại sư chậc một tiếng, rót ly trà cho mình: "Cô định làm thế nào, kêu tôi giúp cô thu thập cô ấy?"
"Không cần không cần, tôi muốn hỏi một chút, có cách nào có thể cho cô ấy sống lại không?"
Đại sư đứng hình, hoài nghi nhìn về phía cô: "Cô chắc?"
"Sao vậy?" Quý Chu Chu một mặt mờ mịt.

"Hiện tại cô dùng thân thể cô ấy, nếu muốn làm cô ấy sống lại, cô phải rời khỏi thân thể này, nhường chỗ cho cô ấy mới được.

Mà hồn phách của cô ấy đã tàn khuyết, thân thể của cô lại có năng lượng quá mạnh, chỉ sợ sau khi cô ấy chiếm được chưa đến nửa tiếng đã chết rồi.

Cô chắc chắn muốn làm như vậy?"
Biểu cảm của đại sư ý vị sâu xa, giống như tình huống hai hồn một thân, không phải gió đông thổi bạt gió tây thì chính là gió tây áp đảo gió đông, rất ít khi chung sống hài hòa.

Ông ta không tin người trước mắt có thể hào phóng đến mức nhường lại thân thể.

Quý Chu Chu trì độn chớp chớp mắt, sau một lúc lâu mới hiểu được ý của đại sư, vừa định mở miệng nói chuyện thì gương trong túi bắt đầu nóng lên, cô vội vàng lấy gương ra.

(Truyện chính chủ TieuHiTieuHi).

Tiểu bạch hoa sốt ruột mở miệng: "Tôi đã nói rồi, tôi chỉ muốn nhìn anh Dã một chút, chưa từng nghĩ trở về thân thể.

Chu Chu, cô đừng làm chuyện ngốc."
"Tôi biết rồi, đừng lo lắng, tôi sẽ không làm chuyện ngốc." Quý Chu Chu trấn an cô ấy một câu.

Cô cũng không ngốc, cho dù có ý nghĩ trả lại thân thể cho tiểu bạch hoa, nhưng nửa tiếng sinh mệnh cũng ngắn quá rồi, hoàn toàn mất nhiều hơn được.

Quý Chu Chu quay đầu nhìn về phía đại sư: "Ông nói, năng lượng trong thân thể tôi quá mạnh, vậy có phải thân thể có năng lượng không mạnh thì có thể cho cô ấy dùng không, tỷ như thi thể?" Mượn xác hoàn hồn á, một phân đoạn kinh điển như vậy, hẳn là rất dễ xuất hiện nhỉ.

Đáy mắt đại sư hiện lên một tia kinh ngạc, không ngờ cô nghĩ đến bước này, ông ta trầm tư một lát gật gật đầu: "Có thể được, nhưng là xác suất thất bại rất cao, hơn nữa đi đâu tìm được thi thể vô bệnh vô hại chết lúc còn trẻ chứ." Nếu tìm một người bệnh qua đời, thân thể vốn dĩ cũng đã tới thời kì cuối rồi, sống lại cũng sẽ rất nhanh chết đi, căn bản không có ý nghĩa.

Quý Chu Chu nhíu nhíu mày: "Dù sao sớm muộn gì cô ấy đều sẽ biến mất, tốt hơn hết làm một việc gì đó còn hơn là không làm.

Như vậy đi đại sư, ngài giúp tôi, muốn bao nhiêu tiền cũng được, cho dù chỉ là tranh thủ một tia khả năng thôi."
Đại sư đối diện cô một lát, nghiền ngẫm câu khóe môi lên: "Tôi có thể giúp cô, nhưng tôi có một điều kiện."
"Ngài nói."
"Tôi muốn biết, rốt cuộc cô là thứ gì?" Nói là người thường, nhưng mà từ trường lại không giống với tất cả mọi người trên thế giới.

Nói không phải người thường, lại vẫn không có khác biệt dị thường.

"..." Nói lời này, sao lại giống như mắng chửi người thế? Quý Chu Chu cười cười: "Ngài chỉ cần biết, tôi không phải người của thế giới này là được."
Đại sư ngẩn ra một chút, sao đó bật cười ha ha, cũng không biết có hài lòng với đáp án này không.

"Đưa gương cho tôi." Đại sư vươn tay.

Quý Chu Chu dừng một chút, đưa gương trong tay cho ông ta.

Sau khi nhận lấy, đại sư tìm một que diêm ở dưới bàn ra, chấm lên gương một cái, xung quanh ngọn diêm đọng lại một vòng tròn trắng mờ nhạt.

Đại sư đứng dậy đến trước bàn thờ, dùng que diêm đốt một ngọn nến.

Quý Chu Chu liền nhìn thấy hình như thân thể tiểu bạch hoa trong gương rõ ràng hơn.

"Gương cô lấy đi, trước khi cô ấy biến mất tôi sẽ tìm thân thể thích hợp, nếu có thì trực tiếp dùng ngọn nến triệu cô ấy tới, nếu không có thì hết cách.

Thiên mệnh là như thế." Đại sư trả gương cho Quý Chu Chu.

Quý Chu Chu vội nhận lấy rồi nói lời cảm ơn, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm theo.

Mặc kệ nói thế nào, dù sao có cách vẫn tốt hơn không có cách nào, tuy nghe ra rất khó thành công, nhưng có hào quang nam nữ chính, tin chắc sẽ tốt một chút.

"Đại sư, bao nhiêu tiền?"
Đại sư đứng hình: "Không cần tiền."
Quý Chu Chu kinh ngạc, dáng vẻ người này trống không giống là người không cần tiền á.

Dường như biết cô suy nghĩ cái gì, đại sư một mặt nghiêm túc: "Cứu tế thế nhân là chức trách của chúng tôi, nói tiền là phàm tục, nếu có thể cứu cô ấy, xây dựng một công đức lớn không nói, còn có thể làm gương tốt cho đám đồ đệ, để bọn chúng càng thêm cố gắng."
"Nói thật."
"Cô nói với Cố tiên sinh một tiếng, có thể phát triển du lịch mà đừng phá hủy đạo quán của tôi không? Việc làm ăn của tôi hơi ảm đảm quá, tuy một lần kiếm không ít, nhưng quanh năm suốt tháng làm ăn không được mấy người, lại có nhiều người phải nuôi thế này, thật sự túng quẫn á." Trên mặt đại sư lộ ra một nụ cười mỉm tiêu chuẩn.

Quý Chu Chu rất quen thuộc với nụ cười này, nhớ rõ lúc trước khi làm chim Hoàng Yến của Cố Quyện Thư, mỗi ngày cũng bị bắt buôn bán như vậy.

Vị đại sư này thật là khổ ha.

"Chuyện này tôi sẽ nói với anh ấy, còn tiền cũng sẽ đưa.

Ông yên tâm, không thiếu ông đâu." Quý Chu Chu hứa hẹn, nói xong Cố Quyện Thư đã trở lại, cô lập tức kêu anh ký một tờ chi phiếu, đại sư nhìn thấy thì nước mắt cũng muốn rơi.

Có chút cảm động đó.

Cố Quyện Thư hoài nghi liếc ông ta một cái: "Có phải ông nói bậy bạ gì đó với Chu Chu không?"
"Không dám không dám." Đại sư cung kính đặt hai tay trước người.

Cố Quyện Thư vẫn muốn hỏi thêm, nhưng Quý Chu Chu còn phải nhờ đại sư giúp cô đó, nên vội vàng dỗ người rời khỏi.

Lúc hai người ngồi trên xe, đã sắp 1 giờ trưa, xuống chân núi tìm quán cá nướng mà Quý Chu Chu nói để ăn cơm.

"Khi nãy hai người lại nói gì?" Cố Quyện Thư không yên tâm lắm.

Quý Chu Chu nghiêng đầu liếc anh một cái: "Có thể nói gì chứ, em không ngốc như vậy, hở một tí đã bị người ta lừa gạt gì đó, không thực tế."
Cố Quyện Thư thấy cô khăng khăng không nói, trầm tư một lát thì không hỏi nữa, mà là thay đổi đề tài: "Mấy cao nhân lúc trước em tìm, cũng giống ông ta?"
"Không có, trước kia tìm đều là thần côn, chỉ có người này có chút bản lĩnh." Quý Chu Chu cúi đầu gặm khoai tây.

Cố Quyện Thư dừng một chút, nhìn cô không nói nên lời.

Người này ở trong mắt anh đã là tiêu chuẩn thần côn rồi, nếu mấy người trước kia cô tìm không bằng người này, vậy trong khoảng thời gian này anh phòng không gối chiếc tính cái gì?
"Nếu vị này có chút bản lĩnh, em không nghe ông ta nói sao, bát tự của chúng ta rất hợp, một khi đã như vậy thì không cần ở riêng trước khi kết hôn nữa ha." Cố Quyện Thư chậm rãi nói.

Quý Chu Chu ngẩn ra, cô thế mà quên mất chuyện này.

"Đó còn không phải vì anh đe dọa người ta, nên người ta mới nói như vậy.

Anh không nghe ngay từ đầu ông ta nói, thật ra không hợp à."
Đáy mắt Cố Quyện Thư hiện lên một tia không vui: "Ông ta quả nhiên nói hươu nói vượn, anh đi tìm ông ta."
"Đừng đi." Quý Chu Chu đau đầu, chỉ có thể đột ngột dừng câu chuyện: "Có thể đừng nói nữa không, em còn đói đó."
Cố Quyện Thư nghe một cái, cũng không nói chuyện nữa, cúi đầu giúp cô nhặt xương cá.

Quý Chu Chu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, trong lòng mơ hồ hơi áy náy, bởi vì mình và tiểu bạch hoa, thật là làm khổ anh trai này rồi.

Cô buông tiếng thở dài, đột nhiên cảm giác gương lại nóng lên, dừng một chút mở miệng: "Em đi vệ sinh một chút."
"Ừm."
Quý Chu Chu bước nhỏ đi nhanh đến nhà vệ sinh, cẩn thận dạo quanh bên trong một vòng, xác định không có ai mới lấy gương ra, hơi nghi ngờ nhìn bóng mờ bên trong: "Sao cô còn ở trong gương?"
"Tôi cảm thấy rất thoải mái, nên không có đổi chỗ." Tiểu bạch hoa có chút nhút nhát sợ sệt.

Quý Chu Chu sờ sờ lỗ mũi, cố gắng thả chậm giọng nói: "Vậy bây giờ cô tìm tôi có việc à?"
"Lời hai người nói tôi đều nghe được.

Tôi muốn hỏi một chút, là bởi vì tôi ở trên người cô, cho nên cô mới đề xuất với Cố tiên sinh chuyện trước khi kết hôn phải riêng sao?" (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi).

Ở phương diện nào đó tiểu bạch hoa rất khờ, nhưng trong chuyện tình cảm lại nhạy cảm: "Kỳ thật không sao, tôi chỉ tỉnh táo khi ở trong gương, lúc ở trên người cô thì vẫn luôn trong trạng thái ngủ say."
Quý Chu Chu cười ngượng một tiếng, cũng thẳng thắn thành khẩn theo: "Ngủ say cũng không được á, vẫn cảm thấy giống như ba người chúng ta cùng một giường, rất kỳ quái."
Tiểu bạch hoa đỏ mặt: "Vậy thế này đi, về sau buổi tối tôi ở trong gương, ban ngày thì ở trên người cô, vừa rồi vị đại sư kia thắp đèn cho tôi, tôi cảm giác tinh thần của mình tốt rất nhiều, buổi tối rời khỏi cô cũng không sao."
"Cô chắc chứ?" Quý Chu Chu không yên tâm lắm, lo lắng vì cô ấy quan tâm mình mà miễn cưỡng.

Tiểu bạch hoa gật gật đầu: "Thật sự, cô xem có phải trông tôi rõ hơn rất nhiều không."
Quý Chu Chu cẩn thận nhìn nhìn, quả thật thân ảnh của tiểu bạch hoa rõ ràng hơn rất nhiều, âm thanh nói chuyện cũng lớn chút, nhìn ra được đã khá hơn trước đó.

Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm: "Vậy cảm ơn cô."
"Không cần cảm ơn." Tiểu bạch hoa ngoan ngoãn trả lời.

Quý Chu Chu khẽ cười một tiếng: "Cô đừng ở trong gương nữa, bây giờ trở về người tôi đi, buổi tối hẳn về gương."
"Được." Tiểu bạch hoa gật đầu, thân ảnh chậm rãi biến mất, sau một lát trong gương không có gì nữa.

Quý Chu Chu cất gương vào trong túi xách, lúc này mới quay về ăn cơm.

Cố Quyện Thư đã đợi rất lâu, nhìn thấy cô đi đến, đưa thịt cá mới gỡ xương đến trước mặt cô.

Quý Chu Chu nói tiếng cảm ơn, đang định ăn thì biểu cảm cổ quái phút chốc.

"Làm sao vậy?"
Quý Chu Chu xấu hổ cười: "Muốn đi nhà vệ sinh."
"..." Không đợi Cố Quyện Thư hỏi vậy khi nãy làm gì, Quý Chu Chu đã xoay người chạy tới nhà vệ sinh.

Anh nhìn chằm chằm bóng dáng vội vàng của cô hồi lâu, cuối cùng trầm tư rũ đôi mắt xuống.

Khi Quý Chu Chu quay về lần nữa, Cố Quyện Thư không hỏi gì hết, hai người cùng nhau cơm nước xong xuôi thì về nhà.

.

Chapter
1 Chương 1: Giới Thiệu
2 Chương 2
3 Chương 3: Căn phòng xa hoa đâu?
4 Chương 4: Sở thích của đại gia thật đặc biệt
5 Chương 5: Tiểu bạch hoa mạnh mẽ
6 Chương 6: Em thật xấu!
7 Chương 7: Anh hãy nghe tôi giải thích
8 Chương 8: Mỗi ngày đều muốn chết
9 Chương 9: Đạo diễn lớn đến rồi
10 Chương 10: Đại gia ba tuổi rưỡi
11 Chương 11: Bửa tiệc thượng lưu
12 Chương 12: Đại gia bao che con gái
13 Chương 13: Tiệc rượu ngoài trời
14 Chương 14: Người đàn ông giống hồ ly tinh
15 Chương 15: Sau khi say rượu
16 Chương 16: Hôn một cái
17 Chương 17: Chu Chu bận bịu sự nghiệp
18 Chương 18: Muốn ôm một cái
19 Chương 19: Bởi vì con là gay
20 Chương 20: Hóa ra em vẫn không thay đổi ý nghĩ đó
21 Chương 21: Vậy hãy khiến nó phối hợp
22 Chương 22: Thuốc phú bà vui vẻ
23 Chương 23: Em là của tôi
24 Chương 24: Em lại muốn đánh tôi?
25 Chương 25: Đồ phế vật
26 Chương 26: 150 vạn
27 Chương 27: Cố gia đều là của tôi!
28 Chương 28: Kim chủ! Anh bị cắm sừng rồi
29 Chương 29: Tôi còn tưởng giấu được anh
30 Chương 30: Cô ấy hôn
31 Chương 31: Vậy anh nói xem, tôi cướp gì?
32 Chương 32: Chị Chu Chu, đã lâu không gặp
33 Chương 33: Cố tiên sinh, mau cứu tôi
34 Chương 34: Ba ba
35 Chương 35: Vậy em đỏ mặt cái gì?
36 Chương 36: Em đang bực bội với tôi?
37 Chương 37: Nếu như tôi bị què
38 Chương 38: Rất thích lăn giường?
39 Chương 39: Tôi nghĩ rằng tôi sắp chết
40 Chương 40: "Tội phạm giết người"
41 Chương 41: Lại bị anh phát hiện rồi
42 Chương 42: Có phải anh thích ai rồi không?
43 Chương 43: Vậy anh đi ngủ sô pha!
44 Chương 44: Bởi vì không có bịt mắt
45 Chương 45: Khen kỹ thuật của tôi giỏi à?
46 Chương 46: Em đánh tôi?
47 Chương 47: Không phải hôn mà là cắn
48 Chương 48: Thật trùng hợp
49 Chương 49: Anh làm gì dọa tôi?
50 Chương 50: Thẩm Dã, anh đánh em..
51 Chương 51: Anh ta sẽ giết em
52 Chương 52: Thẩm Dã tìm em làm gì?
53 Chương 53: Vì sao phải đối tốt với tôi?
54 Chương 54: Anh nhất định phải sống!
55 Chương 55: Lý Nhu Nhu OUT!
56 Chương 56: Thẩm Dã trùng sinh
57 Chương 57: Chu Chu giảm cân
58 Chương 58: Biên kịch Chu Tứ Quý
59 Chương 59: Bạn tôi muốn đến đây
60 Chương 60: Tôi bị bà mập chiếm tiện nghi
61 Chương 61: Cùng nhau đi ngủ nha!
62 Chương 62: Cai nghiện internet
63 Chương 63: Em muốn rời khỏi tôi? 3
64 Chương 64: Mua bảo hiểm
65 Chương 65: Tôi không phải anh trai cô ấy! 2
66 Chương 66: Anh tin tôi không?
67 Chương 67: Dễ thương không?
68 Chương 68: Tôi không ăn cắp!
69 Chương 69: Sửa kịch bản
70 Chương 70: Em thích cậu ta?
71 Chương 71: Ăn cơm với bạn gái
72 Chương 72: Đêm nay ngủ với tôi!
73 Chương 73: Bữa sáng tình yêu
74 Chương 74: Kim chủ! Tôi yêu anh!
75 Chương 75: 500 vạn
76 Chương 76: Cô cãi nhau với Quyện Thư?
77 Chương 77: Hạng mục
78 Chương 78: Lý do tôi tới tìm em là gì?
79 Chương 79: Quan hệ thuần khiết
80 Chương 80: Cùng nhau chết đi!
81 Chương 81: Chiến tranh lạnh
82 Chương 82: Cố Quyện Thư thích cô
83 Chương 83: Kế hoạch chạy trốn
84 Chương 84: Anh đưa tôi đi đâu?
85 Chương 85: Tôi muốn cầu hôn
86 Chương 86: Loại chướng ngại vật
87 Chương 87: Bị bệnh sao không nói?
88 Chương 88: Cô ấy chưa từng thích tôi (1)
89 Chương 89: Rời khỏi thành phố A
90 Chương 90: Chu Tứ Quý – Quý Chu Chu
91 Chương 91: Tập chạy xe đạp
92 Chương 92: Còn chạy?
93 Chương 93: Em có tim không?
94 Chương 94: Em cảm thấy, tôi còn thích em?
95 Chương 95: Em tránh tôi?
96 Chương 96: Tại sao không thích tôi?
97 Chương 97: Cố Quyện Thư nấu ăn
98 Chương 98: Cô nợ Quyện Thư
99 Chương 99: Hình như cánh tay bị gãy rồi
100 Chương 100: Tôi thật sự không đi!
101 Chương 101: Y tá nhỏ
102 Chương 102: Em nhất định sẽ thích tôi
103 Chương 103: Em ghen?
104 Chương 104: Xoa bóp
105 Chương 105: Anh ta đánh tôi
106 Chương 106: Em không tin tôi?
107 Chương 107: Em cảm thấy tôi sẽ để em đi?
108 Chương 108: Anh điên thật rồi
109 Chương 109: Tự mình hại mình
110 Chương 110: Cô ấy không muốn gặp tôi?
111 Chương 111: Thật xin lỗi... Cảm ơn!
112 Chương 112: Sao cậu lại tới đây?
113 Chương 113: Gặp bà dì lựu đạn
114 Chương 114: Cố Quyện Thư đánh cậu?
115 Chương 115: Tôi là bạn gái Kiều Tây?
116 Chương 116: Vẫn cảm thấy rất thích cô ấy
117 Chương 117: Thẳng thắn với nhau
118 Chương 118: Cho chúng ta một cơ hội
119 Chương 119: Thử
120 Chương 120: Mua sắm
121 Chương 121: Đừng nhúc nhích
122 Chương 122: Mua giường cho đàn ông
123 Chương 123: Em muốn đi xem mắt?
124 Chương 124: Kỹ thuật có thể đền bù
125 Chương 125: Kích cỡ dọa người
126 Chương 126: Con trai bà liệt dương
127 Chương 127: Phải bồi thường 20 vạn
128 Chương 128: Cố Quyện Thư, tránh ra!
129 Chương 129: Điều tra nội gián
130 Chương 130: Tôi đang đợi em 2
131 Chương 131: Cảm giác không bắt được em
132 Chương 132: Em muốn kết hôn với anh?
133 Chương 133: Bạn trai bạn gái
134 Chương 134: Duyên phận chết tiệt
135 Chương 135: Chịu trách nhiệm
136 Chương 136: Tại sao em khóc?
137 Chương 137: Ăn tiệc với lão phu nhân
138 Chương 138: Cách xa lão phu nhân một chút
139 Chương 139: Tôi đánh cô dâu
140 Chương 140: Không ầm ĩ nữa
141 Chương 141: Bị chụp lén
142 Chương 142: Muốn ngủ với em
143 Chương 143: Ha Tra Nữ!
144 Chương 144: Đăng Ảnh
145 Chương 145: Anh Nghi Ngờ Em 1
146 Chương 146: Em Sẽ Bị Trời Phạt Không
147 Chương 147: Bị Lừa Đến Công Ty
148 Chương 148: Cùng Nhau Làm Việc
149 Chương 149: Cô Là
150 Chương 150: Xin Hãy Tha Cho Anh Ấy
151 Chương 151: Tìm Cao Nhân
152 Chương 152: Chạm Mặt
153 Chương 153: Bát Tự Không Hợp
154 Chương 154: Cô Là Thứ Gì
155 Chương 155: Mượn Xác Hoàn Hồn
156 Chương 156: Muốn Nhốt Em Bao Lâu
157 Chương 157: Em Là Quý Chu Chu
158 Chương 158: Trương Gia
159 Chương 159: Có Phải Anh Làm Em Lo Lắng
160 Chương 160: Tham Gia Tang Lễ
161 Chương 161: Cùng Nhau Xem Kịch
162 Chương 162: Sụp Bẫy
163 Chương 163: Cầu Hôn
164 Chương 164: Gặp Phụ Huynh
165 Chương 165: Anh Không Có Phá Sản
166 Chương 166: Cô Là
167 Chương 167: Anh Sẽ Không Tổn Thương Em
168 Chương 168: Chu Chu Là Em Sao
169 Chương 169: Coi Như Em Cầu Xin Anh
170 Chương 170: Em Không Phải Là Gì
171 Chương 171: Cô Chạy Mau Là Thẩm Dã
172 Chương 172: Đừng Lo Tôi Sẽ Quay Lại
173 Chương 173: Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Đi
174 Chương 174: Mình Muốn Quay Về
175 Chương 175: Ba Năm Nay Cô Đi Đâu
176 Chương 176: Sao Hôm Nay Cô Lại Trở Về
177 Chương 177: Anh Thật Sự Nhìn Thấy Cô Ấy
178 Chương 178: Còn Đi Không
179 Chương 179: Vậy em sẽ cùng anh già đi?
180 Chương 180: Về nhà với anh nhé
181 Chương 181: Anh không đi làm à?
182 Chương 182: Anh muốn đoạt lại Cố Thị
183 Chương 183: Vợ à, anh sai rồi!
184 Chương 184: Em đồng ý gả cho anh không?
Chapter

Updated 184 Episodes

1
Chương 1: Giới Thiệu
2
Chương 2
3
Chương 3: Căn phòng xa hoa đâu?
4
Chương 4: Sở thích của đại gia thật đặc biệt
5
Chương 5: Tiểu bạch hoa mạnh mẽ
6
Chương 6: Em thật xấu!
7
Chương 7: Anh hãy nghe tôi giải thích
8
Chương 8: Mỗi ngày đều muốn chết
9
Chương 9: Đạo diễn lớn đến rồi
10
Chương 10: Đại gia ba tuổi rưỡi
11
Chương 11: Bửa tiệc thượng lưu
12
Chương 12: Đại gia bao che con gái
13
Chương 13: Tiệc rượu ngoài trời
14
Chương 14: Người đàn ông giống hồ ly tinh
15
Chương 15: Sau khi say rượu
16
Chương 16: Hôn một cái
17
Chương 17: Chu Chu bận bịu sự nghiệp
18
Chương 18: Muốn ôm một cái
19
Chương 19: Bởi vì con là gay
20
Chương 20: Hóa ra em vẫn không thay đổi ý nghĩ đó
21
Chương 21: Vậy hãy khiến nó phối hợp
22
Chương 22: Thuốc phú bà vui vẻ
23
Chương 23: Em là của tôi
24
Chương 24: Em lại muốn đánh tôi?
25
Chương 25: Đồ phế vật
26
Chương 26: 150 vạn
27
Chương 27: Cố gia đều là của tôi!
28
Chương 28: Kim chủ! Anh bị cắm sừng rồi
29
Chương 29: Tôi còn tưởng giấu được anh
30
Chương 30: Cô ấy hôn
31
Chương 31: Vậy anh nói xem, tôi cướp gì?
32
Chương 32: Chị Chu Chu, đã lâu không gặp
33
Chương 33: Cố tiên sinh, mau cứu tôi
34
Chương 34: Ba ba
35
Chương 35: Vậy em đỏ mặt cái gì?
36
Chương 36: Em đang bực bội với tôi?
37
Chương 37: Nếu như tôi bị què
38
Chương 38: Rất thích lăn giường?
39
Chương 39: Tôi nghĩ rằng tôi sắp chết
40
Chương 40: "Tội phạm giết người"
41
Chương 41: Lại bị anh phát hiện rồi
42
Chương 42: Có phải anh thích ai rồi không?
43
Chương 43: Vậy anh đi ngủ sô pha!
44
Chương 44: Bởi vì không có bịt mắt
45
Chương 45: Khen kỹ thuật của tôi giỏi à?
46
Chương 46: Em đánh tôi?
47
Chương 47: Không phải hôn mà là cắn
48
Chương 48: Thật trùng hợp
49
Chương 49: Anh làm gì dọa tôi?
50
Chương 50: Thẩm Dã, anh đánh em..
51
Chương 51: Anh ta sẽ giết em
52
Chương 52: Thẩm Dã tìm em làm gì?
53
Chương 53: Vì sao phải đối tốt với tôi?
54
Chương 54: Anh nhất định phải sống!
55
Chương 55: Lý Nhu Nhu OUT!
56
Chương 56: Thẩm Dã trùng sinh
57
Chương 57: Chu Chu giảm cân
58
Chương 58: Biên kịch Chu Tứ Quý
59
Chương 59: Bạn tôi muốn đến đây
60
Chương 60: Tôi bị bà mập chiếm tiện nghi
61
Chương 61: Cùng nhau đi ngủ nha!
62
Chương 62: Cai nghiện internet
63
Chương 63: Em muốn rời khỏi tôi? 3
64
Chương 64: Mua bảo hiểm
65
Chương 65: Tôi không phải anh trai cô ấy! 2
66
Chương 66: Anh tin tôi không?
67
Chương 67: Dễ thương không?
68
Chương 68: Tôi không ăn cắp!
69
Chương 69: Sửa kịch bản
70
Chương 70: Em thích cậu ta?
71
Chương 71: Ăn cơm với bạn gái
72
Chương 72: Đêm nay ngủ với tôi!
73
Chương 73: Bữa sáng tình yêu
74
Chương 74: Kim chủ! Tôi yêu anh!
75
Chương 75: 500 vạn
76
Chương 76: Cô cãi nhau với Quyện Thư?
77
Chương 77: Hạng mục
78
Chương 78: Lý do tôi tới tìm em là gì?
79
Chương 79: Quan hệ thuần khiết
80
Chương 80: Cùng nhau chết đi!
81
Chương 81: Chiến tranh lạnh
82
Chương 82: Cố Quyện Thư thích cô
83
Chương 83: Kế hoạch chạy trốn
84
Chương 84: Anh đưa tôi đi đâu?
85
Chương 85: Tôi muốn cầu hôn
86
Chương 86: Loại chướng ngại vật
87
Chương 87: Bị bệnh sao không nói?
88
Chương 88: Cô ấy chưa từng thích tôi (1)
89
Chương 89: Rời khỏi thành phố A
90
Chương 90: Chu Tứ Quý – Quý Chu Chu
91
Chương 91: Tập chạy xe đạp
92
Chương 92: Còn chạy?
93
Chương 93: Em có tim không?
94
Chương 94: Em cảm thấy, tôi còn thích em?
95
Chương 95: Em tránh tôi?
96
Chương 96: Tại sao không thích tôi?
97
Chương 97: Cố Quyện Thư nấu ăn
98
Chương 98: Cô nợ Quyện Thư
99
Chương 99: Hình như cánh tay bị gãy rồi
100
Chương 100: Tôi thật sự không đi!
101
Chương 101: Y tá nhỏ
102
Chương 102: Em nhất định sẽ thích tôi
103
Chương 103: Em ghen?
104
Chương 104: Xoa bóp
105
Chương 105: Anh ta đánh tôi
106
Chương 106: Em không tin tôi?
107
Chương 107: Em cảm thấy tôi sẽ để em đi?
108
Chương 108: Anh điên thật rồi
109
Chương 109: Tự mình hại mình
110
Chương 110: Cô ấy không muốn gặp tôi?
111
Chương 111: Thật xin lỗi... Cảm ơn!
112
Chương 112: Sao cậu lại tới đây?
113
Chương 113: Gặp bà dì lựu đạn
114
Chương 114: Cố Quyện Thư đánh cậu?
115
Chương 115: Tôi là bạn gái Kiều Tây?
116
Chương 116: Vẫn cảm thấy rất thích cô ấy
117
Chương 117: Thẳng thắn với nhau
118
Chương 118: Cho chúng ta một cơ hội
119
Chương 119: Thử
120
Chương 120: Mua sắm
121
Chương 121: Đừng nhúc nhích
122
Chương 122: Mua giường cho đàn ông
123
Chương 123: Em muốn đi xem mắt?
124
Chương 124: Kỹ thuật có thể đền bù
125
Chương 125: Kích cỡ dọa người
126
Chương 126: Con trai bà liệt dương
127
Chương 127: Phải bồi thường 20 vạn
128
Chương 128: Cố Quyện Thư, tránh ra!
129
Chương 129: Điều tra nội gián
130
Chương 130: Tôi đang đợi em 2
131
Chương 131: Cảm giác không bắt được em
132
Chương 132: Em muốn kết hôn với anh?
133
Chương 133: Bạn trai bạn gái
134
Chương 134: Duyên phận chết tiệt
135
Chương 135: Chịu trách nhiệm
136
Chương 136: Tại sao em khóc?
137
Chương 137: Ăn tiệc với lão phu nhân
138
Chương 138: Cách xa lão phu nhân một chút
139
Chương 139: Tôi đánh cô dâu
140
Chương 140: Không ầm ĩ nữa
141
Chương 141: Bị chụp lén
142
Chương 142: Muốn ngủ với em
143
Chương 143: Ha Tra Nữ!
144
Chương 144: Đăng Ảnh
145
Chương 145: Anh Nghi Ngờ Em 1
146
Chương 146: Em Sẽ Bị Trời Phạt Không
147
Chương 147: Bị Lừa Đến Công Ty
148
Chương 148: Cùng Nhau Làm Việc
149
Chương 149: Cô Là
150
Chương 150: Xin Hãy Tha Cho Anh Ấy
151
Chương 151: Tìm Cao Nhân
152
Chương 152: Chạm Mặt
153
Chương 153: Bát Tự Không Hợp
154
Chương 154: Cô Là Thứ Gì
155
Chương 155: Mượn Xác Hoàn Hồn
156
Chương 156: Muốn Nhốt Em Bao Lâu
157
Chương 157: Em Là Quý Chu Chu
158
Chương 158: Trương Gia
159
Chương 159: Có Phải Anh Làm Em Lo Lắng
160
Chương 160: Tham Gia Tang Lễ
161
Chương 161: Cùng Nhau Xem Kịch
162
Chương 162: Sụp Bẫy
163
Chương 163: Cầu Hôn
164
Chương 164: Gặp Phụ Huynh
165
Chương 165: Anh Không Có Phá Sản
166
Chương 166: Cô Là
167
Chương 167: Anh Sẽ Không Tổn Thương Em
168
Chương 168: Chu Chu Là Em Sao
169
Chương 169: Coi Như Em Cầu Xin Anh
170
Chương 170: Em Không Phải Là Gì
171
Chương 171: Cô Chạy Mau Là Thẩm Dã
172
Chương 172: Đừng Lo Tôi Sẽ Quay Lại
173
Chương 173: Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Đi
174
Chương 174: Mình Muốn Quay Về
175
Chương 175: Ba Năm Nay Cô Đi Đâu
176
Chương 176: Sao Hôm Nay Cô Lại Trở Về
177
Chương 177: Anh Thật Sự Nhìn Thấy Cô Ấy
178
Chương 178: Còn Đi Không
179
Chương 179: Vậy em sẽ cùng anh già đi?
180
Chương 180: Về nhà với anh nhé
181
Chương 181: Anh không đi làm à?
182
Chương 182: Anh muốn đoạt lại Cố Thị
183
Chương 183: Vợ à, anh sai rồi!
184
Chương 184: Em đồng ý gả cho anh không?