Chương 151: Nụ hôn đó

Editor: Xám

Nhan Duật híp mắt, nghĩ thầm: Cứ hôn một cái.

Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng chạm lên môi nàng, cảm giác ấm áp mềm mại êm dịu giống như cánh hồ điệp run rẩy, nhẹ nhàng lướt qua đáy lòng hắn. Thế nhưng, cái đụng chạm khe khẽ không được xem là hôn này lại khiến trái tim hắn bắt đầu đập loạn mà không thể ngăn cản.

Hắn ngẩng đầu, từ từ nhắm mắt lại.

Hắn nhớ lại nụ hôn hắn hôn Bạch Tố Huyên ngày trước.

Lúc đó, nàng nói với hắn: "Nhan Ngọc Hoành, ta rất thông cảm với cảnh ngộ của ngài, nhưng điều đó không thể trở thành lý do để ngài phóng đãng. Ngài mới đến kinh thành mấy ngày, nhìn khắp cả Lệ Kinh, còn có gì mà ngài chưa từng chơi? Oanh oanh yến yến bên cạnh ngài đã thay đổi bao nhiêu người rồi? Ta không xen vào những việc này, nhưng ta không muốn trở thành một trong số bọn họ."

Hắn không hề nghe lời nàng nói, mà nhìn chằm chằm làn môi mềm mại như cánh hoa của nàng, ngửi mùi thơm thanh dịu thoang thoảng trên người nàng. Nàng thích vẽ tranh viết thơ, bao giờ trên người cũng mang theo hương thơm thoang thoảng của mùi hoa cỏ nhàn nhạt đan xen với mùi mực, hương thơm đó rất thanh rất nhạt, nhưng nhạt mà dài lâu.

Nàng đã nói mấy câu, nhìn thấy hắn không hề nghe, rất nhanh đã ngậm miệng, thản nhiên liếc hắn một cái, xoay người định đi.

Hắn tiến đến gần cực nhanh, duỗi tay kéo lấy eo nàng, cúi đầu hôn môi nàng. Nàng còn chưa nói xong, hắn đã hôn môi nàng.

Môi của nàng mềm mềm, êm êm, cảm giác tuyệt vời đó khiến đầu óc hắn choáng váng, hắn giống như đứa trẻ lần đầu tiên được ăn kẹo, kích động mà tim đập loạn. Hắn rất tự nhiên mà muốn đòi hỏi nhiều hơn, nhưng bởi vì hắn không có kinh nghiệm cũng không có kỹ xảo gì về phương diện này, mà đối phương lại không phối hợp chút nào cố gắng hết sức giãy giụa, cho nên nụ hôn giống như bọn cướp cưỡng đoạt của hắn rất nhanh đã cắn nát môi nàng.

Nhưng hắn không hề hay biết, mãi đến khi hắn nếm được vị máu tươi, trong lòng mới cả kinh đột ngột buông nàng ra. Sau đó hắn đã nhìn thấy làn môi sưng đỏ của nàng và màu máu kinh người trên môi nàng.

Hắn đau lòng chán nản tột cùng, vội vàng lấy khăn gấm trên người ra, thình lình nàng vung tay cho hắn một cái tát. Hắn không muốn tránh, cái tát đó rất chân thực, có thể thấy nàng đang rất phẫn nộ, lanh lảnh mà vang dội, thậm chí tát cho môi hắn tràn tia máu.

Hắn nhìn thấy trong mắt nàng ẩn chứa ánh lệ, cúi đầu, dùng khăn che miệng, bước nhanh rời đi.

Mặc dù bị nàng cho một cái tát, nhưng hắn lại cười.

Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn lúng túng của một Bạch Tố Huyên vẫn luôn đoan trang bình tĩnh.

Hắn cứ suy nghĩ, chẳng phải điều này đã chứng tỏ, thật ra trong lòng nàng cũng có hắn.

Tay Nhan Duật từ từ nắm lại, hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập.

Mấy năm nay, mỗi lần nhớ tới nàng, hắn sẽ nghĩ đến dáng vẻ xinh đẹp của nàng, nghĩ đến dáng người thướt tha, nụ cười tươi sáng, ánh mắt xinh đẹp như nước, giọng nói trầm bổng tao nhã của nàng.

Nhớ tới lần gặp gỡ đầu tiên của bọn họ, nhớ tới tiếng đàn của nàng, nhớ tới tranh vẽ của nàng, nhớ tới tất cả mọi thứ của nàng.

Tất cả mọi thứ, đều là ngọt ngào của hắn quyến luyến của hắn, nhưng cũng là đau đớn hắn vĩnh viễn không thể dứt bỏ.

Có lẽ là tận sâu trong lòng không muốn chấp nhận sự thật ấy, cho nên mỗi lần hắn nhớ đến nàng, đều là dáng vẻ xinh đẹp của nàng. Thế nhưng vào mỗi một đêm khuya không ngủ, hắn đều sẽ nhớ đến hình dáng lần cuối cùng nhìn thấy nàng.

Hắn giẫm xuống cảnh tượng đổ nát sau trận lửa lớn đi đến trước người nàng, hắn nhìn thấy nàng đã phủ vải trắng, hắn vén lên bằng ngón tay run rẩy, hồng nhan thướt tha đã sớm hóa thành một khúc xương tàn cháy đen.

Ba năm rồi, hắn vĩnh viễn có thể nhớ được buổi sáng hôm đó một cách rõ ràng, ánh bình minh nơi chân trời, giống như lửa cháy tràn ra từ địa ngục, thiêu đỏ bầu trời. Lại giống như một vết thương thối rữa, đang từ từ chảy ra máu tươi đỏ thẫm, nhuộm đỏ mắt hắn, nhuộm đỏ cả thế gian.

Hắn từng trải qua vô số lần sinh tử, đã từng chịu đả kích trí mạng, vốn dĩ cho rằng sẽ không còn bất kỳ điều gì gây trở ngại mà hắn không vượt qua được, nhưng khi nhìn thấy nàng hóa thành một khúc xương cháy, hắn không có tiền đồ mà ngất đi.

"Tố Tố..." Hắn đau đớn nhả ra hai chữ này, trong vành mắt dần dần dâng lên một lớp sương mù.

Hắn cúi đầu nhìn Tần Cửu, nàng ngủ rất bình yên, dường như hoàn toàn không nằm mơ.

Hai người hoàn toàn khác nhau, cảm giác mang cho hắn lại giống nhau.

Hắn vươn ngón tay ra, vuốt lên khuôn mặt nàng, gò má khuôn cằm, cuối cùng lưu luyến ở nốt ruồi đỏ tươi bên khóe mắt Tần Cửu. Hắn hơi dùng sức, ma sát lên nốt ruồi đó, một lát sau, hắn giơ tay nhìn, phát hiện trên tay đã có thêm một lớp đỏ nhàn nhạt, mà nốt ruồi đỏ tươi trên mặt Tần Cửu, màu sắc đã trở nên cực nhạt.

Nhan Duật híp mắt nhìn chăm chú vào nốt ruồi rất rõ ràng chỉ là một vết sẹo kia.

Ngón tay hắn lại lưu luyến trên vết sẹo nho nhỏ trên da thịt trơn nhẵn mà non mềm, hắn sờ ra được, vết sẹo đó không giống như là đâm bị thương.

Hắn hơi dùng sức, ôm người trong lòng càng chặt hơn, giống như người chết đuối ôm lấy cây gỗ khô cuối cùng.

8888888888

Trăng lưỡi liềm xuyên qua mây, dòng sáng bạc chiếu xuống, trời đất đều lạnh.

Lúc nửa đêm, trong tòa nhà lớn ở phía đông thành, đột nhiên có tiếng đàn nghẹn ngào vang lên. Vừa ca vừa khóc, nức nở nghẹn ngào, điểm xuyết vào đêm khuya đằng đẵng.

Căn phòng ở tầng hai Thanh Dạ uyển bố trí tỉ mỉ tao nhã, giường gỗ đàn hương khảm ngà voi, màn trướng bằng giao sa, rèm châu vang nhẹ, nơi gần cửa sổ đặt song song hai chiếc bàn gỗ đàn hương, phía trên một chiếc đặt một cây cổ cầm, trên chiếc bàn còn lại, đặt đầy phẩm màu và giấy Tuyên dùng để vẽ tranh, ở sát tường, đặt một tủ quần áo.

Nhan Túc đang ngồi chơi cổ cầm trước bàn gỗ.

Ngọc Băng tay bê chén trà, đang đứng hầu ở bên cạnh.

Khúc nhạc Nhan Túc đàn Ngọc Băng đã từng nghe qua, tên của khúc nhạc này là《 Ngọc Lâu Xuân 》, do Bạch Tố Huyên phổ. Nàng thường nghe vương gia đàn, đã quen thuộc với làn điệu từ lâu. Nhưng đêm nay khúc nhạc do Nhan Túc đàn, âm điệu lại khác với bình thường rất nhiều, không giống với khúc đàn du dương ngày trước, giống như đau đớn và bi thương sâu đậm đều tụ vào trong khúc nhạc, lộ ra thê lương nồng đậm như sương đêm, hơn nữa, lan tỏa theo tiếng đàn, sự uyển chuyển triền miên trong khúc nhạc ban đầu cũng biến thành bi thương cực độ, dùng âm điệu không thành lời để diễn tấu hết đau thương.

Tay bưng chén trà của Ngọc Băng trở nên hơi run rẩy, nàng biết tính tình vương gia điềm tĩnh, mặc dù lúc nào cũng mượn gảy đàn thư giãn tinh thần, nhưng với tu vi của vương gia, nếu như tâm trạng đau buồn đến tột cùng hỗn loạn đến tột cùng, tuyệt đối sẽ không để lộ nửa phần trong tiếng đàn.

Nhưng tối nay ——

Vừa rồi, sau khi hoa quỳnh Nhan Thụy đưa đến được chuyển vào trong phòng Tô Vãn Hương, một lát sau, có hai cây hoa quỳnh đã đua nở. Vương gia cùng Tô Vãn Hương thưởng thức hoa quỳnh một lát, lại cùng nàng dùng hai bát cháo loãng, sau khi Tô Vãn Hương nghỉ ngơi, vương gia bèn sai người đánh xe đến đây.

Ngôi nhà này là vương gia sai Nhan Thụy mua với giá cao vào hai năm trước, bình thường chỉ để một bà lão ở đây trông cửa quét dọn, thỉnh thoảng sẽ sai nàng mua một ít quần áo đệm chăn đưa đến đây. Ngôi nhà này là ngôi nhà bí mật của vương gia, nàng biết là vương gia mua cho ai, thế nhưng, nàng không hiểu, vì sao vương gia không đưa Tô Vãn Hương đến.

Ngọc Băng nơm nớp lo sợ nhìn Nhan Túc gảy đàn, nàng sớm đã cảm thấy không bình thường, nhưng lại không dám cắt ngang hắn. Khúc nhạc này, nàng không đếm được vương gia đã đàn bao nhiêu lần rồi, nhìn dáng vẻ này của vương gia, là định gảy đàn cả một đêm.

Nhan Túc lúc này, mặc dù bản thân đang gảy đàn, nhưng hắn lại không nghe thấy được tiếng đàn của mình, bởi vì trong lòng hắn, đang có một nữ tử cũng đang tấu khúc nhạc ấy.

Đó là Bạch Tố Huyên.

Tiếng đàn của nàng du dương tao nhã, không hề giả bộ hay ra vẻ thanh cao khác người, mà là tương tư triền miên chân chính, lặng lẽ khác biệt giống như mẫu đơn nở dưới ánh trăng, nhưng lại không giảm mất phong thái cao ngạo, cực kỳ chấn động tâm hồn người.

Hắn nhắm mắt, mỗi một mẩu chuyện có liên quan đến nàng hiện lên sôi nổi trước mắt hắn, đan xen thành một mảng hỗn loạn mà mơ hồ.

Hắn nhỡ rõ mỗi một câu nàng từng nói với hắn, thậm chí nhớ rõ từng ánh mắt của nàng. Mấy năm nay, hắn vẫn luôn có thể nhìn thấy tất cả những gì có liên quan đến nàng ở trên người Tô Vãn Hương, thế nhưng đêm nay, đóa hoa quỳnh nở rộ của từng cái cây kia, giống như hai lưỡi dao sắc, đã khoét đi mong chờ mấy năm nay của hắn.

Ba năm trước, khi hắn chạy tới Bạch phủ, khuê phòng của nàng đã cháy thành biển lửa. Hắn bất chấp lửa cháy cứu nàng ra khỏi bên tron, lúc ấy, da thịt lộ ra bên ngoài của nàng đều đã cháy đến mức nổi lên bọt lửa, cả khuôn mặt còn thảm thương không nỡ nhìn hơn. Hắn ôm nàng ra ngoài, tìm một thi thể giả cháy sém đặt ở đó, sai người đưa nàng ra ngoài.

Hắn biết, vụ án Bạch gia phạm phải rất khó lật lại, vì bảo vệ nàng, hắn sợ có người tiết lộ tin tức, cho nên, bình thường vẫn lên triều tra án như thường lệ, cũng làm ra dáng vẻ đau khổ muốn chết. Nhưng trong bí mật, hắn vẫn luôn phái người âm thầm điều trị cho nàng. Hắn đã dùng thời gian gần ba tháng, cuối cùng hắn đã chữa khỏi cho nàng, nhưng dung mạo của nàng đã bị hủy từ lâu, ngự y bất đắc dĩ tạo lại dung nhan cho nàng. Nàng sau khi chữa khỏi, dung nhan thay đổi, chỉ là trong mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười, vẫn có thể mơ hồ thấy được bóng dáng trước đây của nàng.

Sau khi tỉnh lại, bởi vì đã chịu kích thích cực độ, nàng đã quên mất mọi chuyện, thậm chí quên mất bản thân nàng là ai. Khoảng thời gian ban đầu, nàng lại cực kỳ sợ lửa, liên tục điều dưỡng gần một năm, nàng mới khôi phục như ban đầu. Chỉ là, vẫn không nhớ được chuyện quá khứ.

Con gái thứ ba Tô Vãn Hương của Tô Thanh vừa vặn qua đời vì bệnh, hắn bèn để nàng thay con gái thứ ba của Tô Thanh quay về Lệ Kinh. Hắn nghĩ, đến Lệ Kinh quen thuộc, có lẽ nàng sẽ nhớ lại quá khứ.

Nàng không hề nhớ lại quá khứ, hắn nhìn nàng giống như đang nhìn một Tố Tố không có linh hồn, một thế thân của Tố Tố.

Mà đêm nay, hắn lại biết, nàng ta thật sự chỉ là thế thân.

Một khi nàng tiếp xúc với hoa quỳnh, một lát sau trên người sẽ nổi nốt đỏ. Thế nhưng, Tô Vãn Hương không có.

Nàng ta không phải là nàng!

Bi thương và tuyệt vọng giống như răng nhọn, cắn gặm đáy lòng hắn, khiến trái tim vốn đã trống rỗng càng trở nên thê lương.

Tiếng đàn như nước, nghẹn ngào khó nén, lúc này, trái tim hắn cũng giống như tiếng đàn và bóng đêm, rơi vào trong bóng tối và bi thương.

Đêm lạnh này, không có nàng, lạnh lẽo như vậy đằng đẵng như thế.

Trái tim này, không có nàng, thê lương, vỡ nát như thế.

Từ cửa sổ dần hiện ra nắng sớm nhợt nhạt, một đêm đã qua.

Ngón tay hắn vừa dùng lực, từng chiếc dây đàn cực dẻo kia đã căng đứt. Trong tiếng vang quái dị do tiếng đàn đột nhiên dừng lại, dây đứt bắn đi, cứa bị thương cả mười đầu ngón tay hắn. Giọt máu đỏ thẫm chảy trên mặt ván gỗ ngô đồng, giống như từng giọt nước mắt đỏ tươi.

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2: Đoạt đèn
3 Chương 3: Bản sắc yêu nữ
4 Chương 4: Cởi y phục của hắn
5 Chương 5
6 Chương 6: Diêm Vương
7 Chương 7: Lại cởi y phục
8 Chương 8: Biển cạn đá mòn, gắn bó kề cận bên nhau
9 Chương 9: Không chỗ trốn tránh
10 Chương 10: Tỷ thí
11 Chương 11: Ngươi là ai?
12 Chương 12: Chuẩn bị cho ta bốn nam nhân
13 Chương 13: Nô tài đã không còn từ lâu rồi
14 Chương 14: Bạch Tố Huyên đã chết
15 Chương 15: Bị ép nhìn xuân cung sống
16 Chương 16: Mắt ta mù
17 Chương 17: Xuất thủy phù dung
18 Chương 18: Diễm phúc không mỏng
19 Chương 19: Đình thẩm
20 Chương 20: Thật muốn đâm mù mắt hắn
21 Chương 21: Tứ đại mỹ nhân của thúc
22 Chương 22: Nắm đấm của Cửu gia
23 Chương 23: Ngươi còn có trinh tiết sao
24 Chương 24: Giết gà dọa khỉ
25 Chương 25: Lăng Ba Đạp Bộ
26 Chương 26: Noãn quyên (Lụa tơ ấm áp)
27 Chương 27: Ma chú nhỏ máu
28 Chương 28: Rất đủ vị?
29 Chương 29: Vung tiền như rác
30 Chương 30: Ghét bỏ
31 Chương 31: Lễ Cầu Tuyết
32 Chương 32: Trừng phạt đúng tội
33 Chương 33: Ống tay áo phần phật
34 Chương 34: Trong mắt đều là y phục hoa Thược Dược
35 Chương 35: Tô Vãn Hương
36 Chương 36: Cả đài toàn là hương Mẫu Đơn
37 Chương 37: Người thuần khiết lương thiện
38 Chương 38: Có người không được như ý
39 Chương 39: Buông tay
40 Chương 40: Thương dân
41 Chương 41: Hoan lạc
42 Chương 42: Tiêu Nhạc Bạch
43 Chương 43: Chỉ như lần đầu gặp gỡ
44 Chương 44: Cuộc gặp gỡ trí mạng
45 Chương 45: Hàn mai tịch mịch nở về phía tuyết
46 Chương 46: Sợ lạnh
47 Chương 47: Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện
48 Chương 48: Mãn lâu hồng tụ chiêu
49 Chương 49: Hoa đán tuyệt sắc
50 Chương 50: Vô liêm sỉ đến cực điểm
51 Chương 51: Đánh cược
52 Chương 52: Xù lông
53 Chương 53: Dám chơi dám chịu
54 Chương 54: Yêu nghiệt ra ngoài lúc tắm
55 Chương 55: Pha trà lập thệ
56 Chương 56: Một hòn đá hạ ba con chim
57 Chương 57: Quỳnh Lâm yến
58 Chương 58: Ngọc đẹp sa xuống bùn
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62: Bản sắc Diêm Vương
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67: Áp đảo
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79: Uyên ương kề cổ
80 Chương 80: Một con chim cưỡi một con mèo
81 Chương 81: Hổ Trảo
82 Chương 82: Thân thiết
83 Chương 83: Dịu dàng
84 Chương 84: Quyến rũ thất thúc
85 Chương 85: Cười nhạo
86 Chương 86: Ngài không mệt sao
87 Chương 87: Đừng sợ
88 Chương 88: Tính kế
89 Chương 89: Lại lợi dụng bản vương?
90 Chương 90: Câu hồn
91 Chương 91: Bao che
92 Chương 92: Trong sạch
93 Chương 93: Khó dò
94 Chương 94: Hùng hổ dọa người
95 Chương 95: Mặc nàng sắp xếp
96 Chương 96: Ta cho ngươi dựa vào
97 Chương 97: Phải thương yêu lẫn nhau
98 Chương 98: Ôm ấp yêu thương
99 Chương 99: Hôn môi
100 Chương 100: Vĩnh viễn sẽ không trở thành tình nhân
101 Chương 101: Tình địch tranh giành
102 Chương 102: Mị lực quá lớn
103 Chương 103: Hôn hay không hôn
104 Chương 104: Niềm vui ban đầu
105 Chương 105: Thần tiên tỷ tỷ
106 Chương 106: Tức phụ nhi (Cô vợ trẻ)
107 Chương 107: Không có gì không thể thay thế
108 Chương 108: Kẻ thù không đội trời chung
109 Chương 109: Xin túi hương
110 Chương 110: Hôn lễ đệ nhất thiên hạ
111 Chương 111: Ban hôn
112 Chương 112: Ngọc Hoành, xin nhờ
113 Chương 113: Phượng Minh
114 Chương 114: Liên tục nhìn thấy một người già
115 Chương 115: Ngươi xem bản vương là bao cát sao
116 Chương 116: Thiết kế cạm bẫy
117 Chương 117: Vương quan thất châu
118 Chương 118: Đình biện
119 Chương 119: Ngươi có cất giữ chân dung của bản vương không
120 Chương 120: Lột sạch ăn ngay
121 Chương 121: Liên Ngọc Nhân
122 Chương 122: Ở lại cùng nhau nghỉ ngơi
123 Chương 123: Hắn thích nàng, nàng thích hắn?
124 Chương 124: Chuyện năm đó
125 Chương 125: Ngươi vô lễ với ta rồi sao
126 Chương 126: Tỷ thí
127 Chương 127: Liều mạng
128 Chương 128: Xin lỗi, đã làm bẩn y phục của ngài rồi
129 Chương 129: Lần đầu gặp gỡ (Cửu và thúc)
130 Chương 130: Đánh đàn
131 Chương 131: Gặp lại ở ôn tuyền là một cơn tai họa
132 Chương 132: Yêu quý sinh mệnh, rời xa yêu nghiệt
133 Chương 133: Ta am hiểu tìm mỹ nhân
134 Chương 134: Xuất giá
135 Chương 135: Lễ này không thể cử hành
136 Chương 136
137 Chương 137: Người mô phỏng nét chữ
138 Chương 138: Ăn ý
139 Chương 139: Khiêu khích
140 Chương 140: Có phải nàng đã… gì đó không
141 Chương 141: Tô Thanh sụp đổ
142 Chương 142: Kinh hãi đau đớn
143 Chương 143: Ta là Bạch Tú Cẩm
144 Chương 144: Nhìn ngươi một chút
145 Chương 145: Bạch Tố Huyên
146 Chương 146: Nghi ngờ
147 Chương 147: Yêu Tần Cửu
148 Chương 148: Khi thất thúc yêu 1
149 Chương 149: Khi thất thúc yêu 2
150 Chương 150: Khi thất thúc yêu 3
151 Chương 151: Nụ hôn đó
152 Chương 152: Trộm hương bị bắt
153 Chương 153: Ăn miếng trả miếng
154 Chương 154
155 Chương 155: Bàn tay trắng nõn nhỏ máu 1
156 Chương 156: Bàn tay trắng nõn nhỏ máu 2
157 Chương 157: Tình nhân đến rồi
158 Chương 158: Ôm ấp
159 Chương 159: Suy nghĩ
160 Chương 160: Người chính là nàng
161 Chương 161: Trăng tròn màu máu 1
162 Chương 162: Trăng tròn màu máu 2
163 Chương 163: Trăng tròn màu máu 3: Thật quyến rũ
164 Chương 164: Trăng tròn màu máu 4
165 Chương 165: Tay ngươi rất đẹp
166 Chương 166: Thất thúc lập công
167 Chương 167: Mị âm nhập cốt
168 Chương 168: Đấu cầm
169 Chương 169: Một mình ta có thể tương đương với mười đồng nam tử
170 Chương 170: Mộng xuân không vết tích
171 Chương 171: Thống lĩnh Tố Y cục
172 Chương 172: Bản vương chính là bị ép buộc
173 Chương 173: Lời hứa của nàng
174 Chương 174: Tố Tố
175 Chương 175: Nàng còn sống, thật tốt
176 Chương 176: Nhận ra nhau
177 Chương 177: Hoàng thái đệ
178 Chương 178: Ngoài nàng ra, không ai xứng đáng
179 Chương 179: Trái tim vỡ thành ngàn vạn mảnh, vẫn là của nàng
180 Chương 180: Thịnh yến trọng lễ
181 Chương 181: Máu lạnh vô tình
182 Chương 182: Lại thấy hỏa hoạn
183 Chương 183: Lại thấy vết bỏng
184 Chương 184: Bị vu hãm
185 Chương 185: Chủ nhân cũ của Hoàng Mao
186 Chương 186: Bởi vì nàng không khóc
187 Chương 187: Người phóng hỏa
188 Chương 188: Bắt kẻ gian
189 Chương 189: Thất thúc tra án
190 Chương 190: Giống như lời tâm tình
191 Chương 191: Kể chuyện xưa cho ngươi nhé
192 Chương 192: Đó là cuộc sống cẩm tú của ta
193 Chương 193: Túc Tố gặp mặt
194 Chương 194: Mẫu tử bi ai nhất
195 Chương 195: Sẽ không tha cho ngươi
196 Chương 196: Có thể trả ta vòng ngọc không
197 Chương 197: Không còn gì để nói
198 Chương 198: Tần Cửu nhất định phải yêu người khác
199 Chương 199: Lấy thân mạo hiểm
200 Chương 200: Quan Thư môn chủ
201 Chương 201: Tiêu Nhạc Bạch
202 Chương 202: Mê hoặc
203 Chương 203: Hỉ cục
204 Chương 204: Kết cục (thượng)
205 Chương 205: Đến đón nữ nhân của ta
206 Chương 206: Trận quyết chiến cuối cùng
207 Chương 207: Ngoại truyện 1: Gió đông nắng chiều (một)
208 Chương 208: Ngoại truyện 2: Gió đông nắng chiều (hai)
209 Chương 209: Ngoại truyện 3: Yểu điệu quân tử, thục nữ hảo cầu
Chapter

Updated 209 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2: Đoạt đèn
3
Chương 3: Bản sắc yêu nữ
4
Chương 4: Cởi y phục của hắn
5
Chương 5
6
Chương 6: Diêm Vương
7
Chương 7: Lại cởi y phục
8
Chương 8: Biển cạn đá mòn, gắn bó kề cận bên nhau
9
Chương 9: Không chỗ trốn tránh
10
Chương 10: Tỷ thí
11
Chương 11: Ngươi là ai?
12
Chương 12: Chuẩn bị cho ta bốn nam nhân
13
Chương 13: Nô tài đã không còn từ lâu rồi
14
Chương 14: Bạch Tố Huyên đã chết
15
Chương 15: Bị ép nhìn xuân cung sống
16
Chương 16: Mắt ta mù
17
Chương 17: Xuất thủy phù dung
18
Chương 18: Diễm phúc không mỏng
19
Chương 19: Đình thẩm
20
Chương 20: Thật muốn đâm mù mắt hắn
21
Chương 21: Tứ đại mỹ nhân của thúc
22
Chương 22: Nắm đấm của Cửu gia
23
Chương 23: Ngươi còn có trinh tiết sao
24
Chương 24: Giết gà dọa khỉ
25
Chương 25: Lăng Ba Đạp Bộ
26
Chương 26: Noãn quyên (Lụa tơ ấm áp)
27
Chương 27: Ma chú nhỏ máu
28
Chương 28: Rất đủ vị?
29
Chương 29: Vung tiền như rác
30
Chương 30: Ghét bỏ
31
Chương 31: Lễ Cầu Tuyết
32
Chương 32: Trừng phạt đúng tội
33
Chương 33: Ống tay áo phần phật
34
Chương 34: Trong mắt đều là y phục hoa Thược Dược
35
Chương 35: Tô Vãn Hương
36
Chương 36: Cả đài toàn là hương Mẫu Đơn
37
Chương 37: Người thuần khiết lương thiện
38
Chương 38: Có người không được như ý
39
Chương 39: Buông tay
40
Chương 40: Thương dân
41
Chương 41: Hoan lạc
42
Chương 42: Tiêu Nhạc Bạch
43
Chương 43: Chỉ như lần đầu gặp gỡ
44
Chương 44: Cuộc gặp gỡ trí mạng
45
Chương 45: Hàn mai tịch mịch nở về phía tuyết
46
Chương 46: Sợ lạnh
47
Chương 47: Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện
48
Chương 48: Mãn lâu hồng tụ chiêu
49
Chương 49: Hoa đán tuyệt sắc
50
Chương 50: Vô liêm sỉ đến cực điểm
51
Chương 51: Đánh cược
52
Chương 52: Xù lông
53
Chương 53: Dám chơi dám chịu
54
Chương 54: Yêu nghiệt ra ngoài lúc tắm
55
Chương 55: Pha trà lập thệ
56
Chương 56: Một hòn đá hạ ba con chim
57
Chương 57: Quỳnh Lâm yến
58
Chương 58: Ngọc đẹp sa xuống bùn
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62: Bản sắc Diêm Vương
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67: Áp đảo
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79: Uyên ương kề cổ
80
Chương 80: Một con chim cưỡi một con mèo
81
Chương 81: Hổ Trảo
82
Chương 82: Thân thiết
83
Chương 83: Dịu dàng
84
Chương 84: Quyến rũ thất thúc
85
Chương 85: Cười nhạo
86
Chương 86: Ngài không mệt sao
87
Chương 87: Đừng sợ
88
Chương 88: Tính kế
89
Chương 89: Lại lợi dụng bản vương?
90
Chương 90: Câu hồn
91
Chương 91: Bao che
92
Chương 92: Trong sạch
93
Chương 93: Khó dò
94
Chương 94: Hùng hổ dọa người
95
Chương 95: Mặc nàng sắp xếp
96
Chương 96: Ta cho ngươi dựa vào
97
Chương 97: Phải thương yêu lẫn nhau
98
Chương 98: Ôm ấp yêu thương
99
Chương 99: Hôn môi
100
Chương 100: Vĩnh viễn sẽ không trở thành tình nhân
101
Chương 101: Tình địch tranh giành
102
Chương 102: Mị lực quá lớn
103
Chương 103: Hôn hay không hôn
104
Chương 104: Niềm vui ban đầu
105
Chương 105: Thần tiên tỷ tỷ
106
Chương 106: Tức phụ nhi (Cô vợ trẻ)
107
Chương 107: Không có gì không thể thay thế
108
Chương 108: Kẻ thù không đội trời chung
109
Chương 109: Xin túi hương
110
Chương 110: Hôn lễ đệ nhất thiên hạ
111
Chương 111: Ban hôn
112
Chương 112: Ngọc Hoành, xin nhờ
113
Chương 113: Phượng Minh
114
Chương 114: Liên tục nhìn thấy một người già
115
Chương 115: Ngươi xem bản vương là bao cát sao
116
Chương 116: Thiết kế cạm bẫy
117
Chương 117: Vương quan thất châu
118
Chương 118: Đình biện
119
Chương 119: Ngươi có cất giữ chân dung của bản vương không
120
Chương 120: Lột sạch ăn ngay
121
Chương 121: Liên Ngọc Nhân
122
Chương 122: Ở lại cùng nhau nghỉ ngơi
123
Chương 123: Hắn thích nàng, nàng thích hắn?
124
Chương 124: Chuyện năm đó
125
Chương 125: Ngươi vô lễ với ta rồi sao
126
Chương 126: Tỷ thí
127
Chương 127: Liều mạng
128
Chương 128: Xin lỗi, đã làm bẩn y phục của ngài rồi
129
Chương 129: Lần đầu gặp gỡ (Cửu và thúc)
130
Chương 130: Đánh đàn
131
Chương 131: Gặp lại ở ôn tuyền là một cơn tai họa
132
Chương 132: Yêu quý sinh mệnh, rời xa yêu nghiệt
133
Chương 133: Ta am hiểu tìm mỹ nhân
134
Chương 134: Xuất giá
135
Chương 135: Lễ này không thể cử hành
136
Chương 136
137
Chương 137: Người mô phỏng nét chữ
138
Chương 138: Ăn ý
139
Chương 139: Khiêu khích
140
Chương 140: Có phải nàng đã… gì đó không
141
Chương 141: Tô Thanh sụp đổ
142
Chương 142: Kinh hãi đau đớn
143
Chương 143: Ta là Bạch Tú Cẩm
144
Chương 144: Nhìn ngươi một chút
145
Chương 145: Bạch Tố Huyên
146
Chương 146: Nghi ngờ
147
Chương 147: Yêu Tần Cửu
148
Chương 148: Khi thất thúc yêu 1
149
Chương 149: Khi thất thúc yêu 2
150
Chương 150: Khi thất thúc yêu 3
151
Chương 151: Nụ hôn đó
152
Chương 152: Trộm hương bị bắt
153
Chương 153: Ăn miếng trả miếng
154
Chương 154
155
Chương 155: Bàn tay trắng nõn nhỏ máu 1
156
Chương 156: Bàn tay trắng nõn nhỏ máu 2
157
Chương 157: Tình nhân đến rồi
158
Chương 158: Ôm ấp
159
Chương 159: Suy nghĩ
160
Chương 160: Người chính là nàng
161
Chương 161: Trăng tròn màu máu 1
162
Chương 162: Trăng tròn màu máu 2
163
Chương 163: Trăng tròn màu máu 3: Thật quyến rũ
164
Chương 164: Trăng tròn màu máu 4
165
Chương 165: Tay ngươi rất đẹp
166
Chương 166: Thất thúc lập công
167
Chương 167: Mị âm nhập cốt
168
Chương 168: Đấu cầm
169
Chương 169: Một mình ta có thể tương đương với mười đồng nam tử
170
Chương 170: Mộng xuân không vết tích
171
Chương 171: Thống lĩnh Tố Y cục
172
Chương 172: Bản vương chính là bị ép buộc
173
Chương 173: Lời hứa của nàng
174
Chương 174: Tố Tố
175
Chương 175: Nàng còn sống, thật tốt
176
Chương 176: Nhận ra nhau
177
Chương 177: Hoàng thái đệ
178
Chương 178: Ngoài nàng ra, không ai xứng đáng
179
Chương 179: Trái tim vỡ thành ngàn vạn mảnh, vẫn là của nàng
180
Chương 180: Thịnh yến trọng lễ
181
Chương 181: Máu lạnh vô tình
182
Chương 182: Lại thấy hỏa hoạn
183
Chương 183: Lại thấy vết bỏng
184
Chương 184: Bị vu hãm
185
Chương 185: Chủ nhân cũ của Hoàng Mao
186
Chương 186: Bởi vì nàng không khóc
187
Chương 187: Người phóng hỏa
188
Chương 188: Bắt kẻ gian
189
Chương 189: Thất thúc tra án
190
Chương 190: Giống như lời tâm tình
191
Chương 191: Kể chuyện xưa cho ngươi nhé
192
Chương 192: Đó là cuộc sống cẩm tú của ta
193
Chương 193: Túc Tố gặp mặt
194
Chương 194: Mẫu tử bi ai nhất
195
Chương 195: Sẽ không tha cho ngươi
196
Chương 196: Có thể trả ta vòng ngọc không
197
Chương 197: Không còn gì để nói
198
Chương 198: Tần Cửu nhất định phải yêu người khác
199
Chương 199: Lấy thân mạo hiểm
200
Chương 200: Quan Thư môn chủ
201
Chương 201: Tiêu Nhạc Bạch
202
Chương 202: Mê hoặc
203
Chương 203: Hỉ cục
204
Chương 204: Kết cục (thượng)
205
Chương 205: Đến đón nữ nhân của ta
206
Chương 206: Trận quyết chiến cuối cùng
207
Chương 207: Ngoại truyện 1: Gió đông nắng chiều (một)
208
Chương 208: Ngoại truyện 2: Gió đông nắng chiều (hai)
209
Chương 209: Ngoại truyện 3: Yểu điệu quân tử, thục nữ hảo cầu