Chương 150: Ăn Cỏ

Cái trụ đá nối với lầu gác kia vốn rất to chắc, nhưng không biết ở dưới có cơ quan gì mà có thể kéo nó xuống, nó hạ xuống, trọng lượng chìm xuống, nước hồ dâng lên, Cố Duệ bị đám Dã Cẩu kia hành cho máu huyết đều trúng thi độc, chẳng biết rơi vào trong nước sẽ biến thành cái bộ dạng gì, nhìn hai người trước mắt biến mất không dấu tích, có thể biết ngay kết cục của họ chỉ có con đường chết.

Chạy mau! Đám người Cố Duệ muốn chạy theo cây cầu treo tiến vào trong địa động trước khi bị chìm xuống, Hàng Khí đã cầm được trong tay rồi, chủ mộ thất còn có bảo bối gì nữa bọn họ không dám nghĩ đến… Lăng mộ này quá tàn độc rồi!

Bốn người trước sau xông đến chỗ cầu treo, mới chạy được một phần ba, do một đầu trụ đá kết nối đã bắt đầu chìm xuống nên cây cầu treo cũng đung đưa hạ dần xuống, đám người Nhạc Nhu vẫn đứng vững, còn Cố Duệ thì bị dọa xanh mặt.

Bởi vì cô đang được cõng, khi Lý Đại Hùng bị rung lắc, cô xém tí nữa cắm đầu xuống đất, bên dưới chính là thi thủy đang ùng ục, xanh lè xanh lét.

Mẹ kiếp, hù chết chị đây rồi, Cố Duệ vội vàng nắm chặt bả vai Lý Đại Hùng, có thể là do đứng trước bước đường sinh tử, mà Lý Đại Hùng trước kia ở Khuê Sơn vốn thành tích học trúc bộ rất tệ hại, nay lại có thể thân nhẹ như yến, bước nhanh như bay.

Điều này đã nghiệm chứng được một chân lý của nhân loại… sợ chết mới thật sự là dũng sĩ.

Cây cầu treo chìm dần xuống, đám người Cố Duệ đã chạy được hai phần ba, trước mắt chính là phía đài nổi…

Ầm!

Cả cây cầu treo đột nhiên rơi xuống! Dây thừng phía sau đã bị đứt!

Lý Đại Hùng, Khổng Động Sinh, thậm chí cả Nhạc Nhu cũng đều bị rơi xuống. Bạch Ngọc Đường cũng nhảy xuống, nhưng người này thân pháp siêu tuyệt, gót chân điểm một cái, nắm lấy sợi dây thừng đứt đoạn, thuận theo độ cong nắm lấy Nhạc Nhu, hai người đu theo sợi dây thừng bay đến tường đá phía bên kia.

Lý Đại Hùng (giơ tay ra): Mẹ kếp, còn chúng tôi nữa!

Cố Duệ: Tôi đã nói là cái tên này mưu đồ bất chính mà!

Khổng Động Sinh: Đám người Hàng Sư, không phải tham tài thì cũng háo sắc, đều là quỷ cả!

Có điều dây thừng không chỉ có một sợi, Lý Đại Hùng và Khổng Động Sinh mỗi người nắm lấy hai đầu dây, theo hướng cầu treo nhảy xuống…

“Khỉ này, nắm chặt tôi!” Lý Đại Hùng đang hét lớn, đột nhiên cảm thấy trên lưng nhẹ tênh… cứ như không có người!

“Khỉ này!” Lý Đại Hùng quay đầu nhìn xuống, cứ tưởng Cố Duệ bị rơi mất rồi, do vậy mà tiếng kêu vô cùng bi thảm, giống hệt tiếng heo bị thọc huyết.

“Cô ấy ở bên đó!” Khi Nhạc Nhu vừa rớt xuống thì bị Bạch Ngọc Đường giữ chặt eo, cô có chút kinh ngạc và túng lúng, nhưng cô không có thời gian nghĩ quá nhiều, quay đầu liền nhìn thấy chỗ Cố Duệ đứng.

Bên nào? Lý Đại Hùng quay đầu nhìn… Cố Duệ thì ra đã nhảy đến chỗ sợi dây thừng sát vách, sát vách còn có một cây cầu treo!

Bọn họ giữ nó để làm gì?

Khi Lý Đại Hùng còn đang mơ hồ, thì nhìn thấy trên cây cầu treo sát vách có người… đương nhiên là đám người Trịnh Khải.

Cố Duệ đã qua đó, trực tiếp một cước đá vào một tên, ơ, trong tay tên đó còn đang cầm một cây chủy thủ, chính cây chủy thủ này vừa nãy đã cắt đứt sợi dây thừng cầu treo của bọn Cố Duệ.

Cố Duệ hiện tại rất yếu ớt, nhưng biểu hiện vô cùng tàn ác.

Chính vào ba giây trước, khi cô vừa mới khôi phục ám ảnh tâm lý bị rơi xuống, thì mẹ kiếp… lại bị rơi lần nữa!

Lần này đúng thật là bị rơi xuống, bả vai của Lý Đại Hùng còn chưa kịp nắm lấy. Khi bị rơi xuống, cô vội vàng quơ lấy sợi dây thừng, vừa khéo nhìn thấy đám người Trịnh Khải chạy trốn từ một đầu cầu treo khác…

Cố Duệ vốn cũng chẳng phải thể loại thích hùng hổ dọa người, cũng rất biết xem xét thời thế, nhưng hiện tại, cô thật sự điên lên rồi!

Thế là nhảy lên! Rồi thì nhảy qua! Rồi thì đạp lên không khí! Rồi thì đáp đất!

Rồi thì rút kiếm!

Cái tên bị đá bay vừa mới rớt xuống, trường kiếm trên hông của hắn bị rút ra, hắn vừa cảm nhận được người đó quay đầu lại thì cổ đã bị Cố Duệ chém một phát, máu tươi tung tóe!

Con người tàn độc này hoàn toàn không hề giống với con người trước đây Lý Đại Hùng từng nhìn thấy… Hắn biết Cố Duệ tuy nhìn lạnh lùng, nhưng vốn không bao giờ làm càn, cũng không bao giờ coi mạng người như cỏ rác, giết người, là một chuyện rất xa lạ với bọn họ.

Nhưng khi bị bức đến giới hạn, thì ra cô ấy cũng có thể tàn bạo như vậy?

Quá nhanh, quá nguy hiểm, giống như vừa nãy sợi dây thừng trên cầu treo của đám người Cố Duệ bị chém đứt không kịp đề phòng, quá trình báo thù của Cố Duệ cũng quá thần tốc, khiến hai tên Hàng Sư chưa kịp phản kháng thì đã toi mạng!

Nhạc Nhu cũng vô cùng kinh ngạc, Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày… Nữ nhân này luôn có những hành động ngoài dự đoán, không thể khinh thường.

Trước mặt chỉ còn lại ba người, cộng thêm hai người vừa rơi xuống, những người còn lại đều đã chết ở bên trong, trong ba người còn sống có Trịnh Khải và Triệu Long, sau cơn kinh ngạc bọn họ đều nảy sinh ý định giết chết Cố Duệ.

Triệu Long đặt mũi tên lên cung…

Cố Duệ cầm sợi dây thừng lắc một cái, cả cái cầu treo đều rung giật, mũi tên kia làm sao có thể nhắm trúng! Triệu Long sau khi giật mình liền ổn định thân thể, nhưng Cố Duệ đã bay tới…

Triệu Long còn chưa kịp lên mũi tên thứ hai, Trịnh Khải ở phía sau đã vung roi da ra! Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên là mặc dù cây cầu treo rung lắc dữ dội nhưng Cố Duệ vẫn có thể ổn định tránh né, chớp mắt đã xông đến trước mặt bọn họ, một chân quét đến hạ bộ của Triệu Long, quá độc ác! Trên cây cầu treo này làm sao có thể đỡ được chiêu thức nham hiểm đó, Triệu Long mặt mày biến sắc, lui về không được, nhảy lên chẳng may bị cây cầu đang đung đưa hất xuống thì sao!

Chú thuật! Mau niệm chú thuật! Trịnh Khải niệm chú thuật, lòng bàn tay phát ra ánh sáng nhạt của Hàng Lực, sợi roi da giống như rắn ngọ nguậy, đột nhiên quấn lấy bả vai Cố Duệ, tàn nhẫn hất cô ra khỏi cây cầu… Cố Duệ bị hất bay đi.

Lý Đại Hùng kinh hồn bạt vía, nhưng bản thân cũng… Ầm! Hắn đập vào tường đá, nhìn xuống dưới thi thủy cách hắn không quá ba mét, đột nhiên cả người đều thấy không ổn.

Leo! Mau leo đi! Nhưng căn bản không thể leo được!

Phía trên, Bạch Ngọc Đường đã buông Nhạc Nhu ra, hắn một câu cũng không nói, Nhạc Nhu nhìn hắn, cũng chẳng nói gì, hai người bọn họ đều cầm sợi dây thừng của cầu treo, tường đá bên dưới đài nổi này cũng có dán tấm gỗ, tấm gỗ nhẵn bóng, chỉ có thể nắm dây thừng bò lên.

Nhưng hiện tại Nhạc Nhu làm sao có thể bò lên, cô nhìn thấy Cố Duệ bị Trịnh Khải dùng dây da hất bay đi thì tái mặt.

“Cố cô nương!” Nhạc Nhu la lên, cô muốn qua cứu, nhưng lại thấy Cố Duệ… kéo ngược lại sợi dây da, Cố Duệ nặng lắm sao? Không nặng, chỉ là cũng không nhẹ, nhưng mà lại kéo được Trịnh Khải đến mép cầu… trọng lượng chênh lệch, cả cây cầu đều sắp lật.

Như vậy dẫn đến Triệu Long và Trịnh Khải cũng đều bị rơi xuống, được rồi, như vậy cũng giống nhau thôi! Cố Duệ đá một phát, chiếc giày liền bay trúng mặt Trịnh Khải! Sức lực không nhỏ, đá hắn bay sang phía Triệu Long, hai người xém chút nữa không nắm được sợi dây thừng…

Nữ nhân này quá độc ác, đã vậy rồi còn đá một cước!

“Ả họ Cố kia! Sắp rớt xuống rồi mà ngươi còn…”

Cố Duệ lại đá thêm vào bụng hắn một cước! Lão tử chính là đá ngươi đó!

Hai người Trịnh Khải đều oán hận, nhưng không dám làm gì.

Lúc này họ nhìn thấy Bạch Ngọc Đường bay vụt qua, đương nhiên, cũng có thể “Mặc kệ cô ta, chạy mau!” Trịnh Khải vẫn còn lý trí, cảm thấy trụ đá chìm xuống, sợi dây thừng của cầu treo cũng bắt đầu mềm đi, một hồi nữa sẽ không thể đi được!

Nhưng ngay lúc này… Phựt! Cây cầu treo của Cố Duệ gãy!

Cả ba người đều đâm sầm vào đài nổi! Ầm, cả người bị đập vào tấm gỗ, Cố Duệ choáng váng cả đầu óc, nhưng cô lập tức nhìn thấy thi thủy phía dưới cách bọn họ không quá một mét, bọt khí còn nổi lên ùng ục.

Mẹ kiếp, Cố Duệ giật bắn người, nắm sợi dây thừng bò lên trên, một đám người vội vàng bò lên, chẳng ai muốn chọc vào đối phương nữa.

Cố Duệ xử lý hai kẻ, đá được hai cước, tâm lý cũng đã thoải mái hơn, nhưng hiện tại đã dùng hết sức mạnh hấp thu từ mảnh ngọc, khí lực không còn đủ nữa, cũng may, hai người Trịnh Khải cũng đã hết hơi, không có gan tìm cô kiếm chuyện.

Khoảng cách một mét kéo dài thành bảy tám mét, cách đài nổi cũng còn một đoạn nữa, khi Cố Duệ chuẩn bị trèo lên, thì đột nhiên có gió lạnh… Cố Duệ nghiêng người, một mũi tên nhắm vào mặt cô bắn tới, cô tránh qua, đang muốn phản kích thì đột nhiên ngửi thấy mùi xác thối nồng đậm, mùi này đến từ bên dưới, là mùi từ những bong bóng khí vỡ ra trong không trung, cô nhất thời cảm thấy thi độc được áp chế trong người bộc phát, bàn tay tê nhức… Phựt! Cố Duệ buông dây thừng, rơi xuống…

Cảnh tượng này khiến đám người Nhạc Nhu sững sờ, còn đám người Trịnh Khải thì vui vẻ.

“Khỉ!!!” Tiếng la của Lý Đại Hùng thức tỉnh Cố Duệ, sau khi hồi thần, cô dùng kiếm đâm vào ván gỗ…

Soạt! Kiếm đâm vào ván gỗ, không đúng, sao lại mỏng như vậy! Kiếm cắt ván gỗ ra, Cố Duệ vẫn còn trượt xuống dưới… mãi đến khi một khối ván gỗ bị Cố Duệ cắt ra, mảnh vỡ rơi xuống, Cố Duệ mới xem như dừng lại được, nhưng khi cô ngước đầu nhìn lên thì đột nhiên mặt biến sắc.

Đám người Nhạc Nhu tự nhiên cũng nhìn theo xuống, tự nhiên cũng nhìn thấy bên trong ván gỗ lộ ra… thứ trắng trắng, xanh xanh, đen đen…

Trắng là xương cốt, đen là đầu tóc, xanh là cỏ mọc ra từ trong xương và tóc.

Bên trong một khối đá đại khái có ba bốn thi thể, xếp chồng lên nhau, khối đá bị nứt ra, thi dịch bên trong cũng chảy ra. Thanh kiếm của Cố Duệ cắm vào ngực của một thi thể, kẹt ở đó, Cố Duệ không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhìn thi dịch chảy ra, lan đến thanh kiếm...

Không! Cố Duệ không dám nhìn thẳng, nhưng nó vẫn men theo lưỡi kiếm, đến chuôi kiếm, sau đó đến tay cô… lạnh như băng, thi độc mãnh liệt xâm nhập vào!

Cố Duệ cảm thấy lần này thật sự chết chắc rồi! Chết ngắc không còn nghi ngờ gì nữa!

“Cố cô nương! Mau ăn cỏ!” Bên trên đột nhiên truyền đến tiếng la của Nhạc Nhu, Cố Duệ nội tâm tan vỡ, Nhạc mỹ nhân, tôi sắp chết bà nó rồi, cô còn bảo tôi ăn cỏ nữa!

“Đó là Doanh Tung Thảo! Áp chế thi độc!” Nhạc Nhu vội vàng giải thích, lúc nãy vừa nhìn thấy cô cũng giật mình, không phải bị chấn động chỉ bởi vì xương cốt trong ván gỗ, mà thứ khiến cô kinh hãi hơn chính là Doanh Tung Thảo trong mớ xương cốt đó!

Là thật hay giả vậy, tôi đọc sách ít, Nhạc mỹ nhân, cô đừng lừa tôi!

Cố Duệ bán tín bán nghi, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, thi độc trong người cô quá nhiều rồi, không phải là thứ mà sức mạnh từ mảnh ngọc đuôi cá có thể áp chế nữa rồi, cô chỉ có thể cắn răng kéo lấy nắm Doanh Tung Thảo.

Coi như ngựa chết chữa thành ngựa sống! Có điều, cái thứ đồ chơi này là mọc ra từ trong thi thể…

“Ha ha ha, Khỉ này, cô mau ăn đi, thứ này so với nấm hương trên mộ còn bổ hơn ấy!” Lý Đại Hùng tuy rằng rất lo lắng cho Cố Duệ, nhưng cũng đã quen thói châm chọc cô.

Được rồi, lần này quả nhiên là bị hắn châm chọc rồi, Cố Duệ cười lạnh: “Anh cẩn thận đừng để bị rơi xuống đây, nếu không sẽ phải ăn cỏ giống như tôi!”

Cố Duệ vừa nói vừa nhìn mớ Doanh Tung Thảo, ăn thứ này rồi, chắc cả tháng sau cô cũng sẽ nuốt không nổi cơm.

Chapter
1 Chương 1: Cố Gia Kỳ Nhân
2 Chương 2: Bà Mối
3 Chương 3: Chàng Trai
4 Chương 4: Giết! Tiêu Diệt?
5 Chương 5: Giằng Co
6 Chương 6: Vớt Xác
7 Chương 7: Rốt Cuộc Cô Là Ai?
8 Chương 8: Mò Vàng
9 Chương 9: Đại Nhân
10 Chương 10: Phạm Dương Lư Thị
11 Chương 11: Chim Cú Núi Và Thôn Tiểu Dương
12 Chương 12: Xuống Nước Và Canh Rong Biển
13 Chương 13: Thi Thể Dưới Đáy Nước
14 Chương 14: Ném Bao Nhiêu Tảng Đá?
15 Chương 15: Đọc Nhiều Sách
16 Chương 16: Cực Cô
17 Chương 17: Nhà Họ Xa
18 Chương 18: Cát Dạ Quang
19 Chương 19: Xung Hỉ
20 Chương 20: Tập Kích Ban Đêm
21 Chương 21: Có Lên Hay Không!
22 Chương 22: Nghi Ngờ
23 Chương 23: Ngôi Nhà Ma
24 Chương 24: Phương Pháp Phá Vỡ Huyễn Thuật
25 Chương 25: Xác Giấu Trong Tường Và Người Đó!
26 Chương 26: Mật Thất Trong Lầu Các
27 Chương 27: Xa Phu Nhân
28 Chương 28: Hy Sinh Vì Nước
29 Chương 29: Ám Sát
30 Chương 30: Nhà Lao
31 Chương 31: Lý Mãnh
32 Chương 32: Vẫn Ở Trên Đường...
33 Chương 33: Hoài Nghi
34 Chương 34: Vấn Đề
35 Chương 35: Tha Thứ
36 Chương 36: Lều Bán Trà
37 Chương 37: Ông Lão 18+
38 Chương 38: Treo Ngược, Ánh Trăng Đong Đầy Trời Đất
39 Chương 39: Hồ Thái Khuê
40 Chương 40: Đóng Cửa Lại Nhé?
41 Chương 41: Ko!
42 Chương 42: Tổ Sư Gia Mấy Người Cũng Làm Vậy Sao?
43 Chương 43: Ngủ Với Ai?
44 Chương 44: Ba Điểm Quan Trọng Của Hàng Đạo
45 Chương 45: Ba Ải, Mưa Đêm
46 Chương 46: Sơn Quỷ
47 Chương 47: Thi Thể Nam Dưới Mưa
48 Chương 48: Một Con Gà
49 Chương 49: Hàng Tự Và Trí Nhớ
50 Chương 50: Thời Gian Như Bóng Câu Qua Cửa Sổ
51 Chương 51: Qua Ải?
52 Chương 52: Khách Đến
53 Chương 53: Vụ Án Cây Lựu
54 Chương 54: Mạng Người Quan Trọng
55 Chương 55: Mất Tích
56 Chương 56: Đêm Tỏ Tình
57 Chương 57: Cuộc Sống Về Đêm Và Ngồi Xổm Trong Nhà Xác
58 Chương 58: Mùi Chua Và Mùi Hương
59 Chương 59: Cào Nát Mặt
60 Chương 60: Có! Không Có!
61 Chương 61: Dấu Vết
62 Chương 62: Cái Gì Cũng Có Thể Thử Khi Tuyệt Vọng
63 Chương 63: Sống?
64 Chương 64: Bọ Hung Máu
65 Chương 65: Cũng Không Phải Bị Mù!
66 Chương 66: Cậu Nhóc Cầm Ná
67 Chương 67: Thích À? Tôi Cũng Thế
68 Chương 68: Giếng? Phía Dưới Có Gì?
69 Chương 69: Độc
70 Chương 70: Cảm Kích
71 Chương 71: Túi Thơm
72 Chương 72: Phân Tích
73 Chương 73: Người Chết, Dụng Cụ Giả Thi Thể
74 Chương 74: Vụ Án Thứ Hai
75 Chương 75: Đi Câu Đêm
76 Chương 76: Người Giả?
77 Chương 77: Thiết Chùy! Chết Rồi?
78 Chương 78: Muốn Ngủ Cùng Chị?
79 Chương 79: Ruồi Nhặng
80 Chương 80: Chỉ Là Nữ Thôi Mà
81 Chương 81: Phu Canh Và Ăn Trộm
82 Chương 82: Nấu Canh
83 Chương 83: Khổng Động Sinh
84 Chương 84: Tơ Máu
85 Chương 85: Hai Người Chết, Hai Hung Thủ!
86 Chương 86: Anh Họ
87 Chương 87: Giải Rượu
88 Chương 88: Đợi Một Người
89 Chương 89: Không Cam Lòng
90 Chương 90: Nhị Phu Nhân
91 Chương 91: Chết Có Đôi
92 Chương 92: Triệu Tử Kỳ
93 Chương 93: Quan Với Quan
94 Chương 94: Hẻm Mộc Đồng
95 Chương 95: Thổ Ngập Đáp
96 Chương 96: Ngọc Đuôi Cá
97 Chương 97: Giấu Thi Thể?
98 Chương 98: Xương Thịt Heo Xào
99 Chương 99: Đường Nước Ngầm
100 Chương 100: Xảo Quyệt
101 Chương 101: Vô Sỉ?
102 Chương 102: Đùa Tôi À?
103 Chương 103: Một Cái Động
104 Chương 104: Tên Da Xanh
105 Chương 105: Dưới Nước!
106 Chương 106: Cuộn Tơ
107 Chương 107: Kiểu Này Thì Đánh Kiểu Gì!
108 Chương 108: Kẻ Ngu Xuẩn Thật Sự!
109 Chương 109: Tuyển Thủ Dụ Quái Số Một
110 Chương 110: Sẽ Chết
111 Chương 111: Rồng Trong Kính!
112 Chương 112: Con Đường Bí Mật Dưới Đất
113 Chương 113: Đời Có Khi Nào Không Biệt Li
114 Chương 114: Bảng Nhãn Nhà Họ Trần
115 Chương 115: Lại Là Vườn Trái Cây
116 Chương 116: Thôn Ẩn Nguyệt
117 Chương 117: Rình Trộm
118 Chương 118: Ăn Ngựa
119 Chương 119: Cự Xà
120 Chương 120: Nhân Vật Hung Ác
121 Chương 121: Dưới Lò
122 Chương 122: Khổng Nhị Thúc, Tam Quốc Mộ
123 Chương 123: Đào Tẩu Ban Đêm?
124 Chương 124: May Mắn
125 Chương 125: Cầm Thú!
126 Chương 126: Áo Choàng Lớn
127 Chương 127: Hắn Dẫn Tới
128 Chương 128: Một Kích Tất Trúng!
129 Chương 129: Đánh Chết, Bại Lộ, Chia Của?
130 Chương 130: Quan Hệ Nam Nữ Không Bình Thường?
131 Chương 131: Lộc Hợi, Quân Thục
132 Chương 132: Cây Mục
133 Chương 133: Xác Dưới Cây
134 Chương 134: Ngũ Hành Hữu Thủy
135 Chương 135: Vén Rèm
136 Chương 136: Xác Chết Vùng Dậy
137 Chương 137: Lôi Vũ
138 Chương 138: Lên Núi, Lên Núi
139 Chương 139: Hề Nang
140 Chương 140: Dã Cẩu
141 Chương 141: Vết Nứt
142 Chương 142: Hy Vọng
143 Chương 143: Mê Hoặc
144 Chương 144: Hố Lớn
145 Chương 145: Thông Đạo Lõm Vào
146 Chương 146: Có Sờ Không?
147 Chương 147: Lầu Bia Đá
148 Chương 148: Lầu Trúc Trong Núi
149 Chương 149: Thượng Thất Tinh
150 Chương 150: Ăn Cỏ
151 Chương 151: Sư Phụ Đến Rồi!
152 Chương 152: Hùng Hoàng
153 Chương 153: Cô Muốn Sao, Cho Cô Hết
154 Chương 154: Thất Tinh Thập Tam Quan
155 Chương 155: Mở Quan Tài, Nhấc Thi Thể
156 Chương 156: Lỗ Đại Sư
157 Chương 157: Thiên Tuyết Thiền, Lão Gừng Già Đầu Trọc
158 Chương 158: Cương Thi Sống Dậy, Ra Khỏi Mộ
159 Chương 159: Tuyệt Sắc
160 Chương 160: Hàng Sư Chân Chính
161 Chương 161: Du Thi, Mồi Nhử
162 Chương 162: Dẫn Thi
163 Chương 163: Thỏ Khôn Ba Hang
164 Chương 164: Chiếc Thuyền
165 Chương 165: Lỗ, Lộc!
166 Chương 166: Pháo Lép
167 Chương 167: Nói Nhiều Quá
168 Chương 168: Thay Thế
169 Chương 169: Khí Thế
170 Chương 170: Nhận Chủ
171 Chương 171: Thanh hà thôi lương
172 Chương 172: Trên thuyền
173 Chương 173: Ôm một cái?
174 Chương 174: Tôi thích cô
175 Chương 175: Miếu cổ, đi tiểu
176 Chương 176: Phàm nhân qua đường, chê cười rồi!
177 Chương 177: Ngọc nương
178 Chương 178: Thần tiêu bạch hạc
179 Chương 179: Cái hố thật lớn
180 Chương 180: Nữ thần tha mạng
181 Chương 181: Xác ướp
182 Chương 182: Xung đột, đánh!
183 Chương 183: Tức giận!
184 Chương 184: Nghiêm trị?
185 Chương 185: Phần lãi
186 Chương 186: Yêu nghiệt a!
187 Chương 187: Hắn đào mộ tổ tiên ngươi?
188 Chương 188: Xuống nước
189 Chương 189: Kiềm chế chút
190 Chương 190: Trưởng thành
Chapter

Updated 190 Episodes

1
Chương 1: Cố Gia Kỳ Nhân
2
Chương 2: Bà Mối
3
Chương 3: Chàng Trai
4
Chương 4: Giết! Tiêu Diệt?
5
Chương 5: Giằng Co
6
Chương 6: Vớt Xác
7
Chương 7: Rốt Cuộc Cô Là Ai?
8
Chương 8: Mò Vàng
9
Chương 9: Đại Nhân
10
Chương 10: Phạm Dương Lư Thị
11
Chương 11: Chim Cú Núi Và Thôn Tiểu Dương
12
Chương 12: Xuống Nước Và Canh Rong Biển
13
Chương 13: Thi Thể Dưới Đáy Nước
14
Chương 14: Ném Bao Nhiêu Tảng Đá?
15
Chương 15: Đọc Nhiều Sách
16
Chương 16: Cực Cô
17
Chương 17: Nhà Họ Xa
18
Chương 18: Cát Dạ Quang
19
Chương 19: Xung Hỉ
20
Chương 20: Tập Kích Ban Đêm
21
Chương 21: Có Lên Hay Không!
22
Chương 22: Nghi Ngờ
23
Chương 23: Ngôi Nhà Ma
24
Chương 24: Phương Pháp Phá Vỡ Huyễn Thuật
25
Chương 25: Xác Giấu Trong Tường Và Người Đó!
26
Chương 26: Mật Thất Trong Lầu Các
27
Chương 27: Xa Phu Nhân
28
Chương 28: Hy Sinh Vì Nước
29
Chương 29: Ám Sát
30
Chương 30: Nhà Lao
31
Chương 31: Lý Mãnh
32
Chương 32: Vẫn Ở Trên Đường...
33
Chương 33: Hoài Nghi
34
Chương 34: Vấn Đề
35
Chương 35: Tha Thứ
36
Chương 36: Lều Bán Trà
37
Chương 37: Ông Lão 18+
38
Chương 38: Treo Ngược, Ánh Trăng Đong Đầy Trời Đất
39
Chương 39: Hồ Thái Khuê
40
Chương 40: Đóng Cửa Lại Nhé?
41
Chương 41: Ko!
42
Chương 42: Tổ Sư Gia Mấy Người Cũng Làm Vậy Sao?
43
Chương 43: Ngủ Với Ai?
44
Chương 44: Ba Điểm Quan Trọng Của Hàng Đạo
45
Chương 45: Ba Ải, Mưa Đêm
46
Chương 46: Sơn Quỷ
47
Chương 47: Thi Thể Nam Dưới Mưa
48
Chương 48: Một Con Gà
49
Chương 49: Hàng Tự Và Trí Nhớ
50
Chương 50: Thời Gian Như Bóng Câu Qua Cửa Sổ
51
Chương 51: Qua Ải?
52
Chương 52: Khách Đến
53
Chương 53: Vụ Án Cây Lựu
54
Chương 54: Mạng Người Quan Trọng
55
Chương 55: Mất Tích
56
Chương 56: Đêm Tỏ Tình
57
Chương 57: Cuộc Sống Về Đêm Và Ngồi Xổm Trong Nhà Xác
58
Chương 58: Mùi Chua Và Mùi Hương
59
Chương 59: Cào Nát Mặt
60
Chương 60: Có! Không Có!
61
Chương 61: Dấu Vết
62
Chương 62: Cái Gì Cũng Có Thể Thử Khi Tuyệt Vọng
63
Chương 63: Sống?
64
Chương 64: Bọ Hung Máu
65
Chương 65: Cũng Không Phải Bị Mù!
66
Chương 66: Cậu Nhóc Cầm Ná
67
Chương 67: Thích À? Tôi Cũng Thế
68
Chương 68: Giếng? Phía Dưới Có Gì?
69
Chương 69: Độc
70
Chương 70: Cảm Kích
71
Chương 71: Túi Thơm
72
Chương 72: Phân Tích
73
Chương 73: Người Chết, Dụng Cụ Giả Thi Thể
74
Chương 74: Vụ Án Thứ Hai
75
Chương 75: Đi Câu Đêm
76
Chương 76: Người Giả?
77
Chương 77: Thiết Chùy! Chết Rồi?
78
Chương 78: Muốn Ngủ Cùng Chị?
79
Chương 79: Ruồi Nhặng
80
Chương 80: Chỉ Là Nữ Thôi Mà
81
Chương 81: Phu Canh Và Ăn Trộm
82
Chương 82: Nấu Canh
83
Chương 83: Khổng Động Sinh
84
Chương 84: Tơ Máu
85
Chương 85: Hai Người Chết, Hai Hung Thủ!
86
Chương 86: Anh Họ
87
Chương 87: Giải Rượu
88
Chương 88: Đợi Một Người
89
Chương 89: Không Cam Lòng
90
Chương 90: Nhị Phu Nhân
91
Chương 91: Chết Có Đôi
92
Chương 92: Triệu Tử Kỳ
93
Chương 93: Quan Với Quan
94
Chương 94: Hẻm Mộc Đồng
95
Chương 95: Thổ Ngập Đáp
96
Chương 96: Ngọc Đuôi Cá
97
Chương 97: Giấu Thi Thể?
98
Chương 98: Xương Thịt Heo Xào
99
Chương 99: Đường Nước Ngầm
100
Chương 100: Xảo Quyệt
101
Chương 101: Vô Sỉ?
102
Chương 102: Đùa Tôi À?
103
Chương 103: Một Cái Động
104
Chương 104: Tên Da Xanh
105
Chương 105: Dưới Nước!
106
Chương 106: Cuộn Tơ
107
Chương 107: Kiểu Này Thì Đánh Kiểu Gì!
108
Chương 108: Kẻ Ngu Xuẩn Thật Sự!
109
Chương 109: Tuyển Thủ Dụ Quái Số Một
110
Chương 110: Sẽ Chết
111
Chương 111: Rồng Trong Kính!
112
Chương 112: Con Đường Bí Mật Dưới Đất
113
Chương 113: Đời Có Khi Nào Không Biệt Li
114
Chương 114: Bảng Nhãn Nhà Họ Trần
115
Chương 115: Lại Là Vườn Trái Cây
116
Chương 116: Thôn Ẩn Nguyệt
117
Chương 117: Rình Trộm
118
Chương 118: Ăn Ngựa
119
Chương 119: Cự Xà
120
Chương 120: Nhân Vật Hung Ác
121
Chương 121: Dưới Lò
122
Chương 122: Khổng Nhị Thúc, Tam Quốc Mộ
123
Chương 123: Đào Tẩu Ban Đêm?
124
Chương 124: May Mắn
125
Chương 125: Cầm Thú!
126
Chương 126: Áo Choàng Lớn
127
Chương 127: Hắn Dẫn Tới
128
Chương 128: Một Kích Tất Trúng!
129
Chương 129: Đánh Chết, Bại Lộ, Chia Của?
130
Chương 130: Quan Hệ Nam Nữ Không Bình Thường?
131
Chương 131: Lộc Hợi, Quân Thục
132
Chương 132: Cây Mục
133
Chương 133: Xác Dưới Cây
134
Chương 134: Ngũ Hành Hữu Thủy
135
Chương 135: Vén Rèm
136
Chương 136: Xác Chết Vùng Dậy
137
Chương 137: Lôi Vũ
138
Chương 138: Lên Núi, Lên Núi
139
Chương 139: Hề Nang
140
Chương 140: Dã Cẩu
141
Chương 141: Vết Nứt
142
Chương 142: Hy Vọng
143
Chương 143: Mê Hoặc
144
Chương 144: Hố Lớn
145
Chương 145: Thông Đạo Lõm Vào
146
Chương 146: Có Sờ Không?
147
Chương 147: Lầu Bia Đá
148
Chương 148: Lầu Trúc Trong Núi
149
Chương 149: Thượng Thất Tinh
150
Chương 150: Ăn Cỏ
151
Chương 151: Sư Phụ Đến Rồi!
152
Chương 152: Hùng Hoàng
153
Chương 153: Cô Muốn Sao, Cho Cô Hết
154
Chương 154: Thất Tinh Thập Tam Quan
155
Chương 155: Mở Quan Tài, Nhấc Thi Thể
156
Chương 156: Lỗ Đại Sư
157
Chương 157: Thiên Tuyết Thiền, Lão Gừng Già Đầu Trọc
158
Chương 158: Cương Thi Sống Dậy, Ra Khỏi Mộ
159
Chương 159: Tuyệt Sắc
160
Chương 160: Hàng Sư Chân Chính
161
Chương 161: Du Thi, Mồi Nhử
162
Chương 162: Dẫn Thi
163
Chương 163: Thỏ Khôn Ba Hang
164
Chương 164: Chiếc Thuyền
165
Chương 165: Lỗ, Lộc!
166
Chương 166: Pháo Lép
167
Chương 167: Nói Nhiều Quá
168
Chương 168: Thay Thế
169
Chương 169: Khí Thế
170
Chương 170: Nhận Chủ
171
Chương 171: Thanh hà thôi lương
172
Chương 172: Trên thuyền
173
Chương 173: Ôm một cái?
174
Chương 174: Tôi thích cô
175
Chương 175: Miếu cổ, đi tiểu
176
Chương 176: Phàm nhân qua đường, chê cười rồi!
177
Chương 177: Ngọc nương
178
Chương 178: Thần tiêu bạch hạc
179
Chương 179: Cái hố thật lớn
180
Chương 180: Nữ thần tha mạng
181
Chương 181: Xác ướp
182
Chương 182: Xung đột, đánh!
183
Chương 183: Tức giận!
184
Chương 184: Nghiêm trị?
185
Chương 185: Phần lãi
186
Chương 186: Yêu nghiệt a!
187
Chương 187: Hắn đào mộ tổ tiên ngươi?
188
Chương 188: Xuống nước
189
Chương 189: Kiềm chế chút
190
Chương 190: Trưởng thành