Chương 15: Kỷ hồi hồn mộng dữ quân đồng

Ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu.

Trong một nhà hộ dân ở Phi Vân thành, Phó Trường Thiên nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, lên tiếng hỏi nam tử đứng trước mặt: “Tần Lâu Nguyệt đã đến Phi Vân thành?”

Nam tử đứng ở góc phòng, cúi đầu xuống khiến người khác không nhìn rõ mặt: “Buổi chiều hôm nay đến, trước hết đến chỗ Văn Nhân Quân. Hiện tại đang đặt chân tại biệt viện khách điếm thành đông, thuê năm ngày.”

Phó Trường Thiên cúi đầu ngô một tiếng.

“Còn muốn tra cái gì?” Nam tử chủ động mở miệng hỏi.

Phó Trường Thiên nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, rồi sau đó nói: “Bội kiếm của Tần Lâu Nguyệt.”

Nam tử mơ hồ dừng một chút, nhưng ngay sau đó, thanh âm hắn tại trong không khí lạnh như băng vang lên: “Long Ngâm, đứng thứ sáu trong Thập đại danh kiếm, dài bốn thước hai tấc, nặng tám cân, do gặp sáng sẽ hiện ra long văn, khi ra khỏi vỏ vang thanh ngâm mà được gọi như vậy.”

Nói như thế, nam tử lại lạnh lùng nói: “Ngươi nếu muốn ta đi đoạt bội kiếm của hắn, không có khả năng.”

Phó Trường Thiên chờ nam tử nói xong. Tiếp đó, hắn nở nụ cười khôn khéo u ám: “Ta muốn bội kiếm của Tần Lâu Nguyệt làm cái gì? Cho dù lấy được cũng không có mạng sử dụng.”

“Vậy ngươi hỏi bội kiếm Tần Lâu Nguyệt làm cái gì?” Nam tử lạnh nhạt nói, “Số tư liệu về Long Ngâm kiếm này, lưu truyền trong giang hồ cũng không sai biệt lắm.”

Phó Trường Thiên trầm mặc một hồi, sau đó, hắn đem ánh mắt nhìn đến một đường u ám bên ngoài cửa sổ: “Ta hoài nghi, Tần Lâu Nguyệt hiện tại cầm, không phải là kiếm của mình. Là……”

Đôi mắt tím đen dần chuyển thâm, Phó Trường Thiên từng chữ từng chữ bật lên: “– là kiếm của đại nhân.”

“Tần Lâu Nguyệt cầm kiếm của Diệp Bạch làm cái gì?” Thanh âm nam tử ở góc tường vẫn lạnh lùng trầm trầm, “Ngươi không phải nói, giết Diệp Bạch chính là Tần Lâu Nguyệt sao?”

“Ta tự nhiên là nói vậy.” Phó Trường Thiên cười cười. Nhưng ngay sau đó, tươi cười trên mặt hắn liền nhạt xuống, thay vào đó là tàn nhẫn âm lãnh như dã thú săn mồi, “Nhưng ta chưa nói qua Tần Lâu Nguyệt không thích đại nhân.”

Nam tử không có tiếp lời, giống như là nhất thời không biết nói cái gì.

Phó Trường Thiên thu liễm âm ngoan trong khoảnh khắc kia, chỉ là ánh mắt càng phát ra lạnh lẽo: “Tần Lâu Nguyệt không phải không thích, chỉ là không đủ thích.”

“Thích, cho nên tin cậy tăng lên thân thiết tăng lên. Không đủ thích, cho nên –” Thanh âm Phó Trường Thiên nhẹ đi, “…… Cho nên, rõ ràng lưu loát sắp xếp, cũng rõ ràng lưu loát giết người.”

“…… Ngươi muốn ta đi thăm dò trường kiếm Tần Lâu Nguyệt hiện tại mang theo?” Nam tử hỏi, lại nói, “Không khó, bất quá xem như Tần Lâu Nguyệt là mang theo kiếm của Diệp Bạch, lại như thế nào?”

“Tần Lâu Nguyệt cầm hơn phân nửa là kiếm của đại nhân,” Thả lỏng thân mình tựa lưng vào ghế ngồi, Phó Trường Thiên liễm mắt thản nhiên nói, “Về phần chuyện khác, không phiền ngươi lo lắng.”

“Ngươi tính đoạt kiếm?” Nam tử hỏi.

Phó Trường Thiên cũng không phủ nhận: “Chỉ có một người đi theo, đây là cơ hội tốt nhất.”

Thanh âm nam tử khuất mặt trong bóng tối rốt cuộc có một chút khó hiểu cùng bất mãn: “Một người chết mà thôi, đáng giá cái gì!”

Phó Trường Thiên mị mắt, rồi sau đó cười cười: “Ta không muốn đối với ngươi rút kiếm, cho nên lần sau tốt nhất không cần lại nói như vậy.”

Nói xong, Phó Trường Thiên lại thản nhiên mở miệng: “Có một số người, không muốn chết cũng phải chết. Có một số người, chết cũng đã chết. Còn có một số khác những người này,” Hắn trầm mặc, hơi mím môi, tựa hồ đang hồi ức gì đó, “Còn có một số khác những người này, chết, cũng khiến người không cam lòng, nhớ, truy đuổi, cứ thế……”

“– không thể quên.”

Đêm, càng sâu. Mặt trăng trên cao không biết khi nào biến mất, trên mặt đất mặc dù có có hai ba ngọn đèn dầu, lại chỉ càng tỏa ra vẻ cô linh linh thê lương.

Văn Nhân Quân ngồi yên lặng trong bóng đêm.

Trong phòng không có đốt đèn. Bởi vì không cần, cũng bởi vì người nằm trên giường nghỉ ngơi trời sinh độ cảnh giác cao, ngủ thập phần không sâu.

Trong bóng tối, thời gian tựa hồ lại càng thong thả.

Văn Nhân Quân vươn tay xoa nhẹ thái dương. Tiếp đó, tầm mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt người đang ngủ say trên giường.

Tóc dài buộc chặt đã rối tung, phần lớn bị chủ nhân tùy ý kéo ra sau, nhưng vẫn có một hai lọn sót lại, theo hai má buông thỏng, rơi xuống trên gối ngọc.

Văn Nhân Quân nhìn khuôn mặt kia.

Khuôn mặt thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, kỳ thật là có chút tuấn tú, thậm chí có thể xưng một câu thanh tú. Nhưng mà chủ nhân của nó, lại có thể làm cho một gương mặt xinh đẹp như vậy trở nên hờ hững, trở nên khiến người nhìn thấy mà sợ. Bất luận là hiện tại, vẫn là……

…… Vẫn là trước kia.

Văn Nhân Quân trong chớp mắt hoảng thần. Theo bản năng, hắn hướng gương mặt trong trí nhớ kia vươn tay.

Gương mặt trong trí nhớ an an ổn ổn tựa vào gối ngọc, chân thật tựa hư ảo.

Bàn tay Văn Nhân Quân cơ hồ sẽ chạm tới sợi tóc tựa như nha vũ kia(*).

(*) …lông quạ =.=

Mà người nằm ở trên giường, lại đột nhiên mở mắt.

Tựa như nước sơn, tựa như mặc sắc.

Lồng ngực Văn Nhân Quân đột nhiên nhói lên, đau giống như là bị thứ bén nhọn nào đó hung hăng đâm trúng, cũng tùy ý quấy phá.

Đau đớn tới đột ngột kỳ thật cũng không xa lạ, ngón tay Văn Nhân Quân vươn đến vuốt tóc Diệp Bạch hơi tạm ngừng, liền thuận thế phủ lên, đồng thời dùng ống tay áo che mất tròng mắt sắc bén kia: “Tỉnh? Thời gian còn sớm, nghỉ thêm một lát đi.”

Thanh âm vì cách lớp vải mà càng thấp hơn so với bình thường vang lên: “Giờ nào?”

“Gà gáy mà thôi.” Văn Nhân Quân trả lời.

Thanh âm không vang lên nữa.

Một lát sau, Văn Nhân Quân mở tay, nhìn lại người lâm vào ngủ say một hồi, mới đứng dậy đi đến một bên, từ trong giá sách rút ra một quyển, liền ngồi lên ghế nằm ở gian ngoài, trong bóng đêm lẳng lặng lật xem.

Thời điểm Diệp Bạch tỉnh lại là khi tia sáng đầu tiên xuyên thấu qua cửa sổ, mỏng manh rơi trên mặt đất.

Trong phòng còn tối, Diệp Bạch liếc mắt xung quanh một cái, liền đứng dậy mặc áo, vô thanh vô tức hướng ra phía ngoài.

Văn Nhân Quân còn tại gian ngoài đọc sách.

Thị lực võ giả trước nay không tồi, cho nên mặc dù lúc này bên trong trầm ám, nhưng Diệp Bạch vẫn có thể thấy rõ thần sắc trên mặt Văn Nhân Quân — đạm mạc như trước, nhưng lực chú ý, lại tựa hồ không đặt ở quyển sách trong tay.

Trong khoảnh khắc, ngay cả Diệp Bạch cũng không biết ánh mắt hắn lại thoáng ngưng lại.

Văn Nhân Quân từ lúc Diệp Bạch vừa mới đứng dậy liền nhận biết động tĩnh bên trong. Lúc này thấy Diệp Bạch đi ra, hắn cũng không cầm sách nữa, tiếp đó vung tay áo, đốt sáng số đồng đăng xung quanh.

“Tỉnh?” Văn Nhân Quân mở miệng, thanh âm như trước trầm thấp ôn hòa, “Cảm giác thế nào?”

“Không sai.” Diệp Bạch đơn giản trả lời.

Văn Nhân Quân gật gật đầu: “Hai ngày này không cần luyện võ.”

Diệp Bạch như trước gật đầu, chỉ là mi tâm nhịn không được cau lại.

Nhưng mà nhìn thấy Diệp Bạch như vậy, trên mặt Văn Nhân Quân lại có tiếu ý thản nhiên: “Hai ngày này ngươi liền đi Tàng Thư lâu nhìn xem, nơi đó có công pháp bí kíp các môn phái, có chút đầy đủ hết.”

Nói như vậy, Văn Nhân Quân lấy xuống một khối mộc bài bên hông đưa cho Diệp Bạch, nói: “Đây là lệnh bài tiến vào Tàng Thư lâu, cầm lấy.”

Nghe thấy có công pháp bí kíp các môn phái, đôi mắt mặc sắc của Diệp Bạch lúc này liền sáng lên, cũng không nhiều lời, vươn tay liền tiếp nhận khối lệnh bài Văn Nhân Quân đưa cho.

Bài tử là màu đen tím, một mặt khắc một thanh kiếm cắm nghiêng trên mặt đất, một mặt khắc một chữ ‘Tàng’ cổ triện, những chỗ có chút góc cạnh xung quanh đều bị mài bằng phẳng, bóng loáng tỏa sáng.

Diệp Bạch nhìn thoáng qua liền thu vào trong ngực.

Văn Nhân Quân liền gọi người tiến vào hầu hạ Diệp Bạch rửa mặt chải đầu, cũng truyền điểm tâm sáng.

Điểm tâm trầm mặc dùng qua, Mặc Đại tiên sinh đã chờ ở bên ngoài, mà Diệp Bạch, lại đứng dậy đi đến Tàng Thư lâu.

Tàng Thư lâu nằm ở sâu trong phủ thành chủ, xung quanh cây rừng dày đặc, thập phần yên lặng.

Một đường xuyên qua ba minh trạm cùng ít nhất mười ám trạm, Diệp Bạch mới đi vào Tàng Thư lâu.

Lâu có ba tầng, lấy màu đỏ sậm làm chủ đạo, cũng không bài trí dư thừa, chỉ một loạt giá sách từ đầu đến cuối.

Diệp Bạch tùy tay rút một quyển từ giá sách gần nhất bên trái lật xem.

Là luyện pháp hồi phong thương có vẻ thông thường trong chốn giang hồ.

Diệp Bạch chỉ lật hai trang liền buông xuống, đang muốn tiếp tục đi tiếp, lại thấy bên dưới còn có một quyển sách mỏng, không khỏi cầm đến xem.

Bìa sách được vải sợi ám sắc bịt kín vừa lật, nét chữ trầm ổn hữu lực liền ánh vào đáy mắt.

Là một phần sơ chú hồi phong thương.

Diệp Bạch nhìn một hồi, trong mắt liền dần dần có chút sáng lên.

Cúi đầu trầm tư một hồi, Diệp Bạch cũng không nhìn kỹ, mà là cẩn thận đặt sơ chú xuống, liền tiếp tục đi tới.

Liên tục vài lần, đều là một quyển bí kíp cũng một quyển sơ chú, hơn nữa mỗi câu sơ chú đều không phải trên giang hồ thường có, mà là Văn Nhân Quân chính mình viết xuống.

Diệp Bạch ánh mắt càng phát ra sáng, đại khái xem qua tầng thứ nhất, Diệp Bạch liền theo thang lầu bên trong hướng tầng tiếp theo đi đến.

Tàng Thư lâu tầng thứ hai cùng tầng thứ nhất cũng không khác nhau nhiều lắm, như trước là sắc đỏ sậm cùng giá sách từ đầu tới cuối, chỉ là bí kíp trong đó so với tầng thứ nhất mà nói, thâm thuý trân quý hơn nhiều.

Diệp Bạch tiếp tục hướng lên trên.

Tầng thứ ba rốt cục cùng một hai tầng có chút khác nhau. Màu sắc không hề dùng đỏ sậm, mà là trầm hắc. Bên trong cũng không phải một loạt giá sách, mà bài trí thành bộ dáng như thư phòng, thư án nằm đối diện thang lầu, bên trên tùy ý đặt mấy quyển sách nào đó, trên mặt bàn còn đang mở ra một phần chưa viết xong sơ chú bí kíp. Mà trong góc, thậm chí còn mang lên kỷ trà cùng nhuyễn tháp nghỉ ngơi.

Diệp Bạch tầm mắt xẹt qua bốn đồng đỉnh mạ vàng rõ ràng còn có tro tàn, rồi sau đó, hắn đi tới trước thư án.

Một cái hộp gỗ Tử Đàn dài lẳng lặng nằm trên bàn, trên góc có khắc hoa văn, tinh xảo tao nhã.

Diệp Bạch mở nắp hộp, bên trong có một bức hoạ cuộn tròn, các góc được cẩn thận bao bằng sợi vải, nhưng chất giấy hơi vàng, tựa hồ bảo tồn cũng không đặc biệt tốt.

Diệp Bạch vốn chuẩn bị đóng nắp lại.

Nhưng cuối cùng, hắn lại vươn tay cầm bức hoạ cuộn tròn, cũng kéo mở ra.

Bức hoạ cuộn tròn dần dần hé ra, bóng lưng một nam tử, cũng liền chầm chậm hiện ra trước mắt Diệp Bạch.

Là một nam tử tuổi còn trẻ.

Đứng ở trên đỉnh núi, tóc dài cùng góc áo bị gió thổi bay, tùy ý tán loạn. Một thanh trường kiếm tà tà cắm ở bên người, tự có khí thế dày đặc nghiêm nghị. Dưới chân sau lưng là một vùng xương khô hoang vắng, trước mặt cũng là mây đùn nồng đậm, thiên địa bao la, mơ hồ có thể thấy được vài ngọn núi thấp bé.

Tầm mắt Diệp Bạch rơi xuống một hàng chữ nhỏ bên trái bức họa.

Tự thể cốt sấu lân tuân.

— tòng biệt hậu, ức tương phùng, kỷ hồi hồn mộng dữ quân đồng.(*)

(*) 

字体骨瘦嶙峋. = Tự thể cốt sấu lân tuân – Diễn tả người vì nhớ thương mà hao gầy

Giá Cô Thiên

Thái tụ ân cần bổng ngọc chung,

Đương niên biền khước túy nhan hồng.

Vũ đê dương liễu lâu tâm nguyệt,

Ca tận đào hoa phiến để phong.

“Tòng biệt hậu,

Ức tương phùng,

Kỷ hồi hồn mộng dữ quân đồng.”

Kim tiêu thặng bả ngân giang chiếu,

Do khủng tương phùng thị mộng trung.

Dịch Nghĩa:

Bài Từ Theo Điệu “Giá Cô Thiên”

Tay áo màu ân cần nâng chiếc chén ngọc,

Năm ấy đánh liều say sắc hồng đôi má.

Điệu múa lả lơi như cành dương liễu dưới ánh trăng trong lầu,

Lời ca dứt như chiếc quạt đào hoa ngừng ngọn gió.

“Từ khi xa cách,

Nhớ lúc gặp nhau.

Bao phen hồn mộng được cùng nàng.”

Đêm nay lại cầm ngọn đèn bạc soi chiếu nhau,

Còn sợ rằng cuộc tương phùng này chỉ là trong giấc mộng.

Dịch Thơ:

Tay đẹp ân cần nâng chén ngọc,

Năm xưa say đắm má em hồng.

Dập dìu điệu múa như cành liễu

Ngừng hát gió xuân cũng chợt ngừng.

“Xa từ ấy,

Nhớ khôn cùng.

Bao phen hồn mộng được tương phùng.”

Đêm nay chung bóng, đèn soi tỏ,

Cứ ngỡ như đang giấc mơ nồng.

Chapter
1 Chương 1: Giấc mộng dài ai sớm giác ngộ
2 Chương 2: Xưa nay ta tự biết
3 Chương 3: Thủy
4 Chương 4: Sinh biến
5 Chương 5: Bán dạ tư ngữ
6 Chương 6: Tiểu Hà tài lộ tiêm giác [thượng]
7 Chương 7: Tiểu Hà tài lộ tiêm giác [hạ]
8 Chương 8: Tiễn bất đoạn, lí hoàn loạn
9 Chương 9: Bất hồi thủ, ải vụ phân phân(*)
10 Chương 10: Vãng sự tri đa thiểu [ thượng ]
11 Chương 11: Vãng sự tri đa thiểu [ hạ ]
12 Chương 12: Gặp nhau
13 Chương 13: Hợp tung liên hoành
14 Chương 14: Chân tướng rõ ràng
15 Chương 15: Kỷ hồi hồn mộng dữ quân đồng
16 Chương 16: Tích thì nan mịch(*)
17 Chương 17: Đoạt kiếm
18 Chương 18: Đồng sàng(*)
19 Chương 19: Tân nhân cố hữu(*)
20 Chương 20: Tâm ý
21 Chương 21: Trường đăng độc minh
22 Chương 22: Mọi chuyện trời đã định, nửa điểm chạy không khỏi
23 Chương 23: Tương tư nhập cốt có biết không
24 Chương 24: Người có lúc tận cùng
25 Chương 25: Tự tiến chẩm tịch
26 Chương 26: Danh chấn thiên hạ
27 Chương 27: Rực rỡ gấm hoa
28 Chương 28: Gợn sóng lan rộng
29 Chương 29: Thượng cùng Bích Lạc hạ Hoàng tuyền
30 Chương 30: Thích
31 Chương 31: Tai ách
32 Chương 32: Khiến người tỉnh ngộ
33 Chương 33: Băng Hỏa Thảo
34 Chương 34: Băng Hỏa thú
35 Chương 35: Phiền toái
36 Chương 36: Khác nhau
37 Chương 37: Thoải mái phập phồng
38 Chương 38: Mặt nạ
39 Chương 39: Yêu
40 Chương 40: Tỏ Thái Độ
41 Chương 41: 41: Tan Tác
42 Chương 42: 42: Gặp Lại
43 Chương 43: 43: Có Đáng Giá Hay Không
44 Chương 44: 44: Giữa Khuya Sương Gió Một Người Vì Ai 1
45 Chương 45: 45: Giữa Khuya Sương Gió Một Người Vì Ai 2
46 Chương 46: 46: Thả Đi Thả Quý Trọng
47 Chương 47: 47: Chung Quy Là Chết
48 Chương 48: 48: Canh Mạnh Bà
49 Chương 49: 49: Huyền Đoạn Có Ai Nghe
50 Chương 50: 50: Thân Thế
51 Chương 51: 51: Ép Buộc
52 Chương 52: 52: Phó Trường Thiên
53 Chương 53: 53: Luận Nguyên Do Tình Sâu Cạn
54 Chương 54: 54: Người Về 1
55 Chương 55: 55: Người Về 2
56 Chương 56: 56: Bình Sinh Ý
57 Chương 57: 57: Tranh Chấp
58 Chương 58: 58: Khi Nào Đuốc Ở Cửa Tây Cùng Tắt
59 Chương 59: 59: Phá Thành
60 Chương 60: 60: Một Khúc Ly Ca 1
61 Chương 61: 61: Một Khúc Ly Ca 2
62 Chương 62: 62: Một Khúc Ly Ca 3
63 Chương 63: 63: Ta Nguyện Ý
64 Chương 64: 64: Tin Dữ
65 Chương 65: 65: Thiên Ngôn Vạn Ngữ Chỉ Một Câu
66 Chương 66: 66: Cờ Kém Một Nước
67 Chương 67: 67: Tâm Tư Khác Nhau
68 Chương 68: 68: Ngươi Chọn Cái Nào
69 Chương 69: 69: Giải Cục
70 Chương 70: 70: Không Phải Không Báo Thời Điểm Chưa Tới
71 Chương 71: 71: Giây Phút Lửa Đỏ Hoá Tro Tàn
72 Chương 72: 72: Không Thể Như Vậy
73 Chương 73: 73: Cảnh Trong Mơ
74 Chương 74: 74: Tâm Tưởng Sự Thành
75 Chương 75: 75: Trong Mộng Ngoài Mộng
76 Chương 76: 76: Thử Kiếm
77 Chương 77: 77: Xung Đột
78 Chương 78: 78: Mâu Thuẫn Sơ Hiện
79 Chương 79: 79: Vô Tình Không Khổ Giống Đa Tình
80 Chương 80: 80: Bỉ Dực Liên Chi Đương Nhật Nguyện
81 Chương 81: 81: Lĩnh Nam Có Tuyết Pn 1.1
82 Chương 82: 82: Lĩnh Nam Có Tuyết Pn 1.2
83 Chương 83: 83: Trước Thế Sự Pn 2.1
84 Chương 84: 84: Trước Thế Sự Pn 2.2
85 Chương 85: 85: Trước Thế Sự Pn 2.3
86 Chương 86: 86: Trước Thế Sự Pn 2.4
87 Chương 87: 87: Trước Thế Sự Pn 2.5
88 Chương 88: 88: Trước Thế Sự Pn 2.6
89 Chương 89: 89: Trước Thế Sự Pn 2.7
90 Chương 90: 90: Trước Thế Sự Pn 2.8
91 Chương 91: 91: Trước Thế Sự Pn 2.9
92 Chương 92: 92: Trước Thế Sự Pn 2.10
93 Chương 93: 93: Trước Thế Sự Pn 2.11
94 Chương 94: 94: Trước Thế Sự Pn 2.12
95 Chương 95: 95: Trước Thế Sự Pn 2.13
96 Chương 96: 96: Trước Thế Sự Pn 2.14
97 Chương 97: 97: Trước Thế Sự Pn 2.15
98 Chương 98: 98: Trước Thế Sự Pn 2.16
99 Chương 99: 99: Trước Thế Sự Pn 2.17
100 Chương 100: 100: Trước Thế Sự Pn 2.18
101 Chương 101: 101: Trước Thế Sự Pn 2.19
102 Chương 102: 102: Trước Thế Sự Pn 2.20
103 Chương 103: 103: Trước Thế Sự Pn 2.21
104 Chương 104: 104: Thất Tịch Pn 3
Chapter

Updated 104 Episodes

1
Chương 1: Giấc mộng dài ai sớm giác ngộ
2
Chương 2: Xưa nay ta tự biết
3
Chương 3: Thủy
4
Chương 4: Sinh biến
5
Chương 5: Bán dạ tư ngữ
6
Chương 6: Tiểu Hà tài lộ tiêm giác [thượng]
7
Chương 7: Tiểu Hà tài lộ tiêm giác [hạ]
8
Chương 8: Tiễn bất đoạn, lí hoàn loạn
9
Chương 9: Bất hồi thủ, ải vụ phân phân(*)
10
Chương 10: Vãng sự tri đa thiểu [ thượng ]
11
Chương 11: Vãng sự tri đa thiểu [ hạ ]
12
Chương 12: Gặp nhau
13
Chương 13: Hợp tung liên hoành
14
Chương 14: Chân tướng rõ ràng
15
Chương 15: Kỷ hồi hồn mộng dữ quân đồng
16
Chương 16: Tích thì nan mịch(*)
17
Chương 17: Đoạt kiếm
18
Chương 18: Đồng sàng(*)
19
Chương 19: Tân nhân cố hữu(*)
20
Chương 20: Tâm ý
21
Chương 21: Trường đăng độc minh
22
Chương 22: Mọi chuyện trời đã định, nửa điểm chạy không khỏi
23
Chương 23: Tương tư nhập cốt có biết không
24
Chương 24: Người có lúc tận cùng
25
Chương 25: Tự tiến chẩm tịch
26
Chương 26: Danh chấn thiên hạ
27
Chương 27: Rực rỡ gấm hoa
28
Chương 28: Gợn sóng lan rộng
29
Chương 29: Thượng cùng Bích Lạc hạ Hoàng tuyền
30
Chương 30: Thích
31
Chương 31: Tai ách
32
Chương 32: Khiến người tỉnh ngộ
33
Chương 33: Băng Hỏa Thảo
34
Chương 34: Băng Hỏa thú
35
Chương 35: Phiền toái
36
Chương 36: Khác nhau
37
Chương 37: Thoải mái phập phồng
38
Chương 38: Mặt nạ
39
Chương 39: Yêu
40
Chương 40: Tỏ Thái Độ
41
Chương 41: 41: Tan Tác
42
Chương 42: 42: Gặp Lại
43
Chương 43: 43: Có Đáng Giá Hay Không
44
Chương 44: 44: Giữa Khuya Sương Gió Một Người Vì Ai 1
45
Chương 45: 45: Giữa Khuya Sương Gió Một Người Vì Ai 2
46
Chương 46: 46: Thả Đi Thả Quý Trọng
47
Chương 47: 47: Chung Quy Là Chết
48
Chương 48: 48: Canh Mạnh Bà
49
Chương 49: 49: Huyền Đoạn Có Ai Nghe
50
Chương 50: 50: Thân Thế
51
Chương 51: 51: Ép Buộc
52
Chương 52: 52: Phó Trường Thiên
53
Chương 53: 53: Luận Nguyên Do Tình Sâu Cạn
54
Chương 54: 54: Người Về 1
55
Chương 55: 55: Người Về 2
56
Chương 56: 56: Bình Sinh Ý
57
Chương 57: 57: Tranh Chấp
58
Chương 58: 58: Khi Nào Đuốc Ở Cửa Tây Cùng Tắt
59
Chương 59: 59: Phá Thành
60
Chương 60: 60: Một Khúc Ly Ca 1
61
Chương 61: 61: Một Khúc Ly Ca 2
62
Chương 62: 62: Một Khúc Ly Ca 3
63
Chương 63: 63: Ta Nguyện Ý
64
Chương 64: 64: Tin Dữ
65
Chương 65: 65: Thiên Ngôn Vạn Ngữ Chỉ Một Câu
66
Chương 66: 66: Cờ Kém Một Nước
67
Chương 67: 67: Tâm Tư Khác Nhau
68
Chương 68: 68: Ngươi Chọn Cái Nào
69
Chương 69: 69: Giải Cục
70
Chương 70: 70: Không Phải Không Báo Thời Điểm Chưa Tới
71
Chương 71: 71: Giây Phút Lửa Đỏ Hoá Tro Tàn
72
Chương 72: 72: Không Thể Như Vậy
73
Chương 73: 73: Cảnh Trong Mơ
74
Chương 74: 74: Tâm Tưởng Sự Thành
75
Chương 75: 75: Trong Mộng Ngoài Mộng
76
Chương 76: 76: Thử Kiếm
77
Chương 77: 77: Xung Đột
78
Chương 78: 78: Mâu Thuẫn Sơ Hiện
79
Chương 79: 79: Vô Tình Không Khổ Giống Đa Tình
80
Chương 80: 80: Bỉ Dực Liên Chi Đương Nhật Nguyện
81
Chương 81: 81: Lĩnh Nam Có Tuyết Pn 1.1
82
Chương 82: 82: Lĩnh Nam Có Tuyết Pn 1.2
83
Chương 83: 83: Trước Thế Sự Pn 2.1
84
Chương 84: 84: Trước Thế Sự Pn 2.2
85
Chương 85: 85: Trước Thế Sự Pn 2.3
86
Chương 86: 86: Trước Thế Sự Pn 2.4
87
Chương 87: 87: Trước Thế Sự Pn 2.5
88
Chương 88: 88: Trước Thế Sự Pn 2.6
89
Chương 89: 89: Trước Thế Sự Pn 2.7
90
Chương 90: 90: Trước Thế Sự Pn 2.8
91
Chương 91: 91: Trước Thế Sự Pn 2.9
92
Chương 92: 92: Trước Thế Sự Pn 2.10
93
Chương 93: 93: Trước Thế Sự Pn 2.11
94
Chương 94: 94: Trước Thế Sự Pn 2.12
95
Chương 95: 95: Trước Thế Sự Pn 2.13
96
Chương 96: 96: Trước Thế Sự Pn 2.14
97
Chương 97: 97: Trước Thế Sự Pn 2.15
98
Chương 98: 98: Trước Thế Sự Pn 2.16
99
Chương 99: 99: Trước Thế Sự Pn 2.17
100
Chương 100: 100: Trước Thế Sự Pn 2.18
101
Chương 101: 101: Trước Thế Sự Pn 2.19
102
Chương 102: 102: Trước Thế Sự Pn 2.20
103
Chương 103: 103: Trước Thế Sự Pn 2.21
104
Chương 104: 104: Thất Tịch Pn 3