Chương 15: Coi là bạn bè

"Chị Hà, Thẩm tổng, sao hai người lại ở đây?"

Hà Lâm đang định nhào lên bỗng bị người ta chen ngang, sắc mặt có thể tốt được sao?

Kiều Ý nhìn Hà Lâm đang chuẩn bị làm chuyện xấu có chút lo lắng, nhưng cô vẫn tươi cười. Cô ấy duỗi tay ra mà không đánh người thì gương mặt tươi cười của cô cũng quá may mắn rồi.

Chắc cô ấy không đến mức đánh người đâu nhỉ?

"Không nhìn thấy chúng tôi đang nói chuyện à?"

Sắc mặt Hà Lâm trầm xuống, cô ấy nhớ hình như ở đoàn phim đã gặp qua người này, nhưng không biết tên gọi là gì.

Hung dữ với mình? Nhịn vậy...

Cười, Kiều Ý tiếp tục cười.

"Ha ha, ngại quá, làm phiền rồi..."

"Kiều Ý, đừng đi, tôi có chuyện muốn nói với cô." Thẩm Ngôn Khanh gọi Kiều Ý lại, sau đó lạnh nhạt nói với Hà Lâm: "Hà tiểu thư, cô không thấy chúng tôi có chuyện muốn nói ư?"

Đây đúng là, phong thủy phiên chuyển, mặt Hà Lâm tái đi nhưng không muốn hung dữ với Thẩm Ngôn Khanh, chỉ có thể dùng mắt hung dữ với Kiều Ý.

Kiều Ý vô tội mở to hai mắt, lông mày nhíu một cái còn giả bộ không hề hấn gì.

Khí thế Thẩm Ngôn Khanh không thua gì Hà lâm, Kiều Ý cảm thấy lo lắng cho Thẩm tổng bị người ta bắt nạt, cô làm vậy hình như mất công rồi.

Hà Lâm cười lạnh, cô ấy tràn đầy tức giận mà rời đi.

Thẩm Ngôn Khanh quả là người phụ nữ không lưu tình.

Trước đây Hà Lâm còn không bị mất mặt như vậy đâu.

"Thẩm, Ngôn, Khanh!"

Ánh đèn sáng ngời, bóng hai người chiếu trên sàn cẩm thạch trơn bóng, Kiều Ý dùng hai tay vuốt tóc, cô cảm thấy mình nên nói gì đó, "Cảm ơn..."

Không đúng, rõ ràng mình mới giải vây cho cô ấy, sao mình lại còn cảm ơn người ta?

"Thẩm tổng... Nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây."

"Kiều Ý!"

Thẩm Ngôn Khanh tất nhiên biết Kiều Ý mới giải vây cho cô ấy, hôm nay từ lúc gặp nhau tới bây giờ cô đều buồn bực không vui, thật sự khác hình tượng lanh lợi lúc trước. Vừa rồi náo loạn với Hà Lâm nên bây giờ Thẩm Ngôn Khanh không còn tâm trạng quay lại, cô gọi Kiều Ý, "Từ từ."

Kiều Ý mới xoay người đi hai bước.

"Có thể ở cùng tôi một lát không?"

Ngay cả khi người ta đã nghe rõ ràng, nhưng có người vẫn theo bản năng hỏi lại: "Cái gì?"

Kiều Ý chính là như vậy, cô xoay người lại hỏi: "Cái gì?"

Thẩm Ngôn Khanh đi tới bên cạnh cô, lặp lại lần nữa: "Có thể ở cùng tôi một lát được không?"

Ra khỏi khách sạn XX, đối diện với đó là đại lộ Tân Giang, cảnh đêm của thành phố phản chiếu trên mặt sông, tràn đầy ánh đèn, phồn hoa nhưng cũng có phần mờ mịt. Kiều Ý không biết cách từ chối người khác sao cho tốt, hoặc là cô không muốn từ chối Thẩm Ngôn Khanh, gió thổi tới, cô miên man suy nghĩ.

Kiều Ý lo lắng cả hai tiếp xúc nhiều, lỡ như thành bạn bè thì sao bây giờ? Sau đó nhìn cô ấy gả cho tên đàn ông tồi tệ như Diệp Vũ? Điều buồn cười chính là khi đó cô còn có thể nhận được thiệp mời...

Đau đầu quá đi thôi!

"Hôm nay tâm trạng không tốt sao?"

"Không có."

"Vậy sao cô không nói gì?"

"Tôi... Không phải cô chê tôi nói nhiều sao?"

Thẩm Ngôn Khanh yên lặng, sau đó cô ấy dừng lại và tựa lưng vào lan can ven sông nhìn về phía xa, nhìn thấy những chiếc du thuyền đi từng đôi ba người trên sông.

Cô ấy giận rồi sao?

Bởi vì trong lòng có chút phiền muộn nên Kiều Ý nảy ra ý nghĩ này, nhưng cô liền hối hận, người ta có ý quan tâm tới cô, cô như vậy cũng quá không lễ phép, "Thẩm tổng, tôi không trách cô. Cô đừng hiểu lầm!"

Thẩm tổng, xưng hô này khiến cả người nghe cũng không tự nhiên, Kiều Ý nói cũng không thoải mái, Thẩm Ngôn Khanh nghe cũng không thoải mái.

"Tôi là Thẩm Ngôn Khanh." Thẩm Ngôn Khanh nhớ trước đó đã nói với Kiều Ý, lúc gặp mặt cũng nói tên cho cô, nhưng mãi tới giờ mới chính thức nói ra.

Tôi tất nhiên biết cô là Thẩm Ngôn Khanh!

Kiều Ý đối với màn đột nhiên tự giới thiệu Thẩm Ngôn Khanh có phần không hiểu, nhưng cô liền phản ứng ngược lại hỏi: "Vậy... Cô muốn tôi gọi cô thế nào?"

"Tùy cô."

Lúc trước gọi chị không phải không kiêng nể gì sao?

"À...", Kiều Ý nghiêng đầu nhìn sườn mặt Thẩm Ngôn Khanh, cô cười nói: "Tôi gọi cô là Khanh Khanh nha?"

Thẩm Ngôn Khanh quay đầu lạnh lùng nhìn cô, "Băng dày ba thước, không chỉ lạnh một ngày", ánh mắt này phải luyện bao lâu mới được đây.

"Nói đùa thôi, cô nghiêm túc như vậy làm gì!" Kiều Ý bày ra khuôn mặt cợt nhả.

Thấy Kiều Ý vui vẻ, Thẩm Ngôn Khanh cũng muốn cười, nhưng khóe miệng nhanh chóng hạ xuống, cô ấy cười thầm.

Ngược lại là Kiều Ý, cô khịt mũi có chút không nói nên lời, cô dùng đôi mắt cá chết phàn nàn: "Tôi nói cô muốn cười thì cười đi, có ai cấm cô đâu."

Thẩm Ngôn Khanh vừa mới vào công ty không lâu, mới tiếp xúc với giới giải trí, nhưng dựa vào mối quan hệ của Thẩm thị chỉ vài tháng cô đã quen biết kha khá người trong giới. Giới giải trí không có ai mãi mãi là bạn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, mọi người đều lấy lợi ích làm trọng, có nhiều quan hệ xã giao đều dựa trên cơ sở hợp tác cùng có lợi.

Đồng thời, Thẩm tổng là người cuồng công tác điển hình, trừ lúc ngủ, 90% thời gian đều làm việc, thời gian riêng cũng không có nhiều. Hơn nữa tính tình lạnh nhạt, định sẵn là không có bạn bè.

"Kiều Ý, chúng ta cũng tính là bạn bè đúng không?"

Cùng tiếp xúc với Kiều Ý, Thẩm Ngôn Khanh có một loại cảm giác khó nói, với một người mà vòng xã giao chỉ có công việc như cô ấy thì đây thật sự là quá khó để có được. Nghĩ lại thì cô ấy cũng muốn có một người bạn như vậy.

Trực giác nói cho Kiều Ý, người hỏi vấn đề này tám phần là muốn mượn tiền.

Kiều Ý hơi bất ngờ, ánh mắt chuyển từ con sông trước mặt lên người Thẩm Ngôn Khanh, đồng thời cô tự hỏi, một bà chủ lớn như cô ấy hẳn là không thiếu tiền, cho nên, cô ấy có ý gì?

"Cho là... vậy đi."

Người ta đã hỏi như vậy rồi, Kiều Ý nói không phải thì ngượng quá. Gần đây hai người cũng tiếp xúc nhiều lần, nếu cô dùng một từ để hình dung Thẩm Ngôn Khanh, vậy chắc chắn chính là ngoài lạnh trong nóng.

Lần đầu gặp mặt, Kiều Ý cảm thấy người phụ nữ này lý trí đến đáng sợ, nhưng nhìn cô ấy ở cùng tụi nhỏ ở cô nhi viện, cô cảm thấy người này cũng khá cảm tính.

Ngẫm nghĩ lâu như vậy, cuối cùng cũng không phải câu trả lời khẳng định, trong giọng nói lại có vẻ chần chừ như bị ép.

Nghe cô trả lời không tình nguyên như vậy, Thẩm Ngôn Khanh hỏi: "Cô khó xử lắm sao?"

"Không khó, có gì mà khó chứ, chị có người yêu lại xinh đẹp nhiều tiền như vậy, em đương nhiên là cầu mà không được, nếu không hai ta kết nghĩa kim lan đi? Đều phòng sau này chị đổi ý."

Kiều Ý nửa đùa nửa thật khiến Thẩm Ngôn Khanh bật cười, cô ấy gật đầu nói: "Ừm, bây giờ bình thường rồi, cô cứ bần như vậy đi..."

Cô ấy cười quá mức xinh đẹp, chẳng lẽ đây gọi là nụ cười họa thủy sao?

Kiều Ý nhìn mà quên hết tất cả...

Mấy năm nay Kiều Ý luôn muốn phân rõ giới hạn với nhà họ Diệp, nhưng tại sao cô lại phải nhượng bộ?

Thẩm Ngôn Khanh, nếu cô coi tôi là bạn, tôi nhất định không để cô vào nhà họ Diệp, tôi sẽ không để cô gả cho tên đàn ông tồi kia.

Hơn nữa Diệp Vũ lừa mình nhiều năm như vậy... Tôi muốn cướp vợ của anh cũng không có gì đáng trách.

Chapter
1 Chương 1: Diễn viên chuyên nghiệp
2 Chương 2: Không phải diễn viên
3 Chương 3: Hai người mẹ
4 Chương 4: Thăng trầm
5 Chương 5: Đưa em về nhà
6 Chương 6: Giữ khoảng cách
7 Chương 7: Định mệnh
8 Chương 8: Không hẹn mà gặp
9 Chương 9: Ăn cơm cùng nhau
10 Chương 10: Loạn nhịp
11 Chương 11: Để ý hay không?
12 Chương 12: Tiêu chuẩn
13 Chương 13: Cảm giác kỳ diệu
14 Chương 14: Cảm xúc ngổn ngang
15 Chương 15: Coi là bạn bè
16 Chương 16: Có chút ngoài ý muốn
17 Chương 17: Không hề trốn tránh
18 Chương 18: Xé rách mặt
19 Chương 19: Cảm động
20 Chương 20: Một giấc mộng xuân
21 Chương 21: Chị em mới
22 Chương 22: Tăng ca nhớ người
23 Chương 23: Không gặp không về
24 Chương 24: Sờ đâu cũng được
25 Chương 25: Tôi muốn gặp cô
26 Chương 26: Cảm giác phức tạp
27 Chương 27: Chạm vào là nổ ngay
28 Chương 28: Bị hạ thuốc
29 Chương 29: Rối rắm
30 Chương 30: Suy nghĩ bậy bạ
31 Chương 31: Các kiểu cưỡng hôn
32 Chương 32: Xác định quan hệ
33 Chương 33: Khôi phục tự do
34 Chương 34: Bạn gái
35 Chương 35: Hương vị tình yêu
36 Chương 36: Thẳng thừng từ chối
37 Chương 37: Trong lòng có em
38 Chương 38: Tiếp tục tán tỉnh
39 Chương 39: Vẫn là tán tỉnh
40 Chương 40: Xoa xoa bóp bóp
41 Chương 41: Trở về còn muốn ăn chị
42 Chương 42: Đói bụng ăn quàng
43 Chương 43: Thăm ban đêm khuya
44 Chương 44: Ôm ôm ấp ấp
45 Chương 45: Không thể nhịn được
46 Chương 46: Thất tình lục dục
47 Chương 47: Vợ ơi?
48 Chương 48: Chưa đủ trưởng thành
49 Chương 49: Nhìn nhau không nói một lời
50 Chương 50: Không có kết quả
51 Chương 51: Mùi ghen
52 Chương 52: Trống rỗng
53 Chương 53: Chủ động một chút
54 Chương 54: Không nói lý
55 Chương 55: Không kiểm soát được
56 Chương 56: Sinh ra ảo tưởng
57 Chương 57: Đêm nay ở lại nơi này
58 Chương 58: Càng muốn hôn chị
59 Chương 59: Dạo đầu
60 Chương 60: Sẵn lòng bị đè
61 Chương 61: Sự cố ghen tuông
62 Chương 62: Có chút thú vị
63 Chương 63: Âm hồn không tan
64 Chương 64: Nói chuyện trong quán bar
65 Chương 65: Ảnh chụp
66 Chương 66: Mưa to
67 Chương 67: Người yêu cũ
68 Chương 68: Xảy ra chuyện rồi
69 Chương 69: Kết thúc (1)
70 Chương 70: Kết thúc (2)
71 Chương 71: Kết thúc (3)
72 Chương 72: [Ý Khanh] Ngoại truyện (1): Niềm vui bất ngờ
73 Chương 73: [Ý Khanh] Ngoại truyện (2): Sau khi kết hôn
Chapter

Updated 73 Episodes

1
Chương 1: Diễn viên chuyên nghiệp
2
Chương 2: Không phải diễn viên
3
Chương 3: Hai người mẹ
4
Chương 4: Thăng trầm
5
Chương 5: Đưa em về nhà
6
Chương 6: Giữ khoảng cách
7
Chương 7: Định mệnh
8
Chương 8: Không hẹn mà gặp
9
Chương 9: Ăn cơm cùng nhau
10
Chương 10: Loạn nhịp
11
Chương 11: Để ý hay không?
12
Chương 12: Tiêu chuẩn
13
Chương 13: Cảm giác kỳ diệu
14
Chương 14: Cảm xúc ngổn ngang
15
Chương 15: Coi là bạn bè
16
Chương 16: Có chút ngoài ý muốn
17
Chương 17: Không hề trốn tránh
18
Chương 18: Xé rách mặt
19
Chương 19: Cảm động
20
Chương 20: Một giấc mộng xuân
21
Chương 21: Chị em mới
22
Chương 22: Tăng ca nhớ người
23
Chương 23: Không gặp không về
24
Chương 24: Sờ đâu cũng được
25
Chương 25: Tôi muốn gặp cô
26
Chương 26: Cảm giác phức tạp
27
Chương 27: Chạm vào là nổ ngay
28
Chương 28: Bị hạ thuốc
29
Chương 29: Rối rắm
30
Chương 30: Suy nghĩ bậy bạ
31
Chương 31: Các kiểu cưỡng hôn
32
Chương 32: Xác định quan hệ
33
Chương 33: Khôi phục tự do
34
Chương 34: Bạn gái
35
Chương 35: Hương vị tình yêu
36
Chương 36: Thẳng thừng từ chối
37
Chương 37: Trong lòng có em
38
Chương 38: Tiếp tục tán tỉnh
39
Chương 39: Vẫn là tán tỉnh
40
Chương 40: Xoa xoa bóp bóp
41
Chương 41: Trở về còn muốn ăn chị
42
Chương 42: Đói bụng ăn quàng
43
Chương 43: Thăm ban đêm khuya
44
Chương 44: Ôm ôm ấp ấp
45
Chương 45: Không thể nhịn được
46
Chương 46: Thất tình lục dục
47
Chương 47: Vợ ơi?
48
Chương 48: Chưa đủ trưởng thành
49
Chương 49: Nhìn nhau không nói một lời
50
Chương 50: Không có kết quả
51
Chương 51: Mùi ghen
52
Chương 52: Trống rỗng
53
Chương 53: Chủ động một chút
54
Chương 54: Không nói lý
55
Chương 55: Không kiểm soát được
56
Chương 56: Sinh ra ảo tưởng
57
Chương 57: Đêm nay ở lại nơi này
58
Chương 58: Càng muốn hôn chị
59
Chương 59: Dạo đầu
60
Chương 60: Sẵn lòng bị đè
61
Chương 61: Sự cố ghen tuông
62
Chương 62: Có chút thú vị
63
Chương 63: Âm hồn không tan
64
Chương 64: Nói chuyện trong quán bar
65
Chương 65: Ảnh chụp
66
Chương 66: Mưa to
67
Chương 67: Người yêu cũ
68
Chương 68: Xảy ra chuyện rồi
69
Chương 69: Kết thúc (1)
70
Chương 70: Kết thúc (2)
71
Chương 71: Kết thúc (3)
72
Chương 72: [Ý Khanh] Ngoại truyện (1): Niềm vui bất ngờ
73
Chương 73: [Ý Khanh] Ngoại truyện (2): Sau khi kết hôn