Chương 148: Cãi nhau

Tiền Phong cắn vành tai cô, nhiệt khí cuồn cuộn mang theo thanh âm tê dại lao vào trong tai.

Chu Hiểu Đồng chịu không nổi, hắn chỉ cần khẽ cắn chặt vành tai mình, cả người đều giống như không còn sức lực. Chu Hiểu Đồng vung tay lên vỗ vào trên đầu của hắn “Này… Buông ra”

Rõ ràng lời nói rất có khí thế nhưng giờ phút này lại hoàn toàn thay đổi ngữ điệu, không có một chút lực sát thương.

Tiền Phong làm nũng đem đầu cọ cọ hõm vai cô “Bà xã…”. Đôi mắt hoa đào cho dù trong bóng đêm cũng có lực sát thương vô cùng lớn, chợt lóe chợt lóe làm hoa mắt người khác.

Không nghe thấy lời cự tuyệt của Chu Hiểu Đồng, Tiền Phong đắc ý nhếch môi lộ ra hàm răng trắng, tay hắn nhẹ nhàng mở ra áo ngủ trên người cô, cúi đầu xuống khẽ hôn từng chỗ, ngậm chặt xương quai xanh cô.

Dáng người Chu Hiểu Đồng hơi gầy, có lẽ là do trước kia hay thức khuya làm việc, chịu khổ khá nhiều cho nên không mập mạp lên được. Thế nhưng xương quai xanh trên dáng người như vậy lại xinh đẹp vô cùng.

Tiền Phong vừa hôn vừa nói: “Bà xã, anh phải nuôi em cho thật béo mới được, như thế này anh thật đau lòng”

Chu Hiểu Đồng thật muốn đập vào ót hắn nhưng cả người cô không còn sức lực. Khi Tiền Phong ngậm lấy bầu ngực, hai tay cô ngay lập tức giữ chặt hai cánh tay hắn, kiềm nén phát ra một tiếng than khẽ.

Chiếc lưỡi của Tiền Phong linh hoạt từ trước ngực cô trượt đến bụng bằng phẳng, lưu lại một chuỗi dài dấu vết. Chu Hiểu Đồng theo bản năng ôm cổ của hắn, ưỡn người lên tạo nên một độ cong xinh đẹp.

Lúc thân thể bị một vật lạ xâm nhập, Chu Hiểu Đồng ngẩng đầu lên, cắn lên trên vai hắn.

Chuyện còn lại cứ giao cho bóng đêm ghi chép đi…

Sáng ngày thứ hai lại là Chu Hiểu Đồng tỉnh lại trước. Cô nghiêng đầu nhìn Tiền Phong an lành ngủ, khóe miệng hình như là còn có vết nước miếng. Tuấn nhan vốn dĩ anh tuấn nhưng khi ngủ lại cứ như một đứa trẻ con.

Chu Hiểu Đồng nhớ lúc hai người vừa mới bắt đầu ở chung, mỗi đêm Tiền Phong lại theo bản năng đá cô rớt xuống giường. Thế nhưng bây giờ cả hai đều có thói quen, cô sẽ ngủ bên phải còn hắn sẽ ngủ bên trái, nếu hắn đạp thì Chu Hiểu Đồng cũng không còn rớt xuống giường nữa.

Tô Mộc Vũ từng nói, cô ấy cùng Phong Kính đôi khi cũng có mâu thuẫn, nhưng trong tình yêu thứ đáng quý nhất chính là lòng bao dung.

Chu Hiểu Đồng nghiêng người, khẽ hôn lên má Tiền Phong, sau đó đứng dậy đánh răng rửa mặt. Cô nghĩ: có lẽ bọn họ cũng không có vấn đề gì lớn lao, chỉ cần cô tiếp tục bao dung là được.

Thời gian còn sớm, Chu Hiểu Đồng làm bữa sáng, bản thân cũng ăn một chút, để một phần khác lên bàn rồi xách túi đi làm.

Đồng nghiệp nhìn thấy cô, cười nhạo: “Ơ, Hiểu Đồng, hôm này nhìn cậu thật tươi tắn, hôm qua kích thích lắm sao?”

Dù là Chu Hiểu Đồng tuỳ tiện, tính cách hào sảng nhưng cũng bị cười nhạo trực tiếp như vậy làm cho đỏ mặt. Cô vung chiếc giỏ hướng bọn họ, khuôn mặt đỏ hồng, cố gắng tĩnh tâm làm việc.

Giữa trưa Tiền Phong gọi điện thoại nói có một vụ kiện tụng quan trọng nên không thể cùng nhau ăn cơm. Chu Hiểu Đồng gật đầu, đi ăn cùng đồng nghiệp, lúc ăn cơm lại nói chuyện phiếm.

“Hiểu Đồng à, trong chúng ta chỉ có cậu là có bạn trai giàu có, hâm mộ chết đi được. Thế nhưng sao không thấy hắn ta mua cho cậu cái gì hết vậy?”

Chu Hiểu Đồng kinh ngạc một chút, nói: “Mình không thích cái gì nên cũng không cần”

Tiền Phong không phải không mua gì cho cô, thậm chí có đoạn thời gian đặc biệt thích mua tùm lum thứ mang về cho cô. Thế nhưng chính là hắn ra tay quá trớn, động một tí là hơn một vạn, hơn nữa hắn mua những thứ như váy áo hay giày cao gót cũng không phải là thứ cô thích, vì thế tủ quần áo chứa đủ thứ đồ tới bây giờ cũng chưa dùng qua. Kế hoạch cố gắng cải tạo cô của Tiền Phong thất bại, hắn ủ rũ đến hai ngày, từ đó… cũng không mua gì cho cô nữa.

Đồng nghiệp nói: “Ngốc mới không cần. Như bạn trai mình này, một chiếc vòng cổ cũng phải để dành cả nửa tháng, nếu mình có bạn trai giống như cậu, mình liền vui đến phát điên lên cho coi”

Người khác lại nói: “Bọn mình đều chờ uống rượu cưới của cậu, đến lúc đó cũng đừng quên giới thiệu cho bọn mình vài anh chàng dễ nhìn nha”

Một đoàn người cười rộ lên, Chu Hiểu Đồng cũng cười cười theo, không đáp.

Rượu cưới? Tận thế 2012 đã sắp đến, rượu cưới cũng theo đó mà nằm mơ thôi.

Liễu Huệ Thành có gửi đến mấy tin ngắn, Chu Hiểu Đồng cố ý không gần gũi với anh ta, dù sao kết quả chuyện này cũng không có thì cần gì dây dưa với người ta, phải không? Vì thế cứ ít liên lạc lại đi.

Tiền Phong thật bận rộn, hai đêm liên tiếp không về nhà.

Chu Hiểu Đồng tắm rửa xong, lấy khănlau tóc. Điện thoại nhà vang lên, cô còn tưởng rằng Tiền Phong có chuyện gì gấp gọi về, kết quả là một dãy số xa lạ. Cô bắt máy: “Xin hỏi là ai đấy ạ?”

Đầu bên kia điện thoại dừng nửa khắc, một thanh âm của phụ nữ trung niên vang lên, trong giọng nói mang theo cao ngạo cùng uy nghiêm tích lũy được theo kinh nghiệm: “Cô chính là tình nhân Tiểu Phong nuôi bên ngoài sao?”

Một câu này, thiếu chút nữa khiến tính tình hung hăn của Chu Hiểu Đồng bạo phát, cái gì gọi là “tình nhân nuôi bên ngoài”? Coi cô là động vật, con hề hay vẫn là một con người đây?

Tính tình Chu Hiểu Đồng nóng nảy nhưng không phải kẻ ngu, cô rất nhanh liền đoán được người này nếu không phải mẹ Tiền Phong thì cũng là vai vế người lớn hơn. Người cao quý cùng người bình thương chính là không giống nhau, khẩu khí nói chuyện là trời sinh mang theo khí thế vương giả.

Chu Hiểu Đồng áp chế lửa nóng trong người, nói: “Bác gái, nếu bác muốn gặp Tiền Phong thì thật xin lỗi, anh ấy không có ở nhà, bác nên gọi vào di động của anh ấy. Tạm biệt bác”

Bà Tiền lập tức nhíu mày, nói: “Cô nói chuyện với tôi như vậy sao?”

Chu Hiểu Đồng quả thật muốn cười, không nói như vậy chẳng lẽ còn chó vẩy đuôi mừng chủ nói với bà ta: Bác gái, bác khỏe chứ? Xin bác đồng ý chuyện của cháu và Tiền Phong.

Bà Tiền thấy cô không đáp, hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói mang theo cảnh cáo nghiêm túc: “Con trai tôi chính là ham chơi nhưng nó chơi cũng đến ba mươi năm rồi, tôi khuyên cô nên sớm chặt đứt những ý niệm không tốt ý trong đầu đi, cứ an phận là sống cuộc sống của cô. Có nhiều thứ không phải là thứ cô nên mong muốn, con trai tôi tuyệt đối sẽ không là của cô! Tiền gia chúng tôi cũng không muốn làm khó một người phụ nữ không hiểu chuyện như cô!”

Chu Hiểu Đồng đáp: “Những lời này bác nên nói cùng con trai của mình, nói với cháu cũng vô ích. Thật xin lỗi, cháu còn có việc phải làm, tạm biệt” Nói xong, cô không hề chờ người bên kia đáp một chữ đã trực tiếp cúp điện thoại.

Cô cũng không phải không biết, lúc này nên ôn hòa để có thể lưu lại một chút ấn tượng tốt với mẹ của hắn, nhưng cô không làm được, không nén giận được, không hạ thân nghiêm mặt dùng đầu lưỡi của mình liếm chân của bọn họ được.

Chỉ sợ với tính tình của cô, leo lên một nửa bậc thang Tiền gia cũng không có cửa. Cũng không phải ai cũng có vận tốt như Mộc Vũ, gặp được một người như Phong Kính, có khả năng chống lại cả gia tộc vì người mình yêu.

Chu Hiểu Đồng xoa nhẹ cái đầu hơi đau, ngã mình vào trong chăn, ngủ! Yêu để làm gì? Cô không hầu được!

Chu Hiểu Đồng mới vừa ngủ không bao lâu đã bị Tiền Phong lay tỉnh.

Gương mặt hắn lạnh lùng, một tay xốc mền Chu Hiểu Đồng lên, ném xuống đất, đối với cô còn mơ mơ màng màng, nói: “Em lại dám nói chuyện như vậy với mẹ anh sao? Chu Hiểu Đồng, em giỏi lắm!”

Chu Hiểu Đồng như là bị một thùng nước lạnh dội xuống từ đỉnh đầu, nháy mắt lay tỉnh cả người “Tiền Phong, anh lay tỉnh em chỉ vì chuyện này?” Quả nhiên là tâm người mẹ, chân trước mới cùng cô nói chuyện điện thoại, uy hiếp một trận, chân sau liền khóc lóc kể lể với con trai.

Tiền Phong trợn to mắt nhìn cô, ánh mắt kia tựa hồ cũng cảm thấy Chu Hiểu Đồng hết sức quái dị: “Cái gì gọi là chỉ vì chuyện này? Bà ấy là mẹ anh, là mẹ của anh!”

Chu Hiểu Đồng cười, đem mền nhấc lên giường “Em cũng có mẹ, còn có cả cha nữa, rồi sao? Cũng không có đến gặp Tiền thiếu tươi cười chào hỏi”

Chu Hiểu Đồng có đôi khi không rõ, đám công tử như bọn hắn đang nghĩ cái gì trong lòng, chẳng lẽ bọn hắn chỉ quan tâm đến cha mẹ của chính mình thôi sao?Chỉ cần biết người khác phải phụng dưỡng tôn trọng cha mẹ bọn hắn, không cần quan tâm đến người khác có cha mẹ hay không sao?

“Em!!!” Tiền Phong giận đến nổi trận lôi đình, nói không ra lời. Hắn cầm một cái chén ném xuống đất “Em muốn anh đến gặp cha mẹ em, thì em nói đi! Anh có nói anh không đi sao? Anh có nói anh không muốn gặp, không muốn chào hỏi sao? Chu Hiểu Đồng, đừng ép anh vạch trần em, hai ngày trước em còn ăn cơm với một gã đàn ông khác, đừng cho là anh không biết!”

Sắc mặt Chu Hiểu Đồng bỗng dưng thay đổi: “Anh cho người theo dõi em?”

Tiền Phong cười lạnh, đôi mắt hoa đào lại giống như dao găm “Theo dõi em? Tiền Phong đây còn không có rảnh rỗi như vậy, chính em làm chuyện này thật đúng là đừng tưởng rằng có thể dối gạt ai. Ngày đó Bân Tử tình chờ đi ngang qua nhìn thấy em cùng một gã đàn ông khác ăn tối thân mật, em dám nói không có?”

Hai người đều nổi nóng, mồi lửa chớm thành lửa, kết quả chính là thế lửa càng lúc càng lớn.

Chu Hiểu Đồng nhìn cái chén bị ném nát vụn trên mặt đất, thanh âm cũng nâng lên: Tại sao em không dám nói? Tại sao anh đi tin những người bạn nhậu kia mà không hỏi em liền tự mình cho là đúng rồi?”

“Hỏi em?”Âm thanh Tiền Phong cũng lớn hơn, cả tầng lầu đều là gọi nói của bọn họ “Em sẽ nói sao? Đêm hôm đó anh còn đi giải thích với em, thế nhưng em đã sớm đèo bồng thêm một gã đàn ông khác, Chu Hiểu Đồng, anh thật đã xem thường em rồi!”

Ngực Chu Hiểu Đồng kịch liệt phập phồng, giống như là ghẹn họng.

Dưới chân lung lay, cầm lấy quần áo bên cạnh mình, bước đi đến trong phòng khách cầm lấy giỏ của mình liền đi ra ngoài.

Theo đạo lý, thông thường hai vợ chồng cãi nhau nhất định sẽ có người xuống nước trước. Thế nhưng Tiền Phong lại không có, hắn càng gây càng hăng, trực tiếp quát: “Chu Hiểu Đồng, anh nói cho em biết, nếu em dám bước ra khỏi cánh cửa này, cũng đừng tiếp tục trở lại tìm anh!”

Trả lời hắn chính là âm thanh đóng cửa.

Trong mắt Tiền Phong toàn lửa giận, nhìn thấy cái gì cũng không thích, một lượt ném nát hết đồ vật trong phòng.

Chu Hiểu Đồng đứng ở ngoài cửa nghe thấy thanh âm bên trong, cúi người ngồi xuống một lúc. Sau đó cô ngẩng đầu mở to hai mắt, lại cầm lấy giỏ xách đi ra ngoài, căn bản mặc kệ trời bên ngoài đã tối, mà chính mình, hiện tại căn bản không có chỗ nào để đi.

Chapter
1 Chương 1: Khách sạn
2 Chương 2: Bị chồng ruồng bỏ,được nhiều hay ít?
3 Chương 3: Ân đoạn nghĩa tuyệt
4 Chương 4: Ranh giới cuối cùng
5 Chương 5: Bức hình không sạch sẽ
6 Chương 6: Hắn lại xuất hiện
7 Chương 7: Tôi sẽ làm chuyện đó, cô có tin không!
8 Chương 8: Cha Mẹ lòng dạ ác độc
9 Chương 9: Đêm mưa nguy hiểm
10 Chương 10: Trốn chạy và bắt giữ
11 Chương 11: Giao dịch
12 Chương 12: Dạy cô làm nữ nhân
13 Chương 13: Cùng ngủ
14 Chương 14: Khoá học đầu tiên
15 Chương 15: Bờ mi sáng như sao
16 Chương 16: Dạy cô khoá thứ 2
17 Chương 17: Thân phận của hắn
18 Chương 18: Chất vấn hắn
19 Chương 19: Nụ hôn của sói
20 Chương 20: Cấm lệnh của tà thiếu
21 Chương 21: Chồng cũ dây dưa
22 Chương 22: Ôn nhu của hắn
23 Chương 23: Kiều Na khiêu khích
24 Chương 24: Chủ nhân và thú cưng
25 Chương 25: Gặp lại tiện nhân
26 Chương 26: Lại so chiêu
27 Chương 27: Thay đổi… lặng lẽ diễn ra
28 Chương 28: Cậu bạn xương sườn
29 Chương 29: Đừng có nghĩ rằng mình rất quan trọng
30 Chương 30: Vệ Nhu Y
31 Chương 31: Bức hình bị lộ
32 Chương 32: Mẹ như vậy
33 Chương 33: Hắn động tâm
34 Chương 34: Ngài là ông chủ (1)
35 Chương 35: Ngài là ông chủ (2)
36 Chương 36: Tặng cô ta cho cậu!
37 Chương 37: Tô Mộc Tình mang thai
38 Chương 38: Cúi đầu trước tôi!
39 Chương 39: Thiệp cưới
40 Chương 40: Cầu xin tôi đi!
41 Chương 41: Nhận thiệp cưới
42 Chương 42: Cô muốn đi đâu
43 Chương 43: Mẹ chồng đấu nàng dâu
44 Chương 44: Giáo huấn bà Tô
45 Chương 45: Phương Thiệu Hoa
46 Chương 46: Cởi ra!
47 Chương 47: Vì yếu ớt
48 Chương 48: Thay cô ra mặt
49 Chương 49: Bí mật của Kiều Na
50 Chương 50: Vũ hội của cô bé lọ lem
51 Chương 51: Trái tim của ai bị tổn thương?
52 Chương 52: Đỡ đạn thay hắn
53 Chương 53: Không được yêu tôi
54 Chương 54: Tự làm tự chịu
55 Chương 55: Có người muốn gặp cô
56 Chương 56: Thỉnh cầu của Vệ Nhu Y
57 Chương 57: Nỗi đau của hắn
58 Chương 58: Tôi làm được
59 Chương 59: Tần Nghị Hằng do dự
60 Chương 60: Hôn lễ của Tô Mộc Tình
61 Chương 61: Hoàn toàn kết thúc
62 Chương 62: Bay đến Italy
63 Chương 63: Thở dài dưới chân cầu Nhãn Lệ
64 Chương 64: Thiên Đường Địa Ngục
65 Chương 65: Sự thật tàn khốc
66 Chương 66: Cô cãi lời
67 Chương 67: Cô muốn như thế nào?
68 Chương 68: Suối nước nóng
69 Chương 69: Chọn một
70 Chương 70: Đều là kẻ có tội
71 Chương 71: Lời nguyền rủa của Tô Mộc Tình
72 Chương 72: Không cho phép bước ra
73 Chương 73: Yêu? Nực cười!
74 Chương 74: Phong Khải
75 Chương 75: Chưa chết chưa ngừng
76 Chương 76: Năm mới
77 Chương 77: Cùng nhau về nhà
78 Chương 78: Thiên đường sụp đổ
79 Chương 79: Hủy diệt
80 Chương 80: Tôi còn kịp… yêu em không?
81 Chương 81: Cảnh xuân
82 Chương 82: Mang thai?!
83 Chương 83: Hạnh phúc ngắn ngủi
84 Chương 84: Kiệt tác của Tô Mộc Tình
85 Chương 85: Trừng phạt Tô Mộc Tình
86 Chương 86: Tự sát
87 Chương 87: Tôi đem chính mình giao cho em, em có muốn hay không?
88 Chương 88: Thử một lần
89 Chương 89: Ánh mặt trời
90 Chương 90: Đứa bé họ Phong
91 Chương 91: Thay đổi bất ngờ
92 Chương 92: Hiềm nghi
93 Chương 93: Họa trong họa ngoài
94 Chương 94: Tiền Phong quỳ gối
95 Chương 95: Trăng treo trong nước
96 Chương 96: Đã từng được yêu thương
97 Chương 97: Thắng lợi của Vệ Nhu Y
98 Chương 98: Ai là diễn viên chính?
99 Chương 99: Hôn lễ của bọn họ
100 Chương 100: Hôn lễ đẫm máu
101 Chương 101: Chỉ cần đứa nhỏ
102 Chương 102: Hai năm sau
103 Chương 103: Lại bỏ qua
104 Chương 104: Trái tim nơi xa xăm
105 Chương 105: Họp báo
106 Chương 106: Gặp lại
107 Chương 107: Hận cũng không có
108 Chương 108: Gặp lại Tần Nghị Hằng
109 Chương 109: Nhạc Nhạc vô địch
110 Chương 110: Giao dịch một lần nữa
111 Chương 111: Trái tim đã chết
112 Chương 112: Nhạc Nhạc sợ hãi
113 Chương 113: Truy đuổi
114 Chương 114: Mười chín tầng địa ngục
115 Chương 115: Tôi hận em!
116 Chương 116: Phương Thiệu Hoa tức giận
117 Chương 117: Bức thư của Vệ Nhu Y
118 Chương 118: Hai người?
119 Chương 119: Thật giả
120 Chương 120: Lấy giả làm thật
121 Chương 121: Trò chơi của Phong Nghi
122 Chương 122: Đùa giỡn
123 Chương 123: Vạch trần
124 Chương 124: Chạy trốn
125 Chương 125: Phong gia
126 Chương 126: Bảo vệ cả đời
127 Chương 127: Hắn tức giận
128 Chương 128: Chờ anh mềm lòng
129 Chương 129: Đổi lại, em theo đuổi tôi đi!
130 Chương 130: Thiên lý truy phu lộ – Ngàn dặm theo đuổi chồng
131 Chương 131: Cầu hôn tôi đi
132 Chương 132: Điên vậy điên luôn đi
133 Chương 133: Chúc em hạnh phúc
134 Chương 134: Nhất niệm chi soa – Nghĩ sai là sai hết
135 Chương 135: Xin anh cưới em
136 Chương 136: Hôn lễ
137 Chương 137: Hôn lễ
138 Chương 138: Nhạc Nhạc bị trói
139 Chương 139: Giành giật từng phút từng giây
140 Chương 140: Kết thúc (1)
141 Chương 141: Kết thúc (2)
142 Chương 142: Kết thúc (3)
143 Chương 143: Kết thúc (4)
144 Chương 144: Có loại duyên phận gọi là nghiệt duyên
145 Chương 145: Một đống sổ sách xộn xộn
146 Chương 146: Bắt buộc xem mắt
147 Chương 147: Yêu cầu rất cao
148 Chương 148: Cãi nhau
149 Chương 149: Chiến tranh lạnh
150 Chương 150: Cẩu huyết chết tiệt
151 Chương 151: Ngã bệnh
152 Chương 152: Sữa chua lên men
153 Chương 153: Nữ tướng cướp của anh
154 Chương 154: Em làm một phần thì đừng trách tôi làm ra mười lăm
155 Chương 155: Lần thứ chín
156 Chương 156: Bạn gái mới của tôi
157 Chương 157: Nguy cơ
158 Chương 158: Tiền phong hắn!
159 Chương 159: Ai chỉnh ai?
160 Chương 160: Sói dữ
161 Chương 161: Đàn ông là mây bay
162 Chương 162: Không phải là chỉ uống rượu thôi sao?
163 Chương 163: Em là phụ nữ sao?
164 Chương 164: Chúng ta kết hôn đi!
165 Chương 165: Con đường đầy chông gai của sói hoang
166 Chương 166: Cha mẹ chồng không dễ chọc
167 Chương 167: Lông nhím của sói hoang
168 Chương 168: Sói hoang cũng có thể hiền lành
169 Chương 169: Hai chọn một
170 Chương 170: Tiền phong, tạm biệt!
171 Chương 171: Sau khi chia tay
172 Chương 172: Ai là báu vật của ai?
173 Chương 173: Bữa tiệc ngượng ngùng
174 Chương 174: Ngày tàn của sói hoang
175 Chương 175: Bầu trời tối đen
176 Chương 176: Yêu hay không yêu? yêu bao nhiêu?
177 Chương 177: Mèo đào hoa
178 Chương 178: Mục tiêu kết hôn của sói hoang
179 Chương 179: Sói hoang cũng có hoa đào
180 Chương 180: Tiền mừng
181 Chương 181: Khuyên bảo
182 Chương 182: Sói hoang trèo tường
183 Chương 183: Anh phục tùng mệnh lệnh chứng minh cho em
184 Chương 184: Cảnh tỉnh
185 Chương 185: Tiền thần kinh
186 Chương 186: Cầu hôn sói hoang
187 Chương 187: Cô dâu mới
188 Chương 188: Bọn nhỏ lớn dần
189 Chương 189: Phòng làm việc huyền bí của ba ba
190 Chương 190: Ba ba của nữu nữu
191 Chương 191: Kỷ niệm ngày cưới (1)
192 Chương 192: Kỷ niệm ngày cưới (2)
193 Chương 193: Kỷ niệm ngày cưới (3)
194 Chương 194: Kỷ niệm ngày cưới (4)
195 Chương 195: Kỷ niệm ngày cưới (5)
196 Chương 196: Kỷ niệm ngày cưới (6)
197 Chương 197: Gặp lại nữu nữu
198 Chương 198: Đền anh cho tôi đi!
199 Chương 199: Nữ vương kiều na
200 Chương 200: Nữ vương không dễ chọc
201 Chương 201: Là ai đùa giỡn ai
202 Chương 202: Người từng trải
203 Chương 203: Xét nghiệm
204 Chương 204: Phục vụ đến nơi đến chốn
205 Chương 205: Mang thai ngoài ý muốn
206 Chương 206: Sự tàn nhẫn của phương thiếu
207 Chương 207: Đứa nhỏ của ai?
208 Chương 208: Hai kẻ đấu đá
209 Chương 209: Mạn đà la màu đen (1)
210 Chương 210: Cống hiến
211 Chương 211: Hợp tác hay là giao dịch?
212 Chương 212: Cô, không xứng
213 Chương 213: Có quá nhiều đàn ông
214 Chương 214: Khí thế nữ vương
215 Chương 215: Kiều na nhếch nhác
216 Chương 216: Đùa với lửa
217 Chương 217: Thói quen nhẫn nại
218 Chương 218: Anh thật độc
219 Chương 219: Trạm khắc thâm tình
220 Chương 220: Cái chết của vệ nhu y
221 Chương 221: Vết sẹo hình chữ thập
222 Chương 222: Không tới lượt hắn ra giá!
223 Chương 223: Nơi đất khách gặp lại người cũ
224 Chương 224: Một đao cắt đứt
225 Chương 225: Tôi bây giờ, anh mua không nổi
226 Chương 226: Anh cũng nên kết hôn đi
227 Chương 227: Scandal tai tiếng nổ tung
228 Chương 228: Hôn lễ tiến hành
229 Chương 229: Khoảng cách giữa viên đạn và nước mắt
230 Chương 230: Thuần phục em, nữ vương của anh
Chapter

Updated 230 Episodes

1
Chương 1: Khách sạn
2
Chương 2: Bị chồng ruồng bỏ,được nhiều hay ít?
3
Chương 3: Ân đoạn nghĩa tuyệt
4
Chương 4: Ranh giới cuối cùng
5
Chương 5: Bức hình không sạch sẽ
6
Chương 6: Hắn lại xuất hiện
7
Chương 7: Tôi sẽ làm chuyện đó, cô có tin không!
8
Chương 8: Cha Mẹ lòng dạ ác độc
9
Chương 9: Đêm mưa nguy hiểm
10
Chương 10: Trốn chạy và bắt giữ
11
Chương 11: Giao dịch
12
Chương 12: Dạy cô làm nữ nhân
13
Chương 13: Cùng ngủ
14
Chương 14: Khoá học đầu tiên
15
Chương 15: Bờ mi sáng như sao
16
Chương 16: Dạy cô khoá thứ 2
17
Chương 17: Thân phận của hắn
18
Chương 18: Chất vấn hắn
19
Chương 19: Nụ hôn của sói
20
Chương 20: Cấm lệnh của tà thiếu
21
Chương 21: Chồng cũ dây dưa
22
Chương 22: Ôn nhu của hắn
23
Chương 23: Kiều Na khiêu khích
24
Chương 24: Chủ nhân và thú cưng
25
Chương 25: Gặp lại tiện nhân
26
Chương 26: Lại so chiêu
27
Chương 27: Thay đổi… lặng lẽ diễn ra
28
Chương 28: Cậu bạn xương sườn
29
Chương 29: Đừng có nghĩ rằng mình rất quan trọng
30
Chương 30: Vệ Nhu Y
31
Chương 31: Bức hình bị lộ
32
Chương 32: Mẹ như vậy
33
Chương 33: Hắn động tâm
34
Chương 34: Ngài là ông chủ (1)
35
Chương 35: Ngài là ông chủ (2)
36
Chương 36: Tặng cô ta cho cậu!
37
Chương 37: Tô Mộc Tình mang thai
38
Chương 38: Cúi đầu trước tôi!
39
Chương 39: Thiệp cưới
40
Chương 40: Cầu xin tôi đi!
41
Chương 41: Nhận thiệp cưới
42
Chương 42: Cô muốn đi đâu
43
Chương 43: Mẹ chồng đấu nàng dâu
44
Chương 44: Giáo huấn bà Tô
45
Chương 45: Phương Thiệu Hoa
46
Chương 46: Cởi ra!
47
Chương 47: Vì yếu ớt
48
Chương 48: Thay cô ra mặt
49
Chương 49: Bí mật của Kiều Na
50
Chương 50: Vũ hội của cô bé lọ lem
51
Chương 51: Trái tim của ai bị tổn thương?
52
Chương 52: Đỡ đạn thay hắn
53
Chương 53: Không được yêu tôi
54
Chương 54: Tự làm tự chịu
55
Chương 55: Có người muốn gặp cô
56
Chương 56: Thỉnh cầu của Vệ Nhu Y
57
Chương 57: Nỗi đau của hắn
58
Chương 58: Tôi làm được
59
Chương 59: Tần Nghị Hằng do dự
60
Chương 60: Hôn lễ của Tô Mộc Tình
61
Chương 61: Hoàn toàn kết thúc
62
Chương 62: Bay đến Italy
63
Chương 63: Thở dài dưới chân cầu Nhãn Lệ
64
Chương 64: Thiên Đường Địa Ngục
65
Chương 65: Sự thật tàn khốc
66
Chương 66: Cô cãi lời
67
Chương 67: Cô muốn như thế nào?
68
Chương 68: Suối nước nóng
69
Chương 69: Chọn một
70
Chương 70: Đều là kẻ có tội
71
Chương 71: Lời nguyền rủa của Tô Mộc Tình
72
Chương 72: Không cho phép bước ra
73
Chương 73: Yêu? Nực cười!
74
Chương 74: Phong Khải
75
Chương 75: Chưa chết chưa ngừng
76
Chương 76: Năm mới
77
Chương 77: Cùng nhau về nhà
78
Chương 78: Thiên đường sụp đổ
79
Chương 79: Hủy diệt
80
Chương 80: Tôi còn kịp… yêu em không?
81
Chương 81: Cảnh xuân
82
Chương 82: Mang thai?!
83
Chương 83: Hạnh phúc ngắn ngủi
84
Chương 84: Kiệt tác của Tô Mộc Tình
85
Chương 85: Trừng phạt Tô Mộc Tình
86
Chương 86: Tự sát
87
Chương 87: Tôi đem chính mình giao cho em, em có muốn hay không?
88
Chương 88: Thử một lần
89
Chương 89: Ánh mặt trời
90
Chương 90: Đứa bé họ Phong
91
Chương 91: Thay đổi bất ngờ
92
Chương 92: Hiềm nghi
93
Chương 93: Họa trong họa ngoài
94
Chương 94: Tiền Phong quỳ gối
95
Chương 95: Trăng treo trong nước
96
Chương 96: Đã từng được yêu thương
97
Chương 97: Thắng lợi của Vệ Nhu Y
98
Chương 98: Ai là diễn viên chính?
99
Chương 99: Hôn lễ của bọn họ
100
Chương 100: Hôn lễ đẫm máu
101
Chương 101: Chỉ cần đứa nhỏ
102
Chương 102: Hai năm sau
103
Chương 103: Lại bỏ qua
104
Chương 104: Trái tim nơi xa xăm
105
Chương 105: Họp báo
106
Chương 106: Gặp lại
107
Chương 107: Hận cũng không có
108
Chương 108: Gặp lại Tần Nghị Hằng
109
Chương 109: Nhạc Nhạc vô địch
110
Chương 110: Giao dịch một lần nữa
111
Chương 111: Trái tim đã chết
112
Chương 112: Nhạc Nhạc sợ hãi
113
Chương 113: Truy đuổi
114
Chương 114: Mười chín tầng địa ngục
115
Chương 115: Tôi hận em!
116
Chương 116: Phương Thiệu Hoa tức giận
117
Chương 117: Bức thư của Vệ Nhu Y
118
Chương 118: Hai người?
119
Chương 119: Thật giả
120
Chương 120: Lấy giả làm thật
121
Chương 121: Trò chơi của Phong Nghi
122
Chương 122: Đùa giỡn
123
Chương 123: Vạch trần
124
Chương 124: Chạy trốn
125
Chương 125: Phong gia
126
Chương 126: Bảo vệ cả đời
127
Chương 127: Hắn tức giận
128
Chương 128: Chờ anh mềm lòng
129
Chương 129: Đổi lại, em theo đuổi tôi đi!
130
Chương 130: Thiên lý truy phu lộ – Ngàn dặm theo đuổi chồng
131
Chương 131: Cầu hôn tôi đi
132
Chương 132: Điên vậy điên luôn đi
133
Chương 133: Chúc em hạnh phúc
134
Chương 134: Nhất niệm chi soa – Nghĩ sai là sai hết
135
Chương 135: Xin anh cưới em
136
Chương 136: Hôn lễ
137
Chương 137: Hôn lễ
138
Chương 138: Nhạc Nhạc bị trói
139
Chương 139: Giành giật từng phút từng giây
140
Chương 140: Kết thúc (1)
141
Chương 141: Kết thúc (2)
142
Chương 142: Kết thúc (3)
143
Chương 143: Kết thúc (4)
144
Chương 144: Có loại duyên phận gọi là nghiệt duyên
145
Chương 145: Một đống sổ sách xộn xộn
146
Chương 146: Bắt buộc xem mắt
147
Chương 147: Yêu cầu rất cao
148
Chương 148: Cãi nhau
149
Chương 149: Chiến tranh lạnh
150
Chương 150: Cẩu huyết chết tiệt
151
Chương 151: Ngã bệnh
152
Chương 152: Sữa chua lên men
153
Chương 153: Nữ tướng cướp của anh
154
Chương 154: Em làm một phần thì đừng trách tôi làm ra mười lăm
155
Chương 155: Lần thứ chín
156
Chương 156: Bạn gái mới của tôi
157
Chương 157: Nguy cơ
158
Chương 158: Tiền phong hắn!
159
Chương 159: Ai chỉnh ai?
160
Chương 160: Sói dữ
161
Chương 161: Đàn ông là mây bay
162
Chương 162: Không phải là chỉ uống rượu thôi sao?
163
Chương 163: Em là phụ nữ sao?
164
Chương 164: Chúng ta kết hôn đi!
165
Chương 165: Con đường đầy chông gai của sói hoang
166
Chương 166: Cha mẹ chồng không dễ chọc
167
Chương 167: Lông nhím của sói hoang
168
Chương 168: Sói hoang cũng có thể hiền lành
169
Chương 169: Hai chọn một
170
Chương 170: Tiền phong, tạm biệt!
171
Chương 171: Sau khi chia tay
172
Chương 172: Ai là báu vật của ai?
173
Chương 173: Bữa tiệc ngượng ngùng
174
Chương 174: Ngày tàn của sói hoang
175
Chương 175: Bầu trời tối đen
176
Chương 176: Yêu hay không yêu? yêu bao nhiêu?
177
Chương 177: Mèo đào hoa
178
Chương 178: Mục tiêu kết hôn của sói hoang
179
Chương 179: Sói hoang cũng có hoa đào
180
Chương 180: Tiền mừng
181
Chương 181: Khuyên bảo
182
Chương 182: Sói hoang trèo tường
183
Chương 183: Anh phục tùng mệnh lệnh chứng minh cho em
184
Chương 184: Cảnh tỉnh
185
Chương 185: Tiền thần kinh
186
Chương 186: Cầu hôn sói hoang
187
Chương 187: Cô dâu mới
188
Chương 188: Bọn nhỏ lớn dần
189
Chương 189: Phòng làm việc huyền bí của ba ba
190
Chương 190: Ba ba của nữu nữu
191
Chương 191: Kỷ niệm ngày cưới (1)
192
Chương 192: Kỷ niệm ngày cưới (2)
193
Chương 193: Kỷ niệm ngày cưới (3)
194
Chương 194: Kỷ niệm ngày cưới (4)
195
Chương 195: Kỷ niệm ngày cưới (5)
196
Chương 196: Kỷ niệm ngày cưới (6)
197
Chương 197: Gặp lại nữu nữu
198
Chương 198: Đền anh cho tôi đi!
199
Chương 199: Nữ vương kiều na
200
Chương 200: Nữ vương không dễ chọc
201
Chương 201: Là ai đùa giỡn ai
202
Chương 202: Người từng trải
203
Chương 203: Xét nghiệm
204
Chương 204: Phục vụ đến nơi đến chốn
205
Chương 205: Mang thai ngoài ý muốn
206
Chương 206: Sự tàn nhẫn của phương thiếu
207
Chương 207: Đứa nhỏ của ai?
208
Chương 208: Hai kẻ đấu đá
209
Chương 209: Mạn đà la màu đen (1)
210
Chương 210: Cống hiến
211
Chương 211: Hợp tác hay là giao dịch?
212
Chương 212: Cô, không xứng
213
Chương 213: Có quá nhiều đàn ông
214
Chương 214: Khí thế nữ vương
215
Chương 215: Kiều na nhếch nhác
216
Chương 216: Đùa với lửa
217
Chương 217: Thói quen nhẫn nại
218
Chương 218: Anh thật độc
219
Chương 219: Trạm khắc thâm tình
220
Chương 220: Cái chết của vệ nhu y
221
Chương 221: Vết sẹo hình chữ thập
222
Chương 222: Không tới lượt hắn ra giá!
223
Chương 223: Nơi đất khách gặp lại người cũ
224
Chương 224: Một đao cắt đứt
225
Chương 225: Tôi bây giờ, anh mua không nổi
226
Chương 226: Anh cũng nên kết hôn đi
227
Chương 227: Scandal tai tiếng nổ tung
228
Chương 228: Hôn lễ tiến hành
229
Chương 229: Khoảng cách giữa viên đạn và nước mắt
230
Chương 230: Thuần phục em, nữ vương của anh