Chương 143: Nàng có ta thích là đủ rồi

Xe ngựa rời hành cung, lúc trời hoàn toàn tối thì dừng lại trước một biệt viện.

Ân Trường Hoan vén màn xe lên muốn nhìn một chút thì thấy Kỷ Thừa mặc một thân áo giáp bạc.

"Biểu ca Kỷ Thừa?" Ân Trường Hoan kinh ngạc "Sao huynh lại ở chỗ này?"

Kỷ Thừa cười ôn hòa "Ta phụng lệnh thái tử tới đây đón mọi người."

Triệu thái hậu nghe thấy giọng ngoại tôn liền vội vàng xuống xe, lần này tới hành cung nghỉ mát Kỷ Oánh Oánh bởi vì sắp sinh không tới nên bây giờ người làm bà lo lắng nhất chỉ có ngoại tôn tử, thấy Kỷ Thừa bình an vô sự, còn trở thành người của thái tử, bà yên tâm rồi.

Lúc Diệp Mặc đi đón thì bà còn có chút hồ đồ, nhưng bây giờ đã rất rõ ràng, có người muốn tạo phản nhưng đã bị hoàng đế cùng Diệp Hoàn phát hiện, khẳng định là sắp thất bại rồi.

Cũng không biết là đứa cháu nào của bà ngu xuẩn thế, không học được đến nửa phần thông minh của hoàng đế, chẳng lẽ lại giống Gia Hòa, không có chút đầu óc nào.

"Đúng rồi. " Triệu thái hậu đột nhiên nhớ tới "Thái tử không phải là đi tây bắc sao?"

"Trên nửa đường trở về. " Ân Trường Hoan đỡ bụng lớn xuống xe "Nói là cảm thấy lúc ta mang thai là thời khắc quan trọng nên không thể không ở bên cạnh ta."

Triệu thái hậu im lặng nhìn Ân Trường Hoan, cảm thấy bà rất dễ lừa sao.

"Vậy chuyện tây bắc phải làm sao bây giờ?" Triệu thái hậu hỏi.

Cái này Ân Trường Hoan cũng không biết, mặc dù Diệp Hoàn không rời đi nhưng số lần bọn họ gặp mặt cũng không nhiều, nàng đâu thể chủ động hỏi chính sự, thế là nhìn về phía Kỷ Thừa.

Kỷ Thừa nói "Đoan vương đã thay thái tử đi tây bắc."

"Đoan vương không phải đang ở Đại Lý tự sao?" Triệu thái hậu thốt ra, ở trong hậu cung mấy chục năm, bà cũng thông minh ra một chút, lập tức kịp phản ứng "Thì ra hắn không hề hành thích thái tử."

Trịnh thái hậu vốn chưa phát giác được điểm này, lúc tới hành cung phát hiện chỗ không đúng mới nghĩ ra, bà lo lắng nói "Người Hồ chỉ định là muốn thái tử đi, bây giờ để Đoan vương đi, liệu người Hồ có thay đổi ý kiến không."

Triệu thái hậu không thèm để ý nói "Quản hắn hài lòng hay không làm gì, không hài lòng thì đánh cho hắn hài lòng, hắn muốn thái tử đến thì phải là thái tử đi sao, cũng không xem lại bản thân là ai."

Trịnh thái hậu muốn nói đây là việc hệ trọng liên quan đến giang sơn xã tắc, không thể qua loa, nhưng ngẫm lại lời Triệu thái hậu nói, đột nhiên cảm giác cũng đúng, ký một hiệp ước hòa bình mà lại muốn thái tử đi tới, người Hồ đúng là tự cao tự đại, một cái thân vương là đủ rồi.

Kỷ Thừa dẫn bọn họ vào trong viện rồi vội vã cáo từ rời đi.

Dùng xong bữa tối, Trịnh thái hậu bảo Ân Trường Hoan đi nghỉ ngơi "Cháu yên tâm đi, thái tử cùng hoàng đế đã sớm chuẩn bị, không có việc gì đâu."

Ân Trường Hoan theo lời đi vào gian phòng, không phải nàng sợ hãi mà dù có kiên quyết ở lại nhà chính cũng vô dụng, không bằng trở về phòng, cũng để hai thái hậu đi nghỉ ngơi.

Sự tình chỉ cần chưa kết thúc thì đều có thể có thêm biến số, mặc dù trong lòng rất tin tưởng thái tử nhưng Ân Trường Hoan vẫn không ngủ nổi, dứt khoát tìm bút mực giấy nghiên để viết chữ tĩnh tâm.

Đang viết thì Ân Trường Hoan nghe thấy tiếng chém gϊếŧ từ phía hành cung truyền đến, nàng ngây người, bút lông sói nhỏ xuống tờ giấy trắng một chấm đen.

Ân Trường Hoan để bút xuống đi ra ngoài viện, trời tháng bảy đầy sao lấp lánh, đẹp không gì tả nổi.

Bụng quá lớn, đứng không được lâu thì Ân Trường Hoan về phòng ngồi xuống, không biết thế nào mà ngủ thiếp đi trên bàn.

Bỗng nhiên có tiếng bước chân dồn dập làm nàng bừng tỉnh, dần dần tiếng bước nhỏ dần, chỉ còn tiếng của một người, một hộ vệ dừng dưới mái đình, chắp tay với nàng "Thái tử truyền lời, bảo thái tử phi an tâm nghỉ ngơi, mọi chuyện trong cung đã kết thúc."

Ân Trường Hoan nhìn thoáng qua phía hành cung, lúc này đã không còn nghe thấy tiềng ồn ào nữa, chỉ còn lại tiếng ếch nhái không ngừng kêu to.

"Hoàng thượng và thái tử có sao không?"

"Hoàng thượng và thái tử đều bình an."

.

Hành cung có một cung điện tên Cần Chính điện, là nơi hoàng đế nghỉ ngơi và làm việc tại hành cung, trang nghiêm túc mục, không được ồn ào, nhưng đêm nay ở Cần Chính điện lại huyên náo không thôi, khắp không gian tràn ngập mùi máu tanh khó ngửi.

An vương phẫn hận nhìn Khánh vương và thái tử, tức giận muốn thổ huyết.

Hắn cho rằng mình bày mưu nghĩ kế, mưu đồ đại nghiệp, kết quả lại chỉ như con ve trong mắt người khác, buồn cười chính là con bọ ngựa Khánh vương này lại không biết đằng sau còn có khổng tước thái tử.

An vương chọn ngày hôm nay để động thủ, thậm chí ý kiến tổ chức yến hội cũng là hắn cho người ta đề nghị với hoàng đế, hành cung có nhiều người qua lại, hắn làm việc sẽ không dễ bị phát hiện.

Hắn vốn dự định lấy lý do là hoàng đế bệnh tình nguy kịch để đăng cơ, quân đội ở đây có một phần bị hắn mua lại, một bộ phận khác đêm nay sau đó cũng coi như không còn tồn tại.

Chỉ cần hắn có thể danh chính ngôn thuận đăng cơ, chuyện sau đó thì dễ rồi, trong triều cũng không phải không có người của hắn.

Đúng lúc yến hội kết thúc triều thần rời đi thì hắn bắt đầu động thủ, còn đang ở Cần Chính điện bức hoàng đế viết thánh chỉ truyền hoàng vị cho hắn, kết quả hoàng đế còn chưa bắt đầu viết, Khánh vương bỗng nhiên lấy danh nghĩa cứu giá chạy vào.

Khánh vương có thể đi vào là đại biểu cho người bên ngoài đã bị giải quyết hết, thắng làm vua thua làm giặc, An vương đã quyết định tạo phản thì cũng sớm có chuẩn bị, nhưng điều An vương không nghĩ tới là Khánh vương thế mà lại muốn gϊếŧ hoàng đế, đồng thời muốn đem tội danh gϊếŧ cha này đổ lên người hắn, còn Khánh vương thì hoàn toàn là đứng về phe chính nghĩa.

Phong hồi luân chuyển, đúng lúc An vương tuyệt vọng, Khánh vương đắc ý thì Diệp Hoàn vốn nên ở nơi biên giới tây bắc xa xôi lại bước ra từ Cần Chính điện, An vương cùng Khánh vương cả kinh trợn lồi cả tròng mắt.

Ngay tại lúc đó, chung quanh bỗng nhiên xuất hiện vô số hộ vệ, động tác nhanh chóng áp chế người Khánh vương lại.

Hai người hai mặt nhìn nhau, thái tử sao lại ở chỗ này.

Hai người đều không phải kẻ ngốc, hơi tưởng tượng liền biết có chuyện gì xảy ra.

Tất cả không cần nói cũng biết.

Khánh vương lớn tiếng hét với người bên ngoài, nhưng tiến vào không phải là người của hắn mà là Kỷ Thừa và Cố Nguyên một thân áo giáp nhuộm đầy máu, bọn hắn nói với hoàng đế đã khống chế được toàn bộ phản quân.

Mặt hoàng đế trầm như nước nhìn An Vương và Khánh vương, mặc dù trước đó nhận được tin tức hai người này có ý tạo phản, nhưng thật sự đi đến một bước này, ông vẫn giận không kiềm được, đồng thời cũng có chút khó chịu.

"Thái tử." Hoàng đế mỏi mệt nói "Chuyện này giao cho con."

Diệp Hoàn khom người nhận lệnh, bây giờ sắc trời đã tối, trong hành cung khả năng vẫn còn sót lại phản quân mà bây giờ không phải lúc để thẩm tra xử lí nên hắn cho binh sĩ đưa An Vương và Khánh vương xuống.

Tạo phản là tội danh gì hai huynh đệ đều rất rõ ràng vì thế không hề cầu xin tha thứ mà cứ để thị vệ đưa mình xuống dưới.

Ra khỏi Cần Chính điện, An vương cùng Khánh vương phát hiện người của bọn hắn đều bị bắt giữ đứng ở một bên.

An vương thấy phó thống lĩnh cấm quân nói chuyện với Diệp Nhiên, lúc đi ngang qua hắn dừng bước, hỏi phó thống lĩnh "Ngươi là người của thái tử?"

Cấm quân là người duy nhất có thể đeo đao trong hành cung, bọn hắn bảo hộ sự an nguy của hoàng đế, vì để thuận lợi bức thoái vị, An vương sớm đã mua chuộc tên phó thống lĩnh họ Bành này.

Khánh vương cũng lên cơn giận dữ "Ngươi và thái tử thiết kế lừa gạt bản vương?"

An vương nghe vậy quay đầu nhìn Khánh vương, kinh ngạc "Hắn cũng lừa ngươi?"

Một kẻ đang bị trói là thuộc hạ trung thành tuyệt đối với An vương "Vương gia, vừa rồi người Khánh vương đến thì hắn nói mình là người của Khánh vương, về sau người của thái tử vừa xuất hiện thì hắn lại quay ra làm phản."

Bành phó thống lĩnh cải chính "Không, ta không phải người của thái tử, ta là người của hoàng thượng, chỉ trung với hoàng thượng."

An vương không nhịn được hỏi "Tiêu phó thống lĩnh đâu?"

Cấm quân có một người thống lĩnh hai phó thống lĩnh, thống lĩnh là tâm phúc của hoàng đế, An vương không thu mua được cũng không dám thu mua, thế nên dùng kế sách để thống lĩnh ở lại kinh thành, chỉ có hai phó thống lĩnh tới hành cung, Tiêu phó thống lĩnh trong miệng An vương vốn là của An vương.

An vương nghĩ rất tốt, hai phó thống lĩnh đều là của người, vậy chuyện hắn bức thoái vị có thể vạn vô nhất thất.

Bành phó thống lĩnh nói "Tiêu phó thống lĩnh cấu kết phản vương, ý đồ mưu hại hoàng thượng, vừa rồi rơi vào thế hiểm, đã đầu một nơi thân một nẻo."

Khánh vương nói "Nói như vậy mọi hành động của bản vương, phụ hoàng cùng thái tử đều biết rõ?"

Kế hoạch của Khánh vương và An vương không khác nhau lắm, hắn biết An vương muốn soán ngôi cho nên quyết định lấy lý do báo thù cho phụ hoàng để đăng cơ làm đế.

Đến lúc đó Diệp Hoàn ở nơi tây bắc, chờ hắn trở lại kinh thành, tất cả đều đã kết thúc, loại sự tình này trong lịch sử cũng không phải không có.

"Phải."

Bành phó thống lĩnh cũng không biết làm sao, hắn rõ ràng là phó thống lĩnh của cấm quân, hoàng thượng cùng thái tử nhất định phải cho hắn đi làm nội gián, bên An vương thì thôi đi, còn phải đi cả chỗ Khánh vương nữa, khiến cho hắn mấy tháng nay sụt đi mất mấy cẩn rồi.

.

Hoàng đế ngồi trên ghế, nhắm mắt nói "Chờ trở lại kinh thành trẫm sẽ truyền hoàng vị cho con."

"Phụ hoàng." Diệp Hoàn nói "Không thể."

Hoàng đế chủ động thượng vị, tân đế bình thường đều sẽ chối từ, ông cảm thấy Diệp Hoàn trong lòng hẳn cũng hi vọng sớm ngày ngồi lên ngai vàng.

Ông nói "Yên tâm, trẫm không phải đang thử thăm dò mà là thật tâm muốn truyền cho con."

Ông không muốn lại phải trải qua chuyện như hôm nay một lần nữa nhưng chỉ cần một ngày thái tử chưa trở thành tân hoàng thì các vương gia, hoàng tử khác khó tránh khỏi không có suy nghĩ, vậy không bằng để thái tử sớm ngày đăng cơ, diệt hết ý niệm của họ đi.

Dù sao ông cũng không muốn đổi thái tử, Diệp Hoàn dù sớm muộn đều sẽ kế nhiệm hoàng đế.

"Phụ hoàng ngài hiểu lầm. " Ân Trường Hoan chững chạc đàng hoàng nói "Trường Hoan nói nhi thần quá bận rộn, nếu làm tân đế sợ là nhi thần sẽ càng bận rộn hơn, Trường Hoan lại sắp lâm bồn, nhi thần đọc sách thuốc nói một, hai năm đầu đối với người có thai là vô cùng quan trọng, cần phải ở bên bầu bạn với nàng và hài tử, cho nên xin phụ hoàng suy nghĩ lại."

Hoàng đế: ...

Ông không muốn truyền vị thì có người tạo phản muốn làm hoàng đế, bây giờ muốn truyền vị thì người này lại không muốn, chuyện này là sao.

"Con đi đi." Hoàng đế chỉ cảm thấy con mắt đau nhức "Trẫm mệt mỏi."

.

Biết được hoàng đế cùng Diệp Hoàn bình an, Ân Trường Hoan đi rửa mặt rồi lên giường, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, trên giường có thêm một người lúc nào cũng không biết.

Chim hót líu lo, Ân Trường Hoan vừa tỉnh còn chưa mở mắt đã cảm giác được có một người đang ôm mình, mùi hương rất quen thuộc.

Nàng vừa động đậy, người bên cạnh đã nói "Nha hoàn nói buổi tối hôm qua nàng ngủ muộn, ngủ tiếp một lát nữa đi."

Giọng Diệp Hoàn trầm thấp, lộ ra sự mệt mỏi, Ân Trường Hoan vốn muốn ngồi dậy liền nằm trở về, nhỏ giọng hỏi hắn "Chàng về từ khi nào vậy?"

"Rạng sáng. " Diệp Hoàn ngày thường đều dậy sớm, bây giờ dù hơi mệt nhưng cũng không muốn ngủ tiếp, hắn đưa tay đặt lên bụng Ân Trường Hoan, ngữ khí ôn nhu đến cực điểm, "Vất vả cho nàng rồi."

Ân Trường Hoan mím môi cười "Biết ta vất vả thì ... Ôi!"

Ân Trường Hoan nhíu mày, chờ hài tử không động nữa mới chậm rãi trầm tĩnh lại.

"Ta biết ngay là con bé thích chàng hơn mà!" Ân Trường Hoan tức giận bất bình.

Diệp Hoàn cũng ngạc nhiên khi hài tử đột nhiên động đậy. Hai tháng qua Diệp Hoàn gặp Trường Hoan rất ít nên không được cảm nhận lúc nó đạp bụng, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự sống của đứa bé.

Diệp Hoàn không khỏi có chút kiêu ngạo "Con của ta đương nhiên thích ta."

Ân Trường Hoan hừ một tiếng, Diệp Hoàn nhìn Ân Trường Hoan, thâm tình nói "Nàng có ta thích là đủ rồi."

"Ai mà thèm." Ân Trường Hoan bĩu môi, không vui nói "Ta chỉ muốn hài tử thích ta."

Chapter
1 Chương 1: (Trùng sinh) Nàng thật sự mù quáng
2 Chương 2: Mỹ nam ở chỗ nàng là có đặc quyền
3 Chương 3: Ta cảm thấy vui mừng thay cha và nương của ngươi
4 Chương 4: Chung quy là bọn ta có lỗi với muội ấy
5 Chương 5: Diệp công tử, chúng ta lại gặp mặt
6 Chương 6: Diệp công tử thật thú vị
7 Chương 7: Nằm mơ
8 Chương 8: Nàng không hiểu ý của Diệp Hoàn
9 Chương 9: Ta không nói chuyện cùng người cha bất công
10 Chương 10: Không, huynh cần
11 Chương 11: Diệp đại nhân, huynh thật tốt, nhưng ta không thể chiếm tiện nghi...
12 Chương 12: Nhất định sẽ cho cháu một tương lai hạnh phúc
13 Chương 13: Người xuất sắc nhất chính là Diệp Hoàn
14 Chương 14: Quận chúa say rồi sao?
15 Chương 15: Bằng dung mạo anh tuấn của công tử
16 Chương 16: Chắc chắn hoàng đế sẽ càng thêm tức giận
17 Chương 17: Diệp đại nhân này thật thú vị
18 Chương 18: Không, không có khả năng!
19 Chương 19: Cảm thấy tim đập có chút nhanh
20 Chương 20: Không bằng một nửa Diệp đại nhân
21 Chương 21: Ừm, như vậy trông khá giống
22 Chương 22: Cá ướp muối Diệp đại nhân tặng rất ngon
23 Chương 23: Bị phát hiện
24 Chương 24: Ta bình thường là một người hay thương tâm một mình
25 Chương 25: Một cô nương tốt khó tìm trên trời dưới đất
26 Chương 26: Mắt Phó Dịch bị mù sao
27 Chương 27: Nàng muốn đánh đòn phủ đầu trước
28 Chương 28: Cái gương vỡ
29 Chương 29: Là do nàng ta nợ Ân gia
30 Chương 30: Nàng luôn có chút anh hùng khí đoản
31 Chương 31: Dù sao da mặt nàng vẫn mỏng hơn
32 Chương 32: Trừ khi mặt trời mọc từ hướng tây
33 Chương 33: Con mắt của nàng đã bị dung mạo Diệp Hoàn nuôi đến xảo quyệt
34 Chương 34: Sao công tử lại là người như vậy được chứ!
35 Chương 35: Cái này không thể trách nàng, thật đấy
36 Chương 36: Ngươi đoán xem
37 Chương 37: Đúng là cháu nên khiêm tốn một chút
38 Chương 38: So với Đức Dương quận chúa quả thực là cách biệt một trời
39 Chương 39: Chẳng lẽ hắn không thể làm chuyện phòng the?
40 Chương 40: Sao nàng lại mất tự nhiên?
41 Chương 41: Không ngờ công tử lại giảo hoạt như vậy
42 Chương 42: Nhi lang đẹp nhất thế gian
43 Chương 43: Nàng không muốn lại tự mình đa tình nữa đâu
44 Chương 44: May mà ta thông minh
45 Chương 45: Người lại suy nghĩ nhiều rồi
46 Chương 46: Vậy muội có ý nghĩ muốn hôn hắn không?
47 Chương 47: Chẳng lẽ quận chúa có sở thích khác người
48 Chương 48: Kỷ Oánh Oánh, đầu óc ngươi bị hồ Đồ sao?
49 Chương 49: Toang rồi!
50 Chương 50: Ngươi không phải nữ nhi của ta
51 Chương 51: Vuốt mông ngựa cũng thật thành thạo, điêu luyện
52 Chương 52: Ta là nói thật thì có gì phải ngượng ngùng
53 Chương 53: Đám người ngu muội
54 Chương 54: Người kia là Gia Hòa trưởng công chúa
55 Chương 55: Ân lão phu nhân trúng gió rồi
56 Chương 56: Hoan nghênh lần sau trở lại nha
57 Chương 57: Lại có người chủ động đi gây chuyện với nàng
58 Chương 58: Dù sao quận chúa thích nhất là người đẹp
59 Chương 59: Có thể giúp được quận chúa, trong lòng Diệp Hoàn thấy rất vui
60 Chương 60: Muốn trách thì trách nàng quá tốt
61 Chương 61: Xem Ra Quận Chúa Rất Vượng Phu
62 Chương 62: Quá Dính Người Như Vậy Không Tốt
63 Chương 63: Mãi Mãi Nghe Theo
64 Chương 64
65 Chương 65: Nếu Huynh Dám Nạp Thiếp Ta Liền Nuôi Trai Lơ
66 Chương 66
67 Chương 67: Có Lại Tư Lợi Bội Ước Nữa Không
68 Chương 68: Ta Đã Có Ý Trung Nhân
69 Chương 69: Hôm Nay Ân Trường Hoan Rất Vừa Mắt
70 Chương 70: Con Vẫn Thích Diệp Hoàn Đúng Không
71 Chương 71: Nàng Một Cái Ân Trường Hoan Một Cái
72 Chương 72: Không Cãi Nhau Hai Câu Thì Sẽ Cảm Thấy Không Thoải Mái
73 Chương 73: Quận Chúa Làm Bằng Sắt Vị Hôn Phu Vương Gia Như Nước Chảy
74 Chương 74: Hoàn Hoàn
75 Chương 75: Muốn Làm Gì Thì Làm
76 Chương 76: Không Có Ý Nghĩ Cái Quỷ Ấy
77 Chương 77: Đây Là Thiên Phú
78 Chương 79: Hay Là Nói Trong Lòng Trưởng Công Chúa Có Quỷ
79 Chương 80: Sẽ Không Tìm Nam Nhân Nam Dương Làm Quận Mã
80 Chương 82: Có Lẽ Đã Đến Lúc Lập Thái Tử
81 Chương 83: Mẫu Thân Cám Ơn Người
82 Chương 84: Ân Bác Văn Lĩnh Cơm Hộp Rồi
83 Chương 86: Thọ Yến Trịnh Thái Hậu
84 Chương 89: Nào Có Mẫu Thân Đi Tính Kế Nữ Nhi Của Mình
85 Chương 88: Mưu Hại
86 Chương 87: Gia Hòa Cứu Trường Hoan Sao Có Thể
87 Chương 91: Ta Chỉ Là Đang Nói Sự Thật
88 Chương 92: Kết Quả
89 Chương 93: Phải Biết Co Biết Dãn Mới Được
90 Chương 94: Quận Chúa Đúng Là Quận Chúa Không Tầm Thường
91 Chương 95: Đã Là Của Ta
92 Chương 96: Đa Tạ Mong Ước Của Trần Tiểu Thư
93 Chương 97: Ta Ấy Mà Chính Là Quá Lương Thiện
94 Chương 98: Chớp Mắt Cái Đã Đến Năm Thứ Hai
95 Chương 99: Đây Là Có Chuyện Gì Vậy
96 Chương 100: Nàng Nguyện Ý Nhượng Bộ
97 Chương 101: Vị Này Là
98 Chương 102: Quận Chúa Đại Hỉ
99 Chương 103: Tân Lang Của Nàng
100 Chương 104: Bái Đường Thành Thân
101 Chương 105: Tối Hôm Qua Vất Vả Thái Tử Điện Hạ Rồi
102 Chương 106: Trường Hoan Chúng Ta Sinh Con Đi
103 Chương 107: Mắng Nàng Ít Đi Vài Câu
104 Chương 108: Ân Trường Hoan Này Cũng Không Phải Quá Thông Minh
105 Chương 109: Động Phòng Cái Quỷ Ấy
106 Chương 110: Nàng Trước Kia Đúng Là Mắt Mù Mới Đi Thích Thái Tử
107 Chương 111: Thư Viện Đức Dương
108 Chương 112: Chàng Muốn Nhưng Mà Ta Thực Sự Không Nỡ
109 Chương 113: Bọn họ không làm được không có nghĩa là ta không làm được
110 Chương 114: Nàng cố gắng nghiêm túc như vậy, nhất định có thể thành công
111 Chương 115: Lâu Đức Dương của thư viện Đức Dương
112 Chương 116: Hu hu
113 Chương 117: Giống hệt lúc hắn mới gặp nàng
114 Chương 118: Đại bộ phận là Ân Bạch Tuyết, cẩn thận mua sắm
115 Chương 119: Chỉ là muốn dạy dỗ người
116 Chương 120: Tám lạng nửa cân
117 Chương 121: Nếu như hắn nói hắn bị mộng du thì liệu Trường Hoan có tin không?
118 Chương 122: Ban thưởng
119 Chương 123: Thái tử phi vụиɠ ŧяộʍ nuôi trai lơ có dung mạo tuấn tú
120 Chương 124: Ta đã có được người tốt nhất rồi
121 Chương 125: Là ta cũng sẽ không chọn Sở Bạch
122 Chương 126: Thẳng thắn
123 Chương 127: Ai có thể chứng minh, ai nhìn thấy?
124 Chương 128
125 Chương 129: Mỹ nhân có độc, rời xa vẫn hơn
126 Chương 130: Nàng mãi mãi là của ta
127 Chương 131: Nàng không phải rất thích hồng nhan này sao?
128 Chương 132: Nhớ thương phu quân của Trường Hoan, thật vô liêm sỉ
129 Chương 133: Có tin mừng
130 Chương 134: Con mắt ta rất tốt
131 Chương 135: Nhiều con cháu cũng không phải chuyện tốt
132 Chương 136: Giữa phu thê quan trọng là phải tình đầu ý hợp
133 Chương 137: Thi hội
134 Chương 138: Con là hài tử nhà người mà
135 Chương 139: Xem ra cần phải nàng ra tay
136 Chương 140: Hắn bị thương, không thể ăn cay
137 Chương 141: Không phù hợp với thân phận và khí chất
138 Chương 142: Diệp Mặc rất đáng yêu
139 Chương 143: Nàng có ta thích là đủ rồi
140 Chương 144: Phụ hoàng, thái tử chọc giận người sao?
141 Chương 145: Mắt bị mù
142 Chương 146: Nhân vật chính của cuộc đời ta
143 Chương 147: Kết cục (thượng)
144 Chương 148: Kết cục (hạ): Mỹ nhân thì không thể có quầng thâm mắt
145 Chương 149: Phiên ngoại (một): Phó Thần chọn đ�? ?�oán tương lai
146 Chương 150: Phiên ngoại (hai): Phó Du
147 Chương 151: Phiên ngoại (ba): Ca ca không phải kẻ xấu
148 Chương 152: Phiên ngoại (bốn): ?�n Bạch Tuyết
149 Chương 153: Phiên ngoại (năm): Phó Dịch
150 Chương 154: Phiên ngoại (sáu): Nữ tử tham gia khoa cử
151 Chương 155: Phiên ngoại (bảy): Lâm sư muội sao có thể làm chuyện như vậy
152 Chương 156: Phiên ngoại (tám): Toàn văn hoàn
Chapter

Updated 152 Episodes

1
Chương 1: (Trùng sinh) Nàng thật sự mù quáng
2
Chương 2: Mỹ nam ở chỗ nàng là có đặc quyền
3
Chương 3: Ta cảm thấy vui mừng thay cha và nương của ngươi
4
Chương 4: Chung quy là bọn ta có lỗi với muội ấy
5
Chương 5: Diệp công tử, chúng ta lại gặp mặt
6
Chương 6: Diệp công tử thật thú vị
7
Chương 7: Nằm mơ
8
Chương 8: Nàng không hiểu ý của Diệp Hoàn
9
Chương 9: Ta không nói chuyện cùng người cha bất công
10
Chương 10: Không, huynh cần
11
Chương 11: Diệp đại nhân, huynh thật tốt, nhưng ta không thể chiếm tiện nghi...
12
Chương 12: Nhất định sẽ cho cháu một tương lai hạnh phúc
13
Chương 13: Người xuất sắc nhất chính là Diệp Hoàn
14
Chương 14: Quận chúa say rồi sao?
15
Chương 15: Bằng dung mạo anh tuấn của công tử
16
Chương 16: Chắc chắn hoàng đế sẽ càng thêm tức giận
17
Chương 17: Diệp đại nhân này thật thú vị
18
Chương 18: Không, không có khả năng!
19
Chương 19: Cảm thấy tim đập có chút nhanh
20
Chương 20: Không bằng một nửa Diệp đại nhân
21
Chương 21: Ừm, như vậy trông khá giống
22
Chương 22: Cá ướp muối Diệp đại nhân tặng rất ngon
23
Chương 23: Bị phát hiện
24
Chương 24: Ta bình thường là một người hay thương tâm một mình
25
Chương 25: Một cô nương tốt khó tìm trên trời dưới đất
26
Chương 26: Mắt Phó Dịch bị mù sao
27
Chương 27: Nàng muốn đánh đòn phủ đầu trước
28
Chương 28: Cái gương vỡ
29
Chương 29: Là do nàng ta nợ Ân gia
30
Chương 30: Nàng luôn có chút anh hùng khí đoản
31
Chương 31: Dù sao da mặt nàng vẫn mỏng hơn
32
Chương 32: Trừ khi mặt trời mọc từ hướng tây
33
Chương 33: Con mắt của nàng đã bị dung mạo Diệp Hoàn nuôi đến xảo quyệt
34
Chương 34: Sao công tử lại là người như vậy được chứ!
35
Chương 35: Cái này không thể trách nàng, thật đấy
36
Chương 36: Ngươi đoán xem
37
Chương 37: Đúng là cháu nên khiêm tốn một chút
38
Chương 38: So với Đức Dương quận chúa quả thực là cách biệt một trời
39
Chương 39: Chẳng lẽ hắn không thể làm chuyện phòng the?
40
Chương 40: Sao nàng lại mất tự nhiên?
41
Chương 41: Không ngờ công tử lại giảo hoạt như vậy
42
Chương 42: Nhi lang đẹp nhất thế gian
43
Chương 43: Nàng không muốn lại tự mình đa tình nữa đâu
44
Chương 44: May mà ta thông minh
45
Chương 45: Người lại suy nghĩ nhiều rồi
46
Chương 46: Vậy muội có ý nghĩ muốn hôn hắn không?
47
Chương 47: Chẳng lẽ quận chúa có sở thích khác người
48
Chương 48: Kỷ Oánh Oánh, đầu óc ngươi bị hồ Đồ sao?
49
Chương 49: Toang rồi!
50
Chương 50: Ngươi không phải nữ nhi của ta
51
Chương 51: Vuốt mông ngựa cũng thật thành thạo, điêu luyện
52
Chương 52: Ta là nói thật thì có gì phải ngượng ngùng
53
Chương 53: Đám người ngu muội
54
Chương 54: Người kia là Gia Hòa trưởng công chúa
55
Chương 55: Ân lão phu nhân trúng gió rồi
56
Chương 56: Hoan nghênh lần sau trở lại nha
57
Chương 57: Lại có người chủ động đi gây chuyện với nàng
58
Chương 58: Dù sao quận chúa thích nhất là người đẹp
59
Chương 59: Có thể giúp được quận chúa, trong lòng Diệp Hoàn thấy rất vui
60
Chương 60: Muốn trách thì trách nàng quá tốt
61
Chương 61: Xem Ra Quận Chúa Rất Vượng Phu
62
Chương 62: Quá Dính Người Như Vậy Không Tốt
63
Chương 63: Mãi Mãi Nghe Theo
64
Chương 64
65
Chương 65: Nếu Huynh Dám Nạp Thiếp Ta Liền Nuôi Trai Lơ
66
Chương 66
67
Chương 67: Có Lại Tư Lợi Bội Ước Nữa Không
68
Chương 68: Ta Đã Có Ý Trung Nhân
69
Chương 69: Hôm Nay Ân Trường Hoan Rất Vừa Mắt
70
Chương 70: Con Vẫn Thích Diệp Hoàn Đúng Không
71
Chương 71: Nàng Một Cái Ân Trường Hoan Một Cái
72
Chương 72: Không Cãi Nhau Hai Câu Thì Sẽ Cảm Thấy Không Thoải Mái
73
Chương 73: Quận Chúa Làm Bằng Sắt Vị Hôn Phu Vương Gia Như Nước Chảy
74
Chương 74: Hoàn Hoàn
75
Chương 75: Muốn Làm Gì Thì Làm
76
Chương 76: Không Có Ý Nghĩ Cái Quỷ Ấy
77
Chương 77: Đây Là Thiên Phú
78
Chương 79: Hay Là Nói Trong Lòng Trưởng Công Chúa Có Quỷ
79
Chương 80: Sẽ Không Tìm Nam Nhân Nam Dương Làm Quận Mã
80
Chương 82: Có Lẽ Đã Đến Lúc Lập Thái Tử
81
Chương 83: Mẫu Thân Cám Ơn Người
82
Chương 84: Ân Bác Văn Lĩnh Cơm Hộp Rồi
83
Chương 86: Thọ Yến Trịnh Thái Hậu
84
Chương 89: Nào Có Mẫu Thân Đi Tính Kế Nữ Nhi Của Mình
85
Chương 88: Mưu Hại
86
Chương 87: Gia Hòa Cứu Trường Hoan Sao Có Thể
87
Chương 91: Ta Chỉ Là Đang Nói Sự Thật
88
Chương 92: Kết Quả
89
Chương 93: Phải Biết Co Biết Dãn Mới Được
90
Chương 94: Quận Chúa Đúng Là Quận Chúa Không Tầm Thường
91
Chương 95: Đã Là Của Ta
92
Chương 96: Đa Tạ Mong Ước Của Trần Tiểu Thư
93
Chương 97: Ta Ấy Mà Chính Là Quá Lương Thiện
94
Chương 98: Chớp Mắt Cái Đã Đến Năm Thứ Hai
95
Chương 99: Đây Là Có Chuyện Gì Vậy
96
Chương 100: Nàng Nguyện Ý Nhượng Bộ
97
Chương 101: Vị Này Là
98
Chương 102: Quận Chúa Đại Hỉ
99
Chương 103: Tân Lang Của Nàng
100
Chương 104: Bái Đường Thành Thân
101
Chương 105: Tối Hôm Qua Vất Vả Thái Tử Điện Hạ Rồi
102
Chương 106: Trường Hoan Chúng Ta Sinh Con Đi
103
Chương 107: Mắng Nàng Ít Đi Vài Câu
104
Chương 108: Ân Trường Hoan Này Cũng Không Phải Quá Thông Minh
105
Chương 109: Động Phòng Cái Quỷ Ấy
106
Chương 110: Nàng Trước Kia Đúng Là Mắt Mù Mới Đi Thích Thái Tử
107
Chương 111: Thư Viện Đức Dương
108
Chương 112: Chàng Muốn Nhưng Mà Ta Thực Sự Không Nỡ
109
Chương 113: Bọn họ không làm được không có nghĩa là ta không làm được
110
Chương 114: Nàng cố gắng nghiêm túc như vậy, nhất định có thể thành công
111
Chương 115: Lâu Đức Dương của thư viện Đức Dương
112
Chương 116: Hu hu
113
Chương 117: Giống hệt lúc hắn mới gặp nàng
114
Chương 118: Đại bộ phận là Ân Bạch Tuyết, cẩn thận mua sắm
115
Chương 119: Chỉ là muốn dạy dỗ người
116
Chương 120: Tám lạng nửa cân
117
Chương 121: Nếu như hắn nói hắn bị mộng du thì liệu Trường Hoan có tin không?
118
Chương 122: Ban thưởng
119
Chương 123: Thái tử phi vụиɠ ŧяộʍ nuôi trai lơ có dung mạo tuấn tú
120
Chương 124: Ta đã có được người tốt nhất rồi
121
Chương 125: Là ta cũng sẽ không chọn Sở Bạch
122
Chương 126: Thẳng thắn
123
Chương 127: Ai có thể chứng minh, ai nhìn thấy?
124
Chương 128
125
Chương 129: Mỹ nhân có độc, rời xa vẫn hơn
126
Chương 130: Nàng mãi mãi là của ta
127
Chương 131: Nàng không phải rất thích hồng nhan này sao?
128
Chương 132: Nhớ thương phu quân của Trường Hoan, thật vô liêm sỉ
129
Chương 133: Có tin mừng
130
Chương 134: Con mắt ta rất tốt
131
Chương 135: Nhiều con cháu cũng không phải chuyện tốt
132
Chương 136: Giữa phu thê quan trọng là phải tình đầu ý hợp
133
Chương 137: Thi hội
134
Chương 138: Con là hài tử nhà người mà
135
Chương 139: Xem ra cần phải nàng ra tay
136
Chương 140: Hắn bị thương, không thể ăn cay
137
Chương 141: Không phù hợp với thân phận và khí chất
138
Chương 142: Diệp Mặc rất đáng yêu
139
Chương 143: Nàng có ta thích là đủ rồi
140
Chương 144: Phụ hoàng, thái tử chọc giận người sao?
141
Chương 145: Mắt bị mù
142
Chương 146: Nhân vật chính của cuộc đời ta
143
Chương 147: Kết cục (thượng)
144
Chương 148: Kết cục (hạ): Mỹ nhân thì không thể có quầng thâm mắt
145
Chương 149: Phiên ngoại (một): Phó Thần chọn đ�? ?�oán tương lai
146
Chương 150: Phiên ngoại (hai): Phó Du
147
Chương 151: Phiên ngoại (ba): Ca ca không phải kẻ xấu
148
Chương 152: Phiên ngoại (bốn): ?�n Bạch Tuyết
149
Chương 153: Phiên ngoại (năm): Phó Dịch
150
Chương 154: Phiên ngoại (sáu): Nữ tử tham gia khoa cử
151
Chương 155: Phiên ngoại (bảy): Lâm sư muội sao có thể làm chuyện như vậy
152
Chương 156: Phiên ngoại (tám): Toàn văn hoàn