Chương 143: Muốn ngươi lúng túng

Không biết qua bao lâu, trời cũng đã
tối, Phiêu Tuyết mới chậm rãi mở mắt ra, đập vào mi mắt là đỉnh giường,
Phiêu Tuyết khó chịu ngồi dậy, tay vịn trên trán, tình trạng nhìn thấy
hai ảnh cũng chưa được cải thiện.
Nguyệt Phàm ở bên cạnh lo lắng chạy
tới: “Nương nương, người đã tỉnh? Có muốn uống nước không?”

Vừa nói
xong, không đợi Phiêu Tuyết đáp lời đã chạy đi rót nước.
Nguyệt Phàm mang nước lại sau đó hầu hạ Phiêu Tuyết uống, Phiêu Tuyết cả người ngẩn ra, uống hai ba hớp rồi
không không uống nữa mà yếu ớt hỏi: “Ta làm sao vậy?”

Nguyệt Phàm đáp: “Nương nương người hù
chết chúng ta, đột nhiên lại hôn mê bất tỉnh.”

Nàng vừa nói xong cửa lại bị đẩy ra, Thủy Bích bưng một chén thuốc tới.
“Tiểu thư, tỉnh rồi thì uống thuốc đi,
vừa rồi Trương thái y đã tới, may mà không có gì đáng ngại, chỉ là sầu
lo quá độ liên lụy tới thân thể thôi.”

Thủy Bích ai oán nói với Phiêu
Tuyết.
Phiêu Tuyết nhận chén thuốc uống vài ngụm, từ từ suy nghĩ lời nói của Thủy Bích, sầu lo quá độ…
Đúng vậy a, mấy ngày nay đều suy nghĩ
những thứ đâu đâu, Phiêu Tuyết nhìn bầu trời bao la đen kịt bên ngoài,
một ngày lại trôi qua, ngày qua ngày, năm qua năm.
Nguyệt Phàm giống như nhìn thấu suy
nghĩ trong lòng Phiêu Tuyết nên nói: “Nương nương, hôm nay Hoàng Thượng
mở tiệc trong ngự hoa viên, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt đi?”

Thủy Bích sợ Phiêu Tuyết chất chứa oán
hận trong lòng thành bệnh, muốn nàng ra ngoài giải sầu cũng đồng ý nói:
“Tiểu thư, người không phải trước giờ luôn thích náo nhiệt sao?”

Phiêu Tuyết hướng tầm mắt trở về trong
phòng, lắc đầu: “Đầu còn chút choáng váng, chỗ nào cũng không muốn đi.”

Nàng vừa dứt lời lại nằm xuống, nhắm hai mắt lại không để ý tới hai
người bọn họ nữa.
.
Trong ngự hoa viên, ca vũ thăng hoa,
đàn sáo vang vọng, đèn màu giăng xung quanh vườn hoa, nhất thời giống
như Vương Mẫu nương nương mở tiệc bàn đào.

Những phu nhân đều trang phục lỗng lẫy, Phi Sương đã ở bên trong và đang tận tình đánh giá Tuấn Lạc,
người này có thể xứng là tỷ phu của nàng, Khanh Bật Liễu ngồi bên dưới
Tuấn Lạc, Liễu Mệ Sinh là người đề ra kì khoa cử này cũng ngồi ngay phía dưới, mười vị tham gia thi đình cũng được sắp xếp vào chỗ ngồi thích
hợp.

Nhìn qua thì thân mật như gia yến nhưng mõi người đều tìm cách để
ra mặt, đây cũng là một phần của thi đình, nước có minh quân, người có
học đều muốn được góp sức vì đất nước nhưng nếu được để ý thì không thể
tốt hơn.
Khi tất cả mọi người đang chậm rãi nói chuyện, chỉ có một người một mình cầm chén dạ quang, bên trong không phải rượu mà là trà.
Duy Trúc một thân trường bào màu trắng, toàn thân nổi bật văn nhã thanh khiết, tầm mắt quét qua phi tần bên
cạnh Tuấn Lạc, ánh sáng trong mắt dần trở nên ảm đạm, cuối cùng biến mất không còn dấu vết…
“Mặc công tử, lần này thi đình ngươi
đứng thứ nhất, hôm nay những công tử khác cũng ngâm thơ giúp vui, sao
chỉ có mình ngươi là không lên tiếng?”

Một vị công tử bên cạnh thấy Duy
Trúc ngẩn người nhìn một nơi nào đó, rốt cục không nhịn được mà hỏi.
Duy Trúc phục hồi tinh thần, thanh nhã cười.

Nâng chén uống trà, bất đắc dĩ lắc đầu.
Trên đài hát xong một khúc, Khanh Bật
Liễu mời rượu Tuấn Lạc, ánh mắt sắc bén quét qua người xuất chúng nhất
Mặc Duy Trúc, mở miệng nói với người dưới đài: “Trúc, cây cỏ mùa đông.
Thần thiếp nghe nói dưới đài có một vị công tử diện mạo giống hệt Trấn
Tây tướng quân tên Mặc Ngọc, tài học siêu phàm, không biết có thể đối
ngẫu cùng thần thiếp hay không?”

Nàng dứt lời, nhìn thoáng qua Cố Phi
Sương đang nhìn chằm chằm Tuấn Lạc, rồi lại hướng Tuấn Lạc bàn luận xôn
xao: “Nghe nói Mặc Ngọc công tử này là muội phu của Cố phi…Thần thiếp
xin vì Hoàng Thượng người bắc cầu, nếu hắn trả lời tốt, Hoàng Thượng có
thể đặc biệt sử dụng… Như vậy có thể coi như xuất sư nổi danh.”

Ngụ ý
của nàng là Mặc Duy Trúc là cây cỏ mùa đông, sự tồn tại của Mặc Duy Trúc rất dai dẳng.

(ý là Mặc Duy Trúc nhờ vào gia đình Cố tể tướng, cha
Tuyết tỷ mới có ngày hôm nay, nói chung là cứ liên quan đến Tuyết tỷ đều bị con bé này nó ghét)Trước mặt mọi người, Tuấn Lạc vẫn mang theo nụ cười sủng ái, gật đầu với Khanh Bật Liễu: “Tất cả theo ý ái phi.”

Khanh Bật Liễu nghe vậy cười một tiếng, nụ cười kia giống như băng tan trong ngày xuân, “Vậy thần thiếp không khách khí ra đề.”

Duy Trúc bị Khanh Bật Liễu điểm danh
trước mặt mọi người, hắn lộ vẻ khiêm nhường, đầu tiên là ngạc nhiên về
câu nói “Trúc, cây cỏ mùa đông”

, sau lại nghe nàng muốn lãnh giáo.

Hắn
ôn nhã cười một tiếng: “Thần tài hèn ít học…”

theo bản năng là từ chối.
Duy Trúc không gặp được người muốn gặp, ngược lại nhìn thấy một nữ nhân
bên cạnh Tuấn Lạc.

Hắn theo bản năng đã không muốn đáp lời Khanh Bật
Liễu, nàng một thân khí lạnh, tỏa ra hơi thở ép người khắp nơi.
Bất kì nam tử nào ở trước mắt nàng đều hứng một cái liếc mắt khinh thường.
Chỉ có Tuấn Lạc bên cạnh nàng trời sinh có khí thế đế vương, mặt mày có khí khái hồn nhiên thiên thành mới làm cho nàng lập tức thay đổi sắc mặt.

(trời sinh hoàn mỹ khí chất tự nhiên như bầu trời).Khanh Bật Liễu thấy Duy Trúc có ý từ
chối, nàng cười yếu ớt, trên mặt trăm phần quyến rũ như một luồng gió
xuân: “Mặc Ngọc công tử đứng đầu kì thi đình, chẳng lẽ là xem thường bổn cung là nữ nhi?”

Nâng trước hạ sau, thật là thủ đoạn.
Duy Trúc chưa từng gặp nữ nhân cố chấp
như thế, không thể làm gì khác ngoài khẽ nhíu lông mày, có chút lúng
túng, không thể lại thoái thác nữa, đành chắp tay nói: “Vậy thần nhận
lệnh…”

Đôi mắt bén nhọn của Khanh Bật Liễu
quét đến trên người Cố Phi Sương đang mờ mịt không hiểu tình huống, căm
ghét của nàng với Phiêu Tuyết phải để cho hai người này gánh toàn bộ, để cho hai người bọn họ lúng túng là mục đích lớn nhất của nàng.
“Vậy bổn cung ra vế trên.”

Để tỏ lòng
tôn kính, Khanh Bật Liễu đứng dậy khẽ cúi người tới trước, đủ để cho Duy Trúc thể diện, nhưng trong miệng lại thốt ra những lời làm người ta
khoái trá.

Trong lúc đó Khanh Bật Liễu làm trò trước mặt mọi người, nói
ra đề: “Tường thượng lô vi, đầu trọng cước khinh căn để thiển.

Mời công tử đối.”

Nàng cười với Duy Trúc, để cho mọi người nhìn thấy sự khinh thường trong mắt nàng.

(cỏ lau trên tường, đầu nặng gốc nhẹ nền tảng mong manh ~> có phải ý là Duy Trúc lợi dụng quyền thế của Cố gia không nhỉ?)Phi Sương ngồi giữa đám phu nhân quyền quý, đột nhiên có người bên cạnh che miệng cười, ý tứ không cần nói cũng biết….
Duy Trúc nghe xong sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, trước mặt mọi người thật khó coi, cái chén trên tay hắn
nghiêng một chút, nước trà bên trong sánh ra vài giọt.
Tuấn Lạc vốn không biểu hiện rõ hỉ nộ
lúc này lại càng thâm sâu, đôi mắt uy nghiêm đảo qua đám phu nhân cười
đùa náo nhiệt lập tức xung quanh yên tĩnh không tiếng động.

Hắn nhìn về
phía Khanh Bật Liễu cố ý lộ vẻ mặt khó xử: “Ái phi… Ngươi đây là?”

Âm
cuối lại chuyển thành trách mắng: “Làm loạn.”

Khanh Biết chẳng biết vì sao trong lòng run lên.

Rồi lại lấy lại tự tin, nàng không tin Tuấn Lạc dám ở chỗ này
đẩy nàng vào thế khó xử, bộ dạng vẫn lạnh lùng lễ phép như trước cười
nhạo Mặc Duy Trúc: “Sao vậy Mặc công tử? Đối không được sao? Chẳng lẽ
cưới tiểu thư Cố phủ xong cũng ngu ngốc theo?”

Nàng lại dám công khai
điểm mặt Cố phủ.

Mỗi một câu chữ đều đâm chọc vào Cố gia.

Chapter
1 Chương 1: Gả cho tối thượng
2 Chương 2: Gợn sóng bất thường
3 Chương 3: Quân chủ Đông Li
4 Chương 4: Đông Li quốc hôn
5 Chương 5: Một đám gian phi
6 Chương 6: Tỷ muội hài hòa
7 Chương 7: Hôn khánh đại điển
8 Chương 8: Cao thủ diễn trò
9 Chương 9: Sắc phong vô danh
10 Chương 10: Dưới đài xem diễn
11 Chương 11: Thảo yếu tỉ ấn
12 Chương 12: Không còn phụ thuộc
13 Chương 13: Thượng quan uyển nhi
14 Chương 14: Trang Chu mộng điệp
15 Chương 15: Truyền chỉ đêm yến
16 Chương 16: Thực là có lệ
17 Chương 17: Đêm yến cung đình [nhất]
18 Chương 18: Đêm yến cung đình [nhị]
19 Chương 19: Đêm yến cung đình [tam]
20 Chương 20: Tranh kì khoe sắc [nhất]
21 Chương 21: Tranh kì khoe sắc [nhị]
22 Chương 22: Lung tung đánh đàn
23 Chương 23: Kết thúc bối rối
24 Chương 24: Tin chết người
25 Chương 25: Hắn thật hắc ám
26 Chương 26: Muốn làm điểm ái muội
27 Chương 27: Nàng làm quân cờ
28 Chương 28: Hồ ly đánh nhau
29 Chương 29: Ván bài phi vị
30 Chương 30: Quan chức tranh chấp
31 Chương 31: Phụng trà [nhất]
32 Chương 32: Phụng trà [nhị]
33 Chương 33: Phụng trà [tam]
34 Chương 34: Chiết hoa chi tội [nhất]
35 Chương 35: Chiết hoa chi tội [nhị]
36 Chương 36: Cứu binh [nhất]
37 Chương 37: Cứu binh [nhị]
38 Chương 38: Tiếng cười quỷ dị
39 Chương 39: Thị vệ thân cận
40 Chương 40: Lạc hồng tai ương
41 Chương 41: Đồng ý đính khế
42 Chương 42: Đừng nghĩ chạy thoát
43 Chương 43: Hắn rời đi
44 Chương 44: Một đêm mây mưa
45 Chương 45: Hoàng cung bí tân
46 Chương 46: Lại là tia nắng ban mai
47 Chương 47: Rắn chuột một ổ
48 Chương 48: Trăm điểu hướng phượng
49 Chương 49: Phượng nướng trăm điểu
50 Chương 50: Ngươi là của ta
51 Chương 51: Huyền cơ diệu ngữ
52 Chương 52: Cấu kết với nhau làm việc xấu
53 Chương 53: Băng Liên nghiệt duyên
54 Chương 54: Châm ngôn trở thành sự thật
55 Chương 55: Thỏa hiệp lẫn nhau (nhất)
56 Chương 56: Thỏa hiệp lẫn nhau (nhị)
57 Chương 57: Lại mặt thăm viếng (nhất)
58 Chương 58: Lại mặt thăm viếng (nhị)
59 Chương 59: Lạc Tuyết trở về nhà
60 Chương 60: Lê mộng Duy Trúc
61 Chương 61: Có phải hắn hay không?
62 Chương 62: Không chịu nổi chuyện cũ
63 Chương 63: Không phải Duy Trúc
64 Chương 64: Yêu nghiệt vs yêu nghiệt
65 Chương 65: Gà trống sinh gà con
66 Chương 66: Gặp quỷ
67 Chương 67: Đảo điên
68 Chương 68: Ngả bài
69 Chương 69: Đi theo ta
70 Chương 70: Một màn kinh người
71 Chương 71: Tin tức của Minh bang
72 Chương 72: Câu lan ca diễn
73 Chương 73: Mật đạo xuất khẩu
74 Chương 74: Kẻ địch ở tám hướng
75 Chương 75: Trả thù tới
76 Chương 76: Ai cho ai hứa hẹn
77 Chương 77: Thế cục hỗn loạn ở sòng bạc
78 Chương 78: Sóng ngầm mãnh liệt
79 Chương 79: Quyết đấu chính diện
80 Chương 80: Cãi nhau
81 Chương 81: Duy nữ tử nan dưỡng dã
82 Chương 82: Phu thê đồng tâm
83 Chương 83: Hoàng Thượng và quý phi
84 Chương 84: Tông Nhân phủ
85 Chương 85: Tru di cửu tộc
86 Chương 86: Thanh danh của Phi Sương
87 Chương 87: Hạ sính (sính ~ lễ cưới)
88 Chương 88: Mặc Ngọc công tử
89 Chương 89: Ầm ĩ
90 Chương 90: Bị cắn ngược lại một cái
91 Chương 91: Hồi cung được không?
92 Chương 92: Lũng phi mang thai
93 Chương 93: Tiểu Lạc thật đáng thương
94 Chương 94: Y Lan hí phường bị thiêu hủy
95 Chương 95: Miếu thành hoàng
96 Chương 96: Lịch sự tao nhã năm xưa
97 Chương 97: Gặp – lại như không quen biết
98 Chương 98: Phát hiện nhu tình của hắn
99 Chương 99: Xem ta đùa giỡn ngươi như thế nào no.1
100 Chương 100: Để ngươi hiểu ta no.2
101 Chương 101: Hồi cung
102 Chương 102: Ngăn đón ngự giá no.4
103 Chương 103: Đưa nàng tới Trai Nguyệt Cung
104 Chương 104: Cãi nhau ầm ĩ thú vị
105 Chương 105: Lan Tịch Cung tối như mực
106 Chương 106: Chúng ta sinh đứa nhỏ đi
107 Chương 107: A Li, chúng ta sinh một đứa
108 Chương 108: Ngươi là hạnh phúc lớn của ta
109 Chương 109: Một đêm
110 Chương 110: Xuân trà Long Tĩnh
111 Chương 111: Minh chủ thương bang là ai
112 Chương 112: Thật ra ta không muốn biết
113 Chương 113: Hôn sự đã thành định cục
114 Chương 114: Đúng hạn tiến hành hôn sự
115 Chương 115: Trong lòng ngươi vẫn còn hắn
116 Chương 116: Bắt đầu không tín nhiệm
117 Chương 117: Khanh bật liễu
118 Chương 118: Đập đàn
119 Chương 119: Có thể không yêu ngươi hay không
120 Chương 120: Bối cảnh ở Trai Nguyệt cung
121 Chương 121: Dụng ý chân chính
122 Chương 122: Thương tâm thì ca hát
123 Chương 123: Không dễ dàng như vậy
124 Chương 124: Xin ngươi mau rời đi
125 Chương 125: Tảng đá ném chết ngươi
126 Chương 126: Hồi cung cảnh tỉnh
127 Chương 127: Thỉnh chỉ lãnh cung
128 Chương 128: Ai đưa dược
129 Chương 129: Thật sự vào lãnh cung
130 Chương 130: Bị phế không chỉ một người
131 Chương 131: Nam cung hàm ngư
132 Chương 132: Lại gặp Tùy Nghị
133 Chương 133: Câu chuyện kinh khủng của Trúc Uyển
134 Chương 134: Đoán được thân phận của ngươi
135 Chương 135: Đi thăm Lũng Tịch Ngọc
136 Chương 136: Thì ra là Nguyệt Nô
137 Chương 137: Tình cảnh rối loạn này
138 Chương 138: Yêu giống như vỏ ốc, càng kéo càng nặng
139 Chương 139: Ấn tượng lúc đầu
140 Chương 140: Ác mộng kinh khủng
141 Chương 141: Khách không mời mà đến
142 Chương 142: Cái gọi là tỷ muội đoàn tụ
143 Chương 143: Muốn ngươi lúng túng
144 Chương 144: Ăn miếng trả miếng
145 Chương 145: Giấu giếm
146 Chương 146: Gặp Tử quý phi
147 Chương 147: Mẹ chồng nàng dâu nói chuyện
148 Chương 148: Những bí mật chưa từng biết
149 Chương 149: Dẫn nàng đi nhìn mặt trời mọc
150 Chương 150: Ác mộng một lần nữa
151 Chương 151: Giây phút hạnh phúc nhất
152 Chương 152: Phát bệnh
153 Chương 153: Trả sâm
154 Chương 154: Mưa gió liên miên tiễn người đi xa
155 Chương 155: Lần đầu tiên rời đi
156 Chương 156: Không có cách chữa
157 Chương 157: Lũng Tịch Ngọc bị chết cháy
158 Chương 158: Loạn cuộc, kiếp nạn của thâm cung
159 Chương 159: Hắn rất bình tĩnh
160 Chương 160: Bình tĩnh mới là có vấn đề
161 Chương 161: Phân tích thế cục
162 Chương 162: Mật hàm
163 Chương 163: Chim sẽ muốn tạo phản
164 Chương 164: Khanh Bật Liễu bị ám sát
165 Chương 165: Ta không có hài tử
166 Chương 166: Du y, ngươi nói có tin vui?
167 Chương 167: Lại chẩn đoán, không có hỉ mạch
168 Chương 168: Ta chỉ là muốn một đứa trẻ
169 Chương 169: Đây không phải hoa, đây là tâm
170 Chương 170: Ta rất nhớ hắn
171 Chương 171: Duy Trúc ở Quang Lộc Tự
172 Chương 172: Chuyện đến hồi kết thúc
173 Chương 173: Khống chế, quẫn thú tranh đấu
174 Chương 174: Cái chết của Khanh Bật Liễu
175 Chương 175: Cao tăng không cứu
176 Chương 176: Đem đôi mắt của ta cho nàng (nhất)
177 Chương 177: Đem đôi mắt ta cho nàng (nhị)
178 Chương 178: Ánh sáng trở lại (nhất)
179 Chương 179: Ánh sáng trở lại (nhị)
180 Chương 180: Hoa mộng tan cuộc
181 Chương 181: Ta đã trở về
182 Chương 182: Không cho đi nữa
183 Chương 183: Phong Hậu? Trở về rồi tính
184 Chương 184: Cuộc sống 囧囧 sau khi trở về
185 Chương 185: Phiên ngoại: Hai đứa nhỏ nhà Đông Phương
Chapter

Updated 185 Episodes

1
Chương 1: Gả cho tối thượng
2
Chương 2: Gợn sóng bất thường
3
Chương 3: Quân chủ Đông Li
4
Chương 4: Đông Li quốc hôn
5
Chương 5: Một đám gian phi
6
Chương 6: Tỷ muội hài hòa
7
Chương 7: Hôn khánh đại điển
8
Chương 8: Cao thủ diễn trò
9
Chương 9: Sắc phong vô danh
10
Chương 10: Dưới đài xem diễn
11
Chương 11: Thảo yếu tỉ ấn
12
Chương 12: Không còn phụ thuộc
13
Chương 13: Thượng quan uyển nhi
14
Chương 14: Trang Chu mộng điệp
15
Chương 15: Truyền chỉ đêm yến
16
Chương 16: Thực là có lệ
17
Chương 17: Đêm yến cung đình [nhất]
18
Chương 18: Đêm yến cung đình [nhị]
19
Chương 19: Đêm yến cung đình [tam]
20
Chương 20: Tranh kì khoe sắc [nhất]
21
Chương 21: Tranh kì khoe sắc [nhị]
22
Chương 22: Lung tung đánh đàn
23
Chương 23: Kết thúc bối rối
24
Chương 24: Tin chết người
25
Chương 25: Hắn thật hắc ám
26
Chương 26: Muốn làm điểm ái muội
27
Chương 27: Nàng làm quân cờ
28
Chương 28: Hồ ly đánh nhau
29
Chương 29: Ván bài phi vị
30
Chương 30: Quan chức tranh chấp
31
Chương 31: Phụng trà [nhất]
32
Chương 32: Phụng trà [nhị]
33
Chương 33: Phụng trà [tam]
34
Chương 34: Chiết hoa chi tội [nhất]
35
Chương 35: Chiết hoa chi tội [nhị]
36
Chương 36: Cứu binh [nhất]
37
Chương 37: Cứu binh [nhị]
38
Chương 38: Tiếng cười quỷ dị
39
Chương 39: Thị vệ thân cận
40
Chương 40: Lạc hồng tai ương
41
Chương 41: Đồng ý đính khế
42
Chương 42: Đừng nghĩ chạy thoát
43
Chương 43: Hắn rời đi
44
Chương 44: Một đêm mây mưa
45
Chương 45: Hoàng cung bí tân
46
Chương 46: Lại là tia nắng ban mai
47
Chương 47: Rắn chuột một ổ
48
Chương 48: Trăm điểu hướng phượng
49
Chương 49: Phượng nướng trăm điểu
50
Chương 50: Ngươi là của ta
51
Chương 51: Huyền cơ diệu ngữ
52
Chương 52: Cấu kết với nhau làm việc xấu
53
Chương 53: Băng Liên nghiệt duyên
54
Chương 54: Châm ngôn trở thành sự thật
55
Chương 55: Thỏa hiệp lẫn nhau (nhất)
56
Chương 56: Thỏa hiệp lẫn nhau (nhị)
57
Chương 57: Lại mặt thăm viếng (nhất)
58
Chương 58: Lại mặt thăm viếng (nhị)
59
Chương 59: Lạc Tuyết trở về nhà
60
Chương 60: Lê mộng Duy Trúc
61
Chương 61: Có phải hắn hay không?
62
Chương 62: Không chịu nổi chuyện cũ
63
Chương 63: Không phải Duy Trúc
64
Chương 64: Yêu nghiệt vs yêu nghiệt
65
Chương 65: Gà trống sinh gà con
66
Chương 66: Gặp quỷ
67
Chương 67: Đảo điên
68
Chương 68: Ngả bài
69
Chương 69: Đi theo ta
70
Chương 70: Một màn kinh người
71
Chương 71: Tin tức của Minh bang
72
Chương 72: Câu lan ca diễn
73
Chương 73: Mật đạo xuất khẩu
74
Chương 74: Kẻ địch ở tám hướng
75
Chương 75: Trả thù tới
76
Chương 76: Ai cho ai hứa hẹn
77
Chương 77: Thế cục hỗn loạn ở sòng bạc
78
Chương 78: Sóng ngầm mãnh liệt
79
Chương 79: Quyết đấu chính diện
80
Chương 80: Cãi nhau
81
Chương 81: Duy nữ tử nan dưỡng dã
82
Chương 82: Phu thê đồng tâm
83
Chương 83: Hoàng Thượng và quý phi
84
Chương 84: Tông Nhân phủ
85
Chương 85: Tru di cửu tộc
86
Chương 86: Thanh danh của Phi Sương
87
Chương 87: Hạ sính (sính ~ lễ cưới)
88
Chương 88: Mặc Ngọc công tử
89
Chương 89: Ầm ĩ
90
Chương 90: Bị cắn ngược lại một cái
91
Chương 91: Hồi cung được không?
92
Chương 92: Lũng phi mang thai
93
Chương 93: Tiểu Lạc thật đáng thương
94
Chương 94: Y Lan hí phường bị thiêu hủy
95
Chương 95: Miếu thành hoàng
96
Chương 96: Lịch sự tao nhã năm xưa
97
Chương 97: Gặp – lại như không quen biết
98
Chương 98: Phát hiện nhu tình của hắn
99
Chương 99: Xem ta đùa giỡn ngươi như thế nào no.1
100
Chương 100: Để ngươi hiểu ta no.2
101
Chương 101: Hồi cung
102
Chương 102: Ngăn đón ngự giá no.4
103
Chương 103: Đưa nàng tới Trai Nguyệt Cung
104
Chương 104: Cãi nhau ầm ĩ thú vị
105
Chương 105: Lan Tịch Cung tối như mực
106
Chương 106: Chúng ta sinh đứa nhỏ đi
107
Chương 107: A Li, chúng ta sinh một đứa
108
Chương 108: Ngươi là hạnh phúc lớn của ta
109
Chương 109: Một đêm
110
Chương 110: Xuân trà Long Tĩnh
111
Chương 111: Minh chủ thương bang là ai
112
Chương 112: Thật ra ta không muốn biết
113
Chương 113: Hôn sự đã thành định cục
114
Chương 114: Đúng hạn tiến hành hôn sự
115
Chương 115: Trong lòng ngươi vẫn còn hắn
116
Chương 116: Bắt đầu không tín nhiệm
117
Chương 117: Khanh bật liễu
118
Chương 118: Đập đàn
119
Chương 119: Có thể không yêu ngươi hay không
120
Chương 120: Bối cảnh ở Trai Nguyệt cung
121
Chương 121: Dụng ý chân chính
122
Chương 122: Thương tâm thì ca hát
123
Chương 123: Không dễ dàng như vậy
124
Chương 124: Xin ngươi mau rời đi
125
Chương 125: Tảng đá ném chết ngươi
126
Chương 126: Hồi cung cảnh tỉnh
127
Chương 127: Thỉnh chỉ lãnh cung
128
Chương 128: Ai đưa dược
129
Chương 129: Thật sự vào lãnh cung
130
Chương 130: Bị phế không chỉ một người
131
Chương 131: Nam cung hàm ngư
132
Chương 132: Lại gặp Tùy Nghị
133
Chương 133: Câu chuyện kinh khủng của Trúc Uyển
134
Chương 134: Đoán được thân phận của ngươi
135
Chương 135: Đi thăm Lũng Tịch Ngọc
136
Chương 136: Thì ra là Nguyệt Nô
137
Chương 137: Tình cảnh rối loạn này
138
Chương 138: Yêu giống như vỏ ốc, càng kéo càng nặng
139
Chương 139: Ấn tượng lúc đầu
140
Chương 140: Ác mộng kinh khủng
141
Chương 141: Khách không mời mà đến
142
Chương 142: Cái gọi là tỷ muội đoàn tụ
143
Chương 143: Muốn ngươi lúng túng
144
Chương 144: Ăn miếng trả miếng
145
Chương 145: Giấu giếm
146
Chương 146: Gặp Tử quý phi
147
Chương 147: Mẹ chồng nàng dâu nói chuyện
148
Chương 148: Những bí mật chưa từng biết
149
Chương 149: Dẫn nàng đi nhìn mặt trời mọc
150
Chương 150: Ác mộng một lần nữa
151
Chương 151: Giây phút hạnh phúc nhất
152
Chương 152: Phát bệnh
153
Chương 153: Trả sâm
154
Chương 154: Mưa gió liên miên tiễn người đi xa
155
Chương 155: Lần đầu tiên rời đi
156
Chương 156: Không có cách chữa
157
Chương 157: Lũng Tịch Ngọc bị chết cháy
158
Chương 158: Loạn cuộc, kiếp nạn của thâm cung
159
Chương 159: Hắn rất bình tĩnh
160
Chương 160: Bình tĩnh mới là có vấn đề
161
Chương 161: Phân tích thế cục
162
Chương 162: Mật hàm
163
Chương 163: Chim sẽ muốn tạo phản
164
Chương 164: Khanh Bật Liễu bị ám sát
165
Chương 165: Ta không có hài tử
166
Chương 166: Du y, ngươi nói có tin vui?
167
Chương 167: Lại chẩn đoán, không có hỉ mạch
168
Chương 168: Ta chỉ là muốn một đứa trẻ
169
Chương 169: Đây không phải hoa, đây là tâm
170
Chương 170: Ta rất nhớ hắn
171
Chương 171: Duy Trúc ở Quang Lộc Tự
172
Chương 172: Chuyện đến hồi kết thúc
173
Chương 173: Khống chế, quẫn thú tranh đấu
174
Chương 174: Cái chết của Khanh Bật Liễu
175
Chương 175: Cao tăng không cứu
176
Chương 176: Đem đôi mắt của ta cho nàng (nhất)
177
Chương 177: Đem đôi mắt ta cho nàng (nhị)
178
Chương 178: Ánh sáng trở lại (nhất)
179
Chương 179: Ánh sáng trở lại (nhị)
180
Chương 180: Hoa mộng tan cuộc
181
Chương 181: Ta đã trở về
182
Chương 182: Không cho đi nữa
183
Chương 183: Phong Hậu? Trở về rồi tính
184
Chương 184: Cuộc sống 囧囧 sau khi trở về
185
Chương 185: Phiên ngoại: Hai đứa nhỏ nhà Đông Phương