Chương 143: Có chuyện muốn nói! 【Đại Kết Cục】

"Đô..."

"Ai thế?" Tập Bác Niên biết rõ còn cố hỏi, không có ý định rời khỏi cơ thể cô.

Mặc Tiểu Tịch trừng mắt nhìn anh, lui về sau, nhấc điện thoại: "Alo, là
Thiên Dã sao? Anh đã kết thúc công việc rồi à, em còn ở bên ngoài, còn
phải chờ chút nữa mới về được." Giọng điệu của cô rất nhanh, lộ ra vẻ
chột dạ.

Thiên Dã ở đầu bên kia điện thoại sững sờ một lúc, mới hỏi: "Bây giờ em đang ở đâu? Làm gì vậy?"

"À..., cũng không có gì, sau khi ăn tối xong đi dạo một chút, anh không
cần lo lắng cho em, mua xong đồ em sẽ trở về ngay." Mặc Tiểu Tịch cuống
quýt, thuận miệng nói bừa, cô cũng không muốn gạt người, nhưng không còn cách nào khác, dù sao cô cũng không thể nói ra tình hình hiện tại.

"Được, anh biết rồi, vậy cứ đi đi." Thiên Dã cúp điện thoại, ngẩn người đứng trước cửa sổ, gần như sắp thành tượng sáp.

Cô thật sự không giỏi nói dối, đầy rẫy sơ hở, nói đi dạo phố mua này nọ, bên đó lại yên tĩnh không có chút tạp âm, hiển nhiên, cũng không phải
cô đang mua này nọ, vậy ở đâu khiến cô phải nói dối, cô ở cùng với Tập
Bác Niên sao.

Thừa lúc anh không có ở đây, cô lại lén lút gặp mặt hắn sao, trong lòng cô vẫn không bỏ được hắn, vẫn yêu hắn sao.

Anh quấn chặt lấy cô, nhìn cô ngày ngày buồn bã, rốt cuộc tại sao anh
còn muốn đày đoạ cô, có lẽ, anh nên buông cô ra, cho cô một con đường
sống.

Mặc Tiểu Tịch nhìn di động, cắn môi, vừa rồi hình như cô cô nghe thấy tiếng thở dài của anh.

"Tôi cảm thấy Thiên Dã là người thông minh, mà lý do thoái thác của em,
thật sự quá vụn về, cậu ta sẽ không tin em." Tập Bác Niên lật người ngồi qua một bên, sửa sang lại quần áo, nói.

"Đừng nói nữa." Mặc Tiểu Tịch ngăn cản không cho anh nói tiếp.

"Em nghĩ tôi không nói, có thể thay đổi và che giấu được sự thật sao,
Mặc Tiểu Tịch em thật ngây thơ cũng thật hài hước, hiện tại em đã làm
tổn thương cậu ta, hôm nay em nói dối chuyện này, ngày mai lại nói dối
chuyện khác, cho dù không có tôi, em cũng vẫn sẽ tiếp tục nói dối, bởi
vì em căn bản không có cách nào sống với cậu ta như người yêu." Tập Bác
Niên bất mãn việc cô luôn miệng phủ nhận và trốn tránh.

"Tôi kêu anh đừng nói nữa, đừng nói nữa, có nghe không?" Mặc Tiểu Tịch bịt tai, không muốn nghe.

Tập Bác Niên phớt lờ sự trốn tránh của cô, cài tốt áo sơ mi, lạnh nhạt
nói: "Em không hợp đứng trong thế giới đầy quy tắc trò chơi kia, cũng
không thể tiếp tục sống với Thiên Dã, tìm lúc nào đó, sắp xếp lại tất cả những chuyện này, sau đó trở về đi.”

Mặc Tiểu Tịch rủ hai tay xuống dù trong lòng không muốn thừa nhân, nhưng anh nói đúng, cô đang trốn tránh, trốn tránh hết lần này đến lần khác,
nhắm mắt kiên trì, một ngày nào đó sẽ thích ứng được với cuộc sống miễn
cưỡng.

Nhưng cô sai rồi, cô không thể thuận theo cuộc sống như vậy, cô không thể.

Tập Bác Niên chở cô đến dưới lầu của căn hộ: “Tìm lúc thích hợp, kết
thúc tất cả đi, tình cảm không thể miễn cưỡng, đạo lý này, chắc em và
cậu ta đều hiểu.”

“Đừng tưởng tôi không biết suy nghĩ lúc này của anh.” Mặc Tiểu Tịch bước xuống xe, kéo lại quần áo, đi về phía trước.

Mặc Tiểu Tịch trở lại căn hộ, Thiên Dã đang ngồi trước TV, nhẹ nhàng dò đài.

“Còn đang xem TV sao, em mệt quá, về phòng nghỉ ngơi trước.” Cô cảm thấy mình không thể đối diện với anh, chạy trốn vào phòng, cô sợ càng nói,
sẽ càng bại lộ.

Thiên Dã buông điều khiển, quay đầu nhìn cô trốn tránh anh giống như
chuột chạy trốn mèo, tim có chút lạnh xuống, ngày trước bọn họ còn có
thể cười nói thoải mái, nhưng bây giờ…

Sáng sớm, người giúp việc nhắc nhở Tập Bác Niên, hôm nay là ngày giỗ của Tập Vân Noãn.

Mỗi khi đến ngày này, tâm trạng của anh sẽ vô cùng kém, rồi một mình anh mang hoa đến thăm cô, nói chuyện với cô.

Đến công ty, anh kêu thư ký dời tất cả lịch trình sang buổi chiều, thư
ký cũng biết ngày này rất quan trọng với tổng giám đốc, vì thế đã sớm
sắp xếp xong mọi thứ ở ngày hôm trước.

Tới trưa, thư ký gõ cửa phòng tổng giám đốc, đứng trước mặt Tập Bác
Niên: “Tổng giám đốc, đây là chuyển phát nhanh gửi cho ngài, ngài muốn
mở ra xem thử hay không”

“Để đó đi.” Tập Bác Niên ngẩng đầu, thản nhiên nói.

“Vâng, tôi ra ngoài đây.” Thư ký đặt cái hộp lên bàn, đi ra cửa.

Tập Bác Niên cầm lấy cái hộp trên bàn, mở ra, bên trong là một chiếc USB nhỏ, anh cầm rồi cắm vào máy tính, nhiều tấm hình nhỏ nhảy ra, tất cả
đều có liên quan đến Tập Vân Noãn, lúc sinh nhật 18 tuổi, còn có lúc tốt nghiệp trung học, khi đó, cô cười rất vui vẻ, rất rạng rỡ, nhưng bây
giờ đã an nghỉ dưới lòng đất.

Cuối cùng, trên hình nhảy ra một hàng chữ: Anh, anh có báo thù dùm em không? Có mang người hại chết em bằm thành vạn mảnh không?

Đoạn USB này khiến cho Tập Bác Niên cau mày, rốt cuộc USB này là do ai
gửi tới, cô ta muốn nhắc nhở anh điều gì, muốn nói cho anh biết điều gì, ý là anh tha cho Mặc Tiểu Tịch dễ dàng quá sao?

Hai năm trước, anh đã khiến Mặc Tiểu Tịch chết đi một lần, đẩy cô vào
vực sâu tăm tối nhất của cuộc đời, bây giờ đột nhiên nhắc lại chuyện cũ, rõ ràng cho thấy muốn vào ngày hôm nay, quấy nhiễu đến tâm trạng của
anh.

Mà anh, nhìn thấy khuôn mặt của em gái, trong lòng quả thật có chút áy
náy, bởi vì vào thời điểm sau cùng, anh vẫn cứu Mặc Tiểu Tịch, vẫn để
cho cô sống, trong lòng vẫn không bỏ cô được, bởi vì anh yêu cô, nên lừa mình dối người nói đã báo thù, đã xóa bỏ.

Nhưng thật sự là thế sao, nếu mục đích của người nọ là muốn nhắc nhở
anh, vậy cô ta đã làm được, nhưng anh chỉ trách bản thân mình.

Rút USB ra, tâm trạng anh hoàn toàn rơi vào vực thẳm không đáy.

Mặc Tiểu Tịch không đến công ty, bởi vì cô không muốn nghe những lời
trách móc của Tô Lộ Di, nếu con đường sau này của cô phải trả giá lớn
giống vậy, cô chỉ có thể buông tay, cô không làm được như thế, cũng từ
từ hiểu ra tại sao Thiên Dã tức giận khi cô bước vào vòng lỏng quẩn này, vì đôi khi trở về, đầy sự bất đắc dĩ và khó chịu.

Anh cũng chịu đựng những chuyện như vậy, cho nên anh hiểu, cô còn ngu ngốc trách lầm anh, cô đúng là ngu ngốc!

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sau đó nắm cửa chuyển động, Thiên Dã từ bên ngoài đi vào; “Tiểu Tịch, mặc quần áo vào đi, chúng ta ra ngoài một chút.”

“Được, chúng ta đi đâu?” Mặc Tiểu Tịch cảm thấy dáng vẻ của anh hôm nay, có chút không bình thường, có cảm giác vô cùng tĩnh mịch.

“Đi sẽ biết, anh ở ngoài chờ em.” Thiên Dã cười khẽ, cười hết sức yếu ớt, anh nhẹ nhàng đóng cửa, giống như chưa từng vào.

Mặc Tiểu Tịch đi tới trước tủ quần áo lấy một bộ đồ, mặc lên người,
trong lòng cô mơ hồ cảm nhận được, chuyện anh muốn nói với cô, có lẽ sẽ
có chút bi thương.

Cô đi ra cửa, Thiên Dã đứng trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn mây ngoài cửa,
hôm nay anh mặc đồ màu trắng, bên ngoài sạch sẽ gọn gàng.

“Xong rồi à?” Anh đột nhiên quay đầu, đi tới, đưa tay về phía cô: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Mặc Tiểu TỊch bước lên, bỏ tay vào trong tay anh, anh nắm rất chặt,
giống như mãi mãi không muốn buông ra, sau đó kéo cô đi, rời khỏi căn
hộ.

Chapter
1 Chương 1: Nguyên nhân
2 Chương 2: Cô đáng giá bao nhiêu tiền!
3 Chương 3: Một đêm giày vò!
4 Chương 4: Đến lễ đường!
5 Chương 5: Bị trói lên máy bay!
6 Chương 6: Ở trên biển
7 Chương 7: Không cẩn thận rơi xuống biển!
8 Chương 8: Giây phút sau cùng!
9 Chương 9: Tôi muốn lúc nào là do tôi quyết định!
10 Chương 10: Chúng ta hợp tác tìm bọn họ!
11 Chương 11: Em rất thành thật!
12 Chương 12: Nhảy múa trên mũi đao!
13 Chương 13: Mạnh mẽ mớm thuốc!
14 Chương 14: Tư thế ngủ rất khả ái
15 Chương 15: Phát hiện hành tung của bọn họ
16 Chương 16: Rời đi
17 Chương 17: Vị hôn thê của anh?
18 Chương 18: Ánh sáng cực Bắc
19 Chương 19: Quan hệ dây dưa không rõ
20 Chương 20: Đồ chơi cũng chỉ là đồ chơi
21 Chương 21: Lại phải bị tra tấn rồi
22 Chương 22: Người đàn ông đẹp trai
23 Chương 23: Uất ức muốn khóc
24 Chương 24: Đồ ngốc
25 Chương 25: Sự tình trở nên phức tạp hơn
26 Chương 26: Đánh nhau
27 Chương 27: Cuộc nói chuyện giữa hai người phụ nữ
28 Chương 28: Không học được một chút thông minh
29 Chương 29: Anh đúng là một tên súc sinh
30 Chương 30: Tập Vân Noãn đã chết
31 Chương 31: Bị ném vào đài phun nước
32 Chương 32: Thật sự muốn cô chết!
33 Chương 33: Có nhân chứng, vật chứng
34 Chương 34: Rốt cuộc sự thật là gì?
35 Chương 35: Anh không phải là người!
36 Chương 36: Một cái gai trong lòng!
37 Chương 37: Đánh rơi dây chuyền
38 Chương 38: Người vào phòng là ai
39 Chương 39: Ninh Ngữ Yên cũng mang thai!
40 Chương 40: Nhìn thấy anh, tôi sẽ bị động thai khí!
41 Chương 41: Đến bệnh viện!
42 Chương 42: Anh yêu em!
43 Chương 43: Thứ anh mua là một thân xác, không phải trái tim!
44 Chương 44: Ngày chết
45 Chương 45: Tôi hận anh!
46 Chương 46: Người bất ngờ đến thăm
47 Chương 47: Nội dung trong album hình
48 Chương 48: Tự tôi dạy em
49 Chương 49: Nguỵ Thu Hàn xuất hiện
50 Chương 50: Trở lại xe đi
51 Chương 51: Hy vọng anh sẽ không hối hận!
52 Chương 52: Đột nhiên trở nên dịu dàng!
53 Chương 53: Thân thế của Tập Vân Noãn!
54 Chương 54: Đột nhiên hỏi ra vấn đề
55 Chương 55: Lễ khai mạc!
56 Chương 56: Người đàn ông ghê tởm
57 Chương 57: Chữa lợn lành thành lợn què
58 Chương 58: Cởi quần áo ra!
59 Chương 59: Sẽ có tình yêu sao!
60 Chương 60: Cô thua nổi sao?
61 Chương 61: Nơi hoa sơn chi nở rộ
62 Chương 62: Duyên phận
63 Chương 63: Thật sự quá trùng hợp
64 Chương 64: Bọn họ muốn kết hôn!
65 Chương 65: Miêu tả sinh động!
66 Chương 66: Không có cách nào nói ra miệng!
67 Chương 67: Muốn đi nghỉ mát!
68 Chương 68: Khác thường!
69 Chương 69: Hài hoà!
70 Chương 70: Tâm trạng mâu thuẫn
71 Chương 71: Không có can đảm!
72 Chương 72: Cô bỏ đi rồi sao?
73 Chương 73: Em không trốn thoát đâu
74 Chương 74: Ninh Ngữ Yên làm cho cô không thể đoán trước được!
75 Chương 75: Âm mưu!
76 Chương 76: Giọng nói trong máy ghi âm!
77 Chương 77: Hạ quyết tâm!
78 Chương 78: Không tin!
79 Chương 79: Rời khỏi nhà họ Tập!
80 Chương 80: Ly hôn!
81 Chương 81: Cô muốn sinh, ai đến giúp cô!
82 Chương 82: Thì ra anh thật sự muốn tôi chết!
83 Chương 83: Rốt cuộc là ai sinh ra đứa bé?
84 Chương 84: Cô biến mất!
85 Chương 85: Vô tình gặp lại bên ngoài nhà hàng!
86 Chương 86: Cưng chiều con cưng chiều đến mức giống như một căn bệnh!
87 Chương 87: Anh đã tới!
88 Chương 88: Người phụ nữ đến!
89 Chương 89: Gặp lại Tập Bác Niên!
90 Chương 90: Để thằng bé xuống, chạy trốn!
91 Chương 91: Nhớ lại từng chút lúc sinh đứa bé, cảm thấy có gì đó không đúng!
92 Chương 92: Có thể đứa bé vẫn chưa chết!
93 Chương 93: Quay lưng vào nhau rời đi!
94 Chương 94: Hàn Hàn là con của ai?
95 Chương 95: Sống lại!
96 Chương 96: Tôi muốn trở thành nữ chính!
97 Chương 97: Gặp nhau ở bệnh viện!
98 Chương 98: Vừa hạnh phúc vừa chua xót!
99 Chương 99: Không thể trả thằng bé lại cho em!
100 Chương 100: Một phần hợp đồng không nên ký!
101 Chương 101: Không thể bỏ qua!
102 Chương 102: Một bàn tay vươn ra từ trong bụi cây!
103 Chương 103: Không kiểm soát được cảm xúc!
104 Chương 104: Thử yêu anh được không!
105 Chương 105: Công kích người thân của nhau!
106 Chương 106: Chuông cửa lại vang lên!
107 Chương 107: Đàn ông luôn mang theo nửa người dưới xung động và nửa người trên thông minh!
108 Chương 108: Ai cũng có mưu đồ riêng!
109 Chương 109: Bị người ta bỏ thuốc!
110 Chương 110: Một đêm nhiệt tình như lửa!
111 Chương 111: Trước kia em cũng chỉ là món đồ chơi của tôi!
112 Chương 112: Lần sau sẽ hắt nước nóng hơn!
113 Chương 113: Nghĩ ra quỷ kế quay lại đổ vạ!
114 Chương 114: Ai đã chơi ai
115 Chương 115: Chiến thuật tâm lý, miệng lưỡi nhanh nhẹn!
116 Chương 116: Hàn Hàn bị thương, Ninh Ngữ Yên quỳ xuống!
117 Chương 117: Không ngăn được nước mắt!
118 Chương 118: Ai ngây thơ hơn!
119 Chương 119: Cảnh gia đình xum họp vui vẻ!
120 Chương 120: Kẻ thù, tình địch chạm mặt!
121 Chương 121: Cô đã biết hết!
122 Chương 122: Mặc Tiểu Tịch vạch kế hoạch trong lòng!
123 Chương 123: Ông Ninh tới!
124 Chương 124: Kìm kẹp hai bên Hàn Hàn!
125 Chương 125: Cùng nhau ngã xuống lầu!
126 Chương 126: Có thể tỉnh hay không!
127 Chương 127: Ai tỉnh lại trước!
128 Chương 128: Chiến tranh của hai nhà Tập - Ninh
129 Chương 129: Bị bắt cóc ở siêu thị
130 Chương 130: Bị trói đi đâu!
131 Chương 131: Báo cảnh sát!
132 Chương 132: Chẳng lẽ là Ninh Ngữ Yên đang hôn mê!
133 Chương 133: Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất!
134 Chương 134: Đuổi theo xe trên đường lớn!
135 Chương 135: Hai chọn một 【Đại Kết Cục】
136 Chương 136: Là hạnh phúc bắt đầu sao? 【Đại Kết Cục】
137 Chương 137: Đi với Thiên Dã, hay ở cùng với Tập Bác Niên và Hàn Hàn! 【 Đại Kết Cục 】
138 Chương 138: Do dự! 【 Đại Kết Cục 】
139 Chương 139: Xì căng đan 【 Đại Kết Cục 】
140 Chương 140: Gặp phải đạo diễn háo sắc! 【 Đại Kết Cục 】
141 Chương 141: Ý muốn thật sự trong lòng là gì!
142 Chương 142: Lại ở chung một chỗ! 【 Đại Kết Cục 】
143 Chương 143: Có chuyện muốn nói! 【Đại Kết Cục】
144 Chương 144: Chờ sau khi ngủ, em rời đi! 【Đại Kết Cục】
145 Chương 145: Thiên Dã nói cho anh biết sự thật! 【Đại Kết Cục】
146 Chương 146: Duyên phận, tuyệt diệu không thể tả! 【Đại Kết Cục】
Chapter

Updated 146 Episodes

1
Chương 1: Nguyên nhân
2
Chương 2: Cô đáng giá bao nhiêu tiền!
3
Chương 3: Một đêm giày vò!
4
Chương 4: Đến lễ đường!
5
Chương 5: Bị trói lên máy bay!
6
Chương 6: Ở trên biển
7
Chương 7: Không cẩn thận rơi xuống biển!
8
Chương 8: Giây phút sau cùng!
9
Chương 9: Tôi muốn lúc nào là do tôi quyết định!
10
Chương 10: Chúng ta hợp tác tìm bọn họ!
11
Chương 11: Em rất thành thật!
12
Chương 12: Nhảy múa trên mũi đao!
13
Chương 13: Mạnh mẽ mớm thuốc!
14
Chương 14: Tư thế ngủ rất khả ái
15
Chương 15: Phát hiện hành tung của bọn họ
16
Chương 16: Rời đi
17
Chương 17: Vị hôn thê của anh?
18
Chương 18: Ánh sáng cực Bắc
19
Chương 19: Quan hệ dây dưa không rõ
20
Chương 20: Đồ chơi cũng chỉ là đồ chơi
21
Chương 21: Lại phải bị tra tấn rồi
22
Chương 22: Người đàn ông đẹp trai
23
Chương 23: Uất ức muốn khóc
24
Chương 24: Đồ ngốc
25
Chương 25: Sự tình trở nên phức tạp hơn
26
Chương 26: Đánh nhau
27
Chương 27: Cuộc nói chuyện giữa hai người phụ nữ
28
Chương 28: Không học được một chút thông minh
29
Chương 29: Anh đúng là một tên súc sinh
30
Chương 30: Tập Vân Noãn đã chết
31
Chương 31: Bị ném vào đài phun nước
32
Chương 32: Thật sự muốn cô chết!
33
Chương 33: Có nhân chứng, vật chứng
34
Chương 34: Rốt cuộc sự thật là gì?
35
Chương 35: Anh không phải là người!
36
Chương 36: Một cái gai trong lòng!
37
Chương 37: Đánh rơi dây chuyền
38
Chương 38: Người vào phòng là ai
39
Chương 39: Ninh Ngữ Yên cũng mang thai!
40
Chương 40: Nhìn thấy anh, tôi sẽ bị động thai khí!
41
Chương 41: Đến bệnh viện!
42
Chương 42: Anh yêu em!
43
Chương 43: Thứ anh mua là một thân xác, không phải trái tim!
44
Chương 44: Ngày chết
45
Chương 45: Tôi hận anh!
46
Chương 46: Người bất ngờ đến thăm
47
Chương 47: Nội dung trong album hình
48
Chương 48: Tự tôi dạy em
49
Chương 49: Nguỵ Thu Hàn xuất hiện
50
Chương 50: Trở lại xe đi
51
Chương 51: Hy vọng anh sẽ không hối hận!
52
Chương 52: Đột nhiên trở nên dịu dàng!
53
Chương 53: Thân thế của Tập Vân Noãn!
54
Chương 54: Đột nhiên hỏi ra vấn đề
55
Chương 55: Lễ khai mạc!
56
Chương 56: Người đàn ông ghê tởm
57
Chương 57: Chữa lợn lành thành lợn què
58
Chương 58: Cởi quần áo ra!
59
Chương 59: Sẽ có tình yêu sao!
60
Chương 60: Cô thua nổi sao?
61
Chương 61: Nơi hoa sơn chi nở rộ
62
Chương 62: Duyên phận
63
Chương 63: Thật sự quá trùng hợp
64
Chương 64: Bọn họ muốn kết hôn!
65
Chương 65: Miêu tả sinh động!
66
Chương 66: Không có cách nào nói ra miệng!
67
Chương 67: Muốn đi nghỉ mát!
68
Chương 68: Khác thường!
69
Chương 69: Hài hoà!
70
Chương 70: Tâm trạng mâu thuẫn
71
Chương 71: Không có can đảm!
72
Chương 72: Cô bỏ đi rồi sao?
73
Chương 73: Em không trốn thoát đâu
74
Chương 74: Ninh Ngữ Yên làm cho cô không thể đoán trước được!
75
Chương 75: Âm mưu!
76
Chương 76: Giọng nói trong máy ghi âm!
77
Chương 77: Hạ quyết tâm!
78
Chương 78: Không tin!
79
Chương 79: Rời khỏi nhà họ Tập!
80
Chương 80: Ly hôn!
81
Chương 81: Cô muốn sinh, ai đến giúp cô!
82
Chương 82: Thì ra anh thật sự muốn tôi chết!
83
Chương 83: Rốt cuộc là ai sinh ra đứa bé?
84
Chương 84: Cô biến mất!
85
Chương 85: Vô tình gặp lại bên ngoài nhà hàng!
86
Chương 86: Cưng chiều con cưng chiều đến mức giống như một căn bệnh!
87
Chương 87: Anh đã tới!
88
Chương 88: Người phụ nữ đến!
89
Chương 89: Gặp lại Tập Bác Niên!
90
Chương 90: Để thằng bé xuống, chạy trốn!
91
Chương 91: Nhớ lại từng chút lúc sinh đứa bé, cảm thấy có gì đó không đúng!
92
Chương 92: Có thể đứa bé vẫn chưa chết!
93
Chương 93: Quay lưng vào nhau rời đi!
94
Chương 94: Hàn Hàn là con của ai?
95
Chương 95: Sống lại!
96
Chương 96: Tôi muốn trở thành nữ chính!
97
Chương 97: Gặp nhau ở bệnh viện!
98
Chương 98: Vừa hạnh phúc vừa chua xót!
99
Chương 99: Không thể trả thằng bé lại cho em!
100
Chương 100: Một phần hợp đồng không nên ký!
101
Chương 101: Không thể bỏ qua!
102
Chương 102: Một bàn tay vươn ra từ trong bụi cây!
103
Chương 103: Không kiểm soát được cảm xúc!
104
Chương 104: Thử yêu anh được không!
105
Chương 105: Công kích người thân của nhau!
106
Chương 106: Chuông cửa lại vang lên!
107
Chương 107: Đàn ông luôn mang theo nửa người dưới xung động và nửa người trên thông minh!
108
Chương 108: Ai cũng có mưu đồ riêng!
109
Chương 109: Bị người ta bỏ thuốc!
110
Chương 110: Một đêm nhiệt tình như lửa!
111
Chương 111: Trước kia em cũng chỉ là món đồ chơi của tôi!
112
Chương 112: Lần sau sẽ hắt nước nóng hơn!
113
Chương 113: Nghĩ ra quỷ kế quay lại đổ vạ!
114
Chương 114: Ai đã chơi ai
115
Chương 115: Chiến thuật tâm lý, miệng lưỡi nhanh nhẹn!
116
Chương 116: Hàn Hàn bị thương, Ninh Ngữ Yên quỳ xuống!
117
Chương 117: Không ngăn được nước mắt!
118
Chương 118: Ai ngây thơ hơn!
119
Chương 119: Cảnh gia đình xum họp vui vẻ!
120
Chương 120: Kẻ thù, tình địch chạm mặt!
121
Chương 121: Cô đã biết hết!
122
Chương 122: Mặc Tiểu Tịch vạch kế hoạch trong lòng!
123
Chương 123: Ông Ninh tới!
124
Chương 124: Kìm kẹp hai bên Hàn Hàn!
125
Chương 125: Cùng nhau ngã xuống lầu!
126
Chương 126: Có thể tỉnh hay không!
127
Chương 127: Ai tỉnh lại trước!
128
Chương 128: Chiến tranh của hai nhà Tập - Ninh
129
Chương 129: Bị bắt cóc ở siêu thị
130
Chương 130: Bị trói đi đâu!
131
Chương 131: Báo cảnh sát!
132
Chương 132: Chẳng lẽ là Ninh Ngữ Yên đang hôn mê!
133
Chương 133: Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất!
134
Chương 134: Đuổi theo xe trên đường lớn!
135
Chương 135: Hai chọn một 【Đại Kết Cục】
136
Chương 136: Là hạnh phúc bắt đầu sao? 【Đại Kết Cục】
137
Chương 137: Đi với Thiên Dã, hay ở cùng với Tập Bác Niên và Hàn Hàn! 【 Đại Kết Cục 】
138
Chương 138: Do dự! 【 Đại Kết Cục 】
139
Chương 139: Xì căng đan 【 Đại Kết Cục 】
140
Chương 140: Gặp phải đạo diễn háo sắc! 【 Đại Kết Cục 】
141
Chương 141: Ý muốn thật sự trong lòng là gì!
142
Chương 142: Lại ở chung một chỗ! 【 Đại Kết Cục 】
143
Chương 143: Có chuyện muốn nói! 【Đại Kết Cục】
144
Chương 144: Chờ sau khi ngủ, em rời đi! 【Đại Kết Cục】
145
Chương 145: Thiên Dã nói cho anh biết sự thật! 【Đại Kết Cục】
146
Chương 146: Duyên phận, tuyệt diệu không thể tả! 【Đại Kết Cục】