Chương 141: Đăng Văn Cổ

Nam Y tin rằng, dù ngàn người chỉ trích, vẫn có nhiều người biết Tạ Khước Sơn bị oan, những người này nhất định sẵn sàng lên tiếng vì hắn.

Nhưng trước hết, Tạ gia lại chọn im lặng. Tư tưởng quân thần đã ăn sâu vào máu thịt của thế gia, Tạ Quân cân nhắc đến tình hình hiện tại của triều đình và quan gia, không thể chịu đựng thêm sóng gió. Một khi triều đình sụp đổ, hòa bình mong manh với Đại Kỳ cũng sẽ tan vỡ.

Vậy Vũ Thành quân có thể làm chứng cho Tạ Khước Sơn không? Nam Y chợt nhận ra, đó là quân đội. Nếu Ứng Hoài mang theo Vũ Thành quân vào Kim Lăng để kêu oan cho một tội thần, đó chẳng phải là tạo phản sao?

Nam Y vốn nhìn nhận mọi việc rất đơn giản, trắng đen rõ ràng, tốt xấu phân minh, nhưng khi những phức tạp chính trị này phơi bày trước mắt nàng, nàng cảm thấy bị sốc, nàng cảm thấy uất ức, nhưng lại không thể trách bất cứ ai.

Nhưng tình hình ngày càng xấu đi, cổng Vọng Tuyết Ổ bị người dân đến sỉ nhục vây kín, họ yêu cầu Tạ gia đoạn tuyệt với phản tặc. Cổng nhà bị ném trứng thối, lá cây mục nát, vôi bột... lộn xộn. Dù người đã chết, "công lý" của mọi người vẫn không buông tha.

Nam Y cố gắng tranh luận với họ, nhưng nhận ra họ không cần một câu trả lời, mà chỉ muốn trút giận. Nàng nói gì cũng bị xuyên tạc, thậm chí có người mắng nàng là thiếp của Tạ Khước Sơn, cố gắng dùng sự sỉ nhục để khiến nàng cúi đầu. Nàng cuối cùng cũng hiểu sự đáng sợ của dư luận, hiểu vì sao Tạ Khước Sơn mạnh mẽ như vậy lại luôn chọn im lặng, vì tự chứng minh trong sạch như mò kim đáy bể, không chỉ vô ích mà còn làm bẩn chính mình.

Nhưng có thể chịu khuất phục như vậy sao?

Không.

Nam Y quyết định một mình đến Kim Lăng. Vụ án này, nàng nhất định phải kêu oan. Muốn nàng chấp nhận, trừ phi nàng chết.

Tạ Quân thấy mọi người khuyên can đều không được, cuối cùng đành bất lực phất tay: "Để nó đi."

Chuyện này đã là kết cục đã định, Tạ gia không thể làm gì, một nữ tử như nàng đến Kim Lăng xa xôi, có thể làm được gì? Tạ Quân nghĩ rằng nàng chỉ là không chấp nhận được cái chết của Tạ Tam, nên làm những chuyện cực đoan này để phát tiết.

Ông đau lòng nhưng bất lực, nghĩ có lẽ chỉ khi nào Nam Y trút hết được sự tức giận, thì mới có thể bước tiếp. Vậy thì cứ để nàng đi, đụng vào tường sẽ biết quay lại.

Nhưng Tạ Quân đã đánh giá thấp quyết tâm của Nam Y, nàng căn bản không có ý định quay đầu. Dù chỉ có một mình, nàng vẫn tin rằng sự thành công đến từ nỗ lực của con người, trời xanh tự có an bài.

Sẽ có một ngày... Sẽ có một ngày hắn được minh oan! Vì ngày đó, dù phải đối mặt với ngàn vạn người, ta cũng sẽ dũng cảm tiến lên.

Nam Y một mình một ngựa lên đường.

Đến cổng thành, nàng nghe thấy tiếng gọi phía sau, tiếng vó ngựa đuổi theo. Nam Y nghĩ người Tạ gia đổi ý đến bắt nàng, càng thúc ngựa chạy nhanh hơn. Cam Đường y vất vả lắm mới đuổi kịp Nam Y, chặn ngựa nàng lại.

Nam Y lo lắng đề phòng nhìn Cam Đường phu nhân. Chỉ thấy nàng ấy vội vàng xuống ngựa, đưa một cái túi nhỏ cho Nam Y, thương tiếc nắm lấy tay nàng.

Nam Y hơi ngạc nhiên, rõ ràng nàng ấy không đến để khuyên nàng quay về.

"Nam Y, xin lỗi, chúng ta không thể làm gì, lại để ngươi vì Tam đệ mà bôn ba như vậy. Cũng mong ngươi hiểu cho, phụ thân làm vậy có lý do của ông ấy, từ xưa đến nay đạo quân thần, chúng ta đã bị những ràng buộc đó trói chặt, không thể thoát ra..." Cam Đường phu nhân nghẹn ngào, "Nhưng hôm nay ngươi đến Kim Lăng để giải oan cho Tam đệ, cần có một thân phận mới thuận tiện hành sự. Ngươi và đệ ấy tuy chưa thành thân, nhưng tin rằng hai đứa đã xem nhau là người sẽ nương tựa cả đời. Trong túi có một tờ hôn thư, nếu ngươi bằng lòng, từ nay về sau ngươi chính là thê tử của đệ ấy."

Nước mắt Nam Y rơi lã chã, nàng không dám nói, thực ra khi lên đường nàng không biết nên làm gì, muốn làm gì. Nàng hoang mang đến mức bắt đầu mất hồn, nghe thấy tiếng đuổi theo thì theo bản năng muốn chạy trốn, nàng nghĩ nhị tỷ sẽ ngăn cản nàng, thực ra lại đưa cho nàng một viên thuốc an thần.

"Nhị tỷ nói ngắn gọn với ngươi, về việc Tam đệ có phản quốc hay không, đằng sau còn phức tạp hơn nhiều. Mấy năm trước khi Biện Kinh thất thủ, khắp nơi đều có anh hùng nổi dậy, nhưng các cựu thần Giang Nam, các thế gia vẫn ủng hộ hoàng thất Dục triều lập đô ở Kim Lăng, một là vì danh chính ngôn thuận của hoàng thất trăm năm, hai là, thực chất cũng là vì tối đa hóa lợi ích của Giang Nam. Giang Nam giàu có và yên bình, họ không muốn chiến tranh, nói trắng ra là, ngay từ đầu đã không muốn cứu viện Lịch Đô phủ. Bây giờ tình thế này là Tam đệ hy sinh bản thân, khiến những người phản đối mất lý, quan gia mới có thể gạt bỏ mọi ý kiến để xuất binh. Nhưng nếu thiên tử liên tục mắc sai lầm, các đại thần còn sẽ ủng hộ ngài ấy sao? Đến Kim Lăng, ngươi hãy nhớ một điều: điều ngươi bác bỏ, không phải là sắc lệnh của thiên tử, đó là điều khó như lên trời, ngươi phải tố cáo các đại thần, là có người đã gây ra án oan, như vậy mới có cơ hội xoay chuyển tình thế."

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

"Nhị tỷ, ta nhớ rồi." Nam Y mạnh mẽ gật đầu, nhìn Cam Đường phu nhân với lòng biết ơn vô hạn.

Nàng ấy đã mang lại cho Nam Y niềm tin. Trước đó nàng thực sự thất vọng về Tạ gia, nhưng hiện tại nàng hiểu ra, họ không phải không muốn lên tiếng cho Tạ Khước Sơn, mà là không có vị thế, sợ đi sai bước.

Chỉ có một người như nàng, như bèo bọt trôi sông mới có dũng khí và khả năng làm điều này bất chấp hậu quả.

"Bảo trọng, bình an trở về."

*****

Tin chiến thắng cũng truyền đến Kim Lăng, quan gia hạ lệnh ăn mừng ba ngày, khắp nơi vui mừng. Đô thành ngày đêm ca múa không ngừng, đèn lồng treo khắp nơi, tiếng trống chiêng vang dội, mặc kệ triều đình có những âm mưu gì, niềm vui và nỗi buồn của dân chúng rất đơn giản, một chiến thắng mang lại cho họ hy vọng về cuộc sống yên ổn.

Cho đến khi tiếng trống Đăng Văn Cổ vang lên, âm thanh trầm hùng kéo dài truyền vào tận cung cấm.

Để thể hiện sự lắng nghe dân chúng, hoàng thượng cho treo trống ngoài triều đình, hứa sẽ đích thân xử lý khi có người đánh trống kêu oan, gọi là "Đăng Văn Cổ".

Đây là lần đầu tiên kể từ khi triều đại mới thành lập, có người hiếu kỳ chạy đi báo tin, nói người đánh trống là một nữ tử.

Có người tò mò hỏi: "Vậy nàng là ai?"

Nam Y quỳ giữa sân rồng, đối mặt với thiên tử, kiên định nói: "Dân nữ là thê tử của tội thần Tạ Khước Sơn."

"Tố cáo chuyện gì?"

"Trượng phu dân nữ bị oan, chưa từng phản quốc!"

Một tiếng leng keng, khiến mọi người trên điện giật mình. Có đại thần đi theo quát lớn: "Dám nói láo trước mặt quan gia!"

Từ Trú nhìn chằm chằm Nam Y: "Nói tiếp đi."

Hắn vẫn luôn chờ đợi một người như vậy, nhưng không ngờ trên đời này còn có người có khí phách như thế. Nếu Tiểu Lục còn sống, người đó nhất định là Tiểu Lục. Nhưng may mắn là, Tạ Khước Sơn vẫn còn một góa phụ có cốt cách trên đời này.

"... Huynh ấy đã nguỵ trang thân phận trà trộn vào Đại Kỳ từ năm Vĩnh Khang thứ 22, cung cấp nhiều thông tin quan trọng cho Bỉnh Chúc Tư, cho đến tháng 4 năm nay, huynh ấy giúp Bỉnh Chúc Tư hoàn thành kế hoạch "Niết Bàn", đánh chìm thuyền Long Cốt khiến hàng vạn Kỳ binh bỏ mạng dưới đáy sông, cũng vì vậy thân phận của huynh ấy bị bại lộ trước Kỳ binh, từ đó huynh ấy ở lại trong quân, tận tâm bảo vệ Lịch Đô phủ, không ngờ bị hãm hại phải mang ô danh. Huynh ấy vì đại cục đã chịu nhục nhận tội, chết như vậy thật quá oan uổng, xin quan gia xem xét kỹ lại, tìm ra kẻ gian, làm trong sạch triều cương!"

Nam Y siết chặt tay áo, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Mỗi lời nói ra lúc này, nàng đều cân nhắc kỹ lưỡng, sợ không thể diễn đạt chính xác, sai một ly đi một dặm.

"Những gì ngươi nói, không khớp với những gì triều đình biết, ngươi có bằng chứng không?" Từ Trú kiên nhẫn hỏi.

"Dân nữ không có bằng chứng cụ thể, nhưng những gì huynh ấy làm có không ít người biết, chỉ cần quan gia bằng lòng điều tra lại vụ án, sẽ có thể tập hợp nhân chứng từ khắp nơi!"

Rõ ràng những lời này không làm hài lòng ba vị đại thần phụ trách xét xử, họ thì thầm, lắc đầu liên tục.

Từ Trú vẫn đang chờ đợi, hắn không thể lập tức tỏ vẻ muốn xem xét lại vụ án này, một khi mở lời sẽ kích động quần thần tranh luận, trọng tâm sẽ chuyển sang "có nên xem xét lại hay không", từ đó mở rộng ra đến phương châm chính sách của triều đình, cục diện triều chính... chứ không phải bản thân vụ án. Mỗi hành động của thiên tử đều gây ra nhiều phản ứng dây chuyền, không phải hắn muốn làm gì cũng được, nên hắn cần một thời cơ thích hợp để khiến mọi người im lặng đồng ý.

Nhưng Nam Y không thể biết suy nghĩ của Từ Trú lúc này, nàng tuyệt vọng nhìn xuống đất, tuy quỳ nhưng tinh thần đã rơi xuống vực sâu.

Nàng từng gặp thoáng qua vị hoàng đế này vài lần trong quá khứ, nhưng chưa từng thực sự gặp mặt. Khi nàng cuối cùng được nhìn thấy thiên nhan, vị hoàng đế trẻ tuổi đã trở nên uy nghiêm, khoảng cách cảm giác tự nhiên hình thành. Nàng không chắc chắn chút nào, liệu hoàng đế có nhớ đến công lao trước đây mà Tạ Khước Sơn đã mạo hiểm vì ngài ấy hay không?

Chỉ dựa vào vài lời nói của nàng sao? Ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy mình như trứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình.

Đúng lúc này, một cấm quân Điện Tiền Tư vội vã chạy vào.: "Quan gia! Ngoài thành..."

"Có chuyện gì?"

"Vài trăm Vũ Thành quân cởi bỏ vũ khí, mặc áo trắng quỳ ngoài cửa Chu Tước, họ vì tránh hiềm nghi nên không dám vào thành, nhưng lần này đến, là để... kêu oan cho tội thần Tạ Khước Sơn!"

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

Nam Y kinh ngạc ngẩng đầu lên. Khi nàng bắt đầu hiểu chuyện triều đình, nàng hiểu rằng một đội quân công khai ủng hộ một tội thần là điều rất nguy hiểm, hôm nay có thể kêu oan một cách trật tự, ngày mai có phải sẽ làm phản không? Nếu chọc giận hoàng đế, dù họ có công lao lớn đến đâu cũng sẽ trở thành tai họa. Nhưng Vũ Thành quân vẫn đến, nàng trong thành, họ ngoài thành, họ chính là hậu thuẫn của nàng.

Một dòng nước ấm chảy khắp cơ thể nàng, nàng đã chạm đến đáy vực sâu, nhưng sự tan xương nát thịt đã không xảy ra, có rất nhiều người nâng đỡ nàng, nâng đỡ họ.

Công lý nằm trong lòng người, nàng không đơn độc. Những gì hắn đã hy sinh, cũng không chìm vào quên lãng.

Nhưng dù vậy, quan gia vẫn chưa đồng ý xem xét lại vụ án, chỉ nói cần suy nghĩ kỹ càng rồi mới quyết định.

Vũ Thành quân cứ quỳ như vậy, dư luận trong dân gian sôi sục, tin tức lan truyền nhanh chóng. Tin hay không là một chuyện, tò mò thì chắc chắn, mọi người đều bàn tán, ngày càng nhiều người hy vọng vụ án được mở lại, điều tra sự thật.

Nam Y nóng lòng chờ đợi ở trạm dịch, không biết quan gia còn do dự gì, nàng còn có thể làm gì nữa. Ngày hôm sau, một gia nhân của Hồ Như Hải - Bộ Binh Thị Lang, đến mời nàng đến phủ để nói chuyện về vụ án của Tạ Khước Sơn.

Nam Y không biết lai lịch của người này, nhưng từng nghe nói ông ấy là cựu thần Giang Nam, là người phản đối kịch liệt nhất việc xuất binh. Nàng hơi lo lắng, nhưng nghĩ mình đang ở nơi đông người, ông ấy không thể giết người diệt khẩu được? Hơn nữa, nàng không thể bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, nên đành đánh liều đi.

Điều nàng không ngờ là, Hồ đại nhân không phải là một người có vẻ ngoài gian xảo như trong tưởng tượng, mà thực chất là một võ tướng cao lớn thô kệch, giọng nói vang như chuông đồng, tính tình hơi nóng nảy. Nhìn thấy Nam Y, ông ấy đánh giá nàng một lượt, có vẻ nửa tin nửa ngờ, rõ ràng không coi trọng một nữ tử như nàng, đi thẳng vào vấn đề: "Ngoài Vũ Thành quân, còn ai có thể chứng minh lời ngươi nói?"

Nam Y do dự một chút, liệu đây có phải là lời nói khách sáo nhằm dập tắt hy vọng của nàng không? Nhưng rồi nàng nghĩ lại, những nhân vật nàng nói ra, Hồ đại nhân đều không hề động đậy.

"Thỉnh hỏi Đế Cơ," Nam Y nhìn thẳng vào mắt Hồ đại nhân, "Tạ Khước Sơn ở Bỉnh Chúc Tư có biệt hiệu là Nhạn, ta có thể nói cho ngài cách Nhạn liên lạc, ngài chỉ cần hỏi Đế Cơ, khi Tạ Khước Sơn dưỡng thương ở phủ Hoàn Nhan Tuấn, có phải đã nhờ nàng ấy liên lạc không, nếu cách liên lạc trùng khớp với những gì ta nói, vậy có thể chứng minh Tạ Khước Sơn làm việc cho Bỉnh Chúc Tư."

Hồ Như Hải không ngờ nữ tử này lại có suy nghĩ rõ ràng như vậy.

Ông ấy đột nhiên cảm nhận được một sự kiên định lạnh lùng từ trên người nàng, nơi nàng đứng là chính nghĩa, lời nàng nói là chân lý, nàng lý lẽ rõ ràng không sợ hãi, bất kỳ lời dối trá hay bóng tối nào đến gần nàng đều sẽ bị nghiền nát.

Dù chưa kịp kiểm chứng, Hồ Như Hải đã có một trực giác.

Ông ấy đã sai.

Và câu trả lời của Đế Cơ đã chứng minh nữ tử đó nói đúng.

Hồ Như Hải ngồi xuống như tro tàn, không để ý đến Nam Y vẫn đang đứng đó chờ kết quả cùng ông ấy. Đầu óc ông ấy rối bời, mọi thứ ông ấy tin tưởng và xây dựng đang sụp đổ hoàn toàn.

Không lâu trước đó, ông ấy biết Tạ Chú đã trốn sang Đại Kỳ, nhưng quan gia đã ém nhẹm chuyện này. Lý do không gì khác, nếu Tạ gia lại có thêm một kẻ phản bội vào lúc này, cả gia tộc sẽ khó bảo toàn. Quan gia cố ý thiên vị Tạ gia.

Hồ Như Hải không ngờ Tạ đại nhân nhìn có vẻ chính trực lại là kẻ thông đồng với địch. Nhưng khi nhớ lại thái độ trước đây của Tạ đại nhân, ông ấy cảm thấy lạnh sống lưng. Về việc xuất binh cứu Lịch Đô phủ, và về vấn đề của Tạ Khước Sơn, Tạ đại nhân không bày tỏ nhiều thái độ, nhưng sự im lặng đó đã thể hiện rõ quan điểm của hắn ta.

Nhưng hiện giờ Tạ Chú là phản đồ, vậy còn Tạ Khước Sơn bị xử tử dưới sự ngầm đồng ý của ông ấy thì sao?

Ý nghĩ đó đã nảy sinh từ lâu, đến hôm nay khi nghe tin có người đánh Đăng Văn Cổ để kêu oan cho Tạ Khước Sơn, sự bất an trong lòng Hồ Như Hải càng lớn, nên ông ấy mới vội vã mời nữ tử này đến, muốn kiểm chứng Tạ Khước Sơn là người như thế nào, ông ấy muốn biết mình đã đúng hay sai khi kiên trì lập trường trên triều đình.

Giờ đây ông ấy mới phát hiện ra, đội quân đào ngũ mang theo tin tức giả đó, là một cái bẫy dành cho ông ấy, có người đã lợi dụng sự ngay thẳng của ông ấy để làm con dao giết người. Lúc đó ông ấy sợ quan gia bị lừa dối, ông ấy chỉ tin tưởng những gì mình thấy: Lịch Đô phủ là một cái bẫy, ông ấy không thể để đại quân Kim Lăng rơi vào miệng hổ, nên ông ấy đã phản đối kịch liệt hơn bất kỳ ai.

Con dao của ông ấy, cuối cùng đã giết chết một trung thần.

Đó là học trò của Thẩm Chấp Trung, cũng giống như lão sư mình, có tấm lòng sắt đá.

Nam Y không nói gì, để Hồ đại nhân chìm trong im lặng, nàng chỉ cảm thấy, vị đại nhân này không giống người xấu.

Rất lâu sau, Hồ Như Hải mới ngẩng lên nhìn Nam Y: "Nếu Thẩm đại nhân còn sống, quan gia đã không phải đi trên băng mỏng như vậy... cũng sẽ không để kẻ thiển cận như ta ảnh hưởng đến quyết định của ngài ấy. Vị phu nhân này, may mắn là ngươi đã đến."

Nam Y như nắm được một tia hy vọng: "Vậy đại nhân có thể giúp ta trong vụ án này không?"

Hồ Như Hải suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Quan gia không đồng ý xem xét lại ngay, vì thời cơ chưa đến, ngài ấy muốn dùng dư luận để gây áp lực lên triều đình, khiến quần thần không thể phản bác. Quan gia đang chờ một thời cơ."

Nam Y sững sờ, nàng đang ở trong cuộc, quả thật không nghĩ đến điều này.

Vậy là Hồ đại nhân cũng không có cách nào?

Ngày hôm đó rời đi, Nam Y có chút chán nản. Dù nàng có thể thuyết phục Hồ đại nhân, nhưng cả hai đều biết, điều đó chưa đủ để thuyết phục cả thiên hạ. Điều khó khăn nhất trong vụ án này là, nó không còn liên quan đến đúng sai nữa. Quá nhiều người biết sự thật đã bịt mắt, để mặc cho sự bất công xảy ra. Cá nhân và đại cục, luôn xung đột gay gắt.

Vậy thời cơ mà quan gia chờ đợi, rốt cuộc là khi nào?

Chapter
1 Chương 1: Khách Bình Thủy
2 Chương 2: Tuyết lạnh bên sông
3 Chương 3: Đêm Người Về
4 Chương 4: Kế trung thành
5 Chương 5: Sinh tử đề
6 Chương 6: Tần gia nữ
7 Chương 7: Sai kiệu hoa
8 Chương 8: Có biến trong hôn lễ
9 Chương 9: Bên Hồ Nước
10 Chương 10: Nghi ngờ
11 Chương 11: Bỉnh Chúc Tư
12 Chương 12: Bẫy rập
13 Chương 13: Thỉnh gia pháp
14 Chương 14: Không chỗ trốn
15 Chương 15: Phụ nhân trinh liệt
16 Chương 16: Thuần thú
17 Chương 17: Nhạn!
18 Chương 18: Biến phong vân
19 Chương 19: Thiếu Niên Tạ Khước Sơn
20 Chương 20: Chỗ an thân
21 Chương 21: Nội gián
22 Chương 22: Không thể nhục
23 Chương 23: Trong lòng ngực xuân
24 Chương 24: Chiều tà trên phố
25 Chương 25: Mưa gió tới
26 Chương 26: Mượn oai vũ
27 Chương 27: Đế Cơ bị sỉ nhục
28 Chương 28: Hương đường mạch nha
29 Chương 29: Cầu đường sống
30 Chương 30: Cùng bàn kế sách
31 Chương 31: Tiếng trống trận
32 Chương 32: Tuyết không vương bụi trần
33 Chương 33: Cảnh hoa lẫn bóng hỗn loạn
34 Chương 34: Cả ngày lẫn đêm
35 Chương 35: Hồi ức
36 Chương 36: Vừa ý thơ
37 Chương 37: Thân hoàn bích
38 Chương 38: Cố nhân tới
39 Chương 39: Nhân gian thế
40 Chương 40: Đi chỗ nào
41 Chương 41: Nàng và hắn
42 Chương 42: Tâm Bồ Tát
43 Chương 43: Đêm giao thừa
44 Chương 44: Tâm ý thiếp
45 Chương 45: Quy Đường
46 Chương 46: Tiệc rượu
47 Chương 47: Hiện sát khí
48 Chương 48: Lâm vào nguy hiểm
49 Chương 49: Không cân nhắc
50 Chương 50: Có khách tới
51 Chương 51: Cẩm tú hội
52 Chương 52: Người trong cuộc
53 Chương 53: Thiên Đạo từ bi
54 Chương 54: Sương mù dày đặc
55 Chương 55: Chơi ném tuyết
56 Chương 56: Tết Thượng Nguyên
57 Chương 57: Hoa đăng tiếu
58 Chương 58: Gian thương
59 Chương 59: Hướng về nơi thanh khiết
60 Chương 60: Bẻ gãy gỗ mục
61 Chương 61: Sống sót nơi nào
62 Chương 62: Hoan tình mỏng
63 Chương 63: Quá khứ đầy bụi
64 Chương 64: Mảnh ngọc vỡ
65 Chương 65: Tìm đường sống
66 Chương 66: Nhắn gửi ẩn ý
67 Chương 67: Ván cược xa hoa
68 Chương 68: Kế hoạch giấu trời
69 Chương 69: Xây dựng bản thân
70 Chương 70: Gió đông ác liệt
71 Chương 71: Giấc mộng năm xưa
72 Chương 72: Cá chậu chim lồng
73 Chương 73: Ý trung nhân
74 Chương 74: Từng nhớ không?
75 Chương 75: Tu La tràng
76 Chương 76: Tỉnh giấc mộng
77 Chương 77: Kẻ nhát gan
78 Chương 78: Chương Nguyệt Hồi giàu có vậy sao?
79 Chương 79: Hồi ức xuân hoa
80 Chương 80: Phía sau rèm
81 Chương 81: Đừng quay đầu lại
82 Chương 82: Cáo Già
83 Chương 83: Ánh nến le lói
84 Chương 84: Tàng chiếu thư
85 Chương 85: Kẻ nói dối
86 Chương 86: Rồng nơi đầm lầy
87 Chương 87: Ngụy trang
88 Chương 88: Trốn thoát trong hiểm nguy
89 Chương 89: Về lại chốn cũ
90 Chương 90: Nhảy vào núi hổ
91 Chương 91: Trăng trong nước
92 Chương 92: Gương mặt thật
93 Chương 93: Bóng trúc lay động
94 Chương 94: Không thấy Lăng An Vương
95 Chương 95: Tết Hàn Thực
96 Chương 96: Không thể giải
97 Chương 97: Đêm Xuân Ấm Áp
98 Chương 98: Trưởng công chúa
99 Chương 99: Diệt ôn nhu
100 Chương 100: Nguy hiểm xuất hiện
101 Chương 101: Tên đã lên dây
102 Chương 102: Thế cục xoay chuyển
103 Chương 103: Chuyển hoá kẻ thù
104 Chương 104: Ngày chờ mong
105 Chương 105: Mưa xuân nặng hạt
106 Chương 106: Điểm trà đạo
107 Chương 107: Lấy mạng đánh cược
108 Chương 108: Khách đêm mưa
109 Chương 109: Ngươi và hắn
110 Chương 110: Giữa núi sông
111 Chương 111: Đêm hoa trăng
112 Chương 112: Đêm Kim Lăng
113 Chương 113: Ánh sáng và bóng tối
114 Chương 114: Nước mắt trong nụ cười
115 Chương 115: Lòng dạ của kẻ đánh bạc
116 Chương 116: Nước chảy về Đông
117 Chương 117: A Tu La
118 Chương 118: Kẻ phá vỡ thế cờ
119 Chương 119: Kẻ giả tạo
120 Chương 120: Gió lùa ngôi chùa cổ
121 Chương 121: Chuyện cũ năm xưa
122 Chương 122: Trời không giúp
123 Chương 123: Biệt ly muộn
124 Chương 124: Thú bị dồn vào đường cùng sẽ cắn người
125 Chương 125: Hồng tụ đao
126 Chương 126: Niết Bàn cuối cùng
127 Chương 127: Đón xuân đến
128 Chương 128: Nhạn trở về phương Nam
129 Chương 129: Trở lại
130 Chương 130: Không dung tha
131 Chương 131: Chim liền cánh
132 Chương 132: Hận thiên cổ
133 Chương 133: Việc binh gia
134 Chương 134: Phong ba nổi lên
135 Chương 135: Cô thành bế
136 Chương 136: Nhân ngôn đáng sợ
137 Chương 137: Dưới lều xuân
138 Chương 138: Dạ yến đồ
139 Chương 139: Đại thắng trở về
140 Chương 140: Phó mặc dòng đời
141 Chương 141: Đăng Văn Cổ
142 Chương 142: Dùng cái chết để can gián
143 Chương 143: Tận nhân lực
144 Chương 144: Tẩy Duyên Hoa
145 Chương 145: Rời khỏi Biện Kinh
146 Chương 146: Cùng thuyền đi
147 Chương 147: Kết cục
148 Chương 148: Ngoại truyện 1: Chương Nguyệt Hồi: Trăng lặn quạ kêu sương đầy trời
149 Chương 149: Ngoại truyện 2: Bôn ba đến biển cả không trở về
150 Chương 150: Ngoại truyện 3: Từ Khấu Nguyệt: Không mưa gió cũng không tình
Chapter

Updated 150 Episodes

1
Chương 1: Khách Bình Thủy
2
Chương 2: Tuyết lạnh bên sông
3
Chương 3: Đêm Người Về
4
Chương 4: Kế trung thành
5
Chương 5: Sinh tử đề
6
Chương 6: Tần gia nữ
7
Chương 7: Sai kiệu hoa
8
Chương 8: Có biến trong hôn lễ
9
Chương 9: Bên Hồ Nước
10
Chương 10: Nghi ngờ
11
Chương 11: Bỉnh Chúc Tư
12
Chương 12: Bẫy rập
13
Chương 13: Thỉnh gia pháp
14
Chương 14: Không chỗ trốn
15
Chương 15: Phụ nhân trinh liệt
16
Chương 16: Thuần thú
17
Chương 17: Nhạn!
18
Chương 18: Biến phong vân
19
Chương 19: Thiếu Niên Tạ Khước Sơn
20
Chương 20: Chỗ an thân
21
Chương 21: Nội gián
22
Chương 22: Không thể nhục
23
Chương 23: Trong lòng ngực xuân
24
Chương 24: Chiều tà trên phố
25
Chương 25: Mưa gió tới
26
Chương 26: Mượn oai vũ
27
Chương 27: Đế Cơ bị sỉ nhục
28
Chương 28: Hương đường mạch nha
29
Chương 29: Cầu đường sống
30
Chương 30: Cùng bàn kế sách
31
Chương 31: Tiếng trống trận
32
Chương 32: Tuyết không vương bụi trần
33
Chương 33: Cảnh hoa lẫn bóng hỗn loạn
34
Chương 34: Cả ngày lẫn đêm
35
Chương 35: Hồi ức
36
Chương 36: Vừa ý thơ
37
Chương 37: Thân hoàn bích
38
Chương 38: Cố nhân tới
39
Chương 39: Nhân gian thế
40
Chương 40: Đi chỗ nào
41
Chương 41: Nàng và hắn
42
Chương 42: Tâm Bồ Tát
43
Chương 43: Đêm giao thừa
44
Chương 44: Tâm ý thiếp
45
Chương 45: Quy Đường
46
Chương 46: Tiệc rượu
47
Chương 47: Hiện sát khí
48
Chương 48: Lâm vào nguy hiểm
49
Chương 49: Không cân nhắc
50
Chương 50: Có khách tới
51
Chương 51: Cẩm tú hội
52
Chương 52: Người trong cuộc
53
Chương 53: Thiên Đạo từ bi
54
Chương 54: Sương mù dày đặc
55
Chương 55: Chơi ném tuyết
56
Chương 56: Tết Thượng Nguyên
57
Chương 57: Hoa đăng tiếu
58
Chương 58: Gian thương
59
Chương 59: Hướng về nơi thanh khiết
60
Chương 60: Bẻ gãy gỗ mục
61
Chương 61: Sống sót nơi nào
62
Chương 62: Hoan tình mỏng
63
Chương 63: Quá khứ đầy bụi
64
Chương 64: Mảnh ngọc vỡ
65
Chương 65: Tìm đường sống
66
Chương 66: Nhắn gửi ẩn ý
67
Chương 67: Ván cược xa hoa
68
Chương 68: Kế hoạch giấu trời
69
Chương 69: Xây dựng bản thân
70
Chương 70: Gió đông ác liệt
71
Chương 71: Giấc mộng năm xưa
72
Chương 72: Cá chậu chim lồng
73
Chương 73: Ý trung nhân
74
Chương 74: Từng nhớ không?
75
Chương 75: Tu La tràng
76
Chương 76: Tỉnh giấc mộng
77
Chương 77: Kẻ nhát gan
78
Chương 78: Chương Nguyệt Hồi giàu có vậy sao?
79
Chương 79: Hồi ức xuân hoa
80
Chương 80: Phía sau rèm
81
Chương 81: Đừng quay đầu lại
82
Chương 82: Cáo Già
83
Chương 83: Ánh nến le lói
84
Chương 84: Tàng chiếu thư
85
Chương 85: Kẻ nói dối
86
Chương 86: Rồng nơi đầm lầy
87
Chương 87: Ngụy trang
88
Chương 88: Trốn thoát trong hiểm nguy
89
Chương 89: Về lại chốn cũ
90
Chương 90: Nhảy vào núi hổ
91
Chương 91: Trăng trong nước
92
Chương 92: Gương mặt thật
93
Chương 93: Bóng trúc lay động
94
Chương 94: Không thấy Lăng An Vương
95
Chương 95: Tết Hàn Thực
96
Chương 96: Không thể giải
97
Chương 97: Đêm Xuân Ấm Áp
98
Chương 98: Trưởng công chúa
99
Chương 99: Diệt ôn nhu
100
Chương 100: Nguy hiểm xuất hiện
101
Chương 101: Tên đã lên dây
102
Chương 102: Thế cục xoay chuyển
103
Chương 103: Chuyển hoá kẻ thù
104
Chương 104: Ngày chờ mong
105
Chương 105: Mưa xuân nặng hạt
106
Chương 106: Điểm trà đạo
107
Chương 107: Lấy mạng đánh cược
108
Chương 108: Khách đêm mưa
109
Chương 109: Ngươi và hắn
110
Chương 110: Giữa núi sông
111
Chương 111: Đêm hoa trăng
112
Chương 112: Đêm Kim Lăng
113
Chương 113: Ánh sáng và bóng tối
114
Chương 114: Nước mắt trong nụ cười
115
Chương 115: Lòng dạ của kẻ đánh bạc
116
Chương 116: Nước chảy về Đông
117
Chương 117: A Tu La
118
Chương 118: Kẻ phá vỡ thế cờ
119
Chương 119: Kẻ giả tạo
120
Chương 120: Gió lùa ngôi chùa cổ
121
Chương 121: Chuyện cũ năm xưa
122
Chương 122: Trời không giúp
123
Chương 123: Biệt ly muộn
124
Chương 124: Thú bị dồn vào đường cùng sẽ cắn người
125
Chương 125: Hồng tụ đao
126
Chương 126: Niết Bàn cuối cùng
127
Chương 127: Đón xuân đến
128
Chương 128: Nhạn trở về phương Nam
129
Chương 129: Trở lại
130
Chương 130: Không dung tha
131
Chương 131: Chim liền cánh
132
Chương 132: Hận thiên cổ
133
Chương 133: Việc binh gia
134
Chương 134: Phong ba nổi lên
135
Chương 135: Cô thành bế
136
Chương 136: Nhân ngôn đáng sợ
137
Chương 137: Dưới lều xuân
138
Chương 138: Dạ yến đồ
139
Chương 139: Đại thắng trở về
140
Chương 140: Phó mặc dòng đời
141
Chương 141: Đăng Văn Cổ
142
Chương 142: Dùng cái chết để can gián
143
Chương 143: Tận nhân lực
144
Chương 144: Tẩy Duyên Hoa
145
Chương 145: Rời khỏi Biện Kinh
146
Chương 146: Cùng thuyền đi
147
Chương 147: Kết cục
148
Chương 148: Ngoại truyện 1: Chương Nguyệt Hồi: Trăng lặn quạ kêu sương đầy trời
149
Chương 149: Ngoại truyện 2: Bôn ba đến biển cả không trở về
150
Chương 150: Ngoại truyện 3: Từ Khấu Nguyệt: Không mưa gió cũng không tình