Chương 140: Tương quốc công qua đời

Ngày hôm sau lâm triều kết thúc chính là đến đại điển tấn phong. Trong hậu cung Đại Thiên, nắm thực quyền ngoại trừ hoàng hậu ra chính là Quý phi, sau đó mới là Hiền Đức Thục tam phi. Vì thế đại điển tấn phong này của Tương Như Nhân thật long trọng.

Sáng sớm dậy tắm rửa qua lễ phục đại điển, phục sức nặng nề rườm rà nên đợi đến trước khi ra cung Thanh Thu mới đội lên cho nàng.

Bởi vì đang có thai lại sắp lâm bồn, hoàng thượng cũng lo lắng nàng đứng lâu không tốt nên trước khi nghi lễ bắt đầu nàng vẫn ở trong sương phòng của tiểu điện nghỉ ngơi. Đợi cho đến khi bắt đầu nàng mới ra ngoài tế bái. Tương Như Nhân được Thanh Thu và Thanh Đông nâng đỡ bước theo Tư lễ lên đài cao. Tư lễ đi trước tế bái, Tương Như Nhân đi theo lễ bãi.

Sau ba lượt lễ bái, Tư lễ tuyên đọc lại thánh chỉ tứ phong quý phi một lần nữa, thật lớn đến ngoài điện cũng có thể nghe thấy. Sau đó có người bưng một mâm phủ hoàng cẩm bước lên đài.

Tư lễ nhấc khăn phủ lên, bên trong mâm là kim ấn. So với kim ấn Hiên phi lúc trước của Tương Như Nhân, lục chỉ tước điêu trên đỉnh ấn này điêu khắc càng sống động và tinh xảo hơn.

Tương Như Nhân tiếp nhận kim ấn, Tư lễ lại nói một hồi dài, đại khái là sau này Quý phi phải đoan chính phụ tá hoàng hậu thống lĩnh lục cung.

Sau khi xuống đài, Tương Như Nhân tới trước mặt hoàng thượng, thái hậu và hoàng hậu hành lễ. Từ nay về sau, thân phận của nàng chính là Quý phi chỉ đứng sau hoàng hậu.

Thời tiên hoàng cũng không có lập Quý phi. Thân phận Quý phi này so với Hiền phi là cách rất xa.

Chờ điển lễ hoàn tất, trời cũng mờ tối.

Trở lại Chiêu Dương cung, Tương Như Nhân mệt sắp xỉu, ngoài tiền điện vẫn còn yến tiệc chúc mừng tấn phong, bên này Chiêu Dương cung lại tương đối yên tĩnh. Mấy người Hứa ma ma nhanh chóng tháo lễ phục xuống cho nàng. Tương Như Nhân sờ sờ bụng, hôm nay thật ngoan, lúc đại điển cũng không hề làm nàng khó chịu.

Dỡ xuống lễ phục cùng phục sức nặng nề, Tương Như Nhân uống xong nước ấm, tựa vào trên đệm, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đại điển tấn phong hôm nay, nàng ở trên đài cao nhìn thật rõ ràng. Thái hậu cùng hoàng hậu tuy không nói gì nhưng sắc mặt chẳng chỗ nào tốt. Còn trong bách quan cũng có bao nhiêu người cực lực phản đối chuyện này.

Nhưng Tương Như Nhân nàng từ khi tiến vào tiềm để đã bị người đời chú ý. Tương gia đích trưởng tôn nữ, thân phận cao hơn cả thái tử phi Triệu gia lại làm trắc phi có phải nàng không phục hay không, sẽ muốn tranh giành.

Vào cung, phong một cái lại là Hiền phi, địa vị vị cao, nay lại đến Quý phi. Tâm tư những người đó đối với Tương gia, đối với nàng càng che giấu không được, nàng sớm đã quen rồi.

Vốn ở trên vị trí này là sẽ không tránh khỏi. Tránh không được thì làm sao, chỉ còn cách phải phải gắng sức theo đến cùng.

Tử Hạ vội vàng tiến vào ở bên tai nàng nói vài câu. Ánh mắt Tương Như Nhân nhíu lại, rất nhanh đã nghe tiếng Phùng Áng ngoài cửa truyền vào “Hoàng thượng giá lâm!”Tương Như Nhân đứng dậy, buông lỏng bản tay vừa nắm chặt trong tay áo, phúc thân thỉnh an.

Hai ngươi như vậy cũng đã bảy, tám ngày không gặp mặt. Hôm nay trên đại điển tấn phong đều là vẻ mặt nghiêm túc, sẽ không nghĩ gì khác. Hiện tại chỉ có hai người ở một chỗ, không khí lại trở về sau lúc cãi vã ngày hôm đó, có chút vi diệu.

Trong lòng hai người đều cất giấu tâm sự. Tương Như Nhân mới biết được hắn phái người đi Thanh Huyền cung tặng rượu và thức ăn cho Định vương gia, nói là vì chúc mừng nàng hôm nay tấn phong. Phần lòng dạ hẹp hòi này của hoàng thượng thật là không tương xứng với khí chất của hắn.

Mà trong lòng Tô Khiêm Dương cũng không biết làm sao mở miệng nói với nàng chuyện bệnh tình của Tương quốc công. Không nói, sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết, đến lúc đó lại càng thương tâm. Nhưng nói thì nhìn thân mình nàng đã bấy nhiêu tháng, hắn cũng sợ.

Lúc trước Tương quốc công cầu hắn chẳng phải là chuyện tấn chức mà là cầu hắn sau này nữ tử Tương gia có thể không cần vào cung làm phi tử. Tương quốc công cầu hắn tương lai thái tử kế vị thì Tam hoàng tử cùng Hiền phi cũng có thể đủ an thân, hy vọng hắn có thể sớm ngày phong vương cho Tam hoàng tử, tương lai Hiền phi cũng có nơi cư trú.

Mấy thứ này nghe vào thật bình thường nhưng là tâm tư của tổ phụ vì tôn nữ mà cầu mong.

Điều Tương quốc công lo lắng hắn sao lại không hiểu. Chờ hắn băng hà, thái tử kế vị, tình cảnh của Hiền phi cùng tam hoàng tử liền không lạc quan cho lắm dù có Tương gia ở đó.

Sớm ngày phong vương dù chẳng phải thượng sách gì, nhưng Tương quốc công không dám mong gì hơn.

Mà hắn có thể làm gì cho nàng, điều hắn có thể làm chính là cho nàng nhiều hơn điều Tương quốc công cầu mong, có được thân phận quý phi này, để nàng có thể đạt được những gù nàng muốn. . .

Hai người đối diện, nhìn một hồi lâu, cũng là Tương Như Nhân phá vỡ cục diện “Ở tiền điện còn yến tiệc, sao hoàng thượng lại tới đây?”

“Trẫm đến xem nàng, buổi chiều đứng lâu như vậy có mệt hay không?” Tô Khiêm Dương so với nàng tự nhiên hơn. Tương Như Nhân khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi trong lòng, trên mặt nở nụ cười “Không sao, đứa nhỏ này cứ như biết có đại sự nên cũng không làm ầm ĩ.” Vừa nói xong, Tương Như Nhân đã nhíu mày. Tô Khiêm Dương vội giữ nàng lại “Sao vậy?”

Đến một bên ngồi xuống, Tương Như Nhân sờ sờ bụng, bất đắc dĩ nói “Nó lại bắt đầu náo loạn.”

“Trẫm thấy hắn thật nghịch ngợm.” Đưa tay đặt vào bên phải bụng nàng, cảm giác được một trận động tác, Tô Khiêm Dương nở nụ cười. “Thật là không cam lòng yếu thế.” Vừa nói hắn  ngoan, hắn liền bắt đầu phá phách.

Nói đến đứa nhỏ, không khí hòa dịu đi nhiều. Tương Như Nhân rất muốn hỏi hắn vì sao phong nàng quý phi nhưng nhìn mi mày hắn không giấu nổi mệt mỏi, vẫn là nhịn không hỏi.

Mấy ngày nay chuyện tấn phong hắn đã rất bận. Nàng ở đây cái gì cũng không biết nhưng hắn hành động như vậy đều là vì nàng. Nâng vị thế nàng lên đối với hoàng hậu và thái tử đều không có lợi. Nàng là quý phi, thân phận của Bình Ninh và Dung nhi cũng sẽ được nâng lên. Tam hoàng tử Quý phi sinh ra làm sao có thể không thu hút sự chú ý của mọi người. Hắn đúng là thật sự không để ý dù Dung nhi ưu tú. Tương Như Nhân đưa tay lên huyệt thái dương hắn ấn vài cái thì đã bị hắn kéo tay xuống “Nàng cũng mệt rồi, trẫm không sao.” Tô Khiêm Dương nhìn nàng thật sâu, thấy thần thái nơi đáy mắt nàng, đưa tay sờ sờ gương mặt nàng, tới gần nàng, nhẹ nhàng đặt trán mình kề trán nàng, tầm mắt vừa đúng nhìn đến bờ mi nàng khẽ rung rung.

Tư thế thân thiết như vậy vẫn là lần đầu. Tô Khiêm Dương nâng cằm nàng một chút, hạ xuống môi nàng một nụ hôn. Tương Như Nhân ngửi được nhàn nhạt hương rượu, hé miệng nhấp môi, tiếng cười khẽ truyền đến. Tô Khiêm Dương ôm lấy gáy nàng, tăng thêm nụ hôn.

Sợ đụng đến bụng nàng, đồng tác hôn của Tô Khiêm Dương cũng không dám quá mức, mãi cho đến khi nàng hô hấp dồn dập mới nới ra. Tương Như Nhân ngạt đỏ mặt, hai tay đặt trong ngực hắn.

Tô Khiêm Dương thật thỏa mãn. Nàng ở trước mắt mình, ở bên cạnh mình, tất cả xinh đẹp đều chỉ mình hắn mới thấy được, thuộc về mình hắn.

Một đêm này ở Chiêu Dương cung phá lệ ấm áp. Tô Khiêm Dương nhìn nàng đi vào giấc ngủ, tiếng hít thở đều đều truyền đến, đưa tay gạt tóc trên mặt nàng, hạ một nụ hôn xuống má nàng rồi cũng nhắm mắt ngủ.

Mà ở ngoài cung, bên trong Tương phủ, Tương lão gia tử sau khi nghe Tương Như Nhân tấn phong quý phi thì an tường chìm vào giấc ngủ, có điều giấc ngủ này kéo dài mãi mãi. . .

Ngày hôm sau lúc Tương Như Nhân dậy, Tô Khiêm Dương đã thượng triều. Mấy người Thanh Đồng hầu hạ nnagf rời giường rửa mặt, ăn sáng xong thì Phùng Áng báo lại, nói là Tương phu nhân dẫn theo hai thiếu phu nhân tiến cung cầu kiến.

Tương Như Nhân sai hắn nhanh chóng đưa người vào.

Vốn là cao hứng chờ mẫu thân cùng hai tẩu tử tiến vào nhưng một khắc kia khi trông thấy bọn họ, tươi cười trên mặt Tương Như Nhân là cứng lại.

Thiệu thị và hai con dâu đều là một thân đồ tang, trên đầu không có kim sức, ba người hốc mắt đều sưng đỏ vì khóc một đêm.

Tay cầm chén trà của Tương Như Nhân run lên. Cảm giác bất an mấy ngày nay khi trông thấy các nàng càng mãnh liệt.

“Mẫu thân, các ngươi đây là...?” Tương Như Nhân run giọng hỏi. Thiệu Thị mắt sưng đỏ phiếm lệ “Tổ phụ ngươi, đêm qua đã đi rồi.”

“Phanh” một tiếng, cái chén trong tay Tương Như Nhân rơi xuống, nước trong chén toàn bộ hắt lên váy nàng. Nàng giương mắt nhìn Thiệu thị “Mẫu thân, ngài nói cái gì, ta nghe không rõ? “

Câu hỏi dè dặt như vậy kèm theo ánh mắt khó tin khiến Thiệu thi đau lòng không nỡ. Nhưng trượng phu nói vơi nàng, tin tức như vậy nếu các nàng không tự nói, để nghe lại từ người khác thì về sau Nhân Nhân sẽ rất giận. Thiệu thị rơi lệ “Tổ phụ ngươi hắn đi rồi. Tối qua sau khi nghe phụ thân ngươi nói chuyện ngươi được tấn phong, không bao lâu sau thì đi, đi thật an tường.”

Tin tức này giống như là sét đánh ngang tai vậy. Tương Như Nhân lắc đầu không tin “Lần trước rõ ràng các ngươi nói tổ phụ không có việc gì, đã đỡ hơn nhiều, còn có thể tản bộ trong viện, sao bông nhiên có thể... “

“Đó là tổ phụ ngươi không muốn ngươi lo lắng, kêu chúng ta gạt ngươi.” Thiệu thị còn chưa nói xong, nước mắt Tương Như Nhân đã giàn giụa. Nàng nhìn Thiệu thị, nhìn hai tẩu tử, đáy mắt đều là không thể tin “Các ngươi gạt người. Đây không phải sự thật.” Rõ ràng các nàng nói bệnh tình tổ phụ đã khá hơn, sao bỗng nhiên lại ra đi, sao có thể đột ngột rời đi như vậy. Nàng còn chưa có gặp qua tổ phụ lần cuối.

“Nhân Nhân, mẫu thân không có lừa ngươi.”

Tương Như Nhân đứng thẳng dậy, hô hấp dồn dập, bên trong đôi mắt đẫm lệ mang theo chút chấp niệm, nàng hướng về phía Thiệu thị lắc đầu “Các ngươi gạt người, điều đó không có khả năng.” Sau đó sắc mặt căng thẳng, hôn mê bất tỉnh. . .

Tương Như Nhân tỉnh lại, đột nhiên mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên giường, xoay đầu nhìn thấy ngồi canh bên giường là hoàng thượng, giãy giụa ngồi dậy kéo tay hắn hỏi “Hoàng thượng, ngài nói cho thần thiếp biết Tương gia xảy ra chuyện gì, tổ phụ như thế nào? Thần thiếp mơ thấy mẫu thân và tẩu tử tiến cung nói với thần thiếp đêm hôm qua tổ phụ đã đi rồi. Mơ là không thật, tổ phụ không có việc gì đúng không?”

Tô Khiêm Dương ôm lấy nàng, đáy mắt có chút không đành lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, dùng ngữ khí hòa hoãn nhất để nói lên chuyện thực tàn nhẫn “Nhân Nhân, đó không phải là mơ.”

Hai tay níu chặt y phục Tô Khiêm Dương run rẩy, Tương Như Nhân đẩy hắn ra, lùi mình lại vào trong giường, lắc đầu. Đến khi tay quờ quạng sờ trúng một vật kế bên gối đầu, vẻ mặt chấn động lộ ra chút sợ hãi.

Tô Khiêm Dương muốn kéo nàng lại. Tương Như Nhân trốn tránh hắn, cầm vật kia lên, nước mắt tức khắc không kiềm chế được nữa cứ thế tuôn rơi.

Đó là một con dấu nhỏ bằng gỗ đã cũ theo thời gian. Nhưng nàng nhớ rất rõ đây là lúc nàng năm tuổi tổ phụ tự tay khắc cho nàng, lấy từ gỗ cây bạch quả ngoài thư phòng của tổ phụ. Dưới đáy của con dấu cũng chỉ có một chữ 'Nhân' tên nàng, chữ đó là do chính nàng viết...

Chapter
1 Chương 1-1: Tiết tử
2 Chương 1-2: Tương gia tiểu thư
3 Chương 2: Biểu ca tam hoàng tử
4 Chương 3: Lần đầu tiên vào cung
5 Chương 4: Gặp người ở sơn động
6 Chương 5: Tương yêu tiểu tụ hội
7 Chương 6: Cưỡi ngựa gặp nguy hiểm
8 Chương 7: Du ngoạn Tây Lang hồ
9 Chương 8: Thân thuộc sẽ không thành
10 Chương 9: Khi tình cảm ngây thơ
11 Chương 10: Thái tử giúp đỡ
12 Chương 11: Thần tử bất đắc dĩ
13 Chương 12: Hôn sự của Như Nhân
14 Chương 13: Lý thị chờ mong
15 Chương 14: Vì sao gả cho Thái tử ?
16 Chương 15: Động phòng có sợ không?
17 Chương 16: Ngày đầu tiên vào cửa
18 Chương 17: Tâm tư khác
19 Chương 18: Hoàng tôn yếu ớt
20 Chương 19: Trương trắc phi sẩy thai
21 Chương 20: Ngày thường ở phủ thái tử
22 Chương 21: Đều tự cảnh giác
23 Chương 22: Tình yêu như vậy
24 Chương 23: Cầu tình đại giới
25 Chương 24: Trắc phi khác nhau
26 Chương 25: Kim lương nhân có thai
27 Chương 26: Không làm sẽ không chết
28 Chương 27: Ai là vô tội
29 Chương 28: Vẫn không cam lòng
30 Chương 29: Thái tử tán tỉnh
31 Chương 30: Đại tẩu kiên trì
32 Chương 31: Nhiều lần thị tẩm
33 Chương 32: Sinh mệnh rời đi
34 Chương 33: Tình yêu hèn mọn
35 Chương 34: Kim lương nhân sinh con
36 Chương 35: Lửa giận của Nhị ca
37 Chương 36: Làm bẩn thân thể
38 Chương 37: Muốn hài tử sao ?
39 Chương 38: Tam hoàng tử đồn đãi
40 Chương 39: Cố tiểu thư mất tích
41 Chương 40: Sinh một nữ nhi đi
42 Chương 41: Đua ngựa ra manh mối
43 Chương 42: Có điểm không đúng
44 Chương 43: Điện hạ đừng nóng giận
45 Chương 44: Sinh thần thái tử
46 Chương 45: Quyền lợi huân tâm
47 Chương 46: Lục vương phủ có thai
48 Chương 47: Hữu nghị không lâu dài
49 Chương 48: Nón xanh thật to
50 Chương 49: Kỳ Tố Như gặp chuyện
51 Chương 50: Hắn đã sớm thua
52 Chương 51: Kế sách phòng bị
53 Chương 52: Cát nhân có thiên tướng
54 Chương 53: Thái tử trở về
55 Chương 54: Chân tướng
56 Chương 55: Thai song sinh
57 Chương 56: Phu thê kết tóc
58 Chương 57: Long Phượng trình tường
59 Chương 58: Tiểu tình nhân kiếp trước
60 Chương 59: Nữ nhi mồ côi của Chu gia
61 Chương 60: Chuyện vặt về hài tử
62 Chương 61: Ghen tuông khó hiểu
63 Chương 62: Nữ nhi được sủng ái
64 Chương 63: Dung nhi mở miệng
65 Chương 64: Tháng tư thêm người mới
66 Chương 65: Rốt cuộc muốn cái gì?
67 Chương 66: Tình yêu cùng tự do
68 Chương 67: Đây là hoàng gia
69 Chương 68: Lại một năm nữa
70 Chương 69: Manh mối khả nghi
71 Chương 70: Nhân họa đắc phúc
72 Chương 71: Ngày bình thường
73 Chương 72: Mang theo nàng đi tuần
74 Chương 73: Mang theo nàng đi tuần (2)
75 Chương 74: Quỷ linh tinh Bình Ninh
76 Chương 75: Đột nhiên hỗn chiến
77 Chương 76: Vì sao mưu phản?
78 Chương 77: Nàng không chịu nổi
79 Chương 78: Hoàng đế băng hà
80 Chương 79: Hai mươi bảy ngày phục hiếu
81 Chương 80: Định vương gia trúng độc (1)
82 Chương 81: Định vương gia trúng độc (2)
83 Chương 82: Định vương trúng độc (3)
84 Chương 83: Chuyện trên giường
85 Chương 84: Dưỡng điêu hoàng thượng
86 Chương 85: La lị học cưỡi ngựa
87 Chương 86: Đông Thi bắt chước
88 Chương 87: Tình cảm có tiến triển
89 Chương 88: Năm thứ ba tân hoàng khai hỏa
90 Chương 89: Tình tỷ muội giữa hậu cung
91 Chương 90: Ai tốt hơn
92 Chương 91: Tô Ngạn Hạo đáng yêu
93 Chương 92: Trong cung tuyển tú nữ
94 Chương 93: Nhận thức tiến triển
95 Chương 94: Hiền phi uống say
96 Chương 95: Đi tuần trở về
97 Chương 96: Bi sự sau hỉ sự
98 Chương 97: Kết thúc của Diệp thục dung [Thượng]
99 Chương 98: Kết thúc của Diệp thục dung[Hạ]
100 Chương 99: Hoàng thượng tức giận
101 Chương 100: Dỗ dành hoàng thượng
102 Chương 101: Trưởng công chúa Tĩnh Khanh
103 Chương 102: Bình Ninh diễn xuất
104 Chương 103: Giáo dưỡng công chúa
105 Chương 104: Tâm tư hoàng thượng
106 Chương 105: Thật là heo đội mũ
107 Chương 106: Đầy tháng ở Bình vương phủ
108 Chương 107: Thanh Huyền cung hỏa hoạn
109 Chương 108: Hoàng thượng hoài nghi
110 Chương 109: Cái gì là chân tướng
111 Chương 110: Hạo ca thật cao tay
112 Chương 111: Nam Sơn tự cầu tử
113 Chương 112: Hắn cũng có tư tâm
114 Chương 113: Hắn đối với nàng mê muội
115 Chương 114: Phất lên làm phượng hoàng
116 Chương 115: Nương nương có thai
117 Chương 116: Hoàng thượng thật cao hứng
118 Chương 117: Hắn chính là thê nô
119 Chương 118: Chuyện xấu trong nhà
120 Chương 119: Đều là vì tình [thượng]
121 Chương 120: Đều là vì tình [hạ]
122 Chương 121: Thỉnh hoàng thượng trách phạt
123 Chương 122: Thái hoàng thái hậu băng thệ
124 Chương 123: Trách phạt nặng nhẹ
125 Chương 124: Công chúa kéo bè đánh nhau
126 Chương 125: Phụ hoàng đến bảo hộ
127 Chương 126: Sống vì ai?
128 Chương 127: Chân tướng là như vậy
129 Chương 128: Thẳng thắn thành khẩn đối mặt
130 Chương 129: Ngày ra đêm phục
131 Chương 130: Tiếp tục ngọt ngào
132 Chương 131: Tương phu nhân lâm bệnh
133 Chương 132: Tổ phụ khi còn sống
134 Chương 133: Một hồi sợ bóng sợ gió
135 Chương 134: Người mới kiêu ngạo
136 Chương 135: Trở lại Chiêu Dương cung
137 Chương 136: Ai hung tàn hơn ai
138 Chương 137: Hắn cố tình gây sự
139 Chương 138: Thời gian trôi đi đâu
140 Chương 139: Phong nàng làm quý phi
141 Chương 140: Tương quốc công qua đời
142 Chương 141: Tương quý phi sinh con
143 Chương 142: Lục hoàng tử Trạm ca
144 Chương 143: Dưỡng nương phong ba [1]
145 Chương 144: Dưỡng nương phong ba [2]
146 Chương 145: Rốt cuộc là ai sai sử?
147 Chương 146: Thái hậu uy hiếp
148 Chương 147: Đây là báo ứng
149 Chương 148: Là ai có vấn đề?
150 Chương 149: Hội đèn lồng tết nguyên tiêu
151 Chương 150: Hai lần gặp gỡ
152 Chương 151: Hôn sự của công chúa
153 Chương 152: Lại một hồi trò hay
154 Chương 153: Mùa xuân lại săn bắn
155 Chương 154: Tiệc tối ở trường săn
156 Chương 155: Liên gia thẩm phán
157 Chương 156: Phủ thái tử có thai
158 Chương 157: Ngươi có từng hối hận
159 Chương 158: Nghỉ hè sơn trang
160 Chương 159: Hắn muốn biết
161 Chương 160: Nghĩ lừa dối
162 Chương 161: Thái tử phi sảy thai
163 Chương 162: Hoàng hậu biến hóa
164 Chương 163: Thành thục hiền lành
165 Chương 164: Hoàng thượng sinh bệnh
166 Chương 165: Ân trạch to lớn
167 Chương 166: Nhi tử quan trọng hơn
168 Chương 167: Đại công chúa xuất giá
169 Chương 168: Dung nhi phong vương
170 Chương 169: Hắn sẽ làm như thế nào?
171 Chương 170: Cầu tình ngoài ý muốn
172 Chương 171: Tứ công chúa hỗ trợ
173 Chương 172: Nơi Ngũ hoàng tử đi về
174 Chương 173: Ai ngáng chân?
175 Chương 174: Hãy gọi trẫm lão gia
176 Chương 175: Làm thường dân
177 Chương 176: Ngươi hãy tin tưởng hắn
178 Chương 177: Thái tử ngã bệnh
179 Chương 178: Bắc Đồ vương cầu thân
180 Chương 179: Bình Ninh định thân
181 Chương 180: Hôn sự của Bình Ninh
182 Chương 181: Thái tử cách thế
183 Chương 182: Nhị hoàng tử đại hôn
184 Chương 183: Ngô vương phi sinh nữ nhi
185 Chương 184: Sự cố ngoài ý muốn
186 Chương 185: Không làm sẽ không chết
187 Chương 186: Bình ninh xuất giá
188 Chương 187: Đại kết cục (1)
189 Chương 188: Đại kết cục (2)
190 Chương 189: Đại kết cục (3) - End
191 Chương 190: Ngoại truyện 1: Ngày bình thường nhất
192 Chương 191: Ngoại truyện 2: Bình Ninh (thượng)
Chapter

Updated 192 Episodes

1
Chương 1-1: Tiết tử
2
Chương 1-2: Tương gia tiểu thư
3
Chương 2: Biểu ca tam hoàng tử
4
Chương 3: Lần đầu tiên vào cung
5
Chương 4: Gặp người ở sơn động
6
Chương 5: Tương yêu tiểu tụ hội
7
Chương 6: Cưỡi ngựa gặp nguy hiểm
8
Chương 7: Du ngoạn Tây Lang hồ
9
Chương 8: Thân thuộc sẽ không thành
10
Chương 9: Khi tình cảm ngây thơ
11
Chương 10: Thái tử giúp đỡ
12
Chương 11: Thần tử bất đắc dĩ
13
Chương 12: Hôn sự của Như Nhân
14
Chương 13: Lý thị chờ mong
15
Chương 14: Vì sao gả cho Thái tử ?
16
Chương 15: Động phòng có sợ không?
17
Chương 16: Ngày đầu tiên vào cửa
18
Chương 17: Tâm tư khác
19
Chương 18: Hoàng tôn yếu ớt
20
Chương 19: Trương trắc phi sẩy thai
21
Chương 20: Ngày thường ở phủ thái tử
22
Chương 21: Đều tự cảnh giác
23
Chương 22: Tình yêu như vậy
24
Chương 23: Cầu tình đại giới
25
Chương 24: Trắc phi khác nhau
26
Chương 25: Kim lương nhân có thai
27
Chương 26: Không làm sẽ không chết
28
Chương 27: Ai là vô tội
29
Chương 28: Vẫn không cam lòng
30
Chương 29: Thái tử tán tỉnh
31
Chương 30: Đại tẩu kiên trì
32
Chương 31: Nhiều lần thị tẩm
33
Chương 32: Sinh mệnh rời đi
34
Chương 33: Tình yêu hèn mọn
35
Chương 34: Kim lương nhân sinh con
36
Chương 35: Lửa giận của Nhị ca
37
Chương 36: Làm bẩn thân thể
38
Chương 37: Muốn hài tử sao ?
39
Chương 38: Tam hoàng tử đồn đãi
40
Chương 39: Cố tiểu thư mất tích
41
Chương 40: Sinh một nữ nhi đi
42
Chương 41: Đua ngựa ra manh mối
43
Chương 42: Có điểm không đúng
44
Chương 43: Điện hạ đừng nóng giận
45
Chương 44: Sinh thần thái tử
46
Chương 45: Quyền lợi huân tâm
47
Chương 46: Lục vương phủ có thai
48
Chương 47: Hữu nghị không lâu dài
49
Chương 48: Nón xanh thật to
50
Chương 49: Kỳ Tố Như gặp chuyện
51
Chương 50: Hắn đã sớm thua
52
Chương 51: Kế sách phòng bị
53
Chương 52: Cát nhân có thiên tướng
54
Chương 53: Thái tử trở về
55
Chương 54: Chân tướng
56
Chương 55: Thai song sinh
57
Chương 56: Phu thê kết tóc
58
Chương 57: Long Phượng trình tường
59
Chương 58: Tiểu tình nhân kiếp trước
60
Chương 59: Nữ nhi mồ côi của Chu gia
61
Chương 60: Chuyện vặt về hài tử
62
Chương 61: Ghen tuông khó hiểu
63
Chương 62: Nữ nhi được sủng ái
64
Chương 63: Dung nhi mở miệng
65
Chương 64: Tháng tư thêm người mới
66
Chương 65: Rốt cuộc muốn cái gì?
67
Chương 66: Tình yêu cùng tự do
68
Chương 67: Đây là hoàng gia
69
Chương 68: Lại một năm nữa
70
Chương 69: Manh mối khả nghi
71
Chương 70: Nhân họa đắc phúc
72
Chương 71: Ngày bình thường
73
Chương 72: Mang theo nàng đi tuần
74
Chương 73: Mang theo nàng đi tuần (2)
75
Chương 74: Quỷ linh tinh Bình Ninh
76
Chương 75: Đột nhiên hỗn chiến
77
Chương 76: Vì sao mưu phản?
78
Chương 77: Nàng không chịu nổi
79
Chương 78: Hoàng đế băng hà
80
Chương 79: Hai mươi bảy ngày phục hiếu
81
Chương 80: Định vương gia trúng độc (1)
82
Chương 81: Định vương gia trúng độc (2)
83
Chương 82: Định vương trúng độc (3)
84
Chương 83: Chuyện trên giường
85
Chương 84: Dưỡng điêu hoàng thượng
86
Chương 85: La lị học cưỡi ngựa
87
Chương 86: Đông Thi bắt chước
88
Chương 87: Tình cảm có tiến triển
89
Chương 88: Năm thứ ba tân hoàng khai hỏa
90
Chương 89: Tình tỷ muội giữa hậu cung
91
Chương 90: Ai tốt hơn
92
Chương 91: Tô Ngạn Hạo đáng yêu
93
Chương 92: Trong cung tuyển tú nữ
94
Chương 93: Nhận thức tiến triển
95
Chương 94: Hiền phi uống say
96
Chương 95: Đi tuần trở về
97
Chương 96: Bi sự sau hỉ sự
98
Chương 97: Kết thúc của Diệp thục dung [Thượng]
99
Chương 98: Kết thúc của Diệp thục dung[Hạ]
100
Chương 99: Hoàng thượng tức giận
101
Chương 100: Dỗ dành hoàng thượng
102
Chương 101: Trưởng công chúa Tĩnh Khanh
103
Chương 102: Bình Ninh diễn xuất
104
Chương 103: Giáo dưỡng công chúa
105
Chương 104: Tâm tư hoàng thượng
106
Chương 105: Thật là heo đội mũ
107
Chương 106: Đầy tháng ở Bình vương phủ
108
Chương 107: Thanh Huyền cung hỏa hoạn
109
Chương 108: Hoàng thượng hoài nghi
110
Chương 109: Cái gì là chân tướng
111
Chương 110: Hạo ca thật cao tay
112
Chương 111: Nam Sơn tự cầu tử
113
Chương 112: Hắn cũng có tư tâm
114
Chương 113: Hắn đối với nàng mê muội
115
Chương 114: Phất lên làm phượng hoàng
116
Chương 115: Nương nương có thai
117
Chương 116: Hoàng thượng thật cao hứng
118
Chương 117: Hắn chính là thê nô
119
Chương 118: Chuyện xấu trong nhà
120
Chương 119: Đều là vì tình [thượng]
121
Chương 120: Đều là vì tình [hạ]
122
Chương 121: Thỉnh hoàng thượng trách phạt
123
Chương 122: Thái hoàng thái hậu băng thệ
124
Chương 123: Trách phạt nặng nhẹ
125
Chương 124: Công chúa kéo bè đánh nhau
126
Chương 125: Phụ hoàng đến bảo hộ
127
Chương 126: Sống vì ai?
128
Chương 127: Chân tướng là như vậy
129
Chương 128: Thẳng thắn thành khẩn đối mặt
130
Chương 129: Ngày ra đêm phục
131
Chương 130: Tiếp tục ngọt ngào
132
Chương 131: Tương phu nhân lâm bệnh
133
Chương 132: Tổ phụ khi còn sống
134
Chương 133: Một hồi sợ bóng sợ gió
135
Chương 134: Người mới kiêu ngạo
136
Chương 135: Trở lại Chiêu Dương cung
137
Chương 136: Ai hung tàn hơn ai
138
Chương 137: Hắn cố tình gây sự
139
Chương 138: Thời gian trôi đi đâu
140
Chương 139: Phong nàng làm quý phi
141
Chương 140: Tương quốc công qua đời
142
Chương 141: Tương quý phi sinh con
143
Chương 142: Lục hoàng tử Trạm ca
144
Chương 143: Dưỡng nương phong ba [1]
145
Chương 144: Dưỡng nương phong ba [2]
146
Chương 145: Rốt cuộc là ai sai sử?
147
Chương 146: Thái hậu uy hiếp
148
Chương 147: Đây là báo ứng
149
Chương 148: Là ai có vấn đề?
150
Chương 149: Hội đèn lồng tết nguyên tiêu
151
Chương 150: Hai lần gặp gỡ
152
Chương 151: Hôn sự của công chúa
153
Chương 152: Lại một hồi trò hay
154
Chương 153: Mùa xuân lại săn bắn
155
Chương 154: Tiệc tối ở trường săn
156
Chương 155: Liên gia thẩm phán
157
Chương 156: Phủ thái tử có thai
158
Chương 157: Ngươi có từng hối hận
159
Chương 158: Nghỉ hè sơn trang
160
Chương 159: Hắn muốn biết
161
Chương 160: Nghĩ lừa dối
162
Chương 161: Thái tử phi sảy thai
163
Chương 162: Hoàng hậu biến hóa
164
Chương 163: Thành thục hiền lành
165
Chương 164: Hoàng thượng sinh bệnh
166
Chương 165: Ân trạch to lớn
167
Chương 166: Nhi tử quan trọng hơn
168
Chương 167: Đại công chúa xuất giá
169
Chương 168: Dung nhi phong vương
170
Chương 169: Hắn sẽ làm như thế nào?
171
Chương 170: Cầu tình ngoài ý muốn
172
Chương 171: Tứ công chúa hỗ trợ
173
Chương 172: Nơi Ngũ hoàng tử đi về
174
Chương 173: Ai ngáng chân?
175
Chương 174: Hãy gọi trẫm lão gia
176
Chương 175: Làm thường dân
177
Chương 176: Ngươi hãy tin tưởng hắn
178
Chương 177: Thái tử ngã bệnh
179
Chương 178: Bắc Đồ vương cầu thân
180
Chương 179: Bình Ninh định thân
181
Chương 180: Hôn sự của Bình Ninh
182
Chương 181: Thái tử cách thế
183
Chương 182: Nhị hoàng tử đại hôn
184
Chương 183: Ngô vương phi sinh nữ nhi
185
Chương 184: Sự cố ngoài ý muốn
186
Chương 185: Không làm sẽ không chết
187
Chương 186: Bình ninh xuất giá
188
Chương 187: Đại kết cục (1)
189
Chương 188: Đại kết cục (2)
190
Chương 189: Đại kết cục (3) - End
191
Chương 190: Ngoại truyện 1: Ngày bình thường nhất
192
Chương 191: Ngoại truyện 2: Bình Ninh (thượng)