Chương 14: Về nhà bị đánh

   Tần Lục Nguyệt gần như phát khóc.

   Loại người gì đây.

   Được rồi, bổn cô nương đây đại nhân đại lượng, không thèm so đo với anh.

  Dù sao mình gả đến Tông gia cũng chỉ vì cứu cô ra ngoài.

    Ngày mai về nhà, là có thể nhìn thấy cô, kiểu gì cũng phải nói rõ ràng với cô, không bao giờ làm người nhà của người chú kia nữa.

    Chờ thu xếp xong cho cô, mình sẽ nghĩ cách ly hôn với Tông Minh Hạo.

     Tần Lục Nguyệt xây dựng tốt tâm lý xong, nhớ tới Tông Minh Hạo chỉ cho 30 phút, nó nắm chặt thời gian đi tháo đồ trang sức cùng quần áo cô dâu rồi tắm rửa.

   Khi nó đang lau khô tóc, chuẩn bị đi ngủ ở sofa thì Tông Minh Hạo quay trở lại.

    Hiển nhiên anh ta đã tắm ở phòng khác, chẳng thèm nhìn Tần Lục Nguyệt lấy một cái, lập tức đi tới giường chuẩn bị đi ngủ.

    Nhìn Tông Minh Hạo chẳng thèm để ý tới mình, ngược lại Tần Lục Nguyệt có thể thở phào nhẹ nhõm.

   Nó sợ nhất là người đàn ông này lại nổi điên lần nữa.

    Tuy nó rất muốn biết vì sao chồng nó đột nhiên biến thành Tông Minh Hạo nhưng nhìn vẻ mặt thúi hôm nay của anh ta, hiển nhiên lúc này không nên hỏi a.

    Thôi được, dù sao anh ta cũng không thích nó, nó cũng không thích anh ta, sớm muộn gì rồi cũng ly hôn.

    Nếu mục đích đã đạt tới thì không sao cả.

   Tần Lục Nguyệt nghĩ như vậy, cảm thấy thản nhiên, sau đó vui vẻ nằm xuống sô-pha và ngủ thϊếp đi.

    Nằm trên giường, Tông Minh Hạo nghe thấy tiếng hít thở đều đều từ sofa truyền tới, lần nữa lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.

   Bổn thiếu gia đây còn chưa ngủ mà cô ta dám ngủ trước rồi?

    Quả nhiên! Dù 18 năm đã qua đi, người đàn bà xấu xa, ác nghiệt này vẫn chẳng hề thay đổi.

    Tông Minh Hạo hậm hực xoay người, rất nhanh liền ngủ mất.

   Giống như đã lâu chưa từng ngủ giấc ngủ yên tĩnh như vậy, nhiều năm qua đây là lần đầu tiên Tông Minh Hạo có thể ngủ say như vậy, thậm chí còn nằm mơ.

   Trong mơ, dường như anh đang chơi vui vẻ với ai đó, trong mơ anh còn nở một nụ cười chân thành.

   Bỗng nhiên người kia quay đầu lại, hung tợn nói với anh: "Tông Minh Hạo, anh dám đi theo tôi lần nữa, tôi sẽ lột sạch người anh."

   Anh tập trung nhìn vào, gương mặt kia đột nhiên biến thành Tần Lục Nguyệt. Tông Minh Hạo giật mình, kích động, lập tức bừng tỉnh khỏi giấc mơ.

   Quả nhiên, chỉ cần nằm mơ tới người đàn bà kia tuyệt đối sẽ biến thành ác mộng.

    Tông Minh Hạo quay đầu, trên sô-pha đã không còn ai.

   Đáng chết, người đàn bà đó chạy đi đâu rồi?

   Tông Minh Hạo trực tiếp gọi vào điện thoại cố định trong nhà. Quản gia báo cho Tông Minh Hạo, Tần Lục Nguyệt đã tỉnh dậy từ lúc trời còn chưa sáng đi kính trà cho Tông lão phu nhân, Tông tiên sinh và Tông phu nhân, hiện tại đã về nhà mẹ đẻ.

    Tông Minh Hạo vừa nghe, gân xanh trên trán nổi lên.

    Cái gì? Cô ta không thèm nói gì với mình đã một đường chạy về nhà mẹ đẻ?

   Cái thói quen không nói đã biến mất này của cô xem ra vẫn không đổi.

____-___^___-____

   Tần Lục Nguyệt không thèm để ý Tông Minh Hạo có cùng mình về nhà mẹ đẻ hay không. Dù sao, nó cũng không thừa nhận Tông Minh Hạo là chồng của mình. Có lẽ, Tông gia cũng không thừa nhận nó là con dâu, cháu dâu trong nhà.
    Buổi sáng lúc kính trà, Tông lão phu nhân và Tông tiên sinh nhận trà của nó mà Tông phu nhân chẳng thèm liếc nó một cái. Tuy cuối cùng vẫn nhận trà con dâu nhưng lại lấy cớ không ngủ ngon, không ở được với người trẻ tuổi cho nên yêu cầu Tần Lục Nguyệt tạm thời đến biệt thự trang viên bên ngoài ở.

    Tần Lục Nguyệt còn ước gì phủi sạch quan hệ với Tông Minh Hạo vì vậy đồng ý ngay.

    Căn bản nó không định về nhà cùng Tông Minh Hạo cho nên tự mình mang quà về Tần gia.

   Vào cửa Tần gia, Tần Giai Nhân nhìn một hồi mới hỏi: "Sao chỉ có mình chị về? Tông Minh Hạo đâu? Chị đem Tông Minh Hạo giấu đi đâu hả?"

    Tần Lục Nguyệt chỉ liếc Tần Giai Nhân một cái quay đầu chào hỏi Tần Quốc Dân và Tần phu nhân: "Chú thím, các người ép tôi gả qua đó, tôi làm được rồi , cô tôi đâu?"
   Vốn Tần Giai Nhân không quá kích động, vừa nghe Tần Lục Nguyệt nói xong lửa giận trong người bùng cháy. Cô ta một tay kéo Tần Lục Nguyệt, một tay kia hung hăng hướng tới gương mặt nó.

    "Chát!"_Một cái tát, âm thanh vang dội, thanh thúy (tiếng trong trẻo và vang xa)

    "Tiện nhân, được tiện nghi lại còn khoe mẽ."_Tần Giai Nhân đẩy Tần Lục Nguyệt ngã xuống thảm: "Tôi cảnh cáo cô nhanh ly hôn với Tông Minh Hạo, nếu không, tôi sẽ cho cô biết tay".

Chapter
1 Chương 1: Gặp "được" một kẻ điên đẹp trai
2 Chương 2: Nghi ngờ mang thai
3 Chương 3: Cô bị bắt cóc
4 Chương 4: Bị phản bội
5 Chương 5: Tần gia bức hôn
6 Chương 6: Phải gả cho gã ngốc?
7 Chương 7: Tông Minh Hạo muốn cưới thay
8 Chương 8: Treo đầu dê bán thịt chó
9 Chương 9: Ngày cưới
10 Chương 10: Đổi chú rể?
11 Chương 11: Thịnh Thế hôn nhân
12 Chương 12: Tần Giai Nhân nổi điên
13 Chương 13: Đêm tân hôn, không chia phòng
14 Chương 14: Về nhà bị đánh
15 Chương 15: Cô Tần Ngọc Phượng
16 Chương 16: Thăm mộ bố mẹ
17 Chương 17: Quá khứ của Tần gia
18 Chương 18: Gặp nhục nhã
19 Chương 19: Giữ khoảng cách
20 Chương 20: Có người hăng hái làm việc nghĩa
21 Chương 21: Nghiêm Nặc
22 Chương 22: Giúp tôi mặc trang phục?
23 Chương 23: Cùng nhau về nhà
24 Chương 24: Bắt đầu trừng phạt
25 Chương 25: Nhà mới của chúng ta
26 Chương 26: Biệt viện Tây Trang
27 Chương 27: Đây là một giao dịch
28 Chương 28: Nhất quyết không thừa nhận đã bò lên giường
29 Chương 29: Nhân viên mới của công ty
30 Chương 30: Tần Lục Nguyệt bị áp bức
31 Chương 31: Trở thành bạn
32 Chương 32: Tôi tới đón cô về nhà
33 Chương 33: Tôi thật sự không bò lên giường!
34 Chương 34: Diễu võ dương oai
35 Chương 35: Tần Lục Nguyệt phản kích
36 Chương 36: Đối tác là tập đoàn Tài Chính Tông Thị
37 Chương 37: Tần Lục Nguyệt được coi trọng
38 Chương 38: Tần Lục Nguyệt được bao nuôi?
39 Chương 39: Buộc chặt cũng vô dụng
40 Chương 40: Cô nhất định không cầu xin tôi?
41 Chương 41: Vương Lan khiêu khích Tần Lục Nguyệt
42 Chương 42: Trông thấy...
43 Chương 43: Chính cô nhào vào ôm tôi
44 Chương 44: Chà đạp người khác, rất đau
45 Chương 45: Tự vả mặt...cũng rất đau
46 Chương 46: Làm gì để trả ơn
47 Chương 47: Về Tông gia ăn cơm
48 Chương 48: Gặp Tông Minh Trạch
49 Chương 49: Lời nói dối thông minh
50 Chương 50: Cách cảm ơn
51 Chương 51: Nghiêm Nặc muốn đi làm cùng
52 Chương 52: Tăng lương?
53 Chương 53: Chuyển đến bộ phận kế hoạch
54 Chương 54: Tra nam quay đầu???
55 Chương 55: Cái gì gọi là không biết xấu hổ
56 Chương 56: Đến đón về (lần hai)
57 Chương 57: Vương Lan và Trần Cao kết hôn
58 Chương 58: Tần Lục Nguyệt, cô dám tới không?
59 Chương 59: Tần Giai Nhân đánh Tần Lục Nguyệt
60 Chương 60: Ký ức khó phai
61 Chương 61: Chuyện bố mẹ năm ấy
62 Chương 62: Sư bất đắc dĩ của vô Tần Ngọc Phượng
63 Chương 63: Tần Lục Nguyệt bị đuổi
64 Chương 64: Xin anh đừng đuổi tôi đi
65 Chương 65: Sốt cao, hôn mê
66 Chương 66: Tần Lục Nguyệt phải xin lỗi
67 Chương 67: Điều kiện tha thứ
Chapter

Updated 67 Episodes

1
Chương 1: Gặp "được" một kẻ điên đẹp trai
2
Chương 2: Nghi ngờ mang thai
3
Chương 3: Cô bị bắt cóc
4
Chương 4: Bị phản bội
5
Chương 5: Tần gia bức hôn
6
Chương 6: Phải gả cho gã ngốc?
7
Chương 7: Tông Minh Hạo muốn cưới thay
8
Chương 8: Treo đầu dê bán thịt chó
9
Chương 9: Ngày cưới
10
Chương 10: Đổi chú rể?
11
Chương 11: Thịnh Thế hôn nhân
12
Chương 12: Tần Giai Nhân nổi điên
13
Chương 13: Đêm tân hôn, không chia phòng
14
Chương 14: Về nhà bị đánh
15
Chương 15: Cô Tần Ngọc Phượng
16
Chương 16: Thăm mộ bố mẹ
17
Chương 17: Quá khứ của Tần gia
18
Chương 18: Gặp nhục nhã
19
Chương 19: Giữ khoảng cách
20
Chương 20: Có người hăng hái làm việc nghĩa
21
Chương 21: Nghiêm Nặc
22
Chương 22: Giúp tôi mặc trang phục?
23
Chương 23: Cùng nhau về nhà
24
Chương 24: Bắt đầu trừng phạt
25
Chương 25: Nhà mới của chúng ta
26
Chương 26: Biệt viện Tây Trang
27
Chương 27: Đây là một giao dịch
28
Chương 28: Nhất quyết không thừa nhận đã bò lên giường
29
Chương 29: Nhân viên mới của công ty
30
Chương 30: Tần Lục Nguyệt bị áp bức
31
Chương 31: Trở thành bạn
32
Chương 32: Tôi tới đón cô về nhà
33
Chương 33: Tôi thật sự không bò lên giường!
34
Chương 34: Diễu võ dương oai
35
Chương 35: Tần Lục Nguyệt phản kích
36
Chương 36: Đối tác là tập đoàn Tài Chính Tông Thị
37
Chương 37: Tần Lục Nguyệt được coi trọng
38
Chương 38: Tần Lục Nguyệt được bao nuôi?
39
Chương 39: Buộc chặt cũng vô dụng
40
Chương 40: Cô nhất định không cầu xin tôi?
41
Chương 41: Vương Lan khiêu khích Tần Lục Nguyệt
42
Chương 42: Trông thấy...
43
Chương 43: Chính cô nhào vào ôm tôi
44
Chương 44: Chà đạp người khác, rất đau
45
Chương 45: Tự vả mặt...cũng rất đau
46
Chương 46: Làm gì để trả ơn
47
Chương 47: Về Tông gia ăn cơm
48
Chương 48: Gặp Tông Minh Trạch
49
Chương 49: Lời nói dối thông minh
50
Chương 50: Cách cảm ơn
51
Chương 51: Nghiêm Nặc muốn đi làm cùng
52
Chương 52: Tăng lương?
53
Chương 53: Chuyển đến bộ phận kế hoạch
54
Chương 54: Tra nam quay đầu???
55
Chương 55: Cái gì gọi là không biết xấu hổ
56
Chương 56: Đến đón về (lần hai)
57
Chương 57: Vương Lan và Trần Cao kết hôn
58
Chương 58: Tần Lục Nguyệt, cô dám tới không?
59
Chương 59: Tần Giai Nhân đánh Tần Lục Nguyệt
60
Chương 60: Ký ức khó phai
61
Chương 61: Chuyện bố mẹ năm ấy
62
Chương 62: Sư bất đắc dĩ của vô Tần Ngọc Phượng
63
Chương 63: Tần Lục Nguyệt bị đuổi
64
Chương 64: Xin anh đừng đuổi tôi đi
65
Chương 65: Sốt cao, hôn mê
66
Chương 66: Tần Lục Nguyệt phải xin lỗi
67
Chương 67: Điều kiện tha thứ