Chương 14: Thư của Nam Ca

2 tuần sau

Thời tiết bây giờ đã vào đầu đông, ngoài trời vẫn liên miên mưa phùn.

Hôm nay là ngày chủ nhật, lẽ ra ngày thường cô sẽ cùng Kì Lân đi dạo. Nhưng vì 1 tuần nay cứ liên miên mưa phùn, mà trời lại lành lạnh nên cô cũng lười biếng nằm trong phòng. Một phần cũng do Kì Lân năm nay là năm cuối cấp nên cô cũng muốn cho anh thời gian ôn bài. Nhưng cứ nghĩ đến năm sau anh phải đi Mĩ du học thì cô lại buồn. Thân là người thừa kế, trách nhiệm của anh rất lớn, ngoài ra còn cả gia tộc Mạc thị to lớn sau này cũng do anh quản lí. Anh đi du học không phải là ngắn mà là những 7 năm. Anh và cô ít nhất cũng phải 8 năm nữa mới hoàn thành xong công việc học tập của mình ( vì cô nhỏ hơn anh một tuổi nên sẽ đi du học sau). Vả lại sau thời gian này có lẽ hai người sẽ rất ít khi gặp nhau. Vì anh du học bên Mĩ, còn cô là bên Anh. Công ty mẹ của hai nhà, một nhà bên Anh, một nhà bên Mĩ nên chắc chắn hai đứa con phải chịu thiệt thời gian dài rồi.

Ngồi chán nản suy nghĩ, cô mới chợt nhớ ra một điều. Cô vẫn chưa có đọc thư của Nam Ca. Chợt bật dậy, mở ngăn kéo ra tìm một dây túi sách.

- Hôm đó mình đeo túi nào nhỉ?

Nhìn một hàng dài túi sách mà cô thấy chóng mặt. Hôm đó vì vội nên cô cũng quên bỏ đồ trong ngăn kéo mà treo luôn vào tủ.

- Cái nào nhỉ....

Tay cô lục mở từng cái túi sách ra. 1 cái, 2 cái, 3 cái.... đến cái thứ 8

- A... đây rồi

Cô xé chiếc bao bì ra, ngồi bệt dưới sàn nhà đọc bức thư mà Nam Ca viết

" Gửi bảo bối Diệp Diệp

Bảo bối à, chúng mình quen nhau cũng lâu rồi nhỉ. Tính ra chúng ta còn được coi là thanh mai trúc mã. Bảo bối biết không, thật ra tôi thích em từ rất lâu, rất rất lâu rồi. Đã rất nhiều lần tôi muốn thổ lộ với em. Nhưng là tôi sợ, sợ em sẽ lảng tránh tôi, sẽ xa lánh tôi. Em biết tôi đã thích em từ lúc nào không? Chắc hẳn em sẽ không tin một cậu nhóc 5 tuổi đã thích thầm em. Em biết không, em cười rất đẹp làm tôi mê mẩn. Đôi mắt như ngọc của em như biết nói làm trái tim tôi rung động. Chắc hẳn em không biết, khi em 15 tuổi em đã nhận được bao nhiêu thư tình đâu đúng không. Huh, vì tôi đã thay nhận mặt em nhận hết rồi quẳng vào xọt rác rồi. Còn mấy thằng mặt đẹp mà não phẳng muốn đến tặng quà cho em, tôi đều không thương tiếc mà đạp thẳng đi rồi. Tôi biết họ đều vì nhan sắc xinh đẹp kiều diễm của em mà muốn tiếp cận em. Tôi thật cảm thấy ghen tị với bọn họ mà. Vì cớ gì bọn họ được viết thư tỏ tình và tặng quà cho em. Trong khi đó tôi thật lòng với em nhưng lại không có can đảm, thật tức cười mà. Diệp bảo bối, tôi thật sự vẫn luôn muốn ở đằng sau và che trở cho em. Nhưng chắc từ giờ không cần nữa rồi. Có Kì Lân xuất hiện trong cuộc đời em, chắc chắn em sẽ rất vui có đúng không. Khi nghe tin em và anh ta đính hôn, tim tôi thật sự... rất đau, rất đau đấy. Em có biết sau khi tôi nghe tin đó thì đã có suy nghĩ gì không! Là cướp dâu đấy. Haha, nhưng tôi đã từ bỏ vì có lẽ tôi sắp không xong rồi. Nếu may mắn có lẽ tôi sẽ sống thêm được một khoảng thời gian dài dài. Nếu thất bại, có lẽ tôi sẽ không còn được gặp lại em nữa. Khi đó, tô sẽ chúc em sống thật hạnh phúc. Còn nếu như thành công, có thể tôi sẽ cướp lại em từ tay hắn ta. Cho nên em hãy cầu mong cho tôi thất bại đi...

Đây là lần đầu tôi viết thư cho em nhỉ. Xem xong bức thư này đừng có cảm động mà khóc nhè nhé. Để dành nước mắt đến khi tôi sang thế giới bên kia rồi khóc một thể, nhé... Hay cũng có thể, em đang mắng chửi tôi là thần kinh hay không?

Phải làm sao đây... thật sự tôi vẫn muốn viết cho em thật nhiều thật nhiều lời mà tôi muốn nói ra, nhưng phải làm sao, tay tôi nó kêu mỏi rồi. Bàn tay của tôi nó phản chủ rồi, thật tức cười mà

Nếu như, chỉ nếu như thôi nhé, một ngày nào đó em nhận được lá thư mà tôi gửi có thì chắc chắn rằng tôi vẫn còn sống và sẽ cướp em từ tay anh ta. Cho nên hai người cố gắng cùng nhau tận hưởng những ngày không có tôi đi nhé.Còn tôi, tôi sẽ mãi yêu em, thích em. Gửi em, bảo bối của anh

Diệp Diệp "

Cô vừa đọc mà nước mắt rơi lã chã. Cái tên khốn này, bị bệnh gì sao không nói cho cô và Khả Ngân biết. Chắc phải bệnh gì nặng lắm nên mới nói như vậy. Cái gì mà thích cô từ lâu chứ, thích cô mà giấu cô cả chuyện này sao!

- Nam đáng ghét!Hức...có giỏi thì quay về đây cướp bà từ Lân nhé. Nếu không hức... quay về, bà sẽ sang tận nơi đào xương cốt của cậu lên. Cái gì mà lần cuối chứ. Cậu là cái đồ lừa đảo, cậu nói muốn bảo vệ bà đây cơ mà... hức hức

Vừa muốn thổ lộ với bà đây là định phủi sạch sao. Tên chết bầm này.....

Chapter
1 Chương 1: Đồ Tự luyến
2 Chương 2: Nhập học
3 Chương 3: Mĩ nam đụng mĩ nhân
4 Chương 4: Hôn ước
5 Chương 5: Gặp mặt - Người tôi tìm kiếm hoá ra lại là em
6 Chương 6: Dọn đến ở chung
7 Chương 7: Nụ hôn đầu
8 Chương 8: Trái tim bé bỏng của tôi
9 Chương 9: Tức giận
10 Chương 10: Đính hôn
11 Chương 10-2: Đính hôn
12 Chương 11: Anh yêu em
13 Chương 12: Công viên Ocean Park cùng anh
14 Chương 12-2: Công viên Ocean Park cùng anh 2
15 Chương 12-3: Công viên Ocean Park cùng anh 3
16 Chương 13: Khả ngân đáng ghét
17 Chương 14: Thư của Nam Ca
18 Chương 15: Có chết cũng phải kéo bà già Khả Ngân chết theo
19 Chương 16: Giải thích
20 Chương 17: Tình nhân bao nuôi
21 Chương 18: Mạc phu nhân tương lai
22 Chương 19: Dự tiệc
23 Chương 20: Đùa giỡn
24 Chương 21: Diệp Nhi giận dỗi
25 Chương 22: Đôi dép thần thánh : Tổ ong nghìn lỗ
26 Chương 23: Cuộc gọi đêm khuya
27 Chương 24: Anh đi Mĩ
28 Chương 25: Tám năm sau
29 Chương 26: Về nhà thôi
30 Chương 27: Mua gương
31 Chương 28: Đau lòng
32 Chương 29: Trái tim tôi rất đau
33 Chương 30: Tình cảm bấy lâu nói buông là buông sao
34 Chương 31: Cho anh gần em thêm chút nữa
35 Chương 32: Say rượu
36 Chương 33: Làm loạn
37 Chương 34: Âm mưu của Hoàng Vân
38 Chương 35: Anh không biết thương hoa tiếc ngọc à
39 Chương 36: Có phải anh cũng thích cô ấy
40 Chương 37: Anh lấy quyền gì ra lệnh cho tôi
41 Chương 38: Nguy hiểm
42 Chương 38-2: Nguy hiểm 2
43 Chương 39: Lo lắng của cha mẹ Diệp
44 Chương 40: Tiểu Diệp sẽ không sảy ra chuyện gì đúng chứ
45 Chương 41: Được cứu
46 Chương 42: Đối diện với tử thần
47 Chương 43: Lại là hắn ta
48 Chương 44: Trở thành người thực vật - Nguyên nhân của thù hận
49 Chương 45: Nguyên nhân của thù hận
50 Chương 46: Vụ nổ kinh hoàng
51 Chương 47: Kí ức mơ hồ
52 Chương 48: Pierre trở về Pháp
53 Chương 49: Sao người đó lại là em
54 Chương 50: Sẽ không phải trùng hợp như vậy chứ
55 Chương 51: Nhớ lại chuyện cũ
56 Chương 52: Miệng chó không mọc được ngà voi
57 Chương 53: Mất trí nhớ là có thật sao ? Tôi cứ ngỡ chỉ trong phim mới có
58 Chương 54: Bị mất mặt
59 Chương 55: Sao lại là " Mụ la sát "
60 Chương 56: Em muốn có cháu
61 Chương 57: Ăn cơm trước kẻng
62 Chương 58-1: Đám cưới của Hàn Siêu và Lâm Mạn (1)
63 Chương 58-2: Đám cưới của Hàn Siêu và Lâm Mạn (2)
64 Chương 59: Hình dáng quen thuộc
65 Chương 60: Anh ...là ai
66 Chương 61: Yêu em sâu sắc
67 Chương 62: Kết cục của việc bán đứng công ty
68 Chương 63: Còn ai muốn như ông ta
69 Chương 64: Diệp Nhi bệnh nặng
70 Chương 65: Không có tư cách
71 Chương 66: Tỉnh lại
72 Chương 67: Gặp em lần cuối
73 Chương 68: Không biết cô Diệp có hứng thú muốn làm Mạc phu nhân không
74 Chương 69: Bị chiếm tiện nghi
75 Chương 70: Tìm thấy giác mạc phù hợp
76 Chương 71-1: Lấy anh nhé (1)
77 Chương 71-2: Lấy anh nhé (2)
78 Chương 71-3: Lấy anh nhé (3)
Chapter

Updated 78 Episodes

1
Chương 1: Đồ Tự luyến
2
Chương 2: Nhập học
3
Chương 3: Mĩ nam đụng mĩ nhân
4
Chương 4: Hôn ước
5
Chương 5: Gặp mặt - Người tôi tìm kiếm hoá ra lại là em
6
Chương 6: Dọn đến ở chung
7
Chương 7: Nụ hôn đầu
8
Chương 8: Trái tim bé bỏng của tôi
9
Chương 9: Tức giận
10
Chương 10: Đính hôn
11
Chương 10-2: Đính hôn
12
Chương 11: Anh yêu em
13
Chương 12: Công viên Ocean Park cùng anh
14
Chương 12-2: Công viên Ocean Park cùng anh 2
15
Chương 12-3: Công viên Ocean Park cùng anh 3
16
Chương 13: Khả ngân đáng ghét
17
Chương 14: Thư của Nam Ca
18
Chương 15: Có chết cũng phải kéo bà già Khả Ngân chết theo
19
Chương 16: Giải thích
20
Chương 17: Tình nhân bao nuôi
21
Chương 18: Mạc phu nhân tương lai
22
Chương 19: Dự tiệc
23
Chương 20: Đùa giỡn
24
Chương 21: Diệp Nhi giận dỗi
25
Chương 22: Đôi dép thần thánh : Tổ ong nghìn lỗ
26
Chương 23: Cuộc gọi đêm khuya
27
Chương 24: Anh đi Mĩ
28
Chương 25: Tám năm sau
29
Chương 26: Về nhà thôi
30
Chương 27: Mua gương
31
Chương 28: Đau lòng
32
Chương 29: Trái tim tôi rất đau
33
Chương 30: Tình cảm bấy lâu nói buông là buông sao
34
Chương 31: Cho anh gần em thêm chút nữa
35
Chương 32: Say rượu
36
Chương 33: Làm loạn
37
Chương 34: Âm mưu của Hoàng Vân
38
Chương 35: Anh không biết thương hoa tiếc ngọc à
39
Chương 36: Có phải anh cũng thích cô ấy
40
Chương 37: Anh lấy quyền gì ra lệnh cho tôi
41
Chương 38: Nguy hiểm
42
Chương 38-2: Nguy hiểm 2
43
Chương 39: Lo lắng của cha mẹ Diệp
44
Chương 40: Tiểu Diệp sẽ không sảy ra chuyện gì đúng chứ
45
Chương 41: Được cứu
46
Chương 42: Đối diện với tử thần
47
Chương 43: Lại là hắn ta
48
Chương 44: Trở thành người thực vật - Nguyên nhân của thù hận
49
Chương 45: Nguyên nhân của thù hận
50
Chương 46: Vụ nổ kinh hoàng
51
Chương 47: Kí ức mơ hồ
52
Chương 48: Pierre trở về Pháp
53
Chương 49: Sao người đó lại là em
54
Chương 50: Sẽ không phải trùng hợp như vậy chứ
55
Chương 51: Nhớ lại chuyện cũ
56
Chương 52: Miệng chó không mọc được ngà voi
57
Chương 53: Mất trí nhớ là có thật sao ? Tôi cứ ngỡ chỉ trong phim mới có
58
Chương 54: Bị mất mặt
59
Chương 55: Sao lại là " Mụ la sát "
60
Chương 56: Em muốn có cháu
61
Chương 57: Ăn cơm trước kẻng
62
Chương 58-1: Đám cưới của Hàn Siêu và Lâm Mạn (1)
63
Chương 58-2: Đám cưới của Hàn Siêu và Lâm Mạn (2)
64
Chương 59: Hình dáng quen thuộc
65
Chương 60: Anh ...là ai
66
Chương 61: Yêu em sâu sắc
67
Chương 62: Kết cục của việc bán đứng công ty
68
Chương 63: Còn ai muốn như ông ta
69
Chương 64: Diệp Nhi bệnh nặng
70
Chương 65: Không có tư cách
71
Chương 66: Tỉnh lại
72
Chương 67: Gặp em lần cuối
73
Chương 68: Không biết cô Diệp có hứng thú muốn làm Mạc phu nhân không
74
Chương 69: Bị chiếm tiện nghi
75
Chương 70: Tìm thấy giác mạc phù hợp
76
Chương 71-1: Lấy anh nhé (1)
77
Chương 71-2: Lấy anh nhé (2)
78
Chương 71-3: Lấy anh nhé (3)