Chương 139: Tự Cầu Nhiều Phúc

Diễm Uyên và Trường Bạch dìu nhau khập khiễng đi tới.
Trường Bạch lau máu bên khóe miệng, sửa sang lại y phục rách rưới trên người, cố nâng đỡ gia chủ nhà mình.
Hai vị đại yêu đã quen hô mưa gọi gió, nay lại phải dắt díu lẫn nhau giữa tuyết trắng mênh mông, dốc hết sức mới lết được đến trước mặt Thương Phạt.
"Đa tạ." Trên ngực Diễm Uyên còn vết thương sâu hoắm, máu chưa ngừng chảy.
Thương Phạt nhíu mày, mở lòng bàn tay ra, nhìn chằm chằm chiếc chuông nhỏ trông hết sức tầm thường.
"Ngươi lại cứu ta lần nữa." Diễm Uyên cười khổ, dùng chút yêu lực, cuối cùng mới khiến máu ở vết thương ngừng chả.

Hắn nhìn chiếc lục lạc trong tay Thương Phạt, "Hình như đám người này đối xử với ngươi rất khác."
Trước kia hắn từng chiến đấu với tinh chủ của Hạo Nguyệt một vài lần, sẽ nhận ra được những chi tiết nhỏ.
Nói xong câu kia, hắn cẩn thận quan sát sắc mặt Thương Phạt.
Vị đại yêu xuất thân thần bí lai lịch bất minh này chẳng hiể sao nhìn không khá hơn bọn họ là mấy.

Quai hàm nghiến chặt, không cử động chút nào, sắc mặt hết xanh rồi trắng, sau lại tối sầm.
Bàn tay nắm chiếc lục lạc kia siết lại đến trắng bệch, Diễm Uyên còn thấy dường như thân thể hắn thoáng run lên.
Diễm Uyên và Trường Bạch đều bị thương nặng, nhưng vị đại yêu này lành lặn như thường, cớ sao lại giống như thương tích nặng nề vậy.
"Ta nợ ngươi hai lần." Diễm Uyên phất tay áo.

Trường Bạch hiểu ý hắn, đỡ hắn ngồi xuống đất, "Nếu như ta có thể sống tiếp thì nhất định sẽ báo đáp."
Thương Phạt chẳng có tâm trạng nghe yêu quái bên cạnh nói gì, chỉ nhìn chằm chằm những cái xác rồi chậm rãi cất lục lạc đi.
"Những con người này điên rồi sao?" Bây giờ nói lại, Trường Bạch vẫn cảm thấy kinh hãi, "Ban nãy chúng cứ như chết đi sống lại? Đó là thứ gì vậy chứ?" Đang yên đang lanh lại cầm kiếm đâm xuyên ngực, rồi biến thành quái vât....Mà khuôn mặt dữ tợn của bọn họ còn đáng sợ hơn bất cứ yêu quái nào.
"Mấy năm trước, khi gia chiến với bọn họ, ta cũng không thấy cảnh này." Diễm Uyên không có sức đứng dậy, chỉ ngồi trên tuyết thở hổn hển, "Bọn người này....Càng lúc càng kinh khủng."

"Thao túng sinh mệnh là thứ sức mạnh cấm kỵ, chúng ta không được phép chạm vào, bọn họ cũng thế." Trương Bạch đã yếu nhưng vẫn dùng yêu lực của bản thân để độ khí cho gia chủ.

Diễm Uyên không ngăn, lúc trước để khắc chế chất độc trong người các thuộc hạ, hắn cũng hao phí không ít yêu lực rồi.

Nếu bây giờ không khiến cho vết thương trên ngực khép miệng thì dù là đại yêu cũng chết vì mất máu.
"Nghe nói ở Đế Kỳ có một tộc yêu, bọn họ canh giữ sức mạnh cấm kỵ trên đại lục." Diễm Uyên là yêu quái thích du đãng khắp nơi, đương nhiên đã từng đặt chân đến Đế Kỳ,.

Dù chưa từg thấy yêu tộc trong truyền thuyết đó bao giơ nhưng hắn cũng đã nghe nhiều giai thoại, "Trên thế gian này, dù là người, yêu hay bán yêu, ai cả gan phạm phải điều cấm thì sẽ bị họ giết chết."
Sau khi đám người kia rút lui, lũ sâu cũng chạy tứ tán.

Thương Phạt quay sang nhìn Diễm Uyên và Trường Bạch, "Các ngươi dự định thế nào?"
Giọng điệu của hắn rất lạnh nhạt, vẻ mặt hờ hững, rõ ràng không có ý muốn lo chuyện bao đồng.
Diễm Uyên kìm nén bi thương, nhìn những thi thể bị tuyết trắng vùi lấp.

Trường BẠch cũng rũ mắt, cả hai im lặng hồi lâu.
Thương Phạt đứng im giữa trời đất hoang tàn.

Hắn ngửa đầu nhắm mắt lại, cảm nhận từng cơn gió lạnh lẫn cả mùi máu tanh, còn có những bông tuyết tan ngay khi vùa chạm xuống trán.
"Chúng ta...."
"Ta khuyên các ngươi không nên quay về yêu phủ." Trước khi Diễm Uyên mở miệng, Thương Phạt đã bình tĩnh cắt ngang, "Nếu Hạo Nguyệt đã nhất quyết muốn diệt trừ ngươi thì sẽ không chỉ giăng một cái bẫy.

Dọc đường về, chúng chắc chắn đã bố trí vô số mai phục rồi."
Diễm Uyên bị phong ấn suốt mấy năm, sau trận chiến ngày hôm nay, trong phủ chỉ còn lại một vị đại yêu.

Đáng lẽ hắn phải nhanh chông quay về động viên mọi người, nhưng Thương Phạt nói không phải không có lý.
Hạo Nguyệt vừa rút lui, nhưng ai biết chúng có còn tập kích nữa hay không.
Yêu phủ là một mồi nhử lớn, không phải không thể quay về nhưng ít nhất là không nên quay về trước khi bình phục.

Dù sao vị đại yêu này cũng không chung đường với mình.

Mà kể cả chung đường đi nữa, hắn đã giúp mình liên tiếp hai lần rồi, không thể tiếp tục nhờ cậy.
"Gia chủ?" Trường Bạch khẽ gọi.
Diễm Uyên hít sâu một hơi rồi thở dài, mau chóng quyết định, "Chúng ta trước hết cứ tìm nơi ẩn náu đã."
"Vâng." Trường Bạch cố nén bi thương.

Dù sao đi nữa gia chủ vẫn còn sống, mọi chuyện còn cứu vãn được.
Thương Phạt thật sự không quan tâm Diễm Uyên định làm gì.

Hắn chỉ thuận tiện nhắc nhở một câu như thế bởi vì dù sao hắn cũng mới cứu bọn họ, cứu xong đã chết luôn thì phí cả yêu lực.
Một lúc sau, hắn đã điều chỉnh được tâm trạng, lấy ra một cái bình nhỏ màu đen.
"Ngài làm gì vậy?" Trường Bạch nghi hoặc.
Thương Phạt không đáp, ngồi xổm xuống, dùng móng tay màu đen gắp một con sâu lên, bỏ vào trong bình.

"Ngươi chuẩn bị về yêu phủ sao?" Diễm Uyên quan tâm hỏi.
Thương Phạt quay lưng lại, cảm nhận được hắn vẻ ngập ngừng, lạnh lùng nói, "Làm sao?"
"Ngươi hiểu bạn lữ của mình đến mức nào?" Nghĩ một hồi, Diễm Uyên vẫn quyết định nói ra.
Thương Phạt bỏ chiếc lọ vào ngực áo, bàn tay vô thức siết chặt chiếc lục lạc Bạch Ngôn Lê đã tặng.

Hắn im lìm đứng đó, không trả lơi Diễm Uyên.
"Hạo Nguyệt muốn giết ta, chứng tỏ thông tin ta nắm giữ vô cùng quan trọng, mà bây giờ ngươi cũng đã biế rồi." Diễm Uyên thực ra đã đoán được, "Con người yếu ớt đê hèn, nhưng họ rất biết cách đùa giỡn với tình cảm.

Năm xưa, ta cũng vì khinh địch nên mới bị chúng ép vào đường cùng.

Để giết yêu quái, chúng sẽ không trừ thủ đoạn nào."
Ngay cả chiêu này mà cũng dám làm, còn gì chúng không dám nữa đây.
"Con người và yêu quái vốn rất khác nhau." Diễm Uyên ra hiệu cho Trường Bạch, y lập tức đến đỡ hắn dậy, "Yêu quái chúng ta muốn gì thì làm đó, không bao giờ vòng vo, cần giết là giết, không am hiểu bày mưu tính kế.

Con người không như vậy, tính mạng chúng mỏnh manh như cọng cỏ, nhưng rất biết cách kéo dài thời gian cho đến khi đạt được mục đích."
Bảy bảy tám năm trước, khi phong ấn hắn ở núi Bạch Phù, chúng đã bày sẵn cái bẫy chất độc này để đuổi tận giết tuyệt.

"Bọn chúng từng bước từng bước tiến hành kế hoach, bây giờ lại lộ ra, ngươi không hình dung được chúng sẽ làm gì đâu."
Diễm Uyên nói rất thẳng thắn.
Thương Phạt mặt không cảm xúc nhìn về phía xa.

Con sâu cất trong áo còn đang ngọ ngoạy không ngừng trong chiếc bình.
"Khi ta lang thang ở Hầu Phục đã từng nói chuyện với một vị tán yêu lớn tuổi về tổ chức Hạo Nguyệt này.

Câu chuyện khiến ta ấn tương sâu sắc nhất là về vị bằng hữu lâu năm của lão ta.

Vị bằng hữu đó bị gia súc của mình giết, mà kẻ ra tay lại chỉ là một đứa bé.

Nó dùng phù khí đâm chết vị yêu vương đó để báo thù cho cụ kị mình." Diễm Uyên ho mấy tiếng, đến khi thở đều lại mới nói tiếp, "Bọn họ đã cách nhau mấy đời, mấy trăm năm, tìm mọi cách tiếp cận yêu vương kia, cuối cùng đứa bé đã đâm được một nhát trí mạng."
Đó cũng là lý do yêu quái đối xử với con người rất tàn nhẫn.
"Đối với lũ gia súc." Diễm Uyên nhìn những thi thể nằm la liệt của thuộc hạ, căm giận nói, "Chúng ta không thể thả lỏng một phút nào, phải dẫm đạp chúng dưới chân thì chúng mới không dám sinh lòng ngỗ nghịch phản kháng.

Bất cứ kẻ nào có ý nghĩ này cần bị tiêu diệt ngay lập tức."
Ngàn vạn năm nay vẫn như vậy, loài người không dám phản kháng yêu tộc.

Nhưng không biết từ khi nào, cái chân lý con người vĩnh viễn không thể giết được yêu lại bị tổ chức Họa Nguyệt này phá vỡ.
Yêu tộc đã thiệt hại rất nhiều bởi tổ chức này, mà bây giờ hành vi của chúng càng lúc càng điên cuồng hơn.
"Ta không tin việc những phục ngoài hỗn loạn không nằm trong kế hoạch của chúng.

Yêu tộc mất mấy trăm năm để giao tranh với Hạo Nguyệt là đủ chứng minh chúng ngoan cường và gian xảo đến mức nào.

Nếu chỉ là khai mộ lấy khí cụ thì bọn chúng vẫn luôn làm rồi, tại sao bỗng nhiên lại hành động công khai như vậy?"
Diễm Uyên bình tĩnh ngẫm nghĩ, tiếp tục nói với cái lưng của Thương Phạt, "Hạo Nguyệt lén giế yêu quái, các đại yêu phủ âm thầm tiêu diệt chúng, đây là quy tắc ngầm.

Hạo Nguyệt phá vỡ quy tắc ngầm này thì có lợi ích gì? Nếu như toàn bộ yêu quái trên đại lục biết đến sự tồn tại của chúng, mặc dù sẽ khích lệ được vô số con người đứng dậy đấu tranh, nhưng số phù khí có hạn, số người sử dụng được phù khí cũng có hạn.

So với cái lợi thì những thiệt hại khi bị toàn bộ yêu quái truy sát còn nghiêm trọng hơn."
Trường Bạch xen vào, "Nhiều lúc Hạo Nguyệt đắc thủ, khiến yêu quái khốn đốn chủ yếu do yêu tộc không biết đến sự tồn tại của chúng.

Bây giờ thì sao, khắp đại lục đã biết có một tổ chức như vậy rồi.

Rốt cuộc chúng đang nghĩ gì?"
Nếu như nói trước nay không có chút manh mối nào, thì bây giơ gia chủ đã tỉnh lại nói ra những điều hắn biết, hiện giờ có rất nhiều vấn đề xoay quanh vị đại yêu đến từ Hoang Phục này.
Sự tồn tại của hắn, sự tồn tại của Đông phủ....Liệu có phải....
"Ý các ngươi là..." Thương Phạt nhấc chân, không quay lại, chỉ khẽ nghiêng đầu quét mắt về phía Diễm Uyên và Trường Bạch, "Kế hoạch của Hạo Nguyệt có liên quan đến ta?"
Diễm Uyên nói thẳng, "Chí ít ngươi cũng là một mắt xích trong đó."
Thương Phạt nói, "Ngươi đang nghi ngờ bạn lữ của ta?"
"Lẽ nào chính ngươi không hoài nghi?" Diễm Uyên vẫn luôn quan sát sắc mặt Thương Phạt.
Thương Phạt lạnh nhạt lên tiếng, "Ngươi cho rằng y sẽ làm gì ta?"
"Nếu y thật sự là người của Hạo Nguyệt thì việc tiếp cận ngươi ắt hẳn có mục đích không trong sạch.

Bây giờ ngươi nghi ngờ y, y sao có thể không làm gì?"
"Bạn lữ của ta, cần các ngươi phải dạy ta cách xử lý à?" Thương Phạt cười lạnh, "Lẽ nào y giết được ta?"
"Tại sao không chứ?" Diễm Uyên cau mày.
Thương Phạt cảm thấy khó chịu, trầm mặt nói, "Dù y có lợi hại đến mấy thì cũng là lão bà của ta." Hắn nói với Diễm Uyên, mà cũng như đang tự nói với chính mình, "Y lật trời được chắc."
Lão bà là cách gọi mà chỉ con người mới dùng.
Thương Phạt nói rồi phất tay áo bay đi.

Trường Bạch bất đắc dĩ nhìn gia chủ của mình, "Hắn như thế...."
Cho đến khi bóng đen biến mất hoàn toàn trong màn tiết, DIễm Uyên mới cảm nhận sâu sắc sự bất lực, "Tự lo thân mình trước đã."
Hôm nay, trong những gia thần đã chết hôm nay có rất nhiều vị kết khế ước chủ tớ với các thuộc hạ dưới quyền mình.

Bọn họ chết đi thì hơn nửa số thuộc hạ cũng chết theo.

Trong tinh cảnh đó, Cực Uyên phủ không còn ai có khả năng đứng ra gánh vác, mà hắn cùng Trường Uyên cũng chẳng thể quay về, hoàn toàn không hình dung được tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra.
Hạo Nguyệt sẽ không bỏ qua cơ hội này, bọn họ chỉ có thể nhanh chóng khôi phục sức mạnh rồi quay về báo thù.
Còn về phần vị đại yêu Đông phủ tính nết bốc đồng này, Diễm Uyên chỉ có thể mong hắn tự cầu nhiều phúc..

Chapter
1 Chương 1: Tỉnh Dậy Sau Giấc Mộng Dài
2 Chương 2: Bạch Ngôn Lê
3 Chương 3: Phu Quân
4 Chương 4: Cây Tình Duyên
5 Chương 5: Đã Làm Chưa Vậy
6 Chương 6: Đầu Với Chả Óc
7 Chương 7: Thơm Quá
8 Chương 8: Không Biết Xấu Hổ
9 Chương 9: Ta Yêu Người
10 Chương 10: Ngươi Mà Cũng Xứng
11 Chương 11: Thu Nạp Thuộc Hạ
12 Chương 12: Bán Không
13 Chương 13: Nụ Hôn
14 Chương 14: Vào Núi
15 Chương 15: Đồng Loại
16 Chương 16: Tắm Rửa
17 Chương 17: Đảo Khách Thành Chủ
18 Chương 18: Ghét Con Người
19 Chương 19: Yêu Cốt
20 Chương 20: Phu Quân Ngoan
21 Chương 21: Vô Tình
22 Chương 22: Tám Mươi Tinh
23 Chương 23: Phu Chủ
24 Chương 24: Thanh Xuân Ngời Ngời
25 Chương 25: Sai Sót Nhỏ
26 Chương 26: Không Biết Tự Lượng Sức
27 Chương 27: Mồi Nhử
28 Chương 28: Biết Ơn
29 Chương 29: Lão Yêu
30 Chương 30: Yêu Ấn
31 Chương 31: Đáng Yêu Lắm
32 Chương 32: Sàm Sỡ
33 Chương 33: Về Đi Ngủ
34 Chương 34: Động Tay Động Chân
35 Chương 35: Nam Yêu Phủ
36 Chương 36: Nghe Lời
37 Chương 37: Nhớ Nhà
38 Chương 38: Nuôi Nhốt
39 Chương 39: Tâm Tư
40 Chương 40: Giết Ngươi Thôi Mà
41 Chương 41: Bị Giam
42 Chương 42: Cố Gắng Hơn Nữa
43 Chương 43: Đan
44 Chương 44
45 Chương 45: Đồng Loại
46 Chương 46: Hoành Tráng
47 Chương 47: Hôn Một Cái
48 Chương 48: Trò Chơi
49 Chương 49: Kỳ Thị
50 Chương 50: Cấm Sờ Lung Tung
51 Chương 51: Mộ
52 Chương 52: Phu Chủ
53 Chương 53: Hoành Tráng
54 Chương 54: Yêu Kỳ
55 Chương 55: Đáng Yêu
56 Chương 56
57 Chương 57: Chung Giường
58 Chương 58: Không Có Lần Sau
59 Chương 59: Hiếu Kính
60 Chương 60: Thèm
61 Chương 61: Tơ Hồng
62 Chương 62: Chơi Tiếp Không
63 Chương 63: Không Khỏe
64 Chương 64: Chân Ái
65 Chương 65: Tùy Tâm Trạng
66 Chương 66: Không Hiếm
67 Chương 67: Có Khách
68 Chương 68: Dò Xét
69 Chương 69
70 Chương 70: Tâm Kế
71 Chương 71: Mâu Thuẫn
72 Chương 72: Không Vui
73 Chương 73: Tạm Thời
74 Chương 74: Nghiện
75 Chương 75: Có Lông
76 Chương 76: Lòng Dạ Không Yên
77 Chương 77: Đơn Giản
78 Chương 78: Ta Thích
79 Chương 79: Cô Đơn
80 Chương 80: Thay Đổi
81 Chương 81: Bằng Lòng
82 Chương 82: Cho Ngươi
83 Chương 83: 999
84 Chương 84: Gâu Gâu
85 Chương 85: Thêm Lần Nữa
86 Chương 86: Hạo Nguyệt
87 Chương 87: Thưởng
88 Chương 88: Tặng Quà
89 Chương 89: Trào Lưu
90 Chương 90: Hậu Hoạn
91 Chương 91: Cố Lên
92 Chương 92: Trúng Độc
93 Chương 93: Lệnh Triệu Tập
94 Chương 94: Gọi Bằng Cha
95 Chương 95: Chu Yếm
96 Chương 96: Do Con Người
97 Chương 97: Tốt Tính
98 Chương 98: Khoan Đã
99 Chương 99: Con Người
100 Chương 100: Giết Yêu Quái
101 Chương 101: Phản Bội
102 Chương 102: Phù Khí
103 Chương 103: Xung Đột
104 Chương 104: Đau Không
105 Chương 105: Ta Đã Nghĩ Đến
106 Chương 106: Cờ Thí
107 Chương 107: Không Ngọt
108 Chương 108: Mất Vui
109 Chương 109: Đừng Nghịch
110 Chương 110: Không Đủ
111 Chương 111: Người Đến Rồi
112 Chương 112: Ngươi Có Tin Không
113 Chương 113: Nhường Nhịn
114 Chương 114: Nói Chuyện
115 Chương 115: Thượng Cổ Kỳ
116 Chương 116: Phúc Lợi
117 Chương 117: Tư Thế Mới
118 Chương 118: Phong Ấn
119 Chương 119: Bí Mật Lớn
120 Chương 120: Cưỡng Ép
121 Chương 121: Lo Cho Người
122 Chương 122: Cởi Quần Áo
123 Chương 123: Tranh Cãi
124 Chương 124: Bằng Lòng
125 Chương 125: Không Nóng À
126 Chương 126: Kịch Hay
127 Chương 127: Quỳ Xuống
128 Chương 128: Kẻ Nào
129 Chương 129: Mứt Quả
130 Chương 130: Chọn Ngươi
131 Chương 131: Lời Hứa
132 Chương 132: Sa Đọa
133 Chương 133: Thành Tử Thủy
134 Chương 134: Ý Nghĩ
135 Chương 135: Lục Lạc
136 Chương 136: Ảo Thuật
137 Chương 137: Phản Kích
138 Chương 138: Đột Nhiên
139 Chương 139: Tự Cầu Nhiều Phúc
140 Chương 140: Mặc Vào
141 Chương 141: Bẩn Thỉu
142 Chương 142: Nực Cười
143 Chương 143: Giam Cầm
144 Chương 144: Con Chó Của Ta
145 Chương 145: Giơ Cao Đánh Khẽ
146 Chương 146: Làm Nhục
147 Chương 147: Sắc Đẹp Che Mờ Con Mắt
148 Chương 148: 499
149 Chương 149: Cứu Rỗi
150 Chương 150: Theo Ta Về Nhà
151 Chương 151: Trợ Khí
152 Chương 152: Bạn Lữ Mới
153 Chương 153: Quả Tình Duyên
154 Chương 154: Phá Vây
155 Chương 155: Đốt Đi
156 Chương 156: Hồn Vía Lên Mây
157 Chương 157: Giết
158 Chương 158: Mất Đi
159 Chương 159: Kẻ Phản Bội
160 Chương 160: Thập Ngũ Châu
161 Chương 161: Muốn Gì
162 Chương 162: Uy Hiếp
163 Chương 163: Trụ Trời
164 Chương 164: Minh Hà
165 Chương 165: Hồi Sinh
166 Chương 166: Kế Hoạch Hồng Nguyệt
167 Chương 167: Phân Thân
168 Chương 168: Về Nhà
169 Chương 169: Huynh Trưởng
170 Chương 170: Đặc Biệt
171 Chương 171: Ta Muốn Y
172 Chương 172: Cháu Dâu
173 Chương 173: Hạo Nguyệt Thành
174 Chương 174: Cút Ra Đây
175 Chương 175: Ta Nhớ Ngươi
176 Chương 176: Uy Hiếp
177 Chương 177: Cho Ngươi Ôm
178 Chương 178: Cảnh Cáo
179 Chương 179: Phản Kháng
180 Chương 180: Vui Vẻ
181 Chương 181: Ghen
182 Chương 182
183 Chương 183: Ra Mắt
184 Chương 184: Chưa Nghiêm Túc
185 Chương 185: Đáp Ứng
186 Chương 186: Núi Quy Vô
187 Chương 187: Lê Lê
188 Chương 188: Trận Chiến Cuối Cùng
189 Chương 189: Vĩnh Viễn Không
190 Chương 190: Kết Thúc
191 Chương 191: Trọn Vẹn Chính Văn Hoàn
192 Chương 192: Phiên Ngoại 1 Thay Đổi
193 Chương 193: Phiên Ngoại 2 Mua Bán
194 Chương 194: Phiên Ngoại 3 Thượng Nhân
195 Chương 195: Phiên Ngoại 4 Quá Đáng
196 Chương 196: Phiên Ngoại 5 Thủ Lĩnh
197 Chương 197: Phiên Ngoại 6 Quấn Quýt
198 Chương 198: Phiên Ngoại 7 Người Xuyên Việt
199 Chương 199: Phiên Ngoại 8 Vạn Vật Có Linh Toàn Văn Hoàn
Chapter

Updated 199 Episodes

1
Chương 1: Tỉnh Dậy Sau Giấc Mộng Dài
2
Chương 2: Bạch Ngôn Lê
3
Chương 3: Phu Quân
4
Chương 4: Cây Tình Duyên
5
Chương 5: Đã Làm Chưa Vậy
6
Chương 6: Đầu Với Chả Óc
7
Chương 7: Thơm Quá
8
Chương 8: Không Biết Xấu Hổ
9
Chương 9: Ta Yêu Người
10
Chương 10: Ngươi Mà Cũng Xứng
11
Chương 11: Thu Nạp Thuộc Hạ
12
Chương 12: Bán Không
13
Chương 13: Nụ Hôn
14
Chương 14: Vào Núi
15
Chương 15: Đồng Loại
16
Chương 16: Tắm Rửa
17
Chương 17: Đảo Khách Thành Chủ
18
Chương 18: Ghét Con Người
19
Chương 19: Yêu Cốt
20
Chương 20: Phu Quân Ngoan
21
Chương 21: Vô Tình
22
Chương 22: Tám Mươi Tinh
23
Chương 23: Phu Chủ
24
Chương 24: Thanh Xuân Ngời Ngời
25
Chương 25: Sai Sót Nhỏ
26
Chương 26: Không Biết Tự Lượng Sức
27
Chương 27: Mồi Nhử
28
Chương 28: Biết Ơn
29
Chương 29: Lão Yêu
30
Chương 30: Yêu Ấn
31
Chương 31: Đáng Yêu Lắm
32
Chương 32: Sàm Sỡ
33
Chương 33: Về Đi Ngủ
34
Chương 34: Động Tay Động Chân
35
Chương 35: Nam Yêu Phủ
36
Chương 36: Nghe Lời
37
Chương 37: Nhớ Nhà
38
Chương 38: Nuôi Nhốt
39
Chương 39: Tâm Tư
40
Chương 40: Giết Ngươi Thôi Mà
41
Chương 41: Bị Giam
42
Chương 42: Cố Gắng Hơn Nữa
43
Chương 43: Đan
44
Chương 44
45
Chương 45: Đồng Loại
46
Chương 46: Hoành Tráng
47
Chương 47: Hôn Một Cái
48
Chương 48: Trò Chơi
49
Chương 49: Kỳ Thị
50
Chương 50: Cấm Sờ Lung Tung
51
Chương 51: Mộ
52
Chương 52: Phu Chủ
53
Chương 53: Hoành Tráng
54
Chương 54: Yêu Kỳ
55
Chương 55: Đáng Yêu
56
Chương 56
57
Chương 57: Chung Giường
58
Chương 58: Không Có Lần Sau
59
Chương 59: Hiếu Kính
60
Chương 60: Thèm
61
Chương 61: Tơ Hồng
62
Chương 62: Chơi Tiếp Không
63
Chương 63: Không Khỏe
64
Chương 64: Chân Ái
65
Chương 65: Tùy Tâm Trạng
66
Chương 66: Không Hiếm
67
Chương 67: Có Khách
68
Chương 68: Dò Xét
69
Chương 69
70
Chương 70: Tâm Kế
71
Chương 71: Mâu Thuẫn
72
Chương 72: Không Vui
73
Chương 73: Tạm Thời
74
Chương 74: Nghiện
75
Chương 75: Có Lông
76
Chương 76: Lòng Dạ Không Yên
77
Chương 77: Đơn Giản
78
Chương 78: Ta Thích
79
Chương 79: Cô Đơn
80
Chương 80: Thay Đổi
81
Chương 81: Bằng Lòng
82
Chương 82: Cho Ngươi
83
Chương 83: 999
84
Chương 84: Gâu Gâu
85
Chương 85: Thêm Lần Nữa
86
Chương 86: Hạo Nguyệt
87
Chương 87: Thưởng
88
Chương 88: Tặng Quà
89
Chương 89: Trào Lưu
90
Chương 90: Hậu Hoạn
91
Chương 91: Cố Lên
92
Chương 92: Trúng Độc
93
Chương 93: Lệnh Triệu Tập
94
Chương 94: Gọi Bằng Cha
95
Chương 95: Chu Yếm
96
Chương 96: Do Con Người
97
Chương 97: Tốt Tính
98
Chương 98: Khoan Đã
99
Chương 99: Con Người
100
Chương 100: Giết Yêu Quái
101
Chương 101: Phản Bội
102
Chương 102: Phù Khí
103
Chương 103: Xung Đột
104
Chương 104: Đau Không
105
Chương 105: Ta Đã Nghĩ Đến
106
Chương 106: Cờ Thí
107
Chương 107: Không Ngọt
108
Chương 108: Mất Vui
109
Chương 109: Đừng Nghịch
110
Chương 110: Không Đủ
111
Chương 111: Người Đến Rồi
112
Chương 112: Ngươi Có Tin Không
113
Chương 113: Nhường Nhịn
114
Chương 114: Nói Chuyện
115
Chương 115: Thượng Cổ Kỳ
116
Chương 116: Phúc Lợi
117
Chương 117: Tư Thế Mới
118
Chương 118: Phong Ấn
119
Chương 119: Bí Mật Lớn
120
Chương 120: Cưỡng Ép
121
Chương 121: Lo Cho Người
122
Chương 122: Cởi Quần Áo
123
Chương 123: Tranh Cãi
124
Chương 124: Bằng Lòng
125
Chương 125: Không Nóng À
126
Chương 126: Kịch Hay
127
Chương 127: Quỳ Xuống
128
Chương 128: Kẻ Nào
129
Chương 129: Mứt Quả
130
Chương 130: Chọn Ngươi
131
Chương 131: Lời Hứa
132
Chương 132: Sa Đọa
133
Chương 133: Thành Tử Thủy
134
Chương 134: Ý Nghĩ
135
Chương 135: Lục Lạc
136
Chương 136: Ảo Thuật
137
Chương 137: Phản Kích
138
Chương 138: Đột Nhiên
139
Chương 139: Tự Cầu Nhiều Phúc
140
Chương 140: Mặc Vào
141
Chương 141: Bẩn Thỉu
142
Chương 142: Nực Cười
143
Chương 143: Giam Cầm
144
Chương 144: Con Chó Của Ta
145
Chương 145: Giơ Cao Đánh Khẽ
146
Chương 146: Làm Nhục
147
Chương 147: Sắc Đẹp Che Mờ Con Mắt
148
Chương 148: 499
149
Chương 149: Cứu Rỗi
150
Chương 150: Theo Ta Về Nhà
151
Chương 151: Trợ Khí
152
Chương 152: Bạn Lữ Mới
153
Chương 153: Quả Tình Duyên
154
Chương 154: Phá Vây
155
Chương 155: Đốt Đi
156
Chương 156: Hồn Vía Lên Mây
157
Chương 157: Giết
158
Chương 158: Mất Đi
159
Chương 159: Kẻ Phản Bội
160
Chương 160: Thập Ngũ Châu
161
Chương 161: Muốn Gì
162
Chương 162: Uy Hiếp
163
Chương 163: Trụ Trời
164
Chương 164: Minh Hà
165
Chương 165: Hồi Sinh
166
Chương 166: Kế Hoạch Hồng Nguyệt
167
Chương 167: Phân Thân
168
Chương 168: Về Nhà
169
Chương 169: Huynh Trưởng
170
Chương 170: Đặc Biệt
171
Chương 171: Ta Muốn Y
172
Chương 172: Cháu Dâu
173
Chương 173: Hạo Nguyệt Thành
174
Chương 174: Cút Ra Đây
175
Chương 175: Ta Nhớ Ngươi
176
Chương 176: Uy Hiếp
177
Chương 177: Cho Ngươi Ôm
178
Chương 178: Cảnh Cáo
179
Chương 179: Phản Kháng
180
Chương 180: Vui Vẻ
181
Chương 181: Ghen
182
Chương 182
183
Chương 183: Ra Mắt
184
Chương 184: Chưa Nghiêm Túc
185
Chương 185: Đáp Ứng
186
Chương 186: Núi Quy Vô
187
Chương 187: Lê Lê
188
Chương 188: Trận Chiến Cuối Cùng
189
Chương 189: Vĩnh Viễn Không
190
Chương 190: Kết Thúc
191
Chương 191: Trọn Vẹn Chính Văn Hoàn
192
Chương 192: Phiên Ngoại 1 Thay Đổi
193
Chương 193: Phiên Ngoại 2 Mua Bán
194
Chương 194: Phiên Ngoại 3 Thượng Nhân
195
Chương 195: Phiên Ngoại 4 Quá Đáng
196
Chương 196: Phiên Ngoại 5 Thủ Lĩnh
197
Chương 197: Phiên Ngoại 6 Quấn Quýt
198
Chương 198: Phiên Ngoại 7 Người Xuyên Việt
199
Chương 199: Phiên Ngoại 8 Vạn Vật Có Linh Toàn Văn Hoàn