Chương 138: Người đàn ông nguội lạnh

Edit: Trang Nguyễn

Beta: Sakura

Vu Kháng Nhật thoáng sửng sốt, nhưng ngay sau đó cuống quít khoát tay: “Hàn cục, đừng, ngàn vạn đừng nói đùa như thế.”

Ánh mắt Hàn Thanh Tùng rét căm căm: “Tôi cũng không nói đùa.”

Vu Kháng Nhật nhìn Hàn Thanh Tùng rất nghiêm túc,  nóng nảy, vụt đứng lên, vỗ bàn: “Cục trưởng Hàn, anh như vậy thật quá độc đoán.”

“Không phải anh muốn tôi đến? Có lời gì cứ nói, hết thời gian không đợi.” Sống lưng Hàn Thanh Tùng thẳng tắp ngồi đối diện với Vu Kháng Nhật, sắc mặt lạnh lùng đầy nghiêm túc không chút nhiệt độ.

Vẻ mặt Vu Kháng Nhật thoáng do dự, giống như không biết nên thừa nhận hay phủ nhận. Cuối cùng, môi hắn mấp máy nói: “Anh, làm sao anh biết.”

Hàn Thanh Tùng: “Thứ nhất anh nhìn không giống cán bộ coi khinh quần chúng. Thứ hai anh thoạt nhìn không giống cán bộ khống chế xã viên. Thứ ba anh nhìn không giống cán bộ biết nịnh hót.” Anh chậm rãi đứng lên, thản nhiên nói: “Các anh ăn đủ lương thực bán lại muốn khẩu phần lương thực.”

Vu Kháng Nhật bịch một tiếng ngã ngồi trên băng ghế: “Hàn cục quả nhiên lợi hại.”

Hắn giơ hai tay gầy đét khô vàng chà xát lên gương mặt có chút chết lặng: “Chúng ta như vậy không quá phận sao? Cả đời kiếm ăn trên vùng đất khô vàng này, bận từ sớm đến tối mịt, cả năm loay hoay mãi. Cho dù nộp thuê mướn cho địa chủ, cũng còn lương thực miễn cưỡng lấp đầy bao tử đây.”

Hàn Thanh Tùng không nói chuyện, chẳng qua chỉ trầm mặc nhìn hắn.

Vu Kháng Nhật tiếp tục nói: “Khoảng mười năm trước thôn bọn tôi vẫn đem tất cả lương thực giao nộp, sau đó xin lại lương thực bán lại. Nói là hiến tặng lương thực bán lương thực dư nhiều, lương thực bán lại là hơn, nhưng có thể xin bao nhiêu lương thực bán lại đều do công xã định đoạt. Giá tiền còn đắt hơn lương thực bọn tôi hiến tặng nữa! Bọn tôi… tại sao bọn tôi phải giao nộp hết lương thực vất vả trồng được, rồi lại tốn nhiều tiền hơn để mua về? Mỗi năm đều phải tốn nhiều tiền mua lương thực của chính mình, bọn tôi ở đâu có tiền mà mua chứ?”

Hai cánh tay khô gầy của hắn vỗ mạnh lên đầu của mình, ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc hu hu: “Khoảng mười năm này, nhân khẩu thôn bọn tôi càng ngày càng ít, đàn ông không lấy được vợ, không ai chịu gả tới đây nữa! Nhiều năm như thế, trẻ con trong thôn cũng càng ngày càng ít, mấy năm này cũng không có trẻ con mới sinh… Người ta đều làm nghề phụ ở đại đội, cũng có chút lương thực dư, đại đội bọn tôi. . . . . . Khẩu phần lương thực cũng không có nữa! Người già trẻ con đều đói bụng thành da bọc xương, đàn ông cao bảy thước cũng đói bụng đến nói đứng thẳng không nổi, người người đều đói bụng đến xương cốt trống rỗng, nơi nào còn sức để làm việc nữa chứ? Không làm việc, lại bày ra tiếng xấu trở thành thôn làm biếng, công xã có chuyện gì tốt đều không đến lượt bọn tôi, muốn bắt mặt trái điển hình thì đưa bọn tôi lên, kết quả lương thực cứu tế cũng không cho… tôi… tôi…”

Hắn khóc không thành tiếng: “Bọn tôi. . . . . . Sống không nổi nữa rồi… Đều nói nông dân là giai cấp vô sản là đồng minh tin cậy nhất của quân đội, đều nói nông thôn vây quanh thành thị, như thế nào… như thế nào bọn tôi lại không mong muốn được xuất đầu lộ diện chứ!”

Hai mắt Vu Kháng Nhật đẫm lệ ngước nhìn người đàn ông cao lớn lạnh lùng trước mắt, mạnh như vậy cường tráng lạnh lùng cứng rắn như vậy, giống như một thanh kiếm lợi hại tuốt ra khỏi vỏ, có người nói anh có thể lấy lại công đạo cho thôn Tiểu Vu, có thể sao?

Anh nghe lời của mình cũng không động dung, anh vẫn bộ dáng lãnh khốc vô tình như vậy, trong mắt của anh không bị cảm động, trên mặt anh cũng không có vẻ thương hại, tâm địa của anh là sắt đá hay sao?

Hàn Thanh Tùng: “Các người giấu lương thực ở chỗ nào?”

Vu Kháng Nhật: “Bỏ bên trong hầm trú ẩn. Bọn tôi nghe nói chỗ quản lý lương thực công xã bị người trộm, liền suy nghĩ… làm bộ bị người trộm, giữ lại phần lương thực này lại làm làm khẩu phần lương thực phân chia cho mọi người. Nhưng không giao lương thực nộp thuế, công xã không đồng ý, liền… nghĩ ra cách này.”

Hàn Thanh Tùng: “Tranh mua lương thực chỗ quản lý, xử bắn! Trộm cắp lương thực nộp thuế, xử bắn! Anh hiểu.”

Vu Kháng Nhật gật đầu: “Hiểu.” Hắn gắt gao cắn chặt hai hàm răng, cơ mặt hai bên đều lồi ra: “Chỉ cần có thể cho bọn tôi khẩu phần lương thực, xử bắn để cho Vu Kháng Nhật tôi nhận!”

Hàn Thanh Tùng liền không nói gì nữa, cũng không bảo hắn lấy lương thực ra, ngược lại ra ngoài phân phó La Hải Thành: “Cậu dẫn người canh giữ ở chỗ này, ngày mai tôi lại đến.”

Thời điểm Hàn Thanh Tùng yêu cầu một mình nói chuyện, La Hải Thành canh phòng cẩn mật nơi này, tất cả mọi người đều yên tĩnh, chính anh ta cũng không nghe được trong nhà nói gì. Anh ta biết sự tình nghiêm trọng, gật đầu: “Được, Hàn cục yên tâm.”

Hàn Thanh Tùng để cho anh ta canh giữ ở chỗ này, có hai tầng ý nghĩa, không cho phép ai mang một người nào từ đây rời đi, cũng không cho phép một người ở nơi này chạy trốn.

La Hải Thành phân phó một công an: “Đi đến thôn Đại Vương kêu bọn người Hàn Thanh Vân đến đây.”

Công an kia cũng cảm thấy tình thế có chút khẩn trương, lập tức đi.

Hàn Thanh Tùng trực tiếp đi ra ngoài tìm Lâm Lam, lúc này Khổ Thái vẫn đuổi theo anh, cũng không dám nhích đến gần, cô bé cảm thấy người công an này thật quá dọa người.

“… Cha con…”

Hàn Thanh Tùng: “Không có chuyện gì.” Anh bước đi.

Lâm Lam đang nói chuyện phiếm cùng cán sự Vương và nữ chủ nhiệm kiêm tuyên truyền viên trong thôn, thăm dò được một chút tin tức. Cô thật rất khó tin tưởng hai công xã cách gần như vậy, lại khác biệt lớn như vậy. Trong thôn bọn họ, không lấy được vợ, người ta lại để cho anh em họ kết làm vợ chồng, kết quả không có một người nào sinh con, cũng không có một đứa trẻ nào sống sót.

Cô thấy Hàn Thanh Tùng tới đây, lập tức tạm biệt bọn họ.

“Anh ba, chúng ta trở về sao?”

Hàn Thanh Tùng gật đầu, đạp xe chở cô trước đi đến công xã.

Buổi trưa bộ trưởng vũ trang Đàm Triệu Dân bỏ chạy rồi, chủ nhiệm bảo vệ trị an lưu lại Vu Kháng Nhật nói chuyện với Hàn Thanh Tùng sau đó sắp xếp lại, cũng ngửi được manh mối gì đó, vội vàng lặng lẽ lui về công xã tìm Đàm Triệu Tường.

Lâm Lam liền thoáng thu thập, đeo túi sách của mình rồi vác lấy túi vải, ngồi lên phía sau xe đạp của anh.

Trên đường, Lâm Lam nói: “Anh ba, hai người trước nghe các anh nói có người trộm lương thực, em còn buồn bực đây. Bây giờ cũng không phải là lúc ăn không đủ no, tại sao lại còn có người trộm lương thực? Hôm nay đến nơi này nhìn một chút, em hiểu được. Bây giờ bọn họ còn đem khẩu phần lương thực làm lương thực dư bán lại cho công xã, không có lương thực chỉ có thể ăn  lương thực bán lại. Đại đội cầm được lương thực bán lại cũng không bằng một nửa khẩu phần, bọn họ… không đủ ăn.”

Về lương thực bán lại Lâm Lam cũng không xa lạ, đại đội bọn họ cũng đã từng ăn. Hơn nữa thời kỳ ba năm khó khăn, đại đội đem tất cả lương thực giao cho chính phủ thống nhất phân phối, cả nước trợ giúp bảo đảm cho bộ đội, cung ứng lương thực cho thành thị. Cuối cùng chuyển một nhóm bán lại đến nông thôn, nông dân ăn hạt giống hoa màu.

Rất nhiều xã viên không hiểu lại căm hận, cảm thấy dân chúng đều không ăn giống lương thực, cho nên bọn họ vừa hâm mộ vừa đau hận người thành phố được ăn lương thực thương phẩm. Bởi vì cho dù lúc nào, người thành phố mỗi tháng luôn có lương thực để ăn. Sau đó, bọn họ tiến đến thù hận cán bộ công xã, trong suy nghĩ của bọn họ, cán bộ đại đội và cán bộ công xã chính là trời của bọn họ, chính là trời quyết định bọn họ có cơm hay không có cơm ăn.

Ban đầu bởi vì chẳng phân biệt được khẩu phần lương thực, rất nhiều nơi đều náo loạn, nhóm xã viên đói đến nỗi tranh giành lương thực, trộm lương thực, bị bắn chết cũng không phải số ít.

Sau đó, nền kinh tế bắt đầu khôi phục, nhóm xã viên tiếp tục phân khẩu phần lương thực, lương thực bán lại đã trở thành một loại phương thức để chính phủ tiếp tế cho những nơi nghèo khó. Nào biết đâu bây giờ vẫn còn tình huống như thế.

Trong lòng Lâm Lam nặng trịch giống như có tảng đá đè ép, ngọc bích trong túi sách cũng không thể làm tâm tình cô vui sướng được nữa.

Cô nắm vạt áo của Hàn Thanh Tùng: “Anh ba, chuyện lương thực anh có thể quản không?”

Hàn Thanh Tùng: “Lương thực thuộc quyền quản lý của cách ủy hội, anh chỉ chịu trách nhiệm bắt người, xử bắn.”

Lúc này công xã có quyền lực dùng súng bắn chết phần tử tội phẩm, một khi xác định là kẻ xấu tội ác tày trời, thậm chí không cần báo lên trên vẫn có thể trực tiếp bắn chết, mà tranh mua trộm cắp lương thực nộp thuế, chính là tội nghiêm trọng phản cách mạng. Hàn Thanh Tùng chưa nói cho cô nghe chính là, Vu Kháng Nhật đem giấu lương thực đi, thật ra anh để ý đến chuyện này. Chắc hẳn Vu Kháng Nhật trước đã đã nghĩ hết tất cả biện pháp cũng đều vô dụng, lần này nghĩ cách này gây sự chú ý của anh, để anh giải quyết vụ án này.

Lâm Lam: “Nhìn bộ dạng Đàm Triệu Tường kia sống an nhàn sung sướng, nhìn lại công xã chúng ta, em đều cảm thấy Dương Sĩ Cao không còn xấu như vậy. Lại so sánh thêm, chủ nhiệm Cổ trước kia còn thật tốt đấy.” Lâm Lam cảm thấy chủ nhiệm Cổ trước kia của công xã Sơn Thủy trước kia là người rất tốt, mặc dù không mưu cầu danh lợi xuống nông thôn, nhưng cũng không giả vờ không hiểu mò mẫm chỉ huy đại đội sản xuất, ngược lại là chuyện tốt.

Dĩ nhiên đây không phải là nói Dương Sĩ Cao tốt, chỉ có thể nói rõ phong thủy công xã Sơn Thủy không tệ, phó chủ nhiệm Dương muốn làm yêu cũng không dám làm, mà nguyên nhân rất trọng yếu chính là có Hàn Thanh Tùng ở đây.

Hàn Thanh Tùng thoáng do dự, nói: “Chủ nhiệm Cổ là người của Cao Vệ Đông.”

Lâm Lam sửng sốt một chút, anh đây là nói chuyện đại sự với cô sao?: “Thế Dương Sỉ Cao kia chính là Lý…?”

Hàn Thanh Tùng ừ.

Lâm Lam hừ nhẹ một tiếng: “Em chỉ không hiểu, có điều em tò mò, bọn họ đều đã bao nhiêu năm còn không dịch chuyển vị trí, còn ỷ lại trong huyện chúng ta.” Cô cũng không hiểu con đường thăng chức của Cách ủy hội, dù sao kể từ khi thành lập cách ủy hội đến nay, cảm thấy tất cả đều lộn xộn cũng không có chương trình cố định.

Hàn Thanh Tùng cũng không nói, rất nhanh đến công xã.

Lúc này đã đến lúc tan việc, cả đại viện công xã chỉ có Tào Vinh Quang cùng mấy người Khâu Ái Hoa đang nói chuyện.

Thấy Hàn Thanh Tùng tới đây, Khâu Ái Hoa vội nói: “Hàn cục, có muốn đi tìm chủ nhiệm của chúng tôi không?”

Hàn Thanh Tùng: “Không cần, chúng tôi trở về bây giờ.”

Tào Vinh Quang vội vàng tạm biệt, đi theo bọn họ cùng trở về, đi ra ngoài một ngày cậu ta không đi vào trong thôn, ngược lại ở lại công xã, ngược lại nhẹ nhõm vô cùng.

Trên đường Lâm Lam không nói lời nào, tự nhiên Hàn Thanh Tùng cũng không nói lời nào, Tào Vinh Quang thấy sắc mặt bọn họ nghiêm túc cũng không dám hỏi nhiều, cảm thấy có chút bị áp lực.

Trở lại công xã Sơn Thủy, sắc trời đều đã tối đen.

Bọn họ vào đại viện, lại thấy trong phòng làm việc đều sáng lóe ánh đèn điện, cả đám vẫn còn chưa tan việc đây, ngay cả phó chủ nhiệm Dương cùng Vu Hinh cũng không sớm tan tầm.

Trong sân đang hai chiếc xe quân dụng màu xanh biết cồng kềnh xe cảnh sát, vừa nhìn chính là phân phối cho cục công an huyện.

Tôn Trác Văn thấy Hàn Thanh Tùng trở lại, vội vàng chạy tới, kích động nói: “Hàn cục, Cao, Cao cục chờ anh lâu lắm rồi.”

Hàn Thanh Tùng vừa nghe, nói với Lâm Lam: “Về nhà.” Nói xong muốn đạp xe rời khỏi.

Ai biết Cao Vệ Đông vẫn luôn chú ý, lúc trước hắn gọi điện cho công xã Thanh Thạch, bên kia nói Hàn cục đã trở lại, ông ta xem chừng không sai biệt lắm. Lúc này nghe người ta nói Hàn Thanh Tùng trở lại, ông bước ra từ phòng làm việc, cười sáng sủa nói: “Hàn cục.”

Hàn Thanh Tùng thấy đi không xong, nắm chặt cánh tay Lâm lam: “Giờ đang bận, đợi lát nữa anh gọi em.” Tự nhiên anh sẽ không để cô đi đường một mình về nhà vào ban đêm.

Cao Vệ Đông đã đi tới, Lâm Lam vội vàng chào hỏi ông ta, để cho bọn họ nói chuyện, cô đi trước đến  bộ tuyên truyền.

Cao Vệ Đông nhìn một chút, phó chủ nhiệm Dương ngó dáo dác, đi văn phòng nói chuyện không thích hợp, lại ra hiệu Hàn Thanh Tùng ra phía sau đại viện đi một chút.

Đi vài bước, Hàn Thanh Tùng không chủ động mở miệng, dường như nghĩ Cao Vệ Đông không mở miệng nói vậy thì cứ đi tản bộ cũng không có gì.

Cao Vệ Đông cười cười: “Đi đến công xã Thanh Thạch à.”

Hàn Thanh Tùng gật đầu.

“Thật ra công xã bọn họ tra đều không cần tra, chuyện nhỏ bên ngoài.” Chính là náo do chẳng phân biệt được khẩu phần lương thực, nhưng vẫn không có người nào quản mà thôi.

Cho đến ngày nay, ở đâu còn có người tự nguyện đem tất cả lương thực bao gồm khẩu phần lương thực đều đem đi nộp? Dù cho có giác ngộ hơn nữa, khẩu hiệu có lớn hơn nữa cũng không lấp đầy bụng được nha.

Hàn Thanh Tùng vẫn không tiếp nói.

Trong lúc nhất thời Cao Vệ Đông có chút cứng họng, hai đàn ông trưởng thành đang đi bộ trong gió đêm ngày mùa hè, ai cũng không có mở miệng nói chuyện.

Cuối cùng vẫn là Cao Vệ Đông nhịn không được: “Hàn cục, định xử lý vụ án này như thế nào?”

Hàn Thanh Tùng: “Giải quyết việc chung.”

Cao Vệ Đông cười cười: “Đúng là nên như thế. Cách ủy hội huyện cũng chú ý, trực tiếp đem phần tử tranh mua trộm cắp lương thực nộp thuế phản cách mạng xử bắn thị chúng. Giết một người răn trăm người, xem ai còn dám như thế.”

Hàn Thanh Tùng quay đầu liếc hắn một cái: “Anh đến, Lý Khoáng Cửu có biết không?”

Bước chân Cao Vệ Đông thoáng ngừng lại, nhưng ngay sau đó lại cũng tiến lên, cười nói: “Tôi cũng không phải là thuộc hạ của hắn, ra ngoài cũng không cần báo cáo với hắn.” Có Dương Sĩ Cao ở đây Lý Khoáng Cửu còn có thể không biết? Đoán chừng ở nhà hận đến nghiến răng đây này.

Hàn Thanh Tùng không muốn đi cùng hắn nữa, dừng chân: “Nên bắn chết nhất không phải là mấy xã viên, bắt chết bọn người làm việc vô bổ.”

Giết một người răn trăm người chỉ có thể cảnh trăm, quản không được ngàn vạn, ông bà xưa đã nói dân không sợ chết sao có thể dùng cái chết đe dọa họ. Vượt qua trăm chỉ cần dựa vào thủ đoạn khác để giải quyết.

Cao Vệ Đông biến sắc: “Hàn cục, nghĩ lại mà làm, Đàm Triệu Tường không thể giết.”

Hàn Thanh Tùng nhìn vẻ mặt kia, cũng biết Đàm Triệu Tường thi hành quyết sách của cấp trên mà thôi, anh hỏi: “Tại sao chính sách của công xã Thanh Thạch lại đặc thù?”

Cao Vệ Đông: “. . . . . . Cái này, phải hỏi cách ủy hội.”

Hàn Thanh Tùng: “Ngày mai tôi đi hỏi.”

Trầm mặc một cái chớp mắt, Cao Vệ Đông: “Vu Kháng Nhật nhất định phải giết.”

Hàn Thanh Tùng: “Vụ án còn chưa lập, ai cũng không thể giết hắn.”

“Không giết hắn, lòng người bất an.”

“Ai bất an?” Hàn Thanh Tùng hỏi.

Cao Vệ Đông cho rằng anh là kẻ quê mùa không có gì văn hóa, không hiểu nơi này cong cong quẹo quẹo, lựa lời mà nói: “Sau này công xã Thanh Thạch không tốt mở rộng công tác.”

Dấu riêng lương thực nộp thuế, cho dù suy nghĩ vì xã viên hay là tư lợi, dù sao cũng chính là dấu riêng. Đây là hành vi phạm tội, có thể giết một người răn trăm người. Nếu như để cho Vu Kháng Nhật đối kháng với công xã thành công, sau này có cán bộ đại đội khác học theo hay không? Nếu như vậy, cán bộ công xã kia còn làm sao phục chúng được nữa?

Hàn Thanh Tùng: “Công xã không phải vì nhân dân phục vụ?”

Cao Vệ Đông: “. . . . . .” Lại không phản bác được.

Hàn Thanh Tùng: “Cán bộ công xã có phải đến từ nhân dân hay không? Cán bộ công xã cầm tiền lương cùng phiếu vé lương thực có phải cướp đoạt từ lao động xã viên hay không?”

Cao Vệ Đông: con mẹ nó người nào nói với tôi kẻ quê mùa không có văn hóa không hiểu những chuyện này, ông đây đi theo người đó.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Chapter
1 Chương 1: Uống thuốc trừ sâu
2 Chương 2: Xin xuất ngũ
3 Chương 3: Nghe lén
4 Chương 4: Hù dọa
5 Chương 5: Đến thị trấn nhận tiền
6 Chương 6: Khám bệnh
7 Chương 7: Bánh bao trắng
8 Chương 8: Khích bác
9 Chương 9: Đánh nhau
10 Chương 10: Trở về
11 Chương 11: Trả tiền lại? Nằm mơ!
12 Chương 12: Tố cáo
13 Chương 13: Ở riêng
14 Chương 14: Nhà mới, đắn đo
15 Chương 15: Duy trì
16 Chương 16: Chia chăn
17 Chương 17: Dọn nhà
18 Chương 18: Bắt được ăn lén!
19 Chương 19: Đoạt lại!
20 Chương 20: Cõng nồi
21 Chương 21: Bà mẹ tham ăn
22 Chương 22: Thiên vị con dâu
23 Chương 23: Hôn một chút và tiền đến
24 Chương 24: Mua được ghen ghét
25 Chương 25: Làm tiền
26 Chương 26: Người đàn bà đanh đá phát uy
27 Chương 27: 1500 đồng!
28 Chương 28: Là ai tố giác?
29 Chương 29: Trộm đêm
30 Chương 30: Bị đánh một trận
31 Chương 31: Dắt tay
32 Chương 32: Cha độc ác ra tay ác độc
33 Chương 33: Quan mới nhậm chức
34 Chương 34: Hối lộ
35 Chương 35: Ít ăn đòn
36 Chương 36: Thân mật, cưng chìu vợ
37 Chương 37: JJ đặc biệt lớn
38 Chương 38: Ngủ nhà mới
39 Chương 39: Đêm rất dài
40 Chương 40: Ôn nhu & chạy trốn
41 Chương 41: Chui vào bẫy rập
42 Chương 42: Đồ Vật thất đức
43 Chương 43: Thử nghiệm
44 Chương 44: Chủ trương tử hình
45 Chương 45: Bắt gian
46 Chương 46: Báo án
47 Chương 47: Thay đổi và Tham
48 Chương 48: Gia quy và bị khinh thường
49 Chương 49: Phần thưởng và hình phạt
50 Chương 50: Nghiêm hình bức cung
51 Chương 51: Mười roi
52 Chương 52: Phân thịt & ân ái
53 Chương 53: Mất mặt
54 Chương 54: Cục trưởng Hàn cẩn thận
55 Chương 55: Tiểu tửu quỷ
56 Chương 56: Ăn tết & khen thưởng
57 Chương 57: Chị dâu cả bùng nổ
58 Chương 58: Bùng nổ!
59 Chương 59: Uống say thì nói thật
60 Chương 60: Ngược cực phẩm
61 Chương 61: Mệnh khổ trách ai?
62 Chương 62: Nguyên nữ chủ
63 Chương 63: Bệnh & nhảy lớp
64 Chương 64: Thể hiện
65 Chương 65: Không chịu thua
66 Chương 66: Đừng uất ức!
67 Chương 67: Ăn roi & biết sai
68 Chương 68: Tình thương của cha như núi
69 Chương 69: Tố cáo
70 Chương 70: Ba mươi roi
71 Chương 71: Em lười em tham ăn anh đều thích
72 Chương 72: Thân cận
73 Chương 73: Muốn gì?
74 Chương 74: Người đàn ông này có tốt không?
75 Chương 75: Tội phạm đã từng bị kết án
76 Chương 76: Đại Vượng khác thường
77 Chương 77: Đồ Cưới
78 Chương 78: Lại đánh tôi đi!
79 Chương 79: Tương thân tương ái
80 Chương 80: Điều tra ngọn nguồn
81 Chương 81: Mẹ hiền con thảo
82 Chương 82: Liều một lần
83 Chương 83: Mãn nguyện & hạnh phúc
84 Chương 84: Ăn tuyệt hậu
85 Chương 85: Uất ức
86 Chương 86: Chỗ dựa & cảm kích
87 Chương 87: Bà tám
88 Chương 88: Lấy chồng
89 Chương 89: Anh em, bất hòa
90 Chương 90: Tuyệt tình, dã hợp
91 Chương 91: Hiềm khích, tố cáo
92 Chương 92: Làm chuyện xấu sau lưng
93 Chương 93: Quyết đấu
94 Chương 94: Đánh nhau
95 Chương 95: Đánh hội đồng
96 Chương 96: Đánh thật mạnh
97 Chương 97: KO! Hôn gió
98 Chương 98: Bồi đến khóc!
99 Chương 99: Biết sai có thể thay đổi
100 Chương 100: Xem thường
101 Chương 101: Đi cửa sau
102 Chương 102: Bắt lại!
103 Chương 103: Vắn đề khó khăn
104 Chương 104: Nhân vật nam chính
105 Chương 105: Lấy lòng
106 Chương 106: Sợ mất đi
107 Chương 107: Quá mất mặt!
108 Chương 108: Một lời từ chối
109 Chương 109: Đau đầu bị chỉnh
110 Chương 110: Đề nghị của Nhị Vượng
111 Chương 111: Không tha thứ
112 Chương 112: Quyết liệt , ghen
113 Chương 113: Vợ chồng cùng nhau đi họp
114 Chương 114: Phát minh nhỏ
115 Chương 115: Tặng hoa,nhận thưởng
116 Chương 116: Tự tiến cử bị cự tuyệt
117 Chương 117: Thành công,tình nghĩa
118 Chương 118: Tiểu Vượng sáng tác,trường thể dục tuyển chọn
119 Chương 119: Đi hay không đi?
120 Chương 120: An ủi âm thầm
121 Chương 121: Bắt thư nhà
122 Chương 122: Vui mừng - Vô tình gặp được
123 Chương 123: Xem hội thao có kẻ làm chuyện xấu
124 Chương 124: Cấm thi, giải nhất
125 Chương 125: Phẫu thuật, vận may
126 Chương 126: Trạm radio, tự chủ
127 Chương 127: Tái giá, đánh bẹp nó
128 Chương 128: Thăng chức,không phục
129 Chương 129: Thầm mến, bóp chết
130 Chương 130: Trả tiền, mua lại
131 Chương 131: Đoạt công lao
132 Chương 132: Đạp trở lại,hoài nghi
133 Chương 133: Chẳng lẽ sắp phất rồi?
134 Chương 134: Chuyến đặc biệt, tàn nhẫn
135 Chương 135: Cha Tam Vượng nuôi gia đình
136 Chương 136: Tiểu Vượng đảm đương việc nhà
137 Chương 137: Thẩm phán, khám phá
138 Chương 138: Người đàn ông nguội lạnh
139 Chương 139: Không phục tới chiến!
140 Chương 140: Phân lương thực, gọi điện thoại
141 Chương 141: Học Tiếng Anh, phân nhà
142 Chương 142: Người đàn bà đanh đá ai cũng không sợ!
143 Chương 143: Sinh nhật, chuyển chính thức.
144 Chương 144: Đi máy bay, Iran.
145 Chương 145: Núi Bảo Thạch, Tư lệnh viên.
146 Chương 146: Thuyết phục, tư cách dự thi.
147 Chương 147: Á Vận Hội.
148 Chương 148: Huy Chương Vàng, về nhà.
149 Chương 149: Đoàn tụ,mặn ngọt.
150 Chương 150: Đánh cướp!
151 Chương 151: Tâm ý!
152 Chương 152: Dọn nhà,ác độc.
153 Chương 153: Tâm sự,leo tường.
154 Chương 154: Giám thị,thích.
155 Chương 155: Tuyển chọn,học cách buông thả.
156 Chương 156: Nhớ về kiếp trước.
157 Chương 157: Thử dò xét,giao phong.
158 Chương 158: Ôn nhu đao
159 Chương 159: Đại Vượng ra tay.
160 Chương 160: Tâm sự của Hàn cục.
161 Chương 161: Đuổi bắt.
162 Chương 162: Tự lộ việc xấu trong nhà.
163 Chương 163: Đánh gục,hắn không được.
164 Chương 164: Bắt được,chuyện xấu.
165 Chương 165: Khách đến từ hải ngoại.
166 Chương 166: Xuất bản sách,khóc.
167 Chương 167: Lên thủ đô,làm bạn.
168 Chương 168: Đảm đương, bình an.
169 Chương 169: Đại kết cục.
170 Chương 170: Phiên ngoại
171 Chương 171: Phiên ngoại.
172 Chương 172: Phiên ngoại.
173 Chương 173: Phiên ngoại: Tung lưới.
174 Chương 174: Phiên ngoại: Con cờ.
175 Chương 175: Phiên ngoại: Ám sát.
176 Chương 176: Phiên ngoại: Sa lưới.
177 Chương 177: Phiên ngoại: Tử hình.
178 Chương 178: Phiên ngoại: Chạy trời không khỏi nắng.
179 Chương 179: Phiên ngoại.
180 Chương 180: Phiên ngoại: Tuần tra núi.
181 Chương 181: Phiên ngoại: Thổ lộ.
182 Chương 182: Phiên ngoại: Biểu lộ tâm ý.
183 Chương 183: Phiên ngoại: Kỳ thi đại học.
184 Chương 184: Phiên ngoại: Đại học.
185 Chương 185: Phiên ngoại: Trở về
186 Chương 186: Phiên ngoại: Yêu nhau.
Chapter

Updated 186 Episodes

1
Chương 1: Uống thuốc trừ sâu
2
Chương 2: Xin xuất ngũ
3
Chương 3: Nghe lén
4
Chương 4: Hù dọa
5
Chương 5: Đến thị trấn nhận tiền
6
Chương 6: Khám bệnh
7
Chương 7: Bánh bao trắng
8
Chương 8: Khích bác
9
Chương 9: Đánh nhau
10
Chương 10: Trở về
11
Chương 11: Trả tiền lại? Nằm mơ!
12
Chương 12: Tố cáo
13
Chương 13: Ở riêng
14
Chương 14: Nhà mới, đắn đo
15
Chương 15: Duy trì
16
Chương 16: Chia chăn
17
Chương 17: Dọn nhà
18
Chương 18: Bắt được ăn lén!
19
Chương 19: Đoạt lại!
20
Chương 20: Cõng nồi
21
Chương 21: Bà mẹ tham ăn
22
Chương 22: Thiên vị con dâu
23
Chương 23: Hôn một chút và tiền đến
24
Chương 24: Mua được ghen ghét
25
Chương 25: Làm tiền
26
Chương 26: Người đàn bà đanh đá phát uy
27
Chương 27: 1500 đồng!
28
Chương 28: Là ai tố giác?
29
Chương 29: Trộm đêm
30
Chương 30: Bị đánh một trận
31
Chương 31: Dắt tay
32
Chương 32: Cha độc ác ra tay ác độc
33
Chương 33: Quan mới nhậm chức
34
Chương 34: Hối lộ
35
Chương 35: Ít ăn đòn
36
Chương 36: Thân mật, cưng chìu vợ
37
Chương 37: JJ đặc biệt lớn
38
Chương 38: Ngủ nhà mới
39
Chương 39: Đêm rất dài
40
Chương 40: Ôn nhu & chạy trốn
41
Chương 41: Chui vào bẫy rập
42
Chương 42: Đồ Vật thất đức
43
Chương 43: Thử nghiệm
44
Chương 44: Chủ trương tử hình
45
Chương 45: Bắt gian
46
Chương 46: Báo án
47
Chương 47: Thay đổi và Tham
48
Chương 48: Gia quy và bị khinh thường
49
Chương 49: Phần thưởng và hình phạt
50
Chương 50: Nghiêm hình bức cung
51
Chương 51: Mười roi
52
Chương 52: Phân thịt & ân ái
53
Chương 53: Mất mặt
54
Chương 54: Cục trưởng Hàn cẩn thận
55
Chương 55: Tiểu tửu quỷ
56
Chương 56: Ăn tết & khen thưởng
57
Chương 57: Chị dâu cả bùng nổ
58
Chương 58: Bùng nổ!
59
Chương 59: Uống say thì nói thật
60
Chương 60: Ngược cực phẩm
61
Chương 61: Mệnh khổ trách ai?
62
Chương 62: Nguyên nữ chủ
63
Chương 63: Bệnh & nhảy lớp
64
Chương 64: Thể hiện
65
Chương 65: Không chịu thua
66
Chương 66: Đừng uất ức!
67
Chương 67: Ăn roi & biết sai
68
Chương 68: Tình thương của cha như núi
69
Chương 69: Tố cáo
70
Chương 70: Ba mươi roi
71
Chương 71: Em lười em tham ăn anh đều thích
72
Chương 72: Thân cận
73
Chương 73: Muốn gì?
74
Chương 74: Người đàn ông này có tốt không?
75
Chương 75: Tội phạm đã từng bị kết án
76
Chương 76: Đại Vượng khác thường
77
Chương 77: Đồ Cưới
78
Chương 78: Lại đánh tôi đi!
79
Chương 79: Tương thân tương ái
80
Chương 80: Điều tra ngọn nguồn
81
Chương 81: Mẹ hiền con thảo
82
Chương 82: Liều một lần
83
Chương 83: Mãn nguyện & hạnh phúc
84
Chương 84: Ăn tuyệt hậu
85
Chương 85: Uất ức
86
Chương 86: Chỗ dựa & cảm kích
87
Chương 87: Bà tám
88
Chương 88: Lấy chồng
89
Chương 89: Anh em, bất hòa
90
Chương 90: Tuyệt tình, dã hợp
91
Chương 91: Hiềm khích, tố cáo
92
Chương 92: Làm chuyện xấu sau lưng
93
Chương 93: Quyết đấu
94
Chương 94: Đánh nhau
95
Chương 95: Đánh hội đồng
96
Chương 96: Đánh thật mạnh
97
Chương 97: KO! Hôn gió
98
Chương 98: Bồi đến khóc!
99
Chương 99: Biết sai có thể thay đổi
100
Chương 100: Xem thường
101
Chương 101: Đi cửa sau
102
Chương 102: Bắt lại!
103
Chương 103: Vắn đề khó khăn
104
Chương 104: Nhân vật nam chính
105
Chương 105: Lấy lòng
106
Chương 106: Sợ mất đi
107
Chương 107: Quá mất mặt!
108
Chương 108: Một lời từ chối
109
Chương 109: Đau đầu bị chỉnh
110
Chương 110: Đề nghị của Nhị Vượng
111
Chương 111: Không tha thứ
112
Chương 112: Quyết liệt , ghen
113
Chương 113: Vợ chồng cùng nhau đi họp
114
Chương 114: Phát minh nhỏ
115
Chương 115: Tặng hoa,nhận thưởng
116
Chương 116: Tự tiến cử bị cự tuyệt
117
Chương 117: Thành công,tình nghĩa
118
Chương 118: Tiểu Vượng sáng tác,trường thể dục tuyển chọn
119
Chương 119: Đi hay không đi?
120
Chương 120: An ủi âm thầm
121
Chương 121: Bắt thư nhà
122
Chương 122: Vui mừng - Vô tình gặp được
123
Chương 123: Xem hội thao có kẻ làm chuyện xấu
124
Chương 124: Cấm thi, giải nhất
125
Chương 125: Phẫu thuật, vận may
126
Chương 126: Trạm radio, tự chủ
127
Chương 127: Tái giá, đánh bẹp nó
128
Chương 128: Thăng chức,không phục
129
Chương 129: Thầm mến, bóp chết
130
Chương 130: Trả tiền, mua lại
131
Chương 131: Đoạt công lao
132
Chương 132: Đạp trở lại,hoài nghi
133
Chương 133: Chẳng lẽ sắp phất rồi?
134
Chương 134: Chuyến đặc biệt, tàn nhẫn
135
Chương 135: Cha Tam Vượng nuôi gia đình
136
Chương 136: Tiểu Vượng đảm đương việc nhà
137
Chương 137: Thẩm phán, khám phá
138
Chương 138: Người đàn ông nguội lạnh
139
Chương 139: Không phục tới chiến!
140
Chương 140: Phân lương thực, gọi điện thoại
141
Chương 141: Học Tiếng Anh, phân nhà
142
Chương 142: Người đàn bà đanh đá ai cũng không sợ!
143
Chương 143: Sinh nhật, chuyển chính thức.
144
Chương 144: Đi máy bay, Iran.
145
Chương 145: Núi Bảo Thạch, Tư lệnh viên.
146
Chương 146: Thuyết phục, tư cách dự thi.
147
Chương 147: Á Vận Hội.
148
Chương 148: Huy Chương Vàng, về nhà.
149
Chương 149: Đoàn tụ,mặn ngọt.
150
Chương 150: Đánh cướp!
151
Chương 151: Tâm ý!
152
Chương 152: Dọn nhà,ác độc.
153
Chương 153: Tâm sự,leo tường.
154
Chương 154: Giám thị,thích.
155
Chương 155: Tuyển chọn,học cách buông thả.
156
Chương 156: Nhớ về kiếp trước.
157
Chương 157: Thử dò xét,giao phong.
158
Chương 158: Ôn nhu đao
159
Chương 159: Đại Vượng ra tay.
160
Chương 160: Tâm sự của Hàn cục.
161
Chương 161: Đuổi bắt.
162
Chương 162: Tự lộ việc xấu trong nhà.
163
Chương 163: Đánh gục,hắn không được.
164
Chương 164: Bắt được,chuyện xấu.
165
Chương 165: Khách đến từ hải ngoại.
166
Chương 166: Xuất bản sách,khóc.
167
Chương 167: Lên thủ đô,làm bạn.
168
Chương 168: Đảm đương, bình an.
169
Chương 169: Đại kết cục.
170
Chương 170: Phiên ngoại
171
Chương 171: Phiên ngoại.
172
Chương 172: Phiên ngoại.
173
Chương 173: Phiên ngoại: Tung lưới.
174
Chương 174: Phiên ngoại: Con cờ.
175
Chương 175: Phiên ngoại: Ám sát.
176
Chương 176: Phiên ngoại: Sa lưới.
177
Chương 177: Phiên ngoại: Tử hình.
178
Chương 178: Phiên ngoại: Chạy trời không khỏi nắng.
179
Chương 179: Phiên ngoại.
180
Chương 180: Phiên ngoại: Tuần tra núi.
181
Chương 181: Phiên ngoại: Thổ lộ.
182
Chương 182: Phiên ngoại: Biểu lộ tâm ý.
183
Chương 183: Phiên ngoại: Kỳ thi đại học.
184
Chương 184: Phiên ngoại: Đại học.
185
Chương 185: Phiên ngoại: Trở về
186
Chương 186: Phiên ngoại: Yêu nhau.