Chương 137: Minh nguyệt (2)

Mùng hai tháng giêng, Nguyệt Chi nghe nói Vân Mẫn Phi về thăm nhà. Tô Triệt có ý trước cùng Vân Mẫn Phi thông báo một tiếng -- dù sao cũng là trưởng tỷ của hắn.

Nguyệt Chi lại không đáp ứng, cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là trong lúc mấu chốt này, người biết càng nhiều nàng càng không an lòng, sợ phức tạp, còn không bằng chờ Nhàn Phi đáp ứng xong mới nói cho Vân Mẫn Phi, tránh phiền phức.

Tô Triệt tất nhiên cảm thấy nàng lo lắng quá nhiều, bất quá vẫn nghe theo nàng.

Mười ba tháng giêng, thời điểm Tô Triệt tiến cung nghe được hoàng đế nói:" Nguyên tiêu trẫm mang tỷ tỷ ngươi dạo phố."

Tô Triệt quả thật đã có ý niệm muốn đem bọn họ ngăn lại...

Đương nhiên đây là không thể...

_______________________________________

Vì vậy, khi Tô Triệt cùng trưởng tỷ hồi báo dự định tối nay của mình, liền động não:" Trưởng tỷ, buổi tối ta đi hội đèn lông ở tây thị."

Cẩm đô có hai phố, một là tây thị, một là chợ phía đông. Hội đèn lồng tây thị xưa nay đẹp hơn, Tô Triệt suy nghĩ, hoàng đế khẳng định muốn mang trưởng tỷ đi tây thị, lại thêm trưởng tỷ nếu biết hắn cũng đến tây thị, nhất định càng muốn đi tìm hắn...

Trên thực tế, hắn mang Nguyệt Chi đi đông thị.

Cho nên khi hắn và Nguyệt Chi tại đông thị chạm mặt hai người...

Hắn liền biết chính mình thất sách.

"Tỷ phu" hắn là hoàng đế, dù sao cũng phải chào một tiếng. Vì vậy đi đến, ngược lại là hoàng đế trước vỗ vai hắn:" Tô công tử, đã lâu không gặp."

Đây là không muốn hắn làm lộ thân phận. Tô Triệt hiểu, nhưng đầu óc lại nhất thời chập mạch, không hướng hoàng đế hành lễ nhưng lại nói với Tô Dư:" Trưởng tỷ."

"..."_ Hoàng đế cùng Nguyệt Chi khựng người tại chỗ, Nguyệt Chi sắc mặt trắng bệch:" Trưởng tỷ chàng không phải là..."_ Lại nhìn một chút hoàng đế _"Vậy vị này..."

Loại kinh hãi này có thể so với năm đó nàng ở trên đường gặp được Tô Triệt toàn thân đầy máu -- tiết nguyên tiêu đi dạo một con phố liền đụng phải đương kim thiên tử là thế nào a?!

Ngược lại cũng không gây thêm nhiều lúng túng, hoàng đế đem Tô Triệt túm qua một bên nói nhỏ vài câu, sau đó mang theo Vân Mẫn Phi rời đi.

"Cái kia...Cái kia..."_ Nguyệt Chi nhìn bóng lưng hai người đã đi xa nói không nên lời.

"Không sao."_ Tô Triệt kéo nàng lại, cười một tiếng _"Vừa rồi bệ hạ không phải nói sao, chính là tùy tiện đi một chút."

"Vậy tỷ tỷ ngươi..."

Nàng chẳng phải sẽ biết chuyện này sao?

"Tỷ tỷ ta càng không cần gấp."_ Tô Triệt ung dung đạo _"Nàng chính là cho rằng ta cùng cô nương nhà ai đi dạo tây thị, nên mới cùng bệ hạ tới đông thị, xem ra đã sớm chấp nhận rồi."

"..."_ Nguyệt Chi cắn cắn môi, nhìn hắn nói thật dịu dàng, cũng có phần yên tâm.

_______________________________________

Tối đó, có hoạn quan trong cung đến Nguyễn phủ hồi bẩm: Thỉnh Nguyệt Chi hai ngày sau vào cung bái kiến Nhàn Phi.

Hai ngày này, Nguyệt Chi liền khẩn trương suốt hai ngày. Nhưng khi đến lúc tiến cung, từ một khắc bước vào cửa cung, Nguyệt Chi ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Hoạn quan dẫn nàng đến Nguyệt Vi cung rất nhiệt tình, một đường thao thao bất tuyệt, giới thiệu các nơi cung tẩm, cũng nói rõ quy củ trong cung.

"Bên kia...chính là Khinh Lê cung cùng Nguyệt Vi cung, nơi ở Vân Mẫn Phi nương nương và Nhàn Phi nương nương."_ Nghe thấy hắn đồng thời nhắc đến hai người này, giống như quan hệ rất thân thiết, Nguyệt Chi liền hỏi một câu:" Nhàn Phi nương nương cùng Vân Mẫn Phi nương nương có giao hảo sao?"

" Đúng vậy."_ Hoạn quan cười nói _" Đường tiểu thư không biết, mấy năm trước Vân Mẫn Phi nương nương không được bệ hạ yêu thích, hạp cung muốn tránh còn không kịp, cũng nhờ Nhàn Phi nương nương quan tâm giúp đỡ. Nếu không..."_ Hoạn quan nói đến đây liền hạ thấp âm lượng _" Vân Mẫn Phi nương nương có thể sống đến hôm nay hay không...còn chưa chắc."

Có chuyện như vậy?

Nguyệt Chi khó tránh trong lòng phấn khởi -- nếu là như thế, chỉ cần Nhàn Phi gật đầu, Vân Mẫn Phi có lẽ sẽ không từ chối đi.

Đến lúc tiến điện, Nguyệt Chi liền bắt đầu khẩn trương. Ngay cả đầu cũng không dám ngẩng, từng bước một đi vào, ánh mắt vừa chạm đến chân váy Nhàn Phi đã quỳ xuống:" Nhàn Phi thánh an."

Chờ đến khi Nhàn Phi miễn lễ cho nàng, để nàng đứng lên, nàng mới chú ý tới bên cạnh còn có một người -- Vân Mẫn Phi.

Trong ba người có lẽ Nhàn Phi là ngạc nhiên nhất, không hiểu sao nàng thân làm đường tỷ còn mới chỉ gặp Nguyệt Chi lần đầu, vậy mà Vân Mẫn Phi lại sớm thấy qua.

Nguyệt Chi chậm rãi nói rõ chân tướng, từ khi cùng Tô Triệt quen biết đến khi ngẫu nhiên gặp được Vân Mẫn Phi, khiến Nhàn Phi dở khóc dở cười:" Náo loạn nửa ngày, không ngờ lang quân như y lại là đệ đệ thân sinh của Vân Mẫn Phi a."_ Nhàn Phi cười nhìn nàng _"Bản cung cùng Vân Mẫn phi từ nhỏ lớn lên, việc này thật không tiện bản cung mở miệng, chi bằng tự ngươi nói đi."

Tự mình nói...

Nguyệt Chi cảm thấy hai gò má mình nóng lên, cúi đầu hướng Vân Mẫn Phi nói:" Nương nương...thần nữ cùng Tô Triệt..."

Thật muốn kết làm phu thê a!

"Được rồi, đừng nói nữa."_ Vân Mẫn Phi cắt đứt lời nàng, chuyển hướng nói sang Nhàn Phi đạo _" Đêm đó ta gặp nàng, ngay cả bệ hạ cũng thấy qua. Căn bản chỉ cần Tô Triệt thích là được, hôm nay lại biết là muội muội ngươi...ta còn có thể nói không sao? Nhưng phụ thân vừa mất, dù sao cũng phải chờ Tô Triệt thủ xong đạo hiếu."

Tô Triệt phụ thân vừa qua đời, không thể không thủ hiếu. Tuy phải đợi ba năm, nhưng hai người có thể được chấp nhận dễ dành như thế, cũng coi như thuận lợi.

Sau đó, Nhàn Phi làm chủ để Nguyệt Chi lưu lại trong cung làm nữ quan. Không phải tại Nguyệt Vi cung của nàng, mà là Khinh Lê cung của Vân Mẫn Phi.

Đối với lần này, Nguyệt Chi kỳ thật không muốn.

Với Nhàn phi thì không sao, dù sao cũng có quan hệ họ hàng, nhưng nàng đối với Vân Mẫn Phi rốt cuộc vẫn có chút sợ, xưa nay nghe nói trong cung quy củ nghiêm ngặt, Vân Mẫn Phi lại là sủng phi, ai biết được có dễ chung đụng không -- không nói Vân Mẫn Phi, cho dù là thím nàng, đối nàng cũng không tốt.

Vì vậy Nguyệt Chi sống rất dè dặt, không ngừng đề phòng thậm chí còn có chút lo sợ.

Không thể không nói, nàng đối với lễ nghi quy củ trong cung học rất nghiêm túc, lúc nhàn rỗi cũng thường tìm các cung nữ lâu năm học hỏi, sợ sẽ phạm sai lầm gì khiến Vân Mẫn Phi không vui.

Cho đến một ngày theo Vân Mẫn Phi đi Nguyệt Vi cung, vô tình nghe được tiếng nói chuyện đứt quãng, Nguyệt Chi ở bên ngoài suýt nữa khóc lên.

Hình như nói tới nàng những năm này tại Ánh Dương, lại mơ hồ nghe được Vân Mẫn Phi nói không muốn lưu nàng lại trong cung...

Đã xảy ra chuyện gì?

Nguyệt Chi cảm thấy mình không làm gì sai, nhưng bây giờ Vân Mẫn Phi lại cùng Nhàn phi nhấc ra yêu cầu này, chẳng lẽ muốn hủy bỏ hôn sự?

Đôi khi quá để ý một chuyện, sẽ dễ dàng vì nó lo được mất.

Bởi vì chỉ là nghe trộm, nàng không dám hỏi rõ ràng, một đường theo Vân Mẫn Phi hồi Khinh Lê cung, đã vài lần muốn nói lại thôi, khiến Vân Mẫn Phi thẳng quay đầu lại nhìn nàng.

Cuối cùng vẫn là Vân Mẫn Phi đoán được manh mối trước, nói thẳng với nàng:" Đừng suy nghĩ lung tung, bản cung hôm nay nói với Nhàn Phi, là vì trong cung không yên ổn, sợ để ngươi lưu lại gặp chuyện không may. Lại nghe Nhàn Phi nói thím ngươi đối đãi ngươi không tốt liền quyết giữ ngươi lại -- ngươi nếu sau này không nghe rõ, liền trực tiếp nói ra, đừng giấu ở trong lòng làm mình ủy khuất."

Tâm tư Nguyệt Chi bị nhìn thấu, ngượng ngùng không dám nói gì. Vân Mẫn Phi cũng không cùng nàng so đo, lôi kéo nàng ngồi xuống dùng bữa, chuyện này cũng không đề cập tới nữa.

Cuộc sống trôi qua rất thuận lợi, cho đến khi hoàng đế mệnh Vân Mẫn Phi đi Dục Đô gặp Thái thượng thái hoàng cùng Thái hoàng thái hậu, nàng cũng đi theo tùy giá.

Kỳ thật vậy cũng không phải chuyện "không thuận" gì, chỉ là vài ngày này sẽ không gặp được Tô Triệt.

Vì vậy mỗi ngày, Vân Mẫn Phi nhớ hoàng đế, nàng lại nhớ Tô Triệt, khiến Thái hoàng thái hậu nhịn không được trêu chọc:" Hai cô nương mắc bệnh tương tư, lưu lại Dục Đô quá ủy khuất phải không?"

Nhưng cảm giác tương tư này vẫn tốt hơn cảm giác nàng từ trên mặt Vân Mẫn Phi nhìn thấy rõ rệt lo lắng cùng bất an. Nàng nghe Nhàn Phi nói qua, những quái mộng Vân Mẫn Phi mơ thấy, thường đều ứng nghiệm.

Vài ngày liên tiếp, Vân Mẫn Phi luôn nửa đêm từ trong mộng bừng tỉnh, mỗi một lần đều ra một thân mồ hôi lạnh.

Nàng mơ hồ nhận ra, chuyện này có liên quan đến hoàng đế -- có thể làm Vân Mẫn Phi sợ đến như vậy, ắt hẳn không phải chuyện nhỏ.

Nhưng nếu hoàng đế xảy ra chuyện... Tô Triệt thì sao? Hôn phu của nàng...

Vừa sợ hãi vừa không dám hỏi, cho đến khi Vân Mẫn Phi quyết định động thân đi Ngô Tuân.

Tại trạm dịch phụ cận Ngô Tuân, Tô Triệt cùng Thẩm Diệp đều đến. Vân Mẫn Phi giải thích rõ ngọn nguồn, cũng nói rõ mình muốn làm gì, Nguyệt Chi vẫn luôn một mực đứng nghe.

Sau khi tất cả đều an bài ổn thỏa, Vân Mẫn Phi khom người:" Sắp xếp xong xuôi, nhị vị liền trực tiếp đi bãi săn đi...bản cung sẽ đến hành cung. Nếu bệ hạ chưa đi bãi săn, bản cung liền đem mọi chuyện đều nói với hắn, nhất định ngăn hắn lại; nếu hắn đã đi, đành phiền nhị vị đến hộ giá rồi."

Tiếng nói nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng bọn họ đều minh bạch, đây là một trận đánh cược giữa sinh và tử. Sinh tử của hoàng đế, sinh tử của bọn họ...

_______________________________________

Hôm sau, Vân Mẫn Phi vội vã đến hành cung, hoàng đế quả nhiên đã rời đi. Vân Mẫn Phi không trì hoãn lâu, cùng Nhàn Phi dặn dò vài câu, sau đó tiến đến bãi săn.

Không có ý mang Nguyệt Chi cùng đi, Nguyệt Chi liền ra một quyết định lớn mật nhất từ khi vào cung tới nay, ngay cả Nhàn Phi cũng không thể ngăn nàng.

"Nương nương, xin mang nô tỳ cùng đi..."_ Nàng chặn trước xe Vân Mẫn Phi cầu khẩn.

Vân Mẫn phi tất nhiên không đáp ứng, nghiêm khắc nói:" Đừng hồ nháo. Bản cung đi làm chính sự, chưa chắc sẽ xảy ra chuyện gì, ngươi cứ việc ở lại hành cung cùng Nhàn Phi đi."

"Trưởng tỷ!"_ Đây là lần đầu tiên Nguyệt Chi gọi Vân Mẫn Phi một tiếng trưởng tỷ, đáng lẽ nên đợi đến khi mình và Tô Triệt thành hôn mới hợp đạo _"Nguyệt Chi biết trưởng tỷ là vì bệ hạ đi chuyến này, nhưng...nhưng phu quân ta đã ở bãi săn, nếu thật xảy ra bất trắc, trưởng tỷ không thể để chúng ta gặp mặt lần cuối sao?"

Nghĩ cũng không dám nghĩ.

Hiện tại sớm đã không phải năm đó, không còn như thời điểm nàng nhìn thấy Tô Triệt một người đầy máu, có thể không để ý sống chết của hắn nữa -- quả thật, cho dù sau đó đã từng cầu nguyện hi vọng hắn qua khỏi, bất quá lúc đó chỉ đơn thuần là xuất phát từ bản tính thiện lương. Hôm nay, nàng cùng Tô Triệt sớm đã không thể tách rời, hôn sự mặc dù không tính là trắc trở nhưng quả thực đến với nhau cũng không dễ dàng gì, vô luận thế nào cũng không thể vào lúc sinh ly tử biệt lại không có duyên gặp mặt lần cuối.

Trên xe ngựa, hai trái tim đều giống nhau, đồng dạng lo lắng phu quân sinh tử chưa rõ.

"Nương nương..."_ Nàng cầm lấy tay Vân Mẫn Phi, Vân Mẫn phi tùy ý để nàng nắm, khẽ mỉm cười:" Không có việc gì."

Chapter
1 Chương 1-1: Tiết tử
2 Chương 1-2: Hỏi tội
3 Chương 2: Trước kia
4 Chương 3: Đối mặt
5 Chương 4: Hơn hận
6 Chương 5: Thỉnh an sáng sớm
7 Chương 6: An bài
8 Chương 7: Nạp cát
9 Chương 8: Bố cục
10 Chương 9: Ứng phó
11 Chương 10: Thay đổi
12 Chương 11: Hoang mang
13 Chương 12: Ngất
14 Chương 13: Mang bệnh
15 Chương 14: Đấu pháp
16 Chương 15: Tấn vị
17 Chương 16: Đoạt bức tranh
18 Chương 17: Không đồng nhất
19 Chương 18: Sau lưng
20 Chương 19: Chuyện mang thai
21 Chương 20: Thiên vị
22 Chương 21: Nhãn tuyến
23 Chương 22: Nhãn tuyến (2)
24 Chương 23: Hỗ trợ
25 Chương 24: Lý do
26 Chương 25: Khắp nơi
27 Chương 26: Sinh thần
28 Chương 27: Xong việc
29 Chương 28: Tồn vong
30 Chương 29: Diễn trò
31 Chương 30: Trừ tịch
32 Chương 31: Xử lý
33 Chương 32: Kinh mộng
34 Chương 33: Tâm tư
35 Chương 34: Triều hội
36 Chương 35: Bố trí
37 Chương 36: Danh sách
38 Chương 37: Sung nghi
39 Chương 38: Các lộ
40 Chương 39: Sinh non
41 Chương 40: Mầm tai vạ
42 Chương 41: Bạt tai
43 Chương 42: Phỏng đoán
44 Chương 43: Tính kế
45 Chương 44: Đoạt quyền
46 Chương 45: Nghe tin bất ngờ
47 Chương 46: Tâm trữ
48 Chương 47: Tuyển...
49 Chương 48: Thăm bệnh
50 Chương 49: Hiệp lộ
51 Chương 50: Bắt kẻ thông dâm
52 Chương 51: Dưỡng thương
53 Chương 52: Trêu
54 Chương 53: Gánh tội thay
55 Chương 54: Ngô Tuân
56 Chương 55: Săn bắn
57 Chương 56: Chồn tuyết
58 Chương 57: Mẫn thị
59 Chương 58: Tình hình nguy hiểm
60 Chương 59: Hộ tống
61 Chương 60: Sứ thần
62 Chương 61: Gây hấn
63 Chương 62: Tự thực
64 Chương 63: Lãnh cung
65 Chương 64: Hoàn Nhạn
66 Chương 65: Bệnh nặng
67 Chương 66: Vu cổ
68 Chương 67: Yểm thắng
69 Chương 68: Cõi lòng
70 Chương 69: Chiêu Nghi
71 Chương 70: Ngày tuyết
72 Chương 71: Say rượu
73 Chương 72: Mộng
74 Chương 73: Nhất niệm
75 Chương 74: Diệp thị
76 Chương 75: Hạ thủ
77 Chương 76: Phân tranh
78 Chương 77: Năm mới
79 Chương 78: Đông cung
80 Chương 79: Thượng Tị (*)
81 Chương 80: Lật bàn
82 Chương 81: Thẩm vấn
83 Chương 82: Hỏi
84 Chương 83: Nghiêng trà
85 Chương 84: Túi hương
86 Chương 85: Mưu tính
87 Chương 86: Sở thị
88 Chương 87: Nhiều chuyện
89 Chương 88: Cân nhắc
90 Chương 89: Ngắm cảnh
91 Chương 90: Mộng ngữ
92 Chương 91: Bán minh
93 Chương 92: Kỳ ngộ
94 Chương 93: Vụ lý
95 Chương 94: Nội ngoại
96 Chương 95: Hai mặt
97 Chương 96: Sáng tối
98 Chương 97: Khinh người
99 Chương 98
100 Chương 99
101 Chương 100
102 Chương 101
103 Chương 102
104 Chương 103
105 Chương 104
106 Chương 105
107 Chương 106
108 Chương 107
109 Chương 108
110 Chương 109
111 Chương 110
112 Chương 111
113 Chương 112
114 Chương 113
115 Chương 114
116 Chương 115
117 Chương 116
118 Chương 117
119 Chương 118
120 Chương 119
121 Chương 120
122 Chương 121
123 Chương 122
124 Chương 123
125 Chương 124
126 Chương 125
127 Chương 126
128 Chương 127
129 Chương 128: Vĩ thanh
130 Chương 129: Phi Ngư cùng Cá Bột (1)
131 Chương 130: Phi Ngư cùng Cá Bột (2)
132 Chương 131: Thẩm Diệp cùng Nguyệt Lê (1)
133 Chương 132: Thẩm Diệp cùng Nguyệt Lê (2)
134 Chương 133: Thẩm Diệp cùng Nguyệt Lê (3)
135 Chương 134: Thẩm Diệp cùng Nguyệt Lê (4)
136 Chương 135: Bánh bao nhỏ khoái trá
137 Chương 136: Minh nguyệt (1)
138 Chương 137: Minh nguyệt (2)
139 Chương 138: Minh nguyệt (3)
140 Chương 139: Cảnh gia đình
141 Chương 140: Quốc sự gia sự
Chapter

Updated 141 Episodes

1
Chương 1-1: Tiết tử
2
Chương 1-2: Hỏi tội
3
Chương 2: Trước kia
4
Chương 3: Đối mặt
5
Chương 4: Hơn hận
6
Chương 5: Thỉnh an sáng sớm
7
Chương 6: An bài
8
Chương 7: Nạp cát
9
Chương 8: Bố cục
10
Chương 9: Ứng phó
11
Chương 10: Thay đổi
12
Chương 11: Hoang mang
13
Chương 12: Ngất
14
Chương 13: Mang bệnh
15
Chương 14: Đấu pháp
16
Chương 15: Tấn vị
17
Chương 16: Đoạt bức tranh
18
Chương 17: Không đồng nhất
19
Chương 18: Sau lưng
20
Chương 19: Chuyện mang thai
21
Chương 20: Thiên vị
22
Chương 21: Nhãn tuyến
23
Chương 22: Nhãn tuyến (2)
24
Chương 23: Hỗ trợ
25
Chương 24: Lý do
26
Chương 25: Khắp nơi
27
Chương 26: Sinh thần
28
Chương 27: Xong việc
29
Chương 28: Tồn vong
30
Chương 29: Diễn trò
31
Chương 30: Trừ tịch
32
Chương 31: Xử lý
33
Chương 32: Kinh mộng
34
Chương 33: Tâm tư
35
Chương 34: Triều hội
36
Chương 35: Bố trí
37
Chương 36: Danh sách
38
Chương 37: Sung nghi
39
Chương 38: Các lộ
40
Chương 39: Sinh non
41
Chương 40: Mầm tai vạ
42
Chương 41: Bạt tai
43
Chương 42: Phỏng đoán
44
Chương 43: Tính kế
45
Chương 44: Đoạt quyền
46
Chương 45: Nghe tin bất ngờ
47
Chương 46: Tâm trữ
48
Chương 47: Tuyển...
49
Chương 48: Thăm bệnh
50
Chương 49: Hiệp lộ
51
Chương 50: Bắt kẻ thông dâm
52
Chương 51: Dưỡng thương
53
Chương 52: Trêu
54
Chương 53: Gánh tội thay
55
Chương 54: Ngô Tuân
56
Chương 55: Săn bắn
57
Chương 56: Chồn tuyết
58
Chương 57: Mẫn thị
59
Chương 58: Tình hình nguy hiểm
60
Chương 59: Hộ tống
61
Chương 60: Sứ thần
62
Chương 61: Gây hấn
63
Chương 62: Tự thực
64
Chương 63: Lãnh cung
65
Chương 64: Hoàn Nhạn
66
Chương 65: Bệnh nặng
67
Chương 66: Vu cổ
68
Chương 67: Yểm thắng
69
Chương 68: Cõi lòng
70
Chương 69: Chiêu Nghi
71
Chương 70: Ngày tuyết
72
Chương 71: Say rượu
73
Chương 72: Mộng
74
Chương 73: Nhất niệm
75
Chương 74: Diệp thị
76
Chương 75: Hạ thủ
77
Chương 76: Phân tranh
78
Chương 77: Năm mới
79
Chương 78: Đông cung
80
Chương 79: Thượng Tị (*)
81
Chương 80: Lật bàn
82
Chương 81: Thẩm vấn
83
Chương 82: Hỏi
84
Chương 83: Nghiêng trà
85
Chương 84: Túi hương
86
Chương 85: Mưu tính
87
Chương 86: Sở thị
88
Chương 87: Nhiều chuyện
89
Chương 88: Cân nhắc
90
Chương 89: Ngắm cảnh
91
Chương 90: Mộng ngữ
92
Chương 91: Bán minh
93
Chương 92: Kỳ ngộ
94
Chương 93: Vụ lý
95
Chương 94: Nội ngoại
96
Chương 95: Hai mặt
97
Chương 96: Sáng tối
98
Chương 97: Khinh người
99
Chương 98
100
Chương 99
101
Chương 100
102
Chương 101
103
Chương 102
104
Chương 103
105
Chương 104
106
Chương 105
107
Chương 106
108
Chương 107
109
Chương 108
110
Chương 109
111
Chương 110
112
Chương 111
113
Chương 112
114
Chương 113
115
Chương 114
116
Chương 115
117
Chương 116
118
Chương 117
119
Chương 118
120
Chương 119
121
Chương 120
122
Chương 121
123
Chương 122
124
Chương 123
125
Chương 124
126
Chương 125
127
Chương 126
128
Chương 127
129
Chương 128: Vĩ thanh
130
Chương 129: Phi Ngư cùng Cá Bột (1)
131
Chương 130: Phi Ngư cùng Cá Bột (2)
132
Chương 131: Thẩm Diệp cùng Nguyệt Lê (1)
133
Chương 132: Thẩm Diệp cùng Nguyệt Lê (2)
134
Chương 133: Thẩm Diệp cùng Nguyệt Lê (3)
135
Chương 134: Thẩm Diệp cùng Nguyệt Lê (4)
136
Chương 135: Bánh bao nhỏ khoái trá
137
Chương 136: Minh nguyệt (1)
138
Chương 137: Minh nguyệt (2)
139
Chương 138: Minh nguyệt (3)
140
Chương 139: Cảnh gia đình
141
Chương 140: Quốc sự gia sự