Chương 136: Tôi là chồng của cô ấy

Tưởng Niệm đứng trước bệ cửa sổ, nhìn những bông hoa đang bung nở trong vườn, gió nnhẹ nhàng phất qua, một chiếc là, một nhụy hoa đều khẽ lay động
trước gió.

”Đi ngủ sớm một chút, tối nay tôi ở đây với em.” chẳng biết lúc nào Tô Thước Cảnh chỉ mặc áo sơ mi trắng đi tới bên cạnh cô,
nói nhẹ nhàng sau lưng cô.

Tưởng Niệm lòng không yên xoay người, nâng mắt lên từ từ nhìn về phía anh, thấy má trái của anh, không kìm nén được…

Lông mày đen nhíu lại “Mặt của anh bị làm sao vậy?”

Tô Thước Cảnh cười cười xấu hổ “Không có việc gì, đụng vào tường thôi.”

Tưởng Niệm nhìn anh, chỉ là yên lặng nhìn anh.

Tô Thước Cảnh bị ánh mắt trong trẻo của cô nhìn làm cho luống cuống, thành thật “Được rồi, là bị tên kia đánh.”

Tưởng Niệm khổ sở cười một tiếng, anh ta thật đúng là thích dùng bạo lực giải quyết tất cả!

”Đau không?” Tưởng Niệm đau lòng giơ tay lên, vuốt vào chỗ bầm đen, thanh âm mang theo chút nghẹn ngào.

Lại có một người bởi vì cô mà bị thương, là cô luôn đem đến bất hạnh cho người bên cạnh.

”Không đau, không đau, anh cùng Tuyệt biết nhau đã nhiều năm như vậy, cậu ta
lại nặng tay với anh sao? Ha ha ~” trong lòng Tô Thước Cảnh tràn đầy cảm động, rốt cuộc, rốt cuộc cô cũng vì mình đau lòng lần đầu tiên!

Nhìn nước mắt trên khóe mắt cô, anh khẩn trương “Em đừng khóc, thật sự không đau, em khóc mới khiến cho tôi đau.” câu nói sau cùng, anh nói rất nhẹ
nhàng, rất dịu dàng.

Tưởng Niệm càng thêm không ngừng rơi lệ được, anh đã làm nhiều chuyện vì cô như vậy.

”Đại thúc, anh và Nguyệt Lê đều luôn đối tốt với tôi vô điều kiện, nhưng là
tôi chỉ mang lại bất hạnh cho hai người, tôi không xứng đáng được hai
người đối tốt với tôi như vậy.” Tưởng Niệm nhào vào trong ngực của anh, một bờ vai rộng đứng thẳng để bờ vai đang rung lên vì khóc kia làm chỗ
dựa.

Tô Thước Cảnh xúc động ôm cô thật lâu, trong mắt hồng đồng
đồng “Bọn ta làm tất cả những điều đó chỉ muốn em được vui vẻ mà thôi,
em không nên tự đặt áp lực cho mình, không nên cảm thấy có lỗi, bọn ta
cũng là vì em, Tưởng Niệm, bọn ta đối tốt với em như vậy, thích một
người không phải là muốn người đó hạnh phúc sao?”

Thân thể Tưởng Niệm cứng lại trong ngực anh, ngẩng đầu lên, đứng thẳng người, ngơ ngác nhìn anh “Đại thúc nói... Yêu tôi?”

Lời của cô khiến tay chân Tô Thước Cảnh có chút luống cuống, anh hốt hoảng
quay đầu “Không phải, tôi nói thích, chính là tình cảm của anh trai với
em gái, không phải tình yêu nam nữ, không biết vì sao, từ lần đầu tiên
nhìn thấy em, tôi liền không khỏi phải bảo vệ em, tôi...”

”Ồ,
đang ở đây bày tỏ tình cảm nồng nàn à?” Tô Thước Cảnh xấu hổ giải thích, đúng lúc anh sắp ‘giải thích’ không nổi, Diêm Thương Tuyệt mặc bộ đồ ở
nhà một thân màu xám tro lười biếng đi vào.

Trên người của anh
tản ra một loại khí chất khiến người ta ngạt thở, trên đầu vẫn còn ướt,
một tay đút trong túi quần, một tay cầm tờ báo, ánh mắt nhìn chằm chằm
khoảng cách giữa Tưởng Niệm và Tô Thước Cảnh, mím chặt cánh môi.

Tưởng Niệm nhìn anh một cái, lạnh lùng xoay người, một mình đi tới ngồi ở giường, cúi đầu nghịch ngón tay. Pxxf.

Cô không muốn nhìn thấy anh!

”Rốt cuộc em muốn cùng anh như vậy tới khi nào? Em nói em muốn Cảnh ở cùng
với em, anh cũng đáp ứng, em nói em không muốn ở gian phòng kia, anh
cũng không phản đối, bây giờ đến anh em cũng không muốn nhìn sao?” Diêm
Thương Tuyệt thực sự không quen dáng vẻ đến chết cũng không thèm để ý
đến anh này của cô.

Anh đi đến bên giường, theo trên cao nhìn xuống cái đầu đang cúi gằm của cô anh thật sự muốn kéo cô lên, hôn cô đến chết!

”Tuyệt, cậu đừng làm loạn, mau đi ra ngoài đi, cô ấy mệt rồi, phải nghỉ ngơi cho lại sức.” Tô Thước Cảnh đi tới cố nén cười nói.

Người này cũng có lúc đáng kinh ngạc, tốt lắm! Mới vừa rồi kéo cậu ta ra sau
hậu viện đánh một trận, bây giờ lại giúp Tưởng Niệm đuổi anh. Tốt lắm!

”Đi ra ngoài?! Tôi chồng của cô ấy! Muốn tôi ra chỗ nào?” Diêm Thương Tuyệt nhìn chằm chằm Tô Thước Cảnh, nhỏ giọng bên tai anh quát.

Thanh âm mặc dù không lớn nhưng lại có sức công phá vô cùng lớn.

”Chúng tôi chưa kết hôn.” Tưởng Niệm giễu cợt cười một tiếng.

Lời của cô khiến Diêm Thương Tuyệt tức giận hơn, anh ngồi xuống, cắn răng
nghiến lợi nói lee^qu.donnn) “Em mang thai bảo bối của anh, thế nào?
Ngươi cho rằng đời này em còn có thể chạy trốn hả?”

Giọng điệu của anh mặc dù có chút hung hăng, nhưng nếu nghe kỹ, sẽ gặp cảm thấy bên trong chứa đựng sự ấm áp.

Tưởng Niệm hai mắt đẫm lệ nhìn anh, khuôn mặt anh tuấn ấy “Tôi không muốn ở chung một chỗ với anh.”

Tô Thước Cảnh khẩn trương nhìn gương mặt Diêm Thương Tuyệt nổi gân xanh“Bình tĩnh một chút, tâm tình cô ấy không tốt, nguyên nhân đặc biệt,
cậu phải hiểu một chút.”

Tưởng Niệm cũng không thèm nhìn sắc mặt của anh, Diêm Thương Tuyệt cười một tiếng “Cô ấy mang thai, không phải đến kỳ!”

Tưởng Niệm không ngờ tới anh sẽ mặt dày vô sỉ như vậy, không khỏi cảm thấy đỏ mặt, không quay đầu nhìn anh thì sẽ không tức giận

Tô Thước Cảnh lúng túng ho “Vậy cậu định làm thế nào?”

”Tối nay tôi cũng phải ngủ ở chỗ này.” nói xong liền đi tới ghế sa lon bên
cạnh ngồi xuống, gác chân nhàn nhã như đi chơi cầm tờ báo đọc.

Trời mới biết, anh ở phòng ngủ suy nghĩ thật lâu, trong lòng tự hỏi, bọn họ ở trong phòng ngủ đó đang làm gì? Nói gì?

Cuối cùng thật sự không chịu nổi nên bình tĩnh nhàn nhã đi tới đây, dù thế
nào đi nữa anh cũng tuyệt đối không cho phép người phụ nữ của mình đơn
độc ở cùng một chỗ với người đàn ông khác cả một buổi tối! Nhất định
không!!!

Tưởng Niệm bất đắc dĩ nhìn anh một cái, cô mệt mỏi,
không muốn cãi vã với anh, liền nằm ở trên giường đưa lưng về phía anh
đối diện với Tô Thước Cảnh nói “Đại thúc, ngủ đi, ở đây, còn nữa, tắt
đèn”

Tô Thước Cảnh khổ sở liếc mắt nhìn Diêm Thương Tuyệt, hai
người này... Một trên giường ngủ, một trên ghế sa lon ngủ, muốn anh
làm thế nào? Anh hy sinh cùng Tưởng Niệm chen lên một giường lớn? Hay là hy sinh cùng Tuyệt chen lên ghế sa lon? Ha ha ha ~ Tô Thước Cảnh đột
nhiên cười một tiếng, hai biện pháp này đều không phải là biện pháp tốt.

Lắc đầu một cái, anh tắt đèn, không để ý tới Diêm Thương Tuyệt nữa đi thẳng về phía cửa sổ, vừa mới chuẩn bị ngồi xuống, liền nghe được Diêm Thương Tuyệt giễu cợt nói “Thế nào? Cậu còn muốn ngủ cùng một giường với cô
ấy? Đi ra ngoài!”

Nghe cậu ta nói như thế, Tô Thước Cảnh thật
muốn một cước đạp chết ý nghĩ của cậu ta, luôn coi thương mình và Tưởng
Niệm? Chỉ là, anh biết cậu ta chỉ nói đùa.

”Vậy cậu tới đó? Có
tin cô ấy một cước đạp cậu xuống hay không?” Tô Thước Cảnh nhờ ánh
trăng, có thể mơ hồ nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Diêm Thương Tuyệt
tức giận, thế nhưng cậu ta lại xem thường ngồi xuống, sau đó nằm sấp ở
trên mép giường, nhìn cô.

Nghe tiếng thở đêu đều này, anh mãn nguyện cười một tiếng, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

Diêm Thương Tuyệt tức giận nhìn người đang ngủ trên giường, nhưng trong lòng ấm áp, khóe môi nhếch lên cười hạnh phúc, mặc dù cô nói những lời đó,
khiến cho trái tim anh rất đau, khiến cho anh hận không thể hủy diệt thế giới, chỉ là, nhưng làm thế nào đây? Anh yêu cô như vậy, cả bảo bối
trong bụng cô nữa.

Diêm Thương Tuyệt không nghĩ gì nữa, ngồi lẳng lặng...

Ngoài cửa sổ gió vẫn còn ở thổi, lành lạnh, giống như muốn thổi bay tất cả lo lắng... Thổi bay....

Hậu viện biệt thự

”Tốt, tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ đến xem, đến lúc đó sẽ gọi điện thoại cho anh, ừ! Yên tâm đi, được” cô gái lén lút đi về phía người giúp việc.

Thanh âm rất thấp, giống như là đang thương lượng việc gì vô cùng quan trọng trên điện thoại.

Cúp điện thoại, cô ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời, khóe miệng nhếch lên cười thâm hiểm.

Ngày hôm sau.

Mặt trời lên đã thật cao, nhưng là trên giường hai người vẫn say giấc nồng như vậy, bọn họ rúc vào nhau thật chặt.

Không sai, là hai người, một nam một nữ!

Đột nhiên người đàn ông mở mắt ra, hạnh phúc nhìn người phụ nữ đang ngực
ngủ say trong ngực mình, từ từ dời môi mỏng về phía cái trán mịn màng
của cô, khẽ hôn.

Lông mi của người con gái khẽ rung động mấy cái, rõ ràng bị cái hôn chào buổi sáng này quấy rầy, ánh mặt trời cũng chiếu vào mắt cô, lông mày đen của cô khẽ nhăn, sau đó mở mắt, ngửi thấy một
mùi hương vô cùng quen thuộc thì đôi mắt càng mở càng lớn, con ngươi
không chuyển động nhìn người đàn ông này, người đàn ông không biết xấu
hổ.

”Tại sao anh lại ở đây? Chúng ta thế nào....” Tưởng Niệm
đẩy anh ra, nhưng là sức không đủ mạnh, cho nên người đàn ông chỉ bị đẩy ra một chút xíu.

Nhìn cô khinh bỉ, bộ dạng chất vấn, đôi long
mày đẹp của người đàn ông khẽ nhíu, sau đó xem thường cô ze “Anh là
người đàn ông của em, em là người phụ nữ của anh, chúng ta ngủ cùng nhau thì có cái gì không đúng?”

Tưởng Niệm cắn chặt cánh môi nhìn người này, chớp mắt, nước mắt tự nhiên rơi xuốngnhư vậy, rơi xuống gối.

”Khóc cái gì? Người ôm anh chẳng lẽ không phải người phụ nữ của anh? Lại còn
khinh thường thân phận này sao?” mặc dù giọng điệu Diêm Thương Tuyệt
không tốt, nhưng tay vẫn vươn như cũ, dịu dàng lau nước mắt trên mặt cô.

Vẻ mặt đau lòng này lại khiến Tưởng Niệm bị mê hoặc rồi, lúc anh dịu dàng, đủ để hủy diệt tất cả.

”Được rồi, đừng khóc, khóc đến lòng của anh cũng đau.” Diêm Thương Tuyệt
không nhịn được thở dài một cái, sau đó lại tiến đến gần cô hơn một
chút, ôm sát cô vào trong ngực.

Lời của anh, dịu dàng đến mức
càng khiến Tưởng Niệm khóc thương tâm hơn, tại sao anh lại như vậy, cho
cô ăn một phát tát, rồi lại cho cô ăn một viên kẹo? Cô không cần!

Tưởng Niệm bắt đầu giãy giụa “Tôi không muốn anh, không nhớ anh, không nhớ anh, anh tránh ra, anh đừng chạm vào tôi.”

Diêm Thương Tuyệt nhẹ nhàng khống chế cái tay đang khua khoắng loạn xạ của
cô, đầu của anh đến gần cô, chóp mũi chạm vào chóp mũi của cô, giọng nói mang theo sự uy hiếp “Em còn la hét nữa anh sẽ khiến tên họ An kia chết ở trong tù, có tin hay không?”

Lời của anh, quả nhiên có hiệu
quả, Tưởng Niệm lập tức yên tĩnh lại, trừng to mắt nhìn anh, người đàn
ông không biết xấu hổ như vậy!

”Còn dám lườm anh?” Diêm Thương Tuyệt nhìn vẻ mặt tức giận của cô, trong lòng tức giận, hơi dùng sức nhéo một cái trên eo cô.

”A — đau” Tưởng Niệm bị đau, sau đó cuộn tròn chân, khom người, ôm bụng, vẻ mặt rất là thống khổ.

Diêm Thương Tuyệt cũng luống cuống, anh vội vàng buông tay ra “Sao vậy, sao
vậy, có phải bụng em không thoải mái hay không? Anh không phải muốn làm
đau em? Đứa bé có sao không?”

Anh gấp đến độ lời nói cũng không
mạch lạc, anh định vén chăn lên, xem xem cô có bị thương chỗ nào hay
không, nhưng là bị cô gắt gao giữ chặt chăn, không để cho anh nhìn.

”Làm gì? Mau để cho anh xem một chút có phải em bị thương chỗ nào hay
không?” Diêm Thương Tuyệt đang giữ mặt của cô, vẻ mặt nhìn cô, rất là
đau lòng.

Tưởng Niệm lắc đầu, còn chưa kịp đáp ứng, gương mặt ửng hồng.

Trời mới biết, trong chăn mình trống trơn, không mặc gì cả, để cho anh thấy sao được?

Người đàn ông này vô sỉ không biết xấu hổ, từ lúc nào đã lột sạch quần áo của cô? Lúc nào đã bế cô trở về nơi này?

Tối hôm qua không phải là cùng đại thúc ở một chỗ sao?

”Cho anh nhìn một chút? Nhanh lên.” Diêm Thương Tuyệt một tay ôm chặt cô, không để cho cô giãy giụa, một tay định vén chăn lên.

”Không được nhìn, tôi... Tôi không mặc quần áo.Tưởng Niệm tức giận hung hăng đập vào ngực anh, nén nước mắt, xấu hổ nói.

Chẳng lẽ trần truồng như vậy lại để cho anh nhìn? Cô không cho.

Chapter
1 Chương 1: Tại sao hỏi như vậy?
2 Chương 2: Em cũng muốn đi xem
3 Chương 3: Cô còn không lên xe?
4 Chương 4: Chúng ta đã gặp qua ở đâu rồi phải không?
5 Chương 5: Anh ta thật sự trở lại
6 Chương 6: Hồi ức
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9: Anh, anh có nhà
10 Chương 10: Anh sẽ không có ý gì với cô ấy chứ?
11 Chương 11: Em sẽ rất yêu anh
12 Chương 12: Có muốn gả cho anh hay không?
13 Chương 13: Muốn mang bản thân giao cho hắn
14 Chương 14: Cho anh một chiếc Porsche 911
15 Chương 15: Trong thành phố có nhiều kẻ háo sắc
16 Chương 16: Xử lí bọn nó
17 Chương 17: Sợ tôi ăn em
18 Chương 18: Em gánh nổi sự trả thù của tôi sao?
19 Chương 19: Có nhớ tôi hay không
20 Chương 20: Suy nghĩ chuyển đến đây sao
21 Chương 21: Tôi muốn rời khỏi đây
22 Chương 22: Trong lòng cô chỉ có An Nguyệt Lê
23 Chương 23: Em thích không được sao
24 Chương 24: Hắn nên làm gì bây giờ
25 Chương 25: Chúng ta kết hôn
26 Chương 26: Hạnh phúc có lẽ đã ở rất gần
27 Chương 27: Anh chính thức đến cầu hôn
28 Chương 28: Tôi muốn bắt đầu trả thù
29 Chương 29: Nếu em bình yên chết cũng không oán
30 Chương 30: Tiểu Miểu mang thai
31 Chương 31: Nói cho em biết đứa bé là của ai
32 Chương 32: Hắn không hèn nhát
33 Chương 33: Chúng ta cần phải nói chuyện
34 Chương 34: Anh có thể chịu trách nhiệm với em sao
35 Chương 35: Cô gái này làm sao vậy
36 Chương 36: Không thấy Tưởng Niệm
37 Chương 37: Anh là chồng của chủ nhân chiếc điện thoại này sao
38 Chương 38: Anh có quan hệ gì với người mất của (tài sản)
39 Chương 39: Rốt cuộc là có quan hệ gì với Diêm Thương Tuyệt
40 Chương 40: Tôi rất khâm phục cậu
41 Chương 41: Tôi biết vị tiên sinh này
42 Chương 42: Tìm tên điên này đến
43 Chương 43: Anh dẫn tên đó đến phá hư chuyện tốt của tôi
44 Chương 44: Tôi cảm thấy Kiribati vẫn thích hợp với anh
45 Chương 45: Nói nhiều như vậy với cô ấy làm gì
46 Chương 46: Là đến lượt anh xuống Địa Ngục
47 Chương 47: Tổng giám đốc bảo muốn bọn họ chết
48 Chương 48: Hắn và An Nguyệt Lê không cùng một loại người
49 Chương 49: Anh đè em thực khó chịu
50 Chương 50: Mị Cơ đến An gia
51 Chương 51: Trong lòng, nỗi đau khó có thể nói rõ
52 Chương 52: Rốt cuộc anh muốn khoe khoang cái gì
53 Chương 53: Bởi vì anh không có tư cách có được cô ấy
54 Chương 54: Người phải buông cô ấy ra là anh
55 Chương 55: Cây nở hoa
56 Chương 56: Em thực sự không nhớ ra tôi
57 Chương 57: Chú
58 Chương 58: Chỉ muốn rời khỏi đây
59 Chương 59: Sao lại gọi cho tôi?
60 Chương 60: Đi điều tra thêm về cô bé kia
61 Chương 61: Tốt nhất anh ta đừng sớm xuất hiện
62 Chương 62: Đừng vọng tưởng phá hư kế hoạch của tôi
63 Chương 63: Sao cậu có những tấm ảnh này
64 Chương 64: Bây giờ hối hận còn kịp
65 Chương 65: Anh không có tư cách, không phải sao?
66 Chương 66: Mang đi làm cho An Nguyệt Lê ký
67 Chương 67: Tôi tên Trình Sở Đông
68 Chương 68: Đứng chết ở cửa làm gì?
69 Chương 69: Xem ra tôi nên chúc mừng em
70 Chương 70: Mọi thứ này đều là em tự nguyện
71 Chương 71: Người anh nên lo lắng không phải em
72 Chương 72: Các người không biết ông chui từ trong viên đạn ra sao
73 Chương 73: Đứng đàng hoàng ở đây
74 Chương 74: Cô không muốn ở một mình với hắn
75 Chương 75: Đối với Cảnh sao em không có bộ dạng này
76 Chương 76: Vậy đêm nay em hãy giúp tôi điều trị thật tốt
77 Chương 77: Nói cho tôi biết, tôi là ai
78 Chương 78: Cậu đã làm gì với cô ấy?
79 Chương 79: Dường như Tưởng Niệm xảy ra chuyện
80 Chương 80: Đừng mơ chạm đến người anh không nên chạm
81 Chương 81: Làm sao em biết được anh không phải đang gạt em
82 Chương 82: Đây là chuyện của em không cần anh lo
83 Chương 83: Là anh xen vào chuyện người khác
84 Chương 84: Người đàn ông mưu mô
85 Chương 85: Nhân lúc tất cả mọi người ở đây cậu hãy nói cho rõ ràng đi
86 Chương 86: Vì sao em phải gả cho anh
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107: Diêm Thương Tuyệt đánh Tưởng Niệm
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129-1
130 Chương 129-2
131 Chương 130: Chỉ cần thật tốt, cái gì tôi cũng đều đáp ứng cô
132 Chương 131: Cho con một lý do để tôn trọng người đó
133 Chương 132: Một bụng tức giận
134 Chương 133: Chân tướng
135 Chương 134: Chuyện hai người nói, tôi đều nghe được
136 Chương 135: Tưởng niệm mang thai
137 Chương 136: Tôi là chồng của cô ấy
138 Chương 137: Đại kết cục
Chapter

Updated 138 Episodes

1
Chương 1: Tại sao hỏi như vậy?
2
Chương 2: Em cũng muốn đi xem
3
Chương 3: Cô còn không lên xe?
4
Chương 4: Chúng ta đã gặp qua ở đâu rồi phải không?
5
Chương 5: Anh ta thật sự trở lại
6
Chương 6: Hồi ức
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9: Anh, anh có nhà
10
Chương 10: Anh sẽ không có ý gì với cô ấy chứ?
11
Chương 11: Em sẽ rất yêu anh
12
Chương 12: Có muốn gả cho anh hay không?
13
Chương 13: Muốn mang bản thân giao cho hắn
14
Chương 14: Cho anh một chiếc Porsche 911
15
Chương 15: Trong thành phố có nhiều kẻ háo sắc
16
Chương 16: Xử lí bọn nó
17
Chương 17: Sợ tôi ăn em
18
Chương 18: Em gánh nổi sự trả thù của tôi sao?
19
Chương 19: Có nhớ tôi hay không
20
Chương 20: Suy nghĩ chuyển đến đây sao
21
Chương 21: Tôi muốn rời khỏi đây
22
Chương 22: Trong lòng cô chỉ có An Nguyệt Lê
23
Chương 23: Em thích không được sao
24
Chương 24: Hắn nên làm gì bây giờ
25
Chương 25: Chúng ta kết hôn
26
Chương 26: Hạnh phúc có lẽ đã ở rất gần
27
Chương 27: Anh chính thức đến cầu hôn
28
Chương 28: Tôi muốn bắt đầu trả thù
29
Chương 29: Nếu em bình yên chết cũng không oán
30
Chương 30: Tiểu Miểu mang thai
31
Chương 31: Nói cho em biết đứa bé là của ai
32
Chương 32: Hắn không hèn nhát
33
Chương 33: Chúng ta cần phải nói chuyện
34
Chương 34: Anh có thể chịu trách nhiệm với em sao
35
Chương 35: Cô gái này làm sao vậy
36
Chương 36: Không thấy Tưởng Niệm
37
Chương 37: Anh là chồng của chủ nhân chiếc điện thoại này sao
38
Chương 38: Anh có quan hệ gì với người mất của (tài sản)
39
Chương 39: Rốt cuộc là có quan hệ gì với Diêm Thương Tuyệt
40
Chương 40: Tôi rất khâm phục cậu
41
Chương 41: Tôi biết vị tiên sinh này
42
Chương 42: Tìm tên điên này đến
43
Chương 43: Anh dẫn tên đó đến phá hư chuyện tốt của tôi
44
Chương 44: Tôi cảm thấy Kiribati vẫn thích hợp với anh
45
Chương 45: Nói nhiều như vậy với cô ấy làm gì
46
Chương 46: Là đến lượt anh xuống Địa Ngục
47
Chương 47: Tổng giám đốc bảo muốn bọn họ chết
48
Chương 48: Hắn và An Nguyệt Lê không cùng một loại người
49
Chương 49: Anh đè em thực khó chịu
50
Chương 50: Mị Cơ đến An gia
51
Chương 51: Trong lòng, nỗi đau khó có thể nói rõ
52
Chương 52: Rốt cuộc anh muốn khoe khoang cái gì
53
Chương 53: Bởi vì anh không có tư cách có được cô ấy
54
Chương 54: Người phải buông cô ấy ra là anh
55
Chương 55: Cây nở hoa
56
Chương 56: Em thực sự không nhớ ra tôi
57
Chương 57: Chú
58
Chương 58: Chỉ muốn rời khỏi đây
59
Chương 59: Sao lại gọi cho tôi?
60
Chương 60: Đi điều tra thêm về cô bé kia
61
Chương 61: Tốt nhất anh ta đừng sớm xuất hiện
62
Chương 62: Đừng vọng tưởng phá hư kế hoạch của tôi
63
Chương 63: Sao cậu có những tấm ảnh này
64
Chương 64: Bây giờ hối hận còn kịp
65
Chương 65: Anh không có tư cách, không phải sao?
66
Chương 66: Mang đi làm cho An Nguyệt Lê ký
67
Chương 67: Tôi tên Trình Sở Đông
68
Chương 68: Đứng chết ở cửa làm gì?
69
Chương 69: Xem ra tôi nên chúc mừng em
70
Chương 70: Mọi thứ này đều là em tự nguyện
71
Chương 71: Người anh nên lo lắng không phải em
72
Chương 72: Các người không biết ông chui từ trong viên đạn ra sao
73
Chương 73: Đứng đàng hoàng ở đây
74
Chương 74: Cô không muốn ở một mình với hắn
75
Chương 75: Đối với Cảnh sao em không có bộ dạng này
76
Chương 76: Vậy đêm nay em hãy giúp tôi điều trị thật tốt
77
Chương 77: Nói cho tôi biết, tôi là ai
78
Chương 78: Cậu đã làm gì với cô ấy?
79
Chương 79: Dường như Tưởng Niệm xảy ra chuyện
80
Chương 80: Đừng mơ chạm đến người anh không nên chạm
81
Chương 81: Làm sao em biết được anh không phải đang gạt em
82
Chương 82: Đây là chuyện của em không cần anh lo
83
Chương 83: Là anh xen vào chuyện người khác
84
Chương 84: Người đàn ông mưu mô
85
Chương 85: Nhân lúc tất cả mọi người ở đây cậu hãy nói cho rõ ràng đi
86
Chương 86: Vì sao em phải gả cho anh
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107: Diêm Thương Tuyệt đánh Tưởng Niệm
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129-1
130
Chương 129-2
131
Chương 130: Chỉ cần thật tốt, cái gì tôi cũng đều đáp ứng cô
132
Chương 131: Cho con một lý do để tôn trọng người đó
133
Chương 132: Một bụng tức giận
134
Chương 133: Chân tướng
135
Chương 134: Chuyện hai người nói, tôi đều nghe được
136
Chương 135: Tưởng niệm mang thai
137
Chương 136: Tôi là chồng của cô ấy
138
Chương 137: Đại kết cục