Chương 136: Cẩn thận thăm dò

Trong Vinh Nhã cư, người trong Tề gia tụ tập đông đủ hết trong phòng, nam nữ già trẻ đều trình diện toàn bộ. Bọn họ tuy rằng không biết mục đích của cuộc họp đêm nay, nhưng rõ ràng gõ trống giương cờ như thế này thì nhất định không phải việc nhỏ rồi.

Một đám người vừa tò mò, vừa bất an cung kính đứng chờ phía dưới, chờ Hầu gia mở miệng giải đáp nghi hoặc.

“Mọi người đến đông đủ chưa?”

“Bẩm Hầu gia…, đều đã đến đông đủ.” Gã gia đinh bên cạnh nhanh miệng đáp.

Nghe thấy như vậy, Hầu gia quay đầu nhìn lão thái gia.

Lão thái gia ngồi ở trên ghế làm bằng gỗ lim tơ vàng[1] khảm ngọc, hai tay chống gậy, nhẹ giọng nói: “Con nói đi”

Đã được lão thái gia cho phép, Hầu gia cao giọng nói với mọi người: “Năm ngoái, Ngũ di nương qua đời bất đắc kì tử, chắc mọi người vẫn chưa quên lúc đó cũng đã điều tra nguyên nhân cái chết nhưng sau khi Ngũ di nương được hạ táng, mọi chuyện vẫn còn là bí ẩn.”

Hầu gia liếc mắt nhìn Tề Dật Phàm một cái: “Hôm nay sở dĩ triệu tập tất cả đến đây, cũng là bởi vì Tứ nhi nói nó đã phát hiện nguyên nhân chính dẫn đến cái chết của Ngũ di nương, hơn nữa theo lời của nó, hung thủ kia nằm trong chính các người. Nếu quả thực như thế, kia hôm nay chính là ngày đăng đàn giải oan cho Ngũ di nương.”

Hầu gia nói năng rất có khí phách, mọi người nghe xong hai mặt nhìn nhau, trong lòng rất bất ngờ. Việc này đã qua lâu như vậy rồi, vẫn luôn gió êm sóng lặng, Tề Dật Phàm đang êm đẹp sao lại nhắc tới việc này? Bởi vậy có thể thấy rằng đây không phải chuyện ngẫu nhiên, Tề Dật Phàm đã bắt đầu điều tra từ sớm rồi.

Bấy giờ, có người vui vẻ xem náo nhiệt, có người tỏ ra tò mò ghê gớm, đương nhiên, cũng có người trong lòng không yên, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Hầu gia liếc mắt quét qua mọi người một lượt, trầm giọng nói: “Lão Tứ, bây giờ ở ngay trước mặt mọi người, con mau nói thẳng ra xem Ngũ di nương rốt cuộc đã chết như thế nào? Người mưu hại Ngũ di nương rốt cuộc là ai?”

Tề Dật Phàm bước ra khỏi đám người, cao giọng nói: “Ông nội, phụ thân, nương con khi chết nhìn rất thảm, mọi người đã thấy rõ ràng rồi, nương con không phải trúng tà thuật gì cả mà thật ra là trúng một loại cổ độc tên là ‘Sắt cổ’, mà người hạ độc đó chính là, chính là bà ta......” Tề Dật Phàm giơ tay chỉ vào Đại di nương.

Đối mặt với sự buộc tội bất thình lình, Đại di nương có chút bất ngờ, chưa kịp mở miệng thì Nhị thiếu gia đã tức đến sùi bọt mép, nhảy ra ngoài hét lớn: “Tứ đệ, nương tạ hạ cổ độc hại mẫu thân đệ khi nào? Đệ đừng có lợi dụng cơ hội mà ngậm máu phun người...... Ta hiểu rồi, có phải bởi vì xích mích của chúng ta lúc trước nên bây giờ mới muốn trả thù? Đúng đúng đúng, nhất định là như vậy, đệ cũng quá hèn hạ rồi, thật sự là quá vô sỉ.”

Đại di nương lúc này cũng đã lấy lại tinh thần, lông mày nhăn lại: “Tứ thiếu gia, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói lung tung. Ta và Ngũ di nương không thù không oán, sao ta có thể hạ cổ cô ấy được? Huống hồ, cậu có chứng cớ không? Không có chứng cớ mà nói bừa như vậy, ăn nói lung tung, đây không phải là rất quá đáng hay sao.”

Thấy mẹ con bọn họ tìm mọi cách chống chế, cứ như là bị tủi thân lắm vậy, Tề Dật Phàm khóe môi cong lên, lộ ra điệu cười lạnh lùng: “Hừ, lí do vì sao bà hạ cổ nương ta, trong lòng bà hiểu rõ còn phải hỏi ta làm gì? Bà tự cho là chuyện mình làm không để lại dấu vết? Ta cho bà biết, cho dù không có chứng cớ, ta cũng có thể vạch trần tội ác của bà?” Tề Dật Phàm đã khẳng định bà ta chính là hung thủ, cho nên những lời nói với Đại di nương lúc này không hề khách khí cũng chẳng nể nàng.

Trước mặt nhiều người như vậy, bị Tề Dật Phàm hạ nhục như thế Đại di nương thấy mất mặt không chịu nổi, nhưng ở trước mặt trưởng bối, lại nghĩ đến thân phận của mình không thể quá kiêu ngạo được, lập tức nói với các vị đương gia ngồi phía tên: “Cha chồng, lão gia, phu nhân, mọi người đừng nghe nững lời nói bậy của Tứ thiếu gia, thiếp thân bị oan uổng, thiếp thân chưa làm chuyện gì cả, mọi người phải làm chủ cho thiếp.”

Lão thái gia híp hai mắt lại, không có phản ứng gì, phu nhân nhìn nhìn Hầu gia. Hầu gia trầm mặc một lát: Nếu nói là Đại di nương hạ cổ, ít nhất trước tiên phải chứng minh Ngũ di nương đúng thật trúng cổ, nếu không không thể bàn đến chuyện Đại di nương hạ cổ được, liền hỏi: “Lão Tứ, con nói Ngũ di nương trúng độc, vậy con chứng minh chuyện này như thế nào?”

Tề Dật Phàm nghĩ tới những điều mà Hạ Lan Tử Kỳ đã từng nói với hắn, ngẩng đầu nói: “Người trúng sắt cổ, quần áo sẽ bị nhiễm một mùi chua. Cho dù có giặt đi rồi thì mùi hương này cũng sẽ không bị mất đi, nếu mọi người không tin thì hay đi đến Lệ Hương Uyển sẽ biết rõ thôi.”

“Bây giờ trời đã tối rồi...... Mà đó là cái nơi quỷ quái......” Nhị di nương nói thầm một câu.

Tứ di nương đề nghị: “Lệ Hương Uyển cách nơi này rất xa, hơn nữa thân thể của cha chồng không tốt lắm, không thích hợp đến những chỗ âm khí nặng nề. Hay là để bọn hạ nhân đến đem quần áo của Ngũ di nương đến đây, mọi người đỡ phải chạy tới chạy lui một đoạn đường xa như vậy.”

Hầu gia gật đầu, đồng ý với đệ nghị của Tứ di nương sai gia đinh đi lấy quần áo.

Rất nhanh quần áo bốn mùa xuân hạ thu đông của Ngũ di nương đã được lấy đến, Hầu gia nhìn mọi người: “Trong các ngươi ai qua đó ngửi thử?”

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không dám đi qua, dường như sợ trong đống quần áo kia có độc.

Thấy tình cảnh này, Hầu gia đành phải ra lệnh gã gia đinh đi ngửi, không còn cách nào gã gia đinh đành phải miễn cưỡng đi ngửi. Hắn tiện tay kéo một bộ quần áo vải bông dày, sau khi ngửi một lúc thì ngẩng đầu lên, Hầu gia nghiêng người về phía trước, hỏi han: “Thế nào? Có vị chua không?”

Gã gia đinh nhìn Tề Dật Phàm, nhưng vẫn khó xử, nói: “Thưa Hầu gia, tiểu nhân, không, không ngửi mùi chua”

Thấy trên quần áo không có mùi chua, Nhị thiếu gia lập tức tỉnh táo tinh thần, “Sao thế? Ta đã nói Tứ đệ hãm hại nương ta, bây giờ sự thật bày ra trước mắt, Ngũ di nương căn bản là không hề trúng độc, sao có thể nói nương ta hãm hại được?”

Đại di nương lúc này thần sắc cũng thả lòng, hả hê nhìn chằm chằm Tề Dật Phàm, muốn xem hắn giải thích thế nào.

Tề Dật Phàm quét mắt nhìn một cái, cũng không tranh cãi, cứ để cho bọn họ kiêu ngạo trước đi, chờ lát nữa chân tướng rõ ràng xem bọn họ còn to mồm được nữa không.

Tề Dật Phàm thần sắc lạnh lũng, vô cùng trấn tính nói với gia đinh: “Ngươi lấy trang phục hè ngửi thử xem.”

Gã sai vặt ném trang phục mùa đông xuống, thuận tay cầm lấy một cái váy dài thêu hoa màu trắng, vừa đặt ở dưới mũi ngửi đã kêu lên: “Có mùi chua, ở đây có mùi chua.”

“Ngươi lấy thêm trang phục mùa xuân ngửi xem.”

Gã gia đinh tìm được một cái áo mùa xuân màu hồng, sau khi ngửi qua thì cũng ngạc nhiên vô cùng: “Đây, đây cũng có vị chua.”

“Ngươi nói bậy, sao có thể? Không phải lúc nãy ngươi nói không có sao?” Đại di nương bước lên phía trước, bộ dạng hung dữ uy hiếp.

“Không tin, Đại di nương tự ngửi xem.” Gã gia đinh đưa cái áo xuân cho bà ta.

“Đừng chỉ đưa cho Đại di nương ngửi như vậy chứ? Nhị thiếu gia cũng không tin đâu.” Thấy chỉ có một mình Tề Dật Phàm đối phó với Nhị gia, Hạ Lan Tử Kỳ cũng không thể đứng yên nhìn Tề Dật Phàm đơn đả độc đấu[2] nữa, tiến đến rút cái váy trắng trên tay gia đinh rồi ném cho Nhị thiếu gia.

Hai mẹ con bọn họ nắm chặt quần áo, vừa để mũi xuống sắc mặt cứng đờ, lập tức ngẩn ra.

“Chuyện này......”

“Các người còn có gì để nói nữa?” Hạ Lan Tử Kỳ khinh thường nhìn bọn họ.

Đại di nương giơ y phục trong tay, chất vấn: “Các ngươi đã nói sau khi trúng ‘Sắt cổ’ rồi trên quần áo sẽ bị nhiễm mùi chua, vậy tại sao trên bộ quần áo kia lại không có?”

Hạ Lan Tử Kỳ mỉm cười: “Chuyện này giải thích rất đơn giản, bởi vì Ngũ di nương trúng độc vào mùa xuân, mùa hạ phát độc, cho nên, trên quần áo của Ngũ di nương chỉ có quần áo xuân và hạ là có mùi chua, còn quần áo thu đông không có. Nếu không tin, tất cả quần áo đều ở đây, mọi người có thể tự kiểm nghiệm.”

Để công bằng, và cũng vì để cho mọi người tâm phục khẩu phục, Hầu gia vẫn sai người kiểm nghiệm, kết quả đúng như theo lời Hạ Lan Tử Kỳ nói, không sai chút nào.

Đối mặt sự thật, Đại di nương cắn chặt răng, “Cho dù Ngũ di nương trúng cổ đi nữa, nhưng các ngươi dựa vào cái gì mà nói ta hạ cổ chứ?”

Tề Dật Phàm hít sâu một hơi, trên khuôn mặt tuấn mỹ được phủ lên một lớp sương mù, đưa tay lấy từ trong áo ra một vậ, trầm giọng nói: “Đại di nương, bà có nhận ra thứ này không?”

Đại di nương mở to mắt nhìn, khó chịu nói: “Đây không phải là một cái chuông hay sao?”

Tề Dật Phàm hỏi lại: “Là chuông của ai vậy?”

Đại di nương thần sắc đại biến: “Cái này, làm sao ta biết được.”

Tề Dật Phàm lạnh nhạt nói: “Sao bà lại không biết cho được, đây không phải là chuông của bà sao?”

“Tứ thiếu gia, nói chuyện phải có căn cứ, không phải ngươi nói là của ta thì chính là của ta.” Đại di nương nghiêm túc khẳng định: “Ta thề, cái chuông này không phải của ta.”

Tề Dật Phàm lại giơ cái chuông ra trước mặt bà ta: “Đại di nương, ngay cả việc nhìn bà cũng không thèm nhìn, sao đã vội khẳng định không phải của bà thế? Chẳng lẽ trong lòng có quỷ sao?”

Đại di nương trán đổ đầy mồ hôi, xem ra Tề Dật Phàm nhất định phải rạch vào vết thương chí mạng của bà ta, bất đắc dĩ đành phải nói: “Ngũ di nương sợ chuông, năm đó, ta không phải không biết. Thật sự không cố ý dọa Ngũ di nương, cho nên khi lão gia hạ lệnh trong phủ không được giấu chuông, nếu có thì phải ném đi hết, hơn nữa nếu ai dùng chuông dọa sợ Ngũ di nương ngoài việc sẽ bị phạt trừ nửa năm tiền tiêu hàng tháng ra còn có thể bị đánh hai mươi đại bản. Bắt đầu từ lúc đó ta đã ném hết chuông đi rồi.”

Tốt lắm, bà dám thừa nhận chuyện này, vậy những chuyện sau dễ giải quyết rồi. Tề Dật Phàm nói tiếp: “Bởi vậy, trong lòng bà luôn ghi hận nương ta rồi âm thầm hạ sát cổ với bà ấy đúng không?”

“Ngươi......” Đại di nương phát hiện mình bị rơi vào bẫy rồi, cả giận nói: “Ngươi ngậm máu phun người”

“Là ta ngậm máu phun người, hay là bà đang chống chế?” Tề Dật Phàm ung dung đáp trả: “Có ai không, dẫn nhân chứng tới.”

Không lâu sau, bà Ngô dẫn theo một cô gái mặc lục y đi đến.

Cô gái kia nhìn bộ dạng có vẻ mười sáu mười bảy tuổi, đầu búi tóc theo kiểu sơ song[3], lớn lên có chút gầy yếu, có điều làn da trắng nõn nên cũng có vẻ thanh tú.

Vừa nhìn thấy nha đầu kia đi vào, Đại di nương tim đập mạnh một cái, thần sắc đại biến bởi vì đó chính là Ngưng Hương – nha hoàn bên người của bà.

Tề Dật Phàm chỉ vào Ngưng Hương nói: “Không cần ta giới thiệu nàng ta đúng không? Tin chắc rằng ai cũng biết, nàng ta là nha hoàn bên người Đại di nương tên là Ngưng Hương, vào nửa tháng trước khi mẫu thân ta phát tác cổ độc mà chết thì Đại di nương đã sai nàng đến cửa hàng Hưng Thịnh Bảo Khố để mua lắc tay.”

Tề Dật Phàm giơ cái chuông bạc trong tay lên: “Mà cái chuông này là rơi từ trên lắc tay đó xuống. Bởi vì nhưng chuông bạc mà Hưng Thịnh Bảo Khố làm đều có kí hiệu riêng, cho nên điếm tiểu nhị lúc trước đã nhận đơn hàng của Ngưng Hương có thể làm chứng.”

“Ngưng Hương, hắn cho ngươi bao nhiêu bạc mà ngươi nỡ mê muội đi hại chủ tử mình chứ? Không sợ bị sét đánh hay sao?” Đại di nương khó tin nhìn chằm chằm nàng, trong mắt tràn đầy phẫn hận.

Chú thích:

[1] Gỗ lim tơ vàng: Gỗ lim tơ vàng, hay còn được biết tới với tên gọi gỗ “Kim Tơ Nam”. Trong lịch sử, loại gỗ này là biểu tượng của tầng lớp cao quý trong xã hội, chuyên được dùng để xây dựng những cung điện của hoàng gia, số ít được dùng trong chùa miếu hoặc làm các dụng cụ cao cấp. Khi được đưa ra ngoài ánh nắng, gỗ Kim Tơ Nam tỏa ra ánh vàng lấp lánh, tơ vàng hiện rõ. Loại gỗ này còn có mùi hương thanh nhã, nước không thấm, không bị mối mọt, càng không mục ruỗng.

[2] Đơn đả độc đấu: Một mình chiến đấu.

[3] Búi tóc sơ song: Một kiểu tóc búi của cô gái người Hán xưa, nhưng chủ yếu kiểu tóc này dành cho các nha hoàn.

Chapter
1 Chương 1: Khuê phòng bí sự
2 Chương 2: Bí mật bị che giấu
3 Chương 3: Khách đến đêm khuya
4 Chương 4: Tiền đến bất ngờ
5 Chương 5: Ước hẹn ba năm
6 Chương 6: Tâm đầu ý hợp
7 Chương 7: Biến cố bất ngờ (thượng)
8 Chương 8: Biến cố bất ngờ (trung)
9 Chương 9: Biến cố bất ngờ (hạ)
10 Chương 10: Mị lực của tân lang (thượng)
11 Chương 11: Mị lực của tân lang (hạ)
12 Chương 12: Khờ thật hay giả?
13 Chương 13: Tranh giành giường ngủ
14 Chương 14: Động phòng kinh hồn
15 Chương 15: Ai ăn đậu hũ ai
16 Chương 16: Nông dân cuối cùng cũng vùng lên
17 Chương 17: Bánh rán cuốn hành tây
18 Chương 18: Lạc hồng như thế đó
19 Chương 19: Hữu kinh vô hiểm
20 Chương 20: Bình định
21 Chương 21: Công lực nhà ngươi còn chưa đủ đâu, tiểu tử ngốc
22 Chương 22: Không cho ngươi cưỡi
23 Chương 23: Cuối cùng cũng đã trả thù được
24 Chương 24: Tuyệt xử phùng sanh (tìm được đường sống trong cõi chết)
25 Chương 25: Suýt nữa lòi đuôi
26 Chương 26: Được sủng mà kiêu
27 Chương 27: Nước sông không phạm nước giếng
28 Chương 28: Mở mày mở mặt
29 Chương 29: Quan hệ tế nhị
30 Chương 30: Phần thắng thuộc về tay ai?
31 Chương 31: Ai đó trong lòng rối loạn
32 Chương 32: Gặp phải yêu nghiệt mĩ nam
33 Chương 33: Cực phẩm hái hoa tặc
34 Chương 34: Vô cùng xấu hổ
35 Chương 35: Tiệc tẩy trần
36 Chương 36: Âm thầm đánh giá
37 Chương 37: Kinh sơn động hổ
38 Chương 38: Ngươi là ngoại lệ
39 Chương 39: Hắn lại có thể say
40 Chương 40: Sói đội lốt cừu
41 Chương 41: Hắn đúng là người xấu!
42 Chương 42: Một giấc mộng yểm
43 Chương 43: Lên nhầm thuyền giặc
44 Chương 44: Ở lại đêm nay
45 Chương 45: Ngươi đừng mong được như ý
46 Chương 46: Nghiêm phạt
47 Chương 47: Tâm kế của tiểu thiếp
48 Chương 48: Cùng khám phá bí mật
49 Chương 49: Phức tạp
50 Chương 50: Họa phúc cùng tới
51 Chương 51: Cuối cùng cũng được giải oan
52 Chương 52: Mây mờ trăng tỏ
53 Chương 53: Dây dưa trên bàn rượu
54 Chương 54: Sợ hãi và ôn nhu
55 Chương 55: Đêm hỗn loạn
56 Chương 56: Đây là bí mật của chúng ta
57 Chương 57: Bị bắt buộc
58 Chương 58: Nhiệm vụ nan giải
59 Chương 59: Có diễm phúc
60 Chương 60: Hoa hồng có gai
61 Chương 61: Nhịn ngươi một lần
62 Chương 62: Vô tình bị lừa
63 Chương 63: "sói già" gian ác
64 Chương 64: Tỷ thí trong phòng
65 Chương 65: Rất nhớ chàng
66 Chương 66: Đưa nàng về nhà
67 Chương 67: Giấc mộng trở thành sự thật
68 Chương 68: Coi chừng bị theo dõi
69 Chương 69: Phát hiện mới
70 Chương 70: Tướng công bất lương
71 Chương 71: Nha đầu này không hề đơn giản
72 Chương 72: Thương hương tiếc ngọc
73 Chương 73: Hôn trộm
74 Chương 74: Thiếp thân không nôn oẹ
75 Chương 75: Phu xướng phụ tùy
76 Chương 76: Chớ chọc vào tổ ong vò vẽ
77 Chương 77: Ai trong sạch ?
78 Chương 78: Liếc mắt đưa tình
79 Chương 79: Hâm mộ và ghen tỵ
80 Chương 80: Thật xin lỗi ta yêu nàng
81 Chương 81: Tâm tư của nhị di nương
82 Chương 82: Ánh bình minh hạnh phúc ở phía trước
83 Chương 83: Chân tướng khiến người ta hoảng sợ
84 Chương 84: Lễ vật có âm mưu
85 Chương 85: Kết quả ngoài dự đoán của mọi người
86 Chương 86: Nắm trước tiên cơ
87 Chương 87: Kỹ viện xấu hổ
88 Chương 88-1: Châu liên bích hợp* (thượng)
89 Chương 88-2: Châu liên bích hợp (hạ)
90 Chương 89: Tiểu yêu tinh mất hồn
91 Chương 90: Hồng bài rơi nhà ai
92 Chương 91: Tình cảm nảy sinh
93 Chương 92: Trong lòng ta nàng quan trọng nhất
94 Chương 93: Tiết lộ bí mật
95 Chương 94: Khó lòng phòng bị
96 Chương 95: Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng
97 Chương 96: Bảo vệ vợ
98 Chương 97: Còn có ta thương nàng
99 Chương 98: Bị tính kế
100 Chương 99: Không thể không có nàng
101 Chương 100: Sự kiện ô long cứu người
102 Chương 101: Từng bước siết chặt
103 Chương 102: Ngàn cân treo sợi tóc
104 Chương 103: Tri nhân tri diện bất tri tâm
105 Chương 104: Hợp pháp chiếm tiện nghi
106 Chương 105: Nàng rốt cuộc đang bao che cho ai?
107 Chương 106: Hung thủ nổi lên mặt nước
108 Chương 107: Chăm sóc
109 Chương 108: Bất ngờ trong ngày hẹn gặp
110 Chương 109-1: Trúng bẫy (thượng)
111 Chương 109-2: Trúng bẫy (hạ)
112 Chương 110-1: Trên đầu chữ “sắc”là chữ “đao” (thượng)
113 Chương 110-2: Trên đầu chữ “sắc” là chữ “đao” (hạ)
114 Chương 111: Nhịn nào, cố mà nhịn thêm
115 Chương 112: Cảm xúc nhộn nhạo
116 Chương 113: Làm quân tử chẳng dễ gì
117 Chương 114: Tra tấn
118 Chương 115: Người tình là ai?
119 Chương 116: Đấm toạc tấm mành sự thật
120 Chương 117: Cục diện xoay chuyển
121 Chương 118: Ngàn vàng khó mua được tình lang
122 Chương 119: Nhu tình thế công
123 Chương 120: Cục diện xoay chuyển
124 Chương 121: Ngàn vàng khó mua được tình lang Edit & Beta: Quỳnh Mạc
125 Chương 122: Nhu tình thế công
126 Chương 123: Đậu đỏ đính ước
127 Chương 124: Nến đỏ trong màn tơ
128 Chương 125: Chỉ muốn làm tình nhân, không muốn thành tiên
129 Chương 126: Ân ái thể hiện ở từng tí
130 Chương 127: Tiểu thúc phiền toái
131 Chương 128: Cô nương, đây chỉ là ngộ thương thôi
132 Chương 129: Thanh Lộ làm khó dễ
133 Chương 130: Nghịch tử
134 Chương 131: Âm mưu nổi lên
135 Chương 132: Hai người có quan hệ gì?
136 Chương 133: Thử
137 Chương 134: Linh hầu náo loạn vương phủ
138 Chương 135: Chuyển nhượng cho ta đi
139 Chương 136: Cẩn thận thăm dò
140 Chương 137: Liều chết cũng không nhận
141 Chương 138: Thánh chỉ trời ban
142 Chương 139: Hung thủ ngoi lên mặt nước
143 Chương 140: Kẻ giật dây phía sau
144 Chương 141: Liên minh vững chắc
145 Chương 142: Ngươi cắn ta làm cái gì
146 Chương 143: Mưu kế nhỏ
147 Chương 144: Ta có một đoạn tình
148 Chương 145
149 Chương 146: Tính toán của ngũ phòng
150 Chương 147: Tam thiếu gia ôm mỹ nhân về
151 Chương 148: Chúng ta sinh một cục cưng đi
152 Chương 149: Tướng công chờ thiếp tới cứu chàng
153 Chương 150: Mây mưa thất thường
154 Chương 151: Phúc họa tương y
155 Chương 152: Lao ngục tai ương
156 Chương 153: Cẩn tuân phu nhân dạy bảo
157 Chương 154: Ý tại ngôn ngoại
158 Chương 155: Thời khắc mấu chốt
159 Chương 156: Kẻ gian sống lâu
160 Chương 157: To gan lớn mật
161 Chương 158: Vào hang hổ
162 Chương 159-1: Nắm tay treo đèn (thượng)
163 Chương 159-2: Nắm tay treo đèn (hạ)
Chapter

Updated 163 Episodes

1
Chương 1: Khuê phòng bí sự
2
Chương 2: Bí mật bị che giấu
3
Chương 3: Khách đến đêm khuya
4
Chương 4: Tiền đến bất ngờ
5
Chương 5: Ước hẹn ba năm
6
Chương 6: Tâm đầu ý hợp
7
Chương 7: Biến cố bất ngờ (thượng)
8
Chương 8: Biến cố bất ngờ (trung)
9
Chương 9: Biến cố bất ngờ (hạ)
10
Chương 10: Mị lực của tân lang (thượng)
11
Chương 11: Mị lực của tân lang (hạ)
12
Chương 12: Khờ thật hay giả?
13
Chương 13: Tranh giành giường ngủ
14
Chương 14: Động phòng kinh hồn
15
Chương 15: Ai ăn đậu hũ ai
16
Chương 16: Nông dân cuối cùng cũng vùng lên
17
Chương 17: Bánh rán cuốn hành tây
18
Chương 18: Lạc hồng như thế đó
19
Chương 19: Hữu kinh vô hiểm
20
Chương 20: Bình định
21
Chương 21: Công lực nhà ngươi còn chưa đủ đâu, tiểu tử ngốc
22
Chương 22: Không cho ngươi cưỡi
23
Chương 23: Cuối cùng cũng đã trả thù được
24
Chương 24: Tuyệt xử phùng sanh (tìm được đường sống trong cõi chết)
25
Chương 25: Suýt nữa lòi đuôi
26
Chương 26: Được sủng mà kiêu
27
Chương 27: Nước sông không phạm nước giếng
28
Chương 28: Mở mày mở mặt
29
Chương 29: Quan hệ tế nhị
30
Chương 30: Phần thắng thuộc về tay ai?
31
Chương 31: Ai đó trong lòng rối loạn
32
Chương 32: Gặp phải yêu nghiệt mĩ nam
33
Chương 33: Cực phẩm hái hoa tặc
34
Chương 34: Vô cùng xấu hổ
35
Chương 35: Tiệc tẩy trần
36
Chương 36: Âm thầm đánh giá
37
Chương 37: Kinh sơn động hổ
38
Chương 38: Ngươi là ngoại lệ
39
Chương 39: Hắn lại có thể say
40
Chương 40: Sói đội lốt cừu
41
Chương 41: Hắn đúng là người xấu!
42
Chương 42: Một giấc mộng yểm
43
Chương 43: Lên nhầm thuyền giặc
44
Chương 44: Ở lại đêm nay
45
Chương 45: Ngươi đừng mong được như ý
46
Chương 46: Nghiêm phạt
47
Chương 47: Tâm kế của tiểu thiếp
48
Chương 48: Cùng khám phá bí mật
49
Chương 49: Phức tạp
50
Chương 50: Họa phúc cùng tới
51
Chương 51: Cuối cùng cũng được giải oan
52
Chương 52: Mây mờ trăng tỏ
53
Chương 53: Dây dưa trên bàn rượu
54
Chương 54: Sợ hãi và ôn nhu
55
Chương 55: Đêm hỗn loạn
56
Chương 56: Đây là bí mật của chúng ta
57
Chương 57: Bị bắt buộc
58
Chương 58: Nhiệm vụ nan giải
59
Chương 59: Có diễm phúc
60
Chương 60: Hoa hồng có gai
61
Chương 61: Nhịn ngươi một lần
62
Chương 62: Vô tình bị lừa
63
Chương 63: "sói già" gian ác
64
Chương 64: Tỷ thí trong phòng
65
Chương 65: Rất nhớ chàng
66
Chương 66: Đưa nàng về nhà
67
Chương 67: Giấc mộng trở thành sự thật
68
Chương 68: Coi chừng bị theo dõi
69
Chương 69: Phát hiện mới
70
Chương 70: Tướng công bất lương
71
Chương 71: Nha đầu này không hề đơn giản
72
Chương 72: Thương hương tiếc ngọc
73
Chương 73: Hôn trộm
74
Chương 74: Thiếp thân không nôn oẹ
75
Chương 75: Phu xướng phụ tùy
76
Chương 76: Chớ chọc vào tổ ong vò vẽ
77
Chương 77: Ai trong sạch ?
78
Chương 78: Liếc mắt đưa tình
79
Chương 79: Hâm mộ và ghen tỵ
80
Chương 80: Thật xin lỗi ta yêu nàng
81
Chương 81: Tâm tư của nhị di nương
82
Chương 82: Ánh bình minh hạnh phúc ở phía trước
83
Chương 83: Chân tướng khiến người ta hoảng sợ
84
Chương 84: Lễ vật có âm mưu
85
Chương 85: Kết quả ngoài dự đoán của mọi người
86
Chương 86: Nắm trước tiên cơ
87
Chương 87: Kỹ viện xấu hổ
88
Chương 88-1: Châu liên bích hợp* (thượng)
89
Chương 88-2: Châu liên bích hợp (hạ)
90
Chương 89: Tiểu yêu tinh mất hồn
91
Chương 90: Hồng bài rơi nhà ai
92
Chương 91: Tình cảm nảy sinh
93
Chương 92: Trong lòng ta nàng quan trọng nhất
94
Chương 93: Tiết lộ bí mật
95
Chương 94: Khó lòng phòng bị
96
Chương 95: Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng
97
Chương 96: Bảo vệ vợ
98
Chương 97: Còn có ta thương nàng
99
Chương 98: Bị tính kế
100
Chương 99: Không thể không có nàng
101
Chương 100: Sự kiện ô long cứu người
102
Chương 101: Từng bước siết chặt
103
Chương 102: Ngàn cân treo sợi tóc
104
Chương 103: Tri nhân tri diện bất tri tâm
105
Chương 104: Hợp pháp chiếm tiện nghi
106
Chương 105: Nàng rốt cuộc đang bao che cho ai?
107
Chương 106: Hung thủ nổi lên mặt nước
108
Chương 107: Chăm sóc
109
Chương 108: Bất ngờ trong ngày hẹn gặp
110
Chương 109-1: Trúng bẫy (thượng)
111
Chương 109-2: Trúng bẫy (hạ)
112
Chương 110-1: Trên đầu chữ “sắc”là chữ “đao” (thượng)
113
Chương 110-2: Trên đầu chữ “sắc” là chữ “đao” (hạ)
114
Chương 111: Nhịn nào, cố mà nhịn thêm
115
Chương 112: Cảm xúc nhộn nhạo
116
Chương 113: Làm quân tử chẳng dễ gì
117
Chương 114: Tra tấn
118
Chương 115: Người tình là ai?
119
Chương 116: Đấm toạc tấm mành sự thật
120
Chương 117: Cục diện xoay chuyển
121
Chương 118: Ngàn vàng khó mua được tình lang
122
Chương 119: Nhu tình thế công
123
Chương 120: Cục diện xoay chuyển
124
Chương 121: Ngàn vàng khó mua được tình lang Edit & Beta: Quỳnh Mạc
125
Chương 122: Nhu tình thế công
126
Chương 123: Đậu đỏ đính ước
127
Chương 124: Nến đỏ trong màn tơ
128
Chương 125: Chỉ muốn làm tình nhân, không muốn thành tiên
129
Chương 126: Ân ái thể hiện ở từng tí
130
Chương 127: Tiểu thúc phiền toái
131
Chương 128: Cô nương, đây chỉ là ngộ thương thôi
132
Chương 129: Thanh Lộ làm khó dễ
133
Chương 130: Nghịch tử
134
Chương 131: Âm mưu nổi lên
135
Chương 132: Hai người có quan hệ gì?
136
Chương 133: Thử
137
Chương 134: Linh hầu náo loạn vương phủ
138
Chương 135: Chuyển nhượng cho ta đi
139
Chương 136: Cẩn thận thăm dò
140
Chương 137: Liều chết cũng không nhận
141
Chương 138: Thánh chỉ trời ban
142
Chương 139: Hung thủ ngoi lên mặt nước
143
Chương 140: Kẻ giật dây phía sau
144
Chương 141: Liên minh vững chắc
145
Chương 142: Ngươi cắn ta làm cái gì
146
Chương 143: Mưu kế nhỏ
147
Chương 144: Ta có một đoạn tình
148
Chương 145
149
Chương 146: Tính toán của ngũ phòng
150
Chương 147: Tam thiếu gia ôm mỹ nhân về
151
Chương 148: Chúng ta sinh một cục cưng đi
152
Chương 149: Tướng công chờ thiếp tới cứu chàng
153
Chương 150: Mây mưa thất thường
154
Chương 151: Phúc họa tương y
155
Chương 152: Lao ngục tai ương
156
Chương 153: Cẩn tuân phu nhân dạy bảo
157
Chương 154: Ý tại ngôn ngoại
158
Chương 155: Thời khắc mấu chốt
159
Chương 156: Kẻ gian sống lâu
160
Chương 157: To gan lớn mật
161
Chương 158: Vào hang hổ
162
Chương 159-1: Nắm tay treo đèn (thượng)
163
Chương 159-2: Nắm tay treo đèn (hạ)