Chương 135: Phiên ngoại 4: Bánh bao (4)

Lúc nhị công chúa vừa mới vỡ lòng thì tương đối là có nhiệt tình.

Dù sao hoàng huynh, hoàng tỷ bé vào năm ngoái đều đã đến tây phủ đường để thái phó dạy học, qua vài năm nữa còn phải đi thái học.

Nhị công chúa nâng mặt bánh bao của mình soi gương, cảm thấy nếu bé đã có thể ăn có thể ngủ, cái khác tự nhiên cũng có thể.

Người ta mặt nhỏ, nhưng cũng có ý chí tiến thủ thật thật lớn đó.

Cho nên vào một buổi sớm khi phụ hoàng tự tay dạy bé viết chữ, nhị công chúa ngồi nghiêm chỉnh, trong vòng hai canh giờ cũng không hề nói một tiếng mệt mỏi.

Phụ hoàng xoa mặt bé khen ngợi: "Hôm nay tốt lắm, điểm tâm bị con nhìn đến sắp chảy luôn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống không ăn."

Nhị công chúa được khen mặt mày hớn hở, cầm bút hai canh giờ, cổ tay nhỏ bé mỏi đến không chịu nổi. Mẫu hậu sai người bưng trà bánh đến, bé ngồi ở trong lòng phụ hoàng uống trà ăn điểm tâm, cực kỳ đắc ý.

Chờ hoàng huynh và hoàng tỷ trở về, bé lộ vẻ khoe khoang dùng lời mà phụ hoàng khen bé tái diễn nhiều lần.

Đại công chúa nghe xong bĩu môi, chỉ chỉ bé nói: "Phụ hoàng đó là khen ngợi muội viết chữ sao? Đó là nói muội tham ăn đó."

Đắc ý của nhị công chúa bị dập tắt ngóm, trừng mắt nói: "Mới không phải!"

Đại công chúa nâng cằm với bé, "Không tin muội đi hỏi mẫu hậu đi."

"Đi thì đi", nhị công chúa cực kỳ ủy khuất, cái miệng nhỏ nhắn méo xệch muốn đi tìm mẫu hậu cầu an ủi, đi vài bước lại cảm thấy không cam lòng, quay đầu lại hướng về đại công chúa nói: "Muội muốn nói cho mẫu hậu biết tỷ bắt nạt muội!"

Đại công chúa bày tay ra: "Đi méc đi."

Nhị công chúa dừng một chút, lại không đi nữa, chạy qua chống nạnh ngửa đầu trừng tỷ tỷ, nhưng vì người nhỏ xíu, khí thế thua một đoạn, trừng một lát cổ mỏi, cổ họng chít chít muốn khóc, đại công chúa lại trêu chọc một hồi, vỗ tay cười ha ha.

Nhị công chúa quá quá tức giận, bổ nhào vào trong lòng nhũ mẫu gào khóc.

Đại hoàng tử nhíu mày nhìn đại công chúa một cái, bước tới kéo nhị công chúa, "Lấy ra ta xem một chút."

Nhị công chúa thấy có người quan tâm mình thì nắm lấy tay áo ca ca lại ủy khuất, đại hoàng tử móc khăn ra, chậm rãi giúp bé lau hai mắt, lại nói: "Lấy tập tới."

Cung nữ hầu hạ vội nâng thành quả hôm nay của tiểu chủ tử lại đây, Đại hoàng tử ngồi ở án thấp bên cạnh cẩn thận xem. Đại công chúa cũng tiến đến gần, chỉ trong chốc lát như thế, nhị công chúa đã đã quên mất vừa mới còn bị người ta "bắt nạt", lúc lắc đầu hỏi: "Có phải rất tốt hay không? Mới không phải phụ hoàng nói muội tham ăn đâu."

Đại công chúa nhếch khóe miệng không nói lời nào, đại hoàng tử nghiêm túc xem hết ba mươi chữ mà bé đã viết, gật đầu nói: "Viết không tệ. Lời khen của phụ hoàng mặc dù không liên quan đến chữ viết này, nhưng cũng không phải là nói muội tham ăn. Muội muốn ăn điểm tâm, nhưng trong vòng hai canh giờ đã khắc chế bản thân. Có thể khắc chế, đây mới chính là điều lợi hại nhất. Phụ hoàng khen ngợi chính là vì thế."

Nhị công chúa nghe đến mơ hồ, nhưng mà bé mặc kệ, chỉ cần là khen ngợi bé liền vui vẻ. Quay đầu hướng về phía hoàng tỷ cười hì hì, hoàng tỷ tặng lại cho bé cái nhìn khinh bỉ.

Đại công chúa hơn sáu tuổi, cảm giác mình đã là một "người lớn" rồi, không thèm chấp nhặt với một tiểu hài tử vừa vỡ lòng đâu.

Chủ yếu làm cho bé bất mãn là, năm ngoái lúc vào tây phủ đường phụ hoàng đã đặt tên cho đại hoàng tử, là "Lệnh Dương", lấy ý mặt trời mọc. Nhưng bé sinh ra sớm hơn đại hoàng tử cả nửa ngày đó à nha, vậy mà còn chưa có tên.

Điều này làm cho bé bỗng chốc cảm thấy Tiêu Lệnh Dương như lớn hơn mình mấy tuổi, mà bé với Nhị công chúa cái nha đầu béo này thì cùng một lứa vậy.

Ngẫm lại đã cảm thấy con đường phía trước thật xa xăm.

Ai ya...

Nhị công chúa kể từ khi được phụ hoàng và hoàng huynh khẳng định thì mỗi ngày càng hăng hái hơn, thân thể nho nhỏ tròn tròn ngồi ở trước án thấp, cũng có mấy phần ra dáng.

Nhưng mà, phần nhiệt tình này sau khi đi theo mẫu hậu học số học đã gặp phải khảo nghiệm khổng lồ.

Nhị công chúa tự nhận là mình thật thông minh, nhưng sau mấy ngày đi theo mẫu hậu học, bé cảm thấy mình vẫn không thể nào nhớ được số đếm đã được học.

Bé muốn tiến lên!

Hài tử hơn bốn tuổi, buổi tối đã buồn ngủ không chịu nổi rồi mà còn thút thít lầm bầm học thuộc số đếm, nhũ mẫu đau lòng, Cảnh nương tử và Đào Diệp cũng đau lòng.

Nhưng đau lòng thì cũng không có cách nào, Hoàng hậu nương nương nói, ngày mai muốn kiểm tra.

Nhị công chúa nằm mơ cũng đều là những chuỗi hạt châu tính toán, ở trong mộng của bé vang lên cạch cạch.

Nhưng mà điều này cũng không có tác dụng gì, ngày hôm sau ở trước mặt mẫu hậu bé vẫn quên mất bảy tám phần.

Đã sáu bảy ngày rồi mà vẫn chưa thuộc được, bé nâng mu bàn tay thút tha thút thít gạt lệ: "Mẫu hậu, thật là khó, khó quá, con không nhớ được, không nhớ được."

Diên Mi ngồi ở bên cạnh bàn, một tay nâng lên chống cằm, nhìn bé khóc.

Cảnh nương tử nhìn nhị công chúa khóc đến nỗi biến thành một con mèo hoa thì thực đau lòng, nhịn không được nhỏ giọng nói: "Nương nương, nhị công chúa đã rất chăm chỉ, tối hôm qua mệt đến mức không mở mắt ra được mà vẫn luôn nhớ là phải học bài, chính là còn nhỏ, nhớ không được lâu."

Diên Mi gật gật đầu, tựa hồ cũng đồng ý lời nàng, hỏi nhị công chúa: "Con còn nhỏ, vậy có học nữa hay không?"

Nhị công chúa vừa lau mắt vừa gật đầu, "Học."

Bé vừa nói dứt lời, đúng lúc Tiêu Lan dẫn hai đứa bé tan học vào, bé giống như thấy được cứu tinh, đáng thương hề hề đi loạng choạng tới túm lấy tay Tiêu Lan, "Phụ hoàng..."

Diên Mi đứng dậy hành cái lễ, thẳng tắp nhìn Tiêu Lan.

Tiêu Lan khụ một tiếng, vỗ vỗ đầu nhị công chúa để bé đứng vững, mình thì ngồi vào đối diện Diên Mi, làm mặt hù dọa nói với nhị công chúa: "Ngoan ngoãn nghe lời mẫu hậu con."

Nhị công chúa chỉ có thể khoanh tay đứng tại chỗ, nhìn trộm phụ hoàng và mẫu hậu, nhìn tới nhìn lui.

Diên Mi nói tiếp: "Vừa rồi hỏi con học hay là không học, con nói muốn học?"

Nhị công chúa gật đầu: "Vâng ạ."

Diên Mi không nói hai lời, đọc lại các số đếm một lần nữa rồi nói: "Tới con."

Tiêu Lan cũng biết đứa bé đã học được vài ngày, thuận miệng hỏi: "Còn chưa học được nữa sao?"

Không nghĩ lời này chọc đúng vào chỗ ủy khuất của nhị công chúa, bé quả thực không nhịn được nữa, "Oa" một tiếng, nước mắt nước mũi cùng nhau chảy xuống, hướng tới Tiêu Lan tố khổ: "Phụ hoàng, mẫu hậu dạy thật là khó, ô ô ô ô ô, con thật ngốc, thật ngốc!"

Tiêu Lan: "..."

Đại công chúa ở một bên che miệng cười, Diên Mi nghiêng đầu hỏi bé: "Nha Nha, con cười cái gì?"

... Nha Nha không cười nữa.

Nhị công chúa còn đang không ngừng kêu mình ngốc, Diên Mi cũng không dỗ, hướng Đào Diệp nâng nâng cái cằm, Đào Diệp gật đầu, chốc lát, mang người đưa mười mấy đĩa điểm tâm lên.

Nhị công chúa ngửi thấy mùi thơm, khụt khịt, tiếng khóc nhỏ dần.

Diên Mi bảo người đem mười mấy đĩa điểm tâm xếp thật chỉnh tề trên bàn, hỏi nhị công chúa: "Có thể đọc tên không nào?"

Cái này là sở trường của nhị công chúa, bé gật gật đầu, hai mắt tỏa sáng: "Không nếm con cũng có thể nói đúng, bánh hạt dẻ, bánh bạch quả, thanh đoàn, bánh hợp hoan..." Bé một hơi liệt kê chừng mười loại điểm tâm, cuối cùng còn có một chút đắc ý nhỏ.

Diên Mi nghiêm túc nghe xong, gật đầu: "Con một chút cũng không ngốc, mẫu hậu cũng không thể phân biệt rõ."

Bùm bùm bùm.

Lòng tự tin của nhị công chúa bành trướng chưa từng có, tràn ngập tình yêu cọ tới bên Diên Mi.

Một tay Diên Mi giữ lại cái đầu đang cọ của bé, nói sự thật: "Nhưng lúc trước mẫu hậu học cái này, một ngày đã nhớ hết."

Nhị công chúa: "..."

Phốc phốc phốc.

Lòng tự tin vừa mới cất cao trong nháy mắt đã chịu phải đả kích, nhị công chúa nước mắt lưng tròng nhìn sang phụ hoàng mình.

Tiêu Lan đã sớm kìm nén không nổi, kết quả thấy Diên Mi và tiểu nữ nhi đều đang nhìn mình, đành phải nghiêm trang phụ họa nói: "Ừ, mẫu hậu con nói phải."

Đại công chúa ở một bên "hoạ vô đơn chí" nói: "Con cũng chỉ hai ngày đã học thuộc xong."

Nhị công chúa lại chịu một kích, chỉ cảm thấy ngày này không có cách nào qua.

Kết quả Diên Mi nhìn đại công chúa một cái, nói: "Lúc con bốn tuổi, viết chữ còn không bằng muội muội."

Ể? Một tiếng sét giữa trời quang.

Nhị công chúa giương cao cái đầu nhỏ, lúc này Diên Mi duỗi tay ôm bé vào lòng, nói: "Con là con, không cần so sánh với bất cứ ai, có gì không biết, học là được."

Nhị công chúa chịu đủ bi thương, nhưng tâm hồn nhở bé đã cảm nhận được tình thương của mẹ thì làm nũng nói: "Con ngốc, phụ hoàng mẫu hậu vẫn thương con chứ?"

Tiêu Lan vươn người tới chọc mũi bé, Diên Mi lại trừng to mắt: "Con là con của phụ hoàng mẫu hậu, chúng ta thông minh như vậy sao con ngốc được?"

Nhị công chúa lập tức nở gan nở ruột.

Bé đi theo hoàng huynh và hoàng tỷ đi thay quần áo, chuẩn bị dùng cơm. Khóc cho tới trưa, không còn chút xíu khí lực nào, bé túm vạt áo Tiêu Lệnh Dương, "Hoàng huynh, muội đi không nổi nữa."

Tiêu Lệnh Dương ngồi xổm xuống ôm bé.

Bé sáu tuổi, nhị công chúa bốn tuổi, ngồi xổm xuống dùng sức ôm lên một cái... Nhị công chúa ổn như bàn thạch.:)

Đại công chúa cười ra tiếng, chỉ chỉ muội muội: "Muội lại nặng hơn rồi."

Nhị công chúa dùng sức hóp mặt bánh bao của mình vô: "Không có!"

"Không phải là muội nặng", Tiêu Lệnh Dương nghẹn đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nhẹ giọng an ủi: "Là buổi sáng hoàng huynh luyện giương cung, cánh tay không còn tí sức lực nào, ta cõng muội."

Nhị công chúa sùng bái nhìn hoàng huynh mình, lặng lẽ hỏi: "Sư phụ dạy cung tiễn có lợi hại không? Cánh tay hoàng huynh đau không? Có muốn nói cho mẫu hậu không?"

"Không đau", Tiêu Lệnh Dương chỉ chỉ lưng mình, bảo bé đi lên, còn nói: "Không có việc gì, đừng nói cho mẫu hậu, mẫu hậu sẽ đau lòng."

Nhị công chúa "ưm" một tiếng, vui sướng rạo rực úp sấp trên lưng huynh trưởng. Nhóm cung nhân rất sợ hai huynh muội một đoàn ngã xuống, lại không dám giúp nhiệt tình, ở hai bên che chở. Đại công chúa bĩu môi, bước tới một tay kéo nhị công chúa một tay vịn cánh tay Tiêu Lệnh Dương.

... Lảo đảo mãi cuối cùng cũng đứng lên được.

Nhị công chúa ở trên lưng ca ca than thở nho nhỏ một tiếng, cảm thấy hôm nay vẫn thật là tốt nha, còn số đếm... số đếm thì học thuộc thêm vài lần là được rồi.

Trong phòng, Tiêu Lan nhìn bóng lưng mấy tiểu hài tử ngoài cửa sổ, quả thực chịu không nổi nữa, ôm Diên Mi cười ngã ở trên giường. Diên Mi bị hắn cười đến không hiểu nổi, bĩu môi muốn đứng lên, Tiêu Lan không cho, cười một trận, sau đó thấp giọng nói: "Hài tử của Nhị ca có lẽ cũng là này mấy ngày sẽ ra đời, một lát đưa thái y đi tới đó?"

Diên Mi bị hắn nắm chặt lấy bả vai, dậy không nổi, dứt khoát liền không dậy nữa, xoay người nằm đối mặt với Tiêu Lan: "Nhị ca còn đi Trung Kinh?"

"Không đi nữa", Tiêu Lan nói: "Bốn năm nhiệm kỳ đã hết, còn tuần tra một năm ở mỗi quận, bây giờ về rồi thì không đi nữa."

Diên Mi "ừm" một tiếng, ngón tay khẽ vuốt lông mày Tiêu Lan, có chút hiếu kỳ hỏi: "Con trai hay con gái?"

"Này ta cũng không biết", Tiêu Lan cười rộ lên, cọ gò má nàng, "Bất quá nàng chính là đại phu, có thể sẽ biết."

Diên Mi không biết nghĩ tới điều gì, cụng trán mình vào trán Tiêu Lan: "Cánh tay của Đâu Đâu hôm nay không nhấc lên nổi nữa."

"Giương cung", Tiêu Lan nói: "Hôm nay mới bắt đầu, sư phụ tăng thêm lực, cánh tay nhất định sẽ đau mấy ngày, mấy ngày nữa thích ứng liền tốt rồi, nàng đau lòng sao?"

Diên Mi vùi vào lòng Tiêu Lan, Tiêu Lan vỗ vỗ nàng, cúi đầu nói: "Con là nam nhi, lại là trưởng tử..."

Chưa nói xong Diên Mi đã ngẩng đầu hôn hắn một cái, trong mắt đều là toàn tâm toàn ý tin cậy, nói cho hắn biết: "Lan Ca ca, ta hiểu được, đều nghe chàng."

Tay Tiêu Lan căng chặt, trong mắt chiếu ra khuôn mặt động lòng người của nàng, dùng chóp mũi cọ cọ vào mũi nàng, nhẹ giọng nói: "Hảo."

Ngoài cửa sổ gió xuân không biết sầu, năm tháng cũng ôn nhu.

Ed: tin vui là vẫn còn 1 pn nữa nhé.

Chapter
1 Chương 1: Vinh sủng
2 Chương 2: Phúc họa
3 Chương 3: Si ngốc
4 Chương 4: Quả đào
5 Chương 5: Lo lắng
6 Chương 6: Thành hôn
7 Chương 7: Diễn phụ
8 Chương 8: Đêm khuya
9 Chương 9: Mẫu tử
10 Chương 10: Như nguyện
11 Chương 11: Gặp nguy
12 Chương 12: Đánh một trận
13 Chương 13: Sớm chiều
14 Chương 14: Qua ranh giới
15 Chương 15: Cắt tay
16 Chương 16: Thăm dò
17 Chương 17: Bị bệnh
18 Chương 18: Vô cùng may mắn
19 Chương 19: Hòa hảo
20 Chương 20: Ý niệm trong đầu
21 Chương 21: Quy phục
22 Chương 22: Thiên chất
23 Chương 23: Nhiệt huyết
24 Chương 24: Thường ngày
25 Chương 25: Tin tức
26 Chương 26: Dung túng
27 Chương 27: Thăm người thân
28 Chương 28: Không ngờ
29 Chương 29: Gia súc
30 Chương 30: Hâm nóng
31 Chương 31: Giống nhau
32 Chương 32: Ngẫm lại
33 Chương 33: Trở về
34 Chương 34: Lấy không
35 Chương 35: Ngày xuân
36 Chương 36: Mộng
37 Chương 37: Hồi kinh
38 Chương 38: Tiêu Chân
39 Chương 39: Học theo
40 Chương 40: Đi trước
41 Chương 41: Thân cận
42 Chương 42: Gặp mặt
43 Chương 43: Kinh biến
44 Chương 44: Tù binh
45 Chương 45: Trước đây
46 Chương 46: Lớn lên
47 Chương 47: Mẫn Hành
48 Chương 48: Điều kiện
49 Chương 49: Được cứu
50 Chương 50: Rắp tâm
51 Chương 51: Bất đồng
52 Chương 52: Đáp án
53 Chương 53: Thẳng thắn
54 Chương 54: Đáng đời
55 Chương 55: Tính tình
56 Chương 56: Mê chướng
57 Chương 57: Sinh nghi
58 Chương 58: Ha ha
59 Chương 59: Cơn giận còn sót lại
60 Chương 60: Tầm thường
61 Chương 61: Mạo hiểm
62 Chương 62: Tư vị
63 Chương 63: Hoa nở
64 Chương 64: Hồng phấn
65 Chương 65: Lợi hại
66 Chương 66: Quanh co
67 Chương 67: Lòng riêng
68 Chương 68: Ăn
69 Chương 69: Thuyết phục
70 Chương 70: Vẽ tranh
71 Chương 71: Thế khởi
72 Chương 72: Hòa hảo ngoài mặt
73 Chương 73: Mượn lực
74 Chương 74: Trừng phạt
75 Chương 75: Gặp mặt
76 Chương 76: Một mình
77 Chương 77: Tiêu Ngọc
78 Chương 78: Bụi bặm
79 Chương 79: Kết thúc
80 Chương 80: Dính lấy
81 Chương 81: Dao găm
82 Chương 82: Xứng đôi
83 Chương 83: Châm ngòi
84 Chương 84: Đại sự
85 Chương 85: Tay trái
86 Chương 86: Trồng đào
87 Chương 87
88 Chương 88: Lo mất
89 Chương 89: Tức giận
90 Chương 90: Chờ
91 Chương 91: Để tay lên ngực
92 Chương 91-2: Để tay lên ngực (2)
93 Chương 92: Bệnh tình
94 Chương 93-1: Nhị ca
95 Chương 93-2: Nhị ca 2
96 Chương 94: Vòng tròn
97 Chương 95: Gặp nhau
98 Chương 96: Tính sổ
99 Chương 96-2: Tính sổ 2
100 Chương 97: Thông suốt
101 Chương 98: Lầm thích
102 Chương 99: Bộc bạch
103 Chương 100: Quyết liệt
104 Chương 101: Bảo bối
105 Chương 102: Hậu chiêu
106 Chương 103: Thân thế
107 Chương 103-2: Thân thế 2
108 Chương 104: Chuyển mây
109 Chương 105: Sinh phụ
110 Chương 106
111 Chương 107: Thanh toán
112 Chương 108: Uy áp
113 Chương 109: Cúi đầu
114 Chương 110: Tình cũ
115 Chương 111-1: Sụp đổ 1
116 Chương 111-2: Sụp đổ 2
117 Chương 112: Hẫng
118 Chương 113: Thường ngày
119 Chương 114: Tín nhiệm
120 Chương 115: Nảy mầm
121 Chương 116: Chọn lọc
122 Chương 117: Lãi
123 Chương 118: Sinh nghi
124 Chương 119: Cõi lòng
125 Chương 119-2: Cõi lòng 2
126 Chương 120: Cô phụ
127 Chương 121: Gia cừu
128 Chương 122: Xử lý
129 Chương 123: Nhân quả 1
130 Chương 123-2: Nhân quả 2
131 Chương 124: Chia lìa
132 Chương 125: Mang thai
133 Chương 126: Thiền quyên
134 Chương 127: Sát phạt
135 Chương 128: Hồi kinh
136 Chương 129: Kết cục (1)
137 Chương 130: Kết cục (2)
138 Chương 131: Kết cục (3)
139 Chương 132: Phiên ngoại 1: Bánh bao (1)
140 Chương 133: Phiên ngoại 2: Bánh bao (2)
141 Chương 134: Phiên ngoại 3: Bánh bao (3)
142 Chương 135: Phiên ngoại 4: Bánh bao (4)
143 Chương 136: Ngoại truyện 5: Nhị ca và Mẫn Hinh
Chapter

Updated 143 Episodes

1
Chương 1: Vinh sủng
2
Chương 2: Phúc họa
3
Chương 3: Si ngốc
4
Chương 4: Quả đào
5
Chương 5: Lo lắng
6
Chương 6: Thành hôn
7
Chương 7: Diễn phụ
8
Chương 8: Đêm khuya
9
Chương 9: Mẫu tử
10
Chương 10: Như nguyện
11
Chương 11: Gặp nguy
12
Chương 12: Đánh một trận
13
Chương 13: Sớm chiều
14
Chương 14: Qua ranh giới
15
Chương 15: Cắt tay
16
Chương 16: Thăm dò
17
Chương 17: Bị bệnh
18
Chương 18: Vô cùng may mắn
19
Chương 19: Hòa hảo
20
Chương 20: Ý niệm trong đầu
21
Chương 21: Quy phục
22
Chương 22: Thiên chất
23
Chương 23: Nhiệt huyết
24
Chương 24: Thường ngày
25
Chương 25: Tin tức
26
Chương 26: Dung túng
27
Chương 27: Thăm người thân
28
Chương 28: Không ngờ
29
Chương 29: Gia súc
30
Chương 30: Hâm nóng
31
Chương 31: Giống nhau
32
Chương 32: Ngẫm lại
33
Chương 33: Trở về
34
Chương 34: Lấy không
35
Chương 35: Ngày xuân
36
Chương 36: Mộng
37
Chương 37: Hồi kinh
38
Chương 38: Tiêu Chân
39
Chương 39: Học theo
40
Chương 40: Đi trước
41
Chương 41: Thân cận
42
Chương 42: Gặp mặt
43
Chương 43: Kinh biến
44
Chương 44: Tù binh
45
Chương 45: Trước đây
46
Chương 46: Lớn lên
47
Chương 47: Mẫn Hành
48
Chương 48: Điều kiện
49
Chương 49: Được cứu
50
Chương 50: Rắp tâm
51
Chương 51: Bất đồng
52
Chương 52: Đáp án
53
Chương 53: Thẳng thắn
54
Chương 54: Đáng đời
55
Chương 55: Tính tình
56
Chương 56: Mê chướng
57
Chương 57: Sinh nghi
58
Chương 58: Ha ha
59
Chương 59: Cơn giận còn sót lại
60
Chương 60: Tầm thường
61
Chương 61: Mạo hiểm
62
Chương 62: Tư vị
63
Chương 63: Hoa nở
64
Chương 64: Hồng phấn
65
Chương 65: Lợi hại
66
Chương 66: Quanh co
67
Chương 67: Lòng riêng
68
Chương 68: Ăn
69
Chương 69: Thuyết phục
70
Chương 70: Vẽ tranh
71
Chương 71: Thế khởi
72
Chương 72: Hòa hảo ngoài mặt
73
Chương 73: Mượn lực
74
Chương 74: Trừng phạt
75
Chương 75: Gặp mặt
76
Chương 76: Một mình
77
Chương 77: Tiêu Ngọc
78
Chương 78: Bụi bặm
79
Chương 79: Kết thúc
80
Chương 80: Dính lấy
81
Chương 81: Dao găm
82
Chương 82: Xứng đôi
83
Chương 83: Châm ngòi
84
Chương 84: Đại sự
85
Chương 85: Tay trái
86
Chương 86: Trồng đào
87
Chương 87
88
Chương 88: Lo mất
89
Chương 89: Tức giận
90
Chương 90: Chờ
91
Chương 91: Để tay lên ngực
92
Chương 91-2: Để tay lên ngực (2)
93
Chương 92: Bệnh tình
94
Chương 93-1: Nhị ca
95
Chương 93-2: Nhị ca 2
96
Chương 94: Vòng tròn
97
Chương 95: Gặp nhau
98
Chương 96: Tính sổ
99
Chương 96-2: Tính sổ 2
100
Chương 97: Thông suốt
101
Chương 98: Lầm thích
102
Chương 99: Bộc bạch
103
Chương 100: Quyết liệt
104
Chương 101: Bảo bối
105
Chương 102: Hậu chiêu
106
Chương 103: Thân thế
107
Chương 103-2: Thân thế 2
108
Chương 104: Chuyển mây
109
Chương 105: Sinh phụ
110
Chương 106
111
Chương 107: Thanh toán
112
Chương 108: Uy áp
113
Chương 109: Cúi đầu
114
Chương 110: Tình cũ
115
Chương 111-1: Sụp đổ 1
116
Chương 111-2: Sụp đổ 2
117
Chương 112: Hẫng
118
Chương 113: Thường ngày
119
Chương 114: Tín nhiệm
120
Chương 115: Nảy mầm
121
Chương 116: Chọn lọc
122
Chương 117: Lãi
123
Chương 118: Sinh nghi
124
Chương 119: Cõi lòng
125
Chương 119-2: Cõi lòng 2
126
Chương 120: Cô phụ
127
Chương 121: Gia cừu
128
Chương 122: Xử lý
129
Chương 123: Nhân quả 1
130
Chương 123-2: Nhân quả 2
131
Chương 124: Chia lìa
132
Chương 125: Mang thai
133
Chương 126: Thiền quyên
134
Chương 127: Sát phạt
135
Chương 128: Hồi kinh
136
Chương 129: Kết cục (1)
137
Chương 130: Kết cục (2)
138
Chương 131: Kết cục (3)
139
Chương 132: Phiên ngoại 1: Bánh bao (1)
140
Chương 133: Phiên ngoại 2: Bánh bao (2)
141
Chương 134: Phiên ngoại 3: Bánh bao (3)
142
Chương 135: Phiên ngoại 4: Bánh bao (4)
143
Chương 136: Ngoại truyện 5: Nhị ca và Mẫn Hinh