Chương 132: Quấn quít chặt lấy

Phương Hữu Lợi chỉ cách chức Phương Hữu Kiệt chứ không muốn đưa việc này ra cho mọi người biết là đã nể tình ông ta lắm rồi, chứ nếu không, với
những hành động tự tung tự tác của ông ta mấy năm nay, nhất định là phải ngồi tù.

Phương Hữu Kiệt không dám làm ầm ỹ ở công ty sợ làm cho người ta chú ý,
lỡ đâu những người khác sẽ biết được bởi vì ông ta tham ô mới bị lột
chức, mất thể diện là chuyện nhỏ, ngộ nhỡ những người khác trong công ty sẽ tiếp tục đi tố cáo ông ta, đến lúc đó ngay cả Phương Hữu Lợi cũng
không cứu được, ông ta sẽ thật sự tiêu đời. Vì vậy, sau khi bỏ lại một
tiếng “hừ”, ông ta và Phương Húc ảo não rời khỏi công ty.

Bình An biết mấy ngày nay tâm tình Phương Hữu Lợi không tốt nên chiều
nào sau khi tan học đều về nhà ăn cơm với ông, vừa khéo lại gặp được hai cha con Phương Hữu Kiệt.

Bọn họ mới vừa ăn xong cơm tối, Phương Hữu Kiệt mang theo Phương Húc đã
tới cửa. Phương Hữu Lợi tiếp đãi bọn họ tại phòng khách, ông không muốn
ông và Anh hai ruột thịt của mình cuối cùng lại trở mặt thành kẻ thù,
nhưng giờ phút này ông cũng khó mà có khuôn mặt tươi cười chào đón được.

“Mới vừa cơm nước xong à, ha ha, có thể quấy rầy chú một chút không?”
Hiếm khi thấy được vẻ mặt không cao ngạo của Phương Hữu Kiệt như lúc
này, ha hả nói cười với Phương Hữu Lợi và Bình An.

“Có chuyện gì không?” Phương Hữu Lợi nhàn nhạt hỏi, vẻ mặt rất lạnh lùng.

“Chúng ta đã lâu rồi không cùng nhau uống rượu, hay là ngày mai chúng ta ra ngoài uống một chén?” Phương Hữu Kiệt sang sảng nói cười.

Sắc mặt Phương Hữu Lợi lãnh đạm như nước, “Tôi đã kiêng rượu....”

“Vậy à.” Phương Hữu Kiệt xoa xoa đôi bàn tay, cảm giác hiên ngang thường có trước mặt Phương Hữu Lợi giờ không biết đã biến đi đâu mất, ấp úng
nói mãi một câu cũng không xong. Ông ta đến đây là muốn Phương Hữu Lợi
cho ông ta trở lại công ty một lần nữa, nhưng nhìn thấy vẻ mặt chẳng để
lộ bất cứ biểu hiện nào như thế của chú em thì lại không biết nên nói gì cho phải.

Nếu Phương Hữu Lợi có thể hỏi ông ta mấy câu, ông ta còn có thể giải thích biện minh cho mình, như bây giờ là có ý gì đây!

“Chú Ba, thật ra thì ba cháu cũng biết lấy tiền của công ty là sai, chú
có thể… bỏ qua hay không?” Phương Húc thấy Phương Hữu Kiệt lắp bắp mãi
mà cũng không xong, cũng không nghĩ mình là vai cháu mà dám nói chuyện
vượt khuôn khổ đến thế với Phương Hữu Lợi.

Đúng lúc Bình An đang nâng khay trà đi tới, nghe được lời Phương Húc, chân mày khẽ chau.

Phương Hữu Lợi hờ hững nhìn Phương Húc một cái.

Phương Húc xấu hổ cười cười, nhìn Phương Hữu Kiệt nháy mắt ra hiệu.

“Ha ha, Hữu Lợi à, thật ra thì chú có thể nói riêng với anh, chắc chắn
về sau anh sẽ không làm mấy cái chuyện như vậy nữa, cần gì phải cách
chức anh chứ. Anh làm ở chi nhánh công ty lâu như vậy mà lại rơi vào kết quả này, thật mất mặt quá chừng.” Phương Hữu Kiệt nói.

Nghe được những lời này của Phương Hữu Kiệt, não bộ Phương Hữu Lợi giần
giật đau đớn, ông phát hiện cứ mỗi lần nói chuyện với ông Anh Hai này
thì ông đều bị chọc tức đến tính khí cũng trở nên nóng nảy, “Nếu anh sĩ
diện như vậy thì đã không làm những việc này. Nếu anh bòn rút hưởng chút lợi ích của công ty thì coi như không có gì, đằng này anh lại tính kế
trên cả vật liệu xây dựng các công trình, anh còn muốn là tôi phải nói
riêng với anh mà thôi? Trước đây tôi đã nhắc nhở cảnh cáo anh bao nhiêu
lần, anh có chịu nghe vào tai đâu?”

Phương Hữu Kiệt nhận nhận lỗ mũi, có chút hậm hực. Trước đây đúng là
Phương Hữu Lợi có nhắc nhở ông ta rằng công trình không thể qua loa,
công trình kém chất lượng sẽ phá hủy công ty. Nhưng sau khi ông ta hưởng được ngon ngọt một lần mà không thấy phát sinh ra chuyện gì ngoài ý
muốn thì đã cảm thấy chẳng qua là Phương Hữu Lợi nói phóng đại lên vậy
thôi, rồi lại cảm thấy Trời cao Hoàng Đế xa, nên dần dần càng không biết thu tay lại, ai mà biết đột nhiên ở đâu lại lòi ra chứng cớ như vậy.

Không đúng! Trước hôm qua không hề nghe Phương Hữu Lợi đề cập gì tới
chuyện công trình, sao tự nhiên mới đi bệnh viện một chuyến lại bất ngờ
cách chức ông ta cơ chứ? Hơn nữa, những chứng cớ kia ở đâu mà chỉ trong
vòng một ngày thì đã trưng ngay ra được, rõ ràng là đã có chuẩn bị từ
trước.

Chẳng lẽ đã tính toán sẵn để đuổi ông ta ra khỏi công ty?

Phương Hữu Kiệt càng nghĩ càng cảm giác mình bị người ta sắp đặt hãm
hại, ánh mắt nhìn Phương Hữu Lợi cũng có chứa tức giận, “Là mày, chính
mày đã tính toán từ đầu để đẩy tao vào chỗ chết, đã muốn lột chức của
tao từ trước rồi. Mày vẫn dấu dấu diếm diếm thu tập chứng cớ sau lưng
tao. Ha ha, tao hiểu rồi, Phương Hữu Lợi, mày muốn đuổi tao ra khỏi công ty thì cần gì tốn công dữ vậy, cứ trực tiếp đuổi thẳng tao cho rồi.”

Phương Hữu Lợi lạnh lùng nhìn ông ta, “Nếu như anh không tham ô thì người khác làm thế nào tìm được chứng cớ?”

“Mày thừa nhận là mày làm đúng không? Hương thân phụ lão trong họ nếu
biết mày vô tình vô nghĩa như vậy nhất định sẽ mắng mày là thằng ngụy
quân tử!” Phương Hữu Kiệt giận đến nỗi mắng to bằng những từ ngữ ác độc.

Ánh mắt lạnh lẽo bén nhọn của Bình An quét tới, Phương Hữu Lợi đưa tay đè vai của cô để kìm cô lại.

“Nếu mà tôi vô tình vô nghĩa thì đã không cho anh vào công ty làm việc.
Anh đặt tay lên ngực mà tự vấn lương tâm mình đi, những năm gần đây anh
đã làm được gì cho công ty? Anh biết làm những gì anh kể ra xem? Tôi dễ
dàng tha thứ cho anh bởi vì anh là Anh Hai của tôi. Nhưng anh phải hiểu
rõ một điều, tôi không có nghĩa vụ phải nuôi anh cả đời, cũng sẽ không
dâng công ty cho anh tiêu xài tham ô một cách đương nhiên.” Phương Hữu
Lợi không tức không giận, thanh âm bình thản sóng nước chẳng xao.

“Công ty là của nhà mình, tao lấy tiền nhà mình thì có quan hệ gì?” Phương Hữu Kiệt lớn tiếng quát.

“Chúng ta đã chia nhà ra riêng từ lâu. Ban đầu ba mẹ lấy tiền cho tôi
làm ăn, anh hết sức phản đối. Nếu anh quên thì tôi có thể nhắc cho anh
nhớ, từ giây phút tôi thành lập công ty đã không có bất cứ quan hệ gì
với anh, mà đó là tôi và Lệ Hoa đánh liều mà mở ra.” Phương Hữu Lợi nói
rành rọt từng chữ từng câu, thanh âm bén nhọn gõ vào lòng Phương Hữu
Kiệt.

Mặt Phương Hữu Kiệt hết xanh lại đỏ, ông ta đương nhiên chưa từng quên
ban đầu ông ta đã làm mình làm mẩy phản đối mạnh mẽ cha mẹ đem tiền đưa
cho Phương Hữu Lợi đi mở công ty, nhưng mà anh em ruột nào lại phân chia rõ ràng như vậy chứ, của Phương Hữu Lợi chính là của ông ta!

“Hôm nay tôi không có lấy chứng cớ trưng ra là đã nể tình tôi và anh là
anh em cùng cha cùng mẹ rồi đó. Chính anh tự giải quyết cho tốt đi!”
Phương Hữu Lợi lạnh giọng, “Những năm qua anh cũng đã cầm không ít tiền, nên trở về Thành phố J chuyên tâm tự kinh doanh cho tốt đi, đừng có phí tâm tư tính toán trên đầu người khác nữa.”

“Mày dám đối xử với tao như vậy hả?” Phương Hữu Kiệt trợn tròn mắt, giận đến méo xệch cả miệng.

“Tôi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ anh rồi!” Phương Hữu Lợi nói.

Phương Húc đứng lên, “Chú Ba, chú không thể làm vậy, phạm sai lầm là
chuyện của ba cháu, chú không thể cũng cách chức luôn cả cháu được.”

“Thằng oắt chết tiệt kia, mày nói cái gì!” Phương Hữu Kiệt tát một cái, giận dữ đến độ hai má cũng run lên bần bật.

Phương Húc la oai oái, “Đau quá, ba, đừng đánh.”

Phương Hữu Lợi lắc lắc đầu, nói với Bình An, “Ba hơi mệt, về phòng nghỉ trước đây, con đưa bọn họ ra cổng.”

Bình An nhẹ nhàng gật đầu, ba là người luôn đặt thân tình lên hàng đầu.
Kiếp trước, bất kể bác trai và cô cô có làm cái gì thì ba đều tận lực
tha thứ hết lần này đến lần khác, lúc nào cũng mở một mắt nhắm một mắt
với bọn họ. Kiếp này, nếu không phải là đã hạ quyết tâm thật lớn, hẳn là ba cũng đã không muốn vạch mặt bọn họ, trong ký ức của cô, những chứng
cớ kia... hình như chưa bao giờ xuất hiện cả.

Phương Hữu Kiệt thấy Phương Hữu Lợi muốn đi, lập tức buông Phương Húc
ra, “Phương Hữu Lợi, mày nói rõ cho tao biết, có phải mày không bức tao
ra khỏi công ty thì không chịu được phải không?”

“Không phải là tôi ép buộc anh, mà là anh tự mình gieo gió gặt bão!”
Phương Hữu Lợi lạnh lùng thốt lời, “Mấy ngày nữa kết quả kiểm nghiệm các công trình ở Thành phố J sẽ được trình lên, có hay không có vấn đề gì
thì anh đều muốn tự mình đưa lưng gánh vác phải không? Nếu là như vậy,
anh cứ tiếp tục giữ cái chức Tổng Giám Đốc của anh.”

Phương Hữu Kiệt nghe vậy, biểu hiện do dự lộ rõ trên mặt.

Phương Hữu Lợi thấy vậy, lắc đầu một cái, xoay người đi lên lầu.

“Bác trai, anh họ, còn muốn uống trà không? Trà cũng lạnh rồi.” Bình An
đưa mắt nhìn Phương Hữu Lợi lên lầu xong mới ngọt nhạt hỏi cha con
Phương Hữu Kiệt.

“Ba mày đối đãi với anh ruột của nó như vậy, rồi sẽ bị báo ứng cho xem!” Phương Hữu Kiệt không cam lòng, vẫn hùng hùng hổ hổ quát mắng như cũ.

Bình An cười khẽ, ngữ điệu rất nhẹ rất chậm, “Bác trai, chính bác tự hỏi xem bác vừa mới cư xử thế nào với ba cháu vậy? Trừ việc tính toán lấy
tài sản nhà cháu, các người có bao giờ xem chúng tôi như người thân đâu? Bác trai, ba cháu đối với bác như vậy là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ
bác rồi, bác đừng tiếp tục níu kéo không buông nữa. Bác khăng khăng
không chịu rời công ty cũng chỉ là vì không bỏ được những quyền lợi tốt
đẹp do chức vị mang lại mà thôi. Nhưng bác có suy nghĩ qua chưa, bác ăn
to nói lớn hách dịch như vậy, có bao nhiêu người ghen ghét nhìn chằm
chằm vào bác. Hôm nay ba có thể ém nhẹm chứng cớ cho bác, còn về sau này thì sao? Làm sao thuận lợi được như vậy nữa... Một khi ngồi tù, thì có
trời mới cứu được bác.”

Phương Hữu Kiệt nghe Bình An phân tích xong thì tim đập dồn dập một lúc
vì quá sợ hãi. Những năm qua ông ta làm vậy mà không chút kiêng kỵ chính vì biết Phương Hữu Lợi sẽ không thật sự mạnh tay đối với ông ta, dù sao thì bọn họ vẫn là anh em ruột cơ mà. Nhưng những người khác có thái độ
thế nào với ông ta, ông ta biết rất rõ. Nếu như ông ta không phải là Anh Hai của Phương Hữu Lợi, có thể khẳng định một điều là ông ta không thể
nào trụ được ở công ty, bao nhiêu người ghen ghét ông ta đến đỏ mắt, tức tối vì không tìm được lỗi của ông ta để treo cổ ông ta lên nữa kìa.

Ông ta vẫn cho là Phương Hữu Lợi sẽ che chở ông ta, không ngờ lần này
lại cách chức ông ta, nhưng dù thế nào, ông ta đều không thể chấp nhận
được.

“Vậy còn tao thì sao? Sao cũng đuổi tao ra khỏi công ty chứ.” Phương Húc kêu lên, ở chi nhánh công ty bây giờ, một chức quản lý cỏn con hắn còn
không có, nếu như muốn cách chức ba hắn, thì phải cho hắn một cái chức
vị gì đó chứ.

Vậy sao không thể suy nghĩ một chút xem bản thân mình nên tự gây dựng sự nghiệp như thế nào, cứ nhất định phải bám vào công ty mới sống được à?
Phương Húc có thể làm cái gì? Trừ ăn chơi đàng điếm, mang khách đi chốn
ca hát hộp đêm tìm gái gú ra, anh ta có thể làm được điều gì cho công
ty?

“Hiện tại tình huống như thế này chắc là phải đợi công ty quyết định
thôi, hai người tìm ba cháu cũng không làm được gì đâu.” Bình An lạnh
lùng nói, “Mặc dù ba cháu là Chủ Tịch, nhưng công ty cũng có những cổ
đông khác. Huống chi trong trường hợp này, hai người có nghĩ đến việc
những người đã đem chứng cứ thế này đưa cho ba cháu, chẳng lẽ không đồng thời đưa cho những cổ đông khác ư? Nếu ba cháu xí xoá cho các người,
những cổ đông khác sẽ cho phép đấy à?” Bình An biết là những chứng cớ
kia chưa bị những người khác biết, nhưng cảm thấy nếu không dọa những kẻ mặt dày thiên hạ vô địch này một chút thì trong lòng cô cũng không bằng lòng nha.

Sắc mặt Phương Hữu Kiệt càng lúc càng trở nên khó coi, “Công ty của mình, sợ gì người khác nói chứ!”

Bình An trong lòng cười lạnh, Phương Hữu Kiệt ít học, chỉ làm việc theo ý thích của mình, dĩ nhiên là không thể thông cảm hoàn cảnh khó xử của
ba, “Bác trai, công ty chúng tôi đã lên thị trường chứng khoán rồi, hoàn toàn không giống với các công ty nhỏ khác!”

Phương Hữu Kiệt còn muốn nói tiếp, Bình An đã lập tức chặn lời, “Nếu như bác trai còn không chịu hiểu, vậy thì cứ tiếp tục làm ầm ĩ đi, làm lớn
chuyện ra thì toàn thế giới đều biết tại bác tham ô nên mới bị cách
chức, đến lúc đó thì không chỉ mất thể diện không thôi đâu.”

“Thời gian không còn sớm, bác trai và anh họ về nghỉ sớm đi thôi.” Trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

Lồng ngực Phương Hữu Kiệt đập phập phồng kịch liệt, trợn mắt hung hăng
nhìn Bình An, “Nói với Phương Hữu Lợi, tao sẽ không để yên đâu!”

Bình An khẽ mỉm cười, “Bác trai, anh họ, mời đi thong thả, không tiễn.”

Mấy ngày sau, cha con Phương Hữu Kiệt ban ngày thì đi bia bọt rồi mát xa mát gần, đến thời gian cơm tối thì lại tới đóng đô ở nhà Bình An, trong đầu có cái kiểu ý niệm uế tạp “không đạt được mục đích thì không bỏ
qua”.

Chapter
1 Chương 1: Tiền căn
2 Chương 2: Trọng sinh
3 Chương 3: Trở về trường học
4 Chương 4: Tứ bảo
5 Chương 5: Cẩu huyết thiên lôi
6 Chương 6: Hội nghị
7 Chương 7: Anh mới là sâu gạo
8 Chương 8: Kinh ngạc
9 Chương 9: Chán ghét theo bản năng
10 Chương 10: Còn nhiều thời gian
11 Chương 11: Đây không phải là vờ buông để bắt thật mà
12 Chương 12: Lắc tay đính ước
13 Chương 13: Muốn đào tường
14 Chương 14: Ăn cơm
15 Chương 15: Ánh sáng mới nở rộ
16 Chương 16: Các loại ghê tởm
17 Chương 17: Sáng thứ bảy
18 Chương 18: Năm mới vui vẻ
19 Chương 19: Người đàn ông có đôi mắt đào hoa
20 Chương 20: Quảng trường thời đại
21 Chương 21: Đếm ngược thời gian
22 Chương 22: Bác trai
23 Chương 23: Viên lão phu nhân
24 Chương 24: Câu lạc bộ golden bay
25 Chương 25: Người đàn ông kia
26 Chương 26: Lại gặp mặt
27 Chương 27: Ý định của mình
28 Chương 28: Ăn lẩu
29 Chương 29: Chị em tốt
30 Chương 30: Thành phố meibo
31 Chương 31: Vô tình gặp được
32 Chương 32: Hôn gián tiếp
33 Chương 33: Đi công tác
34 Chương 34: Đồng minh
35 Chương 35: Nghiêm lão phu nhân
36 Chương 36: Không phải là đối thủ a
37 Chương 37: Lòng tin
38 Chương 38: Trình vận
39 Chương 39: Đừng khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tôi
40 Chương 40: Đàn ông chính là như thế
41 Chương 41: Ôn đại thiếu gia mất tích
42 Chương 42: ‘đại hội đấu võ’
43 Chương 43: Tìm đến ba
44 Chương 44: Cơm tối ấm áp
45 Chương 45: Có gian tình thật to
46 Chương 46: Chiếc skyper c8
47 Chương 47: Được, anh chịu trách nhiệm
48 Chương 48: Say
49 Chương 49: Lớn tuổi hơn một chút có gì không tốt sao
50 Chương 50: Không đề
51 Chương 51: Ước hẹn cùng ba
52 Chương 52: Bị bài xích
53 Chương 53: Sai lầm cả đêm
54 Chương 54: Bắt đầu kế hoạch
55 Chương 55: Kiểm tra thân thể
56 Chương 56: Gặp phải một đóa hoa trắng nhỏ
57 Chương 57: Dội a- xít sun-phu-rit
58 Chương 58: Thêm bạn
59 Chương 59: Tha thứ
60 Chương 60: Thăm
61 Chương 61: Lôi kéo
62 Chương 62: Thành phố không ngủ
63 Chương 63: Dạ tiệc hằng năm
64 Chương 64: Ứng cử viên tốt
65 Chương 65: Hoàng tử cưỡi ngựa đến
66 Chương 66: Đây là sự ích kỷ của người làm cha
67 Chương 67: Người thân
68 Chương 68: Mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được
69 Chương 69: Cực phẩm chỗ nào cũng có
70 Chương 70: Cách xa cực phẩm, trân ái sinh mạng
71 Chương 71: Không bằng tự mình bảo vệ mình
72 Chương 72: Di chúc
73 Chương 73: Mỗi người đi một ngả
74 Chương 74: Bữa tiệc
75 Chương 75: Làm bạn gái của anh đi
76 Chương 76: Vô lực
77 Chương 77: Đón người
78 Chương 78: Làm hoành thánh
79 Chương 79: Bạn mới
80 Chương 80: Ngày lễ nguyên tiêu
81 Chương 81: Khai giảng
82 Chương 82: Bạn trên mạng không thể tùy tiện gặp
83 Chương 83: Thì ra là có người khác
84 Chương 84: Khiêu khích
85 Chương 85: Tựa đề rất bắt mắt, rất kích thích
86 Chương 86: Đối lập
87 Chương 87: Chính thức tuyên chiến
88 Chương 88: Không đề
89 Chương 89: Giai nhân ước hẹn
90 Chương 90: Bày tỏ chân tình
91 Chương 91: Gián tiếp
92 Chương 92: Bận rộn
93 Chương 93: Đi họp
94 Chương 94: Muốn anh phải xin lỗi
95 Chương 95: Chỉ là học xong thì trưởng thành
96 Chương 96: Thiên trường địa cửu
97 Chương 97: Chuyện xấu giữa ban ngày ban mặt
98 Chương 98: Tin tức kinh hoàng
99 Chương 99: Tái hôn
100 Chương 100: Khéo quá hóa vụng
101 Chương 101: Rất tức giận
102 Chương 102: Các loại giận
103 Chương 103: Lối thoát chật vật
104 Chương 104: Quả nhiên vẫn là cô ta
105 Chương 105: Không cần làm thánh mẫu thiện lương
106 Chương 106: Anh không vui
107 Chương 107: Nhẹ cả người
108 Chương 108: Vô tình gặp gỡ tại maison branche
109 Chương 109: Đây chính là đãi ngộ bạch kim
110 Chương 110: Anh em bà con
111 Chương 111: Anh vẫn luôn nguy hiểm như thế
112 Chương 112: Tình cảm
113 Chương 113: Bình tĩnh
114 Chương 114: Phía sau chuyện xưa
115 Chương 115: Chính tôi mới trèo cao
116 Chương 116: Đây là lần đầu tiên cô đánh cuộc
117 Chương 117: Nhắc lại chuyện cũ
118 Chương 118: Tai tiếng
119 Chương 119: Người phụ nữ thưởng thức
120 Chương 120: Không nhúng tay vào chuyện nhà của người ngoài
121 Chương 121: Cho làm con thừa tự
122 Chương 122: Người nào gài bẫy người nào
123 Chương 123: Đau lòng
124 Chương 124: Em tin ai hơn
125 Chương 125: Chúng ta là người một nhà
126 Chương 126: Tương kế tựu kế
127 Chương 127: Tranh cãi ầm ĩ tại bệnh viện
128 Chương 128: Đau lòng thất vọng
129 Chương 129: Sự khác biệt
130 Chương 130: Có muốn gả vào nhà giàu không
131 Chương 131: Có muốn gả vào nhà giàu không
132 Chương 132: Quấn quít chặt lấy
133 Chương 133: Sơ sót mấu chốt
134 Chương 134: Phủi sạch
135 Chương 135: Khác biệt
136 Chương 136: Lãnh đạm
137 Chương 137: Ghen
138 Chương 138: Được đền bù mong muốn
139 Chương 139: Không biết tự lượng sức mình
140 Chương 140: Bạn cũ
141 Chương 141: Anh ta không hợp với em
142 Chương 142: Thủ đoạn cực kỳ
143 Chương 143: Chúng tôi vẫn rất trong sạch
144 Chương 144: Tôi cũng có thể giúp anh
145 Chương 145: Thật may là chưa từng bỏ qua em
146 Chương 146: Giọng hát đặc biệt
147 Chương 147: Hoành đao đoạt ái
148 Chương 148: Đối với anh hứng thú khá lớn
149 Chương 149: Không phải xì căng đan
150 Chương 150: Một ngày vui vẻ
151 Chương 151: Bị quỷ ám
152 Chương 152: Không cho phép các người ở chung một chỗ
153 Chương 153: Tạm thời đừng gặp mặt
154 Chương 154: Khát cầu người tài
155 Chương 155: Tại sao có thể như vậy
156 Chương 156: Thở phào nhẹ nhõm
157 Chương 157: Quá giỏi quá cường đại
158 Chương 158: Đối thoại
159 Chương 159: Báo trước
160 Chương 160: Lại một lần nữa
161 Chương 161: Tránh né
162 Chương 162: Anh rất nhớ em
163 Chương 163: Ảnh chụp thân mật
164 Chương 164: Tốc độ của tin đồn
165 Chương 165: Nhượng bộ một bước
166 Chương 166: Tôi muốn đàm phán trực tiếp với cô
167 Chương 167: Ngạo mạn
168 Chương 168: Có khả năng bị cua đồng ăn thịt
169 Chương 169: Lột xác
170 Chương 170: Công kiêu ngạo tức đến méo miệng
171 Chương 171: Khai chiến
172 Chương 172: Lẫn lộn đầu đuôi
173 Chương 173: Tụ họp
174 Chương 174: Sinh nhật
175 Chương 175: Phản bội
176 Chương 176: Điếu văn cho quá khứ
177 Chương 177: Tình tay ba
178 Chương 178: Giám thị
179 Chương 179: Tình yêu là một canh bạc 1
180 Chương 180: Tình yêu là một canh bạc 2
181 Chương 181: Thời gian thấm thoắt thoi đưa
182 Chương 182: Do dự
183 Chương 183: Cầu hôn
184 Chương 184: Nhắc tỉnh
185 Chương 185: Ứng cử viên Tổng Giám Đốc
186 Chương 186: Anh yêu em, nữ hoàng của anh!
187 Chương 187: Quỷ kế của Đỗ Hiểu Mị
188 Chương 188: Gậy ông đập lưng ông
189 Chương 189: Không chịu nhận thua
190 Chương 190: Được như ý nguyện
191 Chương 191: Buổi sáng tuyệt vời
192 Chương 192: Cô cũng biết thủ đoạn vậy
193 Chương 193: Nhân tài
194 Chương 194: Người đàn ông này là của cô
195 Chương 195: Vu Tố Hà trở về
196 Chương 196: Giương cung bạt kiếm
197 Chương 197: Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời
198 Chương 198: Lòng tham không đáy
199 Chương 199: Người mới nhận chức
200 Chương 200: Thông báo nhậm chức
201 Chương 201: Không hợp cạ
202 Chương 202: Tự tình nho nhỏ
203 Chương 203: Thư ký mới
204 Chương 204: Bạn bè
205 Chương 205: Úy Úy cố chấp
206 Chương 206: Khách không mời mà đến
207 Chương 207: Chúng ta kết hôn đi
208 Chương 208: Cùng gặp tại Hongkong
209 Chương 209: Bắt chuyện đãi bôi
210 Chương 210: Chấn động
211 Chương 211: Thật sự là ý tưởng lớn gặp nhau sao?
212 Chương 212: Tiết lộ bí mật
213 Chương 213: Bị thua
214 Chương 214: Tự kiểm điểm
215 Chương 215: Sáng tỏ thông suốt
216 Chương 216: Ả phải về
217 Chương 217: Nhếch nhác rời đi
218 Chương 218: Lễ tốt nghiệp
219 Chương 219: Nản lòng
220 Chương 220: Vấn đề phía sau
221 Chương 221: Nuôi quân ngàn ngày
222 Chương 222: Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn
223 Chương 223: Cô ta không có lựa chọn nào khác
224 Chương 224: Chính là người này
225 Chương 225: Công dã tràng
226 Chương 226: Ăn ý
227 Chương 227: Muốn gặp anh ấy một lần
228 Chương 228: Đã xảy ra chuyện
229 Chương 229: Đánh xuống mười tám tầng địa ngục
230 Chương 230: Rác rưởi
231 Chương 231: Mạo hiểm đánh cuộc
232 Chương 232: Nghĩ tên cho Chương thật rất tốn tế bào não (☺)
233 Chương 233
234 Chương 234: Nghi hoặc
235 Chương 235: Tin tức xấu
236 Chương 236: Ngẫu nhiên hay cố ý
237 Chương 237: Hy vọng
238 Chương 238: Tin tức
239 Chương 239: Nội dung băng ghi âm
240 Chương 240: Nghi phạm giết người
241 Chương 241: Vượt qua cửa ải khó khăn
242 Chương 242: Phán quyết
243 Chương 243: Xã hội hài hòa
244 Chương 244: Quan hệ bị phơi bày
245 Chương 245: Chó cắn chó
246 Chương 246: Thần thông quảng đại
247 Chương 247: Đuổi giết
248 Chương 248: Ra tự thú đi
249 Chương 249: Ảnh chụp
250 Chương 250: Điên cuồng
251 Chương 251: Nguy hiểm tính mạng
252 Chương 252: Tinh thần có vấn đề
253 Chương 253: Nói chuyện
254 Chương 254: Ai mới là người ngoài
255 Chương 255: Ám sát
256 Chương 256: Hình phạt
257 Chương 257: Đều có hẹn
258 Chương 258: Tâm hồn bà tám
259 Chương 259: Vô tình gặp gỡ
260 Chương 260: Đón dâu
261 Chương 261: Kính trà
262 Chương 262: Tiệc cưới cùng Tuần trăng mật
263 Chương 263: Về sau
264 Chương 264: Tiệc gia đình
265 Chương 265: Tiệc cưới cùng Tuần trăng mật
266 Chương 266: Chính thức giới thiệu
267 Chương 267: Quan hệ phức tạp
268 Chương 268: Bữa tối giữa cha và con gái
269 Chương 269: Dạ tiệc từ thiện
270 Chương 270: Không lời nào để nói
271 Chương 271: Mang thai
272 Chương 272: Vô sự không lên Tam Bảo Điện
273 Chương 273: Cút
274 Chương 274: Vì tôi yêu ông
275 Chương 275: Bất mãn
276 Chương 276: Tôi vì chính tôi
277 Chương 277: Ngã sấp
278 Chương 278: Cầu cạnh
279 Chương 279: Thì ra không phải là con gái của tôi
280 Chương 280: Mày là con hoang
281 Chương 281: Ai mới là hồ ly tinh
282 Chương 282: Vì tôi yêu ông nên mới giấu giếm
283 Chương 283: Đồng ý
284 Chương 284: Bắt cóc
285 Chương 285: Báo cảnh sát
286 Chương 286: Mạng của mày không đáng tiền
287 Chương 287: Giải thoát
288 Chương 288: Nản lòng thoái chí
289 Chương 289: Kết cục
290 Chương 290: Trình Vận mở lòng
291 Chương 291: Kết hôn
292 Chương 292: Bên nhau
293 Chương 293: Cuộc sống vẫn tiếp tục
294 Chương 294: Phiên ngoại — Kiếp trước (Một)
295 Chương 295: Phiên ngoại — Kiếp trước (Hai)
296 Chương 296: Phiên ngoại — Chuyện về đôi song sinh
297 Chương 297: Phiên ngoại — Em gái đâu, em gái nữa đâu
Chapter

Updated 297 Episodes

1
Chương 1: Tiền căn
2
Chương 2: Trọng sinh
3
Chương 3: Trở về trường học
4
Chương 4: Tứ bảo
5
Chương 5: Cẩu huyết thiên lôi
6
Chương 6: Hội nghị
7
Chương 7: Anh mới là sâu gạo
8
Chương 8: Kinh ngạc
9
Chương 9: Chán ghét theo bản năng
10
Chương 10: Còn nhiều thời gian
11
Chương 11: Đây không phải là vờ buông để bắt thật mà
12
Chương 12: Lắc tay đính ước
13
Chương 13: Muốn đào tường
14
Chương 14: Ăn cơm
15
Chương 15: Ánh sáng mới nở rộ
16
Chương 16: Các loại ghê tởm
17
Chương 17: Sáng thứ bảy
18
Chương 18: Năm mới vui vẻ
19
Chương 19: Người đàn ông có đôi mắt đào hoa
20
Chương 20: Quảng trường thời đại
21
Chương 21: Đếm ngược thời gian
22
Chương 22: Bác trai
23
Chương 23: Viên lão phu nhân
24
Chương 24: Câu lạc bộ golden bay
25
Chương 25: Người đàn ông kia
26
Chương 26: Lại gặp mặt
27
Chương 27: Ý định của mình
28
Chương 28: Ăn lẩu
29
Chương 29: Chị em tốt
30
Chương 30: Thành phố meibo
31
Chương 31: Vô tình gặp được
32
Chương 32: Hôn gián tiếp
33
Chương 33: Đi công tác
34
Chương 34: Đồng minh
35
Chương 35: Nghiêm lão phu nhân
36
Chương 36: Không phải là đối thủ a
37
Chương 37: Lòng tin
38
Chương 38: Trình vận
39
Chương 39: Đừng khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tôi
40
Chương 40: Đàn ông chính là như thế
41
Chương 41: Ôn đại thiếu gia mất tích
42
Chương 42: ‘đại hội đấu võ’
43
Chương 43: Tìm đến ba
44
Chương 44: Cơm tối ấm áp
45
Chương 45: Có gian tình thật to
46
Chương 46: Chiếc skyper c8
47
Chương 47: Được, anh chịu trách nhiệm
48
Chương 48: Say
49
Chương 49: Lớn tuổi hơn một chút có gì không tốt sao
50
Chương 50: Không đề
51
Chương 51: Ước hẹn cùng ba
52
Chương 52: Bị bài xích
53
Chương 53: Sai lầm cả đêm
54
Chương 54: Bắt đầu kế hoạch
55
Chương 55: Kiểm tra thân thể
56
Chương 56: Gặp phải một đóa hoa trắng nhỏ
57
Chương 57: Dội a- xít sun-phu-rit
58
Chương 58: Thêm bạn
59
Chương 59: Tha thứ
60
Chương 60: Thăm
61
Chương 61: Lôi kéo
62
Chương 62: Thành phố không ngủ
63
Chương 63: Dạ tiệc hằng năm
64
Chương 64: Ứng cử viên tốt
65
Chương 65: Hoàng tử cưỡi ngựa đến
66
Chương 66: Đây là sự ích kỷ của người làm cha
67
Chương 67: Người thân
68
Chương 68: Mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được
69
Chương 69: Cực phẩm chỗ nào cũng có
70
Chương 70: Cách xa cực phẩm, trân ái sinh mạng
71
Chương 71: Không bằng tự mình bảo vệ mình
72
Chương 72: Di chúc
73
Chương 73: Mỗi người đi một ngả
74
Chương 74: Bữa tiệc
75
Chương 75: Làm bạn gái của anh đi
76
Chương 76: Vô lực
77
Chương 77: Đón người
78
Chương 78: Làm hoành thánh
79
Chương 79: Bạn mới
80
Chương 80: Ngày lễ nguyên tiêu
81
Chương 81: Khai giảng
82
Chương 82: Bạn trên mạng không thể tùy tiện gặp
83
Chương 83: Thì ra là có người khác
84
Chương 84: Khiêu khích
85
Chương 85: Tựa đề rất bắt mắt, rất kích thích
86
Chương 86: Đối lập
87
Chương 87: Chính thức tuyên chiến
88
Chương 88: Không đề
89
Chương 89: Giai nhân ước hẹn
90
Chương 90: Bày tỏ chân tình
91
Chương 91: Gián tiếp
92
Chương 92: Bận rộn
93
Chương 93: Đi họp
94
Chương 94: Muốn anh phải xin lỗi
95
Chương 95: Chỉ là học xong thì trưởng thành
96
Chương 96: Thiên trường địa cửu
97
Chương 97: Chuyện xấu giữa ban ngày ban mặt
98
Chương 98: Tin tức kinh hoàng
99
Chương 99: Tái hôn
100
Chương 100: Khéo quá hóa vụng
101
Chương 101: Rất tức giận
102
Chương 102: Các loại giận
103
Chương 103: Lối thoát chật vật
104
Chương 104: Quả nhiên vẫn là cô ta
105
Chương 105: Không cần làm thánh mẫu thiện lương
106
Chương 106: Anh không vui
107
Chương 107: Nhẹ cả người
108
Chương 108: Vô tình gặp gỡ tại maison branche
109
Chương 109: Đây chính là đãi ngộ bạch kim
110
Chương 110: Anh em bà con
111
Chương 111: Anh vẫn luôn nguy hiểm như thế
112
Chương 112: Tình cảm
113
Chương 113: Bình tĩnh
114
Chương 114: Phía sau chuyện xưa
115
Chương 115: Chính tôi mới trèo cao
116
Chương 116: Đây là lần đầu tiên cô đánh cuộc
117
Chương 117: Nhắc lại chuyện cũ
118
Chương 118: Tai tiếng
119
Chương 119: Người phụ nữ thưởng thức
120
Chương 120: Không nhúng tay vào chuyện nhà của người ngoài
121
Chương 121: Cho làm con thừa tự
122
Chương 122: Người nào gài bẫy người nào
123
Chương 123: Đau lòng
124
Chương 124: Em tin ai hơn
125
Chương 125: Chúng ta là người một nhà
126
Chương 126: Tương kế tựu kế
127
Chương 127: Tranh cãi ầm ĩ tại bệnh viện
128
Chương 128: Đau lòng thất vọng
129
Chương 129: Sự khác biệt
130
Chương 130: Có muốn gả vào nhà giàu không
131
Chương 131: Có muốn gả vào nhà giàu không
132
Chương 132: Quấn quít chặt lấy
133
Chương 133: Sơ sót mấu chốt
134
Chương 134: Phủi sạch
135
Chương 135: Khác biệt
136
Chương 136: Lãnh đạm
137
Chương 137: Ghen
138
Chương 138: Được đền bù mong muốn
139
Chương 139: Không biết tự lượng sức mình
140
Chương 140: Bạn cũ
141
Chương 141: Anh ta không hợp với em
142
Chương 142: Thủ đoạn cực kỳ
143
Chương 143: Chúng tôi vẫn rất trong sạch
144
Chương 144: Tôi cũng có thể giúp anh
145
Chương 145: Thật may là chưa từng bỏ qua em
146
Chương 146: Giọng hát đặc biệt
147
Chương 147: Hoành đao đoạt ái
148
Chương 148: Đối với anh hứng thú khá lớn
149
Chương 149: Không phải xì căng đan
150
Chương 150: Một ngày vui vẻ
151
Chương 151: Bị quỷ ám
152
Chương 152: Không cho phép các người ở chung một chỗ
153
Chương 153: Tạm thời đừng gặp mặt
154
Chương 154: Khát cầu người tài
155
Chương 155: Tại sao có thể như vậy
156
Chương 156: Thở phào nhẹ nhõm
157
Chương 157: Quá giỏi quá cường đại
158
Chương 158: Đối thoại
159
Chương 159: Báo trước
160
Chương 160: Lại một lần nữa
161
Chương 161: Tránh né
162
Chương 162: Anh rất nhớ em
163
Chương 163: Ảnh chụp thân mật
164
Chương 164: Tốc độ của tin đồn
165
Chương 165: Nhượng bộ một bước
166
Chương 166: Tôi muốn đàm phán trực tiếp với cô
167
Chương 167: Ngạo mạn
168
Chương 168: Có khả năng bị cua đồng ăn thịt
169
Chương 169: Lột xác
170
Chương 170: Công kiêu ngạo tức đến méo miệng
171
Chương 171: Khai chiến
172
Chương 172: Lẫn lộn đầu đuôi
173
Chương 173: Tụ họp
174
Chương 174: Sinh nhật
175
Chương 175: Phản bội
176
Chương 176: Điếu văn cho quá khứ
177
Chương 177: Tình tay ba
178
Chương 178: Giám thị
179
Chương 179: Tình yêu là một canh bạc 1
180
Chương 180: Tình yêu là một canh bạc 2
181
Chương 181: Thời gian thấm thoắt thoi đưa
182
Chương 182: Do dự
183
Chương 183: Cầu hôn
184
Chương 184: Nhắc tỉnh
185
Chương 185: Ứng cử viên Tổng Giám Đốc
186
Chương 186: Anh yêu em, nữ hoàng của anh!
187
Chương 187: Quỷ kế của Đỗ Hiểu Mị
188
Chương 188: Gậy ông đập lưng ông
189
Chương 189: Không chịu nhận thua
190
Chương 190: Được như ý nguyện
191
Chương 191: Buổi sáng tuyệt vời
192
Chương 192: Cô cũng biết thủ đoạn vậy
193
Chương 193: Nhân tài
194
Chương 194: Người đàn ông này là của cô
195
Chương 195: Vu Tố Hà trở về
196
Chương 196: Giương cung bạt kiếm
197
Chương 197: Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời
198
Chương 198: Lòng tham không đáy
199
Chương 199: Người mới nhận chức
200
Chương 200: Thông báo nhậm chức
201
Chương 201: Không hợp cạ
202
Chương 202: Tự tình nho nhỏ
203
Chương 203: Thư ký mới
204
Chương 204: Bạn bè
205
Chương 205: Úy Úy cố chấp
206
Chương 206: Khách không mời mà đến
207
Chương 207: Chúng ta kết hôn đi
208
Chương 208: Cùng gặp tại Hongkong
209
Chương 209: Bắt chuyện đãi bôi
210
Chương 210: Chấn động
211
Chương 211: Thật sự là ý tưởng lớn gặp nhau sao?
212
Chương 212: Tiết lộ bí mật
213
Chương 213: Bị thua
214
Chương 214: Tự kiểm điểm
215
Chương 215: Sáng tỏ thông suốt
216
Chương 216: Ả phải về
217
Chương 217: Nhếch nhác rời đi
218
Chương 218: Lễ tốt nghiệp
219
Chương 219: Nản lòng
220
Chương 220: Vấn đề phía sau
221
Chương 221: Nuôi quân ngàn ngày
222
Chương 222: Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn
223
Chương 223: Cô ta không có lựa chọn nào khác
224
Chương 224: Chính là người này
225
Chương 225: Công dã tràng
226
Chương 226: Ăn ý
227
Chương 227: Muốn gặp anh ấy một lần
228
Chương 228: Đã xảy ra chuyện
229
Chương 229: Đánh xuống mười tám tầng địa ngục
230
Chương 230: Rác rưởi
231
Chương 231: Mạo hiểm đánh cuộc
232
Chương 232: Nghĩ tên cho Chương thật rất tốn tế bào não (☺)
233
Chương 233
234
Chương 234: Nghi hoặc
235
Chương 235: Tin tức xấu
236
Chương 236: Ngẫu nhiên hay cố ý
237
Chương 237: Hy vọng
238
Chương 238: Tin tức
239
Chương 239: Nội dung băng ghi âm
240
Chương 240: Nghi phạm giết người
241
Chương 241: Vượt qua cửa ải khó khăn
242
Chương 242: Phán quyết
243
Chương 243: Xã hội hài hòa
244
Chương 244: Quan hệ bị phơi bày
245
Chương 245: Chó cắn chó
246
Chương 246: Thần thông quảng đại
247
Chương 247: Đuổi giết
248
Chương 248: Ra tự thú đi
249
Chương 249: Ảnh chụp
250
Chương 250: Điên cuồng
251
Chương 251: Nguy hiểm tính mạng
252
Chương 252: Tinh thần có vấn đề
253
Chương 253: Nói chuyện
254
Chương 254: Ai mới là người ngoài
255
Chương 255: Ám sát
256
Chương 256: Hình phạt
257
Chương 257: Đều có hẹn
258
Chương 258: Tâm hồn bà tám
259
Chương 259: Vô tình gặp gỡ
260
Chương 260: Đón dâu
261
Chương 261: Kính trà
262
Chương 262: Tiệc cưới cùng Tuần trăng mật
263
Chương 263: Về sau
264
Chương 264: Tiệc gia đình
265
Chương 265: Tiệc cưới cùng Tuần trăng mật
266
Chương 266: Chính thức giới thiệu
267
Chương 267: Quan hệ phức tạp
268
Chương 268: Bữa tối giữa cha và con gái
269
Chương 269: Dạ tiệc từ thiện
270
Chương 270: Không lời nào để nói
271
Chương 271: Mang thai
272
Chương 272: Vô sự không lên Tam Bảo Điện
273
Chương 273: Cút
274
Chương 274: Vì tôi yêu ông
275
Chương 275: Bất mãn
276
Chương 276: Tôi vì chính tôi
277
Chương 277: Ngã sấp
278
Chương 278: Cầu cạnh
279
Chương 279: Thì ra không phải là con gái của tôi
280
Chương 280: Mày là con hoang
281
Chương 281: Ai mới là hồ ly tinh
282
Chương 282: Vì tôi yêu ông nên mới giấu giếm
283
Chương 283: Đồng ý
284
Chương 284: Bắt cóc
285
Chương 285: Báo cảnh sát
286
Chương 286: Mạng của mày không đáng tiền
287
Chương 287: Giải thoát
288
Chương 288: Nản lòng thoái chí
289
Chương 289: Kết cục
290
Chương 290: Trình Vận mở lòng
291
Chương 291: Kết hôn
292
Chương 292: Bên nhau
293
Chương 293: Cuộc sống vẫn tiếp tục
294
Chương 294: Phiên ngoại — Kiếp trước (Một)
295
Chương 295: Phiên ngoại — Kiếp trước (Hai)
296
Chương 296: Phiên ngoại — Chuyện về đôi song sinh
297
Chương 297: Phiên ngoại — Em gái đâu, em gái nữa đâu