Chương 127: Kẻ trộm đi bắt phạm nhân

Hạ Diệu không biết từ lúc nào lại hình thành thói quen ăn mặc rất cổ quái. Lúc ở chỗ của Viên Tung qua đêm cảm thấy đồ lót của hắn ta mình mặc rất vừa nên cứ thế lén đem về mặc.

Tối nay Viên Tung phải đi gặp một người bạn, Hạ Diệu về nhà tắm rửa xong lại đem quần lót "lai lịch bất minh" mặc vào. Lúc này mới nhận ra đúng là cái quần lót này hơi rộng thật.

Kết quả, đang chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, tiếng nói của Viên Tung đột nhiên ở bên ngoài vang lên.

"Cháu đến tìm Hạ Diệu nói ít chuyện."

Mẹ Hạ nói: "Nó ở trong phòng ngủ đấy, cứ vào mà trực tiếp đi tìm."

Hạ Diệu trong nháy mắt hoảng loạn, thế nào mà lại đột nhiên tập kích vào giờ này? Đem máy vi tính ném qua một bên, trong nháy mắt chui vào chăn, đem bản thân trùm lại kín bít, chỉ lộ ra cái đầu.

"Sớm như vậy đã ngủ?" Viên Tung hỏi.

Hạ Diệu ừ một tiếng, "Không biết vì sao nữa, hôm nay đặc biệt buồn ngủ. Ơ? Anh không phải là đi gặp bạn hữu sao? Tại sao lại chạy tới nơi này?"

"Đã gặp rồi." Viên Tung nói, "Hắn đang kinh doanh một tiệm bán quần áo, tôi xem phong cách có vẻ thích hợp với cậu, liền chọn cho cậu vài bộ, cậu thử xem hợp không."

Tha cho tôi đi, đại ca... Hạ Diệu trong lòng nói thầm.

Gần đây Viên Tung cũng không biết là bị bệnh hay trúng tà thuật gì, đặc biệt rãnh rỗi, không có việc gì thì cứ đi đến các cửa hàng bán quần áo mua cho cậu ta hai ba bộ. Hơn nữa phong cách của những bộ trang phục này đều là dành cho những vũ công chuyên nghiệp, mỗi lần Hạ Diệu thử xong, Viên Tung còn bắt cậu ta xoay một vòng, rất phiền.

"Tôi mệt rồi, mai hãy nói." Hạ Diệu giọng nói quyết chết quyết sống.

Viên Tung nhiệt huyết không giảm, điệu bộ như muốn đem Hạ Diệu kéo lên, nhưng cậu ta lập tức tự ngồi dậy, dùng tay lấy chăn đắp nửa thân dưới, chặn lại thật chặt, chỉ lộ ra nửa thân trên trần trụi.

"Tôi sẽ thử quần áo, nhưng thực sự là lười xuống giường."

Nói xong, Hạ Diệu miễn cưỡng duỗi cánh tay ra, mặc kệ Viên Tung đem một cái áo bó sát vào người cậu ta.

Lúc mặc xong, vẻ mặt thờ ơ, quét mắt nhìn Viên Tung, hỏi: "Được chưa?"

"Không mặc quần nhìn không ra hiệu quả."

"Tôi thực sự không muốn mặc..." Hạ Diệu điệu bộ muốn cắm đầu vào trong chăn.

Viên Tung nói: "Không sao cả, cậu cứ việc nằm đó, tôi mặc cho cậu."

Vừa nhìn thấy Viên Tung đang manh nha hành động, cậu ta nhanh chóng cản đôi tay của Viên Tung lại. Cuối cùng đành phải cầm lấy cái quần, sau đó đem vào ổ chăn, ở bên trong len lén thay.

Viên Tung miệng đùa cợt nói: "Lúc lên giường cởi quần áo cho cậu, cậu đều thống khoái, lúc mặc quần áo cho, cậu lại e lệ?"Hạ Diệu âm thầm liếc hắn, "Tôi đây là vì thấy lạnh."

Sau khi đem hai ống quần mặc vào, Hạ Diệu bắt đầu cố sức mà kéo quần lên, tôi kéo, tôi kéo, tôi kéo, kéo một chút nữa... Ơ hay? Sao chỉ có thể kéo tới đây? Hạ Diệu sờ cái lưng quần một cái, trợn tròn mắt, mẹ nó quả nhiên là quần thắt lưng thấp!

Quần lót đang mặc là của Viên Tung, đó là loại quần lót có lưng quần cao, mà cái quần dài đang mặc lại là loại thắt lưng thấp..."phong cách" lúc này ai cũng có thể tưởng tượng được.

"Còn chưa mặc xong?" Viên Tung muốn vén chăn lên.

Hạ Diệu lập tức che lại, "Mặc xong rồi."

May là lưng áo đủ dài, giúp Hạ Diệu che được phần quần lót bị lòi ra, đứng trên mặt đất hoàn toàn nhìn không ra có gì bất thường.

Chiếc áo bó sát người, cơ ngực hiện lên rất căng đầy, chiếc quần ôm gọn làm ẩn hiện hai cái háng rất quyến rũ cùng với đó là đôi chân hoàn mỹ.

"Anh tại sao lại mua cho tôi cái quần thắt lưng thấp như vậy?" Hạ Diệu nhịn không được oán giận.

Viên Tung nói: "Cậu không phải là thích quần thắt lưng thấp sao? Quần lót cũng phải mặc thấp thắt lưng."

Bình thường mặc quần lót đúng là thấp hơn thắt lưng, nhưng hôm nay chính là không phải!

"Ngay cả mua cho quần lót cho tôi cũng mua thấp hơn thắt lưng." Viên Tung bổ sung thêm một câu.

Vừa nghe Viên Tung nói như vậy, đôi mắt hí của Hạ Diệu lập tức cháy lên tà khí, lấy tay kéo mở khóa quần của Viên Tung xuống, nhìn thấy cái quần lót cỡ nhỏ đang đem cự vật của Viên Tung trói buộc gắt gao, trong lòng phấn khích. Nhìn thấy cự vật hùng phong ẩn hiện, tính háo sắc nổi lên, nhịn không được đưa tay luồng vào bên trong, len lén kéo bộ lông sinh dục của Viên Tung lôi ra ngoài.

Bản thân thực ra đang chơi đùa rất vui vẻ, không ngờ Viên Tung cũng giở trò tương tự.

Đợi lúc Hạ Diệu nhận ra, lưng áo đã bị vén lên, muốn chống cự cũng đã muộn, phần quần lót bị lòi ra đã bị phát hiện.

"Làm gì đấy?" Hạ Diệu nhanh chóng đẩy tay của Viên Tung ra.

Viên Tung thu hai mắt lại, "Cậu hôm nay tại sao mặc quần lót thắt lưng cao?"

Hạ Diệu giả vờ thoải mái mà cười, "Bắt anh mặc quần lót thắt lưng thấp cũng đâu có nghĩa tôi không được mặc quần lót thắt lưng cao?"

Viên Tung không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào Hạ Diệu, đem cậu ta trói vào trong lồng ngực mà dò xét.

"Được rồi!" Hạ Diệu lên tiếng lừa gạt, "Tôi muốn nói chuyện với anh! Tôi hoài nghi người trộm quần lót của anh là tiểu Điền, ngày hôm qua lúc tôi đến công ty, tiểu Điền đang dọn dẹp phòng của anh, tôi thấy cậu ta ngay cả trên giường của anh đều động đến. Anh không phải là bình thường đem quần lót đã giặt xong để ở dưới cái gối sao? Cho nên khả năng cậu ta trộm quần lót của anh là rất lớn!"

Viên Tung đột nhiên dùng đầu gối húc một cái vào bụng của Hạ Diệu, Hạ Diệu lảo đảo té ngã xuống, Viên Tung thuận thế đè lên người cậu ta."Thật vậy sao?"

Viên Tung một bên hỏi, một bên cưỡng chế mà lột cái quần dài của Hạ Diệu.

May mà Hạ Diệu kiên quyết giữ cái quần lót bên trong lại, dùng hết mọi ý chí và sức lực, tuyệt đối không để bị tuột ra cùng với cái quần dài.

Quần không có, Hạ Diệu chỉ có thể đẩy Viên Tung ra, chạy đến mà trốn vào trong chăn.

"Tôi đã nói với anh, tôi hôm nay thực sự rất mệt mỏi, không có hứng thú với anh làm chuyện này."

"Tôi không muốn làm gì hết, chỉ muốn nhìn cái quần lót của cậu một chút."

Nói đến đây, Hạ Diệu dù đần độn như thế nào đi nữa cũng nhận thức được Viên Tung đã nhìn thấy được điều bất minh, che che giấu giấu trái lại lộ ra vẻ "trong lòng có quỷ", chi bằng cứ giả vờ thoải mái thừa nhận.

"Anh không nói tôi cũng không phát hiện, quả nhiên là mặc lộn..." Hạ Diệu trợn mắt nói dối,

"Kiểu dáng, chủng loại quần lót của hai ta đều giống nhau, tôi chắc là vì vậy mà mặc lộn."

"Một cái thắt lưng cao, một cái thắt lưng thấp, một cỡ lớn, một cỡ nhỏ thì lộn thế nào, cậu nói thật một chút, tại sao lại có chuyện này?".

Hạ Diệu bị Viên Tung chặn họng không thể kháng cự, vì vậy tung đòn phủ đầu, gương mặt cấp tốc trầm xuống.

"Mặc lộn quần lót của anh một lần thì có sao đâu chứ? Đồ hẹp hòi!"

Viên Tung lấy tay đặt ở ót Hạ Diệu mà gõ một cái, giễu giễu nói: "Ngài mặc lộn quần lót của tôi mà lại lộn đến bảy tám cái?"

"Mấy cái quần lót khác mà anh bị mất căn bản không phải do tôi trộm đâu nhé, có phải tiểu Điền ở trước mặt anh nói gì đó gây ly gián không? Tiểu tử này thật nham hiểm, rõ ràng là đối tốt với hắn vậy mà."

Trong lòng Viên Tung bây giờ không nghĩ gì khác, liền muốn đem cái tên miệng lưỡi này đè ra mà nhai xương khớp của cậu ta.

"Đợi tôi đi lục soát mới chịu thừa nhận?"

Hạ Diệu diễn trò không nổi nữa, lại bắt đầu "già mồm lấn át lẽ phải".

"Tôi với anh lấy quần lót của nhau mặc thì thế nào? Đây không phải là chứng minh hai ta quan hệ thân mật sao? Toàn bộ Trung Hoa này bao nhiêu cặp tình nhân có thể đổi quần lót cho nhau mà mặc? Hơn nữa, đây không phải là ăn mặc rất vừa sao, nó nếu không vừa tôi cũng đã không mặc!"

Viên Tung hai lông mày thu lại cất giấu sự hứng thú, "Thực sự vừa sao?"

Hạ Diệu hùng hồn "Vừa!"

"Cậu ngồi dậy." Viên Tung nói.

Hạ Diệu chột dạ, "Để làm gì?"

Viên Tung không nói nhiều mà đem Hạ Diệu kéo lên, mạnh mẽ quan sát nơi riêng tư của cậu ta.

"Nhìn cái gì? Đây không phải là rất vừa sao?"

Hạ Diệu khép chân lại, cái quần lót rộng rãi miễn cưỡng thắt ở hông không rơi xuống.Nhưng thật ra, điểm chết người là nằm ở mép cái quần lót, bởi vì Viên Tung so với Hạ Diệu bắp đùi tráng kiện hơn, mép quần thường bị giãn rộng hơn. Cho nên người khác mặc vào không vừa, bẹn háng sẽ lộ ra hết.

"Cậu đem hai cái đùi tách ra, ngồi xếp bằng lại."

Hạ Diệu căn bản không muốn nghe theo, thế nhưng bị ánh mắt chất vấn của Viên Tung thiêu đốt, Hạ Diệu lại không muốn bị hắn khinh thường, chỉ có thể thoải mái mà đem hai cái đùi tách xa nhau ra.

Kết quả hai chân vừa mở ra, bẹn háng lập tức "trong sáng mà rộng mở ", "cảnh xuân" bên trong lớp quần lót hiện lên nhìn không xót cái gì.

Viên Tung không hề vướng bận, từ mép quần lót ở ngay háng luồng tay vào bên trong, ở trên "hai viên bi" trần truồng của Hạ Diệu hung hăng búng một cái, cố ý làm xấu mặt cậu ta, "Lộ nguyên một bộ trứng ra như thế này là cho ai xem?"

Hạ Diệu bị đau, xấu hổ và giận dữ phẩn nộ quát một tiếng, "Lép trứng thì sao? Đem hàng tỷ tỷ tôn tử của tôi phá hủy thì tôi biết làm sao đây chứ? Bộ phận nối dõi nòi giống quý tộc như vầy anh bồi thường nổi không?"

"Hóa ra ngài là thuộc dòng quý tộc, tôi đây là dân đen? Ngài đáng giá như vậy, phải chăng tôi đây nên cưỡng bức ngài một chút?"

Hạ Diệu muốn cười nhưng nhịn.

Viên Tung hỏi lại Hạ Diệu, "Hiện tại cậu nói cho tôi nghe một chút đi, cái quần lót này mặc trên người cậu thật sự vừa sao?"

Hạ Diệu vẫn còn giữ giọng điệu như cũ, sự ngang bướng bành trướng, quả thực nghịch thiên nghịch địa.

"Vừa! Một chút cũng không lỏng lẻo, một chút cũng không rộng."

Được, Viên Tung gật đầu, có vẻ hứng thú, trầm giọng mở miệng.

"Vậy cậu nhảy thử một đoạn đi."

Hạ Diệu chợt hít một hơi, quần lót còn chưa kịp nhảy đã bị rớt xuống vì rộng, trong lúc hoảng loạn đành ứng biến chỉ vào cái dụng cụ luyện tập thể lực cách đó không xa: "Tiểu Điền giúp tôi sửa xong rồi đấy, anh thử lại một chút, hắn nói lần này bảo đảm sẽ không vỡ."

Bây giờ còn vẫn còn muốn nhắc tới cái tên tiểu Điền... Viên Tung nhãn thần không hề lay chuyển một chút nào.

"Mặc cái quần lót lên và nhảy."

Hạ Diệu, "..."

- -----------

Tuyên Đại Vũ và Vương Trì Thủy ngồi trên bàn đàm phán.

Tuyên Đại Vũ đem một xấp tiền để trước mặt Vương Trì Thủy, nói: "Đây là tiền bù đắp tổn thương vật chất lẫn tinh thần cho cậu, cậu nghĩ dưỡng ít ngày, nhận lấy đi, chuyện ngày đó coi như xóa bỏ."

Vương Trì Thủy nói: "Tôi không cần tiền của anh, tôi chỉ muốn anh đối với tôi có trách nhiệm."

Tuyên Đại Vũ dương dương tự đắc, "Cậu không phải được nhận tiền rồi sao? Chuyện này tôi cho cậu một trăm vạn, tuyệt đối đủ bù đắp cho cậu, nhiều hơn nữa tôi không thể đưa."

"Tôi không cần tiền của anh, tôi chỉ muốn anh có trách nhiệm với tôi."

"Nhưng tôi nói cho cậu biết, cậu có muốn lấy hay không lấy số tiền này, tôi cũng sẽ không đối với cậu chịu bất kì trách nhiệm gì."

Vương Trì Thủy bình tĩnh mà nói: "Anh phải chịu!"

"Cậu đừng để tôi chà đạp mặt mũi của cậu, cậu dù sao cũng không phải đàn bà, tôi trả cậu một phần ân tình như vậy là đủ lắm rồi! Tôi nếu không đưa tiền cho cậu, cậu có thể làm gì tôi? Cậu dám đi rêu rao ngoài phố, nói Tuyên Đại Vũ tôi đây cưỡng gian cậu sao?"

"Tôi dám."

Tuyên Đại Vũ trong lòng một trận co quắp, mẹ nó, việc này cậu ta thật đúng là dám làm!

"Cho dù cậu đi rêu rao, cho dù cậu đi đến cảnh sát báo án, có người sẽ tin cậu sao?"

"Có."

"Cậu chính là có tiền án, ai tin cậu?" Tuyên đọc rống giận.

Vương Trì Thủy "khí định thần nhàn" phun ra ba chữ.

"Cảnh sát Hạ."

"..."

Chapter
1 Chương 1: Giải đọ sức
2 Chương 2: Ai nói đấy?
3 Chương 3: Nỗi niềm khó nói nghĩ lại còn kinh
4 Chương 4: Giúp em làm mối đi mà!
5 Chương 5: Nhân vật “nguy hiểm”
6 Chương 6: Lần đầu giao chiến
7 Chương 7: Một hộp bánh cookie
8 Chương 8: Cút càng xa càng tốt!
9 Chương 9: Đừng đặc biệt không biết xấu hổ như thế!
10 Chương 10: Mắng cho chết nhà ngươi!
11 Chương 11: Yểng ta chán nản rồi
12 Chương 12: Thời gian trước khi bắn
13 Chương 13: Tôi nhìn trúng cậu rồi
14 Chương 14: Đây là cái kiểu logic gì chứ?
15 Chương 15: Quần cậu có chút thấp!
16 Chương 16: Chặt chẽ khóa trong tim
17 Chương 17: Nếu cậu cười với tôi một chút…
18 Chương 18: Đàn ông như này mới đủ tuyệt diệu!
19 Chương 19: Không thể thương lượng
20 Chương 20: Gửi nuôi
21 Chương 21: Lặng thầm bảo vệ em
22 Chương 22: Trong cửa sổ, ngoài cửa sổ
23 Chương 23: Mặc quần nhỏ vào
24 Chương 24: Tập kích đêm khuya
25 Chương 25: Tiểu nhu tình đêm mưa
26 Chương 26: Nhớ nhung đại yểng
27 Chương 27: Tìm hiểu mặt bên
28 Chương 28: Sao không chờ tôi về rồi hẵng kiểm tra sức khỏe?
29 Chương 29: Vụng trộm
30 Chương 30: Một chữ ngàn vàng
31 Chương 31: Trúc mã hội tụ
32 Chương 32: Cắn tai anh nha!
33 Chương 33: Đại vũ trì thủy
34 Chương 34: Dẫn trộm vào nhà
35 Chương 35: Đêm qua người tôi cắn không phải là cậu?
36 Chương 36: Đau đến thực tiêu hồn
37 Chương 37: Tranh chấp
38 Chương 38: Tuyên đại thiếu gia làm loạn không hối tiếc
39 Chương 39: Cùng sửa máy tập
40 Chương 40: Nhóc con ti tiện
41 Chương 41: Bất công
42 Chương 42: Đào củ sen
43 Chương 43: Ham ăn
44 Chương 44: Cùng tôi đi hóng gió
45 Chương 45: Xuất phát nào!
46 Chương 46: Tình yêu manh nha
47 Chương 47: Đó là nụ hôn đầu của lão tử!
48 Chương 48: Hiểu nhau thêm chút nữa
49 Chương 49: Dừng xe!
50 Chương 50: Tiểu bỉ ổi trong ổ chăn
51 Chương 51: Không chống đỡ nổi
52 Chương 52: Cuối cùng cũng tóm được mày rồi!
53 Chương 53: Oan gia chạm trán
54 Chương 54: Lại bị sập bẫy
55 Chương 55: Hai quả lựu to
56 Chương 56: Mỹ nam bên bể bơi
57 Chương 57: Đại tiệc mỹ vị
58 Chương 58: Sự cố
59 Chương 59: Đút ăn
60 Chương 60: Viện cớ mượn ổ chăn
61 Chương 61: Tình cảm chạy lệch
62 Chương 62: Khó chịu
63 Chương 63: Một mình vụng trộm hành sự
64 Chương 64: Xấu hổ đỏ bừng cả mặt
65 Chương 65: Mở cửa ra, để tôi vào!
66 Chương 66: Thời điểm tiến hành giải quyết mâu thuẫn
67 Chương 67: Ông nội anh!
68 Chương 68: Thu hoạch ngoài mong đợi
69 Chương 69: Gãi thêm tí nữa đi
70 Chương 70: Ngây thơ
71 Chương 71: Cùng yêu cùng thương
72 Chương 72: Cậu cũng đối tốt với hắn đi
73 Chương 73: Tôi lạy cậu luôn
74 Chương 74: Vuốt vuốt giận, không sao đâu mà
75 Chương 75: Thật vừa
76 Chương 76: Giới thiệu một cô bạn gái cho anh
77 Chương 77: Tôi sắp bị em gái anh đùa đến chết rồi!
78 Chương 78: Chườm nóng
79 Chương 79: Cậu cứ tha hồ mà ghen đi
80 Chương 80: Tu thân dưỡng tính
81 Chương 81: Hắn là của tôi!
82 Chương 82: Tiến triển thêm một bước
83 Chương 83: Sĩ khả sát bất khả nhục (Quân tử thà chết không chịu nhục)
84 Chương 84: Có thể chống lại ý trời
85 Chương 85: Thêm một cái đầu não
86 Chương 86: Đặc biệt hiếu thảo
87 Chương 87: Hạ Diệu cậu ở lại
88 Chương 88: Nhóc con, cho cậu khiêu khích này!
89 Chương 89: Chuyến khởi hành lừa đảo
90 Chương 90: Nỗi ám ảnh hoán đổi người
91 Chương 91: Cậu á đem miệng giữ kín một chút
92 Chương 92: Miễn tìm! Trước
93 Chương 93: Huynh muội tán gẫu
94 Chương 94: Người vợ đảm
95 Chương 95: Huynh đệ của anh hắn điên rồi!
96 Chương 96: Kì nghỉ quá dài
97 Chương 97: Đường về nhà chồng trắc trở
98 Chương 98: Hảo tiểu tử
99 Chương 99: Tôi không thể mất một người
100 Chương 100: Hai gã đàn ông điên loạn
101 Chương 101: BẮT ĐƯỢC "GIAN DÂM"
102 Chương 102: Tiểu tổ tông ấm áp
103 Chương 103: Cực kì đại phát
104 Chương 104: Hậu quả của kì nghỉ đông
105 Chương 105: Tôi phục cậu luôn!
106 Chương 106: Cảm ơn cậu
107 Chương 107: Mặt mày bầm dập
108 Chương 108: Trứng trọc lốc không có lông
109 Chương 109: Mắt to mắt nhỏ
110 Chương 110: Giải trừ tâm bệnh
111 Chương 111: Trả thù
112 Chương 112: Tâm trí không thể thoải mái
113 Chương 113: Chuyện không ngờ tới
114 Chương 114: Một con sói đến từ phương bắc
115 Chương 115: Viên đại tiểu thư đáng thương
116 Chương 116: Một trò hề
117 Chương 117: Tôi thật ngốc
118 Chương 118: Khủng hoảng tứ phía
119 Chương 119: Cảnh giới phóng đãng
120 Chương 120: Cảm giác đã sai chỗ
121 Chương 121: Hóa giải mâu thuẫn
122 Chương 122: Anh chớ ép tôi dùng biện pháp mạnh
123 Chương 123: Màn kịch chua xót
124 Chương 124: Quần lót bị mất
125 Chương 125: Cậu đêm qua đã hiện nguyên hình?
126 Chương 126: Quần lót bị rộng
127 Chương 127: Kẻ trộm đi bắt phạm nhân
128 Chương 128: Làm hòa
129 Chương 129: Bị dọa đến tè ra quần
130 Chương 130: Chính là tự tin như vậy
131 Chương 131: Bảo đảm không bạc đãi cậu
132 Chương 132: Sáu quý ông tề tụ
133 Chương 133: Không trượt một phát
134 Chương 134: Giá quá mắc
135 Chương 135: Tự hắc đế
136 Chương 136: Tránh xa người này ra
137 Chương 137: Tiêu chuẩn
138 Chương 138: Nội bộ lục đục
139 Chương 139: Cái gì gọi là trời sinh một đôi
140 Chương 140: Phong tỏa huyệt cười
141 Chương 141: Tình huống bất ngờ
142 Chương 142: Gọi cứu binh
143 Chương 143: CẢM ƠN "ĐẠI TẨU"
144 Chương 144: Hạ tiểu yêu trở mặt
145 Chương 145: Bắt đầu tính sổ
146 Chương 146: Hiểu ra mọi chuyện
147 Chương 147: Một mình tôi làm ba nghìn người
148 Chương 148: Cậu đó nha nhãn thần thật tốt!
149 Chương 149: Thật sự lo lắng!
150 Chương 150: Gọi!
151 Chương 151: Đại thần thánh từ trên trời giáng xuống!
152 Chương 152: Nam nhân không có gì tốt
153 Chương 153: Cùng 'báo ngạn tổ' nói lời ngôn tình
154 Chương 154: Vạch trần
155 Chương 155: Tuyên đại bịp
156 Chương 156: Liên tục gặp trục trặc
157 Chương 157: Thổ hào chân chính
158 Chương 158: Đứng núi này trông núi nọ
159 Chương 159: Nghìn vạn lần phải chờ tôi
160 Chương 160: MAU TRẢ "ĐÒN BÁNH TÉT BỰ" LẠI CHO TA
161 Chương 161: Vì cậu mà buộc hắn ra đi là đùa giỡn?
162 Chương 162: Hy sinh
163 Chương 163: Ngươi là người bị thần kinh
164 Chương 164: Xé mở ngụy trang
165 Chương 165: Loại bỏ tâm bệnh
166 Chương 166: Biến cố
167 Chương 167: Việc này tôi quyết định rồi
168 Chương 168: Về nhà
169 Chương 169: Cuộc chiến truyền thông bắt đầu!
170 Chương 170: Cái gì mới được gọi là chân ái?
171 Chương 171: Lòng đau tựa dao cắt
172 Chương 172: Thẳng thắn một lần
173 Chương 173: Mất tích
174 Chương 174: Ách
175 Chương 175: Anh ta tại sao cũng ở đây?
176 Chương 176: Đại cuộc đã định
177 Chương 177: Vật về nguyên chủ
178 Chương 178: Cảm giác có nguy cơ
179 Chương 179: Một chút giống con người cũng không có
180 Chương 180: Thật sự rất thoải mái
181 Chương 181: Cười
182 Chương 182: Kỳ thực cậu đã sớm hối hận
183 Chương 183: Con hươu tuyết ngu xuẩn
184 Chương 184: Vô tình gặp trên đường
185 Chương 185: Anh cứ chờ cho tới chết đi
186 Chương 186: Không bao giờ chơi đùa nữa
187 Chương 187: Biết vậy đừng làm
188 Chương 188: Anh mãi là no.1
189 Chương 189: Tình yêu trên bờ vai
190 Chương 190: Tiếng gọi của tình yêu
191 Chương 191: Tỉnh lại
192 Chương 192: Hết lòng chăm sóc
193 Chương 193: Đại tổ tông
194 Chương 194: An ủi
195 Chương 195: Chỉ nguyện được sống trong cơn mê đắm
196 Chương 196: Chiến tích
197 Chương 197: Rốt cục ai không đứng đắn ?
198 Chương 198: Khẩu vị của cậu nặng như vậy?
199 Chương 199: Cậu trốn đi đâu?
200 Chương 200: Phản kích
201 Chương 201: Thế nào lại là ngươi ???
202 Chương 202: Hàn đại thần tiên
203 Chương 203: Cắt đứt tơ tình
204 Chương 204: Nội chiến
205 Chương 205: Thừa dịp châm dầu
206 Chương 206: Thực sự xinh đẹp phi thường
207 Chương 207: Về nước
208 Chương 208: Một cái tin nhắn
209 Chương 209: Theo đuổi mẹ vợ
210 Chương 210: Thật không có phẩm hạnh TrướcTiếp
211 Chương 211: Ghen tuông với cả ngạch nương
212 Chương 212: Giống như lột da heo
213 Chương 213: Tôi thấy vậy cũng tốt!
214 Chương 214: Biến đi! biến ra đi! biến đi
215 Chương 215: Chương cuối
216 Chương 216: Phiên ngoại 1
217 Chương 217: Phiên ngoại 2
218 Chương 219: Phiên Ngoại 4
219 Chương 220: Phiên Ngoại 5
220 Chương 221: Phiên Ngoại 6
221 Chương 222: Phiên Ngoại 7
222 Chương 223: Phiên Ngoại 8
223 Chương 224: Phiên Ngoại 9
Chapter

Updated 223 Episodes

1
Chương 1: Giải đọ sức
2
Chương 2: Ai nói đấy?
3
Chương 3: Nỗi niềm khó nói nghĩ lại còn kinh
4
Chương 4: Giúp em làm mối đi mà!
5
Chương 5: Nhân vật “nguy hiểm”
6
Chương 6: Lần đầu giao chiến
7
Chương 7: Một hộp bánh cookie
8
Chương 8: Cút càng xa càng tốt!
9
Chương 9: Đừng đặc biệt không biết xấu hổ như thế!
10
Chương 10: Mắng cho chết nhà ngươi!
11
Chương 11: Yểng ta chán nản rồi
12
Chương 12: Thời gian trước khi bắn
13
Chương 13: Tôi nhìn trúng cậu rồi
14
Chương 14: Đây là cái kiểu logic gì chứ?
15
Chương 15: Quần cậu có chút thấp!
16
Chương 16: Chặt chẽ khóa trong tim
17
Chương 17: Nếu cậu cười với tôi một chút…
18
Chương 18: Đàn ông như này mới đủ tuyệt diệu!
19
Chương 19: Không thể thương lượng
20
Chương 20: Gửi nuôi
21
Chương 21: Lặng thầm bảo vệ em
22
Chương 22: Trong cửa sổ, ngoài cửa sổ
23
Chương 23: Mặc quần nhỏ vào
24
Chương 24: Tập kích đêm khuya
25
Chương 25: Tiểu nhu tình đêm mưa
26
Chương 26: Nhớ nhung đại yểng
27
Chương 27: Tìm hiểu mặt bên
28
Chương 28: Sao không chờ tôi về rồi hẵng kiểm tra sức khỏe?
29
Chương 29: Vụng trộm
30
Chương 30: Một chữ ngàn vàng
31
Chương 31: Trúc mã hội tụ
32
Chương 32: Cắn tai anh nha!
33
Chương 33: Đại vũ trì thủy
34
Chương 34: Dẫn trộm vào nhà
35
Chương 35: Đêm qua người tôi cắn không phải là cậu?
36
Chương 36: Đau đến thực tiêu hồn
37
Chương 37: Tranh chấp
38
Chương 38: Tuyên đại thiếu gia làm loạn không hối tiếc
39
Chương 39: Cùng sửa máy tập
40
Chương 40: Nhóc con ti tiện
41
Chương 41: Bất công
42
Chương 42: Đào củ sen
43
Chương 43: Ham ăn
44
Chương 44: Cùng tôi đi hóng gió
45
Chương 45: Xuất phát nào!
46
Chương 46: Tình yêu manh nha
47
Chương 47: Đó là nụ hôn đầu của lão tử!
48
Chương 48: Hiểu nhau thêm chút nữa
49
Chương 49: Dừng xe!
50
Chương 50: Tiểu bỉ ổi trong ổ chăn
51
Chương 51: Không chống đỡ nổi
52
Chương 52: Cuối cùng cũng tóm được mày rồi!
53
Chương 53: Oan gia chạm trán
54
Chương 54: Lại bị sập bẫy
55
Chương 55: Hai quả lựu to
56
Chương 56: Mỹ nam bên bể bơi
57
Chương 57: Đại tiệc mỹ vị
58
Chương 58: Sự cố
59
Chương 59: Đút ăn
60
Chương 60: Viện cớ mượn ổ chăn
61
Chương 61: Tình cảm chạy lệch
62
Chương 62: Khó chịu
63
Chương 63: Một mình vụng trộm hành sự
64
Chương 64: Xấu hổ đỏ bừng cả mặt
65
Chương 65: Mở cửa ra, để tôi vào!
66
Chương 66: Thời điểm tiến hành giải quyết mâu thuẫn
67
Chương 67: Ông nội anh!
68
Chương 68: Thu hoạch ngoài mong đợi
69
Chương 69: Gãi thêm tí nữa đi
70
Chương 70: Ngây thơ
71
Chương 71: Cùng yêu cùng thương
72
Chương 72: Cậu cũng đối tốt với hắn đi
73
Chương 73: Tôi lạy cậu luôn
74
Chương 74: Vuốt vuốt giận, không sao đâu mà
75
Chương 75: Thật vừa
76
Chương 76: Giới thiệu một cô bạn gái cho anh
77
Chương 77: Tôi sắp bị em gái anh đùa đến chết rồi!
78
Chương 78: Chườm nóng
79
Chương 79: Cậu cứ tha hồ mà ghen đi
80
Chương 80: Tu thân dưỡng tính
81
Chương 81: Hắn là của tôi!
82
Chương 82: Tiến triển thêm một bước
83
Chương 83: Sĩ khả sát bất khả nhục (Quân tử thà chết không chịu nhục)
84
Chương 84: Có thể chống lại ý trời
85
Chương 85: Thêm một cái đầu não
86
Chương 86: Đặc biệt hiếu thảo
87
Chương 87: Hạ Diệu cậu ở lại
88
Chương 88: Nhóc con, cho cậu khiêu khích này!
89
Chương 89: Chuyến khởi hành lừa đảo
90
Chương 90: Nỗi ám ảnh hoán đổi người
91
Chương 91: Cậu á đem miệng giữ kín một chút
92
Chương 92: Miễn tìm! Trước
93
Chương 93: Huynh muội tán gẫu
94
Chương 94: Người vợ đảm
95
Chương 95: Huynh đệ của anh hắn điên rồi!
96
Chương 96: Kì nghỉ quá dài
97
Chương 97: Đường về nhà chồng trắc trở
98
Chương 98: Hảo tiểu tử
99
Chương 99: Tôi không thể mất một người
100
Chương 100: Hai gã đàn ông điên loạn
101
Chương 101: BẮT ĐƯỢC "GIAN DÂM"
102
Chương 102: Tiểu tổ tông ấm áp
103
Chương 103: Cực kì đại phát
104
Chương 104: Hậu quả của kì nghỉ đông
105
Chương 105: Tôi phục cậu luôn!
106
Chương 106: Cảm ơn cậu
107
Chương 107: Mặt mày bầm dập
108
Chương 108: Trứng trọc lốc không có lông
109
Chương 109: Mắt to mắt nhỏ
110
Chương 110: Giải trừ tâm bệnh
111
Chương 111: Trả thù
112
Chương 112: Tâm trí không thể thoải mái
113
Chương 113: Chuyện không ngờ tới
114
Chương 114: Một con sói đến từ phương bắc
115
Chương 115: Viên đại tiểu thư đáng thương
116
Chương 116: Một trò hề
117
Chương 117: Tôi thật ngốc
118
Chương 118: Khủng hoảng tứ phía
119
Chương 119: Cảnh giới phóng đãng
120
Chương 120: Cảm giác đã sai chỗ
121
Chương 121: Hóa giải mâu thuẫn
122
Chương 122: Anh chớ ép tôi dùng biện pháp mạnh
123
Chương 123: Màn kịch chua xót
124
Chương 124: Quần lót bị mất
125
Chương 125: Cậu đêm qua đã hiện nguyên hình?
126
Chương 126: Quần lót bị rộng
127
Chương 127: Kẻ trộm đi bắt phạm nhân
128
Chương 128: Làm hòa
129
Chương 129: Bị dọa đến tè ra quần
130
Chương 130: Chính là tự tin như vậy
131
Chương 131: Bảo đảm không bạc đãi cậu
132
Chương 132: Sáu quý ông tề tụ
133
Chương 133: Không trượt một phát
134
Chương 134: Giá quá mắc
135
Chương 135: Tự hắc đế
136
Chương 136: Tránh xa người này ra
137
Chương 137: Tiêu chuẩn
138
Chương 138: Nội bộ lục đục
139
Chương 139: Cái gì gọi là trời sinh một đôi
140
Chương 140: Phong tỏa huyệt cười
141
Chương 141: Tình huống bất ngờ
142
Chương 142: Gọi cứu binh
143
Chương 143: CẢM ƠN "ĐẠI TẨU"
144
Chương 144: Hạ tiểu yêu trở mặt
145
Chương 145: Bắt đầu tính sổ
146
Chương 146: Hiểu ra mọi chuyện
147
Chương 147: Một mình tôi làm ba nghìn người
148
Chương 148: Cậu đó nha nhãn thần thật tốt!
149
Chương 149: Thật sự lo lắng!
150
Chương 150: Gọi!
151
Chương 151: Đại thần thánh từ trên trời giáng xuống!
152
Chương 152: Nam nhân không có gì tốt
153
Chương 153: Cùng 'báo ngạn tổ' nói lời ngôn tình
154
Chương 154: Vạch trần
155
Chương 155: Tuyên đại bịp
156
Chương 156: Liên tục gặp trục trặc
157
Chương 157: Thổ hào chân chính
158
Chương 158: Đứng núi này trông núi nọ
159
Chương 159: Nghìn vạn lần phải chờ tôi
160
Chương 160: MAU TRẢ "ĐÒN BÁNH TÉT BỰ" LẠI CHO TA
161
Chương 161: Vì cậu mà buộc hắn ra đi là đùa giỡn?
162
Chương 162: Hy sinh
163
Chương 163: Ngươi là người bị thần kinh
164
Chương 164: Xé mở ngụy trang
165
Chương 165: Loại bỏ tâm bệnh
166
Chương 166: Biến cố
167
Chương 167: Việc này tôi quyết định rồi
168
Chương 168: Về nhà
169
Chương 169: Cuộc chiến truyền thông bắt đầu!
170
Chương 170: Cái gì mới được gọi là chân ái?
171
Chương 171: Lòng đau tựa dao cắt
172
Chương 172: Thẳng thắn một lần
173
Chương 173: Mất tích
174
Chương 174: Ách
175
Chương 175: Anh ta tại sao cũng ở đây?
176
Chương 176: Đại cuộc đã định
177
Chương 177: Vật về nguyên chủ
178
Chương 178: Cảm giác có nguy cơ
179
Chương 179: Một chút giống con người cũng không có
180
Chương 180: Thật sự rất thoải mái
181
Chương 181: Cười
182
Chương 182: Kỳ thực cậu đã sớm hối hận
183
Chương 183: Con hươu tuyết ngu xuẩn
184
Chương 184: Vô tình gặp trên đường
185
Chương 185: Anh cứ chờ cho tới chết đi
186
Chương 186: Không bao giờ chơi đùa nữa
187
Chương 187: Biết vậy đừng làm
188
Chương 188: Anh mãi là no.1
189
Chương 189: Tình yêu trên bờ vai
190
Chương 190: Tiếng gọi của tình yêu
191
Chương 191: Tỉnh lại
192
Chương 192: Hết lòng chăm sóc
193
Chương 193: Đại tổ tông
194
Chương 194: An ủi
195
Chương 195: Chỉ nguyện được sống trong cơn mê đắm
196
Chương 196: Chiến tích
197
Chương 197: Rốt cục ai không đứng đắn ?
198
Chương 198: Khẩu vị của cậu nặng như vậy?
199
Chương 199: Cậu trốn đi đâu?
200
Chương 200: Phản kích
201
Chương 201: Thế nào lại là ngươi ???
202
Chương 202: Hàn đại thần tiên
203
Chương 203: Cắt đứt tơ tình
204
Chương 204: Nội chiến
205
Chương 205: Thừa dịp châm dầu
206
Chương 206: Thực sự xinh đẹp phi thường
207
Chương 207: Về nước
208
Chương 208: Một cái tin nhắn
209
Chương 209: Theo đuổi mẹ vợ
210
Chương 210: Thật không có phẩm hạnh TrướcTiếp
211
Chương 211: Ghen tuông với cả ngạch nương
212
Chương 212: Giống như lột da heo
213
Chương 213: Tôi thấy vậy cũng tốt!
214
Chương 214: Biến đi! biến ra đi! biến đi
215
Chương 215: Chương cuối
216
Chương 216: Phiên ngoại 1
217
Chương 217: Phiên ngoại 2
218
Chương 219: Phiên Ngoại 4
219
Chương 220: Phiên Ngoại 5
220
Chương 221: Phiên Ngoại 6
221
Chương 222: Phiên Ngoại 7
222
Chương 223: Phiên Ngoại 8
223
Chương 224: Phiên Ngoại 9