Chương 123: Sóng To Biển Máu

Chu Cảnh lắc đầu: “Đây là việc ta nên làm. Là do lúc đó ta quá nóng vội, liên lụy đến Tam sư tỷ.”

Du Bạch nhìn ra dãy núi đã thành băng thiên tuyết địa ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Không có gì gọi là liên lụy hay không. Đối với ta, đó chỉ là chuyện đương nhiên.”

Nàng không đợi Chu Cảnh mở miệng, lại nói tiếp: “Nhất Mạch có chín tu sĩ, chỉ có đệ là luôn giấu kín quá khứ của mình, chưa bao giờ nhắc đến. Thật ra mọi người đều có thể mơ hồ đoán được. Nếu gặp phải chuyện bi thảm, thì tất nhiên sẽ có tâm bệnh. Đệ nóng vội cũng là điều dễ hiểu, nhưng nếu đã làm chuyện hối tiếc, thì ngày sau hối hận cũng là ngươi tự mình nếm trải. Nhất Mạch tu sĩ sao có thể phạm sai lầm hết lần này đến lần khác được.”

Chu Cảnh cúi đầu: “Sư đệ về tu vi và tâm cảnh đều còn kém xa.”

Ai lại không như vậy chứ? Nàng cũng vậy thôi.

Du Bạch thở dài khe khẽ: “Nhưng bây giờ khi nhìn đệ, lại thấy đệ bình tĩnh hơn trước kia nhiều. Chúng ta cũng coi như cùng nhau lớn lên, mỗi lần đệ thay đổi ta đều có thể nhìn thấy, chỉ là chưa lần nào ta tham gia vào.”

Chu Cảnh nói nhỏ: “Nhưng Tam sư tỷ vẫn là Tam sư tỷ.”

Đúng vậy, như người thân, như bạn bè, như trưởng bối. Khi tỉnh lại thấy biểu cảm của hắn, nàng liền hoàn toàn hiểu ra.

Trong lòng có chút chua xót, cũng có chút ấm áp dâng tràn. Du Bạch lắc nhẹ sợi dây đỏ mới trên cổ tay, hai quả loan phơi khô cũng đung đưa theo. Nàng hỏi một chuyện đã muốn hỏi từ lâu: “Ta bảo đệ đi hái quả loan, mà đệ thật sự chẳng phát hiện điều gì sao?”

Chu Cảnh cuối cùng ấp úng: “Chuyện này… Sư đệ, sư đệ vốn luôn ngu ngốc…”

Hắn đâu có ngu ngốc, chỉ là người có thể khiến hắn không ngu ngốc không phải là nàng mà thôi.

Du Bạch hít sâu một hơi, rồi thở ra thật mạnh, trong lòng nhẹ nhõm không ít, cười nói: “Hơn nửa năm nằm trên giường, hồn nát rồi, nên cả người cũng muốn rã rời. Ngày mai nhớ đến Cự Lộc Quán cùng ta đấu pháp, được rồi, đi đi.”

Nàng nằm xuống giường, nghe tiếng Chu Cảnh khép cửa nhẹ nhàng, rối nhớ lại giấc mộng luân hồi dài đằng đẵng của mình, liền lấy gương đồng soi thử. Du Bạch trong gương không chỉ có dung mạo tầm thường, mà còn rất tiều tụy.

Như thế vẫn thuận mắt hơn.

Du Bạch kéo chăn lên cao, vận chuyển chu thiên, nhắm mắt dưỡng thần.

*

Cuối cùng cũng đánh thức được Tam sư tỷ, trong lòng Chu Cảnh như trút được tảng đá nặng, lại cảm thấy một sự yên bình lâu nay không có, Hắn nhất thời không muốn đằng phong mà chỉ bước đi chậm rãi dọc theo dòng Linh Uẩn đóng băng.

Đi chưa được bao lâu, bỗng nghe thấy Nhị sư huynh Lâu Hạo gọi từ bờ sông: “Tùng Hoa.”

Chu Cảnh bước tới hành lễ, còn chưa kịp nói gì, Lâu Hạo đã mở miệng với vẻ mặt cân nhắc: “Trước đây đệ làm bậy công khai, giờ thì chuyển qua lén lút rồi? Tay Áo Càn Khôn là nơi để đệ giam giữ hoa yêu sao?”

Chu Cảnh không hề cảm thấy ngạc nhiên chút nào. Lâu Hạo chuyên tu Mộc và Thủy hành, cảm giác đối với linh khí và yêu khí nhạy bén hơn tu sĩ bình thường nhiều, đương nhiên có thể phát hiện ra Diệp Tiểu Uyển.

Chu Cảnh lấy ra bình sứ, bên trong là một đóa Nhị Kiều Mẫu Đơn đã phục hồi đôi chút sắc hương, được ngâm trong nước trong chứa linh khí.

Lâu Hạo thấy cánh hoa mẫu đơn phần lớn đã khô héo, lá cuộn lại, nứt nẻ, cuối cùng liếc nhìn Chu Cảnh trách móc: “Sao lại thành ra như vậy?”

Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết mẫu đơn đã trải qua địa hỏa hiêu đốt, điều này đối với hoa cỏ yêu gần như là trí mạng.

Lâu Hạo gọi ra Xuân Vũ Thuật hành Thủy, tỉ mỉ xua tan sức nóng của địa hỏa còn sót lại trong hoa, rồi lại dùng Xuân Hoa Thuật hành Mộc bao bọc nuôi dưỡng, sau đó dặn dò thêm: “Mỗi ngày thay nước ba lần, đừng có cả ngày nhét trong tay áo, ngày nắng nhớ mang ra phơi.”

Thấy Chu Cảnh im lặng gật đầu, Lâu Hạo thở dài: “Hôm đó dù ta bị trọng thương, nhưng vẫn còn ý thức, nên ta đã chứng kiến tất cả. Đệ cũng biết rõ nàng ấy không định giết đệ mà.”

Cử chỉ đưa tay của nàng rõ ràng là muốn kéo hắn, cứu hắn ra ngoài.

“Đệ đó, một khi xúc động là liền phát điên.” Lâu Hạo lắc đầu. “Đã đến mức này thì tiếp tục dây dưa nữa cũng vô nghĩa. Ta mong đệ hãy trả lại yêu đan của Mặc Lan cho nàng, buông tha nàng cũng buông tha chính đệ.”

Chu Cảnh ôm lấy bình sứ, giọng nhẹ nhàng: “Yêu đan đã trả rồi.”

Ngày đó khi rời khỏi Tư Sĩ Cốc, việc đầu tiên hắn làm là quay lại Ôn Nguyên Thôn tìm Vạn Thử Yêu Quân để trả lại yêu đan của Mặc Lan cho lão. Biểu cảm của Vạn Thử Yêu Quân khi ấy giống như nhìn thấy ma quỷ vậy.

Lâu Hạo thấy hắn bình tĩnh lạ thường, lại có chút kinh ngạc: “Vậy bây giờ đệ đang làm gì?”

Chu Cảnh thở dài, nhìn Nhị Kiều Mẫu Đơn được bọc trong ánh sáng nhẹ của Xuân Hoa Thuật: “Ít nhất phải chữa lành cho nàng đã, đợi khi tỉnh lại rồi nói sau.”

Lâu Hạo chăm chú nhìn hắn một lúc, rồi đan tay ra sau lưng đi dọc theo bờ sông vương chút tuyết vụn, chậm rãi nói: “Lúc nhập môn, sư tôn đã từng dạy: Rượu có thể uống nhưng không được say, tình có thể đắm nhưng đừng để lụy mê. Dù sao cũng là lần đầu tiên tới thế gian này, ai mà chẳng phãm sai lầm, chỉ là đừng để sai lầm chồng chất là được. Đôi khi, mỗi người nhường một bước là tốt nhất. Tương lai vẫn còn cơ hội, cứ cố chấp mãi, e rằng sẽ chỉ gặt quả đắng.”

Chu Cảnh nhìn Lâu Hạo đầy suy tư, vị Nhị sư huynh này từ đâu mà có được thấu hiểu sâu sắc như vậy?

Lâu Hạo dường như có thuật đọc tâm, thoáng cười nói: “Trong thế gian có rất nhiều thoại bản đặc sắc, ta rảnh rỗi không có việc gì thì đọc thêm. Thôi, ta…”

Lời còn chưa dứt, hai chiếc chuông đồng vàng óng bỗng xuất hiện, lơ lửng trước mặt hai người, vừa rung lắc vừa phát ra tiếng thanh thúy du dương.

Triệu Hoán Thuật? Chuyện này hiếm thấy, mà nhìn tình thế có vẻ là gọi toàn bộ tu sĩ của Nhất Mạch đến. Hẳn là có chuyện lớn xảy ra rồi.

Cả hai nắm lấy chuông đồng nhỏ, lập tức ánh sáng biến ảo, bọn họ bị kéo vào Thiên Trọng Cung, nhưng không phải gian nhã mà sư tôn thường ở, mà là chính điện hùng vĩ. Trong điện, số người tụ tập đông hơn hẳn dự liệu, một bên là các Mạch Chủ, trưởng lão của Thái Thượng Mạch, bên kia lại là một đám tu sĩ ngoại lai đông nghịt.

Dẫn đầu là Tử Cực Quân của Tử Cực Động, Tử Hư Phong. Bên cạnh lão ngoài vài trưởng lão của Tử Hư Phong, còn có hai Cung Chủ của Thần Hòa Cung.

Đại Mạch Chủ sắc mặt trầm lặng, thấy phần lớn tu sĩ trong mạch đều đã được triệu đến, liền từ tốn mở lời: “Các đệ tử của lão hủ từng sớm chiều ở bên nàng, chẳng bằng hỏi họ xem nàng có phải là Lệnh Hồ Vũ không.”

Đoan Mộc Duyên phản ứng nhanh nhất, dù không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng nhắc đến Lệnh Hồ Vũ chắc chắn là nói về Tiểu sư tỷ, y lập tức lên tiếng: “Sư tôn đang nói đến Tiểu sư tỷ đúng không? Tiểu sư tỷ ngây thơ vô tội, cử chỉ đoan trang, đệ tử luôn rất ngưỡng mộ.”

Kế đó Quý Viễn vội tiếp lời: “Đệ tử cũng rất ngưỡng mộ Tiểu sư tỷ.”

Qua hơn nửa năm rồi mà hai người này không tiến bộ chút nào. Du Bạch lặng lẽ nhéo họ một cái, bước lên hành lễ, nói: “Chúng ta đã quen biết Tiểu sư tỷ từ lúc ở Đại Hoang. Tỷ ấy luôn là người hành xử ngay thẳng, không hiểu sư tôn hỏi điều này có ý gì?”

Đại Mạch Chủ bình tĩnh nói: “Tử Cực Quân và hai vị Cung Chủ thấy thế nào?”

Hai Cung Chủ của Thần Hòa Cung ắc mặt đầy giận dữ: “Đệ tử của Mạch Chủ ngài tất nhiên phải bênh vực lẫn nhau rồi! Nếu nàng không phải là Cô Liên Thác Sinh của Lệnh Hồ Vũ, làm sao có thể thi triển Long Quần Phi Đao được? Làm sao có thể giết trưởng lão và đệ tử Thần Hòa Cung của ta!”

Giọng Đại Mạch Chủ vẫn thản nhiên: “Có thể là Độ Triều trưởng lão vì lòng hận thù quá sâu, nhất thời quên rằng oan có đầu, nợ có chủ. Khi thấy hậu nhân liền không chịu buông tha.”

Vị Tử Cực Quân với dáng người gầy gò lên tiếng: “Hai tu sĩ Thần Hòa Cung sống sót trở về nói rằng đồ đệ xuất sắc của ngài đã ra tay trước.”

Đại Mạch Chủ không chút lay chuyển: “Long Quần Phi Đao nếu đã đủ mạnh để giết trưởng lão, sao có thể để đệ tử trốn thoát được. Lời nói này e rằng không đủ tin cậy.”

Hai Cung Chủ giận đến gần như bùng nổ: “Ý của Đường Đại Mạch Chủ là Thái Thượng Mạch bảo vệ đến cùng kẻ tội đồ ma đầu Lệnh Hồ Vũ sao?”

Trầm Quân đột nhiên lên tiếng: “Tiểu sư tỷ tuyệt đối không phải là Lệnh Hồ Vũ.”

Lâm Anh lặng lẽ kéo hắn một cái, nhưng cũng nói: “Đúng vậy, đệ tử cũng cho rằng Tiểu sư tỷ không thể là Lệnh Hồ Vũ được.”

Tử Cực Quân lạnh nhạt nói: “Lệnh Hồ Vũ quỷ kế đa đoan, vô cùng xảo quyệt. Các ngươi còn trẻ, tất nhiên rất dễ bị hắn lừa gạt.”

Quý Viễn không nhịn được hỏi nhỏ Lâu Hạo: “Tử Cực Quân nhảy vào chuyện này làm gì? Lệnh Hồ Vũ thì có liên quan gì đến ông ta?”

Lâu Hạo chậm rãi lắc đầu, trưởng bối ở trước mặt, hắn đương nhiên không tiện kể tường tận quá khứ của họ. Nghe nói vị Tử Cực Quân này từng có thiên phú tuyệt vời, được coi là người kế thừa của chưởng môn Tử Hư Phong, nhưng bị Lệnh Hồ Vũ đánh lén, trọng thương suýt chết. Từ đó tu vi sa sút, đương nhiên không thể trở thành người kế nhiệm, mối hận này làm sao dễ dàng bỏ qua được?

Thấy không khí căng thẳng đến mức nguy hiểm, Lâu Hạo liền nhẹ nhàng lên tiếng: “Chúng ta tuy còn trẻ nhưng tuyệt đối không ngu ngốc. Một người có giả vờ hay không, tu sĩ cùng một Mạch không thể dễ dàng nhìn lầm được. Tiểu sư tỷ trong sáng, vô tư, tuyệt đối không phải Lệnh Hồ Vũ, đệ tử nghĩ rằng có lẽ có điều hiểu lầm gì đó rồi.”

Tử Cực Quân cười lạnh: “Quả là Thái Thượng Mạch, từ trên xuống dưới đều bao che cho Cô Liên Thác Sinh của Lệnh Hồ Vũ. Các ngươi thật sự nghĩ rằng chuyện Nhị Mạch Chủ một năm trước đến Nam Chi Hoang cứu người không ai biết sao?”

Chu Cảnh nhíu mày: “Đó là để cứu ta và sư đệ, vì nhân duyên mà tình cờ gặp được Tiểu sư tỷ. Ta đã đồng hành một đường rất dài với Tiểu sư tỷ, thật sự đã tiếp xúc với tỷ ấy, đương nhiên phải đáng tin hơn so với những kẻ chưa từng gặp mặt đã phỏng đoán bừa bãi rồi.”

Trong lòng Tử Cực Quân dâng lên cơn giận dữ, nhưng với thân phận của lão, đâu thể phát tác với tiểu bối nên lập tức vung tay áo dài. Phía sau lão còn có rất nhiều tu sĩ tiên môn khác, nhìn dung mạo và tuổi tác, đều là đồng lứa với Lệnh Hồ Vũ.

“Lệnh Hồ Vũ tội ác tày trời, sau khi Cô Liên Thác Sinh còn được Thái Thượng Mạch thu nhận. Đường Đại Mạch Chủ, đây đều là những người có huyết hải thâm thù với Lệnh Hồ Vũ, ngài dù có khéo ăn khéo nói hay tìm tu sĩ trẻ tuổi che mắt đi nữa, đối mặt với biển máu mênh mông, ngài cuối cùng cũng phải cho một lời giải thích thôi.”

Đại Mạch Chủ rất điềm nhiên: “Chư vị khí thế hùng hổ đến Thiên Trọng Cung, cố tình gán cho đệ tử của lão hủ thân phận Cô Liên Thác Sinh của Lệnh Hồ Vũ, lại dựa trên một lời nói một chiều mà khẳng định nàng giết trưởng lão của Thần Hòa Cung. Lắm thầy nhiều ma, thầy bói xem voi. Lão hủ thật sự không biết phải giải thích ra sao. Tử Cực Quân là người thẳng thắn không nói lời úp mở, ngài rốt cuộc muốn lão hủ phải giải thích thế nào?”

Chapter
1 Chương 1-1: Quyển 1: Đại Hoang Phong Vân - Tiết Tử*
2 Chương 1-2: Kỳ Diệp Trăn Trăn
3 Chương 2: Thái Thượng Nhất Mạch
4 Chương 3: Lừa Gạt Tống Tiền
5 Chương 4: Không Ai Nhường Ai
6 Chương 5: Ngươi Tranh Ta Đoạt
7 Chương 6: Vật Quý Đáp Lễ
8 Chương 7: Yêu Quân Tam Tử
9 Chương 8: Tiếp Cận Hai Hướng
10 Chương 9: Thay Đổi Bất Ngờ
11 Chương 10: Món Nợ Cứu Mạng
12 Chương 11: Đèn Đuốc Sáng Tỏ (Thượng)
13 Chương 12: Đèn Đuốc Sáng Tỏ (Hạ)
14 Chương 13: Vạn Thử Yêu Quân (Thượng)
15 Chương 14: Vạn Thử Yêu Quân (Hạ)
16 Chương 15: Lệnh Hồ Hậu Nhân
17 Chương 16: Tháo Gỡ Khúc Mắc
18 Chương 17: Đoản Đao Như Cũ (Thượng)
19 Chương 18: Đoản Đao Như Cũ (Hạ)
20 Chương 19: Yêu Quân Nhận Lỗi
21 Chương 20: Ăn Nói Tùy Tiện
22 Chương 21: Lo Trước Tính Sau
23 Chương 22: Truyền Kỳ Nam Hoang
24 Chương 23: Đại Dương Ánh Lửa
25 Chương 24: Xem Như Người Quen
26 Chương 25: Hắc Sa Trên Cầu
27 Chương 26: Động Tĩnh Quá Lớn
28 Chương 27: Thần Công Đệ Tử
29 Chương 28: Tu Sĩ Ngâm Rượu
30 Chương 29: Ngàn Lượng Hoàng Kim
31 Chương 30: Đột Nhiên Cản Đường
32 Chương 31: Yến Tiệc Viêm Thần (Thượng)
33 Chương 32: Yến Tiệc Viêm Thần (Trung)
34 Chương 33: Yến Tiệc Viêm Thần (Hạ)
35 Chương 34: Vô Danh Ám Sát
36 Chương 35: Lửa Giận Khó Tắt
37 Chương 36: Hai Chuyện Khác Nhau (Thượng)
38 Chương 37: Hai Chuyện Khác Nhau (Hạ)
39 Chương 38: Người Đến Sư Môn (Thượng)
40 Chương 39: Người Đến Sư Môn (Hạ)
41 Chương 40: Thanh Toán Nợ Cũ
42 Chương 41: Tâm Chi Sở Tại*
43 Chương 42: Nam Chi Hoang Đế
44 Chương 43: Tâm Chi Phi Nhận*
45 Chương 44: Cô Liên Thác Sinh* (Thượng)
46 Chương 45: Cô Liên Thác Sinh (Hạ)
47 Chương 46: Hoang Đế Quyết Sách
48 Chương 47: Không Còn Liên Quan
49 Chương 48: Sợi Tóc Bàn Thần
50 Chương 49: Quay Về Quê Hương
51 Chương 50: Quyển 2: Hoa Triêu Nguyệt Dạ - Chương 50: Vừa Mới Đến Nơi (Thượng)
52 Chương 51: Vừa Mới Đến Nơi (Hạ)
53 Chương 52: Cảnh Đẹp Khó Vào
54 Chương 53: Tiểu Hồ Trong Tuyết
55 Chương 54: Nắng Mai Nơi Này
56 Chương 55: Cắt Giấy Thông Thần
57 Chương 56: Một Khắc Ảm Đạm
58 Chương 57: Tuyết Nguyệt Phong Hoa (Thượng)
59 Chương 58: Tuyết Nguyệt Phong Hoa (Hạ)
60 Chương 59: Lòng Này Không Yên
61 Chương 60: Du Khách Mất Tích
62 Chương 61: Giả Y Tu Sĩ*
63 Chương 62: Năng Giả Đa Lao*
64 Chương 63: Tâm Tư Mộ Dã
65 Chương 64: Ánh Kiều Tiên Tử (Thượng)
66 Chương 65: Ánh Kiều Tiên Tử (Hạ)
67 Chương 66: Không Thể Yên Tâm
68 Chương 67: Đảo Ngược Số Phận
69 Chương 68: Hoạn Nạn Có Nhau
70 Chương 69: Đường Dài Gian Nan (Thượng)
71 Chương 70: Đường Dài Gian Nan (Hạ)
72 Chương 71: Điều Ta Mong Muốn
73 Chương 72: Đào Hoa Ngày Xưa (Thượng)
74 Chương 73: Đào Hoa Ngày Xưa (Hạ)
75 Chương 74: Phù Quang Trầm Luân (Thượng)
76 Chương 75: Phù Quang Trầm Luân (Hạ)
77 Chương 76: Cố Nhân Năm Xưa
78 Chương 77: Hồi Ức Lênh Đênh
79 Chương 78: Sư Tỷ Ngây Thơ
80 Chương 79: Giai Nhân Như Mộng
81 Chương 80: Tranh Đấu Bên Suối
82 Chương 81: Mộng Đẹp Ác Mộng (Thượng)
83 Chương 82: Mộng Đẹp Ác Mộng (Hạ)
84 Chương 83: Quá Khứ Ánh Kiều (Thượng)
85 Chương 84: Quá Khứ Ánh Kiều (Hạ)
86 Chương 85: Tư Nữ Bất Phu
87 Chương 86: Cứu Giúp A Kiều
88 Chương 87: Sóng Gió Tạm Ngưng
89 Chương 88: Không Hẹn Mà Gặp
90 Chương 89: Hoa Đẹp Trăng Sáng
91 Chương 90: Thay Nàng Đồng Ý
92 Chương 91: Chết Nhưng Sống Lại
93 Chương 92: Tiên Tử Tiên Thánh
94 Chương 93: Tính Kỹ Chuyện Xưa
95 Chương 94: Trong Huyết Nhật Giới
96 Chương 95: Chỉ Mành Treo Chuông
97 Chương 96: Một Tờ Giấy Nhắn
98 Chương 97: Đi Trên Băng Mỏng
99 Chương 98: Sa Vào Khó Tỉnh
100 Chương 99: Hạ Kiều Nhập U (Thượng)
101 Chương 100: Hạ Kiều Nhập U (Thượng)
102 Chương 101: Quyển 3: Tử Sinh Đắc Kiến - Chương 101: ?�êm Khuya Đi Vội
103 Chương 102: Nghiệt Duyên Thiện Duyên
104 Chương 103: Phía Cuối Cây Cầu
105 Chương 104: Ban Ngày Sinh Ma
106 Chương 105: Như Lần Đầu Gặp
107 Chương 106: Trên Cầu Tương Tư
108 Chương 107: Nếu Được Gặp Gỡ
109 Chương 108: Chạy Về Phía Đó
110 Chương 109: Phải Từng Quen Biết
111 Chương 110: Thân Này Thân Kia
112 Chương 111: Mất Nhưng Tìm Được
113 Chương 112: Vân H�? Không Vui (Thượng)
114 Chương 113: Vân H�? Không Vui (Hạ)
115 Chương 114: Dị Tượng Năm Xưa
116 Chương 115: Huynh Đệ Bất Hòa
117 Chương 116: Tư Nữ Ký Mộng (Thượng)
118 Chương 117: Tư Nữ Ký Mộng (Hạ)
119 Chương 118: Một Hóa Triệu Tỷ
120 Chương 119: Phong Tuyết Quy Nhân
121 Chương 120: Tiên Thánh Kỳ Nhân
122 Chương 121: Háo Hức Hy Vọng
123 Chương 122: Nhân Sinh Hối Tiếc
124 Chương 123: Sóng To Biển Máu
125 Chương 124: Hận Cũ Khó Phai
126 Chương 125: Trằn Trọc Không Yên (Thượng)
127 Chương 126: Trằn Trọc Không Yên (Hạ)
128 Chương 127: Ban Ngày Ly Hồn
129 Chương 128: Dịu Dàng Tàn Nhẫn
130 Chương 129: Ung Dung Tự Tại (Thượng)
131 Chương 130: Ung Dung Tự Tại (Hạ)
132 Chương 131: Nắng Đông Ấm Áp
133 Chương 132: Cúc Lăng Vu Thiên
134 Chương 133: Thâm Cốc Vi Lăng (Thượng)
135 Chương 134: Thâm Cốc Vi Lăng (Trung)
136 Chương 135: Thâm Cốc Vi Lăng (Hạ)
137 Chương 136: Tâm Hồn Tùy Quân
138 Chương 137: Cuối Cùng Cũng Gặp (Thượng)
139 Chương 138: Cuối Cùng Cũng Gặp (Hạ)
140 Chương 139: Phúc Họa Khó Lường
141 Chương 140: Tiên Sinh Tiên Thánh (Thượng)
142 Chương 141: Tiên Sinh Tiên Thánh (Hạ)
143 Chương 142: Kết Cục Tâm Ma
144 Chương 143: Đột Nhiên Xuất Hiện
145 Chương 144: Khó Bề Phân Biệt (Thượng)
146 Chương 145: Khó Bề Phân Biệt (Hạ)
147 Chương 146: Chân Thân Phải Hiện (Thượng)
148 Chương 147: Chân Thân Phải Hiện (Hạ)
149 Chương 148: Trong Thiên Trọng Cung (Thượng)
150 Chương 149: Trong Thiên Trọng Cung (Trung)
151 Chương 150: Trong Thiên Trọng Cung (Hạ)
152 Chương 151: Đột Nhiên Im Bặt
153 Chương 152: Bất Kiến Ly Nhân
154 Chương 153: Lưu Hương Bên Gối (Thượng)
155 Chương 154: Lưu Hương Bên Gối (Hạ)
156 Chương 155: Mạc Bất Tĩnh Hảo
157 Chương 156: Đời Này Cùng Nhau (Hoàn chính văn)
158 Chương 157: Ngoại truyện 1: Từ Nay Về Sau (Thượng)
159 Chương 158: Ngoại truyện 1: Từ Nay Về Sau (Hạ)
160 Chương 159: Ngoại truyện 2: Hồ Trung Nhật Nguyệt (Thượng)
161 Chương 160: Ngoại truyện 2: Hồ Trung Nhật Nguyệt (Trung)
162 Chương 161: Ngoại truyện 2: Hồ Trung Nhật Nguyệt (Hạ)
163 Chương 162: Ngoại truyện 3: Trọn Đời Bên Nhau (Hoàn toàn văn)
Chapter

Updated 163 Episodes

1
Chương 1-1: Quyển 1: Đại Hoang Phong Vân - Tiết Tử*
2
Chương 1-2: Kỳ Diệp Trăn Trăn
3
Chương 2: Thái Thượng Nhất Mạch
4
Chương 3: Lừa Gạt Tống Tiền
5
Chương 4: Không Ai Nhường Ai
6
Chương 5: Ngươi Tranh Ta Đoạt
7
Chương 6: Vật Quý Đáp Lễ
8
Chương 7: Yêu Quân Tam Tử
9
Chương 8: Tiếp Cận Hai Hướng
10
Chương 9: Thay Đổi Bất Ngờ
11
Chương 10: Món Nợ Cứu Mạng
12
Chương 11: Đèn Đuốc Sáng Tỏ (Thượng)
13
Chương 12: Đèn Đuốc Sáng Tỏ (Hạ)
14
Chương 13: Vạn Thử Yêu Quân (Thượng)
15
Chương 14: Vạn Thử Yêu Quân (Hạ)
16
Chương 15: Lệnh Hồ Hậu Nhân
17
Chương 16: Tháo Gỡ Khúc Mắc
18
Chương 17: Đoản Đao Như Cũ (Thượng)
19
Chương 18: Đoản Đao Như Cũ (Hạ)
20
Chương 19: Yêu Quân Nhận Lỗi
21
Chương 20: Ăn Nói Tùy Tiện
22
Chương 21: Lo Trước Tính Sau
23
Chương 22: Truyền Kỳ Nam Hoang
24
Chương 23: Đại Dương Ánh Lửa
25
Chương 24: Xem Như Người Quen
26
Chương 25: Hắc Sa Trên Cầu
27
Chương 26: Động Tĩnh Quá Lớn
28
Chương 27: Thần Công Đệ Tử
29
Chương 28: Tu Sĩ Ngâm Rượu
30
Chương 29: Ngàn Lượng Hoàng Kim
31
Chương 30: Đột Nhiên Cản Đường
32
Chương 31: Yến Tiệc Viêm Thần (Thượng)
33
Chương 32: Yến Tiệc Viêm Thần (Trung)
34
Chương 33: Yến Tiệc Viêm Thần (Hạ)
35
Chương 34: Vô Danh Ám Sát
36
Chương 35: Lửa Giận Khó Tắt
37
Chương 36: Hai Chuyện Khác Nhau (Thượng)
38
Chương 37: Hai Chuyện Khác Nhau (Hạ)
39
Chương 38: Người Đến Sư Môn (Thượng)
40
Chương 39: Người Đến Sư Môn (Hạ)
41
Chương 40: Thanh Toán Nợ Cũ
42
Chương 41: Tâm Chi Sở Tại*
43
Chương 42: Nam Chi Hoang Đế
44
Chương 43: Tâm Chi Phi Nhận*
45
Chương 44: Cô Liên Thác Sinh* (Thượng)
46
Chương 45: Cô Liên Thác Sinh (Hạ)
47
Chương 46: Hoang Đế Quyết Sách
48
Chương 47: Không Còn Liên Quan
49
Chương 48: Sợi Tóc Bàn Thần
50
Chương 49: Quay Về Quê Hương
51
Chương 50: Quyển 2: Hoa Triêu Nguyệt Dạ - Chương 50: Vừa Mới Đến Nơi (Thượng)
52
Chương 51: Vừa Mới Đến Nơi (Hạ)
53
Chương 52: Cảnh Đẹp Khó Vào
54
Chương 53: Tiểu Hồ Trong Tuyết
55
Chương 54: Nắng Mai Nơi Này
56
Chương 55: Cắt Giấy Thông Thần
57
Chương 56: Một Khắc Ảm Đạm
58
Chương 57: Tuyết Nguyệt Phong Hoa (Thượng)
59
Chương 58: Tuyết Nguyệt Phong Hoa (Hạ)
60
Chương 59: Lòng Này Không Yên
61
Chương 60: Du Khách Mất Tích
62
Chương 61: Giả Y Tu Sĩ*
63
Chương 62: Năng Giả Đa Lao*
64
Chương 63: Tâm Tư Mộ Dã
65
Chương 64: Ánh Kiều Tiên Tử (Thượng)
66
Chương 65: Ánh Kiều Tiên Tử (Hạ)
67
Chương 66: Không Thể Yên Tâm
68
Chương 67: Đảo Ngược Số Phận
69
Chương 68: Hoạn Nạn Có Nhau
70
Chương 69: Đường Dài Gian Nan (Thượng)
71
Chương 70: Đường Dài Gian Nan (Hạ)
72
Chương 71: Điều Ta Mong Muốn
73
Chương 72: Đào Hoa Ngày Xưa (Thượng)
74
Chương 73: Đào Hoa Ngày Xưa (Hạ)
75
Chương 74: Phù Quang Trầm Luân (Thượng)
76
Chương 75: Phù Quang Trầm Luân (Hạ)
77
Chương 76: Cố Nhân Năm Xưa
78
Chương 77: Hồi Ức Lênh Đênh
79
Chương 78: Sư Tỷ Ngây Thơ
80
Chương 79: Giai Nhân Như Mộng
81
Chương 80: Tranh Đấu Bên Suối
82
Chương 81: Mộng Đẹp Ác Mộng (Thượng)
83
Chương 82: Mộng Đẹp Ác Mộng (Hạ)
84
Chương 83: Quá Khứ Ánh Kiều (Thượng)
85
Chương 84: Quá Khứ Ánh Kiều (Hạ)
86
Chương 85: Tư Nữ Bất Phu
87
Chương 86: Cứu Giúp A Kiều
88
Chương 87: Sóng Gió Tạm Ngưng
89
Chương 88: Không Hẹn Mà Gặp
90
Chương 89: Hoa Đẹp Trăng Sáng
91
Chương 90: Thay Nàng Đồng Ý
92
Chương 91: Chết Nhưng Sống Lại
93
Chương 92: Tiên Tử Tiên Thánh
94
Chương 93: Tính Kỹ Chuyện Xưa
95
Chương 94: Trong Huyết Nhật Giới
96
Chương 95: Chỉ Mành Treo Chuông
97
Chương 96: Một Tờ Giấy Nhắn
98
Chương 97: Đi Trên Băng Mỏng
99
Chương 98: Sa Vào Khó Tỉnh
100
Chương 99: Hạ Kiều Nhập U (Thượng)
101
Chương 100: Hạ Kiều Nhập U (Thượng)
102
Chương 101: Quyển 3: Tử Sinh Đắc Kiến - Chương 101: ?�êm Khuya Đi Vội
103
Chương 102: Nghiệt Duyên Thiện Duyên
104
Chương 103: Phía Cuối Cây Cầu
105
Chương 104: Ban Ngày Sinh Ma
106
Chương 105: Như Lần Đầu Gặp
107
Chương 106: Trên Cầu Tương Tư
108
Chương 107: Nếu Được Gặp Gỡ
109
Chương 108: Chạy Về Phía Đó
110
Chương 109: Phải Từng Quen Biết
111
Chương 110: Thân Này Thân Kia
112
Chương 111: Mất Nhưng Tìm Được
113
Chương 112: Vân H�? Không Vui (Thượng)
114
Chương 113: Vân H�? Không Vui (Hạ)
115
Chương 114: Dị Tượng Năm Xưa
116
Chương 115: Huynh Đệ Bất Hòa
117
Chương 116: Tư Nữ Ký Mộng (Thượng)
118
Chương 117: Tư Nữ Ký Mộng (Hạ)
119
Chương 118: Một Hóa Triệu Tỷ
120
Chương 119: Phong Tuyết Quy Nhân
121
Chương 120: Tiên Thánh Kỳ Nhân
122
Chương 121: Háo Hức Hy Vọng
123
Chương 122: Nhân Sinh Hối Tiếc
124
Chương 123: Sóng To Biển Máu
125
Chương 124: Hận Cũ Khó Phai
126
Chương 125: Trằn Trọc Không Yên (Thượng)
127
Chương 126: Trằn Trọc Không Yên (Hạ)
128
Chương 127: Ban Ngày Ly Hồn
129
Chương 128: Dịu Dàng Tàn Nhẫn
130
Chương 129: Ung Dung Tự Tại (Thượng)
131
Chương 130: Ung Dung Tự Tại (Hạ)
132
Chương 131: Nắng Đông Ấm Áp
133
Chương 132: Cúc Lăng Vu Thiên
134
Chương 133: Thâm Cốc Vi Lăng (Thượng)
135
Chương 134: Thâm Cốc Vi Lăng (Trung)
136
Chương 135: Thâm Cốc Vi Lăng (Hạ)
137
Chương 136: Tâm Hồn Tùy Quân
138
Chương 137: Cuối Cùng Cũng Gặp (Thượng)
139
Chương 138: Cuối Cùng Cũng Gặp (Hạ)
140
Chương 139: Phúc Họa Khó Lường
141
Chương 140: Tiên Sinh Tiên Thánh (Thượng)
142
Chương 141: Tiên Sinh Tiên Thánh (Hạ)
143
Chương 142: Kết Cục Tâm Ma
144
Chương 143: Đột Nhiên Xuất Hiện
145
Chương 144: Khó Bề Phân Biệt (Thượng)
146
Chương 145: Khó Bề Phân Biệt (Hạ)
147
Chương 146: Chân Thân Phải Hiện (Thượng)
148
Chương 147: Chân Thân Phải Hiện (Hạ)
149
Chương 148: Trong Thiên Trọng Cung (Thượng)
150
Chương 149: Trong Thiên Trọng Cung (Trung)
151
Chương 150: Trong Thiên Trọng Cung (Hạ)
152
Chương 151: Đột Nhiên Im Bặt
153
Chương 152: Bất Kiến Ly Nhân
154
Chương 153: Lưu Hương Bên Gối (Thượng)
155
Chương 154: Lưu Hương Bên Gối (Hạ)
156
Chương 155: Mạc Bất Tĩnh Hảo
157
Chương 156: Đời Này Cùng Nhau (Hoàn chính văn)
158
Chương 157: Ngoại truyện 1: Từ Nay Về Sau (Thượng)
159
Chương 158: Ngoại truyện 1: Từ Nay Về Sau (Hạ)
160
Chương 159: Ngoại truyện 2: Hồ Trung Nhật Nguyệt (Thượng)
161
Chương 160: Ngoại truyện 2: Hồ Trung Nhật Nguyệt (Trung)
162
Chương 161: Ngoại truyện 2: Hồ Trung Nhật Nguyệt (Hạ)
163
Chương 162: Ngoại truyện 3: Trọn Đời Bên Nhau (Hoàn toàn văn)