Chương 122: Nước thần ban

Không biết là do những lời Ngô Nặc đã nói hay do bình rượu trái cây kia đả động được đại vu tộc hầu thú, đại vu đồng ý cho hai người vào nơi ở của bộ lạc.

Rừng rậm nguyên thủy, cây cối um tùm, tộc hầu thú sống ẩn cư, trong rừng rậm căn bản không có đường để đi, xe ngựa không thể nào vào được.

“Hắc Phong, mày ngoan ngoãn ở yên đây coi xe, không được chạy loạn, biết chưa?” Ngô Nặc vỗ vỗ đầu Hắc Phong.

Hắc Phong khì mũi một cái, nghiêng đầu đi, một chút mặt mũi cũng không chừa cho Ngô Nặc.

Kết quả, quay đầu đi, đúng lúc lại đụng phải Bạch, bốn mắt nhìn nhau, thấy ánh mắt vô cùng bất thiện của đối phương, Hắc Phong cứng ngắc bẻ cái đầu đang chuyển động về, tùy ý Ngô Nặc vuốt vài cái, con mắt to đen lóng lánh, vừa uất ức vừa khó chịu.

“Lát nữa cho mày ăn mật ong, nghe lời.” Ngô Nặc vỗ bờm trên cổ nó, cười nói.

Hắc Phong rất thông minh, cái khác không hiểu được, chỉ có mật ong là nghe vào lòng, đợi Ngô Nặc cởi dây cương trên cổ cho nó, nó phóng đi chạy hai vòng xung quanh, ăn chút đầu cỏ non mới, sau đó chạy về nằm cạnh xe ngựa, bày điệu bộ thành thật ‘tôi không có đi chỗ nào hết’.

“Hắc Phong thật thông minh, chắc chắn nó nghe hiểu lời tôi nói!” Sau khi Ngô Nặc đến thế giới này, cũng từng nuôi một vài động vật, trừ thú nhân khoác da động vật ra, lần đầu tiên y gặp được động vật thông nhân tính như thế.

Bạch đại miêu dám đánh cược, con ngựa sừng ngu ngốc đó chắc chắn chỉ nghe hiểu được mật ong, còn ngoan ngoãn coi xe? Nó nếu có thể ngoan ngoãn ở yên coi xe mới lạ đó! Bỏ đi, đừng đả kích Ngô tiểu Nặc là hơn.

Dù sao, con ngựa sừng ngu ngốc đó dù có chạy cũng không chạy được bao xa.

Sau khi đại vu và thủ lĩnh đồng ý để Ngô Nặc và Bạch vào chỗ ở của họ, Hầu Dũng đặc biệt gọi hai ba chục thú nhân ra, mọi người góp súc dỡ toàn bộ muối huyết trên xe xuống, ngay cả những vật tư họ mang ra trước đó, toàn bộ vác về bộ lạc.

Sắc trời tối dần, sau khi đi vào rừng không bao lâu, bên trong đã tối đến mức hầu như không thấy gì, đương nhiên, đây là đối với Ngô Nặc, còn với thú nhân khác, bất kể là Hầu Dũng hay Bạch, tối trình độ này, căn bản không ảnh hưởng tầm nhìn của họ.

Đường trong rừng rất khó đi, Ngô Nặc đến tinh cầu này lâu như thế, trừ lúc mới tới, chạy trong rừng hơn nửa ngày với Bạch, thật sự chưa từng đi trong rừng lâu thế này.

Khi đó dù sao cũng còn có giày thể thao hàng nhái, Bạch đại miêu tuy dẫn y đi xuyên rừng, nhưng thực chất chỉ là ở vùng bìa rừng Hắc Sắc sâm lâm, cảm giác hoàn toàn khác với đi vào nơi sâu nhất trong trung tâm rừng như bây giờ.

Hơn nữa hiện tại mang giày vải, đế giày căn bản không chịu nổi độ mài mòn, sau khi vào rừng, đi chưa bao lâu, Ngô Nặc đã cảm thấy lòng bàn chân mình giống như bị mài mòn một tầng da, đau thấu tim.

Các thú nhân hầu thú hiển nhiên đã quen với hoàn cảnh rừng rậm, họ vác đồ, còn có thể chạy rất nhanh, ngay cả Hầu Đa Đa nhỏ tuổi nhất cũng chạy ở hàng đầu.

Cũng may, rất nhanh Bạch đã chú ý thấy dị thường của y, hắn đừng lại, đứng trước mặt Ngô Nặc cong lưng quay đầu nói: “Đừng đi nữa, tôi cõng cậu.”

“Không cần, tôi có thể tự đi.”

“Chân cậu đã chảy máu rồi, tôi ngửi được, nếu hiện tại cậu không để tôi cõng, mấy ngày sau cậu cũng chỉ có thể để tôi cõng đi đường, tự cậu chọn.” Bạch rất hiếm khi lộ vẻ cường thế trước mặt Ngô Nặc, một khi lộ ra, đó có nghĩa là chuyện đã không còn chỗ thương lượng.

“…”

Bạch quá hiểu chút tâm tư của Ngô Nặc, hắn lấy ra đòn sát thủ: “Một trong những chức trách của thú nhân thủ hộ chính là làm tọa kỵ cho người huyết mạch đại vu, lúc trước từ bộ lạc ra ngoài, không phải đều là tôi chở cậu sao?”

Hình như đúng nhỉ.

Không, không đúng, “… Cái đó không giống.” Ngữ khí rõ ràng có chút dao động rồi.

“Có gì không giống, mau lên đi, lát nữa họ đi xa mất.” Bạch lùi lại một bước, tay đưa ra sau, không nói thêm gì xốc Ngô Nặc lên lưng.

Chỗ dựa dày rộng, ấm áp, vững chãi.

Tì lên lưng Bạch, Ngô Nặc đột nhiên không muốn nói nữa, hai tay ôm cổ Bạch, đầu vùi vào hõm cổ hắn, lặng lẽ nghe hô hấp của nhau, trong lòng ấm áp, tựa hồ ngay cả đau đớn dưới lòng bàn chân cũng trở nên nhỏ bé không đáng nhắc tới.

Trong bất tri bất giác, Ngô Nặc ngủ mất.

Còn nằm mơ một giấc mơ ngắn ngủi, mơ thấy một con đại miêu xinh đẹp bạc trắng luôn quấn lấy y kêu ngheo ngheo không dứt, đòi ôm đòi vuốt đòi sờ đầu, làm nũng không chịu nổi…

Bạch trở tay vỗ vỗ người trên lưng: “Tỉnh nào, chúng ta đến nơi rồi.”

Ngô Nặc còn đang lèm nhèm, trầm mê trong mộng đẹp không cách nào tự thoát ra: “Mèo ngoan, nghe lời đừng quậy.”

Bạch: “…” May mà Vu Nặc nói tiếng Trường Hà, chỉ có hắn hiểu được, nếu không hôm nay mất mặt triệt để rồi.

Nhưng, mèo ngoan gì đó, Bạch mới không thừa nhận lỗ tai hắn đỏ lên đâu.

Trong bộ lạc hầu thú rất hiếm có người ngoài tới, đặc biệt là khách tới từ bộ lạc xa xôi, không ít người đặc biệt ra khỏi nhà góp vui, lại gần bộ lạc, âm thanh dần trở nên huyên náo, không cần Bạch gọi tiếp, Ngô Nặc cũng tự tỉnh.

Ngô Nặc mơ hồ xoa mắt, xung quanh tối mù mù, chỉ có không xa phía trước có một đống lửa nhỏ, phạm vi ánh lửa có thể chiếu sáng quả thật có hạn, trong mơ mơ hồ hồ, Ngô Nặc nhìn thấy trên cây treo ngược rất nhiều… người, gió lạnh thổi qua, lá cây vang xào xạt, tiếng gió nghẹn ngào như khóc như tố.

Trong một thoáng, Ngô Nặc cho rằng mình đã đến hiện trường phim kinh dị, trong khu rừng tối tăm treo đầy thi thể gì đó.

Mồ hôi mẹ con đều bị dọa chảy hết ra rồi, được chưa!

Má ơi, người dọa người dọa chết người đó hiểu không?

Ngô Nặc túm lại tiểu tâm can bị dọa vọt lên cổ họng trở vào lồng ngực, vỗ vỗ Bạch, bảo hắn để y xuống, hai chân vừa chạm dất, đã đau đến mức suýt nữa rớt đậu vàng.

Dưới lòng bàn chân chắc chắn đã bị cọ ra mụt nước, vừa rồi leo xuống không chừng đã làm vỡ mụt nước, giờ làm sao đây QAQ?

Ngô tiểu Nặc lặng lẽ nghẹn thủy triều trong mắt lại, chỉnh lý quần áo, cố nén cơn đau, trên mặt để lộ nụ cười nhẹ, lập tức thần côn Ngô lại tái hiện giang hồ.

Các thú nhân để đồ trên người mình xuống, Hầu Dũng đi tới trước, dẫn Ngô Nặc và Bạch đến cạnh đống lửa, chỉ một con khỉ già trước đống lửa nói: “Hai vị đại nhân đây là đại vu của chúng tôi, Vu Tề. Đại vu, đây chính là Vu Nặc đại nhân và Bạch đại nhân mà tôi đã nói.”

Ngô Nặc lần đầu tiên nhìn thấy thú nhân làm đại vu.

Vu Tề trông đã rất lớn tuổi, lông xanh đen quanh người đã bắt đầu chuyển bạc, mặt khỉ nhăn vô cùng, lông trên mặt quá dài, gần như che kín ngũ quan của ông, dưới ánh lửa chập chờn, mắt ông càng trở nên sáng rực hữu thần.

“Vu Nặc, Bạch. Khách tới từ phương xa, ngồi đi.” Vu Tề trực tiếp dùng thú ngữ nói xong, vỗ vỗ chỗ trống cạnh đống lửa, trên móng vuốt khô gầy, móng tay chất sừng dài đến hơi cong xuống, nhìn sao cũng đặc biệt giống lão yêu quái trong câu chuyện kinh dị.

Trên thực tế, Vu Tề là một ông lão vô cùng hòa ái, Hầu Đa Đa vừa về tới bộ lạc, bỏ đồ xuống, đã chạy thẳng tới cạnh ông, thân thiết giúp ông bắt rận trên người.

“Cảm ơn đại vu.” Ngô Nặc hơi gật đầu, hành lễ với đại vu, sau đó cùng Bạch ngồi đối diện đại vu.

Vu Tề lấy ra bình thủy tinh không lớn, rượu bên trong đã ít đi một nửa, ông đi thẳng vào vấn đề: “Trong này đựng vật tế thần của bộ lạc các cậu sao?”

Rượu trái cây chẳng qua mới ủ thử đợt đầu tiên, thành phẩm ít hơn nữa không tính là rất thành công, làm sao còn thừa lấy đi tế thần? Nhưng trong lịch sử đất nước ăn vặt, khi tế lễ thần linh và lễ tế tổ tiên, đều không thể tách được rượu.

Cho nên, Ngô tiểu Nặc gật đầu căn bản không chút do dự, dùng tiếng Đại Hồ xen lẫn tiếng Hán nói: “Không sai, rượu trái cây này đều là do chúng tôi tự ủ ra.”

“Tự… ủ? Các cậu có thể tự làm ra nước thần ban?” Vu Tề lập tức get được trọng điểm.

“Nước thần ban? Ở bộ lạc chúng tôi, chúng tôi gọi nói là rượu, rượu trái cây chỉ là một loại rượu, là chúng tôi dùng trái cây dại ủ thành, hoa cũng có thể ủ rượu, các loại lương thực như lúa gạo, lúa mì đều có thể ủ rượu, vật liệu khác nhau có thể ủ ra rượu nồng độ khác nhau, mùi vị khác nhau, trong số rượu này lại thêm vào vu dược bất đồng, có thể tạo được tác dụng khác nhau, vô cùng đặc biệt, gọi là nước thần ban cũng không quá mức.” Còn về bộ lạc này rốt cuộc là bộ lạc Trường Hà hay bộ lạc Viêm Hoàng, Ngô tiểu Nặc rất giảo hoạt bỏ qua.

Đừng nói Vu Tề, ngay cả Bạch đại miêu cũng lần đầu tiên nghe nói rượu còn phân làm nhiều loại như thế, hơn nữa nghe ngữ khí của Vu Nặc, rượu trái cây hình như còn chưa phải là rượu ngon nhất.

Rượu (nước thần ban) khác sẽ có mùi vị ra sao? Chỉ nghe thôi đã cảm thấy rất ngon rồi.

Dưới ánh lửa lay động, tửu quỷ – Bạch và tửu quỷ – Vu Tề đều lặng lẽ nuốt nước miếng.

“Rượu khác tôi không biết, nhưng rượu ở đây, không ngon như nước thần ban ở bộ lạc chúng tôi.” Vu Tề nói thẳng thừng.

Ngô Nặc không phản bác, “Đồ thần linh ban cho đương nhiên đều tốt, giống như muối huyết của bộ lạc chúng tôi, chính là vật thần ban, không chỉ không có vị đắng như muối thô, còn có rất nhiều tác dụng không thể ngờ được. Nhưng vật thần ban là ân điển của thần linh, thần linh vĩnh viễn không thể nào thi ân cho con dân mình vô hạn độ, nếu tôi đoán không sai, nước thần ban của bộ lạc các người có lẽ đã vô cùng quý hiếm, đúng không?”

Vu Tề thật sự không cách nào phản bác.

Nước thần ban chỉ là họ ngẫu nhiên phát hiện ra, vào mùa đông nào đó rất lâu về trước, họ quên mất trái cây trong hầm ở động cây, mãi đến mùa đông năm sau lúc cất trái cây mới phát hiện. Khi đó trái cây trong hầm cây sớm đã hư hết, phía dưới động cây cất giữ trái cây đúng lúc có một cái động nhỏ, không biết là đứa trẻ nghịch ngợm nào nhét một tảng đá lõm xuống vào đó, ở chỗ lõm của tảng đá, chứa đầy ‘nước’ tỏa hương thơm lạ.

Tộc nhân phát hiện ra chuyện này, nhanh chóng mời đại vu bộ lạc lúc đó tới.

Sau khi đại vu chấm một chút ‘nước’ nếm thử, liền nói là vật thần ban.

Từ đó, loại nước này lại được bộ lạc họ gọi là nước thần ban.

Lâu dần, nước thần ban trở thành bí mật lớn nhất của tộc hầu thú, họ luôn tin rằng, sở dĩ ấu thú nhân của bộ lạc nhiều như thế, chính là vì nước thần ban.

Nhưng nước thần ban vô cùng quý hiếm, họ đã thử qua vô số biện pháp, mỗi năm nước thần ban có thể lấy được, quả thật ít đến đáng thương.

Để giữ gìn bí mật này, để không lộ nước thần ban thần kỳ cho kẻ ngoài bộ lạc biết, rồi tranh đoạt, tới mức dẫn tới họa diệt vong, tộc họ phải ẩn cư, sống sâu trong rừng rậm, trừ khi tất yếu, rất hiếm khi giao lưu với bộ lạc bên ngoài.

Cho đến hôm nay, Ngô Nặc đánh bậy đánh bạ, để Hầu Dũng tặng cho Vu Tề một bình rượu thủy tinh, một bình rượu tuy khác nhưng lại cùng kỳ diệu như nước thần ban.

Nếu không có bình rượu này, có lẽ Ngô Nặc cũng có thể thuyết phục Hầu Dũng, cuối cùng vào được bộ lạc hầu thú nghiên cứu, nhưng tuyệt đối sẽ không thuận lợi như hiện tại.

Mà cũng vì bình rượu này, Vu Tề và  mọi người của bộ lạc hầu thú đã biết, thì ra nước thần ban còn có thể tự mình… ủ.

Chapter
1 Chương 1: Tai họa bất ngờ
2 Chương 2: Tân thế giới
3 Chương 3: Hắc Sắc sâm lâm
4 Chương 4: Bộ lạc Trường Hà
5 Chương 5: Hệ thống giao dịch
6 Chương 6: Đồng bạn
7 Chương 7: Nhiệm vụ
8 Chương 8: Cửa giao dịch
9 Chương 9: Câu cá
10 Chương 10: Nướng cá
11 Chương 11: Hiểu lầm
12 Chương 12: Khu giao dịch tự do
13 Chương 13: Bịa chuyện
14 Chương 14: Hầm thịt
15 Chương 15: Đũa
16 Chương 16: Dọn dẹp
17 Chương 17: Ngày thường
18 Chương 18: Nguy cơ
19 Chương 19: Dị tượng
20 Chương 20: Dung nhập
21 Chương 21: Bí dược
22 Chương 22: Hệ thống giao dịch
23 Chương 23: Ấm áp
24 Chương 24: Dực hổ
25 Chương 25: Quy hoạch
26 Chương 26: Xây chuồng
27 Chương 27: Giao dịch 1
28 Chương 28: Giao dịch 2
29 Chương 29: Gây giống
30 Chương 30: Nhiệm vụ cưỡng chế
31 Chương 31: Hội nghị bộ lạc
32 Chương 32: An bài
33 Chương 33: Xiên thịt dê
34 Chương 34: Vụ làm ăn lớn
35 Chương 35: Phân công
36 Chương 36: Đoàn kết nhất trí 1
37 Chương 37: Đoàn kết nhất trí 2
38 Chương 38: Hội giao dịch bộ lạc
39 Chương 39: Vật giao dịch
40 Chương 40: Bản vẽ
41 Chương 41
42 Chương 42: Vùng đất tử vong
43 Chương 43: Lại đi vay
44 Chương 44: Thần tích
45 Chương 45: Nung gạch
46 Chương 46: Gạch xanh
47 Chương 47: Bay lượn
48 Chương 48: Trên đường
49 Chương 49: Mỏ muối tinh
50 Chương 50: Chăm sóc
51 Chương 51: Bình tĩnh
52 Chương 52: Hội chợ bộ lạc 1
53 Chương 53: Hội chợ bộ lạc 2
54 Chương 54: Hội chợ bộ lạc 3
55 Chương 55: Chỉnh đốn
56 Chương 56: Mua mua mua
57 Chương 57: Thu hoạch
58 Chương 58: Lúa mì
59 Chương 59: Kích sát
60 Chương 60: Khám phá hang động
61 Chương 61: Tỉnh ngộ
62 Chương 62: Mạch khoáng
63 Chương 63: Bận rộn
64 Chương 64: Nhà mới
65 Chương 65: Xe bò
66 Chương 66: Biến hóa
67 Chương 67: Niềm vui dọn nhà
68 Chương 68: Hầm ngầm
69 Chương 69: Thu hoạch lớn 1
70 Chương 70: Thu hoạch lớn 2
71 Chương 71: Thu hoạch lớn 3
72 Chương 72: Tránh đông
73 Chương 73: Dạy học
74 Chương 74: Nạn
75 Chương 75: Cầu trợ 1
76 Chương 76: Cầu trợ 2
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79: Khiếp sợ
80 Chương 80: Hành động
81 Chương 81: Di chuyển
82 Chương 82: ‘Kẻ thứ ba’
83 Chương 83: Dung nhập 1
84 Chương 84: Dung nhập 2
85 Chương 85: Dung hợp 3
86 Chương 86: Trả sạch nợ nần
87 Chương 87: Tộc người lùn
88 Chương 88: Xuất sư chưa thành
89 Chương 89: Vây quét
90 Chương 90: Bắt đầu mới
91 Chương 91: Tế lễ
92 Chương 92: Cải biến 1
93 Chương 93: Cải biến 2
94 Chương 94: Cải biến 3
95 Chương 95: Chuẩn bị đủ, phát triển tốt
96 Chương 96: Đến
97 Chương 97: Khoác lác
98 Chương 98: Khuếch trương
99 Chương 99: Tiền tệ
100 Chương 100: Định giá
101 Chương 101: Buôn bán ế ẩm
102 Chương 102: Chuyển cơ
103 Chương 103: Vấn đề
104 Chương 104: Hội chợ 1
105 Chương 105: Hội chợ 2
106 Chương 106: Hội chợ 3
107 Chương 107: Giao dịch muối huyết 1
108 Chương 108: Giao dịch muối huyết 2
109 Chương 109: Giao dịch muối huyết 3
110 Chương 110: An bài
111 Chương 111: Kiếm tiền lên đường cả hai cùng tới
112 Chương 112: Bộ lạc Đại Hồ
113 Chương 113: Lừa gạt
114 Chương 114
115 Chương 115: Cố nhân
116 Chương 116: Đường thủy
117 Chương 117: Giao dịch
118 Chương 118: Thuyền độc mộc
119 Chương 119: Uy hiếp, chuẩn bị
120 Chương 120: Chúc phúc
121 Chương 121: Văn hóa bàn ăn
122 Chương 122: Nước thần ban
123 Chương 123: Nhà cây
124 Chương 124
125 Chương 125: Giao dịch
126 Chương 126: Giá trị
127 Chương 127
128 Chương 128: Bộ lạc Cô Sơn
129 Chương 129: Giao dịch 1
130 Chương 130: Giao dịch 2
131 Chương 131: Giao dịch 3
132 Chương 132: Tìm quặng
133 Chương 133: Kỳ thu hoạch
134 Chương 134: Giao lưu
135 Chương 135: Vuốt lông
136 Chương 136: Ủng ma pháp lừa đảo
137 Chương 137: Sào
138 Chương 138: Gặp nạn
139 Chương 139: Bánh trứng
140 Chương 140: Trùng sáp
141 Chương 141: Xây tường
142 Chương 142: Lừa đảo
143 Chương 143: Về nhà
144 Chương 144: Biến hóa
145 Chương 145: Kiếm bộn
146 Chương 146: Ổn định
147 Chương 147: Bộ lạc đại chiến
148 Chương 148: Bồi thường
149 Chương 149: Sau cuộc chiến
150 Chương 150: Kiểm tra
151 Chương 151
152 Chương 152: Công pháp
153 Chương 153: Tu luyện
154 Chương 154: Thiên tài
155 Chương 155: An trí
156 Chương 156: Khuếch trương
157 Chương 157: Khai hoang
158 Chương 158
159 Chương 159: Kala
160 Chương 160: Khởi thuyền
161 Chương 161: Giao dịch muối huyết 1
162 Chương 162: Giao dịch muối huyết 2
163 Chương 163: Ngựa sừng
164 Chương 164: Kỵ binh
165 Chương 165: Kỵ binh 2
166 Chương 166: Thay đổi 1
167 Chương 167: Thay đổi
168 Chương 168: Thay đổi 3
169 Chương 169: Yêu chủng
170 Chương 170: Nhà ăn
171 Chương 171
172 Chương 172: Kiểm tra
173 Chương 173: Phần thưởng
174 Chương 174: Mười năm 1
175 Chương 175: Mười năm 2
176 Chương 176: Mười năm 3
177 Chương 177: Thành muối
178 Chương 178: Thần phạt
179 Chương 179: Con trai
180 Chương 180: Quần áo mới
181 Chương 181: Muối tuyết
182 Chương 182: Kinh hỉ
183 Chương 183: Dạy con
184 Chương 184: Thao túng
185 Chương 185: Địa lao
186 Chương 186: Điều kiện
187 Chương 187: An trí
188 Chương 188: Tiền tiêu vặt
189 Chương 189: An ổn
190 Chương 190: Kalamunda
191 Chương 191: Tốt nghiệp
192 Chương 192: Quốc vương
Chapter

Updated 192 Episodes

1
Chương 1: Tai họa bất ngờ
2
Chương 2: Tân thế giới
3
Chương 3: Hắc Sắc sâm lâm
4
Chương 4: Bộ lạc Trường Hà
5
Chương 5: Hệ thống giao dịch
6
Chương 6: Đồng bạn
7
Chương 7: Nhiệm vụ
8
Chương 8: Cửa giao dịch
9
Chương 9: Câu cá
10
Chương 10: Nướng cá
11
Chương 11: Hiểu lầm
12
Chương 12: Khu giao dịch tự do
13
Chương 13: Bịa chuyện
14
Chương 14: Hầm thịt
15
Chương 15: Đũa
16
Chương 16: Dọn dẹp
17
Chương 17: Ngày thường
18
Chương 18: Nguy cơ
19
Chương 19: Dị tượng
20
Chương 20: Dung nhập
21
Chương 21: Bí dược
22
Chương 22: Hệ thống giao dịch
23
Chương 23: Ấm áp
24
Chương 24: Dực hổ
25
Chương 25: Quy hoạch
26
Chương 26: Xây chuồng
27
Chương 27: Giao dịch 1
28
Chương 28: Giao dịch 2
29
Chương 29: Gây giống
30
Chương 30: Nhiệm vụ cưỡng chế
31
Chương 31: Hội nghị bộ lạc
32
Chương 32: An bài
33
Chương 33: Xiên thịt dê
34
Chương 34: Vụ làm ăn lớn
35
Chương 35: Phân công
36
Chương 36: Đoàn kết nhất trí 1
37
Chương 37: Đoàn kết nhất trí 2
38
Chương 38: Hội giao dịch bộ lạc
39
Chương 39: Vật giao dịch
40
Chương 40: Bản vẽ
41
Chương 41
42
Chương 42: Vùng đất tử vong
43
Chương 43: Lại đi vay
44
Chương 44: Thần tích
45
Chương 45: Nung gạch
46
Chương 46: Gạch xanh
47
Chương 47: Bay lượn
48
Chương 48: Trên đường
49
Chương 49: Mỏ muối tinh
50
Chương 50: Chăm sóc
51
Chương 51: Bình tĩnh
52
Chương 52: Hội chợ bộ lạc 1
53
Chương 53: Hội chợ bộ lạc 2
54
Chương 54: Hội chợ bộ lạc 3
55
Chương 55: Chỉnh đốn
56
Chương 56: Mua mua mua
57
Chương 57: Thu hoạch
58
Chương 58: Lúa mì
59
Chương 59: Kích sát
60
Chương 60: Khám phá hang động
61
Chương 61: Tỉnh ngộ
62
Chương 62: Mạch khoáng
63
Chương 63: Bận rộn
64
Chương 64: Nhà mới
65
Chương 65: Xe bò
66
Chương 66: Biến hóa
67
Chương 67: Niềm vui dọn nhà
68
Chương 68: Hầm ngầm
69
Chương 69: Thu hoạch lớn 1
70
Chương 70: Thu hoạch lớn 2
71
Chương 71: Thu hoạch lớn 3
72
Chương 72: Tránh đông
73
Chương 73: Dạy học
74
Chương 74: Nạn
75
Chương 75: Cầu trợ 1
76
Chương 76: Cầu trợ 2
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79: Khiếp sợ
80
Chương 80: Hành động
81
Chương 81: Di chuyển
82
Chương 82: ‘Kẻ thứ ba’
83
Chương 83: Dung nhập 1
84
Chương 84: Dung nhập 2
85
Chương 85: Dung hợp 3
86
Chương 86: Trả sạch nợ nần
87
Chương 87: Tộc người lùn
88
Chương 88: Xuất sư chưa thành
89
Chương 89: Vây quét
90
Chương 90: Bắt đầu mới
91
Chương 91: Tế lễ
92
Chương 92: Cải biến 1
93
Chương 93: Cải biến 2
94
Chương 94: Cải biến 3
95
Chương 95: Chuẩn bị đủ, phát triển tốt
96
Chương 96: Đến
97
Chương 97: Khoác lác
98
Chương 98: Khuếch trương
99
Chương 99: Tiền tệ
100
Chương 100: Định giá
101
Chương 101: Buôn bán ế ẩm
102
Chương 102: Chuyển cơ
103
Chương 103: Vấn đề
104
Chương 104: Hội chợ 1
105
Chương 105: Hội chợ 2
106
Chương 106: Hội chợ 3
107
Chương 107: Giao dịch muối huyết 1
108
Chương 108: Giao dịch muối huyết 2
109
Chương 109: Giao dịch muối huyết 3
110
Chương 110: An bài
111
Chương 111: Kiếm tiền lên đường cả hai cùng tới
112
Chương 112: Bộ lạc Đại Hồ
113
Chương 113: Lừa gạt
114
Chương 114
115
Chương 115: Cố nhân
116
Chương 116: Đường thủy
117
Chương 117: Giao dịch
118
Chương 118: Thuyền độc mộc
119
Chương 119: Uy hiếp, chuẩn bị
120
Chương 120: Chúc phúc
121
Chương 121: Văn hóa bàn ăn
122
Chương 122: Nước thần ban
123
Chương 123: Nhà cây
124
Chương 124
125
Chương 125: Giao dịch
126
Chương 126: Giá trị
127
Chương 127
128
Chương 128: Bộ lạc Cô Sơn
129
Chương 129: Giao dịch 1
130
Chương 130: Giao dịch 2
131
Chương 131: Giao dịch 3
132
Chương 132: Tìm quặng
133
Chương 133: Kỳ thu hoạch
134
Chương 134: Giao lưu
135
Chương 135: Vuốt lông
136
Chương 136: Ủng ma pháp lừa đảo
137
Chương 137: Sào
138
Chương 138: Gặp nạn
139
Chương 139: Bánh trứng
140
Chương 140: Trùng sáp
141
Chương 141: Xây tường
142
Chương 142: Lừa đảo
143
Chương 143: Về nhà
144
Chương 144: Biến hóa
145
Chương 145: Kiếm bộn
146
Chương 146: Ổn định
147
Chương 147: Bộ lạc đại chiến
148
Chương 148: Bồi thường
149
Chương 149: Sau cuộc chiến
150
Chương 150: Kiểm tra
151
Chương 151
152
Chương 152: Công pháp
153
Chương 153: Tu luyện
154
Chương 154: Thiên tài
155
Chương 155: An trí
156
Chương 156: Khuếch trương
157
Chương 157: Khai hoang
158
Chương 158
159
Chương 159: Kala
160
Chương 160: Khởi thuyền
161
Chương 161: Giao dịch muối huyết 1
162
Chương 162: Giao dịch muối huyết 2
163
Chương 163: Ngựa sừng
164
Chương 164: Kỵ binh
165
Chương 165: Kỵ binh 2
166
Chương 166: Thay đổi 1
167
Chương 167: Thay đổi
168
Chương 168: Thay đổi 3
169
Chương 169: Yêu chủng
170
Chương 170: Nhà ăn
171
Chương 171
172
Chương 172: Kiểm tra
173
Chương 173: Phần thưởng
174
Chương 174: Mười năm 1
175
Chương 175: Mười năm 2
176
Chương 176: Mười năm 3
177
Chương 177: Thành muối
178
Chương 178: Thần phạt
179
Chương 179: Con trai
180
Chương 180: Quần áo mới
181
Chương 181: Muối tuyết
182
Chương 182: Kinh hỉ
183
Chương 183: Dạy con
184
Chương 184: Thao túng
185
Chương 185: Địa lao
186
Chương 186: Điều kiện
187
Chương 187: An trí
188
Chương 188: Tiền tiêu vặt
189
Chương 189: An ổn
190
Chương 190: Kalamunda
191
Chương 191: Tốt nghiệp
192
Chương 192: Quốc vương