Chương 121: Lo Cho Người

"Ngài nói phải, nếu chém đứt từng sợi thì sẽ chặt đứt cả đường sống của chủ ta.

Cần phá hủy chúng cùng lúc."
"Cho nên các ngươi mời ta đến để hỗ trợ các ngươi chặt đứt xích này?"
"Không." Trường Bạch phủ nhận, "Năm đó chúng ta đã mất rất nhiều công sức tìm kiếm phương pháp, cuối cùng cũng không phải hoài công.

Hiện nay, ta đã có cách phá hủy đồng loạt những sợi xích này."
"Nếu đã thế," Thương Phạt phe phẩy quạt mát cho mình, "Các ngươi còn tìm ta làm gì?"
"Ngài nhìn ao máu kia." Trường Bạch bước tới.

Thương Phạt quay sang nhìn thứ chất lỏng lăn tăn trong ao, "Làm sao?"
"Dù phá từng sợi xích hay phá đồng loạt, thứ này sẽ phản ứng.

Trước kia ngài nói chúng ta đã thử gọi người đến múc cạn nó chưa, chúng ta đã thủ rồi, kết quả là khiến chủ ta bị thương."
"Nói cách khác, muốn phá giải phong ấn thì không được động vào thứ máu đó."
"...." Nếu nói thế có nghĩa là y đã thử rồi.

Thương Phạt tặc lưỡi, "Khó nhằn thật."
"Chúng ta không dám nghĩ nếu để máu đó hòa tan băng thì sẽ xảy ra chuyện gì."
Còn có thể là gì nữa chứ? Hạo Nguyệt để thứ này bên dưới DIễm Uyên, vẽ phù chú khắp hang động, chỉ nghĩ cũng biết khối băng kia sẽ mau chóng bị hòa tan, và vị đại yêu bị giam cầm trong đó cũng chẳng còn lại một mâu xương cốt.

"Cho nên?" Thương Phạt không kiên nhẫn nổi, cứ đứng đây hoài cũng chẳng nhìn ra cái gì, "Rốt cuộc các ngươi muốn ta làm gì?"
Hắn nói thẳng như thế lại khiến Trường Bạch thêm nhẹ nhõm.

"Chúng ta muốn ngài hỗ trợ chúng trấn giữ, áp chế máu trong ao này trong lúc chúng ta phá hủy dây xích."
"Áp chế cách nào?" Thương Phạt đi tới, dừng bên bờ ao.

Trường Bạch vẫn đứng chỗ cũ giải thích, "Dùng yêu lực của ngài để khống chế nó trong hai phút.

Đồng thời, sau khi chúng ta phá hủy sợi xích xong, kính xin ngài bảo vệ chủ ta bình yên tiếp đất."
"Các ngươi từng dùng yêu lực thử chưa?" Thương Phạt hỏi, vưa duỗi tay về phía trước thăm dò."
Hắn phóng ra mọt chút yêu lực, quả nhiên máu trong ao như manh thú ngửi thấy mùi thịt, bắt đầu sục sôi lên.

Thương Phạt thu quạt về, phóng thêm một luồng yêu lực nữa.

Ao máu vưa bị hắn làm sôi kia lập tức dừng lại, nhưng nháy mắt sau, nó như mãnh thú phản kháng, càng sục sôi dữ dội hơn.

"Ồ...." Lui lại một bước, Thương Phạt hạ tay, nhún vai nhìn máu trong ao.

Ánh mắt hắn có phần kiêng kị lại có vẻ hứng thú.

Trường Bạch thấy máu trong ao quả thật đã bị khống chế trong chốc lát.

Y kích động mở to mắt, dường như thấy được ánh sáng cuối đường hầm.

Y chạy đến bên cạnh Thương Phạt, cuống quýt đến độ không biết phải đặt tay vào đâu,"Ngài có thể trấn áp được nó!"
"Các ngươi thử chưua?" Chưa thử làm sao dám kết luận, xem ra đám yêu quái này rất cẩn thận nghiên cứu phong ấn này.

Thương Phạt không tin bọn họ dám kể cho mình những chuyện vô căn cứ.

"Chúng ta đã từng mời mười đại yêu đến cùng phát động yêu lực, nhưng máu trong ao chỉ yên tĩnh được vài giây.

Thế mà một mình ngài...."
"Mười tên không được..." Thương Phạt vân vê cằm, "Các ngươi có thể tìm hai mươi đại yêu tới, vẫn hơn tìm một kẻ không rõ là bạn hay thù như ta."
Tuy tin tưởng, nhưng hắn vẫn không dễ dàng đồng ý.

"Tạm thời chưa nói đến việc chúng ta tìm đâu ra hai mươi đại yêu." Trường Bạch chân thành tỏ vẻ khó xử, "Dù chúng ta đi khắp nơi kiếm được thêm mười người nữa thì cũng không an tâm về bọn họ, không dám để họ tham gia."
"Vậy các ngươi an tâm với ta sao?" Thương Phạt dụi mắt.

có chút mệt mỏi rã rời.

"Ta an tâm." Trường Bạch nói rành rọt từng chữ.

"Ồ?"
"Ngài mạnh như thế, nếu muốn ra tay thì đâu cần chờ đến lúc chúng ta mở phong ấn."
Lời này nói ra nghe hơi thảm hại, nhưng Thương Phạt lại hơi nhếch khoe môi nở nụ cười.

Tên Trường Bạch này rất thông minh, cực kỳ thông minh.

"Ngay từ khi chúng ta đưa ngài đến núi Phù Bạch, khi ngài thấy tình trạng của chủ ta, nếu ngài muốn giết chủ ta thì đã làm rồi.

Nhưng mà đến giờ...." Trường Bạch thực tế chỉ đang đánh cược, không phải bây giờ mới cược mà ngay từ luc quyết định đến cầu cạnh Thương Phạt, ván cược đã bắt đầu rồi.

Như hắn nói, nếu Thương Phạt thật sự có sát tâm thì cả đội yêu quân bao vây nơi này đều vô dụng.

Tôn chủ bọn họ bị giam trong băng, bọn họ lại giải thích tỉ mỉ chi tiết phong ấn, Thương Phạt ra tay sẽ càng dễ dàng hơn.

Nhưng cũng may không phí công cược lớn, Thương Phạt cũng đánh cược với họ.

Hắn đến núi Phù Bạch vì linh cảm trong lòng thúc giục.

Không phải hắn không nghĩ đến điều Bạch Ngôn Lê luôn lo sợ, rằng chuyện này hoàn toàn là một lời nói dối, tất cả chỉ để dụ hắn vào bẫy mà thôi.

Ngay từ khi đưa ra quyết định, hắn đã chuẩn bị tâm lý rồi.

Giờ nhìn lại, xem ra mình đã thắng.

Vị đại yêu mình có duyên gặp gỡ hơn hai mươi năm trước, giờ đây chỉ còn lại chút hơi tàn, còn yêu phủ với lực lượng khiến tất cả đều nể sợ đã đứng trên bờ vực diệt vong.

Thương Phạt không muốn cứu Cực Uyên phủ, chuyện của bọn họ hắn không quan tâm.

Nhưng khi Trường Bạch nói chủ họ đã phát hiện ra một bí mật động trời vào bảy, tám năm trước, hắn hết sức tò mò.

Bởi vì khi hắn đánh mất ký ức, lưu lạc trong làng của con người, cũng rất gần thời điểm kia.

Nếu bí mật mà hắn phát hiện ra nằm ở Hoang Phục, thì hai chuyện đó có liên quan gì đến nhau?
Liệu có giải thích được vì sao hắn bỗng nhiên mất trí nhớ không?
Thương Phạt không thể không thử.

"Còn một nguyên nhân nữa." Trường Bạch không biết hắn nghĩ gì, nhìn máu trong ao kia, thở dài, "Nếu quá nhiều yêu quái dùng sức trấn áp máu này thì có thể khiến chúng nổ tung.

"Nổ tung?" Thương Phạt nhăn mày.

"Vâng, trong quá trình thử khống chế, máu đã bắn văng lên hai lần, tuy không nghiêm trọng nhưng khiến không ít yêu quái phủ ta bị thương."
"Vì sao?"
"Vì quá nhiều yêu lực hỗn tạp, cho nên nếu được một yêu quái duy nhất khống chế là tốt nhẩt."
Chẳng trách chúng lại đến tìm mình, xem ra đã cân nhắc đầy đủ rồi.

Thương Phạt trầm ngâm.

Ban nãy hắn chỉ thăm dò thôi, còn nếu dốc hết sức....Khống chế trong vòng hai phút sao?"
"Phu quân!" Bạch Ngôn Lê đã đứng im nghe rất lâu, đung lúc này y mới chạy đến.

Thương Phạt quay sang nhìn y.

Y không thèm để ý đến khối băng trên đỉnh đầu, đi thẳng đến trước mặt hắn, khàn giọng nói, "Người định thử sao?"
Thương Phạt híp mắt.

Bạch Ngôn Lê không biến sắc, nói, "Lỡ như thất bại, máu bắn tung lên như bọn họ nói, người sẽ bị thương mất."
"Nếu thử thì khi nào bắt đầu?" Thương Phạt làm ngơ y, quay qua nhìn Trường Bạch.

Bạch Ngôn Lê hết sức kinh ngạc khi hắn không để tâm đến mình, sắc mặt càng khó coi hơn.

Thương Phạt vòng qua người y, đi tới.

Trường Bạch tiến đến đón.

Y rất thức thời, lánh mặt đi khi vị đại yêu kia tranh cãi với bạn lữ.

"Nếu ngài bằng lòng thì ngay bây giờ." Trường Bạch nhìn Thương Phạt, từ đầu đến cuối chưa từng liếc sang con người tên Bạch Ngôn Lê kia.

"Bây giờ?" Thương Phạt nhíu mày.

"Đúng thế." Trường Bạch vỗ tay.

Bên ngoài hang động, một nhóm đại yêu mặc trang phục của Cực Uyên phủ tiến vào.

"Các ngươi..." Cộng với Trường Bạch và Lãnh Hồ, tổng cộng có đúng chín vị đại yêu, "Đoán chắc ta sẽ đồng ý tới hỗ trợ sao?"
Cảm thấy bị bắt bài, Thương Phạt thấy hơi khó chịu.

Nhưng hắn không biểu hiện ra mặt.

Bạch Ngôn Lê đứng sau lưng y, cẩn thận nghiêm nghị quan sát mấy vị đại yêu vừa lặng lẽ xuất hiện kia.

"Không dám cam đoan." Trường Bạch khom người, khiêm tốn nói, "Nhưng dù chỉ có một phần vạn khả năng ngài đồng ý hỗ trợ thì chúng ta cũng phải chuẩn bị cho đầy đủ."
"Vậy thì được." Thương Phạt không nói thêm, hắn vốn không ưa vòng vo tam quốc, "Bắt đầu đi."
"Kính xin ngài đến phía dưới chủ ta." Trường Bạch hít sâu mọt hơi, mau chông điều chỉnh tư thế.

Hắn ra hiệu, tám vị đại yêu, bao gồm cả Lãnh Hồ đều đứng dưới một sợi dây xích.

Bạch Ngôn Lê không ngờ Thương Phạt nói làm là làm.

Ban đầu y còn ngỡ ngàng và hơi khó chịu vì Thương Phạt làm ngơ mình, nhưng vẫn cau mày lo lắng, theo hắn đến cạnh ao máu.

"Ngươi ra ngoài trước đi." Thương Phạt liếc nhìn bạn lữ của mình.

"Ta không đi."
"Bạch Ngôn Lê?" Thương Phạt cau mày, cao giọng quát.

"Ta phải ở cạnh người." Bạch Ngôn Lê không chịu lùi nửa bước, nhấn mạnh từng chữ."
"Ngươi lại làm trò gì nữa?" Thương Phạt trầm mặt.

Bạch Ngôn Lê thẳng lưng đứng vững, "Dù bây giờ người đuổi ta ra, lát sau ta cũng lại chạy vào thôi."
"Ngươi có biết mình đang làm gì không?" Sao Thương Phạt lại không nhớ bạn lữ của mình có cái tính xấu này nhỉ.

"Ta biết." Bạch Ngôn Lê mím môi, "Ta cũng biết người có thể bị thương."
"Ngươi ở đây thì có ích gì?" Thương Phạt tức giận quát lên, "Đi ra ngoài."
"Nếu người kiên quyết muốn đuổi ta ra." Bạch Ngôn Lê nở nụ cười, kiên quyết rút con dao vàng bên hông, kề lên cổ mình, "Ta chết rồi, người khiêng ta ra là được."
"Ngươi thần kinh à?" Thương Phạt vung tay, thanh chủy thủ của Bạch Ngôn Lê bay vào tay hắn.

Đây là vật hắn đưa cho Bạch Ngôn Lê để phòng thân, không ngờ y lại đem nó ra uy hiếp ngược lại hắn.

"Ta còn răng, còn móng ta." Bạch Ngôn Lê không thèm để tâm, "Nếu người không cho ta ở trong này thì thà rằng ta chết."
"...."
Trường Bạch đứng cách đó không xa, liếc mắt ra hiệu cho các đồng bạn, bảo bọ họ đừng nóng.

Đám đại yêu trong hang chỉ hận không thể đập chết người phiền phức này, nhưng vì y là bạn lữ của vị kia nên đành phải nhịn.

"Người để ta ở lại đi." Bạch Ngôn Lê làm ầm xong, đi tới bên cạnh Thương Phạt, khàn giọng năn nỉ, "Ta thật sự rất lo lắng cho người."
"Vậy thì ở yên đó, đừng lộn xộn." Thương Phạt khép mắt, quăng con dao xuống.

Bạch Ngôn Lê ngoan ngoan vâng dạ, chạy đến nhặt dao lên.

Thương Phạt không kéo dài thêm nữa, gật đầu ra hiệu sẵn sang với mấy vị đại yêu còn lại..

Chapter
1 Chương 1: Tỉnh Dậy Sau Giấc Mộng Dài
2 Chương 2: Bạch Ngôn Lê
3 Chương 3: Phu Quân
4 Chương 4: Cây Tình Duyên
5 Chương 5: Đã Làm Chưa Vậy
6 Chương 6: Đầu Với Chả Óc
7 Chương 7: Thơm Quá
8 Chương 8: Không Biết Xấu Hổ
9 Chương 9: Ta Yêu Người
10 Chương 10: Ngươi Mà Cũng Xứng
11 Chương 11: Thu Nạp Thuộc Hạ
12 Chương 12: Bán Không
13 Chương 13: Nụ Hôn
14 Chương 14: Vào Núi
15 Chương 15: Đồng Loại
16 Chương 16: Tắm Rửa
17 Chương 17: Đảo Khách Thành Chủ
18 Chương 18: Ghét Con Người
19 Chương 19: Yêu Cốt
20 Chương 20: Phu Quân Ngoan
21 Chương 21: Vô Tình
22 Chương 22: Tám Mươi Tinh
23 Chương 23: Phu Chủ
24 Chương 24: Thanh Xuân Ngời Ngời
25 Chương 25: Sai Sót Nhỏ
26 Chương 26: Không Biết Tự Lượng Sức
27 Chương 27: Mồi Nhử
28 Chương 28: Biết Ơn
29 Chương 29: Lão Yêu
30 Chương 30: Yêu Ấn
31 Chương 31: Đáng Yêu Lắm
32 Chương 32: Sàm Sỡ
33 Chương 33: Về Đi Ngủ
34 Chương 34: Động Tay Động Chân
35 Chương 35: Nam Yêu Phủ
36 Chương 36: Nghe Lời
37 Chương 37: Nhớ Nhà
38 Chương 38: Nuôi Nhốt
39 Chương 39: Tâm Tư
40 Chương 40: Giết Ngươi Thôi Mà
41 Chương 41: Bị Giam
42 Chương 42: Cố Gắng Hơn Nữa
43 Chương 43: Đan
44 Chương 44
45 Chương 45: Đồng Loại
46 Chương 46: Hoành Tráng
47 Chương 47: Hôn Một Cái
48 Chương 48: Trò Chơi
49 Chương 49: Kỳ Thị
50 Chương 50: Cấm Sờ Lung Tung
51 Chương 51: Mộ
52 Chương 52: Phu Chủ
53 Chương 53: Hoành Tráng
54 Chương 54: Yêu Kỳ
55 Chương 55: Đáng Yêu
56 Chương 56
57 Chương 57: Chung Giường
58 Chương 58: Không Có Lần Sau
59 Chương 59: Hiếu Kính
60 Chương 60: Thèm
61 Chương 61: Tơ Hồng
62 Chương 62: Chơi Tiếp Không
63 Chương 63: Không Khỏe
64 Chương 64: Chân Ái
65 Chương 65: Tùy Tâm Trạng
66 Chương 66: Không Hiếm
67 Chương 67: Có Khách
68 Chương 68: Dò Xét
69 Chương 69
70 Chương 70: Tâm Kế
71 Chương 71: Mâu Thuẫn
72 Chương 72: Không Vui
73 Chương 73: Tạm Thời
74 Chương 74: Nghiện
75 Chương 75: Có Lông
76 Chương 76: Lòng Dạ Không Yên
77 Chương 77: Đơn Giản
78 Chương 78: Ta Thích
79 Chương 79: Cô Đơn
80 Chương 80: Thay Đổi
81 Chương 81: Bằng Lòng
82 Chương 82: Cho Ngươi
83 Chương 83: 999
84 Chương 84: Gâu Gâu
85 Chương 85: Thêm Lần Nữa
86 Chương 86: Hạo Nguyệt
87 Chương 87: Thưởng
88 Chương 88: Tặng Quà
89 Chương 89: Trào Lưu
90 Chương 90: Hậu Hoạn
91 Chương 91: Cố Lên
92 Chương 92: Trúng Độc
93 Chương 93: Lệnh Triệu Tập
94 Chương 94: Gọi Bằng Cha
95 Chương 95: Chu Yếm
96 Chương 96: Do Con Người
97 Chương 97: Tốt Tính
98 Chương 98: Khoan Đã
99 Chương 99: Con Người
100 Chương 100: Giết Yêu Quái
101 Chương 101: Phản Bội
102 Chương 102: Phù Khí
103 Chương 103: Xung Đột
104 Chương 104: Đau Không
105 Chương 105: Ta Đã Nghĩ Đến
106 Chương 106: Cờ Thí
107 Chương 107: Không Ngọt
108 Chương 108: Mất Vui
109 Chương 109: Đừng Nghịch
110 Chương 110: Không Đủ
111 Chương 111: Người Đến Rồi
112 Chương 112: Ngươi Có Tin Không
113 Chương 113: Nhường Nhịn
114 Chương 114: Nói Chuyện
115 Chương 115: Thượng Cổ Kỳ
116 Chương 116: Phúc Lợi
117 Chương 117: Tư Thế Mới
118 Chương 118: Phong Ấn
119 Chương 119: Bí Mật Lớn
120 Chương 120: Cưỡng Ép
121 Chương 121: Lo Cho Người
122 Chương 122: Cởi Quần Áo
123 Chương 123: Tranh Cãi
124 Chương 124: Bằng Lòng
125 Chương 125: Không Nóng À
126 Chương 126: Kịch Hay
127 Chương 127: Quỳ Xuống
128 Chương 128: Kẻ Nào
129 Chương 129: Mứt Quả
130 Chương 130: Chọn Ngươi
131 Chương 131: Lời Hứa
132 Chương 132: Sa Đọa
133 Chương 133: Thành Tử Thủy
134 Chương 134: Ý Nghĩ
135 Chương 135: Lục Lạc
136 Chương 136: Ảo Thuật
137 Chương 137: Phản Kích
138 Chương 138: Đột Nhiên
139 Chương 139: Tự Cầu Nhiều Phúc
140 Chương 140: Mặc Vào
141 Chương 141: Bẩn Thỉu
142 Chương 142: Nực Cười
143 Chương 143: Giam Cầm
144 Chương 144: Con Chó Của Ta
145 Chương 145: Giơ Cao Đánh Khẽ
146 Chương 146: Làm Nhục
147 Chương 147: Sắc Đẹp Che Mờ Con Mắt
148 Chương 148: 499
149 Chương 149: Cứu Rỗi
150 Chương 150: Theo Ta Về Nhà
151 Chương 151: Trợ Khí
152 Chương 152: Bạn Lữ Mới
153 Chương 153: Quả Tình Duyên
154 Chương 154: Phá Vây
155 Chương 155: Đốt Đi
156 Chương 156: Hồn Vía Lên Mây
157 Chương 157: Giết
158 Chương 158: Mất Đi
159 Chương 159: Kẻ Phản Bội
160 Chương 160: Thập Ngũ Châu
161 Chương 161: Muốn Gì
162 Chương 162: Uy Hiếp
163 Chương 163: Trụ Trời
164 Chương 164: Minh Hà
165 Chương 165: Hồi Sinh
166 Chương 166: Kế Hoạch Hồng Nguyệt
167 Chương 167: Phân Thân
168 Chương 168: Về Nhà
169 Chương 169: Huynh Trưởng
170 Chương 170: Đặc Biệt
171 Chương 171: Ta Muốn Y
172 Chương 172: Cháu Dâu
173 Chương 173: Hạo Nguyệt Thành
174 Chương 174: Cút Ra Đây
175 Chương 175: Ta Nhớ Ngươi
176 Chương 176: Uy Hiếp
177 Chương 177: Cho Ngươi Ôm
178 Chương 178: Cảnh Cáo
179 Chương 179: Phản Kháng
180 Chương 180: Vui Vẻ
181 Chương 181: Ghen
182 Chương 182
183 Chương 183: Ra Mắt
184 Chương 184: Chưa Nghiêm Túc
185 Chương 185: Đáp Ứng
186 Chương 186: Núi Quy Vô
187 Chương 187: Lê Lê
188 Chương 188: Trận Chiến Cuối Cùng
189 Chương 189: Vĩnh Viễn Không
190 Chương 190: Kết Thúc
191 Chương 191: Trọn Vẹn Chính Văn Hoàn
192 Chương 192: Phiên Ngoại 1 Thay Đổi
193 Chương 193: Phiên Ngoại 2 Mua Bán
194 Chương 194: Phiên Ngoại 3 Thượng Nhân
195 Chương 195: Phiên Ngoại 4 Quá Đáng
196 Chương 196: Phiên Ngoại 5 Thủ Lĩnh
197 Chương 197: Phiên Ngoại 6 Quấn Quýt
198 Chương 198: Phiên Ngoại 7 Người Xuyên Việt
199 Chương 199: Phiên Ngoại 8 Vạn Vật Có Linh Toàn Văn Hoàn
Chapter

Updated 199 Episodes

1
Chương 1: Tỉnh Dậy Sau Giấc Mộng Dài
2
Chương 2: Bạch Ngôn Lê
3
Chương 3: Phu Quân
4
Chương 4: Cây Tình Duyên
5
Chương 5: Đã Làm Chưa Vậy
6
Chương 6: Đầu Với Chả Óc
7
Chương 7: Thơm Quá
8
Chương 8: Không Biết Xấu Hổ
9
Chương 9: Ta Yêu Người
10
Chương 10: Ngươi Mà Cũng Xứng
11
Chương 11: Thu Nạp Thuộc Hạ
12
Chương 12: Bán Không
13
Chương 13: Nụ Hôn
14
Chương 14: Vào Núi
15
Chương 15: Đồng Loại
16
Chương 16: Tắm Rửa
17
Chương 17: Đảo Khách Thành Chủ
18
Chương 18: Ghét Con Người
19
Chương 19: Yêu Cốt
20
Chương 20: Phu Quân Ngoan
21
Chương 21: Vô Tình
22
Chương 22: Tám Mươi Tinh
23
Chương 23: Phu Chủ
24
Chương 24: Thanh Xuân Ngời Ngời
25
Chương 25: Sai Sót Nhỏ
26
Chương 26: Không Biết Tự Lượng Sức
27
Chương 27: Mồi Nhử
28
Chương 28: Biết Ơn
29
Chương 29: Lão Yêu
30
Chương 30: Yêu Ấn
31
Chương 31: Đáng Yêu Lắm
32
Chương 32: Sàm Sỡ
33
Chương 33: Về Đi Ngủ
34
Chương 34: Động Tay Động Chân
35
Chương 35: Nam Yêu Phủ
36
Chương 36: Nghe Lời
37
Chương 37: Nhớ Nhà
38
Chương 38: Nuôi Nhốt
39
Chương 39: Tâm Tư
40
Chương 40: Giết Ngươi Thôi Mà
41
Chương 41: Bị Giam
42
Chương 42: Cố Gắng Hơn Nữa
43
Chương 43: Đan
44
Chương 44
45
Chương 45: Đồng Loại
46
Chương 46: Hoành Tráng
47
Chương 47: Hôn Một Cái
48
Chương 48: Trò Chơi
49
Chương 49: Kỳ Thị
50
Chương 50: Cấm Sờ Lung Tung
51
Chương 51: Mộ
52
Chương 52: Phu Chủ
53
Chương 53: Hoành Tráng
54
Chương 54: Yêu Kỳ
55
Chương 55: Đáng Yêu
56
Chương 56
57
Chương 57: Chung Giường
58
Chương 58: Không Có Lần Sau
59
Chương 59: Hiếu Kính
60
Chương 60: Thèm
61
Chương 61: Tơ Hồng
62
Chương 62: Chơi Tiếp Không
63
Chương 63: Không Khỏe
64
Chương 64: Chân Ái
65
Chương 65: Tùy Tâm Trạng
66
Chương 66: Không Hiếm
67
Chương 67: Có Khách
68
Chương 68: Dò Xét
69
Chương 69
70
Chương 70: Tâm Kế
71
Chương 71: Mâu Thuẫn
72
Chương 72: Không Vui
73
Chương 73: Tạm Thời
74
Chương 74: Nghiện
75
Chương 75: Có Lông
76
Chương 76: Lòng Dạ Không Yên
77
Chương 77: Đơn Giản
78
Chương 78: Ta Thích
79
Chương 79: Cô Đơn
80
Chương 80: Thay Đổi
81
Chương 81: Bằng Lòng
82
Chương 82: Cho Ngươi
83
Chương 83: 999
84
Chương 84: Gâu Gâu
85
Chương 85: Thêm Lần Nữa
86
Chương 86: Hạo Nguyệt
87
Chương 87: Thưởng
88
Chương 88: Tặng Quà
89
Chương 89: Trào Lưu
90
Chương 90: Hậu Hoạn
91
Chương 91: Cố Lên
92
Chương 92: Trúng Độc
93
Chương 93: Lệnh Triệu Tập
94
Chương 94: Gọi Bằng Cha
95
Chương 95: Chu Yếm
96
Chương 96: Do Con Người
97
Chương 97: Tốt Tính
98
Chương 98: Khoan Đã
99
Chương 99: Con Người
100
Chương 100: Giết Yêu Quái
101
Chương 101: Phản Bội
102
Chương 102: Phù Khí
103
Chương 103: Xung Đột
104
Chương 104: Đau Không
105
Chương 105: Ta Đã Nghĩ Đến
106
Chương 106: Cờ Thí
107
Chương 107: Không Ngọt
108
Chương 108: Mất Vui
109
Chương 109: Đừng Nghịch
110
Chương 110: Không Đủ
111
Chương 111: Người Đến Rồi
112
Chương 112: Ngươi Có Tin Không
113
Chương 113: Nhường Nhịn
114
Chương 114: Nói Chuyện
115
Chương 115: Thượng Cổ Kỳ
116
Chương 116: Phúc Lợi
117
Chương 117: Tư Thế Mới
118
Chương 118: Phong Ấn
119
Chương 119: Bí Mật Lớn
120
Chương 120: Cưỡng Ép
121
Chương 121: Lo Cho Người
122
Chương 122: Cởi Quần Áo
123
Chương 123: Tranh Cãi
124
Chương 124: Bằng Lòng
125
Chương 125: Không Nóng À
126
Chương 126: Kịch Hay
127
Chương 127: Quỳ Xuống
128
Chương 128: Kẻ Nào
129
Chương 129: Mứt Quả
130
Chương 130: Chọn Ngươi
131
Chương 131: Lời Hứa
132
Chương 132: Sa Đọa
133
Chương 133: Thành Tử Thủy
134
Chương 134: Ý Nghĩ
135
Chương 135: Lục Lạc
136
Chương 136: Ảo Thuật
137
Chương 137: Phản Kích
138
Chương 138: Đột Nhiên
139
Chương 139: Tự Cầu Nhiều Phúc
140
Chương 140: Mặc Vào
141
Chương 141: Bẩn Thỉu
142
Chương 142: Nực Cười
143
Chương 143: Giam Cầm
144
Chương 144: Con Chó Của Ta
145
Chương 145: Giơ Cao Đánh Khẽ
146
Chương 146: Làm Nhục
147
Chương 147: Sắc Đẹp Che Mờ Con Mắt
148
Chương 148: 499
149
Chương 149: Cứu Rỗi
150
Chương 150: Theo Ta Về Nhà
151
Chương 151: Trợ Khí
152
Chương 152: Bạn Lữ Mới
153
Chương 153: Quả Tình Duyên
154
Chương 154: Phá Vây
155
Chương 155: Đốt Đi
156
Chương 156: Hồn Vía Lên Mây
157
Chương 157: Giết
158
Chương 158: Mất Đi
159
Chương 159: Kẻ Phản Bội
160
Chương 160: Thập Ngũ Châu
161
Chương 161: Muốn Gì
162
Chương 162: Uy Hiếp
163
Chương 163: Trụ Trời
164
Chương 164: Minh Hà
165
Chương 165: Hồi Sinh
166
Chương 166: Kế Hoạch Hồng Nguyệt
167
Chương 167: Phân Thân
168
Chương 168: Về Nhà
169
Chương 169: Huynh Trưởng
170
Chương 170: Đặc Biệt
171
Chương 171: Ta Muốn Y
172
Chương 172: Cháu Dâu
173
Chương 173: Hạo Nguyệt Thành
174
Chương 174: Cút Ra Đây
175
Chương 175: Ta Nhớ Ngươi
176
Chương 176: Uy Hiếp
177
Chương 177: Cho Ngươi Ôm
178
Chương 178: Cảnh Cáo
179
Chương 179: Phản Kháng
180
Chương 180: Vui Vẻ
181
Chương 181: Ghen
182
Chương 182
183
Chương 183: Ra Mắt
184
Chương 184: Chưa Nghiêm Túc
185
Chương 185: Đáp Ứng
186
Chương 186: Núi Quy Vô
187
Chương 187: Lê Lê
188
Chương 188: Trận Chiến Cuối Cùng
189
Chương 189: Vĩnh Viễn Không
190
Chương 190: Kết Thúc
191
Chương 191: Trọn Vẹn Chính Văn Hoàn
192
Chương 192: Phiên Ngoại 1 Thay Đổi
193
Chương 193: Phiên Ngoại 2 Mua Bán
194
Chương 194: Phiên Ngoại 3 Thượng Nhân
195
Chương 195: Phiên Ngoại 4 Quá Đáng
196
Chương 196: Phiên Ngoại 5 Thủ Lĩnh
197
Chương 197: Phiên Ngoại 6 Quấn Quýt
198
Chương 198: Phiên Ngoại 7 Người Xuyên Việt
199
Chương 199: Phiên Ngoại 8 Vạn Vật Có Linh Toàn Văn Hoàn